Nỗi Niềm UKE Xấu
Mọi người thường hay nói: “Xấu thì không được quyền pđ” .Đúng vậy, xấu thì hok được quyền pđ, mà nếu muốn chóng cự vẫn mún pđ thì sẽ được khuyến mãi thêm quyền ế, quyền FA, và quyền bị người đời chê cười vì “Xấu mà bày đặt đòi hỏi”. Điều này có lẽ không đúng với thiểu số vì nó thấy nhiều người cũng đâu có đẹp đâu mà người yêu của họ đẹp dễ sợ, tuy nhiên nó lại không may mắn nằm ở trong thiểu số gay xấu bồ đẹp đó, mà nó nằm ở đa số gay xấu và ế. Dù không muốn xát muối vào tim nhưng… sự thật vẫn luôn phũ phàng.
Sinh ra tại miền trung, “đất mặn, đồng chua” thế nên nhìn thấy nó là người ta thấy ngay cái sự xấu mặn mà, cái giọng chua đặc trưng. Là uke nhưng từ bé đến giờ chưa bao giờ nó nhận được một cái nhìn trìu mến của một thằng seme nào, (kể các uke). Còn những cái nhìn ngỡ ngàng đến kinh hoàng về cái nhan sắc “Khủng khiếp” của nó thì thừa rồi. Không cần người khác nhìn và nhận xét, nó tự soi gương và tự đứng tim mấy lần. Cái mặt thì bành to, cái mũi thì tẹt xấu xí, đôi mắt nhỏ xíu đúng kiểu châu á, cái miệng thì chành bành… hic.
Ông trời thiệt là bất công khi “nặn” ra nó là gay mà không cho nó một chút gì gọi là “ đẹp “. Có lẽ vì cái mặt tiền đầy khuyết điểm này mà nó hầu như không có bạn nào chơi cùng. Bạn trai hả? Nhiều khi nó còn ko hiểu từ này nghĩa là gì. Với nó, đó là thứ gì đó rất xa xỉ mà nó không bao giờ có được. Nhìn bạn bè cùng trang lứa tuổi ai cũng có “kẻ đưa, người đón” trongkhi đó nó lúc nào cũng lủi thủi một thân, một mình. Nhiều lúc tủi thân quá nó ấm ức khóc một mình,, thế nhưng khóc mãi cũng chán, thành ra trái tim nó cũng hóa đá luôn.
Xã hội xa lánh nó, trót mang gương mặt “quỷ” thế nhưng gia đình ai cũng đón nhận nó. Đó như là một sự an ủi, một đặc ân duy nhất mà ông trời “bố thí” cho nó… Tất nhiên, đây không phải là câu chuyện kể lể về một cuộc đời đầy đau thương của một “uke xấu”, đây chính là một câu chuyện lãng mạn đầy mơ mộng cũng như đầy hi vọng của kẻ trót mang kiếp gay xấu…
CHAP 1: MAGIC
– Mở cửa coi thằng kia! Tôi mở cửa và cười tươi với lại một con nhỏ, nhỏ này chính là chị họ tôi, cũng như là bạn thân của tôi. À mà quên giới thiệu, tôi nhân vật chính của câu chuyện tên là Phương, còn nhỏ chị họ nó (thực ra bằng tuổi nhau) tên Quỳnh. Có lẽ vì bằng tuổi nhau, nên hai đứa xưng hô với nhau rất thân mật, toàn là thằng với con. – Gì vậy bánh bèo vô dụng? – Đi dạo biển không? – Ả hỏi tôi và không quên cầm cái ống nhòm lên kèm theo 1 nụ cười gian xảo “Ra tia trai tắm biển”. – Đi liền đi liền, đợi tao thay đồ đã. – Tôi hớn hở – Vậy tao đợi ở dưới lầu nghe. – Quỳnh ríu rít.
