Fanfic Khải Nguyên | Trôi Nhi Mau Qua Đây!
|
|
☆♡ Chương 43 ♡☆
Chương 43: Cách sử dụng là vậy sao? ( H của Thiên Hoành * rất nhẹ ) Ta đa, ta đã trở lại. Mốc meo mốc meo và mốc meo! Anh đẩy nó xuống giường, mặt nhìn gian gian sao ý, anh tiến lại gần càng gần càng gần sắp chạm tớ mặt nó đến nơi rồi. Hơi thở của anh có chút gấp gáp phả vào mặt nó khiến nó rùng mình. - Đừng sợ, nằm yên. Giọng nói có chút khàn, trong ánh mắt bây giờ vấn đầy dục vọng. Chí Hoành chỉ biết nhìn chứ không dám phản kháng vì trước giờ đều vậy. Nó luốn nghe theo răm rắp những lời Thiên dạy. Anh bảo nó đi đông nó không dám bước nửa bước đi tây. Nhưng lắm lúc, lâu lâu nó nổi hứng vẫn làm trái. Nhưng chuyện này nó mới bị như vậy. Nó rối chả biết làm gì luôn. - Thiên, em muốn biết cách sử dụng cái lọ kia sao anh lại đè em. - Thì anh đang chỉ cách này. Thực hiện luôn cho nó nhanh, để dễ nhớ. Với cả nhớ rất lâu nữa Mặt hiện lên tia gian xảo, nhanh tay áp lên người Lưu Chí Hoành, hai tay lần mò lên người cậu. Chạm đến từng nấc thịt trên người cậu. Anh lấy tay luồn vào trong lớp áo sơ - mi. Xoa nắn đầu nhủ. Cảm giác thật mềm mại. Một bên mềm mại một bên khó chịu. Oa. Khó chịu quá cơ. - Thiên Thiên a~ Hoành không muốn học cái này nữa. Thả em ra đi. - Đã khơi màu thì đừng mong toát em à. Không nói nhiều lời tập trung thẳng vào công việc chính đang dở dang. Đầu lưỡi hoạt động hôn từ trán dần dần chuyển xuống dười mũi, môi, xương vai... - Nhột quá, anh làm gì vậy, lạnh a~ Dục vọng đã chiếm trọn tâm trí anh. Lời nói của nó càng làm cho ngọn lửa ấy bùng lên dữ dội. Những vẫn không nhanh chóng mà làm việc, tay vẫn xoa nắn hai đầu nhủ, lấy môi đi để lại những ấn kí trên người cậu, đánh dấu chủ quyền là điều tất yếu. - Hoành à, em rên rỉ thật tuyệt. Em rên nhiều nữa lên, anh muốn nghe me rên. Giọng nói khàn đặc bởi vì dục vọng mà trở nên mê người, lí trí sót lại bây giờ cũng tan biến sạch, con người này, từ hôm nay sẽ là của anh. - Á... Những lời sau đó nó chưa kịp thốt ra đã bị anh chặn lại bằng đôi môi của mình. Chiếc lưỡi tinh nghịch muốn thâm nhập vào nó hút hết khí lực của nó, nó vẫn chưa thích ứng được, ngậm chặt môi không cho vào, nhưng sức nó làm sao bằng sức anh, một tí là cậu cũng phải chịu thua, hé môi. Chớp thời cơ anh đưa lưỡi vào trong khuấy động cả khoang miệng của cậu, triền miên tinh nghịch khuấy động cả khoang miệng, hút hết khí lực của nó khiến cậu hết không khí anh mới luyến tiếc mà dứt nụ hôi, nụ hôi vừa dứt ra có kèm theo một sợi chỉ bạc. Dời môi xuống phía dưới hai tay không yên phận mà rà cơ thể nó, cắn nơi vai một cái, cả người nó run lên, anh cười khẽ, thì ra đấy là điểm mẫm cảm của nó, nhấn nhá nơi đó vài lần, tay luồn vào áo xoa nắn đầu nhũ hồng hồng nhô lên qua lớp áo sơ mi mỏng. Giờ này dục vọng đã đạt đến cao trào, tiểu Thiên Thiên đã căng cứng nơi đũng quần, cần phải giải thoát ngay lập tức. Thoát y phục giờ là một chụt phúc tạp, chi bằng xé luôn cho nhanh, không nghĩ ngợi nhiều, chiếc áo sơ mi mỏng trên người nó đã bị xé đứt, cúc rơi trên sàn nhà tạo ra tiếng động nhỏ. Thoát xong y phục của cả hai, Dịch Dương Thiên Tỉ áp thân lên người Lưu Chí Hoành, thân thể rất nóng, tâm trí bây giờ chỉ muốn đem người bên dưới ăn sạch sẽ. Nhưng đây là lần đầu, sợ nó đau nên anh cố nhịn. - Hoành Hoành nghe rõ lời anh, từ hôm nay trở đi em là của anh! Không chờ câu trả lời, môi mỏng dã chặn lời nói kia, triền miên hôn, tiếng rên rĩ vang khắp phòng. - Ưm... Ưm... Mở nắp cai gel bôi trơi, lần mò đến nơi hậu huyệt hồng hồng luôn co bóp như đang thèm khát kia. - Hoành Nhi, ráng chịu đau. Nhanh nhẹn đưa một ngón tay vào hậu huyệt kia, hậu huyệt bắt đầu co bóp mãnh luyệt, như muốn ăn luôn ngón tay anh, anh cười gian tà, nhanh tay đưa ngón thứ hai vào, hậu huyệt tiếp nhận vật thể lạ lại không ngừng co