Chuyện Tình Hoàng Tử
|
|
2 thanh kiếm được cắm xuống đất, Thủy Linh và Tiến hai tay chảy đầy máu dùng 7 loại thuật atusi để tạo ra vạn kiếm huyết. huyền vũ thổi tà khí vạn năm thẳng vào hai người, nhưng khi tà khí vừa bước vào ranh giới vạn kiếm thì lập tức xua tan. bạch hổ gào lên những rừng gai, móng vuốt nhưng vẫn không thể vượt qua dù chỉ một bước. thanh long bay lơ lững trên trời, gầm gừ không muốn xuất chiêu. bởi vì chính nó cũng biết rất rõ, huyết tinh kiếm trận thì chỉ có người dùng linh khí mới phá được. Hoàng Long mỉm cười mỉa mai : – để xem các ngươi cầm cự được bao lâu…..ta không tin máu các ngươi là vô tận…..ha…..ha….. tà khí đang thông qua mũi tên chuyển dần dần qua người Tuấn. tôi cảm thấy toàn thân bắt đầu trở lại bình thường, nỗi đau đớn dịu đi. đôi mắt khập khẽ mệt mỏi vươn lên. vừa nhìn thấy Tuấn đang ngồi trước mình, tôi nói lớn : – Tuấn ! anh….anh đang làm cái gì vậy…..không được…..không…. Tuấn im lặng không trả lời, người anh dần lạnh đi, khuôn mặt xanh không còn giọt máu. hai khóe mắt ứ đọng nước, tôi nghẹn ngào : – đừng mà…..xin anh…..làm như vậy anh sẽ chết đó…..bỏ em ra đi….bỏ ra đi…. tôi lắc đầu như không muốn tin đây là sự thật nữa, nếu vì tôi mà Tuấn bỏ mạng thì chẳng thà tôi chết đi còn hơn. nỗi đau này con hơn cái chết. tôi bặm môi, người run run lên theo từng tiếng nấc : – bỏ em ra…..xin….anh….. Thủy Linh và Tiến càng ngày càng mệt mỏi, toàn thân xanh xao. Tiến ngước nhìn Thủy Linh, ánh nhìn thật ấm áp : – em….em…có mệt không….. Thủy Linh gượng cười, mắt anh mờ ảo : – có anh bên em….mệt cỡ nào em cũng không sợ… lượng máu đang ngày càng ít đi, huyết kiếm trận đang yếu dần, nhận thấy vậy thanh long hút bụi trần thổi ra một loạt sấm sét tiền thẳng vào vượt qua ranh giới vạn kiếm, thấy vậy, Thủy Linh nắm chặt tay Tiến, đôi mắt nhắm nghiền như lấy hết sức lực để dồn máu ra ngoài. – a……….. bùm….., sấm sét bị thổi tan. nhưng sau lần này máu hai người gần như là cạn kiệt, huyết tinh đang dần dần biến mất. Thủy Linh ôm chặt lấy Tiến, anh thều thào : – cuối cùng thời khắc này cũng đến….anh có hối hận không…. Tiến mỉm cười: – chúng ta đã làm mọi việc bằng hết sức lực, không có gì phải hối hận cả em à…… phụp…..mũi tên bay thẳng ra khỏi lồng ngực của tôi. Tuấn ngã người ra sau, tôi vươn tới đỡ lấy anh, nước mắt thấm đẫm cả áo, đầu óc tôi mông luông trống rỗng, đôi tay run run khẽ vuốt mái tóc anh ; – đừng bỏ em mà…..Tuấn ơi….. mở đôi mắt mệt mỏi ra, Tuấn gượng cười, rồi đưa viên ngọc vào tay tôi, giọng yếu ớt : – em…..em…..hãy sống….thật hạnh phúc….. tôi gục đầu xuống vai anh, khóc nức nở như một đứa trẻ bơ vơ giữa dòng đời : – không….làm sao em có thể hạnh phúc khi không có anh….. Tuấn không đủ sức nói gì nữa, đôi mắt anh bắt đầu nhắm lại mệt mỏi, cái cảm giác đau đớn này tôi đã phải trải qua bao nhiêu lần nữa mới đủ đây, trái tim tôi tan nát như không thể hàn gắn lại được nữa, nỗi đau cùng cực khiến tôi không muốn níu kéo cái gì ở thế gian này, tôi giận, tôi hận tất cả…..tại sao….tại sao đến giờ vẫn thế…..vẫn chia cắt hai chúng tôi…..tại sao….? 3 quỷ vương nhận thấy huyết kiếm không còn, liền đồng loạt tung sấm sét, móng vuốt, tà khí về phía chúng tôi. Tiến không còn quan tâm nữa, anh ôm lấy Thủy Linh, ánh mắt hạnh phúc. Thủy Linh cũng nhìn Tiến, hai người giờ như là một, giữa họ chẳng còn điều gì phải vướng bận. Bàn tay Tiến nắm lấy Thủy Linh một cách ấm áp, rồi để trước ngực anh : – anh yêu em….. Thủy Linh mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt tràn đầy vui sướng. từ từ, nhè nhẹ Tiến trao cho Thủy Linh một nụ hôn nồng ấm của phút cuối cùng, của thời khắc sinh tử. những tà khí đang lao đến ngùn ngụt, họ tưởng như cầm chắc cái chết, Hoàng Long tưởng như mọi chuyện sẽ kết thúc. nhưng thật không thể ngờ, một tiếng thét vang lên chấn động trời đất, đẩy tan đi tất cả, thổi 3 quỷ vương bay ngược về sau. – không…………………………… Thủy Linh và Tiến đồng loạt quay về sau, Hoàng Long sửng sốt như không còn tin vào mắt mình nữa. người tôi rực lửa thiên của trời, toàn thân đỏ ngầu đến một cách đáng sợ, khuôn mặt ướt đẫm 2 hàng lệ máu. xác Tuấn đang nằm ở dưới chân. trong tay tôi viên đá pha lê đang phát quang đến tột cùng, cái ánh sáng của nó làm viên đá nứt ra, rồi beng…..những mảnh vụn tan vào hư vô, chỉ để lại một cái dấu trong lòng bàn tay tôi. Thủy Linh run lên sợ hãi : – dấu ấn phượng hoàng….. Tiến giật mình, giọng ngạc nhiên : – có chuyện gì mà em lại sợ hãi đến thế…… Thủy Linh nhìn Tiến, hai khóe đỏ hoe, nỗi sợ hãi đã in hằn trong tâm trí anh : – dấu ấn phượng hoàng ẩn chứa sức mạnh đến giờ vẫn không ai nắm hết được…..truyền thuyết nói rằng phụng tiên khi đánh thức được dấu ấn phượng hoàng thì lúc đó sẽ có hai trường hợp….tình yêu và thù hận…..nếu là tình yêu thì sẽ mang lại hạnh phúc cho nhân gian, còn nếu dùng thù hận mà đánh thức dấu ấn phượng hoàng thì nhân gian sẽ đại loạn…… Tiến nhìn tôi, ánh nhìn của anh như không thể nhìn ra Gia Anh của ngày nào nữa. tôi bay đến với toàn thân đỏ rực. trong đầu tôi lúc này không có một dòng suy nghĩ nào ngoài chữ giết….tôi phải giết tất cả…..tôi hận cả thế gian này, hận cả ông trời, hận cả lũ gian ác đã chia cắt tình yêu của tôi…… tôi đứng trước Hoàng Long, nở một nụ cười gằn : – ngươi nghĩ với thanh long, bạch hổ, huyền vũ mà đòi giết ta sao….. vừa nói xong, từ đằng sau lưng tôi, những ngọn lửa đang hòa lại làm một, phát quang chói lòa, một đôi cánh đen bật tung lên bầu trời, tiếng ó…..thổi bay cả đồi núi. một con phượng hoàng đen toàn thân cháy bỏng rực lửa xuất hiện giữa không trung…..khuôn mặt tôi lạnh băng, giọng vô tình : – ta sẽ để cho hắc chu tước giết bọn chúng trước…..còn ngươi…..ta cứ từ từ hành hạ….. dứt lời, hắc chu tước bay thẳng đến bạch hổ làm mưa lửa vây quanh. thanh long thấy vậy thổi ra những hàn khí băng giá nhằm dập lửa cho bạch hổ, mưa lửa chưa tắt, thì hắc chu tước đã lượn vòng quanh tạo thành lốc lửa cuốn quanh thanh long. Hàn băng ngàn năm bao quanh thanh long đang ngăn chặn không cho thiên lửa xâm nhập. nhưng thật không ngờ, hắc chu tước tự nổ khiến toàn bộ hàn băng ngàn năm vỡ vụn. Hoàng Long bật cười : – hắc chu tước chỉ có thế thôi sao….. ánh mắt đỏ rực, nụ cười nham hiểm nở trên đôi môi, tôi bình thản nói: – phượng hoàng là bất tử….. hắc chu tước sau khi tự chết đã hồi sinh từ đằng sau lưng tôi trước sự kinh ngạc tột đỉnh của hắn. lần này thanh long đã không còn hàn băng hộ thể. thì chu tước đã bay thẳng lên bầu trời, hét lên những tiếng ó…….ó………….kêu gọi lửa từ trời và đất. ầm ầm….mặt đất nứt ra, lửa từ địa ngục bắn thẳng cuốn lấy bạch hổ, huyền vũ. từ trên trời, những mảnh lửa lớn đánh thẳng xuống giam thanh long. núi bắt đầu sụp đổ, để lộ ra những dòng lửa dung nham trào xuống. trời chuyển màu, lửa trời thiêu cháy thế gian. Thủy Linh ôm Tiến, đôi mắt đau đớn : – đây chính là cảnh tượng đó…..hắc chu tước sẽ thiêu cháy cả nhân gian khiến sinh linh lầm than….. Tiến không biết nói gì cả, anh chỉ im lặng quan sát mà thôi, cảnh tưởng giờ thật quá hãi hùng, người đang lơ lững giữa không trung, đôi mắt rực lửa đó không biết có còn là Gia Anh hay không nữa…..
