Tắm Cho Đại Ca
|
|
Chương 85: Em là vợ anh hay là hắn? Bàng Suất từ lúc chăm sóc mẹ ở bệnh viện đến nay, hắn chưa được tắm rửa đàng hoàng. Mỗi ngày tỉnh dậy chỉ đứng bên vòi nước của bệnh viện rửa mặt xúc miệng, may nhờ tóc ngắn nếu không lúc này cũng có thể chiên trứng rồi. Lúc này Bàng Suất đứng ở cửa phòng tắm, trên người mặc mỗi cái quần cộc màu xanh lá cây, miệng ngậm nửa điếu thuốc tàn, cà lơ phất phơ vuốt ve cái bụng của mình. Hoa Kì không cần quay đầu cũng đã đoán ra hắn ở đằng sau, nhưng thật không thể ngờ được rằng hắn lại mặc ít như thế, thật xem nơi này là nhà của mình. Chỗ này không phải chỉ có đàn ông, còn có mấy cô bác lớn tuổi nữa, nếu bị mọi người nhìn thấy, chắc hù người ta mất. Hoa Kì bĩu môi, không thèm để ý đến hắn nữa, quay đầu tiếp tục giặt quần áo. “Ai nha......” Bàng Suất thấy Hoa Kì không thèm chú ý tới mình, đành giả bộ bàng quang trước mọi vật đi thẳng vào phòng tắm, vặn eo bẻ cổ nói: “Rất lâu rồi tôi không được tắm, chỗ này của hai người thu tiền nước có đắt không?” Hoa Kì hừ một tiếng: “Không tự biết quan sát à?” “Không nói làm sao mà biết được? Nếu chẳng may ở đây thu cả phí tắm giặt thì sao?” Bàng Suất cười đùa trêu cậu. “Không mất tiền đâu.” Cao Quân đột nhiên chen lời, nhìn về phía Bàng Suất nói: “Ở đây tắm không mất tiền đâu, chỉ cần là hộ gia đình ở nơi này được, tiền nước được tính theo bình quân đầu người, mỗi người một tháng chỉ mất 10 tệ thôi.” Bàng Suất quét qua Cao Quân một cái: “Tiện nhỉ.” “Không có gì.” Cao Quân mặt mày hớn hở, nhường lại phòng tắm,đứng nói: “Tôi tắm xong rồi, anh đi vào tắm đi.” Bàng Suất không buồn nhìn hắn, nói: “Cảm ơn.” “Đừng khách khí, tôi với Hoa Kì là hàng xóm cũng là bạn tốt của nhau, bạn cậu ấy cũng là bạn tôi mà.” Cao Quân nhường chỗ, cầm khăn lông đứng sát người hắn. Bàng Suất lễ phép cười cười, khom lưng cởi chiếc quần cộc xanh lá cây ra, tiện tay ném sang một bên, rơi trúng trên hệ thống ống sưởi, sau đó đứng đối diện Cao Quân đang tóc tai ướt nhẹp. Bàng Suất thoải mái hừ một tiếng, nói: “Hoa tiểu cẩu, mau đến chà xát cho tôi đi.” “Chờ tí.” Hoa Kì cúi đầu, hết sức chuyên chú giặt nốt 2 cặp vớ trong chậu, trong đó có một đôi màu xám tro của Bàng Suất. Không thể không nói, đúng là mấy ngày không thay, mùi thật là kinh chết khiếp đi được. Bàng Suất len lén liếc nhìn Hoa Kì không nói gì, trong đầu buồn bực xoa xoa thân thể. Cao Quân ở một bên nhìn chung quanh, vội vàng nói tiếp: “Cái đó...... Hoa Kì giặt quần áo vẫn chưa xong, hay là để tôi chà xát thay cậu ấy được không? Tôi cũng từng học qua tắm kì rồi.” Trong nháy mắt sắc mặt Bàng Suất chợt lạnh lẽo, không để hắn kịp mở miệng, Hoa Kì liền vội nói: “Được rồi, anh không phục vụ nổi anh ta đâu, nhiều chuyện lắm.” Nghe cậu nói như thế, Bàng Suất cười, lộ hàm răng trắng noãn nói: “Cảm ơn người anh em, tôi đây yêu cầu khắt khe lắm, chỉ có Hoa tiểu cẩu là chịu được thôi.” Cao Quân không phải người ngu, cũng không phải người mù, Bàng Suất chẳng qua không để hắn giúp thôi, nếu không phải Hoa Kì bồi thêm câu vừa rồi, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện cũng nên, tự dưng rảnh rỗi đi kiếm chuyện làm gì. Cao Quân lúng túng cười: “Vậy được, hai người cứ tiếp tục đi, tôi về trước đây.” Cao Quân không lau khô thân thể đã mặc ngay quần áo vào, bưng chậu bước nhanh rời khỏi phòng tắm. Cao Quân vừa đi, Bàng Suất đã nói: “!@#$%$@, người này ai vậy? Lần đầu gặp mà đã muốn tắm kì cho người khác rồi?” Bàng Suất nghiêng đầu nhìn Hoa Kì, còn nói: “Tên này không phải biến thái đấy chứ?” Hoa Kì nhíu nhíu mày, buông đôi vớ đang giặt trong tay ra, nói: “Đúng vậy, cũng là một người thích đàn ông, biến thái chính hiệu.” “Ai nha...... giận rồi sao?” Bàng Suất cợt nhã nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói, không có ý nói cậu là biến thái, tôi đâu có ám chỉ cậu đâu?” Hoa Kì hất mặt, nhe răng cười cứng ngắc: “Hê hê.” Bàng Suất liếc mắt đưa tình nói: “Hê con …, răng vàng khè mà còn khoe.” “Giật gân chưa, Tràng Hào cũng nói thế với tôi.” Hoa Kì giặt sạch đôi vớ của Bàng Suất để trên ghế, ghét bỏ nói: “Ngược lại là anh, rốt cuộc đi vớ bao lâu vậy? Thúi chết đi được.” “Có ba bốn ngày chứ mấy. Dù sao từ lúc đến đây tôi vẫn cứ đi đôi đấy, chắc đi mấy hôm nữa là có thể vứt luôn được rồi.” Bàng Suất tự giễu nói. Hoa Kì không để ý lời hắn, đem chậu nước giặt vừa rồi đổ đi. “Giặt xong chưa vậy?” “Rồi.” “Vậy mau tắm kì cho tôi nhanh lên, trên người tôi ngứa sắp điên lên rồi.” Bàng Suất vừa nói còn ra vẻ gãi gãi, mà phía dưới cái kia cũng theo động tác mà lắc lư hai cái. Hoa Kì dĩ nhiên là nhìn thấy, nhưng cũng giả vờ như không có gì xảy ra, nói: “Tắm qua một lát, nếu không ghét không bở ra được, để tôi về phòng lấy khắn tắm.” “Vậy đi nhanh lên đi, ngộ nhỡ tên biến thái vừa rồi quay lại tìm tôi thì sao?” Bàng Suất cố ý che tay trước ngực, làm ra vẻ sợ sệt nói. Hoa Kì hiểu ý, gật đầu nói: “Không sai, tôi thấy vị bằng hữu ấy rất coi trọng anh đấy.” Nói xong, Hoa Kì chạy thật nhanh ra khỏi phòng tắm, chỉ nghe sau lưng, từ trong phòng tắm truyền đến tiếng Bàng Suất đang chửi rủa: “!@#$%$@, Hoa tiểu cẩu cậu cứ chờ đấy cho tôi.” Bàng Suất mặc dù hết thời nhưng vẫn là hắn lúc trước. Dù quần áo trên người bẩn thế nào nhưng người nhìn vẫn sạch sẽ như cũ, một tí bẩn cũng không có. Hoa Kì chà xát cho hắn trong 20′, từ đằng trước ra đằng sau, từ cổ đến chân không xót chỗ nào, nhưng mà có một chỗ, Hoa Kì lại cố ý tránh. Không phải ngại chà xát chỗ đấy, mà do Bàng Suất từ đầu đã có phản ứng. Theo như lời Bàng Suất nói, nửa tháng không có làm, nghẹn cực kỳ. Sau khi tắm kì xong, Hoa Kì rời khỏi phòng tắm, để lại Bàng Suất một mình ở bên trong tự mình xử lí. Bận một hồi đã đến trưa, Hoa Kì chỉ sắp xếp lại vài thứ, lại đem đống bánh bao đã nguội tanh nguội ngắt trên bệ cửa sổ xuống, trước khi đi còn để lại chìa khóa phòng cho Bàng Suất. Hoa Kì làm việc ở hồ tắm này đã hơn 20 ngày, cố gắng chờ đến ngày được phát lương. Ông chủ nơi này cũng không đến nỗi nào, đối với cậu khá tốt, nhưng mà, chủ yếu là do cái miệng cậu ngọt như kẹo, lại nói chuyện tương đối hợp với ông chủ, khiến ông chủ sướng đến nỗi không phân biệt nổi phương hướng, thỉnh thoảng còn khích lệ đôi câu. Hoa Kì có tâm tính rất tốt, nhìn thôi cũng khiến người ta vui rồi. Mà hôm nay, ông chủ còn giơ con cá chép hơn ba cân mới được tặng cho Hoa Kì xem, nói là do cháu mình câu được đem biếu, nhiều quá ăn không hết, nên cho Hoa Kì đem về nhà ăn. Hoa Kì từ chối mấy lần, không thể nào cưỡng lại được nên đành cầm về. Sau khi tan việc, Hoa Kì xách cá về, trên đường lại thuận tiện đi qua chợ, mua chút gia vị rồi đi về nhà. “Hoa Kì......” Hoa Kì vừa mới chuẩn bị lên lầu, Cao Quân liền chạy tới, lôi kéo cánh tay của Hoa Kì