Thế Giới Có Chút Ngọt
|
|
Chương 46: Tôi tuyệt đối sẽ không làm một chuyện Mạc Tạp đang ngồi học thì nhận được tin nhắn của Thần Cách. "Mau ra đây một chút!" Ra lệnh như vậy là có ý gì đây? Coi mình là ai vậy? Cái này ngay cả một tên tù nhân cũng không khốn kiếp như vậy. Mạc Tạp giơ tay xin phép giáo viên đi ra ngoài, sau khi nhận được sự đồng ý của giáo viên cậu nhanh bước đi ra ngoài. Nhìn bốn phía, cậu phát hiện hành lang một bóng người cũng không có. Phản ứng đầu tiên của cậu chính là khẳng định mình đã bị trêu chọc. Cậu tức giận nhe nhe răng, lúc chuẩn bị đi trở về lớp thì điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn. "Đi lên 60 nấc của cầu thang." Rốt cuộc đang làm cái gì đây. Mạc Tạp mặc dù không hiểu, nhưng vẫn một hơi bò lên. Đến nấc thang thứ 60, cậu vừa vặn nhìn thấy một cánh cửa. Mạc Tạp đẩy cửa ra, trước mắt hiện lên một mảnh trống trải. Đây là lầu cuối cùng của trường, đã cũ kĩ. Trên tường có những vết rạn nứt, bên dưới còn có rêu xanh. Bởi vì là lầu cuối nên chỗ này gió thổi rất mạnh. Gió thổi những chiếc lá cây bay tứ tung. Thần Cách đưa lưng về phía cậu, tựa vào lan can nhìn học sinh đi lại ở phía dưới. "Đến rồi à." Thần Cách xoay người. "Biết là tôi đang học mà còn cố ý gọi tôi tới, làm trễ nải thời gian quý giá như vậy. Nếu như không phải là chuyện quan trọng gì, tôi sẽ đi về ngay." "Ngược lại tôi muốn hỏi cậu có muốn nói với tôi chuyện gì hay không." Thần Cách từng bước một đến gần Mạc Tạp. "Rõ ràng là cậu tìm tôi!" Thần Cách hướng về phía Mạc Tạp đưa tay ra, động thủ: "Đưa đây!" "Đưa cái gì?" Thần Cách đi tới, lục lọi quần áo Mạc Tạp một trận. "Nhắn tin kêu tôi đi ra ngoài chỉ vì muốn sờ soạng thân thể tôi giữa ban ngày sao? Cậu quá hạ lưu nha!" "Bớt dài dòng." "Cậu đã sờ còn chê tôi dài dòng sao?" Mạc Tạp né tránh: "Đừng có sờ chỗ đó, ha ha, nhột quá, a ha ha, bên kia cũng đừng sờ. Cậu đừng ngây thơ nữa mà, lớn như vậy còn chơi cái trò chọt cù lét này." Thần Cách tìm được điện thoại di động liền đem Mạc Tạp ném sang một bên. Thần Cách bấm điện thoại của Mạc Tạp, nhìn vào màn hình. "Làm gì vậy? Muốn kiểm tra ta tin nhắn sao? Chuyện như vậy không phải là nên lén lút làm sao?" "Chẳng qua là có lòng tốt giúp cậu xóa bớt mấy cái tin rác mà thôi." Mạc Tạp tiến tới, muốn nhìn Thần Cách rốt cuộc đang làm gì, sắc mặt thay đổi: "Cậu làm cái gì vậy, làm lộn xộn điện thoại di động của tôi hết rồi!" Mạc Tạp đưa tay muốn cướp lại nhưng bị Thần Cách đẩy ra: "Ban đầu tôi chỉ muốn thủ tiêu số điện thoại của Tô Thụy. Nhưng mà bây giờ tôi phải xóa hết số của nữ sinh trong danh bạ rồi." Mạc Tạp sửng sốt, xem ra An Na đã đem chuyện khi nãy nói cho Thần Cách biết. Vậy mình nói gì hắn cũng biết luôn rồi sao? A ~~~ Tên ma nữ An Na đúng là miệng rộng mà. "Cậu trả điện thoại di động cho tôi đi!" "Danh bạ điện thoại của cậu có lưu một mình số của tôi là được rồi." "Cậu đùa gì thế!! Không được tự tiện quyết định!" Mạc Tạp đưa tay ra cướp điện thoại nhưng bị Thần Cách đẩy ra. Thần Cách tiếp tục lật tìm danh bạ, đột nhiên ngừng động tác. Thần Cách nhìn chằm chằm màn hình. "Này, đây là cái gì?" Thần Cách cầm điện thoại đưa đến trước mắt Mạc Tạp. Sắc mặt Mạc Tạp lại một lần nữa thay đổi, lỗ tai kéo dài nóng lên. Trên màn hình là số điện thoại của Thần Cách. Cậu lưu số của Thần Cách với tên là: cực kỳ thích. Xong rồi, không còn mặt mũi nào đi gặp ai rồi. Cuộc sống đã bị hủy diệt chỉ vì 3 chữ này. Niềm xấu hổ trong lòng Mạc Tạp đang nhanh chóng bành trướng. "Tôi nói cậu nghe, cậu làm vậy là có ý gì đây?" Lời của Thần Cách mang theo nhè nhẹ trêu chọc. Mạc Tạp muốn chảy máu mũi: "Cậu đừng quá đắc ý. Tôi, tôi cũng, tôi chẳng qua là, chẳng qua là..." Đã không biết biện minh như thế nào, cậu chỉ có thể "thẹn quá hóa giận" đoạt lấy điện thoại di động trong tay Thần Cách, lui về phía sau một bước. Cậu kiểm tra danh bạ của mình. Chỉ có số của Tô Thụy là biến mất, số của những người khác vẫn còn. Người này cố ý đem số của hắn dời đến đầu danh bạ, cũng chỉ là vì chuyện như vậy a. "Tôi cũng có!" Lời này không giải thích được, chưa mở đầu đã kết thúc. "Cậu cũng có cái gì?" "Một chuyện tuyệt đối sẽ không làm. Muốn biết sao?" Thần Cách nhàn nhạt hỏi. Muốn làm mình tò mò sao? Mạc Tạp cũng muốn biết. "Là chuyện gì? Cậu tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì?" "Để cho cậu thích người nào khác, không phải là tôi." Giọng nói của Thần Cách êm ái, ở trong không khí biến thành một cái bẫy dễ bị mắc nhất. "Cho nên..." Thần Cách nghiêng người về trước, môi dính vào bên tai Mạc Tạp: "Cậu không được đi đến chỗ đó, đàng hoàng sống bên cạnh tôi là được rồi." Mạc Tạp kinh ngạc, không biết tay nên nên để chỗ nào. Cậu lui một bước, muốn nhìn rõ biểu cảm của Thần Cách. Thần Cách đứng thẳng lại, Mạc Tạp ngẩng đầu lên nhìn. (Chiều cao có chênh lệch ^^) Hai người cách nhau một bước chân. Gió xốc xếch thổi trên lầu cuối, đem hơi thở của Thần Cách, hơi thở của Mạc Tạp, tất cả đều quấn quít chung một chỗ. Là do thế giới quá yên tĩnh, hay là tiếng nhịp tim quá lớn? Vì sao tai lại nghe rõ ràng như thế? Tiếp tục như vậy, sẽ bị người khác nghe thấy mất thôi.
