Ông Mối à, Anh Yêu Em !!!
|
|
---Tôi là đường phân cách mặt dày---
Một lúc lâu sau, cuối cùng ông mối cũng thoát khỏi tình trạng bị cắt điện. Ông mối nghiến răng, suýt chút nữa thì gào lên: “Đó là chỗ của ông đâyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!”.
VTV vẫn im lặng, cuối cùng cũng bật ra được một câu: “Xưng hô với cô thế nào đây?”. “Anh Vương cứ gọi là Mai Mai là được rồi”.
“Mai… cô Mai, tôi và em trai tôi đi cùng nhau”. Con cáo họ Vương nói xong bèn chỉ chỉ vào ông mối vẫn còn đứng đó, ý là “chỗ ngồi bên cạnh tôi có người rồi”. Cùng lúc ấy, ông mối cũng tức tới độ xịt khói trên đỉnh đầu, khoanh tay trước ngực, dậm chân có vẻ sốt ruột. Thấy vậy, Mai Mai khẽ “ôi” một tiếng, ôm ngực ra vẻ mới phát hiện sự tồn tại của ông mối, giọng đáng thương, nói: “Xin lỗi, em quên mất cậu Vương cũng đang ở đây”. Ông mối cười lạnh lùng, có mà cô cố ý quên tôi đi ấy. “Thật sự xin lỗi, ban nãy lên xe chỉ thấy anh Vương, cũng không ngờ chỗ này có người rồi. Em… em đáng chết, sao em lại ngốc thế chứ? Lại không nhìn thấy cậu Vương…”. Mai Mai làm ra vẻ đáng thương, khổ sở khiến người ta phải cảm động, chỉ nói có mấy câu mà mắt đã nhòe đi, nhìn như sắp khóc, nhưng mông vẫn không động đậy, không hề có ý đứng lên nhường chỗ. Ông mối trợn mắt, chẳng qua cũng chỉ là một chỗ ngồi thôi mà? Nói cứ như đi giết người không bằng, còn ra vẻ khóc lóc, ăn năn. Nhưng Mai Mai dùng thực tế để nói cho PĐP biết rằng, có đấy! Thực sự có đấy! Mai Mai vừa nức nở xin lỗi cậu, vừa liếc nhìn VTV. Trong chốc lát, hành khách ngồi xung quanh đều ngoái nhìn về phía này. Lúc này, ông mối mới biết thủ đoạn của Mai Mai. Được đấy! Lùi một bước để tiến ba bước. Nếu là người khác thì có lẽ họ đã thương cảm mà đổi chỗ cho cô rồi đúng không? Nhưng hôm nay cô xui xẻo rồi, gặp đúng Phạm Đình Phong tôi. Được! Cô muốn tôi làm người xấu, tôi làm người xấu cho cô xem. PĐP cười nhạt, khoanh tay, từ từ nói: “Nếu xin lỗi… thế chị phải đứng lên nhường chỗ cho tôi chứ!”. Vừa nói xong, nước mắt Mai Mai đã đọng lại khóe mắt, không chảy xuống được nữa. Có lẽ Mai Mai cũng không ngờ trên đời lại có người da mặt “dày” tới cỡ này. Á khẩu trong chốc lát, cô ta cúi đầu, không biết nên phản ứng ra sao: “Tôi…” “Tôi cái gì mà tôi, đứng lên đi!”. Ông mối không cho đối phương cơ hội, trong giọng nói cao vút còn mang chút hờn dỗi, khiến hành khách ngồi ghế trước phải ngoái đầu nhìn. PĐP trừng mắt lườm đám người xem không biết gì, tiếp tục vai kẻ ác độc: “Cô Mai, xin – cô – đứng – lên!”. Tối hậu thư đã đưa ra, Mai Mai nhất thời bó tay, khẽ quay đầu nhìn VTV, lại lắp bắp nói: “Anh Vương…”. Ánh mắt ấy, giọng điệu ấy, ông mối nhìn mà phải tấm tắc khen ngợi, “con gái nuôi” đúng là “con gái nuôi”, công lực thật thâm hậu. Để xem, giữa “em trai” và Mai Mai, con cáo họ Vương sẽ chọn thế nào? VTV nghe có người gọi thì ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kín đáo của Mai Mai, đang định nói gì thì đối phương đã nói: “Chỗ này gần cửa sổ, em say xe…” Người khác say xe thì muốn ngồi gần cửa sổ, cô Mai Mai này kỳ lạ thật, say xe lại muốn ngồi phía trong. Không phải, không phải, tôi thấy cô chỉ cần ngồi cạnh anh Vương của cô thì sẽ không say xe nữa phải không? Ông mối khẽ “hừ” một tiếng, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt đã nói rõ ràng cho con cáo họ Vương kia: “Anh xem rồi làm đi!”. VTV chớp mắt, nhìn người đẹp ngồi bên cạnh, lại nhìn “em trai ngoan” đang đứng, rồi cúi đầu tiếp tục đọc báo: “Nhóc con, em đổi chỗ cho cô Mai một lát đi”. “Vương – Thiên – Vũ!”. Anh là đồ trụy lạc, tên khốn thông đồng với bồ nhí!
