Fanfic Khải Nguyên | Yêu Em Từ Lần Chạm Mặt Đầu Tiên
|
|
Hình như là yêu rồi
Thiên Tỉ nghe được điện thoại của Chí Hoành lập tức chạy tới, như sợ có ai "cướp mất người thương". Thiên Tỉ vừa chạy tới đã thấy vẻ mặt ỉu xìu của Hoành Hoành làm cho anh cảm thấy lo lắng, chạy ngay tới hỏi. Chí Hoành mặt kệ đang ở nơi công cộng ôm chầm lấy Thiên Tỉ, làm cho anh đơ phản ứng. Khi phản ứng lại kịp thì luồn tay vào mái tóc mềm mượt của cậu mà vuốt ve, vỗ vỗ lưng cậu nhìn Chí Hoành bây giờ như đứa trẻ được người lớn vuốt ve. Hai người đứng ôm nhau khoảng 10 phút Chí Hoành bỏ tay ra, Thiên Tỉ hỏi -"Có chuyện gì sao lại có vẻ mặt đó?" -"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên trọng sắc khinh bạn, có tên mặt than mới chuyển vô,ấy vậy mà Nguyên Nguyên nở "hất hủi" em aaaa, hai người đó còn về chung bỏ mặt em huhu" Thiên Tỉ bật cười, anh đang ở thư viện tầng 4 nghe cậu nói đang có chuyện cần "tâm sự" làm anh phát hoảng lập tức chạy xuống tầng 1 (sức khỏe anh thật tốt a). -"Có bạn mới chuyển về à?" anh hỏi. -"Đúng a, người đó siêu cấp đẹp trai luôn" Chí Hoành đáp mà không để ý tới sắc mặt anh đã đen thui. Dám ở trước mặt anh khen người con trai khác đúng là có gan mà, Chí Hoành quay qua thấy vẻ mặt anh như vậy hiểu ra vấn đề bồi thêm -"nhưng mặt than không cười gì hết, thua xa Thiên Thiên của em a". Thiên Tỉ cười hài lòng, cậu trưng ra vẻ mặt đó làm anh không thể nào không yêu thương mà. Nhưng anh suy nghĩ nếu như theo logic thì hôm nay Tuấn Khải chuyển vào lớp, anh vội hỏi -"Người đó tên Vương Tuấn Khải?" -"Đúng a, mà sao anh biết?" Chí Hoành thắc mắc. -"Hoành nhi, Tuấn Khải là bạn thân của anh từ thời trung học, cũng là chủ tịch của tập đoàn Karry". "Bùm" đầu Chí Hoành như có quả bom bây giờ đã phát nổ. Chủ tịch của Karry cộng thêm bạn thân của Thiên Tỉ lại là bạn học của cậu. Cậu vội hỏi -"Anh Tuấn Khải làm sao lại ở đây?" -"Thôi chúng ta đi ăn kem rồi anh sẽ từ từ kể cho em nghe" Nghe tới ăn là mắt Chí Hoành phát sáng. Cậu vội vàng đồng ý rồi 2 người tới quán kem thường tới. ..............Khải Nguyên................ Trên suốt dọc đường đi, cứ duy trì một bầu không khí im lặng. Cậu thật sự chịu ko nổi a. Thế là cậu mở lời, nhưng sực nhớ lại tới cách xưng hô nên cứ muốn nói lại thôi, anh chắc hiểu được duy nghĩ của cậu nên nói trước -"muốn nói thì nói đi". Cậu nghe mà giật mình, sao cái gì anh cũng biết vậy. Bị nói trúng tim đen nên cậu cũng nói chuyện -"a an anh sao lại ....." -"Sao gì?" -"Sao lại chở em về". Ây cái gì vậy trời cậu đang nói gì vậy, sao lại hỏi ngu như vậy chứ đúng thật là. -"Sợ có người bắt mất" anh đáp, trên môi còn có nụ cười. -"Ai bắt em được chứ?" Vương Nguyên hỏi lại. -"Không ai bắt tại muốn đưa em về" anh đáp lại. -"Đưa em về à à chắc tại lúc sáng em nhờ anh đi nên bây giờ anh lại phải đưa em về, vất vả cho anh rồi, phiền anh quá cảm ơn anh nha" cậu nói một tràng -"Ừm" anh chỉ thở dài mà cũng không nói. Thế là trên xe cậu cứ nói không ngừng, những chuyện cậu