Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
|
|
22. ===== Con Hiền đang ôm thằng Tuấn cứng ngắt, thậm chí tới đèn xanh đèn đỏ nó còn dám chồm tới hung mặt thằng này khiến người đi đường muốn nổ con mắt, thằng Tuấn ban đầu con la oái nhưng riết cũng thua con nhỏ mê trai có một không hai này luôn! – Ủa em làm gì mà tới nổi thằng Tài nghỉ làm luôn vậy! Con Hiền vô tư: – Ai kêu nó bỏ em? Thằng sếp của nó là chỗ quen biết của anh Hai em, ổng nói một tiếng thì sếp của nó kiếm cớ đuổi ngay chứ có gì khó? – Trời ác vậy? – Anh mới biết hả? – Em thật đáng sợ! – Ai đụng tới con Hiền này đều có kết cục như vậy đó anh àh! Mình dừng lại ở công viên Phú Lâm mua bắp xào ăn đi anh! … Đang nhai tóp tép món bắp xào thằng Tuấn tranh thủ hỏi: – Đâu em kể rõ cho anh nghe chuyện của thằng Tài coi! Con Hiền rất vô tư: – Hồi đó em học chung với nhỏ em của thằng Tài, tình cờ gặp nó chở nhỏ em đi học nên để ý, ban đầu em cũng không quan tâm vì nhìn nó không đẹp trai lắm, có điều thấy cái mặt lạnh lùng của nó em ghét rồi lâu ngày thích khi nào chả hay. Mà thằng đó nhát gan lắm, quen với nó chán phèo! Em là người kêu anh Hai em giới thiệu nó vô công ty bảo vệ của một người quen làm chứ ai, nghe đâu mới đây nó tổ chức đám nhân viên đình công vì trả lương chậm, anh Hai em nói một tiếng thì nó sẽ không có chuyện gì, nhưng mà em tức nó dám đá em nên em kêu hất nó ra luôn đi chứ sao bây giờ!
|
Tuấn ngạc nhiên: – Làm cách nào? – Có gì khó đâu, nó bận đi học ca tối đúng không? Em kêu xếp lịch cho nó trùng giờ đi học là chết nó luôn chứ sao? Hoặc nghỉ làm hoặc nghỉ học! – Cha em lợi hại quá ha! Anh bắt đầu sợ em rồi đó! Mà em không thấy tội nó hả? – Em cũng thấy tội, nhưng mà anh Hai em không chịu nhượng bộ, em chả biết sao nữa? Ủa mà bộ nó thích anh Quân hả? Tự nhiên nghe con này nhắc tới thằng Quân, Tuấn thấy khó chịu sao sao ấy, nó ậm à ậm ực: – Anh không biết nữa, thì chỉ nghe ghẹo vậy đó! Thật lòng nó cũng mong là không, nhưng những gì nó thấy và nghi ngờ thì hình như là đang chống đối lại điều nó mong muốn. Con Hiền chắc lưỡi: – Chắc không có đâu, anh Quân đẹp trai vậy mà Pede sao trời, thằng Tài cái tướng cũng đâu có giống, chắc không có gì đâu! Tuấn vuột miệng cười: – Anh cũng là Pede nữa nè, giờ anh hết cảm giác với con gái rồi! Con Hiền ôm bụng cười: – Cái mặt anh thấy gái là tươm tướp, anh mà là Pede em chết liền… Nhưng mà em công nhận anh có một điểm rất cuốn hút đó là khá tốt bụng, trẻ con và nhiệt tình. Bất giác nói mình là Pede Tuấn cảm thấy thật buồn cười. Từ ngày biết thằng Quân, cộng thêm việc chơi chung với hai thằng bạn kia cái từ “Pede” tự nhiên trở nên không mấy xa lạ và khó chịu nữa thì phải, liệu nó có bị lây không? Không đời nào! Nó nhất định là một thằng con trai chính hiệu. Nhưng để kiếm chứng cảm xúc của mình, nó kéo đầu con Hiền