"Người đã đến, vẫn cứ đi, đi như định mệnh
Mình anh đứng, nhìn hạt mưa lạnh lùng rơi mãi
Ôi tình yêu, giờ đã ra đi thật rồi
Và năm tháng, sẽ xóa đi, vết thương lòng anh."
Gun:
22/12
Tôi hít một hơi thật sâu để mở lời với em, đến giây phút này tôi biết mình nên nói hết tất cả, để ít ra em từ chối thì tôi cũng chịu. Tôi bình tâm nhất để gõ từng dòng cho em hay
"Mark, chúng mình biết nhau nay cũng đã được một năm, anh nghĩ bản thân mình nên nói rõ một việc cho em hay, anh nghĩ rằng anh thích em, anh thích em từ giây phút đầu tiên thấy được khuôn mặt thiên thần và nụ cười ấm áp của em. Đến lúc đó anh đã đánh mất bản thân mình, một người luôn lý trí như anh lại thất bại đến khi gặp em." - Tôi nhắm mắt để bấm gửi những dòng ấy và đợi chờ kết quả nhưng thật phủ phàn với tôi. Tôi chỉ nhận được thông báo rằng Mark đã đọc, tôi đã chuẩn bị sẵn những lời lăng mạ, sỉ nhục của em dành cho tôi để tôi biết được mình nên làm gì để vượt qua nhưng tất cả chỉ là một lời im lặng. Cái tôi cần hiện nay là một câu trả lời, một câu trả lời để bắt đầu một mối quan hệ mới hoặc một sự kết thúc để tôi khóc thật to, khóc thật đã rồi bình tĩnh mà đứng từ mốt tình đơn phương này.
Tôi ra ngoài ban công nhâm nhi ly cà phê và suy nghĩ về em. Càng nghĩ đến Mark thì tim tôi đau nhói cùng với những giọt nước mắt lăn trên má tôi. Bất chợt có một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên vai, tôi quay lại và thấy đó là Mean. Hai đứa tôi nhìn nhau 1 phút rồi tôi mở lời:
"Tao nói rồi... Nhưng kết quả không như những gì tao nghĩ, chỉ một câu trả lời mà không có. Tao nên làm gì đây thằng em trai?" - Mean nhìn tôi thở dài rồi an ủi:
"Điều mà em muốn khuyên bây giờ là đừng chờ đợi kẻo thất vọng. Hôm nay có người tới xin việc, anh xuống dưới phỏng vấn cậu ấy đi" - Tôi gật đầu và xuống dưới nhà và không quen lau những giọt nước mắt còn thừa lại trên Mi.
...........
"Dạ em tên là Lhong, đã có kinh nghiệm chạy bạn được hai năm ở.......nhà em ạ" - Cậu bé tới xin việc nhìn tôi tươi cười, tôi cũng cười lại và thầm nghĩ, phải chi mình có thể quay lại như hồi trước, dù sống lý trí nhưng vui vẻ với mọi người không như bây giờ là không có ai tôi như một kẻ mất hồn. Tôi gật đầu đồng ý cho cậu ấy thử việc trong một tuần. Trước khi đi cậu ấy nắm tay áo tôi lại và hỏi
"Có sao không nếu em là gay ạ?"- Tôi chỉ lắc đầu và mỉn cười với Lhong.
"Anh mày cũng vậy mà. Sau này lo tập chung làm việc cho tốt nha, tao mà thấy không ưng mắt thì kiêu thằng Mean trừ lương!" - Lhong nhìn tôi gãi gãi đầu đồng ý.
...............
Đêm 24/12, tôi đã nhận được tin nhắn của Mark.
"Em yêu anh hihihi" - Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài khi thấy những dòng chữ đó, có lẽ đây chính là món quà giáng sinh của ông già nô en cho tôi.
"Awwwwwwww, xin lỗi anh Gun nhé, bạn của em phá!" -
PHỦ PHÀN
ĐAU ĐỚN
NHƯ CHẾT ĐI SỐNG LẠI
"Ừ em, thôi thì không sao nè, anh chúc em giáng sinh vui vẻ nha, hạnh phúc với bạn bè và những người mình thương yêu!"- Tôi gõ từng dòng chúc trong nước mắt, Mark à... anh nghĩ em thật biết đùa với anh... Anh muốn mọi thứ rõ ràng thôi mà?
