Ngày Mai
|
|
Cánh cửa mở ra , 1 chàng trai tầm 16 tuổi bước , miệng cằn nhằn cái gì mà chật chội , chỗ gửi xe không được an toàn , nó khẽ nhăn mày , nghe lời chị Trang ra tiếp vị khách khó tính đó . Nó nhẹ nhành cất tiếng chào , miệng vẫn nở nụ cười giả tạo . Nhưng nụ cười đó chỉ khép lại sau vài giây khi chàng trai đó quay lại. - Mày ... làm ở đây sao??- Dương không khỏi sửng sốt nhưng bụng thì như mở cờ . Chị Trang thấy không ổn liền chạy lại bên 2 đứa . Nó không thèm trả lời , quay ngoắt . Dương liền tóm lấy cánh tay nó . - Mày còn giận tao về vụ mũ miếc đó hả ? Thích thì tao mua cho cái khác - Dương hất mặt về phía nó . - Khỏi . Tao mua cái mới là được . Chẳng cần tao giận mày làm gì - Nó nhìn Dương bằng ánh mắt vô hồn . Sở dỉ nó chỉ dùng đôi mắt đó cho những người nó cực kì khinh thường . - Ok , tao phải làm gì thì mày không giận tao . Tao thừa tiền mua cho mày 1 cái mũ mới . - Tao chẳng cần . Mày cầm cái số tiền đấy mà đi tìm một gia sư về dạy dỗ mày đàng hoàng hộ tao - Nó giật phắt ra khỏi tay Dương . Chị Trang toen toét đứng bên chào Dương , hắn thẫn thờ lại bực mình nhìn nó bước nhanh . - Sao lại đến giờ này vậy ??Giờ khách đang đông . - Ý chị là đuổi tôi về chứ gì . Được về thì về - Hắn giả vờ bỏ đi , chị Trang liền nắm lấy tay hắn , van xin hắn ở lại . Hắn tỏ vẻ miễn cưỡng ở lại . - Mày nhìn kìa . Có mấy em học sinh đang ở đằng kia cứ nhìn mày , à còn cả đằng kia nữa , à không cả cái cửa hàng này đang chú ý đến mày . Mày mà đi thì cửa hàng chị ế mất . Chị em ai lại làm thế bao giờ ?- Chị Trang làm mặt xị . - Thôi được ở lại cũng chẳng sao . Nhưng... phải trả lời em vài câu đã !! - Thoải mái đi !!- Chị Trang xua xua tay vẻ dễ dàng . - Chị biết cái thằng nhóc Kim Long kia không? Nó làm ở chỗ chị à . Lâu chưa? - Ừ , nó làm được 1 tháng rồi . Nó chăm ghê lắm , giữa buổi trưa cũng chịu khó đi giao hàng . Khiếp ! Thời nay , có thằng con trai nào được như nó không . À mà chúng mày là bạn thân à ? - Chị Trang đột ngột hỏi nó . - Dạ ... Học cùng lớp thôi ạ . Chứ thân thì không thân đâu . Em cả nó ghét nhau lắm - Dương giải thích nhanh gọn . - Trắng trợn ghê . Vậy giờ cậu định ăn combo nào chị lấy !? - Cho em combo 5 nhé . Nhớ cho nhóc đó mang lên cho em đó . Em ra ngồi với đám con gái tí - Hắn nháy mắt với chị Trang. Chị Trang cười ồ . - Lại tán gái hả ? Cưa cô nào lại bỏ cô đấy . Thay người yêu như thay áo . Mày chẳng chịu nghiêm túc gì cả - Chị Trang quay vào trong , hắn ra ngồi với mấy cô nàng đang bàn tán này nọ về nó , nó nở nụ cười ra là khối cô chết về nó , chưa kể là ngắm hắn ở góc độ gần nhất , mấy ô nàng trong trong quầy chen nhau ngồi với hắn . Nó vẫn chăm chỉ làm việc , nó bê xuất của hắn ra bàn số 7 , hắn đnag say sưa tán gái , thấy nó chợt khựng lại , nhìn chằm chằm vào nó , nó cảm thấy khó chịu kinh khủng . Nó bước từ từ vào quầy , mấy chị nhân viên huých vai nó . - Anh chàng kia trông đẹp trai quá nhỉ !! Ước gì chị được anh ý nhìn dù chỉ là lướt qua cũng được . - Em thì không thế đâu . Chỉ cần anh ý lướt qua em cũng đủ mất ngủ cả đêm rồi . - Ôi trơi . Chúng mày nằm đấy mà mơ không thấy chàng đó đi xe Mui Trần đến ăn sao . Nghèo hèn như mình với tới sao được . Long nhỉ ? - Nó không trả lời , vẫn làm tiếp công việc của mình . Dương ngồi đấy , mặc dù ngồi nói chuyện phiém với mấy nàng "lắm mồm" nhưng Dương vẫn không quên liếc về phía nó xem nó có phản ứng gì không . Nó vẫn bình thản đến 1 cách kinh người . Hắn cảm giác như trong mắt nó chưa có sự hiện diện của mình bao giờ . 4h chiều , nắng bắt đầu lên đến tột đỉnh , Dương vẫn chăm chú nhìn nó làm , Dương chợt mỉm cười về cái dáng đi của nó khi làm . Y chang con chim cánh cụt . Dương cảm thấy khôi hài khi nhìn gương mặt nhăn như khỉ của nó . Dương bắt đầu thấy nhớ nhớ cái cảm giác khi bị nó mắng té tát vào mắt , thèm được đấm nó một cái mỗi khi tức giận . Nhưng làm sao mà làm được khi nó còn đang giận mình đây . Dương cười khẩy cho cái sở thích kì quặc của mình , à không , là 1 thói quen mà Dương không bao giờ bỏ được mỗi lần gặp nó . Renggggggggggggggg................. - A lô, dạ dạ , vâng , Long ơi đi giao hàng ở đường LN này , nhanh lên hộ cái - Chị Quỳnh vẫy tay gọi nó , nó nhanh chân cầm lấy cái giấy ghi địa chỉ và hộp KFC , lấy cái chìa khóa , nó phóng ra cửa hàng , Dương bật dậy định đi theo nhưng bị chị Trang nán lại . - Dương đi đâu thế ? - Dạ ... em...em .. đi vệ sinh ạ ... - Dương ấp úng . Đầu ngóc nguẩy nhìn ra ngoài cửa , gặt phắt tay chị Trang ra . Uất ức khi biết nó đã đi xa . - Vệ sinh ở đằng này cơ mà . Mày định ra ngoài đường đi giải quyết à - Chị Trang bụm miệng che giâu nụ cười của mình . - Hừm ! Không cần bà phải nhắc - Nói chưa xong , hắn chạy vụt đi vào phòng vệ sinh , thấy cậu em họ như vậy chị Trang hơi nghi . __________________________________________________ _________ 6h tối , nó mệt mỏi đi về để đổi ca , Dương vẫn mím môi ngồi đấy , nó thẫn thờ đi vào thay đồ . Thấy nó ra , Dương bật dậy chỉnh lại cái áo , chờ nó chào chị Trang , Dương cũng chào theo . Ra đến cửa , hắn hỏi nó : - Mày đi gì về ?! Tao đèo đi nhé . - Khỏi . Tao đi xe đạp rồi . Nó dắt chiếc xe đạp phóng đi . Dương ngồi lên xe ô tô đuổi lấy nó . Mở nắp mui ra , Dương hỏi lớn nó : - Mày còn giận tao lắm à . Cái mũ rẻ tiền tao thừa tiền mua mà . Nó khẽ nhăn mặt . - Mày thôi đi . Đã bảo tao không giận rồi mà . Lắm mồm - Nó cố đạp xe nhanh để vượt khỏi Dương , Dương kịp tăng tốc phóng lên . - Nếu mày giận tao về vụ cái mũ . Tao có thể mua cho mày 100 cái mũ mới nhất . Mày chịu không ?- Nó chán chường khi phải nó nói chuyện với Dương , nó rẽ vào ngõ và đi mất . Dương nhìn bóng nó khuất xa , trong lòng thấp thỏm 1 nỗi lo không yên . Dáng nó phất phờ vào nhà , anh Phong đứng chống tay vào eo nhìn nó vẻ cáu giận . - Giỏi nhỉ . Học ở đâu mà 6h30 mới về thế hử ?? - Em đi học nhà thằng Minh mà - Nó phân bua. - Này đừng có nói dối , tao không có mồm à mà không hỏi nó . Nói , mày đi đâu mà giờ mới về . - Em đi có tí việc thôi mà . - Ừ.. Có việc gì mà suốt ngày , mày về chậm í nữa là khỏi ăn luôn đó nhé - Anh Phong lườm yêu , nó vào nhà rửa tay rửa mặt rồi vào phòng bếp chỉ việc cầm đũa và ăn . - Dạ . Em mời anh ăn cơm . - Ăn đi , nguội cơm là không ngon đâu - Anh Phong lấy đũa gắp cho nó miếng thịt , nó tươi cười nhìn anh . Đúng là một người anh đảm đang mà . - À , thôi chết , tháng này tao chưa đưa cho mày tiền đóng học cả với tiêu vặt . Tao đãng trí quá à - Anh Phong lo lắng hỏi nó. - Có sao đâu anh , anh cứ giữ lấy mà dùng , lo cho em làm gì - Nó từ chối . - Không được !! Bố mẹ không nuôi mày , còn có tao đây , tao làm anh cả nên tao sẽ phải cho mày đủ ăn đủ sướng như các bạn cùng trang lứa .Tao sẽ không để mày thua kém gì bạn bè đâu - Anh Phong phản kháng ngay lại ý kiến của nó rồi cho tay vào túi quần rút ví ra . Đây là tiền đóng học của mày , tiền tiêu vặt trong này luôn . Cầm lấy , không nhận là tao xẻo chết . Anh Phong giả làm mặt đầu gấu dọa nó . Sợ ai thì sợ chứ , nói đến anh nó là nó sợ hết hồn luôn . Nó hơi rụt rè , băn khoăn có nên nhận hay không . Thấy anh Phong hơi trừng mắt , lại còn đeo thêm cặp kính cận trong anh chẳng khác gì Sát thủ chuyên nghiệp cả .Nó đưa bàn tay trắng nõn nà ra nhận lấy tiền . Anh Phong cười híp mắt . - Có thế chứ . Nhưng anh cấm mày không được dây dưa đến bố mẹ . Anh mà biết mày xin tiền bố hoặc mẹ , anh tẩn cho mày nhừ đòn - Anh Phong dọa , nó hơi run . Cái tính thương em thái quá của anh Phong làm người ta đến phải phát sợ . Lúc nào cũng kè kè bên nó , đứa nào trong xóm mà bắt nạt nó là y như rằng ngày hôm sau thằng ý bị sái quai hàm . Nhiều lần mẹ có nhắc nhở nhưng anh nó nào có nghe . May đấy là hồi xưa , chứ bây giờ có bạn gái rồi thì đời thủa nhà ai lại làm thế bao giờ . Nó đến lớp muộn hơn mọi hôm , Dương đứng ra cho nó ngồi vào . Cô giáo lắc đầu bảo nó đi học đúng giờ hơn . - Tệ hơn hằng ngày đấy - Dương lấy sách vở ra , xoay bút chế giễu nó . - Kệ tao , ảnh hưởng gì đến mày . Vô duyên - Đầu nó hơi gục xuống bèn . - Này tao thèm chấp cái loại trẻ con như mày đâu nhé . Cái đồ khinh người . - Ừ tao là thế đấy . Tao chỉ khinh người thế thôi . Mày im lặng chút đi - Nó lấy tay đỡ trán , không để cho gục xuống bàn . - Xì đúng là ngu . Ai bảo đi làm , lại đi học thêm tối lại học tiếp . Ngu đến thế là cùng - Dương khó chịu dù đây không phải chuyện của hắn . Nó không phản ứng gì . Dương thấy lạ bèn lay nó - Ê mày ngủ hả ? Tỉnh đi cái thằng điên kia . Cô giáo nhìn 2 đưa nó đang xì xào gì đấy , mới đẩy nhẹ cặp kính xuống để dễ quan sát hơn . Chậm rãi bước về phía chúng nó . - Dậy ngay cô đang xuống kìa dậy - Dương cố gọi nó dậy . Nó im lặng - Tao mặc kệ mày đấy - Cô giáo bước kế bên nó . Dương mãn nguyện tưởng tượng cảnh nó bị phạt .