|
Dù có ngàn lần, vạn lần không bằng lòng, PĐP vẫn phải đổi chỗ cho cô “con gái nuôi” Mai Mai. Trong lúc Mai Mai đắc ý, tình tiết vở kịch lại có sự thay đổi lớn. Mọi người chỉ thấy đồng chí VTV bỏ kính ra, gấp tờ báo lại, xách túi giấy tờ đứng dậy định đi. Mai Mai ngồi bên ngoài trợn tròn mắt: “Anh Vương, anh làm gì thế?”. VTV nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành: “Ôi, không biết thế nào đột nhiên tôi cũng thấy ngồi cạnh cửa sổ hơi say, thế nên… đổi chỗ một lát có thể sẽ tốt hơn”. Sau đó, gã họ Vương ung dung đổi sang chỗ ngồi bên cạnh ông mối. Ông mối đáp lại Mai Mai bằng nụ cười ngọt ngào, cuối cùng tâm trạng cũng vui lên. Thấy con cáo họ Vương ngồi xuống cạnh mình, ông mối cười híp cả mắt: “Coi như anh biết điều”. Biết ai mới là “ông chủ” của mình. VTV cười nhạt, lại giở tờ báo ra rồi thở dài: “Vì anh biết, nếu đắc tội với ông mối Phạm, sẽ vướng vào cuộc trả thù mang tính hủy diệt”. Đương nhiên, biểu hiện ham muốn chiếm giữ anh quá rõ ràng như thế, nếu anh không phối hợp một chút, chẳng phải quá có lỗi với nhóc sao? Ông mối bên này chẳng mảy may hay biết suy nghĩ của con cáo già, siết tay nói: “Đúng đấy! Nhất định em sẽ tìm cơ hội báo thù con Mai kia”. Chỉ là, cả VTV và người cũng không ngờ được, cơ hội báo thù này lại tới nhanh đến thế! Sau khi xuống núi an toàn, hai người ăn cơm trưa ở nhà họ Châu. Châu tài nữ chờ hai người đã lâu. Để VTV không phải vất vả giả vờ làm bạn trai mình nữa, Châu tài nữ cố ý sắp xếp cho hai người ăn cơm trong đại viện của nhà cô. Đại viện là nhà riêng của nhà họ Châu. Sau khi núi Bất Thanh phát triển thành khu du lịch, bà Châu đã sửa nó thành nơi tiếp đón khách. Ăn cơm ở đây, một là sẽ không gặp phải họ hàng thân thích nhà họ Châu, hai là gần bến xe buýt, cũng coi như là nhất cữ lưỡng thiện. Nhưng điều Châu tài nữ không ngờ được là, khi ông mối và VTV xuống núi, lại là một nhóm kỳ quái gồm ba người. Đúng, người thừa ra, chính là cô “con gái nuôi” Mai Mai. Dĩ nhiên, Mai Mai không cam lòng với thất bại trên xe buýt. Vừa xuống xe đã bám riết lấy VTV. Không những không để ý đến Châu tài nữ, mà còn ngỏ ý chiều sẽ cùng đón xe về thành phố C với hai người kia. Lúc đầu, Châu tài nữ còn giữ im lặng với cô Mai không quen biết này, nhưng cuối cùng không chịu nổi, lặng lẽ kéo ông mối tới trước phòng vệ sinh, hỏi: “Cô ta chui từ đâu ra thế?”. Ông mối cười nhạt, cả Châu tài nữ cũng nhìn ra kẻ kia tới chẳng phải điều tốt lành gì, cô còn có thể nói gì được chứ? Cúi mặt xuống, PĐP mỉa mai nói: “Ai mà biết được! Là người VTV quen ở khách sạn”. Châu tài nữ 囧: “Chẳng lẽ là loại dịch vụ đặc biệt?”