YunJae ( Truyện Gay 21+ )
|
|
Thể loại: Hiện đại, nhất kiến chung tình, sinh tử, song tính, luyến đồng, phúc hắc bá đạo công, mỹ thụ, cường đoạt thủ hào, HE Rate: Cao H , cảnh H sặc máu hơn cả Mê Dê tỷ
Cái này là cha kế với con vợ, cũng coinhư phụ tử đi ha. Em nó mới 13t là đã bị pa pa nó ăn rùi. Nếu nàng nào thíc cao H, thíc phụ tử thì nên coi bộ này. Em thụ là song tính, có cả 2 bộ phận của nam nữ Chương 1 Mặt trời lặn, trời càng lúc càng tối. Trong trường học, học sinh đã sớm ra về hết nhưng trong lớp 3C vẫn còn một người ngồi. Đó là một thiếuniên rất đẹp, gương mặt thanh tú, diễm lệ. Đôi mắt hoa đào câu hồn, chiếc mũi thẳng thanh tú, cặp môi anh đào phấn hồng diễm lệ. Làn da trắng nỏn, mịn màng, so với nữ sinh còn trắng hơn. Thật hòan mỹ không có một tia tì vết. Thiếu niên ngồi một mình trước cửasổ, nhìn vào sách tiếng Anh, xem lại nội dung bài học hôm nay. Bóng lưng mảnh khảnh dưới trời chiều lộ ra vẻ cô tịch làm cho lòng người sinhthương tiếc. Đột nhiên, ngoài cửa sổ có một trận gió nhẹ thổi qua. Thiếu niên lập tức lạnh run người, mặc dù đã vào xuân,nhưng ban đêm gió vẫn còn rất lạnh. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Trời càng lúc càng tối, ánh trăng đã xuất hiện lấp ló sau rặng mây. Nhìn lên đồng hồ đã 7h. Đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, cặp mắt hoa đào trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng vẻ u buồn nhàn nhạt. Đã trễ như thế nhưng hắn vẫn không muốn quay về. Hắn không muốn trở về căn nhà kia! Cánh môi tường vi khẽ nhếch, phát ra tiếng thở dài. Thật phiền! "Kim Jaejoong, cậu vẫn chưa về sao?” Đột nhiên, trong phòng học vang lên tiếng nam sinh. Thiếu niên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước cửa phòng học có một nam sinh anh tuấn, cao lớn đang đứng. Đó chính là Choi Siwon cùng lớp với hắn. "Kim Jaejoong, sao lúc nào cũng chậm chạp vậy. Sao không về đi?” Choi Siwon bước vào phòng học, đi tới bên cạnh thiếu niên, tò mò hỏi. Giờ này mọi người đã về hết vì mìnhđể quên sách nên mới quay lại lấy. Kim Jaejoong không nói gì, cúi đầu chỉ chỉ quyển sách trên bàn, ý nói hắn muốn ở lại học bài. Kim Jaejoong vô cùng hướng nội, rất ít khi mở miệng nói chuyện. Chung lớp với hắn ba năm, Choi Siwon sớm đã rõ tính cách của Kim Jaejoong, dù có làm gì thì hắn cũng không để ý tới mình. Nhìn Kim Jaejoong nói: “Kim Jaejoong, tối rồi, cùng về với tớ đi!”
