típ nk m.n
***************************************************************** CHƯƠNG III: Cái ngày đó cuối cùng đã đến, tôi buộc phải sang nhà họ để ở thử và xem ý họ, tôi cũng buộc không được đến trường trong vòng ba tháng này, nhưng tôi không nghỉ học. Ở đó tôi được thuê gia sư và nghe nói là học chung với người mà sau này tôi sẽ lấy, và sau đó bọn tôi vẫn thi bình thường tại trường học, nhà có quyền thế thì cái gì mà chẳng làm được, đó cũng là chuyện thường. Tôi đi chỉ với quản gia của mình và vài cái vali, chứ chẳng còn gì nữa. Nhớ lại đêm hôm qua, lúc mà gặp anh Phong để nói chuyện sang hôm nay sẽ đi, khi gặp anh ấy, tôi hết sức ngại ngùng, một thằng con trai đã 18 tuổi rồi, vậy mà vẫn còn khóc sướt mướt như một đứa con gái, tôi nói: – Chắc anh đã biết chuyện rồi phải không?? Anh ấy trả lời mà mắt anh ấy như cứ nhìn xuyên vào trái tim tôi, tôi phải ngó đi chỗ khác: – Dạ!!tôi đã nghe bà chủ nói chuyện rồi ạ!! – Vậy anh hãy chuẩn bị đi, ngày mai là chúng ta đi rồi!! Nói xong, tôi định quay lưng đi, thì nghe anh ấy nói, giọng có vẻ yếu hẳn hơn thường ngày: – Cậu chủ cho tôi mạn phép hỏi một câu, xin cậu chủ đừng giận? Tôi khó hiểu, nhưng linh cảm mách bảo cho tôi biết, có cái gì đó đang tiến thêm một bước rồi: – Được!! Anh cứ nói đi!! – Cậu chủ có buồn không!!khi bị ép hôn như vậy! – Ừ !! Tôi rất buồn,nhưng tôi biết làm gì đây, tôi đâu còn sự chọn lựa nào khác chẳng lẽ tôi lại chạy đến chỗ ông tôi và nói là con không đồng ý, đó là chuyện của người lớn không có liên quan gì đến con. Vậy sao??? Anh ta nhìn tôi, một cái nhìn mà tôi cảm thấy có một cái gì đó rất đau lòng, hay tại tôi quá đa cảm, ngập ngừng một lúc anh ta chỉ nói: – Cậu chủ……… Tôi ngắt lời: – Chỉ còn cách phải chấp nhận nó mà thôi, tôi thật sự không biết làm gì ngoài cách này cả – mắt tôi đã bắt đầu hoe hoe đỏ – tôi liền quay sang chỗ khác, nào là nhìn sao trên trời rồi dưới đất. Anh Phong liền mạnh dạn nói: – Cậu chủ đừng sợ!! Tôi đã đi theo cậu chủ, thì tôi sẽ bảo vệ cậu chủ, cậu chủ đừng có buồn nữa!! Nói rồi, anh ấy đi thẳng, tôi cảm nhận được một sự ấm áp nào đó đang xen lẫn trong nỗi buồn miên man của tôi, đến sáng hôm nay, tôi vẫn vui khi nhận ra có sự có mặt của anh Phong khi cùng tôi sang nhà bên ấy. Tôi bước ra đến cổng, quay lại nhìn thì vẫn thấy mẹ tôi đứng đó, tay cầm khăn lau hai hàng nước mắt, còn ba tôi thì không ra tiễn tôi, tôi không buồn, vì tôi biết tính ông mà, cực kì cố chấp và cứng rắn. Tôi đi xe tới nhà đó, chiếc xe cứ chạy, chạy, nhà của ông lùi dần về phía sau, chiếc xe, chạy trên đường xa lộ mà thường ngày tôi vẫn hay đi qua, mà giờ đây sao nhìn nó khác thế,vẫn mọi người, vẫn mọi hoạt động quen thuộc đó, mà giờ đây sao tôi nhìn nó như lần đầu, hay là do chính bản thân tôi đang dâng trào một cảm xúc khó tả, hồi hộp và lo lắng. Chiếc xe dừng lại trước một, phải nói là nó còn rộng hơn cả nhà ông tôi, nó như là một cung điện vậy, hai bên hàng trồng rất nhiều cây, và hoa, hoa nào cũng có, đang bỡ ngỡ vì cảnh vật xung quanh thì một giọng như tiếng chim hót, trong veo đầy vẻ ngạc nhiên: – Ủa !!!Là con trai hả!!! Sao kì vậy, nhà ta đâu có con gái đâu còn lấy con trai về làm chi, trời ơi là trời. Tôi ngước mắt lên nhìn thì là một cậu con trai, có thể là 17 tuổi hay 16 tuổi gì đó, tóc dài che mắt, da trắng hồng, đôi mắt đen, phải nói là cực dễ thương. Tôi chẳng nói gì, chỉ đứng im, thì người mà của nhà đó đến rước tôi hình như là quản gia nhà đó, cô ta nói: – Dạ!! Thưa không biết nữa cậu chủ, điều này tôi chỉ nghe phu nhân dặn đến đón người chứ cũng không biết là nam hay nữ, hay là để gặp phu nhân đã ạ!! Cậu ta không nói gì mà nhìn chăm chăm vào tôi, làm tôi ngượng quá đành quay mặt đi chỗ khác, cậu ta cười và nói con trai gì mà ăn đứt con gái luôn, kiểu này con gái chắc xấu hổ mà chết mất!! Đúng là phải nói tôi tuy 18 tuổi rồi mà y chang thằng nhóc 16 tuổi, người cao khoảng 1m6, da trắng, tóc dài phủ mắt, chiếc mũi thanh tú, còn về mắt thì tôi đã nói rồi mà hi…….hi, tôi như được kết tinh từ cả hai vẻ đẹp nam-nhật. Tôi chẳng nói gì chỉ thấy người quản gia của nhà họ nói với tên nhóc kia: – Dạ!! Thưa cậu chủ chúng tôi đi!! Nói rồi cô ta dẫn tôi cùng anh Phong tiến bước trên con đường dẫn vào toà nhà như cung điện kia. Đi ngang qua dãy hành lang tràn ngập hoa hồng, tôi bỗng nhìn lên chiếc lầu đối diện, thì thấy một tên con trai đang ngồi đọc sách, xa quá tôi nhìn không rõ, nhưng thấy dáng người đó quen quen, thôi, phải lo chuyện mình trước đã, còn việc khác để sau,tôi đang cố gắng tưởng tượng con người phu nhân như thế nào, chắc là rất nghiêm khắc như ông tôi, hoặc là một người phụ nữ đầy quý phái và quyến rũ, chắc là như vậy rồi, nhưng không biết tính cách bà ra sao đây,??? Đi được khoảng mười phút thì tới một căn phòng – không – căn phòng này rộng như một ngôi nhà luôn vậy, chiếc cửa thì lớn mà tôi phải ngước cổ lên để nhìn luôn đó. Một người phụ nữ hiện ra, trời ơi, phải nói là hoàn toàn khác xa mọi dự đoán của tôi, căn phòng này đầy đủ thứ trò chơi, và bà ta đang ngồi trên chiếc ghế trải một tấm da hổ, chơi game trên một dàn vi tính hiện đại, nhìn thấy có vẻ bà ta căng thẳng lắm, tôi nhìn lướt xung quanh thì, ối trời, nào là bàn cờ vây, cờ tướng, cờ vua…. Cô quản gia cúi đầu nói: – Thưa bà chủ!! Người đã rước về rồi ạ!! Bà ta không nói gì, vẫn mải miết tay phím tay đưa chuột như chưa nghe cô ta nói gì, cô ta thở dài một cái, rồi tiến lại gần bà ta, và nói thầm vào tai. Lúc này bà ta mới quay lại nhìn. Và câu đầu tiên bà ta thốt ra, thật là giống đứa con trai của bà ta khi tôi mới gặp (do nghe cô quản gia gọi thằng nhóc đó là cậu chủ nên suy ra hắn là con của bà này): – Trời ơi, là con trai sao?? Nhà ta làm gì có nữ, kiểu này thì chết rồi!! Nói xong bà ta quay số điện thoại, không biết bà ta gọi cho ai, nhưng sau khi nói chuyện một hồi bà ta cười và nói giọng đầy bí hiểm: -ha………ha kiểu này thì mày chết rồi con ạ………………ha…………..ha xem mày còn chảnh được nữa không???ha,.,,,,,,,,,ha Tôi thật sự không thể nói được gì nữa, một người phụ nữ quyền quý đó ư, sao mà nhìn giống như những bà bán cá ngoài chợ thế kia, tôi chẳng biết nói gì thì bà ta hỏi: – Con tên gì và năm nay bao nhiêu tuổi rồi?? Tôi trả lời lí nhí: – Dạ!!! Con tên Dương Tử Gia Anh, năm nay 18 tuổi ạ. Bà ta suy nghĩ một hồi, rồi nói: – Con hãy kể câu chuyện giao ước đi nào. Tôi mạnh dạn kể: – Ngày xưa có một vị thiên sứ nọ anh ta di dạo quanh quãng trời bao la, nhưng khi đi được một lúc anh ta lại dừng trước viên đá ngọc thạch nằm cạnh hồ của sự đau khổ, anh ta hỏi: – Đá ơi mày có buồn không, khi mà quanh năm suốt tháng mày chỉ ở đây mà lại chứng kiến mọi sự đau khổ của con người nữa chứ, hãy nói đi đá. Viên