|
- Chịp ! Khổ thân . Chắc học nhiều quá nên mệt thôi . Cô nói xong liền quay ngoắt lên bảng , Dương nhếch môi , nhìn nó lẩm bẩm . "May cho mày đây không phải tiết ông thầy đấy " . Chán chê , Dương quay xuống buôn chuyện với mấy thằng bạn ngồi dưới . Nó ngủ dài dằng dẵng , các thầy cô đều nhìn nó bằng ánh mắt thông cảm , cứ để im cho nó ngủ hết 5 tiết rồi nó tự về . 5 tiết rồi cũng trôi qua , Dương vươn vai , cười mãn nguyện , định xách cặp đi về , hắn chợt thấy Long vẫn nằm đấy . Hắn khẽ lay nhẹ vai nó , nó hơi nhúch nhích tí . Ngọn gió mùa hè thổi nhẹ vào tóc nó , bay một mùi hương bay giữa không gian , rồi từ từ sộc vào chiếc mũi cao của Dương . Dương hít nhận . Mùi hương thật kì lạ . Nó không quá kì quặc , không quá xa hoa , không quá nồng nàn , nó Dương như vô vị . Nhưng tại sao Dương lại thấy nó thật hấp dẫn . Dương cười mỉm . Bàn tay trắng đẹp khẽ run run chạm vào mái tóc của nó . Tinh nhịch đùa với những ngọn tóc màu vàng như nhuộm do nó đi nắng nhiều . Tim Dương hơi đập mạnh , mạnh hơn nữa , mạnh lắm .... Thình thịch ... thình thịch .... Cái gì đây ??? Sao hắn lại có cảm giác như thế này . Không được , chắc hắn loạn mất rồi . Nó có gì đặc biệt đâu . Nó là đứa con trai thôi mà . Không !! Chắc Dương bị hoang tưởng . Hắn cố xua đi cái cảm giác đó . " Mình điên mất rồi " . Hắn xồng xộc đeo cặp sách , bước ra khỏi cửa lớp . Để lại 1 mình nó với căn phòng trống rỗng , không 1 bóng người . - Long !! Mệt à . Sao mắt đỏ hoe vậy ?- Chị Trang quan tâm hỏi nó . - Em có sao đâu - Nó trả lời . - Không sao á ?? Không sao mà mặt bơ phờ thế này à . Nếu mệt quá thì chị cho nghỉ hôm nay . Ngày nào cũng làm không thấy mệt à ?- Chị Trang cương quyết . - Em khỏe mà . Chỉ tại mất ngủ thôi . Sắp thi giữa học kì nên em ... - Nó nhắm tịt mắt lại , cảm thấy đầu óc choáng váng , chị Trang liền chạy lại đỡ nó . - Thấy chưa? Chị bảo mà . Dặn em là thỉnh thoảng nghỉ vài hôm cũng được mà có chịu nghe đâu . Vậy bây giờ em về nhà nghỉ ngơi đi ! Ngày mai nếu khỏe lại thì chị mới cho đi làm chứ làm việc với kiểu này thà không làm còn hơn . - Nhưng em ....- Nó hơi ngại ngùng . - Tiền lương chị sẽ tính mà , 1 hôm thôi mà cũng khó khăn lắm à !?- Chị Trang tròn mắt hỏi nó . - Dạ không ý em không phải ... - CHÀO MỌI NGƯỜI !!- Dương vui vẻ bước vào cửa hàng , bao con mắt dồn về phía hắn . Hắn chẳng thèm quan tâm , liếc ngay về phía nó . Nó đang choạng vạng , đứng chẳng ra đứng , phải nhờ chị Trang dìu . - Này Dương , mày đưa Long về hộ chị cái . Dù sao 2 đứa cũng là bạn cùng lớp mà - Chị Trang ý kiến . Nghe vậy , nó phản kháng lại . - Đâu cần nhất thiết phải thế hả chị . Em tự đi xe đạp được mà - Nó nói như thở không ra hơi , Dương chạy lại đỡ nó hộ chị Trang . Dương nghĩ chắc là do mình làm mất chiếc mũ của nó , mùa này còn đang là mùa hạ nữa , dễ bị cảm nắng lắm . Dương gật đầu đồng ý . - Em đưa nó về . Chị cứ yên tâm . - Không ... tao... - Nó chưa nói hết , liền bị Dương bế xốc lên , nó đỏ mặt . Nhiều người đang hướng mắt về 2 đứa , Dương vẫn bình thản . Nó vừa mệt vừa chóng mặt , nó không còn biết trời đất đâu , nó nằm ngoan ngoãn trên tay Dương , rồi dần dần chìm vào giấc ngủ . Chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa . Nó chỉ còn cảm thấy một hơi nóng phả vào mặt mình , nó ấm áp , nhẹ nhàng , lắng đọng và .. thoảng qua . sau đó , nó chẳng còn cảm nhận được gì , đôi mắt nó díu lại . Đến nhà nó , Dương cho tay vào túi quần nó lục tìm chìa khóa , mở cửa vào . Đỡ nó lên lầu xong , Dương thở không ra hơi . - Khiếp ! Trông gầy nhom thế mà nặng như lợn - Dương đưa tay quệt mồ hôi trên trán . Hắn xuống bếp , cố tìm đống thuốc và cái cặp nhiệt độ . Mang 1 chai nước lên và 1 vỉ thuốc lên , hắn bóc vỉ thuốc , nâng người nó lên , đặt viên thuốc vào mồm nó , rồi cho uống ngụm nước . Đặt nó xuống giường , thấy mặt nó tái lạnh đi , vẻ mặt nhăn lại như sắp nôn ra hết . Dương nhanh tay xoa bụng nó cho thuốc trôi xuống , cũng may là nó ăn cơm rồi chứ chưa thì chỉ có đường ói ra hết . Dương mở cặp nhiệt độ , cho vào mồm nó giữ 1 lúc . Dương bỏ ra ... 38 độ C . Ôi mẹ ơi . 38 độ vậy để chết người à . Nhìn quanh căn phòng của nó , đảo mắt nhìn xem có cuốn truyện nào không . Trời ạ !! Cũng may nó cũng có 1 tủ truyện . Đây rồi !! "Cuộc sống hoang dã" tập 27 . hehehe , Dương đang đi tìm quyển truyện này đây . Thì ra thằng này cũng cùng sở thích với mình phết . Hắn cười ha hả , ngồi ra ghế đọc 1 đống truyện chọn được . Đọc xong , hắn lại tìm Ô Long Viện , rồi Phép màu , rồi Conan , ĐoReMon , 6 chàng trai và 1 cô gái , Phong Vân ,... . Hắn không ngờ trông nó học hành đứng nhất trường lại cũng mê truyện tranh cơ đấy . Hắn thật sự bất ngờ , nhưng nghĩ lại thì xưa nay chẳng thấy nó đọc truyện bao giờ , toàn cầm 1 cuốn sách dầy cộp toàn những là văn học , Địa lý , Toán Học đến ngán ngẩm . Nhưng phải công nhận , Dương càng nhìn càng thấy nó đáng yêu . 2 cặp má phúng phính nhìn chỉ muốn véo cho 1 phát , đôi môi mềm mỏng đỏ tươi . Cặp mắt long lanh , trong sáng , lỗ rõ vẻ thông minh . Khuôn mặt thanh tú , trái xoan , khiến ai nhìn vào cũng phải phát ghen . Dương say sưa ngắm nhìn , đôi mắt Dương như mờ đi không còn nhìn thấy gì , ngoại trừ 1 người .... là nó . Dương đưa bàn tay ra , chạm khẽ vào khuôn mặt nó , hắn cảm thấy người mình đang nóng lên thì phải . Không đúng . TRẦN ĐẶNG KHẢI DƯƠNG này chưa bao giờ biết rung đọng trước 1 ai cho dù người đó là người đẹp nhất trái đất này . Vậy mà ... hôm nay tim Dương lại đập mạnh trước 1 thằng con trai thuộc dòng máu lạnh thế này . Dương thật sự muốn quên đi cái cảm giác này , hồi hộp , chờ đợi , rối loạn .... Dương quyết định đi xuống nhà , nhưng không may lại va vào cái ghế gổ , Dương la oai oái , chiếc ghế đập phịch xuống sàn gỗ . Nó trở mình , chậm rãi ngồi dậy , nó lấy tay rụi mắt , trước mắt nó mập mờ bóng 1 người . - Mày làm sao thế Dương ? - Nó hỏi thản nhiên không có vẻ hoảng sợ . - Mày không thấy sao . Tao va vào ghế . Ui Da .... - Dương kêu rên rỉ để chứng tỏ cái mức độ đau nó như thế nào . - Đưa đây xem nào !!- Nó kéo tay Dương ngồi xuống , Dương hơi bất ngờ nên suýt tí nữa là ngã chổng vó . Dương khó chịu trách nó suýt làm mình ngã . Nó nâng chỗ chảy máu của Dương lên xem . - Có mỗi xước da 1 tí mà la lên rồi . Bản lĩnh con trai để đâu hả ??