Chap 76: -"Ha ha ha. . . . . . Để anh giúp em tắm!" Vương Tuấn Khải cười tà nói, từ từ đi tới gần Vương Nguyên.
-"Không cần! Em muốn tự mình tắm!" Vương Nguyên lập tức kháng nghị, cậu không nên để anh giúp cậu tắm, tránh lại bị anh ăn sạch sành sanh, nếu quả thật như vậy, cậu ngày mai sẽ không cần dậy nữa rồi.
Dục vọng của anh thật không phải cao bình thường, nghĩ đến đây, Vương Nguyên nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía phòng tắm.
-"Ha ha ha. . . . . . Bà xã, không muốn anh giúp em rửa cũng không cần gấp như vậy nha!" Vương Tuấn Khải cười đi theo cậu vào phòng tắm.
Hình ảnh trước mắt thiếu chút nữa khiến cho anh phun máu, lưng ngọc trắng nõn mịn màng cứ như vậy phơi bày ra bên ngoài, có vẻ vừa thần bí lại mê người, Vương Tuấn Khải chỉ cảm thấy máu trong đầu nghịch chuyển, một cỗ nhiệt lưu đánh thẳng vào bụng dưới, thiếu chút nữa khiến anh hóa thân thành sói, bất chấp tất cả xông về phía cậu.
Vương Nguyên nghe được tiếng động liền xoay người lại.
-"Nha, sao anh lại theo vào đây, mau đi ra, em muốn tự mình tắm." Vương Nguyên vội vàng cầm y phục để ở bên cạnh lên che kín thân thể, khi thấy dục vọng tràn ra từ trong mắt anh thì hô nhỏ một tiếng, mặt đỏ đến có thể rỉ ra máu.
-"Ha ha ha. . . . Bà xã, toàn thân cao thấp của em còn có chỗ nào anh chưa nhìn qua, hả? Ha ha ha . . ." Vương Tuấn Khải đến gần cậu, lấy y phục trên ta cậu ra tiện tay để sang bên cạnh, ôm thật chặt cậu vào trong ngực.
-"Nha, đừng làm rộn, mau đi ra, em muốn tắm." Hai tay Vương Nguyên nhẹ nhàng nện vào lồng ngực của anh, gắt giọng, mặc dù đã cùng với anh trực tiếp gần gũi, nhưng là vừa nghĩ tới việc cùng anh làm chuyện thân mật nhất kia thì trong lòng của cậu sẽ không tránh khỏi thấy xấu hổ. Hiện tại trong mắt anh trần trụi dục vọng khiến cậu kinh hãi, ngày hôm qua không phải anh mới muốn cậu gần như cả một buổi tối sao, thế nào hôm nay vẫn còn tựa như một con sói đói, cả ngày không ngừng liên tiếp nổi lên phản ứng với cậu.
-"Ha ha ha. . . . Bà xã quên lời anh nói lúc ban ngày rồi sao? Hả? Bà xã, thân thể của em so với em thành thực hơn nhiều, em đó, không thành thực gì hết." Vương Tuấn Khải cười tà một tiếng, tay trái vòng thật chặt lấy eo thon nhỏ của cậu.
-"Ừ. . . . . . Anh. . . . . . Anh hồ. . . . . . Nói bậy, đây. . . . . . Đây là phản ứng tự nhiên, hơn nữa ban ngày anh đã nói cái gì? Sao em không nhớ gì hết." Vương Nguyên không nhịn được rên rỉ một tiếng, nghi hoặc phản bác, ban ngày bọn họ đều ở bên nhau cả ngày, nói rất nhiều câu khác nhau, anh ấy là đang muốn nói đến câu nào? Có đánh chết cậu cũng không nhận là bị anh trêu chọc đến nổi phản ứng rồi, cảm thấy rất trống rỗng, cần anh ấy tới lấp đầy, trời ạ, chẳng lẽ cậu thật sự là người dâm đãng, nhẹ nhàng trêu chọc một cái liền nổi lên phản ảnh, thật xấu hổ chết đi được.
-"Hừ hừ. . . . . . Anh nói rồi sẽ trừng phạt em thật thích đáng, vậy thì bây giờ bắt đầu trừng phạt đi! Chúng ta còn chưa có nếm thử ân ái trong bồn tắm đâu, em sẽ thích loại cảm giác này." Vương Tuấn Khải giống như một con dã thú đang cố ý chờ đợi được phân phó, trong mắt có ánh lửa chớp động, giống như muốn thiêu đốt cậu.
