Thầy Giáo Tuổi 18
|
|
-Nhóc muốn anh chứng minh?? Hắn hỏi lại nó. -ừm, chứng minh anh nói là anh yêu tui. Hắn vội cúi người xuống, ắm nó lên. Bất ngờ trước hành động của hắn, nó hét lên. -Anh làm cái trò gì vậy, mau thả tui xuống. -Thì anh đang chứng mình tình yêu của mình dành cho nhóc nè. Hắn trả lời trong khi tay còn ẵm nó. -Ai biểu anh chứng minh bằng cách này hả? Có thả tui xuống không hả? Nó cảm thấy lo lắng vì giờ đây trong nhà chỉ có nó với hắn. Ai mà có thể đảm bảo rằng hắn không "mần thịt" nó. Bây giờ là cơ hội tốt cho hắn, hizz tất cả củng tại nó. Tự nhiên kêu hắn chứng minh chi nữa. -Anh đâu có gì quý giá đâu. Chỉ có tấm thân anh đã cố gìn giữ hơn hai mươi năm qua để "cho" nhóc, chứng minh cho tình yêu của anh. Nó không ngờ tên này lại "dâm tặc" như vậy. Hizz, sau này phỉa cảnh giác hơn mới được. Mà không biết có qua khỏi lần này không mà nói tới sau này. -Anh đừng có điên điên khùng khùng nữa được không hả? Anh là làm gì tui là tui "cắt" đó. Hắn không trả lời mà vẫn bế nó trên tay. Lúc này chỉ cách chiếc giường vài mét.Hizz, tội nghiệp, mà tình cảnh lúc này làm nó nhớ đên lần đầu "make love" của mình. Đó là lần đầu tiên nó biết thế nào là hạnh phúc của việc "cho và nhận". Khi đó cậu ta hỏi nó có ân hận không? Nó đã trả lời không. Nhưng giờ đây nếu hỏi nó câu như vậy thì chắc chắn nó sẽ bảo có. Nhưng hối hận thì đã muộn. Cậu ta còn nói với nó "Sau này dù có chuyện gì xảy ra thì Thiên hãy nhớ rằng, Thiên là người Hiếu luôn yêu thương, nhớ nha. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì". Hóa ra cậu ta đã biết được tất cả nhưng vẫn đối xử với nó như vậy. Liệu đó có phải nó những lời thật lòng mà của cậu ta không? Nhưng bây giờ những lời nói đó đâu còn ý nghĩa nữa, tất cả đã là quá khứ rồi-một quá khứ buồn. Thấy nó im như vậy thì hắn cứ tưởng rằng nó đang giận. -Nếu nhóc không thích thì thôi. Anh củng không ép. -Hả??...Anh điên hả, soa tui lại thích làm mấy chuyện này. Tui đâu có như anh... Mặc dù biết rằng khi yêu "cho và nhận" là điều bình thường nếu không muốn nói việc đó còn giúp tình yêu thêm thăng hoa, thằm thiết, mặn nồng. -Mà anh tới sớm chi vậy? -Thì anh củng nhớ nhóc, bộ anh tới dẫn chơi không được hả? -Ơ...tui đâu có ý đó đâu... -Anh không ngờ em có thể bỏ mặt mọi người để ở đây hí hí với tên này. Nó và hắn quay lại thì thấy Hiếu đang đứng trước cửa phòng. -Chuyện của tao với Thiên, không cần mày quan tâm. -Tôi không nói chuyện với anh. Quay lại với nó cậu ta tiếp. -Mới sáng mà hạnh phúc thế rồi. -Cảm ơn vì sự quan tâm của cậu, nhưng tôi thấy là cậu đang làm phiền không gian riêng của tôi đó. Còn bây giờ tôi ra ngoài với "người yêu" của mình rồi. xin lỗi vì không thể tiếp đãi cậu được. Nó cố nhấn hai tiếng "người yêu" cho cậu nghe, quay sang hắn nó nói. -Chúng ta đi thôi. Khi hắn nắm tay nó kéo đi, thì cậu cũng nắm tay nó. Thế là hai người nắm hai tay nó, cả hai không ai muốn buông tay cả. Họ nhìn nhau như bằng ánh mắt sắc lạnh như muốn giết chết đối phương.
|
-Mày làm gì vậy? Buông tay Thiên ra. Dường như cậu ta không để ý tới lời nói của hắn, mà nhìn nó chằm chằm. Hôm nay cậu đích thân tới là muốn có một buổi hẹn hò hành phúc với nó. Nếu nó chấp nhận thì cậu sẽ không đe dọa nó nữa, vì cậu biết nếu cứ uy hiếp nó thì sẽ chẳng được gì mà càng làm nó hận mình hơn. Hi vọng sau buổi hẹn hò ngày hôm nay, thì nó sẽ hiểu cậu hơn. Nhưng nào ngờ, bước tới cửa đã gặp cảnh không mấy tốt đẹp gì nếu không nói là tồi tệ. -Cậu làm gì thế, bây giờ buông tay tôi ra được chưa. Nó nói bằng giọng lạnh lùng vô cảm. Ai nói thì nó không quan tâm nhưng người nói lại là nó- người mà cậu dù có chết thì vẫn yêu nó. Lời nói lạnh lùng của nó như nhát dao sắc nhọn đâm thằng vào tim cậu. Như chưa thỏa lòng mình, nó buông thêm câu nữa khiến tim cậu vỡ vụn ra từng mảnh. -Làm ơn buông cánh tay bẩn thỉu của cậu ra khỏi người tôi. tôi không thích bàn tay của kẻ hại ông mình chạm vào người mình. Người cậu chết lặng, đến nước này thì cậu không thể nắm lấy tay nó nữa. Đến nước này thì cậu đành dùng con át chủ bài cuối cùng, mặc dù có tàn nhẫn, độc ác nhưng hi vọng sẽ làm nó thay đổi. -Em thích thì cứ đi, nhưng anh nói trước nếu em đi thì chắc chắn rằng em sẽ không bao giờ gặp lại những người mà em yêu thương. Lần này mà 4 người chứ không phải hai nữa. Em biết anh yêu em rất nhiều mà, anh đâu thể sống khi thiếu em được. Bây giờ em đã bỏ anh như vậy thì cuộc sống với anh đâu còn ý nghĩa gì nữa. Một lần nữa, nó lại đứng trước giữa tình và hiếu. Nó không biết đâu mới là lựa chọn đúng đắn, khi trước thì cậu ta nói vậy để ép buộc nó nhưng bây giờ nó thấy trong gương mặt cậu hiện lên sự bất lực. Phải chăng bất lực không thể giữ người mình yêu bên cạnh, nhìn người mình yêu bị người khác cướp đi trước mặt mà chẳng làm được gì. Không hiểu sao khi nó nhìn vào mắt của cậu, thì lại thấy nó xa xăm như thế, một nỗi buồn vô định. Liệu cậu ta có vì nó mà sẵn sàng kết thúc cuộc đời của mình tại đây không? Nó không dám chắc. Lần này thì nó không dám đặt cược như lần trước nữa rồi vì nó sợ, sợ sẽ không còn được gặp mặt những người mà mình yêu thương như cậu ta đã nói. -Em xin lỗi anh nha. Để khi khác em bù cho anh. -Vậy là sao hả? hắn ngạc nhiên khi nghe hắn nói như thế. -Hai bác, ông và bác quản gia là những người thân của em. Em không thể ích kỉ mà nhìn họ bị tổn hại được. Xin anh hiểu cho em. -Vậy anh có thể đi cùng em. -Không được. Nghe hắn nói thế cậu ta lên tiếng phản đối. -Tại sao? Hắn hỏi lại. -Vì chuyện này không liên quan tới anh, nên anh không thể nhúng tay vào. -Không liên quan ư? Bây giờ tao là người yêu của Thiên, bộ mày không nghe Thiên nói lúc nãy hả? Cậu cảm thấy khó chịu khi nghe hắn nhắc tới 2 tiếng "người yêu" nhưng cậu đang là người có lợi nên không muốn tranh cãi với hắn. -Em đi một mình được rồi. Anh yên tâm đi, em sẽ không sao đâu. Thấy hai tên này có vẻ không ổn nên nó lên tiếng. -Nhưng.... Hắn cảm thấy tức giận khi bị Hiếu xen vào. Sao mà không tức giận được khi sắpcoó một ngày hạnh phúc bên nó thì bị cậu ta phá đám. -Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, em sẽ về sớm. Quay lại với Hiếu, nó lạnh lùng -bây giờ chúng ta có thể đi được chưa. Hiếu hào hứng mừng rỡ vì sự lội ngược dòng của mình. -Ok, anh chờ câu đó của em nãy giờ rồi. Cả hai bước đi trong sự tức giận của một người. "Thiên, tại sao em lại đối xử với anh như vậy? Còn mày hãy chờ đó, tao nhất định sẽ giành Thiên lại, rồi Thiên sẽ là của tao. Chưa biết ai là người thắng cuộc đâu".
