Yêu Nhiều Lắm! Tiểu Thụ Của Anh
|
|
Chap 4 "Nè nhóc,đến rồi đó"-Khánh dừng xe trước cửa nhà Hiếu "Cám ơn anh!" "Ngày mai gặp lại ở trường nhá!" Hiếu gật đầu.Khánh cười nhẹ rồi rồ ga chạy mất.Chị của Hiếu ló cái đầu ra cửa,nhìn thấy Khánh mắt chuyển thành hình trái tim ,huých vai thằng em "Kiếm đâu ra vậy?Giới thiệu cho chị mày coi!" "Chị vô duyên quá!" "Ơ hay.Cái thằng này,tự nhiên giận là sao?" Hiếu không nói gì đi thẳng lên lầu.Cậu cũng không hiểu lí do tại sao nghe chị mình nói giới thiệu anh Khánh thì cậu lại khó chịu.Lên phòng,cậu gieo mình xuống chiếc giường.Không khí khá nóng nhưng cậu không cởi áo nữa.Anh Khánh thoắt ẩn thoắt hiện,lỡ ảnh vào lại thấy thế rồi đánh giá mình sống buông thả.Trong khi cậu hoàn toàn không muốn thế. ----------------------- Hiếu ngủ một lèo cho đến ngày thứ hai.Thằng bạn thân của cậu sáng sớm đã có mặt trước nhà cậu.Thấy cậu tay chân lành lặn mừng phát khóc.Cậu xúc động lắm.Đến khi hỏi ra lí do thì câu trả lời nhận được là "Mày còn sống thì tao mới yên lòng lấy vợ!" Hay nhể!Bạn bè bao năm mà giờ coi nó phán câu làm người khác nghe chắc tưởng mình làm gì nó.Hiếu tức mình đánh cái cốp lên đầu thằng bạn rồi ném cho nó cái cặp "Xách cho tao"-cộng thêm cái liếc kinh dị Ừ thì xách.có hai cái cặp chứ nhiêu.Quân tử trả thù ngàn năm chưa muộn.Chỉ tiếc cái là lúc đó cả Hiếu và nó đều chết hết ráo rồi.Thằng bạn đau khổ nghĩ. "Nhóc Hiếu.Khoẻ rồi à?" Giọng nói vang lên từ đằng sau.Hiếu nghe thấy liền nói lên với khuôn mặt rạng rỡ hẳn "Anh Khánh" Khánh cười nhẹ nhìn cậu,rồi ngó qua thằng bạn cậu đang khổ sở với hai cái balo bự chình ình thì che miệng,cười "Mới hết bệnh mà ngó khoẻ quá ha!"-Rồi anh nhìn chiếc đồng hồ đang đeo trên tay"Thôi buye nhóc,anh có việc phải đi.Gặp lại sau." Cậu gật đầu.Đợi Khánh đi khuất,thằng bạn mới làm ồn ào lên "Thân thiết quá ha!vậy mà trước đây rủa người ta tơi bời, còn lôi tao vô nữa!" "Mày coi lại coi tao chửi mày đúng hay sai?" "Rồi rồi.Reng chuông rồi đó!Hôm nay phát bài kiểm tra chất lượng đầu năm lần trước.Vô lẹ đi!" Hiếu thở dài.Bài kiểm tra bữa đó cậu làm te tua tơi tả.Mấy tháng hè ăn không ngồi rồi chẳng ôn bài gì hết nên vô kiểm tới đâu quên tới đó.Y như rằng.Cậu chán nản nhìn tờ giấy kiểm tra với con điểm hai đỏ chót,bay qua chỗ thằng bạn "tao lạy mày đó!Kèm tao học đi!điểm tai tồi tệ lắm rồi!" "Không được!Tuần này tao có hẹn" "bạn bè mà mày so đo tính toán dữ vậy.Nghỉ một bữa đi!Không tao nói với bồ mày là mày gay bây giờ!" "Bậy bạ!Tao gay hồi nào!" "Chế ai cấm!mày giúp tao đi!" Thằng bạn cậu nhìn cậu mệt mỏi.Bây giờ làm sao,nó giúp cậu thì nó tiêu mà nó không giúp cũng tiêu.Teng!Sáng kiến hay.Nó quay qua Hiếu , nháy mắt "Nhờ anh Khánh chỉ cho mày đi!Thôi buye!" Rồi thằng bạn tốt của hiếu chuồn lẹ,không kịp nghe tiếng gọi với theo của cậu.Hiếu tức giận.Đợi đó thằng chó.Bạn với chả bè! P/s:Nhận xét giùm nhé!