|
CHƯƠNG 78 3 qủy vương dồn sức mạnh cho nhau, tạo thành một khối cầu tà khí giam chân hắc chu tước. tôi mỉm cười : – hắc chu tước vốn dĩ là phượng hoàng của bóng tối…..các ngươi nghĩ là có thể giam nó bằng tà khí sao…..ha….ha…..nực cười….. những tà khí vây quanh đều bị hắc chu tước hấp thu hết, đã mạnh nay càng mạnh hơn, toàn thân nó phát sáng chói lòa và trở nên to lớn hơn lúc nãy nữa, giống như một con thú vừa được nuôi dưỡng nay đã trưởng thành. Hoàng Long sững sờ, bờ môi bật cười : – ta đã hiểu rồi….. tôi đưa tay lên, ánh mắt như muốn thiêu cháy cả chốn thảo nguyên này. toàn bộ tà khí của Hoàng Long bị tôi hút hết rồi phóng thích ra cho hắc chu tước, cơ thể hắn cứng đờ ra, đau đớn tột độ. những tiếng rên la của Hoàng Long vẫn chưa thỏa cơn ác vọng của tôi : – a…..a….. tôi bật cười mỉa mai : – ngươi cũng biết đau nữa sao…… Hoàng Long cố gắng thở, đôi cánh của hắn biến mất, làn da bắt đầu chuyển hóa, những móng vuốt rụng đi. giọng nói yếu dần : – ngươi……ngươi hãy….giết ta đi…… đôi mắt tôi vu vơ, thể hiện khuôn mặt thẩn thờ đầy sát khí : – đâu có được…..ta đâu có để ngươi chết dễ như thế…… tung ra những quả cầu lửa, tôi thiêu cháy Hoàng Long từ từ, một cách ngậm nhấm da thịt của hắn, hành hạ xương cốt của hắn. – a…..a…. nỗi đau của hắn vẫn chưa thấm gì so với những gì tôi đã chịu đựng. ánh mắt ngước nhìn 3 quỷ vương, tôi hét giọng : – tà khí các ngươi giờ là của ta…..hãy mau mau thuần phục ta…..nếu không các ngươi sẽ phải nhận lấy hậu quả như hắn…… lập tức 3 quỷ vương nhả ra 3 viên ngọc thần kỳ cho tôi, tượng trưng cho hình tượng của chúng. tôi bay lên không trung, giang hai tay của mình truyền ra những tia sáng đỏ rực quấn quanh bốn kỳ thú, truyền cho chúng những suy nghĩ, sức mạnh của mình, giờ bọn chúng như là mảnh thú trong tay tôi, nhếch môi cười tự đắc, tôi gào lên : – …..giết hết…..ta không được yêu thì không ai có được tình yêu….nhà nhà phải chia cách…..,người người sẽ phải chết….ha….ha….. bốn kì thú bay khắp nới gieo rắc những tai họa, bốn bề đầy những tiếng rên la than khóc của người thường. Tiến và Thủy Linh cũng bị những tà khí đánh hộc cả ra máu. Tiến gằn giọng: – không được! anh phải đi ngăn cậu ta lại….. Thủy Linh nắm chặt tay Tiến không buông, đôi mắt đầy sợ hãi: – anh không được đi…..anh đi chẳng khác nào tự tìm lấy cái chết, hiện giờ chủ nhân đã hoàn toàn thay đổi, anh nói gì chủ nhân cũng không nghe đâu….. Tiến nhìn Thủy Linh đầy quyết tâm, ánh mắt đau đớn khi nghe những tiếng than khóc vang vọng bốn bể : – nhưng chẳng lẽ lại cứ để cậu ta làm hại những người dân vô tội sao….. Thủy Linh ngập ngừng, hai khóe đỏ hoe, bàn tay anh như muốn giữ chặt tay Tiến thêm một chút nữa : – nếu anh đi thì em sẽ đi cùng anh…..có chết thì chúng ta sẽ cùng chết….. Tiến mỉm cười, rồi khẽ dìu Thủy Linh lê những bước chân mệt mỏi tiến về phía tôi. – Gia Anh….! hãy dừng lại đi…..đừng làm hại người vô tội……- tiếng Tiến gào xen lẫn những tiếng lửa nổ vang trời….. Thủy Linh nhưng không còn đứng vững, toàn thân anh đều dồn sức vào cánh tay tựa vào vai của Tiến, anh gượng nói : – chủ nhân…..xin người….xin người hãy mau thức tỉnh….đừng để thù hận khống chế….. tôi quay phắt lại, ánh mắt đỏ rực: – các người thì hiểu gì chứ…..các người đâu có biết là tôi đã đau khổ như thế nào…..tôi đã chịu đựng quá đủ rồi….giờ tất cả phải trả giá…. ánh mắt Tiến đau đớn, anh nói trong ngẹn ngào : – anh biết là em rất đau khổ….nhưng chúng ta không thể đầu hàng, mỗi lần vấp ngã là ta lại phải đứng lên….Tuấn có ở bên kia thế giới cũng không muốn em trở nên như thế này….. Thủy Linh mỉm cười nhìn Tiến, rồi anh quay qua tôi với đôi mắt ấm áp: – tình yêu là phải tha thứ….phải yêu thương….chủ nhân ! những người đã ra đi, tất cả…..tất cả bọn họ và cả chúng tôi đều cố gắng không muốn chủ nhân chịu bất cứ một tổn thương nào….. tôi chựng lại, đôi mắt vô hôn, giọng run run: – tôi…..tôi…..- nhưng khi vừa nhìn thấy Tuấn đang nằm dưới đất, ánh mắt tôi lại sắc như dao cạo, rực lên ngọn lửa- không! ta sẽ không tha thứ những kẻ ngăn cản ta….. vừa nói xong, tôi hất tay. ngay dưới chân của Tiến và Thủy Linh mặt đất nứt ra, những ngọn lửa phun trào lên tạo thành một cái lồng giam chân họ lại. Tiến và Thủy Linh gào lên trong vô vọng : – Gia Anh…..!…Gia Anh…. tôi nhủ thầm, Gia Anh ! con người đó đã chết cùng với Tuấn rồi, giờ chỉ còn lại một cái xác vô tình mà thôi……tất cả đã chấm hết, mọi thứ đều đã sụp đổ dưới cái chết của anh rồi……. trời và đất giờ thật hổn đổn, đâu đâu cũng màu đỏ của lửa, tiếng rên la, tiếng gào khóc như ở ngày tận thế. tôi quay qua Hoàng Long, gầm gừ : – người cảm thấy như thế nào…..hạnh phúc không….sung sướng không…..ha….ha ngọn lửa giam cầm hắn đang ngày càng mạnh thêm, làm tăng thêm nỗi đau. tà khí của hắn đã bị hút hết hoàn toàn thì những mảnh đen tối bám lấy thân thể hắn bắt đầu vỡ vụn ra, lộ rõ con người thật ẩn sau ngàn năm. tôi lắc đầu, đôi mắt sửng sốt tột độ, bờ môi run lên chạm vào nhau : – trời…..ngươi…..ngươi…..thật ra ngươi là ai…… Tiến và Thủy Linh cũng phản ứng như tôi, hai người bọn họ nắm chặt tay nhau như muốn truyền thêm sức lực cho nhau, để có thể cảm thấy rõ hơn đây là thực hay là mơ mà tại sao có chuyện hoang đường như thế này. người run lên : – hắn ta…..sao lại….hắn ta sao lại…… đôi mắt hắn đã nhắm lại mệt mỏi và đau đớn. toàn thân bất động lơ lững giữa không chung. khuôn mặt thanh tao hiền hòa khi một con người đã không còn sức mạnh hắc ám, làn da trắng như tuyết bông. hình dáng, ngón tay, đôi mắt, sống mũi, cái miệng ấy, tất cả….tất cả đều như một khuôn đúc ra với Phương. ngọn lửa rực lên cao độ, hòa vào nỗi sợ hải, hoang mang đầy thảng thốt của tôi. Tiến nhìn hắn, giọng anh lạc giữa không trung: – chuyện này thật không thể tin được…. Thủy Linh thở dốc mệt mỏi, ánh mắt nhòe đi : – chuyện gì đang xảy ra thế này….tạo hóa trêu ngươi sao…..!!! tôi dập tắt ngọn lửa bao quanh hắn, bờ lệ máu lại tuôn rơi, giong ngẹn ngào : – ngươi là ai…..hãy nói cho ta biết…..ngươi….thật ra ngươi là ai….. khi ngọn lửa tắt, thân xác hắn rơi nhẹ xuống đất đá, bờ mi nặng trĩu khép kín, đôi môi khô đi nứt nẻ. tôi cua tay, truyền cho hắn một chút sức lực, thì những biểu hiện sống của hắn mới quay về, ánh mắt mệt mỏi tột độ mới bắt đầu mở ra, giọng hắn thều thào : – đây là…..đây là….. tôi bay xuống đất, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt đau đớn kèm lẫn hạnh phúc kì lạ : – ngươi….ngươi ….ngươi là ai….. hắn nhìn tôi thật lâu rồi mỉm cười rạng rỡ : – tiểu phụng….là em thật sao….em đã quay về rồi sao….. cái tên đó, cái tên mà đã lâu lắm rồi tôi chưa bao giờ được nghe, một cái tên xa lạ nhưng sao lại quá đỗi quen thuộc với tôi, những hiện ảnh chập chờn hiện về, tuy vẻ ngoài là của Phương nhưng giọng nói này, giọng nói không còn khàn đục ghê tởm vì tà khí sao lại ấm áp mang cho tôi cảm giác được che chở, cảm giác về lại quê nhà, nó mang một âm hưởng rất đặc biệt, nó gợi cho tôi một cái gì đó, điều gì nằm ngoài cả kí ức của tôi. Bất giác lý trí thật trống rỗng, lòng rối như tơ vò, đôi mắt sững sờ, bàn tay run run tôi nói ngỡ như bị mộng du : – ngươi là ai…..ngươi…..sao ngươi biết cái tên đó….thật ra….thật ra ngươi là ai…… lửa trời càng ngày càng dày đặc, không khí giờ trở nên thật ngột ngạt, giọng hắn yếu ớt : – em….em đã không còn nhớ đến anh nữa sao….- rồi hắn gượng nhìn xung quanh- chuyện gì….chuyện gì đã xảy ra thế này…..- hắn quay lại nhìn tôi, ánh mắt đau đớn khôn cùng –em…em sao thế…..đôi mắt em….sao lại rướm máu….. từng câu từng chữ của hắn sao cứ vang vọng trong đầu tôi, những hình ảnh rời rạc cứ hiện lên, một bóng dáng ai đó mờ nhạt cứ văng vẳng trong trái tim. thật ra chuyện này là sao ? hắn là ai ? những câu hỏi đó cứ tra tấn tâm trí trống rỗng của tôi.