- Nó trách Dương . - Thì sao ?? Trước mặt con gái tao mới Ga lăng còn trước mặt mày tao việc gì phải thế . - Không bàn tán nhiều . Ngồi im . Tao xuống lấy Ê- Gâu - Nó bước xuống giường liền bị Dương kéo lại . - Thôi khỏi mày đang ốm mà . Tao bị nhẹ thôi . Có cần phải thế đâu . Mày tỉnh rồi thì tao về đây . Ngày mai mày ở nhà đừng đi học nữa , tao xin cho . - Thế không được . Sắp thi học kì rồi . Tao không đồng ý như vậy đâu . Mày không học hành gì thì kì này mày học sinh Trâu Bò mày chết . - Hahaha hahahahaha !! Ngố quá đi mất ..... - Dương cười phá lên , nó khó chịu nhăn mặt - Tao coppy là được hết . - Thế à ? Cứ cop đi rồi tao đi gặp cô giáo - Nó nói , Dương nín bặt . Im lặng trtong vài giây , cuối cùng Dương lên tiếng . - Vậy tao về đây . Mày ăn cơm , uống thuốc rồi đi ngủ đi - Dương dặn dò nó rất chu đáo . Có vẻ là vậy . - Được rồi . Đừng coi tao là con nít - Nó xua đuổi Dương . Dương đi ra ngoài cổng , đi giầy vào , dắt con xe ra . Phóng đi . Nó định đóng cửa , anh Phong lại về . Anh Phong hỏi có khách à . Nó bảo chẳng có ai cả , nó trả lời vậy vì nó biết thể nào anh Phong cũng hỏi Cung nó cho mà xem . Anh Phong thấy mặt thằng em bơ phờ . Biết là nó ốm . Anh đẩy nhẹ nó lên phòng . - Cái thằng quỷ này . Ốm mà còn ra ngoài trời là lại cảm bây giờ . Vào giường đi , anh nấu cháo cho mà ăn - Anh Phong ân cần chăm sóc nó . Nó vâng lời làm theo . Anh Phong đóng cửa lại , định hỏi nó làm gì mà ốm lăn ốm lốc ra thế nhưng mà thôi . AAAAAAAAA!!! Hắn lao như điên vào phòng . Lần đầu tiên hắn quan tâm đến 1 người . Xưa nay hắn có thế đâu ??? Nhìn thấy người ngất xỉu ngay trước mặt mình mà hắn vẫn còn bình chân như vại . Huống gì là ..... AAAAAAAAAAAAAAAA .... Hắn điên mất rồi . Ôi trời ơi ...... Hâm hâm đơ đơ kiểu nào lại thế này ? Hắn vật vã , lăn lộn từ trên xuống đất . Hắn đập mạnh đầu vào tường .... - Ui da ! Không , không phải cái cảm giác này . Nó chỉ là vô tình thoáng qua thôi . Bình tĩnh nào Dương ... Phù.... AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Vẫn không được . Hắn không thể chịu nổi nữa . Điên quá , biến thái quá , chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra . Dương ghét nó lắm . Ghét nhất thế giới . Ghét hơn cả hành tinh . Nhưng .... cái cảm giác này là gì đây . Không phải thích cũng không phải yêu cũng không phải ghét . Ôi , Dương không thể điều chỉnh được suy nghĩ của mình . Tim đập mạnh hơn , nhanh hơn , nó không theo đúng âm điệu của mình . Trời , Dương cứ nghĩ đến cảnh nó ngủ hay nó cười thôi mà làm Dương nóng phừng phừng từ đầu đến chân . Dương nhắm tịt mắt lại tự hỏi : " Đừng nói là mình yêu thằng nhóc đó đấy " Đúng chiều hôm sau , nhân lúc nó đi làm việc . Dương ngồi thu lu trong 1 góc khuất của cửa hàng . Đưa con mắt liếc đi liếc lại theo dáng nó . Chợt Dương mỉm cười rồi ù ù phóng ra cửa hàng . Tốc độ chạy của hắn nhanh đến mức làm mấy bà chị mặc váy đứng đấy , tốc gần hết cả "đùi gà". Nó thuộc tuýp người không thích lo mấy chuyệ bao đồng nhưng cũng hơi hiếu kì khi thấy Dương phóng đi . Nó nhún nhẹ vai như chưa có gì xảy ra . Cửa hàng thời trang.... - Chào quý khách !! Quý khách muốn chọn bộ quần áo nào ạ ?- Chị nhân viên xinh đẹp hỏi hắn. - Ừm ở đây có bán mũ không chị ? - Dạ có . Mời anh theo em ạ ... - Cô nhân viên đưa cánh tay ra sau , chỉ lối cho Dương - Đây là những mặt hàng vừa mới nhập về đấy ạ . Nó có chất liệu vải mềm , hoa văn rất sặc sỡ và dễ ... " Sặc sỡ à" , hình như nó không thích những màu sặc sỡ thì phải . Toàn thấy nó mặc áo màu đen hoặc trắng nhưng không có hoa văn hoa vẽ gì cả . Với lại , đầu nó đội mũ nào thì đẹp nhỉ . Dương nát óc suy nghĩ . - Chị có mũ màu đen hay Trắng không ạ ?? - Có rất nhiều em ạ . Có hàng mới nhập về và ... - Chị lấy cho em tất cả ra đây . Dương phủi tay . - Tất cả ý ạ ? Nhưng ...- Chị nhân viên định căn ngăn thì hắn dúi vào tay chị 5 tờ 500.000 - Bấy nhiêu đủ chứ ??- Dương dùng tuyệt chiêu độc nhất vô nhị của mình là cười . Chị nhân viên ngớ người ra . - Dạ ... chuyện ... chuyện nhỏ thôi mà ....- Nói rồi chị nhân viên bảo mấy chị làm cùng mang hết đống mũ ra . Dương ngồi ở ghế đợi . Não cả ruột . Cuối cùng thì hơn 2 nghìn cái mũ cũng được bỏ ra . Dương cúi xuống chọn từng cái 1 . - Không được , xấu hoắc . Tởm , còn tệ hơn nữa . Ọe sao cái nào cũng lòe loẹt như con vẹt Hồng Kông vậy ??- Dương ngồi hơn 3 tiếng để chọn ra từng chiếc mũ 1 . Mồ hôi lấm tấm trên áo , mặt , tay . Mấy chị nhân viên phải bật điều hòa với mức lạnh nhất ấy thế mà Dương vẫn toát mồ hôi . Chị nhân viên lại lấy 3 chiếc quạt nữa + thêm chiếc quạt trần mới làm hắn nguôi được sức nóng . Mấy chị nhân viên hỏi có cần giúp đỡ không . Hắn cương quyết từ chối . - Em nhất định phải tìm cho bằng được . Người này các chị không hiểu được đâu . Hắn lại cặm cụi tìm , mấy chị nhân viên đành bó tay nhìn hắn . Đúng là ông trời thương hắn . Chiếc mũ Trắng toát . Không hình thù , màu mè . Quá được luôn . Dương lau mồ hôi dưới cằm , chạy ra hàng thanh toán . Hắn rút ví ra , định hỏi bao nhiêu thì 1 đôi giày hãng Adias đập vào mắt hắn . Trông nó trắng , không lòa loẹt quá , có lẽ hợp với nó . Hắn với tay ra lấy . - Cho em đôi này , bao tiền chị ? - Của em tổng cổng là ... 2.900.000 . - 2.900.000 à . Đây ! - Dạ . Cảm ơn quý khách . Bước ra khỏi hàng , Dương lon ton chạy ra xe máy của mình . Đi một mạch về nhà , tắm rửa sạch sẽ , Dương định bụng ngủ 1 giấc , dậy rồi đến nhà nó gửi cái mũ . Nhưng Dương lại ngủ quên . Ngủ 1 mạch đến 7h sáng . Dương đánh răng rửa mặt , leo lên xe máy của mình vút đi . Đến cổng trường rồi mà Dương còn quên mất là mình chưa mang cặp , lại quay về lấy . Hắn vội quá nên bỏ luôn cả hộp quà tặng cho nó . Vào lớp hắn mới phát hiện ra . Định quay lại thì bị nó gọi giật lại . - Đã vào rồi thì vào luôn đi . Quên đồ 1 hôm có sao đâu . Thầy sắp vào rồi đấy . - Nhưng cái này .... - Cái nào cũng để sa - Nó ngắt lời Dương - Dương gãi gãi tai 1 tí rồi cũng ngoan ngoãn làm theo . Bọn bạn ở dưới bắt đầu xì xầm . - Này Dương nhà ta dạo này lạ lắm . - Uhm lần đầu thấy nghe lời đấy . Lại còn ngoan ngoãn làm theo nữa . - Mà người đấy lại là thằng Long nữa chứ . Bọn mình là bạn nó còn như thế thì ăn vài quả đấm lâu rồi - Tú linh , Linh Vũ , Trường An , Mạnh Quân chúm chụm đầu lại bàn tán , vờ tỏ ra ghen tị . Nó ngồi trên nhưng vẫn cảm thấy những con măt của tụi bạn Dương nhìn nó với ánh mắt thán phục , kể cả thằng Minh . - Chúng mày có thôi đi không ? Nếu không muốn chết ..- Dương giận đỏ mắt tía tai. - Há há ha há há há ... Dương giận rồi kìa - Bọn bạn rú lên . - Chúng mày ...- Dương định giơ tay đấm thì thầy bước vào ....