|
Chap 5 Hiếu cầm điện thoại bấm số của Khánh.Ngày đầu gặp anh đã nói số cho cậu biết nên giờ có gọi hay không mới là vấn đề.Hiếu sợ phiền. "Đang làm gì vậy nhóc?" "Á á a aaaaa!" "Gì vậy?Oh.Định gọi anh à?"-Khánh nhìn dãy số hiện trên màn hình điện thoại,cười Hiếu hơi vui một chút khi thấy anh đến đây gặp cậu,làm cho cậu cảm thấy mình khá là quan trọng với anh.Cậu định nói chuyện mình sắp nhờ vả nhưng cứ lắp bắp không nên lời.Khánh lia mắt qua tờ kiểm tra hai điểm trên tay cậu,rồi thận trọng nhìn cậu "Hay là nhóc muốn anh kèm nhóc học?" Hiếu mừng như bắt được vàng,gật đầu lia lịa.Khánh búng tay "Ok.Vậy chiều nay và cũng như chiều thứ hai tư sáu,nhóc lại nhà anh.Anh sẽ giúp.Dù gì cũng không có gì làm ." "Vâng vâng!Cám ơn anh Khánh!" "Cứ gọi là anh thôi." "Ừm.Cám ơn anh!" "Chiều nay năm rưỡi nhé" "Vâng" Khánh nói vậy rồi lái chiếc airblade đen mất hút trong dòng người.Hiếu ngẩn người nhìn theo. Trong lòng rất là vui. Sau khi báo với ba mẹ,Hiếu cuốc bộ đến nhà Khánh.cậu ngửa cổ nhìn căn nhà lộng lẫy trước mặt.Đẹp thật!Cậu e dè bấm chuông.Tiếng nói vang lên từ chiếc loa gắn kèm với camera và chuông "Ai đấy?"-Là giọng của Khánh "L...là em.Hiếu." "Nhóc Hiếu đấy à?Đợi anh chút,anh ra mở cửa cho!" Sau năm phút thì cậu đã ngồi trong phòng Khánh.Hơi xấu hổ,có hai người ngồi với nhau thế thôi mà!Khánh cầm tờ giấy kiểm tra hai điểm của cậu,xem .Lát sau,anh hỏi mà không bỏ tờ giấy xuống "Nhóc không ôn bài gì hết phải không?" "Vâng.Trong hè em toàn là chơi không hà!" "Nhóc không phải là học yếu mà là lười học.Tiếp thu bài tốt và nhớ rất lâu,mỗi tội lười thôi!" Hiếu không nói gì.Nhưng sự thật hình như là đúng như thế. "Được rồi.Khánh nói rồi đứng dậy ,tiến lại chỗ kệ sách,lấy quyển sách toán "Nhóc ôn lại lí thuyết rồi làm lại xem.Chừng nào ôn xong thì nói" Cậu không nói gì,ngoan ngoãn cầm quyển sách.Không khí im ắng đến lạ kì.Cậu ngồi mà không dám thở mạnh,chỉ nghe được tiếng thở nhè nhẹ của Khánh.Anh ngủ rồi à?Đôi môi hồng phớt phớt đến hoàn hảo kia như quyến rũ Hiếu.Không được,không được nghĩ bậy.Hiếu tự nhủ thế rồi định bước vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.Đúng lúc đó thì Khánh dậy và đụng trúng cậu.Người Hiếu mất thăng bằng và...