|
hắn gắng gượng ngồi dậy, nhìn thấy tôi đang ôm lấy đầu suy nghĩ, thì bàn tay mịn màng đó khẽ nắm lấy bàn tay có dấu ấn phượng hoàng của tôi, rồi hắn mỉm cười : – bình tĩnh lại đi tiểu phụng…..dấu ấn phượng hoàng của chúng ta không dùng để deo rắc đau khổ cho nhân gian đâu……. khi bàn tay hắn vừa chạm nhẹ vào dấu ấn, thì lập tức bàn tay tôi phát sáng lấp lánh, những ánh lửa biến mất, đôi mắt tôi trở về bình thường, toàn thân thật mệt mỏi, bốn kỳ thú tan biến. cảnh vật lặng yên trở lại. hắn đứng dậy với khuôn mặt đau đớn và mệt mỏi, nhưng nhìn cảnh mọi người đau khổ thì hắn lại cố gắng sửa chữa những lỗi lầm mà do tôi gây ra. Bây giờ thì trong lòng bàn tay hắn cũng hiện lên dấu ấn phượng hoàng như tôi, lúc nãy thì không có, nhưng sau khi vừa chạm vào tay tôi thì giờ hắn cũng có một con dấu. ngước nhìn bầu trời, chấp hai tay lại, đôi mắt cương nghị : – từ bi băng tuyết………… từ trên trời những hạt tuyết rơi xuống che phủ đi ngọn lửa và đất đá lởm chởm, khói bắt đầu tan đi trả lại bầu không khí trong lành. hắn thở dài rồi nhìn xuống đất, bàn tay xòe ra để lộ dấu ấn đỏ rực : – ngọc thủy sa hoa….. mặt đất bắt đầu khép lại, những ngọn cỏ xanh mơn mởn mọc lên xanh thẳm, những bông hoa nở rộ tỏa hương thơm ngát như mùa xuân. khung cảnh dịu đi vì gió mát. nhân gian đang trở lại bình thường…… tôi ngất đi trong cơn mệt mỏi tột độ, hắn cúi xuống đỡ lấy người tôi, giọng lo lắng : – tiểu phụng…..em….em….em làm sao thế….. Thủy Linh và Tiến cũng chạy lại, giờ họ đã không còn bị ngọn lửa và tà khí vây hảm nửa, tinh khí của họ đang dần hồi phục, Tiến lay lay tôi : – Gia Anh…..Gia Anh….. hắn nhìn Tiến và Thủy Linh, ánh mắt dò hỏi : – 2 người….2 người là ai…..? Thủy Linh nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi mắt không dấu được sự kinh ngạc : – giống quá….. tôi nhẹ nhàng mở mắt ra, hiện lên trong tấm trí là Tiến, Thủy Linh và một người mờ mờ ảo ảo. tôi ngập ngừng vui sướng : – Phương….! là anh sao….em có đang mơ không….. hắn chựng lại, người đờ ra, tôi nắm chặt tay hắn, giọng nức nở : – là anh rồi….Phương…..anh đã quay về…… Tiến nhìn hắn, đôi mắt hoài nghi : – hắn không phải là Phương….em không nhớ gì sao Gia Anh….. tôi bàng hoàng, đôi mắt mở lớn nhìn rõ con người đang ngồi bên cạnh mình, Thủy Linh ngậm ngùi : – khi Hoàng Long mất hết tà khí thì….chủ nhân….người….người không nhớ gì sao….. đầu tôi đau quá, tôi đang cố gắng lục lọi lại mọi thứ, chuyện gì đã xảy ra, sao mọi người lại nói như thế….nhìn vào lòng bàn tay, tôi thấy con dấu phượng hoàng, những chuyện lúc nãy tái diễn trong đầu như vỡ òa trong tiếng khóc nức nở, tôi ôm chầm lấy hắn như cảm tính : – trời ơi…..em…..em…..em đã làm gì thế này……- bỗng chốc tôi giật mình thức tỉnh, tôi đẩy hắn văng ra ngoài, khuôn mặt tái xanh đi, ánh mắt đầy rắc sợ hãi- ngươi…..ngươi không phải là anh ấy……Phương….Tuấn….Phương….Tuấn …..!Tuấn ! ơi! Tuấn….Tuấn …..- tôi hét lên trong nỗi đau khổ khôn cùng…. tôi vùng dậy như điên dại, lao thẳng về phía thân xác của Tuấn, ôm chầm lấy anh, nước mắt ướt đẫm cả áo, tôi đau đớn : – Tuấn ơi…..sao anh lại bỏ em chứ….tại sao ? hu….hu…..chuyện gì thế này…..trời ơi…… hắn bất động, một cú sốc quá lớn vừa đến với hắn, đôi mắt đỏ hoe nhòe đi không thể thấy gì nữa, bàn tay hắn nắm thật chặt. Thủy Linh và Tiến nhìn cảnh tượng đó thật nhói lòng, 2 người họ tựa vào nhau mà đôi mắt rướm nước. hắn hoàn toàn không thể nào lý giải được những chuyện đang xảy ra trước mặt mình nữa. tiểu phụng người hắn yêu quý, đánh đổi tất cả giờ tại sao không còn nhận ra hắn nữa mà lại đang ôm ấp một người con trai khác, tại sao dấu ấn phượng hoàng lại thức tỉnh và còn gây ra bao rắc rối cho nhân gian. hắn bước từng bước mệt nhọc và đau đớn, đôi mắt cố chịu đựng, làn da trắng như bông tuyết đó giờ đỏ ửng. đến trước mặt tôi, hắn dịu giọng : – tiểu phụng…..em…..em….không nhận ra anh sao….. tôi ngước đôi mắt đầy thù hận lên, hét giọng lao vào hắn như một con mảnh thú: – trả lại Tuấn cho ta…..ngươi là tên đại ma đầu….trả Tuấn lại cho ta…..hu…..hu…hu nhưng khi vừa chạm vào ánh mắt đau đớn đang chảy thành dòng của hắn, thì sự thù hận, căm ghét của tôi dành cho hắn sao tự nhiên trở nêu yếu đuối hẳn đi, khuôn mặt này, giọng nói này tại sao lại làm cho tôi dễ chịu, ấm áp một cách khôn tả. hắn còn đau hơn cả cái chết khi nhìn thấy tôi đau đớn như thế, bàn tay hắn như cứ nghiến vào nhau tự trách mình không làm được gì khi thấy người mình yêu thương đang đau khổ. ánh mắt rung rinh đẫm lệ. người run lên từng cơn chấn động trái tim. hắn đỡ lấy vai tôi, giọng nhẹ nhàng : – hãy kể lại tất cả…..tất cả mọi chuyện cho anh nghe……chuyện gì đang xảy ra thế này…..tại sao anh không thể nhớ được gì hết…… Tiến và Thủy Linh cũng tiến lại, hai người bọn họ dò xét hắn, rồi Tiến ngập ngừng nói : – ngươi……ngươi không nhớ gì sao…… Thủy Linh nhìn vào bàn tay hắn, ánh mắt ngạc nhiên pha loãng sự hoảng sợ : – trên đời này ngoài lưỡng phụng song uyên thì không ai có thể sử dụng dấu ấn phượng hoàng…..thật ra ngươi là ai……. hắn quay qua nhìn mọi người, ánh mắt hoang mang tột độ : – tất cả mọi người đều biết tôi sao…..sao tôi lại không nhớ gì thế này…..chuyện gì đã xảy ra thế….. Thủy Linh quan sát hồi lâu, đôi tay anh run lên một phần vì sợ hãi, một phần như vừa nhận ra một cái gì đó có thể thay đổi cả số phận : – trời ơi ! hắn không phải là tinh vân thiên sứ…..người có mối thù ngàn kiếp với phụng tiên….. Tiến quay qua Thủy Linh, anh hoang mang hỏi : – sao em có thể nói như vậy….. Thủy Linh kéo cái áo của hắn xuống, lộ rõ một vùng ngực trắng đang ửng đỏ. bên vai phải hắn bỗng hiện lên một con dấu đỏ chói lòa, lâu lâu lại phát sáng lấp lánh. – truyền thuyết nói rằng tinh vân thiên sứ sau khi trải qua cuộc hàn yêu ở đông hải đã mang phải một vết sét lớn trên ngực…… giọng Tiến mạnh lên, đôi mắt nghi vấn : – nhưng vết sét đó có thể bị hắn phá đi, hay phai đi rồi….. Thủy Linh lắc đầu, giọng quả quyết : – không thể nào…..bởi vì vết sét ấy chính là toàn bộ yêu lực của bọn yêu quái đánh vào tinh vân thiên sứ…..nó sẽ theo tinh vân vĩnh viễn, nó ám ảnh anh ta, nó khống chế anh ta…..không bao giờ nó có thể biến mất được….. rồi bỗng chốc mặt Thủy Linh tái đi, người đờ ra vì con dấu trên vai hắn. Tiến trấn an : – còn điều gì nữa…..em nói hết đi…..đừng sợ…. Thủy Linh quay qua nhìn Tiến, anh sợ hãi, ánh mắt ngờ vực như từ trước giờ điều mình làm có đúng hay không : – con dấu trên vai của hắn chính là trái tim của phượng hoàng…..