|
Kim Jaejoong lặng yên nhẹ nhàng lắcđầu, vừa chỉ quyển sách trên bàn, tỏ vẻ phải ngồi học thêm một lát nữa. “Về nhà học tiếp. Cũng đã trễ rồi, nếu về trễ người nhà cậu sẽ lo lắng đó!” Choi Siwon không đồng ý, khuyên nhủ. Xinh đẹp, yếu đuối giống như nữ sinh, Kim Jaejoong luôn làm Choi Siwon dấy lên ý muốn bảo hộ hắn, làm cho cậu nhịn được muốn quan tâm hắn nhiều hơn nữa. Kim Jaejoong vừa định lắc đầu cự tuyệt, Choi Siwon đã lấy sách của hắn bỏ vào bao, có ý muốn kéo hắn ra khỏi phòng học. "Buông!" Một giọng nói trong suốt dễ nghe vang lên. Kim Jaejoong kinhhoảng hất tay Choi Siwon ra. Hắn vô cùng chán ghét bị đụng chạm. Giọng nói của Kim Jaejoong phi thường dễ nghe, có thể là do thời kì dậy thì tới chậm. Hắn không giống như những nam sinh cùng lứa khác đã bắt đầu vỡ tiếng, giọng nói của hắn trong trẻo, dịu dàng giống như nữ sinh. "Cậu cuối cùng cũng mở miệng ra nói chuyện với tớ!” Choi Siwon kinh ngạc nhìn hắn, sau đó vui mừng cười nói. Mình và Kim Jaejoong cùnglớp hơn hai năm rồi, đây là lần đầu tiên Kim Jaejoong mở miệng ra nói chuyện với mình. “Tớ về nhà trước!" trong mắt Kim Jaejoong hiện lên tia bối rối và hối hận, đoạt lấy quyển sách trong tay Siwon, thấp giọng nói xong lập tức vội vàng rời đi. Sợ Choi Siwon dây dưa với hắn. "Kim Jaejoong, chờ tớ một chút, chúng ta cùng về!” Choi Siwon sửng sốt một chút, vui vẻ nói. Nhưng Kim Jaejoong mắt điếc tai ngơ chạy nhanh ra khỏi phòng học. “Trốn thật nhanh!” Choi Siwon bất đắc dĩ thở dài. Xách cặp theo sau cũng nhanh chóng rời khỏi phòng học. Kim Jaejoong chạy rất xa, quay đầu nhìn lại phát hiện Choi Siwon không có đuổi theo mới thở phào nhẹ nhỏm dừng lại đ từ từ. Giơ tay lên nhìn chỗ lúc nãy mới vừa bị Choi Siwon kéo qua, lông mày xinh đẹp khẽ chau lên. Vừa rồi mình phản ứng như thế có quá mức lắm hay không, nhưng quả thật hắn rất chán ghét bị người khác đụng vào. Nhất là nam, sẽ làm hắn... Kim Jaejoong như nhớ đến chuyện gì không vui, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch. Lắc đầu, Kim Jaejoong ngẩng đầu lên nhìn trời. Trời đã chìm ngập trong màn đêm, mặt trăng cũng đã lên cao, hắn nhìn chăm chú mấy ngôi sao sáng lấp lánhbên cạnh Thật là đã muộn rồi! Kim Jaejoong âm thầm thở dài một tiếng, hắn thậtkhông muốn về nhà. Nhưng không về nhà thì hắn cũng không có chỗ nào để đi. Trời sanh tính hướng nội, ngay cả một người bạn hắn cũng không có, nhà họ hàng thân thích cũng không có mà tới. Kim Jaejoong cô độc, mờ mịt đi trên đường cái. Khuôn mặt xinh đẹp dị thường hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường nhưng hắn hồn nhiên biết.
|
Kim Jaejoong đi tới ngã tư đường, đột nhiên ngừng lại. Nhìn đoạn đường trước mặt, Kim Jaejoong do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng rẽ trái. Đó là đường về nhà... Đi cả buổi, không đường nào hắn có thể đi, cũng chỉ biết lựa chọn đường về nhà. Mặc dù rất chán ghét căn nhà kia, nhưng ngoại trừ nơi đó ra thì hắn đâu còn chỗ nào để về! Trời đã rất tối rồi, bụng hắn cũng đã đói cồncào. Rốt cuộc chỉ có thể về nhà! Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Kim Jaejoong đi thẳng về phía trước, rất nhanh liền đi tới khu hộ cao cấp. Nơi này đều là nhân vật nổi tiếng có tiền, có thế ở. Giá mỗi căn nhà cao cấp ở đây có thể hù chết người. Kim Jaejoong đi tới một căn biệt thựcao cấp xây dựng theo phong cách Châu Âu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Nếu như có thể thật không muốn trở lại, nếu hắn có chỗ khác đểđi thì tốt rồi! Kim Jaejoong đứng trước cửa hơn mười giây mới đưa tay nhấn chuông cửa, lập tức đã có người tới mở cửa. "Joongie, con rốt cuộc cũng đã về! Chờ nãy giờ không thấy con về, mẹ lo gần chết!” Mở cửa là một phụ nữ ước chừng hơn ba mươi tuổi. Vị phunhân này có nét mặt tương tự Kim Jaejoong, khí chất đoan trang, tao nhã. Là một đại mỹ nhân. "Trường học có chút việc, cho nên... Thật xin lỗi!" Kim Jaejoong cúi đầu nhỏ giọng nói. Nói dối mẫu thân mình thương yêu nhất, trong lòng hắn rất áy náy, nhưng hắn lại không thể nói thật. "Không sao! Lần sau nhớ gọi điện thoại về nhà thông báo trước là được rồi, nhanh vào nhà ăn cơm! Mẹvà thúc thúc vẫn đang đợi con!" Kim Tae Hee ôn nhu mỉm cười nói, đưa tay kéo hắn vào nhà. Kim Tae Hee không có chú ý tới con mình khi nghe thấy hai chữ "thúc thúc", thân thể khẽ run lên. Con ngươi đen toát lên vẻ sợ hãi, đồng tử co rút lại. "Tae Hee, là Joongie?" Nghe được haimẹ con Kim Jaejoong nói chuyện, một người đàn ông anh tuấn, thành thục, vô cùng mị lực rất nhanh từ trong phòng khách đi ra. Tuổi của y nếu so với Kim Tae Hee thì có nhỏ hơn một chút, nhưng đã ba mươi tuổi. "Đúng, là Joongie về!” Kim Tae Hee nhìn thấy y giống như thiếu nữ gặp bạn trai, trên mặt lập tức nở nụ cườingọt ngào, đôi mắt đẹp dịu dàng trần ngập hạnh phúc. "Joongie, sao bây giờ con mới về?” Ynhìn thấy Kim Jaejoong, lập tức quan tâm hỏi. Nhìn thấy y, Kim Jaejoong càng sợ hãi hơn, hai tay run lên. Giống như người đàn ông trước mặt là một dã thú hung hãn, ngay lập tức sẽ nhào lên xé nát hắn. "Joongie, sắc mặt con thật khó coi. Có chỗ nào không khỏe sao? Có phải bị sốt rồi không?” Y lo lắng muốn vươn tay đến sờ lên trán Kim Jaejoong nhưng vừa đụng phải Kim Jaejoong, đã bị Kim Jaejoong chán ghét đẩy ra. Kim Jaejoong lùi về sau một bước, trên khuôn mặt tinh xảo, khả ái tràn ngập vẻ đề phòng. Ánh mắt mê người trừng thẳng y.
|
"Joongie!" Kim Tae Hee kinh ngạc kêu lê, nét mặt khó xử. Kim Jaejoong lúc này mới nhớ tới mẹ của hắn đang ở bên cạnh. Mình không cần sợ hãi, dã thú này không dám làm trò gì quá lố với mình đâu. Nhưng Kim Jaejoong vẫn không khống chế được mà run lên, không nhịn được vội vàng tránh xa y. "Con về phòng trước rồi!" Kim Jaejoong nhỏ giọng nói với mẹ, nhưng ngay sau liền chạy đi. "Joongie! Ngươi ăn cơm chưa?" Kim Tae Hee khẽ chau mày, ánh mắt thoáng vẻ nghi ngờ. "Trước khi về nhà con đã ăn bên ngoài với bạn rồi!" Kim Jaejoong lắc đầu, xách cặp chạy lên lầu trốn vào phòng mình. Lúc đi, hắn vẫn cúi đầu không dám nhìn người đàn ông đó một cái. Nhìn theo bóng lưng con mình, Kim Tae Hee có chút bối rối, khó hiểu, đứa nhỏ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dạo này càng lúc càng kỳ quái! Mặc dù bởi vì nguyên nhân kia,đứa bé này từ nhỏ tính cách đã quái gở, nhưng hắn chưa bao giờ giống như lúc này! Ai, hắn nhất định là vẫn chưa tiếp nhận chuyện mình tái hôn. "Yunho, thật xin lỗi!" Kim Tae Hee ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú bên cạnh, vẻ mặt áy náy dịu dàng nói xin lỗi. Nàng hoàn toàn không cóchú ý tới sau khi nhi tử đi, ánh mắt ytrở nên phức tạp kỳ quái, bí hiểm. "Sao phải nói xin lỗi?" Y thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn kiều thê mới cùng mình kết hôn không lâu, khóe môi cong lên lộ vẻ ôn nhu. "Joongie hắn... Thật xin lỗi!" Kim TaeHee nói một nửa, lắc đầu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ. Nàng cũng cảm giác được nhi tử đối với tân trượng phu bài xích, nhưng không có biện pháp gì. "Đứa ngốc, anh tưởng em muốn nói cái gì! Không sao, Joongie còn nhỏ, nhất thời không thể tiếp nhận người ba mới như anh. Đây là chuyện rất bình thường! Thân thể nóđặc biệt, chúng