Doanh Kiêu ngước mắt, yên lặng nhìn Cảnh Từ.
Cảnh Từ lại hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của hắn, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung trên bông hoa hồng nhỏ kia.
Bông hồng nhỏ đã hoàn toàn khô héo, bị ném đột ngột như vậy, những cánh hoa giòn lập tức rơi xuống, trong nháy mắt đã rụng một nửa.
Cảnh Từ đau lòng đến mức bất chấp cả sự bối rối và xấu hổ khi bí mật bị phát hiện. Cậu ngồi xổm xuống muốn nhặt bông hoa lên nhưng lại sợ cánh hoa rơi ra nhiều hơn. Ngón tay duỗi ra co lại, duỗi ra co lại, thử mấy lần cũng không dám đụng vào.
Trong lòng không khỏi hối hận, cậu nhíu mày lẩm bẩm nói: "Tại sao lại rơi thành thế này..."
Doanh Kiêu không thể chịu đựng được nữa, đứng dậy kéo cậu vào trong vòng tay mình.
Rốt cuộc mình có may mắn gì mà gặp được người tốt như Cảnh Từ chứ.
Doanh Kiêu biết, chiếc hộp sắt chứa toàn bài thi hạng nhất của Cảnh Từ là thứ quan trọng nhất của cậu.
Và bây giờ, cậu đã dành một chỗ cho mình trong một không gian quý giá như thế.
102 điểm Toán mà thôi, cậu lại vui vẻ đến vậy, chỉ vì mình tiến bộ hơn lần trước một chút.
"Hoa, đừng giẫm lên hoa..." Cảnh Từ nghiêng đầu muốn ngó mặt đất, lại bị Doanh Kiêu dùng tay tay ôm lấy khuôn mặt cậu.
"Biết rồi, sẽ không giẫm." Doanh Kiêu khẽ hôn lên trán, mí mắt và khóe môi cậu, dịu dàng khó tin: "Làm sao em biết là anh cố ý mua hoa?"
Sự cảm động và niềm vui sướng khi tâm ý được trân trọng khiến trái tim nóng bỏng của Doanh Kiêu run rẩy.
Mặc dù Cảnh Từ của hắn là người sống nội tâm và không thích thể hiện, nhưng thật ra cậu vẫn luôn rất nỗ lực để đến gần và trân trọng hắn theo cách của riêng mình.
Lông mi Cảnh Từ rung lên, cậu nhẹ giọng nói: "Ý nghĩa của hoa..."
Doanh Kiêu đã hiểu.
"Sao em..." Doanh Kiêu hít sâu một hơi, cảm thấy mình sắp bị cậu ngọt hóa rồi: "Sao em lại đáng yêu thế nhỉ."
Cảnh Từ ngạc nhiên ngước mắt.
Doanh Kiêu cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn cậu.
"Mở miệng ra." Doanh Kiêu liếm khe hở giữa môi Cảnh Từ, nói nhỏ.
Cảnh Từ ngoan ngoãn hé môi để lưỡi Doanh Kiêu với đi vào.
Đây là lần đầu tiên họ trao nhau một nụ hôn dài và dịu dàng như vậy. Từ đầu giường đến cửa, Doanh Kiêu hôn cậu cực kỳ triền miên, như thể muốn hòa tan trọn vẹn tình yêu của mình vào nụ hôn này và truyền nó cho Cảnh Từ.
Cuối cùng khi Doanh Kiêu buông Cảnh Từ ra, chân cậu mềm tới mức gần như không thể đứng vững. Cậu đặt trán lên vai Doanh Kiêu, thở gấp.
"Trán không đau à?" Cánh tay Doanh Kiêu dùng sức ôm eo cậu, nhấc bổng cậu lên.
"Không đau."
"Không đau cũng không được phép làm như thế, khỏe rồi nói sau." Doanh Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, ngửi mùi dầu gội trên đầu cậu, trong lòng chua xót, mềm nhũn.
