File 52 (File kết thúc): Hồn về trong gió [F + Tr] [10 năm sau…] Trong một ngôi nhà nhỏ màu xanh lam nằm giữa trung tâm thành phố Sài Gòn, người đàn ông trong bộ đồng phục cảnh sát giao thông đang ngồi trầm ngâm ngắm một tấm ảnh đen trắng. Trên gương mặt tuấn tú, dạn dĩ của anh phảng phất chút suy tư và được phản chiếu qua một vùng trời sâu thẳm, mênh mông. Mắt anh đăm đăm nhìn xoáy sâu vào tấm ảnh còn tâm hồn anh chợt lao xao vì có hàng vạn con sóng lớn đang cuộn trào. Đang bồi hồi tưởng nhớ về điều gì đó thiêng liêng trong quá khứ, người đàn ông chợt giật mình khi có tiếng gọi của một đứa bé trai bên cạnh. – Ba Quốc Trung đang xem hình của ai vậy? Cho con xem với được không? Anh đưa tay dụi mắt để trở về với thực tại. Đoạn anh kéo thằng nhóc vào lòng mình khẽ xoa đầu nó rồi dịu dàng bảo. – Là người quen trước đây của ba thôi…Con đã chuẩn bị sách vở đầy đủ chưa? – Dạ rồi ạ. Hôm qua con còn học thuộc bài xong mới chơi liên minh đó! Ba thấy con ngoan không?? – Ừ, ngoan lắm. Nhớ đi học phải ngoan như ở nhà nghe hông? – Dạ. Con biết rồi ba! Hai cha con đang vui vẻ trò chuyện thì từ trên lầu một người đàn ông khác trong bộ đồng phục cảnh sát giao thông vừa bước chân xuống cầu thang vừa cất giọng trầm ấm. – Quân ơi, chuẩn bị nước uống xong chưa con? – Dạ. Con đang đi lấy nè ba Hoàng Trung ơi! Thoáng thấy Quốc Trung vẫn còn ngồi ở nhà dưới, Hoàng Trung ngạc nhiên hỏi. – Ủa, anh chưa đi làm sao anh? – À, anh cảm thấy hơi nhức đầu nên ngồi nghỉ một lát ấy mà. – Uhm…Anh sức dầu đỡ đi. Có gì trưa về em mua thuốc cho anh nhé. – Ừ cám ơn em, em yêu! Hoàng Trung tiến lại gần Quốc Trung rồi anh khẽ đặt lên môi chồng mình một nụ hôn dịu nhẹ. Chợt nhận ra bức ảnh cũ kĩ đang nằm trên tay Quốc Trung, Hoàng Trung đoán ra được vì sao vẻ mặt của chồng mình lại tâm trạng như vậy. Anh mỉm cười đưa tay lên má Quốc Trung nói với giọng trìu mến. – Em đưa con đi học trước đây. Anh đến cơ quan sau nhé!! – Ừ. Chào em. Lát gặp em sau. Hoàng Trung nắm lấy tay bé Quân bảo. – Con chào ba Quốc Trung đi con! – Dạ thưa ba Quốc Trung con đi học! Thằng bé ngoan ngoãn khoanh tay lại chào ba nó trước khi tung tăng bước ra cửa. Quốc Trung nhìn theo sau lưng bé Quân và vợ mình mà lòng cảm thấy ngậm ngùi. Hạnh phúc ngày hôm nay có lẽ sẽ trọn vẹn hơn nếu có Quân ở bên cạnh anh lúc này. Quãng thời gian mười năm vừa qua đối với Quốc Trung vừa có lúc dài đăng đẳng nhưng đôi khi cũng vô cùng ngắn ngủi. Anh từng nghĩ bản thân mình đã có thể quên đi hết những kí ức đau buồn trong quá khứ nhưng đến khi gặp phải những cơn ác mộng đáng sợ thì câu chuyện năm xưa giống như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua vậy. Nhưng dù sao thì cuộc sống hiện tại của anh vẫn hạnh phúc và bình yên nhiều hơn là trăn trở, hoài niệm. Nhiều lần anh tự nhủ với bản thân rằng phải vui vẻ sống tiếp hết quãng đời còn lại để không phụ lòng mong mỏi của Quân. Có lẽ em ấy cũng muốn nhìn thấy anh sống thoải mái, yên vui. Nhớ lại mười năm về trước, từ ngày Quân hy sinh, Quốc Trung như suy sụp tinh thần và không thiết tha gì với cuộc sống thực tại nữa. Anh cứ mãi đắm chìm trong tiếc nuối, đau thương và ngày càng lún sâu vào cảm giác tuyệt vọng. Cho đến khi Hoàng Trung, người cảnh sát giao thông cùng tên với anh quyết tâm giúp anh vực dậy tinh thần và trở lại với cuộc sống vốn có thì Quốc Trung mới nhận ra cuộc đời này vẫn có nhiều ý nghĩa khác đang tồn