nói: “Cậu vừa mới về à?” Hoa Kì buồn bực nói: “Ừ, sao vậy?” “Ai nha, nhà cậu có chuyện, nửa giờ trước, sau khi cậu đi, tôi đang ngủ đột nhiên bị ồn tỉnh, tôi vội vàng ra cửa nhìn lên thì đột nhiên thấy 2 ông tướng nhà cậu đang đánh nhau, tên kia cũng ghê thật đấy.” Cao Quân càng nói càng hăng. Trong lòng Hoa Kì cả kinh: “Thật không? Để tôi lên xem thế nào.” “Thật, mau chạy nhanh lên đi, hai người ấy chắc đang đánh nhau, cậu thật là có mị lực đấy.” Cao Quân hâm mộ nói. “Bớt thối đi.” Hoa Kì xách cá chép mang lên lầu. Hoa Kì vọt vào nhà, vừa mới bước vào cửa, Hoa Kì liền bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người. Trang Hào và Bàng Suất hai người đang ngồi đối diến nhau, mặt đối mặt đánh cờ vây. “Ai, cậu chơi bẩn.” Trang Hào giận dữ hét. “Nói nhảm, mau đánh đi.” Bàng Suất cầm một con cờ của Trang Hào lên, nói: “Tôi không khách khí đâu.” Trang Hào trầm mặt, đang chuẩn bị dạy dỗ Bàng Suất một phen, đúng lúc thấy Hoa Kì ở cửa, vẻ mặt vui mừng nói: “Vợ tan việc về nhà rồi à.” Bàng Suất thuận thế quay đầu, cười nói: “Hoa tiểu cẩu tan việc thật sớm đó.” Hoa Kì đứng ở cửa, miệng không thể thốt nên lời, cứng ngắc gượng cười. “Hoa tiểu cẩu, cậu về đúng lúc thật đấy, tôi nói này, Trang Hào nhà cậu chơi bẩn kinh, chưa gì đã trộm mất quân của tôi, cậu nói có chấp nhận được không?” Bàng Suất ghét bỏ phủi Trang Hào một cái. “Thúi lắm, ông đây trộm quân lúc nào?” Trang Hào phản bác: “Vợ ơi, Bàng Suất chơi ăn gian, thừa dịp anh không chú ý liền đổi vị trí con cờ.” Khóe miệng Hoa Kì run rẫy, khẽ động mấy cái, vừa cửa cởi giày, vào nhà nói: “Tôi nghe nói hai người đánh nhau?” “Đâu có.” Bàng Suất cười đùa nói: “Trang Hào hôm nay tan tầm sớm, về không có việc gì làm nên đánh cờ giết thời gian.” Hoa Kì nửa tin nửa ngờ lại nhìn Trang Hào. Trang Hào chận lại nói: “Không có việc gì làm, nên ngồi chơi trò trẻ con này ý mà.” Hoa Kì cuối cùng cũng tin, trong bụng thở phào nhẹ nhõm. “Ai, lại còn mua cá nữa à?” Bàng Suất thấy con cá chép to trên tay Hoa Kì, liền hỏi. Hoa Kì giơ con cá lên, nói: “Ông chủ cho, không mất tiền.” “Ông chủ cậu cũng hào phóng phết đấy nhỉ.” Bàng Suất trêu ghẹo nói. Hoa Kì bĩu môi: “Chả hòa phóng cũng có lòng, lúc tôi còn làm ở Ngũ Hành, anh cũng từng cho tôi cái đồng hồ đeo tay còn gì.” Nhắc tới đồng hồ đeo tay, Trang Hào lên tiếng: “Ai, sao anh chẳng thấy em đeo bao giờ?” Hoa Kì cười nói: “Cất đi rồi, đợi sau này nếu chẳng may không có tiền thì đem cầm.” Bàng Suất ở một bên, không vui nói: “Tôi tặng cậu mà cậu dám đem đi cầm?” Hoa Kì nhe răng cười: “Tôi chỉ nói vậy thôi, cũng chưa đến nông nỗi phải làm thế.” Hoa Kì đi tới trước lò bếp, đặt con cá ở trên thớt nói: “Trên đường về có ghé qua chợ mua ít thức ăn với tí đồ nhắm, chuẩn bị làm cá, buổi tối ăn mấy món này được không?” “Được.” Trang Hào và Bàng Suất cùng lúc trăm miệng một lời nói, sau khi nói xong, hai người liếc nhìn nhau, đều khẽ mỉm cười. “Vậy được, bây giờ sẽ đi nấu cơm ngay đây.” Hoa Kì cởi áo sơ mi ngoài ra, mặc áo sát nách, bắt đầu xử lí đồ ăn. Lúc này, Bàng Suất đột nhiên nói: “Hoa tiểu cẩu, hay làm cá kho tàu đi, hồi nhỏ tôi thích nhất là ăn cá chép kho tàu.” Hoa Kì nghe thế liền quay đầu lại, không đợi cậu mở miệng, Trang Hào đã nhanh mồm nói: “Kho tàu khó ăn lắm, xốt chua ngọt đi, anh thích ăn xốt chua ngọt.” “Xốt chua ngọt quá ngọt, ăn nhiều dễ tiểu đướng lắm.” Bàng Suất trừng mắt nhìn Trang Hào, quay đầu nhìn Hoa Kì cười đùa nói: “Thôi cứ kho tàu đi.” “Sao lại kho tàu, phải ăn xốt chua ngọt.” Trang Hào tức giận nói: “Em là vợ anh hay vợ hắn? Nếu là vợ anh thì phải nghe lời anh.” Hoa Kì há miệng, một câu mắc luôn tại cổ họng. Bàng Suất hừ lạnh một tiếng: “Vào cửa thì chính là khách, hai người phải nhường khách chứ, kho tàu đi.” Trang Hào không nhịn được nói: “!@#$%$@, tôi chưa từng gặp người khách nào mặt dày như cậu đâu”.
|
Chương 86: Bốn người đàn ông. Lúc Trang Hào và Bàng Suất tranh chấp vì cá chép kho tàu hay sốt chua ngọt thì Hoa Kì đã ra quyết định, đó là ai cũng không nghe, liền nghe theo chính mình, hấp cá chép. Từ lúc Hoa Kì học được nấu cơm, thật có mấy món làm rất được: hấp cá chép, sườn kho, thịt kho tàu, phổi heo xào lăn, có thể nói là ăn ngon. Theo cha Hoa Kì nói, con trai tôi không được cái gì nhưng lại rất biết cách sống qua ngày, sau này cô gái nhà ai theo nó, bảo đảm sẽ hạnh phúc. Hoa Kì nhớ tới lời cha đã từng nói, đứng ở trước bếp len lén cười, vợ thì cưới không được rồi, ngược lại đi theo người khác làm con dâu. Hoa Kì làm tổng cộng hai món một canh, nấu thêm nồi cơm. Lúc ăn cơm, Trang Hào và Bàng Suất ai cũng không giúp một tay, hai người cứ vậy ngồi đối mặt nhau, anh xem tôi, tôi nhìn anh mà cười. Hoa Kì hết cách rồi, không thể làm gì khác đi phục vụ hai đại gia bưng cơm thả vào trước mặt hai người. Lúc ăn cơm, Bàng Suất đề nghị uống một chút, Trang Hào bày tỏ đồng ý. Góc tường để nửa két bia, mua lúc Giang Hạo và Cao Quân tới trước kia. Hai người một người mở một chai, nốc một lần gần nửa chai. “Ơ, uống đấy à?” Ba người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa sổ, Quách Tĩnh nằm trên bệ cửa sổ cười hì hì nói: “Ở trên hành lang nhìn thấy còn tưởng rằng mình hoa mắt chứ, Báo ca và Tứ gia có thể ở chung một mái nhà uống bia là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới đâu.” Trang Hào liếc hắn một cái: “!@#$%$@, thằng nhóc cậu gần đây chạy phát điên rồi đi?” Quách Tĩnh thở dài, quay người lại đi vài bước vào cửa, bất đắc dĩ nói: “Theo vợ em về nhà mẹ đẻ, anh nói, mẹ vợ bây giờ sao khó lấy lòng như vậy chứ, làm gì cũng sai.” Quách Tĩnh ở tại cửa cởi giày, lúc đi vào đặt mông ngồi bên cạnh Bàng Suất, trêu ghẹo nói: “Bàng Tứ gia sao cũng tới nơi này? Còn có thể dùng cơm với đối thủ nữa chứ?” Bàng Suất cười nói: “Lúc này không giống ngày xưa, bây giờ tôi và Trang Hào là anh em cùng gặp xui xẻo.” “Bớt mẹ nó vô nghĩa đi, ông đây là anh em cùng gặp xui xẻo với cậu khi nào?” Trang Hào cười mắng. Bàng Suất xem thường nói: “Nếu không phải thì có thể ngồi cùng bàn uống rượu sao? Quách Tĩnh, cậu nói đúng không?” Quách Tĩnh chép chép miệng: “Tôi thấy có thể lắm.” Quách Tĩnh xoa xoa bàn tay, nhìn chằm chằm cá hấp trên bàn nói: “Hoa Kì, cho anh chén đũa ha? Anh đây cả ngày chưa ăn gì rồi.” Hoa Kì vội vàng lấy bát đũa cho Quách Tĩnh, nhân tiện lại lấy cho Quách Tĩnh một chai bia. Quách Tĩnh dùng răng mở chai bia ngửa đầu uống một hớp lớn: “Thật là sảng khoái.” Trang Hào cười nói: “Cậu cẩn thận nghẹn đấy, cửa mẹ vợ này qua không dễ hả?” Nhắc tới chuyện này Quách Tĩnh liền oán giận nói: “Không phải vậy sao, em cùng vợ về nhà, mẹ vợ dù nhìn ngang hay nhìn thẳng đều không vừa mắt em, còn vụng trộm thọc gậy bánh xe chèn ép ta, nói em không tiền, không nhà, không