"Bảo bối...Bảo bối của em"
Không muốn buông tay ra khỏi con người này, không phải là một giấc mộng mị nữa...hai tay anh siết chặt người đó lại,anh muốn buộc chặt người kia không cho người đó chạy đi mất, linh cảm của anh báo cho anh rằng đây là người anh mong mỏi từng giây từng phút....
"Bảo bối..."
Buông nhẹ cánh tay để nhìn kỹ gương mặt, hơi thở anh từng cơn dồn dập khi thấy người kia...là cậu ấy...là Vương Nhất Bác...
Hai tay anh ôm chặt gương mặt cậu, họ đã khóc cùng nhau rơi nước mắt một lượt...cậu đưa tay nắm tay anh đang để trên mặt mình mà hôn nhẹ vào nó...
"Em...anh có mơ không? Nhất Bác...anh có mơ không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu....
"Không! Tiêu Chiến...anh không mơ, đây chính là sự thật, em về với anh bằng xương bằng thịt"
Tiêu Chiến bất ngờ ôm lấy cậu, khuôn mặt anh dán sát vào lồng ngực cậu...cánh tay anh đập vào người cậu mà oán trách...
"Hic...em xấu xa...sao em lại đi lâu như thế? Em bỏ anh lại một mình, em và con không thương anh nữa có đúng không?"
Cậu mặc cho anh đánh, cánh môi chầm chậm hôn vào trán anh, tay tăng thêm lực ôm anh thật chắc chắn.
"Em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm...con của chúng ta vẫn khoẻ, hôm nay em chính là mang anh về, Toả nhi nó khóc đòi anh rất nhiều...Chiến ca, đánh em thật mạnh đi, em sai rồi, em không nên bỏ anh một mình"
Cánh tay yếu ớt có vẻ không còn sức lực để trút giận nữa, có phải cậu không đến anh sẽ không biết cậu và Toả nhi còn trên cõi đời này...trễ một chút có phải anh sẽ là người bỏ lại hai cha con không? Chuỗi thời gian anh ở đây như lạc vào địa ngục...nỗi nhớ dằn vặt cả tâm hồn, có ai cùng anh chia sẻ?
"Anh nhớ em! Anh nhớ con...đừng rời xa anh nữa có được không?"
Ba Tiêu và Mẹ Tiêu đứng xa mà rưng lệ...họ đã chọn đúng, chọn đúng đối tượng cùng con trai họ kết giao yêu thương cả đời...
Không khí hỗn loạn nhưng có một góc đứng nhỏ kia lại tràn đầy hạnh phúc...
Một giọng cười man rợ xé tan bầu không khí ấm áp xung quanh...
"Hahaha..."
Tiếng vỗ tay bước lại...là hắn, hắn vỗ tay để chúc mừng hay nói đúng hơn hắn lại chứng kiến màn đoàn tụ chán ghét trong đời hắn. Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác thấy hắn đến , Tiêu Chiến nép sau lưng cậu, cậu vòng tay ôm anh để tránh ánh mắt hắn làm anh hoảng sợ.
"Mày giỏi thật đó Vương Nhất Bác, chiêu của mày làm tao đây phải nể phục"
Cậu nhếch cao khoé miệng...
"Đến cuối cùng mày vẫn thua tao, mày thua tao rất nhiều..."
Lễ đường biến thành đống hoang tàn đổ nát...hắn đã thua, thua thật rồi...
Hắn bất ngờ hơn khi sau lưng Vương Nhất Bác hiện tại chính là người thân cận cùng hắn, được hắn nâng đỡ nay đã quay qua phản bội...chính là Tứ Cửu..
"Thằng khốn! Mày phản tao, mày thả cha con nó!"
Tứ Cửu cười khinh...
"Dù là con người tôi cũng là có trái tim, cậu quá độc ác, cả một đứa trẻ vô tội cậu còn muốn diệt đi, tôi cũng có con nhỏ tôi không thể tiếp tay một kẻ quá nhẫn tâm như cậu"
Tiêu Chiến bất ngờ khi thấy Tứ Cửu, chuyện gì thế này? Hắn đã cứu cha con Vương Nhất Bác sao?
