Con đường tới tiền sảnh bệnh viện quả thật rất ngắn, thế nhưng tôi như thế nào lại bước hoài không tới, nói đúng hơn, tôi chẳng qua chỉ lừa gạt bản thân, kì thực rất muốn bước thật chậm, thật chậm, chờ đến khi nào không còn nghe thấy tiếng khóc của người kia nữa, chờ người kia trưng bản mặt tự kiêu trước mặt tôi, mở miệng nói với tôi rằng: tôi nhất định sẽ khiến anh thích tôi,Vương Nguyên
Tôi đã từng mong ước, một cuộc sống yên bình, được yêu thương, được hạnh phúc, ngày này của tôi không phải chỉ còn đến ngày mai thôi sao. Bất quá… tại sao tôi lại cảm thấy không được thoải mái thế này, lẽ nào… tôi chưa sẵn sàng, hay là… tôi luyến tiếc Vương Tuấn Khải.
Không đúng, tại sao ý nghĩ đó lại xuất hiện trong đầu tôi được chứ, không phải từ trước đến nay, tôi luôn căm hận cậu ta sao, cậu ta vũ nhục tôi, đùa bỡn tôi như một thứ đồ chơi, tôi chẳng lẽ hiện tại chỉ vì cậu ta cố gắng sửa đổi, lại mở lòng mà luyến tiếc cậu ta.
Mãi đang chần chừ suy nghĩ, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng “rầm” bên tai, những người bệnh ở gần đó đột nhiên đổ xô nhau chạy về phía sau, tôi ngơ ngác một cách khó hiểu, sau lại phát hiện chỗ Vương Tuấn Khải được bao người vây quanh, tôi bất giác nhanh chóng chạy tới.
– Cậu gì ơi, cậu gì ơi!
– Mau gọi bác sĩ!
Không hiểu sao nhìn thấy chiếc xe lăn quen thuộc kia ngã lăn trên nền cỏ, lại còn vẻ mặt mọi người ai nấy cũng hốt hoảng như vậy, tôi hiện tại cảm thấy thực sợ hãi, khẩn trương vươn tay đẩy mọi người sang một bên, cố gắng chen thân đi vào, cư nhiên Vương Tuấn Khải nằm bất tỉnh trước mắt tôi.
– Vương Tuấn Khải… cậu làm sao vậy?
Tôi lúc này tầm mắt chỉ toàn mờ mịt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ nhanh chóng đưa Vương Tuấn Khải vào cấp cứu, tôi cúi gập người, đưa tay cậu ta vòng qua cổ tôi, nắm lấy hai đùi cậu ta vác lên thắt lưng, dùng sức cõng cậu ta chạy đi.
Hộc…. hộc…. Kì thực, chưa bao giờ bản thân tôi lại làm việc này với một kẻ đáng ghét như cậu ta, không phải chỉ vài phút trước cậu còn khóc sao, như thế nào lại bất tỉnh thế này rồi, nếu muốn giả vờ để tôi ở bên cạnh cậu, có thể nói một tiếng là được rồi đi, nhất thiết phải ngất xỉu trước mặt mọi người thế này cậu mới thỏa mãn hay sao.
Cho đến khi các vị bác sĩ chạy tới đỡ Vương Tuấn Khải lên giường, tứ chi tôi cạn kiệt sức lực mà ngã quỵ xuống đất, thở hồng hộc một cách lợi hại. Xem ra, đứa trẻ này vẫn luôn cần một sự quan tâm, săn sóc của một người lớn, nếu như cậu ta không cần cha mẹ quản, bản thân tôi lại muốn thử cảm giác thế nào là chăm sóc một người em trai, cho nên… Vương Tuấn Khải, tôi sẽ không đi, sẽ ở bên cạnh cậu.
Nghe một tiên sinh bảo rằng thấy cậu ta cố gắng ngồi từ xe lăn đứng dậy, nhưng có lẽ vì quá gượng ép nên mới ngã xuống đất và bất tỉnh, tôi trong đầu không ngừng chửi mắng, cái tên đáng ghét luôn khiến người khác bất mãn, chỉ có thể là cậu thôi, Vương Tuấn Khải.
Tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, tầm mắt nhìn thật lâu vào gương mặt kia, hiện tại tôi mới để ý, gương mặt cậu ta vẫn còn ẩn ẩn hiện hiện nét trẻ con mới lớn, chưa hẳn đã trưởng thành, nhưng lại rất anh tuấn, thân hình lại cao ráo vạm vỡ thế này, chắc hẳn đã được bao cô gái phải lòng đi.
Nghĩ kĩ lại, có lẽ những lời cậu ta nói rằng thích tôi là đúng, tôi có nên hay không chấp nhận cậu ta, chờ bản thân đến khi nào sẽ yêu cậu ta.
– Chậc… mình lại nghĩ lung tung rồi.
Tôi mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, không suy nghĩ gì nhiều trèo lên giường, do dự một hồi lâu sau đó mới chậm rãi đưa tay ôm lấy thắt lưng Vương Tuấn Khải, nhắm mắt thiếp đi.
–Nguyên..Vương Nguyên
Bàn tay đang được ai đó nắm chặt lấy, hơi thở nóng hổi phả vào mặt, thanh âm trầm thấp thực dịu dàng, tôi chính là vẫn không biết người kia sắp sửa hôn mình, chỉ vươn tay ôm thật chặt cậu ta, cho đến khi đôi môi chạm phải vật gì đó thực mềm mại, tôi biết hiện tại tôi đang hôn Vương Tuấn Khải.
– Vương Nguyên, anh tại sao… lại không đi?
Lúc buông môi ra cũng là lúc tôi mở mắt nhìn cậu ta.
– Không. Không đi. – Tôi qua loa trả lời, lại bắt gặp gương mặt đầy kinh ngạc của Vương Tuấn Khải.
– Tại sao?
– Tôi… muốn bên cạnh chăm sóc cậu.
– A?
Tôi ngoảnh mặt im lặng, quay lưng về phía cậu ta, lảnh đạm tiếp lời.
– Như một người em trai, vậy thôi. Đừng suy nghĩ lung tung.
Mãi không thấy cậu ta có động tĩnh gì, tôi đang định quay lưng, đột nhiên Vương Tuấn Khải ôm chầm lấy tôi, đặt cằm vùi vào hõm cổ tôi, thanh âm có chút cao hứng.
– Cảm ơn anh,Vương Nguyên. Mặc dù chỉ là em trai, nhưng như vậy đã đủ khiến tôi rất hạnh phúc rồi.
Gò má tôi nóng hổi như lửa đốt, cảm thấy loại tình huống này quả thực bối rối, lúng túng mở miệng hỏi.
– Cậu… thích tôi như vậy, tại sao lại để tôi đi?
– Bởi vì tôi muốn anh hạnh phúc, không phải anh rất hận tôi sao, bất quá… mặc dù như vậy, tôi… vẫn không nỡ để anh đi, chỉ là…
Hai tiếng “Thình thịch” rõ ràng vang lên bên tai tôi, tôi vươn tay điều chỉnh lại ngực mình, hít thở thật sâu.
– Tối qua.. tại sao cậu đứng dậy?
– Tôi tưởng hôm nay anh sẽ đi, sẽ không còn ai bên cạnh chăm sóc tôi nữa, cho nên… muốn tập đứng dậy để sau này có thể vận động nhiều một chút.
– Vậy thì từ giờ trở đi… tôi sẽ giúp cậu, không cần miễn cưỡng bản thân?
– Được như vậy thì tốt quá.
Nhìn thấy cậu ta vui vẻ trở lại, tôi trong lòng cũng cảm thấy yên tâm phần nào, chậm rãi ngồi dậy đỡ Vương Tuấn Khải vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó liền xuống dưới căn tin mua cháo cùng trái cây tươi.
– Ai nha, hảo nóng a. – Bộ dạng háu ăn của Vương Tuấn Khải khiến tôi không nhịn được khẽ cong khóe miệng, ghé miệng thổi thổi, sau đó lại thử xem cháo còn nóng không rồi mới tiếp tục uy cậu ta ăn.
– Cẩn thận. – Sau đó tôi cùng Vương Tuấn Khải bước xuống khuôn viên, đem cho cậu ta một cây nạng để tập đi lại.
