Fanfic ChanBaek | Bảo Bối, Chồng Yêu Em!
|
|
Chap 10
Ăn điểm tâm trong vui vẻ ngập tràn xong,ta và Xán Liệt quyết định đi đâu đó vui chơi bù cho lần trước bị cái tên phá đám kia phá rối. "Bạch Hiền,em có muốn đi đâu không?"_Xán Liệt đề nghị. "Có a,nhưng đi đâu thì em không biết" Ta thực sự rất muốn đi chơi khuây khỏa nhưng đi đâu thì chắc ta chịu thôi a~ . . . Ta nghĩ kĩ rồi,phải về nhà đã rồi sau đó mới tính đi sau.Ta giật mình nhìn nam nhân đứng trước cửa nhà.Kia chẳng phải là Vĩ Đình sao?Sao anh ta lại biết được nhà ta nhỉ? Ta nhớ hôm nọ mình đâu có nói địa chỉ nhà cho anh ta biết đâu? "Bảo bối,ai đứng trước cửa nhà chúng ta vậy?"_Xán Liệt đưa mắt nhìn Vĩ Đình. "Là Vĩ Đình đó" "Em quen anh ta sao?" "Chỉ là hôm nọ nói chuyện một chút thôi mà" "Như vậy có được coi là ngoại tình không hả bảo bối?" "Chồng đừng giận em mà~" Ta không thích Vĩ Đình,lại càng không muốn Xán Liệt hiểu lầm.Đơn thuần đây chỉ là tình cảm bạn bè bình thường mà,thậm chí còn chưa gặp gỡ đến hai lần. "Vĩ Đình,là anh sao?Đến nhà tôi có việc gì vậy?" "Bạch Hiền...người sau cậu là ai vậy?" Vĩ Đình định nói gì đó nhưng nhìn thấy Xán Liệt liền quay sang hỏi ta.Ta ghét anh ta rồi lắm đó!Xán Liệt là chồng ta mà,ai cho phép anh ta nhìn chằm chằm như thế chứ.Còn nữa,hỏi ta câu như là ta là người yêu anh ta vậy.Muốn Xán Liệt hiểu lầm ta sao? "Vĩ Đình,đây là chồng tôi,Phác Xán Liệt.Anh có việc gì đến nhà tôi sao?" Xán Liệt là của ta,ta đánh dấu chủ quyền rồi đó nha! "À,tôi chỉ định mời cậu đi chơi thôi mà.Lần trước không phải cậu rất buồn sao?" "A,lần trước là hiểu lầm thôi mà.Người đó là Xán Liệt,còn nữa,tôi và anh ấy cũng kết hôn rồi" "Vậy thật thất lễ.Xin lỗi" "Không có gì.Nếu rảnh thì tôi có thể mời anh đi ăn sau,coi như trả cho lần trước" "Vậy tôi xin phép" Vĩ Đình quay trở về,Xán Liệt kéo tay ta thật mạnh vào nhà.Đau quá đi,Xán Liệt giận ta sao?Là ghen?Thật đáng yêu a~Coi như lần này ta sai đi,lại phải hạ hỏa giúp Xán Liệt rồi. "Xán Liệt,đau tay em"_Dẫu sao giận cũng vừa thôi chứ?Đỏ hết tay ta rồi đây này. "Nói đi,em thích anh ta đúng không?" Xán Liệt ép ta vào tường,gằn mạnh giọng.Hắn đã thực sự nổi giận rồi,nhưng lỗi cũng đâu phải do ta chứ? "Em xin lỗi mà...Đừng giận em nữa...Em với anh ta thực sự không có gì đâu mà" Ta vùi đầu vào ngực Xán Liệt.Hắn đã hiểu lầm ta rồi,nhưng ta xin lỗi rồi mà!Ta không muốn mình trở nên như thế này đâu! "Xán Liệt,em không có ý gì với anh ta đâu.Em xin lỗi,xin lỗi mà,làm ơn đừng giận em nữa" Ta thực sự hoảng sợ với bộ mặt lạnh lùng của Xán Liệt lúc này.Thật đáng sợ! Ta nhón chân,chạm nhẹ vào môi Xán Liệt.Hắn như đã bớt giận mà nhấn ta vào một nụ hôn sâu khiến đầu óc ta như ngưng đọng.Cảm giác lâng lâng đọng vào trái tim,khiến ta cảm thấy hạnh phúc vô cùng.Ta không biết,nếu Xán Liệt rời khỏi ta,liệu ta có sống nổi không?Ta yêu hắn đến cuồng si mất rồi! "Bạch Hiền,đừng bao giờ quan hệ với mấy người đó nữa.Em là của một mình chồng thôi nghe chưa?Chồng không muốn mất em" Xán Liệt ôm ta thật chặt.Nếu được ngày ngày cùng người ta yêu nhất sống hạnh phúc vui vẻ,thật sự không còn gì mãn nguyện hơn nữa!Cuộc sống là hạnh phúc! . . . Đêm... Hôm nay ta khó ngủ,đã 1h hơn rồi mà vẫn không chợp mắt được.Sao vậy chứ?Bình thường ta vẫn ăn no ngủ kĩ lắm mà!Ngoài trời đang mưa to,thỉnh thoảng còn có mấy tiếng sét đùng đoàng trên bầu trời nữa,sợ chết đi mất thôi.Xán Liệt cũng đang ngủ rồi,ta không muốn đánh thức chồng yêu của ta dậy! "Chồng à,em không ngủ được" Ta lay lay tay Xán Liệt,cũng bởi vì ta sợ thôi mà.Ta cũng có muốn làm hỏng giấc ngủ của Xán Liệt đâu chứ? "Bảo bối,không ngủ được?