Cảnh Từ chắc hẳn đã hy vọng rằng mình có thể được nhận vào cùng một trường đại học với hắn, nhưng cậu không bao giờ gây áp lực cho hắn.
Cậu chẳng hề nói gì, chỉ nghiêm túc ghi chép bài cho hắn, chọn sách bài tập và làm mọi thứ có thể để giúp hắn. Ghi nhớ từng lần tiến bộ của hắn, sau đó âm thầm cổ vũ động viên hắn.
Vẫn chưa đủ, Doanh Kiêu nghĩ, nỗ lực của hắn vẫn chưa đủ.
Hộp sắt của Cảnh Từ dùng để lấp đầy bằng bài thi max điểm, hắn không muốn cậu phá lệ vì mình, hắn chỉ muốn cho cậu những gì tốt nhất.
Hai người ôm nhau một lúc, cho đến khi hơi thở của nhau dịu lại rồi mới tách ra.
"Em ngồi đi, để anh dọn." Doanh Kiêu ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ bài thi bỏ vào trong hộp.
Lúc nhặt bông hoa kia, hắn bất cẩn dùng sức hơi mạnh, những cánh hoa đáng thương vốn đã ít lại rơi thêm một cánh.
Cảnh Từ hít hà một hơi, lập tức bày tỏ: "Đừng nhúc nhích, để em."
Cậu cẩn thận nhận lấy bông hoa từ tay Doanh Kiêu và nhẹ nhàng đặt vào hộp. Sau khi làm xong tất cả những việc này, cậu không đứng dậy mà tiếp tục nhặt những cánh hoa trên mặt đất.
Từng cánh từng cánh được thu gom một cách kiên nhẫn và cẩn thận trong lòng bàn tay cậu.
Nhìn cậu như thế, không hiểu sao Doanh Kiêu muốn cười. Ánh mắt hắn rơi trên người Cảnh Từ, khóe môi nhếch lên không tự chủ được. Hắn thậm chí còn quên cả việc đứng dậy, cứ thế ngồi xổm trên mặt đất, mỉm cười đắc ý và hạnh phúc.
Mãi cho đến khi Cảnh Từ đi đến tủ tìm một đồ đựng cánh hoa, hắn mới đi theo và ôm cậu từ phía sau.
Cảnh Từ hơi sửng sốt, sau đó cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, thả lỏng.
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông, các học sinh đều không lòng dạ nào học tập, chỉ ngóng trông kỳ nghỉ. Các giáo viên cũng mở một mắt nhắm một mắt, lười nhấn mạnh kỷ luật lớp học gì.
Buổi trưa, Doanh Kiêu không đến căng tin ăn tối cùng Cảnh Từ, mà đến thành phố Vạn Tượng một chuyến.
Sau khi trao đổi với nhà thiết kế, hắn tìm một tiệm Burger King, ăn một bữa đơn giản rồi chạy trở về.
Cùng lúc ấy, ông Cảnh ra khỏi công ty, mua một ít dâu tây và anh đào ở cửa hàng hoa quả ven đường, sau đó lái xe đi Thực nghiệm tỉnh.
Đây là lần đầu tiên ông ta đến trường Trung học Thực nghiệm tỉnh. Đăng ký với bảo vệ và hỏi đường xong, ông ta túm lại mái tóc xõa tung bị gió thổi bay rồi đi về phía trường.
Tuy nhiên, hai tòa nhà giảng dạy số một và số hai của Thực nghiệm tỉnh cách nhau rất gần, lại gần như giống hệt nhau. Ban nãy bảo vệ chỉ chỉ tay vào đó, cách quá xa ông Cảnh vốn dĩ không biết rốt cuộc là tòa nhà nào.
Sợ đi nhầm đường làm trò cười, ông ta nhìn trái nhìn phải, thấy trước mặt có người thì hai mắt sáng lên, vội vàng hô một tiếng: "Em học sinh!" Rồi đuổi theo.
"Cho chú hỏi, lớp 11/7 ở tòa nhà nào?"
