Tắm Cho Đại Ca
|
|
Chương 80: Một vào một ra khẽ run rẩy. Cái gì gọi là trong lòng vô cùng đẹp, Hoa Kì là như vậy. Cái gì gọi là trong lòng vô cùng hạnh phúc, Hoa Kì là như vậy. Cái gì gọi là giọt nước chảy xuyên đá, Hoa Kì là như vậy. Cái gì gọi là ngủ cũng cười, vẫn là Hoa Kì như vậy. Tóm lại, trải qua chuyện tối hôm qua, Hoa Kì phải nói là mỹ a, từ trong ra ngoài đều đẹp, trời chưa sáng liền bật dậy, lúc này Trang Hào còn đang ngủ say, Hoa Kì rãnh rỗi đụng Trang Hào ở một bên, sờ sờ mũi của anh, siết chặt mặt của anh, hôn hôn lên bờ môi của anh, gãi gãi anh nhột, phải nói là đắc sắt. Một lần hai lần, Trang Hào bị cậu giày vò tỉnh, hơi híp mắt lại quay đầu, làm bộ tức giận nói: “Vừa sáng sớm đã đắc sắt, em muốn bị ăn đập à?” Hoa Kì xem thường cười đùa, tay phải nâng lên đầu nói: “Không ngủ được, em nào có biện pháp.” Trang Hào thở dài nói: “Sớm biết vậy đã không nói với em.” Trang Hào lật người, chủ động ôm Hoa Kì, đầu chui vào trong ngực Hoa Kì, hơi thở phả ra đánh vào ngực Hoa Kì, rất là ngứa ngáy. Hoa Kì giơ tay lên đặt ở trên đầu của anh, từ từ xoa, cười nói: “Anh, tối hôm qua em hầu như không ngủ, rất muốn nói với anh một câu.” “Ừ, nói nghe một chút.” Trang Hào ôm chặt hơn. Hoa Kì hắng giọng một cái: “Không cầu một vào một ra khẽ run rẩy, chỉ cầu chân tâm thật ý cả đời.” “!@#$%$@, mẹ nó bài thơ gì kì cục vậy.” Trang Hào chống cằm cọ lên xương quai xanh của Hoa Kì, nhỏ giọng nói: “Anh biết rồi.” Hoa Kì nắm lỗ tai của anh nói: “Anh, vậy anh có nguyện ý cùng em cả đời không?” “Bàn sau.” Hoa Kì cười láo lĩnh nói: “Vậy em xem như anh đồng ý.” Có lúc, Trang Hào ở một mình không khỏi suy nghĩ đến Hoa Kì, anh sẽ nghĩ, Hoa Kì rốt cuộc là người như thế nào, có lúc nhìn qua rất ngu, nhưng có lúc lại làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết; có lúc cảm thấy cậu như một đứa con nít, nhưng có lúc lại lộ bộ mặt thành thục; có lúc sẽ sầu não, rồi có lúc lại vô tâm vô phế, một người như vậy thật đúng là khiến ình nghĩ không ra. Nhưng mà, điều duy nhất Trang Hào khẳng định là, cậu thích mình. Vậy mà, ngày hôm sau sau sự kiện nhờ vả, Hoa Kì ở dưới lầu gặp được Cao Quân, lúc hai người mặt đối mặt thì Hoa Kì hung hăng trừng hắn một cái, nghiêng đầu liền đi lên lầu, Cao Quân thoải mái đuổi theo, không ngừng nhận tội: “Ai za, cậu đừng tức giận, ngày đó tôi cũng không có cách nào khác, thật sự không tìm được người mà.” Hoa Kì vừa nghe liền giận: “Anh còn dám nói, nếu anh không tìm được người thì sao không nói sớm? Vì sao lại đồng ý với tôi hả?” “Haiz, tôi đây không phải muốn giúp cậu sao.” Cao Quân lôi cánh tay Hoa Kì cười làm lành nói: “Được rồi, coi như anh em tốt bụng làm sai chuyện, ngài đại nhân đại lượng được không?” “Cút đi.” Hoa Kì hất cánh tay của hắn ra, nói: “Anh nhìn xem anh tìm phải người nào, đó là con gà mắt lác, lúc nói chuyện với tôi tôi còn không biết gã đang nhìn nơi nào, hơn nữa......” Hoa Kì thật sự không tìm được từ gì để hình dung, chỉ có thể học động tác của người kia, nói: “Anh nhìn, cứ như vậy thì làm sao Trang Hào có thể tin?” “Ai nha, cậu cứ nắm bím tóc của người ta không buông là sao chứ?” Cao Quân gấp gáp hoảng sợ nói: “Được rồi, chuyện như vậy là tôi không đúng, về sau không đề cập nữa được không?” Hoa Kì chống tay nói: “Không đề cập tới cũng được, anh phải mời khách ăn cơm.” “Không thành vấn đề, không phải là một bữa cơm thôi sao.” Cao Quân cười đùa nói: “Nhưng mà, tôi muốn biết sau đó thì sao? Trang Hào phản ứng thế nào?” Hoa Kì thở dài: “Tạm được, ít nhất anh ấy nói.” “Nói?” Cao Quân khó nén kinh ngạc: “Hoa Kì, cậu thật đúng là quá lợi hại, lại nói, anh em mà có một nửa công lực của cậu thì giờ cũng không bơ vơ một mình như vậy nha.” Hoa Kì bĩu môi nói: “Là anh không thấy, Giang Hạo không phải rất tốt sao?” “Hả? Cậu nói cậu ta sao.” Cao Quân uất ức nói: “Giang Hạo nhìn tôi không vừa mắt.” Cao Quân lộ vẻ mặt tiếc hận, tiếp đó ôm bả vai Hoa Kì, nói: “Đừng nói chuyện của tôi, chuyện này chuyện kia nói cũng không hiểu, chúng ta nói tiếp chuyện của cậu đi.” “Nói chuyện của tôi? Tôi có chuyện gì để nói?” Hoa Kì nghi ngờ nói. Cao Quân quan sát Hoa Kì: “Mua quần áo chưa mặc sao?” Hoa Kì bất đắc dĩ nói: “Không dám mặc, sợ bị mắng.” “Con mẹ nó chứ, quần áo mua không phải là để mặc sao, vì sao sợ bị mắng? Chẳng lẽ Trang Hào đau lòng mấy đống tiền đó?” Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không phải, anh ấy không nói gì, là tôi không dám mặc, cứ cảm thấy anh ấy đang liều sống liều chết đi làm ra tiền như vậy, tôi lại còn mua quần áo, sợ trong lòng anh ấy không thoải mái.” “Trời ạ, thật là có người như cậu.” Cao Quân tán thưởng nói: “Như vậy có thể thấy được cậu rất yêu anh ta nha, chuyện gì cũng vì anh ta mà suy tính, nhưng tôi cảm thấy hai người phải trả giá như nhau mới được chứ?” Hoa Kì cười khổ nói: “Anh ấy là đàn ông chân chính, thần kinh vốn thô, hơn nữa suy nghĩ đều đặt vào việc làm ăn, sao có thể nghĩ đến chuyện vì tôi mà bỏ ra cái gì.” “Lời này không đúng, anh ta là đàn ông chẳng lẽ cậu là đàn bà sao?” Cao Quân phản bác: “Tôi nói, cậu cứ thờ ơ với anh ta một đoạn thời gian, khẳng định anh ta liền......” “Dừng lại.” Hoa Kì ngắt lời Cao Quân, lạnh lùng nói: “Anh đừng ở đây mà thêm dầu thêm mỡ, tôi cảm thấy bây giờ tốt vô cùng, anh cứ nói tiếp không chừng tôi lại bị đánh.” Cao Quân hừ lạnh một tiếng, bĩu môi: “Không nói thì không nói, tôi đi, buổi chiều còn phải đến chỗ Giang Hạo đưa cơm nữa.” Hoa Kì cười: “Đã đi đưa cơm rồi mà anh còn nói anh và Giang Hạo không có gì sao?” “Ai yêu, hai chúng tôi thật sự không có gì, đi thôi.” Cao Quân dời cánh tay từ trên người Hoa Kì xuống, xoay người đi tới hướng chợ, đột nhiên từ ngay chính giữa lối đi thấy một người, vội vàng kêu Hoa Kì còn chưa kịp lên lầu, nói: “Hoa Kì, ông nhà cậu trở lại.” Hoa Kì dừng bước lại, quay đầu nhìn phía sau thấy Trang Hào trở về. Hoa Kì đứng tại chỗ, đợi Trang Hào đến gần mới cười nói: “Anh trở lại? Không cần đi làm sao?” Trang Hào không để ý tới Hoa Kì, ngược lại liếc nhìn hướng Cao Quân rời khỏi, lạnh lùng nói: “Em vẫn liên hệ với hắn?” “Không có gì, thật ra thì Cao Quân tốt vô cùng.” Hoa Kì chạy tới bên cạnh Trang Hào, nói: “Anh trở lại?” Lúc này Trang Hào mới nhìn Hoa Kì cười cười: “Trở lại có chuyện chứ sao.” “Chuyện gì vậy?” Trang Hào đi trước một bước lên lầu, vừa đi vừa nói: “Trở lại mang em đi tham gia hôn lễ, buổi chiều đồng nghiệp của anh kết