nói cũng đại loại như về gia đình, bạn bè, rồi cả... người yêu của bạn (cạn lời). Anh cũng chỉ im lặng nghe miễn cho ý kiến. Mới vậy mà đã tới nhà cậu, cậu bước xuống xe, mời anh vào nhà chơi nhưng anh từ chối (cậu chưa biết anh là chủ tịch của Karry). Cậu nói cảm ơn anh rồi hẹn anh hôm nào đi ăn để cậu cảm ơn, rồi quay vào nhà. Chưa kịp đi mấy bước đã nghe anh gọi -"Vương Nguyên" cậu quay lại, một nụ hôn rơi trên cánh môi anh đào của cậu. Cậu thề cậu thề là đây là nụ hôn đầu của cậu, cậu không biết phản ứng gì nữa rồi, cũng không có ý đẩy ra, còn muốn......cảm nhận nhiều hơn, nụ hôn này thật ngọt ngào. Anh luyến tiếc rời khỏi đôi môi của cậu. Nở nụ cười nói -"tạm biệt em vào nhà đi". Vương Nguyên nhìn anh định nói gì đó nhưng lại nuốt lại vào trong rồi vào nhà, cậu cảm thấy chưa bao giờ bản thân thất bại như vậy, anh kêu gì cũng làm, anh hôn cũng không phản kháng. Cậu vào nhà, thay đồ rồi bay ngay lên giường nằm suy nghĩ, sờ lên đôi môi còn để lại hương vị. Cậu hình như là yêu anh rồi, đúng là yêu, cậu nghĩ rồi bất giác mỉm cười, nhưng còn anh, anh có cảm giác gì với cậu, nói gì thì nói anh với cậu mới gặp nhau chưa được 1 ngày nữa mà...... cậu cứ lăn qua rồi lăn lại, thiếp đi lúc nào không hay. Cậu đâu biết nụ hôn đó cũng là nụ hôn đầu của ai kia...... End chap
|
Bày tỏ
Qua ngày hôm sau cậu vẫn đi học như bình thường và đương nhiên là tự đi xe đạp. Mới dắt xe ra khỏi cổng đã gặp gương mặt mà cậu "ngày nhớ đêm mong" (quá đáng mới quen biết có một ngày thôi mà���). Vẻ mặt cậu không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, anh chỉ ôn nhu nhìn cậu mà không nói gì, dắt xe về phía anh cậu không thể không nhớ tới nụ hôn hôm qua, mặt cậu thoáng chốc đỏ phừng phừng. Anh chắc hiểu được suy nghĩ của cậu, lên tiếng trước -"đi học cùng em" cậu hiểu ý anh, chỉ gật đầu hai người cùng đạp xe trên con đường quen thuộc đến trường. Tin tức có nam thần chuyển vô lớp 12F nhanh chóng được truyền đi toàn trường xe của cậu và anh vừa mới chạy vào trường, những người đang trên sân hay đang đứng ngoài lớp đều phải ngoái đầu lại nhìn, một người từ trước tới giờ nổi tiếng ở trường đi chung với một nam thần mới chuyển về, nhìn cảnh tượng này có rất nhiều người có suy nghĩ và các suy nghĩ đó có khác nhau, có giống nhau, có người thấy không hợp mắt vì ganh tị, hủ nữ thì kêu gào quá đẹp đôi......nhưng cho dù có là gì đi chăng nữa thì hai nhân vật chính cũng không để tâm đâu. Vừa vào tới lớp đã thấy gương mặt của Chí Hoành, Vương Nguyên mới nhớ lại chuyện hôm qua, hôm qua cậu kêu Chí Hoành đi chỗ khác, ra về còn không thèm xin lỗi chắc Chí Hoành giận rồi, nhưng khác với những suy nghĩ của Vương Nguyên, Chí Hoành chạy lại hỏi thăm Vương Nguyên đủ điều nhưng nội dung chính đều liên quan tới Tuấn Khải, Vương Nguyên khó hiểu nhìn Chí Hoành rồi lại nhìn Tuấn Khải. Thấy được suy nghĩ của thằng bạn thân, Chí Hoành nói nhỏ chỉ đủ cho Vương Nguyên nghe thấy -"Tuấn Khải là chủ tịch tập đoàn Karry nổi tiếng