Người Đẹp Và Quái Vật
|
|
Chương 9: Mảng khuyết trong kí ức
- Thưa bá tước Manfinous, đã có tin tức của họ. Chàng trai trẻ quay lại. Mái tóc đen nhánh dài ngang vai đong đưa theo cái xoay người. - Thật không? Ở đâu? - Tại khu đồng hoang cách lãnh địa hai trăm dặm về phía Tây. - Đi tới đó ngay. Các ngươi không thể trốn thoát khỏi tay ta đâu. – Chàng trai nói nhanh khi khoác tấm áo choàng đen lên người. - Nhưng thưa ngài, vùng đất hoang không thuộc lãnh địa của chúng ta. – Tên thuộc hạ ấp úng. Chàng bá tước trẻ quắc mắt: - Đối với thứ bệnh hoạn ấy bất cứ ai cũng có thể xuống tay chứ không cần phải là lãnh chúa. *** Tường thành nhám xạm, nham nhở rêu xanh. Rất nhiều người bị treo cổ rủ rượi trên đó. Bá tước Manfinous kịt mũi khi đi qua. - Lũ bệnh hoạn hôi thối, chết cũng như sống. Theo sau tấm áo choàng đen của bá tước, hàng đoàn binh sĩ tay đỏ rực đuốc sáng. Đoàn người hầm hầm tiến về phía tây. Mặt trời khuất bóng khi họ đặt chân ra khỏi biên giới. *** Cửa bung mạnh. Chàng trai tóc vàng quay về phía cửa, gương mặt trắng hồng vẽ lên một nụ cười thánh thiện. - Anh Morgy… Nụ cười vụt tắt khi anh chàng tóc vàng nhận ra kẻ đứng nơi cửa. - Drogan? - Fangos Manfinous. – người tóc đen lên tiếng. – Ngài từ bỏ gia đình và tước vị để chui rút ở nơi khỉ ho cò gáy này sao? – Drogan nói trong khi nhìn quanh. - Drogan, anh… - Kẻ kế vị Manfinofia, anh trai của ta lại bỏ trốn cùng với pháp sư của lâu đài, bệnh hoạn! – Drogan cắt ngang. Im lặng bao trùm hai con người mang họ Manfinous. Những ánh đuốc bập bùng bao vây căn nhà không còn ấm cúng nữa. - Nơi đây không thuộc Manfinofia. Rốt cuộc phải làm sao em mới chịu buông tha cho tụi anh? - Buông tha? Buông tha cho lũ bệnh hoạn các người sao? Là chính các người lựa chọn kết cục này. - Yêu một người là bệnh hoạn sao? - Nhưng đàn ông yêu đàn ông là bệnh hoạn! – Drogan sẵn giọng. Mặt Fangos trắng thất thần khi lưỡi gươm ngọt sớt trên tay Drogan xuyên qua ngực mình. Cậu té xuống. Chớp sáng cạnh nơi Fangos vừa ngã quỵ. Là một người đàn ông tròm trèm ba mươi, râu đen thanh thoát bao lấy khuôn miệng bằng một đường chỉ nhỏ xuất hiện với đóa hoa hồng trên tay. - Xin lỗi Fan, anh về trễ… Người đó nhanh chóng chuyển sắc diện khi nhận ra hỗn cảnh trong nhà mình. Đóa hoa rơi tự do. Lao đến Fangos đang lịm dần, người mang tên Morgan ngồi bệch hẳn xuống đất thảng thốt, mắt bắt đầu đỏ lên, mọng nước. Mặt Morgan ngước lên, ánh mắt căm thù hướng về Drogan với thanh gươm nhuốm đỏ. Fangos đã chết. - Tại sao? – người đàn ông gào vào kẻ đã giết chết một nửa của mình. – Tại sao lại làm vậy? – Tiếng ông nhỏ lại kèm theo vài cái nấc. - Đồng tính là tội chết! – Drogan dửng dưng. - Lũ ngu ngốc! – Morgan nói, tay vẫn giữ chặt người yêu. - Cả ông nữa, Morgan. Ông cũng không tránh khỏi cái chết đâu. - Tại sao? Chúng tôi đã làm gì các ngươi? Chúng tôi đã tránh khỏi cái nơi khốn khiếp của các ngươi, vậy mà tại sao các ngươi không để cho chúng ta được yên. – Morgan quát.