hôn.” “Buổi chiều kết hôn?” Hoa Kì cau mày nói: “Lần đầu tiên nghe có người kết hôn vào buổi chiều đấy.” “Em biết cái rắm gì, người ta là cưới lần hai.” Hoa Kì kinh hô: “Em nào biết mấy chuyện này, em nào có kết hôn đâu.” Trang Hào cười hì hì: “Em còn thích anh thì đời này không thể nào làm hôn lễ rồi.” Hoa Kì hừ lạnh nói: “Em không cần, dù sao có anh là được.” “Haiz, đây là em nói đó.” Trang Hào đùa giỡn cười một tiếng. Hoa Kì chắc chắn nói: “Không sai, dù sao có anh ở đây, làm hôn lễ hay không cũng không có gì khác nhau.” Hoa Kì nói những lời này ra khỏi miệng, nhiều năm sau khi lấy được giấy chứng nhận liền đi kèm hai chữ ‘ hối hận ’. Hoa Kì đi theo sau lưng Trang Hào trở về nhà, vừa vào cửa Trang Hào liền cởi sạch trơn, Hoa Kì nhìn mà con ngươi suýt rụng xuống đất, nuốt nước miếng nói: “Anh, làm trước một pháo rồi đi tham gia hôn lễ sau được chứ?” Trang Hào đưa lưng về phía Hoa Kì, đưa tay lấy ra bộ quần áo trong ngăn kéo: “Không cầu một vào một ra khẽ run rẩy, chỉ cầu chân tâm thật ý cả đời, lời này không phải em nói sao? Về sau chúng ta đừng làm nữa, cứ chân tâm thật ý qua cả đời thôi.” Hoa Kì nhất thời ngũ quan đều vặn vẹo, kêu rên nói: “Em không có ý đó, ý của em là, ai nha...... Con mẹ nó chứ.” Hoa Kì tức giận vội vô cùng. Trang Hào mặc vào một cái quần lót màu xám tro, xoay người cười nói: “Ý em là gì?” Hoa Kì uất ức nói: “Cả đời thì thật dài, chúng ta phải đập pháo để tiêu bớt thời gian đi chứ?” Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nhanh thay quần áo, thay bộ ngày hôm đó em mua đi, vừa khéo để anh xem một chút, Hoa tiểu cẩu nhà anh chưng diện lên thì thế nào.” Hoa Kì vừa nghe Trang Hào muốn cậu mặc bộ quần áo kia thì hưng phấn hai mắt toát ra kim quang, không nói hai lời liền lôi đồ ra khỏi bao, lấy tốc độ nhanh nhất thay vào, đứng ở trước mặt Trang Hào nói: “Anh, thế nào? Em đẹp trai không?” Trang Hào khoanh tay nhìn, cười nói: “Nhân khuông cẩu dạng.” “Vì sao lại nói nhân khuông cẩu dạng, là đẹp trai hay không đẹp trai hả?” Hoa Kì cúi đầu nhìn quần áo trên người, quần thường màu đen, áo sơ mi màu trắng, giày da còn bóng loáng tỏa sáng. “Đẹp trai, dĩ nhiên đẹp trai.” Trang Hào đi tới ôm bả vai Hoa Kì đi ra ngoài: ” Hoa tiểu cẩu nhà anh đẹp trai nhất.” Hoa Kì cười ha hả nói: “Anh, em và anh nói chuyện này đi.” “Chuyện gì?” Hoa Kì dừng ở cửa, chỉ vào hộc tủ nói: “Có thể cho em mượn sợi dây chuyền vàng lớn mang được không?” “!@#$%$@, em dám đánh chủ ý sợi giây chuyền của anh?” Trang Hào cười nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, giây chuyền kia quá tục, không hợp với bộ quần áo trên người em, nếu em thích, ngày khác anh đi quán vàng đánh tan, làm cho em một sợi mảnh để mang sau.” “Cứ quyết định như vậy đi, không được hối hận.” Trang Hào hé miệng cười: “!@#$%$@, quân tử nhất ngôn Tứ Mã Nan Truy.” Hôm nay là ngày thứ ba mươi Trang Hào đi làm ở đơn vị mới, hầu như đều quen hết đồng nghiệp, người chọn buổi chiều để kết hôn này coi như là một đồng nghiệp tương đối tốt với Trang Hào ở trong đơn vị mới, người nọ có ngoại hiệu là Cẩu ca, quả thật người cũng như tên, dáng dấp thật giống chó Bắc Kinh. Trong nhà Cẩu ca coi như có chút tiền, ngày kết hôn chọn khách sạn ba sao, đồ trang trí bày đầy, nhiều tới mức nước chảy không lọt. Hoa Kì và Trang Hào ngồi ở trong taxi, mắt nhìn con đường đông nghịt đi không nổi này, chỉ có thể xuống xe đi bộ tới. Người người chen nhau đi trên đường phố, Hoa Kì đông nhìn một chút tây xem một chút, thỉnh thoảng thấy cô gái xinh xắn còn trêu chọc Trang Hào: “Anh, anh xem cô gái kia đẹp không, anh thích không?” Trang Hào nhếch môi nói: “Bớt mẹ nó nói dóc đi.” Hoa Kì che miệng cười trộm, sau đó lại chỉ vào một phụ nữ trung niên nói: “Anh, dạng này anh thích không?” Trang Hào thuận thế nhìn qua, khinh bỉ nói: “Em cho rằng anh thiếu hụt tình thương của mẹ sao?” “Không thích thì thôi.” Hoa Kì hất mặt, tiếp tục vừa đi vừa nhìn, lúc cậu và Trang Hào đi ngang qua siêu thị rượu thuốc thì Hoa Kì đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc, vội vàng níu Trang Hào lại, nói: “Anh, anh xem người nọ có phải Bàng Suất hay không?” —–
|
Chương 81: Ngầm hiểu lẫn nhau. Hoa Kì rời đi thành nhỏ được một khoảng thời gian rồi, rất nhiều người, rất nhiều việc ở đây bất tri bất giác, từ từ trở nên nhạt nhẽo hơn, tỷ như Bàng Suất, từ ngày cậu rời khỏi thành nhỏ đến nay, chưa từng nghĩ đến người này, cũng không phải ở trong đầu cậu không còn nhớ về Bàng Suất, mà là Hoa Kì thật sự không tìm được lý do để nghĩ đến Bàng Suất. Nhìn qua cửa kính của siêu thị, Hoa Kì rõ ràng thấy Bàng Suất đang cúi đầu, nhìn vào bên trong quầy. Đã lâu lắm rồi không gặp nhau, Hoa Kì cảm thấy như ảo ảnh, Bàng Suất khác hơn trước kia nhiều, trên mặt đầy vẻ phiền não và mệt mỏi, sắc mặt hơi vàng vọt, nhưng mà, những cái này cũng không ảnh hưởng mấy đến phong thái của hắn, vẫn còn có cảm giác rất tự nhiên. Hoa Kì cùng Trang Hào đứng ở cách đó không xa, hai người đồng thời cùng nhìn về phía siêu thị, trầm mặc một lúc, Hoa Kì hỏi Trang Hào, có cần tới chào hỏi hay không, Bàng Suất đang đứng nhả khỏi vào không khí. Bàng Suất rất tinh mắt, lúc đẩy cửa ra, liếc mắt đã nhìn thấy 2 người đứng đó. Bàng Suất đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười, từ từ đi đến chỗ Hoa Kì và Trang Hào. “Đã lâu không gặp.” Bàng Suất bình tĩnh nhả khói, rồi lại hút điếu khác: “Tôi nghe người ta nói hai người đã chuyển tới đây, không ngờ lại gặp hai người, dạo này thế nào? Gần đây có làm ăn được gì không?” Giọng điệu của Bàng Suất giống như một người bạn đang quan tâm hỏi han, không có cảm giác xa lạ. Trang Hào thấy Bàng Suất như thế cũng không lạnh mặt xa cách, ngược lại nhẹ giọng nói: “Cũng ổn, còn cậu thì sao?” Bàng Suất thở dài một tiếng, tiếp tiện tay đưa bao thuốc lá cho Trang Hào: “Tôi ở chỗ kia chẳng làm ăn được gì nữa.” Bàng Suất nhìn Trang Hào, cười nói: “Có thời gian rảnh không? Tìm chỗ uống cốc nước nói chuyện!” Trang Hào ngậm lấy điếu thuốc, lông mày hơi dãn ra: “Được.” Bàng Suất cười nhạt: “Đúng vậy, mau đi thôi.” Bàng Suất tự chọn chỗ ăn cơm, lúc đi trên đường, Hoa Kì len lén thì thầm to nhỏ cùng Trang Hào, nói Bàng Suất hoàn toàn khác trước kia. Trang Hào cũng gật đồng ý, nhưng không nói thêm gì. Quán cơm khá nhỏ, nằm trong một khu đông dân cư. Lúc ba người đến, Bàng Suất rút ra hai điếu thuốc, trong đó một điếu đưa cho Trang Hào. Lúc Trang