Tắm Cho Đại Ca
|
|
Chương 45: Bất tri bất giác Hoa Kì và Trang Hào cố gắng dùng cách nhanh nhất trở về, sau đó vội vàng chạy tới đoàn xe, lúc này đoàn xe đã loạn vô cùng, chỉ thấy Quách Tĩnh mặc áo lông cừu ngồi chồm hổm trên đất, trên người, trên mặt tất cả đều là đất, dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, bộ dáng có vẻ hết sức chán chường. Quách Tĩnh thấy Trang Hào và Hoa Kì trở về, vội vàng đứng dậy chạy tới: “Cuối cùng anh cũng về rồi.” Trang Hào quan sát Quách Tĩnh: “Cậu xảy ra chuyện gì? Đừng bảo với tôi cậu cũng tham gia đánh nhau đấy?” “Cũng không phải vậy sao. . . . . .” Quách Tĩnh muốn nói lại thôi, ánh mắt hoảng hốt, do dự một lát mới nói: ” Người nhà Văn Đào tới rồi, náo loạn ở đoàn xe cả buổi, chắc bây giờ họ đang ở chỗ cảnh sát.” Trang Hào hiểu rất rõ về người nhà của Văn Đào, khẽ mỉm cười, sau đó không nói gì nữa. Trang Hào mang theo Hoa Kì trở về phòng nghỉ, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái ví da, sau khi mở ra, thấy bên trong có rất nhiều tiền, anh dùng tờ báo gói kỹ lại rồi nói với Hoa Kì: “Hoa tiểu cẩu, em về nhà hay đi Ngũ Hành? Để anh cho người đưa em đi.” Hoa Kì ý chí kiên quyết nói: “Em muốn đi cùng anh.” Trang Hào cười, nhéo má của Hoa Kì: “Vậy anh đưa em đi.” Hoa Kì đi theo phía sau Trang Hào ra ngoài, Quách Tĩnh lúc này đã ngồi ở trong xe chỗ người lái, quay cửa kính xe xuống, nói: “Anh, em muốn cùng đi, em sợ Văn Đào sẽ xảy ra chuyện.” Trang Hào gật đầu một cái liền cùng Hoa Kì lên xe. Đến cục cảnh sát, Trang Hào ba người mới vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ của Vương Văn Đào đang ngồi dưới đất gào khóc, vừa khóc vừa mắng, đơn giản tất cả đều nhắm vào Trang Hào, lúc bà còn đang khóc nhiệt tình, nghiêng đầu nhìn thấy Trang Hào đang đi tới bà lập tức đứng lên, chạy vọt đến trước mặt Trang Hào, giơ tay lên tát anh một cái, bàn tay đánh mạnh như thế, Hoa Kì đứng bên cạnh cũng thấy nó rất vang. Hoa Kì phản ứng so với Quách Tĩnh nhanh hơn một chút, vội vàng đứng ngăn cản giữa Trang Hào và mẹ Vương Văn Đào. “Trang Hào, mày có biết mày hại con tao rồi không, việc của mày mày không tự đi giải quyết, lại để con tao đi làm thay, giờ thì tốt rồi, con tao đánh người trọng thương, bây giờ còn đang ngồi trong phòng thẩm vấn, còn mày bây giờ lại tự do đứng ở đây.” Mẹ Vương Văn Đào đẩy Hoa Kì ra, nắm chặt lấy quần áo của Trang Hào, vừa khóc vừa mắng: “Cảnh sát, đây mới là tên đầu xỏ gây nên chuyện, các người mau bắt nó đi.” Trang Hào giống như một cây tùng bách, thủy chung đứng bất động, mặc ẹ Vương Văn Đào muốn làm gì thì làm. Hoa Kì vốn định đi ngăn cản hai người, lại thấy Trang Hào nháy mắt ra hiệu với cậu, Hoa Kì không dám tiến lên một bước. “Mày là yêu tinh hại người, tao đánh chết mày, mau cứu con tao ra, nếu không tao không tha ày đâu.” Mẹ Văn Đào thấy Trang Hào mặc ình đánh mắng, vì vậy càng hăng hái, bàn tay không ngừng cào cấu, nhìn cảnh ấy mà trái tim Hoa Kì đau nhói. “Dì ơi dì đừng như vậy nữa.” Quách Tĩnh tiến lên một bước kéo mẹ Văn Đào ra: “Dì à, chuyện không liên quan đến Trang ca, là Văn Đào tự đi, hơn nữa chuyện đến bây giờ vẫn chưa được làm rõ, Văn Đào chưa chắc đã phải ngồi tù.” “Sao lại không liên quan gì đến nó!?” Mẹ Văn Đào tóc tai bù xù che hết gần nửa khuôn mặt, tức giận vô cùng nói: “Nếu như không phải là nó và người khác kết thù kết oán, Văn Đào sao phải ra mặt thay nó? Tất cả đều do nó gây nên, nó là đồ yêu tinh hại người, Quách Tĩnh, cháu phải cẩn thận, sớm muộn gì nó cũng hại cháu thôi.” Quách Tĩnh ngăn mẹ Văn Đào nói: “Dì à, dù thế nào thì dì cũng nên để tí nữa phát giận, Trang Hào đến đây chẳng phải vì xử lí chuyện này sao?” Trong lúc nói chuyện có một cảnh sát đi ra, la ầm lên: “Làm ồn gì ào vậy hả, các người coi nơi này là chợ à? Muốn ồn ào thì về nhà mà nháo đi.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn xung quanh: “Cậu là Trang Hào phải không?” Trang Hào gật đầu một cái, vẻ mặt trầm giọng nói: “Đúng.” “Tới thật đúng lúc, đi vào chúng tôi có chuyện cần cậu phối hợp.” Trang Hào sửa sang lại quần áo bị mẹ Văn Đào kéo loạn, sau đó đi theo cảnh sát vào phòng thẩm vấn. Hoa Kì ngồi chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ len lén nhìn mẹ Vương Văn Đào, bà được người ta đỡ ngồi xuống ghế, tóc tán loạn được bạn gái Văn Đào vén lên, không còn tả tơi như lúc trước nữa, lúc này Hoa Kì mới nhìn rõ ngoại hình của bà, Hoa Kì không thể nào miêu tả lại được vẻ mặt của bà, chỉ thấy trên khuôn mặt ấy lộ ra bao nét khổ sở của tháng năm. Quách Tĩnh rất biết quan sát tình hình xung quanh, ra cửa mua mấy bình nước rồi trở lại đưa cho người nhà Vương Văn Đào, sau đó cũng đưa cho Hoa Kì một chai, Hoa Kì nhận lấy liền nói tiếng cám ơn. Quách Tĩnh cười ngồi vào bên cạnh Hoa Kì, nhỏ giọng nói: “Chuyện như vậy rốt cuộc là ai hại ai đây?” Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không biết.” “Mặc dù chúng ta không quen, nhưng cậu nên nhận ra, bình thường tôi tương đối nóng nảy, Văn Đào luôn bình tĩnh hơn tôi, lần này sao lại mắc phải sai lầm nghiêm trọng như vậy chứ?” Quách Tĩnh ngửa đầu uống một ngụm nước: “Anh tôi bây giờ khổ rồi, phải mang tiếng xấu bên mình.” Hoa Kì nghi ngờ nói: “Văn Đào sẽ phải ngồi tù sao?” Quách Tĩnh gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Cũng gần như vậy, Trần Hổ bây giờ còn đang ở trong bệnh viện cấp cứu.” Quách Tĩnh cầm chai nước vừa nãy lên, vặn vặn nắp chai: “Kẻ đó xuống tay thật độc ác, đâm hai đao không nói, còn chặt gân chân của người ta, không biết là hận đến mức nào nữa.” Hoa Kì hoảng sợ, trợn to mắt, không thể tin những gì Quách Tĩnh vừa nói. Quách Tĩnh thở dài nói: “Lúc này Văn Đào gặp phải họa lớn, ít nhất phải ngồi tù 7 8 năm.” Suy nghĩ trong chốc lát, Quách Tĩnh còn nói: “Cũng may Trần Hổ cũng có tiền án, mặc dù những người kia đều không ưa Trang Hào và Bàng Suất, nhưng chuyện như vậy cũng không tiện chống chế, hy vọng có thể xử nhẹ.” Nói xong, cửa phòng thẩm vấn mở ra, Trang Hào mặt buồn rười rượi từ bên trong đi ra, Hoa Kì chạy đến bên anh trước tiên, thận trọng hỏi: “Ca, anh không sao chứ?” Trang Hào lắc đầu một cái, cười yếu ớt nói: “Không có chuyện gì.” Quách Tĩnh theo sát phía sau, chạy tới: “Ca, bọn họ đã hỏi anh cái gì?” Trang Hào nói: “Trở về rồi nói.” “Trở về?” Mẹ Văn Đào chợt thét ầm lên, giương nanh múa vuốt nói: “Con tao còn đang ở bên trong đấy, mày còn trở về được à? Không được. . . . . . Mày mà dám đi, tao liền chết ở đây mày có tín không?” Trang Hào thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Dì à, dì đừng vội, cháu sẽ không đi, chuyện của Văn Đào cháu sẽ nghĩ cách, chẳng qua cháu đã khai hết rồi, trước mắt chuyện của Văn Đào rất khó giải quyết, cháu sẽ cố gắng hết sức.” Mẹ Văn Đào hình như còn muốn nói gì nữa, lại bị bạn gái của Văn Đào ngăn lại, cô ta nói: “Ca, mẹ em không sao đâu, anh còn bận việc thì mau đi đi, em tin tình anh em của anh nhiều năm như vậy nhất định sẽ không bỏ mặc anh Đào đâu.” Trang Hào cười cười: “Đúng vậy, nhất định anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Bạn gái Văn Đào cười cười, đỡ Mẹ Văn Đào ngồi lên ghế, sau đó đi đến chỗ Trang Hào, nhỏ giọng nói: “Ca, Văn Đào lần này đoán chừng rất khó ra được, anh có thể giúp em gặp anh ấy một lần được không? Mẹ đang rất lo lắng.” Trang Hào gật đầu một cái: “Anh sẽ nghĩ cách, cứ chờ tin tức của anh.” Nói xong, Trang Hào nhìn ra cửa thì thấy một người, BÀng Suất được người dìu tới. Bàng Suất đẩy người bên cạnh ra, chậm