. “Ừm, đại khái thế”. Ông mối vừa nói với Châu tài nữ vừa bước xa phòng vệ sinh. Đúng lúc trong phòng vệ sinh nam cũng có người bước ra, vừa liếc mắt đã thấy có chút quen quen, nhìn thêm lần nữa, cô đột nhiên kêu lên: “Anh béo!”. Anh béo đang định đi về phía nhà ăn, nghe PĐP gọi thế thì sững người, ngoái đầu lại nhìn. Đúng là em trai siết cổ tay mình ở suối nước nóng đây mà. Chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi… Châu tài nữ thấy vậy, lại càng lơ mơ, cau mày hỏi: “Lại là ai đây?”. Ông mối cười cười, đáp: “Quen ở suối nước nóng. Châu tài nữ, chị về trước đi, em đi theo ngay”. Đuổi Châu tài nữ đi rồi, ông mối cười gian xảo, đi tới chỗ anh béo, nhìn anh trai béo ú đang toát mồ hôi hột. Anh béo lau mồ hôi trên trán, thấy vô cùng ấm ức, chẳng phải chỉ muốn trêu đùa em trai dịu dàng trong lúc ngâm nước nóng thôi sao? Sao chuyện lại phát triển theo chiều hướng bi thảm thế này? Xuống núi rồi mà vẫn còn đụng phải vị anh hùng ấy. Anh béo chủ động van xin: “Em trai ơi, anh xin thề, sau lần gặp em, anh sẽ không đi trêu chọc con trai, con gái nhà lành nữa. Anh vừa lái xe xuống núi với mấy người anh em thôi, em tha cho anh đi. Em xem, cổ tay anh còn tím đây này!”. Nói xong, anh béo làm vẻ mặt đau khổ, kéo tay áo lên cho ông mối xem. Khóe miệng ông mối cong lên, tỏ vẻ hài lòng, tay vỗ vỗ lên vai anh béo một cách oai phong lẫm liệt: “Tốt lắm, tốt lắm, biết sai rồi sửa thì còn gì tốt hơn. Anh tên gì nhỉ?”. Anh béo khóc: “Trang Vĩ Đạt”. “Giả Vĩ Đại?”. Ông mối líu lưỡi: “Bố mẹ anh thật sự là… rất vĩ đại”. Ông mối gãi gãi đầu, trong lầm thầm tính toán, mắt đảo liên tục, sau đó vỗ tay nói: “Trang Vĩ Đạt, thấy biểu hiện của anh hôm nay, em thấy anh là người tốt, thế nên giờ em quyết định giới thiệu cho anh một cô em gái dịu dàng đúng nghĩa luôn, vừa đẹp vừa dịu dàng”. “Hả?”. “Hả cái gì? Lại đây, nghe ông mối ta nói với anh này…” Từ phòng vệ sinh quay trở lại, con cáo họ Hạ phát hiện ông mối mặt mày hớn hở, vui vẻ như vừa kiếm được tiền. Mà cái dáng của PĐP bây giờ thì chắc chắn… có người sắp gặp xui. Thế nên, thừa lúc Châu tài nữ đi mua vé xe, Mai Mai đi trang điểm, VTV bình tĩnh nói: “Nói đi, lần này lại tính gây họa cho ai đây?”. Ông mối vui vẻ, lắc đầu đáp: “Gây họa cái gì? Là chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt! Em vừa mới nhắn tin cho Châu tài nữ rồi, bảo chị ấy cần mua hai cái vé xe là đủ. Vì… Mai Mai ngoan nhà anh có lẽ đi trang điểm lần này sẽ không quay lại nữa, ha ha". VTV bật cười, nhưng cũng không quá bất ngờ, nheo mắt hỏi: “Mới nãy nhóc đi vệ sinh lâu thế là làm gì hả?”. Ông mối nhếch môi, hùng hồn đáp: “Làm – mối !”