Đối với uke đẹp, mặc gì cũng đẹp, ra đường là tự tin. Uke xấu thì ngược lại, Tôi chật vật mất gần 15 phút để lựa được một bộ nhìn được được. Mặc dù Tôi là uke xấu nhưng được cái tôi được bố mẹ chu cấp rất thoáng, nên tủ đồ của tôi rất nhiều đồ hiệu. Tuy nhiên, đã xấu thì có mặc đồ dát vàng vẫn xấu. Tôi nghĩ vậy mà ngậm ngùi chạy xuống nhà. Tôi và Quỳnh đi bộ thơ thẩn ra biển, mua 2 lon pepsi, kiếm một bãi cát và ngồi hóng chuyện. Công nhận Nha Trang nhiều trai đẹp, hai đứa giành nhau cái ống nhòm. Tất nhiên, mụ Quỳnh thắng, tôi đành chấp nhận nhìn bằng mắt chay vậy.
– Quỷ cái, rủ đi biển mà giành của người ta, giận dễ sợ, bữa sau không thèm đi nữa. – Tôi phân bua. – Gì? 2 lon pép si ai trả tiền hả thằng kia? – Đồ ích kỷ, thôi ko ngắm nữa, đi tắm biển luôn đây. – Dứt lời, tôi chạy tung tăng ra bờ biển, và phóng xuống biển.
Con mụ Quỳnh ngồi trên bờ cát thở dài và tiếp tục chương trình ngắm trai chơi đá bóng buổi chiều. Ngâm mình trong nước biển, Tôi suy nghĩ vẩn vơ, tôi tự hỏi không biết bao giờ mới có bồ đây, 18 năm rồi chưa biết tình yêu là gì, nghĩ mà buồn, ước gì tôi có chút nhan sắc thì … bây giờ ối người mê rồi. Tại tôi thấy tôi có duyên, học giỏi, nhưng hễ làm quen ai thì người đó chạy 8 thước trước khi tôi tiếp cận được. Lan mang suy nghĩ… Về nhân vật Quỳnh sau khi ngắm trai chán chê, mới để ý, hình như thằng Phương này trôi ra tận đâu đâu rồi, Quỳnh lấy cái ống nhòm ra kiểm tra và nó hét lên một cách kinh hãi : – Trời, Phươngggggggg !!!!
Loáng thoáng nghe thấy giọng con mụ chị họ mình đang gào thét, tôi mở mắt ra xem thử và thật sự choáng ngợp. Tôi – đang trôi dạt ở xa tít mù, nhìn thấy con mụ Quỳnh nhỏ như con kiến, tôi kêu một tiếng, má ơi ! rồi cố gắng vùng vẫy.
Về phần con mụ Quỳnh trên đất liền, Quỳnh thật sự hoảng loạn, nó chạy loanh quanh nhờ người giúp đỡ, nó chạy đi tìm đội cứu hộ gần đó để cứu. Có lẽ lần đầu tiên Quỳnh gặp một chuyện nguy hiểm như vậy…Nó cắm đầu cắm cổ đi chạy tìm đội cứu hộ.