Hào nhận lấy điếu thuốc, Bàng Suất hé miệng cười nói: “Anh em hiện tại không bằng trước kia, hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn, hai người thông cảm.” “Thao.” Trang Hào mắng một tiếng, đốt điếu thuốc xong mới nói: “Cậu bây giờ cũng dám ở trước mặt tôi nói mình sa cơ lỡ vận à? Không sợ tôi cười cho thối mũi hả?” Bàng Suất nhún nhún vai: “Nếu như tôi không nói, thì mấy đàn em của anh cũng nói mà thôi, huống chi sự thật là như vậy mà, tôi còn che dấu làm gì nữa? Mất công lòng vòng.” Thật ra thì, Trang Hào đối với Bàng Suất không phải là căm thù chán ghét, ngược lại là Bàng Suất, mỗi lần thấy Trang Hào đều xù lông mèo, không nhe răng toét miệng khoe uy phong thì cả người sẽ khó chịu. Hôm nay thấy Bàng Suất bình tĩnh tự nhiên như thế, những bực tức lo lắng trong lòng cũng theo gió bay đi cả rồi. Bàng Suất nhả khói, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đảo mắt nhìn Hoa Kì, cười nói: “Nói thật ra, tôi thật sự rất hâm mộ anh, trước kia cũng thế.” Trang Hào hiểu ý tứ của Bàng Suất, không hỏi lại, Hoa Kì thì lại vì Bàng Suất cứ nhìn cậu mãi nên thuận miệng hỏi: “Có gì mà phải hâm mộ chứ” “Ai......” Bàng Suất thở dài một tiếng, chép chép miệng nói: “Tôi không phải hâm mộ cậu, là hâm mộ Trang Hào.” Bàng Suất hơi nhếch miệng, cười nói: “Trước kia, lúc tôi chỉ biết đi đánh lộn cả ngày mà không chịu chăm chỉ làm việc thì Trang Hào đã có một đoàn xe riêng của mình rồi, lúc ấy tôi vẫn không biết Trang Hào, có một lần, anh em mang tôi đi tham gia đám cưới của dì Trang Hào, đấy là lần đầu tiên tôi gặp anh ta. Lúc ấy tôi cố ý đi lên chào hỏi Trang Hào, mà anh ta thật chẳng nể mặt mũi của tôi, chỉ ậm ừ đáp lại, mắt cũng chẳng thèm nhìn. Từ lúc đó trở đi, tôi đặc biệt không ưa gì anh ta cả, cứ cảm thấy rất ức chế, nghĩ rằng không phải chỉ có mỗi đoàn xe cỏn con thôi sao, tôi đây cũng làm được.” Trang Hào nghe xong không biết nói thế nào, cẩn thận nhớ lại, anh thật sự không thể nhớ ra. “Ai......” Bàng Suất thở dài lần nữa, lại nói tiếp: “Thật ra, lúc Chương Viễn còn sống, hắn ta đã từng nói với tôi, hắn và anh là anh em lớn lên bên nhau từ bé, nhưng dù làm cái gì cũng không thể theo kịp anh, đến lúc ăn cơm tối, ba mẹ hắn đều sẽ càu nhàu nói mày sang mà nhìn Trang Hào kia kìa, trẻ thế mà đã làm ra tiền rồi, nhìn lại mày đi, ngày nào cũng chỉ biết cùng Chương Thỉ chạy loạn khắp nơi, liệu làm nên cái trò trống gì không?” Bàng Suất càng nói càng thấy buồn cười, bất đắc dĩ chỉ có thể cười đau khổ, nhìn Trang Hào nói: “Lúc ấy anh đáng hận bao nhiêu biết không?” Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Thì sao chứ?” “Sao là sao chứ?” Bàng Suất lắc lắc đầu, nhìn thấy người phục vụ đã đem đồ ăn tới, đợi cô phục vụ sắp xếp đồ ăn lên bàn, liền gọi thêm hai chai Ngưu Nhị, rượu được đặt trên bàn ăn, Bàng Suất hết sức hào phóng thay Trang Hào rót đầy ly, mà trong mắt của hắn cũng có sự tồn tại Hoa Kì, thấy cậu không dám uống nhiều đành tự chừng mực mà rót vậy. Bàng Suất không vội vã chạm cốc cùng Trang Hào, mà một tay để lên bàn, ý vị sâu xa liếc Trang Hào một cái, cười nói: “Nói thật, coi như tôi vẫn còn may mắn, ít nhất đỡ hơn Chương Viễn nhiều, bởi vì bố mẹ tôi đều không biết anh, nếu không ngày nào tôi cũng phải nghe lời chỉ trích của bố mẹ mất.” Bàng Suất ngước đầu, cười khổ nói: “Lúc tôi lên trung học, ngồi cùng bàn là hàng xóm nhà tôi, bề ngoài cậu ta cũng chỉ là 1 đứa bình thường nên lúc ấy chúng tôi là bạn tốt nhất của nhau, cậu ta học rất giỏi, cuộc thi nào cũng đứng ở trong top 5, mà tôi suốt đời chỉ có đội sổ, mỗi lần cầm bài thi về nhà, mẹ tôi luôn luôn nổi nóng, mắng tôi không có tí tiền đồ nào cả, không chịu học hỏi cậu ta, cũng gia đình như thế mà sao con người ta có thể học giỏi như vậy?” Bàng Suất càng nói trong lòng càng không có cảm giác: “Sau này, tôi dần dần xa lánh cậu ta, không bao giờ nữa chơi với cậu ta nữa.” Hoa Kì nghiêm túc cẩn thận nghe, không khỏi cảm động, bởi vì chuyện này mình cũng từng gặp qua. Hoa Kì từng suy tư qua vấn đề này, tại sao bố mẹ luôn so sánh con cái nhà mình với con nhà người khác? Do ghen tị? Hay là không chịu nổi đả kích? “!@#$%$@, tôi chưa uống mà đã say rồi, các người coi như cái gì cũng chưa nghe thấy nhé.” Bàng Suất hung hăng vỗ bàn ăn, điều chỉnh lại suy nghĩ, rồi lại uống rượu: “Nào cùng tôi cạn hết chén này đi.” Trang Hào không chút do dự giơ ly rượu lên, chạm cốc, ngửa đầu uống một hớp hết sạch. “A...... Thật là quá thoải mái.” Bàng Suất gắng gượng tỉnh táo trong hơi men, còn nói: “Đừng để tôi tự mình độc diễn chứ, hai người cũng mau nói gì đi.” Trang Hào cười nói: “Cậu muốn chúng tôi nói cái gì đây?” “Cái gì cũng được, hay là...... Nói về cuộc sống hiện tại của hai người đi.” Trang Hào suy nghĩ một chút nói: “Tôi bây giờ làm việc ở một mỏ than, công việc chính là xuống giếng khai thác than, Hoa tiểu cẩu bây giờ đang tắm kì ở một hồ tắm nhỏ gần trường trung học, tiền lương tổng cộng chưa được 6000.” “Con mẹ nó chứ......” Bàng Suất tương đối khiếp sợ, lập tức dơ ngón cái lên với Trang Hào, nói: “Anh là loại người gì vậy, công việc nặng nhọc như thế mà anh cũng cam mình làm sao.” Trang Hào cười khổ nói: “Không sợ cậu chê cười, tôi đây đang muốn Đông sơn tái khởi một lần nữa đấy.” Ánh mắt vô hồn của Bàng Suất bỗng trở nên chói sáng: “Anh muốn mở mỏ than à?” Trang Hào gật đầu một cái: “Nhưng không biết có được không.” “Rất hay.” Bàng Suất luôn miệng bội phục, rồi lại lộ vẻ khổ sở nói: “Ý tưởng thì hay, nhưng mở mỏ than cần không ít tiền đầu tư, còn phải có giấy cấp phép của nhà nước, phiền toái lắm.” “Những thứ này tôi đều biết, cứ từ từ làm thôi.” Những thứ này Trang Hào vốn đã nghĩ qua cả rồi. “Haizzzz, chúng ta còn có cái gì mà chưa xông pha chứ? Không thì sao mà sống được, học thức thì không có tiền bây giờ cũng không, già rồi cũng phải cô độc.” Nói xong, Bàng Suất đảo mắt quan sát Hòa Kì ngồi một bên không hề lên tiếng, lại nhe răng cười nói: “Không cần lo, bây giờ anh là hổ lạc bình dương vẫn có người nguyện ý đi theo anh đó thôi.” Trang Hào và Bàng Suất đều dõi mắt nhìn Hoa Kì, cười nói: “Cậu ta là đồ ngốc, không thể thể dùng óc người bình thường để suy nghĩ.” “Thôi đi, đang có phúc mà không biết hưởng, nếu như vào lúc này Hoa Kì nguyện ý đi theo tôi…tôi bảo đảm cung phụng cậu ta như tổ tông ấy.” Vừa dứt lời, Bàng Suất tự biết mình nói sai, vội vàng bồi thêm một câu: “Nhưng đáng tiếc, tôi không