Tìm Kiếm Thiên Đường (Finding Heaven)
|
|
Destin nhìn lên khi Armand cởi áo dục ra xa, anh đi đến giường kéo cái chăn bông và gối xếp chúng lên tấm thảm trước lò sưởi , rồi anh tháo nốt những quần áo trên người .Anh cười , một nụ cười của chó sói chính hiệu ra dấu cậu bé tới gần mình. Anh đẩy cậu quỳ lên tấm chăn, sau đó anh ngồi xuống. Tay anh kéo nhẹ sợi dây xích, hôn một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cậu. Anh hôn dọc xuống cổ , tay mân mê lần xuống bên dưới. Người Destin bắt đầu đổ mồ hôi, bên trong nóng như lửa đốt, bên ngoài cứ như bị sốt cao. 1 tiếng rên thoát ra khi tay anh chạm đến vị trí mở trên người cậu, nhẹ nhàng cho một ngón tay có bôi dầu vào . Cậu chuyển động theo tay anh, đầu óc không nghĩ ngợi gì , hiện giờ chỉ còn biết hưởng thụ mà thôi. Armand nhìn xuống cậu bé trong tay mình, nếu không phải nghe nhịp đập trái tim Destin và những tiếng rên khẽ , anh có thể thề là cậu bé đã ngủ rồi. Dù anh biết chắc cậu sẽ không bao giờ ngủ được , nhất là khi dùng xong mứt dâu ấy. Đưa thêm một ngón tay vào , anh nhìn Destin ưỡn người lên. “Armand,” Armand mỉm cười. Đây rồi. Giọng nói ấy làm bên trong anh run run. Anh đẩy Destin nằm xuống, lưng chạm vào chăn bông. Hai chân cậu hơi giang ra, đôi môi hơi hé mở. Cắn chặt răng, anh muốn chiếm cậu bé ngay. Cúi xuống anh hôn khắp người cậu . Anh không thể chịu đựng thêm nữa, anh lật Destin cho cậu quỳ trên hai tay hai chân. Tay vuốt dài từ lưng xuống phía dưới , anh đổ một lượng lớn dầu chảy vào thung lũng nhỏ bên dưới, tràn cả ra hai bên Anh bắt đầu xâm nhập cậu, nhưng cũng như lần trước, anh không vào sâu mà chỉ lấp lửng lúc ra lúc vô bên ngoài, thích thú khi Destin oằn người, chảy mồ hôi và rên rĩ. Còn cậu bé thì thấy người rất nóng. Cái nóng không đến từ lò sưởi mà từ bên trong mình, trên da cậu và từ Armand phát ra. Cậu cắn chặt răng, muốn thét lên kêu người đàn ông này đừng chọc ghẹo nữa. Nhích người về sau cố gắng tìm chút thoải mái, mắt mở to ngạc nhiên khi Armand để cậu tự đưa sâu vào. Lửa trong người cháy phừng lên theo mỗi chuyển động của bản thân. Gục đầu trên hai cánh tay , Destin nghe tiếng cười đắc ý của anh Mồ hôi cứ túa ra, tóc cậu quết chặt lên trán “Em không biết sao mình nóng quá” “Bản năng sao?” “Không, Armand , em như đang trên lửa ấy ” Destin rên lên khi anh bắt đầu chuyển động . Sự khoái cảm lại tăng cao và dừng lại chờ đợi chổ chiếc nhẫn tan chảy ra. Một lúc sau Destin nhận biết mình không thể đạt đỉnh vì chếc nhẫn, cậu cảm nhận nó ngay trên bề mặt chăn nhưng không thể tháo ra được “Có…phải…đây là…đây là trò hành hạ…mới …của anh không ? Armand!” “Em muốn ám chỉ điều gì ?” Armand hỏi một cách dịu dàng và chậm trãi “Nó cứ…cứ dâng lên …và cái nóng ở ….” Destin than vãn, cậu giật mình rên to khi tay anh kéo sợi dây xích trên ngực. Đúng là nó rồi, người đàn ông này đang muốn giết cậu đây , anh không muốn cậu tan chảy hết mà. Mắt Destin lại mở to khi có gì đó lạnh ngắt trên lưng cậu. Tiếng khóc thút thít vang lên khi anh kéo dài cục đá dọc trên sống lưng . “Em nói em nóng mà “ Armand dừng lại dưới thấp , cho nó tan chảy ra chút ít rồi di nó dọc theo đường hẻm bên dưới . Destin khóc thút thít tiếp, nó không