có học vấn, dù sao ở trong mắt bà ta, em là thanh niên bốn không.” “Điều này tôi rất thấm thía.” Bàng Suất vỗ bả vai Quách Tĩnh nói: “Thời gian trước tôi cũng tính kết hôn, nhà cô gái kia ra điều kiện cho tôi không phải cao bình thường a, nói thật, nếu không phải cô gái kia đối xử rất tốt với tôi, tôi đã sớm cuốn gói rồi, aiz......” Bàng Suất thở dài một tiếng: “Mắt thấy sắp kết hôn rồi, lại thành ra cái gì cũng không có, cô gái kia là một cô gái tốt, tôi lại không đành lòng để cô ấy đi theo tôi sống cuộc sống khổ cực, cuối cùng vẫn chia tay.” Quách Tĩnh cười khan nói: “Cô gái tốt sẽ không để ý sống khổ cực với cậu.” “Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng vẫn không chịu được.” Bàng Suất cầm chai bia lên uống một ngụm, thở dài nói: “Chẳng qua bây giờ tôi lại hối hận.” “Trên thế giới này không bán thuốc hối hận.” Quách Tĩnh đưa tay gắp thức ăn nhưng lại không ăn, trên đường lại bỏ vào trong chén, nói: “Bây giờ cô gái kia đã cùng người khác rồi sao?” “Không có, xuất ngoại với mẹ cô ấy.” Bàng Suất nhăn mày lại nhìn Trang Hào nói: “Anh đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?” Bàng Suất vừa hỏi, không chỉ Trang Hào sững sờ mà ngay cả Hoa Kì buồn đầu ăn cơm bên cạnh đều cứng đờ toàn thân. Hai từ kết hôn này đối với bọn họ mà nói quá nhạy cảm, có cảm giác cấm kỵ không thể đụng vào. Trang Hào ngây người một chút, len lén liếc Hoa Kì một cái, sau đó mỉm cười nói: “Tạm thời không nghĩ tới, hơn nữa, tôi còn có Hoa tiểu cẩu, hơn cậu nhiều rồi.” Bàng Suất khinh thường bĩu môi một cái: “Đây là anh quen biết Hoa Kì sớm, nếu chậm một chút không chừng anh không có cơ hội đâu.” Trang Hào nhíu mày, nụ cười mang theo ý vị sâu xa nói: “Ý của cậu là, nếu cậu biết Hoa Kì trước, cậu ấy sẽ cùng cậu?” Trang Hào nói toạc ra như thế nhưng Bàng Suất cũng không lúng túng, không che giấu nói: “Không phải vậy sao, tôi mà biết Hoa Kì trước, bây giờ người cậu ấy theo là tôi chứ không phải anh.” Trang Hào muốn nói lại thôi, lúc này Quách Tĩnh đột nhiên cười hì hì, nhìn Trang Hào nói: “Anh, anh xem em đoán chính xác không, trước kia em đã nói với anh Bàng Suất coi trọng Hoa Kì rồi mà.” “!@#$%$@, chú nói càn gì đấy?” Bàng Suất đỏ mặt, lúng túng nói: “Ông đây thích con gái, tôi chỉ đang tranh cãi với Trang Hào thôi.” “Đúng, cậu thích con gái, điều này chúng tôi đều biết.” Quách Tĩnh cợt nhã cầm chai bia lên nói: “Tất cả không cần nói, ba anh em chúng ta có thể ngồi uống với nhau, đây cũng là một loại duyên phận a.” Trang Hào tán thưởng liếc nhìn Quách Tĩnh, mỉm cười giơ chai bia lên, sau khi ba người cụng chén, Quách Tĩnh híp mắt cười nói: “Hôm nay tôi nghe được một chuyện, mọi người muốn nghe không?” “Có lời thì nói, có rắm thì phóng.” Trang Hào cười ha hả nói. Quách Tĩnh chép chép miệng: “Chuyện này vốn không liên quan đến chúng ta, nếu bây giờ Bàng Suất ngồi cùng bàn rượu với chúng ta, vậy thì xem như của mình đi, tôi cũng không che giấu, chuyện này có liên quan tới cậu.” Quách Tĩnh nhìn chằm chằm Bàng Suất nói. Bàng Suất sững sờ, sau đó sáng tỏ nói: “Thằng tôn tử Chương Thỉ cuỗm Ngũ Hành rồi?” Quách Tĩnh vội vàng búng tay cái tách: “Anh em đủ thông minh ha, không sai, mấy ngày trước Chương Thỉ mua lại Ngũ Hành, giờ đổi tên là Khu Giải Trí Kim Đế, thấy không, người ta như thế mới gọi là lợi hại, không biến sắc liền trở thành nhân vật có mặt mũi của khu chúng ta.” “Thao, liền hắn?” Bàng Suất khinh thường nói: “Không phải là tôi nói, Chương Thỉ coi như chèn ép tôi và Trang Hào sụp đổ, hắn ở bên kia cũng đừng hòng sống yên, mặc dù xã hội này có tiền dễ nói chuyện, nhưng cũng ngại không những người kia dạy cho hắn một bài học sau lưng, một khi gặp phải chuyện, hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.” Quách Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Người ta bây giờ phong cảnh vô hạn, nào là mua nhà lầu cho ông ngoại ở khu Hướng Dương, còn mua cho ba mẹ Chương Viễn một căn nhà mới, nhà chung cư cũ cũng để hắn bán đi, lúc này ba mẹ Chương Viễn cảm kích hắn vô cùng.” Trang Hào cẩn thận nghe, gật đầu một cái nói: “Đó cũng là hắn có bản lãnh thôi.” “Bản lãnh cái rắm.” Bàng Suất âm trầm nói: “Không sợ nói thật với các người, hắn là kẻ rất có tâm kế, chuyện Chương Viễn tôi không sợ nói rõ, chắc Chương Thỉ không ngờ rằng tôi sẽ biết, đây cũng là nguyên nhân tôi đề phòng hắn.” Quách Tĩnh cả kinh, hiếu kỳ nói: “Chuyện gì? Mau nói đi.” Bàng Suất liếc Hoa Kì, do dự một lát nói: “Lúc ấy Chương Viễn dồn tiền đầu tư vào mảnh đất ở vùng ngoại ô, vốn muốn đầu tư khai phá xây một khu siêu thị với Hồng Ngũ, sau đó không biết vì sao mà kế hoạch lại thay đổi, xây siêu chuyển thành đầu tư mở trường trung học cơ sở tư nhân. Hồng Ngũ lấy danh nghĩa hiệu trưởng, tìm thầy giáo là do Chương Viễn phụ trách, về phần chia tiền thế nào tôi không biết, nhưng ngày ký hợp đồng đó, Hồng Ngũ không tới, Chương Viễn liền phát hiện hợp đồng sở hữu đất là giả. Lúc gửi tiền người nọ vẫn còn ở đây, ai ngờ ba ngày sau người nọ liền cầm tiền chạy, nói trắng ra là, mảnh đất trống kia vốn thuộc về nhà nước, Chương Viễn mắc bẫy của người khác, hơn nữa trước đó Hồng Ngũ cũng biết bên trong có mờ ám, nhưng hắn chẳng những không nhắc nhở Chương Viễn lại còn hùa theo, mấy người nói chuyện như vậy có thể đơn giản được không?” Lời Bàng Suất làm ba người khiếp sợ, nghe rợn cả tóc gáy. “Con mẹ nó chứ, đây là lừa đảo.” Quách Tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, còn nói: “Người cầm tiền chạy là Chương Thỉ an bài?” Bàng Suất lập tức giơ ngón tay cái lên: “Không sai, chính là Chương Thỉ an bài.” Bàng Suất lại nhìn về phía Trang Hào: “Còn nhớ rõ chuyện chúng ta bị đánh không? Trần Hổ bị Văn Đào đánh ấy.” Trang Hào gật đầu: “Nhớ, Trần Hổ đó bây giờ không phải cũng ở trong tù sao?” Bàng Suất ừ một tiếng, nói: “Thằng cháu nội Trần Hổ này cũng có dính líu tới Chương Thỉ, hai người trước kia cùng ngồi chung phòng giam, hình như Chương Thỉ có giúp gã một việc gì đó, lúc này Trần Hổ mới khăng khăng một mực giúp hắn. Văn Đào coi như là người vào ngục chịu tội thay anh và tôi.” Bàng Suất nói miệng đắng lưỡi khô, cầm chai bia uống vài hớp, lại đốt ình một điếu thuốc, nói tiếp: “Nhưng Chương Thỉ tính sai một chỗ, đó là Chương Viễn gánh không được mà nhảy lầu, tôi nghĩ, lúc đầu Chương Thỉ ra khỏi tù muốn làm chút gì đó, kết quả về nhà thấy, không chỉ anh, ngay cả Chương Viễn đều sống tốt như vậy, nhất thời trong lòng không cân bằng. Lại nói, thằng nhãi này cũng thông minh, trước tiên xuống tay với em họ mình để cậu ta mắc nợ sụp đổ, sau đó ra mặt giải quyết, cứ như vậy, vừa được cái danh người tốt, còn có thể chính thức đón nhận đoàn xe của Chương Viễn.” Quách Tĩnh cẩn thận phân tích: “Theo như cậu