Tứ Cửu xoay qua nói với Tiêu Chiến....anh đang hoảng sợ nên đang ôm chặt tấm lưng của Vương Nhất Bác, ba mẹ anh thì người của cậu đang giữ lại.
"Xin lỗi cậu! Tiêu Chiến, đã làm cậu sợ, chính tôi đã để nhẫn vào túi áo hắn để thông tin cho cậu biết"
Tiêu Chiến lay tay cánh tay của Vương Nhất Bác yd bảo cậu giải thích, Vương Nhất Bác mỉm cười ôn nhu với anh kéo anh lên và nói...
"Là sự thật, em muốn cho anh biết em và con vẫn yên ổn, nhưng lại không ngờ anh đã nghĩ em chết rồi!"
Tiêu Chiến chảy thêm vài giọt nước mắt lăn trên má, không quản những ai đang xung quanh cứ thế mà anh chủ động ôm chầm lấy cậu, anh cúi đầu thay lời cảm ơn Tứ Cửu, anh cảm giác rằng Tứ Cửu chính là hiện thân cho khỏa tâm của con người...chan chứa vô vàn cảm xúc, giờ đây lại có thể sum họp.
Tiếng cười của Lý Bằng lại lớn thêm....
"Một màn phim thật hay...Vương Nhất Bác, mày xuất sắc thiệt"
Cậu vừa ôm anh vừa giương cao cánh môi để trả lời hắn...
"Tài sản mày đang có được, mày nghĩ tao đã mất hết sao?"
Hắn nghiêng đầu nheo mắt lại, Tiêu Chiến cũng không hiểu chỉ có thể nằm gọn trong lòng người kia mà thôi.
"Mày nói vậy là ý gì?"Lý Bằng lạnh lùng hỏi...
Nếu hắn muốn biết thì bây giờ chính là kết thúc tất cả....
"Thật ra, mày đã đi sai nước cờ mà mày nhắm đến rồi, vở kịch tao tạo ra thế mà lại qua cửa ải của mày, vậy thì! Mày hãy lóng cái lỗ tai mà nghe cho rõ đây. Tiêu thị và Vương thị vẫn nằm trong tay tao, và số tài sản số giấy tờ mày cướp cũng chính là tài sản ảo do tao tạo ra, mày nghĩ Vương thị chỉ nhỏ bé như vậy? Mày biết tình cảm của tao cùng Tiêu Chiến, mày biết anh ấy sẽ yêu tao? Mày đưa tên MB quyến rũ tao..." nói đến đây Vương Nhất Bác nhếch môi một cái, Tiêu Chiến nhìn cậu...
Anh lại ngó qua phía Lý Bằng, hắn đang nắm chặt hai tay thành nắm đấm tựa hồ như muốn bật cả máu tay...
MB? Không phải là Khả Ân của trước đây sao? Chuyện này sao lại có dính dáng đến cái tên kia chứ?
"Nhất Bác ? Chuyện này..."
Cậu vẫn giữ gương mặt nhu hoà nói chuyện với anh, tình cảnh giờ đây trong lòng cậu chỉ muốn nhanh chóng mà giải quyết chuyện này một cách êm đẹp, muốn cùng anh tiếp tục con đường hạnh phúc mà cả hai đang dang dở...
"Bảo bối! Em sẽ giải thích với anh sau khi chuyện này kết thúc"
Nói rồi cậu quay sang chính diện nhìn hắn....
"Tao đánh giá thấp mày quá rồi Vương Nhất Bác! Tao biết sớm muộn gì khi tao trở về em ấy cũng sẽ yêu mày,sớm muộn gì tao cũng sẽ mất Tiêu Chiến, cho cái tên kia quyến rũ mày để mày ngu muội nhưng thật chất ra bản thân mày cũng chẳng có tốt đẹp gì? Chỉ là loại ong bướm phản bội mà thôi!"
Cậu cong môi trả lời lại....