có hứng thú với đàn ông.” Trang Hào cười yếu ớt: “Không nói vấn đề này nữa, cậu đến đây làm gì vậy?” Bàng Suất chợt tắt nụ cười, cau mày nói: “Người xui xẻo uống nước lạnh cũng tắc kẽ răng, Chương Thỉ, kể từ lúc anh và Chương Viễn xảy ra chuyện, hắn hướng tất cả công kích vào tôi, thật ra thì, đoàn xe chỗ chúng ta cũng nhiều, kiếm tiền cũng dần khó khăn, nếu Chương Thỉ không vụng trộm giở trò, chỗ của tôi cũng chẳng tồn tại được lâu, cũng có ngày đóng cửa thôi.” Trang Hào im lặng gật đầu, Bàng Suất và anh có cảm giác giống nhau, đoàn xe nếu muốn tiếp tục duy trì thì phải bỏ tiền ra mà tu bổ lại, sửa đi sửa lại, tiền của cũng dần hao hụt, kết quả cuối cùng cũng là công dã tràng. Nghĩ như vậy, Trang Hào lại hỏi: “Thế còn Ngũ Hành thì sao?” Bàng Suất hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói nữa, sau khi Chương Thỉ thấy đoàn xe của tôi xảy ra chuyện, lập tức lấy lí do đó giải trừ hợp đồng, tôi đây không thích miễn cưỡng người khác bao giờ, không nói hai lời liền đồng ý, nhưng lúc hắn bỏ đi, Ngũ Hành liền xảy ra vấn đề, tiền bạc cung ứng không đủ, tiền lương của nhân viên không trả nổi, chỉ có thể đến đâu hay đến đó, cuối cùng vẫn phải mượn tiền bên ngoài bổ sung vào.” “Ngũ Hành cũng đóng cửa rồi sao?” Trang Hào nhẹ giọng hỏi. Bàng Suất nhếch khóe miệng, khuôn mặt lộ ra vẻ khổ sở: “Không liên quan, muốn tiếp tục buôn bán thì phải quăng tiền, tôi giờ chỉ còn ít tiền, là số tiền lúc đầu ký kết hợp đồng với Chương Thỉ, nhưng số tiền ít ỏi này cũng chẳng đủ để duy trì hoạt động bình thường của Ngũ Hành, nghĩ thôi cũng thấy khó khăn rồi.” Bàng Suất cầm điếu thuốc ngậm lên môi lần nữa, sau khi phả một hơi dài, nói tiếp: “Tôi nói cho anh biết, ngàn vạn lần đừng tin cái gì gọi là tình nghĩa anh em, lúc anh có tiền, bọn họ xum xoe dán lấy anh, một khi anh hổ lạc bình dương rồi, một bóng người cũng không thấy, muốn mượn 1 xu của bọn họ so với chết còn khó hơn.” Bàng Suất nói ra những lời này, Trang Hào cảm thấy khó chịu trong người. “Tôi nói này Trang Hào, anh và Chương Thỉ trước kia không phải là anh em tốt của nhau hay sao? Làm sao anh lại không phát hiện ra hắn là người thế nào?” Bàng Suất hỏi. Trang Hào trầm mặc, mang theo vẻ mặt không thoải mái nói: “Thời gian xa cách quá lâu, không thể nào nhận ra.” “Tôi cũng vậy, Chương Thỉ ở trong ngục lâu như thế, chắc hẳn ở lâu nên thay đổi ở trong rồi.” Bàng Suất mang theo ánh mắt khinh bỉ nói: “Sao hắn lại vào tù? Chuyện như vậy anh chắc chắn phải biết chứ?” Trang Hào ừ một tiếng: “Khi đó chúng tôi còn đi học, có một lần tôi và Chương Thỉ, Văn Đào, Quách Tĩnh, còn có Chương Viễn và mấy người nữa đi đến hồ tắm, đúng lúc đụng phải một đám côn đồ, xem chừng là bọn họ nhìn chúng tôi không vừa mắt, lúc đi ra thì bị bọn chúng chặn lại, không nói hai lời liền xông lên đánh, trong đám đó còn có 2 người mang theo dao, cũng không biết sao, đánh 1 lúc Chương Thỉ đâm ngã tên kia, khi ấy Chương Thỉ là lớn nhất, nên phải đứng ra che chở cho bọn tôi.” Bàng Suất bừng tỉnh hiểu ra, cùng Trang Hào nhìn thẳng nhau rồi nhíu mày, hai người đều ngầm hiểu.
|
Chương 82: Không tưởng được. Chuyện của Chương Thỉ gác qua một bên không nói tới, uống một lúc, Bàng Suất đã bắt đầu gà gà say, vào lúc này lại đang lo lắng đến việc mẹ mình ngã bệnh nằm viện, các chuyện xảy ra liên tiếp khiếm Bàng Suất thở không nổi. Nhưng mà, có một điều hắn không bao giờ ngờ rằng, ở gần thì chẳng gặp nhau mấy, tự dưng lại gặp ở nơi này, vô tình gặp Trang Hào cùng Hoa Kì, đời thật nhiều cái không ngờ được. Bình thường gặp mặt là kẻ thù, bây giờ ngồi ăn hàn huyên như bạn tri giao, đúng như câu nói, trên thế giới này, không có ai vĩnh viễn là kẻ thù, cũng chẳng có ai là bằng hữu suốt đời cả. Nhìn lại Trang Hào, tâm tình hai người bây giờ quả thật là giống nhau, mặc dù bên cạnh còn có Hoa Kì, nhưng rất nhiều lời anh là không thể nói với Hoa Kì. Anh tình nguyện đem toàn bộ đau khổ và buồn bực cất dấu trong lòng cũng không nguyện ý than thở nửa câu với Hoa Kì, đây là chút tôn nghiêm đàn ông cuối cùng của anh. Mà thực sự, Trang Hào cũng muốn tìm một người nói những tâm sự chất chứa ở trong lòng. Trước kia anh từng nghĩ tâm sự với Quách Tĩnh, nhưng Quách Tĩnh quả thật không phải là người có thể tâm sự quá nhiều, có lúc cậu ta thật không biết điều, rất lỗ mãng, nói không chừng bị người đâm mà miệng vẫn sẽ không ngừng được, toàn làm ra những điều dại dột. Cùng một thời lận đận, thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này Trang Hào cùng Bàng Suất chạm mặt đều do trời cao an bài, từ thù địch thành anh em trên bàn nhậu, đó cũng có thể coi là duyên phận đi. Trên bàn rượu, Trang Hào và Bàng Suất nâng ly cạn chén uống khí thế ngất trời, mà Hoa Kì ngồi một bên lặng lẽ bồi rượu, trong lòng buồn bực cũng chẳng chen vào chuyện của hai người, thỉnh thoảng cũng nở nụ cười đáp lại chuyện của bọn họ. Như Bàng Suất nói, ưu điểm lớn nhất của Hoa Kì là rất hiểu chuyện, dù ở đâu cũng không gây phiền toái cho người khác, thật là hiếm có khó tìm. Trang Hào tương đối đồng ý với lời nhận xét của Bàng Suất, hiếm có khi nào Trang Hào kéo lấy cậu giữa chốn công cộng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Bàng Suất nhìn động tác thân mật của bọn họ, yêu thích và ngưỡng mộ vô cùng, không khỏi chậc 1 tiếng, tiếp tục ngửa đầu uống hết một li rượu, cảm giác cay xè kéo dài từ miệng xuống dạ dày, trên thực ra là đang cố che giấu cảm xúc của mình, dường như không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt được cảm xúc trong lòng hắn bây giờ. Bữa cơm này kéo dài đến hơn chín giờ, vừa đúng thời gian đông khác của quán ăn nhỏ. Mà lúc này hai người kia đã uống say mèm rồi, dưới mặt bàn rải đầy các chai rượu rỗng, thấy hai người kia chắc không có ý kết thúc cuộc hàn huyên tâm sự này, bất đắc dĩ, Hoa Kì không thể làm gì khác hơn là tự đi tính tiền, phải mất rất nhiều sức lực mới lôi được 2 con ma men này từ quán ra ngoài. Hoa Kì nghĩ thầm kéo hai người về nhà trước, sau đó để bọn họ ngủ một giấc, hôm sau tỉnh lại sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Ai ngờ nghĩ thì như vậy, nhưng tắc xi chạy đầy đường chẳng ai chịu chở bọn họ cả, thử nghĩ, nếu như Hoa Kì là một tài xế, chắc chắn cũng chẳng chịu chở 2 con ma men này đâu? Ngộ nhỡ ói ở trong xe, mất công phải đi dọn 1 đống bầy nhầy, kinh chết đi được. Hoa Kì đứng ở trên đường cái hơn nửa ngày, tức giận nhẫn nhịn