rãi đi tới, tới gần nhỏ giọng nói với Trang Hào: “Anh em nhà mày điên rồi, sao lại ngu như thế chứ, bị người ta ám toáng còn kéo cả tao theo.” Trang Hào không nổi giận, ngược lại bình tĩnh nói: “Gọi mày tới đoán chừng cũng chỉ hỏi mày có tham gia vào hay không thôi, có gì thì cứ khai thật ra đi.” Bàng Suất cười lạnh nói: “Mày nghĩ tao sẽ nói thật sao?” Trang Hào chau mày, trong mắt lộ ra tàn nhẫn nói: “Nếu mày không nói thật thì về sau đừng hòng sống được ở đây nữa.” “Ơ, mày hù dọa ai đó?” Bàng Suất cười nói: “Không từ mà biệt, mày nghĩ tao sợ như thế sao? Đừng đùa chứ?” “Tùy mày, nếu mày dám nói láo, tao bảo đảm mày cũng sẽ giống Trần Hổ, cùng lắm thì tao vào trong đó đánh bạc mấy năm thôi.” Trang Hào thong thả nói. Bàng Suất cà lơ phất phơ móc lỗ tai, ngón tay út vẩy vẩy, cười nói: “Trang Hào, lời này đừng nói quá sớm, hãy đợi đấy.” Nói xong, Bàng Suất đi về phía trước hai bước, ai ngờ một bóng dáng đứng chắn ngay trước mặt của hắn, Bàng Suất kinh ngạc nói: “Hoa Kì cũng ở đây à?” Hoa Kì đã nghe hết cuộc đối thoại của Trang Hào và Bàng Suất, muốn cản đường đánh cho Bàng Suất một trận tời bời, tức giận nói: “Ông chủ, làm người đừng quá ác độc, anh của tôi đến bây giờ chưa từng làm phiền ông chủ cái gì đâu.” Bàng Suất chậc một tiếng: “Hoa Kì, mày vẫn là nhân viên của tao sao lại đi nói giúp người ngoài thế chứ?” Bàng Suất cười như một tên dâm tặc, sau đó cúi đầu tiến tới bên tai Hoa Kì nói gì đó, lúc ngẩng đầu lên đã lướt qua Hoa Kì, hướng phòng thẩm vấn đi tới. Hoa Kì đứng tại chỗ, tức giận đã mất đi, lộ ra vẻ mặt vui vẻ. Quách Tĩnh phát giác Hoa Kì có gì đó khác thường, đi tới hỏi “Bàng Suất vừa rồi nói gì với cậu vậy?” Hoa Kì cười cười, buông lỏng nói: “Bàng Suất nói, hắn đang đùa với anh ấy thôi.” “!@#$%$@, hắn bị thần kinh chập mạch à, lúc này mà còn có tâm trạng đùa giỡn được nữa?” Quách Tĩnh mắng. Trang Hào nghe được câu nói này, tảng đá trong lòng dường như cũng rơi xuống. Trang Hào không thể đi vào lúc này, anh phải đợi Bàng Suất đi ra phòng thẩm vấn, anh ngồi trên ghế, móc bao thuốc trong túi ra, Hoa Kì ngồi bên cạnh anh, nhìn mặt Trang Hào có chút sưng đỏ: “Ca, vừa nãy sao bác ấy đánh anh anh không tránh đi?” Trang Hào cười khổ nói: “Kệ thôi, bác ấy cũng chẳng có nhiều sức để mà đánh.” Trang Hào nghiêng đầu nhìn Hoa Kì khẽ mỉm cười: “Có lúc phải học cách nhẫn nhịn, nếu không mọi chuyện sẽ chẳng thể xử lí, huống chi, anh cùng Văn Đào đã làm anh em nhiều năm như thế, chuyện lần này mặc kệ thế nào đều có liên quan tới anh, để ẹ cậu ấy đánh hai ba cái thì có sao đâu?” Hoa Kì hiểu ý của Trang Hào, thừa dịp không ai chú ý giơ tay lên, lấy mu bàn tay cọ áp vào má Trang Hào: “Ca, em đau lòng mà.” Trang Hào cười nói: “Đau lòng?” Hoa Kì gật đầu một cái: “Rất đau đấy.” Trang Hào từ từ cúi đầu, ánh mắt liếc bốn phía: “Hôn anh đi.” Hoa Kì ngơ ngẩn, sau đó liền hôn lên má đang bị sưng của Trang Hào, sau khi hôn xong, Hoa Kì vội vàng cúi đầu, Trang Hào nhìn cậu, ngậm lấy điếu thuốc nói: “Xấu hổ à?” Hoa Kì cảm thấy trên mặt nóng ran, rên lên một tiếng. Trang Hào cười hì hì: “Chưa thấy em xấu hổ bao giờ, bây giờ mới được nhìn thấy đấy.” Hoa Kì cúi đầu nói: “Nơi này nhiều người quá, nhỡ bị mọi người bắt gặp thì ngại lắm.” Trang Hào giơ tay lên vuốt cái đầu trọc của Hoa Kì , âu sầu nói: “Chuyện như vậy thật là khó xử lý.” Hoa Kì hỏi “Em nghe Quách Tĩnh nói, Văn Đào rất khó ra được.” Trang Hào ném mẩu xuống đất, đạp tắt lửa mới nói: “Đúng vậy, lần này người kia xuống tay quá độc ác.” Vừa dứt lời, cửa phòng thẩm vấn mở ra lần nữa, Bàng Suất vẫn như cũ cà lơ phất phơ nghênh ngang cùng cảnh sát đi ra ngoài, hắn từ từ đi tới chỗ Trang Hào và Hoa Kì, cười nói: “Trang Hào, tao nể mặt Hoa Kì mới giúp mày lần này, nhưng mà, tao thật đúng là thích xem mày sẽ làm thế nào để vượt qua, rõ ràng trong lòng biết sắp chết đến nơi, nhưng trên mặt lại chẳng biểu hiện gì cả, mày đang giả vờ bình tĩnh sao?” Bàng Suất mặt mày hớn hở giống như người ngoài cuộc, nói tiếp: “Như vậy cũng tốt hơn mày và Hoa Kì đi, trong lòng rất quan tâm nhưng bên ngoài lại vờ như không có gì, mày nói, nếu như tao nói tao thích Hoa Kì thì sao nhỉ?” Trang Hào lạnh mặt, ngẩng đầu lên nói: “Tao giết mày.” “Sư bà nhà mày.” Bàng Suất cười càng thêm hào phóng: “Được rồi, tao không có thời gian mà ở đây dùa giỡn với mày, mày mau mà nghĩ cách đi, nói không chừng anh em của mày có thể giảm được 2 năm đấy.” Bàng Suất nói xong câu đó, xoay người muốn đi, đi hai bước rồi lại ngừng, xoay người nhìn Hoa Kì nói: “Hoa Kì, mày đang làm gì vậy? Cả ngày lẫn đêm đều bỏ bê công việc, có phải thấy tao nhân từ với mày liền ỷ thế không thèm đi làm nữa đúng không?” Hoa Kì sửng sốt: “A, tôi chỉ xin nghỉ 2 ngày thôi.” Bàng Suất bĩu môi: “Được lắm, nhưng đừng có mà nghĩ đến tiền lương đấy.” Bàng Suất mang theo một nhóm người đi ra ngoài, Hoa Kì nhìn bọn họ đi xa, nhỏ giọng nói: “Ca, chúng phải làm gì đây ?” Trang Hào suy nghĩ một chút: “Anh để cho Quách Tĩnh đưa em về phòng nghỉ, anh phải đi gặp một số người nhờ họ giúp đỡ.” Hoa Kì suy nghĩ một chút liền đồng ý, dù sao mình đi theo cũng chẳng giúp được gì: “Ừ, vậy để em tự về là được, để Quách Tĩnh đi cùng anh.” Trang Hào cười cười: “Khéo hiểu lòng người.” Hoa Kì cùng Trang Hào tách ra ở chỗ công an thành phố, một mình cậu ngồi xe trở về phòng nghỉ, một mình rãnh rỗi chỉ có thể ngồi chờ, thời gian trôi thật chậm, mãi đến trời tối Hoa Kì không thể ngồi chờ được nữa, luôn cố tìm chuyện gì để làm, vì vậy cậu quyết định đi ra chợ mua thức ăn về nấu, lúc trở về đoàn xe, Hoa Kì bắt đầu bận rộn. Lúc làm xong đồ ăn Trang Hào vẫn chưa về, Hoa Kì ngồi trên bàn đợi anh, đôi tay chống cằm nhìn nồi xương sườn đang sôi, bọt khí sủi liên tục, ngồi một lúc đã cảm thấy mệt rã rời. Đột nhiên, đoàn xe có âm thanh truyền lại, Hoa Kì tỉnh ngay chạy ra ngoài cửa, Trang Hào đã về. Hoa Kì ra nghênh đón, Trang Hào nhìn có vẻ mệt mỏi, thấy Hoa Kì Trang Hào liền hỏi: “Chạy gấp ra đây như vậy làm gì?” Hoa Kì gật đầu nói: “Sao bây giờ anh mới về?” Trang Hào đóng cửa, giơ tay lên ôm Hoa Kì đi về phía phòng ngủ: “Phải tìm người nhờ giúp đỡ, chạy rất nhiều nơi, chân sắp tê liệt cả rồi.” “Vậy anh ăn cơm chưa?” Hoa Kì nhìn hắn hỏi. Trang Hào lắc đầu: “Nào có thời gian ăn.” “Vậy thì tốt quá, em chuẩn bị cho anh rồi, đang chờ anh về ăn đây.” Hoa Kì giãy khỏi người Trang Hào: “Anh vào phòng đợi đi, em mang đồ ăn cho anh ngay.” Trang Hào gật đầu rồi đi vào phòng nghỉ. Hoa Kì bưng thức ăn lên, Trang Hào đang nằm ở tại trên giường gạch nửa tỉnh nửa ngủ, Hoa Kì để thức ăn trên giường gạch, sau đó kê bàn, nhẹ giọng nói: “Ca, ăn cơm đi, ăn xong rồi ngủ.” Trang Hào cố gắng mở mắt ngồi dậy: “Cơm phải ăn chứ , cả ngày nay anh chưa ăn gì cả.” “Vậy thì ăn nhiều một chút.” Hoa Kì đưa đũa tới. Trang Hào nhận lấy, nhìn một bàn đầy thức ăn nói: “Em giỏi quá, thức ăn thật phong phú, có cả canh sườn nữa này.” Hoa Kì cười nói: “Em biết anh chưa ăn cơm nên mới chuẩn bị cho anh đó.” Trang Hào cười dịu dàng, cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Cơm no rồi, Trang Hào hài lòng nói: “Cơm càng ăn càng ngon.” Hoa Kì cười nói: “Em cũng thích ăn như vậy.” “Dọn đi thôi.” Trang Hào xoay người đi xuống. Hoa Kì nhanh chóng đi dọn bát đũa, đem tới phòng trà, Trang Hào hướng hắn khoát tay áo: “Hoa tiểu cẩu, tới đây.” Hoa Kì cởi giày bò qua, tiếp cận hỏi “Sao vậy?” Trang Hào nghiêng người đem Hoa Kì ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Cho anh ôm một tí.”