Đến đây nào" Xán Liệt đưa đôi tay dài của mình kéo sát ta lại.Được yên bình nằm trong vòng tay Xán Liệt,ta dần dần chìm vào giấc ngủ. Một đêm hạnh phúc! . . . 5 tháng sau... "Xán Liệt,mau dậy,mau dậy,nhanh" Ta thôi thúc hắn dậy.Có chuyện khẩn cấp xảy ra rồi,tại sao việc này lại xảy ra ngay lúc này chứ,đời ta còn trẻ vậy mà.Ôi chao ôi,ta mới có 22 cái xuân xanh,thật đau lòng đi mà,nhưng kể ra việc này cũng làm ta có chút hứng thú.Nói vậy thôi chứ tuổi trẻ ta còn chưa hưởng hết nữa mà,giờ còn hứng thú cái khỉ gì chứ? "Chồng à,mau dậy đi mà" Việc quan trọng thế này mà Xán Liệt còn nằm đó ngủ ngon được,tức chết mất thôi.Số ta khổ quá đi! "Ưm...Bạch Hiền,mới sáng sớm mà em đã làm náo loạn rồi.Chồng buồn ngủ...Oáp..." Xán Liệt lơ mơ tỉnh dậy,mắt vẫn còn bên nhắm bên mở,nhìn trông thật buồn cười.Cơ mà khoan,chuyện kia quan trọng hơn! "Chồng à,tại chồng hết đó,có chuyện lớn rồi.Giờ này còn ngủ nghê gì nữa chứ!" "Bảo bối,em nói rõ chút đi.Chuyện lớn là chuyện gì?"_Xán Liệt vẫn trong tình trạng thiếu ngủ hỏi. "Chồng,chồng phải thật bình tĩnh đấy nhé.Nghe xong không được bỏ rơi em một mình nghe chưa?" "Bảo bối,chồng yêu em hơn cả mình.Làm gì có chuyện gì mà bỏ rơi em cơ chứ?"_Xán Liệt ngồi dậy ôm ta,như chắc chắn lời nói đó là thật. Ta nghe mà lòng cũng yên tâm phần nào,vậy là có thể bình tĩnh nói ra chuyện này được rồi!Ta chỉ sợ Xán Liệt nghe xong sẽ sốc nặng thôi!Oa,ta không muốn Xán Liệt bỏ rơi ta đâu! "Chồng,bình tĩnh nghe nhé" "Ừm" "Chồng...em có thai rồi!"
|
Chap 11
Xán Liệt nghe xong,tay vẫn ôm ta,nhưng miệng thì vẫn chưa mở ra câu nào.Hắn đang rất sốc đây mà,cái này ta biết trước rồi,nhưng có phải đơ một cục như vậy không? Mắt sắp như con ốc sên trèo lên tượng đá nằm nghỉ mất rồi,có khi nào...Xán Liệt sốc quá nên trụy tim rồi không,như tảng băng di động ấy!Oa,ta làm hắn ngạc nhiên đến thế sao? "Bạch Hiền,em...nói thật?Không đùa chứ?" Cuối cùng Xán Liệt cũng chịu mở miệng một câu.Làm ta đỡ sợ hẳn.Hú hồn!Nhưng hắn nói thế là ý gì đây,định bỏ ta à? "Đương nhiên là thật rồi,chẳng lẽ là giả,lần trước..." Xấu hổ chết đi mất.Lần trước hắn 'ăn' ta sạch sẽ,dẫu sao đó cũng là lần đầu của ta mà,vậy mà hắn cứ như trâu vậy.Không có thai sao được?Giờ lại định phủi tránh trách nhiện hay sao?Đàn ông chỉ đến ngưỡng ấy thôi à?Cơ mà khoan,ta hiện tại đã là Phác phu nhân rồi,còn lo gì chứ nhỉ?Kkaepsong! "Ôi,chồng vui chết mất.Yêu bảo bối nhất.Bạch Hiền,em là nhất mà!" Xán Liệt sau một hồi tĩnh tâm cuối cùng nhảy lên như người điên mà múa may quay cuồng,tiện thể ôm ta ôm hôn thắm thiết.Khó thở,chóng mặt!Hắn vui sướng tột độ thì làm ơn cũng nghĩ cho ta đi chứ?Ta là đang mang tiểu bảo bối nhà họ Phác đấy!Nhưng như vậy ta cũng thấy hạnh phúc,sắp rơi nước mắt rồi.Xán Liệt yêu thương tiểu bảo bối là ta không còn lo gì nữa,vậy là có thể một nhà ba người hạnh phúc rồi! "Chồng,mệt!"