nhất châu Á". Vương Nguyên nghe mà giật mình kinh ngạc, chủ tịch của Karry chỉ mới 19 tuổi đúng là một kỳ tích, hơn nữa hơn nữa lại đang đi học cùng cậu, ngồi cùng bàn. Thiên a~~~ là cậu quá may mắn hay gì đây. Lấy lại bình tĩnh Vương Nguyên lại chỗ ngồi của mình nhìn Tuấn Khải với ánh mắt phức tạp mà anh không biết là ánh mắt gì. Anh cũng nhìn lại cậu, cậu chỉ cười cười rồi quay đi, chủ tịch của Karry thì sao, tập đoàn lớn nhất thì sao với Vương Nguyên anh chỉ là Tuấn Khải và Vương Nguyên đang yêu anh vậy thôi. Đang mãi suy nghĩ, cô Âu Tuyết Băng đi lại phía chỗ anh và cậu, nói với một giọng mà trước đây Vương Nguyên chưa từng nghe, giọng nói có pha thêm mấy phần ngọt ngào nhưng đầy sự giả tạo làm Vương Nguyên phát ghét, nhưng cậu cũng không nói gì chỉ quay mặt vào bài học. Tuyết Băng nói -"Tuấn Khải à, cô giáo có nhờ tôi nói với cậu là nếu có gì không hiểu cứ hỏi tớ không sao hết". Tuyết Băng vừa dứt lời có một cô gái khác lên tiếng -"Tuyết Băng là thánh học trong lớp đó, cậu ấy giỏi hóa nhất lớp" đương nhiên cô gái nói câu đó là bạn của Tuyết Băng, công ty của cô ta nhỏ hơn gia đình Tuyết Băng nên hay đi theo nịnh nọt để lấy lòng. Mà thánh học gì chứ, chỉ giỏi hóa học hơn Vương Nguyên những môn còn lại cũng không được nói là xuất sắc, kém xa Bảo Bối nhà ta. Anh nhướng mày, không biểu cảm gì trên mặt chỉ phun ra một chữ -"Cần ?". Khải ca nhà ta không biết có bao nhiêu tấm bằng Đại học mà lại kêu anh hỏi bài cô ta, đùa à. Tuyết Băng và cả cô gái kia thấy biểu tình của anh như vậy hơi nhục phải quay đi, Tuyết Băng từ trước tới giờ là tiểu thư chính hiệu, muốn gì đều có nấy chưa ai làm cô phải nhục nhã như vậy, cô phải chinh phục được anh, phải chinh phục được anh cô thầm nghĩ. Vương Nguyên nãy giờ thấy toàn bộ, cậu không vui mà bước ra khỏi lớp, anh ngạc nhiên nhìn theo cậu, Chí Hoành thấy vậy cũng chạy theo. Vương Nguyên đi thẳng từ tầng 2 lên thư viện của tầng 4 (vì nơi đây buổi sáng chỉ có mấy giáo viên hay những học sinh chăm chỉ tới đọc sách nên rất ít người) cậu ngồi vào bàn ánh mắt phức tạp, Chí Hoành lại nói chuyện với cậu. -"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên cậu sao vậy, bị Vương mẫu la à?" mặt dù biết cậu không vui chuyện khác nhưng Chí Hoành vẫn nói chuyện không liên quan. -"Chí Hoành" Vương Nguyên lên tiếng nói -"Hả? Có chuyện gì a~~~" -"Hình như tớ yêu Tuấn Khải" 6 chữ đơn giản nhưng đủ làm cho Chí Hoành ngạc nhiên. Nhưng sau đó cậu rất vui vẻ mà nói lại -"Tốt, vậy Tuấn Khải có biết không ?" -"Không, tớ không nói, Chí Hoành anh ấy là chủ tịch của Karry, chủ tịch của tập đoàn nổi tiếng nhất châu Á, không biết có bao nhiêu người chịu ngã vào vòng tay của anh ấy, hơn nữa tớ và anh ấy chỉ mới gặp 2 ngày làm gì anh ấy tin vào thứ gọi là tình yêu sét sét đánh chứ, chính tớ còn không tin nữa là tớ tớ tớ sợ.....tớ sợ anh ấy không để tâm đến tớ khi tớ nói ra, tớ sợ anh ấy sẽ thấy ghê tởm tớ, xa lánh tớ. Chí Hoành tớ thấy rất vui khi bên anh ấy, tớ không muốn