|
Chương 46: Ngủ ngon ông xã Một buổi chiều này đối với Trang Hào giống như qua thật lâu, thăm hết nhà này đến nhà kia không biết bái phỏng bao nhiêu người, cũng may Trang Hào làm ăn cũng không tệ, có mấy người chịu bán mấy phần mặt mũi, đồng ý ra tay thử một lần, cuối cùng không để Trang Hào mất công đến. Trang Hào ôm Hoa Kì, đưa tay dò vào trong quần áo Hoa Kì, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt hông cậu, trong lúc vô tình, Trang Hào lại ngủ thiếp đi, còn ngáy rất lớn, nhìn liền biết là mệt muốn chết rồi. Hoa Kì muốn bò ra khỏi ngực Trang Hào thay anh cởi quần áo ngủ, ai ngờ chỉ mới nhúc nhích tiếng ngáy của Trang Hào đã ngưng, khẽ mở mắt quét Hoa Kì một cái, nhẹ giọng nói: “Đừng động để anh ôm.” Trang Hào ôm chặt hơn, Hoa Kì chống đỡ trước ngực Trang Hào nói: “Cởi quần áo rồi hãy ngủ.” “Đừng nói chuyện, anh mệt.” Trang Hào nhắm hai mắt lại lần nữa. Hoa Kì không nói chuyện nữa, an tĩnh nằm ở trong ngực của anh, cảm thụ mùi vị riêng từ người anh truyền đến, đó là mùi gì? Hoa Kì cũng khó mà hình dung, có lẽ là mùi vị của sự an tâm? Hoa Kì bị Trang Hào lây dính từ từ tiến vào trạng thái ngủ, nhưng mà ngủ cũng không an tâm, ngược lại cảm thấy tư thế bị hạn chế nghiêm trọng, nhưng cậu vẫn không dám nhúc nhích chỉ sợ làm Trang Hào tỉnh. Gần tới rạng sáng, Hoa Kì ngủ mơ mơ màng màng cứ có cảm giác bóng đèn trên trần nhà có chút chói mắt, cậu tận lực đem đầu rúc vào ngực Trang Hào để che bớt ánh sáng, ngay lúc này, Trang Hào hừ một tiếng, Hoa Kì theo bản năng nheo mắt lại nhìn anh. Trang Hào nhíu mày nằm nghiêng người, cánh tay ôm Hoa Kì cũng buông lỏng ra khoác trên bụng xoa nhẹ. Hoa Kì trợn to mắt, nhỏ giọng hỏi “Ca, anh sao vậy?” Trang Hào hừ một tiếng, khổ sở nói: “Đau bụng.” Hoa Kì khẩn trương nói: “Chỗ anh có thuốc đau bụng không?” Trang Hào lắc đầu: “Không biết, em xem trong ngăn kéo thử, chắc là có.” Hoa Kì vội vàng bò đến hộc tủ trước mặt, mở hộc tủ ra thấy bên trong có một túi ni lon có rất nhiều thuốc, lấy ra tìm lung tung, thuốc cảm có không ít, còn có hai hộp penicilin, còn lại đều là thuốc giảm đau, Hoa Kì lại lật một lần nữa, rốt cuộc lấy ra bốn viên thuốc đau bụng ở bên trong. Hoa Kì xem hạn sử dụng rồi lấy một viên và rót ly nước nóng: “Ca, đứng lên uống thuốc đi.” Trang Hào mở mắt nhíu mày ngồi dậy, nhận lấy thuốc bor vào trong miệng, ngửa đầu uống nước mới nói: “Chắc hôm nay đói quá lâu.” Hoa Kì để cái cốc lên bàn, trở lại bên cạnh Trang Hào nói: “Ca, em giúp anh xoa nhé.” Trang Hào gật đầu một cái nằm xuống, Hoa Kì giơ tay lên đắp trên bụng của Trang Hào, trái ba vòng phải ba vòng mà xoa, vừa xoa vừa nói: “Lúc em còn nhỏ cứ vừa đến tết là bụng lại đau, đau dữ dội, mỗi lần cũng đều là đêm 30 ngày, sau đó ba em liền mắng em, nói em không muốn đi nhà bà nội mới thế.” Trang Hào cười nói: “Rốt cuộc là đau thật hay là giả?” “Dĩ nhiên đau thật, đau bụng còn giả bộ được sao?” Hoa Kì cười láo lĩnh nói: “Nhưng mà thật kỳ lạ, trước mười lăm tuổi hàng năm em đều phải đau một lần, còn chuẩn hơn cả mẹ đẻ dì cả tới nữa đó.” Trang Hào buồn cười lại sợ cười lên khiến bụng càng đau, vì vậy cố nén cười nói: “Đừng chọc anh cười.” “Em nghe nói, làm chuyện đó có thể ngừng đau, hay là chúng ta thử một chút xem?” Hoa Kì thuận miệng nói đùa, chỉ coi như đang rảnh nói chút chuyện cho vui thôi, dù sao lúc này Trang Hào mệt mỏi nào có tâm tình nghĩ chuyện kia. Trang Hào bĩu môi: “Em muốn thì đừng có mà tìm lý do.” Ánh mắt anh liếc phía dưới mấy lần: “Muốn thì tự mình động thủ.” Hoa Kì theo bản năng nhìn qua chỗ kia của Trang Hào, mặc dù Trang Hào mặc quần giữ ấm, nhưng một bọc lớn phía dưới thật làm cho khẩu vị người ta khuếch tán, Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt, híp mắt nói: “Hôm nay em nhịn, sau này phải đền bù đó.” Trang Hào cười hì hì: “Được, tự em tính toán.” Hoa Kì nghiêng đầu nhướng mày: “Ca, anh có phát hiện anh đối xử với em rất khác không?” “Hửm? Khác chỗ nào?” Hoa Kì cười nói: “Trước kia anh và em nói chuyện luôn là anh mắng em, giờ lại không mắng, hơn nữa quan trọng nhất là. . . . . .” Hoa Kì lắc mông đưa tới, dán lỗ tai Trang Hào nói: “Giờ rất nhiều chuyện anh đều theo ý em.” Nói xong, Hoa Kì hôn Trang Hào một cái. Trang Hào dở khóc dở cười sờ sờ mặt: “Cái người này, cử chỉ lẳng lơ như vậy sắp nuốt anh luôn rồi.” Hoa Kì nháy mắt một cái: “Ca, anh không thích lẳng lơ sao?” Trang Hào coi như nhìn thấu nội tâm Hoa Kì, nhịn đau cười nói: “Em nói thích liền thích thôi.” Hai người không biết xấu hổ hàn huyên một lát, Trang Hào dần dần thư hoãn nụ cười, nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, mấy ngày nữa là ngày quốc tế phụ nữ 8-3 đó, không định về nhà thăm mẹ em một chút sao?” “Haiz, anh đừng nói, anh không nhắc em thật sự quên, đến lúc đó mẹ em muốn đánh chết em.” Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Cũng không biết mua cái gì cho bà ấy mới tốt.” “Mua cái gì, đưa tiền là thật nhất.” Hoa Kì liền cười: “Anh hiểu mẹ em thật đấy, nhưng mà tiền lấy đâu ra? Tiền lương em còn chưa lấy đâu.” Trang Hào hé miệng cười nói: “Đừng giả bộ, chuyện này anh giúp em giải quyết, bao nhiêu em cứ nói.” Hoa Kì nhe răng cười nói: “Này thì không dám, anh nói đi, cho tới nay đều là em dính anh, thích tất cả đều là chuyện của mình em, cho tới bây giờ anh chưa từng bày tỏ, tiền này em nhưng cầm không an lòng.” “Chẳng lẽ nói anh thích em…em liền an tâm lấy?” Hoa Kì gật đầu: “Đó là đương nhiên, như vậy mới tốt, chúng ta là hai vợ chồng, của anh là của em, của em cũng là của anh, cho nên, anh cho thì em lấy.” Trang Hào cảm thấy rất muốn vè theo, cười đùa nói: “Vậy chúng ta vẫn nên làm bạn bè đi, anh em, hẹn gặp lại ở giang hồ.” “Người này quá là. . . . . .” Hoa Kì liếc mắt: “Em đang dụ dỗ anh nói yêu em, anh không mắc câu sao?” Trang Hào cười nói: “Em nghĩ anh là đồ ngu chắc?” Hoa Kì càng nghĩ càng giận, tay hung hăng dùng sức nhấn bụng Trang Hào, Trang Hào khổ sở kêu một tiếng, cong chân nói lên: “j□j đại gia , dùng sức như vậy lỡ đè chết anh, đến lúc đó em đi đâu tìm ra lớn như vậy để thỏa mãn cái miệng của em?” Hoa Kì chép chép miệng: “Cũng đúng ha, nhưng không sao, cái đó của Bàng Suất cũng không nhỏ hơn anh.” “Hoa tiểu cẩu em muốn bị đánh sao?” Trang Hào nhấc chân liền đá, lần này Hoa Kì nhanh tay lẹ mắt, ôm cẳng chân Trang Hào, từ gót chân sờ tới bắp chân, híp mắt nói: “Ơ, chân đại ca thật hấp dẫn!” Trang Hào bị Hoa Kì sờ như vậy, cả người run run một cái: “Đừng làm rộn, một lát cứng lên thật đấy.” Hoa Kì cong mấy phát lên đùi anh, lúc này mới chịu buông tay ra, muốn tiếp tục xoa bụng cho Trang Hào, Trang Hào lại nói: “Không đau nữa, ngủ đi.” “Tốt.” Hoa Kì cởi quần áo, xoay tay lại tắt đèn sau đó nhanh chóng nằm vào trong ngực Trang Hào, chép miệng nói: “Ngủ ngon, ông xã.” Trang Hào cười khanh khách không ngừng, giơ tay lên nhẹ nhàng tát Hoa Kì một bạt tai: “Em là đồ biến thái chết tiệc.” Hoa Kì lật người, dùng cái mông hướng về phía Trang Hào nhiệt tình xoay hai cái: “Ông xã, em rất thích anh.” “Anh biết, ngủ.” Trang Hào buộc chặt cánh tay, hai người không còn có chuyện gì để nói với nhau, nhưng nhịp tim của hai người lại như vang vọng cả khu túc xá phổ thông này. Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại của Trang Hào không kịp chờ đợi mà vang lên, đánh thức hai người từ trong giấc mộng, Trang Hào lấy điện thoại di động dưới gối lấy ra: “A lô.” Đầu kia không biết đang nói cái gì mà Trang Hào đột nhiên lên tinh thần, soạt ngồi dậy: “Vậy thì thật sự cám ơn ngài, xin ngài nể mặt ăn một bữa cơm, tốt. . . . . . Vậy cứ như thế.” Trang Hào cúp điện thoại, Hoa Kì vẫn xoay người ngáp nói: “Gì thế?” Khuôn mặt Trang Hào rốt cuộc có nụ cười: “Văn Đào có lẽ được xử ít mấy năm.” “Lúc nào thì xử?” Hoa Kì hỏi ngược lại. “Sáng ngày mốt 10 giờ.” Trang Hào cùng Hoa Kì lọt vào thời gian chờ đợi khá dài, quá trình này không phải dễ vượt qua như trong tưởng tượng, rất nhiều chuyện cũng không phải đơn giản như lúc nghĩ, trước khi tòa tuyên án một ngày, mẹ Vương Văn Đào mang theo thân thích trong nhà đến đoàn xe Trang Hào náo loạn một trận, thô tục chỉ trích Trang Hào, Trang Hào vẫn như cũ không lên tiếng từ đầu tới đuôi, mặc cho bọn họ sỉ nhục. Ngày tuyên án, Trang Hào lấy chút tiền từ trong ngân hàng, vốn định giao ẹ Văn Đào sau khi tòa tuyên án, dù sao bà chỉ có một đứa con trai, chồng lại mất sớm, mà người yêu của Vương Văn Đào lại chưa gả vào nhà, sợ rằng sẽ không quan tâm bà cho lắm, cho nên Trang Hào cho rằng số tiền này là phải đưa. Không ngờ ngày tuyên án, Trang Hào mang theo Hoa Kì vừa tới cửa tòa án liền nghe thấy mẹ Văn Đào ở nơi đó khóc, trong miệng la hét người yêu của Văn Đào lấy hết tiền của Văn Đào đi rồi, trong nhà chỉ có duy nhất số tiền đó gửi ngân hàng, về phần người yêu Văn Đào, giờ một bóng người cũng không tìm thấy. Trang Hào đột nhiên cảm nhận được chân lý câu vợ chồng vốn là chim cùng lứa, tai vạ đến mỗi người bay một phương, ngay cả khi Văn Đào và cô ta còn chưa kết hôn. Mẹ Văn Đào ở cửa tòa án la hét phải báo cảnh sát, lại bị thân thích đè lại, nói chờ Văn