Cho Mình Thử Một Lần Nha
|
|
Tác Giả Mark Lawliet Một Truyện Ngắn Từ “ Nói Với Em”
Nguyên đang bị đơ. Chính xác là chỉ có cơ mặt của nó đang giựt giựt và khóe miệng nó chực chờ há ra để một tiếng hét thất thanh lọt ra ngoài. Thằng bạn thân nối khố, cởi truồng tắm mưa, thanh mai trúc mã, trâu bò ngựa chó gì gì đó đang đứng trước mặt và giương đôi mắt to ngạc nhiên lên quan sát gương mặt đơ như tượng sáp của nó.
- Mày sao vậy? – Thanh nói với vẻ quan tâm.
Tạm thời thì Nguyên vẫn chưa nói được. não nó đang bận tiêu hóa cái thông tin mà nó vừa tiếp nhận.
Thanh quơ quơ tay trước mặt nó như thể kiểm tra xem nó có bị mù tạm thời không.
- Ê! Mày nghe tao nói gì không? Nguyên! – Vừa nói Thanh vừa lay người của Nguyên. Chắc nhờ vậy mà hồn nó quay lại.
- Mày… vừa mới nói… mày có bạn gái?
- Ừ! Rồi sao? – Thanh vẫn ngây thơ hỏi.
- Và… nó đòi… lên giường vời mày? – cố gắng lắm Nguyên mới nhả ra được câu đó.
- Ừ! Thì tao nói với mày rồi mà! – Thanh vẫn tỉnh bơ như bánh bơ nhún nước.
Nguyên nắm chặt tay lại để đề phòng nó sẽ không trụ nổi mà đấm vô mặt thằng này.
- Rồi… rồi… mày đòi… mày đòi…
- Thì tao xin mày cho tao thử một lần để có kinh nghiệm! Tao sợ lần đầu không biết gì thì cô ấy sẽ cười tao mất!
Đến lúc này thì Nguyên không chịu nổi nữa. Nó cầm lấy cuốn tập trên bàn ném thằng vào mặt Thanh, tiếp theo đó là cái cặp rồi chuẩn bị là nguyên cái ghế.
- Ê Nguyên! Đừng chọi nữa! Nè…
Nguyên phẫn nộ nói.
- Mày đi chết đi!
Tại sao Nguyên lại phẫn nộ? nếu có thằng bạn nào đề nghị điều tương tự với bạn liệu bạn có lên cơn không? Hơn nữa, Nguyên đã thích Thanh từ rất lâu. Cái tình cảm đó dường như lúc nào cũng có sẵn trong tim Nguyên. Từ khi nó ý thức được thế giới này nó đã quý mến Thanh rồi. Thanh lúc nào cũng bên cạnh nó. Những khoảng trời tuổi thơ mơ mộng trôi qua cùng Thanh. Kí ức ngọt ngào như kẹo cũng cùng nhau chia sẻ. Nguyên hài lòng với việc nhìn Thanh lớn lên từng ngày bên mình và cảm nhận tình yêu ngày một lớn dần trong tim. Nguyên thậm chí còn chưa suy nghĩ mình sẽ phải làm gì với cái tình cảm này thì đùng một cái Thanh báo tin có bạn gái và còn… và còn đòi chuyện đó nữa. Trái tim Nguyên như hẫn một nhịp sâu. Nó có cảm giác như đang bơi trong một khoảng không vô định với con tim lấp đầy bởi những nỗi đau bàng hoàng.
Thanh nắm lấy tay của Nguyên lại. cũng may cho tụi nó là giờ ra về trong lớp không còn ai để chứng kiến cái cảnh rất dễ gây hiểu lầm này.
- Tụi mình là bạn thân từ nhỏ mà! Mày giúp tao đi! Tao năn nỉ mày đó Nguyên!
- Tại sao… tại sao mày…
- Thì tao nói với mày rồi đó.
Nguyên gạt tay của Thanh ra rồi cúi xuống nhặ cuốn vở dưới đất. Nó nói giọng buồn buồn, giờ đây đã không còn gì để giận dữ nữa.
- Vì một con nhỏ nào đó mà mày nói với tao vậy… tao không còn gì để nói với mày!
- Nguyên…
- Đừng nói gì nữa! Coi như cái tình bạn mười mấy năm đã không còn! Sau này mày đừng có nói chuyện với tao nữa! tao không muốn nhìn thấy mày nữa!
Vác theo gương mặt lạnh lùng vô cảm, phải nói là đau đến chai lì, Nguyên đi thẳng ra cửa lớp.
- Nhưng tao muốn lần đầu tiên của tao là với mày! – Thanh đột nhiên hét lớn.
