Fanfic VKook Bố Dượng
|
|
END
Tiệc cưới được tổ chức riêng tư tại khách sạn bậc nhất Seoul. Nơi đây chỉ dành cho những người có địa vị, danh tiếng bởi độ bảo mật thông tin cực kì nghiêm ngặt. Từ sau khi tin tức về gia tộc Lee được đăng trêи khắp mặt báo. Jungkook thường xuyên bị phóng viên rình rập để tra hỏi đời tư sau khi mẹ và ông ngoại vướng vào vòng lao lý, gia tộc thượng lưu sụp đổ. Kim Taehyung không muốn sau cú sốc dư luận đó, trêи báo lại có tiêu đề “Cháu đích tôn gia tộc Lee kết hôn đồng tính.” Thế nên hắn lựa chọn nơi này tổ chức hôn lễ.
Hiện tại Jungkook đang trong phòng thay đồ và chuẩn bị làm tóc. Không khí bên ngoài vô cùng náo nhiệt, cậu có thể nghe rõ tiếng Kim Seokjin đang bận rộn chỉ đạo trang trí lại vài thứ. Kim Seokjin bảo phải tách cậu và Kim Taehyung ra hai phòng riêng như vậy mới tăng phần hồi hộp. Vì vậy Kim Taehyung sẽ ở phòng chờ kế bên và cấm tuyệt không được nhìn trộm Jungkook trước khi buổi lễ bắt đầu.
“Thật ra em thấy để Kim Taehyung chung phòng với em cũng không vấn đề gì. Chắc anh ấy ở bên kia một mình buồn lắm.” Jungkook ngồi yên cho nhân viên làm tóc giúp cậu. Nhưng lòng lại chẳng chịu yên, cứ cách mấy giây sẽ đòi gặp Kim Taehyung.
“Xem kìa.” Ami nhìn cậu lắc đầu chịu thua. “Cách đúng 3 giây em lại nhắc Kim Taehyung 1 lần, e là anh ấy sẽ hắt hơi đến cảm mất. Để chị qua gọi Taehyung sang cho em.”
Jung Ami đi vội sang phòng bên cạnh, vừa mở cửa đã thấy Kim Taehyung đứng ngồi không yên. Daniel ngồi trêи giường, thấy Jung Ami bước vào như vớ được vàng. Thật sự nãy giờ anh nghe Kim Taehyung cằn nhằn lí do không cho ở cùng Jungkook đến đau đầu. Nhưng nói gì thì nói, Kim Taehyung giờ không dám cãi Kim Seokjin một lời. Sợ không sống nỗi với anh trai của hắn nữa. Kim Namjoon tất nhiên sẽ không đánh đấm gì nhưng chắc chắn lôi Kim Taehyung ra thuyết giảng về vai vế gia đình và cuộc sống. Sau đó sẽ là cảnh buồn phiền, sầu thảm của người anh cả trong gia đình khi em trai không nghe lời người yêu anh.
“Đi, tụi em bảo kê cho. Jungkook đang chờ anh đó.”
Kim Taehyung tức tốc phóng như bay sang phòng bên. Hắn chỉ muốn ở cùng Jungkook suốt cả ngày hôm nay thôi. Vừa gặp nhau chưa được đến một phút đã nghe tiếng thét của Kim Seokjin ngoài kia. Sau đó là một màn gây gổ kịch liệt.
“Kim Namjoon!!! Thả cái chân đèn xuống ngay. Anh có biết đám cưới mà làm bể đồ là xui lắm không?”
“Nhưng nó chưa bể mà.”
“Đó là chuyện trước khi anh cầm lên.”
“Anh chỉ muốn phụ em.”
“Vậy anh vào trong gọi Jungkook với Taehyung ra đón khách đi.”
Jungkook phì cười, tự cậu cũng cảm thấy Seokjin đúng là nghiêm khắc với Kim Namjoon. Dù sao cũng tội cho Namjoon, Jungkook có bảo để anh ấy phụ cũng không sao. Nhưng Seokjin một mực khẳng định sẽ làm bể đồ thế nên cứ đẩy Namjoon vào phòng chờ của Kim Taehyung. Vậy đó mà vài phút sau lại mò ra để bị mắng tiếp như thế.
Hai bên cách cửa phòng được kéo ra, không còn ai khác ngoài Namjoon cùng gương mặt uất ức đi vào.
“Kim Seokjin quá đáng. Dù anh hay làm hư đồ trong nhà nhưng hôm nay chưa có món nào bể mà.”
Jungkook vỗ vỗ lên chiếc ghế bên cạnh cậu ý bảo Kim Namjoon ngồi ở đó. Kim Taehyung cũng muốn động viên tinh thần của anh trai. Hắn vòng qua sau lưng Namjoon, giúp anh xoa bóp vai.
“Thôi, anh cứ ở trong này chơi với tụi em. Chưa có ai đến cả, em ngồi một mình cũng buồn.”
Nhắc mới nhớ, lễ cưới của cậu vậy mà hội bạn còn đang chạy khắp nơi chọn vest. Jungkook gọi từ chiều đến giờ rồi thế mà vẫn nhận lại câu nói quen thuộc: “Chúng tớ chưa tìm được bộ vào phù hợp.” Xem có tức không chứ?
“Jungkook, cảm ơn em vì đã đồng ý ở bên cạnh Kim Taehyung.”
Cậu biết Kim Namjoon đối với Kim Taehyung chính là em trai là nhất. Nếu không anh ấy đâu bỏ hết công việc ở Mỹ bay sang Malta chỉ để cứu một người xa lạ là cậu vì Kim Taehyung đã nhờ trợ giúp. Anh cũng sẽ không mao hiểm chạy vào khu rừng đưa cậu thoát khỏi Comino đến Cam Bốt tránh bọn sát thủ. Kim Namjoon bận đến thế nào, điều hành cả một công ty đành chuyển hết việc bàn bạc qua máy tính, thức cả đêm theo dõi tình hình công việc cũng không than phiền lấy một câu. Tất cả đều là vì Kim Taehyung, hắn chính là ngoại lệ.
Jungkook đưa tay nắm lấy tay của Namjoon, anh đã vất vả rồi. Cậu mỉm cười gật đầu, mong là về sau cả đại gia đình đều sẽ vui vẻ và hạnh phúc như lúc này. Tiếng gõ cửa phòng cắt ngang mạch cảm xúc. Jung Ami hớt hãi chạy vào tìm Kim Namjoon.
“Anh Joon, anh Jin bảo anh vào kêu Jungkook với Taehyung ra đón khách nãy giờ mà.” Jung Ami kéo cậu và hắn đứng dậy đẩy ra bên ngoài. Cũng không quên quay lại nói với Namjoon một câu.
“Anh Jin tìm anh đó.”
…
Jungkook và Taehyung định sẽ chụp một bộ hình cưới nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là đợi Aiden lớn thêm chút sẽ cho bé chụp cùng. Nên hầu như hình trong lễ cưới đều là ảnh đời thường mà cậu và hắn chụp cùng nhau trước đó. Phía trước cổng đón khách có một màn hình chiếu chạy ảnh của cả hai, còn có số vài đoạn phim ngắn mà quay phim quay lại họ trong khi chuẩn bị. Và khi khách chụp hình với hai chú rể, máy ảnh được nối với màn hình chiếu sẽ có ảnh ngay trêи đó.
Khách mời hôm nay ngoài bạn bè của cậu còn có đồng nghiệp tại sở cảnh sát của Kim Taehyung. Có thể thấy hắn được lòng mọi người rất nhiều, cho nên từ đồng nghiệp trong đội đến sếp lớn đều bay sang Hàn dự lễ. Hôm nay còn có một người vô cùng đặc biệt xuất hiện. Chính là mẹ của Kim Taehyung. Jungkook chưa từng gặp bà lần nào cả vậy mà lần đầu gặp lại là trong lễ cưới với con trai của bà. Bố Kim đã ra sân bay đón mẹ Kim từ lâu chắc cũng sắp đến rồi.
Dù là lễ cưới riêng tư nhưng khách mời lại không hề ít. Hầu như tất cả vị khách được gửi thiệp đều tham dự đầy đủ. Jungkook và Kim Taehyung nãy giờ chụp không biết bao nhiêu ảnh với khách mời. Chào hỏi liên tục đến mỏi hết cả người. Thế mà suốt cả thời gian đó, Jungkook cứ mãi trông ngóng nhìn ra ngoài cổng khi có xe màu trắng chạy đến. Cử chỉ thoáng qua cũng không lọt khỏi mắt Kim Taehyung. Hắn biết cậu đang chờ mẹ.
Kim Taehyung thấy Jungkook lâu lâu lại cứ bấu hai tay vào nhau. Hắn tách tay cậu ra, đan những ngón tay vào tay cậu, nắm chặt.
“Mẹ lúc nào cũng ủng hộ anh. Anh thương em như vậy, chắc chắn mẹ cũng sẽ thương em.”
Vừa nói vừa nựng cằm cậu. Jungkook mỗi khi hồi hộp mắt lại mở to hơn một chút thật sự rất đáng yêu. Hắn còn không tưởng tượng nỗi phụ huynh nào sẽ không thích cậu nữa. Chẳng phải Jungkook là người chỉ cần đưa về ra mắt gia đình, nhìn thấy cậu lễ phép chào hỏi kèm theo nụ cười với đôi mắt hình vòng cung thì sẽ gả ngay không cần nghĩ sao?
“Jungkook ơi, chúng tớ đến với cậu đây.”
Người còn chưa thấy đâu nhưng tiếng hú hét đã vang vẳng bên tai. Jungkook nhìn ra phía cổng thấy xe của Suga mở trần để Jimin và Hoseok mang theo một chùm bóng bay đang đứng lên vẫy tay, gọi tên cậu.
Không quen! Nhất định không quen!
Chưa có giây phút nào Jungkook ước gì không quen đám bạn của cậu nhiều như lúc này.
“Nè, tặng cậu.”
Park Jimin thật sự đem chùm bóng bay tặng cho Jungkook.
“Lát nhớ cho tớ lên nhảy một bài nha. Tớ đã tập rất chăm chỉ để tặng cậu.” Hoseok ghé tai thì thầm với Jungkook.
“Tiền mừng của tớ đâu?”
Jungkook không khách sáo ngay lập tức hỏi tiền mừng cưới. Nhất định lấy lại tiền lời cho Kim Taehyung không thì huề vốn cũng không sao. Cậu đã tính cả rồi. Nhất là đối với đám bạn của cậu. Rõ ràng hẹn sáng sớm đến chuẩn bị với cậu còn có chút thời gian chụp hình kỷ niệm. Vậy mà gần sát giờ mới thấy cả đám kéo đến.
“Anh Suga sẽ chi toàn bộ cho chúng tớ.” Park Jimin và Jung Hoseok đồng thanh, hồ hởi gọi tên. “Phải không anh?”
Vừa nhìn qua đã thấy Suga bỏ thiệp cưới vào hộp đựng tiền mừng. Còn thong thả cầm bút ký tên lên quyển vở khách mời tham dự. Sau đó vẫn giữ một mặt bình thản bước đến ôm lấy Jungkook.
“Chúc mừng em.”
Suga không quên vỗ vai chú rể Kim rồi thật sự làm lơ Jimin cùng với Hoseok mà đi vào bên trong nơi tổ chức tiệc. Cả quá trình đến cái liếc mắt nhìn họ cũng không buồn liếc.
“Anh ấy cũng không muốn quen các cậu đó.”
…
Sau một lúc cũng tiễn được đám bạn vào trong. Khách mời hầu như đã đông đủ cả rồi, chỉ còn một người quan trọng chưa đến. Chiếc xe màu trắng của bố Kim dừng lại trước cổng đón khách. Người phụ nữ khoác trêи người chiếc đầm suông dài trễ vai để lộ xương quai xanh gợi cảm. Hai bên tay áo dài ôm lấy cánh tay mảnh khảnh. Sau khi bước xuống xe, bà choàng thêm một chiếc khăn vải phi bóng quanh vai để che lại một phần vai. Chắc là vì bà búi tóc cao nên phần cổ và vai hơi hở. Theo như những gì Kim Taehyung tả, mẹ Kim có sức khoẻ không tốt lắm, bà thường hay mất ngủ. Thế nên Jungkook nghĩ trông bà sẽ gầy và có đôi chút hốc hác. Nhưng chẳng ngờ được, mẹ Kim lại trẻ như thế, trước mặt cậu là một quý bà thời thượng, quý phái.