|
- Bởi vì các người là đồ bệnh hoạn, là lũ quái vật. Hai gã đàn ông ở cùng nhau, ngủ cùng nhau như vợ chồng là phản lại Thượng Đế. – Drogan quát lớn hơn. Lấy một hơi thở sâu. Giọng Morgan trầm lại. - Những kẻ đày đọa và giết chết đồng loại mình mới là phản lại Thượng Đế. - Câm miệng! Ông không còn là thầy tôi nữa. Chính vì ông mà anh Fangos mới trở thành như thế này. – Giọng Drogan vẫn không giảm. - Chúng tôi cần yêu để sống, như vậy là có tội hay sao? Lời nói của Morgan làm Drogan khựng lại nhưng hắn vẫn nhìn hai con người đằng kia không chút cảm thông. - Fan, anh xin lỗi, anh đã về trễ! – Morgan quay về phía người yêu đã chết. - Dừng ngay những lời kinh tởm ấy lại, Mogan. Hãy để anh tôi yên! - Fan, anh đã hứa với em sẽ không làm điều này, nhưng không có em anh không còn gì nữa cả. – Bỏ mặc những lời của hắn, Morgan vẫn nói đều đều, âu yếm. Rồi ông quay sang vị bá tước vô tình, mắt ông lạnh đi. – Drogan, tôi biết cậu không hiểu, cậu cũng sẽ không cần hiểu… Tôi không thể tha thứ cho kẻ đã giết Fan. – Morgan chỉ tay về phía hắn, giọng vị pháp sư không còn bình tĩnh nữa. Ông đang gào những tiếng cuối cùng. Ngón tay ông rã ra như cát khô. Cánh tay, rồi cả thân người ông tan ra. Chàng Fangos đang nằm đó cũng vậy. Tro bụi của cả hai hòa vào nhau, vung vãi trên sàn gỗ. Hắn cảm thấy nhói đau ở ngực, và đầu, và toàn thân. Hắn quỵ xuống ôm đầu thét lớn. Y phục hắn bị xé toặc trước sự phát triển bất thường của cơ thể. Áo choàng bung ra khỏi cổ. Lông mọc dài nhanh chóng. Cổ họng hắn khản đặc, phát không ra tiếng người, chỉ những gầm rú vô nghĩa. Đầu hắn như vỡ ra hai bên trên mang tai. Mặt mũi xô lại với nhau, buốt rát. Hắn cảm thấy thèm thuồng được cắn xé ai đó. Hắn lao vào đám người ngoài kia mà cào, mà cắn, mà xé. Lũ người khốn khiếp cùng với những thứ đồ chơi nực cười của chúng không thể làm khó hắn. Máu vương khắp nơi, ngổn ngang những cơ thể bị banh chành. Hắn phóng về phía trước. Nhanh. Rất nhanh. Cảnh vật chạy về sau hai bên hắn. Hắn phóng bằng cả chân và tay. Đầu óc hắn mờ đi với những gì đã và đang diễn ra. Hắn lao vào rừng.