Tôi vẫn đang thoi thóp ở ngoài biển, nhưng không hiểu tại sao tôi cảm thấy hối hận ghê gớm, tôi đã có lỗi với bố mẹ, nuôi tôi ăn học 12 năm để bây giờ tôi chết một cách lãng nhách như vậy… Huhu, tôi không can tâm… Tôi cố gắng vùng vẫy để mong chờ một phép màu… Nhưng hình như cuộc sống này không giống như tôi mơ mộng lắm, chả có phép màu nào cả, tôi dần dần chìm ngỉm… và… thấy xung quanh tối mờ. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình thật yếu đuối, chưa biết nụ hôn đầu đời, chưa được xếp hình, thậm chí còn chưa mất trinh nữa. Tôi đã chết, một uke trinh nguyên chết một cách lãng nhách…
CHAP 2: DECISION
– Mày đóng phim ma không cần hóa trang được đó. – Xấu xúc phạm người nhìn. – Trời ơi, thằng kia là người hay thú vậy tụi bây. … – Á. Đừng chửi tôi, xấu thì che mặt lại đi nhìn tôi làm gì… – CHÁTTTTTT Một âm thanh chát chúa vang lên, tôi bàng hoàng nhận ra, khuôn mặt cá sấu của mình vừa ăn một cái tát trời giáng do chính tay bánh bèo Quỳnh tặng. May quá, té ra nãygiờ chỉ là tưởng tượng, ký ức thời kỳ bị bạn bè trêu chọc đã ùa về, tôi vẫn còn sống, tôi không chết đuối, mừng quá. Nhưng sao mệt quá, thở không nổi. Tôi đã được cứu và được đem vô bờ, tôi ráng mở mắt to ra để nhìn cho rõ, giọng con Quỳnh eo éo làm tôi nhức hết cả đầu. Xunh quanh có nhiều người bu lại coi. Con Quỳnh dìu tôi dậy rồi đón taxi đưa tôi về nhà… Vậy là tôi vẫn chưa ngủm, mừng quá…
Về tới nhà, thay đồ tắm rửa ngồi nằm trên giường viết nhật ký, lướt instagram, cũng muốn post ảnh nhưng thấy mình không ăn ảnh, nên tôi toàn post ảnh cảnh vật và con mèo yêu dấu của tôi. Cũng chẳng ai follow, lại một lần nữa, từ « ước gì » lại hiện ra trong đầu tôi, và tôi ước gì mình đẹp để được nhiều người follow trên instagram. Hic… – Ê, vô phòng được không ? – Giọng mụ Quỳnh ngoài cửa. – Vô đi, cửa không khóa. – Tao mua đồ ăn cho mày ăn nè. – Cám ơn nghe. – Uh, tao lấy tiền trong túi của mày đó, mua tô hủ tiếu hết 15k, còn dư 35k tao giữ luôn nha. Tôi đã khóc, khi nghe nó nói câu đó. Nhưng thôi kệ, coi như tiền công nó cứu mình hồi chiều. – Cám ơn nghe, cám ơn đã cứu tao. – Tôi vừa ăn vừa nhìn nó một cách trìu mến. – Hả, tao cứu mày, tao làm đếch gì biết bơi ? – Nó tròn mắt – Ờ ha, quên mất, mày biết bơi thì chắc trời sập, vậy nãy mày cảm ơn mấy anh cứu hộ dùm tao chưa ? – Tôi thắc mắc. – Bớt giỡn đi thím, cứu hộ tới lúc đó mày đã được vớt lên bờ rồi. – Nó phân bua. Tôi chợt ngừng ăn, gần như mắc nghẹn… – Tao không ngờ tao có siêu năng lực tự cứu chính mình ? – Tôi tự hào và cười như một thằng điên. Mụ Quỳnh mặt đơ như cây cơ, nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp, ánh mắt giống như bác sĩ tâm thần kêu các bệnh nhân