“Mẹ.”
Kim Taehyung kêu bà một tiếng, Jungkook có chút ngạc nhiên bởi hắn chưa bao giờ gọi bố Kim với giọng phấn khởi, vui mừng như thế. Vừa thấy mẹ Kim mắt hắn đã sáng rỡ chắc hẳn là thân với mẹ hơn rồi. Không biết là ai đã gọi Namjoon mà anh đã có mặt ngay khi mẹ Kim đến. Kim Namjoon cũng như thế, thấy mẹ Kim liền chạy đến ôm chầm lấy bà.
“Con chào cô.”
Jungkook chờ Namjoon chào mẹ Kim xong, cậu vội cuối đầu chào bà. Dù sao đứng trước bố Kim cũng không hồi hộp bằng đối diện với mẹ Kim thế này. Chắc vì từ bé cậu ở với ba thường xuyên nên dần không còn quen cách trò chuyện, tiếp xúc với những người mẹ thế nào. Một phần thì đây là lễ cưới của con trai bà nhưng Kim Taehyung lại kết hôn với một người con trai khác. Nên Jungkook nhất thời không biết cư xử làm sao cho đúng.
“Con là Jungkook đây sao?” Mẹ Kim đặt tay lên cách tay cậu. “Đừng gọi là cô, gọi là mẹ đi. Hôm nay là lễ cưới của con với Taehyung. Chính thức đều là con của mẹ rồi.”
Không hiểu sao cả người cậu đều nóng dần lên. Có thể cảm nhận cả mặt và tai đều đỏ ửng. Từ bé đến lớn cậu luôn ám ảnh với việc có một người mẹ. Nhưng mẹ của Kim Taehyung lần đầu gặp đã bảo cậu gọi bà là mẹ. Thật ấm áp!
“Jungkook, mẹ chờ em đó. Gọi là mẹ đi.” Kim Taehyung biết bé con của hắn mỗi khi xúc động đều không thể nói được gì chỉ có cúi gầm mặt. Hắn không ngại bố mẹ ở trước mặt mà ghé vào tai cậu nói một câu, không quên hôn lên vành tai cậu.
“Thằng bé này.” Mẹ Kim thấy hành động đó càng khiến cho Jungkook ngượng hơn nên đã giơ tay đánh yêu vào cánh tay của hắn. “Đừng có trêu chọc Jungkook nữa.”
“Mẹ.”
“Đấy, con không hôn thì không có đủ sức mạnh tình yêu để nói đâu.”
Kim Taehyung nghe Jungkook gọi mẹ hắn một tiếng “mẹ” liền cười típ cả mắt. Không ngừng cảm thán chính là nhờ hắn đã truyền sức mạnh tình yêu cho cậu. Jungkook hận bởi vì có phụ huynh ở đây nên không thể dùng vũ lực với tên này. Cậu biết rõ Kim Taehyung hôn như thế chính là muốn nói: “Nếu em không nhanh lên thì anh sẽ hôn nhiều hơn nữa đó.”
Kim Namjoon quan sát nãy giờ thấy mọi chuyện đều diễn ra vô cùng tốt đẹp. Thật ra Kim Namjoon đến theo lệnh của Seokjin là chuẩn bị đến giờ bắt đầu buổi lễ. Anh nhìn đồng hồ thấy đã điểm đúng giờ liền làm theo chỉ thị.
“Con với bố mẹ vào trước đi. Đến giờ bắt đầu buổi lễ rồi.”
…
Kim Taehyung sẽ đứng ở sân khấu để chờ Jungkook đến. Ban đầu nhân viên tổ chức có đưa ra gợi ý là họ cũng nhau sánh bước tiến vào lễ đường. Nhưng Kim Taehyung đã đổi lại, hắn muốn ba Jeon sẽ đưa Jungkook đi một đoạn. Hắn muốn nhìn thấy Jungkook khoác tay ba của cậu bước đến bên người sẽ thay ông đem đến cho cậu một cuộc sống hạnh phúc mãi về sau.
Jungkook đi đến bên cạnh ba Jeon, khoé môi không ngừng nở nụ cười. Nhìn một lối dài dẫn đến nơi Kim Taehyung trong bộ vest đen toát lên khí chất vương giả đang chờ cậu đến. Jungkook lại đột nhiên thấy ngại tránh ánh mắt hắn. Ba Jeon đưa cánh tay, ông hơi nghiêng đầu ý muốn hỏi Jungkook đã sẵn sàng chưa. Cậu nhẹ nhàng khoác tay ba cùng lúc đó tiếng đàn của nghệ siz dương cầm được Kim Taehyung mời riêng đến vang lên. Đoạn đường đến với Kim Taehyung tại đây chỉ mất chưa đến 1 phút. Nhưng để có được khoảnh khắc hạnh phúc này, cậu và hắn đã trải qua con đường vô cùng chông gai, đầy trẫy thử thách và thù hận. Ông Jungwook nắm tay cậu trao cho Kim Taehyung, trước khi rời đi hắn đã ôm lấy ba cậu nói một lời cảm ơn.
…
Hôm nay đúng như dự tính thì Kim Seokjin sẽ là người dẫn dắt buổi lễ. Nhưng anh đã bước đến đưa mic lại cho Kim Taehyung sau đó quay trở về chỗ ngồi của mình. Jungkook cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tình huống này cậu không được báo trước.
“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự hôn lễ của tôi và Jeon Jungkook.”
Phía dưới mọi người đều đồng loạt vỗ tay chúc mừng cậu và hắn. Jungkook nhìn hàng ghế dành cho người lớn trong gia đình. Ngạc nhiên khi thấy mẹ Kim đang bế Aiden trong tay, bà mỉm cười hiền từ nhìn cậu. Tuy Kim Taehyung chỉ mới nói như thế mà cậu đã thấy mắt bà long lanh nước.
“Hôm nay là một ngày trọng đại nhất trong cuộc đời tôi thế nên tôi sẽ mãi quý trọng từng phút giây trong buổi lễ này. Có những câu chuyện tôi muốn kể và tôi dành điều tốt đẹp nhất cho hai người quan trọng có mặt tại đây.”
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy được tay cầm mic của Kim Taehyung run lên. Hắn ɭϊếʍ môi, lời còn chưa bộc bạch hết mà cổ họng đã khô rát như này rồi. Đến có tay đang nắm tay cậu cũng siết chặt hơn. Chắc hẳn hắn đã dùng hết dũng khí để có thể đưa ra quyết định trải lòng mình.
“Có một người đã từng hỏi tôi rằng có bao giờ tôi hỏi Jeon Jungkook mong chờ gì ở tôi không? Tôi có thể hỏi tất cả phụ nữ trêи thế giới này mong chờ điều gì. Bởi vì cho dù câu trả lời của họ thế nào tôi cũng không để tâm còn có thể mạnh dạng từ chối tất cả. Thế nhưng em ấy là người mà tôi không bao giờ dám hỏi.”
Cả không gian đều yên ắng lắng nghe những lời tâm sự của Kim Taehyung. Jungkook biết người hỏi Kim Taehyung không ai khác chính là Jung Ami. Ngày trước Jung Ami luôn là nút thắt giữa cậu và hắn. Thế nên Kim Taehyung muốn ngăn tình cảm của cô lại mới hỏi cô mong chờ điều gì ở hắn. Nhưng với người như Jung Ami, cô sẽ không trả lời mà hỏi ngược lại hắn rằng hắn có bao giờ hỏi cậu như thế không?
“Tôi thừa nhận mình là một kẻ hèn nhát. Tôi đã chẳng thể hứa hẹn điều gì với em ấy, chỉ biết âm thầm bảo vệ. Tôi sợ một khi tôi hỏi em và nhận được câu trả lời rằng em ấy muốn nghe tôi nói yêu em. Tôi sợ nói rõ lòng mình sẽ khiến em ấy quá kỳ vọng vào tình yêu với tôi. Ngày tôi gia nhập xã hội đen, tôi biết mạng sống của mình mong manh, cái chết đến như một quy luật. Rồi sẽ có ngày tôi bị giết chết, em ấy sống như thế nào đây? Kẻ thù của tôi vẫn ngày ngày chực chờ ngoài kia.”
“Tôi đã quá coi nhẹ sức ảnh hưởng của em ấy lên tôi. Tôi nghĩ cứ bằng mọi cách giữ em ấy bên cạnh, tôi sẽ trở thành kẻ tàn nhẫn ép buộc em ấy miễn là em ấy luôn trong tầm mắt tôi. Vậy mà cậu bé lương thiện này, em ấy dành hết tình cảm cho tôi. Hiểu lầm tôi có nhân tình vẫn ghi tên tôi khắp trêи giấy, cầu mong tôi bình an quay về. Đôi khi tôi còn mong Jeon Jungkook hãy hận tôi thật nhiều, như thế đến một lúc nào đó tôi chết, em ấy sẽ không quá đau lòng.”
Từng lời Kim Taehyung nói ra như bóp nghẹn trái tim cậu. Hoá ra Kim Taehyung của những tháng năm đó chưa một lần hứa hẹn với cậu điều gì. Hắn cũng không thừa nhận tình cảm này bởi vì hắn sợ một ngày hắn bị giết hại, Jeon Jungkook sẽ đau lòng không thấu. Nếu như năm đó Kim Taehyung chịu nói những lời này với cậu, Jungkook nhất định mắng hắn là đồ ngốc, chuyện gì cũng chỉ tự mình gánh chịu. Nhưng đáng tiếc hắn không nói để cho cuộc đời thử thách cậu và hắn. Vẫn là câu mà Jungkook luôn tự dặn lòng mình: “Ai cũng lo cho cậu. Vậy ai sẽ lo cho Kim Taehyung đây?”
“Thế nhưng tôi đã không làm được, ngày Jeon Jungkook rời đi, tôi suy sụp hoàn toàn. Tôi cố đánh lừa mình rằng em ấy rời đi rồi, em ấy đã không tin tôi. Nhưng sự thật vẫn là tôi chẳng có gì chắc chắn cả. Tôi quyết định một lần nữa kéo em ấy lại. Người tôi yêu, tôi vì em ấy mà đến nhưng không có cách nào khiến cho em ấy hiểu được tôi yêu em nhiều như thế nào. Tôi bất lực, tha thiết mong em có thể vì anh đã bảo vệ em rất nhiều lần mà ở lại bên cạnh anh không? Nhưng rốt cuộc tình yêu cần an toàn và tôi đã không đem lại được điều đó cho em ấy. Đối với tâm lý của người có quá khứ bất hạnh như Jeon Jungkook, em ấy sợ chứ. Sợ lại bị bỏ rơi, sợ không được trân trọng, sợ không an toàn. Em ấy có quá nhiều nỗi sợ. Tôi vốn chẳng có tư cách trách em ấy, là do thế giới của tôi quá cay nghiệt.”
Kim Taehyung dừng lại vài giây. Hắn quay lưng về với mọi người, giọng cũng đã nghẹn đi không thể tiếp tục nói nữa. Jeon Jungkook lặng lẽ nghe Kim Taehyung phát biểu. Cậu cúi đầu khóc nấc lên từng cơn trước mặt mọi người như một đứa trẻ. Đôi mắt cậu đã sưng lên, nước mắt chứa cả xót xa vì hắn cùng tình yêu dành cho hắn rơi trêи má cậu. Jungkook vẫn luôn hỏi Kim Taehyung lí do vì sao hắn chấp nhận tham gia vụ án nguy hiểm này. Khi đó, Kim Taehyung chỉ mỉm cười bỏ qua câu hỏi của cậu. Ngày hôm nay, hắn nói hắn vì cậu mà đến, hoá ra cậu đã không lớn lên trong đơn độc. Jungkook vẫn sống cuộc đời của cậu nhưng không hề biết còn có một người chạy song song cậu, đem thân mình hứng chịu những tổn thương.
Kim Taehyung hiểu tất cả những nỗi lòng của cậu. Cả cách mà Jungkook yêu như thế nào, từng cảm nhận của Jungkook về đoạn tình cảm của họ, hắn đều thấu hiểu. Chỉ là khi đó, Kim Taehyung chẳng có gì đảm bảo sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu.