|
Thiet la, moi lan doc la moi lan khong sao chiu noi. Sao lai dang yeu the ko biet a...
|
Chương 47: Tiến tới gần một chút xíu Một tờ lịch lại bị một bàn tay thô bạo xé đi. Đối với chuyện thời gian đang trôi qua thật nhanh, con người hiện ra vô cùng nhỏ bé, chỉ có thể luống cuống, khủng hoảng chấp nhận, mặc cho năm tháng làm hao mòn khuôn mặt và lưu lại những ký ức trong đầu. Tháng bảy đã đến gần, khí trời bắt đầu thay đổi đến khốc liệt. Mặt đất bên ngoài phòng học bị ánh nắng gay gắt nấu chín. Bầu trời một mảnh xanh lam, không có mây, không có gió, chỉ còn dư lại không khí nóng gắt muốn đốt người. Bởi vì trong phòng học có máy lạnh, không khí vô cùng dễ chịu, làm cho người ta dễ dàng mơ màng buồn ngủ. Mạc Tạp xoa xoa mắt, che miệng lại ngáp lên ngáp xuống. Chuông tan học vang lên, rất nhiều bạn học vừa định gục xuống bàn ngủ thì giáo viên một bên dọn dẹp giáo án, một bên nói: "Giờ tự học tối hôm nay, tất cả mọi người trong lớp nhất định phải có mặt đông đủ. Trường của chúng ta phối hợp với các trường tại thành phố X tổ chức một cuộc so tài tiếng Anh. Ba người đạt điểm cao nhất sẽ đến thành phố X để tham gia vòng chung kết." Tiếng kêu rên phía dưới nổi lên: "Thầy ơi, đây là một cuộc thi tài, không phải là tự nguyện đăng kí tham gia sao?" Giáo viên nghiêm túc nói: "Tất cả nhất định phải tham gia. Cũng có thể mượn cơ hội này kiểm tra năng lực tiếng Anh của mình tới đâu luôn đi. Các em sắp là sinh viên năm thứ tư đại học rồi, còn muốn chơi bời sao?" Giáo viên nói xong liền ôm cặp rời đi. Giáo viên đang nói cái gì, Mạc Tạp không có nghe lọt bao nhiêu, chẳng qua là ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ. Càng đến gần cái ngày đó, trong lòng Mạc Tạp sẽ càng không cách nào lắng xuống. Những kỉ niệm cũ kỹ kia sẽ không bởi vì bị chôn vùi tận đáy lòng mà bị quên lãng, cũng sẽ không bởi vì mới nhớ lại mà bị thay thế. Vào buổi trưa, Mạc Tạp không có xuống phòng ăn. Hôm nay người yêu của Ngũ Khu Dương là Tiểu Nam Hữu, đã làm cho hắn một bữa trưa tình yêu thật sang trọng. Sở dĩ nói sang trọng là bởi vì cái hộp bên ngoài đẹp mắt cộng thêm thức ăn bên trong nhiều đến nổi có thể đủ cho 10 người ăn. Mạc Tạp cũng được Ngũ Khu Dương bố thí cho một chút. Tiểu Nam Hữu gắp chút đồ ăn bỏ vào trong miệng Ngũ Khu Dương. Gương mặt đẹp trai của Ngũ Khu Dương thỏa mãn đến khoa trương, cũng không biết là làm cho ai nhìn. Trong khi ăn, khóe miệng của Tiểu Nam Hữu có dính một chút đồ ăn. Ngũ Khu Dương đưa tay nhẹ nhàng giúp hắn lau: "Thật là, không cẩn thận gì hết. Đúng thật là một con mèo đói!" Mặt Tiểu Nam Hữu đỏ lên, cuống quít sờ miệng mình một cái: "Tớ mới không phải mèo đói. Cậu nói như vậy lần nữa, coi chừng tớ không để ý tới cậu!" "Được, được, cậu không phải là mèo đói. Không cho phép không để ý tới tớ." "Nếu như tớ không để ý tới cậu thật, cậu sẽ làm sao?" Ngũ Khu Dương kéo Tiểu Nam Hữu vào trong lòng ngực của mình: "Tớ sẽ không ngừng dụ dỗ cậu, thương cậu, hôn cậu, cho đến khi nào cậu quan tâm tớ thì ngưng!" Tiểu Nam Hữu đưa ngón tay ra, đâm ngực Ngũ Khu Dương một cái: "Vậy tớ sẽ tạm thời tha cho cậu." "Thật là đáng yêu, yêu cậu chết đi được!" "Không cho phép nói chết!" Tiểu Nam Hữu dùng ngón tay trỏ chặn miệng Ngũ Khu Dương lại: "Nếu như cậu chết, tớ..." Hai người này đang đóng phim sao? Mạc Tạp cảm thấy lạnh sống lưng. Hai người này bây giờ đang làm diễn viên chính trong một bộ phim BL sao? (BL = boylove) "Để lão tử nghe thấy cuộc nói chuyện giống vậy một lần nữa, hai người các cậu sẽ chết thảm!" Thần Cách ngẩng đầu lên, ngón tay không ngừng gõ gõ bàn, một bộ dáng muốn đánh người. Ngũ Khu Dương lau miệng một cái, sau đó đưa ánh mắt đặt vào Mạc Tạp đang ở một bên ngu ngơ, nói: "Cậu cũng nên học hỏi một chút đi, đừng cả ngày cứ giống như một con chuột chù. Người yêu phải dành cho nhau nhiều cử chỉ thân mật. Thỉnh thoảng dắt tay nhau đi tản bộ bên bờ sông một chút, cùng ngồi ngắm sao, nói cho nhau nghe những mơ ước của mình. Hay là cùng nhau ở trong phòng chơi cái gì đó thật vui vẻ, chẳng hạng như dùng gối nằm để đánh nhau. Đây mới là bản chất của tình yêu, cậu có hiểu hay không a? Tất cả đều phải thật lãng mạng." "Xía.Cậu đúng là bán cái mông! Nếu tôi học theo các cậu, lão tử ngay cả cái mông cũng sẽ mọc sừng." Mạc Tạp cầm chiếc đũa đi vòng qua Thần Cách, ngồi xuống bên phải của hắn. Nghĩ lại, hình như cho tới bây giờ mình cũng chưa từng cùng Thần Cách nắm tay nhau. Lần nào cũng đều là mình bị hắn bắt lấy cổ tay, lôi cánh tay. Ngay cả cùng tản bộ còn chưa có nữa, nói chi là ngắm sao, tâm sự. Chính cậu suy nghĩ thôi cũng đã cảm thấy không được tự nhiên rồi, chớ đừng nói chi là Thần Cách. Có lẽ đã tạo thành thói quen cùng Thần Cách chung sống như vậy. Cho tới bây giờ Mạc Tạp cũng không muốn cùng Thần Cách làm những chuyện lãng mạn, đến những nơi lãng mạng. Cậu chỉ muốn cứ như vậy sống bên người Thần Cách, cứ như vậy mỗi ngày bồi đắp tình cảm thêm một chút, cứ như vậy ngày qua ngày. Thật sự, cậu chỉ muốn như vậy. An Na nhìn động tác của Mạc Tạp, cô phát hiện mỗi lần Mạc Tạp ăn cơm, nếu như ban đầu cậu ngồi bên trái cũng sẽ đặc biệt đi vòng qua bên phải của Thần Cách. Chẳng lẽ là vì Mạc Tạp muốn ngồi ở nơi gần trái tim của Thần Cách? Nhưng mà bên trái mới là nơi gần hơn một chút mới đúng chứ. Vẫn là có chút khó hiểu, nhất định phải ngồi bên phải mới ăn cơm