về phòng uống thuốc vậy. – Nghĩ sao zậy hả thằng kia, mày được 3 anh chàng đang tắm biển gần đó cứu đó… – con Quỳnh mỉa mai. Tôi lần này là mắc nghẹn thực sự, ráng nuốt miếng thịt, tôi mới nói : – Gì ? Vậy mày cảm ơn 3 người đó dùm tao chưa… – Chưa, cái mặt mày xấu quá, người ta cứu xong đã chạy rồi mà còn cảm ơn gì nữa… haha – … Con Quỳnh lại đụng chạm vô nỗi đau của tôi, nó huých nhẹ vô bụng tôi. – Nói giỡn, tại tao ko giỏi tiếng Anh, nên ko biết phải cảm ơn bằng cách nào, nhưng tao cũng cố gắng xin được FB của mấy ảnh, để hẹn hôm nào đi uống nước rồi cảm ơn, mày biết tiếng anh giỏi mày mới nói chuyện được, chứ tao có biết chữ đực chữ cái không ah. Nói rồi, con Quỳnh với tay kéo cái máy tính trên giường tôi rồi type một cách chuyên nghiệp đường link vô FB của 3 anh chàng đã cứu tôi. 3 anh chàng này đều không phải là người Việt, mà là khách du lịch. Nhưng mà có một anh chàng trông đẹp trai dễ sợ, nhìn phát mê, cảm giác như thế nào nhỉ. Cảm giác như vậy nè. Một con cóc xấu xí bị mũi tên thần tình ái bắn cái xoẹt trúng ngay tim. Là tôi, mê rồi, chắc định mệnh đã cho ảnh được gặp tôi. Bép, một cái tán thiệt đau vô vai tôi, tác giả chính là con mụ Quỳnh. – Làm gì mà cắn cái mền rồi đưa 2 con mắt trợn ngược ghê vậy ? Nghĩ bậy hả ? – Ả hỏi tôi một cách nạt nộ. – Đâu có, đang nghĩ chuyện đi thẩm mỹ bên HQ đây nè má… – tôi chống chế. – Lại đây, dịch dùm câu này qua tiếng Anh coi. – Nó kéo áo tôi. Vậy là tôi với nó – bánh bèo Quỳnh dành nguyên buổi tối để nghiên cứu profile của 3 anh chàng trên Facebook, tôi luôn tự nghĩ, ko biết hồi chiều ai trong 3 anh này hô hấp nhân tạo cho mình nhỉ, trời ơi sướng quá ! … Tất nhiên mỗi lúc mơ mộng lâu quá 30s thì con mụ Quỳnh lại cho tôi một tán để tôi trở về với thực tế. Sau một hồi điều tra, phát hiện ra 3 anh chàng đều là sinh viên, học cao đẳng College, và đều ở Anh, về VN du lịch mùa hè này…
Nhưng, xấu như tôi, liệu mấy ảnh có để ý hay không, thậm chí tôi còn không biết mấy ảnh có phải là seme không nữa, nếu là straight thì chắc tôi sẽ … tôi sẽ … sẽ… sẽ mặc kệ thôi, chứ biết sao giờ… Tin nhắn cảm ơn và rủ đi uống nước đã được gửi, và nhận được ngay lập tức cái hồi âm. Thật hạnh phúc ! Đúng như kế hoạch, sáng mai tôi và mụ Quỳnh sẽ gặp được ân nhân đã cứu mình khỏi chết đuối. Há há, chắc đêm nay sẽ không ngủ được quá… Tôi nằm nhìn ra cửa sổ và cầu nguyện « Ước gì mấy ảnh là gay » – Một điều ước khá vô duyên nhưng… mà… Tôi thích thế…. Há há
|
Tiếp nha...!! CHAP 3 : TROUBLE