Kim Taehyung quay lại nhìn thấy Jungkook khóc nhiều đến không thể thở nỗi. Hắn xoa nhẹ lên lưng cậu như cách mà hắn vẫn hay làm, chỉ khác là hôm nay ở trước mặt mọi người cho nên hắn không nói: “Đừng khóc, anh đã cố gắng như thế mà em vẫn khóc thì anh biết làm sao đây.” Dù vậy Jungkook vẫn hiểu thông điệp mà hắn muốn gửi cho cậu. Thấy Jungkook lau nước mắt, Kim Taehyung quay xuống nhìn bố Kim. Hắn cứ nhìn bố như thế một lúc lâu sau mới tiếp tục.
“Bố, con xin lỗi vì đã không thể trở thành một đại uý ưu tú. Ngày bố còn cống hiến cho đất nước. Bố vì trách nhiệm với công dân, vì phải thi hành công vụ. Bố nhận những vụ án vô cùng nguy hiểm. Cho nên bố đã đưa con, anh Namjoon và mẹ sang Mỹ tách biệt với bố, để đảm bảo an toàn cho gia đình. Chúng con ở với mẹ, không có bố bên cạnh. Mỗi ngày đến trường đều nghe những lời trêu chọc là đứa trẻ bị bố bỏ rơi. Mẹ lại là người phụ nữ mỏng manh, không thể một mình lo cho cả hai anh em. Chúng con nương tựa nhau mà sống. Cho nên chưa từng biết đến thế giới ngoài kia có gì thú vị. Chỉ biết quanh quẩn với phòng sách, với những bài vở dần cũng trở nên thu mình với thế giới. Không biết cách mở lòng, thổ lộ nỗi lòng mình. Khi con chỉ là một đứa trẻ. Con đã không cảm thông cho bố. Đến tận bây giờ, con thấu hiểu rất rõ nỗi khổ tâm của bố ngày trước.”
“Mỗi người chúng ta đều có những cách riêng để bảo vệ người thân thương của mình. Mẹ đã chọn nghe theo bố, im lặng sang Mỹ ngày ngày chờ bố hoàn thành nhiệm vụ quay về. Nhưng Jeon Jungkook khác mẹ, em ấy luôn chạy về phía con, cho đến khi cảm thấy vì bản thân khiến con gặp nhiều nguy hiểm hơn mới chạy đi, không muốn con vì em ấy mà bị uy hϊế͙p͙. Tự một mình mình đương đầu. Em ấy là người duy nhất vẽ lên bức tranh nói thay lòng con. Em ấy thấu hiểu được con đã cô đơn trong chính cuộc đời của mình. Người như thế, con không thể đặt cược mạng sống của em ấy được. Là con vô dụng.”
Nghe đến đây, Jungkook đoán ra được có lẽ Kim Taehyung thi vào trường cảnh sát bởi vì bố của hắn. Có lẽ hắn đã chọn trở thành một cảnh sát để có thể thấu hiểu được nỗi lòng của bố, người đã không ở bên chăm sóc hắn khi hắn và anh trai là những đứa trẻ. Cách mà Kim Taehyung yêu thương ai đó quả thật rất đặc biệt, bởi hắn luôn dành trọn trái tim và thời gian để thấu hiểu những người quan trọng đối với hắn.
Bố Kim nhìn Kim Taehyung với ánh mắt đầy niềm tự hào. Con trai ông, ông là người hiểu rõ để có thể nói lên những lời này trước tất cả mọi người. Kim Taehyung đã thật sự thoát ra được vỏ bọc của chính mình. Điều ông luôn mong cho Kim Taehyung chính là hắn có thể bộc lộ hết những nỗi lo toan, dằn xé trong lòng với ai cũng được. Không phải ông cũng không sao miễn là hắn chịu nói.
“Kim Taehyung.” Bố Kim đứng dậy gọi tên hắn. Ông đã chờ ngày này từ lâu rồi. Ngày có thể chia sẻ cùng với con trai của ông.
“Bố không trách con ngược lại còn rất tự hào. Con xem con đã cống hiến nhiều như thế nào. Triệt cả một đường dây ma tuý lớn nhất Trung – Hàn. Còn bắt được kẻ đầu sỏ của nạn buôn người hoành hành trêи đất Mỹ. Con giúp ba Jungkook lấy lại công bằng, trả về cho Jeon Jungkook người ba mà Jungkook luôn mong mỏi. Con giúp Jung Ami thoát khỏi địa ngục, đưa cô bé quay về nhà gặp lại Jungkook. Con đã vất vả rồi con trai, đến lúc phải sống cho bản thân mình.”
Đôi mắt Kim Taehyung nhắm lại, Jungkook có thể nghe rõ tiếng thở dài như hắn đã thật sự trút được một tảng đá lớn khỏi người. Kim Taehyung nhìn sang cậu trai của hắn nãy giờ vẫn còn khóc nhưng vì hắn đã dỗ cho nên chỉ có che mặt mà khóc. Nghĩ như vậy hắn không thấy được sao? Kim Taehyung phì cười đưa tay xoay vai Jungkook đối diện với hắn.
“Anh đã xin từ chức. Lui về trở thành một người đàn ông bình thường. Mỗi ngày thức dậy bên cạnh em, đưa em đi làm rồi anh sẽ đến công ty. Đêm đến ôm em trong lòng, nghe em kể về một ngày đã trôi qua như thế nào. Chúng ta có xuất phát điểm khác nhau nhưng cùng chung một hoàn cảnh. Đều là những đứa trẻ không thể trải lòng với người thân của mình. Anh muốn có thật nhiều thật nhiều thời gian dành cho em. Không muốn nhìn thấy em phải quanh quẩn tìm xem đâu mới là con người thật của anh. Không muốn nhìn thấy em ấy bị kẻ thù ngoài kia tổn thương.”
Kim Taehyung đem chiếc nhẫn đã chuẩn bị, anh nắm lấy bàn tay cậu đang che mặt kéo ra. Chiếc nhẫn từ từ được đeo vào ngón áp út cậu. Lại nhẹ nhàng ôm lấy cậu trai của hắn vào lòng, Kim Taehyung âu yếm nói:
“Jeon Jungkook, chỉ mong em một đời bình yên.”
End
|
Ngoại truyện 1: Tuần trăng mật
Tất cả mọi người có mặt tại hôn lễ đều đồng loạt đứng dậy. Jungkook được Kim Taehyung ôm trong lòng vẫn không ngừng khóc. Ai nói chúng ta chỉ rơi nước mắt khi buồn, những giọt nước mắt ngày hôm nay của Jungkook chính là vì quá đỗi hạnh phúc.
“Hôn đi, hôn đi.”
Không rõ là giọng nói của ai nhưng sau đó mọi người đều đồng thanh, nhiệt tình bảo Kim Taehyung hôn cậu. Jungkook không đợi hắn kịp phản ứng, cậu rời khỏi vòng tay rắn chắc. Ánh hoàng hôn đang dần buông, tia nắng ấm áp cuối ngày soi rọi lên đường nét xương hàm nam tính của Kim Taehyung. Đôi mắt hắn khép hờ vì ánh nắng càng nhìn rõ hàng mi dày rung lên trong gió nhẹ nhàng. Jungkook thuận thế kéo gáy hắn gần lại với cậu. Jungkook câu cổ hắn, đặt một nụ hôn lên môi Kim Taehyung. Cậu hơi nghiêng đầu, tay ôm lấy Kim Taehyung kéo hắn áp sat vào người cậu. Họ trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy hơn cả ánh nắng hoàng hôn như rực lửa.
Trong khi mọi người thưởng thức những món ăn, Jungkook đi đến bàn mà mẹ Kim đang ngồi. Cậu xin bế Aiden để mẹ thoải mái dùng bữa. Kim Taehyung ngồi cùng bàn với anh trai, Kim Seokjin, Ami, Daniel và hội bạn của cậu. Jungkook bế Aiden đến, thấy họ chẳng thiết ăn uống gì chỉ ngồi bàn tán sôi nổi về tuần trăng mật. Thật ra cậu và Kim Taehyung vẫn chưa lên quyết định chính thức sẽ đi đâu.
Hiện tại công việc, nơi ở chưa sắp xếp ổn thoả. Kim Taehyung bảo còn phải bay sang Mỹ làm thủ tục kết hôn. Do vậy hôn lễ riêng tư này thực chất giống như một buổi tiệc ấm cúng với người thân mà thôi. Hôn nhân đồng giới ở Hàn vốn chưa được công nhận, thế nên chẳng có luật nào cho phép cậu và hắn đăng ký kết hôn. Tính đến thời điểm này Jungkook vẫn chưa có quốc tịch Mỹ, đành nhờ hết vào Kim Taehyung đứng ra làm mọi thủ tục. Nhiều việc phải lo như vậy nên Jungkook đành tạm gác lại đêm tân hôn.
Nhưng không có đêm tân hôn thì mọi người lại bàn về tuần trăng mặt.
“Mẹ ở lại Hàn bao lâu vậy anh?”
Thấy mọi người bàn tính nãy giờ vẫn chưa chọn được địa điểm. Jungkook bỗng nhớ đến một người, chính là mẹ của Kim Taehyung.
“Mai là mẹ trở về Mỹ rồi. Cửa hàng hoa không có người chăm sẽ không được.”
Kim Taehyung đưa tay bế Aiden giúp cho Jungkook. Hắn nói cậu mới nhớ, mẹ Kim có mở một cửa hàng hoa cho nên không thể đi đâu lâu được.
“Vậy mai chúng ta đều đặt vé về cùng mẹ.”
“Jungkook nói phải đó, hai đứa đi đăng ký kết hôn sẵn hưởng tuần trăng mật luôn.”
…
Sân bay Seoul vào một buổi chiều tấp nập người qua lại. Sự chú ý của tất cả khách ở đây đều tập trung vào một nhóm người. Họ nổi bật ngay cả khi chỉ diện những trang phục thoải mái cho một chuyến bay dài. Vì Aiden còn quá nhỏ nên tối qua Jungkook thức chăm bé con đến tờ mờ sáng mới được ngủ. Kim Taehyung có phụ cậu nhưng giữa chừng lại ngủ quên bên chiếc nôi. Thấy hắn cả ngày tiếp đãi khách, tối về lại ngủ ngon như thế cậu không nỡ đánh thức. Một mình chăm bé nhỏ mới thấy cực, cũng may là Aiden không quấy phá cơ mà lại nhõng nhẽo. Cứ cảm nhận không nằm trong vòng tay cậu thì lại khóc đòi bế mới chịu ngủ. Làm cho Jungkook không ngủ đủ giấc thành ra giờ cả người đều uể oải.
Vừa lên máy bay vào chỗ ngồi, Jungkook vội đưa Aiden cho Kim Taehyung giữ còn cậu lập tức chìm vào giấc ngủ. Kim Taehyung bế con trai trêи tay, cảm thấy đứa trẻ này ngày càng lộng hành không để cho bố nó được ở gần papa giây nào cả. Hắn mà định giở trò gì với Jungkook thì lại bắt gặp ánh mắt của Aiden nhìn chằm chằm. Kim Taehyung thở dài muốn véo mũi nhóc con lại sợ Aiden khóc, khi đó Jungkook sẽ thức giấc có khi còn cáu với hắn.
“Mẹ, mẹ. Mẹ còn thức không?”
Kim Taehyung nhất quyết phải lên kế hoạch bắt cóc Jungkook khỏi nhóc con này.
“Sao vậy?”
Mẹ Kim chỉnh thẳng ghế ngồi, quay sang nhìn Kim Taehyung khổ sở, mặt nhăn mày nhíu đang bế Aiden. Chưa cần hắn than vãn cũng biết Kim Taehyung muốn gì. Bà đưa tay đến bế Aiden giúp cho hắn. Còn chỉ Jungkook vẫy vẫy tay ý muốn chúc cả hai vui vẻ. Sau đó mẹ Kim hạ ghế trở thành giường ngủ, không màn đến Kim Taehyung nữa.
Nếu không phải đang ở trêи máy bay chắc Kim Taehyung đã hét lên vì vui sướиɠ.