anh ấy xa lánh tớ.....Chí Hoành, Chí Hoành tớ sợ" Vương Nguyên nói cả tràng rồi gục đầu xuống khóc đến đáng thương. Chí Hoành vỗ vỗ vai của bạn bỗng có một bàn tay chạm vào vai mình, Chí Hoành giật mình quay lại thấy Tuấn Khải, thật ra từ lúc cậu ra ngoài anh đã đi theo cậu rồi nhưng không ra, nghe tới khúc cậu nói cậu yêu anh nhưng không dám nói, anh cảm thấy toàn bộ cảnh vậy xung quanh như nở hoa, nhưng bây giờ phải dỗ dành thỏ nhỏ đã....... End chap
|
Anh yêu em
Chí Hoành rời khỏi, Tuấn Khải đi lại vuốt tóc Vương Nguyên, cậu cứ gục xuống bàn khóc không quan tâm, nhưng Vương Nguyên không thích người khác xoa đầu mình mà ở đây lại không có ai nên cậu nghĩ là Chí Hoành, Vương Nguyên nói -"Chí Hoành, đừng vuốt tóc tớ" Nhưng hành động đó vẫn không dừng lại, Vương Nguyên lặp lại -"Chí Hoành đừng vuốt nữa". Vẫn không dừng lại, Vương Nguyên cáu rồi, cậu quay mặt lên hét -"Chí Hoành tớ......ơ sao lại là anh?" quay mặt lên thấy Tuấn Khải làm cậu giật thót tim. Tuấn Khải đáp -"Sao anh không thể ở đây a?" -"Ờ....ờ" Vương Nguyên nói lắp bắp. -"Sao lại khóc? Không vui à?" (biết mà còn hỏi) -"Không....không ...không có tại.....tại có bụi bay vào mắt thôi" Vương Nguyên không biết anh có nghe cậu và Chí Hoành nói chuyện không, nếu anh nghe thì sao a~~ Thiên a~~~ -"Nói dối" anh đáp gọn lỏn nhưng lật tẩy cậu rồi, cậu bị anh nói trúng tim đen. Bây giờ không còn cách nào khác, đại não Vương Nguyên bắt đầu hoạt động, nên nói cho anh biết, hay là chuồn đi, hay là im lặng. Làm sao đây, làm sao đây. Nhưng anh không để cho Vương Nguyên kịp suy nghĩ đã lên tiếng nói -"Vương Nguyên" -"Hả ?" -"Anh yêu em" -"Hả anh nói gì?" Vương Nguyên không tin vào thính lực của mình nữa. -"Anh nói anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, em nghe rõ không?" anh nói như hét lên, Vương Nguyên vội đưa tay bịt miệng anh lại, vì sợ ai đi ngang đều nghe được, và tình hình hiện tại là cậu đang nhoài người lên anh, kiểng chân lên làm cậu mất thăng bằng ngã lên người anh, anh bị cậu ngã ngờ đứng không vững mà ngã xuống và bây giờ chính thức cậu nằm lên người anh. Cậu nhìn anh xấu hổ mà đứng dậy, anh không có hành động ngăn cản, đứng dậy sau đó xoay người cậu lại nói từng câu, từng câu làm cho cậu tưởng như mình đang nằm mơ -"Vương Nguyên anh thích em ngay từ lúc chúng ta rất nhỏ, em còn nhớ anh không anh là Khải ca của em đây, lúc anh 9 tuổi phải chuyển sang Mỹ sinh sống, lúc đó em mới 8 tuổi, anh đã nói sau này sẽ cưới em còn nhớ không. Chúng ta 10 năm không gặp nhưng anh không bao giờ quên hình ảnh một cậu bé mập mập tròn tròn như bánh trôi, lúc nào cũng đi theo anh một tiếng Khải ca hai tiếng Khải ca. Lần đầu tiên sau 10 năm không gặp em thay đổi nhiều quá, anh định sau này mới nói cho em nghe nhưng thấy em khóc thương tâm như vậy anh không nở. Lần đầu tiên gặp em anh cũng không ngờ em lại là Nguyên Nhi của anh, khi bên anh tim anh đập rộn ràng, hôn em cũng là bản thân không tự chủ được, Thiên Tỉ gọi điện cho