|
Chap 6 Hiếu mất thăng bằng và ngả vào người của Khánh.tệ hơn , tay cậu còn chạm vào cái của anh.Cậu vội vàng lấy tay ra, lắp bắp vài chử xin lỗi không thành tiếng rồi chạy ù vào nhà vệ sinh.Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức mà đến người trong cuộc như Khánh cũng phải ngẩn ra không hiểu lí do tại sao vừa ngủ dậy mà bị đánh thức và thủ phạm mặt lại đỏ hơn gấc chạy vào nhà vệ sinh bỏ mình nạn nhân ngồi một mình chẳng hiểu đầu cua tai heo gì hết.Sau gần mười phút vốc nước vào mặt,Hiếu lếch thếch đi ra với cái mặt đỏ chét.Khánh không nói gì,thấy cậu,anh chỉ hỏi mỗi một câu "Sao đang học mà đi đâu thế" "Rửa mặt thôi" cậu nói rồi quay đi chỗ khác.khánh không để ý,lấy trong một tờ giấy từ quyển tập gần đó ra,đưa cho cậu "Làm đi,bốn mươi lăm phút" Vốn học tốt,tiếp thu bài được và vừa được ôn bài lại nên Hiếu làm xong trong nháy mắt.trả lại cho cậu tờ giấy với ba chữ tốt trên đó,anh dặn dò "Mấy ngày sau học tiếp.hôm nay đến đây là được rồi" Hiếu gật đầu rồi về.từ đó,những buổi kèm thêm như thế cứ diễn ra đều đặn.dần dần,Hiếu cũng không còn bài nào dưới trung bình.Để ý thấy sự thay đổi đó,thằng bạn cậu đi lại,cười đểu "Coi bộ tao giao mày cho anh Khánh là đúng nhỉ!Tiến bộ đến vượt bậc thế kia cơ mà" "Mày đừng quên rằng niềm tin thằng bạn này dành cho mày đã không còn nữa" "Mệt,mà thứ bảy tuần này sinh nhật tao đấy,mày đi không,rủ anh khánh đi nữa!"-thằng bạn liếc cậu nguy hiểm "tuỳ" Thằng bạn nghe theo lời khuyên của cậu,đưa thiệp cho Khánh,kèm theo một thông tin "có Hiếu đi nữa đó.Anh đi chung với nó cho vui" Khánh cười nhẹ "Sẽ đi" ------------ Sinh nhật thằng bạn diễn ra khá vui vẻ.Nó uống say xỉn đến mức bắt người yêu phải dìu về.cậu nhìn nó,cũng mừng.Thằng bạn còn có người yêu,còn cậu thì sao?>Hiếu thở dài.Hết tiền,không có xe,thằng bạn chở cậu đến đây mà giờ nó say quắc cần câu rồi,chưa xỉu là đã quá phước,còn kêu nó chở nữa,thôi thà tự sát sướng hơn.Nghĩ lung tung như thế làm cậu đi xuống lòng đường hồi nào không hay .Tiếng còi xe từ sau vọng lên,Hiếu vội vàng quay ra sau,tiếng nói bay vào tai cậu từ miệng của chủ nhân chiếc xe đã bấm còi "Đi đường kiểu gì vậy nhóc" Đó là người rất quen thuộc-Khánh
|
Chap 7 Hiếu nhìn anh với ánh mắt lạ lùng xen chút vui mừng.Cậu thật sự lúc này đang cảm thấy rất cô đơn nên đi lơn tơn.Khánh cười ,trong đêm,dưới ánh đèn đường,nụ cười đó có một sức hút lạ thường "Nhóc bị bạn bỏ àh?" Hiếu gật đầu,rồi bồi thêm một câu "Bị bạn bỏ chợ thôi!" "Leo lên đi.Anh nhặt nhóc về cho khổ chủ!" "Thôi,đường tối,anh làm gì ai biết được.Lỡ..."-rồi hiếu cười nham hiểm,đầu óc tương đương với một đứa con trai đen tối thật sự.khánh cũng cười "Nhóc thách thức anh đấy à?