…
Tiếng sóng biển va đập vào những vách đá, ánh nắng gắt xuyên qua rèm cửa mỏng. Jungkook lim dim mắt cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cậu đang ở trêи máy bay tại sao lại nghe được tiếng sóng biển? Lẽ nào rơi máy bay sao? Nghĩ đến đó đã hoảng hồn ngồi bật dậy, Jungkook theo phản xạ tìm Aiden đầu tiên. Mọi động tác đều dừng lại khi Jungkook phát hiện cậu đang nằm trêи giường, trong một căn phòng hoàn toàn lạ lẫm.
“Em dậy rồi à?”
Kim Taehyung đẩy cửa đi vào, hắn dùng khăn bông lau mái tóc ướt đẫm nước. Jungkook định hỏi hắn gì đó, mắt vừa lướt xuống cơ thể hắn, lời nói bỗng chóc không thể thốt ra được. Kim Taehyung không có mảnh vải che thân lại ung dung đi qua đi lại trong phòng. Hắn vắt khăn bông lên cổ, đi đến ngồi xuống cạnh Jungkook.
“Anh… anh sao không mặc đồ?”
Dù từng tấc da thịt trêи cơ thể của Kim Taehyung, không nơi nào mà cậu chưa chạm qua. Nhưng mới sáng sớm tỉnh dậy đã thấy cảnh nóng bỏng này. Đúng là không tốt cho sức khoẻ.
“Anh mới đi tắm biển. Cả người đều ẩm ướt nên không muốn mặc đồ.”
Nói rồi Kim Taehyung thò tay vào trong chăn, chạm đến đùi của Jungkook kéo ra ngoài. Hắn gối đầu lên đùi cậu, cũng không quên hít hà, cọ cọ mái tóc ướt lên đó.
“Ướt quần của em.” Jungkook đẩy đầu hắn dậy. “Tại sao chúng ta ở trêи biển? Mọi người cùng Aiden đâu Taehyung?”
“Mọi người ai về phòng nấy rồi còn Aiden, anh đã đưa cho mẹ trông giúp chúng ta. Giờ em đang ở trêи du thuyền giữa biển Leo Carrillo. Mọi người muốn ngắm hoàng hôn ở đây.”
Jungkook đẩy hắn ra cỡ nào hắn vẫn ngoan cố nằm trêи đùi cậu. Đành vậy, Jungkook để yên cho Kim Taehyung lộng hành.
“Còn anh?”
Tất nhiên cậu biết Kim Taehyung sẽ không chỉ chiều ý mọi người đến đây để ngắm hoàng hôn. Kim Taehyung chờ đợi bé con của hắn hỏi câu này từ lâu. Vừa nghe đến Jungkook hỏi trúng ý hắn, Kim Taehyung vòng tay ôm eo cậu.
“Anh muốn bù lại đêm tân hôn.” Kim Taehyung cúi đầu, rải những nụ hôn lên khắp đùi cậu. Giọng hắn thường ngày rất uy nghiêm nay lại như đang nói giọng mũi. Tỏ vẻ uất ức lắm mà không biết thổ lộ cùng ai.
“Aiden giành em với anh nên anh tủi thân à?”
Jungkook rất hiểu ý. Vốn tính cách của Kim Taehyung thế nào cậu vô cùng rõ. Nhưng hắn cứ thích làm nũng như vậy đó. Chứ thật ra trong đầu đã lên kế hoạch tỉ mỉ cả rồi. Aiden giành cậu thì hắn bắt cóc cậu lên du thuyền với hắn. Ai làm gì được Kim Taehyung? Vậy mà cứ phải giả vờ tủi thân. Kim Taehyung thích làm nũng như vậy, để cậu thử hất hủi hắn một lần cho biết.
“Thật ra thì anh có tủi thân. Nhưng là người đàn ông của gia đình. Anh nghĩ mình phải thực hiện lời hứa với em.”
Jungkook nghe hắn nói cũng không hiểu ý. Kim Taehyung có hứa gì với cậu sao? Thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu, Kim Taehyung thầm cười trong lòng. Hắn cũng biết là Jungkook hiểu hắn như nào. Chắc chắn cậu sẽ đợi hắn làm nũng sau đó vờ hất hủi, lên giọng xem hắn như trẻ con. Jungkook quên một điều, Kim Taehyung sinh trước cậu tận 10 năm và hắn luôn làm chủ cuộc chơi.
“Quên nhanh vậy à?”
Vòng tay ôm eo Jungkook nới lỏng, Kim Taehyung chống tay ngồi thẳng dậy. Ngón tay vẽ vài vòng tròn trêи đùi cậu, môi lại tìm đến vành tai mẫn cảm quen thuộc. Kim Taehyung không chần chừ ngậm lấy tai cậu.
“Cách đây mấy hôm, anh hứa tối về sẽ thưởng cho em.” Kim Taehyung nhân lúc Jungkook còn mơ hồ nhớ lại rốt cuộc hắn hứa với cậu chuyện gì. Tay đã nắm bàn tay cậu kéo đến đặt lên nơi ấm nóng của hắn.
“Jungkook, không muốn nhận phần thưởng sao?”
“Taehyung à, mới sáng sớm…”
Còn chưa nói hết câu, môi đã bị hắn khoá lại. Kim Taehyung biết trêи giường Jungkook quyến rũ như thế nào. Nhưng cậu cần có người giật chốt để cậu trở nên ɖâʍ đãng hơn. Kim Taehyung nghiêng đầu sang một bên, ép cơ thể trần của hắn lên người cậu. Hắn há miệng đưa lưỡi tìm đến chiếc lưỡi hư hỏng của Jungkook. Mỗi lần cậu dùng lưỡi này ɭϊếʍ lấy ƈôи ȶɦịt của hắn đều khiến hắn phát điên lên, chỉ muốn đặt cậu dưới thân mà ức hϊế͙p͙.
Bàn tay vẫn còn đặt lên ƈôи ȶɦịt của Kim Taehyung bỗng cử động. Jungkook chìm vào nụ hôn nồng cháy của hắn, cậu nhắm mắt hưởng thụ cảm giác lưỡi của Kim Taehyung quấn lấy lưỡi cậu. Tay lại vuốt ve ƈôи ȶɦịt đã cương cứng, Jungkook vuốt theo chiều đọc, ngày càng nhanh hơn mỗi khi Kim Taehyung ʍút̼ lấy lưỡi cậu. Cảm thấy ƈôи ȶɦịt co giật, cậu ngưng lại không sốc nữa. Jungkook tự mình cởi áo rồi quăng đến góc nào không biết. Kim Taehyung nhìn thấy trước mắt hắn là cơ thể trắng nõn mịn màng, vòng eo thon gọn của Jungkook mà bất cứ ai cũng muốn sở hữu. Cơ thể Jungkook rất đặc biệt, làn da trắng nhưng ở những nơi cần hồng lại ửng hồng nổi bật.
Jungkook quỳ gối trêи giường, đặt một tay lên vai hắn, cậu hơi ưỡn người khiến cho hai núm иɦũ ɦσα hồng phán cứ đung đưa theo chuyển đổng cơ thể trước mắt hắn. Jungkook kéo khoá quần, tụt chiếc quần jean ra khỏi người. Bờ ʍôиɠ căng tròn mà Kim Taehyung yêu thích lộ rõ sau khi cậu kéo qυầи ɭót xuống. Qυầи ɭót còn chưa kịp cởi ra, vẫn còn nằm ngang đùi cậu. Kim Taehyung đã không đủ kiên nhẫn mà kéo Jungkook ngã lên người hắn.
“Em nhất định không được làm những hành động này trước mặt ai ngoài anh. Cho dù sau này anh già đi, em thì vẫn còn trẻ cũng không được ra ngoài quyến rũ ai.”
Jungkook cười cười, đem chiếc qυầи ɭót đang móc trêи ngón tay giơ lên.
“Kim Taehyung, làm gì có vật nào nóng bỏng khiến em phải cởi qυầи ɭót trước mặt một người đàn ông như này.”
Không cần biết sau đó Kim Taehyung có muốn nuốt chửng cậu hay không. Nhưng mà Jungkook đã kịp thời cúi đầu hôn lên cổ hắn, những nụ hôn ướt át rơi trêи khuôn ngực rắn chắc. Jungkook đưa lưỡi du ngoạn khắp cơ bụng của Kim Taehyung rồi như thói quen tìm đến ƈôи ȶɦịt đang mời gọi.
Đây chính là giới hạn của cậu. Dù cho Jungkook có ngượng ngùng trước hắn thì sao? Chỉ cần nhìn thấy vật này cương lên vì cậu. Jungkook chỉ muốn nó lấp đầy cơ thể cậu, khiến cho cậu không còn là chính mình. Mà là bé con ɖâʍ đãng của mỗi Kim Taehyung. Jungkook ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi để chắc rằng môi cậu đủ ẩm để thoả sức trơn trượt trêи ƈôи ȶɦịt của hắn. Jungkook há miệng đem kϊƈɦ thước quá khổ kia ngậm lấy. ƈôи ȶɦịt này chưa bao giờ cậu chịu nổi nhưng chỉ cần nghe Kim Taehyung rêи lên vì sướиɠ. Jungkook sẽ khiến hắn không kìm được mà ham muốn cậu hơn nữa.
Tiếng nhóp nhép vì cậu ʍút̼ lấy ƈôи ȶɦịt cùng với nước bọt cứ chảy dài theo chiều dọc. Hai má cậu hóp lại để khuôn miệng hẹp hơn ép lấy dương vậy của hắn. Jungkook chuyển động đầu lên xuống, ƈôи ȶɦịt ra vào miệng cậu ngày một nhanh hơn. Cậu hút lấy đầu khấc thật mạnh rồi rút ra. Đưa lưỡi ɭϊếʍ từ dưới lên rồi vẽ một vòng tròn quanh đầu khấc.
“Jungkook… miệng của em sau này cũng chỉ được bυ" cho anh.”
Kim Taehyung nhìn thấy cảnh tưởng ɖâʍ ɖu͙ƈ phía dưới. Cậu trai với hai má đỏ bừng vì khó thở nhưng vẫn liên tục ɭϊếʍ láp ƈôи ȶɦịt. Xem ra thật thích kϊƈɦ thước của hắn. Jungkook nghe Kim Taehyung nói ra những lời khiêu ɖâʍ như vậy, cơ thể cũng chịu không nổi muốn hắn nhanh vuốt ve. Cậu ngậm lấy đầu khắc mà ʍút̼, một tay sốc chiều dài ƈôи ȶɦịt, một tay mân mê hòn bi bên dưới.
Cảm thấy có chút dịch trêи đầu lưỡi, Jungkook thả hai tay cùng lúc Kim Taehyung ôm lấy đầu cậu kéo xuống. Hắn di chuyển hông, để ƈôи ȶɦịt thúc vào khoan miệng cậu. Jungkook cũng phối hợp hóp má lại làm cho khoảng cảnh hạn hẹp, ép lấy ƈôи ȶɦịt nóng ấm. Đầu cậu lên xuống nhanh hơn cùng với nhịp hông của Kim Taehyung. ƈôи ȶɦịt lại ngày càng cứng hơn.
“Jungkook, ngậm sâu hơn đi em.”
Ngoan ngoãn nghe lời Kim Taehyung. Jungkook ngậm hết chiều dài của hắn, Kim Taehyung gầm lên liền bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ tràn khắp miệng cậu. Kim Taehyung vội rút ra để Jungkook có thể thở lại vô tình để rơi vài giọt trêи khoé môi của Jungkook. Jungkook ngẩn đầu nhìn hắn, cậu nuốt hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào trong rồi đưa lưỡi ɭϊếʍ nhép ɭϊếʍ luôn cả dịch trắng động lại khoé môi.
Kim Taehyung đứng dậy với tay lấy bôi trơn rồi bế Jungkook vác trêи vai. Hắn mở cửa phòng bước ra ngoài. Jungkook có chút hoảng loạn, cả hai đều không mặc gì trêи người mà hắn dám đưa cậu lên boong tàu. Ánh nắng chói chang cùng với gió biển thổi vào cơ thể khiến Jungkook ngượng cả người. Giống như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cậu vậy. Kim Taehyung đi lên bậc thang dẫn đến boong phía trêи. Jungkook nhìn thấy có bàn ăn và ghế sofa, chắc hẳn mọi người đã chuẩn bị để ngắm hoàng hôn trêи này. Hắn đặt cậu nằm trêи bàn, nhanh chóng đổ bôi trơn ra tay.
“Khoan đã, anh không sợ sẽ có ai thấy chúng ta sao?”