tại. Hoàng Trung chỉ cho anh cách biết chấp nhận sự thật và làm quen với những chuyện không mong muốn trong cuộc sống. Không những thế, Hoàng Trung luôn có mặt bên cạnh anh bất cứ khi nào anh u sầu, muộn phiền, mệt mỏi hay chơi vơi. Dần dần Quốc Trung nhận thấy cậu ấy giống như là một người bạn đồng hành đáng tin cậy trong cuộc đời đầy chông gai, thử thách của mình. Anh mau chóng lấy lại niềm tin, bản lĩnh và quyết định không chỉ xem Hoàng Trung như một người bạn đồng nghiệp thân thiết mà còn xem cậu ấy như là người bạn đời thủy chung, son sắt. Quen nhau được tám năm, cả hai quyết định đi đến hôn nhân để chính thức trở thành vợ chồng và cùng nhau sống chung dưới một mái nhà ấm êm, hạnh phúc. Còn bé Quân là đứa con trai của Hoàng Trung được sinh ra nhờ phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Khi biết mình bị vô sinh, Quốc Trung không cảm thấy buồn tủi hay thất vọng gì cả. Anh vui vẻ đề nghị Hoàng Trung sinh con giúp mình và anh sẽ coi đứa bé như là con ruột của cả hai vậy. Hành động và suy nghĩ đó của anh khiến Hoàng Trung vô cùng cảm động. Anh tự hứa với bản thân sẽ chăm sóc cho người bạn đời của mình đến khi đầu bạc răng long. Trong khoảng thời gian ấy, mẹ Quốc Trung vì muốn chuộc lại lỗi lầm nên đã lên chùa quy y cửa phật. Còn thằng Tùng, em trai của anh thì đi du học và định cư bên Nhật. Nghe đâu nó đã làm đám cưới với cô con gái của bộ trưởng Nhật hơn nó mười tuổi. Thằng Quang, đứa bạn thân thiết của Quân hiện giờ cũng đang giữ chức giám đốc Đại học Quốc gia Thành phố Hồ Chí Minh. Nó và thầy Phong đã kết hôn và có hai cô công chúa sinh đôi sáu tuổi vô cùng xinh xắn. Còn Khoa, người bạn hay giúp đỡ Quân ngày trước bây giờ đã trưởng thành hơn và công tác trong đội phòng chống ma túy mại dâm của thành phố. Cậu ta đã lên được chức đội trưởng và đã phá thành công không ít vụ án phức tạp. Còn kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã bị xe tải cán chết sau một lần vượt ngục. Về vai vế trong gia đình, Hoàng Trung quyết định nhường chức “chồng” cho Quốc Trung và tự xem mình là người vợ đảm đang. Đơn giản vì anh sinh sau Quốc Trung một vài giờ đồng hồ với lại anh nghĩ ai làm vợ làm chồng cũng được, quan trọng là sống hạnh phúc và yêu thương nhau thật lòng. Thật ra hai người muốn làm đám cưới sớm hơn nhưng lúc đó luật pháp Việt Nam vẫn chưa cho phép kết hôn giữa hai người cùng giới. Hơn nữa, cả hai còn là cảnh sát giao thông uy nghiêm, oai vệ. Thế nên Hoàng Trung và Quốc Trung cố gắng đợi chờ đến ngày Quốc hội Việt Nam chính thức công nhận hôn nhân bình đẳng của cộng đồng LBGT để hai người danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng của nhau. Bé Quân bây giờ vừa tròn sáu tuổi và là đứa con trai bé bỏng được hai ông bố cảnh sát giao thông cực kì yêu thương và hết mực chiều chuộng. Tên của đứa bé do chính ba Hoàng Trung đặt như muốn nhắc nhở chồng mình rằng không được phép quên đi quá khứ và quên đi hình ảnh của một cậu nhóc dũng cảm ngày nào đã xả thân cứu nguy cho anh. Dường như ông trời cũng thấu hiểu được tâm nguyện của hai người nên mới ban cho bé Quân một hình hài y hệt cậu Trung Quân ngày nào. Thằng nhóc có đôi mắt sáng ngời và vầng trán cao rộng. Mới lên sáu tuổi mà nó trông rất đẹp trai, vừa bãn lĩnh thông minh mà lại rất hiểu chuyện. Gương mặt bé Quân tuy hiền lành, dễ mến nhưng vẫn toát lên vẻ nghiêm nghị, mạnh mẽ của một đồng chí cảnh sát tương lai. Nếu sau này thằng bé không phản đối, cả Quốc Trung và Hoàng Trung đều muốn nó trở thành người kế thừa của mình. **********************
