Tắm Cho Đại Ca
|
|
Chương 90: 521541. “Anh, em còn muốn biến thành uyên ương hồ điệp với anh đấy.” Hoa Kì vừa nói vừa nâng hai tay vẫy vẫy hai cái, nhìn thật có chút cảm giác hồ điệp, nhưng mà, cậu vì khiến Trang Hào vui mà nhất thời quên trên tay còn quấn băng. Trang Hào mặc dù vô cùng suy yếu, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén, vì anh mang theo chụp dưỡng khí không có biện pháp nói chuyện, không thể không sử dụng ánh mắt nhìn chằm chằm tay Hoa Kì...... Hoa Kì đã nhận ra, vội vàng thu cánh tay về cười nói,”Buổi sáng nấu cơm cho Bàng Suất không cẩn thận cắt phải tay.” Nói xong, Hoa Kì cúi đầu, dựa vào Trang Hào nói,”Anh, chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, tâm ý cũng tương thông rồi, lúc anh xảy ra chuyện em liền cắt phải tay.” Trang Hào chậm rãi nháy mắt, khóe miệng khẽ nâng lên. “Thật may là anh không có việc gì, nếu không em phải làm sao đây?” Hoa Kì đưa tay trái qua, lần đầu tiên nhéo mặt Trang Hào, nói: “Em không muốn làm quả phụ đâu, đến lúc đó Bàng Suất ngày ngày tới đạp cửa quả phụ, lại nấu nước cho em......” Hoa Kì còn chưa dứt lời đã tự mình cười, không nhịn được cười to. Trong mắt Trang Hào mang theo nụ cười yếu ớt nhìn Hoa Kì. “Hoa tiểu cẩu cậu bớt thúi đi.” Bàng Suất trở lại trước bác sỹ một bước, vừa đi vào liền nghe mấy câu vừa rồi Hoa Kì nói, tức giận gầm lên: “Tôi chân trước vừa đi cậu liền chê tôi? Nấu nước cho quả phụ? Thao, ông đây là loại người như vậy sao? Nhiều nhất chỉ xả thân ra trận giúp cậu dập lửa thôi.” Bàng Suất hạ lưu cười cười với Trang Hào. Trang Hào hình như không muốn so đo với Bàng Suất, mà từ từ nhắm hai mắt lại. Hoa Kì muốn phản bác, ai ngờ bác sỹ lại vào lúc này, đành phải thôi. Bác sỹ kiểm tra thân thể cho Trang Hào, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Tỉnh là tốt, một lát nữa cho cậu ta ăn chút đồ, sau đó chỉ có thể từ từ nuôi.” “Vâng, cám ơn bác sỹ.” Hoa Kì vội vàng nói cảm ơn. Bác sỹ gật đầu, cười yếu ớt nói: “Anh cậu đã thoát khỏi nguy hiểm, cậu có thời gian thì xuống đại sảnh lầu dưới giao viện phí đi.” Hoa Kì vừa muốn mở miệng đồng ý lại nghe Bàng Suất nói: “Đây không phải là trách nhiệm của mỏ than sao? Sao lại để nhân viên tự nộp tiền nằm bệnh viện?” Bác sỹ giải thích: “Nói thì nói như thế, nhưng lần này có quá nhiều người gặp sự cố, quản lý mỏ thương lượng với bệnh viện, bọn họ tạm thời chỉ giao phí cấp cứu, về phần phí dụng khác tự các người nghĩ cách, sau này sẽ bồi thường luôn cho các người một lần.” Bàng Suất sáng tỏ: “Vậy còn được.” Bác sỹ không nói gì nữa, xoay người rời khỏi. Sau khi bác sỹ đi, Bàng Suất liếc Trang Hào, hình như anh lại ngủ thiếp đi: “Hoa Kì, trên người cậu đủ tiền không?” Hoa Kì lắc đầu một cái: “Tôi chỉ có hơn bốn ngàn, lúc tới mẹ tôi cho 3100 để dùng, hơn một ngàn còn lại là tiền lương mới phát không lâu, nhưng mà......” Hoa Kì suy nghĩ một lát, lại nói: “Trang Hào có một sổ tiết kiệm, tôi biết đặt ở đâu nhưng lại không biết mật mã.” “Có gì khó, chờ anh ta tỉnh lại rồi hỏi chứ sao.” Hoa Kì cân nhắc một phen, sau đó nói: “Vẫn thôi đi, tiền tôi tự nghĩ biện pháp.” “Sao? Cậu còn phải tự mình thay anh ta bỏ tiền túi?” Bàng Suất kinh ngạc nói. Hoa Kì dùng cũng ánh mắt kinh ngạc như vậy nhìn hắn: “Sao? Đây không phải là điều rất bình thường sao?” “Con mẹ nó chứ bình thường, cậu nói quan hệ giữa cậu và Trang Hào là gì? Một không có giấy hôn thú, hai chưa gặp qua cha mẹ, cậu làm vậy có phải quá ngốc rồi không?” Bàng Suất không phải cố tình dội nước lạnh, nhưng hắn thật sự không bước qua được đường ranh giới trong lòng, luôn cảm thấy nam và nam không có tương lai gì. “Anh nói cũng hợp lý.” Hoa Kì cười yếu ớt: “Mặc kệ mấy chuyện đó đi, tính chuyện trước mắt đã, hơn nữa tôi cảm thấy, dù về sau anh ấy muốn thế nào, tôi cũng tin tưởng anh ấy sẽ trả hết những gì thiếu tôi.” Bàng Suất chậc một tiếng: “Tôi không phản đối.” Hoa Kì nhe răng cười nói: “Vậy anh ở chỗ này giúp tôi, tôi trở về lấy tiền.” Bàng Suất bất đắc dĩ thở dài: “Đi đi, nhớ cầm luôn ví tiền của tôi, nếu cậu không đủ tiền thì anh có thể giúp cậu một chút.” Hoa Kì cảm kích nói: “Cảm ơn.” Hoa Kì xoay người muốn đi lại dừng lại, quay người nói với Bàng Suất: “Đừng nói với Trang Hào chuyện tôi xuống giếng tìm anh ấy.” Bàng Suất chau mày: “Chuyện này cũng không được nói à? Cậu muốn gì?” Hoa Kì chớp mắt một cái: “Anh thật không hiểu sao?” Hoa Kì vội vàng tiến tới bên tai Bàng Suất thì tầm to nhỏ. Bàng Suất nghe mà sửng sốt, không dám tin nhìn Hoa Kì, toét miệng nói: “Con mẹ nó chứ, sau này ai con mẹ nó dám nói cậu ngu, tôi chắc chắn đấm người đó hai quyền.” Hoa Kì bỉ ổi nhướng mày: “Anh biết là được, đừng nói với người khác, nhất là Trang Hào.” Bàng Suất theo bản năng liếc nhìn Trang Hào trên giường bệnh, than thở nói: “Tôi đột nhiên có chút đồng tình Trang Hào rồi, sao lại chọc phải kẻ biến thái như cậu!” Hoa Kì phất phất tay: “Tôi đi, giúp tôi trông anh ấy.” Bàng Suất nhìn chằm chằm bóng lưng Hoa Kì rời đi, từ từ gợi khóe miệng, ai ngờ hắn vừa quay đầu lại, một đôi con ngươi đen như mực đang theo dõi hắn dọa Bàng Suất sợ hết hồn: “Tiên sư nhà nó, anh không ngủ à?” Trang Hào mở trừng hai mắt. Bàng Suất ngồi ở mép giường, nói: “Hoa Kì về nhà lấy tiền rồi.” Trang Hào lại mở trừng hai mắt, tiếp đó giật giật cánh tay, giống như muốn nâng lên. Bàng Suất nhanh tay lẹ mắt ngăn anh lại, căm tức nói: “Anh muốn làm gì?” Ánh mắt Trang Hào nhìn xuống, Bàng Suất hiểu ý nói: “Đeo cái nào còn không nói chuyện được?” Bàng Suất do dự một lát, đúng lúc bên cạnh có một vị y tá đi qua, vội vàng ngăn cô ta lại, miêu tả một phen, lúc này y tá mới lấy chụp dưỡng khí trên miệng Trang Hào xuống. Chụp dưỡng khí khẽ ngắt, Trang Hào hô hấp càng thêm tự do, nhép nhép môi, gian nan nói một câu: “Mật mã sổ tiết kiệm của tôi là 521541.” Bàng Suất sửng sốt: “Vừa rồi anh giả bộ ngủ à?” Trang Hào khẽ mỉm cười: “Không như vậy làm sao biết các người nói gì?” Bàng Suất cười nhạo nói: “Sao, anh còn tưởng rằng tôi có thể cướp vợ anh đi à?” Bàng Suất quét Trang Hào một cái liền không nhìn anh nữa, ngược lại nhìn cảnh tượng rối ren bên trong phòng bệnh, nói: “Yên tâm đi, Hoa Kì đối với anh như vậy, dù là ai cũng không thể cướp cậu ấy đi, trừ khi anh không là người nữa.” Trang Hào nhẹ giọng nói: “Tôi biết rõ, lần này lại thiếu cậu ấy, hơn nữa còn là khoản nợ trả không được.” Bàng Suất ngẩn ra, vội vàng quay đầu nhìn Trang Hào. Trang Hào khẽ nhếch khóe miệng: “Cậu ấy đi xuống tìm tôi?” Bàng Suất biết Trang Hào nghe được hết những lời vừa rồi, cũng không che giấu nói: “Đúng vậy, tổ tông này cố chấp muốn xuống, tôi có biện pháp nào?” “Cậu ấy......” Trang Hào mím môi một cái: “Tay bị vậy là do xuống giếng sao?” Bàng Suất xoa đầu một chút, nói: “Đúng, một