Nguyên khựng lại. Nó đưa mắt nhìn ngoài hành lang coi có ai không để con biết lấy quần mà đội. cũng may là không có ai. Nó thở phào rồi quay mặt lại thằng điên kia.
- Mày không thấy vậy là biến thái lắm hả thằng bệnh!
- Tao không cần biết! – Thanh nói với giọng 1 công 1 bằng 2. – mày mà không đồng ý tao cũng hiếp mày để lấy cảm giác!
- Mày…
Thấy mặt Nguyên bắt đầu xuất hiện sát khí. Thanh nhe răng ra cười.
- Nói vậy chứ tao biết mày giúp tao mà! Tụi mình là bạn thân phải không? Với lại con trai đâu có mất gì đâu mà mày sợ.
Nguyên căn bản là không nghe thấy Thanh nói gì nữa. nó đang chìm vào trong suy nghĩ của chính mình. Nó biết tình cảm này dù có nói ra cũng khó chấp nhận. Nó biết có thể khi nó nói ra Thanh sẽ không còn ở bên cạnh nó nữa. Thanh là một chàng trai bình thường. Cậu ấy yêu con gái chứ không phải là một thằng con trai như Nguyên. Liệu Nguyên có thể ở bên cạnh Thanh thêm được bao lâu nữa khi Thanh đã có bạn gái. Tại sao Nguyên lại không nhân cơ hội này để lưu lại trong Thanh một trải nghiệm mà suốt đời Thanh sẽ không bao giờ quên?
- Mày giúp tao nha! – Thanh tha thiết lặp lại. coi bộ mặt nó dày quá rồi.
- ….
- Nha… nha…
- Chiều nay… chiều nay… - Nguyên lí nhí.
- Sao sao? – Thanh hỏi vồn.
- Chiều này tao ở nhà một mình! – Nguyên nói một hơi rồi cắm đầu chạy thật nhanh ra ngoài bỏ lại một thằng với nụ cười nhăn nhở trên môi đang nhìn theo bóng nó khuất xa dần trong ánh nắng ánh lên sắc xanh tươi trẻ.
…
Đúng hai giờ chiều, chuông cửa nhà Nguyên vang lên. Nguyên ở trong nhà giật mình đánh thót. Cái thăng quỷ này sao đến sớm quá không biết! đột nhiên tim nó đâp rộn lên như trống trận. mồ hôi nó bắt đầu tuôn ra như tắm. nó cố lê chân ra mở cửa cho Thanh.
Trái ngược hẳn với nó, Thanh mang gương mặt tươi roi rói như cá mới bắt về. mái tóc cắt ngắn của nó nhưng dựng lên vì phấn kích. Trên môi nó thường trực một nụ cười tươi tắn có thể làm mù bất kì ai nhìn vào quá lâu.
Nguyên thở dài. Mình thì căng thẳng muốn chết còn nó thì….
Nguyên vẫn mới đóng cửa rào lại thì Thanh đã đi thẳng lên phòng. Nguyên chỉ biết thở dài mà bước theo. Vừa vào phỏng Thanh đã ngời chễm chệ trên giường và vỗ vỗ chỗ bên cạnh tỏ ý muốn Nguyên ngồi xuống cạnh nó.
Thì Nguyên cũng ngồi xuống…
Rồi xong. Hai thằng ngồi bên nhau như vậy cả mấy phút mà không đứa nào nói gì hay làm gì hết. cuối cùng Thanh hình như là sốt ruột hay gì đó mà lên tiếng trước.
- Giờ làm gì mậy?
Nguyên quay qua đánh vô vai Thanh cái chát.
- Sao mày hỏi tao?
- Ủa? hồi đó mày nói mày có coi phim ấy ấy mà!
- Tao coi hồi nào mậy? – đánh thêm cái nữa.
- Ui da! Sao mầy đánh tao hoài vậy! chứ giờ làm gì? Mầy có kinh nghiệm hơn tao mà!
Mặt của Nguyên bắt đầu đỏ lên.
- Thì… thì… khi bắt đầu người ta sẽ hun nhau…
Thanh chép miệng.
- Hun hả? Thì hun
Rồi không đợi cho Nguyên kịp phản ứng, Thanh cúi xuống đặt lên môi Nguyên một nụ hôn nồng nàn. Nụ hôn diễn ra tự nhiên mà trôi chảy như hai người là tình nhân thật sự và đã làm việc này hàng trăm lần trước đó rồi. Nguyên định làm cái gì đó để cản Thanh lại nhưng không sao làm được. cơ thể nó mềm nhũn ra khi lưỡi của Thanh sục sạo trong miệng nó. Một lúc lâu sau cả hai mới buông nhau ra. Lúc này hơi thở đã nong lên nhiều rồi. mặt của Nguyên đỏ vì sự ngại ngùng. Mặt Thanh cũng đỏ nhưng là vì một lí do khác.