_Ta khó chịu nói. Xán Liệt hạ ta xuống,hôn nhẹ vào môi ta rồi bế ta đặt xuống đệm.Ta cũng có thể tự ngồi mà,nhưng thôi,được hầu hạ tận nơi như vậy thì cần gì động tay động chân cho mệt cơ chứ? "Bạch Hiền,từ bây giờ chồng sẽ hết mực cưng chiều em...và cả tiểu bảo bối này nữa"_Xán Liệt xoa xoa vào bụng ta,cười cười. "Ưm"_Ta hơi mệt nên ngả vào vai Xán Liệt. Trong lòng ta không khỏi sung sướng đến tột độ,được người mình yêu thương nhất chăm sóc tận tình,hơn nữa còn rất yêu quý sinh linh bé bỏng mà ta đang mang,liệu còn gì hạnh phúc hơn?Đây chính là ước mơ từ lâu của ta rồi! . . . "Chồng ơi,chồng,em đói!Mau đưa em đi ăn" Ta thúc Xán Liệt đang mải chải đầu tóc mau mau dẫn ta đi ăn.Đói sắp chết rồi a~Từ trưa đến giờ chỉ toàn ngồi suy nghĩ linh tinh,đồ ăn vặt như mọi ngày cũng không ăn,làm sao chịu nổi cơ chứ,đói đến nỗi sắp nhập viện rồi! "Vậy bảo bối muốn ăn gì đây?"_Xán Liệt ôm eo đã có chút to ra của ta hỏi. "Em đói,ăn gì cũng được"_Ta uể oải đáp. . . . Sau khi chén một số thức ăn mất hơn 1 tiếng đồng hồ,ta tiếc nuối rời khỏi nhà hàng mà trở về nhà.Còn rất nhiều thức ăn ta chưa thưởng thức nha,tiếc thật! "Chồng,em muốn đi chợ đêm" Kkaepsong,đi chợ đêm còn có thể ăn thêm một chút nữa nha.Ta còn phải ăn cho cả tiểu bảo bối nữa mà. "Không được,em đang mang tiểu bảo bối,đi đến nơi như vậy không an toàn chút nào.Bạch Hiền,nghe lời anh về nhà nghỉ dưỡng đi" Xán Liệt đang thuyết phục ta sao?Ta đã quyết rồi,không đổi ý đâu! "Em muốn đi,em muốn đi.Chồng không thương em nữa có phải không?" Cuối cùng cũng phải giở cái chiêu năn nỉ ỉ ôi này ra,lại còn phải phụ họa thêm tí nước mắt nữa.Ta cũng phải tự nhận thấy mình rất có năng khiếu diễn xuất nha,làm diễn viên cũng rất có triển vọng đi. "Bảo bối,không được nghĩ linh tinh như thế.Chồng yêu em còn không hết,sao lại hết thương em được cơ chứ?Nếu em muốn đi thì chồng cũng không cấm nữa.Chỉ sợ nguy hiểm cho tiểu bảo bối thôi" Xán Liệt cuối cùng cũng chịu đầu hàng rồi.Ta chính là rất thích đi chợ đêm nha,nhiều đồ ăn ngon,đã vậy còn đủ kiểu,đủ loại bày ra trước mắt.Thật là nghĩ đến đã thèm mà. . . . Người ta có câu 'căng da bụng trùng da mắt' quả không sai,ta sau khi vốc một đống thức ăn ở chợ đêm,rồi lại đi loăng quăng mua một đống đồ về,cuối cùng mắt ta cũng rũ xuống buồn ngủ rồi. "Xán Liệt à,em buồn ngủ.Đưa em về đi a~"_Ta vừa ăn nốt miếng kimbap cuộn vừa nói. "Bảo bối,đứng đây đợi chồng một lúc.Chồng đi lấy xe" Xán Liệt sau khi hòa vào đám người đông đúc kia,chỉ còn lại mình ta bơ vơ đứng dưới mái hiên của một ngôi nhà nào đó ven đường.Trời đang trở lạnh,nhưng ta không khỏi cảm thấy hạnh phúc,hạnh phúc ở trong tim.Vốn dĩ chỉ là thân phận người hầu,bây giờ lại được ở cùng Xán Liệt,lại còn có tiểu bảo bối của hắn đang lớn lên trong bụng từng ngày,cuộc sống như vậy chẳng phải là ước mơ của bao người đó sao?Ta đã được đầy đủ những thứ đó,những giây phút sau này ta phải biết quý trọng,hoặc đơn giản,cùng nhau trải qua tháng ngày hạnh phúc. . . . "Chồng,chồng yêu em từ bao giờ vậy?" Ta nằm trong chăn ấm áp,ôm lấy Xán Liệt hỏi.Câu trả lời ta chưa được biết kĩ càng mà. "Chồng gặp em lúc em mới 12 tuổi đó.Bạch Hiền,chồng biết em từ rất lâu rồi,nhưng chắc em không biết chồng đâu nhỉ?" Xán Liệt gặp ta lúc ta 12 tuổi?