Jungkook ngăn bàn tay của Taehyung lại trước khi hắn khiến cậu không còn tỉnh táo nữa. Kim Taehyung nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra. Hắn nằm đè lên cậu, bàn tay đầy bôi trơn tìm đến hậu huyệt ấm nóng.
“Mỗi người chỉ được sống một lần trêи đời.” Kim Taehyung chà sát lên bên ngoài hậu huyệt rồi dần đưa một ngón tay len lỏi vào trong. “Em phải trải nghiệm cảm giác lo sợ nhưng sướиɠ tê người không cách nào dừng lại. Biết đâu về sau em lại đòi anh chiều em bằng cách này.”
Jungkook ưỡn cong người theo từng cử mà ngón tay của Kim Taehyung ra vào bên trong cậu. Hắn lại nhét thêm một ngón nữa. Bôi trơn ẩm ướt được hắn nhẹ nhàng đưa vào bên trong. Hai chân cậu co lên cao hơn để hắn dễ dàng di chuyển ngón tay. Phải, ngay lúc này nếu có ai nhìn thấy thì sao? Cậu mặc kệ, bây giờ chỉ muốn Kim Taehyung mà thôi.
Chiếc lưỡi ấm của hắn chạy dọc từ bụng của cậu lên giữa ngực. Toàn thân cậu như bị lửa thiêu đốt, chưa có lần nào không đầu hàng trước Kim Taehyung. Lưỡi của hắn bằng cách nào đó luôn uyển chuyển ɭϊếʍ quanh khuôn ngực cậu. Rồi hắn hôn lên đó, ʍút̼ mạnh để lại những dấu hôn của riêng hắn. Jungkook không thích nhất chính là Kim Taehyung luôn trêu chọc cậu. Hắn không bao giờ ngậm lấy núm иɦũ ɦσα ngay lập tức mà cứ vờn lưỡi ɭϊếʍ quanh đó. Mãi cho đến khi đầu иɦũ ɦσα cậu cứng lên, bức rức khó chịu. Cậu phải kéo hắn đến ngậm lấy mới có thể thoả mãn.
Jungkook không có kiên nhẫn chờ đợi, cậu kéo Kim Taehyung lại, trực tiếp dí đầu иɦũ ɦσα đến miệng hắn. Nghe tiếng phì cười trầm thấp của Kim Taehyung rồi hắn há miệng ngậm hết núm иɦũ ɦσα mà ʍút̼.
“Aaa… Tae.”
Jungkook chỉ chờ như thế. Cậu tìm cách tay đang chống trêи bàn của hắn mà kéo đến đặt lên núm иɦũ ɦσα còn lại. Cả người Kim Taehyung ép sát người cậu hơn vì chẳng còn tay để chống nữa. Từng tấc da thịt dính chặt vào nhau, làn da của Kim Taehyung thật nóng. Đầu lưỡi hắn ɭϊếʍ láp núm иɦũ ɦσα cậu, một tay xoa lên núm иɦũ ɦσα còn lại rồi dùng hai ngón tay se se đầu иɦũ ɦσα. Hai ngón tay bên dưới vẫn ra vào hậu huyệt nhưng lại ngày càng nhanh hơn.
Rời khỏi núm иɦũ ɦσα đã sưng đỏ vì hắn cứ ɭϊếʍ ʍút̼ không ngừng. Jungkook quả thật không thể chờ đợi, cảm giác trống rỗng này khiến cậu muốn khóc. Hai chân cậu dạng rộng ra hơn, mỗi lúc như thế chính là muốn Kim Taehyung đâm vào. Hắn nắm lấy ƈôи ȶɦịt chỉ vừa mới xuất tinh mà giờ đã cương trở lại. Không vội mà đâm vào, hắn cọ xát ƈôи ȶɦịt bên ngoài hậu huyệt rồi cứ đẩy hông để vật cứng mơn trớn quanh nơi ấm nóng, chật hẹp đó. Kim Taehyung chạm vào ƈôи ȶɦịt của Jungkook, hắn cúi đầu dùng lưỡi ɭϊếʍ quanh để nó ẩm ướt. Sau đó cứ sốc nhẹ lên xuống. Hắn thích thú nhìn thấy hai má cậu đã đỏ bừng vì kϊƈɦ thích nhưng lại không đủ. Tất nhiên không đủ, Jungkook thích chơi mạnh bạo.
Cảm thấy đã ức hϊế͙p͙ cậu đủ rồi, nhìn Jungkook khổ sở cắn môi hắn cũng không đành lòng. Đầu khấc chạm vào hậu huyệt, Kim Taehyung ôm lấy đùi cậu nhấc ʍôиɠ Jungkook lên để đâm ƈôи ȶɦịt vào sâu hơn. Dù hắn có dùng bao nhiêu bôi trơn đi nữa thì bên trong vẫn khít chặt muốn bức chết hắn.
“Anh…làʍ ȶìиɦ với em nhiều…như vậy. Mà nơi này…vẫn… vẫn không chịu nổi kϊƈɦ thước của anh.”
Jungkook khó nhọc nói. Nhưng mà cậu sẽ không biết hắn mê mệt nơi chật hẹp đó như thế nào. Bởi vì hậu huyệt nóng bỏng cứ hút chặt hắn cho nên hắn mới không bao giờ muốn dừng lại. Kim Taehyung đẩy hông nhấp từng nhấp ra vào hậu huyệt. Hắn đem hai chân cậu quấn quanh eo, đưa Jungkook ngồi dậy ôm cậu vào lòng. Kim Taehyung nhấp thật mạnh để cả kϊƈɦ thước quá khổ đâm vào hết bên trong.
“Ahhh… Taehyung… đúng rồi, chơi em như thế.”
Hắn biết là Jungkook thích hắn mạnh bạo như vậy. Jungkook nẩy bờ ʍôиɠ căng tròn, di chuyển ra vào cùng với Kim Taehyung. Hắn ôm cậu trong lòng, cứ liên tục nhấp hông đâm mạnh vào hậu huyệt ẩm ướt. Cơ ngực rắn chắc cọ sát lên hai đầu иɦũ ɦσα của cậu theo từng chuyển động, Jungkook lại càng lắc người, cọ cọ núm иɦũ ɦσα lên ngực hắn. Kim Taehyung đánh lên ʍôиɠ cậu, chỉ nghe tiếng tay chạm lên ʍôиɠ cũng có thể hình dung được bờ ʍôиɠ vun đầy của Jungkook nẩy lên khi hắn đánh vào như thế nào.
Kim Taehyung dừng lại đột ngột, hắn đặt cậu nằm sấp trêи bàn, muốn nhìn rõ bờ ʍôиɠ căng tròn của Jungkook. Hắn xoa nắn ʍôиɠ cậu, rồi cầm lấy ƈôи ȶɦịt tiếp tục đâm vào. Nắm lấy hai bên hông, Kim Taehyung cứ thể nhấp đẩy. Tiếng sóng biển va đạp vào đá còn không thể lấn át được tiếng da thịt va nhau. Kim Taehyung càng đâm mạnh hơn mỗi khi nhìn thấy bờ ʍôиɠ đỏ ửng cứ chạm vào bụng hắn.
“Kim Taehyung, em…muốn mạnh hơn.”
Tiếng rêи rỉ ɖâʍ ô của Jungkook mỗi khi hắn đánh lên ʍôиɠ cậu. Nhìn quả ʍôиɠ tròn nẩy lên thêm cả giọng thút thít van xin của cậu. Hỏi làm sao Kim Taehyung lại không thương hoa tiếc ngọc.
“Em phải chịu trách nhiệm khi đòi như thế.”
Nói rồi hắn không để cho cậu một giây nghỉ ngơi. Điên cuồng đẩy hông mạnh hơn, áp sát cả người lên người cậu. Tay hắn tìm đến ƈôи ȶɦịt của Jungkook mà sốc mạnh. Hai nơi nhạy cảm đều bị Kim Taehyung chạm vào. Jungkook giống như mất hết lí trí, cậu chống hai tay dậy, vểnh ʍôиɠ nhấp đẩy cùng hắn.
“Taehyung, cho… em… bắn.”
Nhận thấy dòng tinh đang làm cho ƈôи ȶɦịt cậu cương cứng hơn. Nhưng Kim Taehyung bịt lại đỉnh đầu không cho cậu bắn. Jungkook dường như khóc thét, cả người cậu đỏ ửng, khó chịu. Kim Taehyung chẳng màn đến lời cậu, hắn cứ đâm mạnh hơn. Tiếng phật phật lớn dần lấn át cả lí trí, Jungkook mặc kệ cảm giác bức rức của bản thân. Cậu xoay vòng ʍôиɠ, khiến cho ƈôи ȶɦịt chạm đến từng tấc thịt bên trong hậu huyệt.
“Con mẹ nó, anh ra mất.”
Jungkook biết động tác đó vừa khiến hậu huyệt khít chặt lấy ƈôи ȶɦịt, nhìn bên ngoài cũng rất quyết rũ. Kim Taehyung không chịu nổi nữa, hắn vừa buông tay để ôm eo cậu. Dòng tinh trắng phun trào lên bàn ăn. Ôm eo thon gọn, hắn ra vào nhanh hơn nữa, tai chẳng còn nghe được gì ngoài tiếng va chạm da thịt và tiếng rêи rỉ lớn dần của Jungkook.
“Aaaaaa…”
Hắn đẩy hông thêm một cái rồi đâm sâu kϊƈɦ thước ƈôи ȶɦịt vào trong. Cả hậu huyệt đều bị lấy đầy bởi tϊиɦ ɖϊƈh͙ ấm nóng. Kim Taehyung rút ra ngay sau đó, hắn muốn nhìn hậu huyệt co rút làm cho tϊиɦ ɖϊƈh͙ chảy xuống chân cậu. Cảnh ʍôиɠ Jungkook nhô cao, dòng tinh trắng chảy từ hậu huyệt xuống hai bên đùi nõn nà trước mắt hắn. Kim Taehyung chỉ muốn ôm Jungkook vào phòng tiếp tục ức hϊế͙p͙ cậu. Nhưng xem ra đã đến giờ dùng bữa rồi.
Jungkook thở hổn hển, cả người đầy mồ hôi lại còn gặp phải gió biển thổi vào lạnh toát. Jungkook hơi rùng mình, nằm trêи bàn không buồn cử động chờ đợi hắn. Kim Taehyung ấu yếm ôm cậu, bế vào phòng. Jungkook dụi đầu vào ngực hắn giống như bé con, sau mỗi trận ân ái cậu luôn trưng ra vẻ nũng nịu muốn hắn cưng chiều. Những vết sẹo trêи ngực của hắn lại càng khiến Kim Taehyung thêm vạn phần nam tính. Kim Taehyung ấm áp, vững chải như thế, Jungkook chỉ muốn dựa vào hắn cả đời, mãi là trẻ con không bao giờ lớn. Hắn cúi đầu hôn lên môi cậu, thấy không đủ lại tiếp tục hôn.
“Nè, anh xuất hai lần rồi còn muốn nữa sao?”
Kim Taehyung nựng cằm cậu. Giọng hắn yêu chiều.
“Là do em làm gì cũng quyến rũ anh.”
End ngoại truyện 1
|
Ngoại truyện 2: Kim Taehyung
Jungkook ngồi ngoan ngoãn trêи giường cho Kim Taehyung sấy khô tóc giúp cậu. Quả thật ở bên cạnh Kim Taehyung, cậu lúc nào cũng được hắn cưng chiều hết mực. Từ những việc nhỏ nhặt nhất, Kim Taehyung đều chủ động làm thay cậu. Hắn hiểu cậu từ trong suy nghĩ, cảm xúc cho đến hành động. Jungkook thật muốn hỏi hắn lí do Kim Taehyung vì cậu mà đến là gì? Tại sao phải là cậu mà không phải một ai khác? Nhưng lần nào cũng vậy, Kim Taehyung chỉ mỉm cười trả lời cho qua chuyện.
“Taehyung.”
Jungkook không chú ý ngước mặt liền bị hơi nóng từ máy sấy làm rát một bên má. Kim Taehyung nhẹ nhàng xoa xoa má cho cậu, lại tự giác chỉnh sang chế độ sấy lạnh.
“Anh nghe. Không cần nhìn anh đâu, em cứ nói đi.”