cảm giác lạnh mà là thứ gì đó khiến cậu vừa thích vừa khó chịu . Cậu rên lên, oằn người khi anh đưa cục đá ra trước . Tay anh đã giữ chặt quanh bụng không cho cậu thoát ra. Destin ngồi dậy khiến Armand cũng ngồi theo để giữ sự kết nối giữa hai người. Tay anh vẫn di di cục đá lên vùng da nhạy cảm , Destin thét lên “Em muốn anh dừng lại ko ?” Armand nâng niu cậu trên ngực mình. Làm sao mà anh nghĩ cậu muốn thoát khỏi tình trạng này chứ ? làm sao mà Armand dám dừng lại khi mình và anh chưa thỏa mãn chứ? “Anh sẽ không để em trong tình trạng này, anh sẽ hoàn thành dùm em .” “Sao cơ?” Destin hỏi , cảm thấy cái lạnh đã đến ngực cậu khi tay anh đến đó “Ừ, anh xin lỗi nếu mình đi quá xa, anh chỉ muốn em biết anh trân trọng em như thế nào” Armand nói, hơi quay người cậu bé lại để nhìn vào mắt Destin. “Và hành hạ em là cách anh nói cám ơn?” Destin rên lên khi tay anh đi xuống bụng “Thật đấy, Destin, kết quả cuối cùng rất đáng giá đó”
#124 | Tác giả : nguyenvule - kenhtruyen.com
“Ok, em tin anh.” Destin dựa đầu vào ngực Aramnd . Anh thả cục đá vào miệng cậu, Destin chấp nhận nó, từ từ uống dòng nước lạnh do nó tan chảy ra. Armand tiếp tục chuyển động một cách chầm chậm khiến cậu muốn điên lên. Với 1 tiếng gầm nhỏ trong miệng, Destin bất ngờ tách khỏi Armand làm anh ngạc nhiên. Cậu quay lại đẩy anh nằm xuống, rồi ngồi lên người anh “Destin?” Armand ngạc nhiên , mắt mở to nhìn cậu bé đang mỉm cười lại với anh. Anh thấy Destin rướng người lấy lọ đựng dâu . Cậu lấy 1 trái mời anh, Armand nhận lấy không chắc anh cần dùng tới chúng, hoặc hai người hiện giờ thật sự không cần chúng nữa. Destin mỉm cười nhìn cơ thể ửng hồng lên của anh. Cậu cúi xuống hôn lên ngực anh chỉ làm người ta cản cậu lại. Destin với tay lấy cục đá trong xô nước, và thực hiện lại những gì anh đã làm với mình. Cậu thích thú ngắm khuôn mặt Armand lúc anh đang khoái lạc thế này, có thể thấy trận chiến đang diễn ra trong đầu anh và cậu đã chiến thắng. Ừ, đúng thế, kế hoạch cậu vạch ra để Armand phải bại trận ít nhất một lần. Armand không thể chịu đựng được nữa, đầu tiên là cái lạnh trên người, sau là ham muốn được vùi vào cơ thể ấm nóng của cậu bé. Anh kéo cậu xuống và xâm chiếm nó. Anh rên lên trong cái nóng của destin, tốc độ tăng dần gần như là điên cuồng. Tay anh tháo sợ dây và chiếc nhẫn , tạo nên những tiếng lầm bầm trong miệng Destin khi mặt cậu hiện giờ bị vùi lấp trên vai anh. Tay anh xiết chặt người cậu, đến khi Destin bật ngồi dậy, và chống hai tay trên bụng Armand. Nhịp điệu hai người không hề thay đổi, họ chìm đắm trong ham muốn và ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể . Destin cứ hét tên anh đòi hỏi nhanh hơn. Họ như thế một thời gian dài…. Cuối cùng, Armand cũng nhận ra mình đang nằm ở đấy , không biết đã bao lâu, Destin thì nằm chết trên ngực anh. Anh cảm thấy nhu cầu muốn cười phá lên. Thật tuyệt vời . Gương mặt Destin đầy sung sướng đê mê . Nhích người nhẹ một chút, anh để ý Destin không cử động, chỉ thở đều đều. Gạt mái tóc ướt trên trán cậu bé, anh ẵm cậu vào phòng tắm, biết chắc Destin sẽ không thể tỉnh dậy. ……………. Destin mở mắt trở mình nhìn căn phòng tối, cậu ê ẩm cả người, ngó xuống thấy mình đã sạch sẽ, thậm