Sáng hôm sau tỉnh dậy từ… 5giờ sáng, thực ra không phải vì tôi khó ngủ vì hồi hộp mà vì phải chuẩn bị tắm rửa cho sạch sẽ, cho bớt xấu, thiệt ra tôi chỉ mong cho bớt xấu thôi, chứ đẹp thì tôi không dám mơ tới rồi. Ngắm mình trước gương lúc 6h sáng, tôi suýt đứng tim mấy lần vì mái tóc xấu xí cháy nhẻm, làn da sần sùi, khuyến mãi thêm 2 cái mụn bọc to đùng, cái miệng như hai cái xúc xích ghép lại. Mặc dù tay tôi đeo 2 cái hột xoàn, mặc áo sơ mi cụt tay của Marc Jacobs, quần jeans ngắn của CalvinKlein hàng limited nhưng vẫn không thể nào cứu vãn cho ngoại hình « ma chê quỷ hờn » của tôi… 7h, Quỳnh lên phòng tôi và gọi tôi dậy lần nữa vì sau khi make up và diện đồ xong tôi nằm trên giường mơ mộng mà ngủ thiếp đi lúc nào ko hay. Lần này phải cảm ơn nó vì đã kêu tôi dậy. Cảm giác giống như chuẩn bị ra mắt bạn trai vậy ? Mà biết chắc chắn trai mà thấy tôi kiểu gì trai cũng chạy té đái. Nhưng kệ, cho tôi mơ mộng chút đi… 8h, tại cafe Louisiane, tôi với con Quỳnh chọn một địa điểm nơi góc phòng, đề phòng khách khác tới ăn sáng thấy tôi rồi họ lại ói ra nữa. ^^ ! (nóigiỡn thôi chứ tôi ko xấu tới mức đó) . 2 đứa gọi hai li cafe ra uống, vừa uống vừa buôn dưa lê, nói xấu mương 14. – Công nhận cái mương đó lá cải dễ sợ ! – Uh, mà không có cái mương đó ko có tin gì hài để coi. Say sưa kể chuyện cho nhau nghe, cười ha hả như hai đứa trốn trại. Hai đứa mới nhận ra một điều đau đớn, một sựthật phũphàng, là để quêntiền ở nhà… Từ khoảnh khắc đó, tôi và nó chuyển đề tài từ nói xấu mương 14 bằng đề tài mắng nhiếc trách móc nhau vụ không đem tiền… – Excuse me ! (xin lỗi) Đang cãi nhau chí chóe, nghe thấygiọng trai nào thânthương là 2 đứa giả nai liền. – What ? (gì zậy ?) – tôi. – Oh my god (trời ơi) here you are… – giọng con Quỳnh đang rặn tiếng Anh. Tôi cũng quay lại nhìn thử, đó chính là 3 anh chàng đã cứu tôi hôm qua. Bao nhiêu cái hung dữ, đánh đá về vụ để quên tiền chợt biến mắt, thay vào đó là hương vị của tình yêu đang tràn ngập xunh quanh tôi, ủa nhưng có phải là tình yêu ko? Bộ ko lẽ tôi yêu nhanh như vậy, bởi tình yêu là từ không có trong từ điển cuộc sống của một gay xấu như tôi…
Tôi bắt đầu trở nên lúng túng và ngại ngùng, con Quỳnh thì ngược lại, nó nói tiếng anh của nó không giỏi nên đây là dịp để nó trau dồi tiếng anh. Vậy là nó ríu rít như một con điên, còn tôi thì ngại ngùng cúi mặt xuống hoài. Nhưng tôi bị một cái tật, gọi là mê trai, nên thỉnh thoảng tôi vẫn liếc lên thử. Phải nói là số hưởng khi được gặp 3 người đẹp trai như vậy. Nói ra sợ trai việt kêu tôi hay so sánh, chớ tôi thấy trai tây nhiều người đẹp trai dễ sợ. Ai cũng cao to, còn menly nữa, râu ria nhìn phát mê.
