Tắm Cho Đại Ca
|
|
Chương 100: Đại gia vs Cô vợ nhỏ. Trang Hào không có mời Chương Thỉ, y hoàn toàn là không mời mà tới. Phút chốc y từ trên xe bước xuống, không khí vui mừng liền trở nên nặng nề, phần nặng nề này chỉ chất chứa ở trong lòng mọi người, lòng dạ hiểu rõ, ai cũng không sảng khoái. Trang Hào không đứng dậy, chỉ ngửa đầu nhìn hắn, trên mặt như có như không cười, nói một câu: “Đã tới.” Chương Thỉ gật đầu một cái, đưa bao tiền lì xì lấy từ túi âu phục, lúc đưa tới nói: “Buôn bán thịnh vượng.” Trang Hào không từ chối mà thu nhận, xoay tay lại đưa cho Hoa Kì: “Vợ thu.” Hoa Kì vội vàng nhận lấy, bỏ vào bao nhỏ đã sớm chuẩn bị. Chương Thỉ đảo mắt quét qua Hoa Kì, cười nói: “Hai người coi như là quang minh chính đại ở cùng một chỗ?” “Ừ.” Trang Hào đơn giản đáp lại. Chương Thỉ hé miệng cười, khi ánh mắt của y rơi vào người Hoa Kì lần nữa, Hoa Kì mới chú ý tới, mắt Chương Thỉ có quầng thâm thật đậm, mặc dù y ăn mặc gọn gàng nhưng khó có thể che đậy vẻ mặt mệt mỏi. “Thao......” Bàng Suất cuối cùng không nhịn được, đầu ngón tay bắn tàn thuốc ra thật xa, lúc đứng dậy nhìn chằm chằm Chương Thỉ nói: “Trang Hào, tôi đi trước, không khí nơi này tôi không chịu được, ghê tởm.” Trang Hào hiểu ý của hắn, gật đầu nói: “Vậy được, hôm nào có thời gian tới ăn bữa cơm.” Bàng Suất cười nói: “Chỉ hai người thì không thành vấn đề, nhiều có người ngoài thì tôi không muốn đến.” Bàng Suất đi tới bên cạnh vỗ vỗ vai Trang Hào, lại nói: “Snh em, đừng trách tôi không nhắc cậu, thứ đồ chơi nghĩa khí này không thể làm cơm ăn, đừng mắc mưu người khác.” Trang Hào không nói, mà ngước đầu nhìn chằm chằm Chương Thỉ. Chương Thỉ cười nói: “Bàng Tứ gia đang khích bác ly gián sao?” Bàng Suất khinh thường móc lỗ tai: “Chương Thỉ, mày nếu còn mặt mũi thì về sau đừng xuất hiện trước mặt tao, cẩn thận chọc tức ông đây, ông đây ày quả ngon để ăn.” “Bàng Tứ gia nghiêm trọng rồi, hai chúng ta hình như không có đụng chạm gì đi?” Chương Thỉ cười ha hả nói. Bàng Suất không nhịn được, rất nhanh buông quả đấm nói: “Chương Thỉ, mày đừng cho là bò lên được Hồng Ngũ thì tự cho rằng mình rất giỏi, nói ày biết, bọn Hồng Ngũ đều là những kẻ ăn tươi nuốt sống, mày bây giờ còn chỗ hữu dụng với gã, một khi vô dụng, kết quả của mày không cần tao nói đi?” Chương Thỉ vẫn mỉm cười như cũ: “Cảm ơn Bàng Tứ gia nhắc nhở.” Tính khí cứng rắn của Bàng Suất đánh vào vách tường mềm Chương Thỉ, dường như không có một chút tác dụng, lại có vẻ mình rất không phong độ. Ngay cả khi hắn hận Chương Thỉ, nhưng trong nội tâm vẫn hiểu rõ ràng hắn không có một biện pháp gì đối phó y. “Bàng Suất, cậu trở về trước đi thôi, ngày nào đó tôi gọi điện thoại cho cậu.” Trang Hào lên tiếng cắt đứt cuộc đấu võ mồm của bọn họ. Bàng Suất nương theo Trang Hào giải vây, nói: “Tôi đi đây, anh cẩn thận một chút.” Trang Hào cười cười, đưa mắt nhìn Bàng Suất rời đi. Bàng Suất vừa đi, Chương Thỉ thay thế vị trí của hắn, mặc tây trang hàng hiệu ngồi trên thanh sắt, lúc ngồi xuống lại lấy một hộp thuốc lá Thượng Phẩm từ trong tuối ra: “Đã rất lâu rồi không cùng nhau hút thuốc lá uống rượu.” Trang Hào cười nói: “Đúng vậy.” “Để Hoa Kì tránh đi một chút, tôi có vào lời muốn nói với cậu.” Chương Thỉ vừa nhen lửa vừa nói. Trang Hào quay đầu lại liếc nhìn Hoa Kì, Hoa Kì cho là anh muốn mình đi, đang chuẩn bị đứng dậy lại nghe Trang Hào nói: “Vợ tôi không phải người ngoài, có lời cứ nói đi.” Chương Thỉ lúng túng gãi gãi đầu: “Đã qua được cửa ba mẹ cậu?” “Không có, còn chiến tranh lạnh.” Trang Hào không chút che giấu nói cho y. Chương Thỉ ngậm lấy điếu thuốc, mắt nhìn phía trước nói: “Trang Hào, chúng ta còn là anh em chứ?” “Lần trước không phải đã hỏi rồi sao?” Chương Thỉ nhếch miệng: “Gần đây trí nhớ có chút suy thoái.” “Đó là già rồi, nên nghỉ đi.” Trang Hào nửa đùa cười giỡn, thực tế là đang nói khách sáo ám chỉ y. Chương Thỉ chép chép miệng, ngậm lấy điếu thuốc nói: “Còn nhớ rõ câu nói cũ, lên phải thuyền giặc đừng nghĩ xuống không, dù xuống, cũng không sạch sẽ được.” Trang Hào duỗi thẳng hai chân, hai tay chống trên mặt đất: “Vậy thì làm tặc cả đời thôi.” Nghe vậy, Chương Thỉ hé miệng mà cười cười: “Không có lựa chọn khác.” Trang Hào thu lại nụ cười, dùng giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Tôi nghe Bàng Suất nói rồi, Hồng Ngũ người nọ không dễ chọc, phía trên có người chống, sau lưng cũng có người lót đường, ở bên cạnh người như vậy, có thể thoải mái sao?” Trang Hào chuyển mắt nhìn y. Chương Thỉ vẫn cười như cũ: “Thoải mái hay không thoải mái cũng không phải là điều tôi có thể lựa chọn.” “Hối hận không?” Trang Hào hỏi. Chương Thỉ lắc đầu cười, lộ ra vẻ mặt không thể làm gì, tiện tay ném tàn thuốc, lúc đứng dậy nói: “Tôi đi, đại khái sẽ không tới thăm cậu nữa, bảo trọng, anh em.” Trang Hào không giữ lại, vẫn nhìn chằm chằm y rời đi. “Anh......” lúc này Hoa Kì mới dám ra tiếng. “Hả? Thế nào?” Trang Hào quay đầu lại nhìn cậu. Hoa Kì do dự một chút: “Anh có cảm thấy hôm nay Chương Thỉ không đúng lắm?” Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Chỉ sợ là có chuyện gì đi?” “Hồng Ngũ đó là ai?” Trang Hào không chút suy nghĩ nói: “Là hạng người vì tiền mà liều mạng.” Loại người này đáng sợ nhất là, vì tiền, vì quyền, cái gì cũng có thể làm, bằng bất cứ giá nào, huống chi chỉ một cái mạng? Chương Thỉ, từ khi nào anh đã bước lên con đường không lối về này? Bận rộn cả ngày, gần đến buổi tối, Hoa Kì và Trang Hào đều không có thời gian nghỉ, đóng cửa hàng, hai người lại chạy về phòng cũ, thu dọn hành lý nhét vào xe mới mượn, lúc khóa kỹ cửa chính chuẩn bị rời đi thì thấy hai bóng người từ trong ngõ hẻm tối chậm rãi đi tới. Gần tới, Trang Hào mới nhìn rõ, là ba mẹ của mình. Mẹ Trang Hào tinh mắt, liếc một cái liền thấy Trang Hào trong xe, mấy bước vọt tới, kéo cửa xe ra nói: “Con trai, con muốn đi đâu?” Trang Hào thờ ơ nhìn bà: “Tôi còn tính ngày mai đi tìm hai người, xem ra không cần.” Nói xong, anh đưa chìa khóa phòng cũ qua: “Tôi và Hoa Kì mở một siêu thị, về sau sang bên kia ở, hai người đã không chấp nhận, vậy chúng ta liền đường ai nấy đi, nhưng hai người yên tâm, tôi và Hoa Kì sẽ dưỡng lão hai người, mỗi tháng sẽ đúng hạn gửi tiền qua.” Mẹ Trang Hào vừa nghe liền nóng nảy: “Con không suy nghĩ cho cha mẹ một chút sao?” Trang Hào lạnh lùng nói: “Nghĩ rất thấu đáo.” Cha Trang Hào đứng ở một bên cũng nóng nảy, mắt thấy con trai mình muốn tách ra ở riêng, trong lòng có không sảng khoái cũng không dám nói thẳng, vội vàng nói: “Con trai, có lời gì từ từ nói, cần gì chứ?” “Không nói, hôm nay quá mệt mỏi, chúng tôi đi.” Trang Hào vội vàng quay cửa sổ xe lên, lúc khỏi động xe, cha Trang Hào lôi mẹ Trang Hào sang một bên, hai mắt nhìn thẳng vào Trang Hào lái xe rời đi. Trên đường trở về, Hoa Kì len lén đánh giá Trang Hào, thủy chung không dám hé răng. “Nghĩ gì đấy?” mặc dù Trang Hào nhìn về phía trước, nhưng vẫn nhận ra Hoa Kì bất đồng. Hoa Kì do dự nói: “Anh, vừa rồi anh......” Trang Hào thở dài nói: “Không như vậy không được ah…, thái độ phải kiên quyết, thật ra lúc nói như vậy, trong lòng anh cũng bỡ ngỡ.” Trang Hào nhanh chóng liếc Hoa Kì một cái, dặn dò: “Lúc ba mẹ em tới tìm em cũng phải như vậy, nếu không liền phí công nhọc sức.” Hoa Kì chắc chắn gật đầu: “Biết.” Mọi việc thương lượng xong cũng đã tới nơi rồi.
|
Sáng ngày hôm sau Trang Hào dậy trước, vừa cuốn cửa siêu thị lên liền thấy hai người đứng ở cửa khiến anh sợ hết hồn. “Dì, vì sao hai người lại tới?” Trang Hào nói rất khách khí, dù sao đây cũng là cha mẹ vợ tương lai. Mẹ Hoa Kì xụ mặt: “Hoa Kì đâu.” “Ngủ bên trong.” Trang Hào cười nói: “Hai người đến đây lúc nào? Ăn điểm tâm chưa?” “Không cần cậu quan tâm, gọi Hoa Kì ra đây.” mẹ Hoa Kì lạnh lùng với Trang Hào, ngược lại cha Hoa Kì rất thân thiện nói: “Trang Hào à, cậu gọi Hoa Kì đây, chúng tôi có lời muốn nói cùng nó.” “Aiz, chú, cháu nào dám.” Trang Hào cười khổ nói: “Cháu nói với hai người, Hoa Kì nói một cháu không dám nói hai, mấy ngày trước cậu ấy dặn cháu, nói hai người tới thì không cần để ý, nếu cháu vào gọi cậu ấy, đoán chừng hai người đi rồi cháu sẽ bị cậu ấy mắng chết.” Trang Hào càng nói càng thê thảm, tội nghiệp. “Cậu nghe lời nó vậy sao?” mẹ Hoa Kì không hề tin. “Dì nói lời này.” Trang Hào nịnh nọt nói: “Nói thực cho dì biết, ban đầu lúc cháu theo đuổi Hoa Kì phải tốn tất nhiều công sức nhiệt tình, nếu không nghe cậu ấy......” “Ai nha nha......” mẹ Hoa Kì khoát tay áo, không nhịn được nói: “Tôi lười nghe mấy chuyện hư hỏng của các người, nhanh gọi nó ra đây.” Trang Hào từ chối nói: “Dì quá làm khó cháu rồi, muốn đi thì chính dì đi đi, cậu ấy ngủ ở phòng nhỏ bên trong đấy.” Trang Hào tránh ra, nói tiếp: “Cháu còn phải bày hàng, hai người cứ tự nhiên.” Mẹ Hoa Kì thấy Trang Hào không quay đầu lại liền đi vào, trong lòng tức giận, muốn mắng anh đôi câu nhưng nửa đường lại bị cha Hoa Kì cản lại, hung hăng trợn mắt. Cha Hoa Kì chỉ chỉ bên trong siêu thị: “Đi vào tìm con trai.” Mẹ Hoa Kì thở dài, đi theo cha Hoa Kì vào siêu thị. Lúc đi vào, hai người vừa đi vừa quan sát từng góc bên trong, thiết bị lắp đặt rất tốt, vật phẩm trên giá hàng cái gì cần có đều có, một siêu thị như vậy cần xài bao nhiêu tiền? trong lòng lão thái thái càng nghĩ càng giận, tên oắt con này ở bên ngoài làm ra tiền đúng không? Hai người tìm được phòng ngủ của Hoa Kì, đẩy cửa ra thì Hoa Kì đang đưa lưng về phía bọn họ ngủ, nhưng tư thế có chút bất nhã, hơn nữa trên người còn không mặc quần áo, chăn kẹp giữa hai chân, mẹ Hoa Kì vừa nhìn liền nóng nảy, hận ngứa răng lại không dám lên tiếng. Cha Hoa Kì phất phất tay với bà, ý bảo bà ra bên ngoài chờ, còn mình thì nện bước bước lạo xạo đi vào. Trên thực tế, lúc này Hoa Kì đã tỉnh rồi, nghe được tiếng bước chân liền quay đầu liếc nhìn. Vừa nhìn suýt nữa dọa cậu bắn tiểu, vội vàng ngồi dậy, phủ chăn lên người, nói: “Ba tới?” Cha Hoa Kì cười ha hả nói: “Nhãi con này, ba là ba con, tới thăm con một chút không được hả…?” Hoa Kì sợ hãi nhếch miệng: “Ba có chuyện à?” “Cùng ba đi về nhà đi, ba con chúng ta nào có cách đêm thù?” Hoa Kì thấy tính khí cha mình tốt như vậy, thả lỏng cảnh giác: “Ba đón nhận?” Sắc mặt cha Hoa Kì trầm xuống: “Về nhà lại nói.” Hoa Kì vừa nhìn mặt ông trầm xuống liền biết ông không chịu nhận: “Ba không tiếp nhận thì đừng tới, chúng ta đường ai nấy đi, dù sao con cũng đã lớn, hai người già rồi con sẽ dưỡng lão hai người, hơn nữa Trang Hào cũng nói, mỗi tháng sẽ gửi sinh hoạt phí cho hai người, một