Đào tuyên án xong hãy giải quyết. Mười giờ tòa án mở phiên toà thẩm vấn Vương Văn Đào đả thương người, đây là lần đầu tiên Vương Văn Đào lộ diện sau ba ngày ba đêm bị bắt, cả người hơi có vẻ chán chường, hắn cúi đầu bị cảnh sát dẫn đi lên, lúc trải qua Trang Hào còn cười cười. Trong quá trình thẩm án, bởi vì Vương Văn Đào trọng thương người có chứng cớ xác thật, lại kết hợp nhiều nhân tố, cuối cùng phán quyết tù có thời hạn năm năm lẻ sáu tháng. Trang Hào Thượng không kịp nói một câu với Vương Văn Đào hắn đã bị mang đi, sợ rằng ngày sau gặp nhau cũng phải cách một tầng thủy tinh chống đạn thật dầy rồi. Ra khỏi cửa chính tòa án, mẹ Văn Đào đã khóc thành người nước mắt, miệng la hét mệnh mình thật khổ, vất vả nuôi con trai cứ như vậy vào tù. Trang Hào nghe lòng chua xót, đi tới an ủi: “Thím. . . . . .” Trang Hào còn chưa nói hết, liền bị mẹ Văn Đào bắt được cổ áo, mắng: “Mày là yêu tinh hại người, mày trả con trai lại cho tao.” Trang Hào thở dài: “Thím, cháu cũng không muốn chuyện thành như vậy, nếu xảy ra chúng ta cũng chỉ có thể tiếp nhận, cháu hiểu một mình thím sống không dễ dàng, người yêu của Văn Đào lại lấy tiền chạy mất, cho nên. . . . . .” Trang Hào lấy ra hồ sơ chứa tiền từ trong lòng ngực, đưa tới nói: “Số tiền này ngài nhận lấy, cũng coi như một chút tâm ý của cháu, trong lúc Văn Đào không ở đây nếu thím có chuyện gì cứ tới đoàn xe tìm cháu, cháu cùng Văn Đào là anh em nhiều năm, sẽ không mặc kệ thím.” Văn Đào mẹ bộ mặt nước mắt nhìn chằm chằm này túi hồ sơ, vừa định phất tay hất ra lại bị Trang Hào cản lại, anh rút tay về nói: “Thẩm, bây giờ không phải là lúc tức giận, số tiền này ngài vẫn cầm đi thôi.” Trang Hào gật đầu với bác Văn Đào một cái, đưa tiền trên tay cho ông ta, bác Văn Đào nhận lấy tiền, Trang Hào xoay người đi tới bên lề đường. Hoa Kì chờ ở nơi đó hồi lâu, rốt cuộc thấy Trang Hào liền vội vàng chạy tới, dò hỏi: “Ra sao rồi?” Trang Hào dù sao cũng hơi nhẹ nhõm: “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn bánh xuân.” (loại bánh màu trắng, thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc) “Giải quyết?” Trang Hào lên xe lúc nói: “Xem như thế đi.” Tảng đá trong lòng Hoa Kì cũng coi như rơi xuống. ******** “Ca, gần đây anh giúp em lưu ý bên Bàng Suất một chút, em cứ cảm giác hắn muốn có động tác.” Chương Viễn ngồi ở trước bàn ăn, mặc một thân áo ngủ ăn quýt. Chương Thỉ nghi ngờ nói: “Vì sao lại theo dõi hắn?” Chương Viễn buồn bực nói: “Gần đây đoàn xe buôn bán càng ngày càng kém, nhiều khách hàng ngưng hợp đồng thì không nói, ngay mảnh đất trống khu Hứng Nam cũng có vấn đề, em vốn tính cướp đến tay sau đó mới làm tiếp, nhưng bây giờ em lại bắt đầu do dự, em hoài nghi là Bàng Suất giở trò quỷ.” “Em xác định sao?” Chương Thỉ hỏi ngược lại. Chương Viễn lắc đầu một cái: “Em cũng không nói rõ được, cứ cảm thấy trời không rớt bánh nhân thịt như vậy.” “Khu Hứng Nam vốn không phát triển bằng những nơi khác, nhưng sớm hay muộn cũng người khai phá, nếu em đã có kế hoạch thì đừng dừng lại, em hẳn phải làm người ăn được con cua đầu tiên (làm liều mà được lợi).” Chương Thỉ cười cười: “Trước kia Trang Hào đều là người ăn được con cua đầu tiên (làm liều mà được lợi), em luôn học theo hắn, giờ rốt cuộc cũng có cơ hội, tại sao không dồn hết toàn lực?” Chương Viễn cười nói: “Nói như vậy không giả, nhưng em sợ. . . . . .” “Từ lúc nào em bắt đầu do dự như vậy, trước kia em đâu có thế.” Chương Thỉ trêu ghẹo nói. Chương Thỉ nhún vai một cái: “Có lẽ do em đã già?” “Anh thấy đúng thế đó.” Tiếng cười hai anh em nhà họ Chương tràn đầy cả gian phòng.
|
. Chương 47: Đồ vô sỉ Chuyện Vương Văn Đào lúc mẹ Văn Đào nhận lấy tiền rồi, bất tri bất giác trôi qua, người đi trà lạnh cũng không ai nhắc tới. Dù hắn từng làm việc ở đoàn xe bao lâu, hoặc là xưng huynh gọi đệ với Trang Hào bao lâu, ít nhất ở trong mắt tài xế nơi đây, một người ít nhất 5-6 năm không có biện pháp xuất hiện, không đáng giá để bọn họ nhớ. Theo cái tên Vương Văn Đào này dần dần phai nhạt khỏi trí nhớ đám người ở đây thì người duy nhất có thể nhớ hắn, chỉ có Trang Hào cùng Quách Tĩnh. Thực tế là như thế, chỉ cần có người còn nhớ rõ là được, cần gì nhất định tất cả mọi người phải nhớ? Về phần Hoa Kì, ngày 3- 8 trở về nhà một chuyến, vừa vào cửa liền bị lão thái thái vác mặt mắng điên cuồng, mở miệng một tiếng quên mẹ, cho đến khi Hoa Kì lấy hai ngàn tệ ra thì lão thái thái mới ngừng nói. Hai ngàn này là Trang Hào cho, Hoa Kì vốn không định lấy tiền này, nhưng Trang Hào cố ý cho, còn nửa đùa mà nói đây là tiền hiếu kính cha mẹ vợ . Ba chữ Cha mẹ vợ khiến Hoa Kì vô hình trung cảm nhận được cái gì đó, không nói hai lời liền cười nhận lấy. Hoa Kì có một chút rất giống mẹ của mình, đó là rất thích cất tiền, mình không dùng cứ đem đi cất, kết quả tất cả đều cho ba Hoa Kì dùng, lão thái thái thường nói, mẹ mày rất có ánh mắt, ở với ba mày nhiều năm như vậy, cũng có cãi nhau, nhưng ba mày chưa bao giờ động tới mẹ một đầu ngón tay, đàn ông như vậy còn có gì để trách? Đời này mẹ chỉ làm vợ ba mày thôi. Lúc ấy Hoa Kì chỉ cười , mặc dù miệng nói già mà không đứng đắn, nhưng từ trong đáy lòng lại hâm mộ ba mẹ của mình. Sau đó suy nghĩ một chút, cậu rất muốn tìm được một cơ hội thích hợp, nói với Trang Hào một câu, đời này em chỉ làm vợ của anh. Nói đến vợ, Hoa Kì thật đúng là không biết có thể mở miệng nói hay không, nếu không đổi một cách xưng hô cũng được. . . . . . Đời này em liền theo anh, hoặc là, đời này em chỉ quấn anh. Nhớ đêm hôm Vương Văn Đào tuyên án, sắc mặt Trang Hào rất mệt mỏi, khi anh ôm mình, Hoa Kì rất muốn hỏi anh một chút , em quấn anh như vậy…anh có phiền hay không? Lời đến khóe miệng , lại cứng rắn nuốt xuống, chỉ sợ Trang Hào không chú ý nói ra một chữ. Hoa Kì mè nheo một buổi chiều ở nhà, lúc trở lại Ngũ Hành thì Bàng Suất lại không ở trong thành Giải Trí, còn nhà tắm nam lại tới thêm mấy tên tắm kỳ công mới, trong đó còn có một mãnh nam hình thể bền chắc, vóc người vô cùng tráng, đặc biệt là từ eo đi xuống, bắp chân cuộn lên, mãnh nam rất thích mặc một cái quần lót màu lam nhạt tắm kỳ cho người ta, hơn nữa còn dùng hết sức, mỗi lần chà xát cả người đong đưa trước sau, quần lót dưới lưng cũng trước sau dao động. Hoa Kì thích Trang Hào không giả, nhưng nhìn người khác một chút cũng không sao, cái này gọi là có tặc tâm không có tặc đảm, có rắm mà không dám phóng, phải nghẹn lấy. Sau lại tán gẫu Hoa Kì biết được, mãnh nam tên là Chu Quý Nhân, nghe cái tên này Hoa Kì không nhịn được cười, nhưng ngại cậu và Chu Quý Nhân không quen chỉ có thể cứng rắn nén lại, mà mấy tắm kỳ công bên cạnh cậu không có chuyện gì sẽ thét đôi câu, mỹ nhân khách tới rồi, mau ra đây tiếp khách. Chu Quý Nhân nói cho Hoa Kì, trước kia gã ngồi chồm hổm trong ngục giam, lúc đó quen biết Chương Thỉ, hai người ở bên trong xưng huynh gọi đệ, thậm chí còn an ủi lẫn nhau. Nghe đến đó, cả người Hoa Kì run lên, cậu thật sự không có cách nào dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Chu Quý Nhân nữa rồi, một người đàn ông có thể ở trên cũng có thể ở dưới, trên bản chất không khác gì mình cả. Hoa Kì đắm chìm trong cuộc sống phong phú như vậy, đồng thời nương theo mà đến còn có nỗi nhớ Trang Hào, lúc này Hoa Kì mới hiểu được, vì sao thích một người sẽ nhớ nhung như thế, đó là dù bạn làm chuyện gì, cũng sẽ liên tưởng đến người ấy. Hoa Kì cùng Trang Hào tách ra ngày hôm sau, Trang Hào mang theo Quách Tĩnh chạy đường dài, ít nhất phải hai tuần mới trở về được, Hoa Kì dường như bấm ngón tay đến từng ngày, ngón tay không đủ đến ngón chân, mỗi đêm đều đếm, có một ngày chà tắm xong, Hoa Kì ngâm mình ở trong hồ một lát, lúc đi ra liền cởi bỏ trơn mông ngồi trên giường ấm ngẩn người, tình cờ vừa cúi đầu, đột nhiên phát hiện móng chân có chút dài, cậu vội vàng bò đến hộc tủ trước mặt lật tìm bấm móng tay bên trong, sờ soạng nửa ngày không thấy đâu, Hoa Kì nghĩ thầm thôi cứ để vậy đi, lúc nào thì tìm được thì cắt bỏ, nhưng rảnh rỗi cậu vẫn cứ nhìn chằm chằm móng chân dài ra, càng nhìn càng muốn cắt bỏ, nội tâm giãy giụa một phen rốt cuộc Hoa Kì nghĩ ra một phương pháp tuyệt thế làm gảy móng chân. Đôi tay Hoa Kì ôm lấy đùi phải, đầu cúi thấp xuống, nghĩ thầm vừa rồi mới tắm, dùng răng cắn cũng không tính là bẩn đi? Nghĩ vậy, Hoa Kì há mồm dùng răng cắn móng chân, đang chuẩn bị dùng sức cắn đứt thì cửa nhà tắm đột nhiên mở ra: “Hoa Kì, có người tìm cậu.” [Đầm: Thật không chịu nổi Hoa Kỳ mà @@!!!] Lúc này cửa phòng tắm đứng hai người, một là phục vụ, mà người còn lại là Trang Hào. Trang Hào nhìn chăm chú Hoa Kì, vẻ kinh ngạc khẽ quét qua khuôn mặt, còn dư lại chỉ có lúng túng. Hoa Kì không thể tốt hơn Trang Hào chỗ nào, nếu đồng nghiệp thấy được, Hoa Kì làm bộ làm tịch rồi cũng qua, sau đó chỉ đùa một chút, nhưng bây giờ người đứng ở cửa, là người cậu muốn đi theo cả đời, hình tượng sụp đổ một chút cũng không còn. Ba người vì vậy trầm mặc, ngược lại Hoa Kì linh cơ nhất động, làm như không có chuyện gì xảy ra từ từ để xuống chân: “Ca. . . . . . Anh tới?” Tiếng “ca” này Hoa Kì