Để ta lục lại cái trí nhớ tồi tàn này đã...Hừm,ta quên rồi! "Em không nhớ" "Chồng lúc đó gặp em,còn em chưa gặp chồng.Chồng năm đó được về nhà bác ở đó chơi,ngay ngày đầu đã gặp em,em lúc đó đang làm cái gì đó với mấy bà thím bán cá ngoài chợ.Rồi chồng phát hiện ra,nhà em ở đối diện nhà bác của chồng.Ngày đó em mũm mĩm,lùn lùn,đáng yêu lắm í.Từ đó ngày nào chồng cũng ngắm em,rồi theo dõi em nha.Chồng yêu em ngay từ lần đầu nhìn em đó"_Xán Liệt như vừa tưởng tượng lại vừa kể vậy. Ta ngạc nhiên nhìn Xán Liệt nói.Vậy là hắn đã yêu ta từ hồi ta còn bé rồi nha,làm ta cứ tưởng mình ta đơn phương rồi làm trò con bò đủ các thể loại.Xấu hổ chết đi được!Ngày xưa ta cũng đáng yêu lắm í,Xán Liệt yêu ta là phải rồi a,kkaepsong! "Bảo bối,ngủ thôi!"_Xán Liệt đưa tay ôm trọn ta vào lòng.Ấm áp thật! Mọi thứ trước mắt diễn ra ta còn không tin đây là sự thật.Nhưng nếu đã là sự thật rồi,thì phải hạnh phúc trải qua từng ngày! ________________________ Cuối cùng,ta tặng chap này cho @mabel_nnmt vì đã nghĩ cho ta cái tên mới cho fic,chap này coi như quà cảm ơn,dẫu nó cũng không được sến súa cho lắm.Nhưng dù gì cũng cảm ơn nàng
|
Chap 12
Khi ánh sáng ban mai chiếu qua từng kẽ lá,trời xanh như biển sớm mai,ta và Xán Liệt đã thức dậy vì hôm nay ta phải đi khám để biết tiểu bảo bối trong bụng ra sao a~Nghĩ đến bé con đang khỏe mạnh lớn lên từng ngày là ta háo hức lắm rồi a,còn phải xem hình dáng khuôn mặt của tiểu bảo bối như thế nào đã chứ?Ôi,vui chết đi được,kkaepsong! "Bảo bối,trời đang lạnh,mau choàng thêm khăn vào"_Xán Liệt quấn trên cổ ta một cái khăn len trắng xinh xắn. "Ưm,thật ấm!" Được Xán Liệt chăm sóc từng li từng tí như vậy,ta có cảm tưởng mình như người hạnh phúc nhất trên Trái Đất này vậy! . . . Sau khi khám xong,bác sĩ bảo Xán Liệt ra ngoài đợi,ta phải ở lại vì để nghe vị bác sĩ kia thông báo kết quả khám. "Biện Bạch Hiền là cậu?" "Vâng,là tôi" "Trường hợp nam giới mang thai rất ít,có thể nói là hiếm,trước kia khoa sản này chưa từng có người nào là nam giới đến khám,cậu là người đầu tiên" "Vâng.Vậy em bé trong bụng tôi thế nào rồi?" Ai cần nghe mấy lời linh tinh kia chứ,quan trọng là tiểu bảo bối của ta khỏe mạnh là được rồi.Ngoài tin ấy ra,mấy thứ bên lề ta không cần nghe! "Vẫn khỏe mạnh,bào thai đã được 3 tháng tuổi.Tôi không chắc là nam giới khi mang thai sẽ giống nữ giới nhưng cậu cẩn thận vẫn hơn,ba tháng đầu sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của bào thai sau này.Tuyệt đối không được vận động mạnh,nếu cậu thích ăn gì thì cứ ăn nhiều vào.Hai tuần sau đến khám lại cho tôi" "Tôi sẽ chú ý hơn.Cảm ơn bác sĩ"_Ta trả lời rồi nhanh chóng ra ngoài. Vậy là an toàn rồi.Tiểu bảo bối vẫn khỏe mạnh,không nên nghĩ nhiều,ta hiện tại mang thai đang rất mệt a.Xán Liệt đứng ở ngoài,thấy ta bước ra liền vội vàng chạy đến. "Bạch Hiền,tiểu bảo bối vẫn khỏe mạnh chứ?" "Vẫn rất khỏe.Chồng à,em đói" "Bạch Hiền,lúc nãy em vừa ăn xong mà.Lại đói rồi sao?" "Chồng ghét em rồi đúng không?Em mang thai khổ sở như thế này,chồng lại nhẫn tâm bỏ đói em sao?"_Lại phải giở trò con bò này ra. "Tuyệt đối không phải,Bạch Hiền.Chồng không bao giờ ghét em.Đừng nghĩ bậy bạ,tiểu bảo bối sẽ bị ảnh hưởng.Nếu em muốn ăn thì chồng sẽ cho em ăn mà,đừng cáu,không tốt cho tiểu bảo bối"_Xán Liệt nói với vẻ cuống quýt. "A,khoan,chồng về nhà đi,em muốn ăn cơm chồng nấu" "Được,chồng sẽ nấu cho em" Xán Liệt dìu ta bước ra ngoài trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.Ta cảm thấy mình như một minh tinh màn bạc nổi tiếng được mọi người ngưỡng mộ vậy.Nhìn xung quanh một lượt,ta tự thấy ta đáng ngưỡng mộ thật.Lần đầu đi khám thai,bụng còn chưa có,lại còn có chồng đẹp trai cẩn thận đưa đi đưa về.Trong khi đó,có những bà thím bụng to vượt mặt cũng vẫn một thân một mình tự túc. Số ta thật may mắn mà! . . . "Chồng,mau lên a~Em đói~" Nhìn Xán Liệt bận rộn làm đồ ăn trưa bổ dưỡng cho ta mà ta không khỏi xúc động.