- Rồi… rồi sao nữa… - Thanh hỏi trong hơi thở đứt quãng.
- Thì mày phải chủ động…
- Chủ động làm gì? – Thanh nhìn thẳng vào đôi mặt chất chứa đầy nỗi ngượng ngùng của Nguyên.
- Cởi…
Thanh không đợi Nguyên nói hết câu. Nó nhẹ nhàng đẩy Nguyên năm xuống. Nguyên thấy tim mình đập rộn lên khi quan sát gương mặt của Thanh phía trên. Nó nắm chặt cái áo thun mỏng manh của mình. Nhưng bàn tay ấm nóng của Thanh đã đặt lên đó. Tự động nhựng ngón tay như mất hết sức lựa tư động buông lớp vải kia ra. Bây giờ Nguyên không còn suy nghĩ được gì nữa. tất cả thế giới tập trung vào gương mặt của Thanh và đôi bàn tay kia.
Thanh lại nhìn vào đôi mắt kia. Nó khẽ nuốt nước bọt. những ngón tay lóng ngóng lần vào trong lớp áo, khẽ chạm vào da thịt trơn mịn. nó thấy những cơn địa chấn nhỏ trong tim và trong đầu. những ngón tay nhưng có điện giật lên những cảm giác buốt tái đê mê. Thanh tự giải thoát cho cơ thể của mình trước. Nguyên có thể nhìn thấy cơ thể rắn rỏi của một thằng nhóc chơi thể thao từ nhỏ. Nhưng nó chưa kịp nhìn thấy hết thì Thanh đã cúi xuống lột phăng cái áo của nó ra.
- Rồi… rồi sao nữa…
Nguyên im lặng không nói gì. Nó chỉ nhìn Thanh thôi. Thanh nôn nóng hỏi lại một lần nữa.
- Làm gì nữa Nguyên?
- Hôn tao đi… làm gì mày muốn đi!
Không đợi Nguyên nói lần hai. Thanh cúi người xuống khẽ đặt làn môi mềm lên cơ thể nóng rực kia. Nguyên cong người đón nhận những xúc cảm đê mê bùng nổ trên cơ thể đầy khao khát của nó. Đôi môi Thanh tiếp tục chuyến du hành diệu kì trên làn da của Nguyên. Mỗi một nụ hôn như đóng dấu cảm xúc lên tim Nguyên. Nguyên không cố ý nhưng mà miệng cứ khẽ bật ra những tiếng kêu mỗi lần môi Thanh chạm vào da thịt nó. Rồi miệng nó phát ra âm thanh đáng xấu hổ hơn khi cái lưỡi đó quét qua hai điểm nhạy cảm trên người.
Tiếng kêu của Nguyên như đánh thức thêm xúc cảm mà Thanh đang cố đè nén. Đôi tay nó nhẹ nhàng và nhánh chóng tháo bỏ lớp cản trở cuối cùng. Nguyên giật mình dùng hai tay che lại. Thanh mỉm cười và nói.
- Không sao đâu mà!
Cùng với sự hướng dẫn của Thanh Nguyên từ từ buông lỏng bức tường phòng thủ cuối cùng. Bây giờ mọi thứ của Nguyên đã phơi bày trước Thanh. Nguyên vẹn như chính cái tên của Nguyên vậy. Thanh nằm lên người Nguyên để hai cái vật sắp bùng nổ đó chạm vào nhau. Thanh nói nhỏ vào tai Nguyên:
- Mày đẹp lắm…
Những lời nói đó như chạm vào tận đáy tim của Nguyên. Nguyên đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Thanh. Giây phút này nó thật sự mãn nguyện. nó cảm thấy tình yêu của mình như được đáp lại. dù đây chỉ là giả tạo thôi nhưng cái cảm giác này cũng đẹp giống như là không tồn tại.
|
- Không cần tao nói thì mày cũng biết mày phải làm gì đúng không? – Nguyên thì thầm.
Thanh lật người Nguyên lại. môi nó lại mải miết trên lưng nam trồi xuống tới vùng núi đôi bí ẩn. nó với lấy chai gel đã được chuẩn bị sẵn. chất dịch lỏng ấy lành lạnh chảy xuống làm Nguyên thấy hứng thú, ngay lúc đó nó lại nghe thấy cái giọng trầm ấm của Thanh.
- Nói cho tao biết nếu mày thế đau nha!