-"Có thể không cần làm vậy hay không, em mệt quá." Vương Nguyên làm bộ đáng thương nói, anh luôn luôn không có biện pháp nào đối phó với chiêu này của cậu, lần này khẳng định cũng sẽ đầu hàng, trong lòng cậu hả hê thầm nghĩ.
Đang lúc cậu hết sức đắc ý, một đôi môi đỏ mọng âm ấm đặt lên đôi môi yêu kiều của cậu, không dịu dàng như những lần trước, lần này nụ hôn mãnh liệt như mang theo cuồng phong, lửa nóng triền miên đến mức khiến cho cậu gần như hít thở không thông, bàn tay to nóng rực của anh ở trên thân thể cậu không ngừng xoa nắn, thân thể cậu trở nên nóng, đầu ong ong không dứt.
-"Ừm. . . Ừm. . . ." Vương Nguyên vô ý rên rỉ ra tiếng.
-"Bé cưng, em thật là đẹp?" Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cậu, rù rì nói, chỉ cảm thấy nếm đôi môi của cậu sao lại ngọt như vậy.
Anh vỗ về chơi đùa bên trong miệng trơn mềm như tơ lụa của cậu, uống mật ngọt của cậu, tay không tự chủ vuốt ve cần cổ tinh tế của cậu.
Lưỡi anh trêu đùa quấn lấy cái lưỡi của cậu, đưa tay vòng qua mái tóc cậu, nhẹ nhàng giữ lấy đầu cậu hôn xuống..
-"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ." Nhiệt tình của anh khiến Vương Nguyên không còn kháng cự anh nữa, cánh tay của cậu chủ động vòng chắc lên vai anh, học hỏi hôn đáp lại anh.
Hồi lâu sau, Vương Tuấn Khải buông cậu thở hổn hển ra, ôm cậu vào trong bồn tắm, cậu vô tình nhìn thấy bộ dáng của mình ở trong gương, trời ạ! Đây . . . Đây mới thật là cậu sao? Chàng trai trong gương vô cùng kiều mị, cả khuôn mặt nhộn nhạo sắc xuân, mặt mũi đỏ ửng, bộ dáng giống như vô cùng thỏa mãn được người ta yêu thương, cậu xấu hổ cảm thấy bất lực với chính bản thân mình.
-"Trời ạ, thật là mất mặt!" Vương Nguyên nhỏ giọng hô ra tiếng, hai tay che khuôn mặt.
-"Ha ha ha. . . . . . Bà xã, đây là hiện tượng tự nhiên, huống chi chúng ta là vợ chồng, ân ái vốn chính là chuyện rất bình thường, ha ha ha. . . . . . ." Vương Tuấn Khải nghe được lời của cậu..., cười nói.
Anh biết cậu bé của anh tương đối hay xấu hổ, theo như cậu nói..., vậy thì anh cũng không còn gì đáng nói, chỉ đành nói lời hữu ích rồi.
Anh nhẹ nhàng đặt cậu vào trong bồn tắm, lấy tay đang che mặt của cậu xuống, tiếp đó mở vòi nước ấm, khiến dòng nước ấm áp chảy vào trong bồn tắm, nước ấm không khỏi khiến cho cậu rên lên khoan khoái.
-"Ha ha ha. . . . . . . Bà xã, để vi phu đến phục vụ em, để cho anh nhìn em thật tốt." Vương Tuấn Khải tà ác cười, sau đó bắt đầu giúp cậu kỳ cọ, thật ra thay vì nói kỳ cọ tắm rửa, còn không bằng nói ở trên người cậu quạt gió thổi lửa, bàn tay to của anh giống như mang theo lửa, tự do qua lại ở trên thân thể của cậu.
-"Tuấn Khải. . . . . ." Vương Nguyên nhìn động tác của anh, đột nhiên tay chân có chút luống cuống.
-"Hả? Bà xã không hài lòng cái gì sao?" Vương Tuấn Khải cười xấu xa nói, sau đó thả chậm tốc độ xoa nắn, bàn tay không ngừng tác quái ở những nơi nhạy cảm trên cơ thể cậu.
-"Anh . . .Anh. . . ." Vương Nguyên lắp ba lắp bắp, không biết nói thế nào cho phải, ông trời, thân thể cậu vốn mệt không dậy nổi rồi, bây giờ bị trêu đùa lại tràn trề sức sống, thân thể của cậu đã nóng đến không thể chịu nổi, hành động của anh đối với cậu mà nói quả thật chính là hành hạ.
