Thằng què ở Miếu Bà
Nhìn lần đầu là đã biết nó không què. Chân nó mang nẹp vậy thôi, chớ cơ bắp thế kia. Nhưng nó không xin ăn nó chỉ bán vé số. Nhưng ở đây nó phải cạnh tranh với đủ hạng: từ đui mù tới bại não tới gần xuống lỗ, nó không què thì ai mua cho. Tôi thích nó vì nhìn nó trắng trẻo cân đối, tiếng rao mời khàn đục rất là bất cần đời. Mấy bà mấy cô có thấy nó sexy không thì tôi không biết, nhưng nó bán cũng khá, chẳng mấy khi phải mang trả số.
Mỗi chiều khi vé bán hết và đài sắp xổ cũng là lúc nó mang tiền ra đếm. Nó vuốt từng tờ ngay ngẵn, đếm đi rồi đếm lại. Tôi cũng lấy tiền ra xếp cố ý cho nó thấy mình "giàu". Nó lếch lại gần nói, "Chú Hai ơi!"
"Gì?" Tôi làm ra vẻ không quan tâm.
"Chú dạy con coi bói đi!"
"Chi?"
"Nghề chú không cần vốn. Chú làm nhiêu là của chú hết, chớ còn con phải nuôi đám đại lý, ghét tụi nó".
"Nuôi má mì nữa đúng không? Cái bà chở mày đi về mỗi ngày í".
"Không, di Tư cũng chỉ lấy tiền xe ôm thôi".
"Đàn bà con gái thương mày nhỉ?"
"Họ không thương chú sao?"
"Không. Má tao còn không thương tao".
"Chời. Tui còn không biết má tui mặt mũi ra sao".
"Bả bỏ mày trước chùa à?"
Tới đây thì nó lặng thinh. Nỗi buồn khiến nó càng đẹp hơn trong mắt tôi. Tôi nghĩ mình nên nói cái gì đó có ánh sáng và hy vọng. Tôi nựng má nó và nói, "Tiếc nhỉ. Chú nghĩ má con không chỉ đẹp mà còn giàu sang". Mắt thằng Què sáng lên, "Sao chú biết?"
"Thì người ta nói mẹ nào con đó", tôi nịnh.
"Giàu đâu không thấy... Hay chú dạy nghề đi cho con mau giàu!"
"Phải có căn mới học được!"
"Thôi đi ba. Mà căn nằm ở đâu?"
"Ở chỗ kín. Cho chú xem chú mới biết".
"Vậy con vô toi lét trước nha?"
Tôi gật đầu thầm khen thằng nhóc này thông minh. Đợi nó lết gần tới nơi tôi mới thu xếp đồ nghề đi theo. Cửa đã chốt chặt mà vẫn cứ sờ sợ, ở cái xứ sông nước quê mùa này... Tôi cầm cu nó xem kỹ rồi nói, "Chả có gì đặc biệt hết. Cu thầy bói phải khác người".
"Của chú dị lắm à?"
"Cu chú có nốt ruồi trên đầu khấc. Không tin tuột ra xem".
Nó mạnh dạn cầm cu tôi, tuột lớp bao quy đầu xuống. "Đó, thấy chưa?" Nó giả bộ không thấy, cứ tuột xuống rồi lại vuốt lên. Tôi phê vì tay nó mát lắm nhưng làm bộ như không có gì. Nó vuốt càng nhanh hơn khiến tôi phải á á. Chợt nhớ ra điều gì, nó ngừng tay và nói, "Mà chú Hai ơi, nốt ruồi ở trong háng có dị tướng không?"
"Được, cho chú xem".
Tôi bảo nó đứng lên bồn cầu cho tôi dễ xem. Nó bảo ở sát dái í. Tôi xem đủ mọi tư thế, mũi tôi cạ vào dái nó, mặt tôi kẹt giữa hai bẹn mà vẫn không thấy gì. Mùi trai tơ làm tôi mê mẩn và mụ mị. Tôi biết nó gạt mình nhưng tôi cũng thích trò chơi này. Tôi bảo nó banh rộng ra để tôi tìm sâu hơn.