đá ngọc thạch chẳng nói gì, nhưng ở trong tận tâm của viên đá loé lên một điểm sáng, rồi vang ra một giọng nói: – Vàng thì phải thử lửa, hạnh phúc sẽ bền lâu hơn khi trải qua đau khổ, hay tin tưởng vào một ngày mai nào đó, ta sẽ cảm thấy ý nghĩa hơn, mọi loài đều có trái tim của nó, chỉ có điều ta có biết lắng nghe hay không mà thôi. Tới đây tôi ngừng kể, vì ông tôi chỉ kể tới đây, ông nói phần sau chính gia đình kia giữ rồi, nên không biết. Quay sang bà ta, tôi thấy bà ta có vẻ hài lòng, bà gật đầu: – Ừ!! Tốt, đúng là người ta cần rước rồi!! Bà ta đang định nói tiếp thì giọng nói lúc nãy vang lên, đó là giọng của thằng nhóc lúc nãy: – Mẹ à!!! Nhưng cậu ta là con trai, mà nhà ta đâu có nữ đâu,sao mà rước về được chứ, mẹ suy nghĩ gì nữa đây?? Bà ta cười : – Nhưng đã hứa hôn thì biết làm sao, kệ trai gái gì tao cũng rước hết!! Cậu ta không chịu thua: – Nhưng anh hai có chịu không, ảnh mà biết mẹ rước cho ảnh một người con trai, chắc anh phá cái nhà này luôn quá?? Bà ta nói như đinh đóng cột: – Nó không chịu thì tao không ép, tao cũng biết tánh nó, nó mà không muốn thì có giết nó cũng chẳng đổi ý đâu. Cậu ta dai như đỉa: – Nhưng lỡ anh hai không đồng ý, thì mẹ làm sao? Gởi người ta về chắc, mẹ đừng nói là như vậy nha?? Tới lúc này, bà ta lại cười một nụ cười nham hiểm, và trong lời nói ẩn chứa điều gì đó: – Không được! Ai lại làm thế, người ta thường nói cơ nghiệp của anh dở dang, thì phận là em phải làm thay, chính vì thế mà ……..Phương!!! Con sẽ kế tục anh con nghen ha….ha Tới giờ tôi mới biết, thì ra thằng nhóc đó tên là Phương, và tôi cảm thấy hình như là bà ta đang chọc con trai của bả. Thằng nhóc đó chẳng do dự, nó vừa nói vừa cười : – Vậy thì lúc đó!! Anh chàng xinh đẹp này sẽ là của con phải không nà………….. Giọng nói hắn kéo dài nghe mà rợn người, tôi thật sự bất ngờ vì câu trả lời của hắn, tôi cứ tưởng hắn sẽ phản đối chứ, ai dè hắn đồng ý cái rụp, nói rồi hắn đi thẳng, chỉ dể lại tiếng cười khoái chí, tôi quay sang nhìn, thì bà ta thở dài, nói với tôi: – Cầu trời cho thằng Tuấn nó đồng ý, chứ con mà rơi vào tay thằng Phương chắc ta chết mất, nó là đứa cực kì quái gở đó con à, nó mới có 16 tuổi mà đã làm cho 12 đứa con gái phải mang thai, may mà ta đã sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, chưa hết còn nghe nói nó đi chơi với tụi trai bao, ta nghe mà như thót cả tim, không biết phạm tội gì mà tôi lại sinh ra cái đứa như thế chứ,….. Mắt bà ta nhìn trong cơn xa xăm, tôi thật sự không ngờ được, một thằng nhóc chỉ mới có 16 tuổi thôi, mà sao nó có thể lại làm những chuyện mà chưa chắc gì tôi dám làm, đang suy nghĩ thì nghe bà phu nhân đó nói với cô quản gia: – Cô mau chuẩn bị phòng cho cậu Gia Anh, ngày hôm nay chắc đi đường đã mệt rồi, ngày mai rồi ta hãy tiến hành mọi chuyện!! Nói rồi, bà ta lại nhảy lên chiếc ghế vi tính, tiếp tục công việc chinh phục của thế giới game. Tôi cũng không biết họ nói tiến hành mọi chuyện là gì, tôi cũng chẳng để ý nữa, chỉ biết đi theo cô quản gia, phòng của tôi được sắp đặt cạnh hoa viên, đối diện với dãy lầu mà buổi sáng có một tên đọc sách mà tôi đi ngang qua. Đang chuẩn bị hành lý, tôi nghe cô ta nói: – Phòng của anh quản gia bên kia. Căn phòng của anh Phong gần như là sát phòng tôi. Trước căn phòng lộng lẫy đó, thì bên cạnh cửa sổ là khóm hoa hồng bạch, nhìn thật đẹp.
|