chút cũng không thiếu.” “Thúi lắm.” mẹ Hoa Kì rốt cuộc không nhịn được đẩy mở cửa, chỉ vào Hoa Kì mắng: “Nhãi con mày, cánh cứng rồi đúng không? Nhanh về nhà cùng mẹ, siêu thị này mày góp bao nhiêu tiền? Đến lúc đó lấy lại hết ẹ.” Hoa Kì cứng rắn nói: “Một phân tiền con cũng không có, bỏ cái gì? Đều là tiền của Trang Hào.” lúc nói nhịp tim của Hoa Kì không ngừng cuồng loạn, bởi vì cậu thật sự sợ. “Mẹ hỏi mày, mày có đi hay không?” mẹ Hoa Kì lạnh lùng nói. Hoa Kì hít sâu một hơi, chắc chắn nói: “Hai người không chấp nhận con sẽ không đi, cùng lắm thì đường ai nấy đi, nếu mẹ muốn đánh con thì đánh đi, dù sao đánh chết con cũng vậy không đi.” Mẹ Hoa Kì tiến lên mấy bước áp sát tới, bàn tay vung lên chưa kịp rơi xuống đã bị cha Hoa Kì cản lại. “Ông buông tôi ra, hôm nay tôi phải đánh chết thằng nhãi con này, làm phản.” Cha Hoa Kì coi như đã nhìn ra, con trai của mình thật sự cánh đã cứng rắn, trước kia con trai dù nói gì cũng nghe, rốt cuộc cũng có chủ ý của mình. “Thôi, trở về đi thôi, coi như không có đứa con trai này.” cha Hoa Kì nắm lấy bà, đi ra ngoài. Mẹ Hoa Kì vùng vẫy mấy cái, tùy tiện mắng: “Ông cứ để nó đi ra ngoài làm mất mặt tiếp à?” “Về nhà thôi.” cha Hoa Kì ý vị sâu xa nói. Mẹ Hoa Kì nhìn ông mấy lần, bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo ông. Hoa Kì ngừng thở nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nằm dài trên giường bắt đầu vuốt ve ngực của mình: “Làm mình sợ muốn chết.” “Vợ?” Trang Hào đột nhiên dò đầu vào cửa, làm như trộm. Hoa Kì sợ hãi giật mình: “Má ơi, hù chết em.” Trang Hào vội vàng vào phòng đóng cửa, tiến tới bên giường nói: “Thế nào? Ba mẹ em nói gì?” Hoa Kì hít mũi một cái: “Còn có thể nói gì?, để em theo bọn họ về nhà, nếu không thì coi như không có đứa con trai em đây.” Trang Hào lo lắng nói: “Vậy em nói sao?” “Còn có thể nói sao, theo cách của anh mà nói một lần.” Hoa Kì nhắm mắt lại, giơ tay lên đặt ở trên tay Trang Hào: “Đây là lần đầu em đối cứng với cha mẹ như vậy.” Trang Hào đột nhiên nhào lên giường, đè Hoa Kì nói: “Vợ, em làm quá tuyệt vời, hôn miệng cái nào.” Mặc dù Trang Hào khích lệ Hoa Kì, nhưng trên thực tế trong lòng anh vẫn không yên tâm, nếu quả thật chơi cứng, về sau vẫn còn là người một nhà sao? Đây là một canh bạc a. Cuộc sống gia đình tạm ổn cứ trôi qua như vậy, mặt ngoài bình thản, bên trong cũng tràn đầy hạnh phúc, hạnh phúc từ trong tâm phát ra. Liên tiếp hai tuần đã qua, cuối cùng siêu thị cũng đi vào quỹ đạo, về phần nhân viên phục vụ bên này, những con nhóc ở tiệm làm móng đều đi rồi, lúc ấy vì nhiều người tới, bây giờ nhìn lại nào còn tấp nập tốt đẹp như lúc mới khai trương, một hàng cô gì chú bác đứng dài...... Ngày này, Trang Hào ngồi ở trong quầy nhàn rỗi vô sự xem báo chí, chợt có hai ba người vọt tới, trong tay ôm mấy cái thùng. Trang Hào thấy bọn họ, hỏi “Làm gì vậy?” “À, chúng tôi là công ty điện tử Thịnh Vượng, có người đặt mua máy vi tính, chúng tôi tới giao hàng.” “Máy vi tính? Người nào đặt?” Trang Hào buồn bực nói. “Đương nhiên là tôi.” Bàng Suất đứng ở cửa tiệm bày ra tư thế tiêu sái, lúc đi vào phất phất tay với mấy công nhân: “Trang Hào, anh em có chuyện vui muốn chia sẻ.” Trang Hào nhìn thấy Bàng Suất thậm chí có mấy phần hưng phấn, cười nói: “Chuyện vui gì, nói nghe một chút.” “Tôi và cùng Thịnh Vượng mở công ty, chuyên kinh doanh máy vi tính, thuận tiện bán vài phim ếch tình yêu.” Bàng Suất tiến vào quầy, ngồi trên một cái ghế, nói: “Thế nào, tôi không kém anh đi.” “Bán máy vi tính không làm ra tiền.” Bàng Suất bắt chéo hai chân ngúng nguẩy nói: “Đây tôi làm phó giám đóc, trước khi mở công ty đã điều tra giá thị trường rồi.” Trang Hào cười nói: “Đã biết thằng nhóc cậu không an phận như vậy.” “Thế nào, anh em đầy nghĩa khí đi, tặng không cho anh một cái máy vi tính, không có chuyện gì thì cùng Hoa tiểu cẩu nhà anh xem phim một chút, tăng cường kỹ thuật.” Bàng Suất hạ lưu nhướng mày, tiếp đó nhìn quanh bốn phía siêu thị: “Haiz, vợ anh đâu rồi?” “Đi chợ gần đây mua thức ăn, buổi trưa ở lại ăn một bữa cơm đi.” Trang Hào khách khí nói. “Được.” Bàng Suất vén tay áo lên: “Đã rất lâu rồi tôi không ăn cơm Hoa tiểu cẩu làm, thèm cực kỳ.” “Đức hạnh, vậy thì chờ cậu ấy trở lại đi.” Trang Hào đứng dậy đi tới chỗ thùng giấy, lúc mở ra liếc mắt nhìn: “A, là Dell sao? Đủ đại gia đó.” “Chút lòng thành.” Bàng Suất chau chau mày, tiếp đó thu lại nụ cười, thừa dịp chỉ có hắn và Trang Hào mới nói: “Trang Hào, gần đây tôi nghe nói Chương Thỉ muốn tách ra.” “Hả?” Trang Hào tò mò quay đầu lại: “Không phải hắn đang hợp tác tốt với Hồng Ngũ sao? Nghĩ thế nào mà muốn làm một mình?” “Chắc là có chuyện gì đi?” Bàng Suất khoát khoát tay: “Hồng Ngũ là ai, tin tưởng Chương Thỉ rõ ràng hơn chúng ta.” “Cậu đó, đừng quan tâm chuyện của người khác nữa, quản cho tốt chuyện của chính cậu đi,...... Giúp tôi lắp máy vi tính đi, chờ Hoa tiểu cẩu về cho cậu ấy bất ngờ.” Trang Hào đem màn hình ra: “Lại nói, Hoa tiểu cẩu không biết dùng máy vi tính đâu.” Bàng Suất cười nói: “Vợ của anh ngay cả điện thoại di động cũng không có, huống chi máy vi tính.” “Cậu không nói tôi còn không nhớ, ngày khác tôi phải mua cái điện thoại cho cậu ấy.” Trang Hào khom lưng bắt đầu kết nối