Chương 29 : Hào quang trở lại
Vương Tuấn Khải chỉ an tĩnh ngồi cạnh cậu. Cứ cho là anh đang xem kịch nhưng căn bản anh không quan tâm đến nữa. Đôi khi chỉ dịu dàng chú ý đến cảm giác của cậu. Sở Thục Di đứng nhận những ánh mắt chỉ trích của mọi người. Khuôn mặt ngày càng thống khổ. Bạch Phong Thần vẫn chưa dừng lại ở đó. Liên tục vạch trần bộ mặt giả tạo của cô : "
Có thể Karry đã thấy chiếc CD này từ lâu nhưng anh ta không muốn vạch trần cô thay vào đó anh ấy tự nhận bản thân có tình nhân mặc kệ anh ta bị ném đá vẫn không nói ra kẻ hồ ly như cô!!! " Đường Nhược Nghi thoát khỏi đám phóng viên ấy lao thẳng đến cạnh cô kéo đi. Tránh những điều sắp xảy ra. Phóng viên lập tức bao vây Sở Thục Di tra hỏi : "
Những lúc cô nói về Karry đều là do cô diễn thôi sao? " " Những hình ảnh này làm xấu hình tượng của cô vậy anh ta nói cô giết người diệt khẩu là thật sao? " " Những gì Bạch Phong Thần nói về cô mọi thứ đều thật? " Cô che đi khuôn mặt của mình theo chân Nhược Nghi ra khỏi buổi trao lễ. Mặc kệ bao nhiêu người vây quanh cô vẫn luôn bỏ chạy. Vương Tuấn Khải khẽ nhún nhẹ vai đỡ cậu đứng dậy. Trời cũng không còn sớm. Thời tiết ngày càng dày đặc cái lạnh. Anh không muốn cậu lại bệnh nặng thêm. Nhưng không quên lại gần Phong Thần thắc mắc. Suy ngẫm một hồi cũng quyết định lên tiếng : "
Anh đang giúp tôi sao? " " Không. Tôi chỉ muốn trả thù cô ta thôi. " Anh chuyển ánh nhìn đến Đặng Dương. Anh ta một thời vì nghe Giang Hải mà chấp nhận loại bỏ anh bức ép anh cơ mà. Tại sao lại giúp Bạch Phong Thần đến đây : "
Anh giúp Bạch Phong Thần đến đây? " " Tôi không muốn công chúng mất đi một Thần Tượng. " Gật gù vài cái như đã hiểu. Anh đến chỗ của Vương Nguyên hạ giọng : "
Thế nào rồi? Chúng ta về nhé? " " Anh thật sự không quan tâm đến cô ấy sao? " " Chuyện cô ấy làm vì sao anh phải quan tâm. Mau trở về. Hôm nay thời tiết hơi lạnh. Với lại anh cần thời gian đọc kịch bản. " Chưa đi đến nơi đỗ xe. Anh và cậu đã bị phóng viên bao vây. Câu hỏi dần dần tăng lên : "
Karry. Anh có thật là đã biết cô Sở là tiểu hoa đán không xứng với anh nên anh chọn cách này từ chối không? " " Anh bị oan như vậy tại sao không công khai cho công chúng cảm thông? " " Tại sao anh vì cô ấy mà ôm lấy trách nhiệm. Có phải anh muốn giúp cô ấy một bước không? " Anh đưa tay từ chối phỏng vấn. Ôm lấy vòng eo bé nhỏ của Vương Nguyên lên xe. Nhanh chóng rời khỏi buổi lễ. Phóng viên không nhận được câu trả lời. Khăng khăng khẳng định là anh cố ý không muốn vạch trần cô ấy. Ác cảm của công chúng dần dần được hóa giải.
Anh nhìn kính chiếu hậu thở dài. Thở dài một tiếng. Không để ý người bên cạnh đã cười đến chẳng thấy mặt trời mặt trăng gì nữa rồi.
