[Truyện Gay Ngắn] Ích Kỷ
|
|
*Ích kỷ* Tác giả: Hủ Tỷ
1. Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, trái tim Quân Hi lại giật nảy. Anh nhìn lên đồng hồ treo tường, bấy giờ là gần mười một giờ đêm. Xung quanh đây đều bị bao trùm bởi bóng tối và không khí im lặng lạnh vắng đến đáng sợ. Quân Hi lần mò xuống giường rồi rời khỏi căn phòng tối tăm. Vừa mở cửa nhà, hình ảnh đầu tiên ập vào mắt anh chính là người con trai đó, An Đông mặc chiếc áo sơ mi đen tay dài, ôm lấy bộ ngực rộng lớn càng làm toát lên được vẻ đẹp hình thể vượt trội của hắn. Gương mặt hắn góc cạnh nam tính, điển trai mạnh mẽ, với gương mặt ấy hắn đã đốn gục biết bao trái tim của người khác phái, nhưng đặc biệt hơn cả, chính Quân Hi – một thằng con trai cùng phái cũng phải “lung lay”. Hắn nhìn anh bằng cặp mắt tình mị sau đó cất giọng: – Hôm nay anh làm tốt lắm, cả công ty đều nói vị trí tổng giám đốc sau này của ba tôi sẽ nhường lại cho anh là cái chắc! Trong giọng của hắn, Hi nhận ra được mùi men cay nồng đắng chát. Anh chau mày nhìn hắn sau đó làm như không nghe thấy gì quay lưng đi. – Vào nhà đi, đừng làm ba thức giấc! Tiếng cười man rợ của An Đông rộ lên, kéo dài trong cái tĩnh mịch của màn đêm như tiếng phẫn nộ của ma quỷ. Hắn lập tức bước theo Quân Hi, một tay kéo anh lại bắt anh đối diện với mình. – Anh đừng đùa với tôi, anh nên nhớ, đây là nhà của tôi, ba cũng là ba của tôi và cả cái công ty của ông ta sau này cũng là của tôi! – Cậu điên sao? Nói lớn tiếng như vậy sợ không đánh thức ba à? – Quân Hi cáu gắt. – Phương Quân Hi, hình như anh đang mơ mộng phải không? Anh chỉ là con nuôi thôi, anh được quyền gì tài giỏi hơn tôi? Anh có quyền gì tranh giành với tôi? – Im đi, tôi không có tranh cái gì của cậu cả! Hai người đối diện với nhau, trong đôi mắt của An Đông bấy giờ là nỗi hận thù lớn nhất. Hắn không cam lòng, rất không cam lòng khi hắn không phải là một người có tố chất kinh doanh, hắn không cam lòng mình mãi mãi vẫn chỉ là một tên thất bại trong mắt mọi người trong công ty và cả trong mắt đứa con nuôi của ba mình – Phương Quân Hi. – Anh nói vậy thôi, có phải bây giờ trong lòng anh đang rất hả hê đúng không? Vì tôi là một thằng không có tiền đồ? Một kẻ thất bại? – Tôi không có nghĩ vậy! Cậu…- Định nói gì nhưng Quân Hi ghìm lại, anh quay đi một lần nữa như không để ý, nói: – Vào nhà đi! ** Thay vì về phòng mình, An Đông lại theo Hi về phòng của anh. Hi cũng không ngờ khi mình quay lưng lại thì đã thấy một cái bóng đen vụt tới, tiếp theo đó bằng sức khỏe cơ bắp, hắn ép Quân Hi té nhào lên giường, kìm hai cổ tay của anh lại. – An Đông! Cậu đang làm trò gì vậy? Dù cố gắng vùng vẫy thế nhưng anh lại không thể nào thoát khỏi con người quá mức cao lớn này, có thể trên mọi phương diện Quân Hi đều hơn An Đông thế nhưng duy chỉ về thể lực thì anh mãi không thể thắng. Như những lần chơi vật lộn cùng nhau lúc nhỏ, Hi luôn là người yếu thế. Lúc này Đông như một con hổ hung tợn, đôi mắt của hắn sáng lên trong bóng tối, chằm chặp nhìn người trước mặt. – Sao? Không phải anh có hứng với tôi à? Từ lâu tôi đã biết anh yêu tôi, anh chính là một tên đồng tính kinh tởm. Nhưng cho dù tôi có nói như thế nào thì ba vẫn một mực không tin, hôm nay tôi sẽ chứng minh cho ông ta thấy! Quân Hi nghe thấy thì điếng hồn, An Đông đã phát hiện ra không chỉ là tính hướng của anh mà cả việc anh yêu hắn như thế nào. Đó là chuyện vô cùng khủng khiếp đối với Quân Hi, anh càng vùng vẫy thì người phía trên càng một mực đè ép. Hắn bắt đầu hôn lên cổ của anh, chiếc lưỡi như truyền dòng điện lên từng thớ thịt của Quân Hi khiến anh như ngây dại, Quân Hi biết rõ hiện tại mình không nên có cảm giác đó, nhưng không thể trách, người đang thân mật với anh hiện tại chính là người mà anh yêu thầm trong từng ấy năm qua. Anh rối bời, lồng ngực phập phồng, thoi thóp như con thú bị kẻ thù tóm được chỉ chờ tới lúc bị nuốt trọn. Đợi tới lúc Quân Hi khó tài chống cự nữa, An Đông mới gấp gáp làm những thông đoạn kế tiếp, bắt đầu hắn hôn môi, hôn ngấu nghiến và thô bạo như kẻ hoang dã. Hắn xé áo anh, miệng bắt đầu cười nham nhở. – Hi, anh mãi mãi thua tôi! Căn phòng tràn ngập trong tiếng thở nóng bỏng và tiếng gầm gừ. Bờ môi ấm áp của người kia, chiếc lưỡi mềm oặt ướt át đang ở trên cơ thể anh, trên từng tấc thịt mà nhấm nháp. Đôi lúc, An Đông lại khẽ cắn trên chiếc cổ thon dài làm lộ ra dấu răng, như một loại đánh dấu thuộc địa của thú hoang. Hắn cũng rũ bỏ quần áo của chính mình, động tác thô bạo cứ thế được tiến hành chóng vánh, không bỏ qua nhiều thời gian dạo đầu, phần cơ thể nóng rực đã xuyên thẳng vào người Quân Hi. Giờ khắc đó, anh chỉ biết hít thở thật sâu, miệng há ra nhưng vẫn không thốt ra được lời nào, chỉ có những tiếng kêu đầy tình thú. Người phía trên bắt đầu chuyển động, mọi động tác vồ dập mang tới cơn đau xé rách, hắn thở ồ ồ, không che giấu được nét mặt cực kì phấn khích khi đè được kẻ thù, người mà mình chán ghét dưới thân.