-"Ha ha ha. . . . . . Anh làm sao? Hả?" Vương Tuấn Khải tay xấu xoa loạn, chọc cho cậu bản thân bất lực phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
-"Ừm. . . . Anh . . . . em muốn nói là anh cũng nên vào đây chút đi, nước ấm rất thoải mái." Vương Nguyên đỏ mặt nói, cậu chỉ là vì thấy anh hôm nay cả ngày cùng cậu dạo phố rất mệt mỏi, cho nên muốn hỏi anh có muốn tắm thoải mái chút không, tuyệt đối không có ý tứ khác.
"Bé cưng là đang mời ông xã sao? Ha ha ha. . .. ."
Gương mặt của cậu bởi vì hôn và hơi nước mà hiện ra màu sắc đẹp vô cùng, đường cong lung linh hấp dẫn như ẩn như hiện ở trong nước dẫn dụ anh, anh không kịp chờ đợi gia nhập cùng cậu. Tiếng nước tràn ra càng thêm dẫn phát dục vọng của bọn họ.
Anh kéo cậu vào trong ngực, cố ý ngậm vành tai khéo léo của cậu, khiến cho cậu khẽ run, than nhẹ thành tiếng.
-"Ưm. . . . . . . Tuấn Khải, không thể. . . . . ."
Trời ạ, cậu sắp bị trêu ghẹo đến hỏng rồi, anh biết rõ từng chỗ mẫn cảm trên cơ thể cô.
Thừa dịp môi đỏ mọng của cậu hé mở, anh lại lần nữa chiếm lấy cái lưỡi mềm mại của cậu, tỉ mỉ cùng với cậu triền miên.
Một cỗ nhiệt ở trong cơ thể cậu hừng hực thiêu đốt, khiến cậu trở nên hết sức nhạy cảm, hơi nước trong không khí dường như cũng lây dính không khí khác thường.
Anh ven theo cằm của cậu, cổ, xương quai xanh một đường hôn mút, gặm cắn, lưu lại một hàng dấu đỏ, không biết là vì nước quá nóng, hay vì bị anh trêu chọc mà cả người cậu nóng ran.
-"Tuấn Khải. . . . . . ." Cậu khẽ gọi tên anh đầy kháng nghị.
-"Ngoan, đừng sợ, anh sẽ rất dịu dàng." Vương Tuấn Khải vừa hôn cậu vừa lẩm bẩm nói.
Vừa rồi cậu thật sự nghĩ muốn nói cho anh biết, cậu rất khó chịu, chỗ sâu trong cổ họng của cậu phát ra than nhẹ, nụ hôn ẩm nóng của anh khiến cậu quên đi dè dặt, đôi tay bắt đầu lôi kéo cà vạt của anh, cởi cúc áo trước ngực của anh ra, vuốt ve lồng ngực bền chắc của anh.
Chớp mắt thời gian, từng chút từng chút quần áo trên người họ dần bị rút đi, toàn bộ vương ở trên sàn nhà.
"Nói cho anh biết em đang muốn gì nào?" Nhìn ánh mắt lóng lánh mê man đầy bất lực của cậu, khóe miệng của anh nâng lên bộ dáng tươi cười tà mị.
-"Ghét, anh đây là đang khi dễ em . . . . . . ." Tay của cậu vô lực nện anh.
-"Được, không khi dễ em nữa." Như cậu mong muốn, một giây kế tiếp, đôi môi nóng bỏng của anh đã ngậm chặt lấy đôi môi mềm mại của cậu, bừa bãi mút liếm, quấn quanh.
-"A. . . . . " Vương Nguyên hô lên thành tiếng lanh lảnh.
Cậu không tự chủ được vặn vẹo vùng vẫy, gây nên cơn bão táp dục vọng trong anh.
-"Em đừng cử động, trò chơi không có kết thúc nhanh như vậy."
-"Ưm. . . . . . . A. . . . . . ." Một tiếng than nhẹ bật ra từ trong miệng Vương Nguyên.
-"Nóng quá. . . . . ." Cậu cảm thấy một trận vui thích không thể thốt nên lời đang lan tràn đến toàn thân.
-"Bé cưng, anh yêu em!" Vương Tuấn Khải thâm tình nỉ non thành tiếng, từ đó trăng gió vô biên, chị hằng sáng rỡ cũng xấu hổ lẩn vào trong mây mất rồi.