được sao? "Mạc Tạp, cậu làm gì mà mỗi lần ăn cơm đều ngồi bên phải Thần Cách vậy?" An Na hỏi. Mạc Tạp nhai thức ăn, ngẩng đầu lên nhìn An Nan đột nhiên nói ra vấn đề kỳ quái, sửng sốt một chút: "Chuyện này sao? Bởi vì Thần Cách là thuận tay trái, cho nên ngồi bên trái tôi sợ cản trở hắn gắp thức ăn." Mạc Tạp như không có chuyện gì xảy ra, trả lời xong sau lại tiếp tục ăn cơm. An Na có chút giật mình, Mạc Tạp người này rất quan tâm tới Thần Cách, ngay cả mình cũng không có nhận ra. Mạc Tạp rướn cổ lên, nhìn quanh bàn để đầy thức ăn một cái. Cậu đang muốn lấy cái dĩa đồ ăn cay trước mặt Ngũ Khu Dương về phía mình, Thần Cách lại nhanh tay kéo cái dĩa đồ ăn đó tới trước mặt cậu. Mạc Tạp có chút giật mình. Xem ra mình thường ăn đậu rang cay đến tê dại người của ông chủ Trần và những món ăn cay khác, cho nên hắn biết khẩu vị của mình. Cậu gắp một chút đồ ăn bỏ vào trong miệng mình, cười híp mắt hướng về phía Thần Cách nói cám ơn: "Cám ơn cậu!" Thần Cách liếc mắt Mạc Tạp một cái, lạnh lùng nói: "Cũng không có gì, chẳng qua là tôi muốn ăn một mình mà thôi." Mạc Tạp trừng trợn mắt, gắp một đống đồ ăn bó vào trong chén của mình: "Vậy cũng đừng trách tôi một cọng rau cũng không để lại cho cậu nha!~" Mọi người ăn cơm rất ào ào, Mạc Tạp rất nhanh đã no rồi. Cậu dựa lưng vào ghế, sau đó nhìn xung quanh một cái. Những người khác cũng đã ăn xong rồi, chỉ còn dư lại An Na vẫn ở chỗ đó ăn. Người phụ nữ này xảy ra chuyện gì đây? Ở trước mặt năm người đàn ông lại thản nhiên ăn nhiều như vậy. "Bọn phụ nữ các cậu không phải là rất sợ mập sao? Cậu ăn nhiều thức ăn chứa chất béo như vậy, không sợ mập à?" Mạc Tạp có lòng tốt nhắc nhở An Na. Quảng Lý là một người vô cùng cẩu thả. Cơm nước xong, bởi vì quá no nên hắn cởi nút quần jeans ra, sẵn tiện kéo khóa quần xuống. Hắn ngồi ở chỗ đó bình tĩnh nhìn An Na, sau đó nét mặt bình tĩnh đưa tay phải ra đặt trên ngực An Na: "Bộ ngực là một con sông sâu, ăn nhiều đồ ăn đi nữa cũng sẽ không biến thành cao nguyên. Ông trời chính là tàn khốc như vậy. Cậu hãy giống như tôi đây nè, nhanh chóng chấp nhận sự thật này đi." Mạc Tạp một bên sắc mặt sợ đến tái xanh. Quảng Lý xem An Na không phải là phụ nữ sao? Đâu có người đàn ông nào tùy tiện ngay trước mặt nhiều người làm loại động tác như vậy!!!! An Na cũng rất bình tĩnh, ngừng động tác ăn, cúi đầu liếc mắt nhìn tay của Quảng Lý, sau đó ngẩng đầu nhìn Quảng Lý: "Rút tay ra khỏi bộ ngực mau!" "Nhưng tôi chưa có sờ trúng cái gì hết mà. Cậu xác định bộ ngực của cậu ở chỗ này sao?" Quảng Lý lại nhấn qua nhấn lại xác định chừng nửa ngày, biểu cảm đang rất nghiêm túc suy tư. Cũng bởi vì quá nghiêm túc, loại phản ứng này mới càng làm cho người khác nổi giận! Khóe miệng An Na động đậy một cái. Cô đứng lên, đi tới chỗ trống của phòng họp: "Quảng Lý!" Quảng Lý kéo khóa quần lên, đi tới chỗ An Na. Sau đó nghênh đón hắn chính là một cái tát kinh hoàng, một cú giựt trỏ, giựt đầu gối liên hoàn. Cuối cùng kết thúc của Quảng Lý chính là một cú té kinh điển trong lịch sử. An Na mặt vô biểu cảm vỗ vỗ tay: "Chất béo đã tiêu tan hết!" Tiếp theo, An Na tiếp tục quay trở lại bàn, ngồi xuống bắt đầu ăn. Quảng Lý như thường ngày đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm, đi lại bàn ăn, kéo khóa quần xuống lần nữa: "Tâm sự xong rồi sao?" Từ đầu đến cuối mặt hắn vẫn bình tĩnh. "Cậu có thể có chút phản ứng của người bình thường nên có hay không!!" Mạc Tạp lại phát điên. Kể từ khi chơi chung nhóm với những người này, mỗi ngày Mạc Tạp đều tự nhủ với mình là phải quen, nhất định phải quen dần tính tình của bọn họ. Nhưng bất kể là cố gắng bao nhiêu, cậu vẫn không có biện pháp ức chế tâm trạng muốn trào máu họng và nổi điên của mình. Ngũ Khu Dương nhẹ nhàng che ánh mắt của Tiểu Nam Hữu: "Đừng bị bọn họ hù dọa nha. Bọn họ đều là những người kỳ lạ, đặc biệt là cái ông chú hung dữ mới vừa hét lớn đó, rất đáng sợ!" "Tại sao lại nói tôi là một ông chú hung dữ? Ngũ Khu Dương, tôi chẳng phải chỉ lớn tuổi hơn cậu có một chút thôi sao? Sao cậu lại đâm vào nỗi đau của tôi?" "Tôi nhất định phải đâm. Tôi nhỏ hơn cậu, còn khỏe mạnh hơn cậu nữa. Như thế nào? Cậu có quá nhiều nỗi đau, muốn đâm cũng đâm không hết." Gương mặt Ngũ Khu Dương đắc ý. Lời của ngũ Khu Dương khiến cho Mạc Tạp có mấy giây sợ run, mình có quá nhiều nỗi đau? Hình như đúng là như vậy. Nhưng Mạc Tạp rất nhanh khôi phục dáng vẻ lại, giận đến cắn răng, quay đầu nhìn chằm chằm Thần Cách: "Thần Cách!" Thần Cách hờ hững nhìn Ngũ Khu Dương: "Tóc cũng đã bị cắt, cậu còn đẹp trai ở chỗ nào?" Lời của Thần Cách giống như một mũi tên nhọn xuyên thấu vào thân thể Ngũ Khu Dương. Tóc dài bị cắt đi là một cơn ác mộng mà hắn khó quên được nhất. Nỗi đau này lại bị Thần Cách gắt gao đâm trúng. Khóe mắt Ngũ Khu Dương lại có chút hơi sương, mặc dù bây giờ hắn đã quen với mái tóc ngắn nhưng hắn vẫn nhớ mái tóc dài trước kia của mình. Mạc Tạp đứng sau lưng Thần Cách, như đứng sau một bức tường đài hùng mạnh, không ai dám đụng vào. Mạc Tạp xem thời gian một chút: "Nguy rồi, tôi phải đi về nhà lấy mấy bộ quần áo mùa hè. Chần chừ một hồi cũng sẽ không kịp cuộc so tài tiếng Anh tối nay. Vậy tôi đi trước." Mạc Tạp nhìn Thần Cách, giống như đang hỏi hắn có đồng ý hay không. Quả nhiên Thần Cách không gật đầu, cậu đứng như khúc gỗ tại chỗ. Hồi lâu, Thần Cách mới gật đầu một