Đùa vậy đủ rồi đấy!Leo lên!" Hiếu cười nhăn răng rồi nhảy tót lên yên sau.Khánh rồ ga chạy vụt đi trong đêm.Phố về đêm khá náo nhiệt.từng cặp trai gái đi trên đường vui vẻ cùng nhau trò chuyện.Hình ảnh đó làm cậu nhớ đến chuyện ngày xưa.Khá ấn tượng.Nụ cười cay đắng hiện hữu trong đêm.Nước mắt khẽ rơi xuống,thấm qua áo Khánh.Anh nhận ra nhưng không hỏi,không ní gì,chỉ lặng lẽ buông một tay lái,chạm vào tay Hiếu.cậu khẽ giật mình,mắt hướng về phía hai bàn tay đang chạm vào nhau.Cảm giác hạnh phúc,nhẹ thôi,ít thôi len lỏi trong tim.ừ thì quá khứ đau đớn,ừ thì ai đó đã làm cậu rất tổn thương nhưng bây giờ đang có một người quan tâm tới cậu,lặng lẽ thôi,nhưng cũng làm lòng ấm áp.Hiện tại "về ngủ cho nhiều vào!" "Vâng" "Này!Thứ bảy tuần tới anh có bữa tiệc be bé,nhóc rảnh không,tới dự với anh!" "tiệc be bé thiệt không?" "thiệt!Chỉ có anh với nhóc!" "À há!Nói đại đi cho rồi!Ok,tiệc be bé hai người mà!Đi chớ!" "Ừ!Anh sẽ tới đón nhóc!Nhớ đúng giờ,anh sẽ nói địa điểm sau!" Hiếu gật đầu.Khánh cười nhẹ rồi chạy đi.Cậu đi về phòng mình,cầm cây bút đỏ khoanh một vòn đỏ chót vào tờ lịch,cười mãi.hì hì hì,tiệc hai người!. ------------------- Thằng bạn của cậu đột nhiên hỏi một trong trong lúc cậu đang uống sữa vào giờ ra chơi "Nè,mày thích anh Khánh không?" Hiếu phun ngay ngụm sữa vừa uống trong miệng ra phía trước,tá hoả "Mày chơi kiểu gì kì cục vậy?Đùa có mức độ thôi chớ!" "Tao có đùa đâu!tao hỏi thiệt đó.vì mày chẳng phải đã dị ứng con gái rồi sao?nên mày nên quen với anh Khánh!" "mày nghe coi mày bắt cầu có duyên không?Vế trước với vế sau éo có ăn nhập gì hết!" "Vì anh Khánh tao thấy hình như có tình cảm với mày,với lại ảnh rất tốt và hai người rất hợp nhau thế nên.Tiến tới đi!" "này thì tiến tới!"-Hiếu đánh cái bốp vào đầu thằng bạn"mày nên nhớ ảnh là con trai!Là con trai đấy!Nếu mày không muốn mọi người coi thằng bạn mày là gay thì mày đã không phát biểu câu đó!" "Chứ không phải mày thật sự thích anh Khánh à?Tao thật sự thấy điều đó rất rõ luôn rồi đấy!" "Im!T...tao...đúng là tao có hơi hơi nhưng đâu thể gọi như kiểu mày với con bồ mày đâu!nếu...ừm...nếu,,," "y chang!Tình yêu không phân biệt giới tính!" "Lạy mày!Đừng chế câu của người ta nữa!" "Thật đấy,tao không muốn mày mãi đắm chìm trong quá khứ ,thà rằng mày tìm được một tình yêu khác giới cò đỡ hơn mày như thế này!Ba mối rồi còn gì!Mỗi mói cho mày một vết sẹo,ba mối ba vết,thêm vết nữa có khi vỡ tim luôn!" "Ừm...thật ra tao cũng có chút tình cảm..." Im lặng. "Thiệt đó hả?"-thằng bạn ngạc nhiên "Chớ mày kêu ủng hộ tao mà!" "ừ!Có tin mừng nhớ báo!" Hiếu thật sự đang hạnh phúc,trong tình cảm và trong tình bạn.tuy cậu đã bị ba vết sẹo chém vào cùng một chỗ nhưng bây giờ,cũng được an ủi phần nào!