Vương Tuấn Khải nhu tình mật ý nhìn Vương Nguyên ngủ ở bên cạnh, có chút không thể rời mắt được, anh luôn nhìn cậu không thấy đủ, vô luận là khi cậu thức hay ngủ, rõ ràng bọn họ đã kết hôn rồi, nhưng tình yêu của anh dành cho cậu vẫn càng ngày càng sâu đậm.
Vừa rồi sau khi họ ở trong phòng tắm hoan ái một trận xong, cậu đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng ôm cậu trở về giữa giường, để cho cậu có thể ngủ một giấc an ổn, toàn thân cao thấp của cậu đều làm cho anh mê muội, anh nhất định đã khiến cho cậu mệt chết đi rồi.
Ha ha ha. . . . . . Anh luôn thấy yêu cậu, muốn cậu bao nhiêu cũng không đủ, gặp phải cậu, anh giống như chú ngựa hoang đứt cương, từng giây từng phút đều muốn dính ở trên người cậu.
-"Ừm. . . . . ." Vương Nguyên ưm một tiếng, sau đó giống như con mèo nhỏ cọ cọ vào trong ngực anh, tay của cậu vô thức vòng ở trên hông anh, nhất thời khiến cho lòng của anh cảm thấy ngứa một chút, giống như bị móng vuốt của con mèo nhỏ cào cào.
Không được! Cho dù hiện tại anh đang rất muốn cậu một lần nữa, nhưng là thân thể của cậu sẽ không thể chịu nổi, vì nghĩ tới hạnh phúc sau này, anh sẽ cố gắng nhẫn nại thật tốt, dù sao bọn họ vẫn còn khoảng thời gian dài cả đời.
Cám ơn ông trời đã để cho bọn họ gặp nhau, cám ơn ông trời khiến em ấy gả cho anh, có em ấy ở bên cạnh, anh chính là người hạnh phúc nhất thế giới, khóe miệng Vương Tuấn Khải mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.
-"Bảo bối, ngủ ngon!" Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, cậu giống như có cảm ứng miệng khẽ nhếch lên.
Ha ha ha. . . . . . . Vương Tuấn Khải thấy biểu tình của cậu, cười không ra tiếng, sau đó ôm cả người cậu sát vào anh, đắp kín mền. Đôi tay ôm vòng quanh lấy cậu đi vào mộng đẹp, tay tình ý vỗ nhè nhẹ lưng cậu.
Đêm này, anh mơ thấy cảnh gặp cậu lúc bé, cũng chính là cái nhìn thoáng qua trong cô nhi viện đó, đã khiến cho anh trầm mê, ánh mắt như chú thỏ nhỏ rũ xuống của cậu thật sâu rơi vào trong lòng của anh.
Chap 77:
Đêm vẫn còn rất dài, mà lúc này, trong một cái ngõ tối của thành phố
KaiYuan, chỉ còn vài nhà trọ hai bên còn lộ ra chút ánh đèn, hắt ánh sáng lên con đường nhoáng nước vì vừa mới mưa xong.
Đột nhiên, từ cửa số một phòng trên lầu hai của một nhà trọ bay ra một vật thể màu trắng to bằng đầu nắm tay, một bóng dáng màu đen nhanh chóng chạy tới, nhặt vật thể màu trắng kia lên, chuẩn bị đưa vào trong miệng.
"Gâu gâu gâu. . ." Một con chó lớn đột nhiên hướng về cái bóng màu đen kia sủa ầm ĩ, mắt nhìn chằm chằm vào vật thể màu trắng trên tay bóng dáng màu đen kia vừa nhặt lên, bộ dạng cố ý chầu chực.
-"Mày.....mày đừng tới đây! Tránh ra. . . ." Bóng dáng màu đen hốt hoảng nắm chặt vật thể màu trắng trong tay lùi về một góc ở phía sau, giọng nữ khàn khàn cho thấy chủ nhân của giọng nói đang rất kinh hoảng.
"Gâu gâu gâu. . ." Con chó to lớn từ từ đến gần bóng dáng màu đen, giương nanh múa vuốt về phía bóng dáng kia.
"Đừng tới đây, không. . ." Bóng dáng màu đen hô to một tiếng, mắt nhắm chặt lại.
Hồi lâu sau, bóng dáng màu đen không nghe được bất cứ động tĩnh gì, mở mắt quét một lượt chung quanh.
Con chó to lớn mới vừa rống giận với cô lúc này đang ngồi chồm hổm trên mặt đất gặm một đống vật thể màu trắng, chân cô nhất thời mềm nhũn, thở ra một hơi thật dài, tay nhè nhẹ vỗ ngực.