|
Dương kìm nén được cơn giận . Quay lên bàn , nó hô cả lớp chào thầy . Thầy gật đầu cho ngồi . Rồi thầy cầm 1 xấp tờ A4 . - Sắp thi giữa học kì I của lớp 10 , nên các em cần phải có các kiến thức cơ bản . Thầy đã photo ra 34 tờ đề cương cho từng bạn . Phát xong , thầy nói luôn , các em về nhà ôn , tuần sau kiểm tra 20' , các môn Anh , Văn và Toán . Để thầy có thể đánh giá xem em nào học yếu môn gì thầy còn biết đường mà nâng cao . Cả lớp nó nghe vậy , mặt ỉu xìu xuống . Chẳng đứa nào còn tâm trí mà nghe thầy nói . Cầm tờ đề trên tay , nó cười khẩy . Quá dễ . Văn , Toán đối với nó chẳng là gì . NHưng... cầm tờ Anh Văn lên nó hoa hết cả mắt . Trời ạ !! Làm gì mà khó đến thế . Thật lằng nhằng . Nó chỉ biêt vài từ cơ bản như hello , goodbye , hi , i'm fine và 1 số từ nưa chứ nó có biết cái gì đâu . Nó hơi liếc nhìn thằng Dương , mặt hắn cười toét . Tất nhiên trên tay hắn cầm cái tờ đề cương Anh rồi , hắn nào có hiểu gì Toán Văn đâu mà cầm . Hắn cười toen toét trong giờ học vì tờ đề cương Anh đối với hắn dễ như không . Nhắm mắt hắn cũng làm được . Nó hơi thất vọng vì sức học Anh của mình. Ngày nào nó cũng đi học Anh đều đặn mà có tiếp thu được cái gì đâu . Nó chỉ sợ học kì này bị học sinh tiến tiến thôi . Mới vào lớp 10 mà đã bị học sinh tiến tiến thì nhục lắm . Trải qua 5 tiết học xong , nó lấy xe rồi đi thẳng về nhà . Đến nơi , nó phi thẳng vào phòng , lấy bao nhiêu là cuốn sách dày hơn cả 1 cánh tay ra . Nó thổi bụi trên cuốn sách đi . Nó bắt đầu ôn lại bao nhiêu là kiến thức từ lớp 3 - 10 . Nó ôn là ôn Tiếng Anh . Ngày xưa khi nó còn bé , nó luôn coi tiếng Việt và Toán là hàng đầu vì theo quan niệm của nó thì ta phải học thật giỏi tiếng ta , tiếng nước ngoài chỉ là thứ vớ vẩn . Vậy nên nó luôn luôn bị điểm kém về môn Anh . May mà nó còn vớt vát được môn Toán , Văn và các môn còn lại . Nó liệt mỗi môn Anh . Anh nó có 1 thời gian kèm dạy nó nhưng cũng phải đầu hàng bởi sự ngu dốt tiếng Anh của cậu em . Từ đó , nó tự phải học hết . Tuần sau kiểm tra rồi , nó sẽ cố gắng , chắc chắn là làm được mà . Thế là nó thức 7 đêm để ôn lại các động từ đơn , chia quá khứ , to be, .... Đến hôm kiểm tra , trong lớp nó , ai ai cũng cầm 1 quyển Toán , 1 quyển Văn và 1 SGK Anh . Mồm thì lẩm ba lẩm bẩm... - Ờ... Trong Văn bản Bánh Trôi nước của ... Ờ .. ờ Hồ .. ờ ... Xuân.. Hương ... ờ ờ... có tính.... ờ ờ... Nó ngán đến tận cổ , hôm nào cứ kiểm tra là lớp nó lại có bài ca : Ờ Ờ.... Chán mớ đời . Nó tự tin ngồi vào chỗ ngồi , hôm nay kiểm tra 3 môn liền kề , mỗi môn 20' . Nó chỉ lo mỗi môn Anh . Trống trường vang lên , thầy vào phát đề . Môn đầu tiên là Toán ... Tách Tách ... Tách ... tách ... Tách... Tách ... Tách ....Tách ... tách .... Tách ... tách........ - 20' thu bài . Thầy liếc cái đồng hồ . Mặt Dương xịu xuống trông rõ khổ . Nó lắc đầu , miệng chép chịp chịp . Môn thứ 2 là Văn . Tách .. Tách ... Tách ... Tách....Tách.....Tách....Tách......Tách...... ............ - 20' , thu bài đi - Thầy ra lệnh . Nó hài lòng vì bài thi của mình nó yên trí . Dương nằm ườn ra bàn , mặt thẫn thờ . Nó khoái chí . Môn thứ 3 môn Anh . Trời tim nó đập gần chết . Không biết đề bài thế nào đây . Mặc kệ làm bừa . Y như rằng , nó cầm bút lên . Mắt nó nhắm chặt lại . Ngoáy điên cuồng . Ngoáy 1 cách thầy giáo nhìn thấy còn phải há mồm to ra , Dương ngồi bên cạnh đang ngậm cái kẹo mút cũng phải rơi ra . Nó làm với tốc độ thê thảm . Nhắm mắt , tay uốn éo . Cảnh này thì nó chỉ có chết . Phù ................ Xong 3 môn , kiểm tra xong , cả 2 đứa ngồi lơ tơ mơ làm thơ . Mặt ngớ ra . Bọn bạn thì lại rú lên cười sung sướng vì làm đúng . Nó thẫn thờ môn Anh , Dương sốc nặng môn Toán Văn . Hồn mỗi đứa bay mỗi ngả . Chẳng còn thiết đâu mà nói chuyện . Học xong 3 tiết là chúng nó được về , trong khi đó nó lại đi làm . Dương chạy chân sáo đến khoác vai nó . - Ê ku !! Hôm nay có giờ à ?? Có cần tao đưa đi không? - Bỏ ra đi !! Tao không thích thế đâu - Nó trả lời buồn tênh . - Ố sao hôm nay mày hiền thế . Bị liệt mỗi một môn thôi mà cũng buồn . Tao đây này , 2 môn nhớ . Nhiều hơn mày là cái chắc. - Hừ!! Mày làm sao hiểu được cảm giác của người chăm học như tao . Cái loại mặt trơ trẽn bõng như mày mới không hiểu . Xê đi . Tao còn có việc - Nó đẩy mạnh Dương ra . - Này không cần tao đèo à ?- Dương gọi theo . Nó cố bước đi . Cửa hàng vẫn chưa có ai đến . Quái nhỉ ? 2h rồi mà chưa có ai . Nó đang thắc mắc thì điện thoại bật rung . - Long à , chị Trang đây . - Dạ . - Hôm nay cửa hàng nghỉ , chị quên mất không dặn em . Khổ quá , chị quên , nhà chị có việc . Xin lỗi em nhé . Em đã đến chưa . - Dạ . Chưa ạ . Em đang ở trường - Nó bình tĩnh trả lời . - Ờ may quá , em về đi nhá . Chị có việc đây . Chào . - Chào chị .... Cúp...... - Nó đút điện thoại vào trong túi , lầm lũi dắt xe về thì bị 1 giọng nói kéo lại . - Biết ngay là hôm nay nghỉ mà !!- Nó quay qua xem đó là ai . Dương nhìn nó , người đang dựa vào chiếc xe mới cáu -Tao định bảo mày nhưng mày tỏ thái độ nên tao thôi . Nó nhìn Dương vẻ rất bình thường nhưng đối với Duơng nó lại không bình thường chút nào ngược lại còn đầy ám khí . - Cái thằng điên !!- Nó quoay ngoắt . Dương kéo tay nó lại . - Tao đưa mày về nhé !! - Sao mày buồn cười thế nhỉ ? Tao bảo không là không - Nó phản ứng dữ dội . - Đi , 1 lần này thôi . Tao có cái này hay lắm , muốn cho mày - Dương nài nỉ . - Khỏi ! Không thấy tao đi xe à . Bỏ cái tay ra đi - Nó vung mạnh tay . Dương bắt đầu làm mặt xị . Giả bộ làm mắt đỏ hoe . Trời ạ . Hắn đang khích nó đây mà . Nó lại cái tính thương người . Nhìn thấy ai vẻ mặt đáng thương là làm nó động lòng ngay . Dương lại còn dễ thương , đẹp trai nữa chứ . Dương gỉaỉ bộ lấy tay quệt lên trên mặt tỏ vẻ có nươc mắt . Khổ quá cơ . Nó hơi tiến lại gẫn Dương . Dương cười thầm . " Ha Ha Ha kế hoạch thành công mĩ mãn rồi , Hớ Hớ Hớ " Nó lay vai Dương , Dương gạt ra , giọng làm mếu . - Tao có ý tốt mà mày từ chối làm tao buồn quá . Híc * Lời tác giả : Đểu vừa thôi cho tác giả đểu với chớ *. Thằng kibo này * - Thôi được rồi ! Khỏi khóc nữa . 1 lần thôi đấy . Dương cười hớn hở , ngẩng đầu lên nhìn nó . Định gào lên vì sung sướng nhưng cũng kịp để Dương kìm lại tiếng thét . Dương kéo mạnh nó lên xe . - Ơ .. Còn xe đạp của tao - Nó ngu ngơ - Yên tâm . Tao gọi cho ông quản gia rồi . Ông ý đến liền . Giờ thì đi !! Bám cho chắc vào nhé . - Ơ .. Mũ bảo hiểm - Nó chỉ tay vào 2 chiếc mũ treo ở xe . Dương đưa cho nó 1 cái và dặn dò . - Ơ ít thôi . Mày là thằng quê mùa nhất tao từng gặp đấy . Ngồi sau nhớ bám cho chắc vào . Tao phóng hết tốc độ luôn đó - Nói xong , Dương tăng hết tốc độ mà . Mặc dù xe đi đối với Dương là quá chậm nhưng với nó gọi là quá nhanh . Nó đã lần nhắc Dương khi đèo nó phải đi thật chậm vậy mà Dương có nghe đâu . Vẫn nhăn nhở phóng vù vù . Được rồi , chờ xuống xem , nó sẽ cho hắn biết tay . 2 chúng nó về đến nơi , Dương chỉ dám đứng đầu ngõ , vào hẳn trong nhà nó thì hơi kiểu gì ý .. Với hắn là như vậy . Nó nhảy bổ ra xe , tháo mũ bảo hiểm ra định phăng cho Dương vào đầu . Chợt nó khựng lại , Dương chìa ra 1 hộp quà to đùng , mắt Dương nhìn nó chớp chớp ra vẻ cute , Baby . Điều đó hình như không làm nó động lòng . Nó tròn mắt nhìn Dương rồi lại nhìn hộp quà . - Làm gì thế ? Không thấy tao tặng mày sao?