bóp. - Á... Thiên Thiên mau mau lấy tay ra, đau quá. - Ngoan nào bảo bối, lão công sẽ giúp em thoải mái, một chút nữa thôi. Vừa dứt lời, Thiên Tỉ đút thêm một ngón tay nữa vào. - Rút ra, xin anh, đau quá. Nước mắt chảy ra, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ chịu đau như vậy nó như muốn xé toạc phần dưới ra luôn - Ưm... ưm... á... a... a... Đưa ba ngón tay vào, anh cũng chưa vội mà mở rộng, để hậu huyệt tích ứng anh mới bắt đầu công việc khuếch trương. Bây giờ đây tiểu Thiên Thiên đã cương cứng nhưng vẫn còn chịu được. Rút ba ngón tay ra khỏi hậu huyệt, vì đang trong khoái cảm đột nhiên bị rút ra liền có chút mất mát. - Ưm... đừng rút ra mà... Đưa "người anh em" của mình lại gần hậu huyệt nhưng không trực tiếp đút vào chỉ chạm ở ngoài thôi, ngay giờ dục vọng đã chiếm hết tâm trí của nó, nó khó chịu, nó khóc. - Khó chịu mà... khó chịu... - Bảo bối, lão công sẽ làm cho em hết khó chịu, gọi một tiếng lão công, anh liền cho em. Khó chịu dâng trào, nó cũng không nghĩ ngợi thêm liền mở miệng: - Lão công... Chỉ cần nghe đến đấy, lí trí, sự kiềm chế cuối cùng trở về con số không tròn trĩn. Trực tiếp đút vào hậu huyệt. - Á... Đau đón đi qua, sau đó chính là những khoái cảm, triền miên một lúc, nó bắn rất nhiều lần mà anh còn chưa bắn lần nào. - Lão công, Hoành Hoành mệt, lão công rút ra đi. Nhìn Hoành Nhi nằm dưới da mặt đã ửng hồng, Thiên Tỉ cười, nhưng việc rút ra khi chưa thỏa mãn là điều không thể vì vậy anh nâng nó lên, cho nó tựa vào mình, để cho người anh em có thể vào sâu hơn. Triền miên một lúc, anh cuối cùng cũng bắn hết vào trong nó Làm xong, nó mệt mỏi mà thiếp đi, anh đưa bó vào phòng tắm tắm rửa vệ sinh người nó cho sạch rồi ra ngoài để no nằm trên sofa một chút, bản thân đi thay ra giường mới. Anh ôm nó trần nhộng mà ngủ, giữa hai người không có một chút khe hở nào. .... H này nhẹ quá �� tui hết cách, trình độ còn non quá mà. Còn ai thức không?
|
☆♡ Chương 43 ♡☆
Chương 43: Cách sử dụng là vậy sao? ( H của Thiên Hoành * rất nhẹ ) Ta đa, ta đã trở lại. Mốc meo mốc meo và mốc meo! Anh đẩy nó xuống giường, mặt nhìn gian gian sao ý, anh tiến lại gần càng gần càng gần sắp chạm tớ mặt nó đến nơi rồi. Hơi thở của anh có chút gấp gáp phả vào mặt nó khiến nó rùng mình. - Đừng sợ, nằm yên. Giọng nói có chút khàn, trong ánh mắt bây giờ vấn đầy dục vọng. Chí Hoành chỉ biết nhìn chứ không dám phản kháng vì trước giờ đều vậy. Nó luốn nghe theo răm rắp những lời Thiên dạy. Anh bảo nó đi đông nó không dám bước nửa bước đi tây. Nhưng lắm lúc, lâu lâu nó nổi hứng vẫn làm trái. Nhưng chuyện này nó mới bị như vậy. Nó rối chả biết làm gì luôn. - Thiên, em muốn biết cách sử dụng cái lọ kia sao anh lại đè em. - Thì anh đang chỉ cách này. Thực hiện luôn cho nó nhanh, để dễ nhớ. Với cả nhớ rất lâu nữa Mặt hiện lên tia gian xảo, nhanh tay áp lên người Lưu Chí Hoành, hai tay lần mò lên người cậu. Chạm đến từng nấc thịt trên người cậu. Anh lấy tay luồn vào trong lớp áo sơ - mi. Xoa nắn đầu nhủ. Cảm giác thật mềm mại. Một bên mềm mại một bên khó chịu. Oa. Khó chịu quá cơ. - Thiên Thiên a~ Hoành không muốn học cái này nữa. Thả em ra đi. - Đã khơi màu thì đừng mong toát em à. Không nói nhiều lời tập trung thẳng vào công việc chính đang dở dang. Đầu lưỡi hoạt động hôn từ trán dần dần chuyển xuống dười mũi, môi, xương vai... - Nhột quá, anh làm gì vậy, lạnh a~ Dục vọng đã chiếm trọn tâm trí anh. Lời nói của nó càng làm cho ngọn lửa ấy bùng lên dữ dội. Những vẫn không nhanh chóng mà làm việc, tay vẫn xoa nắn hai đầu nhủ, lấy môi đi để lại những ấn kí trên người cậu, đánh dấu chủ quyền là điều tất yếu. - Hoành à, em rên rỉ thật tuyệt. Em rên nhiều nữa lên, anh muốn nghe me rên. Giọng nói khàn đặc bởi vì dục vọng mà trở nên mê người, lí trí sót lại bây giờ cũng tan biến sạch, con người này, từ hôm nay sẽ là của anh. - Á... Những lời sau đó nó chưa kịp thốt ra đã bị anh chặn lại bằng đôi môi của mình. Chiếc lưỡi tinh nghịch muốn thâm nhập vào nó hút hết khí lực của nó, nó vẫn chưa thích ứng được, ngậm chặt môi không cho vào, nhưng sức nó làm sao bằng sức anh, một tí là cậu cũng phải chịu thua, hé môi. Chớp thời cơ anh đưa lưỡi vào trong khuấy động cả khoang miệng của cậu, triền miên tinh nghịch khuấy động cả khoang miệng, hút hết khí lực của nó khiến cậu hết không khí anh mới luyến tiếc mà dứt nụ hôi, nụ hôi vừa dứt ra có kèm theo một sợi chỉ bạc. Dời môi xuống phía dưới hai tay không yên phận mà rà cơ thể nó, cắn nơi vai một cái, cả người nó run lên, anh cười khẽ, thì ra đấy là điểm mẫm cảm của nó, nhấn nhá nơi đó vài lần, tay luồn vào áo xoa nắn đầu nhũ hồng hồng nhô lên qua lớp áo sơ mi mỏng. Giờ này dục vọng đã đạt đến cao trào, tiểu Thiên Thiên đã căng cứng nơi đũng quần, cần phải giải thoát ngay lập tức. Thoát y phục giờ là một chụt phúc tạp, chi bằng xé luôn cho nhanh, không nghĩ ngợi nhiều, chiếc áo sơ mi mỏng trên người nó đã bị xé đứt, cúc rơi trên sàn nhà tạo ra tiếng động nhỏ. Thoát xong y phục của cả hai, Dịch Dương Thiên Tỉ áp thân lên người Lưu Chí Hoành, thân thể rất nóng, tâm trí bây giờ chỉ muốn đem người bên dưới ăn sạch sẽ. Nhưng đây là lần đầu, sợ nó đau nên anh cố nhịn. - Hoành Hoành nghe rõ lời anh, từ hôm nay trở đi em là của anh! Không chờ câu trả lời, môi mỏng dã chặn lời nói kia, triền miên hôn, tiếng rên rĩ vang khắp phòng. - Ưm... Ưm... Mở nắp cai gel bôi trơi, lần mò đến nơi hậu huyệt hồng hồng luôn co bóp như đang thèm khát kia. - Hoành Nhi, ráng chịu đau. Nhanh nhẹn đưa một ngón tay vào hậu huyệt kia, hậu huyệt bắt đầu co bóp mãnh luyệt, như muốn ăn luôn ngón tay anh, anh cười gian tà, nhanh tay đưa ngón thứ hai vào, hậu huyệt tiếp nhận vật thể lạ lại không ngừng co bóp. - Á... Thiên Thiên mau mau lấy tay ra, đau quá. - Ngoan nào bảo bối, lão công sẽ giúp em thoải mái, một chút nữa thôi. Vừa dứt lời, Thiên Tỉ đút thêm một ngón tay nữa vào. - Rút ra, xin anh, đau quá. Nước mắt chảy ra, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ chịu đau như vậy nó như muốn xé toạc phần dưới ra luôn - Ưm... ưm... á... a... a... Đưa ba ngón tay vào, anh cũng chưa vội mà mở rộng, để hậu huyệt tích ứng anh mới bắt đầu công việc khuếch trương. Bây giờ đây tiểu Thiên Thiên đã cương cứng nhưng vẫn còn chịu được. Rút ba ngón tay ra khỏi hậu huyệt, vì đang trong khoái cảm đột nhiên bị rút ra liền có chút mất mát. - Ưm... đừng rút ra mà... Đưa "người anh em" của mình lại gần hậu huyệt nhưng không trực tiếp đút vào chỉ chạm ở ngoài thôi, ngay giờ dục vọng đã chiếm hết tâm trí của nó, nó khó chịu, nó khóc. - Khó chịu mà... khó chịu... - Bảo bối, lão công sẽ làm cho em hết khó chịu, gọi một tiếng lão công, anh liền cho em. Khó chịu dâng trào, nó cũng không nghĩ ngợi thêm liền mở miệng: - Lão công... Chỉ cần nghe đến đấy, lí trí, sự kiềm chế cuối cùng trở về con số không tròn trĩn. Trực tiếp đút vào hậu huyệt. - Á... Đau đón đi qua, sau đó chính là những khoái cảm, triền miên một lúc, nó bắn rất nhiều lần mà anh còn chưa bắn lần nào. - Lão công, Hoành Hoành mệt, lão công rút ra đi. Nhìn Hoành Nhi nằm dưới da mặt đã ửng hồng, Thiên Tỉ cười, nhưng việc rút ra khi chưa thỏa mãn là điều không thể vì vậy anh nâng nó lên, cho nó tựa vào mình, để cho người anh em có thể vào sâu hơn. Triền miên một lúc, anh cuối cùng cũng bắn hết vào trong nó Làm xong, nó mệt mỏi mà thiếp đi, anh đưa bó vào phòng tắm tắm rửa vệ sinh người nó cho sạch rồi ra ngoài để no nằm trên sofa một chút, bản thân đi thay ra giường mới. Anh ôm nó trần nhộng mà ngủ, giữa hai người không có một chút khe hở nào. .... H này nhẹ quá �� tui hết cách, trình độ còn non quá mà. Còn ai thức không?