cái, cậu mới biến mất thật nhanh. Sau khi Mạc Tạp đi, Tiểu Nam Hữu cũng dọn dẹp, cầm thức ăn thừa và mấy cái bọc ni lông đi ra ngoài ném vào thùng rác. "Bắt nạt Mạc Tạp nữa xem, tóc cậu dài ra tôi sẽ dùng kéo cắt hết!" Thần Cách nói. "Dựa vào cái gì mà cậu có thể bắt nạt Mạc Tạp, còn tôi thì không?" Ngũ Khu Dương la hét kháng nghị "Tôi là ai, cậu là ai?" "Lòng của tớ thật là đau, không công bằng. Thần Cách, cậu quá thiên vị Mạc Tạp rồi đó. Tớ nhớ trước kia tớ mới là người cậu thích nhất, bây giờ cậu lại thay đổi. Tớ muốn tuyệt giao với cậu." Thần Cách đối với oán giận của Ngũ Khu Dương bịt tai như không nghe thấy. Hắn nhìn về hướng Mạc Tạp rời đi, gần đây người này giống như có chút không được bình thường cho lắm. Về đến nhà, Mạc Tạp vừa đúng lúc gặp Cung Dung mới vừa thức dậy: "Con đã về rồi à?" "Dạ, con cần lấy một số bộ quần áo mùa hè." "À, đúng rồi, số điện thoại của Thần Cách là gì vậy? Lần trước đứa nhỏ này tặng mẹ cái bàn chơi mạt chược mà mẹ chưa có cơ hội cảm tạ." "Chuyện như vậy không cần cảm tạ đâu mẹ." Mẹ cứ an tâm nhận món quà đó đi, đây chính quà do con trai của mẹ bán cái mông để đổi lấy đó. Mạc Tạp chắc chắn là sẽ không đem câu nói kế tiếp nói ra khỏi miệng. "Một người có nhân cách như mẹ sao lại dạy dỗ ra một thằng con không có nhân cách như con vậy? Cho mẹ, nhanh lên một chút!" Mạc Tạp bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, đột nhiên con mắt trái của cậu nháy nháy liên tục. Cậu không hiểu sao lại bị vậy nhưng cũng không có quan tâm gì mấy. Cậu đọc số điện thoại của Thần Cách cho Cung Dung, sau đó xoay người đi vào phòng lấy quần áo. Cung Dung bên lưu số vào danh bạ, bên hỏi: "Mạc Tạp!" "Dạ?" "Tuần sau muốn cùng đi sao?" Tay Mạc Tạp ngưng động tác, hồi lâu, lại tiếp tục bắt đầu sắp xếp quần áo: "Ở trường có việc con không đi được!" "Thật không? Đám giỗ năm nay của ba, con không chuẩn bị đi được sao?" Chuyện đã qua lâu như vậy nhưng cậu còn chưa chịu chấp nhận sự thật này. Thậm chí cho tới bây giờ, cậu cũng không có nhắc tới. Đến cuối cùng, giống như cơn bệnh hiểm nghèo tái phát, làm cậu đau đớn trong lòng. Trong lòng Cung Dung hiểu, nếu như Mạc Tạp không chấp nhận sự thật đau buồn này, cậu sẽ rất khó khăn để đi tới cuộc sống sau này.
|
Chương 48: Thân thể và tâm trí dơ bẩn Mạc Tạp đại khái cũng đoán được Thần Cách - ngôi sao tỏa sáng của trường - sẽ bị đưa đến thành phố X để tham gia cuộc so tài tiếng Anh. Mặc dù nghe Ngũ Khu Dương bảo là phải tham gia trận chung kết đầu tiên, sau đó chờ kết quả mới chính thức xuất hiện tại trận chung kết cuối cùng, thuận tiện hơn nữa là tranh thủ thời gian chờ đợi có thể tăng cường giao lưu, học hỏi giữa hai trường. Nhưng mà đi một tuần cũng có hơi lâu một chút, hơn nữa Ngũ Khu Dương lại hạng 2 vòng trường, còn An Na và Quảng Lý cũng đều đạt hạng nhất cho nên cũng đều đi. Bốn người đều đi, bỏ lại một mình Mạc Tạp - một người nhỏ bé, bình thường - ở lại, phổi cậu cũng có thể tức giận đến khạc ra một xô máu tươi. Trước khi đi, hai người ở trong phòng đều không có nói chuyện với nhau. Mạc Tạp giúp Thần Cách thu xếp một số món đồ đơn giản, tiễn Thần Cách đến thang máy. Chẳng qua là đến thành phố X mà thôi, Mạc Tạp không muốn làm trì hoãn việc của Thần Cách. Mặc dù cậu tự nói với mình như vậy, nhưng trong đáy lòng, cảm giác muốn ôm chặt lấy Thần Cách lại không thể kiềm chế được. Mạc Tạp kéo vạt áo của Thần Cách lại. "Sao?" "Muốn hôn tiếp!" Mạc Tạp nhìn chằm chằm Thần Cách. Thần Cách cúi đầu, Mạc Tạp nhón chân lên, chạm môi Thần Cách, đầu lưỡi quấn quít sau đó tách ra. "Còn phải hôn nữa!" Thần Cách lần nữa hôn lên môi Mạc Tạp, cho đến khi Mạc Tạp hô hấp có chút khó khăn mới buông ra. Mạc Tạp có chút muốn suyễn, cười cười không chịu thua: "Còn phải hôn nữa sao? Cái gì đây? Thì ra cậu cũng có khả năng này!" Mạc Tạp khiêu khích Thần Cách, Thần Cách nheo mắt lại, lông mày phù phiếm đón nhận khiêu khích của Mạc Tạp, tay phải buông ra, giỏ đồ rơi xuống đất. Thần Cách đưa tay nâng càm Mạc Tạp lên: "Xem ra, phải để cậu biết hậu quả của chuyện dám khiêu khích tôi là cái gì." "Sợ cậu à? Tôi mới sẽ không vì một cái hôn liền..." Lời của Mạc Tạp còn chưa nói xong, Thần Cách đã đẩy Mạc Tạp tới phía trước, lưng Mạc Tạp vừa vặn chạm được nút thang máy. Tay phải Thần Cách nâng cái ót của Mạc Tạp, môi mang theo bá đạo hôn môi Mạc Tạp, triền miên không ngừng, thỉnh thoảng khẽ cắn, thỉnh thoảng khẽ liếm. Mặt Mạc Tạp không giấu được sung sướng, hô hấp nóng rực. Cứ như thế hai người quấn quýt hôn nhau. Tay của Mạc Tạp đặt trên ngực Thần Cách, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không có chút sức lực nào. Cậu chỉ có thể nắm thật chặt quần áo của Thần Cách, tiếp nhận Thần Cách đang không ngừng dùng sức. Lí trí của cậu bị Thần Cách cướp đoạt đi. Cửa thang máy bên cạnh bởi vì Mạc Tạp vô ý thức đè vào nút mở nên chậm rãi mở ra, lại khép lại, mở ra, lại khép lại. Hồi lâu, tay của Thần Cách bọc lại phân thân của Mạc Tạp đã có phản ứng, tay của Thần Cách cách phân thân của Mạc Tạp bởi lớp quần. Sau khi lấy được hài lòng của mình, Thần Cách buông Mạc Tạp ra. Chân Mạc Tạp mềm nhũn, cậu ngồi xuống đất, tựa vào tường, trên mặt có chút đỏ: "Cậu, cậu như vậy là xong rồi sao?" Làm lão tử và đệ đệ của lão tử biến thành như vậy. Thần Cách nhếch miệng lên, bộ dáng kia thật là quá hư: "Chuyện còn sót lại chờ tôi