Cả hai ngồi xuống băng ghế đá nghỉ ngơi, Vương Tuấn Khải đột nhiên quay sang tôi, ôn nhu cười nói.
– Anh tốt với tôi như vậy, tôi cũng muốn trả ơn. Vương Nguyên, anh thích cái gì?
– Thích cái gì sao? – Tôi ngây người suy nghĩ, rốt cuộc cũng có một đáp án theo như ý muốn.
– “Anh hai”, gọi tôi như vậy.
– Anh hai? Sao đột nhiên lại thích gọi là anh hai? – Vương Tuấn Khải vẻ mặt vừa khó hiểu vừa ủy khuất nhìn tôi, tôi bất đắc dĩ mở miệng giải thích.
– Tôi muốn có em trai, sẵn tiện có cậu ở đây, tôi muốn cậu gọi tôi như vậy. Thế nào? Không thích?
– Không có. Hảo a, anh hai~. – Cậu ta đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ tôi, ngữ điệu nũng nịu gọi hai chữ “anh hai” với tôi, khiến tôi nhịn không được liền cất tiếng cười nhẹ.
– Ngoan.
Kể từ thời gian đó, chúng tôi tựa như anh em ruột thịt vậy, tôi tận tình chăm sóc Vương Tuấn Khải, còn cậu ta luôn quan tâm tôi, tìm cách khiến tôi mỉm cười, khiến tôi vui vẻ. Kì thực, so với quãng thời gian trước đây, tôi cảm thấy hiện tại rất hạnh phúc.
Vài tuần sau đó, Vương Tuấn Khải bình phục trở lại, chúng tôi trở lại căn hộ của cậu ta, vì muốn tôi quên đi quãng thời gian trước đó, chúng tôi đã cùng nhau chỉnh sửa lại nội thất căn nhà, đặc biệt là phòng ngủ của….. ” chúng tôi”.
Quả thật, từ lúc sinh sống một cuộc sống mới Vương Tuấn Khải, tôi đã ít trưng bộ dạng lạnh lùng như mọi khi, tâm tình cởi mở hơn và thỉnh thoảng hay cười với cậu ta, không đúng, là em tôi chứ, Tiểu Khải.
– Tiểu Khải, xuống dùng cơm.
– Hảo ~. Oaa, hôm nay nhiều món ngon thật a, anh hai là số một. He he. – Tiểu Khải cười thực giống như trẻ con, tôi rất thích, tôi cuối cùng cũng thực hiện được mong ước bao năm nay của mình sau 22 năm sống trong địa ngục, hiện tại tôi chính là đang ở thiên đường.
Bất quá, nửa năm trôi qua quả thực rất nhanh, tôi bấy giờ mới phát hiện, Tiểu Khải một lúc càng trưởng thành, thanh âm một lúc càng trầm thấp, lại còn chỉnh hơn một chút, nhưng vẫn còn bộ dạng giữ phong thái gian manh và kiêu ngạo, bất quá em ấy mỗi lần đi học về thì lại luôn nhốt mình trong phòng, sau này tôi thắc mắc, tôi mới biết rằng, thì ra mấy ngày nay Tiểu Khải luôn bực dọc chuyện Lưu Nhất Lân, người mà Lưu Chí Hoành thích rốt cuộc từ Nga trở về.
– Anh hai, em mệt rồi. Ngủ đây. – Nhìn bộ dạng mệt mỏi của em ấy, tôi trong lòng vừa ủ rũ lại còn buồn bực.
Không phải em ấy thích tôi sao, như thế nào lại để ý những chuyện lặt vặt như thế, không nhẽ… quãng thời gian vừa qua cùng tôi lập một gia đình, em ấy lại tái thích Chí Hoành chăng. Không… không thể nào, tôi chính là suy nghĩ cái gì vậy chứ.
Nhưng mà tại sao trong lòng lại vừa bất an lại lo lắng thế này, lo lắng vì Tiểu Khải không còn dành tình cảm với tôi nữa hay sao, hiện tại tôi đã làm anh trai em ấy, lại còn muốn em ấy thích mỗi bản thân, có phải hay không tôi rất tham lam và ích kỷ.