gọi rất là cứng rắn, không có bất kỳ cảm giác sắc màu nào, không giống trước hèn hạ ti tiện lại mang theo quyến rũ. Phục vụ mượn cơ hội chạy trốn, lưu lại Trang Hào đứng ở cửa, cũng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “À, hôm nay vừa về, đúng lúc đi ngang qua bên này nên tới đây xem em.” Hoa Kì vội vàng cầm lấy đồng phục làm việc khoác lên người, lo lắng nói: “Anh tới như vậy không sao chứ? Bàng Suất bên kia đâu?” Trang Hào lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì, anh tới tìm em, hắn có thể làm gì anh?” “Cũng đúng, kể từ chuyện Văn Đào ca, hắn hình như không đối nghịch với anh nữa.” Hoa Kì nhếch miệng cười, thừa dịp nhà tắm không người nào dán tới: “Ca, nhớ em không?” Trang Hào cười nói: “Thay quần áo, anh mang em đi ra ngoài ăn cơm.” “Được a, đi đâu ăn?” Hoa Kì vừa cởi quần áo vừa hỏi. “Em chọn chỗ .” Hoa Kì suy nghĩ một chút, nghĩ lại những thứ mình chưa ăn trong thành nhỏ, cuối cùng ngừng lại ở quán ăn Hải Lao tầng bốn siêu thị Thế Giới. “Ca, ăn ở Hải Lao đi, tới bây giờ em chưa từng ăn, ta còn không biết bên trong có cái gì.” “Được, vậy thì Hải Lao.” Trang Hào chờ Hoa Kì đổi xong quần áo, lúc ra cửa Hoa Kì xin nghỉ với quản lý, lần này lái xe đến siêu thị Thế giới, mà trên đường, Hoa Kì không nói nhiều chuyện lắm, lúc này Trang Hào mới cười giỡn nói: “Sao? Ngượng ngùng?” Hoa Kì cười đùa nói: “Ta có gì phải ngượng?” Trang Hào mắt nhìn phía trước: “Em thật giỏi, dùng răng gặm móng chân.” “Biến, về sau không cho nói chuyện như vậy, nếu không em liều mạng với anh.” Hoa Kì cho rằng đây là một chuyện sỉ nhục a. Trang Hào không nói chuyện, cười ha hả lái xe. Siêu thị Thế giới là khu mua bán bách hóa lớn nhất Thiết Đông, cũng là một trong số ít siêu thị lớn ở thành phố này, đến lầu bốn, Hoa Kì đi theo Trang Hào vừa vào cửa Hải Lao liền nhìn thấy Quách Tĩnh cùng Chương Thỉ, còn có hai người chưa từng gặp mặt ngồi ở cái bàn tròn nơi cửa. “Sao giờ mới đến? Chờ các người đã lâu.” Trang Hào đi tới cười làm lành nói: “Trên đường bị kẹt xe .” Hoa Kì ngồi ở bên cạnh Trang Hào, Chương Thỉ nhìn Hoa Kì nói: “Hoa Kì cậu đã xin nghỉ phép chưa mà tới đây?” “Rồi, xin quản lý.” Chương Thỉ cười nói: “Tôi không đến thành Giải Trí vài ngày, chắc các cậu cũng buông lơi đi?” Hoa Kì bĩu môi: “Không biết.” Chương Thỉ cười đùa nói: “Trang Hào, Hoa Kì nhà cậu gần đây rất trâu bò, nhìn thấy anh đều hờ hững .” Trang Hào nghiêng đầu quét Hoa Kì một cái, cười nói: “Hoa tiểu cẩu lớn tính tình, ngay cả em cũng dám mắng huống chi anh.” “Vậy cũng được.” Chương Thỉ rất đồng ý lời Trang Hào nói, sau đó nhìn Hoa Kì: “Cậu đừng đắc ý, tình huống nhân viên tất cả tôi đều hiểu rõ, nghe nói gần đây cậu và Chu Quý Nhân rất quen thuộc ha!” “Ai vậy? Chu Quý Nhân là ai ?” Trang Hào gắp đồ ăn Chương Thỉ cùng Quách Tĩnh gọi trước đó bỏ vào trong nồi. Chương Thỉ nói: “Là một người anh em anh quen lúc ở trong ngục, thằng nhóc đó rất tinh thần, vóc người vô cùng được, còn biết đánh nhau, có người nói với anh, gần đây Hoa Kì ngày ngày cùng hắn. . . . . .” Hoa Kì nóng nảy, không đợi Chương Thỉ nói hết lời, đỏ mặt tía tai nói: “Chương Thỉ, anh đừng khích bác ly gián, là anh và Chu Quý Nhân léng phéng, hai người còn an ủi lẫn nhau nữa.” Chương Thỉ nhất thời trầm mặt, căm tức không nói nên lời. Trang Hào lại cười: “Thấy không, Hoa tiểu cẩu nhà em giờ rất trâu bò, chớ chọc cậu ấy.” Chương Thỉ nhìn làn khói trắng, mỉm cười nói: “Trong ngục giam chỉ có nam, anh phải tìm người dễ nhìn để an ủi mình chứ? Giờ đã đi ra chúng ta không có gì nữa, ngược lại cậu, cả ngày dính hắn, tôi đoán cậu coi trọng hắn đi?” Hoa Kì hết sức căm tức, chỉ sợ lời này của y khiến Trang Hào để ý, vội vàng nói: “Anh đừng nói bậy, trước kia anh thích khích bác quan hệ giữa tôi và anh ấy tôi không để ý anh, giờ tôi muốn hỏi anh một câu, anh cố tình gây chuyện với tôi có ích lợi gì? Chẳng lẽ anh thích anh của tôi sao?” Đây là điều trước kia Hoa Kì đã muốn hỏi Trang Hào, mỗi lần mở miệng chung quy lại bị Trang Hào cắt đứt, vẫn luôn không có cơ hội hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, Hoa Kì cũng không biết nên nói hay không, nếu như Chương Thỉ thật sự thích Trang Hào, như vậy trong lúc vô hình mình liền làm người tốt, chủ động giúp y phá tầng cửa sổ này. Vừa dứt lời, không chỉ Trang Hào cùng Chương Thỉ ngừng nói, ngay cả ba người ở bên cạnh cúi đầu buồn bực ăn cơm cũng ngừng đũa. Trên bàn ăn nhất thời không có tiếng vang, Hoa Kì đột nhiên có ảo giác, mình nói sai. Vì tìm về mặt mũi, Hoa Kì vội vàng nói: “Ha ha ha. . . . . . Tôi đùa.” “Cậu nói không sai, tôi thích Trang Hào đấy.” Chương Thỉ rút điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, đốt rồi híp mắt cười nói: “Cậu đã nói ra thì tôi không ngại đánh nhau tới cùng với cậu.” Trang Hào không chịu nổi, lúng túng nói: “Đừng làm rộn, Hoa Kì mới lớn bao nhiêu, anh đánh với cậu ta làm gì?” “Anh thích cậu kia mà, Hoa Kì không nói anh thật không dám mở miệng đâu.” Chương Thỉ lại nhìn Trang Hào, mặt tràn đầy tình yêu. “Tôi f*ck.” Trang Hào vội vàng để đũa xuống, du côn cười nói: “Em thu hút đàn ông thích nhiều như vậy sao? Có một Hoa Kì là đủ rồi, anh đừng tới thêm phiền.” “Haiz, anh làm loạn thêm, có muốn thử một chút hay không?” Chương Thỉ như có như không nói đùa. “Đừng, anh em không hưởng thụ nổi, đừng có đùa kiểu này.” Trang Hào vẫn như cũ cho rằng Chương Thỉ đang nói đùa, không đợi Chương Thỉ mở miệng tiếp tục đề tài này, Trang Hào vội vàng kêu nhân viên phục vụ đưa rượu lên. Đề tài này bị cắt đứt vô hình, từ đó Hoa Kì không nói thêm một câu nào, cho đến sau khi ăn xong, Trang Hào lại nói với Hoa Kì: “Ăn no?” Hoa Kì gật đầu một cái, dùng khăn giấy lau miệng rồi nói: “Ừ, ăn no.” Trang Hào cười nói: “Ăn no mình thuê xe đi ký túc xá của anh, một hồi anh còn phải gặp người, chắc sau nửa đêm mới có thể về.” Trang Hào nhìn ra tâm tư của Hoa Kì, Hoa Kì vội vàng đồng ý, đứng dậy chào mấy người, như một làn khói chạy chậm ra khỏi siêu thị. Trở lại ký túc xá của Trang Hào, bên trong đã ấm áp dễ chịu, Hoa Kì cởi quần áo nằm ở trên giường gạch, bắt đầu suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay. Suy nghĩ trong chốc lát, Hoa Kì liền bắt đầu mệt rã rời, bất tri bất giác ngủ quên. Hoa Kì không biết ngủ bao lâu, đột nhiên nghe tiếng cửa túc xá bị đẩy ra, cậu ngồi dậy, híp mắt nhìn cửa. Tiến vào lại là Quách Tĩnh, không phải là Trang Hào. “Ca đâu?” Quách Tĩnh hỏi. Hoa Kì kinh ngạc nói: “Chưa về, tôi còn muốn hỏi anh đấy.” “Tôi thao.” Quách Tĩnh uống không ít…, say ngồi trên ghế: “Chúng tôi thuê xe đến đầu đường, ca nói muốn đi tiểu rồi tự mình đi bộ trở lại, tôi không cưỡng được anh ấy đành phải. . . . . . Không thể làm gì khác nên đi tới quán bán hàng rong gần đó mua hai gói thuốc, đã qua hai mươi phút còn chưa trở lại, hay là bị té?” Hoa Kì khẩn trương nói: “Anh ấy uống bao nhiêu?” “Hai cân rượu trắng, bốn lon bia, uống không ít đâu, có thể đứng vững đã không tệ.” Quách Tĩnh mắt say lờ đờ mê ly có chút chịu không nổi nữa. “Không được, tôi phải đi tìm anh ấy.” Hoa Kì xuống giường mặc quần áo chuẩn bị ra cửa. “Tôi và cậu cùng đi.” Quách Tĩnh đỡ tường đứng lên. “Anh đã như vậy còn đi đâu? Lên giường ngủ đi.” Quách Tĩnh cười cười: “Không, tôi phải về nhà, trong nhà có bà xã đang chờ tôi.” Quách Tĩnh đánh nấc, chậm rãi đi theo Hoa Kì ra khỏi ký túc xá. Quách Tĩnh đón một chiếc xe ở cửa đoàn xe, lúc gần đi dặn dò Hoa Kì nhất định phải tìm được ca. Hoa Kì đồng ý, bắt đầu đi trên đường tìm Trang Hào, vừa đi vừa kêu: “Ca. . . . . . Trang Hào. . . . . . Ca. . . . . .” Hoa Kì tới tới lui lui, trước trước sau sau tìm ba bốn lần sửng sốt không thấy bóng dáng Trang Hào, mà lúc này thời tiết có chút lạnh, Hoa Kì chỉ mặc một cái quần, lại đến mức run lập cập, bất đắc dĩ cậu ắn chỉ có trở về ký túc xá mặc thêm quần áo rồi trở ra tìm, lúc cậu xoay người trở về đường cũ thì đột nhiên có một con chó nhật cái từ trong đống rơm ven đường lao ra, con chó kia rất bẩm, toàn thân đầy cỏ, nhe răng toét miệng hướng về phía Hoa Kì mà sủa. Hoa Kì từ nhỏ chỉ sợ chó, nhìn thấy con chó hung ác như vậy chỉ có thể co cẳng chạy, vừa chạy vừa kêu : “Má ơi. . . . . .” Hoa Kì càng chạy chó Nhật lại càng đuổi theo, vẫn đuổi đến trước sân cửa đoàn xe, con chó kia mới không đuổi theo, lắc lắc mông xoay người đi. Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực vào ký túc xá, vừa vào cửa, Hoa Kì liền ngửi được mùi rượu nồng nặc, mà lúc này trên giường gạch đang nằm một người đầy đất. “Ca?” Hoa Kì vội vàng chạy tới. Trang Hào nằm ở trên giường gạch, trên chân còn một chiếc giày, trên mặt hơn phân nửa là đất, dưới cằm còn có vết thương nhỏ đang rỉ máu. Hoa Kì lo lắng nói: “Uống nhiều như vậy làm gì.” Hoa Kì lấy thau nước sạch lau mặt cho Trang Hào, sau đó cởi chiếc giày kia xuống, lúc Hoa Kì cởi quần Trang Hào xuống thì một màn khiếp sợ xuất hiện, quần lót của Trang Hào cắm ở trong khe mông, hơn nữa một nửa bị xé rách, một nửa kia dường như không có chút tổn hại, Hoa Kì âm thầm chắc lưỡi hít hà, đây là sao? Chẳng lẽ bị người ta. . . . . .