Doanh Kiêu nhìn ông ta một cái, đáp: "Chú đi theo cháu, vừa khéo cháu cũng thuộc 11/7".
"Hả? Trùng hợp thế à!" Ông Cảnh thầm cảm thán vận may của mình, với tâm lý khoe khoang, ông ta nói với Doanh Kiêu: "Hóa ra cháu là bạn học của Cảnh Từ à, chú là bố của Cảnh Từ."
Doanh Kiêu chợt quay đầu.
Ông Cảnh không phát hiện sự thay đổi trong ánh mắt của hắn, lẩm bẩm: "Cảnh Từ trong lớp các cháu thế nào, có hòa đồng không? Tính nó khá trầm, chắc ngày nào cũng đều đang học nhỉ?"
Doanh Kiêu nhìn ông Cảnh từ trên xuống dưới, hóa ra chính là lão súc sinh này. Dáng dấp trông giống con người, nhưng lại không làm việc của con người.
Thật đáng tiếc, dù thế nào thì đây cũng là bố ruột có quan hệ huyết thống với Cảnh Từ, không thì đã giày vò ông ta một trận rồi.
"Hòa đồng chứ." Doanh Kiêu nhíu mày, dưới chân âm thầm đổi hướng: "Nhân duyên của Cảnh Từ vô cùng tốt, ai trong lớp cũng cực kỳ thích cậu ấy, nhất là cháu."
Với tính cách như Cảnh Từ mà còn có thể có nhân duyên tốt? Ông Cảnh không tin chữ nào.
Có điều bạn học này thật biết cách ăn nói.
Ông ta đi theo Doanh Kiêu lên phía trước, hỏi tiếp: "Cháu tên gì? Có mối quan hệ rất tốt với Cảnh Từ à?"
"Doanh Kiêu". Doanh Kiêu cười như không cười, nhìn ông Cảnh, nói: "Đúng thế, hai bọn cháu ngày nào cũng ở bên nhau."
Ông Cảnh còn đang định nói tiếp thì Doanh Kiêu nói: "Nhưng gần đây không biết có chuyện gì xảy ra với Cảnh Từ, đi căng tin không ăn thịt, ngày ngày ăn rau, chú biết nguyên nhân không?"
Ông Cảnh đầu ong ong, hai má đột nhiên nóng lên.
Ông ta là người vô cùng sĩ diện, ông ta có thể cắt tiền sinh hoạt của Cảnh Từ, nhưng người khác không thể biết được.
Ông Cảnh lúng túng mỉm cười, bây giờ hoàn toàn không muốn nói chuyện với Doanh Kiêu nữa, chỉ muốn mau chóng đến lớp 11/7.
"Chờ, chờ lát nữa chú hỏi nó."
Doanh Kiêu khịt mũi, cái thể loại này, cũng chỉ ỷ vào quan hệ huyết thống.
"Này? Chúng ta đi có đúng không thế?" Ông Cảnh chột dạ không dám nhìn Doanh Kiêu, bèn giả vờ ngắm phong cảnh xung quanh. Lúc này mới phát hiện bọn họ hoàn toàn không đi về hướng hai tòa dạy học.
Doanh Kiêu vẫn rất thản nhiên: "Đúng chứ."
Ông Cảnh khó hiểu: "Nhưng bảo vệ nói với chú là bọn cháu đang ở tầng ba của khu dạy học."
"Trước đây ở đó, hai ngày trước vì phải nhường lại cho lớp Mười Hai nên chuyển đến tứ hợp viện." Doanh Kiêu mặt không đổi sắc: "Cũng may là chú gặp cháu, nếu không là chú đã đi sai đường rồi."
Ông Cảnh giật mình: "Ra là như thế, vậy cảm ơn cháu."
Doanh Kiêu lười biếng cong môi: "Không cần cảm ơn."
Nghe nói phong thủy của tứ hợp viện thuộc Thực nghiệm tỉnh vô cùng tốt, cho nên chuyên môn dành riêng cho khối mười hai dùng. Vì đề phòng kẻ không phận sự tùy tiện tiến vào, cổng chính đặc biệt lắp một tấm cửa sắt.