|
☆♡ Chương 43 ♡☆
Chương 43: Cách sử dụng là vậy sao? ( H của Thiên Hoành * rất nhẹ ) Ta đa, ta đã trở lại. Mốc meo mốc meo và mốc meo! Anh đẩy nó xuống giường, mặt nhìn gian gian sao ý, anh tiến lại gần càng gần càng gần sắp chạm tớ mặt nó đến nơi rồi. Hơi thở của anh có chút gấp gáp phả vào mặt nó khiến nó rùng mình. - Đừng sợ, nằm yên. Giọng nói có chút khàn, trong ánh mắt bây giờ vấn đầy dục vọng. Chí Hoành chỉ biết nhìn chứ không dám phản kháng vì trước giờ đều vậy. Nó luốn nghe theo răm rắp những lời Thiên dạy. Anh bảo nó đi đông nó không dám bước nửa bước đi tây. Nhưng lắm lúc, lâu lâu nó nổi hứng vẫn làm trái. Nhưng chuyện này nó mới bị như vậy. Nó rối chả biết làm gì luôn. - Thiên, em muốn biết cách sử dụng cái lọ kia sao anh lại đè em. - Thì anh đang chỉ cách này. Thực hiện luôn cho nó nhanh, để dễ nhớ. Với cả nhớ rất lâu nữa Mặt hiện lên tia gian xảo, nhanh tay áp lên người Lưu Chí Hoành, hai tay lần mò lên người cậu. Chạm đến từng nấc thịt trên người cậu. Anh lấy tay luồn vào trong lớp áo sơ - mi. Xoa nắn đầu nhủ. Cảm giác thật mềm mại. Một bên mềm mại một bên khó chịu. Oa. Khó chịu quá cơ. - Thiên Thiên a~ Hoành không muốn học cái này nữa. Thả em ra đi. - Đã khơi màu thì đừng mong toát em à. Không nói nhiều lời tập trung thẳng vào công việc chính đang dở dang. Đầu lưỡi hoạt động hôn từ trán dần dần chuyển xuống dười mũi, môi, xương vai... - Nhột quá, anh làm gì vậy, lạnh a~ Dục vọng đã chiếm trọn tâm trí anh. Lời nói của nó càng làm cho ngọn lửa ấy bùng lên dữ dội. Những vẫn không nhanh chóng mà làm việc, tay vẫn xoa nắn hai đầu nhủ, lấy môi đi để lại những ấn kí trên người cậu, đánh dấu chủ quyền là điều tất yếu. - Hoành à, em rên rỉ thật tuyệt. Em rên nhiều nữa lên, anh muốn nghe me rên. Giọng nói khàn đặc bởi vì dục vọng mà trở nên mê người, lí trí sót lại bây giờ cũng tan biến sạch, con người này, từ hôm nay sẽ là của anh. - Á... Những lời sau đó nó chưa kịp thốt ra đã bị anh chặn lại bằng đôi môi của mình. Chiếc lưỡi tinh nghịch muốn thâm nhập vào nó hút hết khí lực của nó, nó vẫn chưa thích ứng được, ngậm chặt môi không cho vào, nhưng sức nó làm sao bằng sức anh, một tí là cậu cũng phải chịu thua, hé môi. Chớp thời cơ anh đưa lưỡi vào trong khuấy động cả khoang miệng của cậu, triền miên tinh nghịch khuấy động cả khoang miệng, hút hết khí lực của nó khiến cậu hết không khí anh mới luyến tiếc mà dứt nụ hôi, nụ hôi vừa dứt ra có kèm theo một sợi chỉ bạc. Dời môi xuống phía dưới hai tay không yên phận mà rà cơ thể nó, cắn nơi vai một cái, cả người nó run lên, anh cười khẽ, thì ra đấy là điểm mẫm cảm của nó, nhấn nhá nơi đó vài lần, tay luồn vào áo xoa nắn đầu nhũ hồng hồng nhô lên qua lớp áo sơ mi mỏng. Giờ này dục vọng đã đạt đến cao trào, tiểu Thiên Thiên đã căng cứng nơi đũng quần, cần phải giải thoát ngay lập tức. Thoát y phục