Quân Hi không tưởng tượng được bây giờ anh lại thấy khó chịu tới vậy, ngực đau như có một con dao xuyên thủng, anh nhắm mắt, cánh tay đặt hờ trên trán, bấy giờ cũng chỉ biết nương theo từng động tác như thú hoang của người kia, hơi thở ồ ồ lại rỉ ra. Quân Hi tự dối lòng mình, anh muốn nghĩ rằng, hoàn cảnh hiện tại chính là một giấc mơ không có thật. Nhưng tiếc rằng, nếu là ở trong mơ, con người ta không thể đau đớn tới vậy.
** Giờ phút thức dậy, Quân Hi cảm tưởng như tim mình chết lặng. Nỗi đau thể xác và tinh thần còn còn gì có thể bù lắp được, trên người anh không một tấm chăn, bại diện trước ánh mắt mặt trời tinh khôi. Đó là nỗi xấu hổ nhục nhã. Từ lúc anh thức dậy đã không còn thấy người bên cạnh, Quân Hi gượng ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh, anh phải đi làm, vẫn phải tiếp tục cái cuộc sống không một chút hứng thú này. An Đông nói anh hả hê khi thắng hắn, nói anh muốn tranh giành chức với hắn, nhưng hắn đâu có ngờ đối với anh, cuộc sống ở công ty hoàn toàn là máy móc. Nhưng anh phải sống kiểu máy móc như vậy chính vì anh không còn sự lựa chọn nào khác, với cuộc đời của riêng mình, Hi không hề được quyền lựa chọn. Quân Hi bước vào công ty, điều anh cảm thấy đầu tiên đó chính là một cảm giác kì lạ. Một không khí rất lạnh rất đáng sợ đang bao vây lấy anh. Những cặp mắt và những thái độ xem thường không hề giấu diếm khiến trong lòng Hi vang lên một tiếng sợ rõ ràng. Đi vào thang máy, đứng phía sau anh là một cặp nữ nhân viên, bọn họ rỉ rịt với nhau điều gì đó không muốn Hi nghe thấy, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười khiến lòng anh lạnh đi phân nửa. Quân Hi lại nhận được cú điện thoại từ phòng Tổng giám đốc, anh biết thực sự đã xảy ra chuyện nhưng vẫn mờ mịt không biết là chuyện gì. Khi bước tới phòng Tổng giám đốc, anh bắt gặp An Đông từ trong đó bước ra, hắn nhìn thấy anh thì chợt lộ nên một nụ cười mỉa. Hắn lướt qua anh, như một cơn gió đông lạnh đến thấu buốt. – Quân Hi vào đây!- Giọng nói trầm từ phía bên trong phát ra đã đánh thức anh. Quân Hi bước vào, đối mặt với người đàn ông trung niên mặc vet đen chỉnh tề ngồi trước bàn làm việc. Người này cũng chính là cha nuôi của anh, người bắt anh phải sống một cuộc sống rập khuôn nhàm chán. – Tổng giám đốc gọi con. – Ngồi đi! – Ông ta không nhìn anh, từ tốn hớp một ngụm trà sau đó nói tiếp: – Hôm qua biểu hiện của con thực sự rất tốt, với kế hoạch đó thì chẳng mấy chốc công ty của chúng ta cũng vượt qua thời kì khó khăn này. Ba thực sự rất hãnh diện về con!
– Đó chỉ mới là kế hoạch thôi còn việc thực hiện ra sao thì vẫn còn chưa thể nắm chắc được.
Người đàn ông ngẩn nhìn anh, đôi mắt kia đáng sợ cũng không kém đôi mắt của An Đông, mà nói chính xác hơn là hắn từ khuôn này mà được đúc thành. Quân Hi cảm thấy lại bị bức đến đường cùng, lo sợ và lo sợ. Ông ta kéo hộc tủ lấy ra một xấp hình rồi ném tới trước mặt Quân Hi. Tay anh run run cầm từng tấm hình, nhân vật trong đó không ai khác ngoài anh và một người đàn ông khác đã bị che đi mặt đang thân thiết trên giường, thời điểm khoảng tờ mờ bốn năm giờ sáng gì đó. Chân anh như muốn nhũn ra, không còn sức mà đứng vững, người bị che mặt có ai khác ngoài Phương An Đông ra? – Tổng giám đốc, con… Quân Hi không biết phải giải thích thế nào, hai tay anh vô thức vò những tấm hình này lại, môi bị cắn tới mức như muốn bật máu. Anh cúi gằm mặt, đến cuối cùng biết không thể im lặng nữa mà lên tiếng: – Cho con một cơ hội khác…được không? – Tôi cho anh, nhưng người ta không cho anh! Anh có biết hình của anh bị tung đầy rẫy cả trên mạng rồi không? Tôi thực sự không ngờ cái mà mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay lại là một tên đồng tính, kinh tởm! Là giọng điệu giống hệt với An Đông, tim của Quân Hi co bóp dữ dội. Làm sao anh có thể ngờ người anh yêu lại đối xử với mình như vậy? Nỗi đau đó khiến Quân Hi lặng đi, tất cả, sự nghiệp, thể diện, lòng tự tôn của anh đều bị một đêm cuốn đi sạch sẽ. Cũng chính vì Phương An Đông, nhưng anh lại không hận hắn, anh hận chính bản thân mình vì sao lại đồng tính và vì sao lại yêu một kẻ ích kỷ đến đáng sợ như An Đông. – Từ nay đừng tới công ty nữa, tôi không muốn ầm ĩ! – Con biết rồi, không còn chuyện gì nữa thì con xin phép ra ngoài thu dọn đồ.