chí mái tóc còn thơm mùi xà bông. Nhìn đồng hồ, đã chín giờ sáng. Ngồi dậy , cậu để ý có một mình trong phòng, đó là điều tốt vì nghĩ tới chuyện tối qua là Destin đỏ mặt lên. Có phải cậu thực sự đã yêu cầu Armand di chuyển nhanh hơn ? Và cậu đã ngất đi sau khi đạt đỉnh khoái lạc ?? Lắc đầu, cậu bước xuống giường, nhận thấy nếu mình đi chầm chậm và nhẹ nhàng thì sẽ không đau. Trở lại phòng mình, Destin mỉm cười khi thấy tấm hình và con gấu bông, vậy là Armand đồng ý cho cậu giữ chúng. Tắm gội nhanh chóng xong, Destin đi vào nhà bếp. “Dì không nghĩ sẽ gặp cháu cho đến trưa ” Margaret đặt 1 tách cafe xuống trước mặt cậu. “Hôm nay cháu muốn đến khách sạn sớm,” Destin đáp . Vài phút sau Michael đi vào, anh cười chào cậu khi thấy Destin dậy sớm hơn dự định “Hey hình như có mùi anh đào thì phải?” Michael hỏi làm Destin đỏ mặt. Destin không trả lời, cậu biết chắc nó là mùi dầu massage còn vương trên da mình. Ăn xong, hai người đến khách sạn, họ gặp Gayle và Corey đang nói chuyện, lần này có vẻ không vui . “Chào buối sáng,” Destin thấy họ quay lại nhìn mình. Cậu có thể dám chắc rằng Gayle đang hết sức giận dữ , cơn giận khiến cậu dừng lại “có chuyện gì sao?” “Có đấy,” Gayle nạt lớn. “ Bailey đã cuỗm hết tiền trong công ty và bỏ trốn rồi.” “Ông ta đã làm cái gì?” Destin hỏi lại, cậu sẽ cười phá lên vì trò đùa này nếu không vì vẻ mặt của Gayle và Corey trông như sắp khóc. Bây giờ họ phải làm gì đây, không có tiền quỹ xây dựng, họ sẽ gặp rắc rối lớn. Destin nhìn các công nhân đang đứng kế xe tải , không chỉ họ không thể hoàn thành công việc mà họ còn không có tiền trả cho nhân công. CẬu ghét phải nghĩ rằng những người đàn ông đó sẽ bị mất việc làm.
|
Chapter 9 “Hôm nay không phải là ngày may mắn của tôi,” Gayle lẩm bẩm “Umh ” Destin mở lời “Em thực sự rất ghét khi là người đề nghị vấn đề này vì em rất thích làm việc chung với Corey và mọi người, nhưng chúng ta không thể thuê một công ty thiết kế phong cảnh khác sao ?” “À ” Gayle cười nhẹ. “Đó là vấn đế đó, đây là công ty duy nhất chịu làm việc với tập đoàn Riesel” “Tại sao thế ?” “Vì bên tài chính không cung cấp nhiều tiền cho ngân sách xây dựng và họ luôn muốn ngăn cản Armand thực hiện kế hoạch này. Do đó tại sao mà bản thảo thiết kế của Beily rất đơn giản, ông ta làm thế vì biết họ sẽ thông qua.” “Oh,” “Có lẽ em sẽ giúp được đấy” Gayle mỉm cười đề nghị. “Em á?” “Ừ, em dường như rất tự nhiên trong công việc này, toàn đội đều thích em, và hiện tại họ lại không có một ông chủ nào cả” Gayle nói, nhìn cậu bé đang tròn mắt nhạc nhiên “Ít nhất để giúp đề án này được hoàn thành, được chứ ?” “Được thôi, nếu Corey không phản đối ” Destin nhìn qua người đàn ông kế bên, anh ta đang cười khoái chí. “Tôi và toàn đội rất vinh dự được làm việc với cậu khi biết những gì cậu đã làm trong thời gian qua ” Corey đáp, anh đưa 1 ngón tay cái lên ra hiệu với toàn công nhân. Anh và mọi người quay trở về chỗ làm của mình, để Destin và Gayle ở lại riêng hai người “Sao em có cảm giác chị đã sắp xếp hết mọi chuyện trước khi em đến đây?” Destin thắc mắc hỏi Gayle, cô chỉ nhúng vai cười “Không có chứng cớ , chúc vui vẻ nhé “ Destin nhìn cô đi vào khách sạn, lắc đầu, cậu cũng quay