Một ngày, Tiểu Khải bước về với bộ dang say khướt vào nhà, chính là kể từ lúc tái ở đây, đây là lần đầu tiên em ấy uống say như vậy.
– Nhất Lân… mày… là tên khốn…. khụ .. khụ…
Tôi không muốn nghe những lời này, Tiểu Khải, em ấy rốt cuộc vẫn còn tình cảm với thiếu niên kia, tim quả thực rất đau, tại sao lại như vậy chứ, tôi chẳng lẽ đã sa vào thứ tình yêu nhảm nhí này rồi, không phải… nhất định không phải.
– Tiểu Khải, lần sau uống rượu nữa thì đừng bước vào nhà. – Sáng hôm sau em ấy tỉnh lại, thay vì phải chứng kiến bộ dạng hối hận hoặc nũng nịu như trước kia, tôi lại nhận được bản mặt ủ rũ cùng tức giận của em ấy, nên qua loa ném một câu lạnh lùng, không nói hai lời liền xoay người bước xuống nhà bếp.
Tôi một bên dùng sức chà xát miếng đĩa trên tay, tâm tình bực dọc không thể nào tả nỗi, rốt cuộc “Choang” một tiếng chói tai, tôi cư nhiên tự mình đánh rơi đĩa, dọa đến Tiểu Khải phải bước tới kinh ngạc nhìn tôi.
– Anh hai, có sao không? – Không còn cầm lấy tay tôi xem xét coi có bị thương chỗ nào hay không, tôi đen mặt lạnh lùng nói.
– Không.
– Vậy… em đi học đây. – Nói xong đã xoay lưng bước ra ngoài, ngay cả nụ hôn trên trán chào tạm biệt như hàng ngày cũng không thấy, tôi rốt cuộc cũng hiểu ra, thì ra là vậy, đã không còn như trước, chỉ là anh em mà thôi.
Rửa bát xong, tôi bước lên phòng mình dọn dẹp, phát hiện tiếng reo điện thoại vang lên từ dưới gối, tôi cau mày nghi hoặc, là của Tiểu Khải. Người gọi tới là Vương, đàn em của em ấy. Tôi do dự một lúc lâu, tự hỏi bản thân có nên hay không bắt máy.
– Anh Khải, anh tới chưa vậy, không phải chúng ta có hẹn sẽ đến trường Lưu Chí Hoành sao? Anh Khải! Anh Khải… alo…
Tôi trầm mặc cúi đầu, nhanh chóng tắt máy, sau đó khẩn trương thay y phục, bắt taxi tới trường.
Vương Nguyên vừa kịp đến trước cổng trường Bát Trung, ngẩng đầu phân vân nhìn tòa nhà cao lớn trước mắt, trầm mặc một hồi lâu rồi mới chậm rãi bước vào.
Khẽ thở dài, kì thực ngay cả lớp của Vương Tuấn Khải ngay cả cậu còn không biết rõ, e rằng cứ đi mãi trong trường thế này sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất. Bất quá, đây là lần đầu tiên cậu được bước chân vào một ngôi trường rộng lớn thế này, chính là Vương Nguyên từ đó chưa bao giờ được ăn học đàng hoàng, cho nên cảm thấy học sinh bây giờ được học những nơi thế này quả là có phước rồi đi, cậu… có chút ganh tị với hắn.
Vương Nguyên vừa bước vào sân trường, dòng người tấp nập đã đập ngay vào mắt cậu, bản thân vốn dĩ không biết hỏi ai, lại không biết hỏi cái gì, cậu đành đi tìm bản đồ trường học.
– Ách! Tên kia, đi đứng kiểu gì vậy hả?!! – Xui xẻo quỷ khiến lại khiến cậu vô tình đụng phải một cậu học sinh khó tánh, chỉ biết cúi đầu không ngừng xin lỗi.
– Xin lỗi.
– Này! Cái kia… tại sao đằng ấy không mặc đồng phục? – Người nọ đột nhiên lên tiếng, Vương Nguyên không vội giải thích, ngơ ngác nhìn lại bản thân mình.
– Tôi… đến tìm người.