"Vậy thì mày hãy để suy nghĩ đó, đúng là tao có trăng hoa lêu lỏng, nhưng sớm muộn gì tao đã nhìn ra sớm khi anh ấy thay đổi, anh ấy không cần tao nhưng tao lại rất yêu và cần anh ấy, sửa đổi làm cho tao hiểu rõ...và tao biết được Tiêu Chiến anh ấy yêu tao là thật lòng và anh ấy không cần mày..."
Tiêu Chiến cúi mặt xuống trầm ngâm khi nghe cậu nói, anh thật sự không hiểu bản thân mình, một kẻ cướp mình từ tay người cũ, từng phản bội mình nhưng anh lại yêu kẻ đó đến thấu tận tâm can, Vương Nhất Bác cũng thế thử thách làm cậu hiểu hơn về anh, ghen tuông vốn dĩ đã cạn dần....
Cậu nói tiếp....
"Tao cảm thấy có lỗi...." cậu dừng lại xoay qua nhìn anh...Tiêu Chiến bất chợt nhìn cậu, đáy mắt anh đã đọng thêm những tầng nước mắt lấp lánh.
Cậu nắm chặt tay anh để trên ngực mình....
"Là em không tốt, là em vì xốc nổi vì muốn có được anh nên đã chiếm đoạt Tiêu thị bắt anh rời xa hắn..."
Nước mắt trên má anh vội chảy dài xuống trên gương mặt nhỏ nhắn đỏ au kia...
"Em không ngờ anh lại yêu em đến như vậy, còn sinh cho em một đứa con trai, em ghen tuông bị che mắt...để chuộc lỗi lầm em muốn cho anh hạnh phúc với những gì anh chọn, trả anh về....nhưng em lại không nỡ" cậu mỉm cười đưa tay xoa gương mặt anh.
"Không nỡ thật sự, cũng chính nhờ nó mà em biết anh thật sự yêu em và biết thêm hắn ta độc ác đến dường nào! Tiêu Chiến, anh là của em...anh mãi là của em"
Cậu ôm chầm lấy anh vào lồng ngực rắn chắc của mình, tiếng thở dồn dập như trút cạn linh hồn như thể nơi này chỉ có hai người mà thôi.
"Anh yêu em, Vương Nhất Bác"
Lời nói nhẹ nhàng, cậu mỉm cười tăng thêm lực tay siết chặt, câu nói vô tình làm kẻ vô nhân đối diện đau lòng...
Thì ra...hắn đã yêu lấy một người không còn tình cảm với hắn nữa, sự chiếm đoạt vẫn mãnh liệt, tưởng chừng hôm nay sẽ là ngày vui có ngờ đâu lại là một ngày tàn khốc, có phải Tiêu Chiến sẽ chọn cái chết nếu như Vương Nhất Bác không còn trên cõi đời này nữa....
...........Còn hắn? Hắn chết đi rồi, liệu Tiêu Chiến có thể khóc thương hay sẽ vì hắn mà đau đớn không? Sự tàn nhẫn nơi trái tim thật chua xót. Giờ đây hắn đang tận tường chuyện gì? Lợi dụng người để trả thù người.
*Kịch*
Tiếng lên nồng của súng xoá tan tĩnh mịch im ắng, xoá tan cả không khí hạnh phúc trước mặt...
Trước mắt cậu và anh chính là mũi súng của Lý Bằng đang nhắm về phía mình...
Tiêu Chiến thét lên...
"Anh điên rồi, mau bỏ súng xuống!"
Hắn giương cánh môi lên cao....
"Bỏ xuống? Tiểu Tán, mọi thứ tôi làm vì em, muốn cùng em hạnh phúc hoá ra tôi chỉ ngộ nhận có đúng không?"
Tiêu Chiến rời khỏi Vương Nhất Bác, giọng nói đanh thép vô tình đáp trả...
"Yêu tôi? Anh đã lấy vợ và sinh con, lợi dụng họ để trục lợi riêng cho anh. Yêu tôi? Hay anh đang chính yêu bản thân mình, vì tôi? Hay chính là vì muốn trả hận cho anh? Tôi không cần thứ tình cảm mất nhân tính đó"
Hắn gật đầu, nước mắt đâu đó trên gương mặt hắn rơi xuống....