. Trang Vĩ Đạt và Mai Mai là một cặp xứng đôi đến cỡ nào chứ? Nếu không giúp họ lại gần nhau nhanh một chút, lương tâm của Tiểu Phong chắc chắn sẽ bị lên án. Để Mai Mai đi xe riêng với Trang Vĩ Đạt về nhà, tai mình và VTV cũng được yên tĩnh, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao? Nghĩ tới đây, ông mối mới kể lại chuyện gặp anh béo và chuyện dùng tiền đút lót cho anh béo (PĐP cũng đau lắm chớ nhưng thôi kệ vì sự nghiệp vĩ đại hehe) cho VTV nghe. Con cáo họ Vương nhướn mày: “Em tin chắc Trang Vĩ Đạt có thể đối phó được Mai Mai à?”. Ông mối lắc đầu, dương dương tự đắc: “Chuyện nầy không cần quan tâm, dù sao em cũng có cách khiến Mai Mai mắc câu”. VTV im lặng, lần này là thật. Tinh quái như PĐP, ngay cả mình cũng bị cậu ấy đùa giỡn, giúp một tên béo đối phó với kiểu con gái ham tiền đương nhiên không phải nói chơi. Nghĩ tới đây, con cáo họ Vương mới từ từ hỏi: “Ông mối Phạm, đạo đức nghề nghiệp của nhóc lúc này để đâu rồi?”. “Đạo đức nghề nghiệp?”. Ông mối mở tròn mắt, kinh ngạc đáp: “Đạo đức nghề nghiệp là để nói với người mới vào nghề, được chứ? Với người như Mai Mai, không cần đạo đức nghề nghiệp gì hết”. Khóe miệng con cáo họ Vương khẽ động, đỡ trán cười nhạt, quả nhiên đắc tội với ông mối sẽ rơi vào cuộc trả thù mang tính hủy diệt. Thế nhưng… PĐP, nhóc vội vàng tặng Mai Mai cho người khác thế, có phải vị chua hơi gắt không?
End chương 10
ik ngủ thoai hihihihi
|
CHƯƠNG 11: Báo Ứng
Con cáo họ Vương nói không sai, người đắc tội với ông mối đều rơi vào cuộc trả thù mang tính hủy diệt. nhưng khi nói câu ấy, VTV đã quên một chuyện: người đắc tội lớn nhất với ông mối, chính là mình. Thế nên lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát, VTV về thành phố C được hai hôm đã bị trả thù vô cùng ghê gớm.
VTV nhìn gương mặt vô cùng thê thảm của mình trong gương, nặn ra một nụ cười giễu cũng không nổi, bởi vì... khóe môi khẽ nhếch lên một cái thôi là vừa đau vừa ngứa. VTV nhắm mắt, để bản thân mình tỉnh táo lại, gọi điện cho thư ký An Địch kể sơ qua tình hình, dời tất cả các cuộc họp lại sau, rồi mới bảo An Địch hẹn sẵn với bệnh viện hộ mình.
An Địch thấp thỏm lo âu, cũng vì căn bệnh tới bất thình lình của sếp mà cuống cả lên: "Được, tất cả các cuộc họp lùi lại đến sau, cuộc đàm phán đã hẹn từ tuần trước tôi cũng sẽ giải thích với bên công ty kia... Bệnh viện? Hẹn với bệnh viện mọi khi anh vẫn đến nhé? Tôi gọi điện cho bác sĩ Phạm ngay đây."
Trong đầu VTV hiện lên gương mặt cười cợt, sung sướng khi người khác gặp họa của Phạm Cẩm Trình, quả quyết từ chối: "Đổi nơi khác." Nghĩ một lát, lại bổ sung thêm: "Bệnh viện bình thường là được rồi."
"Vâng"
Và thế là, con cáo họ Vương ôm gương mặt sưng như cái đầu heo lặng lẽ nằm viện. ngay cả người trong công ty cũng không rõ rốt cuộc Tổng giám đốc Vương mắc bệnh gì, đương nhiên, trừ người thân cận nhất, ngày nào cũng đưa giấy tờ tới cho anh ký tên – An Địch.