– Tìm người?
– Ân. Tôi tìm… em trai tôi. – Vương Nguyên gật nhẹ đầu, hơi do dự trả lời.
” Em trai? Nếu vậy đằng ấy chẳng nhẽ lớn tuổi hơn mình?” –Người nọ cau mày nhìn cậu, sau đó ho nhẹ một tiếng, vênh cằm thờ ơ nói.
– Tôi… giúp được anh chứ? Anh tìm ai? Tên gì? Lớp nào?
– Vương Tuấn Khải. Còn lớp thì tôi không biết. – Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm trong người, mở miệng lên tiếng.
“Vương Tuấn Khải? Cái kia… không phải là đại ca Khải sao? Mình nhớ hắn ta làm gì có anh trai kia chứ? Hay là… tên này là tên lừa đảo?
– Tôi không biết người này. Xin lỗi. – Nói xong người kia liền lạnh lùng ngoảnh mặt ly khai.
Vương Nguyên chán nản đảo mắt, ngay lập tức tầm mắt lại bắt gặp thân ảnh của Vương Tuấn Khải đang bước đi cùng gã Vương, bộ dạng dường như có vẻ rất hối hả.
Cậu khẩn trương bước tới, kịp thời bắt lấy góc áo hắn. Vương Tuấn Khải kinh ngạc nhìn cậu, nhanh chóng kéo cậu sang chỗ khác, thái độ tựa hồ giấu giấu diếm diếm gì đó.
– Anh hai, anh tới đây làm gì?
– Cái kia… điện thoại của em. – Vương Nguyên lạnh lùng đưa điện thoại cho hắn, nói xong liền ngoảnh mặt bước đi, lại bị hắn nhanh tay bắt lấy tay cậu kéo về, nghi hoặc hỏi.
– Có chuyện gì sao?
– Không. Anh phải về dọn dẹp nữa, em cũng mau vào học đi. – Vương Nguyên hừ lạnh một tiếng, có lệ trả lời.
– Anh hai?
Vương Tuấn Khải chính là lại nhìn thấy thái độ lạnh lùng kia của Vương Nguyên trong đầu không ngừng chất vấn, sau lại nghe thấy gã Vương hấp tấp gọi tên mình, bất đắc dĩ chạy đi.
Vương Nguyên thấp đầu không động đậy, khóe miệng khẽ cong nụ cười khổ, rốt cuộc mới xoay người ly khai.
Buổi tối, Vương Tuấn Khải về khá trễ, vừa vào nhà đã bước thẳng vào phòng, cởi y phục ra chuẩn bị tắm rửa.
– Tiểu Khải, không dùng cơm sao? –Vương Nguyên vừa mở cửa đã bắt gặp thân ảnh trần trụi của hắn, bước tới hỏi han.
– Một lát em phải ra ngoài, chắc sẽ không dùng cơm. Anh cứ ăn rồi ngủ trước đi. Em tắm đây.
Vương Nguyên buồn bực bước xuống nhà bếp, hung hăng lấy một bát cơm xới thức ăn bỏ vào, đã gần hai tuần nay tình trạng cứ tiếp tục diễn ra thế này, cậu không phải không đoán được, lẽ nào hắn có phải hay không đã không còn đem cậu đặt hàng đầu nữa, hay nói đúng hơn, hắn chán ghét cậu?
Vương Nguyên không dám khẳng định, cậu một bên vừa tức giận vừa sợ hãi, thức ăn cảm giác cũng không còn ngon miệng, chậm rãi đặt bát cơm xuống, chống tay lên cằm suy nghĩ.
Rốt cuộc cậu tức giận vì cái gì chứ, giấc mơ lâu năm cũng đã thành hiện thực, hiện tại chỉ vì hắn ít quan tâm cậu hơn trước, hắn thích người khác không phải là cậu nữa, cậu lại đem lòng sợ hãi lẫn tức giận, hà cớ gì lại như vậy. Không lẽ kia chính là…. ghen?
– Không. Không thể nào.
Vương Nguyên ngoài miệng không ngừng phủ nhận, đứng dậy thu dọn bàn ăn rồi bước đến bàn khách xem ti vi.