lại công việc . Và bây giờ, cậu biết mình có nhiều chuyện cần thay đổi lại. Cậu dừng khi có một bàn tay vỗ lên vai , nhìn lại là Michael. “Michael?” “Holly đã gọi, cố ấy yêu cầu tôi tới bệnh viện gặp cô ấy.” “Đi đi, sao anh còn ở đây ?” Destin hỏi khi thấy người đàn ông này không di chuyển. “còn cậu thì sao? Làm sao cậu về nhà?” Michael ngạc nhiên khi Destin gõ nhẹ lên đầu anh “Đừng lo lắng cho em, hãy đi gặp vợ anh đi ” “Được rồi ,” Michael đáp rồi quay đi mất . Destin lắc đầu, tiến tới chỗ Corey đang đứng với 1 bìa hồ sơ trên tay . “Có chuyện gì sao?” Cậu hỏi khi anh đưa cho cậu xem hồ sơ. “Không có gì , tôi nghĩ cậu có thể thay đổi một số chổ trong này nếu cậu muốn” “Ok,” Destin nhìn lên bản kế hoạch mà Bailey đã bỏ lại . Cậu nhận thấy hầu hết các hóa đơn thanh toán cho người cung cấp sĩ cây xanh đều bị kê vượt quá mức, lắc đầu ngán ngẩm, cậu tìm xem có bị mất giấy tờ quan trọng không. Cái này cậu sẽ tham khảo thêm ý kiến của Gayle hoặc Armand
|
“Được rồi Adam, sao anh cứ nhìn tôi như thế ?” Armand thở dài đặt tờ giấy đang đọc xuống bàn, thấy Adam đang cố gắng nín cười “Tôi chỉ tự hỏi làm sao cậu bé có thể tặng anh một dấu hôn như thế kia nhỉ” Adam đáp . Mắt Armand nheo lại . Armand không trả lời tiếng nào, chính anh cũng ngạc nhiên, sau khi tắm rửa cho Destin và mình xong anh mới phát hiện một vết bầm tím hơi lớn nơi cổ . “Thông tin về bố Destin đến đâu rồi?” Armand đổi đề tài. “Tôi có cuộc hẹn với nhà trường trong vòng 1 giờ nữa . Còn ở trại trẻ mồ côi thì sao ?” Adam trả lời “Thanh tra đã đến đó, họ tìm ra trại trẻ không làm đúng luật, hiện tại họ đã giúp đỡ những đứa trẻ mọi thứ. Tôi đang dự tính quyên tặng một khoản tiền lớn cho bọn trẻ vào cuối hè này.” “Có phải đó là ý kiến của Destin?” “Không , cậu ấy chưa biết . Tôi muốn tạo sự ngạc nhiên cho cậu bé.” “OK,” Adam đứng dậy “Tôi đi đây, sẽ thông tin cho anh sau” “Cám ơn anh” Armand quay trở lại công việc của mình trong khi Adam rời phòng xuống xe hơi của mình. Anh không hiểu tại sao Armand lại hối thúc việc tìm kiếm thông tin về bố Destin . Anh không nghĩ việc này hợp logic sau khi Destin đã bày tỏ phản ứng mạnh mẽ với chuyện của ông ta. Bước vào xe, anh lái thẳng đến trường học. Đó là một trường trung học nhỏ. Anh tiến vào văn phòng , gặp một phụ nữ đứng tuổi , bà hỏi anh “Tôi giúp gì được cho ông?” “Tôi có gọi đến đây để tìm thông tin về một học sinh cũ của trường.” Adam chào bà, bà gật đầu “Vâng, ông có thể cho biết tên học sinh ấy?” “Um tôi không biết ,” Adam đáp làm bà hơi ngạc nhiên khẽ nhướng mày. “vậy thì làm sao tôi tìm ra ?” Bà hỏi lại anh, Adam mở hồ sơ đưa tấm hình mẹ Destin hồi trẻ cho bà xem. “Ah vâng, Rosalie Rarry.” Người phụ nữ mỉm cười “Tôi biết cô ấy, tôi đang tìm thông tin về người đàn ông đã làm cô ấy mang thai .” Adam đi thẳng vào vấn đề, anh không muốn tốn thời gian. “Oh?” “Vâng” Adam đưa tấm hình của Destin cho bà xem, bà nhìn vào nó một hồi lâu rồi nói “Anh ta không ở đây lâu, nhưng anh ta và Rosie yêu nhau ngay cái nhìn đầu tiên. Cậu bé đẹp nhỉ, sự pha trộn giữa ba và mẹ mình” “Người cha có tên không?” Adam hỏi. “Edward Page,” Bà nói một cách nhẹ nhàng. “anh ấy chỉ ở đây 5 tháng, Rose bị suy sụp khi anh ta