nói, là do trong lòng hắn không cân bằng mới làm thế? Nhưng nếu Chương Viễn không nhảy lầu, vậy hắn làm sao mà ra mặt giải quyết được? Hắn là người mới ra tù, từ đâu có nhiều tiền như vậy?” “Các người không biết sao?” Bàng Suất cười nhẹ nói: “Trần Hổ là thân thích của Hồng Ngũ, Chương Thỉ và Hồng Ngũ quen biết cũng là nhờ Trần Hổ, tôi đoán Chương Thỉ nói kế hoạch của mình cho Hồng Ngũ, Hồng Ngũ nghe có hy vọng lúc này mới quyết định giúp hắn, sau này ngoài mặt làm bộ khẩn cầu Hồng Ngũ ra mặt giúp đỡ, khi đó Hồng Ngũ đồng ý, món nợ của Chương Viễn dĩ nhiên có thể kéo dài, từ đó, số tiền này sẽ được bổ vào một cách đương nhiên.” “Tôi thật sự không thể tin được Chương Thỉ có thể làm ra chuyện như vậy.” Quách Tĩnh khiếp sợ nhìn Trang Hào, Trang Hào lại thờ ơ, ánh mắt sâu thẳm giống như đang suy nghĩ điều gì. “Lòng người khó dò aiz.” Bàng Suất thở dài nói: “Nhưng Chương Thỉ cũng có một chút nhân tính, sau khi Chương Viễn nhảy lầu, hắn cũng khó chịu một thời gian, nhìn hắn như vậy cũng biết, hắn không có ý định chỉnh chết bỏ Chương Viễn, chỉ tiếc Chương Viễn gánh không được.” Vừa dứt lời, Trang Hào giương mắt nhìn chăm chú vào Bàng Suất: “Làm sao cậu biết những điều này?” “Còn có thể từ đâu mà biết, vụng trộm điều tra chứ sao, nhớ có câu, không có tường nào không lọt gió.” Bàng Suất hung hăng hít một hơi thuốc, còn nói: “Khi đó chúng ta là đối thủ, hơn nữa tôi mơ hồ cảm thấy Chương Thỉ nhắm đầu thương vào tôi nên phải phòng bị trước.” Bàng Suất càng nói sắc mặt càng khó nhìn: “Chỉ tiếc, tôi không chịu được sự hấp dẫn của tiền tài, nếu không phải vì kết hôn thiếu tiền, tôi sẽ không đồng ý để Chương Thỉ nhập cổ, bây giờ nghĩ lại cũng là do mình trượt chân thành thiên cổ hận.” “Hắn làm như vậy không sợ có một ngày bị người vạch trần, đến lúc đó lại trở về ăn cơm tù sao?” Quách Tĩnh hỏi ngược lại. Bàng Suất bình tĩnh nói: “Hắn đương nhiên sợ, cho nên mới đẩy Trần Hổ vào tù lần nữa, tôi đoán Hồng Ngũ cũng ra mặt yêu cầu Trần Hổ không nói chuyện này ra.” “Không phải cậu cũng biết chuyện này sao?” Trang Hào thình lình nói một câu. Bàng Suất liếc anh: “Thao, ông đây mà một thân trong sạch thì anh nghĩ tôi không cắn ngược hắn một phát sao? Lúc đầu ông đây mở Ngũ Hành cũng không trong sạch gì, một khi cắn hắn, ngộ nhỡ hắn chó cùng rứt giậu tôi cũng đi vào thì sao.” Trang Hào thở dài một tiếng: “Được rồi, chuyện như vậy đừng nói nữa, ăn cơm đi.” Nói xong, Trang Hào đưa chén cơm cho Hoa Kì vẫn trầm mặc một bên: “Vợ, cho anh nửa chén cơm.” Bầu không khí nhất thời nhẹ nhõm không ít, Hoa Kì vội vàng cười ha hả bới nửa chén cơm cho Trang Hào, lúc đưa tới, Trang Hào cầm chén cơm nói với Quách Tĩnh: “Tối nay cậu ở đâu?” Quách Tĩnh sửng sốt: “Dĩ nhiên là chỗ của anh.” “Không có chỗ.” Trang Hào rất đương nhiên nói ra ba chữ này. Bàng Suất nhân cơ hội phụ họa: “Không sai, không có chỗ cho cậu ngủ đâu.” Quách Tĩnh khổ sở nói: “Tôi cũng không còn nơi để đi rồi, mọi người đều là đàn ông, chen một chút là được thôi.” “Vậy cậu ngủ gần cửa đi.” Trang Hào không đuổi Quách Tĩnh đi: “Vợ tôi ngủ trong cùng, tôi ngủ ở giữa, Bàng Suất ngủ bên cạnh tôi.” Bàng Suất không cam lòng: “Vậy cũng không được, tôi phải nằm cạnh Hoa tiểu cẩu mới ngủ được.”
|
Chương 87: Dũng khí Bốn đàn ông chen chúc trong căn phòng không tới 25 mét vuông, đúng lúc trời mùa hè nóng nhất, dù mở cửa và cửa sổ cũng không cảm thấy chút mát mẻ. Nóng đến bốn người ai cũng không ngủ được, đặc biệt là Hoa Kì, bị Trang Hào và Bàng Suất kẹp ở giữa, trong lòng nóng ran khó nhịn. Cậu thầm tính, đã ít nhất ba bốn ngày không làm chuyện đó rồi. Lúc này, điện thoại của Quách Tĩnh đột nhiên vang lên, hắn nhận điện thoại nghe một lát liền ngồi dậy, sau khi mặc quần áo nói đơn giản đôi câu rồi rời đi. Trong phòng đột nhiên thiếu một người liền thoáng không ít, Bàng Suất xê dịch ra gần cửa, thoải mái nói,”Vừa rồi suýt bị nóng chết.” Hoa Kì thuận miệng đáp: “Tôi cũng thế.” Nói xong, Hoa Kì quay đầu liếc nhìn Trang Hào, chỉ thấy anh nhắm mắt lại có vẻ tương đối nhẹ nhõm. Lúc này, Bàng Suất đưa chân tới, dùng ngón cái cọ xát đùi Hoa Kì nói: “Ngày mai mấy giờ đi làm?” Hoa Kì lùi chân về: “Khoảng mười một giờ.” “À......” Bàng Suất thở dài một tiếng: “Tôi còn muốn để cậu dẫn tôi ra ngoài đi dạo một chút đó.” “Muốn đi bộ thì tự cậu đi đi.” Trang Hào không nhịn được nói: “Vợ tôi đi dạo với cậu á, cậu nằm mơ à?” Bàng Suất thoáng nhìn: “Tôi nói anh đó, trước kia sao không thấy anh quản Hoa Kì nghiêm như vậy? Còn cho cậu ấy đến chỗ tôi làm, bây giờ thì chuyện gì cũng quản, anh có mệt không hả?” Trang Hào hừ lạnh một tiếng: “Trước kia tôi cũng đâu có muốn Hoa Kì đến chỗ cậu làm.” Bàng Suất chậc một tiếng: “Thôi đi, anh tưởng tôi không biết?” “Biết gì?” Trang Hào hỏi ngược lại. Bàng Suất cười nói: “Không nói cho anh, ông đây ngủ.” Nói xong, Bàng Suất lật người quay về phía cửa, không nói chuyện nữa. Trang Hào cũng lười so đo những chuyện vô bổ này với Bàng Suất, xoay người khoác tay lên hông của Hoa Kì, tiếp đó dùng sức bóp một cái, nhỏ giọng nói một câu: “Rất co dãn.” Hoa Kì bất đắc dĩ nói: “Trước kia cũng vậy, anh không chú ý sao?” Trang Hào không tiếp đề tài, mà tiến tới hôn lên mặt Hoa Kì một cái: “Ngủ, ngày mai phát lương, buổi tối dẫn em đi ra ngoài ăn ngon.” Hoa Kì gật đầu một cái: “Được.” Cuộc sống ngày ngày trôi qua như vậy, trừ thỉnh thoảng gặp phải một số chuyện nhỏ còn lại đều có vẻ bình thản vô thường. Hoa Kì vẫn cảm thấy, con người nên sống như thế, cả ngày vắt hết óc nghĩ chuyện kiếm nhiều tiền quá mệt mỏi đúng không? Chẳng dễ gì được sống với người mình thích, như thế mới hạnh phúc, không phải sao? Hạnh phúc ở trong lòng mỗi người đều có định nghĩa khác nhau, trong lòng Hoa Kì, hạnh phúc là không có khổ tận cam lai, cứ an bình sống yên ổn là được. Nhưng mà, Bàng Suất không thừa nhận đó là hạnh phúc, trong mắt hắn hạnh phúc là có tiền tiêu, có con gái bồi, ra cửa lái xe về biệt thự, đây mới gọi là hạnh phúc. Nếu sự thật là vậy, chắc sẽ có người nói Bàng Suất nông cạn? Thật ra thì suy nghĩ của Bàng Suất không phải không ổn, cùng làm được coi là thực tế, thứ mỗi người theo đuổi đều không giống nhau, không cần dùng suy nghĩ của mình để đánh giá người khác. Nông cạn, không thể nói ra khỏi miệng đơn giản như vậy. Về phần hạnh phúc của Trang Hào, Hoa Kì không biết, cậu đã từng len lén nghiên cứu nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Nhưng mà, hạnh phúc có thể nói cách khác là ——sống thật tốt. Thời gian luôn trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt Bàng Suất đã ở chỗ Trang Hào một tuần. Ban ngày đi bệnh viện, tối lại đến chỗ Trang Hào tranh chấp đôi co với nhau. Nói cho cùng vẫn là đối thủ, dù quan hệ có chuyển biến tốt nhưng