- Dương hất hàm về phía nó. - Tặng ... Tặng ... Tao ... Mày có bị làm sao không ? - Nó không tin vào tai mình . - Trời !! Tao tặng cho mày quà là quá hãnh diện rồi đấy nhé . Đầy cô ngày trước yêu tao , tao có tặng cái gì đâu . Lần đầu tiên tao tặng người khác đấy - Dương tưng tức vì bị trả ngược vậy . - Đừng mơ tao nhận . Tao chẳng làm gì to lớn mà tao nhận cái thứ của nợ này . Mày mang về nhà sử dụng đi . Tao không nhận quà không công thế này đâu . Mày nghĩ tao trẻ con hả ? - Nó nhất quyết từ chối . - KHÔNG NHẬN MÀY CŨNG PHẢI NHẬN ! TRONNG MẮT TAO MÀY VẪN LÀ TRẺ CON - Dương hét to làm chô người đi đương phải giật mình . Dương đẩy thẳng hộp quà về phía nó , nó đỡ lấy liền bị lùi về phía sau . Dương nhanh chạy mất , nó gọi theo nhưng Dương không thèm ngoái lại nhìn . Nó bối rối về món quà trên tay cả với thằng cha đấy tự nhiên hét lên làm cho bây giờ bao nhiêu người nhìn nó cứ như nó là người ngoài hành tinh không bằng . Nó ném phịch cái cặp rồi nó thả mình xuống giường . Nó đang định nhắm mắt ngủ 1 giấc thì chợt nó nhớ đến cái hộp quà mà Dương tặng cho nó . Nó bật dậy , lấy hộp quà , đặt lên giường . Nó vẫn đang phân vân "Có nên mở hay không ?" . Mặc xác , dù sao cũng có ai ở đây đâu , nó mở thoải mái . Thế là nó mở ra . Trời ạ !! Lần đầu tiên nó thấy 1 cái mũ và 1 đôi giày hàng hiệu thế này . Nó còn sững sờ , thẫn thờ vì cái hóa đơn kẹp trong hộp quà . Hơn 2.00.000 . Nó há hốc mồm ra . Hơ ... Bằng 2 tháng lương của nó gộp lại chứ có ít đâu . Nó ngạc nhiên đến ngơ ngác thì điện thoại nó bật rung . - A... lô...!! - Ê . Sao mà giọng buồn vậy ? - Ai đấy ạ ?? - Tao đây . Dương . TRẦN ĐẶNG KHẢI DƯƠNG !!- Dương hét to vào điện thoại . Nó phải bịt tai , tránh xe cái loa ra . - Thằng kia , mày định giết tao à . Tặng cái thứ gì đây ?? - Mũ và giày của Adidas thì sao ? Đẹp quá hả? Ngất ngây chưa ? Rẻ thôi mà - Dương cười hả hê. - Mày đùa tao đấy hả ? 2.900.000 chứ ít ỏi gì mà rẻ thôi . Tao không nhận. - Ớ ... Sao mày biết ? - Dương thắc mắc . - Hóa đơn thanh toán đây. Mũ 1.200.000 , giầy 1.700.000 , mày còn cãi tao sao ? ( Chết cha ! Quên mất chưa bỏ cái hóa đơn ) - Mày nói cái gì đấy ?? - Không có gì . Nói chung ngày mai bắt buộc mày phải đội cái mũ đấy cho tao , không thì tao ăn vạ mày cả tiết học luôn . - Mày... Tít.............................................. ............................. Thằng quỷ . Mày dọa tao chăng?- Nó điên tiết dập máy . Nó nhăn mặt gãi đầu . Nhìn chiếc mũ và giầy , nó thở dài nghe chán chường . Ngày mai làm sao đây . Sáng hôm sau , Dương canh sẵn ở cửa lớp chờ nó . Dương hồi hộp khi tưởng tượng cảnh nó đội mũ và đi cái giày do hắn tặng . Hắn cứ nhảy tưng tưng lên . Kia rồi ! Nó đến ! Dương chạy vèo xuống sân trường , chợt khựng lại . Nó vẫn ăn mặc bình thường. Không có gì là mới lạ . Vẫn cái đôi giày nó mua 1 năm trước . Dương nổi máu tiến lại trước mặt nó . Giơ tay chỉ thẳng vào mặt , mắt híp lại tức giận . Nó hơi bất ngờ trước hành động của Dương . Cả trường đổ dồn con mắt về 2 đứa . - Sao mày không nghe lời tao ?? - Ơ hay ... Tao muốn hay không là quyền của tao . Mày ép được tao à ? - Nó cãi giả . Dương bị chọc quê . Mặt nóng phừng phừng . Xung quanh mấy đứa xì xào bàn tán đủu chuyện về hắn và nó . Dương không làm gì được . Quay ngoắt ra chỗ mấy bọn đang xì xào . Bọn nó thấy Dương lại định cô cảng chạy thì bị Dương túm lại đánh cho 1 trận nhừ tử . Bọn bạn Dương đứng đấy , lắc đầu nguầy nguậy : - Cái thằng này hay nhỉ ? Không cãi được người ta quay sang " Giận cá chém thớt " - Tú Linh lên tiếng . - Chuyên môn của anh Dương nhà ta đấy . Mà lạ nhé !! Cái thằng này chưa bao giờ thua ai về khoản cãi giả , cãi ngu mà sao hôm nay nó tự nhiên tịt trước mặt thằng Long thế nhỉ? - Trường An thắc mắc . - Thế mà cũng hỏi . Chắc là nó nhường thôi chứ lấy đâu ra ..- Linh Vũ xen ngang . - Mày thông minh thế nhỉ . Ngày trước nó nào có chịu nhường ai đến anh nó đừng hòng huống chi là thằng Long - Mạnh Quân bĩu môi tỏ vẻ khinh nhờn . - Ừ dạo này nó lạ ghê lắm . Không đi chơi với tụi mình , toàn thấy mất tích buổi chiều . Mà á , từ lúc chuyển lớp đến giờ nó toàn dậy sớm đi học , chẳng thấy cúp cua nữa . - Nói cũng phải . Hay là thằng Dương đang thích ai đấy ?? - Linh Vũ đoán mò . - CÁI GÌ ? DƯƠNG MÀ THÍCH AI Á ? HỌA CHĂNG CÓ TRỜI SẬP. Cả 3 đứa đồng thanh . - Có gì lạ ! Ai chẳng phải có mối tình đầu - Linh Vũ nhún vai . - Ờ thế mà mày chưa có ai ?- Mạnh Quân cười trêu Linh Vũ . - Thế chúng mày có ai ??- Linh Vũ nhăn mặt . - Tao có An của tao này - Nói rồi Quân kéo Trường An vào mình hôn nhẹ phát vào má . - Ái . Vô duyên đanng ở trường đấy - Trường An nhí nhảnh . Linh Vũ lè lưỡi nhìn 2 đưa thân mật . - Còn mày Tú Linh ?- Linh Vũ quay sang hỏi Linh . - Tao đang tán 1 nhóc trong trường đây . Trông nhóc đó cũng bình thường thôi - Linh cười tự hào . - Èo lại được cả mày nữa - Linh Vũ bỏ đi - Đang bước vào lớp , chợt Vũ thấy Minh chạy như phi vào lớp . Vũ chạy theo . - Mày làm gì mà chạy hồng hộc như ma đuổi thế ? - Hờ ... Hờ ... Bọn ... Sao ... đỏ nó... đuổi hờ ...hờ ....- Minh thở dốc. - Á thì ra là sao đỏ đuổi thảm nào chạy mất dép - Vũ châm chọc . - Này mất dép thì sao ? Nhìn lại đi dép quai hậu gắn chặt cứng luôn - Vừa nói Minh vừa giơ ngón tay cái ra tỏ vẻ chắc chắn . Vũ bỗng phì cười . - Trẻ con quá đi !! Tôi bắt đầu thích ông rồi đấy - Minh thẫn thờ vì nụ cười của Vũ , Minh chợt thấy lòng mình xao xuyến . Và cảm thấy có chút gì đó trong lời nói " Tôi bắt đầu thích ông rồi đấy" của Vũ . Minh đỏ bừng mặt . Quay lại Dương và nó.... Sau khi cãi nhau chán chê , nó quyết bỏ lên lớp . Hôm nay thầy sẽ giả bài kiểm tra nên nó không muốn tuột mất cơ hội nghe điểm Anh của mình . Ngồi yên vào chỗ , thầy đọc từng đứa điểm một theo bảng chữ cái . Đầu tiên là Toán , Văn rồi Anh . - Tạ Quang Cường : 2 , 5 , 6 . Nguyễn Tường Vi : 9 , 5 , 7 ... Dương Hoàng Huy : 8 , 9 , 9. Văn Xuân Trường An : 10 , 8 , 8 . HOàng Mạnh Quân : 10 , 8 , 9 . Phạm Tú Linh : 9 , 8, 9 .Hồ Linh Vũ : 10 , 9 , 9 . Nguyễn Nhật Minh : 9, 9, 9. ............ - Ơ em thưa thầy sao không có bài của em ạ ?- Nó thắc mắc đứng dậy . - Cả em nữa ạ . Dương chống tay vào bàn , đứng dậy . - À... Trần Đặng Khải Dương và Hoàng Kim Long lên đây thầy nói chuyện - Thầy vẫy tay gọi chúng nó lên . 2 đứa lên bàn thầy . Thầy khẽ thở dài . Cả 2 biết sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra . - Dương rất yếu 2 môn Toán và văn , còn Long lại kém Anh . Bù lại , Dương lại rất giỏi Anh , Long lại rất giỏi toán nên thầy có ý kiến thế này - Thầy ngắt lời , ngập ngừng - Đến khì thi của học kì I các em phải đạt được điểm tuyệt đối trên 6, 5 . Vậy , các em sẽ phải học cùng nhau trong 1 thời gian . - 2 NGƯỜI ? 1 THỜI GIAN? HỌC THÊM? - Um ...!!- Thầy trả lời thản nhiên . - 1 thời gian là bao nhiêu ?- Nó dồn dập hỏi. - À ... khi nào thi xong Đại Học thôi mà - Cả 2 chết lặng . - Thưa thầy em phản đối ạ ?!- Dương hẵng giọng . - Phù không được đâu . Nhà Trường bắt thì thầy làm thế nào . 2 em về chỗ mà sắp xếp mọi việc đi - Thầy ra lệnh . Chúng đành lầm lũi bỏ về .... - Thế nào đây ? Mày định thứ mấy học ?- Nó quay sang hỏi Dương giờ ra chơi . - Tùy mày thôi ! Mày thế nào tao thế đó - Dương mải mê đọc truyện , nó giật cái phắt . Nó trừng mắt nhìn Dương . - Thứ 2 , 4, 6 tao sẽ chỉ mày học . 3 , 5 , 7 mày chỉ tao Anh . Được chứ ? - Được rồi thế nào chẳng được nhưng ... thứ 7 ... không học có được không ? - Dương cười dịu cho nó đồng ý . - KHÔNG ! - Dương nín bặt . Cố gắng thuyết phục lần nữa . - KHÔNG LÀ KHÔNG !!- Nó quay ngoắt lại với bài tập . Dương nhếch môi xì 1 cái rõ to . Cầm quyển truyện lên đọc tiếp . - Ô ... Thằng Long này sao mãi chưa đến nhỉ . Cửa hàng đã đông thì chớ . 2h 30 rồi này - Chị Quỳnh sốt ruột . - Thôi nó đến bây giờ mà . Việc gì mà hốt hoảng thế?- Chị Trang vừa dũa móng tay vừa nói . - Hừ Nóng quá đi mất - Chị Quỳnh lấy tay phủi . - Em chào các chị - Long như một bóng ma , bí ẩn đã đứng sau lưng cả hai từ khi nào khiến cả hai không tránh khỏi việc hét toáng loạn . - Làm chị giật cả mình Nhanh nhanh Long . Phụ chị cái mệt quá mất - Chị Quỳnh giục nó . Nó bình tĩnh mặc đồng phục rồi đi ra . Sắp đến kì thi rồi mà nó vẫn đi làm đều đăn mỗi ngày . Thế mà anh nó vẫn chưa hay . 6h ... - Ê Long ... Tao này . - Sao ngày nào mày cũng ở đây vậy ?- Nó nhăn mặt khó chịu . - Vì cửa hàng chị tao ở đây . Muốn đến lúc nào chẳng được . Lên xe đi tao đèo về .