Ba anh chàng này, có một anh chàng học về văn hóa VN nên cũng biết tiếng việt sơ sơ, đây là anh chàng mà tôi thấy đẹp trai nhất. (thật ra là đẹp trai nhì) sau khi nghe 2 anh kia nói là đã có bạn gái rồi. Hic, vừa là straight vừa có bạn gái thì đối với tôi không có ý nghĩa gì hết. Saygoodbye, nhưng còn một anh chưa có bạn gái. Há há, không biết phải gay không? Tôi muốn hỏi thẳng lắm nhưng mà thấy sao kỳ cục… Ảnh tóc nâu, mắt nâu, dễ thương cực kỳ, thỉnh thoảng ảnh cười một cái là 2 hàng nước miếngcủa tôi cứ chảy ra ròng ròng. Ta nói xấu mà nhục chỉ có thể là từ duy nhất mô tả được tôi lúc này. Mặc cho con Quỳnh đang luyên thuyên truyện trên trời dưới biển với 2 anh kia, tôi mới lấy hết can đảm nhìn sang anh chàng tóc nâu dễ thương, miệng mỉm cười thật tươi, sao cho đừng xấu quá người ta sợ: – What’s your name? (tên gì zậy) – Me? Tom… and you? (anh? Tom… còn e?) Công nhận run quá cái quên hết trơn tiếng anh, tôi phải ráng lắm mới rặn ra được vài chữ, mà chủ yếu là đoán là chính chứ run quá nghe chả hiểu họ nói gì. – Phuong… hic.. sorry my english is very bad (xin lỗi tiếng anh của tôi dở lắm) – Oh, không sao, Tom cũng nói được tiếng việt mà. – Ặc, sao anh nói được tiếng việt? – Tom nói được nhưng không giỏi lắm, có gì em giúp anh với nha. Vì anh đang học về văn hóa Việt Nam. Tôi thấy mắc cười vì cách phát âm và lối xưng hô của ảnh hài dễ sợ, mà cũng nghĩ học văn hóa không biết ra trường làm nghề gì. (thật ra ảnh đã giới thiệu từ trước rồi mà tôi không để ý). – Rồi anh ở đây du lịch hả, bao giờ về lại UK? – Anh ở đây một tháng thôi, làm thực tế, đi chung với lại hai thằng bạn kia, mà hai đứa kia không biết tiếng việt nhiều. – Oh… – … Thiệt tình nha, ở nhà tôi nghĩ ra nhiều chuyện để nói lắm mà sao lúc gặp rồi tôi quên hết trơn chẳng biết nói gì, một câu hỏi muốn hỏi nhất luôn là sao anh vẫn single, anh là gay hả nhưng không dám hỏi.. huhu… Một sự im lặng đè nặng lên đôi vai gầy của tôi, đối diện với sự im lặng đó là cái mồm oang oang bắt tuyệt của con mụ Quỳnh. Thời gian trôi đi mà tôi vẫn chưa biết nói gì với ảnh, thôi đành ngồi ngắm chay vậy. Hai mắt nâu, lông mi cong vút, y chang như hoàng tử trong mấy cuốn tiểu thuyết trên mạng, nhìn yêu kinh, miệng cười 1 cái chắc tôi xỉu vì quá đẹp trai, lâu lâu ảnh còn chau mày lại ra vẻ lắng nghe con Quỳnh nói nữa, dễ thương tàn nhẫn luôn. Mà hình như tôi nhìn ảnh chăm chăm rồi thì phải… chết cha… – What’s up ? Mặt anh dính gì hả ? – Tom chau mày. – Á ko có, có con muỗi kìa, để e bắt xuống dùm cho. – Tôi giật mình – Chátttttt Một cú tát sét đánh từ bàn tay cá sấu của tôi vô khuôn mặt hoàng tử của ảnh. Ảnh sững sờ, 2 ông bạn của ảnh cũng sững sờ, con Quỳnh cũng sững sờ, mấy vị khách trong quán cũng sững sờ và tôi cũng sững sờ… Lý do vì tôi quá quíu khi bị bắt quả tang đang nhìn trộm ảnh, nên tôi phải giả vờ nói trên mặt ảnh có con muỗi và hành động một cách sỗ sàng như vậy cho