gặp mặt vẫn phải đấu, thời gian an tĩnh duy nhất đại khái chỉ có buổi tối lúc ngủ. Tối hôm đó Bàng Suất nói với Trang Hào, Hoa Kì ngày mai hắn sẽ về thành phố cũ, vì kỷ niệm khoảng thời gian đặc biệt này, hắn đến nhà hàng mua vài món ngon về, coi như làm tiệc tiễn đưa. Qua ba tuần rượu, ba người bao gồm cả Hoa Kì đều uống say như chết. Khi tỉnh lại Trang Hào đã đi làm, mà Bàng Suất ở nhà với Hoa Kì, không có chuyện gì ngồi tán gẫu. Bàng Suất đi tàu chín giờ tối xuất phát, cho nên cũng không cần gấp gì. Bàng Suất nói bây giờ là thời khắc nguy nan, ba mẹ mình có thể đi giường nằm, mình chỉ có thể ngồi ghế cứng, quá mức khác cuộc sống trước kia, chênh lệch cứ như mực nước sông với mặt biển, tiết kiệm tiền là chuyện hắn muốn làm nhất bây giờ. Nhưng tiền không có dễ tiết kiệm như vậy, ngày hôm qua Bàng Suất đi dạo phố một chút, mua ít đặc sản cho thân thích ở nhà, có câu nói, đừng xem thường quan hệ, nói không chừng ngày nào đó cần đến những người khác giúp. Thân thích và bạn bè không khác nhau mấy, đều phải cần phải duy trì. Bàng Suất và Hoa Kì câu được câu không trò chuyện, trò chuyện một hồi liền khôi phục bộ dáng vốn có, cứ nhắc lại chuyện cũ rồi cảm thán duyên phận. Hoa Kì cảm thấy những lời này quá quen tai, xem như gió thổi không để trong lòng. Mà lúc này, Bàng Suất vỗ cái bụng của mình nói: “Mấy ngày này bị cậu nuôi mập rồi, nhìn bụng tôi này, trước kia còn có thể nhìn thấy cơ bụng, bây giờ là một đống mỡ.” Hoa Kì cười trộm: “Đó là do anh già rồi.” Bàng Suất cãi lại nói: “Cậu chưa nghe nói đàn ông 31 là cành hoa, tôi và Trang Hào sấp sỉ nhau, đều là lúc phát ra mị lực của phái nam.” Hoa Kì không cãi lại, gật đầu: “Điều này tôi tin, anh vẫn rất có vị đàn ông.” Bàng Suất được Hoa Kì khen như vậy liền vui vẻ nói: “Thật tinh mắt, anh cậu chính là đàn ông đích thực, mị lực vô hạn.” Hoa Kì cười hì hì: “Tôi đang nói chân anh thối, đây cũng coi là vị đàn ông ha.” “Mả mẹ đại gia nhà cậu.” Bàng Suất nóng nảy, vọt tới bên cạnh Hoa Kì kéo cổ áo cậu lại, mạnh mẽ đè xuống đất nói: “Dám nói tôi như vậy, tin tôi cưỡng bức cậu không hả?” Hoa Kì bị hắn đề có chút thở không thông: “Tin, tôi đương nhiên tin, anh mau đứng dậy đi, tôi sắp bị anh đè chết.” Nói xong, Hoa Kì còn dãy hai cái, nhưng Bàng Suất chẳng những không buông Hoa Kì ra, còn cúi đầu nhìn Hoa Kì. Hoa Kì khẩn trương nhìn hắn. Bàng Suất hít một hơi, lại cúi thấp đầu xuống, chóp mũi sắp chống lại chóp mũi Hoa Kì thì Bàng Suất nuốt một ngụm nước bọt, hốt hoảng buông Hoa Kì ra, lúng túng nói: “Tôi đi tiểu.” Bàng Suất hơi hốt hoảng, lúc mang giày còn mang ngược, hắn vội vàng bỏ giày ra mang lại. “Trong nhà có người không?” Bàng Suất đứng ở cửa sững sờ, theo bản năng nói: “Có người.” Lúc này Hoa Kì cũng nghe tiếng đi tới cửa, thấy hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đứng ở cửa. “Các người tìm ai?” Hoa Kì nghi ngờ nói. Bảo vệ cầm trong tay một quyển vở, hắn lật lật phía trên nói: “Đây là nhà Trang Hào à?” Hoa Kì sững sờ, vội nói: “Đúng vậy, tôi là em anh ấy, có chuyện gì sao?” “Là như vậy, chúng tôi là bảo vệ khu mỏ than, có chuyện chúng tôi không thể không đến nơi này tìm cậu.” Bảo vệ muốn nói lại thôi, khẩn trương nhìn Hoa Kì nói: “Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Hoa Kì cả kinh trong lòng: “Anh của tôi làm sao?” Bảo vệ vội vàng nói: “Cậu đừng nóng vội, chuyện là vầy, xế chiều hôm nay giếng than bị nổ, lúc ấy nhân viên làm việc dưới giếng cũng tương đối nhiều, cho nên...... Chúng tôi chỉ có thể tới thông báo với người thân công nhân làm việc hôm nay, dĩ nhiên, dưới mỏ đã có người dùng các biện pháp cứu viện......” “Đợi chút......” Hoa Kì có chút ngây ngẩn, trong lòng đã sớm nghe hiểu, Hoa Kì hộc khí hỏi tiếp: “Vậy anh tôi bây giờ sao rồi?” Bảo vệ lắc đầu một cái: “Nhân viên làm việc dưới giếng hôm nay rất nhiều, cụ thể chúng tôi không biết, chỉ có thể tới thông báo cậu trước, sẽ nhanh cứu viện, về phần sau này...... Nếu như thật sự hết cách rồi, quản lý mỏ sẽ tiến hành thương lượng với người nhà, đây là trách nhiệm của mỏ, chắc chắn sẽ không trốn tránh.” “Trốn tránh cái rắm, anh tôi bây giờ thế nào?” Bảo vệ bất đắc dĩ nói: “Điều này chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi còn phải đi thông báo cho những nhà khác, nếu cậu có vấn đề gì thì có thể tới mỏ hỏi thăm.” Hai người bảo vệ một trước một sau rời đi, Hoa Kì vẫn có chút mơ hồ, không nhịn được mà thở hổn hển. Bàng Suất nghe được đầu đuôi, nhìn vẻ mặt Hoa Kì bây giờ, hắn liền quyết định hôm nay không đi, cũng không đi được. “Hoa Kì, cậu khoan nóng vội đã.” Bàng Suất ở một bên an ủi. Hoa Kì hít mũi một cái: “Tôi phải đến mỏ than.” Hoa Kì không kịp nghĩ nhiều, cầm lấy giày thể thao ở một bên đi vào, cửa cũng không khóa liền chạy ra ngoài. Bàng Suất vội vàng cầm chìa khóa trong nhà, khóa cửa đuổi theo. Chỗ làm việc của Trang Hào là mỏ than do một nhà đầu tư ở thành phố nhỏ mở, nhân viên ít nhất cũng 180 người. Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy dẫn tới những nhà có chức trách coi trọng. Thật ra những nhân viên này đều hiểu, thành phố nhỏ và thành phố lớn khác nhau ở chỗ, thành phố lớn bình thường lệ thuộc tất cả vào nhà nước, thiết bị an toàn đương nhiên tương đối an toàn, khuyết điểm duy nhất là tiền lương không nhiều như ở thành phố nhỏ, hơn nữa thành phố lớn cần biên chế, cũng đồng nghĩa với một công việc ổn định, đương nhiên không dễ dàng xin vào. Nhưng mà, dù là thành phố lớn hay nhỏ đều sẽ gặp nguy hiểm, va va chạm chạm là chuyện thường như cơm bữa. Hoa Kì đi cùng Bàng Suất tới mỏ than, cửa mỏ than đã đầy ấp người, trong đó không thiếu người vây xem, nhưng đại đa số đều là người thân của công nhân nơi này, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng la khóc, tiếng khóc tê tâm liệt phế đứt từng khúc ruột. Hoa Kì chen đến đám người đứng trước nhất, lúc này mới thấy rõ tình hình bên trong. Khói đặc cuồn cuộn bay ra cửa thoát hiểm, mùi ga độc lan tràn. Hoa Kì nhân nại hô hấp cau mày, thấy một nhóm nhân viên cứu viện sắp vào mỏ liền bước một bước dài vọt tới, níu lại một nhân viên duy trì trật tự, nói: “Tình huống sao rồi? Mọi người còn bị vùi ở phía dưới sao?” Sắc mặt nhân viên giữ trật tự âm trầm, nói: “Cậu là người thân của công nhân?” Hoa Kì gật đầu một cái: “Anh tôi làm việc ở chỗ này.” “Vậy cậu chỉ có thể đợi, nhân viên cứu hộ sẽ nghĩ biện pháp.” Hoa Kì làm sao có thể ngồi chờ, tim của cậu đã xoay xoắn nhiều lần, đau chết lặng. “Nhân viên cứu hộ của các người đã đủ chưa? Nếu không đủ tôi tự nguyện giúp một tay, được không?” Hoa Kì vừa nói xong, Bàng Suất vội vàng chạy tới sau cậu, níu Hoa Kì lại, nói: “DKM, đó là xuống giếng, tình huống bên trong thế nào còn không biết, cậu dám đi vào?”