“Chuyện anh gặp em… bắt đầu từ lúc nào vậy?”
Kim Taehyung biết hắn đối với Jeon Jungkook không còn bí mật gì nữa. Nhưng riêng câu chuyện này, chẳng hiểu vì lí do gì hắn chỉ muốn giữ cho riêng mình. Có lẽ hồi ức về những năm tháng đã qua trong hắn vừa đẹp nhưng lại đau lòng. Đến Kim Taehyung cũng chẳng thể ngờ bằng cách nào đó Jeon Jungkook bước vào cuộc đời hắn. Và rồi, hắn đã không nỡ rời xa cậu từ khoảnh khắc đó. Kim Taehyung muốn lưu giữ tất cả hình bóng của cậu trai nhỏ năm xưa trong lòng hắn, chỉ mình hắn biết hắn đã gặp cậu từ lâu, rất lâu về trước.
“Anh sẽ nói về chuyện này sau. Đến giờ ăn tối rồi, mọi người đang đợi chúng ta đấy.”
Kim Taehyung tắt máy sấy đem đặt lên kệ bàn. Hắn nghe rất rõ tiếng thở dài của Jungkook lại thoáng thấy vẻ thất vọng trêи khuôn mặt cậu. Kim Taehyung đi đến kéo bé con của hắn đứng dậy. Jungkook cũng không ép hắn phải kể dù sao đây là quyết định riêng của Kim Taehyung.
Kim Taehyung khoác vai Jungkook đi lên phía boong tàu phía trêи, nơi mọi người đều đã ngồi chờ sẵn. Jungkook vừa nhìn thấy bàn ăn, không hiểu sao liền có cảm giác chột dạ. Thật ra Kim Taehyung đã cho người đổi bàn khác sau trận ân ái của cậu và hắn rồi. Nhưng nhìn lại khung cảnh này, trước đó vài tiếng cậu đang nằm trêи bàn rêи rỉ tên hắn quả thật có chút ngại. Nhìn sang Kim Taehyung, mặt hắn chẳng có cảm xúc, giống như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì ở đây. Cũng phải, Kim Taehyung đưa cậu lên tận đây rồi thì hắn còn ngại gì nữa.
“Anh Daniel đâu chị?”
Jungkook ngồi xuống cạnh Ami, thấy vắng Daniel cậu liền hỏi cô.
“Daniel xuống phòng lấy áo khoác giúp chị rồi.”
Cậu biết là Ami sẽ ngại, lại thêm sự có mặt của Kim Taehyung ở đây. Dù sao Taehyung và Daniel thân nhau như ruột thịt, Ami lại từng yêu hắn cho nên chuyện này cũng khá riêng tư. Jungkook nghe Ami nói Daniel xuống phòng lấy áo khoác, cậu liền ghé vào tai cô hỏi nhỏ.
“Anh chị ở cùng phòng sao?”
Lại chỉ nhận được cái lắc đầu nhẹ nhàng của Ami. Jungkook thật không hiểu Daniel theo Kim Taehyung lâu như vậy. Cái gì hắn cũng chỉ dạy để anh học hỏi thêm nhiều thứ. Ấy vậy mà mỗi chuyện cưa đổ một người sao không chịu học Kim Taehyung chứ. Nhưng mà vấn đề này cũng khá nan giải. Jungkook có từng hỏi hắn nghĩ sao về chuyện mở lớp dạy cách cưa đổ một người nhanh nhất. Khi đó Kim Taehyung đang đứng trước gương chỉnh tóc, cậu chỉ kịp thấy hắn nhếch mép. Sau đó liền nói với cậu:
“Trước tiên, phải là Kim Taehyung đã.”
Về điều này thì Jungkook thừa nhận. Cũng không biết phản đối gì.
…
Hoàng hôn dần buông, du thuyền giữa biển được bao phủ bởi ánh nắng cuối ngày sắp tắt. Gió biển thổi lồng lộng, khác với buổi sáng, những ngọn sóng không còn lớn va đập vào những tảng đá nữa. Mặt biển êm ả chỉ có cơn sóng lăn tăn, gợn nhẹ. Khung cảnh trở nên vô cùng lãng mạn, bình yên đến lạ. Daniel quay lại trêи tay mang theo áo khoác, anh choàng qua vai giúp Ami. Mọi người cũng bắt đầu dùng bữa dưới ánh hoàng hôn.
“Sao anh có vẻ buồn vậy?”
Jungkook nhận thấy từ nãy đến giờ Kim Namjoon ngồi một góc không có nói câu nào.
“Em cứ ăn đi. Đừng ai quan tâm đến anh.”
Nghe là biết đang giận dỗi gì với Kim Seokjin rồi. Cậu nhìn sang Seokjin, anh ấy vẫn ăn bình thường nếu không muốn nói là rất ngon miệng. Jungkook hơi cúi đầu tìm thấy chân Seokjin mà đá nhẹ ý muốn hỏi anh có chuyện gì không. Lại bị Kim Taehyung sờ tay lên đùi cậu, chặn không cho cậu quấy nữa. Nhìn bàn ăn là Kim Taehyung biết lí do Kim Namjoon giận dỗi rồi. Cứ để cho Jungkook hỏi tiếp sẽ xảy ra gây gổ mất. Thế là buổi tối lãng mạn bỗng chốc có chút gượng gạo.
Kim Seokjin không cho gọi nhân viên mà anh trực tiếp dọn bàn ăn. Có lẽ muốn tránh khỏi đây một chút. Jungkook xung phong dọn cùng anh, một phần vì muốn hỏi chuyện của Namjoon một phần ngăn Jung Ami dọn dẹp, cậu muốn cô ngồi lại với Daniel. Jungkook đem chén dĩa xuống khu bếp thấy Kim Seokjin mặt hậm hực nhìn cậu.
“Anh đừng cãi nhau với anh Namjoon nữa. Hai người cứ như trẻ con ấy.”
Kim Seokjin giống như chờ đợi cậu nói với anh về chuyện của Kim Namjoon từ lâu rồi. Vừa mới nói anh đã nhanh trả lời.
“Ai mới trẻ con chứ. Là Kim Namjoon kiếm chuyện với anh.”
“Anh ấy kiếm chuyện gì?”
“Anh bảo bếp làm hải sản cho buổi tối hôm nay. Còn đặc biệt chọn loại cua ngon nhất. Không phải tất cả mọi người đều thích sao? Vậy mà Kim Namjoon lại nhất quyết đem mấy con cua đi giấu, còn nói sẽ nuôi chúng. Em xem có nổi điên không?”
Jeon Jungkook chưa từng trải qua chuyện này, kì thật cậu có khoảng thời gian ở cùng Namjoon nhưng tuyệt nhiên không biết anh ấy thích cua đến vậy. Giống như là vật cưng của Kim Namjoon. Nhưng mà làm gì có ai đã lớn từng này tuổi còn gây nhau vì mấy con cua chứ. Thật không hiểu nổi.
“Anh Jin, anh cảm thấy thế nào khi nhìn anh Namjoon buồn?”
…
Kim Taehyung trêи này biết chắc Jeon Jungkook ở dưới bếp đang rối trí với Kim Seokjin. Hắn đem ly rượu vang đến đưa cho anh trai. Có lẽ tâm trạng thật sự tệ nên Kim Namjoon đã ra mũi thuyền hưởng gió biển.
“Anh thế nào rồi?”
Kim Namjoon nhận lấy ly rượu trêи tay Kim Taehyung.
“Em có từng giận Jeon Jungkook chuyện gì không?”
Kim Taehyung nhướng mày nhìn anh trai. Hắn thật không nghĩ Kim Namjoon lại hỏi hắn câu này thay vì trút những phẫn nộ về việc Kim Seokjin quyết định ăn cua.
“Nếu em nói không thì chắc là anh sẽ nghĩ em nói dối. Nhưng đúng là em không giận Jungkook gì cả.”
Thấy Kim Namjoon im lặng, hắn nói tiếp.
“Đúng hơn là em không nỡ giận.” Kim Taehyung uống một ngụm rượu. “Anh cũng biết chúng em đã trải qua nhiều chuyện không vui rồi. Em trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc bên Jungkook, cả đời cũng chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của em ấy. Em cũng biết Jungkook thương em, chuyện gì hai đứa có thể nhường nhịn nhau, tụi em sẽ cố gắng.”
Nói đoạn lại nghe tiếng bước chân trêи sàn gỗ. Kim Taehyung ngoảnh đầu liền bắt gặp ánh mắt của Jungkook. Không biết cậu đã nghe được hết những gì hắn nói hay chỉ vừa mới lại gần chỗ hắn. Chỉ thấy một nụ cười hạnh phúc trêи môi cậu. Jungkook chạy đến nắm tay hắn kéo đi, để không gian lại cho Kim Namjoon và Kim Seokjin.
…
Cũng đã hơn nửa đêm, không biết anh trai hắn cùng Kim Seokjin đang đâu rồi. Trêи boong tàu giờ chỉ còn hắn, Jungkook, Daniel, Ami cùng bạn của cậu. Jeon Jungkook chịu lạnh không nổi nên hắn đã cởi áo khoác đưa cho cậu choàng thêm.
“Ami, sắp tới em định làm gì?”
Kim Taehyung thấy Daniel cứ âm thầm bên cạnh Jung Ami như thế cũng không phải cách. Đáng lí ra Daniel phải tấn công hơn chút nữa.
“Em sẽ ở lại Mỹ.”
Jungkook nghe Ami nói muốn ở lại Mỹ liền ngẩn đầu nhìn. Jung Ami bây giờ không còn người thân nào ngoài cậu. Vậy mà cô lại chọn Mỹ để sống chứ không về Hàn cùng Jungkook. Đó là quyết định của Ami, cậu tôn trọng cô nhưng trong lòng cũng có chút buồn. Nhưng mà không chỉ có cậu, cả Daniel cũng có vẻ ngạc nhiên. Duy nhất Kim Taehyung, hắn dường như đã biết rõ rồi.
“Em định làm gì ở đây?”
Daniel quay sang hỏi cô, Jungkook liền nghe giọng Kim Taehyung phì cười.
“Em sẽ học Y. Ngày trước theo anh Kim sang Mỹ em được đi học Y một thời gian. Chắc giờ sẽ bắt đầu lại.”
“Thế tốt rồi, Daniel sẽ tiếp tục theo đội cảnh sát tại Los Angeles. Jungkook muốn nhờ cậu chăm sóc Ami giúp em ấy.”
Jungkook thấy Daniel gật đầu nhìn cậu cũng không nghe Ami từ chối gì. Đúng là chuyện gì cũng phải đến tay Kim Taehyung dàn xếp.
Chơi được một lúc với cả nhóm bạn. Jungkook vẫn cảm thấy dạo gần đây bạn bè cậu có gì có thay đổi. Giống như Hoseok và Suga cứ luôn tranh giành nhau ai sẽ kết hôn sau cậu. Cuối cùng khi Suga chỉ sang Park Jimin thì Jung Hoseok liền đanh mặt lại rồi chuyển chủ đề. Rồi khi cậu nói vậy thì Suga kết hôn trước liền nhận lại câu nói: “Nếu là em thì anh sẽ kết hôn. Chúng ta gặp nhau trước mà.”
Jungkook cũng không biết là do Min Suga uống nhiều quá say rồi. Hay hôm nay ăn phải gì lại gan dạ nói câu đó trước mặt Kim Taehyung. Dù sao thường ngày cũng chỉ có Suga là dám chọc hắn, Kim Taehyung đối với Suga cũng có phần chừng mực, nghiêm túc hơn với Jimin và Hoseok. Cảm thấy Kim Taehyung bên cạnh như sắp bốc hoả đến nơi. Jungkook liền cáo từ kéo hắn về phòng.
…
Câu chuyện về Min Suga và Jeon Jungkook có lẽ không một ai cảm nhận rõ bằng Kim Taehyung. Nhưng đó là thứ tình cảm gì hắn không có ý định muốn nói cho cậu biết. Nếu Min Suga đã không nói vậy thì tội tình gì hắn nói thay. Kim Taehyung đã từng nói trong tiệc cưới của hắn, mỗi người đều có cách riêng khác nhau để yêu và bảo vệ người mình yêu. Người như Min Suga mà giữ im lặng, chắc hẳn Suga biết Jeon Jungkook ở bên cạnh hắn chính là điều tốt nhất dành cho cậu.