trở về sẽ tiếp tục." "Cái gì??" "Nếu không, làm sao cậu có thể lúc nào cũng nghĩ đến tôi!" Thần Cách đưa tay ấn đầu Mạc Tạp xuống một cái: "Nhớ, chỉ ở quanh quẩn trong nhà!" "Khẩu khí của cậu là có ý gì? Làm như tôi là chó của nhà cậu vậy." Mạc Tạp tức giận, Thần Cách ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt của Mạc Tạp: "Ngoan ngoãn chờ tôi trở về, Mạc Tạp." Mạc Tạp vĩnh viễn không thể kháng cự Thần Cách kêu lên tên của mình. Từ lần đầu tiên cho tới bây giờ, mặc dù đã qua lâu như vậy, nhưng cảm giác hạnh phúc khi nghe Thần Cách gọi tên của mình không bao giờ suy giảm đi. Thần Cách cầm giỏ đồ lên, bước vào trong thang máy. Tên khốn Thần Cách này, rốt cuộc bỏ vào người tôi bao nhiêu loại bùa chú đây. Cửa thang máy đã bắt đầu đóng lại. Mạc Tạp ở bên ngoài chật vật đứng lên, đi ra ban công nhìn xuống, xuyên thấu qua không khí hò hét của cổ động viên, nhìn Thần Cách thoát khỏi tầm mắt của mình. Vì vậy, ngay cả hắn cũng rời đi. Thần Cách cách mình càng ngày càng xa, ngày giỗ cách mình càng ngày càng gần. Mạc Tạp trở lên lầu 19, mở cửa liền thấy Hác Suất đang ngồi ở trên ghế sa lon. Hác Suất cầm bịch bánh rác rưởi trên tay, miệng không ngừng nhai. Khắp nơi đều là vụn bánh. Mạc Tạp nhìn Hác Suất một chút. Bạn bè của Thần Cách đều đi đến thành phố X tham gia cuộc so tài, còn bạn bè của mình chỉ có thể ngồi ở chỗ này xem đá bóng trên ti vi. Cậu cũng đi theo ngồi vào trên ghế sa lon, lấy một miếng bánh rác rưới trong tay Hác Suất nhét vào trong miệng: "Tỉ số bao nhiêu rồi?" "Mới 1:0 à!" Hác Suất nghiêng đầu nhìn lướt qua Mạc Tạp, sau đó lại tiếp tục xem ti vi. Hai giây sau, hắn đột nhiên bị kinh sợ quay đầu sang: "Miệng của cậu bị làm sao vậy? Sưng đỏ rồi kìa." "Thật hay giả?" Mạc Tạp vọt tới trước gương. "...................." Thần Cách rời đi ngày thứ nhất, Mạc Tạp đã nằm mơ. "Đây là cái chân bé nhỏ của tiểu Tạp nhà mình sao? Chỉ bằng một phần ba cánh tay của ba thôi. Con cười sao? Đang cười cái gì vậy?" "Tiểu Tạp, con ngồi lên vai ba, con thấy được gì rồi?" "Con thật ngoan, biết giúp ba bưng trà. Ba mua cho con món đồ chơi này nè, con thích không?" "Nếu con quá mệt mỏi thì hãy uống một chút sữa tươi đi, rồi sau đó thì ngủ một giấc. Ba không cần con phải đứng hạng nhất, chỉ cần tiểu Tạp vui vẻ là được." "Hôm nay tại sao con trở về trễ như thế? Giáo viên gọi điện mời ba đến trường, con lại đánh lộn phải không?" "Đây là gói thuốc lá ba phát hiện ở dưới gầm giừơng của con. Con bắt đầu hút thuốc lá từ khi nào?" "Hôm nay phụ huynh của một bạn nữ trong lớp con tới tìm ba, nói con làm phiền con gái của người ta, làm con người ta ảnh hưởng đến chuyện học." "Tiền ba để trên bàn là con lấy phải không? Con lấy để đi chơi game rồi phải không?" "Ba thật rất phiền, có thể đừng quản con nhiều như vậy nữa được không? Con cũng có tự do mà. Cùng lắm thì ba chỉ sinh con ra thôi, ba không có quyền bắt con phải làm theo ý của ba." Bất kể là con cái ở trước trước mặt ba mẹ nói những lời nóng giận, khó nghe hơn đi nữa thì cuối cùng vẫn được tha thứ, cho nên Mạc Tạp không hề sợ khi nói ra câu này. Đây cũng chính là câu nói cuối cùng mà Mạc Tạp nói với ba mình. Sau đó cậu thấy được khuôn mặt của ba bởi vì mệt mỏi mà hiện ra có chút già nua, trên mặt nước mắt chảy xuống không ngừng. Mạc Tạp chật vật chạy đi, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn ba mình một cái; sau đó nữa Mạc Tạp thấy ba mình mặc áo quần toàn màu trắng, thân thể lạnh như băng. Tất cả mọi chuyện, đến lúc không còn cách nào vãn hồi, Mạc Tạp mới có thể nhận ra nhưng đã quá muộn. Mạc Tạp tỉnh mộng, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Trong bóng đêm trắng bệch, cậu ngồi dậy. Đây không phải là mơ, mà là hồi ức. Mạc Tạp không dám đụng chạm đến hồi ức đó. Ba cậu chết đi, là bởi vì bác sĩ đã chuẩn đoán sai bệnh của ông. Mạc Tạp ghét bác sĩ đó, nhưng cậu còn chán ghét bản thân mình hơn. Hối hận và áy náy vì những hành động vô cảm đối với ba mình đang hành hạ cậu. Cậu không phải là không muốn đi viếng thăm ba, mà là căn bản không có mặt mũi nào đi, cũng không cách nào tha thứ cho mình! Thần Cách rời đi ngày thứ hai. Lúc cửa thang máy mở ra, Mạc Tạp phát hiện hành lang lầu 19 một mảnh đen nhánh. Là do đèn bị hư sao? Thợ sửa cũng không tới sửa nữa. Mạc Tạp lấy cái chìa khóa ra mở cửa, bên trong một con ma cũng không có. Hác Suất bình thường sẽ không về sớm như vậy đi. Đang chuẩn bị đóng cửa, một bàn tay đưa vào để ngăn cản cậu đóng cửa lại. Mạc Tạp sửng sốt, lúc cậu còn chưa có phản ứng kịp liền bị đẩy mạnh ra đằng sau. Bị đẩy té xuống đất, cái mông Mạc Tạp có chút đau, tức giận ngẩng đầu lên: "Người nào vậy?" Từ ngoài cửa, một người đi vào. Sau khi vào phòng liền trở tay đóng cửa lại. Người đàn ông này nhìn quanh cả phòng một cái: "Phòng này không tệ lắm." Giọng nói thô thô, rất khó nghe. Một người đàn ông đột nhiên bước vào nhà khiến Mạc Tạp cảnh giác, quan sát người đàn ông cao lớn trước mặt mình: "Con mẹ nó, rốt cuộc là người nào vậy? Chạy tới nơi này làm chi, cút ra ngoài cho tôi!" Người đàn ông gương mặt dài hình chữ điền, lông mày rậm, đôi mắt nhỏ, hai gò má có chút tàn nhang, đôi môi rất dầy và màu sắc hơi đen. "Cậu hỏi tôi là ai à? Tôi tên là Trương Thành Nhân!" Mạc Tạp từ dưới đất đứng lên: "Tôi không quen biết cậu. Tôi lặp lại lần nữa, đi ra ngoài cho tôi!" "Cậu không