"VẬY THÌ! THẰNG KHỐN ĐÓ PHẢI CHẾT"
Tiếng nói chói tia của hắn mạnh, súng đã chỉa thẳng...Vương Nhất Bác nhanh chóng kéo mạnh Tiêu Chiến về phía sau lưng mình, đám đàn em xung quanh đang chế ngự bên đối phương , phía Vương Nhất Bác hoàn toàn đánh gục, Lý Bằng yếu sức đành phải một mất một còn...Tứ Cửu thấy vậy liền rút súng chĩa về phía hắn nói to.
"Mau bỏ súng xuống, cậu đừng sai lầm nữa"
"Câm miệng, chó phản chủ mà tao phải nghe sao?" Hắn nghiến răng đáp lại Tứ Cửu rồi hướng về phía cậu và anh.
""Tình yêu cao cả thật đó, vậy thì mày hãy minh chứng đi..."
"..."
"KHÔNG"
*Đùng*
Quá nhanh....không gian chìm vào im ắng, súng trên tay hắn rơi xuống, mắt hắn mở to....hai cánh tay run cầm cập...
Vương Nhất Bác như pho tượng sụp đổ....
Người ngã rạp rời xa tay cậu xuống đất....là anh, là Tiêu Chiến....anh đã thét lên và đỡ đạn cho cậu...chiếc eo nhỏ chảy từng ngụm máu đỏ tươi xuống đất, nụ cười trên môi anh vẫn giữa nguyên...anh chỉ nói rất nhỏ trước khi anh ngã xuống buông đôi tay Vương Nhất Bác ra.
"Yêu em..."
"KHÔNG ! BẢO BỐI" cậu gọi anh trong tuyệt vọng, khuỵ trên đất...môi anh run run, anh nằm gọn trong lòng cậu, Lý Bằng lúc này như người điên mà quỳ xuống..
"Tiểu Tán! TIỂU TÁN"
Trong mắt anh chỉ còn có cậu...không biết sẽ như thế nào? Chỉ xin muốn nói với người anh yêu cả đời này một câu.
"Nhất...Nhất Bác..."
Cậu nắm tay anh, miệng thét gọi đám người bên ngoài...
"Mau gọi cấp cứu nhanh lên...Tiêu Chiến, anh sẽ không sao đâu, anh đừng bỏ em, đừng bỏ em mà, cố lên...không, Tiêu Chiến anh không được ngủ,anh không được ngủ"
Tay anh run thấm máu đặt lên trên mặt cậu, môi mỉm cười sóng sáng ngọt ngào...
"Anh không ngủ...anh không...không ngủ"
Đôi mắt lim dim từ từ khép lại, ba mẹ Tiêu chạy lại vì tiếng súng, trước mắt họ chính là Tiêu Chiến đang nằm....mẹ Tiêu ngất đi trong vòng tay ba Tiêu, Lý Bằng chạy lại...
"Tiểu Tán! Tiểu Tán, xin lỗi em, xin lỗi em..."
Giây phút đó hắn thật không ngờ thứ tình cảm hắn xem là rác rưởi là phản bội có ngày hắn phải cúi đầu vì nó, trái tim của Tiêu Chiến, tâm tư của Tiêu Chiến chính là đã vĩnh viễn thuộc về Vương Nhất Bác....
Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến dậy khi tiếng kêu cấp cứu cùng cảnh sát inh ỏi, mẹ Tiêu cũng được đưa đi...
Cảnh sát bao vây xung quanh hắn, đáy mắt hắn như người đã bị mất đi linh hồn không còn minh mẩn mà nhìn theo xe cấp cứu đưa Tiêu Chiến đi...hắn sai rồi, một phút sai lầm làm tổn thương đi một con người thanh khiết mà hắn từng yêu....
"Anh đã bị bắt, mau theo chúng tôi về đồn"
Lý Bằng ngước mắt nhìn đoàn cảnh sát, hắn cúi mặt...Lạnh lùng trả lại một câu cô độc.
"Là tôi bắn, mau đưa tôi đi đi"