cái đinh dài năm tấc đâm xuyên vào.” Trang Hào mở trừng hai mắt, không nói chuyện nữa. Từ lúc đó, Bàng Suất và Trang Hào không nói chuyện với nhau nữa, mãi cho đến khi Hoa Kì trở lại, Bàng Suất mới đứng lên, hỏi “Đã nộp tiền rồi?” Hoa Kì thở hổn hển nói: “Ừ, nộp ba ngày.” Lúc này, Bàng Suất len lén nhìn Trang Hào một cái, anh đã nhắm mắt giống như ngủ thiếp đi. Bàng Suất nghĩ thầm, Trang Hào thật đúng là biết đóng kịch, cái đầu hạt dưa này của Hoa Kì thật là đấu không lại anh ta, nhưng mà...... Hai người đều ở đây vụng trộm so tài, thật thú vị. “Được rồi, vậy tôi đi về, sáng sớm ngày mai tôi đến trông giúp cậu, thế nào?” Bàng Suất nhận lấy ví tiền từ chỗ Hoa Kì, nói. Hoa Kì gật đầu đồng ý: “Được, sáng sớm ngày mai tới nhớ mang cho tôi bánh trứng, mua ở lầu dưới nhà chúng tôi đó, thêm một chuỗi thịt sườn nữa.” “Thao, lúc này còn không quên ăn.” Bàng Suất cợt nhã xoay người đi. Sau khi Bàng Suất đi, cuối cùng Hoa Kì cũng có thể nghỉ một lát. Cậu tìm nơi không có gì đáng ngại ngồi xuống, cái mông mới vừa ngồi vững, Trang Hào liền mở mắt, nhỏ giọng nói: “Mật mã sổ tiết kiệm của anh là 521541.” “Hả?” Hoa Kì hoảng sợ nhìn Trang Hào, trong lòng lại mắng Bàng Suất nhiều lần, một tí bí mật cũng không giữ được: “Anh ta nói cho anh à?” Trang Hào cười lạnh một tiếng: “Hắn nói em không có tiền.” Hoa Kì khổ sở nói: “Là không có bao nhiêu, chẳng qua em có thể nghĩ biện pháp.” Trang Hào vẫn cười như cũ: “Trong sổ tiết kiệm của anh có đủ tiền.” Hoa Kì ừ một tiếng. Trầm mặc một hồi lâu, Trang Hào lại nói: “Không phải em luôn nói mình là vợ anh à, tiền này em cũng có quyền dùng.” Lời nói này, nhất thời khiến Hoa Kì có chút lúng túng, theo bản năng sờ lỗ mũi một cái, nhe răng cười nói: “Anh, anh vừa nói mật mã sổ tiết kiệm của anh là bao nhiêu?” Trang Hào rõ ràng sững sờ, tiếp đó cười nói: “521541” Hoa Kì cười hì hì: “Em hiểu rõ anh yêu em, hơn nữa anh còn là số 1, được chưa?” Trang Hào rất muốn cười, nhưng vì ngực truyền tới cảm giác đau đớn nên nén trở về, rốt cuộc anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là đau đến không muốn sống: “Trong óc em lại nghĩ đến cái gì nữa, ba con số trước mặt có thể nói là anh yêu em, ba con số phía sau là ngày sinh của anh, rạng sáng mùng 4 tháng 5.” Hoa Kì làm bộ nói: “Hoá ra là vậy à, là em suy nghĩ nhiều quá?” Hoa Kì cợt nhã không ra hình người. “Em không chỉ suy nghĩ nhiều, còn muốn quá nhiều.” Trang Hào mím đôi môi khô cứng, lại nói: “Là ai nói muốn biến thành uyên ương hồ điệp với anh?” “Là em, nhưng em nói.” Hoa Kì cười láo lĩnh: “Em vốn muốn nói là bươm buớm kìa, nhưng cảm thấy quá tục, không bằng nói là hồ điệp dễ nghe hơn.” Trang Hào híp mắt cười: “Vợ à, em có thể để ý một chút được không.” Hoa Kì co rụt lại cái cổ: “Em cứ như vậy, sao, anh ghét bỏ em?” Trang Hào hất mặt, nhìn vách tường nói: “Nếu em không biến thành hồ điệp, anh thật đúng là sẽ không ghét bỏ em.” “Vậy thì không biến.” Hoa Kì sáp tới, thừa dịp không ai chú ý bên này liền gặm bẹp một hớp lên cổ Trang Hào.
|
Chương 91: Nhột. Trang Hào ở bệnh viện đúng 12 ngày, mỗi ngày mất hơn 3 ngàn, như vậy, tất cả tiền Hoa Kì để dành được đều dùng để đóng việc phí hết, số còn lại phải lấy thêm từ sổ tiết kiệm của Trang Hào. Hoa Kì biết mật mã sổ tiết kiệm liền ba ngày hai bữa chạy tới ngân hàng, thuận tiện nhìn số còn lại ở bên trong một chút. Nhìn con số trên sổ tiết kiệm, Hoa Kì lại nhờ đến câu Trang Hào đã từng nói, ‘yên tâm, anh vẫn đủ tiền để nuôi em’. Mỗi lần nhớ đến câu nói ấy, Hoa Kì đều cảm thấy thật hạnh phúc. Mười hai ngày sau, Trang Hào cuối cùng có thể xuất viện, lúc vào nhà, Hoa Kì đỡ Trang Hào chầm chậm ngồi xuống, Trang Hào tựa vào trên vách tường nói: “Cuối cùng xuất viện rồi, không thì em sẽ đau lòng vì anh chết mất.” Hoa Kì ngơ ngẩn, vội vàng nói: “Thôi đi, khi nào thì em đau lòng vì anh chứ?” Trang Hào cười nói: “Em nghĩ anh không hiểu em chắc?” Hoa Kì ghét bỏ nói: “Anh hiểu cái rắm ý, tiền cũng đã tiêu mất rồi, có đau hay không đau cũng không quan trọng.” “Rồi, rồi, rồi, em không đau lòng”, Trang Hào từ từ ngẩng đầu lên, tay phải để trên lồng ngực: “Vợ à, tối nay ăn gì? (Snoo: câu hỏi kinh điển mỗi ngày khi nấu ăn của nhà ta đây mà) Còn nữa, Bàng Suất có đến nhà chúng ta không?” Hoa Kì xoay người lấy hết quần áo ở trong túi ra, gấp rồi để gọn lại: “Bàng Suất chắc tối sẽ quay lại, anh ta nói có việc gấp, mà lần này anh ta cũng giúp rất nhiều việc, buổi tối phải làm đồ ăn thật ngon mới được.” Trang Hào gật đầu: “Phải, tí nữa em đi chợ mua thức ăn đi, đừng xót tiền làm gì.” “Biết rồi.” Trang Hào lại nói: “Hôm trước Quách Tĩnh có gọi điện tới, cậu ta cũng có việc gấp không thể bỏ được, tên này thật không có nhân tính, anh suýt nữa thì toi mạng mà cậu ta không thèm đến thăm.” Hoa Kì cười nói: “Chắc là anh Quách gặp chuyện gì thôi, chứ bình thường anh ấy sốt ruột hơn ai hết.” Trang Hào bĩu môi nói: “Cũng đúng, câu ta lớn lên cùng anh cơ mà.” “Đúng rồi.” Hoa Kì quay đầu lại, nhìn Trang Hào nói: “Mấy ngày trước ở bệnh viện, có người của mỏ đến, bảo sau khi anh xuất viện thì đến mỏ một chuyến để đàm phán vụ bồi thường.” Trang Hào chậc một tiếng: “Chuyện đấy em đi thay không được sao?” “Vậy sao được.” Hoa Kì từ chối nói: “Bọn họ nhìn em coi em như trẻ con, hơn nữa, em và anh...” Hoa Kì cúi đầu, len lén liếc Trang Hào một cái. Hoa Kì chưa kịp mở miệng, Trang Hào đã vội nói: “Chả biết em khờ thật hay là giả ngu nữa.” Trang Hào trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái, kéo qua gối đầu đặt sau lưng: “Tự anh đi bọn họ sẽ coi như anh không bị nặng, thế thì bồi thường được bao nhiêu chứ? 5000? Hay ít hơn?” “Ai nha, thế mà em không nghĩ ra sớm.” Hoa Kì bừng tỉnh hiểu ra: “Em mà không đi chắc họ sẽ bỏ qua luôn việc này mất.” (Snoo: khôn thật! phải ta chắc là chả đòi được đồng nào bồi thường mất) “Bỏ qua việc này cũng không được.” Trang Hào cười nói: “Anh không phải muốn lừa họ, nhưng so ra thiệt hơn, mình vẫn phải làm như vậy thôi.” Hoa Kì cười nói: “Em hiểu rồi.” Trang Hào nhìn Hoa Kì mở trừng hai mắt: “Em luôn nói em là vợ anh, mấy chuyện như thế này thì về sau em phải tự tìm ra cách giải quyết có lợi nhất, hiểu không?” Hoa Kì bĩu môi: “Hiện tại mới coi em là vợ anh sao? Trước kia anh chẳng mắng em là một tên biến thái à?” “Em cho rằng bây giờ em không phải là biến thái chắc? Em bây giờ gọi là thiểu năng được rồi đấy.” Trang Hào đùa giỡn, giơ chân đặt lên đùi Hoa Kì: “Mau đi rửa chân giúp anh.” “Không.” Hoa Kì từ chối nói. “Hê, em muốn bị ăn đòn à?” Trang Hào giơ ngón chân kẹp vành tai Hoa Kì: “Em là vợ anh, rửa chân cho anh là việc bình thường.” Hoa Kì trầm mặt: “Em là vợ anh chứ không phải người hầu.” “Thao, người hầu nào so được với em, kỹ thuật tốt lắm.” Trang Hào cợt nhã nói. Hoa Kì cực kỳ tức giận nhưng lại không dám dùng sức đẩy Trang Hào ra, nhắm mắt nói: “Anh đi mà tìm mấy cô hầu đấy đi, vợ đây không làm được.” “Không được.” Trang Hào cong miệng lên, vô lại nói: “Em biến anh thành dạng này rồi còn ai muốn nữa? Không kịp nữa rồi, anh nói cho em biết, kể từ đây anh sẽ quấn em cả đời.” Hoa Kì thích nghe Trang Hào nói như vậy, mặc dù trên mặt không có biểu lộ ra vui mừng, nhưng trong lòng cũng đã mở cờ rồi. “Biết rồi, tối nay em sẽ giúp anh tắm rửa chà xát được chưa?” Hoa Kì hỏi ngược lại. Trang Hào chép chép miệng, vui thích nói: “Rất lâu rồi không được em tắm cho, bây giờ nghĩ đến thôi mà cả người đã ngứa ngáy rồi.” “Có nhột không hả?” Hoa Kì nhìn chằm chằm vào đũng quần của Trang Hào hỏi. Trang Hào cũng không như lúc trước, lại lưu manh nói: “Nhột, lại nhớ đến cái miệng nhỏ của em rồi.” Hoa Kì vội vàng liếm môi một cái: “Em cũng rất muốn ăn.” Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Khắm v~ đ.” Hoa Kì cố ý nhíu mặt mày, lắc lắc thân thể nói: “Đã rất lâu không được, ngứa chết người.” Trang Hào ghê tởm nói: “Cút xa một chút, anh định đi tìm mấy cô hầu cơ.” “Không được.” Hoa Kì dính sát, cố ý lướt qua Trang Hào xoa đũng quần của anh. Trang Hào bị Hoa Kì mè nheo gợi tình như vậy, tức thì có cảm giác, tính đi tính lại cũng phải hơn nửa tháng rồi chưa được làm, nghẹn sắp chết rồi. “Được rồi, buổi tối tính sau.” Trang Hào đè Hoa Kì xuống, không cho cậu nhúc nhích nữa: “Em mà cọ nữa anh bắn ra mất.” Hoa Kì không lên tiếng, chỉ cười hì hì. “Hai người thật ghê tởm, muốn làm gì cũng không biết đóng cửa phòng trước à?” Bàng Suất đang đứng ở cửa, đằng sau còn có Cao Quân và Giang Hạo. Hoa Kì vội vàng ngồi dậy, lúng túng nói: “Không phải anh nói tối mới về sao?” Bàng Suất hừ lạnh một tiếng, quăng giày da vào nhà nói: “Trở lại dọn dẹp một chút, ngày mai chuẩn bị về nhà.” “Ngày mai đã đi rồi à?” Trang Hào xen vào nói. Bàng Suất thở dài một tiếng: “Đúng vậy, nếu không phải vì chuyện của hai người, tôi đã về lâu rồi.” Hoa Kì vốn định giữ Bàng Suất ở lại thêm mấy ngày, nhưng ngại Cao Quân và Giang Hạo đang đứng ngoài cửa, đành phải đánh trống lảng sang chuyện khác: “Sao mọi người lại về cùng nhau vậy?” “Chúng tôi ở dưới lâu gặp nhau.” Cao Quân cùng Giang Hạo cởi giày đi vào nhà, lại nói: “Trang Hào xảy ra chuyện mà hôm qua chúng tôi mới biết, không đến bệnh viện thăm được.” Nói xong, Cao Quân từ trong túi móc ra một cái phong bì, cười nói: “Vốn định mua đồ gì đó, nhưng lại không biết mua gì hết, cho nên đưa tiền trực tiếp, không nhiều lắm, là chút tâm ý của bọn tôi.” (Snoo: ta nằm bệnh viện, không thích cho tiền tí nào, lúc đấy ta có tiêu được đâu, toàn mẹ ta cầm hết, chả có đồng nào, mua đồ ăn có phải tốt không, ta đói gần chết mà mẹ bảo ăn vừa thôi, nhiều quá cơ quan nó không tải được) “Ai nha, làm gì thế.” Hoa Kì vội vàng từ chối nói: “Mua ít trái cây là được rồi mà.” Giang Hạo nhân cơ hội ngăn Hoa Kì lại, cười nói: “Cầm đi, tiền cũng không nhiều nhặn gì.” Hoa Kì nhìn phong bì, do dự, quay đầu lại nhìn Trang Hào, thấy anh gật đầu, lúc này mới dám cầm. “À, vừa nãy ở dưới tôi có mua một ít thức ăn, hay là buổi tối chũng ta nấu ăn chung được không?” Cao Quân lúc nói, ánh mắt có nhìn lướt qua về hướng Bàng Suất. Bàng Suất coi như không thấy, tiếp tục thu dọn đồ của mình. Nhìn Cao Quân như thế, ai cũng có thể nhận ra. “Đủ rồi đấy.” Giang Hạo trách móc nặng nề nói: “Cậu đừng có động tâm tư.” Cao Quân đỏ mặt, lại rất thẳng thắng nói: “Sao chứ, nhìn cũng không được à? Ai bảo bên cạnh Hoa Kì toàn là người đẹp trai như vậy.” Giang Hạo dở khóc dở cười nói: “Cậu cũng nhìn lại mình đi, có thái độ sống tốt, tôi bảo đảm bên cạnh cậu cũng sẽ có nhiều người đẹp trai như vậy.” Cao Quân sa sút tinh thần nói: “Nói thế mà cũng nói được.” Cao Quân vừa nói xong, Bàng Suất ngược lại cười: “Thao, thật không hiểu các người đang nghĩ gì, tất cả chỉ đều thích đàn ông.” Bàng Suất kéo hành lí lên, xoay người lại ngồi xuống nói: “Buổi tối ăn bữa cơm chia tay đi, để mai tôi có tinh thần lên đường.” Cao Quân vừa nghe cười: “Vậy được, để tôi về chuẩn bị, buổi tối cùng ăn, đúng rồi, anh có uống rượu không?” ánh mắt Cao Quân cực nóng nhìn chằm chằm Bàng Suất. Bàng Suất bị hắn nhìn có chút lúng túng, hất mặt nói: “Ok, cái gì cũng được.” “Rồi rồi, để tôi đi chuẩn bị.” Cao Quân hào hứng bừng bừng chạy ra ngoài, Giang Hạo bất đắc dĩ mà lắc đầu theo sát phía sau. Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, Bàng Suất hơi híp mắt lại, dựa vào vào cái túi của mình đang đặt ở sát tường, Trang Hào khoanh tay ngồi dựa trên tường, Hoa Kì nhìn chung quanh, đứng dậy nói: “Để em giúp bọn họ chuẩn bị.” “Vợ ơi.” Trang Hào đột nhiên lên tiếng gọi lại Hoa Kì. Hoa Kì nghi ngờ quay đầu lại: “Sao vậy?” Trang Hào do dự một lát nói: “Ở đây cũng được hơn nửa năm rồi, hôm nào rảnh, chùng ta cùng đi chơi đi.” “Dạo này em phải đi làm, hơi bận, để chủ nhật được không?” Trang Hào nghiêm túc nhìn Hoa Kì: “Cứ từ từ, rồi về nhà luôn.” “Gì cơ” Hoa Kì giật mình hỏi: “Sao lại phải về nhà gấp thế?” Trang Hào bất đắc dĩ cười khổ: “Dọn đẹp ít đồ đi, chúng ta cũng phải về nhà một chuyến chứ.” Hoa Kì mắt mở thật to, không dám tin nói: “Thiệt hay giả vậy?” Trang Hào mỉm cười nói: “Thật, chờ giải quyết xong chuyện ở mỏ, chúng ta sẽ về.” Nói xong, Trang Hào quay đầu nhìn Bàng Suất nói: “Chờ hai ngày nữa, rồi chúng ta cùng về luôn.” Bàng Suất mở mắt, ra vẻ khổ sở nói: “Việc này…” “Còn ngồi đấy mà giả bộ, có đồng ý hay không?” Trang Hào cười mắng. Bàng Suất cười nói: “Được thôi, 2 ngày nữa cũng không sao cả, nhưng nếu hai người đi chơi, tôi cũng muốn đi cùng.” “Thao, không có tâm trạng mang theo cậu đâu.” Trang Hào cười nói. Hoa Kì đứng ở cửa, nhìn Trang Hào và Bàng Suất ngồi tọc mạch lẫn nhau, trong lòng lại có có cảm giác không nói lên lời, mũi thấy hơi nhưng nhức. “Em ra ngoài đây.” Hoa Kì ra cửa đi dép, nhưng cậu lại không vội đi ngay, chỉ loẹt quẹt bước chân mà đi. Trong nhà vang lên câu hỏi của Bàng Suất: “Đang nghĩ gì vậy?” “Không nghĩ gì cả, chỉ muốn về nhà thôi.” Trang Hào nói. Bàng Suất cười nói: “Thôi đi, tôi còn khong hiểu anh sao, định mang Hoa Kì về ra mắt chứ gì?” Trang Hào thở dài nói: “Không biết nên nói sao.” “Được rồi, tôi không muốn hỏi, cũng không cần nói cho tôi biết đâu.” Bàng Suất cười ha hả nói: “Dù sao anh hãy nhỡ người như Hoa Kì hiếm lắm, tôi cũng rất trân trọng cậu ấy, anh cũng phải thế đấy.” Trang Hào nhếch miệng: “Tôi đây cũng là của hiếm mà.” Bàng Suất bĩu môi nói: “Anh mà hiếm thì chả ai là của thừa.” Trang Hào xuề xòa: “Nhưng mà......” Trang Hào không dám đem nửa lời sau thốt ra. Hoa Kì nghe đến đó thì quyết định không nán lại nữa, tăng nhanh bước chân chạy về phía phòng của Cao Quân.