màn hình và cùng thùng máy, đúng lúc này, Bàng Suất đột nhiên vỗ vỗ lưng Trang Hào: “Này anh em......” “Làm gì?” Trang Hào quay đầu nhìn lại, lại thấy mẹ mình đứng ở ngoài quầy, trên tay cầm hai túi ny lon, bên trong chứa bốn hộp cơm, ánh mắt của bà có chút sưng, xem rã là do khóc. Trang Hào nhìn bà như vậy, trong lòng chua khó chịu. “Gì đó, tôi còn có chút chuyện, hôm nào tới dùng cơm sau.” Bàng Suất cười cười với mẹ Trang Hào, cầm ví của mình liền chạy như điên ra khỏi siêu thị. Dù trong lòng Trang Hào khó chịu nhưng vẫn duy trì thái độ cứng rắn, tiếp tục cài đặt máy vi tính. “...... Con trai.” “Có chuyện gì?” giọng nói Trang Hào cứng rắn, trên thực tế trong lòng rất khổ sở. Mẹ Trang Hào ho khan hai tiếng, cười nói: “Không có chuyện gì, mẹ ghé thăm con một chút.” Bà nhìn xung quanh mấy lần: “Hoa Kì đâu? Sao lại không thấy cậu ấy?” “Đi ra ngoài mua thức ăn, nếu không ai nấu cơm cho tôi ăn?” Trang Hào lạnh lùng nói. “Vậy thì thật tốt.” Mẹ Trang Hào vội vàng lấy hộp cơm trong túi ra, mở nắp nói: “Mẹ làm thịt kho, còn có sủi cảo nhân thịt bằm rau cần con thích ăn nhất nữa, con đói bụng thì ăn trước đi.” Trang Hào len lén nhìn mấy lần: “Tôi chờ Hoa Kì.” “Vậy thì chờ, mẹ làm phần hai người, nói thật, mẹ có ấn tượng rất tốt với Hoa Kì, hai người......” Mẹ Trang Hào thở dài: “Mẹ đi về trước, hai người chú ý thân thể, đừng chỉ lo buôn bán, có thời gian dẫn Hoa Kì về nhà, mẹ làm đồ ăn ngon cho hai con.” Nghe thế, Trang Hào hiểu, ngồi dậy nói: “Được, vậy mẹ đi về trước đi, hai ngày nữa con và Hoa Kì trở về thăm hai người.” “Ừ, mẹ đi, hai đứa giữ sức khỏe.” Mẹ Trang Hào không nhịn được mũi chua, vội vàng đi tới cửa. Trang Hào cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra là thắng...... anh nhìn hộp thức ăn trên quầy, trong lòng bất giác cười cười. “Anh, em đã về, anh xem em mua gì.” Hoa Kì giơ một túi cá lớn chạy vào, cười láo lĩnh nói: “Cá chạch đó, một lát nữa em làm cá chạch kho cho anh, thế nào?” Trang Hào ngồi ở trong quầy, mỉm cười nói: “Để sau đi, buổi tối rồi làm, mẹ anh mới vừa tới đưa thịt kho và sủi cảo cho chúng ta.” “Hả?......” Hoa Kì không thể tin vào tai của mình. Trang Hào mừng rỡ nói: “Bên chỗ ba mẹ anh đã xong.” “Má ơi, thiệt hay giả?” Hoa Kì ném túi cá chạch xuống đất, chui vào quầy: “Bọn họ nói sao?” “Bọn họ không nói rõ, dù sao cũng là đồng ý, còn nói anh dẫn em về nhà, làm đồ ăn ngon cho chúng ta.” Trang Hào len lén nhìn mấy nhân viên làm công, không ai chú ý bên này mới dám ôm eo Hoa Kì, nói: “Qua một thời gian ngắn nữa chúng ta hãy trở về.” “Tốt.” Hoa Kì là vui mừng lại khó chịu, sa sút tinh thần nói: “Ba mẹ anh xong rồi, nhưng bên ba mẹ em chắc......” “Không có chuyện gì, từ từ đi.” Trang Hào cười trộm nói. “Ai nha......” Một tiếng kêu đột nhiên dọa Trang Hào sợ vội vàng buông tay ra, trừng to mắt nhìn công nhân bốc vác ở cửa, nói: “Chuyện gì vậy?” “Anh Trang, trên đất sao toàn là cá chạch vậy?” Công nhân bốc vác chỉ vào mặt đất nói. “Ai nha má ơi.” Hoa Kì cả kinh, vội vàng chạy ra ngoài quầy: “Cá chạy rồi, nhanh bắt giúp em.” Trang Hào bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nghĩ thầm cả buổi trưa không cần làm gì khác, bắt cá chơi đi! Mấy người chổng mông lên bắt các chạch cả buổi trưa, chờ giải quyết xong eo sắp thẳng không nổi. Trang Hào mệt ngồi trên ghế dựa, cười khổ nói: “Anh thật là xui xẻo.” Hoa Kì hiểu ý của anh, bỉ ổi tới gần: “Anh cứ tự nhận xui xẻo.” Trang Hào thở dài bất đắc dĩ, lại nói tiếp: “Bàng Suất đưa cho anh một cái máy vi tính, em rãnh rỗi thì học một ít, không có chuyện gì thì lên đó chơi game.” Hoa Kì thấy máy vi tính trên bàn, hưng phấn nói: “Vậy ngày mai anh dạy em đi, đến bây giờ em chỉ biết mỗi bắn bi thôi.” “Vậy phải xem biểu hiện của em!” Trang Hào du côn cười nói. Hoa Kì vội vàng đứng nghiêm nói: “Xin ngài yên tâm, tối nay tôi sẽ xuất tất cả vốn liếng để phục vụ ngài.” “Cứ quyết định như vậy đi, ai za...... cái eo già của tôi.” Trang Hào đỡ eo nói: “Buổi tối chà xát tắm rửa cho anh, mát xa nữa, cô vợ nhỏ.” “Vâng, đại gia.” Một ngày phấn khích luôn trôi qua rất nhanh, trong lúc vô tình đã đến buổi tối, ăn cơm tối xong bọn họ đóng siêu thị, hai người trở lại phòng nhỏ cởi sạch sáng loáng. Lúc Trang Hào bế Hoa Kì chuẩn bị vào nhà vệ sinh thì Hoa Kì đột nhiên tiến tới gặm Trang Hào một hớp. Trang Hào chán ghét bĩu môi: “Một lát đánh răng xong rồi làm, toàn mùi các chạch.” Hoa Kì chỉ cười không nói lời nào. Trang Hào bế Hoa Kì vào nhà vệ sinh, lúc buông cậu xuống thì tự mình ngồi trên ghế, ra lệnh nói: “Tắm rửa sạch sẽ cho đại gia.” “Đại gia cần phục vụ gì? Toàn tập sao?” Trang Hào giễu giễu nói: “Cái gì cũng phục vụ à? Bao bắn không?” “Dĩ nhiên.” Trang Hào cất tiếng cười to: “Nhanh, đừng rề rà nữa.” “Đợi đã......” Hoa Kì đột nhiên làm ra hiệu im lặng, Trang Hào mê mang nhìn cậu, nói: “Sao?” Hoa Kì nghi ngờ nói: “Anh nghe, có người gõ cửa phải không?” Trang Hào nghiêng tai lắng nghe, quả thật như Hoa Kì nói, cửa cuốn của siêu thị bị gõ loạn. “Thao, hơn nửa đêm ai còn đến vậy.” Trang Hào kéo khăn tắm đắp ngang hông, mở cửa đi ra ngoài: “Ai vậy, đã đóng rồi còn gõ cửa gì?” “Trang...... Trang Hào, là tôi, Chương Thỉ.” Chương Thỉ máu me đầy người tựa vào cửa cuốn siêu thị.