giờ là một chụt phúc tạp, chi bằng xé luôn cho nhanh, không nghĩ ngợi nhiều, chiếc áo sơ mi mỏng trên người nó đã bị xé đứt, cúc rơi trên sàn nhà tạo ra tiếng động nhỏ. Thoát xong y phục của cả hai, Dịch Dương Thiên Tỉ áp thân lên người Lưu Chí Hoành, thân thể rất nóng, tâm trí bây giờ chỉ muốn đem người bên dưới ăn sạch sẽ. Nhưng đây là lần đầu, sợ nó đau nên anh cố nhịn. - Hoành Hoành nghe rõ lời anh, từ hôm nay trở đi em là của anh! Không chờ câu trả lời, môi mỏng dã chặn lời nói kia, triền miên hôn, tiếng rên rĩ vang khắp phòng. - Ưm... Ưm... Mở nắp cai gel bôi trơi, lần mò đến nơi hậu huyệt hồng hồng luôn co bóp như đang thèm khát kia. - Hoành Nhi, ráng chịu đau. Nhanh nhẹn đưa một ngón tay vào hậu huyệt kia, hậu huyệt bắt đầu co bóp mãnh luyệt, như muốn ăn luôn ngón tay anh, anh cười gian tà, nhanh tay đưa ngón thứ hai vào, hậu huyệt tiếp nhận vật thể lạ lại không ngừng co bóp. - Á... Thiên Thiên mau mau lấy tay ra, đau quá. - Ngoan nào bảo bối, lão công sẽ giúp em thoải mái, một chút nữa thôi. Vừa dứt lời, Thiên Tỉ đút thêm một ngón tay nữa vào. - Rút ra, xin anh, đau quá. Nước mắt chảy ra, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ chịu đau như vậy nó như muốn xé toạc phần dưới ra luôn - Ưm... ưm... á... a... a... Đưa ba ngón tay vào, anh cũng chưa vội mà mở rộng, để hậu huyệt tích ứng anh mới bắt đầu công việc khuếch trương. Bây giờ đây tiểu Thiên Thiên đã cương cứng nhưng vẫn còn chịu được. Rút ba ngón tay ra khỏi hậu huyệt, vì đang trong khoái cảm đột nhiên bị rút ra liền có chút mất mát. - Ưm... đừng rút ra mà... Đưa "người anh em" của mình lại gần hậu huyệt nhưng không trực tiếp đút vào chỉ chạm ở ngoài thôi, ngay giờ dục vọng đã chiếm hết tâm trí của nó, nó khó chịu, nó khóc. - Khó chịu mà... khó chịu... - Bảo bối, lão công sẽ làm cho em hết khó chịu, gọi một tiếng lão công, anh liền cho em. Khó chịu dâng trào, nó cũng không nghĩ ngợi thêm liền mở miệng: - Lão công... Chỉ cần nghe đến đấy, lí trí, sự kiềm chế cuối cùng trở về con số không tròn trĩn. Trực tiếp đút vào hậu huyệt. - Á... Đau đón đi qua, sau đó chính là những khoái cảm, triền miên một lúc, nó bắn rất nhiều lần mà anh còn chưa bắn lần nào. - Lão công, Hoành Hoành mệt, lão công rút ra đi. Nhìn Hoành Nhi nằm dưới da mặt đã ửng hồng, Thiên Tỉ cười, nhưng việc rút ra khi chưa thỏa mãn là điều không thể vì vậy anh nâng nó lên, cho nó tựa vào mình, để cho người anh em có thể vào sâu hơn. Triền miên một lúc, anh cuối cùng cũng bắn hết vào trong nó Làm xong, nó mệt mỏi mà thiếp đi, anh đưa bó vào phòng tắm tắm rửa vệ sinh người nó cho sạch rồi ra ngoài để no nằm trên sofa một chút, bản thân đi thay ra giường mới. Anh ôm nó trần nhộng mà ngủ, giữa hai người không có một chút khe hở nào. .... H này nhẹ quá �� tui hết cách, trình độ còn non quá mà. Còn ai thức không?