Đúng là chỉ có Xán Liệt thương ta nhất mà! 'Kính Coong',lần thứ ba tiếng chuông cửa phá rối trong khi ta chuẩn bị thưởng thức đồ ăn do Xán Liệt nấu.Lần này là ai đến phá rối nữa đây?Không phải là Hi Lam hay Kim Long đến trả thù đấy chứ?Ta bực bội ra mở cửa...Thiếu gia Diệc Phàm và thiếu phu nhân Tử Thao!Họ đến đây làm gì?Thăm Xán Liệt sao? "Oh,Bạch Hiền,còn đứng đó làm gì?Không mời chúng tôi vào nhà sao?"_Vẫn cái giọng lạnh lùng của 'thiếu gia' Diệc Phàm. Diệc Phàm vẫn chưa biết ta đã là thiếu phu nhân Phác gia sao?Lại còn hỏi kiểu như thể ta vẫn là người hầu trong nhà vậy.Đau lòng quá đi! "Hey,Diệc Phàm"_Xán Liệt nghe giọng Diệc Phàm nói liền từ trong bếp gọi vọng ra. "Xán Liệt,từ bao giờ cậu đã vào làm việc bếp núc vậy?"_Diệc Phàm ngạc nhiên nhìn Xán Liệt. Xán Liệt bỏ dở đồ ăn chạy ra ngoài. "Diệc Phàm,sao lại đến đây?Không giải giờ cậu nên ở nhà chăm sóc Tử Thao sao?Cậu ấy bụng cũng to như vậy rồi,nên ở nhà dưỡng thai mới phải!"_Xán Liệt đưa cho Diệc Phàm cốc trà mới pha. Người làm đâu rồi nhỉ?A,quên,hai tháng trước ta đã cho họ nghỉ với lí do 'có thời gian sống hạnh phúc với Phác Xán Liệt'.Việc vậy mà ta quên,bây giờ lại thấy Xán Liệt tự tay làm vậy,ta là vợ không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ đi. "Hôm nay chúng tôi đến để chúc mừng Bạch Hiền có tiểu bảo bối mà"_Tử Thao từ nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng,tiện tay xoa xoa bụng đã to lên. Ta ngạc nhiên lần hai khi thấy vợ chồng nhà này.Troll nhau vừa thôi chứ,rõ ràng biết ta đã là Phác phu nhân,lại còn có cả tiểu bảo bối mà còn ra vẻ như không biết.Không được tức giận,tuyệt đối không,sẽ ảnh hưởng đến tiểu bảo bối bé nhỏ.Biện Bạch Hiền ta đành phải nín nhịn vậy! "Hai người đã biết sao còn giả vờ vậy?"_Ta uất ức lên tiếng.Mà lí do cỏn con vậy ta có nên tức không nhỉ? "Hì hì,xin lỗi mà.Bạch Hiền,nhà cậu đang làm cơm trưa?"_Tử Thao nhìn vào phía nhà bếp rồi cười nói. "Bạch Hiền đói nên tôi mới vào bếp làm chút đồ ăn"_Xán Liệt nói. "Bạch Hiền à,cậu có chồng như Xán Liệt vậy là may mắn quá rồi.Chả bù cho Diệc Phàm nhà tớ,đã sắp sinh rồi mà chưa nấu được bữa nào cho tớ ăn cả"_Tử Thao xoa bụng đã to,còn nói với vẻ như rất tội nghiệp. Ta nhìn Tử Thao,rồi lại tự suy ngẫm đời mình.Hóa ra ta còn tốt chán,còn có Xán Liệt cưng chiều ta!Nhưng,hình như có gì không được tốt lắm trong bầu không khí này thì phải?Ta nhìn Tử Thao,không có gì;Xán Liệt,lại càng không;Diệc Phàm,đúng đối tượng rồi.Trên mặt Diệc Phàm đen một cục,nhất định rất giận đây rồi!Tử Thao à,Bạch Hiền ta đành chúc cậu may mắn vậy! "Tử Thao,em được lắm.Về nhà,tôi sẽ nấu cơm cho em.Như vậy là khỏi ghanh tị rồi chứ?Xán Liệt,hôm nay không thăm cậu được,đành để hôm khác vậy"_Diệc Phàm kéo tay Tử Thao bước đi,quay đầu nói với Xán Liệt một câu rồi 'cửa ơi chào mi' thẳng tiến. Trước khi bị Diệc Phàm kéo đi khỏi căn biệt thự của Phác Xán Liệt,Tử Thao còn nuối tiếc nói vọng lại một câu. "Bạch Hiền,dưỡng thai vui vẻ!" Ta cười thầm,cuộc sống đúng là rất hạnh phúc mà!