|
Chương 101: Đi...... Trang Hào không ngờ y sẽ tới vào lúc này, có chút miễn cưỡng đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, Chương Thỉ ngã nhào xuống đất, trên người khắp nơi đều là máu, y cầm thật chặt tay phải của mình, từng ngụm từng ngụm hô hấp: “Trang......” Trang Hào nhìn bộ dáng như vậy nhất thời cả kinh, vội vàng ló đầu ra ngoài kiểm tra chung quanh, khoảng thời gian này trên đường không có người đi đường, Trang Hào không nói hai lời đi đến bên Chương Thỉ lôi y vào nhà, tiếp đó chạy đến cửa buông cửa cuốn xuống. “Hoa tiểu cẩu......” Trang Hào hướng vào trong nhà kêu mấy tiếng. Hoa Kì nghe tiếng chạy ra, thấy Chương Thỉ nằm dưới đất thì sợ không nhẹ: “Sao thế này?” Trang Hào lắc đầu một cái: “Đi vào trong lấy băng gạc.” Trang Hào đỡ Chương Thỉ lên, từng bước một dời vào trong phòng nhỏ, anh kéo chăn để dưới đất, đặt Chương Thỉ ở trên sau đó kiểm tra thương thế cho y. Từ khi Chương Thỉ vào cửa, Trang Hào thấy y vẫn luôn che cổ tay phải, chắc hẳn chỗ này bị thương. Anh nhẹ nhàng lấy tay trái của Chương Thỉ ra để lộ cổ tay phải, nơi đó đã sớm thịt máu be bét. “Ha ha......” lúc này Chương Thỉ lại cười ra tiếng. Trang Hào cúi đầu nhìn y: “Anh còn có thể cười?” Chương Thỉ mở trừng hai mắt, mệt mỏi nói: “Xong...... Dĩ nhiên có thể cười được rồi.” Chương Thỉ thử giật giật tay phải, đổi lấy là cơn đau dữ dội. Trang Hào thấy y đau đến nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đau thì đừng lộn xộn.” “Anh......” Hoa Kì lấy băng gạc từ trong quầy, chạy chậm tới bên Trang Hào đưa cho anh. Trang Hào nhận lấy băng gạc nói: “Em đi lau máu trên đất đi, còn ở cửa siêu thị nữa, thấy ai tới thì, nhớ, nếu như trên đường có người hoặc xe dừng lại, nhanh chóng trở vào tìm anh.” “Biết.” Hoa Kì cầm một cái quần từ trong nhà, xoay người đi ra ngoài. Trang Hào đứng dậy đi ra ngoài lấy một chậu nước sạch, lúc vào lại đem một bao thuốc giảm đâu, trở lại phòng thì Chương Thỉ thế mà lại bò dậy cầm một điếu thuốc từ trên bàn, từ từ hút. Trang Hào đi tới, ngồi xổm xuống nói: “Rốt cuộc là sao?” Chương Thỉ ngước đầu nháy mắt không ngừng, một lát sau mới mở miệng nói: “Trở mặt với Hồng Ngũ, cho nên mới bị như vậy.” Chương Thỉ chê cười, tiếp tục nói: “Hợp tác với gã, tôi đã sớm biết sẽ có một ngày như thế.” Trang Hào thấm ướt một cái khăn lông sạch, thay Chương Thỉ lau chung quanh vết thương. “Tại sao trở mặt?” Trang Hào lại hỏi. Chương Thỉ nhép nhép miệng: “Nào có nhiều tại sao như vậy, cùng chung mưu lợi là bằng hữu, không có chỗ dùng thì không phải nữa rồi, hơn nữa tôi biết rõ nhiều chuyện, có thể nghĩ......” Chương Thỉ không nói hết lời, y cũng không muốn nói xong. “Nếu biết sẽ có kết quả hôm nay, tại sao ban đầu còn hợp tác với gã?” Trang Hào cúi đầu nói. Chương Thỉ chợt nâng tay trái lên giữ lấy bả vai Trang Hào: “Cậu muốn biết sao?” Trang Hào tỉnh táo nhìn y, suy nghĩ một chút nói: “Anh có thể lựa chọn không nói.” Chương Thỉ khẽ mỉm cười: “Tôi vẫn nên nói đi, nếu không lúc tôi chết, sợ rằng cậu vẫn không biết vì sao tôi lại làm vậy.” Chương Thỉ buông lỏng tay, lúc rũ xuống y ngửa đầu tựa vào giường, nhẹ giọng nói: “Bởi vì đố kỵ, tôi đố kỵ mỗi một người đều sống tốt hơn tôi, đặc biệt là sau khi ra tù, gặp lại cậu và Chương Viễn thuận buồm xuôi gió như thế, trong lòng tôi vô cùng mất thăng bằng, không có cảm giác.” Chương Thỉ thở dài một tiếng: “Từ nhỏ đến lớn ba chúng ta đã quen biết, các người có ba mẹ mà tôi lại không có, ngày quốc tế thiếu nhi các người có thể đi công viên với gia đình, nhưng tôi chỉ có thể theo ngây ngốc ở nhà với bà nội, thi chuyển cấp tiểu học lên trung học, ba mẹ của các người đứng chờ bên ngoài, mà tôi thi xong chỉ có thể về nhà một mình, tết đến, các người có quần áo mới nhưng tôi lại không có, cho nên tôi đố kỵ, dĩ nhiên...... Khi đó không đố kỵ điên cuồng như vậy.” Chương Thỉ nhếch môi cười: “Khi đó các người đối xử với tôi rất tốt, nhưng đó đều là đồng tình, tôi không cần, cho nên khi đi chơi bên ngoài, lúc đánh lộn đánh lạo đều là tôi xông lên đầu tiên, các người bị bắt nạt tôi sẽ đến cửa báo thù cho các người, tôi làm như vậy vì cái gì? Suy nghĩ một chút đã cảm thấy buồn cười.” Ngoài mặt Trang Hào rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm sóng nổi cuồn cuộn. “Còn nhớ rõ vì sao tôi vào thù không?” Chương Thỉ hỏi ngược lại. Trang Hào gật đầu một cái: “Sự kiện đó tôi và Chương Viễn đều có trách nhiệm.” “Các người không có trách nhiệm, chỉ trách tôi quá ngu, cảm thấy thay các người ra mặt là có thể giải quyết tất cả, nhưng vậy lại làm mình phải vào tù, các người lại làm không được chuyện gì.” Chương Thỉ nhăn mày, hình như khóe miệng càng đau đớn nghiêm trọng. Chương Thỉ thở hổn hển mấy hơi, còn nói: “Nếu như thời gian quay trở lại, chắc chắn tôi sẽ không ra mặt thay các người.” Trang Hào gật đầu một cái: “Khi đó nếu không phải là tôi và Chương Viễn giận dỗi chọc người khác, anh cũng sẽ không phải ra mặt giúp chúng tôi, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy, anh là vì chúng tôi nên mới đi vào, cho nên......” “Cho nên, lúc tôi âm thầm phá sụp thu mua đoàn xe của cậu, cậu mới không thốt lên một tiếng, đúng không?” Chương Thỉ cười khẩy nói: “Cảm thấy thiếu nợ tôi?” Trang Hào không thể phủ nhận, gật đầu một cái. Chương Thỉ cất tiếng cười to: “Thôi đi, khi đó ở phòng game, nếu không phải Chương Viễn đụng thằng nhóc kia lại không chịu nói xin lỗi, còn mở miệng mắng chửi người ta, tại sao có thể có chuyện sau đó?” Chương Thỉ lộ ra vẻ mặt hung ác: “Nếu nói hận, thì tôi hận hắn nhất, chẳng qua tôi thật sự không nghĩ ép hắn chết.” Chương Thỉ cười