mãi mới ngăn được một chiếc xe ba bánh chở thóc đang đi. Hoa Kì thương lượng với tài xế một lúc, lúc này mới xem Bàng Suất và Trang Hào như 2 con heo nhét vào phía sau toa xe, sau đó xe lăn bánh về nhà. Chuyện cũng không đơn giản như tưởng tượng, hai con ma men nốc đầy rượu, ầm ĩ không thôi, lại vật lộn điên hơn nửa tiếng đồng hồ. Lúc vừa mới vào cửa, hai người như cùng hẹn trước, đồng thời ói hết ra, đợi sau khi bọn họ ói xong, Hoa Kì liền nhìn ra ngoài cửa cảm thán, người tốt cuối cùng vẫn phải chịu thiệt thôi. Hoa Kì biết rõ tâm tình bọn họ không tốt, dù thế nào cũng phải có chỗ phát tiết, nhưng uống say như vậy cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu. Nếu biết trước sẽ thành như bây giờ, Hoa Kì nên ngăn bọn họ ngay từ đầu, để cho bọn họ uống một tí thôi. Hoa Kì một trước một sau kéo hai người vào nhà, sau khi trải chăn trải chiếu đàng hoàng mới đưa bọn họ vào nằm, sau đó đành phải tự mình đi dọn dẹp bãi chiến trường. Hoa Kì chổng mông quét dọn bãi nôn vào trong thùng giác, lấy nước cọ sạch mặt đất, mạnh tay khiến bàn chải cọ kêu soàn soạt liên tục. Lúc cậu đang tập trung làm việc, cách đó không xa có tiếng người cười dài vọng lại. Hoa Kì buồn bực nghiêng đầu sang, nhìn thấy Cao Quân đang đứng đấy cười đểu. “Anh cười cái gì?” Hoa Kì buồn bực nói. Cao Quân khẽ nhíu mi: “Hoa Kì, anh cậu uống rượu sao?” Hoa Kì gật đầu một cái: “Ừ, uống nhiều lắm, hơn chục chai chứ ít gì.” Cao Quân híp mắt cười: “Tôi thấy còn một người nữa, là ai vậy?” “A, là một người bạn cũ ý mà.” Hoa Kì vừa nói vừa cọ rửa mặt đất. Cao Quân gật đầu một cái, suy nghĩ một lúc mới nói: “Hắn có thích nam không?” Hoa Kì chợt ngẩng đầu lên: “Anh đừng có nghĩ, hắn là trai thẳng, vốn không có hứng thú với đàn ông.” Cao Quân rất không đồng tình, bĩu môi: “Tôi đã nói cái gì đâu, sao cậu phản ứng mạnh như thế? Hay...” Cao Quân không biết xấu hổ nhướng mày, cười giỡn nói: “Cậu và hắn đang léng phéng với nhau?” “Anh đừng có mà nói bậy, tôi với hắn chẳng xấu xa thế đâu.” Hoa Kì bị Cao Quân nói như thế cảm thấy có chút lúng túng, vội vàng dọn dẹp thật nhanh, nhanh chóng đi vào nhà tránh mặt Cao Quan. Hoa Kì vừa vào nhà liền đơ một lúc, hai ông tướng nằm ngủ không có hình tượng tí nào. Người nằm sấp, người kia chổng vó lên trời, trong không khí toàn mùi rượu. Hoa Kì thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn là ôm chậu rời khỏi phòng lần nữa. Mệt nhọc cả ngày, cả người Hoa Kì dính đầy mồ hôi, đành đi tắm rửa qua một chút. Lúc tắm xong còn gặp phải Giang Hạo vừa mới về. Giang Hạo ôm một túi trái cây, bắt gặp Hoa Kì từ trong phòng tắm đi ra thì hơi ngạc nhiên: “Tắm à?” “Ừ, tắm.” Giang Hạo cười cười, giơ tay lên nói: “Có trái cây ướp lạnh đây, cậu muốn ăn quả gì?” Hoa Kì cùng Giang Hạo biết nhau đã khá lâu, vừa là bạn cũng là thầy trò, rất tự nhiên cười nói: “Sầu riêng đi.” Giang Hạo cười mở túi ra, lấy hộp sầu riêng đưa cho Hoa Kì, mắng đùa: “Thằng nhóc cậu khôn lắm cơ, sầu riêng bây giờ đắt lắm đấy.” Hoa Kì cợt nhã nói: “Sao nào? Không muốn cho à?” “Sao lại không cho, mau ăn đi.” Giang Hạo đưa sầu riêng tới. Hoa Kì nhận lấy, hít hà, nói: “Người khác đều chê mùi sầu riêng hôi, nhưng tôi lại không thấy như vậy, rất thơm, nhỉ?” (Snoo: ta đã cố nhưng không thể nào mê nổi cái mùi sầu riêng, ăn thì được, mỗi tội vừa ăn vừa phải bịt mũi) “Tôi cũng thấy nó rất thơm.” Giang Hạo nhìn Hoa Kì khẽ mỉm cười: “Được rồi, lấy về ăn đi, tôi cũng mang sang cho Cao Quân một ít.” Nói xong, Giang Hạo xách đồ đi đến chỗ Cao Quân. “Cái đó......” Hoa Kì muốn nói lại thôi. Giang Hạo nghe tiếng dừng bước, tò mò quay đầu lại: “Sao vậy? Có chuyện gì?” Hoa Kì do dự một hồi lâu: “Ưkm, thật ra thì, Cao Quân thật sự rất thích anh, nhưng anh ấy sợ anh không ưng anh ấy thôi.” “Tôi biết.” Giang Hạo mím môi: “Được rồi, chuyện của chúng tôi cậu đừng quan tâm, mau về đi.” Nhìn bóng lưng Giang Hạo, Hoa Kì có cảm giác nói không nên lời, mặc dù cậu và Cao Quân quen nhau không lâu nhưng cậu vẫn có thể hiểu tình cảm của Cao Quân. Cậu và Cao Quân mặc dù đều ở dưới (bi đè),nhưng dầu gì cũng là một người đàn ông, lúc chưa quen Trang Hào, cứ nhìn thấy trai đẹp là 2 mắt sang như sao. Cho nên nói, Cao Quân một khi đã xác định được mục tiêu, một khi có người nguyện ý muốn hắn rồi, mục tiêu dĩ nhiên sẽ cố định. Cho nên nói, Hoa Kì cũng muốn giúp anh ta một chút. Hoa Kì đưa sầu riêng về phòng, Trang Hào và Bàng Suất vẫn đang say sưa giấc nồng. Cậu để chậu xuống đất, ngồi xếp bằng trên mặt đất, dựa vào tường, vừa ăn vừa hưởng thụ không gian yên tĩnh. Hoa Kì rất ít khi ăn sầu riêng, thứ nhất là vì quá đắt, thứ hai là mỗi lần ăn sầu riêng thì lại làm cho phòng bay đầy mùi, bị mẹ mắng hơn nửa tiếng mới xong. Giang Hạo cho Hoa Kì thật đúng lúc, vài miếng liền chén hết sạch, hài lòng, Hoa Kì liền mặc quần cộc trùm chăn ngủ ở chân tường. Nửa đêm, Hoa Kì nóng quá tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi, trước ngực còn có một cánh tay đang đè lên, mở mắt liền giật mình. Hoa Kì từ từ nghiêng đầu qua, liếc nhìn Bàng Suất đang nằm bên cạnh, hắn ngủ trầm ổn, hô hấp đều đều. Hoa Kì nhẹ nhàng nhấc tay Bàng Suất ra, từ từ bỏ vào trong chăn, mãi mới thở phào nhẹ nhõm. Mà lúc này, Hoa Kì làm thế nào cũng không ngủ được, đầu óc trống rỗng nhìn trần nhà. “Ưm......” Bàng Suất rên lên một tiếng, đột nhiên giơ cánh tay lên, xoay thân hình, cánh tay lần nữa khoác lên trên người của Hoa Kì. Lúc Hoa Kì đang định tránh ra, bắp đùi Bàng Suất cũng theo tới, thật giống như cả người cậu đều bị hắn kéo vào trong ngực. Hoa Kì không thích cảm giác này tí nào cả, thử đẩy Bàng Suất một cái nhưng không có hiệu quả gì. Bất đắc dĩ, Hoa Kì chỉ có thể dùng sức đẩy hắn ra. Bất chợt, Hoa Kì cảm thấy được điều gì đó, vừa nghiêng đầu liền thấy một đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình chằm chằm, thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của mình từ trong con ngươi của hắn. “Anh........ anh đã tỉnh?” Hoa Kì lúng túng nói. Bàng Suất mở trừng hai mắt không lên tiếng. “Anh khát không? Tôi lấy nước cho anh uống nhé?” Hoa Kì không biết nói gì hơn. Bàng Suất vẫn như cũ không lên tiếng, cánh tay ôm thật chặt Hoa Kì. Hoa Kì cố gắng lách ra, nhỏ giọng nói: “Anh định làm gì?” “Không có gì.” Bàng Suất nhỏ giọng đáp lại, cánh tay lại ôm càng thêm chặt. Một lát sau, Bàng Suất tới gần, cằm chống trên bả vai Hoa Kì, nói: “Hoa Kì, để tôi ôm 1 lát.”