-"Ah. . .. bánh bao của tôi đâu rồi? Uy ....đây là bánh bao tao nhặt được trước, mày có nghe hay không? Đây là bánh bao của tao!" Bóng dáng màu đen rống lên với con chó đang ngồi chồm hổm trên mặt đất vui mừng ăn bánh bao.
Con chó lớn không để ý chút nào đến tiếng quát tháo của cô tiếp tục hưởng thụ thức ăn ngon.
Bóng dáng màu đen nhìn thấy con chó lớn kia vẫn hờ hững chẳng thèm quan tâm, giận dữ đưa tay như muốn giết chết cái con vật đang ăn bánh bao của cô ta.
-"Gâu gâu gâu . . . ." Con chó lớn thấy động tác của bóng đen, hướng về phía cô ta sủa ầm ĩ, sau đó ngậm lấy phần bánh bao trắng trên đất chạy ra khỏi ngõ tối.
Thấy con chó lớn chạy ra khỏi ngõ, thân thể cô nhất thời xụi lơ trên mặt đất, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, mới vừa rồi cô rất sợ con chó to lớn kia đem cô biến thành thức ăn của nó.
-"Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều muốn khi dễ ta? Ngay cả đám chó hoang cũng muốn khi dễ ta? Ta rốt cuộc đã làm sai điều gì? Ô ô ô. . . . . . Ta vốn cũng là một thiên kim tiểu thư, ta nên ở trong khu nhà cao cấp hưởng thụ, rốt cuộc tại sao phải biến thành như vậy, ô ô ô. . . . . ." Bóng dáng màu đen ngồi đó vừa khóc thút thít vừa oán thán.
"Ha ha ha. . . ." Đột ngột có một tràng tiếng cười truyền tới, trong đêm tối vào thời khắc này có vẻ cực kỳ âm trầm.
-"Ai? Là ai ở nơi nào giả thần giả quỷ? Mau ra đây. . ." Bóng dáng màu đen đứng lên nhìn về phía âm thanh phát ra hô to, tiếng la lớn của cô không hề nhận được sự đáp lại, lòng của cô nhất thời kinh hoảng, tay gắt gao nắm chặt thành quyền.
-"Ha ha ha. . . Tôi ở phía sau cô đấy, ha ha ha. . .. Không nghĩ tới hoa khôi của trường Quý tộc Tử Du thế nhưng luân lạc tới mức phải giành ăn với một con chó hoang, ha ha ha. . ." Một người phụ nữ mang mặt nạ che kín mặt cười nói.
"-A. . . Quỷ a. . . Ngươi đừng ăn ta, chớ ăn ta. . . Ô ô ô. . ." Bóng dáng màu đen xoay người liền nhìn thấy người phụ nữ mang mặt nạ chỉ có một tay ở trước mặt, nhất thời sợ đến nhắm chặt mắt lại khóc ròng nói.
Hừ — không có tiền đồ! Người phụ nữ đeo mặt nạ trong lòng hừ lạnh một tiếng.
-"Tử Du! Cô có muốn báo thù hay không, có muốn trở lại những ngày tháng trước đây, thậm chí là giàu có hơn so với trước đây" Người phụ nữ mang mặt nạ, mặt nạ giấu đi nét mặt của cô ta, đồng thời cũng che giấu đi sự khinh bỉ trong lòng cô ta.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất Tử Du chậm rãi mở mắt, quỷ làm sao có thể nói chuyện?
-"Cô . . .Cô . . ." Tử Du lắp ba lắp bắp không thốt nên lời.
-"Cô chỉ cần nói muốn hoặc là không muốn."
-"Dĩ nhiên muốn, tôi vốn nên được hưởng vinh dự tối cao, nếu không phải là cha tôi kinh doanh thất bại, tôi cũng không cần luân lạc đến mức này!" Bộ dạng Tử Du cơ hồ là tức giận gào lên.
-"Vậy sao? Cô cho rằng là cha cô kinh doanh thất bại mới dẫn tới gia tộc xuống dốc?" Người phụ nữ mang mặt nạ không rõ ý tứ nói.
-"Chẳng lẽ không đúng sao? Làm ăn tất nhiên luôn tồn tại nguy hiểm, hôm nay ngươi có thể đứng trên cao nghênh đón gió, sau một khắc có lẽ ngươi đang đói khát trong một ngõ tối nào đó cũng nên." Tử Du quên mất sợ, mang theo cảm xúc bộc phát nói ra.