Trước cửa trồng hai cây to vững chãi, thẳng tắp như thần giữ cửa, trấn giữ ở hai bên.
Đang là giờ nghỉ trưa, toàn trường yên lặng, không có một bóng người trên sân chơi.
Doanh Kiêu dẫn ông Cảnh tới cửa Tứ Hợp Viện, chỉ vào một cái cây bên trong, nói: "Gió lớn, chú chờ dưới cây đi, cháu vào gọi Cảnh Từ ra."
Sắp xếp này hợp ý ông Cảnh.
Ông ta vô cùng sợ Cảnh Từ bất chấp náo loạn trong hành lang, gặp mặt ở đây sẽ tốt hơn nhiều.
Ông Cảnh hài lòng cười, đi đến dưới tàng cây: "Đã làm phiền cháu rồi."
"Không phiền gì đâu."
Doanh Kiêu tiến vào tứ hợp viện, không hề ngừng bước, đi thẳng vào phòng bảo vệ.
Tứ hợp viện cũng chỉ có một cánh cổng chính, song trong phòng bảo vệ lại có một cái cửa nhỏ có thể đi ra ngoài.
Doanh Kiêu ngoái đầu liếc ông Cảnh dưới tàng cây, nhếch môi.
Đặc điểm lớn nhất của Thực nghiệm tỉnh vào mùa đông là quạ theo bầy.
Cũng không biết tại sao mà bầy quạ vô cùng thích hai cái cây ở lối vào của tứ hợp viện, luôn thích dừng lại ở đó.
Vì vậy, cả thầy và trò của Thực ngiệm tỉnh phải ghi nhớ một điều: tuyệt đối không được đứng dưới gốc cây trong tứ hợp viện, nếu không sẽ bị phân chim tấn công.
Hắn cũng không tin Ông Cảnh có thể lên lầu tìm Cảnh Từ với toàn thân dính đầy phân chim.
Cảnh Từ không ngủ trưa, đang làm một bài Toán Olympics. Bình thường Doanh Kiêu sẽ không làm phiền việc học của cậu, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt.
Hiện tại trong phòng học quá yên tĩnh, không tiện nói chuyện. Doanh Kiêu nắm lấy cổ tay Cảnh Từ và kéo cậu ra.
Ông Cảnh có thể đến một chuyến thì có thể đến chuyến thứ hai, thay vì để cậu không hề có chuẩn bị gì, chi bằng nói cho cậu biết trước.
Cảnh Từ biết Doanh Kiêu đột ngột làm như vậy là nhất định có chuyện, không hỏi cũng không phản kháng, đi theo hắn ra khỏi lớp.
"Bố em đến rồi." Vừa đóng cửa, Doanh Kiêu đã nói với Cảnh Từ, "Anh vừa gặp ông ta bên ngoài."
Đồng tử Cảnh Từ đột nhiên co rụt, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo: "Ông ấy... Ở đâu?"
"Bị anh dẫn tới dưới cái cây trong tứ hợp viện". Doanh Kiêu nhẹ giọng hỏi: "Dạo này ông ta vẫn luôn quấy rầy em à?"
Cảnh Từ khẽ gật đầu.
Sau đó ông Cảnh có gọi cho cậu thêm mấy lần, toàn bị cậu cúp máy, biết cậu không nhận nữa nên thay bằng wechat.
Doanh Kiêu cười giễu: "Ông ta đúng là có mặt mũi."
Hắn nắm chặt tay Cảnh Từ, nói: "Không sao, anh chỉ báo với em một câu thôi, để em chuẩn bị tâm lý. Hôm nay ông ta chắc chắn không cách nào tìm em."
Doanh Kiêu hơi ngừng lại, hạ giọng: "Muốn giải quyết triệt để thì anh có biện pháp, em..."
Hắn còn chưa dứt lời, tiếng rống giận của thầy Lưu bỗng truyền đến từ phía sau: "Giữa trưa, hai đứa không ngủ mà đang làm gì đấy?"