|
☆♡ Chương 43 ♡☆
Chương 43: Cách sử dụng là vậy sao? ( H của Thiên Hoành * rất nhẹ ) Ta đa, ta đã trở lại. Mốc meo mốc meo và mốc meo! Anh đẩy nó xuống giường, mặt nhìn gian gian sao ý, anh tiến lại gần càng gần càng gần sắp chạm tớ mặt nó đến nơi rồi. Hơi thở của anh có chút gấp gáp phả vào mặt nó khiến nó rùng mình. - Đừng sợ, nằm yên. Giọng nói có chút khàn, trong ánh mắt bây giờ vấn đầy dục vọng. Chí Hoành chỉ biết nhìn chứ không dám phản kháng vì trước giờ đều vậy. Nó luốn nghe theo răm rắp những lời Thiên dạy. Anh bảo nó đi đông nó không dám bước nửa bước đi tây. Nhưng lắm lúc, lâu lâu nó nổi hứng vẫn làm trái. Nhưng chuyện này nó mới bị như vậy. Nó rối chả biết làm gì luôn. - Thiên, em muốn biết cách sử dụng cái lọ kia sao anh lại đè em. - Thì anh đang chỉ cách này. Thực hiện luôn cho nó nhanh, để dễ nhớ. Với cả nhớ rất lâu nữa Mặt hiện lên tia gian xảo, nhanh tay áp lên người Lưu Chí Hoành, hai tay lần mò lên người cậu. Chạm đến từng nấc thịt trên người cậu. Anh lấy tay luồn vào trong lớp áo sơ - mi. Xoa nắn đầu nhủ. Cảm giác thật mềm mại. Một bên mềm mại một bên khó chịu. Oa. Khó chịu quá cơ. - Thiên Thiên a~ Hoành không muốn học cái này nữa. Thả em ra đi. - Đã khơi màu thì đừng mong toát em à. Không nói nhiều lời tập trung thẳng vào công việc chính đang dở dang. Đầu lưỡi hoạt động hôn từ trán dần dần chuyển xuống dười mũi, môi, xương vai... - Nhột quá, anh làm gì vậy, lạnh a~ Dục vọng đã chiếm trọn tâm trí anh. Lời nói của nó càng làm cho ngọn lửa ấy bùng lên dữ dội. Những vẫn không nhanh chóng mà làm việc, tay vẫn xoa nắn hai đầu nhủ, lấy môi đi để lại những ấn kí trên người cậu, đánh dấu chủ quyền là điều tất yếu. - Hoành à, em rên rỉ thật tuyệt. Em rên nhiều nữa lên, anh muốn nghe me rên. Giọng nói khàn đặc bởi vì dục vọng mà trở nên mê người, lí trí sót lại bây giờ cũng tan biến sạch, con người này, từ hôm nay sẽ là của anh. - Á... Những lời sau đó nó chưa kịp thốt ra đã bị anh chặn lại bằng đôi môi của mình. Chiếc lưỡi tinh nghịch muốn thâm nhập vào nó hút hết khí lực của nó, nó vẫn chưa thích ứng được, ngậm chặt môi không cho vào, nhưng sức nó làm sao bằng sức anh, một tí là cậu cũng phải chịu thua, hé môi. Chớp thời cơ anh đưa lưỡi vào trong khuấy động cả khoang miệng của cậu, triền miên tinh nghịch khuấy động cả khoang miệng, hút hết khí lực của nó khiến cậu hết không khí anh mới luyến tiếc mà dứt nụ hôi, nụ hôi vừa dứt ra có kèm theo một sợi chỉ bạc. Dời môi xuống phía dưới hai tay không yên phận mà rà cơ thể nó, cắn nơi vai một cái, cả người nó run lên, anh cười khẽ, thì ra đấy là điểm mẫm cảm của nó, nhấn nhá nơi đó vài lần, tay luồn vào áo xoa nắn đầu nhũ hồng hồng nhô lên qua lớp áo sơ mi mỏng. Giờ này dục vọng đã đạt đến cao trào, tiểu Thiên Thiên đã căng cứng nơi đũng quần, cần phải giải thoát ngay lập tức. Thoát y phục giờ là một chụt phúc tạp, chi bằng xé luôn cho nhanh, không nghĩ ngợi nhiều, chiếc áo sơ mi mỏng trên người nó đã bị xé đứt, cúc rơi trên sàn nhà tạo ra tiếng động nhỏ. Thoát xong y phục của cả hai, Dịch Dương Thiên Tỉ áp thân lên người Lưu Chí Hoành, thân thể rất nóng, tâm trí bây giờ chỉ muốn đem người bên dưới ăn sạch sẽ. Nhưng đây là lần đầu, sợ nó đau nên anh cố nhịn. - Hoành Hoành nghe rõ lời anh, từ hôm nay trở đi em là của anh! Không chờ câu trả lời, môi mỏng dã chặn lời nói kia, triền miên hôn, tiếng rên rĩ vang khắp phòng. - Ưm... Ưm... Mở nắp cai gel bôi trơi, lần mò đến nơi hậu huyệt hồng hồng luôn co bóp như đang thèm khát kia. - Hoành Nhi, ráng chịu đau. Nhanh nhẹn đưa một ngón tay vào hậu huyệt kia, hậu huyệt bắt đầu co bóp mãnh luyệt, như muốn ăn luôn ngón tay anh, anh cười gian tà, nhanh tay đưa ngón thứ hai vào, hậu huyệt tiếp nhận vật thể lạ lại không ngừng