điều này thật sự không thể được…..bởi vì tất cả mọi sự đều chứng tỏ hắn chẳng phải là lưỡng phụng song uyên sao….. tôi sửng sờ, kéo chiếc áo đang choàng lên người mình xuống. chiếc dấu trên vai tôi hiện lên lấp lánh, bờ môi run lên bần bật, tôi nói không thành lời : – ngươi…..tại sao ngươi lại có dấu ấn và trái tim của ta…..thật ra ngươi là ai………. Thủy Linh xoa đầu, đôi mắt bàng hoàng : – trời ơi! chuyện gì thế này….. hắn ngẩn người, ánh mắt buồn vô vọng : – anh và em từ lúc sinh ra đã có dấu ấn và trái tim phượng hoàng rồi….em không còn nhớ gì về anh sao…. mọi chuyện tưởng như đến bờ vực đường cùng không còn ngõ ra, tất cả mọi thứ đều đã biến thành một mê cung như không còn lối thoát. tôi lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt hoang mang : – không thể nào, làm sao có thể được……làm sao có thể được, sao ta lại không nhớ gì…..chuyện này….chuyện này…… hắn cười gằn, nụ cười u uất nỗi buồn vô vọng, giọng hắn yếu hẳn đi : – một khi lưỡng phụng song uyên hợp thể thì lúc đó toàn bộ sinh linh trên nhân gian này sẽ chào đón, niềm hạnh phúc sẽ gõ cửa từng nhà một…..sự hành hình ở cửa địa ngục cũng phải tạm hoãn, cổng trời sẽ mở ra ánh sáng ban mai……em….em….không nhớ đến những lời này sao….. Thủy Linh và Tiến đều như đứng không vững, đôi mắt họ mơ hồ nhìn xung quanh : – còn có chuyện này sao…… tôi nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi, mặc dù những lời này tôi chưa bao giờ nghe qua, nhưng sao từng câu từng chữ của hắn nói lại cứ in hằn trong tâm trí của tôi, nó dai diết khôn tả như dòng kí ức lâu ngày chưa gõ cửa. nhận thấy được điều đó, hắn tiến lại, bàn tay ấm áp khẽ choàng qua vai tôi, hai con dấu phượng hoàng siết chặt nhau, đôi mắt hắn nhấp nháy đượm buồn, giọng ấm áp : – anh yêu em…… người tôi như muốn tan ra trong vòng tay đó, tâm trí trống rỗng với hơi thở dịu dàng bên tai, trái tim vang lên từng đợt chấn động với câu anh yêu em. Dấu ấn phượng hoàng bỗng phát sáng chói lòa, hai trái tim phượng hoàng lấp lánh dữ dội, những luồng sáng ấy phát ra chớp nhoáng giáng xuống quang cảnh xung quanh. Tiến trợn mắt, anh như không còn tin vào đôi mắt của mình nữa : – trời…… Thủy Linh lặng im, anh không thể biểu hiện một thái độ gì nữa rồi, những cảm xúc kinh ngạc cứ liên tiếp đè nén lên dây thần kinh cảm xúc của anh, giờ anh chỉ biết lặng im mà quan sát…… từ cảnh thảo nguyên đầy cỏ xanh mơn mởn, bỗng đâu những đàn bướm, đàn chim lượn lờ bay đến xung quanh chúng tôi, hoa bắt đầu vươn lên nở rộ như mùa xuân đã đến, những tiếng hát cứ vang vọng đâu đó, từ trên trời những ánh sáng huyền diệu rọi xuống nhân gian. Bờ môi tôi run lên, đôi mắt đỏ hoe đi vì hạnh phúc hay là vì kinh ngạc : – anh…..anh….từ đâu đến…..tại sao…..tại sao lại khiến tôi ấm áp đến thế này…..anh…..anh là ai ? hắn khẽ chùn bước lại, đôi mắt đầy nhiệt huyết nhìn thẳng vào khuôn mặt ngây ngô của tôi : – tất cả mọi thứ đều đã không còn ý nghĩa gì rồi, nhưng điều quan trọng trước mắt là bây giờ em đã ở bên cạnh anh….. đôi mắt tôi liếc xuống, nước mắt trào ra như mưa, tôi gục xuống bên Tuấn : – nhưng tôi…..tôi…..người tôi yêu đã……..Tuấn……ơi…… hắn nhắm nghiền mắt lại đau đớn, cố nén đau thương cho trái tim không rơi lệ. tình yêu giờ đây sao lại não nùng và không lối thoát thế này.
|
CHƯƠNG 79 Bỗng từ đâu những hạt sáng li ti bay lượn xung quanh, tạo thành một đợt sáng chói lòa……một đôi cánh trắng bật ra từ trung tâm vùng sáng, Wet mỉm cười hiền : – cuối cùng lưỡng phụng song uyên cũng tái hợp…… hắn quay lại nhìn Wet, đôi mắt u buồn đầy tâm sự : – tất cả sao lại trở thành như thế này……ngươi hãy giải thích cho ta hiểu suốt quãng thời gian qua chuyện gì đã xảy ra…… Wet cúi mình, khẽ giọng : – từ khi trận chiến giữa tình yêu và thù hận xảy ra dữ dội đến hồi kết thúc, chủ nhân lấy thân mình phong ấn tinh vân, cùng bè lũ yêu quái của hắn. thì thiếu chủ phụng tiên bị tà khí đánh dấu phong ấn kí ức, làm cho không còn nhớ điều gì về ngài…..thiếu chủ bị mất tích ở dương gian…..và được một người thiếu niên cứu sống…..sau đó hai người họ yêu nhau, chính ngài đã bị tinh vân khống chế làm sinh ra biết bao thù hận và truy sát thiếu chủ…..ngay lúc này đây, thiếu chủ đã dùng dấu ấn phượng hoàng kết tinh lại thành bảo ngọc và giao cho người thiếu niên đó, rồi đầu thai chuyển kiếp…..người thiếu niên kia đâu có ngờ rằng, mặc dù bị phong ấn kí ức nhưng tình yêu của lưỡng phụng song uyên là bất diệt, nên con dấu phượng hoàng vẫn còn in hằn hình bóng của chủ nhân. vì thế mà sau khi người thiếu niên dùng dấu ấn phượng hoàng để tạo ra bốn tinh linh bảo vệ cho thiếu chủ đã có 1 tinh linh mang tình yêu, hình bóng, nỗi niềm của chủ nhân…..người đó chính là tinh linh tình yêu. Wet nhìn xuống Tuấn, rồi quay qua tôi, ánh mắt đau xót : – số phận nghiệt ngã, không thể ngờ là suốt thời gian qua lưỡng phụng song uyên lại tàn sát lẫn nhau, thù hận lại sinh thù hận, sức mạnh của tinh vân vì thế mà ngày càng lớn mạnh…..mặc dù bây giờ thiếu chủ đã giải phong ấn cho chủ nhân….nhưng e rằng sức mạnh của hắn bây giờ đã quá ngưỡng của chúng ta rồi…… anh ta như đứng không vững, đôi mắt đỏ hoe cay đắng, bờ môi run lên theo từng tiếng nói của Wet : – chính anh…..chính anh đã dồn em vào chỗ chết sao….. tôi nhìn anh, đôi mắt mơ hồ như không còn tin vào những điều mình vừa nghe nữa : – anh…..anh là ai….. anh ta mỉm cười, một giọt cay đắng khẽ thấm xuống đất : – Minh Hoàng……cái tên này chắc đã lâu lắm rồi em chưa được nghe phải không……Minh trong từ ánh sáng, Hoàng trong từ phụng hoàng, nghĩa là phượng hoàng ánh sáng…..bởi vì anh được sinh ra từ cội nguồn ánh sáng của thế gian này…..em không nhớ gì sao tiểu phụng…… tôi lắc đầu, giọng yếu ớt : – không…..không….không thể nào…..người tôi yêu chỉ có Tuấn…..không….. Wet nhìn tôi, giọng chậm rãi : – đây hoàn toàn là sự thật thưa thiếu chủ……phải đợi cho đến khi người giải phong ấn hoàn toàn cho chủ nhân thì tôi mới nói ra được…..chính tôi cũng bị tà khí phong ấn lời nguyền phải chôn dấu sự thật này cho đến khi được giải thoát…… tôi quay qua nhìn Wet, ánh mắt như van nài một hy vọng : – ngươi hiểu rõ mọi chuyện như thế….vậy ngươi có cách nào cứu sống Tuấn không….ta cầu xin ngươi….. Wet nhìn mọi người, ánh mắt có pha loãng một nỗi sợ : – mặc dù giải được phong ấn cho chủ nhân nhưng tà khí thù hận vẫn chưa bị tiêu diệt thì không thể cứu sống người này……trừ khi chúng ta phải kết thúc mọi chuyện….phải tiêu diệt tận gốc thù hận….. tôi mừng rỡ, đôi mắt đầy nhiệt huyết, giọng gấp rút : – vậy phải làm gì….. Wet bước lại cầm lấy hỏa kim đăng và gươm tình yêu đang nằm ở dưới đất : – chỉ có phụng sen kim mới đưa chúng ta đến tận hang ổ của tà khí thù hận tinh vân….. tôi nhìn thấy thế, đôi mắt u buồn : – nhưng….. Minh Hoàng mỉm cười, ánh tiến lại như sưởi ấm trái tim đang cô đơn lạnh giá của tôi : – khi hai ta hợp duyên thì lập tức sẽ triệu tập được linh khí vạn kiếp….có thể phục hồi phụng sen kim……… tôi nhảy cẩng lên, ôm chầm lấy anh ta đầy vui mừng : – woa! Tuấn được cứu rồi…..vui quá…… bất giác tôi nhận thấy một điều gì đó nằm trong đôi mắt của anh ấy, điều gì thật khó tả và đau lòng…… ** ẩn đằng sau của tận cùng bóng tôi…..những quầng mây đen thăm thẳm bao lấy một đỉnh núi âm u hoang sơ. một giọng hét vang lên khàn đục : – hoàn thành rồi…..cuối cùng ta đã luyện xong thất tình hận kiếp…..ha…..ha…..bây giờ dù các ngươi có tới đây cũng không thể là đối thủ của ta nữa…..ha….ha….. ** sau khi phụng sen kim được phục hồi thì nơi mà nó đưa chúng tôi đến là một ngọn núi màu đen không một ngọn cây cỏ lá…..