|
Chương 92: Một cái đó thật to. Hoa Kì chưa bao giờ là người ngoan ngoãn nghe lời, ít nhất là trước khi quen biết Trang Hào, cậu vẫn luôn sống theo cách cậu muốn sống. Nếu như trước kia Hoa Kì nghe theo lời cha mẹ, vậy cậu có thể quen biết Trang Hào không? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một đáp án, là do duyên phận thôi. Tin và chấp nhận là hai nghĩa hoàn toàn khác nhau, Nếu là do số phận cũng chẳng thể tránh được, dù có cố đi ngược lại cũng chẳng thay đổi được gì...... Đành thuận theo tự nhiên thôi. Thật ra thì, có lúc thuận theo số mệnh không phải không tốt, con người sống phải có tốt có xấu, cay đắng hay ngọt bùi cũng có năm bảy đường, lúc nhận ra được điều này, có lẽ ngày tháng sẽ trôi qua yên bình hơn, cuộc sống chắc sẽ không nặng nề u uất quá. Hoa Kì là một người như thế, nhìn có vẻ như là ngơ ngơ không hiểu gì, nhưng cuộc sống của cậu cũng không có gì khó khăn quá, cậu chẳng có dã tâm gì lớn lao, cũng chẳng tham vọng là nên chiến công oanh liệt gì, cứ theo một câu nói, cả đời chỉ có ngần ấy nỗi khổ, gò bó quá có khi lại trở nên khổ sở hơn. Không sai, thế giới này có rất nhiều loại người, nghĩ thôi cũng đã thấy phức tạp lắm rồi, dứt khoát...... Không bằng...... Liền...... “Ai, Hoa tiểu cẩu......” Bàng Suất sáng sớm đã thức dậy, mặc đại quần chiếc quần cộc, vặn eo bẻ cổ, quay đầu lại thì Hoa Kì đã từ trong chăn ngồi dậy, đầu tóc như tổ quạ, hơi híp mắt, lại rất không tình nguyện nói: “Đại ca, Bây giờ là mấy giờ mà đã kêu tôi rồi.” Bàng Suất ngậm điếu thuốc nói: “Cậu nghĩ là không có chuyện gì á? Không có chuyện gọi cậu làm gì.” Hoa Kì ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh đã thấy chăn được gấp chỉnh tề, kinh ngạc nói: “Anh ấy đi đâu rồi?” “Đi tắm.” Bàng Suất xuống giường: “Hai người chả bảo hôm nay đi chơi còn gì.” Hoa Kì cười nói: “Thật à? Cứ tưởng đùa.” “Thao, cậu quá coi thường anh ta rồi.” sau khi Bàng Suất ngồi nói chuyện với Trang Hào hôm qua xong, hắn liền thấy bội phục Trang Hào hơn, còn tại sao lại bội phục, phải xem hành động của Trang Hào mới có thể nói được. Hoa Kì rất muốn đi chơi, nhưng lại do dự: “Cái đó...... anh ấy vừa mới xuất viện, tôi vẫn thấy lo.” “Lo lo cái rắm ý.” Bàng Suất đưa chân qua, đạp Hoa Kì một cước, còn nói: “Tôi thấy anh ta nghẹn đến khó chịu lắm rồi, công việc là công việc, cậu cũng không thể vùi đầu vào việc mà không đi chơi với anh ta.” Hoa Kì nhẹ giọng nói: “Tôi cũng nghĩ như thế, nhưng sợ cơ thể của anh ấy không chịu được.” “Ai nha, cậu cứ thoải mái đi, cơ thể của anh ta thì anh ta phải hiểu rõ chứ.” Bàng Suất nghiêng người nằm xuống, ngậm lấy điếu thuốc nói: “Tôi đây không làm kì đà cản mũi đâu, hai người cứ vui vẻ mà đi chơi đi, không ảnh hưởng gì đến vết thương đâu mà sợ.” “Có sao đâu, chỉ là đi cùng thôi mà.” Hoa Kì năn nỉ nói. “Hoa tiểu cẩu nói rất đúng, chỉ đi cùng thôi mà.” Trang Hào bưng chậu vào phòng, bỏ dép, nói: “Dù sao cũng ở lại mấy ngày, nhân lúc này đi ra ngoài chơi một tí.” Trang Hào đặt cái chậu trên ghế, một tay dùng khăn lông lau tóc, một tay khác cẩn thận đặt trên ngực: “Hoa tiểu cẩu muốn đi chỗ nào?” Hoa Kì trái lo phải nghĩ nói: “Ở đây có chỗ nào để chơi nhỉ?” “Có gì để chơi đâu.” Bàng Suất xen vào nói: “Đi dạo, ăn cơm, không thì cũng là khu game.” Vừa nghe những thứ này Hoa Kì liền cảm thấy rất nhàm chán, vẻ mặt như đưa đám nói: “Không có gì khác à?” Hoa Kì thở dài một hơi, chống tay đăm chiêu suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên trong óc thoáng qua điều gì đó: “Nếu không, chúng ta đi vườn thú đi?” Bàng Suất cười khổ nói: “Mấy con vật đó có gì để nhìn? Chúng ta biết chúng, nhưng chúng chẳng biết chúng ta, đã thế còn phí tiền.” “Không thể nói như thế a.” Hoa Kì phản bác: “Mặc dù công viên không có gì, nhưng mà tôi nhớ 1/6 hàng năm tôi đều đi, lâu rồi không đi, tôi rất nhớ nơi đó, nhớ ngày xưa toàn chạy ra xem gấu, rất vui mà.” Bàng Suất bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hào: “Vợ anh bao nhiêu tuổi rồi còn đi vườn thú, cần phải chấn chỉnh lại ngay!” Trang Hào cười nói: “Đi thì cứ đi thôi. Có gì đâu mà phải chỉnh?” Bàng Suất thở dài nói: “Vậy thì đi vườn thú vậy.” “Được, vậy để tôi đi chuẩn bị một chút đồ rồi chúng ta lên đường.” Hoa Kì hưng phấn nhảy lên, bằng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng tắm, lúc đi ra thì hai người kia cũng đã thu xếp ổn thỏa rồi, Hoa Kì gấp gáp vội thay quần áo thật nhanh, sau đó cùng hai người ra khỏi nhà. Sở thích của Hoa Kì cũng không nhiều lắm, nhưng cậu cực kì thích đi dạo, nhất là trong vườn thú, vừa nói đến, cậu đã thấy nhớ, mỗi lần đi theo mẹ tới sở thú đều có đồ chơi này, kẹo đường này, còn có súng bắn khí cầu, bao cát ném con nít, câu cá và chèo thuyền, mọi thứ cậu đều chơi tốt cả. Nhưng mà, lần này lại khác, vườn thú bây giờ lớn hơn trước nhiều. Bàng Suất mua ba vé xong, lúc này mới hưng phấn chạy đi vào. Hoa Kì vào vườn thú, đầu tiên cậu đã nhìn thấy súng bắn khí cầu, đã cách nhiều năm không có chơi nên cậu thấy nó vô cùng hấp dẫn và mới mẻ. Sau khi bỏ tiền xong, tha hồ dùng súng mà bắn lia lịa, nhìn Trang Hào và Bàng Suất cũng rất hưng phấn, kĩ năng chơi của