Ở nơi này vốn là cõi lạnh lẽo tình người, hầu như tất cả đều kỳ thị người đồng tính, xem đồng tính chính là vết nhơ nhuốc của xã hội. Mặc dù cho hôm qua anh có biểu hiện tốt đến thế nào, thì ngày hôm nay vẫn không tránh được bị người khác khinh khi.
Quân Hi còn không thể ngờ mình lại thản nhiên tới vậy, sự chịu đựng quá mức của anh khiến nhiều lúc anh trở nên trơ lì đi và bây giờ nó chính thức có công hiệu. Không cần sống chết đòi ở lại, không cần giải thích gì nhiều, chỉ thuận theo người trên thế mà làm, một con rối thì chỉ có bao nhiêu thái độ đó cần thiết mà thôi. Quân Hi ôm thùng đồ bước ra khỏi công ty, những người bảo vệ nhìn anh bằng đôi mắt kì thị như đang nhìn thứ kinh tởm. Anh không để ý nữa, mệt mỏi nên chỉ muốn nhìn lên bầu trời thật cao xa.
|
2.
Sau ngày hôm đó, Quân Hi chính thức trở thành kẻ trắng tay vô dụng. Suốt ngày anh chỉ ở trong nhà, thỉnh thoảng thì ra ngoài đây đó một chút. Bên cạnh, thái độ của ba dành cho anh cũng khác đi, ông ta không còn đối đãi với anh như một người con, mà chỉ xem anh giống như một kẻ khách lạ chờ ngày đuổi đi. Về mặt An Đông, hắn dường như rất hả hê, hắn không nghĩ khiến anh trở nên trắng tay lại dễ dàng đến như vậy. Quân Hi vẫn sống, nhưng cái sống của anh chỉ là trên mặt thể xác, tim vẫn đập, vẫn hô hấp nhưng tâm hồn lại là một mảng đen không thấy lối, nhất là khi anh ra đường và gặp người ta đang chỉ trỏ về mình. Hi không biết mình sẽ còn chịu được bao lâu, nhưng trước đó anh vẫn phải sống, hoàn thành cái anh gọi là nhiệm vụ cao cả mà cha mẹ ruột đã chuyển giao cho mình. Buổi tối, sau khi viết vài trang nhật kí buồn tẻ, Hi gấp nó đặt dưới kệ sách sau đó bước lên giường ngủ. Đến giữa khuya, cánh cửa lại đột nhiên mở ra, anh bật ngồi dậy, mờ mờ thấy bóng một người đi vào. – An Đông, cậu vào đây làm gì? – Giọng của anh không chứa tia tức giận hay cảm xúc gì. – Tôi nghĩ anh sẽ nhớ tôi, kể từ đêm đó đã ba ngày rồi chúng ta chưa chạm vào nhau mà? Giọng An Đông đểu cán thốt lên, hắn từ từ ngồi xuống chiếc giường. – Đừng giỡn, cậu đạt được mục đích rồi, còn tìm tới tôi làm gì? Hắn giả vờ suy nghĩ một lúc rồi cười cợt nói: – Xoa dịu vết thương. – Đi ra ngoài…Nếu cậu không muốn để ba biết người thứ hai trong bức ảnh là mình…- Giọng Quân Hi mệt mỏi kéo dài. An Đông không vì câu hăm dọa đó mà lùi bước, hắn tiếp tục tiến tới gần Quân Hi, thủ thỉ vào tai anh – Anh không làm vậy đâu, vì anh yêu tôi… Bờ môi của Quân Hi run lên, phải, vì anh yêu con người này nên anh phải chịu khổ sở như vậy. Hơi thở của An Đông phả vào tai Quân Hi, anh nghe thấy sự gấp gáp của hắn. Hắn đang viện cớ bồi thường hay chỉ là vì muốn tìm chỗ trút bỏ thú tính của mình? Hi vô thức nghĩ rằng mình lại đáng thương hơn khi trở thành công cụ đồ chơi của hắn, hắn đẩy anh xuống giường và tiếp tục hành động nguyên thủy. ** Thời gian lại hững hờ đi qua. Quân Hi thực sự không hiểu con người của An Đông, ngày qua ngày hắn lại càng có nhiều hành động thân mật với anh. Thậm chí ngay cả lúc ba hắn còn ở nhà. An Đông đẹp trai, điều này không ai chối bỏ được, thế nên không cần hắn săn gái cũng có đầy rẫy những cô da trắng tóc dài chủ động dẫn tới thế nhưng hầu như Quân Hi không hề thấy hắn đi với cô gái nào hay qua đêm ở đâu đó, xong việc ở công ty thì hắn lập tức trở về nhà ngay, tâm trạng hắn ngày một tốt lên, cũng không còn thường uống rượu hút thuốc như trước kia nữa. Không cần suy luận nhiều cũng hiểu chính vì hắn đang tự mãn khi thành công đẩy Quân Hi xuống tận vực thẫm. Hắn thực sự rất ích kỷ. Hắn không biết rằng trong lúc hắn đang vui vui vẻ vẻ thì Quân Hi ngày một sa sút, cứ mỗi lần anh rời khỏi nhà đi đâu đó thì nghiễm nhiên gặp những người kì thị đồng tính, tin tức trên mạng rất nhiều, mỗi ngày đều cập nhật thế nhưng không hiểu sao sự kiện của anh lại được xem như là thứ kinh điển để mọi người nhai đi nhai lại không chán. Một giám đốc có tài của một công ty nổi tiếng vì bị phát tán hình nóng mà trở nên tay trắng luôn là chủ đề cho người ta săm soi. Hôm nay nhà chỉ có Quân Hi và An Đông, ba hắn đã sang Singapo công tác vài ngày. Quân Hi thực sự nuốt không vô những món ăn mà chị giúp việc nấu nữa, mà nói chung khẩu vị của anh ngày càng mất đi, như một căn bệnh tinh thần làm ảnh hưởng vậy. Chưa