ánh sáng cũng không hề có ở nơi đây, xung quanh chỉ là sấm chớp và những vùng mây dông như muốn nuốt chửng tất cả. Tiến nhìn quanh, ánh mắt ái ngại : – quả là một nơi trú ẩn thật tuyệt…..xung quanh chỉ toàn có lợi cho hắn….. Wet chỉ tay lên đỉnh núi : – chúng ta phải lên tới đỉnh núi thì mới gặp được hắn…….. Thủy Linh gật gù, đôi mắt nheo nheo : – vậy thì còn chờ gì nữa….mau đi lên đỉnh núi thôi…… vừa xòe đôi cánh, định bay thẳng lên đỉnh núi, nhưng khi vừa bay được một khúc thì lập tức những đám mây dông tạo thành những luồng sét đánh bật Thủy Linh xuống đất. Wet thở dài : – đó chính là mấu chốt của vấn đề…..nơi đây tà khí và thù hận ngất trời….chúng ta sẽ không thể sử dụng pháp thuật ….. tôi hơi lo lắng : – vậy chúng ta phải làm sao…… Minh Hoàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng : – thì phải leo lên chứ làm sao….. Thủy Linh tặc lưỡi : – hết cách rồi hả….. Wet gật đầu, khẽ hắng giọng : – đúng vậy, giờ chỉ còn cách là phải tự leo lên….. tôi bặm môi, thể hiện sự quyết tâm : – cố lên….ngọn núi này thì ăn nhằm gì….. tôi cõng xác Tuấn trên vai định bước lên thì Tiến giật lại, xẵng giọng : – em định cõng Tuấn leo lên đĩnh núi này sao…… tôi gật đầu, Thủy Linh chạy lại can : – không được….chủ nhân thân thể yếu đuối, tướng người mảnh khảnh thì làm sao cõng một thanh niên to lớn lên một đỉnh núi cao ngất trời này được……hãy để thuộc hạ thay người….. Tiến quay qua nhìn Thủy Linh, ánh mắt phản đối quyết liệt : – có cõng thì để anh cõng…..em còn đang trọng thương …… Thủy Linh nhìn Tiến, ánh mắt không hề tõ vẻ là nhân nhượng : – bộ anh không trọng thương chắc….. hai người cứ tranh nhau thay tôi cõng Tuấn, tôi thật sự rất vui vì tình cảm của họ dành cho tôi, xong tôi không muốn rời khỏi Tuấn một phút nào, một giây nào…..tôi hét lên cắt ngang cuộc tranh cãi của họ : – đừng nói nữa…..chuyện này hãy để em lo…..hãy để em cõng……mọi người không ai được ý kiến nữa….. Minh Hoàng nhìn tôi bằng một ánh mắt xao xuyến đầy đau xót, giọng lãnh đạm anh rão bươc tiến về phía trước : – cẩn thận …… ** ngọn núi này thật trơn, cứ bước một bước là tôi như muốn trượt một bước. Thủy Linh và Tiến đi phía sau để đỡ cho tôi, mỗi lần tôi như muốn trượt ngã thì họ lại đỡ lấy chân, và đẩy tôi giữ lại thắng bằng. nhịp tim bắt đầu đập liên hồi như muốn phá vỡ cã lồng ngực, mồ hôi tôi chảy ra ướt đẫm cả chiếc áo trắng mỏng, cắn rẳng chịu đựng, tôi tự nhủ : – mình làm được……vì Tuấn mình có thể làm tất cả…. cảm giác khó thở ngày càng mạnh, tôi như chỉ muốn ngã quỵ và lăn xuống chân núi. nhưng khi nghĩ lại mình đang phải cứu lấy người mình yêu thương, nếu thất bại lần này tôi sẽ mất Tuấn vĩnh viễn thì trái tim như được tiếp thêm một sức mạnh vô bờ. tôi đã quá thờ ơ với chính tình yêu thật sự của mình, để Tuấn đau khổ trong một thời gian dài, đã làm cho anh ấy mất mát quá nhiều thứ…..những dòng kí ức về anh cứ liên tục tràn về tiếp thếm sức mạnh cho những bước chân của tôi. những tiếng cười, chọc ghẹo của anh ấy vẫn như mới hôm qua còn văng vẳng đâu đây, cảnh tượng anh ấy hy sinh tính mạng để bảo vệ tôi làm trái tim đau nhói. bỗng vấp một cục đá, tôi trượt chân, người như muốn nhào về phía trước, một bàn tay nắm chặt tay tôi gì lại, giọng ấm áp: – cẩn thận chứ….. tôi cúi đầu, thay cho lời cảm ơn….giờ tôi cũng không biết nên đối diện với người trước mặt mình như thế nào, Minh Hoàng, một cái tên nghe thật quen và mang hình dáng của Phương……cảm giác thật khó tả…. Minh Hoàng khẽ suy nghĩ, trong lòng dấy lên một mớ hổn độn. Thật ra người thanh niên đó là ai, tại sao có thể khiến cho tiểu phụng yêu say đắm như thế, mình có thể che chở bảo vệ cậu ấy nhưng lại không thể làm cho cậu ấy có một động lực và sự quyết tâm mảnh liệt thế này…..mọi chuyện chẳng lẽ đã thay đổi rồi sao….. ** trên đỉnh núi là một tòa lâu đài rộng lớn đen thăm thẳm. cảm giác trên đây thật ngột ngạt, cánh cửa lâu đài bật mở. chúng tôi khẽ nhìn nhau, rồi từ từ tiến vào tòa lâu đài âm u đó. khi vừa qua khỏi lớp cửa thì một gian phòng như cung điện của vua chúa hiện ra. một bóng đen đang ngồi trên một chiếc ghế thật rộng lớn dựng ở giữa đại sãnh, giọng hắn hắng đục : – ta đã đợi các ngươi lâu lắm rồi……….. làn da của hắn trắng xanh nhợt nhạt như một xác chết, đôi mắt đen sâu, chiếc áo choàng che nữa ngực làm lộ ra một vét sẹo dài lớn giữa bộ ngực vạm vỡ. mái tóc dài bạc trắng, che khuất một con mắt. hắn ngước mắt nhìn tôi, nở một nụ cười nhếch môi : – phụng tiên…..ngươi vẫn thế…..vẫn có một sắc đẹp tuyệt nhất thế gian này…… tôi im lặng, không nói gì. hắn quay mắt sang Minh Hoàng, ánh nhìn sắc như dao cạo : – không ngờ ngươi lại được giải phong ấn nhanh như thế…..ta cứ tưởng là ngươi sẽ giết được phụng tiên chứ….. Minh Hoàng nhìn hắn, đôi mắt rực lửa : – ta thật không thể ngờ ngươi lại khiến hai chúng ta lại tàn sát lẫn nhau, ngươi thật bỉ ổi….. hắn bật cười lớn, nụ cười đểu giả vô tội vạ : – bỉ ổi…..cám ơn vì đã khen…… cửa lâu đài đóng lại, những trận dông tố càng trở nên dữ dội, hai chân mày của hắn nhíu lại: – các ngươi đã đến đây thì đừng mơ mà còn có đường trở về….. Thủy Linh và Tiến xông tới, ánh nhìn quyết liệt : – đừng nói nhiều nữa….. hắn khẽ nhắm mắt đắc ý, hai ngón tay đỡ lấy những thanh gươm của Tiến và Thủy Linh, nụ cười nữa miệng : – ở đây mà nói giết ta sao…..thật nực cười…..chỉ với những sức mạnh bé con này thì…….ha….ha hắn thổi nhẹ thì tạo ra một cơn cuồng phong thổi bay Tiến và Thủy Linh ngược lại trước đôi mắt kinh hoàng của chúng tôi. Minh Hoàng thở dài : – ngươi……ngươi đã mạnh hơn rất nhiều rồi….. hắn chấp hai tay lại tỏ vẻ lịch thiệp, miệng luôn cười: – tất cả cũng nhờ lưỡng phụng song uyên cả thôi……7 kiếp qua các ngươi luôn phải bị chia cắt, không thể tái hợp với nhau mới sinh ra một loại thù hận tuyệt nhất thế gian này….ta dựa vào đó mà tu luyện….ha….ha…. Minh Hoàng cười đau đớn : – thì ra ngươi xóa bỏ trí nhớ của tiểu phụng và phong ấn ta là có chủ ý này…..muốn 2 chúng ta vừa tàn sát lại vừa hận thù nhau…….. hắn nhướn mày, tỏ vẻ đồng ý. Minh Hoàng quay lại, đôi mắt u buôn khẽ nắm lấy tay tôi : – bây giờ muốn hạ hắn thì phải nhờ đến tình yêu vĩnh cửu của chúng ta thôi……em hãy giúp anh một tay nào….. hắn bật cười lớn, nụ cười phá tan cả những cơn giông : – tình yêu vĩnh cửu…..ha….ha…..các ngươi nghĩ các ngươi còn sỡ hữu nó sao…..quá mơ hồ….. Minh Hoàng mở lớn với đôi mắt đầy nghị lực và quyết tâm. tôi bước lên cạnh anh, giọng quả quyết : – chúng ta nhất định phải diệt trừ tên đại ma đầu này………. Minh Hoàng bật cười, rồi nói từ tốn : – em còn nhớ cách thi triển trận pháp song uyên ngọc bích không…? tôi lắc đầu, thì anh mỉm cười : – vậy thì anh làm sao…..thì em hãy làm như vậy….chỉ cần làm theo anh một cách từ từ là được rồi……trận pháp này không cần nhanh, cũng không cần mãnh liệt….không mạnh….trận pháp này thât sự rất yếu trong tất cả các trận pháp…..nhưng nó liên kết với tất cả trận pháp yếu tạo thành một trận pháp mạnh, những trận pháp mạnh lại liên kết với nhau tạo thành những trận pháp rất mạnh…..cứ thế mà nó nhân lên với một sức mạnh không thể ngờ……. Wet giật mình, đôi mắt hơi lo sợ : – nhưng chủ nhân ! thiếu chủ bây giờ đã không còn nhớ tới người…..thần giao cách cảm của hai người bây giờ đã không còn thì làm sao mà triển khai song uyên ngọc bích được…… Thủy Linh hơi mơ hồ : – muốn triển khai được trận pháp này thì người đó vừa là lưỡng phụng song uyên và vừa phải có tâm giao liên thông….nếu một trong 2 người chỉ cần suy nghĩ chệch hướng với đối Phương thì lập tức bị đảo pháp dẫn đến cái chết. Minh Hoàng mỉm cười tự tin…..