|
Chương 10: Nước rửa tội Hắn hé mắt. Cậu đang gối đầu trên ngực hắn. Hắn đưa bàn tay phủ lông đen nhánh luồn vào tóc cậu. Cậu tỉnh giấc. Đôi mắt sâu mọng nước đỏ hoe. Cậu ôm lấy hắn. *** Cậu đã vui vẻ lại với hắn nhưng hắn thì không thể vui lại với chính mình. Kí ức tràn về lấp đầy cái khoảng trống hoang dại của hắn. Hắn nhớ đến từng lời Morgan nói. ‘Những kẻ đày đọa và giết chết đồng loại mình mới là phản lại Thượng Đế.’ ‘Chúng tôi cần yêu để sống, như vậy là có tội hay sao?’ Giờ đây hắn đang minh mẫn hơn bất cứ khi nào trong quá khứ, trong cả hai cuộc đời. Hắn hiểu rõ từng điều mà Morgan và Fangos đã trải qua. Hắn đã hiểu được là tình yêu đến một cách tự nhiên bất chấp hắn là ai, bất chấp kẻ trước mặt hắn là ai. Tình yêu là hồ nước sâu thẳm. Kẻ đang chìm trong đó không cần biết mình là thứ gì cũng như người mình yêu có giống như mình hay không. Hắn đã sai rồi. Những sai lầm không thể được tha thứ. Nếu hắn trong quá khứ đã không vượt qua được cái rào cản giới tính ác nghiệt thì hắn trong hiện tại càng vô phương gạt bỏ cái rào cản giống loài oan trái. Hắn đáng bị như vậy. Chỉ điều là… Hắn yêu cậu. Và cậu cũng vậy. Nước mắt đổ ra trên gương mặt không thể biểu đạt cảm xúc. Đêm rồi. *** Tiếng sột soạt trong rừng. Tiếng chân của những kẻ lùng sục vang lên khắp khu rừng. Hắn đang yếu dần với cơ thể thiếu thịt người sau những cơn khủng hoảng tinh thần. Cậu đã đi hái ít trái dại. Hắn cảm thấy bất an cho cậu. Hắn trở dậy định đi tìm cậu, nhưng tiếng ai đó thu hút sự chú ý của hắn. Hắn hiểu tên đó đang nói gì. - Nó ở đây!!!!! Hàng trăm ánh đuốc bao vây lấy khu hồ. Một người trong số họ bước lên. - Quái vật Drogan! Tên đó gọi hắn. Hắn là quái vật. Hắn hiểu cái nhìn từ phía người đó. Hắn cũng đã từng ở vị trí đó, nói lên hai chữ đó, chỉ khác là hắn bây giờ thực sự là quái vật. - Đã đến lúc ngươi phải đền tội! – Alan lớn tiếng, tay giữ chặt một ngọn lao chỉ tới. - Khôngggggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tiếng thét thu hút sự tập trung từ cả hai phía. Buông mớ trái dại rơi xuống đất, Ben chạy lại phía hai kẻ đang đối đầu. - Ben? – Giọng Alan kinh ngạc, những cặp mắt tròn xoe đổ về phía cậu bé đang chạy tới. – Đừng lại đây, nguy hiểm lắm. – Alan thoát khỏi sự ngỡ ngàng. *** Con người trần trụi vẫn không ngừng bước. Con quái vật và Alan Ension đều chạy về phía cậu và cả hai đều theo dõi đối phương. Hắn thấy con người kia đang lao về phía cậu với chiếc lao sắc trên tay. Anh thấy tên quái vật đang tính xé xác em trai mình. Phập!!! Máu loang trên ổ bụng, con quái vật ngã xuống trước mặt cậu nhóc mười chín tuổi. - Drogannnnnnnn!!!!!!!!!!!!! Cậu ôm lấy hắn trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của Alan và những người khác. *** Lông trên người ngài ấy đang rút ngược trở vào, để lộ làn da trắng bao lấy từng khối cơ tròn, bóng loáng dưới ánh trăng tàn và ánh đuốc. Cơ thể đó đang thu gọn lại trong vòng tay của nó. Gương mặt cũng thẳng ra, dần tạo thành hình một con người với sống mũi cao hài hòa cùng đôi môi đầy đặn bên dưới. Nơi trước đây đặt cặp sừng đáng sợ bây giờ là một mái tóc đen nhánh, dài xõa ngang vai. Thần Drogan, quái vật Drogan biến dạng trong vòng tay của nó. Bây giờ đó là chàng Drogan xinh đẹp. Cái bụng phẳng loang máu từ vết thương sâu hoắm. - Ben. – Drogan đưa tay vuốt nhẹ mặt nó trong khi nói lới cuối cùng. Cái gì đó rơi xuống một cách nặng nề. Cánh tay của Drogan và tâm hồn của Ben. Trong ánh mắt đang nhòa đi của nó, quá khứ dội lại hỗn độn… Ngài xách về một con khác sống nhăn… Xấu tệ!… Ấm. Nó cuộn vào… Thứ đã ở trên giường mình… thứ mình đã ở trên giường nó… thứ mình đã ở trên nó… Ai quăng cái gì rất nặng vào gốc cây… Mắt ngài dịu lại nhanh nước đổ vào đống lửa… Nó lao về phía ngài, dụi đầu vào đó… Khép chặt… Ấm áp… Nóng…. Nó nấc nghẹn… Ngài vồ ngã con người yếu ớt… Lông mọc dài lại theo cái gồng mình… Ngài đổ xuống… Cái bụng phẳng loang máu từ vết thương sâu hoắm…. Ánh đuốc mờ dần trong sự im lặng. Mờ dần. *** Nó bế xốc chàng trai tóc đen lên với tất cả sức lực mình. Nó đi về phía hồ nước vẫn phẳng lặng thanh bình. Mắt vô thần. Ngày này đã tới.
|
- Ben! – Tiếng Alan vang lên phía sau nó. - Anh về đi Alan. – Nó nói, vẫn không quay lại. - Nhưng Ben… – Anh ngoan cố. - Tất cả đã kết thúc rồi. Không ai có lỗi cả. Người có lỗi là em, anh Alan ạ. Mọi thứ sẽ đc rửa sạch. Mọi người ko hiểu nó đang làm gì. Nó nhẹ nhàng đặt chàng trai mà mấy phút trước vẫn còn là con quái vật Drogan hung ác xuống đất. Nhẹ nhàng, nó đặt xác chàng xuống mặt nước hồ, kì lạ làm sao, nước hồ cuốn nhẹ chàng trai ra giữa hồ rồi…… chìm dần xuống. Hồ nước như đang muốn cất giữ kho báu cho riêng mình, nhè nhẹ đưa Drogan chìm sâu trong lòng hồ, như người mẹ muốn che chở nên ôm chặt đứa con vào lòng. Nó quay lại nhìn dân làng, cười- một nụ cười thật lạ.Nó nói với Alan: - Anh Alan này, mọi tội lỗi đều là của em. Bây giờ em phải trả giá, Drogan, mọi người đều ko có lỗi. Nói xong, nó từ từ đứng dậy, bước những bước chậm rãi xuống hồ. Nó muốn đi theo Drogan. Nước đến đầu gối nó. Lạnh. Nó vẫn tiến tới. Nước đến ngực nó. Mặc kệ. Nước qua đầu nó. Lúc này, nó thấy khó chịu. Nước lùa vào mắt, vào tai, vào miệng, mũi nó. Nhưng nó ko quan tâm. Vì Drogan đang đợi nó kia mà. Bỗng, một bàn tay ôm chặt lấy nó, nó ko thể vùng vẫy. *** Phải tới khi thấy nước đến ngang ngực cậu, Alan mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu muốn tự tử, muốn chết theo con quái vật kia, muốn đền tội. Anh vội lao mình về phía hồ nước. Anh ko thể mất đứa em này thêm một lần nào nữa, nhất là mất cậu vì con quái vật mà anh thù ghét. Anh lao ra, chạy theo Ben. Miệng hét lên: - Ben, em làm cái