anh, anh mới biết được em chính là Nguyên Nhi của anh. Anh không tin vào tình yêu sét sét đánh nhưng anh tin vào 8 năm bên em lúc nhỏ cộng thêm 10 năm nhớ em. Vương Nguyên nhìn anh, nói cho anh biết em có yêu anh không?" -"Anh là Khải ca thật sao, là Khải ca sao?" Vương Nguyên vừa nói mắt lại ngấn lệ vì xúc động. -"Không anh thì là ai, thỏ ngốc". Vương Nguyên ôm chầm lấy anh -"em thích anh, yêu anh, đương nhiên là yêu anh rồi" cậu vừa nói vừa đánh vào vai anh -"nhưng sao lúc đó anh lại chuyển đi, sao lại bỏ em, em nhớ anh lắm huhu". Cậu thút thít. Tuấn Khải xoa đầu cậu nói -"anh xin lỗi, lúc đó công ty đang có dự án mở chi nhánh ở Mỹ, ba mẹ anh phải qua đó nên anh cũng phải đi, anh cũng rất nhớ em". Thật ra Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên từ nhỏ đã quen biết, ba của Tuấn Khải và Vương Nguyên là bạn thân từ năm Đại học. Sau này bố của Tuấn Khải lấy vợ cũng là bạn thân của mẹ Vương Nguyên nên hai gia đình lại càng thân thiêt, hai gia đình còn ở canhh nhau, bố của Tuấn Khải từ nhỏ đã rất thích Vương Nguyên và ngược lại bố của Vương Nguyên cũng rất thích Tuấn Khải. Nhưng sau này vì phải mở thêm chi nhánh nên phải đình Tuấn Khải phải chuyển đi........ Trở lại với hiện tại -"Nhưng Khải ca bây giờ anh đã là chủ tịch của tập đoàn lớn nhất châu Á, em em......" Vương Nguyên không nói hết câu nhưng Tuấn Khải hiểu cậu suy nghĩ gì -"Chủ tịch của Karry thì sao, anh chỉ yêu em những người khác anh không thèm" Những lời này có lẽ rất sến nhưng đều là lời thật lòng của anh. Vương Nguyên nở nụ cười tươi nhìn anh, nụ cười của Vương Nguyên làm đại não anh như ngừng mọi hoạt động, anh chưa từng thấy ai có nụ cười đẹp như vậy, nụ cười không lo không nghĩ, nụ cười hoàn toàn không có tạp niệm, bỗng anh cúi đầu xuống phủ lên môi cậu nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn này khác với lần anh hôn cậu trước cửa, nụ hôn lần này anh như muốn nhiều hơn, môi anh nhẹ ma sát lên cánh môi anh đào của cậu, cậu cũng đáp trả anh, cậu hé môi để cho cái lưỡi như con rắn của anh luồn vào, nhận được sự đáp trả từ cậu anh càng thêm muốn nhiều hơn, anh đưa lưỡi mình mút lấy lưỡi của cậu, anh như muốn hút đi hết mật ngọt từ đôi môi kia, anh xoay người đè cậu vào lên giá để sách, bàn tay anh không an phận mà lần mò tới cúc áo của cậu, đôi môi vẫn không rời nhau, tiếng môi lưỡi làm cho không gian như tăng thêm phần ám muội. Bàn tay linh hoạt của anh thoáng chốc đã cởi hết áo của cậu, anh đưa tay vuốt lên người cậu làm cho cậu run nhẹ, mỗi nơi bàn tay anh đi qua như có thêm nguồn lửa châm lên cậu, rất nóng........... End chap
|
Sẽ cưới em ấy