-"Hừ. . . . . . Theo tôi được biết, công ty của cha cô có thể đóng cửa nhanh như vậy, cô trở thành một kẻ xin ăn, hoàn toàn là bởi vì tổng giám đốc Vương Tuấn Khải của "Tập đoàn
KarRoy" ở phía sau giở trò."
-"Vương Tuấn Khải? Hắn. . . . . . Hắn tại sao làm như vậy?" Tử Du phẫn nộ nói.
-"Tại sao? Là bởi vì thằng tiện nhân Vương Nguyên đó ở bên gối thổi gió." Người phụ nữ mang mặt nạ hung hãn nói.
"Vương Nguyên? Tất cả đều là do cậu ta chủ mưu sao?" Tử Du không thể tin nói, Vương Nguyên xem ra không giống loại người độc ác đó, cô lúc trước ở trong trường khắp nơi đối kháng với Vương Nguyên, hoàn toàn là bởi vì có quan hệ tới Dịch Dương Thiên Tỉ, Dịch Dương Thiên Tỉ là người cô yêu mến, cô quá yêu hắn, mới có thể bất chấp tất cả gây tồn hại đến bất kể nữ sinh nào lại gần hắn, chẳng lẽ là cô nhận định sai, hay là bởi vì Vương Nguyên quá giỏi che giấu.
-"Không có sai, tất cả tất cả đều là lỗi của tiện nhân xấu xa đó, nếu như cậu ta không tồn tại trên thế giới này, thật tốt biết bao." Người phụ nữ mang mặt nạ phẫn hận nói.
-"Như thế nào? Có muốn báo thù hay không? Thằng tiện nhân hại gia tộc cô xuống dốc đó hiên tại đang rất ung dung tự tại đấy? Trải qua những ngày tháng y hệt thiếu phu nhân cao cao tại thượng , còn cô thì ở nơi này chịu khổ, ngây ngốc cái gì cũng không hiểu, tôi thực sự có chút cảm giác thấy thương hại thay cho cô." Người phụ nữ mang mặt nạ lắc đầu nói.
"Cô là ai? Tôi làm sao có thể tin được lời cô nói đây? Cũng làm sao tin tưởng được là cô sẽ giúp tôi?" Trong tâm Tử Du đã có chút dao động, nhưng trong mắt vẫn không lộ ra nửa phần.
Ban đầu người ở trong gia tộc vừa nghe thấy công ty của cha cô đóng cửa, lập tức lục thân bất nhận, đẩy cha cô và cô ra xa, cha của cô không chịu nổi đả kích cứ như vậy tự sát mà chết, nếu như tất cả chuyện này đều là do Vương Nguyên cho người làm, cô tuyệt đối sẽ khiến cho cậu ta chết rất khó coi.
-"Bằng vào tôi cũng là người bị hại, bị đứa chết tiệt kia đoạt đi tất cả, cậu ta đáng chết! Thật ra thì tôi giúp cậu cũng chính là tự giúp mình, cô có tin không, bỏ lỡ cơ hội lần này, cô sẽ vĩnh viễn sống ở cái chỗ này làm một tên ăn mày, không báo được thù, cũng không đạt được bất kì cái gì như cô mong muốn!" Nhớ tới chuyện đã qua, tâm tình của người phụ nữa mang mặt nạ bắt đầu có chút mất không chế lớn giọng, sau đó từ từ tìm lại được một chút lý trí, giọng nói của cô ta dần chuyển về giọng điệu dụ dỗ.
"Được, tôi đồng ý với cô, tôi và cô cùng hợp tác!" Tử Du sau khi suy nghĩ một chút, cắn răng nói đồng ý.
"Tốt, cô nhất định sẽ không hối hận! Cái thằng tiện nhân Vương Nguyên đó bây giờ đang bên ngoài tiêu diêu tự tại, cũng sẽ nhanh trở lại thôi, chúng ta nhất định phải ra tay ngay khi cậu ta trở lại, nếu không sẽ vĩnh viễn không có cơ hội." Người phụ nữ mang mặt nạ phân tích.
"Cụ thể thì lúc nào cậu ta sẽ trở lại?" Tử Du lo lắng hỏi.
-"Cái này cô không cần quản, mấy ngày nay cô chỉ cần trang điểm cho mình trông giống người bình thường một chút là được, sau khi chuyện hoàn thành, cô có thể có lại toàn bộ những thứ vốn thuộc quyền sở hữu của cha cô." Người phụ nữ mang mặt nạ liếc một cái từ đầu đến chân Tử Du, giọng khinh thường nói, sau đó xoay người rời đi, Tử Du chắc chắn sẽ theo cô ta đi, bởi cô biết Tử Du là một đứa con gái rất tham lam, hừ. . . . . Vương Nguyên, tao không có được thì ai cũng đừng nghĩ lấy được.