lạnh nói: “Khi đó tôi mới ra tù, chỉ muốn đoạt buôn bán của hắn, trong lòng tôi biết, hắn không chơi lại tôi, ít nhiều gì cũng sẽ thủ hạ lưu tình, mà tôi vạn vạn không ngờ hắn sẽ chống không nổi, thế mà lại mình nhảy lầu...... Ha ha ha ha” Chương Thỉ càng nói càng cười, càng cười lại càng lớn tiếng. Trang Hào cau mày, quét qua gương mặt đầy hận ý của y, muốn nói cái gì đó nhưng lại nuốt xuống. Chương Thỉ cười một lát, từ từ ngừng lại, mặt lạnh nói: “Lúc hắn vừa mới chết, tôi còn khó chịu một thời gian, dù sao hắn cũng là em họ của tôi, không phải sao?” Trang Hào tỉnh táo nhìn y, không có bất kỳ bày tỏ. “Trang Hào......” Chương Thỉ giơ tay lên giữ chặt bả vai Trang Hào lần nữa, nói: “Trong lòng tôi, cậu vẫn là người anh em tốt nhất, chẳng qua tôi hối hận, hối hận đã làm nhiều chuyện với cậu như vậy.” Nghe vậy, Trang Hào nhẹ giọng nói: “Thương trường là thế, anh không cần như vậy.” “Nếu cậu nói như vậy, vậy tôi tiếp nhận.” Chương Thỉ bĩu môi cười. Trang Hào nhìn y nói: “Còn Bàng Suất thì sao?” “À...... Đúng rồi, còn có Bàng Suất.” Chương Thỉ cười lạnh nói: “Cũng là hắn xui xẻo, mảnh đất chỗ Ngũ Hành, Hồng Ngũ coi trọng, lúc Trần Hổ giới thiệu chúng tôi quen biết, Hồng Ngũ nói chỉ cần tôi có thể lấy được Ngũ Hành, cái gì gã cũng có thể giúp một tay.” Chương Thỉ ngước mắt nhìn Trang Hào nói: “Cậu nói trên thế giới này sao lại có chuyện khéo như vậy, lúc tôi tìm được Chương Viễn, hắn đã hợp tác cùng Bàng Suất rồi, đây không phải là ông trời đang giúp tôi sao?” Trang Hào hiểu, bất đắc dĩ nói: “Anh nói anh giày vò tới giày vò lui, rốt cuộc được thứ gì?” Chương Thỉ cười lạnh một tiếng: “Ít nhất tôi đã đạp được các người xuống.” “Vậy bây giờ thì sao?” Trang Hào hỏi ngược lại. Chương Thỉ khẽ mỉm cười: “Tôi cũng bị người khác đạp xuống, trừ Chương Viễn, tôi còn thảm hơn bất cứ người nào.” “Biết là tốt rồi.” Trang Hào thay Chương Thỉ băng bó vết thương, lúc đứng dậy nói: “Tay này hơn phân nửa là không dùng được, anh phải đi bệnh viện.” “Còn nhớ rõ Trần Hổ sao?” Chương Thỉ ngẩng đầu lên nói. Trang Hào gật đầu một cái: “Nhớ.” “Văn Đào cắt đứt gân tay của Trần Hổ, Hồng Ngũ cũng cắt đứt gân tay của tôi, nhân tiện còn cho nhiều hơn một đao.” Chương Thỉ ngửa đầu cười. Trang Hào cả kinh: “Đao đó đâm vào đâu?” “Đừng nóng vội, không có chuyện gì.” Chương Thỉ thử giật giật đùi phải: “Chân cũng không được rồi.” Trang Hào vội vàng ngồi chồm hổm xuống kéo ống quần của y lên, vừa nhìn liền gấp, vết thương thế mà còn lớn hơn ở tay, mắt cá chân của y đang không ngừng ứa máu ra bên ngoài, vừa rồi nói chuyện lại không phát hiện. “Không được, như vậy chịu không nổi.” Trang Hào vội vàng cầm điện thoại di động dưới gối, không nói hai lời gọi cho Bàng Suất. Điện thoại thông, Bàng Suất vừa nói vừa ngáp: “Ông chủ Trang, nửa đêm anh không ngủ còn gọi điện cho tôi làm gì?” “Bàng Suất, cậu có người quen ở bệnh viện không? Phải là người tin được ấy.” Trang Hào lo lắng nói. Bàng Suất cảm thấy Trang Hào không ổn, vội vàng nói: “Có, lần trước chúng ta nằm viện tôi nhờ người bạn kia, thế nào? Có phải Hoa tiểu cẩu đã xảy ra chuyện hay không?” “Không phải cậu ấy, cậu nhanh lái xe tới đây, nhanh lên.” “Được, tôi liền tới đây, mười phút.” Cúp điện thoại, Trang Hào vội vàng cầm một bộ quần áo sạch sẽ trong ngăn tủ, sau đó mở cửa nói với Hoa Kì bên ngoài: “Vợ, em ở nhà trông nhà, anh mang Chương Thỉ đi bệnh viện.” Hoa Kì nghe tiếng chạy vào: “Được, anh nhanh mang anh ta đi đi.” Trang Hào không để ý tới điều khác, tháo khăn tắm bên hông xuống bắt đầu lung tung mặc quần áo. Quần áo mới vừa mặc xong, Trang Hào liền nghe thấy tiếng động cơ xe hơi dừng bên ngoài. Trang Hào vội vàng lôi Chương Thỉ dậy vác trên lưng, xoay người nói với Hoa Kì: “Vợ, em thu dọn trong nhà một chút, nhớ, nếu có người gõ cửa thì đừng mở.” Hoa Kì khẩn trương gật đầu. “Đi đây.” Trang Hào cõng Chương Thỉ chạy ra ngoài, mười mấy bước ngắn ngủn, Chương Thỉ thừa dịp nhỏ giọng nói với Trang Hào một câu: “Bàng Suất và cậu càng giống như anh em.” Trang Hào vô tâm để ý đến y, chạy thẳng tới xe Bàng Suất. Mở cửa xe, Trang Hào nhét y vào, tự mình ngồi vào rồi nói với Bàng Suất một câu: “Nhanh lên một chút, ra quá nhiều máu.” Mà lúc này, Bàng Suất đen mặt không chịu lái xe. “Lái xe!” Trang Hào cực kỳ tức giận. Bàng Suất âm trầm nói: “Anh còn cứu thằng nhãi này?” “Đi bệnh viện trước, lúc sau lại nói, cậu không thể để hắn chết ở nhà tôi đi? Dọa hỏng vợ tôi thì làm sao?” Bất đắc dĩ, Bàng Suất không thể không lái xe chạy đến bệnh viện. Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Trang Hào và Bàng Suất ngồi ở trên ghế phía ngoài, hai người không ai nói chuyện, vẫn cứ chờ như vậy. Rốt cuộc, Bàng Suất không nhịn được, mở miệng hỏi: “Làm sao anh còn cứu hắn?” Trang Hào thở dài, đem chân tướng nói rõ với Bàng Suất, trong quá trình nghe Bàng Suất đã sớm nổi trận lôi đình, hận không thể vọt vào phòng cấp cứu chém Chương Thỉ ngay tại chỗ. “Thao, hắn quá biến thái.” Bàng Suất mắng: “Tôi nói này Trang Hào, Chương Thỉ chắc chắn là có bệnh, đố kỵ thành cuồng rồi, nếu không thì sao có thể làm ra chuyện như vậy? Điên rồi sao?” Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Chuyện đã như vậy rồi, có biện pháp gì.” “Thao con mẹ hắn…, anh và Chương Viễn thì còn nghe được, tôi lại bị hắn vạ lây, tôi trêu ai ghẹo ai nào, cũng vì thằng tôn tử Hồng Ngũ kia coi trọng mảnh đất Ngũ Hành, tôi phải tang gia bại sản sao? Tôi cho anh biết Trang Hào, dù tôi không tìm Chương Thỉ tính sổ thì sớm muộn gì tôi cũng phải tìm thằng tôn tử Hồng Ngũ kia.” Bàng Suất chống nạnh, tức giận không còn ra thể thống gì.