Tui đã trở lại đây, không đọc nổi thì kéo qua, mình không có nhu cầu xây nhà gạch đá miễn nhận. Tui đã nói rồi đó nha.��� Vương Nguyên cảm thấy toàn thân như phát hỏa, cậu nóng toàn thân, cậu vô thức cọ vào người anh, những lần cọ đó cậu đều mát hơn nhưng cậu không biết mình đang châm lửa cho ai kia. Tay của Tuấn Khải không yên vị mà lần mò vào bên trong qua lớp áo đã được cởi bỏ, Vương Nguyên run nhẹ nhưng vẫn đáp trả nụ hôn ngọt ngào kia, môi anh quyến luyến rời môi cậu, di chuyển xuống cần cổ trắng nỏn rồi tới xương quai xanh hoàn mỹ, mỗi nơi môi anh đi quá đều để lại những vết đỏ nhỏ, những vết đỏ đó hòa với làn da trắng trông thật quyến rũ. Anh di chuyển xuống dưới tới hai điểm hồng nhỏ trước ngực cậu, một bên anh đưa lưỡi mút nhẹ, một bên anh dùng tay xoa nắng làm cho nó dựng đứng lên, anh cười nham hiểm. Vương Nguyên không chịu nổi đã kích, môi cậu bật ra những tiếng rên mê người. -"Ưm....ưm...k...h..a..i....khải ưm mạnh lên a....a....khải" Vương Nguyên khó khăn nói thành câu. Ngỡ như tiếng rên của Vương Nguyên sẽ làm cho Vương Tuấn Khải càng hung hãn hơn nhưng anh đột nhiên dừng lại. Nhìn người con trai như thiên thần trước mặt, anh không hiểu nghĩ gì nhưng anh không còn chiếm lấy cơ thể cậu nữa, anh kéo áo cậu lại, rồi ôm chầm lấy cậu, cậu không hiểu nhưng cũng ôm đáp trả lại anh. Anh nói vào tai cậu -"nhanh như vậy anh sợ em sẽ hối hận" câu nói của anh cũng giống như lời giải thích, thật ra cậu không hối hận, cậu yêu anh, và cậu cũng......muốn anh. Cậu hơi dịch người động đậy nhưng anh vẫn ôm chặt cậu - "đừng động, anh kiềm chế không nổi" Tuấn Khải phả vào tai cậu, Vương Nguyên có thể cảm nhận được đũng quần của anh cương lên, cậu bất giác đỏ mặc. Cậu và anh vẫn như vậy ôm nhau không một lời nói, cơ thể cậu nhỏ nhắn vòng tay anh dang rộng ra có thể ôm hết cậu còn dư ra, anh cảm thấy cậu gầy rất nhiều, anh ôm cậu nên cảm nhận được còn bình thường thì cậu cũng khá tương đối. Mùi hương cam thảo bay vào mũi làm anh thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Qua khoảng 15 phút anh buông cậu ra, nói với cậu -"Bây giờ chúng ta về lớp thôi Nguyên Nhi" -"Ukm" cậu gật đầu Anh mới xoay người lại cánh cửa đột nhiên truyền tới thanh âm của con người rơi trên nền nhà, đương nhiên người này không ai khác là cặp đôi Thiên Tỉ_Chí Hoành. Hai người đó vừa đứng lên đã thấy bộ mặt của Tuấn Khải nhìn trân trân mình, hai người cười hề hề -"em đã bảo anh đừng đẩy mạnh mà, đó thấy chưa" Chí Hoành nói có vẻ bức xúc. -"Tại em đó chứ sao lại tại anh được anh đã bảo em đừng có đứng gần quá mà" Thiên Tỉ đáp lại. -"Anh...... em không thèm đôi co với anh em đi đây hứ" nói rồi Chí Hoành quay người đi mất. Thiên Tỉ cũng chạy theo (hai người này bàn âm mưu thoát thân thì có�) Tuấn Khải nhìn hai người mà lắc đầu bất lực. Anh nắm tay cậu nở nụ cười, cậu như đảo quanh mấy vòng trái đất, thời gian như dừng lại hai người nhìn vào mắt nhau chỉ có yêu thương tuyệt đối, không cần phải nói, không cần làm gì chỉ cần như thế thôi. Anh và cậu bước vào lớp tay vẫn đang tay trước con mắt đố kỵ và thắc mắc của mọi người, chỉ có Chí Hoành là cười như hoa. Tuyết Băng nhìn hai người như vậy nghiến răng ken két, Chí Hoành thấy vậy còn châm dầu thêm -"hai người đi đâu mà lâu thế, còn tay đan tay" Tuyết Băng điên thật rồi, quay qua lườm Chí Hoành, Chí Hoành mới