"Tối quá à!"
"Hay là..."
"Sao?"
"Chú rà bằng miệng đi nó to lắm, nó cộm lên là biết liền".
Tôi đánh mông nó cái đét, nói, "Con nít quỷ!"
"Chú muốn bú cặc con mà còn làm bộ..."
"Sao mày rành thế?"
"Nhanh đi chú Hai, không có người vào..."
Nghĩ nó nói cũng có lý nên tôi hành xử mau lẹ. Tôi liếm háng nó rồi dọc lên thân cu. Nó nói chú điệu quá à để con đụ chú cho mau ra. Nó ôm mặt tôi và nắc tới tấp. Con cu chưa trưởng thành của nó chẳng thể làm tôi ngạt được. Nhưng nó nắm tóc tôi và đụ mồm tôi thô bạo như có thể. Rồi nó ra, tinh không nhiều nhưng ngọt và thơm. Còn vài giọt vương trên đầu cu tôi cho lên mũi mình mà hít...
Kéo phẹc mơ tuya lên tưởng nó mở chốt chạy ra thì nó chìa bàn tay năm ngón. Tôi nói chẳng phải mày muốn học nghề à. Nó nói không, nghề của chú người ta nói tổn thọ. Tôi ngây người trước sự lạnh lùng của thằng nhóc mới lớn. Nhưng tôi làm như không có gì. Tôi dúi vào tay nó tờ 100 ngàn, nói , "Là 2 người khách của chú đấy". Nó cười nhưng cũng chỉ nửa miệng. Chợt nó đặt tay lên cu tôi, "Chú ra luôn hén?" Tôi ngả người vào vách, lim dim. Nó sục không tệ chút nào, tay trái còn biết vân vê đầu vú tôi. Và tôi xuất tinh chỉ trong chốc lát.
Thằng Què ranh ma bao nhiêu thì cu Xoắn nó khờ khạo bấy nhiêu. Và kế sinh nhai của nó cũng cực hơn nhiều. Cả ngày nó dầm mình trong đám sình dưới sông. Là vì bây giờ người ta ngăn đê làm bến tàu, bá tánh không thể nào thả cá phóng sanh từ nhà hàng thủy tạ nữa. Thành ra cu Xoắn làm cái việc có một không hai là đem cá lên bờ đê thả xuống sông cho người ta. Một xô họ cho nó 5 ngàn, có khi hơn. Có lần ngồi ăn bún tôi hỏi nó làm công việc đó có vui không. Nó nói vui chứ vì nó thích lội sình, thích chơi dơ. Tôi nói sao thích kỳ vậy. Nó cười bảo nó có sạch cũng chẳng ai tin. Chỉ vì nó là Mỹ đen nên ai cũng nghĩ nó dơ và hôi.
Bữa kia nó đi qua hàng, thấy nó có điềm xấu tôi ngoắc vào. Tôi kêu, "Xoắn!"
"Gì?"
"Ngồi xuống đây tao bói cho mày một quẻ".
"Tui đâu có tiền".
"Khỏi, tao khuyến mãi. Tao thấy mày có điềm lạ lắm".
"Lạ sao. Coi dùm nhỏ Cua có yêu tui không?"
Tôi rải bài bói cho nó một quẻ. Tôi nghiêm mặt nhìn nó phán, "Mày khắc gái lắm con ơi. Nhất là năm nay đừng đụng vô ai hết". Nó mếu, "Hic. Số con rệp. Vậy tui sẽ chơi bê đê à". Tôi xem kỹ bài rồi nói, "Ờ, con già này tốt cho mày. Bê đê, mà phải là bê đê già nghe hôn?" Tôi nháy mắt, không biết nó có hiểu ngụ ý của mình hay không. Nó không có biểu lộ gì nhưng nó nói, "Haiz. Tui không có tiền. Để chiều tối tui qua nhà đấm lưng cho ông hén". Tôi gật đầu, mừng thầm trong bụng.