“Anh vẫn chưa ngủ sao?”
Trước mặt cậu chỉ là bờ ngực vững chắc của Kim Taehyung nhưng Jungkook cảm nhận được hắn vẫn chưa ngủ. Kim Taehyung ôm cậu kéo gần hắn hơn nữa, tay xoa lên mái tóc cậu.
“Jungkook, chúng ta nói về lần đầu anh gặp em đi.”
Kim Taehyung không nỡ giận, hắn chỉ có ghen thôi.
…
Năm đó khi bố Kim cầm trêи tay giấy báo trúng tuyển vào Học viện đào tạo Cảnh sát Hoa Kỳ của Kim Taehyung. Tay ông run lên bần bật, chỉ còn một bước xé toang tờ giấy đi mới có thể hạ được cơn giận. Khi đó chỉ có Kim Namjoon cùng mẹ Kim ở nhà chứng kiến cảnh bố Kim vò nát tờ giấy quăng lên bàn. Còn Kim Taehyung đã đi đến câu lạc bộ bắn súng, nơi hắn thường lui tới mỗi khi có thời gian rảnh.
Không phải Kim Taehyung không biết bố hắn cấm không cho cả hai anh em thi vào trường cảnh sát. Chỉ là đối với hắn, từ bé đến lớn hắn cùng anh trai sống không có bố bên cạnh. Hắn cùng Kim Namjoon không như những đứa trẻ khác có thể hỏi ý kiến bố mẹ về việc chọn trường học nào mới tốt. Cả hai đều phải xem trường nào thuận tiện đi lại, môi trường nào mới tốt, đều phải tự đi đăng kí nhập học. Có khó khăn gì trong việc học cũng là hai anh em giúp đỡ lẫn nhau. Tuyệt đối chưa từng hỏi mẹ vấn đề gì, không muốn mẹ phải có thêm chuyện để lo lắng.
Cho nên đối với Kim Taehyung, việc bố của hắn có quay lại Mỹ và sống cùng gia đình cũng chẳng còn quan trọng nữa. Hắn đã quen như thế, đại học cũng là hắn sẽ tự quyết định cho bản thân. Trong mắt bố, Kim Namjoon mới chính là người khiến ông luôn tự hào. Anh ấy luôn chia sẻ mọi thứ cùng ông, đến cả việc sẽ học ở một trường đại học danh tiếng về kinh doanh cũng đúng theo ý của bố. Kim Taehyung không như vậy, hắn luôn trái ngược với anh trai.
“Bố cấm con không được học ở đó. Ngay ngày mai bố sẽ làm thủ tục đăng ký cho con học trường khác.”
Kim Taehyung vừa bước đến cửa nhà liền nghe thấy bố Kim hướng hắn mà cao giọng. Kim Taehyung lững thững đi vào trong, hắn đem giấy báo từ trường cảnh sát vuốt thẳng rồi bỏ vào balo. Không có vẻ gì là muốn nói chuyện với bố.
“Con có nghe không?” Bố Kim ngước nhìn hắn im lặng đi lên lầu. Kim Taehyung đã lớn rồi, ông biết ông không thể dạy hắn được nữa. Huống gì, từ ngày ông trở về sống cùng gia đình, Kim Taehyung không nói chuyện với ông quá 10 câu. “Thằng nhỏ cứng đầu.”
Kim Taehyung chỉ kịp nghe bố hắn nói một câu đầy thất vọng trước khi cửa phòng hắn đóng lại. Phải, Kim Taehyung trong mắt bố hắn chỉ là một đứa trẻ ngang bướng. Kim Taehyung không nói với bố hắn nhưng có lẽ sau này ông sẽ rõ, hắn chưa từng làm gì mà không có lí do cả.
“Bố đừng giận Taehyung nữa. Em ấy đã có quyết định này từ khi lên cấp 2 rồi.”
Kim Namjoon đỡ bố Kim ngồi xuống ghế. Mẹ Kim cũng vội rót cho ông ly nước.
“Thằng bé học rất chăm chỉ, hạnh kiểm lúc nào cũng đạt loại giỏi. Namjoon có thể dành vài ngày nghỉ đi chơi cùng bạn bè, duy chỉ có Taehyung, mỗi khi có ngày nghỉ đều đi tập bắn súng.”
“Suốt cả những tháng hè hay kỳ nghỉ đông, em ấy đều đến câu lạc bộ bắn súng.”
Bố Kim day day trán, việc học tập của Kim Taehyung không phải ông không rõ. Nhưng ông là người hiểu nhất về những nhiệm vụ cấp bách, những khó khăn, thử thách trong nghề này như thế nào. Ông không muốn Kim Taehyung sẽ cực nhọc như ông, rồi lại phải rời xa gia đình, thậm chí khi hắn nhận những vụ án nguy hiểm, hắn phải chối bỏ gia đình để không một ai liên luỵ. Thế mà ông chẳng ngờ hắn lại dành cả tuổi trẻ lao đầu vào học và đi tập bắn súng. Không đến khu vui chơi, không xem phim, không mạng xã hội, hoàn toàn sống khác biệt với những đứa trẻ bình thường.
“Bố, Taehyung có một thế giới riêng của em ấy. Lại càng không thể bọc lộ nỗi lòng mình, là một đứa trẻ luôn sống khép kín. Bố mắng em ấy vài câu, em ấy nhất định đem những câu nói đó để trong lòng mà day dứt.”
“Đó là lí do bố không muốn thằng bé làm cảnh sát.”
Ông không dám nghĩ đến một đứa trẻ luôn thu mình lại như Kim Taehyung sẽ đối mặt thế nào với những hiểm nguy ngoài kia. Rồi hắn sẽ phải gặp những thử thách mà chính bản thân cũng không ngờ tới. Một người không thể bày tỏ cảm xúc, khi chịu nhiều áp bức hắn làm sao có thể vượt qua nổi. Kim Taehyung rồi đây sẽ phải đấu tranh tâm lý, hắn sẽ cảm nhận rõ từng nỗi dằn vặt, khổ sở mà ông đã trải qua khi thi hành nhiệm vụ. Ông không muốn con trai sẽ chịu những điều đó. Có điều gì đáng sợ hơn khi một người không biết cách chia sẻ, luôn sống khép kín lại phải ở trong môi trường mà chính họ dường như đã quá mệt mỏi với những khó khăn cũng không thể nói rõ cùng ai. Ông lo Kim Taehyung dằn vặt chính mình hơn cả việc những nguy hiểm luôn rình rập.
Ngày Kim Taehyung thu xếp quần áo chuyển đến bang Virginia để học. Bố hắn biết nhưng vẫn không nói lời nào với nhau. Nhìn Kim Taehyung ôm mẹ và Kim Namjoon nói lời chào tạm biệt. Ông đóng cửa phòng, quay trở lại ghế trong phòng làm việc. Bố Kim đem chìa khoá mở ngăn tủ lấy ra một tập hồ sơ cùng usb. Ông đem usb cắm vào máy tính, trêи màn hình là đoạn phim đã cũ được một đồng nghiệp quay lại. Năm xưa khi đang điều tra đường dây buôn ma tuý, ông đã bị sa thải và buộc phải trở về Mỹ. Đoạn phim này đến tay ông trước khi người đồng nghiệp kia mất tích không thể liên lạc được nữa. Phim quay lại cảnh buôn người mà đồng nghiệp của ông chỉ ra đứa bé gái bị giữ lại chính còn con của kẻ đã nhận án tử năm đó.
Lại thêm usb khác đến từ máy giám sát ẩn trong nhà. Cảnh một cậu bé ngồi trêи bậc thang nhìn người mẹ đang nghe điện thoại trong phòng khách. Máy giam sát thu lại toàn bộ cuộc gọi và nội dung đó không hề đơn giản. Dù vậy ông biết giờ đây ông không thể giao hết những đoạn phim này ra được. Đây chỉ là những bằng chứng rất nhỏ giúp ông suy đoán được chuyện gì đang diễn ra. Hoàn toàn không thể tố cáo được ai cả.
Kim Namjoon định sẽ gọi bố Kim sang phòng Taehyung, dù gì Kim Taehyung đi học xa như thế cũng nên nói vài lời với hắn. Anh đứng loay hoay trước cửa mãi vẫn chưa đủ dũng khí để gõ cửa. Ai cũng biết Kim Taehyung và bố nói chuyện được vài câu sẽ gây gổ. Kim Namjoon đành đánh liều đẩy nhẹ cửa, cánh cửa he hé mở. Thì ra bố không có cài khoá. Anh nhìn thấy bố đang ngồi trầm mặc xem gì đó trong máy tính, trêи bàn có usb và tập hồ sơ quen thuộc. Đây không phải lần đầu anh thấy bố đem những vật này ra xem nhưng lần nào hỏi bố đều không trả lời, thế nên nội dung là gì thì anh không rõ.
Chỉ nhớ có một lần, Kim Namjoon đi làm đồ án với nhóm về muộn, bắt gặp Kim Taehyung bước ra từ phòng làm việc của bố, bộ dạng như đi ăn trộm. Và vào khuya hôm đó, Kim Taehyung lần đầu nói với anh với quyết định thi vào trường cảnh sát. Hắn bảo hắn muốn hiểu rõ hơn về bố. Kim Taehyung sẽ chứng minh cho bố hắn thấy việc này chẳng có gì đáng sợ đến mức phải chối bỏ gia đình, giả vờ như mình không có khuyết điểm, cũng không có người thân nào bên cạnh.
So với Kim Namjoon luôn hướng đến tương lai thành công và có cuộc sống đúng chuẩn như anh mong muốn. Thì Kim Taehyung lại chỉ muốn thử một lần trở thành bố hắn của những năm tháng sống đơn độc một mình trêи đất Hàn.
Kim Taehyung chuyển đến Virginia để theo học tại Học viện Cảnh sát điều tra tội phạm ma tuý DEA. Ngày hắn nhập học, nhìn tất cả những sinh viên cùng khoá với hắn đều là người Mỹ riêng mỗi hắn là con lai. Kim Taehyung xưa nay đi học cũng chẳng có bạn bè chỉ biết lao vào học ngày học đêm. Do vậy hắn không có nhu cầu kết bạn, ngày ngày chỉ có học tập và rèn luyện kỹ năng. Năm đó, Kim Taehyung tốt nghiệp đạt loại giỏi, lại lần nữa đứng đầu danh sách những học sinh ưu tú của trường. Hắn ngay lập tức được gửi đến Học viện FBI tham gia vào khoá huấn luyện đặc biệt theo sát là kỷ lục hết sức nghiêm ngặt.
Ngày Kim Taehyung trở về Los Angeles, hắn dường như đã cao lớn, vạm vỡ hơn xưa. Nét thư sinh, học sinh chăm ngoan lúc nào trêи tay cũng cầm quyển sách đã không còn nữa. Hắn nhanh nhẹn, tinh ý hơn rất nhiều nhưng trêи khuôn mặt lại luôn toát lên vẻ lạnh nhạt. Không ai biết Kim Taehyung đang nghĩ gì, ngày trước hắn đã ít nói, không tâm sự với ai chuyện gì. Vậy mà giờ hắn lại càng tạo cảm giác khó gần hơn nữa. Kim Namjoon không thể hiểu nổi Kim Taehyung, hắn trở về liền moi ra những vật mà bố giấu trong phòng làm việc, nhất quyết bảo bố phải cho hắn biết rốt cuộc vụ án năm đó vì sao bố Kim lại bị sa thải.
Nhưng lạ thay bố Kim chỉ bình thản trước vẻ quyết tâm của hắn. Sau đó bố đưa Kim Taehyung về phòng làm việc và ở trong phòng suốt buổi tối hôm đó. Vài tháng sau Kim Namjoon nghe tin em trai sẽ chuyển đến sở cảnh sát tại Hàn Quốc.