là không sợ cô ta, dám động đến cậu thử xem, 10 cái công ty của nhà cô cộng lại còn không bằng một câu nói của cậu. Tuyết Băng quay lại cười hihi rồi nói -"Bạn học Vương và Vương Nguyên thân nhau thật đấy, bạn học Vương vừa chuyển về có thêm bạn cũng là điều tốt" Vương Nguyên không lên tiếng, Tuấn Khải mặt lạnh lùng nói -"chúng tôi không phải bạn, cậu ấy là người tôi yêu" một câu nói nhẹ nhàng, ngắn gọn và xúc tích nhưng làm cho tất cả mọi người đều đơ-toàn-tập. Vương Nguyên thì cuối đầu không nói, Chí Hoành thì bày bộ dạng xem kịch vui. Tuyết Băng lấy lại phản ứng nói -"Bạn học Vương khéo đùa, Vương Nguyên là con trai mà" -"Con trai tôi cũng yêu, tôi sẽ cưới em ấy" Tuấn Khải nhấn mạnh câu sẽ-cưới-em-ấy cho tất cả cùng nghe. Anh bồi thêm một câu -"tốt nhất đừng động đến cậu ấy nếu không sẽ hối hận vì mình đã được sinh ra" câu nói như cảnh cáo nhưng chắc chắn anh nói được làm được. Tuyết Băng dù có bực tức cũng đành phải ngồi xuống, quay mặt xuống quyển tập. Tuấn Khải vẫn vậy nắm tay Vương Nguyên cùng cậu ấy vào chỗ ngồi. Buổi học như thường lệ bắt đầu.......... End chap. Cho tui xin ý kiến đi a~~~~
|
Chủ quyền của em
Buổi học bắt đầu, anh và cậu vào học như bình thường. Nhưng chỉ có một điều bất thường là anh không hề ghi chép bài, cậu cũng miễn cho ý kiến vì cậu biết anh thừa hiểu những kiến thức này. Anh ngồi nhìn cậu, nhìn từ đầu tiết tới cuối tiết. Cậu nhìn anh nói -"sao nhìn em hoài vậy, mặt em dính gì à?" -"Không, tại em đẹp quá" Tuấn Khải đáp. -"Anh thật là" Vương Nguyên không quan tâm anh nữa, nếu cậu còn quan tâm không biết sẽ làm gì nữa. -"Cuối tuần này chúng ta đi biển chơi đi Nguyên Nhi" anh nói. -"Được a~~~. Em cũng thích nhưng lâu rồi không đi" Vương Nguyên đáp. -"Được, có Thiên Tỉ và Chí Hoành cùng đi" -"Thật à, như vậy sẽ rất vui" -"Biết em vui nên mới kêu họ cùng theo, nếu không họ sẽ được nghĩ khỏe ở nhà" anh nói Chí Hoành không biết làm gì mà nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, chen vào -"Khải ca anh cũng thật là, dù sao thì em với Nguyên Nguyên cũng rất thân, anh như vậy thiệt là" Vương Nguyên và Tuấn Khải cùng đáp -"hôm đó cậu/em sẽ đi cùng với Thiên Tỉ". Chí Hoành nhìn hai người -"đồng lòng quá, tại hạ bội phục". Anh và cậu cười trừ. Giờ ra về đã tới, anh sắp xếp cặp sách lại giúp cậu, hai người tay đan tay đi giữa sân trường, hàng trăm cặp mắt đều dồn về phía hai người. Nhưng hai nhân vật chính có khi nào để tâm. Tuyết Băng chạy lại phía hai người - "Tuấn Khải cuối tuần này nhà trường có tổ chức buổi đi dã ngoại tập thể, cậu lại mới chuyển vào nên tớ nghĩ sẽ cần thiết để hòa nhập với mọi người" cô nói với giọng nghe làm cho người khác tan chảy nhưng anh là ai, anh là Vương Tuấn Khải đó, dùng giọng này nói với anh chỉ làm anh phát ớn. -"Cuối tuần tôi bận" anh đáp. -"Nhưng mà.... -"Tôi bận hẹn hò" không đợi cô nói hết câu anh đã bồi thêm. Vương Nguyên nãy giờ im lặng cũng lên tiếng. -"Tuấn Khải cuối tuần này chúng ta sẽ ở khách sạn nha, chúng