-"Cô còn đứng ở nơi đó làm gì? Còn không mau tới đây." Người phụ nữ mang mặt nạ đi được một đoạn phát hiện Tử Du vẫn còn đứng im tại chỗ, lập tức lạnh giọng nói.
-"À à. . . . . ." Tử Du lập tức theo sát bước chân của người phụ nữ kia.
Hừ. . . . . . Chảnh cái gì mà chảnh, nếu không phải là tính đến cô còn cần tới sự trợ giúp của cô ta, Tử Du cô há lại để cho cô ta đứng trước mặt mình mà gào thét sao, chỉ là có thể lấy lại được phần tài sản của cha cô, cái này đối với cô mà nói đích xác là rất mê người, đến lúc đó cô chính là một tiểu phú ông, để xem cái đám họ hàng thân thích kia còn dám ở trước mặt cô phách lối nữa hay không, hừ. . . . . . Tử Du bụng đầy oán khí theo chân người phụ nữ mang mặt nạ đi ra khỏi ngõ tối.
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên du ngoạn vài ngày ở các vùng phụ cận của đảo Wahu, rốt cuộc mới bước và hành trình trở về nhà.
Giờ phút này bọn họ đang ngồi chờ trên ghế ở sảnh của phi trường, hành lý đã gửi vận chuyển về, ánh mắt người chung quanh không ngừng hướng về phía hai người bọn họ, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng đàm luận, cũng không thiếu vài thiếu nữ nhỏ tuổi bắt đầu cầm điện thoại lên quay chụp.
Cũng là bởi vì hai người này thật không phải người bình thường, bất kể là diện mạo, hay là phong cách đều vô cùng xuất chúng.
-"Bé cưng, lần này ra ngoài, em chơi có vui không?" Nhìn khuôn mặt tươi cười của Vương Nguyên ở bên cạnh, Vương Tuấn Khải cũng không nhịn được nâng lên nụ cười, đưa tay vuốt tóc cậu.
-"Ân." Vương Nguyên gật đầu một cái, cọ cọ vào bàn tay quen thuộc của Vương Tuấn Khải, bộ dáng rất hưởng thụ.
Vừa lúc đó, Vương Nguyên đột nhiên đứng thẳng lên, mắt dò xét chung quanh.
-"Bà xã, sao thế?" Vương Tuấn Khải đứng lên nắm lấy bả vai của cậu hỏi.
-"Ưm? Em cảm giác dường như có ai đó đang núp ở chỗ tối chằm chặp theo dõi chúng ta, nhưng mà em lại không biết là ai?" Vương Nguyên vẻ mặt mờ mịt nói.
-"Ha ha ha. . . . Anh đều đã an bài ám vệ đứng ở chỗ tối, em quên à? Ha ha ha. . . cũng có thể là cảm giác của em không chính xác rồi, đừng suy nghĩ nữa, cứ ngồi xuống trước đã, chuẩn bị phải lên máy bay rồi." Vương Tuấn Khải cười an ủi cậu, ánh mắt lén ra hiệu cho ám vệ đang núp ở chỗ tối, anh nhất định sẽ cho người điều tra tìm hiểu rõ chuyện này, mặc kệ cảm giác của bảo bối có nhầm lẫn hay không, vì sự an toàn của cậu, anh không thể không làm như vậy, bởi vì anh không thể để cho bảo bối của anh có dù chỉ một tia, một chút nguy hiểm nào.
-"Các vị hành khách, chuyến bay đi thành phố
KaiYuan, Trung Quốc ...... lúc hai giờ chuẩn bị cất cánh. . . Xin mời lên máy bay."
-"Các vị hành khách, chuyến bay đi thành phố
KaiYuan, Trung Quốc ...... lúc hai giờ chuẩn bị cất cánh. . . Xin mời lên máy bay."
-"Đi thôi." Vương Tuấn Khải kéo một cánh tay Vương Nguyên, cười dịu dàng nói với cậu, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kinh thủy tinh trong suốt phản chiếu trên gương mặt tuấn mĩ giống như thần thánh, cao lớn hấp dẫn, thần bí cao quý.
-"Ân!" Vương Nguyên gật đầu, đi theo bước chân của anh.