|
Chap 13
Sau khi Diệc Phàm cùng Tử Thao rời khỏi,ta mới kéo tay Xán Liệt đi về phía nhà bếp.Đồ ăn đã nguội hết cả rồi,thật tiếc mà.Trình độ nấu ăn của Xán Liệt cũng phải bằng Độ Khánh Thù ở đối diện nhà nha,cho nên ta mới thích ăn đồ ăn Xán Liệt nấu tới vậy. "Bạch Hiền,đồ ăn đã nguội rồi,em còn muốn ăn không?" "Muốn,muốn a~" Ta ngồi vào bàn ăn,từ từ thưởng thức hương vị thơm ngon của những mĩ vị trên bàn.Nói quá vậy thôi,dù sao trong lòng ta Xán Liệt vẫn là nhất mà! "Bạch Hiền ăn nhiều một chút,có tiểu bảo bối sẽ rất mệt đó!"_Xán Liệt cẩn thận gắp vài miếng cá sốt cho ta. "Ưm"_Ta còn đang bận phải ăn a~ Một bữa trưa tràn đầy hạnh phúc! . . . Tối... Sau khi mát-xa cho tiểu bảo bối,ta mới ôm Xán Liệt đi ngủ.Ta thực sự cũng cảm thấy từ khi có tiểu bảo bối,tâm trạng ta vui hơn hẳn,không cáu ghắt như mấy bà bầu khác.Có lẽ do ta là nam nhân sao?Kkaepsong,như vậy cũng tốt mà! Hạnh phúc ôm Xán Liệt ngủ một giấc ngủ sâu,ta ước mỗi ngày đều hạnh phúc tràn đầy! . . . Từ lúc mang thai đến giờ cũng đã 8 tháng,ta thực sự mới biết mình mang thai khác nữ nhân mang thai quá nhiều.Nhưng điều đó cũng đem lại rất nhiều lợi ích cho ta!Ta mang thai tiểu bảo bối không nôn nghén,không thích ăn chua,ngược lại còn rất thích ăn ngọt,không mệt mỏi,nói đùa chứ Xán Liệt lúc nào cũng bên ta 24/24 chăm sóc thì làm sao mệt được,kkaepsong! Nói đi cũng phải nói lại,ta tự cảm thấy mình hạnh phúc nhất trên thế gian này rồi.Có chồng đẹp trai,lại yêu thương cưng chiều ta hết mực,không như bà thím Tử Vân ở gần nhà ta có bầu mà suốt ngày bị chồng ghét bỏ nha.Tâm tình ta từ khi mang bầu cũng rất tốt,không hay ghen vặt,hay giận dỗi,tức giận như nữ nhân mang bầu.Xán Liệt có lần nói ta mang thai cũng không gây khó dễ,nên càng hết lòng mà chiều chuộng ta.Ta tự nhủ thầm,tiểu bảo bối trong bụng à,con thật may mắn đó nha! . . . "Chồng à,em muốn đi mua chút đồ cho tiểu bảo bối" Ta tùy tiện lấy miếng ô mai nhét vào trong miệng,rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới vậy đây mà.Mặc dù ta biết là sẽ rất vui nhưng Biện Bạch Hiền ta không khỏi hứng thú khi được đích thân chọn đồ cho tiểu bảo bối nha.Kkepsong,nói đến là cũng vui hết mức rồi mà! "Được bảo bối,chờ chồng chút" 5 phút sau,Xán Liệt quần áo gọn gàng hạnh phúc cùng ta tay trong tay 'trung tâm thương mại thẳng tiến' . . . Vậy mới nói,đến khi vào được trong trung tâm thương mại rồi ta mới hiểu làm sao lại có nhiều người vừa vào đã muốn ra như vậy.Đơn giản thôi,đông người muốn chết.Ai cũng chèn ép nhau,không khí bị mùi mồ hôi trộn lẫn khiến ta cảm thấy thực buồn nôn,chỉ muốn nhanh chóng rút qua khỏi đây.Buổi đi mua đồ cho tiểu bảo bối đến đây là kết thúc.Chán thật chán mà! . . . "Chồng à,sao lại đông đến vậy chứ?" Ta hổn hển hít thở không khí ngoài công viên vừa hỏi.Trong đó nóng nực,chật chội muốn chết,sao nhiều người lại muốn đi như vậy chứ?Thật khó hiểu mà! "Hôm nay là thứ 7,dĩ nhiên phải đông hơn ngày khác rồi.Bảo bối có mệt lắm không?Chồng đi mua nước cho nhé?"_Xán Liệt vừa mát-xa cho ta vừa ân cần hỏi.Ấm lòng quá đi! "Không cần a,đưa em về nhà là được rồi" Ta cười tươi kéo Xán Liệt ra xe.Hôm nay không đi mua sắm được,đành phải để hôm khác vậy.Giờ ta phải cùng Xán Liệt về nhà nấu ăn thôi.Sắp trưa đói quá rồi! . . . "Bảo bối,bụng đã lớn rồi,nên đi cẩn thận chút"_Xán Liệt nhắc nhở. Ta biết mà,đâu cần nhắc kĩ đến thế.Ta chỉ là vừa một phát nhảy từ trên ô tô xuống thôi mà,có gì nghiêm trọng đâu?Ta nam nhân mang thai dĩ nhiên thân thể cũng khỏe hơn,đi lại không khó hay như nữ nhân mang thao yếu rớt rờn rợt! Phóng như bay vào nhà,à không,cái này ta nói hơn quá rồi,nhanh chóng đi vào nhà,nơi đầu tiên ta đặt chân đến là...nhà bếp thân yêu! "Bảo bối,cẩn thận.Muốn ăn gì cứ bảo chồng!" Xán Liệt ôm eo ta thủ thỉ.Dù gì cũng sắp sinh