đôi mắt u sầu đầy tâm sự : – hãy nghĩ đến người mà mang hình dánh của anh…..tinh linh tình yêu đó…..chắc chắn 2 người đã có nhiều kỉ niệm…..bởi vì người đó cũng mang theo một tình yêu mà anh dành cho em…..hãy dùng ký ức về người đó mà tạo mối liên thông với anh. tôi quay lại nhìn Tuấn rồi gật đầu quyết tâm. Minh Hoàng nheo mắt, rồi thả lỏng người….anh đứng im bất động. tôi cũng làm như anh. trong đầu tôi lúc này là những khoảng thời gian bên Phương. lần đầu tiên gặp mặt cũng như những lần anh hy sinh cho tôi……vẫn đâu đó giọng hát của anh ấy bên tai. từ từ và nhè nhẹ những luồng sáng đỏ lấp lánh phát ra từ dấu ấn và trái tim của phượng hoàng. chúng cứ bay thật chậm quanh tôi và Minh Hoàng. đôi mắt anh từ từ mở ra, hàng lông mi dài mượt xuống mí. giọng anh như truyền trong suy nghĩ của tôi. “ thì ra em và tinh linh có nhiều kỉ niệm thật “ tôi mỉm cười, và đáp trả bằng dòng suy nghĩ “ rất nhiều, nhiều đến nỗi làm cho người ta phải đau khổ, phải yêu thương, phải trưởng thành “ bây giờ tôi và Minh Hoàng tâm trí liên thông, những gì tôi suy nghĩ anh đều biết, và ngược lại tôi cũng biết những gì anh đang nghĩ. “ hãy cho anh thấy tiếp những gì mà hai người đã trải qua “ đôi mắt tôi nhướn lên, với vẻ hoài vọng xa xôi. những lần cãi nhau với Phương đều mang lại cho tôi một cái gì đó thật vui, giống như là giành lấy được sự quan tâm của cậu ấy, cả lúc Phương nằm trong bệnh viện không biết đến bao giờ tỉnh lại, thì chính tôi đã bỏ rơi cậu ấy, tôi đã né tránh đau khổ, tôi đã bước đến bên Tuấn…… một hạt long lanh đã bắt đầu hạ xuống khóe mắt, Minh Hoàng mỉm cười an ủi “ đừng tự trách mình, mọi chuyện đều là số phận mà “ Tinh Vân ngồi im khẽ quan sát, rồi hắn nhếch môi cười…..từ trong ánh nhìn của hắn phát ra những ánh sáng đen bay thẳng đến chúng tôi. những ánh sáng xanh cứ thế mà cuốn lấy, dập tắt ánh sáng đen…..nhưng những ánh sáng xanh quá yếu ớt, không thể chống lại một rừng đen được. Minh Hoàng nhướn mày. “ đừng phân tâm, em hãy để nỗi đau xuyên qua chúng ta, đừng gồng mình chống lại chúng, hãy thả lỏng toàn thân cho bóng tối nhập vào, hãy dùng thân thể mà cảm nhận và thanh tẩy chúng” tôi làm theo lời Minh Hoàng, để cho những ánh sáng đen xuyên qua thân thể mình. nhưng nỗi đau thật đau đớn, nó như rút hết cả xương cốt, làm thân xác người ta chỉ muốn tan ra thành bọt biển. những miệng tôi lại mỉm cười, những nỗi đau thân xác này thật nhỏ bé so với nỗi đau mà mất đi những người mà mình yêu thương…..tôi đã có thể chịu đựng được tất cả, thì chắc chắn tôi có thể vượt qua được chúng. Minh Hoàng gật đầu, đôi môi mỉm cười. “ đúng rồi tiểu phụng…..em làm rất tốt…..hãy biến cái của người thành của chúng ta…..” tôi bắt đầu chuyển hóa những ánh sáng đen biến thành những ánh sáng xanh, làm cho lớp ánh sáng xanh như dày đặc thêm. Tinh Vân hơi nheo mắt, nụ cười đầy ẩn ý : – khá lắm…… bất giác tôi nhìn thấy trong tâm trí của Minh Hoàng là những quanh cảnh thần tiên hạnh phúc, giữa tôi và anh đã có một quảng thời gian dài sống trong hạnh phúc, không hề biết đến đau khổ, ngày nào cũng như ngày nào đều bên nhau vui đùa, không lo chuyện thế sự. hàng lông mi tôi trùng xuống. “ tình yêu là phải trải qua đau khổ, phải trải qua thử thách, gian truân thì nó mới trở nên kiên cường và bền vững…….anh và em hình như vẫn chưa làm được chuyện này…..” Minh Hoàng cúi đầu, khuôn mặt thoáng buồn. “ đúng vậy, em bây giờ đã trưởng thành rồi, đã không còn là một đứa bé ngây thơ hồn nhiên như ngày nào nữa, em đã biết lo cho người mình yêu, biết hy sinh tất cả, biết chịu đựng, anh không thể làm em trưởng thành, nhưng những người xung quanh bây giờ của em đã làm cho em trưởng thành……” toàn thân chúng tôi bắt đầu phát sáng rực rỡ, xung quanh được bao quanh những luồng sáng xanh lấp lánh. Wet cười rạng rỡ : – cuối cũng đã bắt đầu bày trận…… Tiến nheo mắt : – nãy giờ mới bắt đầu thôi sao…. Thủy Linh mỉm cười : – để bày được trận pháp này thì phải cần thời gian và sự nhẫn nại……không quá chậm chạp, cũng không quá nhanh….từ tốn nhẹ nhàng như những dao động của nước, êm dịu và thanh thản như hơi thở của gió….nói chung đây là một trận pháp rất khó……- rồi anh quay qua Tiến– trước giờ em chỉ nghe chứ chưa hề được nhìn thấy, giờ mới được tận mắt nhìn thì quả là trận pháp truyền thuyết. Tinh Vân đứng dậy, rồi hắn nói : – giờ mới bắt đầu……ta muốn thử xem song uyên ngọc bích của các ngươi lợi hại hay thất tình hận kiếp của ta lợi hại……. Wet thở dài sầu não : – đúng như mình dự đoán, hắn đã luyện xong thất tình hận kiếp….. Thủy Linh giật mình, anh lo sợ : – phen này chủ nhân nguy mất….. Tiến lắc đầu khó hiểu : – thất tình hận kiếp lợi hại đến vậy sao…..? – nó là một loại pháp cực kì hiểm ác và thâm độc nhất tam giới, thất tình là đã mất đi tình cảm, mất đi sự thương yêu, hận kiếp là oán trách, thù hận được dâng lên tới đỉnh điểm……thất tình hận kiếp là một pháp sinh ra thù hận và hấp thu thù hận. Tinh Vân cởi áo choàng ra, lộ rõ bộ ngực vạm vỡ trắng xanh, tái nhợt…..hắn chấp 2 tay lại, rồi nhìn trừng trừng 2 chúng tôi. xung quanh hắn hiện liên 7 vòng xoáy đen thăm thẳm. tạo thành những đợt cuồng phong như muốn hút hết mọi thứ vào chúng. Tiến và Thủy Linh phải bám chặt vào cột nhà, còn Wet cố gắng trụ và góc cột. người của tôi bắt đầu run lên, bàn chân như không còn điều khiển được nữa, nó cừ từ từ nhích ra khỏi trận pháp…..Minh Hoàng lập tức nắm chặt lấy bàn tay tôi, giọng anh mãnh liệt như đẩy tan cả trận cuồng phong. – đừng nhìn ai…..đừng nghe ai…..đừng tin ai…..em hãy chỉ nhìn anh, chỉ nghe anh và chỉ tin anh mà thôi….. đôi mắt tôi trạm phải ánh mắt đầy nhiệt huyết yêu thương của anh, ánh mắt ấy sao mà giống quá, giống như ánh mắt của Phương lúc bảo vệ tôi….nó mang một sự ấm áp, an bình đến vô bờ. Tinh Vân cười đểu giả : – phụng tiên…..ngươi nghĩ là bên Minh Hoàng thì ngươi có thể lập được trận pháp sao…..vậy thì hãy thử lập một mình cho ta xem….. vừa nói xong, hắn lập tức tách hai tay ra, miệng hét lớn : – thiên địa vong oan….. từ bầu trời dông tố, một luồng sét đánh thẳng vào giữa tôi và Minh Hoàng, thổi bay hai chúng tôi bay về 2 phía, những luồng sáng xanh cứ thế mà bị tách đôi ra, không gian như bị xé toạc….. chưa kịp định thần thì tôi đã bị một trận cuồng phong cuốn thẳng vào những vòng xoáy đen thăm thẳm…..bên tai vẫn còn những giọng thảng thốt : – chủ nhân….. – Gia Anh – tiểu phụng………….