co bóp. - Á... Thiên Thiên mau mau lấy tay ra, đau quá. - Ngoan nào bảo bối, lão công sẽ giúp em thoải mái, một chút nữa thôi. Vừa dứt lời, Thiên Tỉ đút thêm một ngón tay nữa vào. - Rút ra, xin anh, đau quá. Nước mắt chảy ra, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ chịu đau như vậy nó như muốn xé toạc phần dưới ra luôn - Ưm... ưm... á... a... a... Đưa ba ngón tay vào, anh cũng chưa vội mà mở rộng, để hậu huyệt tích ứng anh mới bắt đầu công việc khuếch trương. Bây giờ đây tiểu Thiên Thiên đã cương cứng nhưng vẫn còn chịu được. Rút ba ngón tay ra khỏi hậu huyệt, vì đang trong khoái cảm đột nhiên bị rút ra liền có chút mất mát. - Ưm... đừng rút ra mà... Đưa "người anh em" của mình lại gần hậu huyệt nhưng không trực tiếp đút vào chỉ chạm ở ngoài thôi, ngay giờ dục vọng đã chiếm hết tâm trí của nó, nó khó chịu, nó khóc. - Khó chịu mà... khó chịu... - Bảo bối, lão công sẽ làm cho em hết khó chịu, gọi một tiếng lão công, anh liền cho em. Khó chịu dâng trào, nó cũng không nghĩ ngợi thêm liền mở miệng: - Lão công... Chỉ cần nghe đến đấy, lí trí, sự kiềm chế cuối cùng trở về con số không tròn trĩn. Trực tiếp đút vào hậu huyệt. - Á... Đau đón đi qua, sau đó chính là những khoái cảm, triền miên một lúc, nó bắn rất nhiều lần mà anh còn chưa bắn lần nào. - Lão công, Hoành Hoành mệt, lão công rút ra đi. Nhìn Hoành Nhi nằm dưới da mặt đã ửng hồng, Thiên Tỉ cười, nhưng việc rút ra khi chưa thỏa mãn là điều không thể vì vậy anh nâng nó lên, cho nó tựa vào mình, để cho người anh em có thể vào sâu hơn. Triền miên một lúc, anh cuối cùng cũng bắn hết vào trong nó Làm xong, nó mệt mỏi mà thiếp đi, anh đưa bó vào phòng tắm tắm rửa vệ sinh người nó cho sạch rồi ra ngoài để no nằm trên sofa một chút, bản thân đi thay ra giường mới. Anh ôm nó trần nhộng mà ngủ, giữa hai người không có một chút khe hở nào. .... H này nhẹ quá �� tui hết cách, trình độ còn non quá mà. Còn ai thức không?
|
♡☆ Chương 44 ☆♡
Ngoại truyện: Gây dựng lại bang - World ra đời Từ ngày Trôi Nhi bị Hân Đình dẫn đi, sự vào cuộc của công an đều vô ích, đã nhờ rất nhiều nhưng tất cả đều vô dụng. Vương Tuấn Khải hắn điên tiết có, bất lực có, nhưng nhiều hơn cả vẫn là lo lắng, cũng phải thôi từ bé đến cho tới giờ hắn chưa lần nào rời khỏi Trôi Nhi quá ba ngày, dài nhất chính là lần bị bắt cóc lúc nhỏ. Lỡ thích một người ngốc thật quá nhiều phiền muộn, phải biến mình trở nên cường đại. Phải canh chừng từng li từng tí, sợ người khác khi dễ cậu, sợ cậu buồn, sợ cậu khóc, Vương Tuấn Khải chính là muốn gom hết tất thảy những điều tốt đẹp trên thế gian này cho Vương Nguyên. Đã đùm bọc kĩ càng, nhưng sau đấy lại vì một lúc sơ suất mà cậu lại bị đưa đi ra khỏi hắn, giờ hắn hối hận thì đã còn kịp chăng? Công an đã không làm được gì, vậy tự mình làm cũng được, một cậu bé mười ba tuổi nào đó, lòng đang vùng lên ngọn lửa quyết tâm, quyết tâm trở nên cường đại, muốn cường đại thì phải gây dựng lại bang mà lão Vương Minh Tuấn đã để lại, chỉ có tiếng mà không có thực lực này. Một cậu bé mười ba tuổi gây dựng lại bang? Một chuyện cười cho mọi người, có người nói đó là điều điên rồ, có người nói là điều không thể làm được, bất luận là ai thì họ cũng xem đây là một chuyện cười mà thôi. Quyết tâm là thế, nhưng những vấp ngã thì vẫn cứ theo từng ngày mà tăng, thiếu nhân lực. Hồi xưa đồ sộ quy mô bao nhiêu, thì bây giờ lại càng thảm hại bấy nhiêu. Một bang xả hội đen két tiếng một thời, chưa ai nghĩ đến việc nó sẽ lụi tàn nhanh như vậy. - Ba, con cần ba giúp. - Con trai cần ta giúp cái gì? Vương Minh Tuấn đang ngồi trong phòng xử lí những văn kiện của Vương Thi, dù mọi việc đã có người giải quyết một phần, nhưng việc quan trọng có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của