ta phải chiếu cố nó nhiều hơn. Anh tin tưởng chờ thêm một thời gian nữa, nó nhất định sẽ tiếp nhận của anh. Chúng ta sẽ giốngnhư một gia đình thực sự!" Jung Yunho mỉm cười, ôn nhu an ủi, ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia quỷ dị tà quang. "Yunho, cám ơn anh!" Kim Tae Hee vô cùng cảm động, hạnh phúc dựa vào lồng ngực rộng lớn, rắn chắn củay, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt tà ác quái dị của y. Kim Tae Hee trong lòng ngọt ngào: nàng sao mà hạnh phúc đến vậy. Có thể gặp được một người chồng tốt! Trước đây, nàng từng ai oán vận mệnh quá tàn nhẫn với nàng. Để cho nàng gặp phảinhiều bất hạnh như vậy, nhưng hômnay nàng không bao giờ ... oán trách nữa. Bởi vì ông trời đã cho nàng gặpđược Yunho, người đàn ông tốt nhấttrên đời này! Ba tháng trước, nàng đến Jung.co tập đoàn đưa hồ sơ, vô tình đụng phải Jung Yunho. Yunho vừa thấy nàng liền nhất kiến chung tình, ra sức theo đuổi. Hoàn toàn không ngần ngại mình lớn hơn y những tám tuổi, thậm chí đã ly dị còn có một đứa con hơn mười tuổi. Yunho nói, vừa thấy nàng như trúng phải tiếng sét ái tình, là người phụ nữ mày tìm kiếm bấy lâu, là nửa còn lại củay trong kiếp này. Đối mặt với sức tấn công dữ dội của Yunho, bọn họ mới quen biết được một tháng liền lập tức đi tới kết hôn. Sau ngày cưới,Yunho đối với hai mẹ con nàng vô cùng tốt. Nhất là đối với Joongie hoàn toàn giống như con đẻ của mình, tha thứ bao dung Joongie hết thảy, bao gồm cả bí mật kia. Có thể gả cho Yunho, nàng là người phụ nữ hạnh phúc nhất cõi đời này….
|
Kim Jaejoong chạy vào phòng, đóng kỹ cửa lại. Thần kinh luôn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, đem sách đặt lên bàn, mệt mỏi ngã xuống giường. Đưa tay sờ lên ngực, tim đập thình thịch, Kim Jaejoong thở dài một tiếng. Thật đáng sợ! Thật buồn nôn! Mỗi lần nhìn thấy tênma quỷ kia, hắn phi thường sợ hãi, không nhịn được muốn ói! Hắn căn bản không có biện pháp ở chung một chỗ với y, chỉ cần nghĩ đến việc y đã làm với hắn…hắn…. Kim Jaejoong đột nhiên lên, ôm lấy đầu. Nước mắt từng giọt, từng giọt rớt xuống, vẻ mặt vô cùng thống khổ. Không! Hắn không nên nghĩ đếnchuyện kia, quá kinh khủng, quá ghêtởm! Chỉ cần nghĩ tới việc tên ma quỷ kia làm với hắn, hắn hận không thể lập tức chết đi! Kim Jaejoong cắn môi, ngăn chặn tiếng thút thít, khóc thật lâu. Khóc tới khi mệt mới dừng lại, đưa tay quẹt nước mắt trên mặt. Từ trên giường bò dậy. Kim Jaejoong đưa tay sờ bụng, chảy rất nhiều nước mắt làm hắn càng thêm đói bụng. Nhưng hắn không muốn ngồi ăn cơm chung với ma quỷ kia. Tối nay chỉ có thể gặm bánh mì cầm hơi. Kim Jaejoong đứng lên mở ngăn kéobàn học ra, lấy bịch bánh mì trong ngăn kéo. Sau đó ngồi trên ghế bắt đầu ăn. Bịch bánh mua đã mấy tuần, miếng bánh đã khô cứng ngắt. Gương mặt trái xoan toát lên vẻ khổ sở. Mấy tuần này, hắn chỉ dựa vào bịch bánh mì này lắp đầy bụng. Hắn ăn đến ngán muốn ói, hắn vô cùng nhớ các loại món ăn ngon mẹ tự tay nấu. Nhưng vừa nghĩ tới việc phải ngồi ăn cơm chung với tên ma quỷ kia là toàn thân hắn không nhịn được phátrun lên. Kim Jaejoong cắn chặt răng, đem bánh mì khó nuốt ăn hết. Sau đó rót chén nước uống, nhìn lên đồng hồ, hiện tại mẹ chắc là vẫn còn ở dưới lầu ăn cơm với tên ma quỷ kia. Hắn vội vàng thừa dịp này đi tắm. Nếu không tranh thủ lúc này, tối nay sẽ không có cơ hội tắm rửa nữa! Thời gian cấp bách Kim Jaejoong vội vàng rời phòng ngủ đi tới phòng tắm. Jung gia mặc dù vô cùng xa hoanhưng trong phòng hắn không có phòng tắm. Cả khu nhà cao cấp to lớn như thế mà chỉ có một gian phòng tắm. Thật sự kỳ quái!
|