Nhưng mỗi khi các đồng nghiệp hỏi tới bệnh tình của Tổng giám đốc Vương, bộ dạng An Địch đều như muốn nói rồi lại thôi, muốn nói nhưng lại không thể nói. Cho dù đám đồng nghiệp đe dọa, dụ dỗ, cuối cùng một An Địch thích buôn dưa vẫn bảo vệ được bí mật. Thôi vậy, vì danh dự và niềm kiêu hãnh của Tổng giám đốc Vương, nhất định không được nói. Chờ dung nhan bị hủy hoại của anh ấy đỡ hơn một chút thì báo cho mọi người địa chỉ bệnh viện, bảo họ tới thăm.
Quan trọng nhất, Tổng giám đốc Vương đã đặc biệt dặn dò, nếu tiết lộ bí mật, nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết! có trừ hết tiền lương không? Có đổi thư ký không? Chậc chậc, nhưng thực sự không ngờ được Tổng giám đốc Vương nho nhã, dịu dàng mà cũng có lúc đe dọa người ta, cảm giác như... chắc chắn là bị ai đó dạy hư.
An Địch ôm bí mật kinh thiên động địa này im như thóc, mặc cho đám đồng nghiệp đánh tiếng thế nào, YY ra sao vẫn không mở miệng. Nhưng phàm là chuyện, đều có ngoại lệ, đặc biệt, ngoại lệ này lại ở người nào đó.
Đồng chí VTV nằm viện đến ngày thứ 3, bệnh dị ứng đã có biến chuyển tốt, những vết mẩn đỏ dày đặc trên lưng và cánh tay đã không còn ngứa ngáy khó chịu. Nhưng gương mặt đẹp trai, phong lưu thì vẫn... khụ khụ, vẫn như cái đầu heo. Con cáo họ Vương nóng lòng lắm, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh. Hôm ấy, sắp tới trưa, VTV đột nhiên nhận được điện thoại của ông mối, đối phương hỏi ngay vào để: "Anh đang ở đâu đấy?"
"Công tác ở thành phố A, có chuyện gì à?"
"À, thế thôi vậy, định gọi anh đi ăn cơm thôi."
Cuộc điện thoại chấm dứt như thế. Tuy VTV thấy hành động của ông mối có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Tới tận chiều, con cáo họ Vương mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện. VTV vừa mới bôi thuốc xong, đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh lấy laptop làm việc thì nghe thấy tiếng cười khe khẽ ở bên cạnh. vừa ngẩng đầu thì bàn tay vẫn còn đặt trên bàn phím run lên, đánh nhầm 2 chữ.
Nhìn gương mặt "tuấn tú" lồi lõm gập ghềnh, bên này sưng, bên kia thâm của VTV, ông mối dù cắn môi vẫn không nén nổi, vừa cười vừa nháy mắt ra hiệu: "Anh trai ơi, may là laptop của anh không thay đổi, nhờ nó em mới nhận ra bệnh nhân trên giường này là anh đấy, ha ha ha!"
"Anh xem đi, xui tới cỡ này cơ à? Khụ khụ, du lịch bệnh viện bảy ngày à?"
VTV im lặng, trong lòng thầm tính toán, quay về sẽ đá An Địch xuống nhà máy! Ông mối vẫn cười chế giễu nhưng đã nhanh tay đặt bình giữ nhiệt lên bàn, vừa mở vừa nói: "Em hầm cho anh bát canh đậu đỏ bí đao đây, anh hai em nói, canh này giảm sưng, trừ độc. Anh cũng thật là, quan tâm tới việc làm ăn của bệnh viện sao không quan tâm tới bệnh viện của anh hai em một chút?"
PĐP múc đầy một bát canh rồi đưa tới trước mặt VTV, lúc này mới lắc đầu nói: "Được rồi, uống canh xong thì đi làm thủ tục chuyển viện đi. Anh hai em cũng biết anh biến thành cái đầu heo rồi, cũng chẳng có gì hay ho mà trốn nữa. anh còn ở đây nữa, không biết chừng còn làm heo thêm một tuần nữa cho người ta mổ thịt. anh có biết bệnh viện bây giờ kinh cỡ nào không hả, cố ý muốn anh nằm viện thêm mấy ngày để kiếm thêm chút tiền, như thế không làm lỡ chuyện của anh à? Tới bệnh viện có người quen vẫn tốt hơn, tới chỗ anh hai cũng có người chăm sóc."