quen biết tôi, nhưng tôi biết cậu. Cậu tên là Mạc Tạp đúng không?" Trương Thành Nhân không khách khí đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống nói tiếp: "Tôi không chỉ biết cậu, còn biết thằng tiểu tử đó tên Thần Cách, dĩ nhiên cũng biết quan hệ giữa 2 người là gì." "Tôi không hiểu cậu ở đây nói gì?" Mạc Tạp thật sự là không nghĩ ra cái người này rốt cuộc là ai, sao lại biết chuyện của mình và Thần Cách? "Vẫn còn giả bộ? Giả bộ còn chưa đủ nhiều sao? Bình thường giả bộ làm ra dáng vẻ ngây thơ, ở bên ngoài cũng rất ít nói chuyện, để cho người khác nghĩ cậu là người rất đàng hoàng. Thật ra thì cậu lúc nào cũng đang chờ đợi cơ hội, đang đợi cơ hội một người giống như Thần Cách xuất hiện, sau đó tận tình ở trước mặt nịnh nọt hắn, cúi đầu phục tùng hắn. Ngay cả tôn nghiêm của một người cũng không cần. Làm chuyện hạ tiện như vậy không thấy nhục nhã sao?" Sắc mặt của Mạc Tạo trắng bệch: "Không phải như cậu nói đâu!" Trương Thành Nhân từ trên ghế salon đứng lên, đến gần Mạc Tạp, gương mặt xấu xí cười lên: "Dám làm, lại không dám thừa nhận sao? Cậu nói là cậu không giống với những người phụ nữ khác sao? Sắc đẹp, tiền, nếu như hắn chỉ là một phế nhân, không có những thứ đó, cậu có còn thích hắn nữa không?" Lời của Trương Thành Nhân lại để cho Mạc Tạp nhất thời không cách nào phản bác. Cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này. Trương Thành Nhân từng bước tới gần, chèn ép Mạc Tạp: "Cậu lúc nào cũng núp phía sau hắn, cho nên đại khái quên mất xã hội này có nhiều điều thực tế lắm. Tôi nghĩ, chắc hẳn là cậu chưa nghe qua những lời ác ý dành cho chuyện giữa cậu và Thần Cách. Vậy tôi coi như có lòng tốt truyền đạt lời bàn tán ở bên ngoài nói cho cậu nghe nhe. Nhắc tới đồng tính luyến ái, đầu tiên là muốn ói. Không tại sao hết, chính là ghê tởm. Cái thế giới này nên nam là nam, nữ là nữ. Nếu như ai cũng đều giống như cậu vậy, không phải nam cũng không phải nữ, thế giới này không phải xong rồi sao?" Đây đúng là lần đầu tiên Mạc Tạp nghe được những lời thẳng thắn, bộc trực như vậy. Những lời nói khó nghe này, mặc dù Mạc Tạp đã chuẩn bị tâm lý để đối diện, nhưng không ngờ rằng lúc trực tiếp nghe thấy sẽ khó chịu như thế. "Cậu nói đủ chưa? Nếu cậu không đi ra ngoài, tôi sẽ phải báo cảnh sát." "Này, cậu càng tức giận, tôi càng muốn chơi tới cùng. Tôi không có ý định đi nhanh như vậy đâu. Người khác giao cho tôi nhiệm vụ tôi còn chưa làm xong thành đấy." Mạc Tạp còn chưa phản ứng kịp, trên mặt liền bị đấm vào, lỗ tai cậu lùng bùng. Lúc Trương Thành Nhân ra một đấm nữa, bị Mạc Tạp giơ cánh tay lên cản lại, đưa ra chân đá vào trên bụng của Trương Thành Nhân. Trương Thành Nhân liền lùi lại hai bước: "Không nghĩ tới loại tiểu tử này còn có chút khí lực!" Nói xong xông lên đánh nhau với Mạc Tạp. Tất cả đồ đạc trên bàn, trong hộp tủ đều bị rơi xuống đất, bễ tan tành. Trương Thành Nhân chiếm lấy ưu thế, Mạc Tạp một lần nữa lại bị vứt té xuống đất. Mới vừa bị đánh một quyền máu từ bên trong xông ra, rơi từng giọt xuống đất. Mùi máu tanh trên miệng cũng khuếch tán ra. Mạc Tạp lấy tay lau máu trên mặt của mình, toàn thân đau rát, chỉ có thể nằm trên mặt đất thở mạnh. Trương Thành Nhân cũng bị Mạc Tạp làm cho chảy máu, nghiêng đầu nhổ nước miếng xuống đất: "Mẹ kiếp, tao xem mày còn có thể chống đở được bao lâu. Thần Cách không có ở đây, mày thật là đáng thương. Nhưng mà, bây giờ Thần Cách không phải quan trọng, xử lí mày trước, sau đó sẽ xử lí tên tiểu tử đó sau. Hắn lợi hại như thế nào ta? Cùng lắm chỉ là một sinh viên năm thứ nhất mà thôi, có thể đánh lại tôi sao?" Lời này của Trương Thành Nhân khiến Mạc Tạp trở nên mù quáng, từ dưới đất bò dậy, xông tới đánh một cú đấm vào mắt hắn: "Không cho phép cậu tìm Thần Cách gây phiền toái!" Lực của cú đấm này rất lớn, làm thị lực mắt phải của Trương Thành Nhân mơ hồ. Trương Thành Nhân đau, sờ mắt một cái, thẹn quá thành giận, nắm quần áo Mạc Tạp lên, đẩy cậu ép sát vào tường: "Buồn cười, bản thân chưa lo xong, lại rỗi rãnh đi quan tâm những người khác. Hôm nay lão tử muốn làm nhục mày!" Áo của Mạc Tạp bị Trương Thành Nhân dùng lực xé ra, lộ ra thân thể trắng nõn và bờ vai mê người. Mạc Tạp không chấp nhận, dùng sức giãy giụa. Trương Thành Nhân nhìn từ trên xuống dưới của Mạc Tạp, trong mắt thả ra một tia kỳ dị: "Mặc dù tao đối với đàn ông không hứng thú làm chuyện như vậy. Nhưng mà, tao muốn nếm thử đồ của Thần Cách rốt cuộc có mùi vị như thế nào." Nói xong tiến lên, đè Mạc Tạp xuống đất. Thân thể mới vừa trải qua đánh nhau đã kiệt sức, lại bị làm nhục khiến Mạc Tạp bắt đầu sợ, thân thể không cách nào khống chế được run rẩy. Cặu không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì. Cậu không sợ bị người khác đánh mình, chảy bao nhiêu máu cũng không sợ, nhưng tuyệt đối không thể để cho người khác làm ô nhiễm thân thể của mình. Bởi vì thân thể này, chỉ có thể dành cho Thần Cách! Trong đầu của Mạc Tạp, giọng nói dễ nghe của Thần Cách không ngừng xuất hiện: "Ngoan ngoãn chờ tôi trở về, Mạc Tạp." "Ngoan ngoãn chờ tôi trở về, Mạc Tạp." Thần Cách, Thần Cách , nếu như tâm trí và thân thể của tôi đều bị người khác làm cho dơ bẩn, cậu vẫn còn yêu tôi sao? Bất kể câu trả lời của cậu là cái gì, nếu như tâm trí và thân thể của tôi đều dơ bẩn, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu yêu tôi nữa.