tới ba đũa, Quân Hi đã đứng dậy rời bàn. An Đông tỏ thái độ không vui nhìn anh rồi cất tiếng: – Anh định giữ eo sao? Tôi không thích ôm người quá gầy! Chị giúp việc đứng kế bên đã xanh mặt, về chuyện của hai người tuy là ba của An Đông không hay biết nhưng chị giúp việc nhà có thể đã nhận ra, nhưng rõ ràng chị ta là người biết điều. Quân Hi không trả lời đi vào bếp rót một ly nước lọc sau đó bình thản uống. Uống xong anh quay trở về phòng, gieo mình lên chiếc giường lớn rồi thiếp đi. Đến lúc nào đó, khi bóng tối đã tràn ngập cả không gian, Quân Hi bất ngờ tỉnh giấc khi nghe tiếng chuông điện thoại reo lên. Trong bóng đêm anh lòm còm bò tới nhặt chiếc điện thoại tưởng chừng sẽ im lặng trong suốt thời gian tới này, quả thật, kể từ ngày đó, đây là lần đầu tiên có ai đó gọi điện cho anh. Quân Hi tiếp điện thoại, nhưng anh không nói gì, một lúc sau người ở đầu dây bên kia liền đầu hàng cất tiếng: – Anh còn sống không? – Thụy Nhu? Là em sao? – Chứ anh nghĩ còn ai dám gọi cho anh? Quân Hi mím chặt môi, quả nhiên là cô ấy, là bạn gái cũ của anh và cũng là người mà anh nợ rất nhiều. – Em gọi anh là có chuyện gì? – Không, chỉ muốn hỏi anh còn sống hay không thôi. Chuyện đó…em cũng được biết rồi. Mà bây giờ anh có thời gian không? Tới quán bar của em đi. Quân Hi định từ chối nhưng khi đó Thụy Nhu đã cúp máy. Anh nhìn màn hình sáng cho tới lúc tắt thì mới đứng dậy, lấy áo khoác mặc vào rời khỏi phòng. Vừa bước tới cầu thang đã thấy người kia, hắn nhìn bộ dạng sắp ra ngoài của Hi rồi khẽ châu chiêu. – Anh còn dám vác mặt ra ngoài sao? – Mặc tôi! Khi Quân Hi lướt qua An Đông, anh bị hắn kéo lại. Tiếp đó An Đông liền ôm chầm lấy anh, hắn hôn vào cổ anh, bàn tay luồn vào trong áo. – Phương An Đông! Buông ra… Lần này Quân Hi chống cự quyết liệt, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của hắn. Hắn trông càng tức giận hơn quát lớn: – Anh đừng có làm giá với tôi, cỡ Phương An Đông này nếu muốn thì có hàng tá người đến xếp hàng để được leo lên giường của tôi! – Vậy thì xin tìm người đó!- Quân Hi không cảm xúc đáp. – Được ! An Đông lấy điện thoại từ trong túi ra bấm gọi cho ai đó, chưa chờ đến lúc người kia bắt máy hắn đã sỗ sàng quát: – Muốn ngủ với tôi thì đến nhà! Hắn quay lại thì đã không còn thấy bóng dáng Quân Hi đâu nữa. Gương mặt An Đông méo mó đến cực điểm, hắn quăng chiếc điện thoại từ tầng ba xuống đất, vỡ toang.
|
3. Chia tay đã là chuyện của hai năm trước, giờ phút này gặp lại thì đối với Quân Hi, người phụ nữ trước mặt cũng chẳng khác đi nhiều. Thụy Nhu diện váy xanh, gương mặt xinh đẹp như một thiên thần kia khiến người nào trông thấy cũng đều yêu mến. Cô ta nhìn Quân Hi rồi cười một cách thoải mái, đó là khí chất của một nữ chủ quán bar. – Chào em! – Hi anh, chia tay rồi mà cứ như người không quen, không thấy anh tới đây thăm em lần nào! – Xin lỗi, tại anh bận quá! – Giờ còn bận không? – Ừm…chắc không! Hai người nhìn nhau cười thật tươi. Quân Hi không nghĩ rằng mình lại còn có thể cười như thế, đã lâu rồi anh không được sảng khoái như hiện tại. Ở đây có nhạc xập xình, có nhiều người nhưng cũng không có ai để ý tới anh cũng không có ai chỉ trỏ này nọ. Hi đảo mắt nhìn một vòng sau đó quay sang hỏi Thụy Nhu đang ngồi bên cạnh. – Dạo này em cũng bình thường hả? Thụy Nhu uống rượu bằng ống hút như một con nai tơ mới ra đời, đầu gật gật. Uống xong, cô ta đặt ly trên bàn, nhìn Quân Hi cười ý nhị. – Lúc trước anh đá em, em còn tưởng anh chê em gái quán bar…ai dè… Đối với thái độ thoải mái của Thụy Nhu, Quân Hi cũng không khó xử liền trả lời. – Chuyện lúc trước anh xin lỗi vì anh…nhưng mà anh không phải nghĩ như vậy, anh không cố ý tổn thương em. – Hây, chuyện lâu rồi em cũng chẳng để ý nữa… – Em không thấy anh đồng tính là kinh tởm à? Thụy Nhu nghe thấy cười đáp lại. – Nói thật với anh, lúc trước thì có đôi chút. Nhưng hiện tại thì không, vì em có đứa em…Thì chuyện cũng xảy ra phức tạp lắm, cuối cùng hai người yêu nhau vẫn đến được với nhau đó thôi, em còn thấy tình cảm của chúng nó rất đẹp. Haha…bây giờ còn nhận con nuôi nữa chứ, bọn nó vẫn thường gửi hình về cho em xem… Thụy Nhu nói mà không giấu được sự vui lây, điều này khiến Quân Hi thấy hơi cảm động. Anh cầm ly rượu lên rồi uống một hơi cạn.