|
Trang Hào ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chắp tay trước ngực nói: “Cậu thôi đi, vẫn không nên chọc Hồng Ngũ thì tốt hơn, chẳng lẽ cậu cũng muốn giống Chương Thỉ?” Bàng Suất cười lạnh nói: “Hắn đáng đời.” “Tôi biết rõ hắn tự chuốc lấy phiền, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cậu cũng như vậy.” Trang Hào nói một câu chặn kín miệng Bàng Suất lại, hắn suy nghĩ trong chốc lát liền không nhắc lại chuyện này mà là ngồi bên cạnh Trang Hào, nói: “Vừa rồi quá nóng, xem như tôi thúi lắm đi.” Trang Hào không đáp, chỉ cúi đầu nghĩ tới một vấn đề. “Tôi thấy Chương Thỉ như vậy, tay phải và đùi phải xem như phế.” trong lòng Bàng Suất rất không có tư vị. Hai người cứ đợi như vậy, chờ đến rạng sáng bốn giờ Chương Thỉ mới được y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Hỏi thăm mới biết, tay phải của Chương Thỉ bị phế, gân chân phải cố gắng thì cũng nối lại được, nhưng đi bộ chỉ sợ sẽ...... Bọn họ đi tới cửa phòng bệnh, xuyên qua tấm thủy tinh thấy Chương Thỉ đang ngủ say. Trang Hào nghĩ đi nghĩ lại vẫn nói Bàng Suất tới siêu thị, để Hoa Kì ở nhà một mình anh có chút không yên lòng, có mình ở nơi này chăm sóc là tốt rồi. Chương Thỉ ngủ một giấc liền ba ngày, lúc tỉnh lại chỉ ăn vài miếng liền không muốn ăn nữa, vẫn cứ nhắm mắt dưỡng thần, hoặc giả là, y không có gì để nói. Y không mở miệng Trang Hào cũng sẽ không nói chuyện, hai người cứ giữ nguyên trạng thái yên lặng. Sau mười mấy ngày, Chương Thỉ không cần ở viện nữa. Trang Hào đón y ra khỏi bệnh viện, an bài ở trong phòng nhỏ nơi siêu thị, đến tối anh và Hoa Kì kê một cái giường trong đại sảnh siêu thị nằm, ai ngờ cứ vậy trôi qua hơn nửa tháng. Một buổi tối ngày nào đó, Chương Thỉ thừa dịp siêu thị còn chưa đóng cửa, ngồi một mình ở lan can ngoài đường hút thuốc, ngửa đầu nhìn trời...... “Sao lại ra đây? Không sợ bị Hồng Ngũ phát hiện à?” Trang Hào cầm hai cây kem ngồi bên cạnh y: “Nếm thử một chút, Hoa Kì rất thích ăn, vị chuối.” Chương Thỉ cười cười nhận lấy. “Về sau có tính toán gì không?” Trang Hào gặm kem hỏi. Chương Thỉ suy nghĩ một chút, nói: “Rời đi nơi này.” “Vậy mấy chỗ buôn bán của anh thì sao?” Chương Thỉ cười lạnh một tiếng: “Đã sớm không phải là của tôi rồi.” “Vậy chẳng phải anh là hai bàn tay trắng sao?” Chương Thỉ nghiêng đầu, cười nói: “Đừng xem nhẹ tôi, tiền bạc tôi vẫn phải có.” Trang Hào cười hì hì: “Thật đúng là xem nhẹ anh.” Chương Thỉ hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn trời nói: “Trang Hào, chúng ta còn là anh em sao?” “Trước kia không phải đã hỏi rồi sao?” “Cũng thế......” Chương Thỉ tiếc nuối nói: “Loại người như tôi không đáng được tha thứ.” Chương Thỉ đỡ mặt đất từ từ đứng lên, xoay người lại đi vào siêu thị vài bước rồi ngừng lại. Y quay đầu, nói một cậu với Trang Hào: “Nếu như có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không làm như vậy, khi đó, chúng ta không phải là anh em, cũng không phải là kẻ địch, mà là......” Chương Thỉ khẽ mỉm cười: “Để tôi thay thế vị trí của Hoa Kì đi.” Nói xong, y khập khễnh đi vào siêu thị. Ngày hôm sau, Trang Hào dậy rất sớm, lái xe hàng tới chợ, đi vòng vo cho tới trưa mua được không ít thứ, đồ ăn cả một đống lớn, trên đường về còn đi bệnh viện một chuyến, lại mua không ít thuốc cho Chương Thỉ. Trở lại siêu thị anh vừa dừng xe sát ven đường thì Hoa Kì đã chạy như điên vọt tới. “Anh, không thấy Chương Thỉ.” Trang Hào ngẩn ra: “Chuyện gì xảy ra?” “Buổi sáng anh đi em còn ngủ, chờ em thức dậy làm bữa sáng đã không thấy người đâu nữa.” Hoa Kì lo lắng nói. Trang Hào nói: “Mang đi thứ gì?” “Ừm, anh ta mang theo ví, còn có hai bộ quần áo anh mua cho anh ta nữa.” Hoa Kì văng nước miếng loạn xa, hoảng sợ nói: “Có phải là đã xảy ra chuyện hay không?” Trang Hào giãn mày, cười một cái nói: “Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đi, đừng lo lắng.” Trang Hào từ trên xe bước xuống, ôm bả vai Hoa Kì vào siêu thị. Vào trong phòng nhỏ, trừ có chút sạch sẽ chỉnh tề ra thì không có gì biến hóa, xem ra lúc Chương Thỉ đi còn thu dọn phòng một tý. Trang Hào lôi Hoa tiểu cẩu nằm trên giường, từ từ nhắm hai mắt lại. Hoa Kì chỉ sợ Trang Hào ngủ thiếp đi, đưa tay đẩy anh một cái, nói: “Anh đừng ngủ, không đi tìm anh ta sao?” “Không cần.” Trang Hào nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Sớm muộn gì cũng đi, hơn nữa anh ta sớm rời khỏi thì sẽ tốt cho anh ta hơn.” Hoa Kì không hiểu tại sao Trang Hào lại nói như vậy, suy nghĩ một lát: “Đúng rồi, em quên nói cho anh biết, vừa rồi mẹ em tới.” Trang Hào liền ngồi dậy, kích động nói: “Thế nào? Có phải đã đồng ý hay không?” Hoa Kì nhướng mày, nói: “Anh đoán.” Trang Hào không cần đoán cũng biết kết quả, giang hai cánh tay kéo Hoa Kì vào trong ngực “Rốt cuộc cũng hết khổ rồi.” Hoa Kì kích động gật đầu. “Ai......” Trang Hào thở dài một tiếng: “Sống thật là mẹ nó mệt mỏi, vậy nên phải sống thoải mái một chút.” Trang Hào vuốt ve tóc Hoa Kì, lại nói: “Sau này, chúng ta phải sống thật tốt.” “Ừ, nhất định phải sống tốt.” Hoa Kì cười ha hả nói. Trang Hào buông tay ra, cúi đầu cười với Hoa Kì, nhỏ giọng nói: “Vợ, rất lâu rồi em không tắm kỳ cho anh đó.” Hoa Kì nhếch miệng cười láo lĩnh, nói: “Anh, chà xát tắm rửa không?” Trang Hào nghiêng một cái đầu: “Đi?” Hoa Kì nháy mắt: “Đi......” ++++Hoàn chính văn++++
|