Kim Taehyung về nhà chưa được bao lâu liền có chuyến bay đến Hàn Quốc. Kim Taehyung ở Mỹ đạt thành tích cao bao nhiêu, về Hàn, hắn chỉ là một cảnh sát cấp thấp trong đội điều tra. Có vài ánh mắt dè bỉu liền hướng đến hắn. Với ngoại hình trông chẳng khác gì một cậu ấm đào hoa, ăn chơi có tiếng tại các hộp đêm sầm uất. Mọi người đều có phần không công nhận hắn, tuyệt nhiên không hay biết Kim Taehyung ở Mỹ là người thế nào. Hắn mặc kệ, Kim Taehyung trước nay đều có câu nói:
“Vừa là át chủ bài còn rất đẹp trai, bên ngoài có súng to bên trong “súng” đầy đạn. Hắn không ngán ai cả. Bọn họ suốt đời không thể hiểu, có vài chuyện chỉ cần dùng đến vẻ đẹp này cũng khiến tội phạm tự động đầu hàng.”
Nhưng đó là Kim Taehyung trước khi hắn nhận ra mình đang đối mặt với chuyện gì.
Kim Taehyung trong một đêm trực ca của hắn. Hắn dạo quanh các căn phòng, đôi chân bất giác đi đến nơi thăm phạm nhân. Chắng hiểu vì sao Kim Taehyung lại đến đây, hắn rẽ vào con đường mà hằng ngày hắn chẳng có hứng thú đến vì luôn nghe tiếng khóc cùng những lời than thở. Giữa căn phòng hiu quạnh, giữa những vách ngăn tưởng chừng chỉ là một mặt kính nhưng thật sự khoảnh cách như dài vô tận đó. Kim Taehyung bất động nhìn đến cậu trai nhỏ nhắn đang nở một nụ cười với người đàn ông phía sau mặt kính. Thường ngày nơi đây chỉ có những người lớn lui đến cùng với đôi mắt súng húp. Mãi mới thấy được một nụ cười lại còn đến từ một bé con.
Cậu bé ngồi trêи ghế, chân đung đưa không chạm được đến mặt đất. Cậu nắm tay người đàn ông mặc đồ tù nhân. Xoa bàn tay ngày càng gầy đi vì tuổi già lại ở trong nhà giam không ăn uống đầy đủ. Cậu bé mỉm cười kể cho ông ấy nghe rất nhiều chuyện, cậu khoe hôm nay đến lớp được cô giáo khen còn có bài kiểm tra đạt điểm cao nhất khối. Kim Taehyung nhìn cậu bé với đôi mắt sáng long lanh. Cậu ấy nhoẻn miệng cười để lộ răng thỏ đáng yêu. Tự trong thâm tâm hắn lại có suy nghĩ, dù hắn không rõ bố cậu gây ra chuyện gì tội lỗi. Nhưng cậu bé vẫn là người có tâm hồn cao đẹp, cậu đã không trách người bố đó ngược lại còn vào đây thăm ông. Làm sao có một đứa trẻ có thể hiểu và thấu cảm cho bố cậu ấy? Làm sao một đứa trẻ lại đủ mạnh mẽ vượt qua được mặt kính đó mà nắm lấy tay bố, trò chuyện giống như chẳng có một vách ngăn nào ở đây?
Cậu thật hạnh phúc vì có thể vô tư như thế, chia sẻ tâm sự được với bố. Điều mà hắn đã không có phúc phần nhận được.
Ngồi được một lúc, cậu bé nói phải về học bài cho nên đã chào tạm biệt ông ấy. Kim Taehyung không biết vì sao hắn lại đi theo sau cậu. Đi đến phòng họp cảnh sát, cậu bé đứng lại nhìn cánh cửa. Cứ chần chừ mãi một hồi lâu. Cậu đưa tay vào balo đem ra một lá thư rồi kẹp lên những đường cắt trêи mặt cửa. Hắn dõi theo, nhìn trêи bức thư có dòng chữ “Đơn kháng cáo.”
Kim Taehyung kéo bức thư bỏ vào túi. Hắn thấy cậu bé đi từ từ từng bước, đột nhiên chân lại nhanh hơn và rồi cậu bỏ chạy. Hắn vội vàng đuổi theo. Cậu vòng qua phía sau nhà giam, cậu bé đứng nhìn lên khung cửa nhỏ thông gió, nơi căn phòng giam tù nhân. Cậu gục xuống, khuỵ gối trêи nền đất cát. Cậu bé khoanh tay cúi đầu liên tục nói xin lỗi. Nhận lỗi rằng là cậu bất hiếu, cậu đã không tin người bố đó. Một mình cậu chẳng thể làm gì minh oan cho bố. Cậu hứa sẽ học thật giỏi để thực hiện tiếp ước mơ mà bố còn dang dở.
Một đứa trẻ chỉ tầm học sinh trung học đã trải qua chuyện gì mà lại đau thương như thế? Ở cái tuổi đáng lí phải được nhận hết những yêu thương của bố mẹ. Vậy mà cậu vừa cười đùa vui vẻ trong kia lại chạy ra đây khóc đến thê lương. Kim Taehyung đứng khuất sau bức tường, hắn nắm chặt tay cố kìm mình đến không chạy đến bên cậu. Hắn là người hiểu rõ nhất, những lúc con người ta rơi vào tuyệt vọng đến người thân cũng không dám bày tỏ thật lòng mình. Vậy thì người dưng như hắn sẽ khiến cậu bé hoảng sợ, hãy để cậu ở một mình.
“Em còn nhớ năm em 14 tuổi không? Em hằng tháng đều đặn đến sở cảnh sát nộp đơn kháng cáo. Anh hằng tháng đều đặn âm thầm chứng kiến em khóc một mình.”
Năm Jeon Jungkook 14 tuổi, khuỵ gối trêи nền đất khóc đến đau lòng hắn. Năm Kim Taehyung 24 tuổi ngồi tại văn phòng lật lại vụ án trong lá thư mà cậu bé gửi, đã là chuyện của 8 năm trước về trước. Hắn quay trở về Mỹ theo như những gì đã bàn bạc với bố cùng đội điều tra. Ngày cuối cùng trước khi Kim Taehyung rời Hàn Quốc, hắn vẫn đứng sau bức tường nhìn cậu bé khóc. Ngay khi vừa gặp bố hắn, Kim Taehyung đã khẳng định chắc nịch:
“Bố, con sẽ tham gia vào vụ án này.”
Kim Taehyung ròng rã dành ra 2 năm bôn ba khắp nơi trong xã hội đen. Bị người ta hãm hại đến không còn nhận ra hình người. Hắn vẫn nhớ như in khoảnh khắc hắn ngồi trong góc tối, cứ liên tục nôn ra máu mà không một ai nhìn thấy. Dòng xe vẫn cứ chạy, chẳng ai biết trong con hẻm nhỏ có một người đang cần được cứu giúp. Nhưng rồi cuối cùng hắn cũng đã tạo dựng vị thế đủ vững mạnh để chuẩn bị đối mặt với Vương Trục Lưu, người đàn ông trong đoạn phim buôn người. Kim Namjoon hỗ trợ hắn tìm đến ông ta để hợp tác. Đã diệt phải diện tận gốc. Hắn muốn dùng Vương Trục Lưu làm cầu nối cho hắn đường đường chính chính vào gia tộc Lee.
Ngày đầu tiên quay trở về Hàn theo lệnh của Vương Trục Lưu, Kim Taehyung 26 tuổi ép chặt Jeon Jungkook 16 tuổi vào tường hôn cậu. Tránh bọn thuộc hạ của Lee Mansik. Nụ hôn nhanh vội động lại trong hắn những cảm xúc không rõ tên. Kim Taehyung thấy quái lạ rằng bản thân chẳng muốn dừng lại. Hắn quả thật không hay biết người mà hắn hôn đêm đó là ai. Nhưng chắc rằng người đó sẽ không thể tìm được hắn vì Jung Ami đã bằng cách nào đó biến hắn trở thành tay ăn chơi không lẫn vào đâu với những hình xăm cùng khuyên bấm. Tất nhiên chúng sẽ không đoán ra hắn là cảnh sát chìm bởi vì chẳng có cảnh sát nào được xăm mình lại còn bấm khuyên.
Kim Taehyung tiếp tục mất hẳn 4 năm chinh phục Lee Dahye, gầy dựng lòng tin và chứng tỏ thực lực của mình với gia tộc Lee. Hắn chính thức hiên ngang bước vào nhà cậu. Kim Taehyung 30 tuổi lần thứ ba gặp lại Jeon Jungkook 20 tuổi. Hắn không hay biết người mà hắn cưỡng hôn ở hộp đêm là cậu. Hắn chỉ biết cậu bé hắn gặp năm xưa, năm nay hắn đã từng bước đến gần đưa cậu thoát khỏi những chuỗi ngày bất hạnh. Nhưng cái cảm giác của Jungkook mang lại vô cùng quen thuộc. Càng ở gần cậu, hắn lại càng muốn tìm kiếm xem rốt cuộc vì lí do gì lại thối thúc hắn muốn tiến đến gần cậu hơn. Mãi cho đến khi sang Mỹ, hắn đánh liều lén hôn cậu. Ngay khi môi chạm môi, hắn khẳng định cậu chính là người ở hộp đêm. Lần nữa hắn tin vào quyết định của mình.
Có người từng nói nghìn lần ngoảnh đầu nhìn mới đổi được một lần tương phùng ở kiếp sau. Kim Taehyung đã ngoảnh đầu ba nghìn lần mới có thể đưa Jeon Jungkook bước vào cuộc đời hắn.
Tại căn phòng trong một khách sạn nhỏ ở Boston, nằm trêи chiếc giường chỉ vừa đủ cho hai người. Jeon Jungkook quay lưng lại với hắn sau nụ hôn vừa rồi. Đứa trẻ năm nào giờ đã lớn, trở thành một thanh niên với vẻ ngoài thu hút bao ánh nhìn, luôn xuất hiện trong các cuộc trò chuyện của nữ sinh. Hắn vòng tay ôm Jeon Jungkook từ phía sau, siết chặt lấy eo cậu. Kim Taehyung thì thầm trong bóng tối:
“Jeon Jungkook, thật mong có thể dùng cả đời này để che chở cho em.”
Hắn thấy kéo dài vụ án mà bố cậu bị oan đến lúc này đã 14 năm, quá đủ rồi. Kim Taehyung nhanh chóng đặt Jeon Jungkook bên cạnh bảo vệ, lên kế hoạch vạch trần mọi âm mưu, đưa tội phạm ra ánh sáng. Kim Taehyung đem hình ảnh Jeon Jungkook năm 14 tuổi nhỏ bé khắc sâu trong tim.
Hắn trải qua bao khổ ải nhân gian, đánh mất bản thân suốt 7 năm đeo chiếc mặt nạ ác quỷ. Jeon Jungkook chính là lí do duy nhất khiến hắn lao vào vụ án này. Kim Taehyung chưa từng hối hận vì tất cả những gì hắn làm. Hắn chỉ tiếc rằng đã gặp Jeon Jungkook trễ như thế, nếu hắn gặp cậu sớm hơn, Jeon Jungkook đã không ôm phiền muộn suốt tuổi thơ, một khoảng thời gian u tối dài đến vậy.
Kim Taehyung 32 tuổi, nắm tay Jeon Jungkook 22 tuổi bước vào lễ đường. Họ vô tình gặp nhau, đến bên nhau rồi vì hy sinh cho đối phương, vì bao hiểu lầm mà rời xa. Kim Taehyung từ động lòng, thương xót, dẫn đến tình yêu suốt 7 năm dành cho cậu không thay đổi, lại ngày càng lớn dần. Jeon Jungkook lương thiện, mạnh mẽ, dù bao lần thất vọng vẫn nhớ về hắn, nghĩ cho hắn. Họ xứng đáng có được hạnh phúc bởi vì đã là những người có trái tim ấm áp. Dù có phải đổ thêm bao nhiêu máu nữa để đổi lấy khoảnh khắc hạnh phúc được ôm Jeon Jungkook trong vòng tay hắn. Kim Taehyung chấp nhận đánh đổi. Hắn đã từng nói mỗi người đều cần ít nhất một người để bản thân có động lực tiếp tục sống. Đối với Kim Taehyung, cả cuộc đời này được nhìn thấy nụ cười của Jeon Jungkook chính là cái kết viên mãn nhất mà hắn mong ước. Có muộn một chút nhưng đã tìm về bên nhau. Từ nay về sau, chỉ mong gần nhau dù là khắp thế gian.
“Bao đau thương, nghiệp chướng qua đi. Máu của tôi đã đổ quá nhiều. Đến cuối cùng, Jeon Jungkook chính là tài sản quý giá duy nhất mà tôi có được.”
End ngoại truyện 2
|