ta tìm khách sạn hướng ra biển như vậy sẽ rất đẹp" câu nói của Vương Nguyên không phải là cố ý muốn nói cho Tuyết Băng biết hai người là hẹn nhau sao. Anh cười ôn nhu nhìn cậu. -"Được nghe em". Tuyết Băng tức đến nổi sắp phát điên lên. Nhưng vì hình tượng trước mặt anh nên cô giả bộ thiên sứ. -"Được nếu bạn học Vương đã bận thì thôi vậy" nói rồi không thèm nhìn Vương Nguyên mà bước đi mất. Vương Nguyên thầm nghĩ lần nào cũng cố ý muốn quyến rũ Tuấn Khải, đúng là mặt dày. Cậu hơi không vui, anh hỏi cậu -"sao thế không vui à?". -"Tại anh đẹp trai quá đó" cậu đáp. -"Thì ra là có người ghen, cũng may là anh không nói chuyện quá 3 câu với cô ta nếu không sẽ có người tức tới nổi không thèm nhìn mặt anh nha" anh vừa cười vừa đáp -"Hứ" -"Muốn không có người quyến rũ anh nữa không?" anh hỏi cậu -"Làm sao?" mắt cậu tròn xoe nhìn anh làm cho anh kiềm chế muốn không nổi rồi. Anh bước lên một bước, cúi người xuống phủ đôi môi mình lên môi cậu, cậu đẩy anh ra -"ưm ưm kh..ải....khải đang giữ...a sân trường". Anh không quan tâm cứ hôn sâu cậu, cậu từ đẩy anh ra thành phối hợp với động tác của anh. Hai người không quan tâm tới những tiếng ồ xung quanh, hủ nữ thì hét liên tục, có người còn giơ điện thoại lên chụp. Anh rời môi cậu, cậu và anh nhìn nhau Tuấn Khải nói -"cách này hiệu quả đó" mặt của Vương Nguyên đỏ lên, cậu kéo anh chạy thật nhanh ra khỏi trường. Chắc chắn chuyện này sẽ ầm lên trên diễn đàn của trường cho xem, cậu thầm nghĩ. Cậu và anh chạy một mạch ra khỏi trường, cậu ngồi xuống thở hồng hộc, chạy một khoản từ sân trường rộng hàng ngàn km vuông ra tới ngoài, rồi lại phải chạy thêm một quãng xa nữa đúng là muốn lấy mạng người khác mà. Anh nhìn cậu mỉm cười, cậu không thể nào phủ nhận được sức khỏe anh quá tốt, chạy một quãng xa như vậy mà không hề thấy mệt. Cậu nhìn anh rồi điều hòa hơi thở của mình, anh nói -"xe vẫn chưa lấy còn để trong trường, đường về thì xa, em cõng anh đi" Vương Nguyên ngơ ngác nhìn anh, anh mà kêu cậu cõng về ă. Nhìn phản ứng của cậu anh phì cười -"đùa với em thôi" vừa nói anh vừa ngồi xuống, cậu nhìn anh, cậu hiểu ý anh là muốn cõng cậu về, Vương Nguyên cũng không từ chối, cậu lên lưng anh vòng tay qua cổ anh mà dựa vào. Tấm lưng anh thật rộng thật êm, cậu bất giác ngủ đi lúc nào không hay. Anh cười vẫn cõng cậu để cậu ngủ trên vai anh. Khi cậu ngủ dậy đã là vào buổi chiều, cậu dụi mắt rồi bước xuống giường. Ở đây là nhà cậu vậy là anh đưa cậu về nhà. Vừa bước xuống đã thấy Vương mẫu cậu cười hề hề rồi vào bàn ăn, mẹ cậu nói -"con đó đừng có thức khuya nữa ngủ trên đường về luôn chắc là mệt lắm hả" trong lời nói bộc lộ sự yêu thương. Cậu đáp -"không có đâu ạ tại gì thấy thời tiết đẹp quá nên muốn ngủ thôi" ( lý do hợp lý quá ha), mẹ Vương cạn lời rồi. Cậu ăn xong lại lên giường, mở máy tính lên đúng là không ngoài dự đoán của cậu diễn đàn của trường sôi nổi thật rồi, có cả tấm hình hai người hôn nhau. Cậu dạo một lượt rồi đóng laptop, đi ngủ tiếp��� End chap
|