Trong lúc đó , nó giật mình nảy lên vì kim tiêm đâm thẳng vào ven nó đầu óc nó choáng váng , tiếp tục một liều nữa . Nó lơ mơ chỉ nhìn những bóng nhòa mờ không rõ trước mắt chiếu rọi đèn sẽ khiến lóa mắt nhưng nó lại chẳng thấy gò cả . Cơ thế nó dần chìm vào trong ảo mộng . Đôi chân nó bước đi , nhìn thấy hắn đứng ở bờ biển chờ mình , nó mỉm cười nhẹ nhàng rồi tiến lại gần hắn . Lập tức luồn tay qua bàn tay Dương . Nó đứng đối diện với hắn . Nhẹ nhàng , cơn gió từ biển thổi vào làm mái tóc nó bay bổng bềnh . Trông rất đẹp . " Chúng ta đã bên nhau rồi anh ạ . Anh vui mừng lắm phải không ? " " ... " " Anh có muốn biết em đã ước gì không với những con hạc anh gấp không ? " " ... " " Ước nguyện mọi người đều cùng muốn đó là em sẽ sống . Anh không thể mất em , em cũng đâu chịu yên rời xa anh " – Nó đưa bàn tay lên vuốt má hắn . " Em không biết vì sao mình lại tin vào thứ vớ vẩn này . Em đã nhìn thấy ông ta ... Em biết em phải đi rồi ... Em đi đến nơi rất xa ... Nhưng anh là anh hùng ... đã xuất hiện ... mang em trở về đây . Em mang ơn anh " " ... " " Ngày chúng ta tham dự giải đấu bóng rổ với các lớp , em biết trái tim mình đập loạn nhịp và nó đau biết mấy khi anh làm ngơ với em mọi thứ . Em thật ngu ngốc , không nhận ra đó là tình yêu . Càng thậm tệ hơn khi thấy anh bên Oanh em đã cố giữ vững bình tĩnh cho rằng đó chỉ là cảm giác hời hợt , cuối cùng em vẫn là kẻ điên , kẻ mất trí ghen tuông mù quoáng . Anh biết em yêu anh lắm mà " " ... " " Anh phải nói gì đi chứ ? Em thực sự chỉ sợ cơn phẫu thuật này không thành ... em sẽ ... hức hức .. Em sợ lắm ... Em sợ lắm rồi ... Em không muốn đi theo ông ta đâu ... Em phải ở cạnh anh ... Đừng bỏ em đi hức hức ... Mãi chúng ta mới có cơ hội này em không thể bỏ lỡ được ..." "..." " Không còn gì có thể ngăn cản chúng ta nữa . Sẽ chẳng còn gì nữa .... Em cả anh phải vững niềm tin lên ... Dành cuộc đời còn lại để ở bên nhau ... Chúng ta sẽ có bé Hoàng , em anh . Thế là đủ rồi ... " " ... " " Đừng đứng thừ người như vậy ... Hãy ôm em đi ... Hãy khuyên em cố lên ... Hãy động viên em đi .. Em không muốn chết .... EM PHẢI THỰC HIỆN LỜI HỨA VỚI ANH .... YÊU ANH SUỐT ĐỜI , BÊN ANH TRỌN KIẾP CƠ MÀ ... ANH TRẢ LỜI EM ĐI ... " Nó bật ngã vào lòng hắn . Tim lại nhói đau , chúng đang cố tranh giành xé lẫn nhau để dẫm đạp , phá hoại cơ thể sống này , chúng cho phát tán từng nỗi đau lan ra từng dây thần kinh , lên óc . Làm nó phải vùng vẫy trong vòng tay hắn . Nó chết thật rồi ! - Mau lên ! Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy cấp , nhịp tim đã ngừng đập . Chúng tôi cần trợ giúp ! Mọi người sượng trân , Phong bật khóc lo lắng níu tay bàn tay vị bác sĩ năn nỉ cho vào nhưng vô hiệu . Tất cả đều nháo loạn , chửi mắng um sùm . Tiếng khóc , tiếng chửi thề , tiếng lầm bầm làm cả bệnh viên yên tĩnh bỗng bị phá vỡ . - DỪNG LẠI ! - Tiếng của hắn vang lên lấn áp mọi hoạt động . Hắn lừ mắt cảnh cáo quoanh một lượt rồi bĩnh tĩnh đến lạ thường khiến ai cũng chùn bước . Hắn thở dài nhắm mắt như đang chuyên chú vào một vấn đề nào đó . Nó thấy nhịp tim mình đã trở lại đập bình thường , ngước lên nó nhìn thấy khuôn mặt hắn rạng ngời đáp lại mình . Từng cơn sóng biển vỗ về đôi tình nhân . Bao quoanh cả hai . Ánh nắng của mùa hè không còn sự oi bức , nóng nực thay vào đó là một ngọn lửa ấm hồng , làm ấm hai trái tim hòa cùng nhau . Đặt lên môi hắn thật sâu . Nó không còn cảm nhận được cơn đau nữa . Không còn cảm nhận được gì ngoài tình yêu mãnh liệt này . " Yêu anh mãi mãi " khắc sâu vào từng mạch máu chảy , từng tế bào . - Dương ! Vị bác sĩ bước ra , tiến đến bên anh Phong căn dặn , không cần biết gì anh Phong khóc òa và lao đến bên chiếc giường đưa em mình đi , hắn nhìn theo , đan những ngón tay lại , hắn tì trán lên đó và nhắm chặt mắt lại . Hắn khóc . Bên tai vẫn vang một giọng nói - Anh yêu em ! 10 năm sau …. Hắn bước ra từ chiếc xe hơi màu đen sang trọng , người tài xế vội vã mang dù ra hứng mưa để chắc rằng không có một hại nào có thể lọt người áo vải hắn . Bước đến bên cửa hang hoa . Hắn nhìn thấy hoa bồ công anh được bày cùng các loài hoa khác cũng khá đẹp và lạ . Hắn gật đầu và ra hiệu cho người chủ hàng hoa . Tính tiền xong , hắn lại bước lên xe . Tới nơi cần đến , hắn bước xuống cũng là lúc trời đã bắt đầu có ánh nắng chói rọi trên khắp đường phố . Bước qua chiếc cổng được sơn màu trắng rất giản đơn .Dừng chân tại một cánh cửa , hắn mở một bên , cả 41 con mắt nhìn hắn chớp chớp lạ thường . Hắn chỉ bật cười , tiến lại bên cái người đứng trơ ở trên bục giảng kia đi khỏi đó và nhẹ nhàng trao một nụ hôn và bó hoa bất ngờ đó . Người con trai kia ngạc nhiên , nhưng cũng ôm lấy bó hoa mà hôn lại hắn vì hạnh phúc , Ngay tắp lự , hắn nắm tay người đó xoay người bước đi khiến chàng trai rất bối rối vì đang dạy sao lại bỏ giữa chừng nhưng nụ cười của Dương đã làm xua tan mọi ý nghĩ trong đầu cậu ta . - Chúng ta cùng nhau về chọn quà còn chúc mừng sinh nhật bé Hoàng chứ vợ yêu ! Nó mỉm cười đáp lại . Phải rồi ! Bé Hoàng Một gia đình hạnh phúc ! Đến suốt đời .... Hai chiếc nhẫn .... Lấp lánh trong ánh hoàng kim .... " Dương yêu Long " " Long yêu Dương " Mãi mãi
|
Thông Báo : Chuyển sang mục Truyện Gay Full
|
|