hợp lý. Hic… Chắc chắn ảnh sẽ giận và nghĩ tôi là đứa thần kinh… – Thằng kia, bị gì zậy mày, ảnh hôm qua là người cứu mày đó, sao mày đánh ảnh. – Con Quỳnh rị tôi xuống mắng nhiết. – Tao… tao… bắt con muỗi chứ bộ… – Tôi chống chế Còn Ảnh và 2 người còn lại vẫn 1 tư thế mắt chữ o mồm chữ a. Hình như đứng hình rồi. Tiếp theo là cảnh con Quỳnh chửi tôi như một con súc vật, hình như bao nhiêu từ cặn bã nó đã xả hết vô tôi. Mặt tôi tái mét “ Đúng rồi, mình – đã xấu còn thích đóng vai ác, nhưng đâu có ai hiểu cho tôi, tôi đã bao giờ có kinh nghiệm gặp trai đâu, tôi đâu biét phải làm gì, đó chỉ là tai nạn thôi mà”. Nghĩ như vậy thôi mà tôi ngậm ngùi ghê gớm, nén cục tức xuống, tôi nói với giọng nghẹn ngào với ảnh: – I’m so sorry, but thank you for helped me yesterday… Vừa nói xong tôi chạy một mạch về, hình như tôi đã hết bức xúc mà có một chút niềm vui len lỏi trong tôi, đó là tôi đã trốnđược trách nhiệm quên mang ví tiền. Phần còn lại để con Quỳnh lo… Về nhà, vào phòng, tôi lại lấy gương ra soi, khóc ấm ức như một con bánh bèo có thai rồi bị bắt phá, tiếc nữa. Tiếc vì tự nhiên có cơ hội được gần một người đẹp trai như vậy mà ko biết trân trọng, rồi ức vì tự nhiên mình hành động như một đứa thần kinh, và tôi bàng hoàng phát hiện ra, ngoài cái xấu lạ trời ban cho, tôi còn có thêm một cái đặc biệt nữa đó là mỗi lần cuống quẫn tôi hay làm những chuyện không ai hiểu… chẳng hạn như đánh người vì con muỗi …
CHAP 4: EMBARRASSED
Tôi ôm chú mèo dễ thương của mình một cách sướt mướt, tôi cố làm cái mặt giống như là mới bị bạn trai bỏ vậy (nhưng thực ra tôi FA). Tôi vào facebook, viết một stt đầy nước mắt vì trong lòng đầy hối hận sau khi gây ra một scandal động trời như v “Buồn, đau khổ, muốn chết” … 20’ trôi qua, thậm chí một cái like cũng không có, lí do thì chắc ai cũng biết, xấu nên làm đếch gì có bạn. Hic. Nhưng mà cảm giác hôm nay của tôi lạ lắm, tôi lại nghĩ về khuôn mặt ảnh lúc anh nhìn tôi rồi nói chuyện với tôi, chắc là tôi thích ảnh thiệt rồi. Tôi không ngạc nhiên vì với một uke xấu lạ như tôi, được một người đẹp trai như vậy cười với mình đã là một diễm phúc rồi. Tôi không dám khẳng định nhưng sự thật phũ phàng, tôi – xấu và thiếu thốn tình cảm nên một cái nhìn bình thường như vậy cũng khiến tôi hoang tưởng mất ăn mất ngủ. Huhu. Tôi phải làm sao đây?. Suy nghĩ. Tik Tak Tik Tak Suy nghĩ Tik Tak Tik Tak… Nghĩ hoài không ra, chịu, chả biết ảnh có phải gay hay không nữa? Mà FB của ảnh tôi còn chưa add nữa, muốn ngắm hình ảnh mà ảnh để chế độ friends, chắc phải mượn nick con mụ Quỳnh, mà hình như Quỳnh nó còn đang giận tôi. Ôi đau đầu chóng mặt quá. Không suy nghĩ được nữa. Đọc tin tức trên mương 14 vậy.