Lên tới máy bay, Vương Nguyên vẫn có thể mãnh liệt cảm thấy cái cảm giác bị người nhìn chăm chú, cậu quay đầu nhìn một chút, tất cả đều là người xa lạ không hề quen biết, không có nhân vật nào khả nghi, chẳng lẽ thật sự là cậu quá nhạy cảm rồi sao?
Cậu lắc lắc đầu, cố loại bỏ cái cảm giác không an tâm kia ra khỏi đầu.
-"Bé cưng, sao vậy? Hả?" Vương Tuấn Khải nhìn thấy bộ dạng không yên lòng của cậu, dịu dàng hỏi.
-"Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi." Vương Nguyên cười trả lời, không nên khiến cho Tuấn Khải lo lắng, có lẽ thật sự là cậu quá nhạy cảm thôi.
-"Hả? Mệt mỏi thì ngả người xuống ngủ đi, đợi lúc máy bay hạ cánh, anh sẽ đánh thức em, hả?" Vương Tuấn Khải giúp cậu điều chỉnh tốt cái ghế, sau đó đắp kín mềm cho cậu.
-"Em cứ ngủ đi nhé, anh đi toilet một chút, đừng lo lắng, những ám vệ kia cũng ở trên máy bay này, sẽ không ai thương tổn em, ngoan ngoãn ngủ, đừng sợ, anh sẽ trở lại ngay."
"Ừm"
Thấy Vương Nguyên nhẹ nhàng khép mắt lại, Vương Tuấn Khải mới lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía phòng vệ sinh nam.
-"Điều tra ra sao rồi?" Thanh âm lạnh lẽo từ trong miệng Vương Tuấn Khải truyền ra.
-"Bẩm chủ tử, thuộc hạ không có phát hiện bất kỳ người nào khác thường." Một người áo đen đứng trước mặt của anh cung kính nói, bọn họ tra xét một lượt tất cả người trên máy bay, không có phát hiện nhân vật nào khả nghi, bởi vậy nên cảm giác của phu nhân không đúng rồi.
-"Ừm, tăng cường đề phòng một chút, không thể buông lỏng." Vương Tuấn Khải vẫn không bỏ ý định phân phó.
-"Dạ!" Người áo đen sau khi nói xong, đột nhiên ẩn đi.
Có mấy vị khách nam lục tục tiến vào toilet, khi bọn họ thấy Vương Tuấn Khải, cũng sửng sốt, sau đó lại tiếp tục làm chuyện của mình.
Vương Tuấn Khải xoay người ra khỏi toilet.
-"Hả?" Vương Nguyên mở ra đôi mắt như nước, bởi vì vừa ngủ mà mắt trở nên ướt nhẹp giống như con mèo nhỏ nhìn anh, khiến cho lòng anh nhất thời bị táng một đòn, hận không được hóa thân làm sói, nhưng thời gian địa điểm đều không đúng.
-"Anh đánh thức em sao?" Vương Tuấn Khải điều chỉnh hô hấp, kéo đầu cậu vào trong ngực, để cho cậu có thể ngủ thoải mái chút.
-"Ừm, em đã ngủ lâu rồi sao?" Vương Nguyên ngáp một cái, cậu cảm giác đặc biệt mệt mỏi, đều do cái người bên cạnh cậu này thật không có tiết chế, trong lòng Vương Nguyên ai oán nhủ thầm.
-"Không có, còn phải một lúc lâu nữa mới về tới nhà đấy? Ngoan ngoãn ngủ lại đi, hả?" Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu dịu dàng dụ dỗ nói.
-"Ừm!" Vương Nguyên cọ cọ trên ngực anh, lại lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Ha ha ha. . . Bé cưng của anh nhất định phải mãi hạnh phúc, anh tuyệt đối không để cho bất kỳ ai làm thương tổn đến em.
========================
June: Thật ra bản thân mình trước khi quyết định drop bộ truyện này đã dùng nhiều thời gian để suy nghĩ rồi. Tuyệt đối không phải là chiêu trò câu like gì gì để mọi người đồng cảm đâu. Có lướt qua một vài comment chap trước thấy ai cũng bảo đừng drop, mình cũng đã nói là " Chỉ có dành cho các bạn một lời xin lỗi mà thôi". Đến chiều nay có bạn inbox nài nỉ mình nói là đừng drop, nên mình mới quyết định tiếp tục edit lại fic này.
Fic này còn khoảng hơn 40 chap nữa, mình sẽ đồng hành cùng các bạn đến lúc trọn bộ truyện này. Mong là mọi người có thể ủng hộ mình cùng với truyện này <3 <3