Hoa Kì rất tốt, cứ như vậy mà bắn rơi lả tả, đạt được giải nhất, không phát nào trượt, có thể được coi là thần bắn. Giải nhất thì được con lừa bông, sau khi nhận được, cầm trong tay rất có cảm giác hưng phấn. Hoa Kì cưỡi trên người nó nhảy nhảy đi về phía trước, mà Trang Hào và Bàng Suất đứng phía sau cười suýt nữa vỡ cả bụng. “Tôi nói này, vợ anh đúng thật là hiếm thấy đấy.” Bàng Suất híp mắt nhìn bóng dáng của Hoa Kì nói. Trang Hào hé miệng cười: “Vô tâm vô phế.” “Như vậy rất tốt không phải sao?” Bàng Suất hất mặt nhìn anh, nói: “Nghĩ xong chưa?” Trang Hào kiên nghị vô cùng gật đầu: “Ừ, nghĩ xong rồi.” “Trâu bò thật ~.” Bàng Suất giơ lên ngón cái nói: “Nếu đổi lại là tôi, tôi không làm được như vậy đâu.” “Do cậu nhát gan mà thôi.” Trang Hào trêu ghẹo nói. Bàng Suất khinh thường nói: “Anh làm như mình giỏi lắm ấy, tôi mà không nhát gan thì giờ này Hoa tiểu cẩu là của ai cũng chưa biết được đâu.” Trang Hào cười cười. “Ai, hai người đi nhanh lên một tí có được hay không hả?” Vẻn vẹn trong chốc lát, Hoa Kì cũng đã chạy đến chỗ con khỉ núi rồi, bước qua hàng rào: “Hai người đi mua thức ăn được không? Cho chúng nó ăn?” “Được rồi, mua cả đồ ăn cho chúng ta nữa.” Bàng Suất nhe răng cười nói. Trang Hào tỏ ra đồng tình: “Tôi thấy cũng được.” Hoa Kì chạy lướt qua bọn họ: “Mau đi mua đi, tôi sang bên cạnh xem ngựa vằn.” Hoa Kì co cẳng chạy, hoàn toàn không cho Trang Hào và Bàng Suất thời gian phản ứng. Trang Hào mới vừa xuất viện, vết thương trên người chưa lành hẳn cho nên anh chỉ có thể đi từ từ, đợi bọn họ đuổi kịp Hoa Kì thì liền nghe Hoa Kì phất tay hô to: “Aiz, hai người mau lại đây xem đi, có cái đó thật to nha.” Hoa Kì vừa kêu ra khỏi miệng, Trang Hào và Bàng Suất cảm thấy thật là mất mặt, may là ở bên cạnh không có nhiều người lắm, đợi bọn họ đi đến chỗ Hoa Kì đang đứng, mỗi người đều đá cho cậu một cái. Hoa Kì xoa mông nói: “Sao lại đá em chứ?” Trang Hào nghiêm mặt nói: “Em vừa nói câu gì đấy? Cái gì mà cái đó thật to hả?” Hoa Kì hì hì cười, vội vàng chỉ vào một con ngựa vằn cách đó không xa nói nói: “Nhìn đi, cái đó thật là to, vừa thô vừa dài lại vừa đen nữa.” “Phụt......” Bàng Suất vịn lan can cười không thành tiếng, khom người nói: “Hoa tiểu cẩu, rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì hả? Còn vừa thô vừa dài...... Má ơi.” Bàng Suất cười lên cười xuống. Trang Hào thì không kích động được như Bàng Suất, ngược lại nhìn theo tay Hoa Kì chỉ, ừ một tiếng nói: “Đúng là vừa thô vừa dài.” “Con mẹ nó chứ.” Bàng Suất cười khổ nói: “Hai người thật đúng là vợ chồng, không phải người một nhà không vào chung một cửa.” Trang Hào nhếch miệng cười nói: “Hoa tiểu cẩu rất thích lớn.” Nghe xong lời này, Bàng Suất thộn ra, nhướng mày nói: “Trang Hào, chẳng lẽ cái đó của anh không thể thỏa mãn được Hoa tiểu cẩu?” Trang Hào lập tức trầm mặt: “Đi sang bên cạnh đi.” Bàng Suất cười đùa nói: “Hoa tiểu cẩu, Trang Hào thao cậu có khiến cậu thoải mái không?” Hoa Kì vội vàng lảng sang chuyện khác, nói: “Mau đi chỗ khác chơi đi, chúng ta ở nơi này lâu quá rồi.” “Đừng có mà đánh trống lảng!” Bàng Suất nhìn phía về chỗ ngựa vằn nói: “Con mẹ nó chứ, lớn như vậy, cái này nếu thao cậu, có phải sẽ làm cậu khoái chết không?” “Có mà anh khoái chết í!” Hoa Kì tức giận nói. Bàng Suất phản bác: “Là do cậu cứ nhìn chằm chằm cái đó của ngựa vằn đấy chứ, để đấy thì thật lãng phí, mau tới chơi phát luôn đi.” “Anh có chịu đi nhanh lên không hả?” Hoa Kì vô tình lướt qua ngựa vằn, xoay người theo bảng hướng dẫn tìm gấu. Đến chỗ gấu, vừa đúng lúc thấy hai con công đang ôm nhau tranh đoạt gì đó và một con gấu ngồi bên cạnh ăn, nhìn mặt nó rất ngốc. Hoa Kì không nhịn được cười nói: “Ai, Bàng Suất, anh đang ăn gì đấy, có ngon không?” Bàng Suất một bên cười nói: “Hoa tiểu cẩu, cậu đang định gây chuyện có đúng không?” Hoa Kì gật gù hả hê đắc ý, lại nhìn con gấu kia nói: “Bàng Suất, ăn bậy như vậy cẩn thận tí nữa thì Tào Tháo dí đấy.” Lời vừa ra khỏi miệng, con Gấu kia hình như nghe hiểu, thu móng vuốt, ngẩng đầu lên nhìn Hoa Kì hung hăng trừng mắt, tiếp đó liền bò dậy, bỏ đi. Hoa Kì cười không thành tiếng, hất mặt nói với Trang Hào: “Ca, anh xem Bàng Suất sắp bội thực rồi kìa.” Trang Hào hoàn toàn phục Hoa Kì, nhưng nhìn kỹ con Gấu này một chút, hình như khá khôi hài. “Con mẹ nhà cậu.” Bàng Suất không thể nhịn được liền giơ chân lên đá một cước vào mông cậu. Hoa Kì vội vàng che mông nói: “Đùa tí thôi mà anh tưởng thật à?” Bàng Suất nhíu mày cười: “Tự gây họa không thể sống.” Nói xong, Bàng Suất cúi đầu nhìn phía dưới, tiện tay chỉ vào đôi Gấu nói: “Tôi nói này Trang Hào, Hoa tiểu cẩu, sao hai người đập pháo mà chẳng chịu nhìn hoàn cảnh vậy hả?” “Hai người thật là ngu ngốc.” Trang Hào nghiêm mặt không có hứng ở đây xem Gấu nữa, đi thẳng tới chỗ ghế đá để ngồi, lấy bao thuốt, rút ra một điếu xong ném cho Bàng Suất cả bao, hút một hơi nói: “Khi nào thì chúng ta về nhà đây?” Bàng Suất nhận lấy điếu thuốc ngồi bên cạnh Trang Hào nói: “Nếu anh muốn đi, ngày nào cũng được.” Trang Hào nhìn bóng lưng Hoa Kì, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Ngày mai đi.” “Được, vậy thì ngày mai đi.”