|
Sáng hôm sau , Dương cố tình đến muộn . Cố gắng chờ xem nó có làm theo đúng lời mình không . Đi đến hành lang , nó vừa chắp tay vừa nhắm tịt mắt. - Làm ơn . Nghe lời tao đi mà Long . Làm ơn . UỲNH .... - Đi đứng kiểu gì vậy ?- Dương gắt lên . - Xin lỗi . Tại mình sơ ý quá . Mình ... xin lỗi - Cô gái lúng túng nhặt những quyển sách . - Hừm . Cho bỏ qua - Dương lạnh lùng đáp . Nhặt hộ cô gái đó quyển vở . Cô gái hơi giật mình . - Cậu .. là ... Dương lớp 10A1 ạ - Cô gái hỏi e ngại . - Cô là Yến lớp 10A4 chứ gì . Biết thừa - Dương nhếch môi cười . Cô gái sững lại , mặt đỏ hây hây . - Sao cậu biết hay vậy ? - Yến rụt rè hỏi . - Ngày xưa tôi định tán cô đấy nhưng mà thôi . Nghĩ lại chán quá - Dương hồn nhiên trả lời . - Thật .. hả ? Định tán tớ - Cô gái mím chặt môi . Dương thấy cô gái này có vẻ không bình thương như hắn nghĩ . Dương đẩy mạnh quyển sách vào ngực Yến . - Hỏi lắm thế ? Long đến rồi . Tôi phải theo đây - Dương bực dọc chạy đi . Yến ngước nhìn bóng Dương . - Dương ơi ! Long là ai vậy ? - LONG ĐÂU RỒI ! - Hắn gào to . Mới sáng sớm mà đã làm ầm lên rồi . - Tao đây ! - Nó chỉ vào mặt mình . Dương tăng tốc chạy đến chỗ nó ngồi , cúi xuống gầm bàn . Ngẩng dậy , Dương mỉm cười . - Cũng biết nghe lời đấy nhỉ . - Ai nghe lời ai chứ !? - Nó thắc mắc - Chẳng may hôm nay tao giặt cái giầy kia nên phải đi giầy này thôi . - Không sao . Chỉ cần mày đi giày tao tặng 1 hôm thôi tao cũng mãn nguyện lắm rồi - Dương nhe răng để hở hàm răng trắng toát khiến trái tim nó bị lỗi một nhịp . Sợ hành động kì quặc của mình bị lộ , nó liền đẩy mặt Dương ra . Thầy giáo vào lớp . Nó hô . Dương ngồi cạnh suốt giờ học chỉ đọc truyện là truyện . Nó cũng mê lắm chứ bộ . Khổ nỗi , Dương lại đọc truyện bằng tiếng Nhật mới sợ . Nó cũng hiểu được gần hết câu chuyện nhưng cũng có vài từ nó thắc mắc . Hỏi Dương thì Dương rất nhiệt tình giảng cho nó . Nó chăm chú lắm chứ tưởng . Nhưng đôi lúc nó lại bực dọc vì Dương quá trời . Trông giờ học Dương cứ năn nỉ nó tuần này học tuần sau mới học . Làm nó phát điên . Ngày nào cũng phải đi làm thì chớ , đằng này Dương lại càng cố mà đến để quấy phá nó nữa . Nó thầm rủa sao Dương không chết đi cho rồi . - Đi cẩn thận nhá ! Chào . - Chào . Anh Phong dắt con xe spacy ra ngoài cổng công ty . Cô đơn thật . Từ sau cái vụ cãi nhau với nó , anh em ít nói chuyện hẳn đi . Thi thoảng mở được vài câu . 1 mình đi trên con đường về không ai nói chuyện , chắc các bạn ai cũng hiểu được cái cảm giác cô đơn tột độ nó là như thế nào rồi chứ . Anh Phong len lỏi bước qua những con đường thì nhìn xuống thấy vạch xăng đã gần hết . ANh tấp vào trạm xăng gần đấy mua . Dắt chiếc xe vào gần cây , anh lặng rút ví ra . Chợt nghe 1 giọng con gái cất lên , nghe chua chát lắm . ANh ngẩng đầu lên . Anh.... Không tin vào mắt mình . Trước mắt anh là cảnh cô người yêu đang ôm chặt lấy 1 anh chàng đầu trâu mặt ngựa , xăm xổ đầy mình nhưng có vẻ là dân chơi . Quần áo lòe loẹt , hở hang lắm . Đầu tóc xoăn tít thò lò , nhuộm đỏ xanh lộn xộn . Không !! Đây không phải là bạn gái của anh . Cô ấy gọn gàng , kín đáo gấp vạn lần cô gái kia . Nhưng ... sự thật vẫn là sự thật . Cô bạn gái hò hét điên cuồng , ngồi trên chiếc xe đua siêu hạng , phóng tít mù táp . Anh Phong sững sờ . Thật sự Sock nặng . Không lẽ ....? Anh lao như điên vào phòng , giật hết giây điện thoại , tắt máy di động . Nó thấy không ổn liền lặng chú ý quan sát từng hành động , cử chỉ của anh Phong . Nó đứng ngồi không yên khi thấy ông anh mình có gì đó bất ổn . Nó đẩy cửa vào phòng , phòng tối om . Nó với tay bật điện . Nó hơi toát mồ hôi . Anh Phong đang ngồi thu lu trong 1 góc tối . Nó khẽ rón nhẹ chân , lại gần . Tay nó run run chạm vào vai anh . Bỗng nhiên anh Phong ôm chầm lấy nó . - Nói với anh đi Long . Chuyện đó không thể nào . Đúng không ? Hả ? - Anh Phong nói trong tiếng nấc nghẹn ngào . Nó chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh Phong cứ hoảng loạn , vò đầu bứt tai như người tâm thần . Nó kịp chấn tĩnh lại . - Nói em nghe . Có chuyện gì xảy ra ? - Long ơi ....- Mắt anh Phong ngấn lệ , ôm chặt lấy nó . - Em đã bảo mà anh không nghe ? Trông chị ta thế thôi chứ thực ra không phải người tốt đâu . Mấy lần em nhìn thấy chị ta như thế rồi - Nó ỉu xìu . - Sao... híc ... mày ... không nói với anh.... - Anh Phong cố không để phát ra tiếng nấc . - Em sợ anh không tin , lại bảo em bày chuyện trẻ con cả với .. anh yêu chị ta lắm mà - Nó nói đến đoạn đó , anh liền co rúm người vào . - Không ... cô ta là con yêu tinh .... Anh kinh tởm cô ta - Anh Phong run sợ . Nó choàng tay qua vai anh . - Vậy anh định thế nào ?? . - Còn làm gì nũa ?- Anh Phong nổi đóa - Chia tay với con cáo già đó chứ sao . Anh Phong lại òa khóc . Nó nhăn mặt lại . - Anh khóc thì có tích sự gì ? Thế này nhé ... Ngày mai anh rủ cô ta đi uống nước . Rồi nói chuyện . Được chứ ? Nó hếch lông mày . - Anh cũng định thế rồi . Thôi , mày ra ngoài , đi , tí anh nấu cơm cho . - Khiếp ! Đuổi thẳng cổ người giúp anh đó hả ?- Nó trêu chọc . Anh Phong đẩy nó ra khỏi phòng . - Dù gì mày vẫn là em tao - Anh cười giòn . Nó đi ra khỏi phòng , nhẹ cả người . Nó nhếch vai đi ngủ . - Anh nói cái gì cơ ? CHIA TAY Á ? Em có nghe nhầm không ? - Không ... Anh ... muốn chia tay với em . - Không ... không phải đâu ... Anh cả em đã có những giây phút tuyệt vời bên nhau mà . Anh nhớ chứ ?- Cô gái bắt đầu giàn giụa nước mắt . - Anh nhớ ! Nhưng giờ nó chỉ còn là dĩ vãng . Ahh cả em không hợp nhau đâu - Phong nghẹn ngào . Mặt cúi gầm . - Thế Tại sao .... - Quỳnh à .... Anh đã hết cảm giác với em . Em buông tha cho anh . - Không đời nào .... Em có làm gì đâu anh - Quỳnh hét to làm mọi người trong quán bắt đầu xì xào . Quỳnh quỳ xuống dưới chân Phong . Anh bất ngờ quá , đỡ cánh tay Quỳnh dậy . Quỳnh từ chối . - Không em sẽ không đứng lên cho đến khi nào anh quay về . - Quỳnh ! Đứng lên . Mọi người đang nhìn kìa - Anh bối rối . - Em có thể chấp nhận nhục nhã để đánh đổi anh quay lại có được không ?- Quỳnh van xin . - Anh nói em đứng dậy đi !!- Phong nghiêm giọng . Quỳnh nũng nịu . - Không ! Anh phải quay lại với em .- Phong bắt đầu điên tiết , giật lấy cái áo sau lưng , anh đứng dậy hét to . - CÔ CHẲNG CÓ QUYỀN GÌ MÀ BẢO TÔI PHẢI QUAY LẠI VỚI CÔ CẢ . ĐƯỢC . VẬY CÔ CỨ QUỲ Ở ĐẤY CẢ ĐÊM ĐI .- Phong lạnh nhạt bước đi . Moin người dường như hiểu ra sự việc , bắt đầu chỉ trỏ này nọ . Quỳnh trợn ngược mắt . " Anh dám bỏ tôi ư ? có phải là do thằng em chết tiệt của anh không ? Anh đã làm tôi vuột mất anh . Con mồi ngon nhất tin tưởng tôi là đứa con gái ngoan ngoãn . Anh cứ chờ xem " . Quỳnh nhếch môi cười đểu , đầy ẩn ý . Ngày Hôm Sau ... - Hôm nay 5 tiết đó mày ? - Minh quay sang Vũ nói chuyện . - Ừa thì sao ? Định rủ đi đâu à ?