Chương 102: Phiên ngoại : Trang Hào. Sang một năm tiết Đoan Ngọ, Trang Hào đang ở trong quầy siêu thị chơi Đấu Địa Chủ, bên cạnh còn có con nhóc tiểu Dĩnh chơi cùng. Cô bé này là nhân viên mới vào làm hai tháng trước, từ lúc cô vào làm, Hoa Kì đã khó chịu, đúng lúc hôm nay là tiết Đoan Ngọ, Hoa Kì vừa rời giường liền trở về nhà lão thái thái. “Anh, sao anh lại đánh lá này, không dễ gì có được lá này trong tay đâu.” Tiểu Dĩnh quơ tay múa chân nói. Trang Hào ngậm lấy điếu thuốc không lên tiếng, nghĩ thầm Game Over nhanh cho rồi, ngộ nhỡ bị Hoa Kì nhìn thấy mình và nha đầu này chơi chung một chỗ, không chừng lại phác tác thành ra dạng gì. Thật đúng là không khéo không thành sách, Hoa Kì giơ bánh chưng mẹ mình bao vào cửa, thấy tiểu Dĩnh và Trang Hào đang thân mật nhiệt tình thì nhất thời máu ghen đại phát. “Khụ......” Hoa Kì ho khan mấy tiếng. Trang Hào và tiểu Dĩnh dường như là đồng thời quay đầu, thấy Hoa Kì thì tiểu Dĩnh còn khách khí kêu một tiếng anh. Trang Hào nhìn sắc mặt Hoa Kì liền nghĩ thầm...... hỏng rồi. Hoa Kì gật đầu cười cười, nói với Trang Hào một câu: “Thiếu chà xát đúng không?” Trang Hào cười làm lành nói: “Anh chơi hai ván Đấu Địa Chủ em cũng không cho à?” Hoa Kì hừ lạnh một tiếng ném bánh chưng lên quầy. “Ơ, làm gì đấy?” Bàng Suất cầm chìa khóa xe BWM đi vào, vừa lắc vừa nói: “Hơn nửa năm không thấy, có nhớ tôi không.” Trang Hào ngồi ở trong quầy cười nói: “Ai thèm nhớ cậu.” Bàng Suất bĩu môi nói: “Tôi đâu có hỏi anh.” Nói xong, Bàng Suất tựa vào quầy nghiêng đầu ngó vào trong: “Ố ồ, Trang Hào sao anh lại mập thành như vậy? Nhìn bụng anh kìa.” Trang Hào mặc áo tay ngắn màu đen, vỗ vỗ bụng phệ nói: “Đây đều là âm mưu của Hoa tiểu cẩu đó.” “Sao?” Bàng Suất rất có hăng hái mà hỏi. Trang Hào cười nói: “Hoa tiểu cẩu sợ tôi đi làm loạn bên ngoài, ngày ngày làm cho tôi ăn, một tháng liền tang năm ký, kết quả thành ra như vậy.” Trang Hào vuốt vuốt bụng: “Trước kia cởi quần là có thể thấy quần cộc, bây giờ nhìn không được, phải lật vài lớp thịt mới có thể thấy.” Bàng Suất cười không khép miệng được: “Hoa tiểu cẩu yêu anh nên mới vậy.” Trang Hào cười khổ nói: “Trước kia vóc người của tôi thật tốt, cơ bụng mấy múi rõ ràng, cậu nhìn bây giờ, tất cả đều là mỡ.” Bàng Suất cười ngửa tới ngửa lui, quay đầu nói với Hoa Kì: “Tôi nói này Hoa tiểu cẩu, hơn nửa năm không thấy cậu vẫn không biến hóa gì.” Hoa Kì vừa muốn nói chuyện, Trang Hào đã vọt lên trước một bước, nói: “Cậu ta có thể có biến hóa gì, ngày ngày uống thứ đó của tôi, mỹ dung dưỡng nhan lắm.” Bàng Suất lạnh đến buồn nôn: “Con mẹ nó chứ, hai người thật không phải là người, tôi phải mau chóng rời khỏi đất thị phi này.” Nói xong, Bàng Suất cầm hai cái bánh chương trong túi trên quầy, nói: “Cho tôi ha.” “Cậu ở lại đây ăn bữa cơm luôn đi.” Bàng Suất phất phất tay: “Anh em còn có chuyện, đi, gặp lại.” Chân trước Bàng Suất đi, chân sau Hoa Kì liền nói với nhân viên trong siêu thị: “Hôm nay là tiết Đoan Ngọ, ọi người nghỉ sớm nửa ngày, tất cả về nhà ăn tết thôi.” Lời vừa ra khỏi miệng, nhân viên liền vô cùng cao hứng, vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc đi rồi. Hoa Kì đứng ở cửa đợi một người cuối cùng rời khỏi siêu thị mới kéo cửa cuốn xuống, quay người lại nháy mắt với Trang Hào: “Đi, chà xát tắm rửa thôi.” Trang Hào vỗ vỗ bụng: “Được, lại được khai công.” “Anh có vẻ không tình nguyện lắm?” Hoa Kì hỏi ngược lại. Trang Hào vội vàng giải thích: “Nào dám, vợ nói đều là thánh chỉ, đi chứ?” Hoa Kì nhe răng cười một tiếng, đi theo Trang Hào vào nhà vệ sinh. —-Bôi đen để đọc đoạn dưới —- Vừa vào cửa, hai người nhanh chóng cởi hết trơn, ôm nhau liền gặm, trình độ lửa nóng không tầm thường. Lúc buông ra, Hoa Kì từ từ trượt xuống, một phát cầm lấy nhị đệ của Trang Hào liền ngậm vào miệng, trượt lên trượt xuống liếm vô cùng vang, Trang Hào cũng rất là phối hợp đung đưa trước sau. Miệng Hoa Kì hoạt động đồng thời phía dưới cũng không nhàn rỗi, tự mình dùng ngón tay khuếch trương, đợi đến lúc tùng khẩn thích hợp, xoay người quỳ trên mặt đất, nhẹ ngâm mà nói: “Ông xã, mau tới.” “Tới đây tới đây, đừng thúc giục.” Trang Hào nửa quỳ ở sau lưng Hoa Kì, tìm đúng vị trí liền động thân đâm vào, dừng cũng không dừng liền bắt đầu cuồng va chạm. “A...... Dùng sức.” Trang Hào càng dùng sức. “A...... chơi em đi.” Trang Hào ừ một tiếng, hỏi “Vợ, thoải mái không?” “Ừ, thoải mái, em thích ông xã như vậy.” Trang Hào nắm chặt hông của Hoa Kì, cuồng xông vào mấy chục cái mới nói: “Đổi tư thế, tự em ngồi lên.” Trang Hào xoay người lại nằm trên mặt đất, Hoa Kì vội vàng dạng chân đi lên, trên dưới chuyển động. Hoa Kì chuyển động đồng thời Trang Hào cũng nắm nhị đệ của cậu, giúp cậu triệt. “Đừng triệt, triệt nữa liền bắn.” Hoa Kì vừa động vừa nói. Trang Hào cười nói: “Bắn thì tốt, chúng ta cùng nhau.” “Không, em muốn anh chơi em bắn.” “Như vậy sao......” Trang Hào ngồi dậy: “Tư thế này làm không được, đổi lại đi.” Trang Hào bế Hoa Kì đứng lên, đôi tay nâng mông của cậu lúc lên lúc xuống bắt đầu mãnh liệt đưa đẩy. “Vợ, nhìn gương.” Trang Hào thay đổi phương hướng, để Hoa Kì quay đầu lại là có thể thấy bọn họ trong gương. Hoa Kì quay đầu lại nhìn qua, vẫn không quên liếm môi mấy cái. “Vợ, thấy không, đại JB của anh đang ở trong cúc hoa của em đấy.” Trang Hào cười nói. Hoa Kì chu mồm nói: “Anh có ghê tởm không?” “Không ghê tởm, anh thích.” Trang Hào bắt đầu gia tăng Mã Lực, tiếng bành bạch càng vang: “Nhìn gương.” Hoa Kì quay đầu lại nhìn, hé miệng cười nói: “Anh tròn tròn thật mập.” Trang Hào cười nói: “Anh đây gọi là JB lớn tím mập, một đêm có thể làm đến mấy lần.” Nói xong, Trang Hào không khống chế được liền bắn, tốc độ từ từ chậm lại, cho đến không nhúc nhích mà ôm Hoa Kì. Hoa Kì có chút buồn bực, quay đầu lại nhìn anh nói: “Sao lại không động?” Trang Hào lúng túng nói: “Thao, hưng phấn quá bắn mất tiêu.”
|