|
Chương 83: An ủi. Trong phòng, Trang Hào đột nhiên lật người, âm thanh ngắn ngủi đi qua, cả phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Lúc Trang Hào lật người, Hoa Kì sợ đến thót cả tim. Bàng Suất thì vẫn kiên định ôm Hoa Kì, thỉnh thoảng dùng cằm cọ cọ trên bả vai Hoa Kì. Hoa Kì đành chịu đựng không dám hé răng, một lát sau, xác định Trang Hào không tỉnh Hoa Kì mới dám có động tác. Bàng Suất bị Hoa Kì bắt được cánh tay lại càng thêm dùng sức ôm, nhỏ giọng nói, “Cậu sợ Trang Hào phát hiện sao? “ Hô hấp của Bàng Suất nhẹ nhàng quét qua lỗ tai Hoa Kì, từng trận ngưa ngứa khiến cậu càng thêm lúng túng, cảm giác này nói như thế nào đây? Có chút giống như đang vụng trộm, nhưng cậu không hề muốn thế này. “Chớ lộn xộn, tôi chỉ ôm 1 lúc thôi, không làm gì khác cả.” Bàng Suất ôm chặt lấy Hoa Kì, cả đùi cũng gác lên thân cậu. Trong nháy mắt, Hoa Kì lại cảm nhận được lông chân hắn cọ lên da cậu, nhịp tim bỗng đập liên hồi như trống trận. “Đứng có ép tôi.” Hoa Kì cự tuyệt, nhỏ giọng nói: “Mau ngủ đi, ngày mai tôi còn phải đi làm đấy.” Bàng Suất say rượu mới tỉnh, thở ra vẫn đầy mùi rượu, bờ môi của hắn dán rất gần rất gần, trong phòng có ánh sáng mờ mờ, mắt hắn hơi nheo lại, nhỏ giọng nói: “Anh chỉ ôm một lúc thôi, không làm gì hết.” Bàng Suất điều chỉnh tư thế, ôm chặt lấy Hoa Kì. Hoa Kì không thể nào hình dung cảm giác trong lòng là gì, cái từ “anh” này, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Bàng Suất xưng hô như vậy. Bàng Suất nhẹ nhàng xưng hô như thế khiến Hoa Kì không thể nào kháng cự được, liền dứt khoát để mặc hắn ôm cậu như vậy. Bàng Suất thấy Hoa Kì không giãy dụa nữa, hai mắt cậu nhắm lại, dường như đang giả vờ ngủ thiếp đi nhưng vẫn không thể nào giả vờ cho giống được. Tay của Bàng Suất khoác lên người Hoa Kì,tiếng tim đập cuồng loạn trong bóng đêm vô hình vạch trần vẻ ngụy trang của Hoa Kì. “Tim đập nhanh như vậy?” Bàng Suất giọng nói có chút cười cợt, nhỏ giọng thì thầm. Hoa Kì không dám mở mắt, khẽ ừ một tiếng rồi im bặt. “Sợ tôi sẽ cưỡng bức cậu sao?” Hoa Kì cả kinh, cặp mắt bỗng dưng mở thật to: “Rốt cuốc là anh có định ngủ hay không? Chẳng phải anh đã kết hôn rồi sao? Mà anh nói anh không có hứng thú với nam giới mà.” Ngón tay Bàng Suất nhẹ nhàng lướt trên cánh tay Hoa Kì, mỉm cười nói: “Cậu nhìn tôi giống người đã kết hôn rồi sao? Cậu tưởng ai cũng giống cậu chắc? Trang Hào không còn đồng nào trong người mà cậu vẫn nguyện ý đi theo anh ta.” Hoa Kì sửng sốt: “Chưa kết hôn sao?” Bàng Suất uất ức gật đầu một cái: “Chưa, không tiền thì chẳng lấy được vợ….” Bàng Suất đột nhiên ngẩng đầu lên, tiếp tục xem Hoa Kì là gối đầu, nằm trên ngực cậu nói: “Nhiều khi tôi thấy rất hối hận, vì sao lúc đầu mình không cố gắng học hành, nếu chăm chỉ, bây giời chắc tôi đang thi đại học, trở thành một sinh viên, kiếm việc làm một tháng cũng được mấy ngàn, nói không chứng lúc ấy cuộc đời tôi có thể yên bình rồi.” “Chưa đến đường cùng thì chưa buông tay, anh đừng suy nghĩ quá nhiều.” Hoa Kì an ủi hắn: “Tôi có thể tâm sự với anh những chuyện chất chứa ở trong lòng được không?” Bàng Suất rất là vui mừng: “Tôi cầu còn không được nữa là.” Hoa Kì do dự một lát, chưa kịp mở miệng, Bàng Suất đột nhiên để cánh tay ở dưới đầu cậu, cười nói: “Nói đi.” Hoa Kì bất đắc dĩ, nói: “Có lúc tôi rất muốn nói với Trang Hào rằng, đừng mãi mê kiếm tiền, nếu như anh ấy yêu tôi, hãy cùng tôi dọn về nhà, làm gì cũng được, không đến mức chết đói.” Hoa Kì dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng không được, mỗi lần nhìn thấy anh ấy cố sống cố chết kiếm tiền, tôi lại không dám nói với anh ấy.” “Sợ cái gì? Sao không nói đi, Biết đâu sau khi nghe cậu nói, anh ta thật sự ngoan ngoãn theo cậu về nhà, không bao giờ liều mạng kiếm tiền nữa, nói không chừng cuộc sống gia đình sẽ yên ổn hơn bây giờ.” trong lòng Bàng Suất cảm thấy hơi chua xót. Hoa Kì thở dài nói: “Tôi không dám, sợ anh ấy không chịu.” Bàng Suất chép chép miệng: “Vậy thì tôi chịu rồi, nếu như đổi lại là tôi, cậu chẳng cần nói tôi cũng dọn về nhà với cậu, sống một cuộc sống cả đời yên bình.” Hoa Kì cười: “Thôi đi, anh tay chân vụng về như vậy, có ngày tôi phải chết đói.” “!@#$%$@, tôi đang nói thật, ông đây đã từng sống những ngày như vậy rồi.” Bàng Suất không cam lòng nói: “Nhà tôi thật ra cũng nghèo, ở thì ở tầng trệt, trên tường còn có những vết nứt hở, cứ đến mùa đông, gió lùa vào, lạnh thấu cả xương.” Hoa Kì tràn đầy cảm xúc nói: “Lúc còn nhỏ nhà tôi cũng như vậy, tường xi măng lâu ngày sẽ bị nứt ra.” “Còn nữa, lúc đói nhà tôi chỉ có thể ăn ải trắng với khoai lang thôi, khi nào dư ít tiền, muốn đổi vị cũng chỉ dám mua cà mà ăn, món mặn thì chẳng bao giờ có cả.” Bàng Suất càng nói càng đáng thương. Hoa Kì cảm động lây như cũ, nói: “Tôi cũng thế, có lúc phải sang nhà bà ngoại bắt châu chấu mà ăn, nướng lên coi như thịt mà ăn.” Bàng Suất chép miệng: “Con mẹ nó chứ, tôi kể thương tâm như vậy, cậu không biết an ủi tôi một tí à?” Hoa Kì chau mày: “Mấu chốt là tôi cũng đã từng trải qua, tôi an ủi anh, ai an ủi tôi đây?” “Tôi sẽ an ủi cậu.” Bàng Suất khẽ cựa, ngồi dậy, mắt quét qua phía Trang Hào đang nằm, nhỏ giọng nói: “Anh đây sẽ an ủi cậu một chút.” Hoa Kì cả kinh, suýt nữa hét to. Bàng Suất vội vàng đưa tay bịt chặt miệng Hoa Kì, cười nói: “Cậu bây giờ mà kêu lên chắc chắn sẽ đánh thức Trang Hào đấy, ngộ nhỡ anh ta tỉnh lại hiểu lầm chúng ta, đến lúc đó tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Hoa Kì mở to hai mắt, Bàng Suất lúc này mới buông lỏng tay ra. Hoa Kì há to thở hổn hển, dần dần bình ổn lại, nói: “Anh làm tôi sợ muốn chết.” Bàng Suất nửa quỳ ở trên chăn, hạ thấp giọng nói: “Yên tâm đi, tôi thật sự không có hứng thú với nam giới.” Nói xong, Bàng Suất từ từ bò qua, không đợi Hoa Kì phản ứng lại đã nằm đè lên người cậu. Hoa Kì lờ mờ nhớ lại lúc đầu khi làm ở nhà tắm Ngũ Hành bị Bàng Suất đè ở dưới thân, cũng vì vậy mà Trang Hào đã cãi nhau ầm ĩ với cậu. Bàng Suất cao gần bằng Trang Hào, thể trọng cũng tương tự, trước kia đẩy được hắn, nhưng trong hoàn cảnh cảnh này thì đừng mơ tưởng. “Đại ca, tôi xin anh, mau xuống đi được không?” Hoa Kì cầu khẩn nói. Bàng Suất cười ha hả lắc đầu một cái: “Không được, tôi thấy nằm ở trên người cậu rất thoải mái, không khác gì con gái cả.” “Đừng nói nhảm nữa, mau xuống đi.” Hoa Kì có chút nóng nảy. Bàng Suất nhíu mày nói: “Đừng có nói, tí nữa Trang Hào sẽ tỉnh thật đấy.” Hoa Kì vội vàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trang Hào, anh vẫn như cũ đưa lưng về phía bọn họ không nhúc nhích. Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, cảnh cáo Bàng Suất nói: “Đại ca, bây giời là mấy giờ rồi, anh không cần ngủ nhưng tôi cần, ngày mai tôi phải đi làm.” Bàng Suất không thèm để ý lời cậu, cúi đầu nhìn Hoa Kì, nụ cười trên mặt dần dần tắt. Hoa Kì bị Bàng Suất nhìn như vậy có chút run sợ trong lòng, cậu đang tính toán làm thế nào để có thể đẩy được Bàng Suất ra, đột nhiên cảm giác bên dưới bỗng dưng có thứ gì đó cưng cứng chọc vào người cậu, nóng nóng. “Hoa tiểu cẩu, tôi cứng rồi.” Bàng Suất thình lình nói ra câu ấy. Hoa Kì lúng túng nói: “Cứng thì đi vào nhà vệ sinh mà giải quyết đi.” Bàng Suất dẩu môi lên nói: “Cậu có giúp tôi không?” “Chuyện như vậy tôi không thể giúp gì được.” Hoa Kì từ chối thẳng thừng. “!@#$%$@, cậu thật sự cho rằng tôi cần cậu giúp chắc?” Bàng Suất xuống khỏi người Hoa Kì, lúc đứng dậy liền hỏi “Nhà vệ sinh ở đâu vậy?” Hoa Kì suy nghĩ một chút nói: “WC là dùng chung, hay đi đến chỗ hồ tắm ấy, nơi đó không có người.” Bàng Suất đen mặt: “Đi như thế nào?” “Ra cửa đi thẳng, gần chỗ ngã ba.” Bàng Suất mặc quần áo, mở cửa, đi tạm đôi giày ra ngoài. Bàng Suất vừa ra đến cửa, Hoa Kì len lén nhìn hắn một cái, phía dưới quần nhị đệ của hắn đã chống lều rồi, cái đó thật sự hùng vĩ. Không có Bàng Suất quấy rầy nữa, Hoa Kì làm thế nào cũng không ngủ được, rất tỉnh táo. Hoa Kì bất đắc dĩ lật người, nằm ở phía sau lưng Trang Hào, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào trần nhà, dù là trong đầu hay trong tim, đều cảm thấy trống rỗng mờ mịt. Hơn 10′ sau, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, không lâu sau Bàng Suất vào phòng, ngoài miệng ngậm điếu thuốc nói: “Phòng vệ sinh ở đây thật rách nát.” “Hết cách rồi, không có tiền thì chỉ ở đây được thôi.” Hoa Kì trả lời lại. Bàng Suất bĩu môi: “Được rồi, sắp sáng đến nơi rồi, tôi về trước đây, chờ Trang Hào tỉnh thì chuyển lời lại giúp tôi.” Hoa Kì ngồi dậy: “Không ở lại à?” Bàng Suất cười nói: “Ở lại làm gì?” Hoa Kì khó nén lúng túng: “Vậy định đi đâu?” “Đi bệnh viện.” Bàng Suất đứng ở cửa chỉnh lại quần áo, cài khuy cẩn thận, cho áo vào trong quần, thắt dây lưng đàng hoàng: “Tôi đi đây.” Bàng Suất xoay người đi ra ngoài, Hoa Kì vội vàng đi theo: “Cái đó......” Hoa Kì không biết mình nên nói cái gì, tóm lại trong lòng cảm giác không yên chút nào. Bàng Suất đứng ở hành lang, quay người lại cười nói: “Sao vậy?” Hoa Kì cố nặn ra vẻ tươi cười: “Đi đường nhớ cẩn thận.” Bàng Suất cong miệng lên, cố ý làm bộ như uất ức nói: “Cậu lưu luyến không bỏ được à? Nói thế nào trước kia tôi cũng đối xử với cậu không tồi đâu.” “Thật ra thì...” Hoa Kì ngắc ngứ không biết mở miệng thế nào, do dự trong nháy mắt, Bàng Suất đột nhiên đi tới, đưa tay chợt ôm Hoa Kì vào trong ngực, tiến tới bên tai cậu thì thầm nói: “Mau về đi, có thể gặp nhau đã coi như có duyên rồi.” Bàng Suất càng siết chặt tay, tiếp đó lại nói: “Mới vừa rồi tôi muốn tuốt trước mặt cậu kìa, nhưng chẳng có ý nghĩa gì.” Nói xong, Bàng Suất lại buông Hoa Kì ra, không quay đầu lại mà đi về phía cầu thang. Hoa Kì nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn cho đến khúc ngoặt đi xuống lầu. Hoa Kì vội vàng chạy đến trên ban công nhìn, lúc thấy hắn thì thuận tay ném một chai nước khoáng xuống dưới. Bàng Suất nghe được âm thanh lúc này mới quay đầu lại. Hoa Kì hướng hắn phất phất tay, dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói: “Chờ chúng tôi trở về sẽ tìm anh uống rượu tiếp ha.” Bàng Suất ngước đầu, khẽ mỉm cười.
|
Chương 84: Người vợ tốt Trời mới vừa tờ mờ sáng Bàng Suất đã vội đi, ở lối ra phía nam gọi một chiếc xe taxi. Hoa Kì vẫn nhìn chằm chằm cho đến khi hắn đi, mãi một lúc sau, khi trở về phòng Trang Hào vẫn ngủ say như cũ. Không biết vì sao, Hoa Kì đột nhiên có cảm giác cô độc, cậu có chút sợ, vội vàng cởi giày nằm ngay sau lưng Trang Hào, đưa tay nhẹ nhàng ôm hông anh. “Anh, không ngờ hắn lại có thể ung dung đi như vậy.” Hoa Kì nho nhỏ nói thầm. Đột nhiên, một đôi bàn tay nắm lấy tay cậu, trên bàn tay truyền tới cảm giác rõ ràng khiến Hoa Kì kinh sợ “Anh tỉnh rồi à?” Trang Hào không xoay người lại, vẫn nắm tay cậu: “Ừ.” “Lúc nào thế?” Hoa Kì chột dạ nói. Trang Hào nhẹ nhàng hô hấp: “Vừa nãy, có chút khát.” Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy để em đi rót nước cho anh.” “Không cần.” Trang Hào chợt lật người, ôm Hoa Kì lên hôn, đầu lưỡi của anh ra sức quét, hút ở trong miệng Hoa Kì, thậm chí khiến cho Hoa Kì cảm thấy đau đớn. Sau khi hôn môi kịch liệt kết thúc, Trang Hào buông lỏng Hoa Kì ra, thở hổn hển nói: “Lúc này hết khát rồi.” Hoa Kì liếm môi một cái, cười nói: “Cái này không phải là khát, mà là muốn phải không?” Trang Hào hất mặt, mỉm cười nhìn chằm chằm Hoa Kì nói: “Không có, chỉ đơn thuần muốn hôn em thôi.” Hoa Kì tựa đầu trong ngực Trang Hào có chút lúng túng, có chút thẹn thùng nói: “Trước kia muốn anh hôn anh đều không thích mà.” “Trước khác nay khác.” Trang Hào lật người cùng Hoa Kì mặt đối mặt, chóp mũi chạm chóp mũi nói: “Yên tâm đi, anh đi đâu em sẽ đi đó, không phải em muốn quấn anh cả đời sao?” Hoa Kì vô cùng cảm động hít mũi một cái: “Không sai, anh đi đâu em theo đó.” Trang Hào cười hì hì, không đáp lời ngược lại hỏi “Bàng Suất đi khi nào vậy?” “Chỉ vừa mới đi thôi.” Không biết tại sao, Trang Hào nhắc tới Bàng Suất khiến Hoa Kì có chút khẩn trương trong lòng. Trang Hào ừ một tiếng: “Mau đứng lên đi, còn phải đi làm nữa.” Trang Hào lật người ngồi dậy, vặn eo bẻ cổ nói: “Uống tí rượu cảm thấy thoải mái thật, đã lâu rồi không được ngủ ngon như thế.” Hoa Kì từ một bên cầm lấy quần áo Trang Hào, đưa tới cười nói: “Chỉ tại trong lòng anh có chuyện thôi, không muốn nói với em, đúng lúc lại gặp Bàng Suất, uống có tí rượu, chút chuyện này có tính là gì đâu.” Trang Hào đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền bình thường trở lại, mặt mỉm cười nói: “Dạo này có nhãn lực ghê.” Hoa Kì liền nhe răng: “Tại anh giấu kỹ quá thôi? Cứ nói ra đi, em có phải người ngoài đâu, trên lý thuyết có thể coi em là vợ anh được rồi đấy.” Trang Hào bĩu môi, giơ tay lên ôm gương mặt của Hoa Kì nói: “Nếu em là vợ anh thì đừng hỏi gì cả, đàn ông sẽ tự giải quyết chuyện của mình, trong lòng hiểu là được rồi.” “Trong lòng hiểu chẳng có tác dụng gì cả, có gì thì phải biết chia sẻ để tìm ra cách giải quyết, hiểu không?” Hoa Kì cố ra vẻ giận dữ nói. Trang Hào mím môi một cái: “Được rồi, anh tự giải quyết được, nếu như lần này anh không thành công, anh sẽ theo em về nhà sống một cuộc sống yên bình, được chưa.” Trong lòng Hoa Kì cả kinh, dự cảm xấu xông lên đầu. “Sao vậy?” Trang Hào nhận thấy