- Vũ cười tươi , mắt sáng long lanh . - Khôn quá ông trẻ à . Ừ , hôm nay định rủ đi ăn "Bún chả " - Minh đẩy nhẹ cặp kính cận lên mặt . Có đi không ông tướng ? - 2 đứa hay là ....- Vũ băn khoăn . - Tùy ông - Minh thở dài . - 2 đứa thôi nhá . Ông đèo tôi đi xe đạp đó . Đợi tôi gọi quản gia - Vũ nói xong , rút điện thoại ra bấm số . Minh đang loay hoay không biết làm gì , chợt nó bước vào . Mặt mày hớn hở . Minh hỏi dồn . - Sao vậy mày . Hôm nay tự dưng vui tính ghê nha . - Có gì đâu . Anh Phong vừa chia tay chị ta xong . Hôm trước anh ý nói với tao - Nó hồn nhiên . - Thiệt hả ? Ông này yêu bà này lắm mà - Minh ngạc nhiên lẫn vui mừng . - Ưà nhưng cái tội tro trao cơ . Ngu mà - Nó hất mạnh hàm . Dương ngồi đấy nghe rõ mồn một , im lặng . Chẳng tăm hơi đâu đem mấy cái chuyện này ra hỏi nó . 2 tiết nhẹ nhàng trôi qua , nó vươn vai dài khi được ra chơi . Chạy xuống cầu thang , vào Cang - tin trường . Nó đưa tiền ra cho chị nhan viên và gọi 4 gói bim bim cay . Chị bán hàng vui vẻ lấy cho nó . - Có cần mua thêm trà sữa không ? - Dương đứng bên cạnh . Nó quay qua , nhăn mặt . - Tao không uống !- Nó từ chối . - Ngại gì . Tao mua cho mày mà - Dương nghiêng đầu hỏi nó - Mày không uống còn thằng Minh nó uống . Làm gì mà ki bo thế ? - Tao có tiền không khiến mày mua - Nó trả lời . Dương mỉm cười . - Nhưng ... tao lỡ mua rồi - Dương liền giơ ra 2 cốc trà sữa . - Mày .... -Nó chưa kịp phản ứng thì Dương đẩy nhẹ trà sữa của mình rồi chạy mất tăm . Nó không kịp đuổi theo . Nó chẳng biết làm gì với 2 chiếc cốc trà sữa này . Nó đành mang lên cho Minh . Đám bạn Dương ngồi đấy , nhếch môi thở Phù . - Mày thấy chưa ? Dương thích ai đó mà mày không tin? - Vũ lay vai Mạnh Quân . -Chả lẽ nó thích Long à ?- Mạnh Quân nhăn mặt . - Không ! Có thể Long là chuyên gia tư vấn cho nó trong chuyện tình cảm của nó với Yến thì sao .? Đấy có thể là quà cảm ơn . - Mày điên à . Long còn chẳng biết Yến là con nào nữa là . Vậy suy cho cùng Dương thích ai ? - Đến chúng mình là bạn đây mà chưa lấy 1 lần nó mua trà sữa cho .Thằng này lằng nhằng quá - Cả bon ngồi cả giờ đoán xuyên đoán mò . 5 tiết trôi qua , nó xách cặp đi về . Cả trường mỗi lớp nó là về sớm nhất . Đám con trai lớp nó rủ nhau như kéo hội đi chơi Internet . Nó lủi thủi đi về . Hôm nay là thứ bảy nên nó được nghỉ làm . Trên đường nó về , nó cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình . Nó hơi nghi ngờ nhưng thôi , nó chẳng nghĩ nhièu làm gì . - Ê THẰNG KIA ! MÀY LÀ LONG PHẢI KHÔNG ?- Nó khựng lại .
|
Nó đảo mắt nhìn quanh , mấy tên côn đồ đang cầm vài cây gậy sắt vênh váo mặt mày dữ tợn nhìn nó . Nó không có gì là ngạc nhiên . - Ừ thì sao? - À không có gì . Chúng tao chỉ đến để đòi nợ với mày thôi mà - Tên cầm đầu lên tiếng . - Bộ tao có nợ với chúng mày hả ?- Nó dựng chân trống xe - Có chuyện gì vào ngõ đằng kia nói chuyện - Nó quay lưng bỏ đi . Đám côn đồ đi theo . - Sao giờ có chuyện gì ?- Nó làm bộ mặt ngáo ngơ không quan tâm đến vấn đề . Chưa kịp hỏi câu chuyện đầu đuôi ra sao thì thằng cầm đầu hét to . - XÔNG LÊN CHÚNG MÀY !- Nó vốn thông minh nên cũng đủ biết bọn nó đến đây làm gì . Tên cầm đầu xông lên , giơ gậy sắp ra , định phăng trúng đầu nó nhưng nó kịp né . Húc cho tên đấy 1 cái vào bụng , tên thứ 2 xông lên tiếp . Nó quay lưng đá thẳng vào mặt tên thứ 2 . 3 tên tiếp theo cầm con dao lao như phi vào nó , nó giơ khủy tay đập bộp vào mặt tên đầu . 2 tên còn lại nó dùng gậy đập thẳng vào đầu . 5 bọn chúng thở hồng hộc , mồm be bét máu . Nó cười đểu . - Chúng mày làm thế có đáng không ?- Thằng câm đầu mặt đỏ phừng phừng , trên trán bắt đầu nổi những đường gân màu xanh . Nó hơi lùi lại . Thằng câm đầu ra lệnh . - TẤT CẢ XÔNG LÊN !! - Thế là bọn chúng ồ ạt xông vào , 4 đứa giữ chặt nó . Nó bị phản công bất ngờ , thằng cầm đầu lao đến đấm vào bụng nó , nó hộc máu . Thằng cầm đầu bóp má nâng mặt nó lên gầm gừ . - Có đáng đấy ! Với số tiền tao đã nhận thì chẳng gì tao làm được . Nhiệm vụ của tao là GIẾT mày !- Nói rồi , hắn nhảy lên đập thẳng vào đầu nó . Nó hét lên . Đầu óc nó be bét máu . Thằng cầm đầu nhặt cây gậy lên , cười nham hiểm . - Và đây ... cuộc đời sẽ kết thúc như vậy này - Hắn cười tiếc thương , liền lết gậy chạy đến bên nó . Ánh mắt cả bọn dõi theo chuyển động của cây gậy làm cho đứa nào cũng tim đập thình thịch . Nó giãy nảy cố vùng thoát nhưng bọn đầu trâu mặt ngựa này quá khỏe . Chúng đủ sức để bẻ gãy tay chân của nó cũng nên . - Bọn mày hay quá nhỉ ? Tên cầm đầu khựng lại . Giọng nói này nghe quen quá . Hắn nhăn mặt nhăn mày , tức giận quát lên - Thằng nào phá đám tao thế hả ? - Mặt mày hắn tái mét lại chỉ khi hình ảnh đó đập vào mắt . - Oh , xin lỗi nhé ! Tao là kẻ chọc gậy bánh xe đó . Sao thế ? Tao nói đến vậy mà còn chưa thả sao ? - Dương trợn mắt nhìn tên cầm đầu . Hắn khụy xuống . - Thằng kia ! Mày là đứa nào ... - IM NGAY ! MÀY KHÔNG BIẾT ĐÂY LÀ AI SAO . ANH ẤY CHÍNH LÀ ÔNG CHỦ MÀY ĐẤY - Tên cầm đầu hét to , dọa nạt thằng đàn em . Cả 4 đứa nhìn Dương với ánh mắt e ngại . Bỏ tay ra khỏi người nó . Nó bị thương nặng nên không thể đứng được . Mắt nó lim dim rồi ngất ngã , Dương liền nhanh chân đến đỡ nó . Đám bạn của Dương bước vào . - Buồn cười thật. Bọn bây không biết đây là bạn của tụi tao sao ? - Linh Vũ nhe răng ra cười . - Dạ ... em....xin lỗi ạ Thực ra có người ....đã cho tụi em một số tiền lớn tìm cậu này nên ....- Tên cầm đầu lí nhí . - Vậy người cho tiền chúng mày là ai ? - Dạ ! Cô ta không nói tên chỉ dặn dò bảo tìm cậu này rồi " thanh toán cả vốn lẫn lãi " thôi ạ - Cút ngay ! Đừng để tao thấy bọn bây nữa - Dương ôm chặt nó trong lòng , hét lớn . Bọn du côn vâng ạ sợ hãi rồi chuồn mất . Mạnh Quân lên tiếng . - Tha cho bọn nó dễ dàng vậy sao Dương ? - Thì bị Trường An huých vai , đưa tay lên miệng hiệu im lặng rồi cậu thì thầm . - Nhìn xem ! Chưa bao giờ tớ thấy Dương có bản mặt đó - Trường An chỉ . Bộ mặt Dương bây giờ thật thảm hại . Lo sợ . Tím ngắt . Mắt đỏ hoe . Dương nắm chặt lấy tay nó . Đám bạn không khỏi ngạc nhiên . Dương ngước lên nhìn bọn chúng bằng ánh mắt cầu cứu . - Được rồi ! Bọn tao sẽ đưa Long về nhà cho mày . Được chưa - Tú Linh nói . Thế là Dương liền bế xốc nó lên chiếc SH của mình , đưa chìa khóa cho Tú Linh . - Chúng mày cứ vè đi tao lo cho 2 đứa nó cho - Tú linh nói . Bọn bạn gật đầu . Dương đưa nó ngồi lên xe , tay ôm chặt lấy nó . đầu dựa nhẹ vào vai nó . Cảm giác sợ hãi khi mất nó thật kinh khủng . Hắn không muốn mất nó . Cảm giác bên nó thật tuyệt . Nó khác hẳn cảm giác khi ở