|
CHƯƠNG 80 đầu tôi thật là đau, đôi mắt như không thể mở được, những tiếng cười nói cứ rôm rã, những âm thanh cứ vang dội làm đầu thật đau nhức. cố gắng đứng dậy, đôi mắt mệt mõi mở ra nhìn xung quanh, thì tôi thật sự sững sốt, bờ môi run lên: – đây là…..đây là….. một khu phố cổ cách đây đã rất lâu, xung quanh đầy những người mặc trang phục lúc xưa. tôi đang đứng giữa một con đường phố với vẽ mặt ngỡ ngàng ngây ngô nhìn xung quanh. mọi người đi qua đều nhìn tôi với ánh mắt ham muốn có, tò mò có, ngạc nhiên có, và kì thị cũng có……đâu đâu vẫn là những câu nói : – con nhà ai mà đẹp quá…… – thiếu niên gì mà đẹp hơn hoa….. – người gì đâu mà ăn mặc kì quái người tôi bây giờ chỉ có một chiếc áo lụa màu trắng mỏng, mái tóc dài ngang lưng với hàng mái phất phơ mỏng. mới lúc nãy tôi còn bị những hố đen sâu thẳm của tinh vân hút vào, vậy mà bây giờ lại đang ở một khu phố cổ. cảnh chợ búa nhộn nhịp ngày xưa. quá ngỡ ngàng tôi bước đến một cô gái đang bán hoa, giọng ngại ngùng : – chị ơi….! cho em hỏi đây là đâu vậy ạ…..! cô gái tròn xoe đôi mắt, nụ cười chiếm lĩnh cả khuôn mặt, giọng ấp úng : – đây….đây…đây là Tân Thanh…… – Tân Thanh….?- tôi ngạc nhiên hỏi lại. cái tên nghe quen quen cũng thật là lạ. tôi giật mình khi chợt nhớ tới cái tên của thành phố mình đang sống thì tên cũ của nó chính là Tân Thanh. đôi mắt hơi nhíu lại, tôi chậm rãi hỏi : – năm nay bao nhiêu rồi chị….! cô gái mỉm cười bẻn lẽn : – à 1900…..cậu từ nơi khác đến à……nhìn cậu lạ quá….. tôi giật mình, đầu óc trống rỗng : – hả…..uh….dạ….. trời….! vậy là tôi đang đứng giữa phố phường Tân Thanh với 100 năm về trước sau……chuyện này….chuyện này là như thế nào……? ** tinh vân mỉm cười nhếch môi, ánh nhìn dè bỉu : – ngươi cũng nhanh tay thật…..nhưng chưa chắc gì phụng tiên có thể mượn được sức mạnh của quá khứ….ha….ha….. Minh Hoàng ánh nhìn cương nghị, giọng quả quyết : – ta tin tưởng vào tiểu phụng…..nhất định em sẽ làm được….. mọi người đều bàng hoàng cả. Tiến và Thủy Linh cũng không thể ngờ tới giải pháp này. khi tôi vừa bị hố đen hút vào, thì ngay lập tức Minh Hoàng đã phá nát phụng sen kim tạo thành những vòng sáng giữ lấy tôi và đẩy tôi về với quá khứ. chỉ khi làm như vậy tôi mới không bị thù hận bóng tối khống chế, và khi quay về quá khứ tôi có thể mượn được sức mạnh để quay về mà tiếp tục trận chiến không cân sức này. Tiến nheo nheo mắt, giọng hơi ngạc nhiên : – nếu lỡ Gia Anh không mượn được sức mạnh từ quá khứ sao….. Wet lắc đầu, đôi mắt buồn : – thì thiếu chủ sẽ bị giam ở quá khứ vĩnh viễn và không bao giờ trở lại được. Thủy Linh phẩn uất : – nhưng chỉ trong 1h đồng hồ có phải là quá ngắn không…..làm sao mà chủ nhân có thể mượn được sức mạnh và quay về kịp….. khi tôi bị đẩy về quá khứ thì trước những hố đen sâu thẳm và những luồng sáng xanh là một chiếc đồng hồ cát được làm từ những hạt sáng của phụng sen kim. trong 1h đồng hồ thì trận chiến phải tạm hoản bởi giới định thời gian, nhưng khi cát chảy xong mà tôi vẫn chưa quay về được thì chắc chắn mọi người sẽ gặp nguy hiểm. từng hạt cát rơi xuống thì lòng ai nấy cùng đều nơm nớp lo âu. Wet mỉm cười, giọng từ tốn : – không đâu…..1h đồng hồ ở đây là bằng 1 năm ở quá khứ….. cả hai người đều trợn mắt : – cái gì ? 1 năm…… Tiến ngạc nhiên : – trời…..1 năm không phải là quá lâu sao….nếu như vậy thì khi Gia Anh trở về không biết còn nhớ tới cuộc chiến này không….chỉ trong 1h đồng hồ mà cậu ta mang về cả kí ức 1 năm sao ! Wet nhìn ra khoảng không bao la….: – điều khiển quá khứ, tương lai, thời gian, quản lý tình yêu, ký ức chẳng phải là phụng tiên sao…..thiếu chủ nhất định sẽ làm được….. ** tôi cứ bước đi với ngàn câu hỏi trong đầu, tại sao mình lại ở đây ? chuyện này là như thế nào ? mọi người đâu hết rồi…… nhìn quanh thì tôi đã thấy mình đến bên một bờ hồ, và đang ngồi trong một cái đình Thượng Lãm. ngồi lên lan can nghĩ mệt, tôi dựa đầu vào cây cột, mái tóc dài ngã xuống, ánh mắt mơ hồ nhìn bờ sóng lăn tăn. một cơn gió hiu hiu qua, mang theo nhiều cánh hoa rơi xuống dòng nước, khẽ đưa tay đỡ lấy một cánh hoa, mùi hương của nó vẫn còn thoang thoảng đâu đây, ánh mắt dịu dàng với bờ mi dài mượt, đôi môi thắm đỏ với nụ cười rạng rỡ : – đây không phải là hoa dã lan sao…..!chẳng lẽ mua thu đã tới rồi…….. tôi cảm thấy hình như một ai đó đang nhìn mình, quay đầu qua ngôi đình bên, một chàng thanh niên tuấn tú, dáng người tao nhã, làn da trắng sáng, ánh mắt buồn buồn mà đầy tâm sự . tôi hơi nheo mắt nhìn anh ấy, rồi sững sốt nhận ra hình bóng Tuấn ở trong anh. đôi mắt rưng rưng nước ngẹn ngào vì xúc động, miệng không thể mở nên lời. chưa kịp định thần, thì anh ấy vội bước qua, giọng nhẹ nhàng : – Cát An….là em phải không….Cát An….! tôi giật mình, ánh mắt hãi hoàng, khẽ lắc đầu : – không! tôi không phải Cát An….anh nhìn nhầm người rồi….. anh ấy trợt tỉnh, ánh mắt dịu lại, khẽ cười buồn : – đúng rồi….cậu ấy đã chết…..đã chết thì tại sao lại có thể ở đây được….mình….mình phải chấp nhận sự thật này thôi….. tôi ngại ngùng nhìn anh, rồi khẽ hỏi : – anh là người ở vùng này sao….! lúc này anh ấy mới nhìn vào tôi, ánh nhìn dịu dàng và tha thiết, đôi môi mỉm cười : – vâng !- rồi anh lướt nhìn những cánh hoa vương vải trải dài trên mặt nước- nhìn cậu lúc nãy thật đẹp….. tôi tròn xoe mắt, giọng ngạc nhiên : – lúc nãy? anh ấy ngại ngùng, khuôn mặt thoáng ửng đỏ : – gió thu quặng hiu buồn điệp điệp dã lan vụn rơi rã chân hồ cúi mình trước dáng ngàn muôn sắc thắm nét trời xanh hạ thủy tô. tôi bật cười, đôi mắt hạnh phúc : – hay quá,….bài thơ đó anh làm lâu chưa….. anh ấy mỉm cười rạng rỡ, khuôn mặt thoáng vẻ tươi sáng : – lúc nãy nhìn thấy cậu đỡ hoa dã lan trước gió thu, ngẩu hứng làm mà thôi…. tôi như chợt hiểu, giọng ấp úng : – hả….vậy…vậy….dáng ngàn muôn sắc….. anh ấy cười thật giống Tuấn, nụ cười như đầy lùi cả giông tố, như nắng xuân của mặt trời rạng rỡ : – thật vậy…sắc đẹp của em có thể nói là trăm hoa phải ghen tị, ánh nhìn của mặt trời cũng phại dịu đi trước sự tỏa sáng đó, mặt trăng thiếu màu khi nụ cười nở trên môi, ngọn gió cũng phải hạnh phúc khi lướt qua mái tóc em….bờ hồ phải thinh lặng vì ánh mắt đượm buồn….. tôi bật cười, ánh nhìn lém lỉnh : – trời đất….anh có phải thi sĩ không vậy….sao nói chuyện văn vẻ quá…… anh gãi đầu, nhìn thật là dễ thương : – xin lỗi! nãy giờ quên giới thiệu…..anh tên là Thẩm Kì Lang….. tôi hơi nhíu mày, khuôn mặt suy nghĩ : – Kì Lang…..