– Ủa, dòng quảng cáo gì đây? Bí quyết biết người khác thích mình? Bước 1: Lấy số điện thoại người đó cộng với số của mình chia đôi nếu ra số chẳn thì người đó có mình trong tim. – Nhảm nhí – tôi thở dài. Bước 2: Đi wc nhưng đừng xả nước, nhốt người đó trong wc 1 tiếng nếu người đó ko ngất xỉu chứng tỏ người đó yêu thầm bạn. – Con lợn gặm tỏi (CLGT?) – tôi ngao ngán Bước 3: Lấy gỉ mũi cho người đó ăn, nếu người đó ăn và khen ngon thì người đó thích bạn thật nhiều. – Khủng khiếp, có những 10 bước khủng khiếp như thế này cơ, đúng là lá cải. …(bỏ băng) Bước 10: Nếu thử 9 bước trên rồi mà vẫn chưa biết chàng có thuộc về mình hay không, hãy dùng tới phương pháp cuối cùng. Tôi đọc đi đọc lại bước cuối cùng, đó chính là phương pháp tôi tìm kiếm bấy lâu nay, tại sao giờ này nó mới xuất hiện. Đó chính là phương pháp dùng “BÙA YÊU” – Có loại bùa này thì seme nào cũng chết vì mình, kể cả trai thẳng… Tôi cười hạnh phúc, phải áp dụng liền cho Tom… Phương pháp chế tạo Bùa Yêu khá đơn giản. Để chế tạo bùa Yêu phải có một con búp bê vải, (cái này tôi đã có), một tờ giấy (quá dễ – tôi cười thầm) , một sợi lông chỗ “bí huyệt đạo” của đối tượng… (quoác!!!) – What the F**K??? Đào đâu ra cái nguyên liệu thứ 3 đó… – Tôi ngậm ngùi. Vậy là kế hoạch định làm bùa yêu của tôi để chinh phục Tom đã kết thúc một cách nhanh chóng như vậy. Có lẽ cuộc đời Uke xấu phải gắn liền với chữ FA, giống như người ta đã nói Xấu thì đừng có bày đặt Gay, và đây, tôi – hiện thân của một Uke như vậy, cũng xấu, cũng bày đặt gay và cũng bày đặt đòi có bồ nhưng ko được.
– Ê thằng kia! – Quác? – Tôi tắt màn hình cái rụp theo bản năng mỗi khi có ai gọi lúc tôi làm chuyện gì mờ ám. Sau vài giây định thân tôi mới phát hiện ra đó là giọng con Quỳnh. Gì vậy bà nội? – Ê, mai đi chơi Vinpearland ko? Đi với mấy anh hồi sáng. – Nghĩ gì vậy, sáng nay tao vừa gây scandal mà sao dám gặp lại được. – Đi đi, mấy ảnh bình thường lắm, đâu có nghĩ gì đâu. Với lại tao biết mày thích một anh trong đó mà. – Ả năn nỉ tôi. – Thui, ngại lắm, thích nhưng ko biết giống tao ko nữa, lỡ là trai thẳng sao, mà nếu là gay cũng ko thích người xấu xí điên khùng như tao đâu. – Ko phải đâu, tại tao thấy lâu lâu ảnh cũng hay nhìn mày, chắc vì ngạc nhiên tại sao trên đời có một người xấu như mày. Haha… – … – Nói giỡn, tao nghĩ người nước ngoài thẩm mỹ họ ko giống Asian đâu mày ơi. Biết đâu ở VN mày xấu chớ đối với người ngoài thì mày đẹp sao… Trời, lần đầu tiên, có người nghĩ mình đẹp, đúng là chuyện hoang đường. Tôi cũng ậm ừ, nhưng trong lòng vẫn ngại lắm, dù sao tự nhiên mình đánh người ta rồi giờ sao mặt mũi sao đi chơi với người ta. Mà cái quan trọng nữa là lỡ người ta là straight thì sao. Mặc dù nhiều suy nghĩ tiêu cực hiện ra trong đầu tôi, nhưng nhớ lại cái bản mặt ảnh buổi sáng đẹp trai quá, nên tôi đành mặc kệ, chấp nhận mặt dầy vậy… Sau 2 tiếng lựa cái quần bơi nào đẹp đẹp, tôi cũng chuẩn bị hành lý xong để ngày mai đi chơi ở Vinpearland. VinPearland tên VN là Hòn Ngọc Việt, là một hòn đảo ở giữa biển Nha Trang, ở đây giống như Disney Land thu nhỏ vậy, có công viên nước, khu vui chơi cảm giác mạnh, có biển với bãi cát dài cát trắng xóa. À mà quên, phải đem theo ít giấy ăn để hứng máu mũi, đề phòng mấy ảnh diện quần bơi làm tôi mất máu. Hic. Chuẩn bị xong, tôi lên giường ngủ để chuẩn bị cho chuyến đi chơi ngày mai. À nhắc mới nhớ, phải đem theo cái nhíp nữa, để …
|