– Anh hai, em đi đây. – Lúc này Vương Tuấn Khải đã chuẩn bị xong, bước xuống phòng khách chào hỏi cậu rồi ly khai.
Suốt buổi tối hôm đó,Vương Nguyên một bên liên tục chuyển kênh, nhưng đầu óc lại mơ màng ở phương trời góc bể khác. Cậu nhớ những thời điểm trước đây cùng hắn xem ti vi, hắn luôn làm bộ dạng nũng nịu đòi hôn cậu, sau đó lại là ôm cậu vào lòng tựa như một bảo bối vậy.
Ngẫm lại hiện tại,Vương Nguyên chỉ có thể trầm mặc ngã người trên ghế sô pha, đưa tay lên gác ra sau gáy, ngây người nhìn trần nhà.
” Đã sống chung gần một năm, em ấy cũng chưa bao giờ được đáp lại tình cảm của mình, hẳn sẽ bỏ cuộc mà đi thích người khác rồi đi. Bất quá… tại sao mình lại cảm giác rất khó chịu, cảm giác bản thân muốn em ấy chỉ thích mỗi mình mình vậy, mình có phải hay không tham lam quá mức? Có phải hay không mình bắt đầu có cảm giác với em ấy? Có phải hay không mình muốn bên cạnh em ấy mỗi giây, mỗi phút, mỗi giờ? Tiểu Khải…. Tiểu Khải…. “
Sáng hôm sau tỉnh dậy,Vương Nguyên phát hiện mình đã trở về phòng từ khi nào không hay, vừa xoay người một cái, gương mặt của người nọ đã đập vào mắt cậu.
Vương Nguyên ngắm nhìn hắn một hồi lâu, bàn tay chậm rãi đưa lên không trung, lại bị thời điểm Vương Tuấn Khải vừa mở mắt, cậu đã nhanh chóng rụt tay trở về.
– Hôm nay em không đến trường sao?
– Hôm nay ngày nghỉ kia mà.
– Ừ. Anh xuống làm bữa sáng đây. –Vương Nguyên vội vã ngồi dậy, chưa đầy một giây đã bị Vương Tuấn Khải nắm lấy cổ tay cậu kéo xuống, cau mày nói.
– Dạo này anh làm sao vậy? Đột nhiên trở nên lạnh lùng với em?
– Không có gì. –Vương Nguyên thấp giọng trả lời.
Vương Tuấn Khải nghiến chặt răng, bất đắc dĩ buông cổ tay cậu ra, nhanh chóng rời khỏi giường rồi bước vào phòng tắm.
Suốt bữa ăn lúc đó, cả hai đều lâm vào im lặng, bầu không khí một lúc càng nặng nề, cho đến khi hắn đột nhiên lên tiếng.
– Anh hai, anh có muốn tìm việc làm không?
Vương Nguyên vừa nghe lập tức ngừng động tác, hắn nói vậy là có ý gì.
– Có gì không?
– Chỉ là em thấy anh ở nhà không có việc gì để làm. Nếu anh muốn em có biết một chỗ làm phục vụ ở tiệm cà phê rất tốt, em sẽ nói ông chủ ở đó cho anh. – Vương Tuấn Khải hạ đũa xuống, nghiêm nghị nhìn cậu.
Vương Nguyên trầm mặc cúi đầu, mọi chuyện rốt cuộc đã rõ, có vẻ như Vương Tuấn Khải hắn đã chán ghét khi nhìn thấy cậu ở nhà mỗi ngày rồi đi, nên mới là cố tình giới thiệu việc làm cho cậu.
– Ừ. Vậy cũng được. –Vương Nguyên vừa nói xong đã bật người đứng dậy, đem bát đũa bỏ vào bồn rửa.
– Em để địa chỉ trên bàn, một lát anh có thể xem. – Vương Tuấn Khải lấy một tờ giấy từ trong túi áo đặt trên bàn, sau đó đứng dậy bước lên phòng.
Vương Nguyên ngừng động tác, tâm tình nặng nề kéo đến đổ dồn lên đầu cậu, nếu như hăn muốn như vậy, cậu cũng không lấy cớ gì cự tuyệt, xem như tốt cho cả hai.