|
-Ông, bác...hai người có bị làm sao không? Nó hốt hoảng chạy đến bên cạnh họ khi thấy họ đang ngồi cạnh hai bác. Nó không ngờ, chỉ mới có một ngày mà có thể đem bác và ông đến đây thì hẳn cậu không phỉa là một người bình thường. -Ta không sao, con vẫn khỏe chứ? Không bị nó làm hại chứ. Ông củng bất ngờ không biết tại sao nó lại ở đây, hay là cậu muốn bắt luôn nó. -Nhìn thấy được họ rồi thì em có muốn thay đổi lại quyết định của mình không? -Cậu đã làm gì họ? Nó hỏi một cách lạnh. -Chưa làm gì cả, nhưng kết cục của họ thì phụ thuộc vào em đó. Em hay suy nghĩ kĩ đi. -Thiên, chuyện này là thế nào? Ông và bác quản gia ngạc nhiên khi nghe nó và cậu nói vậy, họ không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. -Dạ, con... Nó không biết nói với ông, chẳng lẻ nó cho ông biết là cậu ta muốn nó ở bên cạnh cậu ta nếu không thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm. -Là sao, con nói đi... Ông hối thúc nó nói vì ông nghi rằng có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra với nó. -Nếu em ấy chấp nhận yêu cầu của tôi thì mọi người sẽ được bình yên còn nếu không thì tất cả sẽ còn nữa. Thấy nó không nói ra nên cậu ta đành nói thay nó. -Thằng chó, mày ép chấp nhận chuyện gì? Ông tức giận quát lên. -Bình tĩnh đi, không có gì khó khăn cả. Tôi chỉ muốn em ấy ở cạnh tôi suốt đời này thôi. -Không được, dù tao có chết, tao củng không thể để cho Thiên phải sống đau khổ suốt đời vì mày được. Nó vô cùng căm ghét mày, nếu ở cạnh mày nó sẽ không hạnh phúc. Khi đó, cuộc đời nó sẽ sống trong tăm tối. Mày nói mày yêu nó thì tại sao lại muốn nó như thế. Ông sợ rằng vì chấp nhận mình và 3 người còn lại nó sẽ chấp nhận yêu cầu của cậu. Ông vô cùng căm ghét con người đang đứng trước mắt mình nếu không nói là thù hận. Ông không đành lòng khi giao nó cho cậu ta. Có lẽ thù hận đã làm mờ mắt ông, thực sự cậu ta sẽ đem lại hạnh phúc cho nó, mặc dù bây giờ thì nó vô cùng hận cậu. Nhưng một ngày nào đó thì cậu sẽ làm cho nó hiểu được tình yêu của mình. -Ông đừng lo, tôi nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em ấy. Tuy bây giờ em còn hận tôi nhưng qua thời gian tôi sẽ chứng minh cho mọi người biết tôi yêu em như thế nào. Cậu ta nói rõ ràng, chắc chắn thể hiện sự quyết đoán của mình. -Nếu như yêu nó thì mày đã không làm hại ông nó như thế. Ông vẫn không chịu thua, cố gợi lại những gì mà cậu đã làm với nó. Hi vọng nó có thể hiểu ra và không chấp nhận của cậu. Nhưng nó làm sao không chấp nhận khi nhìn thấy những người thân của mình bị tổn thương. -Đó là sai lầm của tôi, và bây giờ tôi muốn chuộc lại lỗi lầm và bù đắp cho em ấy. -Bù đắp ư? Phải chăng là đã quá muộn, "chén nước đã đổ rồi liệu có thể hốt lại". Có vẻ cậu đuối lí trước ông, vì ông là người từng trãi, đã sống hơn nữa đời người rồi. Thì thử hỏi làm sao cậu có kinh nghiệm để có thể đáp trả lại những gì mà ông nói. Nghe cậu và ông nói nãy giờ nhưng nó không lên tiếng vì mãi lo suy nghĩ. Liệu cậu ta có bị nó "refuse" mà làm hại tới họ không hay đó chỉ là một lời đe dọa thôi. Cậu ta còn nhỏ, tương lai còn dài không lí nào lại vì nó mà chấm dứt tại đây.