Thầy Lưu bước nhanh tới, không quản Cảnh Từ mà khai hỏa về phía Doanh Kiêu: "Em lôi kéo Cảnh Từ làm gì? Có chuyện không thể để sau giờ học rồi nói à?"
"Thầy". Cảnh Từ tiến lên một bước, nói khẽ: "Bố em tới."
Doanh Kiêu ngạc nhiên nhìn Cảnh Từ. Cảnh Từ... Đã kể cho thầy Lưu những chuyện nhà kia?
Thầy Lưu lập tức nuốt lời kế tiếp vào bụng.
Thầy Lưu im lặng chốc lát, hỏi Cảnh Từ: "Em muốn xử lý thế nào?"
Cảnh Từ đáp không chút do dự, "Em không muốn liên lạc với ông ấy nữa."
"Vậy kỳ nghỉ đông của em thì sao? Không về à?"
Công bằng mà nói, thầy Lưu cảm thấy nếu mình có một người cha như vậy, chỉ sợ còn làm điều gì đó quyết tuyệt hơn Cảnh Từ.
Nhưng kỳ nghỉ đông không phải nghỉ cuối tháng, thời gian dài như vậy, còn có một cái Tết, Cảnh Từ không trở về nhà thì có thể đi đâu chứ?
"Cậu ấy sẽ không quay lại." Trước khi Cảnh Từ kịp trả lời, Doanh Kiêu đã nói: "Ở nhà em."
Thầy Lưu kinh ngạc, mối quan hệ giữa Doanh Kiêu và Cảnh Từ đã tốt thế rồi cơ à?
Nhưng tới nhà Doanh Kiêu...
Thầy Lưu suy nghĩ một hồi, đột nhiên cảm thấy ý kiến này khá hay.
Doanh Kiêu luôn sống một mình, Cảnh Từ qua đó ít nhất có thể làm bạn với hắn. Hơn nữa Cảnh Từ có tính tự chủ mạnh và khả năng học tập tốt, đến lúc đó cũng có thể dạy kèm cho Doanh Kiêu.
Mọi lo lắng đều tan biến, thầy Lưu không còn nghĩ ngợi nhiều nữa, nói với hai người: "Các em trở về phòng học trước đi."
Nhìn thấy Doanh Kiêu muốn nói gì đó, ông Lưu trừng hắn: "Có thầy ở đây, đến lượt em ra mặt chắc? Mau mau trở lại cho thầy!"
Nói xong, ông hỏi Cảnh Từ, "Bố em bây giờ ở đâu?"
Doanh Kiêu: "Được em đưa đến cái cây ở lối vào của Tứ hợp viện."
Thầy Lưu: "......"
Thầy Lưu vừa tức vừa buồn cười, sau khi đuổi hai người trở về, ông đi xuống sân.
Khi trông thấy ông Cảnh, ông Cảnh đang che tay chật vật chạy ra từ dưới gốc cây, khắp người đầy phân chim trắng, gần như sụp đổ.
Không biết vì lý do gì, thầy Lưu đột nhiên cảm thấy sảng khoái lạ thường.
Để Doanh Kiêu gặp thứ cặn bã này trước thật ra rất tốt...
"Bố của Cảnh Từ?" Thầy Lưu xấu tính, xem náo nhiệt đủ mới bước tới và gọi một tiếng: "Tôi là Lưu Thời Thần, giáo viên chủ nhiệm lớp Cảnh Từ."
Ông Cảnh nhất thời đỏ mặt, giáo viên chủ nhiệm của Cảnh Từ đã bắt gặp bộ dáng này của mình...
Thầy Lưu giả bộ như không nhìn thấy sắc mặt ông ta, nói, "Học sinh đã thông báo cho tôi nên tôi đến xem, anh là..." Ông hơi khựng lại, mãi tới khi mặt ông Cảnh trở nên tím tái mới tiếp tục: "Tôi đưa anh đến nhà vệ sinh để dọn dẹp một chút nhé? "
Ông Cảnh lúng túng muốn tìm mảnh vải che mặt, liên tục gật đầu: "Làm phiền thầy rồi."