|
Chương 48: Ban ngày ban mặt Trang Hào say bất tỉnh nhân sự, Hoa Kì đương nhiên sẽ không lãng phí hơi sức đi gọi anh, cởi quần áo của anh xong, nhìn cái quần lót bị xé rách chỉ còn dư một nửa cắm ở trong khe mông, Hoa Kì càng xem càng buồn cười, trong lòng không ngừng suy nghĩ, là đánh nhau với người ta? Nghĩ lại, ai đánh lại đi xé quần lót? Nếu không thì trên đường anh gặp một cô gái xinh đẹp, muốn cưỡng bức người ta? Cô gái liều chết giãy giụa mới xé rách? “À. . . . . .” Hoa Kì bừng tỉnh hiểu ra, không phải là bị Chương Thỉ thượng chứ? Hoa Kì run lên trong bụng, vội vàng lấy cái kéo trong ngăn tủ ra, cắt đứt phần bị xé sau đó dùng sức kéo quần lót Trang Hào từ dưới thân ra. Bỏ quần lót, Hoa Kì không nói hai lời đẩy mông tròn của Trang Hào ra, nhìn chăm chú vào trong, nhìn mấy lần hình như không có vấn đề gì? Lại dùng ngón tay sờ soạng mấy lần ở phía trên, cảm giác khít khao hoàn toàn không giống bị người ta cho cái đó vào, lúc này Hoa Kì mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra là mình nghĩ nhiều. [=.=!!!] Nhưng Hoa Kì quả thật nghĩ không thông, êm đẹp sao quần lót lại bị rách? Nếu như té, vậy tại sao quần ngoài êm đẹp, quần lót lại bị rách? Đây quá không hợp Logic đi? Hoa Kì suy đủ nghi vấn, muốn đợi sáng mai Trang Hào tỉnh lại hỏi cho ra nhẽ, lúc thay anh đắp chăn thời điểm, Hoa Kì đột nhiên muốn đùa, vội vàng cầm lấy cái quần lót bị xé rách kia, mặc lại phía dưới Trang Hào lần nữa, sau đó cột hai cái kết hai bên, bộ phận còn lại nhét vào khe mông, Hoa Kì càng nhìn càng không nhịn được cười, run rẩy bả vai lấy ra điện thoại di động từ trong túi Trang Hào, nghiên cứu nửa ngày mở được chức năng chụp hình, điều chỉnh tốt góc độ, click click chụp cả người đến chân Trang Hào. Đắp chăn cho Trang Hào xong, Hoa Kì cầm điện thoại di động nằm ở trên giường gạch cười ngây ngô, càng xem càng cảm thấy cái mông Trang Hào vừa tròn vừa vễnh, còn có bộ dáng ngủ ngày, dễ nhìn khỏi phải bàn. Hoa Kì thưởng thức nửa ngày, cánh tay cầm điện thoại di động có chút mỏi, lúc này mới cất di động vén chăn lên chui vào. Trang Hào uống rượu ngáy càng lớn hơn trước, dường như là dính vào bên tai Hoa Kì mà ngáy, Hoa Kì nghe tiếng Trang Hào ngáy, cũng thật có ý tứ, một ột thấp, trong lỗ mũi còn có bong bóng nước, Hoa Kì nghiêng đầu nhìn anh lại nhắm mắt ngủ. Một giấc ngủ đến trưa, ánh mắt chói mắt chiếu vào, Hoa Kì nghiêng đầu một chút, muốn tìm nơi âm u ngăn trở ánh mặt trời, cậu khẽ động lại cảm thấy người bên cạnh cũng bỗng nhúc nhích, cánh tay Trang Hào ôm Hoa Kì thật chặt, lúc này Trang Hào mới mở mắt. Trang Hào thấy Hoa Kì đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt nhỏ rất hấp dẫn, Trang Hào không chút suy nghĩ cong môi đưa tới, hôn xong cười nói: “Hôm qua ai đưa anh về?” Hoa Kì lau miệng: “Anh không nhớ sao ?” Trang Hào cau mày hồi tưởng: “Không nhớ rõ, là Quách Tĩnh đưa anh về?” Hoa Kì bĩu môi: “Không phải hắn đưa anh về.” Nói xong, Hoa Kì một tiếng hất cánh tay Trang Hào ra, lật người đưa lưng về phía Trang Hào không lên tiếng nữa. Trang Hào có chút buồn bực, đây là lần đầu tiên Hoa Kì đẩy mình ra, chẳng lẽ? . . . . . . Trang Hào dán lên, lúc động đậy thân thể Trang Hào cảm giác bên hông cân cấn, cũng không tính là đau nên không quá quan tâm, cười nhẹ nhàng nói: “Có phải là em đi đón anh hay không?” “Kéo túi quần đi chết đi, còn cần em đón sao? Người muốn đưa anh về rất nhiều, thiếu em đâu có sao.” Giọng nói Hoa Kì mang theo giễu cợt cùng ghen tức, nghe mà Trang Hào hết sức không tự nhiên, mặt cứng lại: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Người nào đưa anh về?” Hoa Kì ngồi dậy: “Còn có thể là ai? Chương Thỉ đưa anh trở về, ca. . . . . . Nói thật, em đã sớm xác định Chương Thỉ thích anh rồi, em không phải đứa ngu, chỉ làm bộ như không thấy, em vẫn cho rằng em đối tốt với anh như vậy, sớm muộn gì cũng có thể làm anh cảm động, ít nhất lúc anh không có bạn gái có thể xem em là đối tượng, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, em chết tâm, tối hôm qua em suy nghĩ cả đêm, em lập tức đi đây, sau này không trở lại quấn anh nữa.” Hoa Kì nói cực nhanh, cứ như trước đó đã có kịch bản viết trước giờ chỉ cần đọc, Trang Hào nghe mà sửng sốt, chờ lấy lại tinh thần sắc mặt khó coi nói: “Chương Thỉ đưa anh về? Bọn anh không làm cái gì chứ?” Hoa Kì liếc mắt: “Anh nói thử xem?” Trang Hào cố gắng nghĩ lại : “Không thể nào, anh nhớ uống rượu xong liền đi về, chẳng lẽ Chương Thỉ làm gì anh sao?” Trang Hào căm tức, suy nghĩ một chút liền đưa cánh tay ôm chầm Hoa Kì: “Hoa tiểu cẩu, anh và anh ta thật sự không có gì.” Hoa Kì nhìn Trang Hào nghiêm túc giải thích, trong lòng vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn như cũ giả bộ lạnh nhạt chán ghét, cười khẩy nói: “Thôi đi, quần cộc bị xé rách còn chưa làm gì?” Trang Hào cả kinh, vội vàng vén chăn lên, quần cộc trên người phải nói là nát bét, hai bên bị kết lại, về phần vị trí túi lưới cũng cắm ở trong mông, khó trách mới vừa rồi động đậy thân thể có cảm giác cấn cực kỳ, Trang Hào cực kỳ tức giận xé quần cộc trên người xuống, vung tay vất trên đất: “!@#$%$@, Chương Thỉ tôn tử này thừa dịp ông đây uống nhiều liền chiếm tiện nghi?” Trang Hào tức giận run lập cập, gân xanh trên trán nảy ra, anh xoay người cầm lấy áo vét tông tìm cái gì ở bên trong túi, lật một lát: “Điện thoại di động mất?” “Anh lấy điện thoại làm gì?” Hoa Kì hỏi. Trang Hào tức giận nói: “Gọi điện thoại hỏi hắn, nếu hắn chiếm tiện nghi của anh, anh em không có cách nào làm nữa, ông đây phải đi giết chết hắn.” Hoa Kì thấy Trang Hào nghiêm túc, chột dạ nói: “Haiz, chuyện đã như vậy, anh cứ làm bộ như không biết là được rồi.” “!@#$%$@, em nói nghe nhẹ nhàng ha, không từ mà biệt, em còn muốn tách khỏi anh, ông đây có thể không tìm hắn?” Trang Hào kéo quần qua tìm kiếm. Nhìn đến đây, Hoa Kì hơi mỉm cười nói: “Ca, có phải anh rất sợ em rời đi hay không?” Trang Hào dừng động tác, liếc mắt nhìn Hoa Kì một cái, lúng túng không biết nói gì. Hoa Kì cười cười, xoay người lại lấy di động từ dưới gối, bật hình tối hôm qua chụp, sau đó đưa tới trước mặt Trang Hào, cười nói: “Kỹ thuật chụp của em không tệ lắm đi?” Trang Hào đoạt lấy điện thoại di động: “Em còn chụp hình? Chê anh chưa đủ mất mặt?” Trang Hào không nói hai lời xóa hình trong điện thoại. Hoa Kì đứng dậy nhào tới, giạng chân ngồi trên người Trang Hào, cười nói: “Ca, tối hôm qua anh uống nhiều quá, lúc trở lại quần lót đã bị xé rách, em cho là anh bị Chương Thỉ thượng rồi nữa chứ, nhưng em đã kiểm tra phía sau của anh, không có dấu vết bị người ta thượng, vì vậy em biết ngay là anh bị ngã, ha ha.” Hoa Kì vừa nói như thế, Trang Hào cũng bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm, oán khí ngăn ở trong lòng cũng theo đó mà tán, anh chợt nâng đôi tay, một cái nắm lấy mông trong của Hoa Kì nói: “Em chơi anh đúng không?” Hoa Kì rất thỏa mãn phản ứng của Trang Hào mới vừa rồi, cười láo lĩnh nói: “Ca, em hiểu rõ anh nhất định là yêu ta, nhưng chỉ ngượng ngùng nói thôi.” Trang Hào triển lộ nụ cười: “Anh thích chơi em mới là thật.” Trang Hào dùng sức ném Hoa Kì lên trên chăn, đứng dậy ép tới, há mồm cắn bả vai Hoa Kì một cái, Hoa Kì ngao một tiếng gào thét, mới đầu là sảng khoái, càng về sau lại càng đau, thì ra Trang Hào tới thật à? “Đừng dùng sức như vậy a, má ơi. . . . . . đau, đại ca em sai rồi, bỏ qua cho em đi, lần sau không dám.” Hoa Kì giãy giụa muốn đẩy Trang Hào ra, Trang Hào lại nắm chặt cổ tay Hoa Kì khiến cho cậu không động được. Trang Hào hung hăng cắn chừng hơn một phút đồng hồ mới bỏ ra, đứng lên thì trên bả vai Hoa Kì đã có dấu răng rõ rệt: “Sau này vẫn còn dám nữa không? Có phải thân quen với anh rồi nên không coi anh ra gì đúng không? Cho rằng anh không bỏ được đánh em có phải không?” Hoa Kì chu miệng nói: “Không phải.” “Sau này vẫn còn giả vờ nữa không?” Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không giả vờ, còn nữa, em đâu có vậy đâu.” Trang Hào giơ tay vỗ mạnh một cái lên bắp đùi Hoa Kì: “Cho em lên mặt này, cho em chút ánh mặt trời em liền rực rỡ này, còn như vậy nữa hay không?” “Không có.” “Có biết anh không?” “Biết.” “Anh là ai hả.” Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Chồng em.” Trang Hào cười nói: “Em là đồ biến thái chết tiệc, ai là chồng em hả.” Hoa Kì nhếch miệng cười nói: “Trang Hào là ông xã em.” “ĐM, cậu là ai? Tôi biết cậu sao?” Hoa Kì gật đầu: “Anh biết em, anh đã chơi em rất nhiều lần, em là bà xã của anh.” Lúc Trang Hào nghe được hai chữ bà xã này, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, mặt đỏ sậm lên, anh khẽ nghiêng mặt, buông lỏng Hoa Kì, lúc Hoa Kì cho rằng sắp đạt được tự do thì Trang Hào đột nhiên nâng hai chân của cậu gác trên vai, nhị đệ phía dưới chống đỡ sau lưng Hoa Kì . Hoa Kì hiểu ý của anh, cảm giác nóng ran lan tỏa trên thân thể, chốc lát nhị đệ của mình cũng cứng rắn theo, nhưng Trang Hào thủy chung không có động tác kế tiếp, Hoa Kì vặn vẹo uốn éo mông: “Ca, anh không đi vào sao?” “Không có đồ bôi trơn, sợ em đau.” Hoa Kì nói: “Liếm trước cho em một chút?” Trang Hào lắc đầu một cái: “Không có tắm.” Hoa Kì nghĩ cũng phải, cuối cùng đành đặt ngón tay vào miệng, mang theo nước miếng ra sau lưng tiến hành khuếch trương, thử đi thử lại đã mấy lần, cảm giác không sai biệt lắm, Hoa Kì nói với Trang Hào: “Có thể.” Trang Hào gật đầu một cái, điều chỉnh tốt góc độ từ từ xông vào. Chưa vào hết hai người đều đã thỏa mãn thân ngâm một tiếng. Trang Hào bắt đầu trước khi hành động, Hoa Kì theo động tác của anh trước sau lay động, miệng từ từ tràn ra âm thanh càng làm cây đuốc ở bên trong lòng Trang Hào bùng cháy, đốt rụi lý trí của anh, chỉ muốn nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa. . . . . . “Con trai, đã mấy giờ rồi con còn chưa dậy hả.” Mẹ Trang Hào bưng cơm trưa đẩy cửa vào, mới vừa bước vào cửa một chânđã nhìn thấy đứa con nhà mình thân thể trần truồng đưa lưng về phía cửa, trên bả vai còn đắp cặp chân, hông thoáng nhấp một cái lại một cái, mẹ Trang Hào vội vàng xoay người sang chỗ khác: “Ai da má ơi, mẹ nói sao con không biết khóa cửa lại, ban ngày ban mặt.” Trang Hào và Hoa Kì sợ cứng tại chỗ sửng sốt không dám chuyển động, Trang Hào giận dữ hét: “Vậy mẹ còn không đi ra ngoài.” “Ai da má ơi.” Mẹ Trang Hào vội vàng đóng cửa chạy ra ngoài. Nghe được tiếng đóng cửa, Trang Hào sợ té nhào một cái trên người Hoa Kì, vành tai và tóc mai chạm vào nhau nói: “Lần này xong rồi, để ẹ anh thấy được.” Hoa Kì bị giật mình không thể kém hơn Trang Hào, a a ô ô nói không ra nguyên cớ. Ngoài cửa, mẹ Trang Hào cầm cơm trưa vội vã đi ra ngoài, đúng lúc gặp Quách Tĩnh ăn xong cơm trưa trở lại: “Dì, sao vội đi nơi khác vậy?” Mẹ Trang Hào dừng bước lại, quay đầu liếc mắt nhìn kú túc xá, hỏi “Quách Tĩnh, dì hỏi cháu chuyện này".