|
Chap 8 Hiếu đi đến nhà Khánh,hôm nay là ngày học thêm theo lịch của cậu.Nhưng hình như Khánh có thái độ khá kì lạ.Anh không hối thúc cậu làm bài mà còn hỏi cậu có muốn làm hay không.Cậu lắc đầu.Con trai thường lười học và thằng này cũng không ngoại lệ.Nhưng Hiếu lo sợ một điều rằng hình như Khánh có gì lạ,anh ấy giận cậu sao?Hiếu nghiêng đầu nhìn anh gọi nhỏ "Anh Khánh,anh sao thế?" "có một con nhỏ cứ bu bu anh hoài,khó chịu muốn chết,với thêm mấy chuyện cá nhân nữa bây giờ tinh thần hơi không ổn định,nhóc ngồi đó chờ anh chút!" Hiếu không nói gì thêm.Khánh trước đây là người luôn điềm tĩnh mà giờ lại mất bình tĩnh thế,vậy chắc đó là chuyện khá nghiêm trọng.Vài phút sau,anh mặc áo khoác rồi chạy như bay đến chỗ nào đó,Hiếu lật đật chạy theo,núp ở một chỗ kín đáo gần đó để xem xét.Anh đang đứng trước mặt một cô gái.hiếu giật mình.Tim đau nhói,tinh thần không ổn định làm cậu gây ra tiếng động.Hiếu bước ra ngoài ,cô gái đối diện Khánh cũng giật mình,lắp bắp "h...Hi...Hiếu.Sao..." "Cô định làm gì?" "..." "tôi hỏi cô định làm gì!?" Khánh tiến lại,đặt tay lên vai Hiếu "Nhóc và nhỏ này có quen biết à?" "À,không chỉ như thế!Cô ta còn..." Cô gái kia bỗng la lên "Làm ơn,đừng nói chuyện này trước mặt anh Khánh,em thật sự thích anh Khánh...." "Vậy trước đó cô có thật sự thích tôi không?Cô cũng làm thế này giống như khi muốn quen tôi nhưng cô lấy đi của tôi hầu như tất cả,làm như tôi tưởng chừng đã gục ngã mãi mãi.Cô là người thứ ba và là người gây ra cho tôi vết thương nặng nề nhất!Cô còn kêu tôi không nói à?như vậy thì bao nhiêu người nữa sẽ mắc bẫy của cô?" Người con gái đối diện ngân ngấn nước mắt "Em thật sự rất yêu anh Khánh,anh đừng hiểu l..." "Đủ rồi,thật đáng ghê tởm.tôi không mắc lừa cô lần hai đâu.Đừng bao giờ động đến những người của tôi nữa!" Khánh nãy giờ không nói gì bây giờ tát vào má cô ta một cái thật mạnh,kèm theo một cái liếc kinh dị "Xéo đi!" Người con gai xem như đã tổn thương đến mức nghi6m trọng nên chạy vụt đi,không quên đe doạ Hiếu "Đợi đó,tôi sẽ không tha cho cậu đâu!" Hiếu đứng im,không nói gì.Vết thương trong tim của cậu khi gặp lại người cũ đang bị vết dao nào đó rạch thêm ra,đau lắm!Khánh nhẹ nhàng cốc đầu cậu "Nhớ thứ bảy tuần sau nhé!" Hiếu gật đầu,cười.Xém quên,chuyện vui còn đang ở trước mắt mà.Cậu thích Khánh chứ không nên để ý tới mấy nhỏ đó.Đó là quá khứ
|