|
Bỗng nhiên có tiếng động ở bên ngoài, như là có người đang đánh nhau. Hiếu, nó và tất cả cùng chạy ra xem thử thì thấy hắn đang đánh nhau với bốn tên đứng ngoài cửa. "Không hiểu sao, hắn lại tới đây?" Là câu hỏi mà hắn và nó đang thắc mắc nhưng nó biết rằng một mình hắn thì không thể nào đánh lại với 4 tên to con cao lớn. Khi cậu và nó vừa đi khỏi thì tâm trạng hắn lo lắng, bất an nên quyết định bám theo, khi tới đây thì hắn bị chặn lại bởi bốn tên này. Không còn cách nào khác nên hắn đành phải đánh nhau với bọn chúng để có thể vào được bên trong. Không muốn vì mình mà thêm một người nữa bị thương nên nó hét lên. -Dừng tay lại. Nghe tiếng nó, hắn quay lại nhìn vì vậy mà không kịp né đòn nên bị một tên đánh thẳng vào mặt. Dường như lời nói của nó không có tác dụng gì tới bốn con "dã nhân" kia nên bọn chúng cứ tiếp tục đánh. Vì mới bị trúng đòn cộng với việc một phải chọi bốn nên hắn bắt đầu đuối sức. Thấy tình hình không ổn, nên nó chạy tới chỗ hắn. -Dừng tay lại. Nghe tiếng của cậu thì ngay lập tức bọn chúng dừng lại, cậu ta vẫy tay ra hiệu cho chúng lùi lại phía sau. Bước đến bên nó và hắn cậu lên tiếng. -Không ngờ anh lại mò đến tận đây cơ đấy. Nó không nhìn cậu mà quay sang bên hắn, đưa tay lên khuôn mặt đang sưng lên và chảy máu vì cú đánh ban nãy. -Anh đau lắm đúng không? Em đã nói là ở nhà rồi, em sẽ về sớm sao anh lại tới đây chi vậy? Nhìn thấy cảnh đó, cậu vô cùng tức giận. cậu ước gì mình sẽ là người bị đánh để được nó rờ lên mặt, an ủi, quan tâm. Nhưng nó có làm như vậy với cậu không khi mà trong lòng nó lúc nào củng dâng lên một ý định là trả thù? -Anh không sao, anh không an tâm khi để nhóc đi một mình với nó. -Được rồi đó, ở đây không phải là nơi để cho hai người tâm sự. Không muốn nhìn thấy cảnh ngứa mắt làm mình đau lòng nên cậu đanh chấm dứt viễn cảnh này lại. Bộp...bộp...bộp....tiếng vỗ tay của cậu vừa cất lên thi lập tức có nhiều người bước ra. Nó ngạc nhiên không biết cậu đang có ý định gì tiếp theo mà lại kêu nhiều người ra như vậy. Mà khi nãy hắn đánh nhau thì tại sao những người này lại không ra mặt? Chắc họ nghĩ một mình hắn thì bốn tên này củng đủ rồi không cần nhiều nữa. Đúng là như vậy thật, chỉ bốn tên mà hắn đã không cầm cự được, không biết nhiều người thế này thì hắn chịu được bao lâu-chắc củng hơn mười tên. Mãi lo lắng cho hắn mà nó không để ý tới bốn người còn lại. Lúc này họ đang bị các tên kia giữ chặt lại. Đến khi nghe cậu lên tiếng thì nó mới nhìn lên. -Bây giờ thì em quyết định đi, anh không có nhiều thời gian nữa. Lòng kiên nhẫn của anh có hạn. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi nó đồng ý theo cậu lên xe thì hắn đã nghi ngờ rồi. Nhưng chưa hiểu ra được sự việc đến giờ thì hắn mới biết rằng cậu đang dùng những người thân để ép buộc nó. Dường như bọn chúng giữ chặt quá hay sao mà nó thấy họ nhăn mặt. Đây là ý định của cậu hi vọng khi nhìn thấy họ như vậy thì nó sẽ chấp nhận. Tức giận, hắn nhào đến cậu ta nhưng đã bị tên đứng bên cạnh giữ chặt lại. Lúc này hắn không làm được gì khi mình bị giữ như thế này. -Thằng chó khốn nạn, mày làm gì vậy mau thả tao ra. Tao không ngờ mày lại hèn hạ như vậy? Không chiếm được tình yêu của Thiên nên phải dùng cách này? Như vậy chẳng khác nào đi cầu xin tình yêu của người khác. Tao thấy mày thật đáng thương, thật tội nghiệp.