|
Chương 88: Cậu mới là đàn ông đích thực. Lúc Bàng Suất nghe Hoa Kì tự nguyện đi theo đội cứu hộ xuống dưới giếng thì cả người đều mê mang, một mặt bội phục tình cảm của cậu đối với Trang Hào, còn mặt kia hắn lại cảm thấy đáng giá thay Trang Hào. Nhưng mà, bội phục thì bội phục, nhưng hắn chắc chắn không thể để Hoa Kì đi theo đội cứu hộ xuống dưới giếng, ngộ nhỡ không tìm được Trang Hào lại bồi thêm Hoa Kì vào, lương tâm hắn không chấp nhận được. Bàng Suất lôi cánh tay Hoa Kì lui về phía sau một đoạn ngắn, tìm nơi không người mới tức giận nói, “Hoa Kì, cậu là đồ ngốc sao,” Hoa Kì gật đầu một cái,”Tôi ngốc đấy, sao nào, “ Trán Bàng Suất nổi gân xanh, “Cậu giỏi, gặp phải chuyện như vậy cậu làm gì được, cậu xem nơi này nhiều người nhà như vậy, có ai muốn đi như cậu không?” Hoa Kì liếc bốn phía: “Bọn họ là bọn họ, dù sao tôi sẽ không ở chỗ này khóc lóc nỉ non, có hơi sức kia không bằng đi xuống tìm người.” “Bớt mẹ nó vô nghĩa đi, cậu đàng hoàng đứng đợi ở nơi này cho tôi, tôi đợi với cậu.” Hoa Kì hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Không chờ được, tôi chỉ muốn đi theo.” Bàng Suất bất đắc dĩ nói: “Tổ tông, tôi van cậu, cậu xác định Trang Hào có ở dưới giếng hay không đã rồi nói, ngộ nhỡ hôm nay anh ta không xuống giếng, cậu lại đi xuống thì chẳng phải Trang Hào sẽ liều mạng với tôi sao?” Hoa Kì cảm thấy Bàng Suất nói rất hợp lý, kiềm chế vội vã trong lòng nói: “Tìm người hỏi một chút đi.” Cuối cùng Bàng Suất cũng thở phào nhẹ nhõm, tạm thời ổn định tổ tông này. Bàng Suất mang theo Hoa Kì lướt qua đám người tìm được bảo vệ, hỏi thăm một phen, thật đúng là trời không chiều lòng người, Trang Hào quả thật xuống giếng, hôm nay còn làm cả ngày. Bàng Suất len lén đánh giá Hoa Kì, nghĩ thầm lúc này không ngăn được rồi. Bất đắc dĩ, Bàng Suất len lén gọi điện thoại, kéo rất nhiều quan hệ cuối cùng cũng tìm được người quen trong mỏ, trằn trọc một phen, Bàng Suất quyết định đi xuống cùng Hoa Kì. Người Bàng Suất quen là đội trưởng khu mỏ, trước khi đi theo đội cứu hộ xuống, người nọ dặn dò Bàng Suất và Hoa Kì, hai người không phải là nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp cho nên xuống dưới phải nghe theo chỉ huy, đừng đi loạn khắp nơi. Bàng Suất và Hoa Kì đồng ý, thay đồng phục làm việc mang theo đèn mỏ cùng nón an toàn liền theo đội ngũ đi xuống. Quả thật, tình huống dưới giếng thê thảm không nỡ nhìn, lối đi của xe cáp bị tảng đá cùng than đá phá hỏng, đội cứu hộ dùng hết biện pháp cuối cùng mở ra được một con đường nhỏ đi ra ngoài. Bàng Suất nắm thật chặt tay Hoa Kì, theo đội ngũ xuống dưới giếng, dọc theo đường đi vừa đi vừa nghỉ, càng đi xuống mùi khí than càng đặc, may nhờ đội cứu hộ tùy thân dẫn theo mặt nạ trừ độc, chia ỗi người một cái mang vào liền tiếp tục gian nan đi về phía trước. Đội cứu hộ đi vào trước đã nghiên cứu cặn kẽ địa hình, tập trung cứu hộ ở nơi làm việc, còn những nơi không quan trọng chỉ có thể làm sơ bộ, dù sao phải tận dụng thời gian ít ỏi tranh thủ cứu ra nhiều người nhất. Đường đi của ray xe cáp dưới giếng sớm bị tảng đá và than đá bịt kín, đến một chỗ đoàn người đều phải tập trung hỏa lực tiến hành khuân vác, Hoa Kì và Bàng Suất đương nhiên cũng không tị hiềm, hai người tham dự giúp một tay đào đường hầm. Trong bóng tối, chỉ có một bóng đèn trên đầu phát sáng, đào lấy đào để có thể thấy tay hoặc chân lộ ra phía dưới, càng sâu là đầu, cảnh này khiến trong lòng mỗi một người cứu hộ đều khẽ run rẩy, nhưng cùng với đó là vui mừng, bởi vì bị chôn thời gian ngắn nên bây giờ được moi ra thật là chuyện tốt. Hoa Kì nhìn người này tiếp người kia được moi ra khỏi trong đất đá, lại một người được đưa lên mặt đất, tâm tình của cậu lại càng khẩn trương hơn, bởi vì trong đám người này không có ai là Trang Hào. Đối với cậu, thời gian càng dài tỷ lệ sống sót càng mong manh, nhưng cậu không vội được, dù gấp cũng không thể dùng. Dưới giếng tối đen, thời gian bất tri bất giác trôi qua hồi lâu, dù sao Hoa Kì chưa từng làm công việc dùng thể lực như vậy, vóc người lại không khỏe mạnhbằng Bàng Suất và những nhân viên cứu hộ khác, có thể chịu đựng đến bây giờ đã thực không dễ. Công việc cứu hộ còn đang tiếp tục, nhưng bọn họ cũng là người, cho nên lúc một nhóm nhân viên cứu hộ khác xuống liền nghỉ ngơi tại chỗ rồi, tiếp đó có người phát nước và thức ăn, một chai nước suối cùng một cái bánh bao. Đoàn người đều nhanh chóng giải quyết bữa cơm ở nơi đầy mùi khí than, sau đó lại bắt đầu một vòng cứu hộ mới. Ăn xong Hoa Kì lại có sức lực, tập trung tinh thần trên từng người được cứu ra ngoài, dù mặt bọn họ đen tới thế nào, Hoa Kì vẫn có thể phân biệt ra người này không phải là Trang Hào từ ánh mắt đầu tiên. Thật ra Hoa Kì không kiên cường như bề ngoài, nội tâm của cậu đang cầu khẩn, thỉnh thoảng lẩm bẩm đôi câu, ông trời phù hộ, để Trang Hào bình an vô sự. Bàng Suất cách Hoa Kì tương đối gần, thỉnh thoảng có thể nghe được cậu đang lẩm bẩm gì đó. Cứu người đồng thời Bàng Suất luôn có thể khắc từng cử động thậm chí là biểu cảm của Hoa Kì vào trong đầu, bởi vì sợ nếu hắn không chú ý thì Hoa Kì cũng xảy ra chuyện. “A...... Nơi này có người, mau đưa cáng tới đây, hắn bị kẹp giữa xà ngang.” Trong bóng tối đột nhiên có người la một câu. Hoa Kì dấy lên hi vọng lần nữa, Bàng Suất đi theo chạy tới. Trong bóng tối, một người bị hai cột gỗ kẹp giữa, nửa người lộ bên ngoài, nón an toàn trên đầu không biết đã đi đâu, trên mặt lấm tấm bụi đen. Lúc Hoa Kì thấy người trong bụng liền vừa mừng vừa sợ, vì đây không phải là ai khác, chính là Trang Hào. “Anh......” Hoa Kì vội vàng tháo mặt nạ, gào thét vọt tới, ai ngờ dưới chân bị vấp một cái, trọng tâm không yên Hoa Kì liền té xuống, tiếp theo là một cơn đau đớn thấu tâm khiến cậu không nhịn được hô lên. “Hoa Kì” Bàng Suất nghe được tiếng gào của Hoa Kì liền chạy tới, nói chạy có chút dễ dàng, thật ra Bàng Suất là bò tới. Đợi bò đến bên cạnh Hoa Kì hắn liền mắng: “Cậu giỏi, cậu không thể chậm một chút sao?” Bàng Suất kéo Hoa Kì lên, dùng đèn trên đầu quan sát Hoa Kì: “Có chuyện gì không?” Hoa Kì cắn răng, ngay cả khi trên mặt đen như mực cũng có thể nhìn cậu khổ sở. “Sao? Rốt cuộc có chuyện gì.” Bàng Suất gấp gáp nói. Một lúc lâu Hoa Kì mới chậm rãi giơ tay lên, bàn tay phải của cậu bị một cây đinh đâm xuyên qua, đang chảy máu ra ngoài, hòa lẫn với muội than. Bàng Suất gấp gáp nói: “Không có chuyện gì, chúng ta đi theo Trang Hào ra ngoài thôi.” Bàng Suất đỡ Hoa Kì đứng lên, dặn dò: “Cậu đứng ở đây, tôi và bọn họ đem Trang Hào ra.” Hoa Kì cầm tay nói: “Không cần để ý đến tôi, cứu anh ấy trước.” “Thao, tôi biết rồi.” Bàng Suất xoay người chạy tới. Lúc này, đội cứu hộ đã cạy mở hai cột gỗ, lộ ra khe hở đủ để kéo Trang