Ông mối nói tràng giang đại hải, VTV im lặng nhìn cậu không nói gì, rồi lại nhìn bát canh bí đao vẫn còn bốc hơi nóng, hỏi: "Sao em biết anh nằm viện này?" Nếu là Anh Địch thật, nhất định... VTV nghĩ một lát, lại nhìn bát canh bí đao, thở dài: "Thôi đi, cũng coi như An Địch lấy công chuộc tội, nhưng tiền thưởng tháng này nhất định sẽ trừ, trừ mạnh!"
Nghe thấy thế, ông mối cười vui vẻ, như biết VTV đang nghĩ gì: "Anh đừng trách cô thư ký của anh. Thực ra thì, dù đối phương có kín miệng hơn, em cũng có bản lĩnh móc ra chuyện."
Trong lòng VTV kêu "cộp" một tiếng, giờ mới nhớ ra thủ đoạn của PĐP. Cậu tuyệt đối không khoe khoang. Đúng như lời cậu nói, dù có đổi người khác, cậu cũng sẽ có cách xoay đối phương như chong chóng, huống chi là An Địch thật thà?
|
Nhưng linh cảm nói với VTV rằng, cái gọi là "thủ đoạn" của ông mối nhất định sẽ gây bất lợi cho mình.
"Nhóc nói gì với An Địch? Cô ấy nói cho nhóc biết anh đang nằm ở bệnh viện này à?"
"Ừm..." ông mối cúi đầu có chút suy tư, rồi ngẩng đầu lên nói: "Lúc đầu An Địch nói anh đang nằm viện, em cũng không nghĩ nhiều, nhưng gọi điện cho anh mà anh lại nói khác đi, em nghĩ... chắc chắn là có chuyện lén lút!"
VTV hơi nheo mắt: "Sau đó?"
"Sau đó em quấy rối An Địch cả buổi chiều. Gọi điện cũng không nhiều lắm, có lẽ chỉ gọi hơn mười cuộc thôi, nhưng cô ấy nhất định không chịu nói cho em biết anh đang ở đâu, chỉ nói Tổng giám đốc Vương bị bệnh. Thế nên anh đừng trách cô ấy, cô ấy là thư ký tốt, thật đấy!"
"Nói trọng điểm."
"Trọng điểm?" PĐP cười gian: "Trọng điểm là lần cuối cùng em gọi cho cô ấy, nhất thời không chịu nổi, thế là phát cáu lên, em nói... giả vờ bệnh cũng vô dụng thôi, nếu không tìm được anh, em sẽ tung hết mấy tấm ảnh của hai chúng ta ra ngoài!" (Có đâu mà tung =.=)
VTV: "..."
Lâu sau, VTV mới nhăn nhó ngước bộ mặt heo lên hỏi bà mối với giọng bất lực: "Chúng ta trở thành diễn viên chính trong những bức ảnh 'nóng' từ khi nào thế?"
Ông mối bĩu môi, chọc chọc hai ngón tay vào nhau, giả vờ vô tội: "Em cũng không muốn mà, nhưng không dọa thư ký của anh một chút, cô ấy không chịu nói thật. nhưng nghe nói, đồng chí Vương bị dị ứng vì uống rượu trên núi Bất Thanh mà?
PĐP vui vẻ nói, còn gương mặt con cáo họ Vương đen lại. Nhưng mặt vẫn còn bầm tím, thế nên cũng không thấy thay đổi quá nhiều. =.=
Hóa ra lần này, đồng chí VTV thật sự là... tự bê đá đập lên chân mình. VTV dị ứng nha đam từ nhỏ, nhưng lần dị ứng trước cũng chỉ là chấm nhựa nha đam lên da để tạo mấy vết mẩn đỏ không đau không ngứa thôi.