|
Mặc dù nghe hắn nói thế nhưng cậu không quan tâm, cậu mặc kệ những gì mà mình nghe được. Dẫu biết như thế là không tốt nhưng cậu đâu còn cách nào khác. Phải chăng vì quá yêu nó, muốn có được nó đã làm cho cậu quên đi thế nào là tình yêu? Như ông đã nói khi nãy, liệu nó có hạnh phúc khi ở bên cậu hay phải kết thúc cuộc đời mình ở đây. Và có đúng như những gì hắn vừa nói, cậu đang cầu xin tình yêu của nó, cậu có đáng thương, có tội nghiệp không? Không muốn hắn xen vào nên cậu ra hiệu để tên kia đem hắn đi chỗ khác. Nó quay qua nhìn ông thì thấy ông lắc đầu, nó biết chắc rằng ông không muốn nó chấp nhận. Không ngờ khi cận kề cái chết thì ông vẫn nghĩ đến nó mặc dù cả hai không có quan hệ máu mủ gì. Nhìn thấy 3 người còn lại thì họ không lắc củng không gật, bác gái lên tiếng. -Thiên à, tụi bác già hết cả rồi, không sống được nhiều ngày nữa. Con cứ quyết định theo ý của con. Con có thể không chấp nhận cậu ta củng được. Ta chỉ cần con hạn phúc là được, hãy luôn sống hạnh phúc con nhé. Chúng ta luôn nhớ về con... Nghe bác gái nói xong thì bác trai và quản gia gật đầu có vẻ họ củng đồng tình với ý kiến của bác. Nhưng sao nó có thể đành lòng thấy họ đau đớn trước mặt mình được. Như không thể chờ được nữa, cậu lên tiếng. -Em quyết định nhanh đi. Á...sau khi cậu vừa nói thì củng là lúc tất cả mọi người cùng kêu lên. Đó là vì cậu nói xong thì những con dã nhân kia xiết mạnh tay hơn làm họ đau đớn. Nhưng có lẽ cậu lài sai lầm thêm một lần nữa, tuy đã làm cho nó xiêu lòng nhưng thù hận trong lòng nó củng dâng cao. -Mau thả họ ra. Nó nói như ra lệnh. -Nói như vậy thì em đã đồng ý. -Cậu đưa họ về nhà an toàn đi. Nếu họ mà có chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Nó không nói là "đồng ý" hay "chấp nhận" nhưng cậu biết nó đã chịu, liền quay lại nói với bọn chúng. -Thả họ ra và đưa họ về nhà an toàn. Sau khi tất cả được buông ra nó chạy đến họ. -Tại sao con lại chấp nhận, ta già rồi còn sống được bao lâu nữa đâu. Ông nói với vẻ tức giận, ông chấp nhận chịu chết để không muốn nó hi sinh vì mình. -Con sao có thể để mọi người vì mình mà bị tổn hại được. Nó nói trong nước mắt. Thế là giờ đây nó đành phải chia tay họ, không còn thấy nữa thường xuyên, không được ăn những món ăn mà bác gái... -Con sẽ nhớ mọi người nhiều lắm... -Nhớ thì con về thăm bác tin chắc cậu ta sẽ đồng ý. -Dạ, nếu em ấy thích thì con sẽ đưa về thăm hai bác. Cậu vẫn lễ phép như ngày nào đối với hai bác. -Em vào trong nói chuyện với anh ta đi, anh ở đây còn có chuyện muốn nói với mọi người. -Cậu còn muốn nói gì nữa. Nó đưa ánh mắt dò xét, sợ rằng cậu ta sẽ không giữ lời và làm hại họ nữa. Như biết được nó nghĩ gì cậu nói để trấn an nó. -Em yên tâm đi, anh nói sẽ giữ lời. Chỉ sợ người đó là em thôi, bây giờ em vào trong nói chuyện với anh ta đi, nhớ là phải dứt khoát, nếu không thì đừng trách anh sao vô tình.
|