Hào từ bên trong ra ngoài. Đoàn người cùng nhau kêu một hai ba, tiếp đó dùng sức kéo Trang Hào ra ngoài khe hở. Một khắc Trang Hào được kéo ra, Bàng Suất chợt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Trang Hào hình như là may mắn, anh không bị chôn ở trong đất đá mà bị kẹp giữa hai cột gỗ, Bàng Suất cảm thấy anh vẫn hô hấp, đợi cáng được mang tới, Bàng Suất và một người khác một trước một sau mang Trang Hào đi ra ngoài, lúc đi qua Hoa Kì liền nói: “Đi theo tôi, cẩn thận lạc đường.” Hoa Kì gật đầu một cái, dùng cánh tay không bị thương kéo vạt áo Bàng Suất, bước chân gian nan đi tới. Rốt cuộc thì cũng ra ngoài, vừa ra tới mới biết đã là nửa đêm, bên ngoài vẫn rất nóng, nhưng so với dưới giếng đã là thiên đường. Nhân viên cứu hộ không ít người đều chờ đợi nơi này, đợi bọn họ vừa đi ra liền tới, nhanh chóng kiểm tra một chút cho Trang Hào liền chuyển dời đến xe cứu thuơng, Hoa Kì và Bàng Suất theo sát phía sau, đi theo xe cứu thương đến bệnh viện. Đến bệnh viện, trong lối đi nhỏ chật ních người nhà và công nhân xảy ra sự cố được cứu lần này, Trang Hào đang nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Một nháy mắt thấy cửa phòng cấp cứu đóng lại, cuối cùng Hoa Kì cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó buông mình té xuống. Hoa Kì dựa vào tường mà ngồi, nón an toàn trên đầu đã rớt xuống một nửa, giắt ngang trên đầu, khuôn mặt đầy vết đen xám rốt cuộc cũng thấy được một chút xíu vui sướng. Bàng Suất mệt không nhẹ, dựa vào tường đứng móc ra điếu thuốc trong túi quần, ngậm lên môi mới phát hiện trước khi xuống giếng đã ném bật lửa rồi. “Ai......” Bàng Suất dùng chân đá đá Hoa Kì: “Tay không đau sao? Tôi dẫn cậu đi khám bác sỹ.” Nghe vậy, Hoa Kì cúi đầu nhìn qua tay phải của mình, nói thật, bây giờ đã hết đau, sớm chết lặng. Nhưng mà...... Cái đinh đâm vào trong tay nhìn thật dọa người. Bàng Suất thấy Hoa Kì sững sờ, bất đắc dĩ thở dài, tiện tay ném thuốc ra ngoài cửa sổ, tiếp đó đưa tay lôi Hoa Kì khỏi mặt đất: “Đi, tôi dẫn cậu đi khám bác sỹ.” Bàng Suất tha Hoa Kì rời khỏi phòng cấp cứu, nhưng ánh mắt Hoa Kì vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu. “Được rồi, Trang Hào không chết được, cậu suy nghĩ cho bản thân mình một chút đi.” Hoa Kì bị Bàng Suất mạnh mẽ dẫn tới phòng cấp cứu, bác sỹ lấy cái đinh dài hai tấc ra khỏi lòng bàn tay Hoa Kì, băng bó tiêm phòng xong lại chuyền chai nước chống viêm. Vừa ghim kim chuyền xong Hoa Kì liền cố chấp muốn tới phòng cấp cứu chờ Trang Hào ra ngoài. Bàng Suất không thể làm gì cậu đành giúp cậu cầm chai truyền nước đi tới cửa phòng cấp cứu lần nữa. Hoa Kì ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa không chịu dời đi nửa phần. “Có đói bụng không?” Bàng Suất mệt mỏi nói. Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không đói bụng.” Bàng Suất thở dài một tiếng: “Thao, tôi thật sự không biết nói cậu thế nào, cậu mới là đàn ông đích thực.” Bàng Suất cười đùa, chỉ để Hoa Kì có thể thư thái một chút. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hoa Kì không biết đã đợi bao lâu, đến khi cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sỹ từ bên trong đi ra tháo khẩu trang nói: “Các người là người thân của Trang Hào?” “Phải” Hoa Kì đứng lên, lo lắng nói: “Anh của tôi sao rồi?”
|
Chương 89: Uyên ương hồ điệp. “Cậu đừng gấp, anh cậu thuộc tình huống nhẹ nhất được đưa tới đây đấy.” Bác sỹ khẽ quay đầu liếc vào trong phòng cấp cứu, sau đó lại nói,”Mắt cá chân phải của anh ta nứt xương hơi nghiêm trọng, cần từ từ nuôi dưỡng, nhưng mà...... dù dưỡng tốt cũng không thể làm việc nặng nữa, về sau không có cách làm mấy công việc dùng thể lực như vậy nữa.” Hoa Kì hoảng sợ nói, “Vậy đi bộ thì sao, chẳng lẽ phải mang nạng? “ Bác sỹ cười lắc lắc đầu,”Cũng không đến nỗi, chỉ cần nuôi tốt, sau này hồi phục không làm việc nặng thì hoàn toàn không ảnh hưởng đến năng lực hành động.” Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm,”Vậy thì tốt.” “Vậy được, các người ở chỗ này đợi đi.” Bác sỹ nhét khẩu trang vào trong túi, xoay người đi tới một đầu khác của hành lang. Bàng Suất nhìn vẻ mặt buông lỏng của Hoa Kì cũng có chút nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười nói: “Được rồi, lúc này Trang Hào coi như bồi lớn, về sau không thể làm việc nặng, sau này anh ta không nuôi sống được cậu thì sao?” Hoa Kì thở dài một hơi, vỗ ngực nói: “Không có gì, tôi nuôi anh ấy cũng được.” Bàng Suất nhếch miệng cười nói: “Nhìn cậu đức hạnh này, đi...... Tôi dẫn cậu tới phòng vệ sinh rửa mặt, đừng chờ Trang Hào tỉnh lại bị cậu hù chết.” Hoa Kì toét miệng, hàm răng trắng noãn đối lập với khuôn mặt đen thùi lùi: “Có sao? Rất đáng sợ?” Bàng Suất chán ghét chậc một tiếng: “Một lát cậu tự nhìn.” Hoa Kì lưu luyến không rời đi đến phòng vệ sinh, đứng ở trước gương nhìn mình, lúc Bàng Suất vào phòng kế đi tiểu, Hoa Kì mềm yếu vô lực tựa vào bồn rửa mặt. Từ lúc biết Trang Hào bị chôn dưới giếng đến bây giờ, tim của cậu chưa bao giờ ngừng cuồng loạn, cho dù biết rõ Trang Hào không có chuyện gì nhưng vẫn như thế. Thần kinh căng thẳng được buông lỏng, cả người liền mềm yếu vô lực, thậm chí xương cốt toàn thân đều kêu gào, quay đầu nhìn mình trong gương, khuôn mặt đen thùi lùi thật đúng là rất dọa người. Hoa Kì híp mắt cười một tiếng, chỉ muốn nói ba chữ, thật đáng giá. Phòng kế truyền đến tiếng xả nước, Bàng Suất đẩy cửa đi ra, vừa cài dây lưng quần vừa nghi ngờ nhìn chằm chằm Hoa Kì hỏi: “Mệt mỏi?” Hoa Kì không che giấu chút nào ừ một tiếng: “Có cảm giác như cởi cả lớp da.” “Aiz......” Bàng Suất thở dài một tiếng: “Nhìn cậu đức hạnh này, không muốn sống mà xông vào bên trong, tôi coi như phục cậu rồi.” Hoa Kì vô lực cười: “Bây giờ có chút sợ.” “Biết sợ là đúng rồi, nếu bây giờ cậu còn không có cảm giác, vậy thì thật sự trở thành đồ ngốc rồi.” Bàng Suất đi tới trước mặt Hoa Kì mở vòi nước ra, đầu tiên là tự rửa tay, sau đó đưa tay đè đầu Hoa Kì xuống: “Thấp một chút, anh rửa mặt cho cậu.” Hoa Kì khom người, Bàng Suất dùng một tay vốc nước, đưa tới mặt Hoa Kì nhẹ nhàng xoa. Nước chảy xuống biến thành màu đen, theo đường ống chảy xuống dưới đất. “Nhìn một chút, sạch sẽ thật dễ nhìn.” Bàng Suất trêu ghẹo, sau đó cởi áo màu trắng ngắn tay bên trong đồng phục làm việc ra, ném cho Hoa Kì: “Nơi này không có khăn lông, dùng quần áo của tôi lau đi.” Hoa Kì theo dõi người hắn, nói: “Vậy anh mặc gì?” Bàng Suất run rẩy cánh tay đầy bắp thịt, nói: “Mặc quần áo làm việc chứ sao, về nhà tắm là được.” Hoa Kì do dự một chút, lúc này mới cầm áo Bàng Suất lên xoa nhẹ vài cái trên mặt. Lúc trở về, Trang Hào đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, được sắp xếp ở trên lầu hai bệnh viện. Hoa Kì đi tới