Tôi thuê một phòng trọ tồi tàn ở gần Miếu Bà cũng đã được gần năm. Cu Xoắn ở cách phòng tôi không xa nó ở với bà ngoại, bà nó bán nhang đèn cũng nghèo. Tối đó tôi về nhà sớm dọn dẹp, mua ít bia và khô mực chuẩn bị đãi khách. 7 h vẫn không thấy gì tôi bật karaoke lên hát. Tôi hát miết tới 9 h vẫn không thấy nó đâu tôi tắt đèn tính đi ngủ thì nó thò đầu vào, cái đầu xoăn tít không lẫn vào đâu được. Người nó nồng nặc mùi rượu đế. Tôi đỡ nó vào ghế sô pha. Nó nằm lăn ra, miệng lải nhải nhải, "Cua... Cua ơi... sao em bỏ anh. Tại anh nghèo... hay tại anh hôi, hả?"
Tôi lắc đầu ngao ngán. Thế này thì làm ăn gì được? Tôi bật quạt cho mát rồi tắt đèn ngủ, tôi ngủ dưới đất nó ngủ trên ghế. Nửa khuya mắc đái tôi dạy đi tè. Lúc vào nhìn nó đã ngủ say, tôi ngồi xuống xem thì mùi rượu đã mất. Tự nhiên tôi tò mò thế còn mùi hôi đặc trưng của nó có thật không? Tôi cởi áo nó áp mặt vào ngực vào bụng. Quả là một mùi khác lạ nhưng nó không quá khó chịu, ít ra là với tôi. Tôi kéo cánh tay nó ra, mùi nách xộc vào mũi làm tôi hơi choáng, nhưng tôi chịu được và tôi bắt đầu phê. Và bây giờ tới vùng cấm địa. Nó mặc quần đùi có sịp tôi không vội cởi quần ra. Ống quần nó rất to nên tôi có thể tấn công từ dưới háng. Tôi ngửi và hôn và hít, cuối cùng cũng lôi được cặc nó ra khỏi ống quần. Chao ôi là cặc của Mỹ đen...
Sáng nó chào tôi về hẹn hôm sau sẽ qua đấm bóp, giờ trễ rồi tới giờ làm rồi. Tôi nói ờ, tao cũng sẽ có cái làm cho mày ghiền. Nó nheo nheo mắt, "Tui thử bê đê già rồi, cũng không tệ". Ra là đoạn sau này nó tỉnh. Tôi hơi xấu hổ nhưng làm như không có gì. Tôi tính nói hôm sau sẽ cho nó biết cảm giác của cái lỗ kia nhưng thôi, việc gì đến sẽ đến. Nói trước bước không tới.
Mà quả như thế thật. Hai hôm sau có một băng ở xóm trên xuống kiếm chuyện với thằng Xoắn, tất cả là vì con nhỏ Cua. Tôi vội đi kêu công an. Lúc về là một cảnh tượng hỗn chiến kinh hãi, nhưng thằng Xoắn không đơn độc vì bên cạnh nó là thằng Què -- đã hết què từ khi nào.
Sau đó thì cả đám bị đưa đi trại cải tạo. Tôi buồn vì cùng một lúc mất đi cả hai nhân tình. Tôi thu xếp vào thăm nuôi hai đứa nó. Gửi bịch đồ và tiền tôi nói dối là của mấy dì trong xóm gửi cho, họ nhớ hai đứa mày. Tôi không muốn tụi nó nghĩ mình thương tụi nó, nhất là thằng Què. Sẽ rất nguy hiểm nó sẽ lợi dụng bạn cho tới không còn gì.
Nhưng tôi cứ nghĩ thương một người thì có gì sai. Cuộc đời này đã trở nên khó sống như vậy sao.
|