gì thế? Em ko có lỗi. Ben, dừng lại đi. Cậu bé vẫn ko dừng lại Anh đuổi theo. Nước quá đầu Ben. Anh chạy nhanh hơn. Cậu chìm dần. Anh đã tóm được cậu. Anh ôm thật chặt, ko để cho cậu vùng ra, bởi anh biết nếu cậu thoát khỏi vòng tay anh, anh sẽ mất cậu mãi mãi. *** Nó đạp mạnh, vùng vẫy trong làn nước mát lạnh. Nó muốn theo Drogan, đừng ngăn nó. Nhưng người đang ôm chặt lấy nó khỏe hơn, lôi nó lên bờ. Nó ko thể làm gì đc. Nó nằm đây, trên mặt đất, đầu đặt trên đùi Alan, mắt nhắm nghiền, nó ko muốn mở mắt ra. Nó muốn ngủ, nó muốn đây chỉ là một giấc mơ, và khi nó tỉnh lại thì nó đang đc nằm trên một bộ lông quen thuộc, nó muốn tìm lại cảm giác cơ thể nó chạm vào bộ lông ram ráp kia. Nó nhớ. Nước mắt nó chảy ra. Ko ai để ý tới nước mắt nó đang rơi. Họ đang theo lời Alan dọn dẹp để trở về làng. Alan cởi áo khoác ra, đắp lên cơ thể trần trụi của nó. Bên trong áo măng- tô bằng da của Alan đc phủ một lớp lông, nó giật mình. Nhưng ngay lập tức nó lắc đầu nhẹ, nó biết đó ko phải Drogan, nó ko thể nằm trong lòng Drogan nữa rồi. Nó kéo chiếc áo lên qua đầu. Nó lặng lẽ khóc. Nó cảm nhận đc rằng nó đang được Alan bế lên, mang về làng. Người nó rung lên theo nhịp chân của anh. Phía sau nhốn nháo. Nó biết họ đang nói về Drogan. Nó nhắm mắt lại, lịm đi lúc nào ko hay. Cả tuần nay chỉ sống bằng một chút trái cây rừng khiến cơ thể nó ko thể chịu đc. Nó ngất xỉu. Alan phát hiện ra sự lạ thường nơi nó. Nó đang dần lả đi trong vòng ta anh. Anh tái mặt, hét thất thanh: - Ben, tỉnh lại nào! Ben! Mở mắt ra nhìn anh này, Ben! Mắt nó vẫn nhắm nghiền. Anh quay lại nói với những người đi phía sau: - Thằng bé xỉu rồi. Chúng ta phải nhanh trở về làng. Một vài người đàn ông chạy lại chỗ hai anh em nó. Đỡ nó từ bàn tay Alan, đưa lên lưng. Một người lên tiếng: - Cậu mệt rồi. Đi chậm thôi. Để chúng tôi cõng Ben về làng cho. Chúng tôi vần khỏe nên sẽ chạy nhanh hơn. Em cậu cần đc cấp cứu. Cơ thể nó quá suy nhược rồi. Anh gật đầu: - Vậy mong mọi người cẩn thận dùm. Anh nhìn theo bóng những người đàn ông đó khuất sau những lùm cây, mang theo Ben của anh trên lưng. Anh rảo bước theo con đường dẫn về làng. Chương 11: Đau khổ Nó tỉnh dậy trong một căn phòng nhỏ, rất quen. Phòng nó ở nhà Ension. Nó thấy bên tay trái hơi vướng vướng, thì ra là kim truyền dịch. Nó đang nằm trên cái giường của nó. Một mùi thơm ùa vào mũi nó. Mùi của cỏ- thứ cỏ nó vẫn cho bò ăn. Nó nhẹ nhàng nhìn quanh. Bà Ension đang nằm ngủ gục bên giường nó. Có lẽ cả đêm qua bà đã ở bên nó. Nó ko đánh thức bà dậy. Nó nhẹ nhàng rút ống kim ra. Máu túa ra một lúc. Nó lấy tay ấn chặt vết kim cho máu ngưng chảy. Loạng choạng, nó bước xuống giường. Quần áo cọ vào da thịt nó. Cái cảm giác này, lâu lắm rồi, nó mới cảm nhận được. Nó mở cửa phòng, bước về phía rừng cây, về phía cái hồ của nó và Ngài. Ngài đang chờ nó.