|
Chương 49: Tương lai Quách Tĩnh từ nhỏ đã chơi với Trang Hào, lớn lên cũng cùng nhau hỗn, đánh nhau, mò cá, đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch chuyện gì cũng làm qua, đương nhiên rất quen thuộc với mẹ Trang Hào, giữa hai người cũng không có gì giữ kẽ, mắt nhìn mẹ Trang Hào vội vã đi ra khỏi cửa, nét mặt bà vừa mừng vừa sợ, thật đúng là khiến Quách Tĩnh nghĩ không ra. “Quách Tĩnh, dì có một chuyện muốn hỏi cháu.” Đầu lưỡi Quách Tĩnh liếm hàm răng trong miệng, phía trên còn lưu lại mảnh vụn cơm trưa, liếm xong cười nói: “Có chuyện gì dì cứ hỏi, biết cháu sẽ nói cho dì.” Mẹ Trang Hào cười nói: “Không cần nghiêm túc như vậy.” Mẹ Trang Hào xoay người lại liếc ký túc xá, hỏi “Trong phòng là đối tượng mới của Trang Hào sao?” “Hả?” Quách Tĩnh mộng, gần đây có phát hiện Trang Hào tìm người yêu đâu? Lời này từ đâu mà đến? Hắn do dự phải mở miệng như thế nào. Mẹ Trang Hào thấy Quách Tĩnh do dự, thúc giục: “Cháu nói chuyện đi a!” “A. . . . . . Cái này, hình như là vậy.” Quách Tĩnh thuận miệng bịa chuyện, không biết Trang Hào ở trong phòng cùng ai, trong giây lát, Quách Tĩnh nhớ tới tối hôm qua Hoa Kì ở ký túc xá, chẳng lẽ mẹ Trang Hào nói là Hoa Kì? Nhưng không đúng, mẹ Trang Hào không phải lần đầu tiên gặp Hoa Kì, tại sao có thể nói là đối tượng mới? Còn nữa, Hoa Kì là con trai, mà nét mặt mẹ Trang Hào bây giờ hoàn toàn không giống như phát hiện chuyện Trang Hào và Hoa Kì! Mẹ Trang Hào cười cười: “Được rồi, không có chuyện gì thì dì đi về trước.” Mẹ Trang Hào giơ tay lên đưa cơm trưa tới: “Trang Hào còn chưa ăn cơm, cháu đưa vào cho nó.” Quách Tĩnh thò tay tiếp nhận, trêu ghẹo nói: “Cháu có thể ăn không?” Mẹ Trang Hào cười nói: “Ngày mai dì tự làm đồ ăn ngon cho cháu.” “Vậy được, cháu đi đưa cho anh ấy.” Quách Tĩnh nói xong liền chạy tới ký túc xá, mới vừa đi được mấy bước, mẹ Trang Hào đột nhiên vọt tới, một phát bắt được cánh tay Quách Tĩnh nói: “Không phải bây giờ, một lát nữa cháu hãy đi vào.” Quách Tĩnh giật mình đứng nguyên tại chỗ, buồn bực nói: “Vì sao phải đợi một lát?” Mẹ Trang Hào liếc mắt: “Nói cháu đợi một lát thì cứ đợi một lát, tóm lại không đi vào bây giờ.” Mẹ Trang Hào dặn đi dặn lại lúc này mới vội vã ra khỏi đại viện đoàn xe. Quách Tĩnh sửng sốt tại chỗ hồi lâu, nghĩ thầm phải vào túc xá nhìn một chút, có khi là Kim Ốc Tàng Kiều. Quách Tĩnh ho khan hai tiếng, tăng nhanh bước chân đi đến ký túc xá, đến cửa, Quách Tĩnh nắm tay nắm cửa kéo ra bên ngoài, két một tiếng cửa mở ra, Quách Tĩnh ghé đầu vào, đúng lúc cửa trong phòng đang mở. “Ai vậy?” Trang Hào ở bên trong la ầm lên. Quách Tĩnh cười đùa nói: “Là em.” Nói xong, Quách Tĩnh vào phòng, vừa đi đến cửa liền nhìn thấy Trang Hào cùng Hoa Kì hai người đều thân thể trần truồng vẻ mặt trầm muộn. Một ý niệm chợt thoáng qua, Quách Tĩnh kinh ngạc nói: “Ca, mới vừa rồi dì tới, chẳng lẽ gặp phải anh và Hoa Kì hai người. . . . . . ?” Quách Tĩnh nhíu mày. Trang Hào chán ghét gãi đầu: “Ai biết mẹ tôi tới đây vào lúc này.” Quách Tĩnh vội vàng đặt hộp cơm lên bàn: “Dì gặp hai người đang làm cái kia?” Trang Hào gật đầu một cái: “Nhưng đưa lưng về phía cửa, chắc nhìn không rõ ràng lắm.” “A. . . . . . chắc là vậy.” Quách Tĩnh thở dài một tiếng, cam đoan nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, mới vừa rồi ở cửa dì còn hỏi em, có phải anh tìm người yêu mới hay không, đoán chừng bà ấy không ngờ người anh đè phía dưới là con trai.” Quách Tĩnh buông lỏng tâm tình khẩn trương, nói đùa: “Về sau làm việc phải khóa cửa, lúc này người tiến vào là mẹ anh, ngộ nhỡ là công an tới càn quét tệ nạn thì xong.” Trang Hào thở phào nhẹ nhõm: “Cút đi, cái gì đến miệng cậu cũng biến vị.” Nói xong, Trang Hào nghiêng đầu liếc nhìn Hoa Kì, thấy cậu không chút kiêng kỵ tách chân ra, duy trì tư thế mới vừa rồi bị mình đè, gương mặt rất bứt rứt, vội vàng kéo chăn đắp lên người cậu nói: “Không có chuyện gì thì cậu đi nhanh đi.” Quách Tĩnh bĩu môi: “Xì, anh thật sự coi Hoa Kì là con gái sao? Nhìn chút cũng không thể?” Quách Tĩnh thuận tay rút điếu thuốc từ hộp thuốc trên giường, kẹp bên lỗ tai nói: “Đi nha.” Quách Tĩnh mở cửa đi ra ngoài, Trang Hào vội vàng chen chân đá Hoa Kì một cước: “Ai bảo em không khóa cửa, may mà mẹ anh không thấy, nếu không làm sao giờ?” Hoa Kì nằm ở trên giường gạch, mặt không chút thay đổi nói: “Làm em sợ muốn chết, nếu thực sự thấy được, em đoán chừng mẹ anh cầm dao chém chết em mất.” Trang Hào trêu ghẹo nói: “Có thể lắm.” Hoa Kì càng nghĩ càng không có tư vị, chợt ngồi dậy: “Ca, anh nói hôm nay nếu mẹ anh thật sự nhìn thấy, anh tính làm sao?” Trang Hào ngậm lấy điếu thuốc nói: “Không biết, chưa nghĩ đến.” “Em còn có thể đoán được mẹ anh sẽ làm như thế nào.” Hoa Kì nói lầm bầm. “Làm sao?” Trang Hào liếc cậu. “Còn có thể làm gì, khẳng định để anh đừng tìm em, sau đó vội vàng tìm cho anh một cái cô gái để kết hôn sống đến chết chứ sao.” Hoa Kì cúi đầu nói. Không thể không thừa nhận, Trang Hào cùng Hoa Kì nghĩ giống nhau. “Vậy. . . . . . Vậy em cảm thấy anh sẽ làm gì?” Trang Hào cười hỏi. Hoa Kì khẽ nâng đầu lên, sa sút tinh thần nói: “Còn có thể làm gì? Bản thân anh đã thích con gái, giờ chuyện với em coi như yên ổn, đến lúc mẹ anh quậy một phát, đảm bảo anh liền đầu hàng.” Hoa Kì nghĩ, lại bổ sung: “Hơn nữa anh chưa từng nói yêu em, tách ra còn không phải là chuyện nhỏ?” Trang Hào cười nói: “Em đúng là hiểu rõ nhỉ.” Trang Hào bắn tàn thuốc xuống đất, thân thể xê dịch đến bên cạnh Hoa Kì, tới gần đưa tay nắm lấy Hoa Kì nói: “Hoa tiểu cẩu, em cảm thấy hai người đàn ông có thể có tương lai sao?” Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không có.” “Vậy em còn muốn? Nếu anh nói thích em, em sẽ đi theo anh cả đời sao?” Hoa Kì bỗng nhiên ngẩng đầu: “Anh cứ nói đi, em liền đi theo anh.” Trang Hào cười rất là hả hê: “Vậy bên chỗ ba mẹ em tính sao?” “Không biết, nhưng chỉ cần anh ở đây, em sẽ có sức mạnh.” Trang Hào dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo cánh tay Hoa Kì, không biết nói lời tiếp theo như thế nào, trầm mặc một hồi lâu Trang Hào nói: “Trước đừng nghĩ nhiều như vậy, đứng lên ăn cơm đi.” Tâm tình Trang Hào rất nặng nề, xuống giường mặc quần áo, Hoa Kì theo sát phía sau cùng đi theo, không quá vui vẻ ngồi bên cạnh Trang Hào, mặt kéo thật dài, sắp vượt qua núi Trường Bạch luôn rồi, Trang Hào nhìn ra Hoa Kì đây là cáu kỉnh. Trang Hào thở dài một tiếng: “Suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?, sống một ngày tốt một ngày, . . . . . . Ăn cơm đi.” Trang Hào đưa đũa tới. Hoa Kì mới vừa đưa tay nhận đũa liền nghe thấy có người gõ cửa. “Con trai, con dậy chưa?” Cả người Trang Hào và Hoa Kì run lên, hai người liếc nhìn nhau xong, Trang Hào đáp một tiếng: “A, đã dậy.” Cửa mở ra, mẹ Trang Hào đi vào, lúc nhìn thấy Hoa Kì rõ ràng sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Hoa Kì đến lúc nào vậy?” Hoa Kì vội vàng nói: “Cháu vừa đến, dì ăn cơm trưa chưa?” Sắc mặt mẹ Trang Hào hơi chuyển biến tốt, cười nói: “Ăn rồi.” Trang Hào nhân cơ hội ho khan hai tiếng: “Mẹ trở lại làm gì?” Mẹ Trang Hào thở dài nói: “Không phải là mới ra đầu đường liền gặp Lưu thẩm của con à, bà