** Sau cuộc trò chuyện với Thụy Nhu, Quân Hi cảm nhận được mình sống lại một nửa. Chính sự nhiệt tình và lời khuyên của cô đã giúp cho Hi rất nhiều. Hai người nói chuyện rất lâu, lúc nhận ra thì kim giờ đồng hồ đã nhích tới con số mười hai. Anh rời quán bar và trở về nhà khi người toàn mùi men chua, Quân Hi lảo đảo vào nhà. Nhưng vừa bước tới cửa đã thấy An Đông ngồi ở sofa, hắn thấy anh thì đôi mắt nổi lên ngọn lửa tức giận liền lao tới quát: – Còn biết đường về sao? Quân Hi nghe thấy giọng nói kia, tim lại co thắt. Tại sao anh vẫn luôn rất tốt nếu người này không xuất hiện, còn khi hắn xuất hiện thì luôn mang tới những cơn đau khác thường và âm ỉ? Hi chau mày nhìn hắn rồi không nói không rằng bước đi. An Đông càng nổi cơn thịnh nộ khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hắn quay sang kéo Quân Hi lại gần, vô tình nhìn thấy một vết son chói đỏ trên áo anh. Theo ánh mắt đông cứng kia, Quân Hi cũng thấy được vết son đó, chắc hẳn là lúc Thụy Nhu say quá nên ngả vào người anh mà để lại. Quân Hi không để ý nhưng rõ ràng An Đông chẳng thể xem như chưa nhìn thấy gì, thậm chí tay của hắn liền giật mạnh, bờ môi thoáng run lên. Nhanh như cắt hắn ném Quân Hi lên sofa, nắm lấy tóc anh, cơn giận bùng phát như vũ bão: – Anh…Anh dám? Anh dám ra ngoài tìm gái sao? Lúc Quân Hi chưa hồi phục thần trí thì hàng cút áo đã bị giật bung ra, anh trợn mắt nhìn An Đông như con thú hì hục gỡ từng lớp quần áo của mình. – Cậu điên à? Ở đây là phòng khách! – Tôi xem sau này anh còn dám ra ngoài tìm gái nữa hay không! – Đừng, đừng… Quân Hi chống cự quyết liệt nhưng không thể nào được, mắt anh từ từ tối lại mặc dù ở phòng khách tràn ngập ánh đèn, thậm chí có thể thấy được từng lỗ chân lông. Phương An Đông như con thú ngấu nghiến con mồi của mình, hắn không còn nghe thấy điều gì nữa, cơn chiếm hữu của hắn chưa từng mãnh liệt đến thế, hắn biết rõ hắn là kẻ ích kỷ như thế nào. Đồ vật của hắn thì chỉ có một mình hắn được phép động vào, không ai khác có thể… Quân Hi khóc, anh thấy toàn bộ thế giới của mình lại lần nữa sụp đổ. Bây giờ anh không còn thấy điều gì nhục nhã hơn thế này, lòng tự trọng của anh đã mất đến không còn chút nào nữa, mà khi còn người đã mất lòng tự trọng thì xem như một cái xác không hồn. Anh tức giận, nhưng An Đông không biết điều đó, hắn vẫn mãi mê thổi ngọn lửa dục vọng. Đến lúc cả hai sắp hòa nhập vào nhau thì đột nhiên cánh cửa mở toang ra, người đàn ông trong gương mặt dữ tợn hùng hổ bước vào. An Đông là người nhận ra trước, hắn lắp bắp. – B…a…ba…
|
4.