|
Vào một buổi chiều mùa hạ mưa phùn lất phất rơi, hai ông bố tên Trung dẫn đứa con trai bé nhỏ ra khu nghĩa trang, nơi chôn cất hài cốt của Trung Quân. Mới vừa đến nơi, cả ba người trông thấy Quang và Khoa đang cúi đầu khấn vái trước ngôi mộ. Họ lặng lẽ nhìn nhau cất lời chào rồi lầm bầm cầu nguyện trước vong linh của người đã khuất. Đợi Khoa và Quang đi rồi, Quốc Trung mới thủ thỉ với cậu con trai. – Quân nè, hôm nay là ngày giỗ của chú Trung Quân, người bạn thân thiết ngày xưa của ba. Con thắp một nén nhang lên mộ của chú ấy đi! – Dạ. Thằng bé ngoan ngoãn làm theo lời anh mà không một chút sợ sệt. Cắm nhang xong, nó lùi lại chắp tay lên miệng thì thầm điều gì đó. Quốc Trung cũng nhắm mắt lại và lẩm bẩm. – Trung Quân ơi, ở trên thiên đường em giờ thế nào rồi? Anh ở dưới này ngày nào cũng nhớ em nhiều lắm. Anh lúc nào cũng mong một ngày nào đó hai anh em mình đoàn tụ nhưng có vẻ điều đó quá xa vời phải không em? Anh ước gì mình có thể trở lại ngày xưa, cái khoảng thời gian anh và em cùng hạnh phúc bên nhau ấy. Những khoảnh khắc đó mới tuyệt vời làm sao… – Em có biết thằng bé đứng trước mặt em là con ai không? Nó là con trai của anh và Hoàng Trung đó. Mặc dù nó không phải là giọt máu của anh cũng không phải là của em nhưng anh vẫn coi nó là con trai của hai đứa mình. Mỗi lần gọi tên con trai hay nhìn vào gương mặt đáng yêu của nó, anh lại nhớ đến em. Anh cầu xin em hãy phù hộ cho thằng bé luôn gặp may mắn, hạnh phúc trên đường đời. Mỗi bước đi của nó, em hãy dõi theo và soi đường dẫn lối dùm anh. Được như vậy, anh biết ơn em nhiều lắm. Khi anh từ giã cõi đời, anh sẽ tìm em trên thiên đường. Em hãy cố gắng đợi anh nhé. Anh yêu em, Trung Quân… Khấn cầu xong, Quốc Trung nhìn chăm chăm vào bức chân dung trắng đen trên ngôi mộ một lúc khá lâu. Đoạn anh cùng Hoàng Trung nắm tay bé Quân định bước đi thì một chuyện lạ lùng đã xảy ra. Đôi mắt bé Quân bỗng dưng đục ngầu rồi toàn thân nó khuỵu xuống như không còn sức sống. Quốc Trung hoảng sợ đỡ lấy con trai mình rồi lay người nó. Thằng nhóc vẫn nằm im bất động trong khi mây giông trên bầu trời bỗng trở nên xám xịt khiến không gian khu ngĩa địa tối sầm lại. Gió lốc từ đâu thổi tới một lúc càng ngày càng mạnh khiến mặt đất như muốn nứt ra. Hoàng Trung vội bế sốc bé Quân lên rồi cùng Quốc Trung chạy thật nhanh vào chỗ để xe. Cả hai vừa đi khỏi thì toàn bộ que nhang cắm trên chiếc lư hương đen ngòm bỗng nhiên tắt ngúm. Và rồi mặt đất đằng trước ngôi mộ bắt đầu động đậy. Một bàn tay khẳng khiu, xương xẩu đột ngột trồi lên cùng với tiếng gió rít tựa như tiếng gào khóc ghê rợn. Lúc này, bé Quân từ từ hé đôi mắt và nhỏm người ngồi dậy như chưa hề xảy ra chuyện gì. Cả Quốc Trung lẫn Hoàng Trung vừa mừng rỡ vừa hoang mang khi không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với đứa con trai của mình. Bé Quân chợt níu tay của hai người tỏ ý đòi về. Thế rồi hai ông bố quên đi chuyện lạ lùng vừa diễn ra và chở nhau về nhà của ba mẹ Trung Quân. Ngồi sau xe ôm bé Quân vào lòng, Quốc Trung không hề hay biết đôi mắt của thằng bé đột nhiên đỏ lên một cách kì dị… $——****** In The End ******——-$
|
THÔNG BÁO : Đã chuyển truyện sang mục truyện FULL
|
|
Mình thấy hơi ảo.......Với mình dừng lại ở tiếng súng là đủ cho 1 tình yêu.....!
|