ấy nói tìm con có chuyện, mẹ liền mang bà ấy đến đã tới.” Nghe lời này, lúc này Trang Hào mới nhìn về ngưỡng cửa. Lưu thẩm trong miệng mẹ Trang Hào không phải là người khác, chính là mẹ Chương Viễn. Mặc dù Trang Hào và Chương Viễn đối đầu nhau, nhưng mẹ hắn và nhà mình quan hệ không tệ lắm, là hàng xóm lâu năm, hơn nữa lúc hai nhà còn chưa giàu có, mẹ Chương Viễn và mẹ Trang Hào không có chuyện gì làm hay qua lại nói chuyện giúp đỡ nhau. “Thím tìm cháu có việc gì à? Vào nhà hãy nói.” Trang Hào đứng lên, nhường cái ghế lại cho bà ngồi xuống. Mẹ Chương Viễn có chút thẹn thùng, lúng túng ngồi xuống nhìn trên bàn, cười yếu ớt nói: “Mẹ cháu làm cho cháu?” Trang Hào cười cười: “Vâng.” Mẹ Chương Viễn không lên tiếng, nhất thời rơi vào trầm mặc, Trang Hào nhìn bà đoán chừng có chuyện khó nói? Thuận miệng hỏi: “Thím, thím có chuyện gì cứ nói.” Mẹ Chương Viễn khẽ mỉm cười: “Thím đi. . . . . . Ai” mẹ Chương Viễn thở dài một cái, ngước mắt nhìn Trang Hào: “Chuyện là như vậy, thím cũng khó có thể mở miệng, chẳng qua thím không có biện pháp khác, chỉ có thể đến tìm cháu.” Trang Hào gật đầu một cái: “Có chuyện gì thím cứ việc nói.” Mẹ Chương Viễn do dự một hồi, mở miệng nói: “Trang Hào à, thím cũng coi như nhìn cháu lớn lên, mặc dù cháu và Chương Viễn nhà thím luôn không hợp, nhưng thím và mẹ cháu cũng coi như chị em lâu năm, hôm nay thím tìm cháu chỉ hy vọng cháu có thể nhìn tầng quan hệ này mà giúp Chương Viễn một chút.” Trang Hào buồn bực nói: “Chương Viễn xảy ra chuyện gì?” Chương Viễn mẹ ai thán nói: “Chương Viễn lúc này coi như là bị người ta hại.” “Bị người ta hại?” Trang Hào rất kinh ngạc, anh và Chương Viễn quen biết nhiều năm như vậy dường như chưa từng thấy Chương Viễn tham ăn thua thiệt lần nào, hắn không hại người khác đã không tệ. Chương Viễn mẹ gật đầu một cái: “Chương Viễn gần đây bận làm miếng đất gì đó, thím và cha nó lại không hiểu, cũng không giúp được một tay, lại nói, đứa nhỏ này chưa từng phạm hồ đồ, sao bây giờ có thể dồn hết tiền vùi vào mảnh đất trống khu Hứng Nam kia chứ? Lúc này tốt lắm, tiền đưa người ta rồi, kết quả không tìm được người.” Trang Hào nghe rõ chuyện gì xảy ra, nói: “Mảnh đất trống khu Hứng Nam kia không tệ, nhưng khai phá phải hạ phí tổn rất lớn, có phải Chương Viễn vay tiền đập vào mảnh đất trống này hay không?” “Đúng là vậy, đứa nhỏ này đem toàn bộ gia sản quăng vào, thiếu bên ngoài không ít tiền.” Mẹ Chương Viễn than thở xong, nước mắt từ khóe mắt như xuyến hạt châu chảy ra ngoài, có mấy giọt rơi lên mu bàn tay của bà, bà đưa tay lau đi, lại nói: “Tiền đã gửi qua mấy ngày rồi, hôm qua mới phát hiện không thấy người đâu, thím hỏi nó chuyện gì xảy ra nó lại không nói, cuối cùng vẫn là Chương Thỉ nói cho thím biết.” Mẹ Trang Hào không nhìn nổi, đi tới bên người an ủi bà: “Chuyện như vậy không thể gấp, nếu bị người ta lừa thì nhanh báo cảnh sát, nói không chừng còn có thể đòi được tiền về.” “Đã báo cảnh sát, nhưng trong lúc nhất thời không thể lấy về, chuyện vốn chỉ có người trong nhà biết, nhưng không biết sao lại truyền tới tai mấy chủ nợ, sáng sớm hôm nay họ liền tới nhà đòi tiền, trong lúc mấu chốt này, Chương Viễn lấu đâu ra tiền trả người ta?” Nghe đến đó, Trang Hào cũng không ngại nói thẳng: “Thím, cháu hiểu thím tìm đến cháu để làm gì, nhưng cháu nói thật với thím, chuyện này sợ rằng cháu không giúp được.” Mẹ Chương Viễn sững sờ, ngẩng đầu lên cầu khẩn nói: “Trang Hào à, cháu giúp Chương Viễn một lần đi, xem mặt mũi thím được không? Nếu như cháu không giúp nó, nó bị những người đó bức tử mất.” Trang Hào nghiêm túc nói: “Thím, không phải cháu không muốn giúp ngài, mà là đoàn xe của cháu cũng không làm ăn tốt, khách hàng trước kia đều lần lượt bị người khác lấy đi, tiền bạc bây giờ cũng không có bao nhiêu, nếu như là 10 mấy vạn cháu còn có thể giúp thím gom góp, nếu nhiều hơn sợ cũng. . . . . .” Trang Hào là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của mẹ Chương Viễn, hai ngày nay nhà bọn họ không làm chuyện gì khác việc chạy chung quanh vay tiền, về đến nhà cả nhà đều rơi vào trầm mặc, mẹ Chương Viễn nhìn bộ dáng Chương Viễn, nửa lời khó nghe cũng không dám nói. Hôm nay Trang Hào nói chuyện khẳng khái như thế, bà thật không có ý tưởng. “Con trai à, con nghĩ biện pháp giúp thím của con đi, cũng không thể nhìn Chương Viễn gặp chuyện không may chứ?” Mẹ Trang Hào tuy là thuyết khách, cũng không khỏi toát mồ hôi vì chị em của mình. Trang Hào gật đầu một cái: “Nếu không hay là như vậy đi, thím trở về trước, buổi trưa cháu đi tìm Chương Viễn hỏi một chút chuyện gì xảy ra, đến lúc đó cùng nghĩ biện pháp.” “Haiz, chỉ có thể như vậy.” Mẹ Chương Viễn đứng lên: “Vậy thím đi về trước.” “Tôi tiễn bà đi.” Mẹ Trang Hào đứng dậy muốn đưa bà lại bị bà từ chối: “Không, tôi còn phải đi nhà người khác thử một chút.” Mẹ Trang Hào đứng ở bên cửa sổ nhìn bà đi xa, quay đầu lại nói với Trang Hào: “Con trai, trong tay con thật sự không có tiền à?” Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Mẹ cho rằng con trai của mẹ là ngân hàng mở à? Chương Viễn đầu tư mảnh đất kia ít nhất cũng phải con số này.” Trang Hào giơ lên ba ngón tay, lại nói tiếp: “Hơn nữa bây giờ trên tay con thật sự không có tiền, vừa rồi nói mười vạn còn phải đi ra ngoài gom góp mới đủ.” Mẹ Trang Hào thở dài nói: “Thím con thật vất vả có được cuộc sống tốt, lúc này lại gặp phải chuyện như vậy.” Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Chương Viễn mình ăn buôn bán thời gian cũng không ngắn, theo lý mà nói phải nắm chắc mới đầu tư, con không tin hắn sẽ dễ dàng chuyển tiền qua như vậy, trừ khi nghe người nào đó nói.” “Ơ, con nói cũng có lý, hay là nó đắc tội người nào đó? Người ta cố ý chỉnh nó?” Mẹ Trang Hào kinh ngạc nói. “Không biết, chuyện như vậy con đi tìm hắn hỏi một chút mới rõ.” Mẹ Trang Hào nói: “Con gặp Chương Viễn thì bình tĩnh mà nói chuyện, đừng chưa được vài câu đã cãi nhau.” “Biết, không có việc gì mẹ đi trở về đi, con ăn cơm xong đi tìm hắn.” Mẹ Trang Hào gật đầu một cái, liếc nhìn Hoa Kì vẫn trầm mặc bên cạnh, cười nói: “Vậy con và Hoa Kì nhanh ăn cơm đi, mẹ đi về trước đây.” Hoa Kì thấy bà đi ra ngoài, vội vàng đứng lên nói: “Dì đi thong thả.” “Được rồi, nhanh ăn cơm đi.” Đưa mẹ Trang Hào đi, Hoa Kì ngồi trên băng ghế nói: “Ca, Chương Viễn có phải gặp chuyện lớn hay không?” Trang Hào buồn bực trong lòng ăn cơm ừ một tiếng, nhai nói: “Chuyện lúc này không chỉ là vấn đề tiền, nghiêm trọng còn phải ngồi tù đấy.” “Vậy anh sẽ giúp hắn ta sao?” Trang Hào ăn miệng cơm: “Làm hết sức thôi.” ******* Hoa Kì cùng Trang Hào nhanh chóng giải quyết cơm trưa, sau đó hai người tách ra ở cửa đoàn xe, trước khi lên xe Trang Hào kín đáo đưa cho Hoa Kì hai trăm tệ, nói là giữ mà tiêu vặt, Hoa Kì cười nhận lấy, thuê xe trở về Ngũ Hành Không. Xe taxi dừng ở cửa Ngũ Hành, Hoa Kì mới vừa đẩy cửa xuống xe liền nhìn thấy một chiếc BMW màu đen chậm rãi đi qua, Hoa Kì đứng tại chỗ nhìn, cho đến khi tài xế quay cửa kính xuống nói: “Anh em gửi tiền đi?” Hoa Kì lấy lại tinh thần, vội vàng thanh toán tiền xe, một lần nữa xoay người thì xe BMW đã dừng sát ở một bên, người xuống là Chương Viễn.
|