bên người con gái . Nó thật li kì , hấp dẫn , lôi cuốn và ... rất bí ẩn . " Đúng là mình thích Long rồi ư? " Dương nhủ thầm . Dương cười nhỏ . " Đúng là vậy sao ? Mình ... lần đầu biết yêu sao ? Lại với 1 đứa con trai nữa chứ ?" . Dương nhắm mắt lại . Đưa tay vuốt lấy má nó , Dương thấy xót cha nó . Nhìn thấy người mình yêu ai chẳng thương . Dương lại càng ôm ghì chặt vào mình . Tú linh ngồi trước nhìn qua gương khẽ mỉm cười . Vậy là bắt được quả tang rồi nhé . Dương bế xốc nó lên phòng , hắn bảo Linh lấy cho mình hộp cứu thương . Tú Linh nhanh nhẹn bước theo , đặt chiếc hộp cạnh giường , Tú Linh bước vào nhà tắm lấy 1 chậu nước mang vào phòng . Vắt chiếc khăn thật khô , định lau cho nó thì Dương ngăn lại . - Để đấy tao làm cho ! Mày xuống nhà nấu cháo hộ tao cái . - Được rồi . Vậy mày làm cho cẩn thận đấy - Linh chấp thuận . Đóng khẽ cửa đi xuống . Dương gấp chiếc khăn lại rồi lau nhẹ trên mặt nó , hắn quặn thắt lòng khi thấy nó như vậy quá . Nhìn thân thể nó chảy máu mà Dương cũng thấy đau thay nó . Dương quệt mái tóc nó sang bên , hôn nhẹ trên trán nó . Tay Dương nắm chặt lấy tay nó , lau xong những vệt quần áo , Dương thấy áo của nó đã bẩn . Dương định với tay ra cởi nhưng khựng lại .... Thình thịch............ Thình ......Thịch ..................Thình ............. Thịch ......... - Linh ơi lên giúp tao cái này - Dương gào lên . Linh vội vàng chạy lên lầu - Mày nấu gì lâu thế ? Lại đây giúp tao cái - Hắn vẫy , Linh tiến lại gần . - Thay hộ Long cái áo giúp tao với . Tao không nhìn đâu ....- Dương e ngại . - Con trai với nhau làm sao mà ngại thế ? - Linh bỡn cợt . - Tao ...- Dương quay mặt đi khi Linh cởi áo nó ..... - Mày yêu nhóc chứ gì - Giọng Linh có pha chút đùa cợt , nhưng lần này thì đúng là sự thật . - Mày .... Sao .... biết .... Tao có nói với ai ... đâu ... - Dương ấp úng . - Đấy tự mày thừa nhận nhé - Linh cài cúc áo cho nó - Tao biết từ lúc mày đỡ nó trên xe cơ . Làm gì mà mặt mày tím tái đến thế . Lại còn giở trò vuốt tóc nữa chứ , sến thấy bà - Linh cười đùa . - Tao..... Mày ..... - Thôi ông dán cái ê gâu vào đi . Làm nhanh hộ tôi cái - Linh cười rồi đi xuống nhà . Dương quay ra , tiến đến nó . Mở cái ê gâu ra , dán vào chỗ bị thương của nó . " Chẳng hiểu ai làm với Long như thế ?" Dương suy nghĩ . Nhưng Dương cũng chẳng để ý lắm . Bây giờ quan trọng là nó . - Á à biết rồi nhé . Yêu nhóc Long chứ gì . - Bọn bây ..... Linh . Sao bọn nó biết ?- Dương đỏ mặt gay gắt khi đi xuống nhà mình . - Ủa mày có phải tổng thống đâu mà tao không được nói - Linh phân bua với lí do rõ cùn . - Cái thằng ...- Dương định giơ tay đấm . - Thôi thôi chúng tao có nói gì đâu mà nóng vậy - Quân ngăn lại - Mày yêu nhóc thật chứ ? Mấy phần trăm ? - Chúng mày hỏi gì lạ vây ? Tình yêu là vô vàn , đếm sao xuể - Dương giận điên lên . - Suỵt bế mồm thôi không nhóc nghe thấy là mày chết - An ham dọa - Dương nhà ta yêu ai mới lạ nhưng tình hình này có vẻ là rất yêu đấy . - Vậy hôm nay là như thế nào ? Ai là người sai khiến mấy bọn nó ? Cái gì mà tiền tiếc gì ý ?- Vũ thắc mắc . - Ừ ... Chẳng hiểu là ai - Dương ngẫm nghĩ - Mà tao nghe lỏm là anh nó vừa chia tay với cô bạn gái nào đấy . Chắc Long cũng ghét con đấy thì mới gọi là bà ta chứ . - Không thể đâu . Làm gì có chuyện đấy - Quân lườm đểu Dương .... - Vậy .. là ai ???? - Cái gì ? Mỗi cái việc đấy cũng không làm xong . - Vậy cô tự đi mà làm . - Được tiền đây ! Các anh làm tiếp đi ! - Khỏi . Chúng tôi bị người cầm đầu đất này tha cho mạng sống rồi cô định đẩy tôi vào chỗ chết à ? Cô tự đi mà làm . Mà cô có lục tung cái đất này lên cũng chẳng ai dám đụng vào anh ta đâu - Tên cầm đầu bỏ đi . Quỳnh máu sôi lên sùng sục . Nắm chặt lấy bàn tay . Mắt trợn ngược , miệng gằm ghè . - Ui da !- Nó bừng tỉnh . Dương đang ngủ bỗng giật mình . - Mày dậy rồi à ? Tao lo cho mày quá . - Mày ... là .... Sao tao lại ở đây ? Xe đạp tao đâu - Nó choáng váng . - Ngốc ! Bị đánh như thế mà không lo cho mình còn đi lo cái xe đạp . Mang về nhà mày rồi - Dương gắt nhẹ . - Bọn chúng.... đâu rồi ? - Cái bọn đánh mày ý hả ? Bị tao dẹp sạch hết rồi . Mày nghỉ đi . Còn yếu lắm - Dương đẩy nó xuống giường nhưng nó phản đối . - Mấy giờ rồi tao phải về ? - Ở lại đây đi . Mày yếu lắm ý - Dương năn nỉ . - Không để tao về đi - Nó phản ứng kịch liệt . Dương không muốn làm khó nên đành chiều theo ý nó . Dương đeo cặp sách nó vào người rồi nắm tay nó dẫn theo . Trái tim nó bỗng đập nhanh hơn bình thường . Ấm quá ... Nó cũng muốn sết chặt bàn tay ấy nhưng sợ hắn sẽ nói . - Tao đèo mày về . - Không cần đâu . Tao đi bộ được rồi . - Nhỡ mày gặp bọn nó thì sao ? Mày định chết à - Nó im lặng khi nghe Dương nói vậy . - Vậy ...cảm ơn mày - Nó cúi đầu nói lí nhí . - Lên xe đi !! Buổi đêm lạnh lắm đó - Dương mở cửa xe , nó leo lên . Anh Phong sốt ruột chờ nó ở cổng , sắp vào đông rồi . Trời lạnh lắm . Anh đứng dậm chân cho khỏi lạnh mong mỏi nó về . Dương đỗ ở đầu ngõ , nó chuẩn bị bước xuống . Dương kéo tay lại . - Ngày mai nhớ dậy sớm , tao đèo mày đi học . 1 mình mày đi tao không an tâm . - Mày là người yêu tao à ?- Nó hỏi. - không ... Nhưng mày đang bị thương nên tao ... - Được rồi vòng vo tam quốc làm gì - Nó xuống xe - Cảm ơn mày cho tao đi nhờ . Tạm biệt - Nó quanh lưng bỏ đi . Dương hơi chột dạ , đến 1 câu cảm ơn mà nó cũng chẳng chịu cười với Dương lấy 1 lần . Dương thắt chặt dây an toàn rồi phóng đi . Nó lết bàn chân đau vào cổng . Anh Phong trợn mắt , chạy ra đỡ lấy nó . - Mày bị sao vậy ?- Anh Phong lo lắng . - Em ... bị ngã anh ạ - Nó trốn ánh mắt đầy lo lắng của anh . - Ngã ở đâu ? Ai va vào mày ? - Có đám du côn đi đánh võng nên ngã vào em ý mà - Nó cười trừ . - Vậy chỉ bị xê xát thôi à . Để tao xem - Anh Phong chạm vào cánh tay nó , nó gạt nhẹ ra . - Em không sao đâu mà . Anh em mình đi ăn cơm đi - Nó đánh trống lảng . - Mày đói rồi à ? - Chết thật hôm nay anh không nấu cơm ! - Anh Phong gãi đầu - Hay đợi anh ra ngõ mua bát phở về ăn nhé . - Thôi khỏi ! Em ghét ăn mấy hàng gần đây lắm . Anh đi ngủ đi . Em lên học bài . - Học ít thôi ! Mày định tẩu hỏa nhập ma à - Anh Phong đùa . Nó nhảy phốc lên lầu . Mở cặp ra lấy đống sách vở thì nó khựng lại . Cặp mình đựng cái gì mà tự nhiên phồng to thế nhỉ ? . Nó tò mò . Mở ra , Thấy 1 hộp cháo to bự , xung quanh có mấy cái quẩy . Nó lấy ra thì tờ giấy bay xuống . Nó nhặt lên đọc . " Nhớ ăn đó , bỏ phí là chết với tao. " Nó phì cười vì cách viết rất ư trẻ con này chỉ có ông Dương chứ còn ai vào đây nữa . Nó mở hộp cháo ra , nhấc chiếc thìa để sẵn ở đó . Múc 1 khoảng , cho vào miệng . Ngon quá . Chắc không phải hắn làm đâu . Nó cười , nghĩ thầm .
|