|
Chương 48: Mạc Tạp kiên cường nhưng yếu đuối Đầu Mạc Tạp bây giờ choáng váng và tối sầm lại. Sức nặng của một con quái vật đang đè lên thân thể cậu, làm cho cậu hô hấp khó khăn. Quần áo bị xé rách, âm thanh thô tục đang không ngừng phát ra, cậu cảm thấy dạ dày mình có chút đau thắt. Một tay của cậu đang nắm thật chặt quần của mình lại. Một hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong đầu cậu. Ngón tay thon dài xinh đẹp, những lời ngọt ngào đến xúc động, những lời trách mắng không chút lưu tình, những cái vuốt ve âu yếm... Thần Cách đứng ở trên ban công, gió khẽ lay động bộ quần áo được giặt sạch sẽ của hắn. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Tạp: "Mạc Tạp!" Không muốn! Không muốn kết thúc như vậy. Còn có thật là nhiều lời chưa nói; còn có thật là nhiều chuyện chưa có làm; bị tên kia bắt nạt nhiều lần như vậy, mình còn chưa có đòi lại; còn chưa có nghe qua hắn nói yêu mình. Tại sao mình có thể dễ dàng nhận thua như vậy? Cho nên mình nhất định phải, phải cùng Thần Cách ở bên nhau trọn đời. Ý thức của Mạc Tạp bắt đầu từ từ hồi phục. Mạc Tạp nhìn người đàn ông xấu xí đang ngồi trên cơ thể mình. Làm sao có thể để cho thân thể của mình bị hủy hoại trong tay một người đàn ông như vậy? Mình còn phải ngoan ngoãn chờ Thần Cách trở về, nhất định phải đợi đến lúc hắn trở về. Ý chí của người sắp chết cần phải kiên cường hơn. Trương Thành Nhân đưa mặt tới gần, Mạc Tạp nghĩ ra một cách, nhanh chóng tránh né đòn công kích của hắn, tay đưa ra lục lọi xung quanh. Cậu tựa hồ sờ trúng một mảnh vỡ thủy tinh, cậu cầm thật chặt mảnh vỡ thủy tinh trong tay, sau đó dùng chút sức mạnh yếu ớt cuối cùng đâm vào lưng của hắn. Trương Thành Nhân kêu thảm một tiếng, từ trên người của Mạc Tạp té xuống. Hắn đưa tay sờ vết thương đang chảy máu trên lưng mình. Mạc Tạp hốt hoảng ngồi dậy, hai tay cầm mảnh thủy tinh chỉa về hướng Trương Thành Nhân: "Nếu cậu không cút đi, tôi sẽ giết cậu!" Trương Thành Nhân cắn răng, tên tiểu tử này đã không còn biết trời trăng mây nước gì nữa rồi, nếu như tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng mình sẽ bị nó giết thật. Hắn đứng lên: "Coi như mày may mắn, nhưng mà tao nói cho mày biết, chuyện này vẫn chưa xong đâu!" Trương Thành Nhân bỏ lại một lời, liền lảo đảo đi ra khỏi cửa. Thấy được Trương Thành Nhân rời đi, tay của Mạc Tạp rũ xuống dưới, không ngừng run rẩy. Bởi vì hai tay cầm mảnh thủy tinh quá chặt, cho nên bị đứt, máu theo cánh tay chảy xuống đất. Cho đến một canh giờ sau, Hác Suất trở về. Mạc Tạp còn duy trì cái tư thế này, không có nhúc nhích, máu dưới gạch đã đông lại, biến thành màu đỏ thẩm. Lúc Hác Suất mở cửa ra, thấy một cảnh trước mắt, bị dọa đến rất sợ. Hác Suất cầm mảnh thủy tinh vứt đi, ôm Mạc Tạp đến trên ghế sa lon: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Hác Suất rất nóng nảy. "Không biết nữa, khi trở về, đột nhiên một người đàn ông xông tới, sau đó đánh một trận. Sau đó, sau đó..." Lời của Mạc Tạp có chút không mạch lạc. "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Tên chết tiệt kia xong đời rồi, lại có can đảm chạy đến đây gây chuyện. Chán sống sao? Lão tử muốn đi giết tên khốn kiếp kia." Hác Suất đứng lên, muốn đi ra ngoài cửa nhưng bị Mạc Tạp kéo lại: "Đừng, tên đó đã sớm đi khỏi, huống chi lại không quen biết. Tớ cũng biết tên của hắn rồi. Chắc tạm thời hắn sẽ không trở lại đây, tớ không có gì đáng ngại, chẳng qua là vết thương nhỏ mà thôi." "Cái gì mà vết thương nhỏ? Tớ lập tức đưa cậu đi bệnh viện." Sắc mặt Mạc Tạp tái xanh cự tuyệt: "Tớ không đi bệnh viện!" Hác Suất nhìn Mạc Tạp. Hắn biết, không có ai có thể đưa Mạc Tạp bước vào bệnh viện nửa bước. Không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Âm Nam, kêu cô ấy mang ít thứ tới giúp Mạc Tạp băng bó. "Có muốn gọi điện thoại cho Thần Cách hay không?" Mạc Tạp lắc đầu: "Không muốn. Tớ chẳng qua là đánh nhau với người khác mà thôi. Tớ không thể vì chút chuyện nhỏ này mà đi tìm hắn. Tớ cũng không phải là phụ nữ, vừa có chút chuyện liền chạy đi tìm đàn ông. Tớ và Thần Cách bên nhau, tớ muốn làm người yêu của hắn, chứ không muốn làm người luôn gây phiền toái cho hắn. Tớ sẽ không để cho hắn phải bảo vệ mình." Mạc Tạp cũng có cốt khí của đàn ông và lòng tự ái. Thần Cách bây giờ đang đi thi, cậu không muốn để cho Thần Cách lo lắng. "Nhưng mà..." "Không có nhưng nhị gì hết. Nếu như cậu dám nói chuyện này cho Thần Cách nghe, cậu không xong với tớ đâu." Hác Suất không có nói thêm gì nữa, mang một thau nước tới sửa sạch máu trên người Mạc Tạp. Âm Nam trong chốc lát cũng lo lắng chạy đến, trong tay xách một túi đồ. Cô thấy Mạc Tạp thảm hại như vậy, liền đau lòng một trận, cuống quít dùng bông gòn, thuốc sát trùng xử lý sạch sẽ vết thương. "Nhẹ một chút thôi, đau, ui da, đau quá!" "Gáng chịu một cái, một hồi là ổn thôi. Sao lại bị đánh thành như vậy? Còn tay của cậu nữa." Hai cái tay của Mạc Tạp bây giờ căn bản không cách nào nhúc nhích được, vết