Quân Hi hốt hoảng bật dậy ôm lấy chiếc áo chỉ che được nửa phần thân thể của mình. Khi chưa ai định hồn lại được thì người đàn ông đã bước tới cầm chai rượu trên bàn đập xuống đầu anh. – Ba đừng mà! Xoảng một tiếng, rượu đỏ hòa lẫn vào máu chảy xuống người Quân Hi, anh đau đớn ôm lấy đầu. An Đông hốt hoảng nhìn ba mình cầm tiếp một chai rượu khác, hắn dường như ngay lập tức ôm lấy Quân Hi. – Thằng khốn nạn! – Ông ta quát lên, âm thanh kinh hoàng nhưng động tác dừng lại nửa chừng. Có lẽ vì người đang che chắn cho Quân Hi lúc này chính là con trai ruột của mình, nói sao ông ta cũng không nỡ ra tay. Cuối cùng người đàn ông cố ghìm xuống lửa giận, chỉ tay ra ngoài phía cửa. – Ném nó ra ngoài, đừng làm thứ này ô uế nhà tao! An Đông lúc này mới định thần, vén mái tóc trên mặt Quân Hi thấy rõ trên trán vẫn tuôn máu nên dìu anh đứng dậy. – Mày đi đâu? Cô Lý mang thằng khốn này ném ngoài đường cho tôi! – Ba, anh ta đang bị thương…con mang anh ta tới bệnh viện… – An Đông gấp gáp nhìn cha mình. – Để làm gì? Nó chết thì mặc xác nó, còn mày? mày… Người đàn ông ôm lấy ngực trái, vì quá kích động nên ông ta lên cơn đau tim, tay vịn vào sofa thở gấp. – Cô Lý dìu ba tôi! Cô người làm từ phía trong chạy vọt ra dìu người đàn ông lên sofa sau đó lấy thuốc cho ông ta uống vừa vuốt ngực khiến ông ta dễ thở hơn, khi quay lại thì đã không còn thấy hai người kia. ** Quân Hi nhập viện, không chỉ vì vết thương trên đầu mà còn vì sức khỏe ngày một suy yếu của anh. Anh ở trong bệnh viện suốt ngày, không còn nhà để về cũng không còn gì cả, An Đông mỗi ngày vẫn tới chăm sóc nhưng với thái độ hờ hững của anh cũng khiến hắn tức giận mà từ đó ít ghé sang hẳn, sinh hoạt hằng ngày đều do y tá phụ trách. Nhiều lúc An Đông tranh thủ thời gian ghé sang bệnh viện, hắn thường đứng ngoài cửa nhìn vào, mỗi ngày lại thấy anh gầy đi một ít. Hắn không biết hình dung cảm giác của mình ra sao, nhưng những lúc nhìn Quân Hi như thế thì hàng lông mày của hắn càng đâu lại. Một hôm hắn vô tình nhìn thấy Quân Hi mượn điện thoại nói chuyện với ai đó, thái độ thực sự rất phấn khởi hoàn toàn khác với bộ mặt lúc gặp hắn, hắn đâm ra khó chịu, hắn căn dặn các y tá xem chừng anh và không muốn anh gặp riêng bất kì ai. Quân Hi lại ở chìm trong một guồng quay lẩn quẩn, suốt ngày chỉ biết ở trong phòng bệnh. Thế giới của anh ngày một nhỏ hẹp đến cực điểm. Anh ngồi trên giường, qua ô cửa sổ nhìn thấy bên ngoài là một sân cỏ, có ánh nắng ấm áp, có chuồn chuồn bay và còn có những bông hoa. Đó là tự do, một cuộc sống mà người bình thường nên có, khóe miệng anh vô thức giương lên, nhưng lại pha chút cay đắng, ánh mắt bi thương ngập tràn như muốn trào ra.
Cửa phòng toang mở, An Đông mang theo chén cháo còn bốc khói nghi ngút bước vào, gương mặt hắn lúc nào cũng vậy, một vẻ khó chịu và chút khinh miệt. – Ăn đi! Hắn để chén cháo trên bàn rồi ra lệnh. Quân Hi như không nghe thấy, lơ đễnh nhìn phía cửa sổ. – Anh còn làm giá? Bây giờ nếu buông tôi ra thì anh không còn gì hết, nhà cửa, tiền bạc, cái gì cũng không có! Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, sau khi ra viện tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho anh! Hắn dường như nghe thấy tiếng cười khẩy rất nhỏ của Quân Hi. An Đông cầm chén cháo đến trước mặt anh sau đó từng muỗng mà đút, muỗng cháo tới miệng nhưng Quân Hi vẫn mím chặt. Nhất thời tức giận, hắn vung tay ném chén cháo xuống đất. – Muốn nhịn thì nhịn, xem người chết đói có phải là tôi hay không! Nói rồi hắn dợm rời khỏi, nhưng lúc đó Quân Hi đột nhiên cất tiếng hỏi: – An Đông, cậu có yêu tôi không? Hắn thoáng giật mình, sau đó lấy lại vẻ mặt tự đại đáp: – Nực cười! Thời điểm trở lại đã là ba ngày sau, hắn đoán chắc bây giờ Quân Hi đã không còn ương bướng nữa. Gương mặt An Đông thoáng hiện tia vui vẻ khác thường, thế nhưng khi vào tới phòng bệnh hắn lại ngỡ ngàng nhìn tất cả trống không. – Người đâu? – Hắn hỏi cô y tá phụ trách. – Tôi…Tôi không biết nữa, hồi tối hôm qua anh ta vẫn còn ở đây nhưng sáng hôm nay… – Tại sao cô không biết? Không phải tôi đã kêu cô phải trông chừng anh ta rồi sao? – Hắn chau mày khó chịu nhìn cô y tá. – Xin lỗi, nhưng tôi cũng còn một vài bệnh nhân khác nữa, đâu có thể lúc nào cũng đi theo… – Khi nào anh ta về thì gọi điện cho tôi! Chưa để cô ta nói hết, An Đông đã phất tay bỏ đi. Đối với sự biến mất của Quân Hi hắn cũng không quan tâm nhiều, vì hắn nghĩ ngoài hắn ra thì anh không còn quen biết ai hết và cũng không còn chỗ nào để đi. Chỉ cần một vài ngày thì Quân Hi nhất định lại quay về. Nhưng sau đó tình hình lại hoàn