- khuôn mặt đó, nụ cười đó, hình bóng Tuấn chập chờn cứ hiện về, đôi mắt tôi sững lại, toàn thân bất động, giọng đến nỗi run run – Kì Lang….., Kì Lang…..anh chính là Kì Lang…. kiếp trước của Tuấn, chuyện gì thế này, sao cho tôi lại gặp được anh ấy trong hoàn cảnh này…..ông trời đang trêu đùa tôi sao….? ** hai chúng tôi ngồi xuống bên bờ hồ trò truyện, mặc dù hai người không nói ra, nhưng mỗi người đều thật sự hạnh phúc khi gặp được một người mang hình bóng của người mà mình ngày đêm mong nhớ, như hai người yêu nhau mà không đến được với nhau, trước mặt họ vẫn còn là một bức tường vô hình che chắn. – em tên gì và từ đầu tới…. đôi môi tôi không ngớt nụ cười : – em tên là Gia Anh….em từ một nơi rất xa tới đây.. Kì Lang mỉm cười : – Gia Anh….cái tên thật là đẹp….- rồi anh quay qua nhìn tôi – em tới đây rồi em ở đâu….chừng nào em quay về….. – anh làm gì giống như khảo hình em vậy….. anh ấy khẽ xoa đầu, ngại ngùng : – anh vô lễ quá…. tôi bật cười, nhìn sao vẫn đáng yêu quá : – không có gì đâu, em chọc anh thôi…..em cũng không biết nữa, em bị lạc tới đây, giờ không quen ai và không biết làm sao mới trở về được nữa. nghe tới đó như bắt được vàng, anh hớn hở nắm lấy tay tôi giọng rối rít : – vậy em ở ngoài nguy hiểm lắm, hay qua nhà anh tạm ở đi, khi nào tìm được đường về nhà rồi em đi cũng chưa muộn. tôi giật mình, ánh mắt liếc xuống bàn tay đang nắm chặt tay tôi. chợt tỉnh, anh rút tay lại, rối rít xin lỗi : – xin lỗi….xin lỗi….anh….anh….anh lại vô lễ nữa rồi…. tôi mỉm cười : – không được đâu….anh và em chưa biết nhau lâu mà sao qua nhà anh ở được…. ba mẹ anh không nói gì sao….? – ba, mẹ ?….. tôi chột dạ, sửa lời : – à không ! ý em nói là phụ mẫu của anh không nói gì sao ? anh mỉm cười rạng rỡ, nụ cười ấy quả thật khiến cho không ai không bị cuốn vào lốc tình : – em khỏi bận tâm chuyện đó…..từ bây giờ em đã là bạn của anh rồi…. chưa kịp phân bua gì nữa thì tôi đã bị anh lôi thẳng về nhà. quang cảnh khu phố này thật đẹp. nó mang một chất rất riêng, mọi vật đều mới lạ với tôi, giống như một cuộc sống khác, một thế giới khác vậy. khu nhà của họ Thẩm là danh gia vọng tộc, nguy nga tráng lệ. vừa bước tới cổng, đã có hai người chạy ra lại mở cửa khẽ cúi đầu : – thiếu gia đã về…… trong khu nhà này có đến gần trăm khu nhà nhỏ khác, như một cung điện. tôi ở trong một khu nhà gần bờ hồ sen và có nhìu mái đình để ngắm cảnh, Kì Lang mỉm cười : – lúc em ngồi bên bờ đình ngắm cảnh thì thật tuyệt đẹp, sẽ có biết bao nhiêu người có thể đánh đổi mọi thứ để được nhìn ngắm em bên bờ đình hồ. tôi ngượng ngùng : – anh lại quá lời…… – vì thế mà anh để em ở đây, để anh có thể hàng ngày, hàng giờ được nhìn ngắm em bên bờ đình…. hai má tôi ửng đỏ, giọng ấp úng…. – anh….anh Kì Lang khẽ cười : – thôi em nghỉ ngơi đi….anh đi chào mẫu thân anh một lúc, rồi anh qua trò chuyện với em….. tôi cúi đầu từ tốn : – dạ….. ** bước đi dạo xung quanh những cây cầu quanh bờ hồ, những cánh sen nở rực rỡ dưới nắng hoa. đôi mắt tôi thoáng đi nỗi buồn. – đây là thật hay là mơ…..tại sao mình lại ở đây….. nhưng cũng có phần pha loãng hạnh phúc, không hiểu vì sao khi gặp Kì Lang thì một phần nào đó trong tôi lại sống dậy, như chỉ muốn được giữ mãi khoảng khắc này, như đã có được Tuấn trở về. bước đến một căn phòng bằng gỗ mun thật đẹp, họa tiết nhìn rất sắc xảo, toát lên căn phòng là nét đài trang tao nhả. nhìn xung quanh thấy không có ai, hơi tò mò tôi mở cửa bước vào xem thử thì đập vào mắt tôi là hàng loạt bức tranh treo đầy tường, cửa sổ, trần nhà, đâu đâu cũng là tranh. những có một điều rất lạ, là toàn bộ tranh ở đây đều chỉ vẽ một người thiếu niên phải nói là quốc sắc thiên hương, bởi vẻ đẹp dịu dàng của người đó, nhưng nhìn hơi quen, hơi giật mình, tôi buột miệng : – đây…..đây không phải là mình sao……!- nhưng suy nghĩ lại, tôi bật cười – không ! đây chính là Cát An….. ngắm nhìn bức tranh phác họa kiếp trước của mình tôi tặc lưỡi : – giống thật…. một giọng nói vang lên : – tò mò là một thói xấu đó….. giật mình quay lại, tôi cúi đầu : – tôi xin lỗi…..chẳng qua là căn phòng quá đẹp….nên….nên…. vừa nói tới đó thì tôi đã nghe được tiếng người kia bật cười, giọng dịu đi : – làm gì mà em sợ vậy…..anh chỉ đùa thôi mà….. ngẩn đầu lên, đôi mắt tôi chưa hết bàng hoàng : – anh làm em sợ quá…..nhưng em xin lỗi….em không biết căn phòng này….. Kì Lang cắt lời, đôi mắt hơi buồn : – ra ngoài đi dạo rồi anh sẽ kể cho em nghe….. chúng tôi ngồi trên bờ đình sưởi ẩm dưới nắng sen. – em bao nhiêu tuổi ? – dạ năm nay em 19 – hả…..19 – giọng anh đầy nét ngạc nhiên- vậy mà anh cứ tưởng em chỉ mới 15 hoặc 16….. tôi mỉm cười : – anh lại ghẹo em rồi…..thế còn anh….. – à ! anh năm nay 22 tuổi …… rồi anh nhìn quanh, giọng hơi dịu xuống : – em thấy người trong tranh thế nào…… – rất đẹp….. – ùh! người đó đẹp như em vậy…..nhưng….. tôi quay sang anh, đợi anh nói tiếp. Buồn bã, anh lấy cục đá ném xuống hồ sen : – nhưng đã chết rồi……. đôi mắt tôi tròn xoe kinh ngạc thì anh nói tiếp : – lúc đầu nhìn em anh như tưởng người đó quay về, nhưng nhìn kĩ thì em nhỏ hơn người đó…..sau này chắc em lớn lên thì em sẽ rất giống người đó…… tôi mông luông giả vờ hỏi : – anh ấy tên gì vậy anh ? – Dương Tử Cát An….. tôi gật đầu, trong đầu là dòng suy nghĩ, quả đúng là mình đã quay về quá khứ, nhưng tại sao lại đưa mình tới thời điểm này…..rốt cuộc là mọi chuyện có dụng ý gì. tôi nheo nheo mắt, giọng từ tốn như thăm dò : – có phải anh thích….à không, anh ngưởng mộ người đó nên khi thấy em mới đối xử tốt với em như vậy không. Kì Lang sững người, ánh mắt vừa vui lại vừa buồn, rồi anh đứng dậy quay lưng đi, bỏ lững câu nói : – anh cũng không biết nữa……
|