RENG RENG RENG:
Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên là một số lạ, tôi hít một hơi thật sâu và bắt máy:
[Alo]
[Anh Gun, em là Mark nè, 3 ngày nữa em về Thái rồi, cho em suy nghĩ kĩ nhé, có gì em sẽ dẫn anh đi chơi xong rồi đi ăn chè như đã hứa hihi!] - Tôi mỉn cười khi biết Mark không phải là người thất hứa. Tôi vui vẻ đồng ý
[Ừ nè, anh cảm ơn em trước nha, ráng giữ sức khỏe để bay không thôi mệt]
[Dạ anh]- Rồi Mark cúp máy, ôi cái giọng nhẹ nhàng như thiên thân đó đã làm tôi xao xuyến.
Từ đó tôi nói chuyện với Mark nhiều hơn, tôi biết rằng Mark đang học nghề thợ xăm, lúc đầu tôi cũng ngại vì nghĩ những người xăm mình điều là giang hồ nhưng Mark dần dần giải thích đó là đình khiến khi xưa, bây giờ đó là một nghệ thuật. Tôi dần tin lời em và mở lòng với những người xăm mình hơn. Cảm ơn Mark vì đã khai sáng tôi
..............
Và ngày định mệnh đã đến, tôi cố gắng sửa soạn thật đẹp để đi gặp em, dù gì nếu em từ chối thì tôi đã chuẩn bị tinh thần, ừ thì đau xíu thôi nhưng miễn sao tôi biết được câu trả lời là được. Hôm nay trời thật trong xanh, tôi từng bước đi bộ tới chổ hẹn. Trên đường tôi thấy một cặp nam nam đang nắm tay nhau công khai cảm thấy thật ganh tị hay là một cặp nữ nữ đang cùng nhau uống ly trà sữa, khiến tôi có cảm giác hạnh phúc. Gần tới cổng công viên tôi thấy Mark đứng cùng một người phụ nữ, đây là một trong hai cô gái trên hình avatar của em.Không hiểu sao tôi lại đứng nấp phía sau cái cột gần đó và đã nghe hết cuộc trò truyện:
"Anh làm vậy không thấy quá đáng hả? Dù gì anh ấy cũng thật lòng thích anh mà?"- Mark nhìn cô ấy cười khỉnh bỉ, tỏ vẻ bất cần đời:
"Quá đáng là gì? có ăn được không? Dù sao chỉ là một thằng bê đê đáng để lợi dụng thôi!"- Cô gái nhìn Mark lắc đầu
"Chơi đùa tình cảm với thằng đó vui mà, Anh tính hôm nay tiếp tục im và nhây nhây thêm một thời gian, để nó yêu anh sâu đậm đến không còn đường thoát anh mới thỏa mãn. Hay là anh sẽ làm tình với nó rồi đá nó đi chổ khác nhỉ ?"
ĐAU
NHƯNG RÁNG NGƯỢNG DẬY
ĐI ĐẾN PHÍA TRƯỚC
CHÁT
Một cái tát thật mạnh vào mặt Mark, tôi biết Mark lúc này đang rất đau nhưng chỉ là thể xác thôi, nhưng tổn thương tinh thần của tôi đã chịu đựng vì em nay đã đau gấp trăm lần. Tôi ráng không rơi lệ khi đối diện với con người khốn nạn như em vì không đáng:
"Ừ, thằng bê đê này yêu em thật lòng, thằng bê đê này yêu em sâu đậm, thằng bê đê này ngu ngốc khi đã yêu một người khốn nạn như em, nhưng tôi phải cảm ơn em một điều rằng đã dạy tôi một bài học rằng yêu một người sẽ có cảm như thế nào. VĨNH BIỆT" - Tôi cười ngượng và quay đi, cố gắng bước từng bước kiêu hãnh để em không thấy tôi là người dễ dãi.
NHƯNG KHÔNG THỂ
Khi bước đến quán thì quán đã chuẩn bị đóng cửa, tôi mỉn cười giả tạo trước mặt Lhong và Mean vào bếp rồi bước vào phòng. Tôi từng bước nhẹ đóng cửa và cầm con dao nhỏ từ từ chạm vào cổ tay tôi. Vĩnh biệt Mark.. Tình yêu đầu đời của anh.
ẦM
"ANH LÀM CÁI ĐÉO GÌ VẬY HẢ?"
Thằng Mean tông cửa vào nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí.