Vương Gia Đích Thiếp Thân Thị Vệ
|
|
Chương 31 : Kinh biến
“Ngươi đây là ý gì?”thanh âm của Đậu chí cùng Tam Vương gia đồng thời vang lên , nói vậy trong lòng Đậu chí đối với thắng lợi thoải mái như vậy đã sớm có hoài nghi, chính là tìm không thấy sơ hở. Hiện tại nghe Vương gia nói như thế, không khỏi bất an lên, cả thanh âm nghe đều có chút gấp rút . “Ngươi cho rằng bổn vương là hạng người khoanh tay chịu chết sao? Nếu không có mệnh lệnh vủa bổn vương , thủ thành tướng lãnh trên đường như thế nào nhẹ nhàng cho các ngươi thông qua như vậy , chẳng lẽ ngươi thật sự tin rằng vì bọn họ không chịu nổi một kích phải không?”Vương gia định liệu trước nói.”Không ngại nói cho ngươi biết , tướng quân phủ của ngươi đã bị bổn vương nắm trong tay . Hiện tại ngươi một mình xâm nhập, hổ lạc Bình Dương, bổn vương cũng muốn xem thử ngươi còn có thể làm ra chuyện gì nữa .” “Không có khả năng!”Đậu chí có chút bối rối hô, “Ngươi đừng mơ tưởng thông qua lời đồn nhiễu loạn quân tâm, tướng quân phủ đâu phải là thứ ngươi có thể tùy tiện nắm trong tay .” “Nga? Đậu tướng quân không tin, vậy ngươi mở to hai mắt nhìn xem ai vậy?”Vương gia đề cao thanh âm nói. “Đậu quản gia?”Ta nghe thấy bên cạnh có người kinh hô. Ngay sau đó nghe thấy trên thành truyền tới một thanh âm già nua khóc hô: “Tướng quân, lão nô vô năng, không có thể bảo vệ cho tướng quân phủ. Tướng quân xuất binh không lâu, Thất vương gia đột nhiên xuất hiện, chiếm cứ tướng quân phủ, hiện tại đóng ở Tây Ninh tướng lãnh cũng toàn bộ đầu nhập dưới trướng Thất vương gia . Tướng quân, lão nô thực xin lỗi ngài a. . .”Thanh âm dần dần tiêu tán, chắc là lão nhân bị dẫn đi . Gặp được loại kinh biến như thế , cho dù Đậu Chí còn có thể miễn cưỡng vững vàng, phần đông binh sĩ dưới tay hắn cũng thiếu kiên nhẫn . Đều bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, thậm chí có người thấp giọng khóc nức nở lên. “Nam Cung Lộc, ngươi chặt đứt đường lui của ta chính là bức ta tạo phản, ngươi cho là bằng tam vạn cấm vệ quân của ngươi là có thể ngăn trụ hai mươi vạn đại quân của ta sao?”Đậu Chí quả nhiên không hổ là thân kinh bách chiến tướng quân, rất nhanh liền trấn định xuống . Hắn dùng những lời này uy hiếp Vương gia đồng thời cũng ổn định quân tâm đang khủng hoảng , nói cho chúng binh biết bọn họ vẫn là chiếm ưu thế . Không ngờ , Vương gia đột nhiên lại cười to .”Đậu Chí, ai nói cho ngươi là bổn vương chỉ có tam vạn cấm vệ quân ? Chúng tướng bước ra khỏi hàng!” Theo một tiếng mệnh lệnh của Vương gia , đại quân Đậu Chí đột nhiên xôn xao , ta nghe thấy nơi nơi đều truyền đến hiệu lệnh thanh, còn có thanh âm binh lính di động , qua sau một lúc lâu mới nghe được Đậu Chí hổn hển la to : “Các ngươi làm gì? Đều phản sao?”Ta kỳ quái nghiêng cái lổ tai, lại nghe không ra nguyên cớ là gì . Rất nhanh, bốn phía lại an tĩnh lại. Thanh âm uy nghiêm của Vương gia lại từ trên thành lâu thượng vang lên: “Chinh tây Đại tướng Quân Đậu Chí ủng binh tự trọng, ý đồ mưu phản, bổn vương thấy được bốn vị tướng quân thâm minh đại nghĩa, trung tâm vệ quốc, đã sớm đem lòng muông dạ thú của ngươi đăng báo triều đình. Bốn vị tướng quân ai nếu có thể đem phản tặc Đậu Chí bắt giữ, ai có thể trở thành chinh tây Đại tướng quân ( nhiệm kì tới ^ ^).” Vương gia nói chưa hết lời, trong đám người lại là một trận xôn xao. Thanh âm Đậu Chí lại vang lên: “Nguyên lai là do ngươi phái người thu mua thủ hạ của ta, quả nhiên đê tiện.” “Đa tạ, luận đê tiện, ta làm sao dám cùng đậu Đại tướng quân so sánh. Tam ca, ngươi đại khái còn không biết đi? Đậu tướng quân cùng quản gia của ngươi sau này muốn dùng ngươi như con rối mà khống chế, chính mình ở sau lưng làm hoàng đế thật sự .” Vương gia vừa dứt lời, tam Vương gia liền la hoảng lên: “Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy?”Ta âm thầm xem thường khinh bỉ hắn , hắn không phải ngu bình thường , hắn là phi thường phi thường ngu , phỏng chừng đêm qua khi hai người kia đang thương lượng việc này hắn nhất định là đang suy nghĩ xem Tào Mạnh Đức là ai? “Mật thám của Vương gia quả nhiên vô khổng bất nhập( không nơi nào không thể vào ), đêm qua ám tập quân doanh ta chỉ sợ cũng là người của Vương gia đi. Như vậy Vương gia co thu hoạch được gì chăng ?”Lòng ta liền cả kinh, nguyên lai tiếng đánh nhau đêm qua là do Vương gia phái người tới cứu ta , trong lòng đột nhiên vừa chua xót vừa ngọt, hốc mắt cũng cay cay . Ta còn đang bận âm thầm cảm động, cũng không nghĩ đột nhiên trước mắt sáng ngời, ta cảm thấy được vạt áo sau căng thẳng, đã bị người kéo xuống ngựa. Lúc này, ta mới nhìn rõ tình thế trước mắt , ta cùng Đậu Chí ,Đậu Văn Nguyệt cùng với ước chừng một ngàn binh lính bị tứ lộ đại quân vây ở bên trong, đám binh lính này đem đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ, như hổ rình mồi nhìn chúng ta ở giữa , chiến tranh hết sức căng thẳng. Tóc ta bị người từ phía sau túm lấy, bắt buộc ta ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy trên tường thành cao ngất , cờ xí phần phật tung bay cùng binh lính sẵn sàng đón quân địch, còn có Vương gia . Khuôn mặt lãnh khốc, lúc nhìn đến ta thì trong ánh mắt như là có một chút gì đó vỡ tan . Ta cứ như vậy ngẩng đầu nhìn hắn, si ngốc nhìn ngắm khuôn mặt hắn , đã bao lâu rồi không thấy hắn , một tháng? Hai tháng? Ta tham lam nhìn hắn, tưởng niệm cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy ở trong khoảnh khắc ta nhìn thấy hắn liền như nước vở đê cuộn trào , cảm tình mãnh liệt cơ hồ bao phủ lấy ta . Ta nhớ hắn, ta thật nhớ hắn. . . Hắn thật sâu nhìn ta, trong mắt lóe ra một chút quen thuộc , cũng có một chút xa lạ. Trước kia lúc lưu lại vương phủ , hắn mỗi ngày chính là dùng loại ánh mắt này nhìn ta, khi đó ta không hiểu cũng không nghĩ muốn hiểu , giờ khắc này ta đã hiểu. Loại ánh mắt này gọi là yêu! Khoảng thời gian ở trong thạch thất , ta cứ nghi nhớ lại khoảng thời gian ta và hắn ở chung , nhất cử nhất động của hắn , một ánh mắt, một cái mỉm cười, một chút ôn nhu đều rõ ràng tồn đọng lại trong đầu ta , rõ ràng như vậy , minh bạch như vậy . Hắn mỗi đêm đối ta yêu cầu vô độ, là bởi vì hắn thích ta; hắn thiết kế Ngọc Dung thay lòng đổi dạ, cũng là bởi vì hắn thích ta; hắn cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố ta, lại cũng bởi vì hắn thích ta. Nam nhân lãnh khốc vô tình này , luôn dùng phương thức bá đạo của mình an bài hết thảy của ta , làm cho ta chán ghét hắn lâu như vậy! “Bảo bối của Vương gia còn ở trong tay chúng ta , Vương gia chắc không hy vọng nhìn thấy hắn đột tử đương trường đi?”Đậu Chí tàn nhẫn la to . “Thả hắn, bổn vương có thể tha các ngươi không chết “ Thật lâu sau, thanh âm của Vương gia truyền đến, ánh mắt một khắc cũng không có rời đi ta. “Tha cho chúng ta không chết ?Tứ Vương gia được xưng lãnh khốc vô tình nhất định còn có phương pháp làm cho chúng ta muốn sống không được có phải hay không?”Đậu Chí vẫn đang không chịu buông tha . “Ngươi muốn như thế nào?” “Phóng chúng ta đi, không được truy kích.”Đậu chí giảo hoạt mở miệng, quả nhiên không hổ là kiêu hùng, thấy rõ chính mình đại thế đã mất, bắt đầu vì chính mình mưu hoa đường lui. “Ta cam đoan trong vòng ba ngày không phái binh truy kích, này là tất cả ta có thể làm .”Vương gia không để cho kẻ thương nghị mở miệng, ta biết hắn sẽ không bỏ qua này đám phản nghịch này , cho bọn hắn ba ngày chạy trốn, đã có thể là hạn độ lớn nhất của hắn . “Vương gia đây là đang cùng ta cò kè mặc cả à , chẳng lẽ không sợ ta giết bảo bối tiểu thị vệ của ngươi sao?”Đậu chí uy hiếp nói. “Nếu các ngươi dám thương hắn, hôm nay các ngươi một tên cũng đừng vọng tưởng chạy trốn . Ngươi là người thông minh, hẳn là biết cái gì nên làm cái gì không chứ .”Vương gia cũng bình tĩnh nói . Đậu Chí do dự trong chốc lát, rốt cục gật đầu: “Thành giao.” Vương gia liền thủ thế , binh lính vây ở chung quanh xôn xao, một hồi làm cho ra một con đường . Đoàn người Đậu Chí đi đến chỗ đó liền bị ngăn cản. “Hiện tại ngươi có thể thả người .”Vương gia lạnh như băng mở miệng. “Thả người.”Đậu Chí không cam nguyện nói. “Chậm đã!” cái thằng đang cầm lấy tóc ta đột nhiên quát.
|
Chương 32 : Tình thâm
“Ha ha, không thể tưởng được lãnh khốc vô tình Tứ Vương gia thế nhưng lại có một mảnh si tình như vậy , thật sự là rất buồn cười .”Bên tai là tiếng cười cuồng vọng của Lục tổng quản , ta lúc này mới phản ứng được , thì ra cái thằng nắm tóc ta nãy giờ là hắn . Hắn không phải là ở bên cạnh Tam Vương gia nơi đó sao? Lục tổng quản thừa dịp mọi người ngây người , đột nhiên đem ta tha ra giữa vòng vây, đối mặt mọi người, đồng thời đem một phen chủy thủ để ở trên cổ ta . “Lục tổng quản, ngươi đây là muốn làm gì?”Đậu Chí kinh hô, hắn khẳng định không nghĩ tới tại thời điểm mấu chốt này , một bộ phận binh lính chung quanh lập tức lại đưa bọn họ vây lại . Một nhóm khác liền đem đao kiếm hướng về phía ta cùng Lục tổng quản. “Đậu tướng quân, ngươi cùng Nam Cung Lộc đã đàm chuyện xong rồi , chuyện của ta còn chưa có chấm dứt mà?”Lục tổng quản cười một tiếng dài, hướng về phía Vương gia hô to : “Nam Cung Lộc,có giỏi thì đi xuống đây .” Chỉ chốc lát, đám người một trận xôn xao, từ giữa gian tránh ra một con đường , Vương gia quả nhiên đi xuống dưới. Nhìn hắn từng bước từng bước tới gần , nước mắt của ta lại càng muốn chảy xuống . Hắn nhìn qua gầy hơn trước rât nhiều , đuôi mắt cũng có đôi vết nhăn nhắn , chính là mâu trung vẫn mang màu sắc thâm trầm giống như màn đêm bí ẩn vậy . “Ngươi đến tột cùng là người phương nào?”Vương gia lợi hại ánh mắt quét lại đây. “Ha ha, Vương gia thật sự là quý nhân hay quên a! Năm xưa chúng ta ở Giang Tây Nhạc thành cũng từng gặp qua một lần đi , bất quá Vương gia khẳng định sẽ không chú ýđến một điếm tiểu nhị nho nhỏ như ta đi?” “Ngươi chính là cái tên điếm tiểu nhị bộ dạng khả nghi lúc đó ? Ngươi là đồng đảng của Nhạc thành đạo phỉ ?”Vương gia suy tư nói . “Vương gia còn nhớ rõ Lục mỗ thật sự là làm cho ta cảm thấy thực vinh hạnh a.”Lục tổng quản âm trắc trắc nói. “Điều kiện của ngươi là gì ?”Vương gia không hề cùng hắn vô nghĩa dây dưa . “Thả đại ca cùng các vị huynh đệ của ta .”Lục tổng quản cũng là rõ ràng nói . “Chuyện này thứ lỗi bổn vương khó có thể tòng mệnh, Nhạc thành liên can đạo phỉ đã đã bị bí mật xử trảm đầu năm nay .”Vương gia không khách khí nói. Nghe xong này chuyện này , Lục tổng quản cả người một trận run rẩy , dao nhỏ cũng không tránh được run lên , ở trên cổ của ta lưu lại nhất đạo vết thương nhợt nhạt. Ánh mắt Vương gia liền trở nên căng thẳng, thương tiếc nhìn cổ của ta , ánh mắt săm một tia tàn nhẫn tái bắn về phía Lục tổng quản . “Đã chết? Ngươi thế nhưng lại giết bọn họ. Hảo, ta muốn ngươi vì bọn họ chôn cùng.”Lục tổng quản đột nhiên nổi điên la to , lực đạo trên tay không khỏi tăng thêm. Vương gia có chút khẩn trương nói: “Ngươi có yêu cầu gì khác, chỉ cần bổn vương có thể làm đến, nhất định đáp ứng ngươi.” “Ta muốn đại ca của ta sống lại, ngươi có thể làm sao?”Lục tổng quản lớn tiếng nói.”Ha ha, ta muốn mạng của ngươi!” Không gian ngưng trệ, ngay cả không khí cũng trở nên trầm trọng lên. Không có người nói chuyện, tất cả mọi người bỉnh trụ hô hấp, khẩn trương mà lại lo lắng nhìn Vương gia, mà Vương gia vẫn còn thật sâu nhìn chăm chú nhìn ta. Giống như đã qua một trăm năm , Vương gia mới mở miệng nói chuyện , bất quá hắn gọi chính là Thập Vương gia đứng ở phía sau hắn . Hắn giống như thấp giọng hướng Thập Vương gia nói cái gì đó , Thập Vương gia đột nhiên kích động lên, cấp tốc lắc đầu. Thập Vương gia muốn nói tiếp gì đó, lại bị Vương gia đánh gảy .”Ý ta đã quyết, ngươi không cần khuyên nữa .Vương gia vẻ mặt quyết tuyệt nói. Các tướng lĩnh giống như cũng hiểu được dụng ý của Vương gia , đều muốn mở miệng khuyên bảo, lại bị Vương gia lớn tiếng quát bảo ngưng lại . Bọn họ ngược lại dùng ánh mắt oán hận nhìn ta. Ta thân thể run nhè nhẹ, không phải bởi vì ánh mắt sắc bén của những người đó , mà là bởi vì Vương gia. Hắn như thế nào có thể vì ta làm tới loại chuyện này ? Hắn thật sự thích ta như vậy sao? Thậm chí không tiếc dùng tính mệnh của mình đến đổi mạng của ta? Ta đồng dạng thật sâu nhìn chăm chú vào hắn, trong lòng nhất thời đau đớn không chịu nổi, nếu ngươi thật sự chết đi , ta còn có mặt mũi nào sống ở trên đời này? Vương gia hướng về ta đã đi tới, một trận gió thổi qua, cuồn cuộn thổi bay trường bào rộng thùng thình của hắn . Ta chưa từng có phát hiện, nguyên lai hắn lớn lên lại đẹp như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ , thân hình cao to , vạt áo tung bay , toàn bộ của hắn tựa như trích tiên giáng trần , sắp sửa đạp gió mà đi. Nhìn hắn vẻ mặt bình tĩnh hướng ta đi tới , nước mắt của ta rốt cục nhịn không được chảy xuống .Hắn không phải nam triều tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình Tứ Vương gia sao? Hắn như thế nào lại có thể ngốc như vậy,chỉ vì một tên tiểu thị vệ mà lại xúc động chịu chết. Hắn là cái đứa ngốc! Đứa ngốc! Thân ảnh ở trong mắt ta càng ngày càng mơ hồ, lại càng ngày càng cao lên . Ta muốn lau nước mắt, ta muốn nhìn thấy rõ ràng hắn, nhưng tay lại bị gắt gao trụ ở phía sau . . . Vương gia trạm định ở trước người ta , tầm mắt vẫn đang chặt chẽ định trên người ta .”Vân nhi, ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng , ngươi thành thật trả lời ta ,có được không?”Ta chú ý tới hắn tự xưng “Ta “, mà không phải “Bổn vương “. “Hảo.”Ta nghẹn ngào trả lời. “Vân nhi, ngươi… ngươi có từng thích qua ta? Có hay không dù chỉ một chút điểm .”Vương gia ra vẻ bình tĩnh hỏi. Nước mắtcủa ta chảy càng nhiều , hắn như thế nào có thể ngốc như vậy? lại đi hỏi loại vấn đề này , ta đương nhiên thích hắn, vào khoảnh khắc mà chính ta cũng không nhận biết được , lòng đã bị hắn dùng cực hạn bá đạo cùng cực hạn ôn nhu bện thành lưới bao trùm lấy, không thoát ly được . Nhìn thấy hắn mang vẻ mặt bình tĩnh chịu chết thay ta ,trong lòng đều tan nát. Ta thật sâu hít vào một hơi, dùng bình sinh lớn nhất thanh âm hô: “Ta không thích ngươi! Ta chán ghét ngươi chết bầm! Ngươi mãnh liệt bá đạo, lãnh khốc vô tình, làm nhiều chuyện thương tổn ta, ta như thế nào lại đi thích thượng ngươi? Ta cả đời hận nhất chính là ngươi .”Hô to xong mấy câu nói đó, ta cảm thấy được toàn thân khí lực đều đã dùng hết . Không chú ý trong đám người bởi vì lời nói của ta mà xôn xao , trong mắt ta bây giờ chỉ nhìn thấy hắn. Ta thấy mặt hắn đột nhiên trở nên trắng bệch, ngay cả thân thể luôn luôn vững như núi Thái cũng rõ ràng lung lay một chút. Nói mau , nói mau ngươi sẽ khôngchết vì ta , nói loại người như ta vậy căn bản không đáng để ngươi thích, sau đó mau mau xoay người, tiêu sái tiêu sái mà đi . Mau ! Ta ở trong lòng liều mạng hò hét. Chính là, hắn vẫn đang dùng ánh mắt thâm tình mà lại đau thương như vậy nhìn ta, dùng thanh âm ôn nhu nhất mà ta từng nghe qua nói : “Tốt lắm, như vậy ta có thể an tâm, cho dù ta chết , ngươi cũng sẽ không vì ta mà thương tâm . Ngươi biết không? Ta sợ nhất ngươi khổ sở.” Không! Không phải như thế, ngươi không nên nói như vậy , ngươi như thế nào có thể nói như vậy.”Cút ! Ngươi mau cút! Ta không muốn nhìn thấy ngươi ! Ngươi hiện tại liền cút về vương phủ của ngươi đi!”Ta điên cuồng làm chuyện mà trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ tới , lớn tiếng kêu Vương gia “Cút “. “Ha ha, tứ Vương gia quả nhiên là một kẻ si tình , bất quá là yêu sai người . Ngươi thật sự là hảo đáng thương .”Lục tổng quản ở phía sau nhạo nói, đồng thời đem một thanh chủy thủ ném tới dưới chân Vương gia, “Hiện tại, cũng là lúc nên chấm dứt . Ngươi dùng thanh chủy thủ sáp nhập lòng ngực của ngươi , ta ở đây xem rành mạch, nếu ngươi dám giở trò , chờ nhặt xác bảo bối của ngươi đi.”Lục tổng quản uy hiếp nói, đồng thời lại tăng thêm lực đạo chủy thủ trên cổ ta . Vương gia chậm rãi khom người xuống , nhặt lên chủy thủ, hai tay nắm chuôi đao, mũi dao hướng tới ngực trái của mình . Hết thảy chuẩn bị xong , Vương gia ngẩng đầu, dùng khẩu âm đối với ta nói gì đó , đồng thời đem chủy thủ thật sâu sáp nhập vào thân thể của chính mình. . .
|
Chương 33 :Thích hoặc
“Không. . .”Ta thống khổ gào to một tiếng, đồng thời thân mình tức khắc mềm nhũn,Lục tổng quản buông ta ra. Vương gia ở ngay trước mắt ta chậm rãi ngã xuống, ta thống khổ gào thét , cảm giác trái tim giống như vỡ nát thành ngàn phiến vạn phiến. Không cần, ta không cần ngươi chết, ngươi như thế nào có thể cứ như vậy mà chết? Ta là lừa gạt ngươi , ta thích ngươi, ta yêu ngươi ! Ngươi còn chưa nghe ta nói , như thế nào lại đi chết ? Không cần, ta không cần! “Ha ha ha ha, đại ca, ta rốt cục cũng đã báo thù cho huynh !”Lục tổng quản ở ta phía sau cuồng tiếu. Ta dùng sức, khó khăn động đậy thân thể, muốn tới gần Vương gia một chút. Không cần ngươi chết, ta không cần ngươi chết! Ngươi sống lại cho ta , ta muốn ngươi sống lại! Đột nhiên Vương gia nguyên bản vẫn không nhúc nhích lại từ trên mặt đất vùng dậy , hai bước vọt tới trước mặt Lục tổng quản , trước khi hắn kịp phản ứng đã nhanh nhẹn cắt ngay yết hầu hắn . Tiếng cười của Lục tổng quản liền im bặt , thân thể ầm ầm ngã xuống đất, trên mặt còn mang theo đắc ý cười. . Ta kinh ngạc há hốc mồm , vẫn còn đang thích nghi với tình hình hiện tại . Vương gia đã đến bên cạnh ta, nâng thân thể mềm nhũn của ta dậy , lãm vào trong lòng,ngực của hắn . Ta lúc này mới chú ý tới, chủy thủ mà hắn dùng để giết Lục tổng quản kia chính là do hắn nhổ từ trên người xuống . Máu tươi đã nhiễm đỏ cả vạt áo trước của hắn , ở miệng vết thương máu tươi vẫn đang ồ ồ chảy ra. Ta kinh hãi kêu một tiếng, chạy nhanh lấy tay ngăn chặn miệng vết thương của hắn lại , chính là máu tươi vẫn là theo khe hở chảy ra , rất nhanh nhiễm đỏ tay của ta. “Người tới a! Cứu mạng a!”Ta hoảng sợ thét chói tai , lúc này mọi người mới từ vừa rồi một màn khi nãy tỉnh ngộ lại , ta nghe thấy có tiếng bước chân gấp gáp hướng chúng ta chạy tới. Vương gia dùng bàn tay tràn đầy máu tươi của hắn lau đi nước mắt của ta , thanh âm mỏng manh khàn khàn nói: “Đừng khóc. . . Ta không chết được. . . Đừng khóc. . .”Nói xong câu đó, Vương gia giống như dùng hết tất cả khí lực, đầu oai về một bên, không còn có tiếng động . “Không cần. . .”Ta tuyệt vọng hô to, nhanh chóng rơi vào trong bóng tối. . . Ta mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt chính là màu màn xanh da trời quen thuộc , gia cụ quen thuộc cùng tranh chữ quen thuộc trên tường , giật mình nghĩ chính mình vẫn đang còn tại trong mộng. Ta mơ mơ màng màng ngồi dậy, đang muốn xuống giường, lại nghe thấy ở cửa “Loảng xoảng lang ” một tiếng, tựa hồ có cái gì rơi trên mặt đất. Ta quay sang nhìn , thấy Đồng Quế kinh hỉ đứng ở cửa, dưới chân có một thau rửa mặt trống không cùng dưới chân nước tràn ra ngoài , thậm chí ngay cả hài cùng ống quần của nàng đều bị ướt . “Công tử, ngươi rốt cục tỉnh lại rồi ! Thật tốt quá.”Đồng Quế vừa khóc vừa cười vọt lại , tặng ta một cái ôm thật to . Ta nhéo đùi mình một chút, rất đau, không phải đang nằm mơ. Đột nhiên, trong đầu ta hiện lên tình cảnh Vương gia đem chủy thủ cắm vào ngực , ta chạy nhanh bắt lấy tay Đồng Quế , vội vàng hỏi : “Đồng Quế , Vương gia. . . Vương gia hắn thế nào .” “Vương gia đêm qua có tỉnh một lần, hỏi tình huống của ngươi xong lại ngủ. Thái y nói Vương gia đã thoát ly nguy hiểm, dưỡng một đoạn ngày có thể khỏi hẳn .”Đồng Quế mặt mày hớn hở nói. “Đúng …thật vậy chăng?”Ta hoài nghi hỏi, ta chính là tận mắt nhìn thấy Vương gia đem chủy thủ cắm vào trái tim , cảnh tượng đó hiện tại nhớ lại vẫn còn khiến ta vô cùng sợ hãi . Như thế nào có thể nhanh như vậy thì khôi phục lại ? “Thái y nói hẳn là là thật đi.”Đồng Quế có chút hàm hồ trả lời. “Không được, ta phải đi xem.”Ta rất nhanh nhảy xuống giường, chân vừa mới chạm được đất, đột nhiên một trận mê muội liền đánh úp vào ta , chân cũng vô lực nhuyễn xuống . Đồng Quế vội vàng đỡ lấy ta, quan tâm nói: “Công tử, ngươi đã ngủ ba ngày ba đêm , một chút nước cũng chưa uống , hiện tại như thế nào còn có thể có khí lực , ta làm chút gì đó cho ngươi ăn , sau đó ngươi có thể đi xem Vương gia đi?”Đồng Quế đề nghị. “Hảo “, ta bất đắc dĩ gật gật đầu. Ăn chút cháo , ta cảm giác trên người dần dần có khí lực, mới nhờ Đồng Quế chiếu ứng , từng bước một hướng tẩm lâu của Vương gia đi tới . Tới trước tẩm lâu, thủ vệ vừa thấy ta, hỏi cũng không có hỏi liền cho ta đi vào, Đồng Quế ở lại ngoài phòng chờ ta. Ta bất an đi vào phòng ngủ của Vương gia , nơi này ta chưa từng đặt chân qua một lần , sau khi đi vào ta thiếu chút nữa kêu ra tiếng , phòng ngủ của hắn thế nhưng cùng phòng ngủ của ta ở Hi Xuân viện giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả bức tranh treo tường đều giống nhau. Ta quen thuộc tiêu sái đến trước giường, Vương gia đang ngủ say , sắc mặt tái nhợt, hai gò má ửng lên một mảng đỏ , đôi môi khô khốc nổi lên một tầng da , mái tóc lộn xộn . Đây có thể là bộ dáng xấu nhất của hắn mà ta đã từng thấy qua , chính là ta nhìn đến hắn vẫn cảm thấy được hắn rất tuấn tú, ta có chút thẹn thùng nghĩ . Ta si ngốc nhìn mặt hắn , bất tri bất giác vươn tay , ở trên khuôn mặt hao gầy của hắn cẩn thận miêu tả . Cái trán no đủ cao ngất , lông mi tràn đầy , hốc mắt hãm sâu , sống mũi cao thẳng, xương gò má lộ ra cùng đôi môi khô khốc. Lúc ngón tay ta vừa chạm đến môi hắn , Vương gia đột nhiên mở miệng, đem ngón tay ta ngậm vào . Ngón tay đột nhiên tiến vào một nơi cực nóng cùng ướt át , sợ tới mức khiến ta nhanh chóng thu tay trở về, ngẩng đầu nhìn Vương gia, hắn đã tỉnh lại , chính tựa tiếu phi tiếu nhìn ta. “Khụ. . . Ách. . . Vương gia, ngươi tỉnh?”Ta xấu hổ nói, nhiệt độ trên mặt đã muốn đốt tới cổ . Vương gia đột nhiên mất hứng nói: “Vân nhi vừa rồi gọi ta cái gì?” “Vương gia a?”Ta không biết cho nên trả lời, hắn vẫn như cũ dùng cái loại ánh mắt buồn bực đó nhìn ta, ta sau một lúc lâu mới phản ứng lại , hắn vừa rồi dùng là xưng hô là “Ta “. “Gọi ta Lộc.”Cuối cùng là Vương gia thiếu kiên nhẫn, có chút thất bại nói. “Vương. . . Ách, lộc, ngươi tỉnh lại lúc nào ?”Mắc cái gì tự nhiên trừng ta a , ta ở trong lòng nho nhỏ nói thầm. “Từ lúc ngươi vào cửa ta liền tỉnh.” thanh âm Vương gia có chút suy yếu nói. A? Tỉnh đã lâu như vậy, vậy rất nhiều động tác nhỏ của ta nãy giờ chẳng phải là đều bị hắn biết sao . Mặt xấu hổ đến mức đốt lên, trộm đạo( – Thâu hương ^ ^) còn bị trảo, rất mất mặt ! Vương gia tựa hồ là nhìn thấu ý nghĩ của ta, giữ chặt tay ta nói: “Ta thích động tác nhỏ vừa rồi của Vân nhi .” Trời ạ, ai cho ta cái dây thừng , ta mau treo cổ chết cho rồi đi , ta mặt đỏ tai hồng nghĩ đến. Vương gia lại nắm thật chặt tay của ta, có chút chờ đợi nhìn ta hỏi: “Vân nhi, đi lên bồi ta nằm trong chốc lát được không?” Ta không trả lời, rút ra bàn tay bị hắn cầm , nhìn mặt hắn nháy mắt đã đen đi , ta có chút buồn cười lắc lắc đầu. Xoay người cởi giầy, bỏ đi áo khoác, ở dưới ánh mắt kinh hỉ của Vương gia, ta chậm rãi leo lên giường, tự động tự phát nằm ở bên giường .( Lộc Lộc y chang con nít ) Chờ vào đến trong ổ chăn ta mới phát hiện, Vương gia thế nhưng chỉ mặc một cái tiết khố, trơn thân nằm ở bên trong. Ta xấu hổ lại hướng bên ngoài di di . Vương gia bất mãn thấy ta cùng hắn chia ra khoảng cách , thân thủ đem ta kéo vào trong lòng,ngực. Ta thật cẩn thận sườn nằm, cố gắng tránh đi miệng vết thương. Nhìn hắn ngực có băng vải thật dày , mặt trên còn có một chút vết máu chảy ra . Lòng ta chợt nhói đau , ta vươn tay, nghĩ muốn chạm lại không dám đụng vào, chỉ có thể ở trong không khí hư hư hoa , đau lòng hỏi: “Thật sự không thành vấn đề sao? Ta lúc ấy chính là tận mắt nhìn thấy . . .” Vương gia vươn một cây ngón tay, đặt tại môi của ta , cười khanh khách nói: “Ta đã nói với ngươi là ta sẽ không chết , ngươi còn dám hôn mê ba ngày ba đêm , so với ta còn lâu hơn .” “Uy, nơi đó chính là trái tim a!”Ta bất mãn nói. “Ai nói ta sáp chính là trái tim ?”Vương gia lại là tựa tiếu phi tiếu nhìn ta. “Chẳng lẽ trái tim ngươi không phải sinh trưởng ở bên trái?”Ta hỏi lại. “Đúng vậy a, bình thường trái tim đều phải sinh trưởng ở bên trái,nhưng của ta đặc biệt lại ở bên phải .”Vương gia nhìn thấy ta ngây ngốc mở lớn miệng , cao hứng nói. A? Thế giới này còn có kẻ có tim sinh trưởng ở bên phải a? Ta ngây ngẩn cả người. Vương gia nắm bắt hai má của ta , cười ha hả nói: “Ta trời sinh trái tim sinh trưởng ở bên phải, chuyện này chỉ có phụ hoàng, mẫu hậu, Thất đệ cùng Thập Đệ biết.” “Cho nên ngươi mới dám đáp ứng vì ta mà chết ?”Ta có chút buồn bực nói, cảm giác chính mình như là bị đùa giỡn . “Chẳng lẽ ta chết không thành, Vân nhi thực thất vọng?”Vương gia đột nhiên giả bộ đáng thương hề hề , “Ta đây chết lại một lần nữa vậy , Vân nhi yên tâm, ta lần này cam đoan chết chắc.”Vương gia đột nhiên đứng dậy, như là muốn đi tìm dao nhỏ. Ta dưới tình thế cấp bách, từ phía sau ôm lấy hắn, có chút kích động nói : “Từ bỏ! Từ bỏ!”Cái loại tình cảnh tuyệt vọng đó , ta thật sự không nghĩ tái trải qua thêm một lần nữa . Đầu của ta dán ở sau lưng Vương gia , nghe được thanh âm trái tim hữu lực của hắn , cảm thấy trái tim ta đột nhiên trở nên an tĩnh , thật hy vọng cứ như vậy ôm hắn, cả đời. . . Qua sau một lúc lâu, ta nghe được Vương gia ho nhẹ một tiếng, “Khụ. . . Ách. . . Vân nhi, ngươi chủ động ôm ta như vậy , ta thật sự thật cao hứng , nhưng là ngươi có thể hay không trước buông ra một chút?” “A?” “Ngươi áp lên miệng vết thương của ta a !” “. . .”
|
Chương 34 : Viên mãn
Vương gia ở trong vương phủ dưỡng thương , mà ta lại tiếp tục thành Vương gia thiếp thân tiểu thị vệ, mỗi ngày bị Vương gia bám lấy ở sang mông , một bước cũng không cho ta rời đi. Không biết có phải hay không bởi vì bị thương khiến Vương gia cháy hỏng đầu óc rồi hay không , Vương gia tính tình đại biến, từ trước kia đóng băng ba thước lãnh khốc Vương gia biến thành tươi cười đầy mặt thước lặc phật, thường thường dẫn tới rất nhiều tiểu nha đầu vụng trộm nhìn hắn. Ta không hiểu rõ lắm liền hỏi Đồng Quế vì cái gì mỗi ngày đều có rất nhiều nha hoàn vụng trộm đi theo sau ta cùng Vương gia như vậy ? Đồng Quế nghiêm túc nói cho ta biết nói, trước kia lúc Vương gia còn lãnh nghiêm mặt tất cả mọi người không dám nhìn hắn, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn lãng phí rất nhiều năm, hiện tại thừa dịp Vương gia cao hứng, tất cả mọi người nghĩ muốn xem cho đã mắt , không biết chừng khi nào đó Vương gia khôi phục bộ dáng trước kia , tất cả mọi người lại không còn dịp để nhìn nữa. Ta hoàn toàn không nói gì, có mấy lần lúc ở cùng một chỗ với Vương gia, ta cũng vụng trộm nhìn hắn, quả nhiên thiệt là không có thiên lý a. Nghĩ tới cái mặt phi thường bình thường của ta , quả thực là một trời một vực à . Không biết quan điểm thẩm mỹ của Vương gia có phải hay không có vấn đề, ta ở trong mắt hắn có phải hay không đột biến trở thành mĩ nhân đây ? Ta vừa nghĩ, một bên vừa nhéo nhéo mặt mình. “Vân nhi, đừng nhéo, vốn liền đã không được đẹp rồi , càng niết càng xấu .” thanh âm Vương gia truyền vào trong óc. Nguyên lai thẩm mỹ của hắn không có vấn đề a , kia như thế nào lại đi thích ta ? Ta tiếp tục niết mặt, tiếp tục tự hỏi . Thẳng đến lúc một đôi bàn tay ấm áp đem tay của ta lạp hạ, phòng ngừa nó tiếp tục chà đạp mặt ta. “Vân nhi, suy nghĩ cái gì mà chuyên chú như vậy ?” khuôn mặt tuấn tú của Vương gia đột nhiên phóng đại trước mặt ta , ta bị dọa tới tâm bính bính thẳng khiêu ( mỗ thúc: kia không phải bị dọa sợ , đó là kinh diễm được không? Thanh Vân : ta nói bị dọa sợ chính là bị dọa sợ , ngươi ý kiến sao ? Mỗ thúc: thực dối trá! Thanh Vân : Lộc, có người khi dễ ta… Mỗ thúc : hoảng sợ lạc chạy… ), mặt không tự giác lại đỏ. “Ngươi lúc mặt đỏ lên nhìn thật xinh đẹp!” Vương gia tối nói, đồng thời nâng mặt của ta dậy , tặng ta một cái hôn triền miên mà mất hồn . Thừa dịp ta bị Vương gia hôn mơ mơ màng màng , thanh âm câu hồn lại hỏi: “Vân nhi vừa rồi suy nghĩ cái gì?” “Nghĩ coi ngươi vì cái gì lại thích ta.” Ta không tự giác trả lời, nói xong mới phát hiện chính mình tự nhiên nói ra lời trong lòng , lập tức lại mặt đỏ , cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Vương gia . “Ta có nói qua là ta thích ngươi sao?” Vương gia đột nhiên xấu xa nói. Ta mở to hai mắt, không thể tin nhìn Vương gia, trước kia là ai mỗi ngày đều ở bên tai ta lải nhải nói thích ta ?Đồ không tín dụng , không thèm để ý tới ngươi ! Ta đứng lên đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước đã bị Vương gia kéo vào trong lòng,ngực.”Ngươi tiểu tử này, như thế nào lại khó chọc như vậy , ta chính là đang trêu ngươi a .” Vương gia vội vàng nói. “Vậy ngươi rốt cuộc có thích ta hay không ?” Ta không khách khí hỏi. “Ta không phải thích ngươi.” Vương gia không chút do dự nói. Này còn không phải là thật sao ? Ta cái mũi đau xót, nước mắt bắt đầu chực chờ , Vương gia khẽ hôn hốc mắt phiếm hồng của ta , thâm tình nói: “Ta yêu ngươi a! Tiểu Vân nhi của ta .” Ta vừa nghe những lời này, nước mắt không không chịu thua kém chảy xuống dưới, ngực bị tắc tràn đầy .”Ta cũng yêu ngươi.” Ta nhỏ giọng nói. “Vân nhi, ngươi vừa rồi nói cái gì? Lặp lại lần nữa được không?” Vương gia đột nhiên kích động cầm hai vai của ta , khẩn cầu nói. “Ta không muốn nói!” Ta bướng bỉnh nói , nhìn bộ dáng sốt ruột của Vương gia, trong lòng cảm thấy được sảng khoái cực kỳ. “Vân nhi ngoan , lặp lại lần nữa thôi!” Vương gia tiếp tục khẩn cầu. “Không thèm!” “Một lần nữa thôi . Được không?” “Không thích !” “Vân nhi…” Đồng Quế nhìn hai vị chủ tử đùa giỡn, trong lòng cũng rất cao hứng , mưa gió đều đã qua đi, hạnh phúc nên tới phút cuối cùng đi… Nam triều Thiên Khải ba mươi năm, Thế Tông Nam Cung Diệp băng hà , Thất tử Nam Cung Thanh vào chỗ, sửa niên hiệu Thiên Thừa. Sau Đại Điển, theo thường lệ là đại yến đủ loại quan lại. Tân đế Nam Cung Thanh ngồi ở chủ vị thượng, bên người một tả một hữu ngồi là Tứ ca Nam Cung Lộc cùng Thập Đệ Nam Cung Húc. Lúc này, tiệc rượu cũng qua một nửa, quần thần đều kính quá hoàng đế rượu, đều đã gần như say túy lúy , lại bắt đầu kính khởi rượu lẫn nhau . Nam Cung Thanh cùng hai vị huynh đệ nhìn tịch gian quần thần tự đắc mà nhạc, nhẹ giọng nói chuyện. Nam Cung Lộc cùng Nam Cung Húc thường thường đem ánh mắt hướng về phía ngõ ngách, thấy hai người kia trò chuyện với nhau thật vui mới vòng trở về. Nam Cung Thanh buồn cười nhìn hai kẻ quân nhân đào ngũ , khẽ cười nói: “Tứ ca, Thập Đệ nếu lo lắng hai người bọn họ, như thế nào không đem hai người mang lại đây ngồi chung.” “Hàn nhi không thích bị nhiều người nhìn .” Thập Vương gia cười nói, ngôn ngữ mang theo sủng nịch. “Vân nhi cũng vậy .” Tứ Vương gia lạnh lùng nói. Nam Cung Thanh bất đắc dĩ gật gật đầu, Tứ ca chỉ có ở trước mặt Lâm thị vệ mới là một bộ rạng rỡ hình tượng, đối những người khác đều là băng tuyết lạnh lẽo , hắn danh là thân đệ đệ cũng không ngoại lệ. “Tứ ca chẳng lẽ thật sự cả đời không cưới thê sao?” Nam Cung Thanh hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng mình . Vốn phụ hoàng trước khi lâm chung đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tứ ca, không nghĩ tới Tứ ca lại vụng trộm đem di chiếu của phụ hoàng hủy đi , giả truyền thánh chỉ nói, Hoàng Thượng khẩu dụ, lệnh Thất tử Nam Cung Thanh kế thừa ngôi vị hoàng đế. Lúc ấy chính mình cũng từng hỏi hắn lý do, Tứ ca chính là không nghĩ cưới một đống lớn phi tử. “Vân nhi chính là thê tử của ta .” Tứ Vương gia ngữ khí kiên định nói. Nam Cung Thanh chán nản xoay người , nghĩ đến cuối cùng cũng là vì nguyên nhân này. Nam Cung Thanh liếc mắt xem xét Lâm Thanh Vân ở trong góc cùng Viên Nhược Hàn ríu ra ríu rít không ngừng nói giỡn , có chút hâm mộ : thật là khờ nhân có ngốc phúc, có được người yêu như Tứ ca săn sóc , tiểu thị vệ này cái gì đều không cần phải xen vào, chỉ cần hảo hảo hưởng thụ là là được . Ô… , vì cái gì vận số của hắn lại đen như vậy , bị Tứ ca gài độ phải phí sức lao động đi làm hoàng đế a? Người ta vốn thầm nghĩ muốn làm một nhàn tản Vương gia thôi …( Tiểu Tịch cũng thông cảm cho Thất ca lắm ,bởi mấy người xếp thứ bảy toàn nai lưng đi làm mọi cho thiên hạ thôi -* nghĩ nghĩ tới tiểu kê *)
. . . Chính văn hoàn. . .
|
Nga !! rốt cục kết thúc zồi , tát hoa, khui champage … Thúc Thúc đệ nhất thiên văn dưới sự đòi mạng đoạt hồn của rất nhiều tềnh yêu cuối cùng chỉ dùng nửa tháng liền hoàn thành . Về quá trình viết văn có thể nói là một phiên “Huyết lệ sử” bi tráng đến mức có thể phóng tác thành tiểu thuyết a . ( Vương gia: ngươi không phải chỉ nghĩ muốn tranh thủ đồng tình thôi sao ? Dối trá tiểu nữ nhân… Mỗ thúc: ngươi… ngươi như thế nào có thể nói như vậy, ta chính là thân mụ mụ của ngươi a . Ta chính là mất thật lớn khí lực mới đem ngươi cùng tiểu Vân Vân thấu thành một đôi . Ngươi nếu không nghe lời, ta liền viết cái tục tập đem tiểu Vân Vân cùng tiểu Thanh Thanh thấu thành một đôi! Vương gia: ngươi dám… Mỗ thúc: ô, thật đáng sợ, đứa con cả liền như vậy bất hiếu, thử hỏi yêm về sau như thế nào sống a? Bất hiếu a bất hiếu a! ( khóc lóc om sòm lăn lộn lung tung … ) Thanh Vân : Lộc, không cần để ý đến hắn, chúng ta đi “vận động” một chút. Vương gia: ( mắt lóe lên , miệng chảy nước miếng ) hảo… Mỗ thúc: tiểu Vân Vân, ngươi trở nên CJ như vậy từ hồi nào a ? Thanh Vân : ai bào ngươi viết Lộc cường như vậy , làm cho người ta gia muốn ngừng cũng ngừng không được a ….Lời thuyết minh: tiểu Lộc cùng tiểu Vân dắt tay nhau hí ha hí hửng tung tẩy mà đi, mỗ Thúc ngồi chồm hổm trên mặt đất, vừa cầm bát mì vừa than thở “Ta không cần sống, ta không cần sống…” Rốt cục kết thúc , mỗ Thúc cân nặng cùng nhan sắc xuống cấp trầm trọng a . (PS: ô, mẫu thân thật vĩ đại, sinh đứa nhỏ thực vất vả . ) nhưng là thấy tác phẩm của ta được mọi người yêu thích như vậy , Thúc Thúc cũng không hề oán hận a . Trong quá trình viết văn luôn có sự ủng hộ của các tềnh yêu , chân thành cảm tạ , không có các ngươi, ta cũng sẽ không kiên trì làm hết được , cám ơn các ngươi. 《 Vương gia 》 kết thúc , thúc thúc đệ nhị thiên văn 《 Chấp Nhất 》 cũng sẽ tương ứng nhanh đẩy mạnh tốc độ, tiền hai ngày thấy có người oán giận nói… Nhưng là bởi vì Thúc Thúc sau khi tốt nghiệp phải bước trên công tác cương vị , cho nên truyện mới sẽ không thể nhanh như 《 Vương gia 》 được , nhưng Thúc Thúc nhất định hội phi thường cố gắng , dùng tốc độ nhanh nhất đổi mới … Hy vọng mọi người tiếp tục duy trì theo dõi ủng hộ ta … Cúi đầu… đi ra …
|