Lúc đó, con cáo họ Vương lên núi Bất Thanh với ông mối, tự nghĩ mình thông minh tạo nên "hiện tượng dị ứng" trên cánh tay, lừa được người nhà họ Châu, đồng thời còn trêu ông mối được một trận ra trò. Ai ngờ... cũng không biết loại rượu tự ủ của nhà họ Châu có vấn đề, hay bữa trưa hôm VTV và ông mối quay về có vấn đề, dù sao bác sĩ đã chấn đoán đồng chí VTV ăn phải thứ gì đó na ná nha đam, mới dẫn đến chuyện sau một đêm tỉnh dậy thì thấy khó chịu, soi gương mới phát hiện khuôn mặt đẹp trai của mình biến thành đầu heo.
Ông mối thấy vậy thì cười hì hì, vẫn không quên trêu chọc VTV: "Không phải em đã nói với anh rồi à, lúc ấy bị dị ứng thì đi bệnh viện khám đi... Ôi trời! Ai bảo anh không nghe em? Giờ thì nhìn xem..."
VTV không đợi ông mối nói xong, khẽ liếc nhìn cậu, cuối cùng mới hỏi: "Nhóc gọi điện cho tới phòng làm việc của anh có chuyện gì à?"
VTV cố ý chuyển chủ đề, rõ ràng muốn tìm thang để xuống, ông mối cũng không làm khó dễ thêm, chán nản đáp: "Em gặp vận xui rồi! Thế mới nói, từ khi quen anh chưa gặp chuyện gì tốt cả."
VTV nghe vậy thì chớp chớp mắt, đã đoán được tám, chín phần: "Trưởng phòng Liêu sai em tới hả?"
Ông mối im lặng gật đầu. Hóa ra thế, VTV quen biết trưởng phòng Liêu ở công ty ông mối là vì gần đây tập đoàn Chính Uy đang đàm phán một hạng mục với công ty của cậu. VTV bệnh như thế, khiến trưởng phòng Liêu như ngồi trên đống lửa, chỉ sợ VTV sẽ giao hạng mục cho công ty khác vì lần gặp nhau trên núi Bất Thanh ấy. Nói sao cũng không tin "Tổng giám đốc Vương bị ốm". thế nên nghĩ tới nghĩ lui, bèn trút việc lên đầu ông mối.
PĐP thở dài, hoang mang, cào cào tóc, nói: "Với trực giác của của mình, em biết trưởng phòng Liêu sẽ không bỏ qua cho em. Cái đồ "anh ruột" nhà anh hại em thảm rồi!" Ông mối ngừng một lát, lại lắc đầu, nói: "Tạm thời không nói mấy chuyện này, anh uống canh nhanh lên, rồi đưa bệnh án đây cho em, em đi làm thủ tục chuyển viện cho anh."
Sắc mặt VTV thoáng thay đổi, nhưng lại phân vân: "Em làm giúp việc một tiếng được bao nhiêu tiền? Hay là... Phạm Cẩm Trình đồng ý nếu anh ở bệnh viện của cậu ta thì sẽ chia phần cho em?"
Ông mối đang khom người mở ngăn kéo định lấy bệnh án ra, nghe thế thì tức tối mím môi: "VTV, em cũng có lúc giúp bạn không lấy tiền, được không? Còn nữa, anh là khách sộp của em, nếu dung nhan của anh bị hủy hoại không gả đi được, em làm ông mối sẽ bị thiệt rất nhiều!"
|
Quả nhiên...
VTV nhếch miệng, uống cạn bát canh, đang tính để bát xuống thì nghe ông mối khẽ lẩm bẩm: "Còn nữa, sao đành lòng để anh nằm viện một mình chứ..."
Mi mắt VTV giật giật, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, lại ngẩng đầu lên nhìn ông mối. nhưng thái độ của ông mối đã trở lại bình thường, trong đôi mắt sáng không thấy có điểm nào khác lạ.
VTV nhếch môi: "Canh ngon lắm, cảm ơn!"
"Đương nhiên, cũng không muốn biết là ai nấu à?" Ông mối chống nạnh, cười to, thấy VTV đã uống hết, im lặng một lát mới nói ra tiếng lòng: "Nếu ngon thì anh trả tiền canh cho em trước được không? Canh bí đao giải nhiệt nhà họ Phạm, già trẻ đều thích, hai mươi tệ một bát!"
VTV: "Cậu Phạm tham tiền kia, cậu bảo tôi phải nói cậu tốt thế nào hả?"
End chương 11
|