chuyển đến nhà họ hàng khác.” “Oh,” “Rose sao rồi ?” Bà hỏi, thấy Adam cúi mặt xuống “Tôi rất tiếc, cô ấy đã mất cách đây 6 năm.” Adam nói nhỏ , bà chỉ gật đầu rồi quay lại nhìn tấm hình Destin “cậu bé tên gì?” “Destin,” Adam mỉm cười. “cám ơn sự giúp đỡ của bà.” “không có chi” Bà đưa tấm hình lại cho Adam, anh rời khỏi văn phòng , trở vào xe, anh lấy hồ sơ ra và ghi tên người cha vào, sau đó anh về khách sạn . Giờ họ đã có tên ông, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn. “Có tin nhắn gì không ?” Adam hỏi thư ký ngay khi anh về tới văn phong phòng mình “Không thưa ngài, nhưng ngài Riesel có nhắn lại ngài ấy ra ngoài một chút ” . Adam gật đầu rồi vô phòng, anh mở vi tính và bắt đầu tìm kiếm …………… Armand bước vào nhà, đến nhà bếp anh thấy Destin đang ngồi trước bàn làm gì đấy. Anh nhìn Destin lật những tờ giấy hoàn toàn chú tâm vào chúng. Anh nhẹ nhàng đi đến bên cậu bé “Chào cưng ” Armand chậm chạp quay ghế và ôm destin vào lòng “Oh không ” Destin cảm thấy cả người cứng lên. Nhắm mắt thả lỏng người vào cái ôm ấm áp của anh. “có chuyện gì sao?” Destin vùi mặt vào cổ anh “ Không, tối hôm qua thật tuyệt vời , chỉ là em chưa sẳn sàng lập lại “ “Oh anh hiểu” Armand mỉm cười, tay vuốt dọc lên xuống lưng cậu bé .Khi anh đẩy ra, anh thấy mặt cậu bé đỏ ửng lên, hai người nhìn nhau. “Destin?” “Huh?” Destin hỏi, người quay lại giấy tờ trên bàn “Em chắc không sao chứ?” Cậu gật đầu. Anh ngồi xuống quan sát cậu, càng làm cậu đỏ mặt nhiều hơn “Em đang mắc cỡ chuyện gì thế?” “Em.. um, À..,” Destin liếc nhìn anh, mắt cậu mở to khi thấy dấu hôn trên cổ anh . ” Em đang nghĩ tới tối hôm qua” “Oh” “em xin lỗi và cám ơn anh” Destin nói lí nhí
#127 | Tác giả : nguyenvule - kenhtruyen.com
“Em xin lỗi về việc gì? “ “Um, vì đã ngất đi ” Destin thì thầm càng khó nghe . Cậu ngước lên thấy anh không nói gì mà chỉ cười, “và cám ơn vì đã tắm cho em” “Không sao đâu, em dễ thương lắm.” Armand đổi vị trí để có thế ôm Destin vào lòng, sau một vài giây anh nới lỏng ra đủ để hôn lên môi cậu . Nụ hôn tiến sâu hơn , tay anh vòng qua đỡ lưng cậu bé. Khi nụ hôn chấm dứt, anh nhìn vào mắt Destin “Anh rất vui vì đã cùng em buổi tối hôm qua.” “Em cũng thế ” Destin cười dịu dàng với Armand. “Khuya rồi, chúng ta nên đi nghỉ thôi” “Ừ” Armand ẵm cậu lên và đi ra cửa. “Àh, gia sư mới của em đã gọi đến văn phòng anh hôm nay, và muốn em gọi lại đấy” “Anh không thể giúp em làm chuyện đó sao? Làm ơn đi ?” “Không được, em phải tự làm , ngoài ra còn phải hẹn ngày gặp mặt nữa .” Destin không phản đối gì, cậu gật đầu rồi ngã vào lòng anh. …….. Destin nhìn Gayle và người phụ nữ ở chỗ cung cấp sĩ cây xanh. Cậu không nhớ cô ta tên gì và từ vẻ mặt của họ, cậu biết đang có vài rắc rối đây. Từ lúc cậu chấp nhận quản lý đội ngũ của Bailey và việc thiết kế phong cảnh, có quá nhiều rắc rối phải đương đầu. “tôi rất tiếc, Gayle, nhưng thậm chí là vì chị , tôi cũng sẽ không gia hạn thanh toán cho công ty của Bailey” .Cô ta liếc nhìn người tóc đỏ phía sau Gayle. “Ngoài ra, một nữa thời gian tôi làm việc với tập đoàn Riesel, tên đó đã nâng khống vào các khoản kế toán khiến tôi phải tất bật khá nhiều ” “thôi nào Sam, tôi đã kể cho chị hay chuyện gì