|
Chương 93: Thèm chết người Đã rất lâu rồi Hoa Kì không được đi chơi thỏa thích như vậy, sau khi ra khỏi vườn thú, Hoa Kì vẫn hưng phấn như lúc đầu, còn la hét muốn đi chỗ khác để chơi nữa, nhưng cậu vẫn ý thức được điều kiện hiện tại, Trang Hào với Bàng Suất đi theo cậu đã mệt bơ phờ ra, cố gắng được đến bây giờ đã là tốt lắm rồi, mặc dù có hơi tiếc nuối một tí, nhưng Hoa Kì vẫn quyết định đi về nhà. Lúc về đến nhà, Hoa Kì ngồi bệt ngay trên đất, bây giờ mới thấy toàn thân mỏi rã rời, cảm thấy hơi có lỗi, nhỏ nhẹ hỏi hai người kia buổi tối muốn ăn gì, kết quả bọn họ trả lời đồng thanh, mệt quá chán ăn luôn, chỉ muốn đi ngủ thôi. Ngoài trời mới xâm xẩm tối mà trong nhà đã vang lên tiếng gáy o o rồi. Hoa Kì lần này được chơi thỏa thích, sáng ngày hôm sau vừa rời giường liền thấy hơi là lạ, đầu lưỡi nổi lên hai bọt nước, sờ trên mi tâm thấy hai cái nhọt, ấn thử thấy đau kinh khủng. Trang Hào nhìn cậu, không đợi Bàng Suất nói gì đã vội mở lời, số Hoa Kì thật quá khổ, chả biết là vui quá hóa buồn hay sao mà đi sở thú cũng bốc hỏa nổi mụn lở miệng cho được. Haizzzzzz, Hoa Kì đen đủi quá, người bốc hỏa, lúc ăn cơm cứ phải cẩn thận nhai từng li từng tí, chỉ sợ chạm vào đầu lưỡi sẽ rát không chịu nổi. Cố chờ đến hôm sau, Bàng Suất và Trang Hào thu dọn hành lý xong, sau khi Giang Hạo và Cao Quân đến tiễn, họ mới rời khỏi nơi mình đã ở hơn nửa năm nay. Hoa Kì ngồi ở trong xe nhìn lại chỗ đó, mặc dù rất vui vì sắp được về nhà, nhưng lại thấy tiếc nuối, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Trước khi đi, bọn họ đã canh rất chuẩn thời gian, lúc đến ga tàu thì đúng lúc đến chỗ kiểm vé luôn, sau đó là thời gian sắp xếp hành lí lên tàu, lại đi lên đi xuống vài vòng vất vả xếp hết đống hành lí ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Tàu chậm rãi lăn bánh, Bàng Suất quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài, sau đó nhìn Trang Hào nói: “Biết thế anh ở nhà cho rồi, đi ra ngoài kiếm chẳng được bao nhiêu, còn vì mấy đồng bạc ấy mà suýt mất mạng, đáng không?” Trang Hào cười khổ nói: “Bây giờ còn nhắc lại chuyện ấy làm gì nữa.” Bàng Suất nhếch miệng cười nói: “May cho anh phúc lớn mạng lớn, về sau hãy sống an ổn với Hoa Kì ở thành phố đi, nơi đó an toàn hơn.” Trang Hào nghe Bàng Suất nói, theo bản năng liếc nhìn Hoa Kì, mỉm cười: “Không phải vậy sao, tiền đều do cậu ấy cầm hết rồi, bây giờ muốn chi tiêu gì là phải hỏi cậu ấy đấy.” “Ơ, Hoa tiểu cẩu quá trâu bò đó nha.” Bàng Suất nhìn Hoa Kì cười nói: “Từ khi nào đã lên chức quản gia vậy? Không tệ không tệ, thế mới sống lâu được với nhau, nếu không với tính cách của Trang Hào, nói không chừng để mặc anh ta vài ngày lại gây ra họa cũng nên.” “Cút đi, cậu nghĩ ai cũng như cậu chắc?” Trang Hào cười đùa nói. Hoa Kì ngồi bên cạnh thẹn thùng, gãi gãi đầu, cười lém lỉnh nói: “Thật ra thì tôi nghĩ, cứ cầm giúp anh ấy, rồi sau khi về nhà sẽ đưa anh ấy sau.” “Được rồi, nghĩ anh không biết mấy tính toán nhỏ nhặt của em à?” Trang Hào liếc mắt đưa tình nói: “Em đấy, phải suy tính cho thật kĩ đấy, sau khi về nhà phải tiêu nhiều cái, không cẩn thận miệng ăn núi lở thì biết sống sao?” Bàng Suất đồng ý nói: “Thế sau này định làm gì? anh xem Chương Thỉ đấy, hại chúng ta sạt nghiệp, bây giờ sống thật tốt.” Trang Hào chợt im lặng, Bàng Suất lại nói: “Tôi biết anh không muốn nhắc đến hắn, nhưng bắt buộc tôi phải nói, trước mắt không đại biểu cho sau này, hắn mà cứ như vậy thì thật rất khó sống.” Trang Hào hiểu ý tứ của Bàng Suất, nhẹ giọng hỏi Hoa Kì: “Sau khi đến nơi, em có định về nhà em không?” Hoa Kì sững sờ, vội vàng nói: “Tất nhiên là có rồi, nhưng về thăm một chút thôi, sau đó lại đi tìm anh.” Trang Hào cười thầm: “Vậy đến nhà anh ở luôn đi.” “Không được đâu, mẹ anh hỏi thì sao giờ?” Hoa Kì vội vã cuống cuồng nói. Trang Hào cẩn thận suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Thôi về rồi chúng ta tính tiếp vậy.” Sau đó, không ai nói nữa, Bàng Suất nghiêng đầu tựa vào cửa sổ trên xe, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, Trang Hào cũng thế, không khí nhìn có vẻ nặng nề. Tàu bắt đầu đi vào thành phố, thời gian vẫn cứ trôi, cho đến tối, Hoa Kì chịu không nổi sự yên lặng này nên lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc. “Aizz, chán chết đi được!” Hoa Kì vặn thắt lứng đã mỏi nhừ nói. Bàng Suất bỏ tay xuống, cười nói: “Muốn làm gì?” Trang Hào híp mắt nhìn Hoa Kì cười. Hoa Kì nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Hay là, để tôi kể chuyện cười ọi người nghe đi.” Bàng Suất trong lúc rãnh rỗi, gật đầu nói: “Được lắm, kể đi xem nào.” Hoa Kì cười nói: “Đây là một câu chuyện xưa, xảy ra trên tàu,…” Hoa Kì ngân dài giọng, tiếp đó hắng một cái: “Chuyện kể rằng, có một anh thanh niên rất rất muốn đi vệ sinh, nhưng mà không may là nhà vệ sinh đã có người rồi, bất đắc dĩ, anh ta đành phải ngồi vắt vẻo trên cửa sổ tàu, cởi quần xuống, đem cái mông lộ ra ngoài cửa sổ, kết quả vừa mới chuẩn làm, chợt nghe thấy trong đài phát ra tiếng nói, đề nghị anh XX ngồi buồng XX, làm ơn không thò đầu ra ngoài cửa sổ ăn bánh tiêu.” Nói xong, Hoa Kì tự mình ôm bụng cười lăn lộn, cười đến chảy cả nước mắt. Trang Hào và Bàng Suất khẽ liếc mắt nhìn nhau, nhếch miệng cười nói: “Mấy trăm năm trước đã nghe qua rồi.” Hoa Kì chợt im bặt, sa sút tinh thần nói: “Ai nha, một chút cảm giác cũng không có.” “Được rồi, em cứ ngồi cười tiếp đi, anh đi vệ sinh đây.” Trang Hào đứng lên, đang đi đến chỗ cửa buồng tàu, Hoa Kì chợt đứng lên đi theo, Trang Hào cau mày nói: “Em định làm gì? Cũng muốn đi vệ sinh sao?” Hoa Kì nói: “Đúng vậy, nếu không thì chạy theo anh làm gì? ngửi mùi cho thơm sao?” Trang Hào hì hì cười: “Đồ ngốc.” Trang Hào đưa tay đẩy cửa buồng vệ sinh, sau khi đi vào, nhìn Hoa Kì mở trừng hai mắt, du côn cười nói: “Vợ à, hay là hai ta cùng vào đi?” Hai mắt Hoa Kì nhất thời tỏa ánh sáng, cậu nhìn chung quanh thấy không có ai chú ý liền đẩy cửa xông vào bên trong. Trang Hào kinh ngạc nói: “Cmn chứ, anh chỉ đùa thôi mà em tưởng thật à?” Hoa Kì vô lại nói: “Nói cũng nói rồi, vào nhanh đi kẻo người ta thấy.” Hoa Kì cố gắng hết sức, cuối cùng cũng đẩy được cửa ra, vội xông vào khóa chặt cửa lại. Hoa Kì đứng ở trước mặt Trang Hào, không ngừng thở hổn hển, ánh mắt như có như không vô tình lướt qua gương mặt của anh. Trang Hào theo dõi phản ứng của cậu, híp mắt cười cười, tiếp tục cởi thắt lưng, móc ra nhị đệ của mình hướng về phía bồn cầu đi vệ sinh. Cả quá trình Hoa Kì đều nhìn trực tiếp, thỉnh thoảng nuốt nước miếng, bộ dáng không khác gì kẻ tham lam đang thèm khát. Trang Hào tiểu xong, dùng giấy lau qua, không vội vã mặc quần lại, mà lại cầm ở trong tay. Hoa Kì nhìn chằm chằm nó, mím môi một cái, muốn nói cái gì đó nhưng không thể nào thốt lên lời. Trang Hào nhướng mày, nghiêng đầu, tay phải từ từ vuốt, chỉ chốc lát sau, liền cứng lên. “Vợ à, chúng ta bao lâu không làm rồi?” Trang Hào cười đùa nói. Hoa Kì tính nhẩm trong lòng một hồi: “Ít nhất là nửa tháng rồi.” “A...... Thì ra đã lâu vậy rồi, có