được Hoa Kì có gì đó hơi lạ. Hoa Kì vội vàng che giấu nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, em sẽ nhớ những gì anh nói hôm nay, nếu như anh mà quên, em sẽ chạy luôn đấy.” Trang Hào gật đầu một cái: “Nhớ rồi mà.” Trang Hào đứng dậy mặc quần áo, cầm đồ rửa mặt đi ra chỗ phòng tắm. Hoa Kì nhìn anh rời đi, âm thầm suy nghĩ. Cậu không biết lời vừa rồi có phải là Trang Hào thuận miệng nói hay không, hay là, khi đó anh vốn không ngủ, đã tỉnh rồi nhưng lại yên lặng theo dõi chuyện xảy ra. Hoa Kì không phải chột dạ, mà là có chút tự hào, nguyên nhân tự hào là vừa rồi Trang Hào chủ động ôm cậu, hôn cậu, nếu như Trang Hào thật sự không có ngủ, như vậy lời cậu nói anh đều nghe thấy, một ý nghĩ trong lòng cậu lại có thể tác động được Trang Hào. Không lâu sau, Trang Hào rửa mặt trở lại, lúc này đã bảy rưỡi, cách giờ làm việc của Trang Hào hơn bốn mươi phút, Trang Hào định mang Hoa Kì đi xuống lầu ăn điểm tâm, kết quả hai người vừa mới chuẩn bị ra cửa liền nghe thấy một hồi bước chân dồn dập đi tới. “Dậy rồi à?” Bàng Suất đứng ở cửa, trong tay giơ lên hai túi bánh bao, cợt nhã nói: “Tôi còn tưởng hai người không định dậy cơ đấy.” Hoa Kì trợn to mắt nhìn hắn, kinh ngạc không thôi. Vẻ mặt Hoa Kì và cả Trang Hào đều giống nhau nhìn chằm chằm Bàng Suất đang đứng ở cửa. “Nhìn gì thế?” Bàng Suất cởi giày ở cửa, vào nhà đặt bánh bao trên bệ cửa sổ: “Tôi định đi, mới vừa rồi thuê xe đến bệnh viện, ngồi đợi lâu lắm, bệnh viện lại đông như kiến, chen không nổi, đi nhà nghỉ thì không đủ tiền, chẳng biết làm sao cả!” Bàng Suất vừa nói vừa cười: “Không bằng đến nhà hai người ở nhờ, mặc dù trước kia chúng ta thật không hòa hảo, nhưng bây giờ không như thế nữa, cũng coi như là anh em đi?” Trang Hào ho khan mấy tiếng: “ĐM, ở mấy ngày à?” Bàng Suất ngửa đầu suy nghĩ một lát: “Nói thế nào cũng phải ở hơn hai tuần? Chờ mẹ tôi bình phục liền trực tiếp về nhà.” Bàng Suất vỗ ngực nói: “Thế này đi, kể từ bây giờ một ngày ba bữa tôi bao, sao nào?” “Thôi đi” Trang Hào cười nói: “Số tiền kia giữ lại mà dùng, hai người chúng tôi thêm cậu nữa cũng không đáng là bao.” Bàng Suất vung tay lên: “Đừng nói thế, anh đây dù nghèo nhưng vẫn có đủ tiền, đừng kì kèo nữa, cứ như vậy đi.” Bàng Suất quan sát Trang Hào: “Chưa đi làm à?” Trang Hào gật đầu một cái: “Sắp đến giờ rồi, Hoa Kì buổi chiều mới đi làm, cậu cùng em ấy ở nhà đi.” Bàng Suất nghe xong lời này liền cười: “Trang Hào, anh để vợ của anh ở nhà một mình với tôi, không sợ bọn tôi xảy ra chuyện gì à?” Trang Hào cười nhạo nói: “Điểm này tôi yên tâm, Hoa tiểu cẩu không có hứng thú với cậu.” Bàng Suất khinh thường trề môi: “Đó là ông đây không có hứng thú với nam, nếu là có hứng thú, Hoa Kì đã sớm bỏ chạy với tôi rồi.” Trang Hào không vội, ngược lại mỉm cười: “Tự tin là chuyện tốt, quá tự tin là tự đại, dễ không có được còn bị mất, biết không?” “Ha...... còn bày đặt dùng thành ngữ, anh và tôi đều chỉ tốt nghiệp cấp hai thôi, giả bộ làm người có văn hoá cái gì.” Bàng Suất nháy mắt với Hoa Kì. “Không có thời gian cùng cậu kéo cái rắm, đi đây.” Trang Hào ở cửa ra vào mang giày, không đợi ra cửa, Bàng Suất đã la hét nói: “Tôi mua bánh bao, anh ột chút mặt mũi ăn đã rồi đi.” Trang Hào liếc nhìn đống bánh bao trên bệ cửa sổ, quay sang nói với Hoa Kì: “Vợ à, anh mang theo túi bánh bao này, vừa đi vừa ăn luôn.” Một tiếng “vợ” này nhất thời khiến Hoa Kì nở hoa trong lòng, nhiệt tình đi lấy túi bánh bao, vội đưa cho anh: “Trên đường nhớ mua thêm một ly sữa đậu nành uống nhé, ăn không dễ bị nghẹn lắm.” Trang Hào đưa tay xoa đầu Hoa Kì: “Biết rồi, tối anh sẽ mang thức ăn ngon về cho em.” “Được rồi.” “Anh đi đây.” Trang Hào ngoài miệng nói như vậy nhưng lại không chịu đi ngay, đưa mặt ra: “Đến đây đi, như cũ.” Hoa Kì ngớ ngẩn, hiểu ý Trang Hào liền cong môi hôn một cái lên mặt anh. Chụt một tiếng, Trang Hào mặt mày hớn hở nói: “Vợ ngoan.” Hoa Kì híp mắt cười khúc khích, đưa mắt nhìn Trang Hào ra khỏi nhà. “Tôi nói này Hoa Kì, hai người các cậu bình thường cũng như thế sao?” Bàng Suất ngồi ở trong nhà, cà lơ phất phơ ngậm lấy điếu thuốc, trong miệng trong mắt tràn đầy ý khinh thường cùng ghen tỵ, trong lòng lại có một ngọn lửa thiêu đốt hắn. Hoa Kì xoay người, nhe răng cười: “Cũng may, không thường xuyên lắm.” “Cắt” Bàng Suất kéo cái gối ra sau lưng: “Buổi chiều cậu mới đi làm à?” “Ừ, sao vậy?” Bàng Suất du côn cười nói: “Anh đây mấy ngày rồi cũng chưa tắm, một lát giúp anh chà sát được không?” Hoa Kì không có lý do từ chối, chỉ nghĩ coi Bàng Suất như khách hàng bình thường là được, thuận thế đồng ý. “Oáp...” Bàng Suất ngáp một cái: “Ngày hôm qua mải giằng co với cậu nên bây giờ thấy mệt rồi, thôi anh ngủ thêm một lát đây.” “Vậy anh ngủ đi, tôi đi giặt quần áo.” Hoa Kì vào nhà đem vớ cùng quần lót tối ngày hôm qua Trang Hào cởi ra bỏ vào chậu, lúc đi ra ngoài, Bàng Suất đột nhiên nói: “Mang vớ của anh đi giặt luôn được không?” Hoa Kì liếc nhìn cặp vớ màu đen trên chân Bàng Suất, do dự một lát nói: “Vậy anh cởi ra đi.” Bàng Suất cười đùa nói: “Không trách được Trang Hào lại nguyện ý cùng cậu làm.” Bàng Suất cởi tất ra, ném cái vèo tới: “Đi mấy ngày, hơi thối tí.” (Snoo: ọeeeeeeeeee) Hoa Kì chán ghét bĩu môi: “Không thể làm không công được, phải tính tiền.” “Được, anh đây kí sổ trước.” “Một đôi 20.” Hoa Kì ném vớ của Bàng Suất vào trong chậu. “Ở ngoài quán giặt nào có đắt như thế.” Bàng Suất nằm ở trên chăn, lắc chân nói: “Nói thật, tôi bắt đầu có chút hâm mộ cuộc sống của hai người rồi đấy.” Hoa Kì thấy Bàng Suất nhìn mình chằm chằm, ánh mắt thiết tha, cả người run lên, vội vàng chạy ra khỏi nhà. Hoa Kì không biết mình đang sợ cái gì, một đường chạy thẳng vào phòng tắm, vừa vào cửa, Cao Quân đột nhiên cởi truồng vọt ra, cả người ướt nhèm nhẹp, nói: “Hoa Kì, mới vừa rồi có anh trai nào đến nhà cậu đúng không?” “À? A...... Ừ?” Hoa Kì mơ hồ nói. “Tên kia thật là đẹp trai, cậu và hắn có quan hệ gì à?” Hoa Kì bất đắc dĩ liếc mắt: “Đại ca, đó là đối tác cũ của Trang Hào, người ta là thẳng, anh nhớ kĩ cho, cẩn thận lại bị đánh đấy.” Cao Quân quyệt miệng: “Tôi đây chỉ hỏi một chút thôi, làm gì mà ki bo thế.” “Vậy thì tốt, anh đừng có ý xấu, cũng đừng bảo tôi không cảnh cáo anh trước, tính khí người này còn hung hãn hơn Trang Hào đấy.” Hoa Kì bưng chậu vào phòng tắm, mở vòi nước rồi đứng ngây ngốc ở đấy, nhìn chằm chằm nước chảy, suy nghĩ miên man. “Ai...... Hoa Kì.” Cao Quân nhỏ giọng kêu Hoa Kì. Hoa Kì sững sờ, quay đầu sang hỏi: “Sao vậy?” Cao Quân nhìn chăm chú vào cửa, quệt mồm ý bảo Hoa Kì đi xem. Hoa Kì hiểu ý, quay đầu nhìn về phía cửa.
|