Thầy Lưu dẫn ông Cảnh đến toilet ở tầng một.
Khối mười của Thực nghiệm tỉnh ở tầng một và tầng hai, khối mười một ở tầng ba và tầng bốn. Trong đó, nhà vệ sinh của giáo viên được bố trí ở tầng một và tầng ba.
Trải qua một phen lăn qua lộn lại, ông Cảnh căn bản không muốn tìm Cảnh Từ nữa. Ông ta bây giờ buồn nôn cực kỳ, cố nhịn không phun ra, thậm chí không muốn đi làm, chỉ muốn xin nghỉ ở công ty rồi về nhà tắm rửa.
"Bố của Cảnh Từ, hôm nay có việc gì cần đến đây à?" Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, thầy Lưu hỏi thẳng vào vấn đề.
"Không có gì đâu." Ông Cảnh cười xấu hổ, "Tôi chỉ đến gặp Cảnh Từ trong giờ nghỉ trưa thôi."
"Cảnh Từ là một cậu bé ngoan". Thầy Lưu khen Cảnh Từ không ngần ngại: "Lần này, em ấy đã giành được danh dự cho toàn tỉnh. Hiệu trưởng của chúng tôi rất thích em ấy, còn thường xuyên cảm thán nếu Cảnh Từ là con mình thì tốt rồi."
Ông nhìn chằm chằm vào mắt ông Cảnh, hỏi: "Làm bố mẹ không phải là cũng quá hạnh phúc sao?"
Ông Cảnh bị nhìn có vẻ hơi mất tự nhiên, nghiêm túc nghi ngờ rằng trên người mình vẫn còn phân chim chưa dọn dẹp sạch sẽ.
"Thật ra tôi đã muốn nói chuyện với anh từ lâu, nhưng anh chưa bao giờ tham gia buổi họp phụ huynh". Thầy Lưu mỉm cười, tiếp tục: "Tôi nghe nói Cảnh Từ và gia đình có chút hiểu lầm..."
Ông Cảnh vội vàng ngắt lời: "Không có hiểu lầm, không có hiểu lầm."
Ông ta có tật giật mình, nghe thầy Lưu nói thế đã vô thức cảm thấy Cảnh Từ kể cho thầy Lưu chuyện mình cắt tiền sinh hoạt của cậu, lập tức biện giải: "Thầy Lưu, thầy cũng biết đấy, Cảnh Từ là do vợ trước của tôi sinh."
Thầy Lưu ừm một tiếng.
"Đứa nhỏ này tính tình không tốt. Nó luôn cho rằng tôi thiên vị đứa thứ hai, tôi nói gì cũng vô dụng. Ài, làm cha mẹ, sao có thể không cho con mình sinh hoạt phí chứ? Cũng là do tháng trước tôi ôm đồm một dự án lớn, bận rộn quên mất chuyện này, mới khiến nó hiểu lầm."
"Hai năm qua, thành tích của nó rất tệ. Không phải là tôi vẫn gửi tiền cho nó như thường lệ sao?"
"Hóa ra là như vậy." Ông Lưu gật đầu: "Tôi hiểu anh, nhưng anh cũng biết đấy, Cảnh Từ hiện đã vào đội huấn luyện quốc gia, sắp tới còn có hai vòng thi tuyển chọn nữa. Đây không chỉ quan trọng đối với cá nhân em ấy, mà còn đối với Thực nghiệm tỉnh, thậm chí đối với toàn bộ tỉnh Đông Hải của chúng ta."
Vẫn còn hai vòng thi? Không phải trực tiếp cử đi là xong sao? Ông Cảnh chóng mặt, hoàn toàn không hiểu tình hình gì cả, chỉ có thể ra vẻ hiểu biết gật gật đầu.
"Trường học của chúng tôi rất quan tâm đến trạng thái tinh thần của em ấy. Em ấy không muốn gặp anh bây giờ..."
Thầy Lưu dừng một chút, hài lòng nhìn vẻ mặt đỏ lên của ông Cảnh, bấy giờ mới nói tiếp: "Vậy anh trước hết cứ theo ý em ấy đi, đừng lại tới tìm nữa."
"Như thế sao được!" Ông Cảnh không đồng ý, ông ta không quan tâm thi đấu cái gì, dù sao thì một suất cử đi đã tới tay rồi.
Lúc này không chữa trị tốt mối quan hệ với Cảnh Từ thì sau này sẽ càng khó khăn.
"Tại sao lại không?" Thầy Lưu nhìn ông, nửa cười nửa không, trong lời nói có ẩn ý: "Anh yên tâm đi, Cảnh Từ có khả năng điều tiết cảm xúc rất mạnh. Trước kia lớp chúng tôi tổ chức họp phụ huynh, em ấy là người duy nhất trong lớp không có ai đến cả, em ấy cũng có thể thản nhiên như không."
Ông Cảnh cảm thấy mình như bị tát mạnh, mặt đau dữ dội, đến mức không nói được lời nào.
Thầy Lưu cũng lười lòng vòng với ông Cảnh, nói thẳng: "Đứa nhỏ này đỡ lo, không cần quản nhiều, tự mình có thể thành tài, anh yên tâm đi."
Ông Cảnh bước ra khỏi tòa nhà dạy học trong tâm trạng xấu hổ, chỉ cảm thấy mình không thể ngẩng đầu lên được, trong đầu ông ta chỉ toàn là ánh mắt khinh thường của thầy Lưu vừa rồi.
Ông ta nghiến răng, cực hận Cảnh Từ đã khiến mình mất mặt. Không phải chỉ là một suất đi học thôi à? Có gì ghê gớm chứ! Ông ta không thiếu con trai, sẽ đào tạo tốt Miểu Miểu, sẽ lại là một cái Thanh Hoa Bắc Đại.
Còn Cảnh Từ, nếu không có chi phí sinh hoạt mà ông ta gửi cho, để xem nó có thể trụ được bao lâu!
Ông ta không phát hiện ra, ở khúc quanh có một người phụ nữ, vẫn luôn ở đó kể từ khi ông ta nói chuyện với thầy Lưu.
Cũng đáng đời ông Cảnh xui xẻo, người phụ nữ này là đồng nghiệp của ông. Chính là người lần trước nói con mình lên lớp mười, và cũng đang thi Olympic.
Nhưng từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học hủy bỏ cộng điểm thi Olympic, lớp thi của Thực nghiệm tỉnh bị ngưng, xem ra cũng không có kế hoạch mở lại, bà đợi chờ, thấy sắp đến kỳ nghỉ đông mới nhịn không được, tranh thủ lúc công ty nghỉ trưa tới trường muốn tìm giáo viên hỏi thăm một chút xem tình hình ra sao.
Không ngờ lại bắt gặp ông Cảnh trong hành lang.
Bà vốn định chờ ông Cảnh và thầy Lưu nói xong rồi tiến lên chào hỏi, tiện thể đi nhờ xe trở về, hoàn toàn không nghĩ rằng mình lại nghe được quả dưa lớn như thế.
Hóa ra thiếu niên lọt vào đội tuyển quốc gia kia, là con trai của Cảnh Kiến Quốc!
Mịa có bất công không cơ chứ!
Không bất công thì sao mấy năm làm đồng nghiệp, bà chỉ biết Cảnh Miểu không biết Cảnh Từ?
Không bất công thì sao lúc trước bọn họ thảo luận Cảnh Từ, Cảnh Kiến Quốc không nói thẳng đó là con mình? Hẳn là chột dạ chứ gì? Chính mình cũng không biết con trai mình đạt được thành tích lóa mắt như thế.
Nữ đồng nghiệp nổi giận đùng đùng, dự án lớn cái con khỉ! Tổ bọn họ vừa mới hoàn thành xong một dự án, tháng trước rất nhàn rỗi! Còn quên gửi sinh hoạt phí, là cố ý thì có!