Ngày hôm sau, Vương Nguyên theo địa chỉ đến quán cà phê đó, từ bên ngoài cậu đã thấy nơi này có vẻ rất đắt khách, cửa kính còn dán biển báo tìm người làm, xem ra cậu đến đúng chỗ rồi đi.
Bước đến quầy phục vụ, nhìn mọi người ở đây có vẻ như rất bận rộn, Vương Nguyên ngại ngùng hỏi nhân viên gần đó.
– Cái kia… tôi đến đây để xin việc.
– Tôi đi gọi ông chủ, tiên sinh vào phòng khách ngồi chờ.
– Cảm ơn. – Vương Nguyên gật nhẹ đầu rồi theo người nọ đến phòng khách.
Một lát, một vị nam nhân lớn tuổi bước vào, Vương Nguyên nhìn người này bề ngoài có vẻ hơi nghiêm khắc, thân hình lại cao lớn, nhìn có vẻ trạc gần bốn mươi, đặc biệt là bộ ria tôn lên khí chất của anh.
– Chào ông. – Vương Nguyên nhanh chóng đứng dậy, lễ phép cúi đầu.
– Cậu là người mà cậu Khải giới thiệu sao? – Nam nhân ngồi xuống đối diện cậu, châm điếu thuốc nói.
– Vâng.
– Tên? Tuổi? Học vấn? – Nam nhân bắt chéo chân hà khói ra ngoài, lạnh lùng hỏi.
– Tôi là Vương Nguyên, hiện tại 23 tuổi, tôi… không có đi học từ nhỏ… cho nên… – Vương Nguyên lúng túng trả lời, cảm thấy nói chuyện với một người nghiêm khắc và khó tính như anh quả thực có chút khẩn trương, xem ra những người làm việc ở đây hẳn phải trải qua phỏng vấn khắc nghiệt mới có thể vào đây làm việc.
– Không đi học sao? Cậu ta đang làm cái thá gì vậy chứ? – Nam nhân chửi thầm một tiếng, hạ điếu thuốc xuống gạt tàn.
Vương Nguyên thừa biết người kia hẳn là đang nói đến Vương Tuấn Khải, khẽ thở dài trong lòng, cậu gượng cười nói.
– Tôi sẽ làm việc thật tốt, bất quá, nếu ông cần học vấn thì tôi sẽ tìm việc khác.
– Thôi được rồi, cậu được nhận. Cậu đi thay y phục, sau đó Tiểu Phi sẽ hướng dẫn công việc cho cậu.
Vương Nguyênchưa kịp nói lời cảm ơn, vị nam nhân kia đã lạnh lùng bước ra ngoài. Cậu cũng không để ý gì nhiều, đi theo người tên Tiểu Phi kia chỉ dẫn việc làm.
Tối đến, Vương Nguyên một thân mệt mỏi trở về nhà, ngày đầu làm việc đã cực nhọc thế này, không biết sau này sẽ ra sao.
– Về rồi sao? Thế nào, ngày đầu làm việc có mệt không? – Vương Tuấn Khải từ phòng ngủ bước ra, nhìn bộ dạng mệt mỏi của Vương Nguyên có chút tò mò hỏi thăm.
– Một chút. Anh mệt rồi, ngủ đây. – Cậu lạnh lùng trả lời, bước lên phòng đã ngã lăn trên giường.
Vương Tuấn Khải trầm mặc nhìn Vương Nguyên đóng cửa phòng lại, tắt đèn rồi trèo lên giường. Hai bên im lặng một hồi lâu, hắn rốt cuộc mới mở miệng lên tiếng.
– Anh.
– Chuyện gì?
– Không có gì. – Hắn xoay lưng về phía cậu, thanh âm mệt mỏi trả lời.
Vương Nguyên chớp chớp hai mắt, khẽ nhìn sang tấm lưng rộng lớn của Vương Tuấn Khải, nói.
– Tiểu Khải, em… vẫn còn thích cậu bé kia sao?
Vương Tuấn Khải vừa nghe câu hỏi kia của cậu lập tức kinh ngạc mở lớn hai mắt, nghi hoặc hỏi lại.
– Có chuyện gì?