toàn khác hẳn, một ngày, hai ngày, ba ngày rồi một tuần trôi qua Quân Hi vẫn chưa trở về, tâm trạng của An Đông theo đó liền xấu hẳn đi, hắn không tin được anh lại bỏ đi như vậy, cũng không biết anh đi đâu, cứ như thế dù không muốn chờ đợi nhưng trong phòng ngủ của hắn ngày càng có nhiều đầu lọc thuốc lá hơn, hắn cũng tự thấy bản thân mình không thể tập trung vào công việc nhiều như trước nữa, hắn không biết mỗi ngày thức dậy rồi đi làm rồi lại về nhà là vì cái gì. Tháng thứ hai trôi qua, An Đông ở trong phòng làm việc vô thức dùng móng tay vẽ nguệch trên bàn làm việc, hắn nhìn về phía chiếc bàn làm việc trước kia của Quân Hi, trong lòng ngực dâng lên một cảm giác nhói khủng khiếp, hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, vò đầu bứt tóc nhưng vẫn không thể tìm ra vì sao mình lại có cảm giác vô cùng khó chịu này. Rốt cuộc hắn không chịu đựng nổi nữa, hắn bước tới cái bàn làm việc đã từng của Quân Hi chạm vào mặt bàn, đôi tay run lên sau đó hắn ném toàn bộ những giấy tờ trên đó, cả chiếc máy tính của công ty, bình thủy tinh…Tất cả đều đổ vỡ hết. Hắn thỏa dạ lại tiếp tục về vị trí làm việc của mình. Nửa năm trôi qua, An Đông không còn muốn về nhà nữa. Khi hắn đi ngang phòng của Quân Hi tuyệt nhiên liền cảm nhận được anh đang ở trong đó, nhưng khi gấp gáp mở cửa phòng thì trong đó chẳng có gì ngoài mùi hương đã từng quá quen thuộc với mình, cảm giác hụt hẫng đó khiến tim hắn như ngừng đập, trống trãi, hoàn toàn trống rỗng. Có một lần hắn chạy ra khỏi nhà vào nửa đêm, trời tối mịt hắn không biết mình phải chạy đi đâu, chỉ biết chạy, chạy đến khi nào không thể chạy được nữa, mệt mỏi rồi lăn ra đất, hắn vô cùng bực tức nhưng lại chẳng biết nguyên do gì, căn bệnh đó cứ mãi dày vò hắn, ngày một tăng thêm, ngày một trầm trọng chứ không có dấu hiệu thuyên giảm. An Đông ngủ ở phòng làm việc, hắn mơ thấy một người rất giống Quân Hi nhưng khi hắn chạm vào người kia thì bỗng dưng người đó trở thành kẻ xa lạ, không phải là Quân Hi. Hắn giật mình tỉnh dậy, ngờ nghệch quẹt trên má mình là những giọt nước.
|
5. Một khoảng thời gian lâu sau đó An Đông có nghĩ tới khả năng Quân Hi sẽ mãi mãi không trở lại, suốt quãng đời còn lại của hắn sẽ không được nhìn thấy anh nữa, hắn trở nên quẩn bách, lao vào rượu và thuốc lá. Chỉ có hai thứ đó mới khiến hắn tạm thời quên đi nhiều thứ, quên đi Quân Hi đã rời đi, không còn một tin tức gì. Thế nhưng khi hắn tỉnh táo thì hắn lại càng nhớ rõ trước kia mình đã đối xử với anh như thế nào, đã dồn anh vào bước đường cùng như thế nào. Hắn hối hận, hắn ngậm nhấm sự hối hận và dày vò, chỉ vì sực ích kỷ nông nỗi, ấu trĩ của hắn. Lại một năm trôi qua nữa, hắn bắt đầu tìm kiếm tung tích của Quân Hi, hắn nhờ rất nhiều thám tử tìm kiếm, cũng rất nhiều lần thất vọng. Ba của hắn biết tin này thì rất tức giận nhưng ông ta lại không thể làm gì khác vì ông ta chỉ còn một đứa con duy nhất để nối nghiệp mình. An Đông không còn quan tâm ai nghĩ gì nữa, ngay cả chuyện công ty hắn cũng phớt lờ, hắn lao đầu vào tìm kiếm Quân Hi, hắn nhận ra anh chính là người quan trọng của hắn suốt cuộc đời này. Thế nên khi nhận được tin báo chỗ ở hiện tại của Quân Hi, hắn như mừng đến phát điên, cầm trong tay tờ giấy thật chặt rồi một mạch lái xe rời khỏi. Chỗ ở của Quân Hi cũng không cách xa đây là mấy, chỉ cần rời khỏi thành phố, đi thêm một quãng gần một giờ đồng hồ nữa thì tới. Đó là một tỉnh nhỏ, rất yên bình, phong cảnh lại đẹp. Cũng không mấy khó để tìm thấy địa chỉ được ghi trên tờ giấy, An Đông vừa phấn khích lại lo sợ, hắn không biết khi nhìn thấy mình Quân Hi sẽ như thế nào, có còn ghét bỏ và trốn chạy hắn nữa hay không. Nhưng cảm giác không thể dấu được chính là vui sướng, tim hắn đập thổn thức trong lòng ngực, giống như mỗi lúc hắn ôm và gần gũi anh. An Đông hồi hộp bấm chuông cửa, chưa được hai tiếng đã có người bước ra. Nhưng không như hắn mong đợi, người mở cửa lại không phải là Quân Hi mà lại là một người đàn ông cao ráo lại rất đẹp trai, trong giây phút hai người giáp mặt, An Đông không biết phải nói gì nữa, hắn có nghĩ tới nhiều trường hợp nhưng trường hợp tồi tệ nhất chính là Quân Hi đã cùng một người đàn ông khác xây tổ ấm và theo như hắn trường hợp xấu nhất đã tới, tim hắn nhói lên từng cơn đau không tưởng. Nếu so sánh bề ngoài, thực rất khó để thấy được giữa hắn và người kia ai hơn ai, đều rất cao lớn và đẹp trai, nhưng nếu là người Quân Hi chọn chắc hẳn anh ta rất thương nó, An Đông cúi mặt nén cay đắng sau đó lại ngước lên hỏi. – Cho hỏi ở đây có phải có người tên Quân Hi? Người đàn ông chau mày