Đứa trẻ đang nói dối?! Sao có thể, không thấy giáo viên người ta đang dùng ánh mắt gì nhìn ông ta hay sao!
Cảnh Kiến Quốc thật đúng là tên súc sinh!
Nữ đồng nghiệp cười haha, lấy điện thoại ra, ấn mở wechat và bắt đầu gõ chữ.
Thế là giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, việc Cảnh Kiến Quốc thiên vị, không cho con vợ trước tiền sinh hoạt, chờ người ta đạt kết quả cao mới tiếp cận, đã lan truyền khắp công ty.
Không chỉ thế, vì ông Cảnh làm việc cho một công ty Internet nên vòng kết nối rất nhỏ, khi có tin tức là cả vòng tròn sẽ biết đến.
Hơn nữa Cảnh Từ đã trở nên rất nổi tiếng trong những ngày này, tin tức lan ra bên ngoài công ty với tốc độ ánh sáng với một xu thế không thể ngăn cản...
Cảnh Từ còn chưa biết ông Cảnh sắp xui xẻo, buổi tối sau khi tan học, cậu lấy đồ đạc theo Doanh Kiêu về nhà.
"Em đặt đâu cũng được." Doanh Kiêu bật đèn trong phòng để quần áo, bước vào với hành lý của mình và nói với Cảnh Từ, "Thích tủ nào thì cất vào tủ đó".
Cảnh Từ nhìn hai gian phòng treo đầy quần áo, không khỏi cảm thán: "Anh nhiều quần áo quá."
"Hả?" Doanh Kiêu dừng bước, quay đầu nhìn cậu: "Đó không phải của anh, đó là của em."
Cảnh Từ sửng sốt: "Của em?"
"Ừ, là anh mua." Doanh Kiêu nhìn cậu: "Cắt hết nhãn mác đi rồi, cũng giặt rồi, có thể mặc luôn. Chẳng phải lần trước em tới nhà anh không có đồ phù hợp để mặc à?"
Hôm qua lúc Cảnh Từ nói muốn thu dọn đồ đạc, Doanh Kiêu vốn muốn ngăn cản cậu, dù sao hắn đã chuẩn bị đủ quần áo, căn bản không cần lấy thêm. Nhưng suy nghĩ lại, để cậu mang theo một ít đồ dùng quen thuộc cũng tốt, tránh việc cậu không có cảm giác thân thuộc trong nhà, nên mới không nói nữa.
"Tại sao anh...." Cổ họng Cảnh Từ nghẹn lại, không nói tiếp được.
Doanh Kiêu sao có thể tốt như vậy chứ...
Cảnh Từ cay xè sống mũi, cậu không muốn mất bình tĩnh trước mặt Doanh Kiêu, hết sức kiềm chế cảm xúc trong lòng, qua loa tìm cớ nói tiếp: "Làm sao anh biết kích thước của em?"
"Đùa à." Doanh Kiêu nhướng mày nói đầy ẩn ý: "Bạn trai của anh, anh sờ anh ôm rồi, còn có thể không biết sao?
Cảnh Từ mặt đỏ bừng bừng.
Nhưng trong lòng không khỏi nghĩ, hắn cũng không có sờ vào nha, chỉ ôm...
"Được rồi, thu dọn đi, theo thói quen của bản thân." Doanh Kiêu cúi đầu hôn cậu: "Đây là nhà của em, phải không?"
Cảnh Từ gật đầu.
Doanh Kiêu dựa người sang một bên, ngắm cậu bận rộn.
Mặc dù hắn rất thích nhìn Cảnh Từ mặc quần áo của mình, nhưng vẫn luôn mặc một cỡ lớn hơn cũng bất tiện, huống chi ——
Doanh Kiêu cười phong tao.
Quần áo do chính tay mình lựa chọn rồi lại chính tay mình cởi ra, cũng có cảm nhận khác lắm.