– Không, chỉ là… không, không có gì. Ngủ đi.
Vương Nguyên lúng túng phủ nhận, xoay lưng về phía hắn, trong đầu không ngừng thầm chửi bản thân, tại sao lại hỏi những câu như thế, chẳng khác gì cậu đang ghen với thiếu niên kia vậy.
– Nếu như em nói có? – Vương Tuấn Khải đột nhiên mở miệng hỏi.
Vương Nguyên cả kinh mở lớn mắt, bàn tay bất tri bất giác nắm chặt lấy ra trải giường, không ngừng run lẩy bẩy, hắn … hắn hỏi như vậy tất có nghĩa là.. từ đó đến giờ những gì cậu suy diễn là đúng sao, xem ra cậu rốt cuộc cũng đã trở thành kẻ ngoài cuộc rồi đi.
Bất quá, trái tim bỗng dưng trở nên đau nhói, sống mũi lại cay cay, hốc mắt đột nhiên nổi tầng hơi nước, cậu run rẩy nói.
– Thì ra là vậy.
Sáng hôm sau, Vương Nguyên tỉnh dậy sớm hơn mọi khi, chẳng qua chỉ vì công việc làm phục vụ ở quán đòi hỏi thời gian khá sớm.
Cậu bước xuống chuẩn bị bữa sáng cho Vương Tuấn Khải xong rồi bắt đầu đi làm, bất quá chưa kịp bước chân vào cửa, thanh âm xì xầm bàn tán của mọi người vô tình lọt vào tai cậu.
– Này, tên Vương Nguyên đó đã dùng chiêu gì mà ông chủ nhận vào vậy?
– Phải đó, vừa không có học vấn, ngày đầu làm việc cũng không có chuyên nghiệp gì tất, ông chủ trước giờ lại rất nghiêm khắc, như thế nào lại nhận một kẻ tầm thường như cậu ta chứ.
– Này bộ các người không biết sao, ông chủ vốn dĩ là gay kia mà, có khi thích cậu ta rồi cũng nên.
– Hả? Gay? Thì ra là vậy.
Vương Nguyên hừ nhẹ, đưa tay đẩy cửa bước vào, lập tức bị bao ánh mắt nhòm ngó dồn về phía cậu.
– Chào mọi người. – Cậu nghi phép cúi đầu, sau liền lạnh lùng bước đến phòng thay đồ thay y phục.
– Ôi, cái bản mặt cứng ngắc của cậu ta thiệt là khó ưa mà. Xem chúng ta như cẩu vậy. Hừ! – Một cô nhân viên bĩu môi chế giễu.
Ngay lúc này vị nam nhân cao lớn kia bước vào, mọi người lập tức đồng thanh cúi đầu chào anh.
– Ông chủ!
Anh không nói gì, lạnh lùng bước vào trong, sau lại phát hiện phòng thay đồ có người, liền chậm rãi bước vào.
– Ông… ông chủ. – Vương Nguyên vừa lúc đang trần truồng không một mảnh che thân, vừa thấy anh đã giật mình lấy áo che tạm, lúng túng mở miệng.
– Chuyện gì phải giật mình. Chúng ta đều là nam nhân mà. – Anh đảo mắt chán nản, đưa tay cởi áo ra.
Vương Nguyên nhẹ lắc đầu trấn tĩnh bản thân, quay lưng về phía anh, tại sao lại có cảm giác sợ hãi thế này, rõ ràng hôm qua cùng mọi người thay đồ rất bình thường, nhưng đối với nam nhân kia rõ ràng có chút lạnh sống lưng. Chắc hẳn cậu suy nghĩ quá nhiều rồi đi.
Thời điểm Vương Nguyên đang tự trấn an mình, đột nhiên cảm nhận phía sau lưng mình có cái gì đó áp vào rất nóng, cậu siết chặt chiếc áo trong tay, vầng trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Thanh âm trầm thấp kia vang lên bên tai.
– Cơ thể cậu quả là có sức hấp dẫn với đàn ông.
End chương 25 + 26
Cầu cmt + vote
Hôm nay đi dự lễ về k có học nên có time .Làm luôn hai chap
20/1/2017