xảy ra Bailey rồi mà ” Gayle nhìn người phụ nữ đang lắc đầu từ chối. “Tôi sẽ không gia hạn thêm cho công ty của hắn ta, nếu hắn nhìn vào tài khoản của mình và rút tiền thêm một lần nữa thì sao” Sam nói. “Chị biết hắn là người như thế nào mà. Trả tiền trước , trước khi chị muốn giao dịch dưới tên công ty Bailey.” “vậy hãy đặt nó dưới tên của tôi” Gayle đề nghị, cô biết chị ta sẽ không gây khó dễ gì cho mình. Người phụ nữ đã gặp đủ rắc rối khi giao dịch với những người dỡ hơi và biết rằng ông chủ của mình chỉ để cho cô giao dịch với các công ty thiết kế phong cảnh. “tôi không thể làm thế, thôi nào Gayle, họ biết chị chuyên về thiết kế nội thất mà” .Sam nhìn người đàn ông phía sau lần nữa,giờ cô mới nhận ra người này còn trẻ lắm .“Tuy nhiên, nếu thay đổi tên công ty và mở một tài khoản mới thì chúng tôi…” “Ah,” Gayle mỉm cười quay sang Destin. “thế nào , nhóc?” “Thế nào cái gì?” Destin không hiểu
|
“Em có một đội ngũ nhân viên, tất cả em cần là một cái tên” Gayle nhìn Destin , người đang tròn mắt ngạc nhiên. “Oh thấy sao với cái tên : công ty thiết kế phong cảnh Destiny ?” “Em không thể mở 1 công ty, Gayle,” Destin nói. “em không biết điều hành nó” “Em đã điều hành một cái trong 3 tuần qua rồi còn gì . Và đây chỉ là giúp chúng ta có thể thuận lợi hơn thôi. Đừng lo lắng , chị sẽ giúp đỡ thêm .” “Được rồi” Destin đón lấy tờ giấy đăng ký từ tay Sam, cậu điền vào rồi đưa lại cho cô. “Địa chỉ nhà và số điện thoại này?” Sam nhìn vào giấy rồi nhìn lên hai người “chúng làm sao?” Destin hỏi cô mỉm cười. “Cậu sống với Armand Riesel?” “Anh ấy thực sự không tệ đâu,” “Tôi không biết, tôi chưa bao giờ đàm phán với anh ta. Mặc dù tôi có gọi đến một lần để hỏi anh ấy về bên tài chính chết tiệt đó, và tôi được bảo rằng mình không phải là ưu tiên hàng đầu, tôi nên liên lạc với ông Sharp.” “Adam,” Destin cười dịu dàng. “Anh ấy là người thích hợp nhất để giao dịch đấy . Ai trong phòng kế toán cô muốn gặp thế?” “tất cả họ, chưa bao giờ gặp cùng một người hai lần cả. Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc kết thúc hợp đồng với tập đoàn Riesel nhưng nghĩ lại, tôi nên cho họ thêm một cơ hội.” “Oh,” Destin nhận ra mình không biết ai khác ngoài Adam và Angie, dĩ nhiên ngoài Armand . Việc kinh doanh khách sạn không gây hứng thú cho cậu nhưng giờ phải nghĩ đến nó thôi, phải có ai đó chăm sóc cây cối trong khách sạn chứ. “đi dạo vòng vòng chút xíu đi, tôi chuẩn bị xong những thứ khác cho cậu đóng dấu.” Sam quay trở vô một văn phòng nhỏ. “Gayle,” Destin lên tiếng khi họ đi vào nhà kính “tôi không bao giờ nghĩ công ty của Armand có thể xử sự như thế” “À, bên bộ phân tài chính họ không tin những cây cối và hoa là thực tế. Họ nghĩ Armand nên để dành tiền cho những việc khác hơn là cho những thứ giả tạo này. Nhưng bà nội của anh ấy đã bắt Armand hứa phải giữ những thứ này lại và Angelica chắc chắn anh ấy phải thức hiện lời hứa đó” “Oh,” Destin đã hiểu. Hai giờ trôi qua khi cậu, với sự giúp đỡ của Sam, đã chọn lựa một số cây và hoa để sử dụng. Khi làm xong, họ quyết định đi ăn trưa trước khi quay lại khách sạn. ………… “Vậy, kể tôi nghe anh đã tìm thấy gì?” Armand lên tiếng ngay khi Adam vào văn phòng và vừa ngồi xuống.