rồi,ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Đang ăn ngon mà nghĩ đến viễn cảnh một nhà ba người cùng nhau sống vui vẻ là tâm trạng ta một lần nữa sung sướng!Cái ngày mà ta hằng mơ ước cuối cùng cũng đến rồi! Tiểu bảo bối à,con mau ra nhé,ta và Xán Liệt đang chờ con đấy! Bữa trưa hạnh phúc với cảnh Xán Liệt và ta tình cảm đút cho nhau ăn,nhà ba người hạnh phúc! . . . Tối... Sau khi được Xán Liệt yêu thương mà đút cho ta bữa tối ngon lành,Biện Bạch Hiền ta liền theo thói quen mà hai mắt díp lại.Kể từ khi mang thai tiểu bảo bối đến giờ,ta cả ngày cũng chỉ ăn với ngủ,cùng lắm là làm mấy công việc lặt vặt không đáng kể,ngay cả nấu ăn cũng lười.Nói vậy thôi chứ Xán Liệt nấu ăn ngon như vậy,tại sao lại phải cực nhọc vào bếp mà nấu cơ chứ?Ta cũng sắp sinh rồi,chắc mấy tuần nữa thôi,như vậy lại phải càng nghỉ ngơi dưỡng sức mà đi đẻ có phải không? Đang chuẩn bị lên phòng đi ngủ dưỡng sức,tiếng chuông cửa 'Kính Coong' một lần nữa nhẹ nhàng vang lên.Ta lại một lần nữa vác cái bụng to đùng ục ịch xuống mở cửa,vừa đi vừa ngáp vài cái.Mở cửa ra,một thân hình nữ nhân quyến rũ xuất hiện,khuôn mặt được che bởi cái kính mát dày cộp.Cơ mà khoan,nhìn người này có phải rất nguy hiểm hay không,tối rồi còn đeo kính mát làm gì?Người này,có lẽ nào...bị dở hơi chăng?Hay định bắt cóc tống tiền ta?Thật đáng sợ quá mà! Ta cứ đứng trân trân nhìn người phụ nữ kia,đầu óc không khỏi tự đặt ra hàng vạn câu hỏi.Xán Liệt thấy mãi ta không trở vào,cũng vội chạy ra theo.Nhìn thấy Xán Liệt,nữ nhân kia mỉm cười,đưa tay lên vứt luôn cái kính sang một bên. "Mẹ!"_Xán Liệt bất ngờ kêu lên! ________________________ Lâu lắm rồi mới đăng được cái chap nhảm.Phải gọi là cực nhảm luôn ấy.Chap sau Chan's Baby ra đời rồi,cật lực viết nốt cho fic end.
|
Chap 14-END
Ta ngạc nhiên nhìn nữ nhân trước mặt.Là mẹ,mẹ của Xán Liệt.Ta phải nhân dịp này trổ tài con dâu ngoan hiền mới được,dẫu sao ta cũng rất quý Phác mẫu,mà Phác mẫu đối với ta cũng tốt,ta nên chăm sóc Phác mẫu một chút. "Bạch Hiền,ta nhớ con quá!" Nói xong,Phác mẫu liền lập tức tiến tới ôm chầm lấy ta.Hơi khó thở,nhưng là 'con dâu' mà được mẹ chồng yêu quý như ta không phải là dễ đâu nha,kkaepsong! Hạnh phúc quá đi! "Mẹ,chúng ta vào nhà rồi hãy nói chuyện" Xán Liệt thấy ta bị Phác mẫu ôm đến khó thở liền thông minh ra tay cứu giúp.Phác mẫu hình như cũng nhận thấy mình hơi quá,liền vui vẻ kéo tay ta vào nhà. "Mẹ,mẹ có uống gì không?" Ta cũng phải biết điều một chút a,phải chăm sóc Phác mẫu thật tốt.Dẫu sao đối với ta,Phác mẫu cũng là người phụ nữ tốt bụng và xinh đẹp nhất mà. "A,Bạch Hiền,mau ngồi xuống nghỉ ngơi.Con đang mang tiểu bảo bối của Phác gia,phải cẩn thận chút" Oa,ra là Phác mẫu biết ta có tiểu bảo bối rồi.Như vậy cũng đỡ,ta lần đầu có tiểu bảo bối,Phác mẫu ở đây sẽ trợ giúp cho ta.Như vậy sẽ không phải lo nữa. "Mẹ,mẹ biết con có tiểu bảo bối sao?" "Ta đương nhiên biết chứ.Nhưng công việc rất nhiều,mãi đến khi con sắp sinh ta mới có thể thu xếp để trở về được.À mà,ta có mang sang chút đồ để con tẩm bổ đây.Ăn nhiều vào,như vậy khi sinh mới có sức,sẽ rất đau đó" Đau sao?Ai mà chả biết ta sợ nhất trên đời là đau đớn cơ chứ?Sinh con đau như vậy,sao ta chịu nổi đây.Thật ngưỡng mộ Phác mẫu đã chịu đau đớn mà sinh ra Xán Liệt mà.Không được,ta là phải cố gắng,phải quyết tâm.Vì tương lai của tiểu bảo bối,phải hy sinh thôi.Cái này người ta gọi là tình 'mẫu tử' thiêng liêng đó a~ "Bạch Hiền,con đã chuẩn bị đồ gì cho tiểu bảo bối chưa?Là con trai đó" "A,nhắc mới nhớ.Lần trước Xán Liệt có đưa con đến trung tâm thương mại,nhưng ở đó đông quá nên lại ra về.Vào đấy con thực sự khó chịu lắm mẹ à" "Ngày mai đi với mẹ,sáng mai thứ 4,sẽ không đông lắm.Sắp sinh rồi mà không chuẩn bị gì cả" "Giờ cũng muộn rồi,để con đưa Bạch Hiền về phòng,sáng mai chúng ta sẽ đi.Mẹ cũng nên ngủ sớm đi" Xán Liệt im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng,sau đó cẩn thận dìu ta lên phòng.