nhìn An Đông sau đó thì gật đầu, tự nhiên hỏi lại: – Quen biết? – Phải, tôi có thể gặp anh ta một lần không? – Sao lại không. Thái độ hơi bất cần một chút nhưng An Đông không để ý, người trước mặt nhường chỗ để hắn bước vào nhà sau đó liền đi tới phòng khách nói vọng vào nhà bếp. – Quân Hi, có người tìm anh! – Ai vậy? Quân Hi từ trong bếp vẫn còn mang tạp dề bước ra ngoài, khi thấy An Đông đang đứng giữa nhà, anh liền ngẩn ra . Đã bao lâu hai người không gặp nhau, An Đông đã gầy hơn trước, da cũng ngâm đen đi không ít, gương mặt còn lúng phúng râu còn Quân Hi thì lại chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn cao ráo thanh mảnh, đường nét khuôn mặt dịu dàng dễ chịu. An Đông bước tới vài bước, thực sự muốn ôm lấy anh nhưng lại không dám, đôi mắt hắn đỏ lên, một mực nhìn gương mặt của Quân Hi như muốn bù đắp hình ảnh thiếu trống mấy năm nay, khóe mắt hắn đỏ hoe, hết nhìn Quân Hi, hắn lại nhìn người đàn ông kia. Người kia bình thản ngồi xuống sofa lấy một tờ báo lên xem như không để ý màn trùng phùng giữa hai người. – Thấy anh hạnh phúc như vậy…tôi cũng mừng… Người đàn ông kia nghe thấy vẫn im lặng nhưng khẽ kéo tờ báo xuống, chỉ lộ đôi mắt đang quan sát. Quân Hi không đáp, chỉ nhìn An Đông một lúc rồi lại dời mắt đi. – Thật cảm ơn cậu vì đã quan tâm, như cậu thấy, tôi đang rất hạnh phúc! Hai bàn tay An Đông siết thật chặt làm lộ cái những khớp ngón xanh mét, hắn từng nghĩ tới việc cướp Quân Hi trở lại nhưng hắn biết đó chính là biểu hiện của sự ích kỷ. Hắn đã từng là người rất ích kỷ và khiến cho người hắn yêu phải khổ sở, hắn không muốn lập lại điều đó một lần nữa, nếu như Quân Hi lại vuột khỏi bàn tay hắn, biến mất không tin tức một lần nữa thì hắn không thể chịu đựng nổi, một lần đã là quá đủ rồi. An Đông cố nhủ bản thân thả lỏng, hai bàn tay của hắn cũng buông ra, buông xuôi cho cả hai người, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy vô cùng đau đớn, đau tới mức như không thể đứng vững nữa. Hắn hít một hơi sâu sau đó cố nặn ra một nụ cười méo mó. – Xin lỗi vì tất cả! Chúc anh hạnh phúc! Lúc quay lưng đi, hắn không khống chế được nên nước mắt cứ thế tuôn ra. Buông tay Quân Hi chính là điều khó khăn nhất mà hắn từng làm, nhưng hắn biết mình cần phải làm thế. Người ta nói, yêu là sự cho đi không cầu mong đền đáp, đó mới là yêu, còn hắn thì sao? Lúc nào cũng muốn mọi thứ về tay mình, không muốn cho đi thứ gì. Từ nhỏ đã vậy, tới lớn cũng vậy, nhưng Quân Hi lại là người đặc biệt, anh không bao giờ trách khứ hắn, từ nhỏ đã che chở đứa em nhỏ như hắn, và còn…yêu thương hắn đến mức như vậy. Hắn không muốn bản thân mình ích kỷ nữa, vì ích kỷ chỉ làm cho người mà hắn yêu thêm đau khổ. Hắn nhắm mắt, gượng cười.
Vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên hắn lại thấy có vài bóng người đang tiến tới, cụ thể là một cô gái xinh đẹp, một người con trai da trắng hơi thấp bé và còn một đứa con nít chừng năm, sáu tuổi rất kháu khỉnh. Bọn họ nhìnAn Đông bằng đôi mắt ngờ vực, hắn vội vã lau nước mắt sau đó bước đi nhưng bất chợt lại nghe thấy tiếng gọi. – Anh, chờ đã! Thụy Nhu chạy tới trước mặt An Đông, nhìn vào trong nhà thấy tình hình rõ ràng cô ta cũng hiểu được nên nhoẻn miệng cười. – Trần Uy! Mau ra xách độ phụ “vợ con” cậu kìa! Người đan ông ngồi trên sofa lập tức bỏ tờ báo xuống, bước ngang qua An Đông đến chỗ cậu thanh niên thấp người và một đứa trẻ. Đứa trẻ thấy anh ta lập tức nhào tới – Ba lớn! Hướng Trần Uy bế nó lên nũng nịu. – Để xem bé Đan của ba đi chợ mua được gì nào! – Ba nhỏ và con mua được rất nhiều đồ luôn! Hướng Trần Uy đưa mắt với người con trai nhỏ bé đứng trước mặt, hai người nhìn nhau cười sau đó cùng bước vào nhà. An Đông sững sờ, thì ra bọn họ là gia đình. Nói vậy thì Quân Hi vẫn… – Tôi là bạn của anh ấy, anh ấy muốn đi đâu đó một thời gian nên nhờ tôi…Thôi hai người cứ nói chuyện đi! Thụy Nhu dứt lời thì lập tức bước vào nhà bếp. Bấy giờ chỉ còn lại hai người, An Đông không nén được mừng rỡ chạy tới trước mặt Quân Hi. – Hi, em xin lỗi…Có thể tha thứ cho em không? Thời gian qua em biết mình rất ích kỷ, nhưng em có thể sửa đổi, vì anh cái gì cũng có thể. Quân Hi vô cảm nhìn người trước mặt rối rít, đáp lại thờ ơ: – Không. An Đông không cảm thấy thất vọng, mà thay vào đó hắn lại quyết tâm hơn nữa. – Em nhất định sẽ làm anh tin, em yêu anh! – Nhưng tôi hết yêu cậu rồi! – Anh sẽ lại yêu em thôi, anh chỉ cần không ghét bỏ em. Trong mắt An Đông tràn ngập sự hưng phấn nên hắn cũng không để ý lúc Quân Hi quay người bỏ đi, trên môi anh ẩn hiện là một nụ cười mãn nguyện.
HẾT.
|