muốn không?” Hoa Kì không ngừng gật đầu: “Muốn chứ.” “Làm một hiệp luôn không? Ngay chỗ này.” Trang Hào không biết xấu hổ trêu đùa Hoa Kì. Trong lòng Hoa Kì mặc dù rất muốn, nhưng vẫn như đinh chém sắt nói: “Không được ah…, em còn đang bị nhiệt, mà cũng không nên làm ở nhà vệ sinh, phải chọn nơi sạch sẽ tí.” Hoa Kì lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nhưng rất nhanh cậu lại cười lên, mặt dương dương tự đắc nói: “Làm một lần cũng được nhưng em sợ nghẹn, hay là anh giúp em tuốt ống đi.” Hoa Kì vỗ bụng nói. Trang Hào vốn định trêu chọc Hoa Kì, từ trước tới giờ rất thích nhìn Hoa Kì lộ ra vẻ tham lam, ai ngờ hôm nay lại đổi lại bị Hoa Kì đùa giỡn, không đúng… quá ghê rồi. Trang Hào không nói hai lời liền nhét nhị đệ vào trong quần, thắt lại đai lưng nói: “Coi như anh chưa từng nói gì cả.” “Đừng mà.” Hoa Kì cố ra vẻ không nỡ, giơ cánh tay lên khoác lên trên bả vai của anh: “Anh nhẫn tâm nhìn em khó chịu à?” Trang Hào cười khổ nói: “Thôi đi. Làm gì đến nỗi.” Hoa Kì không nhịn được cất tiếng cười to, Trang Hào chỉ biết khổ sở mà chuồn nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, lúc hai người đi ra, Bàng Suất đúng lúc tới đây, hoảng sợ nói: “Con mẹ nó chứ, hai người cùng vào nhà vệ sinh à? Chẳng lẽ ở bên trong đập pháo?” Trang Hào thở dài một tiếng: “Định như thế, ai ngờ cậu ấy…” Trang Hào chậc một tiếng, cau mày nói: “Không nói nữa. nói nữa là khóc ra nước mắt luôn.” Hoa Kì ở một bên khanh khách cười trộm, Bàng Suất chẳng hiểu cái mô tê gì: “Thế là sao?” Trận trêu chọc vừa rồi khiến tâm tình Trang Hào thoải mái hơn, lúc trở về chỗ ngồi, Bàng Suất còn chưa có về, thừa dịp này Trang nói nhỏ một câu: “Đùa cùng em một tí cũng thấy bớt mệt.” “Anh nói gì cơ?” Hoa Kì buồn bực nói. Trang Hào vội vàng che giấu nói: “Không có gì, anh đoán sắp về đến ga rồi.” Trang Hào nghiêng đầu nhìn phía bên ngoài đã thấy cảnh tượng quen thuộc hiện ra, mặc dù trời đã tối nhưng vẫn nhận ra được. Quả thật, chưa tới 20 phút tàu đã đi tới ga, mặc dù đã gần nửa đêm nhưng mà người đi đi về về cũng khá đông, sau khi tàu dừng hẳn, một nhóm người chen nhau ra cửa, cứ như thế rời khỏi tàu. “Aizzz......” Bàng Suất ngửa đầu nhìn bầu trời đêm nói: “Đi đâu thì cũng không bằng quê nhà của mình được, thật là thoải mái quá.” Trang Hào mỉm cười nói: “Bây giờ cậu định đi đâu?” “Cái này à......” Bàng Suất híp mắt, nghĩ ngợi hồi lâu nói: “Không có ý định về nhà, chắc là sang nhà bạn bè ngủ nhờ qua đêm.” Trang Hào gật đầu một cái: “Vậy được, hẹn gặp lại.” Bàng Suất bĩu môi một cái: “Sao? Không mời thôi về nghỉ một đêm à?” Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Không có rảnh để ý tới cậu, vợ à… Chúng ta đi thôi.” Trang Hào quay người, chìa bàn tay ra theo thói quen muốn dắt Hoa Kì, kết quả mới được nửa đường thì anh chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng rụt tay về. Mặc dù chỉ là hành động nhỏ nhưng Hoa Kì lại rất để ý. Trong lòng hơi nóng lên, cuối cùng đã trở về, không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào đây? Hoa Kì hơi mỉm cười, lúc chuẩn bị cùng Trang Hòa ra khỏi ga tàu thì cậu chợt chạy nhanh đến chỗ Trang Hào, nắm chặt lấy bàn tay anh, cười đùa nói: “Mau về thôi”
|
Chương 94: Liều mạng ở chung một chỗ. Người xưa từng nói, dù đi đâu cũng không bằng nhà mình được, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, cẩn thận ngẫm lại thì quả thật rất chí lí, Hoa Kì đi theo Trang Hào ra ngoài lượn lờ vòng quanh, lúc sắp về đến nhà cảm xúc thật lẫn lộn, không thể diễn tả thành lời. Vừa kích động, vừa lo, tim đập thình thịch, tâm tình khẩn trương khó có thể yên, len lén liếc nhìn Trang Hào, thầm cười ở trong lòng, không dám biểu lộ trực tiếp ra bên ngoài. Trang Hào với Hoa Kì trở lại khu Hướng An, nơi này vẫn không có gì đổi thay cả, vẫn như thế,… À mà mới đi được có nửa năm, làm gì có chuyện biến đổi được nhanh thế cơ chứ? Tìm đại một nơi để đi, thế nào lại đi qua chỗ đoàn xe trước đây của Trang Hào, nhìn xung quanh, cửa sắt đóng chặt, bên trong trống không, không có lấy một bóng người, ngày trước cảnh tượng náo nhiệt là thế, mà bây giờ thì… Hoa Kì ngồi trên ghế khẽ liếc nhìn Trang Hào mấy lần, thấy anh không có vẻ mặt gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Trang Hào phải đi gánh chuyện của người, khổ sở lúc đấy bây giờ cũng đã qua rồi, Hoa Kì tin chắc, Trang Hào chắc chắn có thể nghĩ thông suốt. “Bác tài, mau dừng ở phía trước một chút.” Trang Hào đột nhiên nói nói. Tài xế dừng xe bên ven đường, Trang Hào quay đầu lại nói với Hoa Kì: “Em định về nhà luôn không? Hay là chúng ta cùng về?” Hoa Kì suy nghĩ một lát, như chặt đinh chém sắt nói: “Về nhà anh trước đi, sáng mai nhân lúc ba em không có ở nhà thì em về, chứ nếu không em sẽ bị ăn đòn một trận nên thân mất.” Trang Hào cười nói: “Bây giờ nhắc đến ba đã sợ run lên thế rồi à?” Hoa Kì ra vẻ vô cùng sợ hãi nói: “Đương nhiên em rất sợ ba, ông ấy toàn dựng râu trợn mắt, em đi lần này không nói với ba tiếng nào, chỉ bị đánh thôi là nhẹ lắm rồi đấy.” Trang Hào bĩu môi, nói với tài xế xe: “Đi tiếp thôi.” Hoa Kì đi theo Trang Hào về nhà, tâm tình tương đối thấp thỏm lo âu, cậu tự biết bản thân mình lo lắng cái gì, nhưng cậu lại không đủ dũng khí để đối mặt. Tâm tình nóng như lửa đốt của Hoa Kì vẫn thế cho đến khi xe taxi dừng trước cửa nhà Trang Hào. “Mau xuống xe đi.” Trang Hào thanh toán tiền xe, đẩy cửa xe ra, đi xuống. Hoa Kì lo lắng xuống xe, đi theo Trang Hào đem hành lí ở trong cốp lấy ra, xe taxi vừa mới đi khỏi, liền nhìn thấy có hai người từ trong nhà bước ra, một trong số đó kinh ngạc nhìn chằm chằm Trang Hào, hưng phấn nói: “Con trai, con trở về rồi à?” Trang Hào khẽ mỉm cười: “Nhớ ba, nên phải về thăm.” (Snoo: tưởng bố Trang Hào chết rồi chứ nhỉ, chưa đọc cả truyện nên khổ thế này đây) Cha Trang Hào cười nói: “Ba tưởng đến tết con mới về, không ngờ giờ đã thấy mặt rồi, mau vào nhà đi, chắc mẹ con đã nấu xong cơm rồi đấy.” Trang Hào gật đầu một cái, nói: “Ba định làm gì ở đây vậy?” “Cũng chẳng biết là làm gì.” Cha Trang Hào quơ quơ xe đẩy tay nói: “Bác cả đang bận rộn việc ở kho cá, chỗ đó không đủ người nên ba qua giúp bác một tay, may con về đúng lúc, sáng mai cùng ba đi ra giúp bác ấy.” Trang Hào cười nói: “Ba này, con vừa mới về mà ba đã kiếm việc cho con đấy à?” “Con rảnh rỗi không có việc làm, mà bác cả cũng đâu có để con phải thiệt thòi gì.” Cha Trang Hào nhìn người đàn ông đứng bên cạnh đang cười cười, lại nói: “Đây là bạn của bác cả con, giám đốc Lý.” “Giám đốc Lý.” Trang Hào khách khí nói. “Gì mà giám đốc Lý, cứ gọi bác Lý là được rồi.” Nói xong, bác Lý nhìn cha Trang Hào nói: “Tôi phải đi đây, nếu không thì muộn mất.” “Vậy chúng ta cùng đi.” Cha Trang Hào nói: “Mau để Hoa Kì vào nhà đi.” Trang Hào và Hoa Kì đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó xách hành lý vào trong, hai người vừa vào cửa thì đã nghe thấy tiếng mẹ Trang Hào vọng ra: “Con trai, con đã về rồi à?” Mẹ Trang Hào hưng phấn vọt tới cửa: “Về lúc nào? Sao lại không báo ẹ một