#129 | Tác giả : nguyenvule - kenhtruyen.com
“ Người đàn ông đó khó dò ra hơn cả bệnh truyền nhiễm,” Adam đáp một cách khô khốc. Tuần vừa rồi anh đã dành hết thời gian của mình bên điện thoại và lướt từ trang danh bạ họ hàng này đến trang họ hàng khác. Người cuối cùng kể rằng ngay khi Edward đủ 18 tuổi, ông ta đã rời khỏi nhà và không ai nghe về ông nữa. Ít nhất người họ hàng ấy cũng gửi cho anh tấm hình của ông ấy. “Gì đó?” Armand hỏi, với tay lấy tấm hình Adam đưa “một người đẹp trai nhỉ, cha của Destin?” “Vâng , khi ông ấy 18 tuổi,” Adam đáp. “Anh còn đợi gì nữa? hãy tìm số thẻ bảo hiểm xã hội của ông ấy, tìm qua công việc của ổng .” Armand nói như thể Adam chưa từng nghĩ đến chúng. “Tôi đã làm, có vẻ như ông ấy luôn di chuyển và làm những công việc kỳ lạ. Tôi đã tìm ra công việc ông ấy làm tháng vừa rồi, nhưng sau đó lại không biết ổng đi đâu.” “Oh,” Armand quan sát kỹ bức hình, họ có vài điểm giống nhau. Destin giống cha mình ở nụ cười và đôi mắt, ngoại trừ mái tóc của Destin nghiêng nhiều về màu đồng hơn mái tóc đỏ của ông ấy và tóc Edward không có những nhánh màu vàng nổi bật xen kẽ “Chúng ta sẽ điều tra qua vài người bạn cùng làm chung với ông ấy xem có manh mối gì về chổ ở hiện nay ko? ” Adam nhìn lên khi Armand không trả lời “Armand?” “Huh? Oh xin lỗi, tôi chỉ đang so sánh họ với nhau.” “tôi hiểu, và…?” “không có gì, chỉ là tôi nghĩ ông ấy trong có vẻ hơi ích kỷ hay đại loại như thế ” .Armand trả tấm ảnh về cho Adam. “ Tôi nhận thấy ông ta không có cùng vẻ mặt ngây thơ như con trai mình” “Oh,” Adam quyết định đổi chủ đề “Vậy là tối nay Destin sẽ đi cùng với anh?” “Dĩ nhiên, anh đã biết mà, Byron nhấn mạnh cậu bé phải có mặt” Armand ghét cái hình ảnh Destin và lão già ấy gặp nhau trong cùng một phòng. Và anh không có sự chọn lựa nào khác, không có ai thậm chí kể cả Armand nói ‘không’ với Byron Swift. “Và dĩ nhiên cả anh lẫn Angelica cũng sẽ có mặt.” “Tất nhiên rồi,” Adam mỉm cười. “ Tôi nghĩ tôi nên về nhà chuẩn bị , tránh cho Angelica phải lo lắng.” “ừ, anh về đi” Armand chào tạm biệt Adam , anh quay trở lại công việc, nhận thấy nó cũng hoàn tất xong, anh thật sự rất muốn về luôn ngay bây giờ . Thở dài, anh xem lại hồ sơ của cha Destin. Người đàn ông này thật bí ẩn. Đầu tiên họ có ngày sinh nhật nhưng không có năm sinh , không địa chỉ hay thẻ bảo hiểm xã hội, và dù gia đình ông sống rất hạnh phúc, ông lại bỏ nhà đi không rõ tung tích. Gạt mọi thứ qua một bên, Armand tự coi ngày làm việc hôm nay đã xong. Anh phải về nhà chuẩn bị và bảo đảm rằng Destin sẽ ăn mặc một cách thích hợp cho tối nay. Nghĩ thế anh đứng lên đi ra xe. Chuyến trở về nhà , Armand trầm tư không để ý xe đã dừng trước nhà, cho đến khi Gates mở cửa cho anh. Gật đầu chào Gates, anh vào nhà bếp, gặp Margaret đang pha trà. Anh nhìn quanh tìm Destin nhưng không thấy cậu . “Hey Margaret.” “Chào buối tối, Armand, Destin đang chuẩn bị trên lầu ấy, Billy và Trey đang giúp cậu bé.” “sao vậy ?”