bên cạnh giường bệnh quan sát anh, anh ngủ trầm, hô hấp cũng không thuận như bình thường, khuôn mặt dễ nhìn có thêm rất nhiều vết xước vết thương, ngắn ngủn một ngày một đêm lại trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng mà...... Anh tóm lại vẫn là anh, có thể còn sống đã tốt hơn bất cứ điều gì. “Chậc chậc......” Bàng Suất chống tay ở một bên trêu ghẹo: “Cậu nhìn thật nhập thần, không sợ không dứt ra được à.” Hoa Kì kiềm chế xúc động muốn khóc hít mũi một cái, vừa nghiêng đầu cười nói: “Quản được sao?” “Ai...... Tôi phát hiện tôi mới là đồ ngốc.” Bàng Suất cười khổ nói: “Liều sống liều chết với xuống phía dưới đi đào người với cậu, kết quả cứu được người ra, cứ như vậy bị cậu tá ma giết lừa, qua sông đoạn cầu, mạng của tôi sao khổ như vậy?” Hoa Kì bị Bàng Suất nói như thế chợt cảm thấy lúng túng, vội vàng nói cảm ơn: “Cái đó...... Lúc ấy tôi cũng quá nóng nảy, còn chưa nói cám ơn anh.” “Thao.” Bàng Suất bĩu môi: “Được, nói mấy lời đó thì có gì dùng được? Vẫn nói một chút chính sự đi.” “Chính sự?” Hoa Kì hỏi ngược lại. Vẻ mặt Bàng Suất đưa đám nói: “Tổ tông, tôi và cậu đi xuống cứu người cũng đã một ngày một đêm rồi, có cho cái miệng ăn không vậy? Hôm nay tôi đi vội, trên người một phân tiền cũng không mang, ví tiền đều để ở nhà cậu đó.” Hoa Kì sửng sốt: “A, anh không nói sớm.” Hoa Kì vội vàng móc ra 150 đồng trong túi đồng phục làm việc đưa tới: “Bình thường tôi mang không quá 200 trên người, anh cầm đi mua đồ ăn đi.” Bàng Suất nhận lấy tiền, chậc một tiếng: “Đủ rồi.” Bàng Suất siết tiền trong tay, còn nói: “Cậu ở đây chờ, tôi đi ra ngoài mua đồ ăn.” “Được.” Bàng Suất xoay người đi tới cửa thang máy. “Bàng Suất.” Hoa Kì đột nhiên gọi hắn lại. Bàng Suất tò mò quay đầu lại: “Sao?” “Nhớ mua hộp thuốc lá trở lại.” Bàng Suất nhíu mày nói: “Hửm, cậu hút thuốc lá sao?” Hoa Kì lười biếng nói: “Tôi thật sự quá mệt mỏi, nghĩ hút thuốc lá thư giãn một chút.” “Chán sống à.” Bàng Suất cười mắng đi vào thang máy. Hoa Kì thở dài, quay đầu nhìn Trang Hào trên giường bệnh, lông mi của anh khẽ run, giống như tùy thời sẽ tỉnh lại. Nhưng mà, Hoa Kì cũng không gấp, bởi vì Trang Hào có thể ra ngoài đã là thật tốt. Lúc ở dưới giếng, Hoa Kì từng phân tâm len lén nghĩ, nếu không tìm được Trang Hào, lúc đó mình sẽ làm gì? Lớn tiếng khóc một lần? Hay yên lặng đau thương một thời gian rồi quên người này? Hoặc giả là...... Tóm lại, Hoa Kì nghĩ tới rất nhiều kết quả, nhưng cậu vẫn chỉ tin tưởng kết quả trước mắt này, đó là Trang Hào bình an vô sự. “Ai......” Hoa Kì than thở lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, giật giật thân thể, toàn thân bủn rủn khiến cậu hận không thể nằm bên cạnh Trang Hào ngủ một giấc. Hoa Kì cởi ủng da, khối sắt đính trước ủng khiến cậu bước đi không được, sau khi cởi xuống ném xuống dưới giường bệnh, cúi đầu nhìn lại, hai chân Hoa Kì cũng đã biến thành màu đen rồi, đặc biệt là các kẽ ngón chân cùng móng chân, đầy muội than. Cậu theo bản năng cong cong ngón chân. “Chân cậu đen thật đấy.” Bàng Suất giơ thức ăn mua về lên, đi tới. Hoa Kì mềm nhũn nói: “Anh cởi giày ra cũng vậy thôi.” Bàng Suất cúi đầu liếc mắt nhìn: “Đi tắm một cái đi.” Bàng Suất dừng một chút, lại nói: “Mà thôi, cậu cứ ngồi nơi này đi, tay cậu thế kia không được dính nước.” Hoa Kì thuận thế nâng tay phải lên, vào lúc này mới chân chân chính chính cảm thấy đau đớn. “Đau?” Bàng Suất hỏi. Hoa Kì cười yếu ớt nói: “Tạm, chịu được.” “Chịu được thì ăn cơm đã đi, chân để rửa sau, dù sao tôi không ngại Trang Hào cũng sẽ không ghét bỏ.” Bàng Suất mở túi ny lon ra, bên trong chứa bí đỏ xào, còn có đùi gà cùng gan heo xào, mấy cái bánh màn thầu xốp trắng, nhìn đã khiến người ta muốn ăn. Hoa Kì không nói hai lời cầm bánh bao lên gặm, quai hàm nhét phình ra, vừa ăn vừa nói lầm bầm: “Không ăn không biết, ăn vào mới phát hiện sắpchết đói.” Bàng Suất ngậm điếu thuốc mới mua, ngửa đầu du côn cười nói: “Cả ngày hôm qua chỉ ăn một cái bánh bao, không đói bụng mới là lạ, lại nói, cái bánh bao đó thật mẹ nó khó ăn, có phải bánh bao công chức không?” “Chắc là vậy!” Bàng Suất nhổ một ngụm: “Da bánh còn chưa chín kỹ, thật mẹ nó gieo họa cho con người.” Bàng Suất lấy một lon bia từ trong túi quần, kéo vòng sắt ngửa đầu uống vài hớp: “Con mẹ nó chứ, tôi đang nghĩ, nếu như người bị chôn ở dưới giếng là tôi, không biết có người nào nguyện ý đi xuống tìm tôi không.” Hoa Kì không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cúi đầu lo ăn cơm. Bàng Suất nhìn chằm chằm Hoa Kì mấy lần, lại nói: “Tôi đoán chắc có mẹ tôi nhỉ? Ha ha” Hoa Kì vẫn không dám hé răng như cũ. “Phải nói Trang Hào người này đúng là tốt số.” Bàng Suất đi tới giường bệnh cúi đầu quan sát Trang Hào, đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Trang Hào, nếu anh tỉnh mà đối xử không tốt với Hoa tiểu cẩu, tôi là người đầu tiên trở mặt với anh.” Không biết có phải Bàng Suất nói vô cùng vang dội hay không, Trang Hào nằm ở trên giường bệnh thế mà lại giật giật ngón tay, tiếp đó lông mi run rẩy vài cái, từ từ mở mắt. Bàng Suất vừa nhìn thấy Trang Hào mở mắt, nhất thời sợ hết hồn: “Tôi thao, anh đừng có dọa chết người được không!” Ánh mắt mờ mịt của Trang Hào quét qua mặt Bàng Suất, tiếp đó từ từ chuyển qua Hoa Kì, nhẹ nhàng, từ từ mở trừng hai mắt. Hoa Kì thấy Trang Hào ra ám hiệu, lỗ mũi chợt đau xót, hốc mắt nhất thời ngập lệ nóng. Cậu vội vàng hít mũi một cái, thâm chí quên nuốt thức ăn trong miệng xuống liền tới gần, nói lầm bầm: “Anh, anh làm em sợ muốn chết.” Trang Hào từ từ gợi lên khóe miệng, giống như đang mỉm cười với Hoa Kì. Hoa Kì hít hít mũi, vì phòng ngừa nước mắt chảy ra, cậu vội vàng giơ tay lên lau một cái, nhe răng cười khúc khích, giơ nửa cái bánh màn thầu trong tay lên nói: “Em chờ anh sắp đói chết rồi đây.” Trang Hào nhìn chằm chằm Hoa Kì mấy lần, lại nhìn về phía Bàng Suất. Bàng Suất vội vàng nói: “Anh đừng nhìn tôi, là do cậu ấy không chịu ăn.” Nói xong, Bàng Suất nhìn Hoa Kì nói: “Có phải nên tìm bác sỹ tới đây nhìn một chút không?” Hoa Kì vỗ đầu một cái, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: “Tôi cứ mãi vui mừng, quên mất vụ này, tôi đi gọi đây.” Hoa Kì buông bánh màn thầu trong tay, để chân trần muốn đi tìm bác sỹ. “Được rồi, cậu ngồi đó cho tôi.” Bàng Suất ngăn Hoa Kì lại, nhét cậu vào giường bệnh Trang Hào: “Cậu ở chỗ này với ông nhà cậu đi, tôi đi gọi cho cậu.” Hoa Kì cảm kích nói: “Cảm ơn.” “Thao, ông đây cần cậu cảm ơn à?” Bàng Suất duỗi lưng một cái, lại cầm một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ngậm lên môi, chậm rãi đi tìm bác sỹ. Hoa Kì nhìn Bàng Suất rời đi, từ từ quay đầu, mỉm cười với Trang Hào nói: “Anh, em còn muốn biến thành uyên ương hồ điệp với anh!”
|