|
Ánh nắng đã soi rọi khắp nơi, len qua các kẽ lá. Nắng chiếu xuống mặt hồ vô danh. Nó tựa mình vào một gốc cây bên hồ, chỗ mà Ngài hay ngồi. Ở đây còn vướng một vài sời lông đen. Nó nhặt lên, xếp gọn trong bàn tay. Nước mắt nó đột nhiên chảy ra, chảy ko ngừng. Nó nắm chặt những sợi lông, gục đầu vào gối, khóc lớn. Nó nhớ những kỉ niệm trong hơn một tháng, kỉ niệm của nó và Ngài. Nó nhớ cảm giác ấm nóng khi cái của Ngài ở giữa hai chân nó. Nó nhớ gương mặt lông lá của Ngài. Và, nó nhớ chàng trai tuấn tú với mái tóc đen dài đến vai kia. Nó nhìn mặt hồ. Hồ lóng lánh nước và ánh sáng. Những con sóng lăn tăn, tinh nghịch. Nó có cảm giác hình bóng của Ngài đang ở gần đây. Ngài đang gọi nó dưới lòng hồ. Nó lội xuống nước. Một cảm giác ùa vào tâm trí nó. Lạnh nhưng cũng đầy yêu thương. Đáng sợ nhưng cũng đây quen thuộc. Nó mới lội được vài bước thi bàn tay của Alan một lần nữa lại kéo nó lại. Phía sau là tiếng la thất thanh của ông bà Ension: - Không, Ben! Alan lôi nó đặt lên bờ. Ông bà Ension chạy lại. Nó gào lên trong nước mắt: - Sao anh ko để em chết đi. Tất cả là lỗi của em mà. Tất cả là lỗi của em. Huhuhuhu Chát. Ông bà Ension sững người trước hành động của Alan. Anh đã tát nó. Anh mắng nó: - Em bị sao vậy, đó chỉ là một con quái vật mà thôi, ko can gì tới em hết. Nó im lặng. Nó ko khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra. Nó nói nhỏ: - Quái vật ư? Ngài là quái vật ư? - Đúng, hắn là quái vật! - Vậy thì em là cái gì?- Nó gào lên- Em yêu một con quái vật, vậy em chăng phải cũng là quái vật sao? Ko ai nói gì nữa. Bà Ension ôm nó vào lòng. Ông Ension xoa đầu nó. Alan cũng ôm nó: - Ko, em là con người. Em là em trai anh, Ben ạ. Em ko giống như hắn. Em chỉ là bị hắn cầm tù quá lâu mà thôi. Nó ôm bà Ension thật chặt, ko nói gì nữa. Alan có ý muốn bế nó trở về nhưng ông Ension gạt ra, ông nói muốn cõng nó. Nó từ chối nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương của ông, nó lưỡng lự Ngồi trên lưng ông, tựa vào tấm lưng ấm áp, vĩ đại, nó thấy thật yên bình. Alan và bà nhà đi phía sau. Ông cõng nó phăm phăm đi xuống thung lũng. Bỗng, ông hỏi nó: - Con có còn nhớ ko? - Nhớ gì ạ?- Nó vùi đầu vào lưng ông nói nhỏ - Con có nhớ lần cuối cùng ta cõng con là khi nào ko? - Con ko nhớ rõ nữa. Hình như là vào cái ngày bác cõng anh Alan chạy quanh bãi cỏ dưới kia, và con đã đòi bác cõng con như thế - Đúng rồi, đó là năm con lên 6 - Con biết mình sai rồi bác ạ- Nó thỏ thẻ- Đáng nhẽ ra con ko nên làm như thế. Con đâu là cái gì, chỉ là một thằng đáng chết. Còn anh Alan mới là con bác, mới xứng đáng đc bác cõng. Con đâu là cái gì mà đc đòi hỏi như vậy. Con nhớ khi đó bác đã thả anh Alan xuống và cõng con lên, anh ấy đã khóc lớn. Đáng nhẽ con ko đc đòi như thế, con ko có quyền tranh giành bác với anh Alan. Bấy lâu nay bác cho con ở nhờ rồi nuôi con khôn lớn, con đã đáng trách lắm rồi. Con là gánh nặng cho bác và gia đình mà.
|