tiếng?” “Không có gì, tự nhiên con muốn về thôi.” Trang Hào đem hành lí trong tay đặt ở cửa, quay người lại nói với Hoa Kì: “Cứ để ở đấy đi.” Hoa Kì gật đầu, đem hành lý đặt ở cửa. “Con trai, Hoa Kì đi đón con à?” Mẹ Trang Hào cười hỏi. Trang Hào len lén liếc Hoa Kì, sau đó nói: “Không phải, Hoa Kì cùng con trở về.” “Sao lại cùng con về? Cậu ấy đi với con à?” Mẹ Trang Hào hơi kinh ngạc. “A, cùng con đi.” Trang Hào vén rèm cửa lên, bước vào phòng, Hoa Kì đứng ở cửa, tay chân có chút luống cuống, đang định trả lời mẹ Trang Hào thì Trang Hào ở trong nhà la ầm lên: “Hoa tiểu cẩu, em vào mau lên.” Hoa Kì nghe tiếng Trang Hào gọi, cậu chợt cảm thấy như được giải thoát, nhìn mẹ Trang Hào khẽ cười cười, liền chạy nhanh vào. “Ngồi xuống ăn cơm đi.” Trang Hào đã cởi áo sơ mi, mặc áo sát nách ngồi ở trên ghế, xoay người lại, từ trên tủ cầm xuống bình rượu ngâm nhân sâm rót ra một chén, dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Vợ, có muốn uống một li không?” Hoa Kì hoảng sợ trợn to hai mắt, quay đầu lại liếc nhìn ra cửa, cảnh cáo nói: “Đừng gọi linh tinh, anh không sợ mẹ anh nghe thấy à?” “Sợ dì nghe thấy cái gì?” Mẹ Trang Hào từ trong phòng bếp bưng một nồi thịt kho ra, cười nói: “Muốn nói gì thì cứ nói đi, có phải người ngoài đâu mà ngại.” Nói xong, bà đem nồi thịt kho đặt trên bàn, nói: “Nồi này là do ba con làm, nhưng ba con còn chưa kịp ăn đã bị bác cả con kéo đi mất.” Trang Hào cười nói: “Chẳng phải con đã về đây rồi sao, mai con sẽ thay ba đi cho.” “Không cần vội, nghỉ ngơi 2 ngày rồi đi cũng được.” “Thôi, dù sao ba cũng đã lớn tuổi rồi.” Trang Hào ngửa đầu hớp một hớp hết chén rượu, lại nói: “Bác cả cũng thật là, lớn tuổi rồi, làm cũng phải có lúc nghỉ chứ.” “Con thì biết cái gì, bác cả con bây giờ muốn dỡ nhà, định biến cái kho cá đấy thành khu nhà chung cư đấy.” Trang Hào cười nói: “Con biết ngay là bác ấy sẽ làm như vậy mà.” Mẹ Trang Hào không phản bác được, nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, lần này con về còn đi nữa không?” “Không đi nữa.” Trang Hào mới vừa cầm đũa lên đã vội đặt xuống, nói: “Mẹ, mẹ còn giữ chiếc chìa khóa ở phòng cũ kia không?” “Có, sao vậy?” “Không có gì, con muốn qua bên kia ở.” Trang Hào cười nói. “Qua bên kia ở? Sao nhà mình con lại không ở?” Trang Hào vội vàng giải thích: “Con có suy tính riêng của mình, hơn nữa kết hôn xong con cũng phải chuyển qua bên kia ở, giờ tính trước, ngộ nhỡ mẹ và con dâu không hợp nhau, gây gổ thì biết làm sao đây?” “Làm gì có chuyện đó.” Mẹ Trang Hào trêu ghẹo nói: “Con mà đã thích thì mẹ cũng sẽ thích.” “Aiz, chỉ nói vậy thôi, cứ chuẩn bị tinh thần trước.” Trang Hào cợt nhã nói: “Chẳng may con tìm người không vừa ý mẹ, đến lúc đó mẹ lại đoạn tuyệt quan hệ với con thì tính sao giờ.” “Bớt thối đi, mẹ con là người như vậy sao?” Mẹ Trang Hào lau tay vào tạp dề, lại nói: “Con và Hoa Kì ăn cơm đi, trong phòng bếp còn nhiều món lắm.” Mẹ Trang Hào lại nhìn Hoa Kì cười cười: “Ăn nhiều chút nha.” Hoa Kì vội vàng trả lời: “Dạ vâng, cám ơn dì.” “Khách khí cái gì chứ, mau ăn đi.” Mẹ Trang Hào vừa mới đi, Hoa Kì đã vội thở dài rồi, dường như trút được tảng đá đang đè nặng trong lòng. “Em làm gì mà sợ thế, mẹ anh ăn thịt em à?” Trang Hào trêu ghẹo nói. Hoa Kì làm bộ xoa xoa trán, cười nói: “Trước kia thì không sợ như thế, bây giờ không sợ không được.” “Không sao, chuyện như vậy anh có thể giải quyết.” Trang Hào dùng đũa gắp một miếng thịt kho đặt vào bát của Hoa Kì: “Ăn nhiều chút đi, lúc đi theo anh cũng chẳng được ăn gì ngon, bây giờ về nhà rồi anh phải bồi thường cho em.” Hoa Kì ăn thịt, nói lầm bầm: “Anh nợ em rất nhiều đó, muốn bồi thường cũng được, nhưng đầu tiên phải giải quyết việc còn dang dở trên tàu đi, gần đây nghẹn cực kỳ.” Trang Hào cười khổ nói: “Cả ngày em chỉ nghĩ mỗi chuyện đó thôi à?” “Vấn đề ở chỗ em kìm nén đến sợ luôn rồi.” vẻ mặt Hoa Kì đưa đám nói. “Được, cơm nước xong chúng ta sẽ đi đến chỗ của bác cả, buổi tối sang chỗ bên kia anh sẽ nhiệt tình bồi thường cho em, được chưa?” Trang Hào nói cực nhỏ, nhưng không che đậy được vẻ lưu manh nhiệt tình. Hoa Kì cố làm ra vẻ thẹn thùng nói: “Em chờ hành động thực tế của anh.” Hai người ăn cơm hết cả tiếng đồng hồ, lúc ăn xong, Trang Hào đã uống đỏ bừng cả mặt, lúc ra cửa, mẹ Trang Hào sống chết cũng không để bọn họ đi, nhưng cũng không thể nào cưỡng được Trang Hào, chỉ có thể đưa cho họ chiếc chìa khóa của căn nhà kia, nhìn Trang Hào mang theo Hoa Kì đi. Nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi, mẹ Trang Hào trầm mặc hồi lâu. Trang Hào mang Hoa Kì tới chỗ bác cả, đúng lúc đi một đám người đang trở gạch, chỉ có mỗi bác dâu cả đang đứng một mình, bác nhìn thấy Trang Hào, mắt đã sáng lên, miệng đầy nịnh nọt: “Cháu đi ra ngoài kiếm tiền đã về rồi à? Càng nhìn cháu càng thấy có tiền đồ.” Trang Hào sớm đã quen với thái độ đó của bác dâu cả, xem thường nói: “Cũng không kiếm được gì.” “Ai nha, cháu đừng có khiêm tốn, trong tất cả con cháu, bác thấy cháu là đứa được nhất, từ nhỏ đã biết cháu là người có tiền đồ sáng lạn rồi.” Bác dâu cả cười nhẹ nhàng nói: “Lần này trở về định làm gì?” “Cháu chưa nghĩ ra.” Trang Hào nói. “Cháu phải suy nghĩ thật kĩ, muốn kiếm được tiền không vội được đâu.” Bác dâu cả cười tươi như hoa, còn nói: “Cháu và bạn mau ngồi đi, bác còn phải đem xi măng sau nhà ra nữa, không làm phiền hai cháu.” Trang Hào xoay người liếc nhìn đống xi măng sau nhà, nói: “Để cháu làm cho, bác cứ nghỉ ngơi đi.” “Cháu thật ngoan, vậy cháu giúp bác nhé, bác đang làm cơm tối, chờ bác trai và bố cháu về ngồi nhậu luôn.” Bác dâu cả không nói hai lời quay đầu đi, Hoa Kì đứng bên cạnh á khẩu. “Nhìn gì vậy? Không biết giúp anh một tay à?” Trang Hào đi đến đống cát bên cạnh, cầm lấy hai thùng sắt, khom lưng lấy hai cái xẻng xúc xi măng đổ vào, Hoa Kì đứng sau lưng anh, đột nhiên nảy ý xấu, thừa dịp Trang Hào còn chưa đứng thẳng, song chưởng hợp lại, chắp hai tay đâm thẳng vào mông Trang Hào. Trang Hào cảm nhận thấy, chợt đứng lên, xoay người lại định cho cậu một tát, Hoa Kì vội vàng tránh khỏi, cười đùa lui về, ai ngờ mới vừa lùi hai bước, chân không biết đạp phải cái gì, ngã nhào vào đống xi măng, chỉ nghe bẹp …một tiếng, trong nháy mắt người đã hóa thành bức tượng. Trang Hào vội vàng chạy tới, vươn tay vội kéo Hoa Kì dậy, lau mặt cho cậu: “Báo ứng, bây giờ đã biết sợ chưa?” Trang Hào dở khóc dở cười nhìn Hoa Kì người đầy xi măng, nói: “Không dưng lại đi gây chuyện, đáng đời.” “Đáng đời gì chứ?” Hoa Kì tức giận, tay vốc lên hai vốc xi măng, nặn thành quả cầu, không nói gì đã ném thẳng về phía Trang Hào: “Em sẽ liều mạng với anh.” Trang Hào thấy quả cầu xi măng bay tới, đưa tay đỡ, áo sơ mi trắng nhất thời đã đổi màu. Trang Hào giận không kềm được nói: “Hoa tiểu cẩu, em muốn ăn đòn à?” “Aiz, em muốn bị đánh đấy, có giỏi anh qua đây mà đánh em này.” Hoa Kì lại ném thêm hai quả nữa, lúc này quả thực đã chọc giận Trang Hào, không thèm để ý gì xông thẳng vào đống xi măng, chỉ chốc lát sau, hai người đã vầy vò chạy ra nơi khác rồi.
|