Đặt lưng lên giường,ta hạnh phúc vô bờ bến ôm lấy Xán Liệt thủ thỉ. "Chồng à,có tiểu bảo bối,chồng có hạnh phúc không?" "Đương nhiên là có rồi.Rất hạnh phúc!Sau khi sinh tiểu bảo bối,chồng sẽ chăm sóc cho em và tiểu bảo bối.Chúng ta sẽ là gia đình hạnh phúc nhất.Giờ thì ngủ đi,em thức muộn quá cũng sẽ ảnh hưởng đến tiểu bảo bối đó" Xán Liệt ôn nhi đặt lên trán ta một nụ hôn nhẹ.Thật yên bình!Hạnh phúc như vậy,ở trong mơ mới có.Vậy mà ta lại hạnh phúc được hưởng,sống tốt mới thế a~Yên tâm ngủ rồi.Khẽ xoa bụng đã to,ta thì thầm. "Tiểu bảo bối,mau ra đời.Ta và Xán Liệt rất mong chờ sự hiện diện của con" . . . Sáng hôm sau,như dự định,Xán Liệt đưa Bạch Hiền ta và Phác mẫu thẳng tiến khu trung tâm thương mại.Hôm nay vắng hơn nên không khí cũng thoáng mát,thoải mái chứ không nóng bức,khó thở như lần trước.Vào khu đồ dùng sơ sinh,Phác mẫu rất nhiệt liệt kéo ta đi mua hết thứ này đến thứ khác. Quần áo,bao tay bao chân,tã,khăn,cái gì cũng bé bé xinh xinh trông mà thích mắt.Ta thực sự rất mong chờ ngày tiểu bảo bối ra đời,được tận tay chăm sóc,dạy dỗ tiểu bảo bối.Chỉ cần như vậy,là đủ lắm rồi! Sau một hồi đi loanh quanh mua đồ,cuối cùng Xán Liệt đành cực nhọc hai tay xách hai túi đồ nặng trịch,lẽo đẽo theo sau ta và Phác mẫu.Thật khổ thân cho Xán Liệt a,nặng như vậy chắc cực lắm.Nhưng Xán Liệt à,cố gắng lên,vì tương lai của tiểu bảo bối mà! . . . "Bạch Hiền,ăn nhiều một chút" Trong quán ăn,Xán Liệt và Phác mẫu ân cần gắp đồ ăn cho ta.Nhiều thức ăn như vậy,ta ăn cả tuần cũng đủ a.Đành lòng là vì hai người kia lo lắng cho ta,nhưng ăn hết đống này thì bội thực mất.Thịt bò,thịt lợn,thịt gà,cá,cua,...Nhiều như vậy ai ăn hết cho nổi! "Bạch Hiền,con định đặt tên cho tiểu bảo bối là gì?" Nhờ Phác mẫu nhắc đến chuyện tên tuổi,ta và Xán Liệt mới giật mình nhớ ra chưa đặt tên cho tiểu bảo bối.May quá,suýt chút nữa quên thì con ta vô danh rồi! "Cái này bọn con cũng chưa nghĩ tới" Xán Liệt tiện tay xúc cho ta thìa cơm,trả lời Phác mẫu. "Cái gì?Giờ vẫn chưa đặt tên?Xán Bạch có được hay không?" A,cái tên này là ghép tên đệm của Xán Liệt và ta a.Hay quá đi!Tên này rất ý nghĩa nha,đặt luôn không phải suy nghĩ! "Được đó ạ" Ta gật đầu cái rụp,Xán Liệt cũng theo đó mà gật đầu theo.Người ta nói yêu nhau làm gì cũng giống nhau quả không sai mà! . . . Mấy tuần sau... "AAAAAAA...Đau quá!Đau!...Đau chết đi được.Phác Xán Liệt chết tiệt!...AAAAAAA..." Trong phòng sinh nở,ta đau đớn nằm sinh tiểu bảo bối.Đau chết người như vậy,ai dám sinh nữa!Ta thề tuyệt đối sẽ không sinh nở lần thứ hai.Phác Xán Liệt sao lại làm ta chịu đau đớn như vậy.Sắp chết rồi!Không sinh,tuyệt đối đến chết cũng không sinh nữa! Đau đớn cũng phải qua đi,một lúc sau tiểu bảo bối cũng đã ra đời.Hạnh phúc dâng trào! Nhìn bé con nhỏ nhỏ nằm trong vòng tay ta,ta không khỏi xúc động mà rơi nước mắt. Xán Bạch,chào con đến với thế giới này! . . . 50 năm sau... Ta và Xán Liệt hạnh phúc cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn nơi cuối trời.Hạnh phúc là như vậy,yên bình như vậy,vậy là đủ rồi.Cùng nhau trải qua hạnh phúc từng ngày,nắm tay nhau vượt qua mọi khó khăn,vậy là đủ rồi.Đến bây giờ,ta vẫn chưa bao giờ hối hận khi ở bên cạnh Xán Liệt,và cả Xán Bạch nữa.Cảm ơn,vì tất cả đã đến bên ta! _________________________ Vậy là đã end rồi,nhưng cái chap end có vẻ nhảm quá luôn.Cảm ơn những reader đã theo dõi ta đến hết truyện,đã ủng hộ ta.Mặc dù ta còn nhiều thiếu sót,nhưng trong tương lai ta sẽ cố gắng để hoàn thiện hơn. Để cảm ơn,ta quyết định sẽ viết một Longfic,ngọt hay ngược thì các reader thoải mái lựa chọn nha.Các reader muốn viết couple nào.Ngoại trừ ChanBaek,HunHan ra nha.Muốn thể loại nào cứ comment,ta sẽ theo số đông Love all~
|