|
“Bởi vì cậu bé tôi nghiệp không biết ăn mặc sao cả, và Angie thì cũng đang bận nên không giúp nhiều được cho cậu ấy, vì thế Destin đã gọi điện thoại nhờ Billy” “Oh, vậy tôi cũng nên lên chuẩn bị cho mình luôn ? ” “ừ, và anh nên để yên cho cậu bé nhé ” Margaret mỉm cười khi Armand rời nhà bếp, lên lầu. Anh nhận thấy cánh cửa thông giữa phòng mình và Destin đã bị khóa về phía bên cậu . Anh vào nhà tắm , tắm rửa, thay đồ xong anh đến gõ cửa, mỉm cười khi nghe tiếng chạy vội vã trong phòng bên cạnh “Gì ?” Destin cuối cùng cũng lên tiếng “Em xong chưa hay anh xuống nhà bếp đợi em?” “5 phút nữa, em sẽ gặp anh ở dưới ” “Ok,” Armand rời phòng mình xuống nhà bếp, anh ngồi uống café trong lúc đợi cậu bé . Armand chơi với tách café và cảm thấy đang mất dần sự kiên nhẫn . Anh mong Destin nhanh lên để họ đừng bị đến trễ, nhưng anh cũng đang mong chờ xem Billy đã chuẩn bị gì cho cậu bé. Đến khi anh thấy không thể ngồi chờ nữa thì Billy xuất hiện “Hello Armand,” Billy cười chào anh. “Billy, rất vui được gặp cậu .” Armand thấy người đàn ông đi bên cạnh Billy, anh chắc đây là Trey, người mà Magarete có nhắc hồi nãy. “Tôi muốn giới thiệu với cậu : Trey, tôi không chắc cậu có nhớ anh ấy không , nhưng cũng đã lâu lắm rồi ” Billy nói, Armand gật đầu chào Trey trước khi quay lại Billy. “Đừng nhìn như ăn tươi nuốt sống tôi thế Armand, tụi tôi không dám làm bậy gì với búp bê bé nhỏ của cậu đâu.” “Em không phải là búp bê” Destin dừng trước cửa phản đối trong khi Armand há hốc miệng ,nhìn cậu không chớp mắt. “Thấy chưa, em đã nói là cậu ấy sẽ thèm chảy nước miếng mà,” Billy nháy mắt với Trey. “Tôi không có chảy nước miếng” Armand phản đối dù mắt anh không thể rời khỏi Destin. Cậu bé đang mặt một cái quần bó cắt cụt bằng da , áo sơ mi trắng chỉ cài nút ở phía trên rốn một chút, để phơi bày vùng da nhỏ bên dưới Trên cổ đeo một sợi dây bằng da “Anh không thích bộ này sao?” Destin tiến tới gần anh “Um… oh… không, nó đẹp lắm,” Armand đáp, cười yếu ớt. Anh không muốn cho Destin hay rằng anh rất muốn kéo cậu lên lầu và bày tỏ cho cậu một cách chính xác anh yêu bộ đồ ấy như thế nào. “Tốt” Destin cười hài lòng, cậu quay lại Billy và Trey. “Cám ơn hai anh nhé” “KHông có chi ” Billy cười, vỗ vào vai Destin, rồi gật đầu chào tạm biệt cả hai, anh và Trey ra về. “Chúng ta đi chứ ?” Armand hỏi Destin “Vâng” cậu để Armand vòng tay qua eo lưng mình “Ngủ ngon Maggie.” “Ngủ ngon các chàng trai, chúc hai người vui vẻ nhé,” Họ đi ra chiếc limo đang đợi sẵn ,Destin cười chào Gates rồi bước vô xe, Armand ngồi đối diện với cậu. “Có chuyện gì sai sao, Armand?” Destin ngạc nhiên khi thấy anh vẫn nhìn mình “À Không, anh chỉ đang lo lắng cho tối nay thôi. Ông già Swift thỉnh thoảng cũng độc địa lắm” “Oh,” Destin cúi mặt xuống vài giây rồi ngẩng lên, cậu tính nói nhưng nhìn thấy vẻ mặt hơi xanh và rất lo lắng của anh, cậu im lặng. Cậu hy vọng tối nay sẽ trôi qua tốt đẹp. “Vậy, kể tôi nghe anh đã tìm thấy gì?” Armand lên tiếng ngay khi Adam vào văn phòng và vừa ngồi xuống.
|