"
Em sao ấy? " " Hình như ác cảm của công chúng đối với anh được hóa giải rồi. " " Có lẽ. Vậy... " "
Chúng ta đến nhà cô Điềm đi. Em muốn cô ấy bớt lo lắng cho anh một chút. " Gật gù đồng ý. Anh chưa từng muốn từ chối cậu bất cứ điều gì. Cứ như vậy mà lái xe thẳng đến nhà của Điềm Y Vân trong đêm khuya. Cảnh đêm hôm nay đẹp hơn ngày thường. Cũng có lẽ vì tâm trạng dễ chịu hơn ngày trước. Dù sao anh không còn bị ghét bỏ vẫn tốt hơn không phải sao. Đối với cậu đó là niềm vui.
Chiếc xe lớn trước cửa chắn ngang đường vào. Điềm Y Vân dường như đang xô xát với một ai đó. Anh liền nhanh chóng để lại cậu chạy đến đó can ngăn. Nhìn lại thì nhận ra đó lại là người từng là chủ tịch của anh. Giang Hải. Anh nhíu mày khó chịu bước đến gần : "
Ông làm gì ở đây? Tôi có thể kiện ông vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy. " " Tôi... À không. Ba... " " Ba mẹ gì ở đây. Nếu ông không còn lí trí thì có thể nhờ người khác đưa về nhà. Sao lại đến đây gây rối. " " Đủ rồi Tiểu Khải. Đừng lớn tiếng nữa. " - Điềm Y Vân ngăn không cho anh lại gần hơn nữa. Vương Nguyên cũng đã đứng cạnh ông ta tự bao giờ. Khẽ đỡ Giang Hải tránh đi những cú xô ngã từ anh.
"
Vương Nguyên. Em tránh ra. Anh không nể ông ta nữa đâu. " " Con đừng bất kính. Ông ấy là ba của con đấy!!! " Anh ngước nhìn Điềm Y Vân trong giây lát. Nở một nụ cười không mấy vui vẻ hướng tay đến ông ta tỏ vẻ nghi hoặc : "
Ông ta tên Giang Hải. " " Tôi không phải họ Giang. Tôi tên Vương Giang Hải. Giang Hải chỉ là tên gọi ngoài... " " Ông tên họ gì cũng không liên quan đến mẹ con tôi. Cút. Cút ra khỏi đây!!! " Đúng như những gì anh từng nói. Anh nhất định không nhận lại người ba này. Càng không muốn ông ta biết có một đứa con như anh. Ánh mắt anh hiện tại chỉ có sự tức giận. Vương Nguyên khẽ đẩy ông ra ngoài nói nhỏ : "
Ông về đi. Ở lại cũng không giải quyết được gì cả. Hợp tác bao năm lí gì ông không hiểu tính tình anh ấy? " Anh khó chịu bỏ vào nhà. Anh đã từng tự hứa với lòng. Chỉ cần là ba của anh. Dù người đó là ai thì anh vẫn không chấp nhận tha thứ. Một người không thể bảo vệ được người mình yêu thì không hề xứng đáng nhận được tiếng ba từ anh.
Vương Nguyên mím môi tiếp cận. Nghiêng đầu nhìn bộ dạng đang xù lông của anh : "
Anh đang giận hửm? " " Ông ta không xứng. " "
Mở miệng ra là nói không xứng. Vậy anh đã nghĩ vì sao ông ấy rời bỏ anh chưa? " " Anh không quan tâm. Nếu em còn dám nói thay cho ông ta thì.... " Ánh mắt Vương Nguyên chớp nháy liên tục. Khiến anh cũng không biết nên phạt gì cho đúng. Dù sao người sai cũng là ông ta. Anh không nên giận cá chém thớt như vậy. Vốn dĩ đến đây báo tin vui. Chớp mắt một cái đã thành chuyện khó chịu.
By_Nguyet_Nu_Anh_Trang