Rồi Thanh chầm chậm đưa vào. Từng cử chỉ vụng về làm cho Nguyên đau nhói. Nhưng nó cắn răng chịu đựng để không làm Thanh mất hứng. khi Thanh đã chiếm trọn cơ thể Nguyên. Đột nhiên có một ma lực nào đó điều khiển nó, làm nó mất kiểm soát. Cái cảm giác đó quá đổi mê hoặc làm nó ko thể ngừng được. cho đến khi nó nghe thấy tiếng thút thít của Nguyên. Nó dừng lại và cúi xuống hỏi.
- Mày sao vậy?
Nguyên không nói gì nhưng Thanh hiểu hết. một nỗi hối hận tràn lên chiếm trong tim nó.
- Hay mình dừng lại nha!
Nguyên lắc đầu.
Thanh quay Nguyên lại để nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đẫm nước ấy. giây phút đó Thanh thề với lòng rằng đó là khoảng khắc đẹp nhất đời nó.
- Mày… nhẹ nhẹ thôi… tao đau lắm…
Thanh cúi xuống hôn lên mắt như muốn lau đi những dòng lệ kia.
- Tao xin lỗi…
Thế là cả hai bắt đầu lại. lần này Thanh nhẫn nại và chậm chạo hơn. Nó làm nhẹ nhàng cho đến khi Nguyên phát ra những tiếng kêu ấy. sau đó nó bắt đầu tăng tốc. Nguyên thở dốc theo từng nhịp của Thanh. Cả hai ôm lấy nhau để mồ hôi hòa quyện. môi cả hai lại gắn vào nhau một lần nữa. cả hai bên nhau rất lâu, làm đủ mọi trò có thể nghĩ ra. Cho đến khi xác thân rã rời bật ra những trải niệm đầu tiên của mình. Nguyên cảm thấy như khoảng trống lần nghe Thanh nói có bạn gái được lấp đầy. nó thấy một cảm giác lâng lâng hạnh phúc kì lạ khi cảm nhận sự ấm nóng đó.
Thanh ngã xuống bên cạnh nó. Thanh vươn tay ra và Nguyê gối đầu lên bờ vai vững chãi ấy. tay Thanh co lại để chạm vào cánh tay của Nguyên cả hai đang tận hưởng cái dư âm của cảm xúc mãnh liệt vừa qua. Nhưng xúc cảm đó dường như không trọn vẹn với Nguyên. Nó nói giọng buồn buồn.
- Mày đã có kinh nghiệm chưa?
Thanh không trả lời ngay mà chỉ siết chặt tay mình hơn. Nguyên có thể cảm nhận được cái hơi ấm đã từng bao bọc lấy cơ thể nó.
- Mày… thích không?
Chát!
Nguyên đánh vào ngực Thanh.
- Ui da! Sao mày đánh tao nữa?
- Ai kêu mày hỏi vô duyên!
- Mà mày có thích không?
Nguyên im lặng. một lúc sao mới có tiếng lí nhí phát ra.
- Thì … cũng có…
- Vậy là được rồi!
Thanh vui vẻ nói rồi quay qua ôm Nguyên bằng cả hai tay.
- Được là sao? – Nguyên hỏi.
- Thì sau này khỏi phải lo nữa!
- Sao khỏi phải lo nữa! Tao thích chứ đâu phải bạn gái mày!
- Mày khờ quá Nguyên ơi!
- Là sao…
- Mày chưa hiểu nữa hả?
- Chưa?
-Thiệt vậy luôn đó hả?
- Thì tao…
- Anh yêu em!
- …
- Anh yêu em từ khi mình còn là tụi con nít không biết gì kìa! Anh yêu em từ khi mình vào tiểu học, người luôn chỉ bài và bao che cho anh! Anh yêu em từ khi mình lên cấp hai, người luôn chép bài dùm anh và cho anh coi bài! Và anh yêu em từ khi mình vào cấp ba, người luôn bên anh và rất quan trọng với anh!
- …
Thanh nhìn xuống Nguyên lúc này đang như con tôm luộc.
- Vậy sao… vậy còn bạn gái…. – Phải cố lắm Thanh mới nghe được lời Nguyên nói.
Thanh bật cười.
- Đó chỉ là cái cớ thôi! Vì anh… vì anh không biết làm sao để tỏ tình với em….
- ….
- Em cũng yêu anh hả? – Mặt dày cấp độ hai.
- …
- Sao không nói?
- …. ờ….
Thanh cười và Nguyên cũng cười. Những lời nói đơn giản minh chứng cho một tình yêu chân thật.
Thanh siết chặt Nguyên hơn trong vòng tay của mình. Bây giờ nó thấy cả thế giới này phải ganh tị với nó.
- Vậy làm thêm lần nữa ha!
Hết
|
|
Gioi a, ngan het suc ma de thuong vo cung. Cam on tg.
|
|