thương đang rất đau. Mạc Tạp không muốn để cho Hác Suất và Âm Nam quá lo lắng, buông lỏng cười an ủi: "Các cậu đừng làm ra bộ dạng như vậy có được hay không? Tớ là một đại lão gia, bị chút vết thương nhỏ này có là gì đâu. Hơn nữa, bây giờ không phải là tớ không có gì rồi sao? Mấy ngày nữa vết thương sẽ lành." "Cậu á, chính là quá kiên cường rồi." Âm Nam băng vết thương lại. Trầm mặc hồi lâu, Mạc Tạp đột nhiên hỏi: "Có một chuyện, các cậu có thể đàng hoàng nói cho tớ biết không?" "Ừ~" Hác Suất và Âm Nam đồng thời đáp ứng. "Lúc mới vừa nghe tớ nói rằng tớ thích đàn ông, các cậu đều cảm thấy ghê tởm sao?" Giọng nói của Mạc Tạp rất nhẹ. Âm Nam sửng sốt một chút, ôm lấy Mạc Tạp: "Cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Tớ không có như vậy, sao lại so sánh bọn tôi với những thứ ngu xuẩn bên ngoài kia? Thật là, tớ không biết cậu rốt cuộc nghe được cái gì. Xã hội này có lẽ là có rất nhiều người phản đối, nhưng cũng có người ủng hộ á, không cần thiết vì quan niệm sai lầm của người khác mà thay đổi con đường đúng đắn của mình. Đi trên con đường này vốn là rất khổ cự, cho nên cậu nói cho tớ biết, cậu có thể chịu đựng được sao?" "Cậu thật đúng là xem thường tớ, đây chỉ là mới vừa bắt đầu không phải sao? Con đường sau này, mặc dù không biết đáng sợ đến đâu, nhưng nếu như mới vừa bắt đầu liền dừng lại, vậy tớ không phải là rất mất mặt với Thần Cách sao?" Hác Suất giúp Mạc Tạp thay ra bộ quần áo bị xé rách tan tành, sau đó dìu cậu vào phòng ngủ: "Tớ sẽ giúp cậu xin phép nghỉ học vài ngày, trước hết cậu nên nghỉ ngơi đi." Nói xong lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại. "Ghê tởm, đừng để cho tớ phát hiện là ai, nếu không để cho hắn chết rất khó nhìn. Haijzz~" Hác Suất nhìn căn phòng của Mạc Tạp một chút: "Gần đây cậu ấy cũng không ngủ được. Đêm hôm qua tớ nghe được âm thanh cậu ấy thức giấc." "Chắc là do cái ngày đó đang đến gần đây mà. Bây giờ lại gặp phải chuyện như vậy, sợ Mạc Tạp không chịu nổi." "Cậu đi về trước đi, nơi này để tớ lo là được." "Ừ, vậy tớ về. Mạc Tạp giao cho cậu, có chuyện gì gọi điện thoại cho tớ liền." Thần Cách rời đi ngày thứ ba, Mạc Tạp nằm ở trên giường nhìn trần nhà, sắc mặt tái nhợt như một trang giấy. Cậu chưa muốn ngủ, ngủ thiếp đi sẽ bắt đầu nằm mơ, mơ thấy ba mình, rồi còn mơ thấy Trương Thành Nhân, hắn đánh mình, cường bạo mình... Đêm khuya yên tĩnh, Mạc Tạp thống khổ không cách nào ngủ đích. Tất cả những thứ chung quanh giống như một nhà tù to lớn chèn ép Mạc Tạp. Áy náy với ba mình và sợ hãi với Trương Thành Nhân, Mạc Tạp đem vùi đầu vào trong chăn, thời tiết nóng bức làm cho toàn thân cậu bắt đầu xuất mồ hôi, nhưng cậu lại cố chấp không chịu vén chăn lên, giống một đứa trẻ nhỏ đang sợ ma. Thần Cách rời đi ngày thứ tư. Mạc Tạp từ trên giường bò dậy, mở cửa phòng. Hác Suất nghênh đón: "Cậu muốn đi đâu?" "Đi ra ngoài đi một vòng, buồn bực ở trong phòng sớm muộn cũng sẽ bị bệnh." "Vậy tớ cùng đi với cậu!" Mạc Tạp cười khổ: "Nếu cậu đối đãi với tớ như một người phụ nữ, sẽ đả kích nghiêm trọng đến tớ." "Vậy cậu về sớm một chút nhé." Hác Suất đưa mắt nhìn Mạc Tạp rời đi. Không thể ngồi im nhìn được! Mặc dù cậu ấy không muốn mình nói chuyện cậu ấy đánh nhau cho Thần Cách nghe, nhưng có một chuyện mình không thể không nói cho Thần Cách nghe. Hác Suất lấy điện thoại di động ra. Cuộc thi mới bắt đầu được 10 phút, sân trường thi an tĩnh vang lên chuông điện thoại di động. Thí sinh trong trường nghi ngờ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu. Ban giám khảo nghiêm nghị nói: "Cũng đã nói qua là điện thoại di động phải tắt nguồn hoặc để chế độ im lặng rồi mà. Rốt cuộc là người nào, làm phiền tự giác một chút." Thần Cách lấy điện thoại trong túi quần ra: "Alô~" "Thần Cách, tôi là Hác Suất, bây giờ cậu không bận chứ?" Trong trường thi, tất cả ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào Thần Cách đang như không có chuyện gì xảy ra nghe điện thoại. "Nhặt chuyện quan trọng ra mà nói!" "Chuyện này, ngày mai là ngày giỗ của ba Mạc Tạp, cậu ấy..." "Biết rồi!" Không chờ Hác Suất nói xong, Thần Cách cúp điện thoại, đứng lên, đi ra ngoài cổng trường. Ban giám kháo gọi Thần Cách lại: "Chờ chờ một chút, Thần Cách, đây là cuộc thi rất quan trọng, nếu như có hạng sẽ có khen thưởng. Hơn nữa em cứ đi như vậy, nhiều người trong trường và giáo viên của em sẽ rất thất vọng. Có chuyện gì, chờ thi xong rồi nói. Ngồi xuống trước, tôi cũng không truy cứu việc em nghe điện thoại đâu." Thần Cách nghiêng đầu, hướng về phía giáo viên cười nhạt, giống như đối với những người khác: "Thầy à, đối với em mà nói, có một chuyện so với cái thầy nói còn quan trọng hơn." Giám khảo có chút hoảng thần với nụ cười đó, không cách nào, cứ như vậy nhìn Thần Cách rời đi, bỏ lại một chỗ trống, một tờ giấy thi trắng trơn. Cây viết mực đen lăn từ từ xuống đất. Cuộc sống là tập hợp của nhiều câu chuyện khó hiểu, mà trong đó tình yêu là chuyện khiến người ta khó hiểu nhất.
|