công ty, ông vẫn phải tự tai xử lý mới yên tâm. - Con muốn gây dựng lại White, công an quá vô dụng, tìm một người cũng không xong. Vừa nói, nét mặt Vương Tuấn Khải càng trở nên giận dữ, hắn không cần cái gì gọi là tốt đẹp nữa, làm điều xấu cũng được, nhưng vẫn phải tìm ra cậu - Vương Nguyên. Vương Minh Tuấn đối với đề nghị này của con trai cũng không quá bất ngờ, chỉ là thật ra hắn không biết một sự thật, trước giờ bang White chưa từng suy tàn, chỉ là hoạt động mực mực cần thận, một chút lỗ hở nhỏ cũng không biết, không tham gia phi vụ, nhưng không có nghĩa là không còn. - Được, ta giúp con, nhưng gây lại được hay không là do con. - Con cảm ơn ba. Hắn hạ quyết tâm, hắn nhất định phải tìm ra cậu. Chỉ là hắn không ngờ tới khả năng, Hân Đình đả thay tên cho bọn cậu. Lúc trước suy nghĩ nhạy bén bao nhiêu thì hiện giờ tình cảm chiếm giữ bấy nhiêu. Vắng cậu hắn trở thành một con người khác. Điều duy nhất hiện tại hắn muốn làm chính là trở nên cường đại, cũng không bỏ đi ý định tìm cậu. Rốt cuộc trong hai năm cũng chưa lần nào có một tin tức, có lúc hắn nghĩ rằng cậu đã mất, nhưng chấp niệm khó bỏ, cậu là của hắn, Trôi Nhi là của Vương Tuấn Khải, nếu cậu mất rồi hắn thiết nghĩ mình cũng chẳng cần sống làm gì nữa. Bồng bột suy nghĩ lung tung, thất vọng rồi sau đó hắn lại tự nuôi cho mình hy vọng. Rồi lại thất vọng, thống khổ tột độ khiến hắn trở nên vô tình băng lãnh. Gây dựng lại bang cũng không phải dễ dàng, đối với người lớn còn khó, huống chi với cậu bé mới mười ba tuổi. Với những đứa trẻ bình thường học hành đã quá sức với chúng. Hắn nổ lực kiên trì luyện tập, thân thể cũng vì vậy mà bị thương rất nhiều, nhưng như thế nhằm nhò gì với việc cậu rời xa hắn. Vương Tuấn Khải chỉ mới mười ba tuổi, người đời sẽ chế diễu rằng, ở cái tuổi đó làm gì mà có thể yêu sâu đậm, nhưng không Vương Tuấn Khải đang dần chứng minh điều đó. Yêu chính là yêu, không quan ngại tuổi tác, ở lứa tuổi ấy, tình yêu trong sáng thuần khiết chứ không có nghĩa là không sâu không đậm. Hắn vì muốn cho thân thể cường tráng, không ngại mưa gió, luôn luyện tập đúng giờ. Có lần vì ở ngoài trời tuyết lạnh, mà phát sốt, trong lúc mê man, hắn chỉ gọi được tên cậu - Trôi Nhi. Rồi một lần hắn vì cậu thích kem chocolate mà không quản đường xa, tự mình chạy đến đấy, mua xong rồi tự cười, bản thân thật ngốc biết bao. - Vương Tuấn Khải mày điên rồi. Hắn cứ điên loạn như vậy ngày lại nối tiếp ngày. - Đời này mưa nắng anh cũng nguyện vì em mà thay đổi. Nói một câu từ tận đáy lòng, mưa nắng không quản, chỉ cần cậu thích mưa, anh liền đem cậu đi ngắm mưa, cậu thích nắng anh cũng có thể đem cậu đi sưởi nắng. Bất kể thời tiết, thời gian trôi thì vẫn thế. Chỉ có điều là cậu không còn cở cạnh hắn. White một ngày một lớn mạnh, dưới sự dẫn dắt của hắn, thì một lực lượng tinh nhuệ đã được huấn luyện xong. Bang Devil lại vươn lên đứng đầu thế giới ngầm. Với thủ lĩnh là Karry một người khét tiếng lạnh lùng. Đâu chỉ White lớn mạnh, ngay cả Balck cũng lớn mạnh theo. Hai bang, hai mảng thống trị khác nhau, nhưng rồi lại sát nhập lại thành World, một chấn động lớn, một bang lớn như thế này, còn ai dám lăm le bây giờ. Sự tình sát nhập cũng có chút đột ngọt, cũng chỉ vì sự bồng bột của hai thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Chấn động sát nhập lớn như vậy, khiến cho kẻ thù ngày càng phải khiếp sợ. Cùng đại có thừa mà cậu thì anh chưa tìm ra, thất vọng về bản thân chinh là sự thống khổ nhất. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng chẳng khá hơn Thiên Tỉ là bao, anh thống khổ, một thời gian anh đã phát điên, điên lên vì nó. - Lưu Chí Hoành, đời này thống khổ nhất của anh là em rời xa anh, không phải em muốn anh tươi cười ư? Vậy thì em nên trở về đi chứ.
|