lại… … Hai đứa đang ôm ấp, sờ soạng, nút lưỡi một cách cuồng nhiệt, tình tứ trước mặt tiền công viên Phú Lâm thì nguyên một cùi bắp bay vô đầu thằng Tuấn rồi văng trúng con Hiền. Cả hai đứa chưa kịp định thần thì một ly nhựa đầy nước đá quất vô mặt khiến thằng Tuấn muốn xây xẩm. Hai đứa bước xuống xe phủi quần áo nhìn quanh quất thì con Quyên xuất hiện trước mặt, nó trông như một con quỷ dữ, la bài hãi: – Thằng khốn kia, mày bỏ tao vì con quỷ này đó hả? Quyên nhào tới nắm đầu Hiền đè xuống lên gối. Tuấn chưa kịp can thì con Hiền cũng không vừa kịp thời tháo đôi giày ra phang vô đầu con Quyên rướm máu miệng. Hai đứa con gái hơi đau đớn buông ra thở hổn hển và bắt đầu chơi võ mồm. – Con ngựa, mày dám dựt chồng bà hả? Bữa nay tao quýnh cho mày hết biết đường đi quyến rũ trai luôn! Từ nay về sau, dụ ai thì dụ nhưng nhớ chừa chồng bà ra nha con! Con Hiền cũng tỏ không vừa: – Mày là con quỷ nào mà cả gan dám đụng tới tao vậy? Bữa nay tao mà không đánh cho mày lếch về thì tao không phải là con Hiền. Thằng Tuấn nhảy vô giữa giang hai tay ra hứng chịu những đòn hươ tay múa chân của hai cô nàng, những vết cào cấu xuất hiện trên tay trên mặt khiến chàng tóe máu, rát buốt. Hai con quỷ này đầu tóc bù xù nhắm mắt nhắm mũi lao vào nhau vừa đánh, vừa chửi khí thế luôn. Nhưng mà tất cả đều trúng thằng Tuấn. Đau quá thằng Tuấn hét lên: – Hai má dừng lại dùm con cái! Hai con đó mới chịu dừng động thủ nhưng võ mồm thì vẫn hoạt động hết công suất: – Sao mày sợ tao chưa con quỷ kia? Tuấn hét lên: – Hai má toàn đánh trúng con không hà! Người xung quanh bắt đầu cười nói châm chọc lời ra tiếng vào: – Thằng này bắt cá hai tay đây mà. Bị bắt quả tang tại trận rồi! Con Quyên sau màn hung hăng thì bắt đầu chơi màn nước mắt cá sấu. Nó ngồi sụp xuống đường, đầu tóc rũ rượi và khóc rống lên, tay chân nó quơ quào xuống đất chẳng khác một con điên: – Nó chơi con có bầu rồi nó bỏ con theo con này nè bà con ơi! Hu hu hu…. Má ơi, thằng Tuấn thiếu điều muốn độn thộ. Đám đông ồ lên một cái rồi mỗi người chêm một câu sĩ vả thằng Tuấn khiến nó như trời trồng. Chưa hết con Quyên còn đứng dậy chỉ vô mặt con Hiền: – Mày theo nó đi con, có bầu rồi nó cũng đá mày như tao thôi! Tuấn tức giận la lên: – Nè.. nè… cô vu khống vừa phải thôi nha, giữa tôi và cô có chuyện gì nữa đâu mà ngậm máu phun người như vậy hả? Con Hiền cười: – Thứ con gái hư thúi đầu đường xó chợ như mày ăn nằm với biết bao nhiêu thằng giờ nhào tới đổ thừa cho con trai nhà lành là sao? Ngu để dính bầu thì đem về cho mẹ mày nuôi vì cái tội không biết dạy con chứ bò ra công viên ăn vạ cho chúng nó xót hả? Về cám ơn cái ông bà tổ tiên của mày kiếp trước nó có tu nên tao không thèm đánh vô cái mặt chó của mày, mắc công động thai tao mang tiếng ác. Mình đi anh… Con Hiền và thằng Tuấn leo lên xe phóng đi! Tuấn bấm số thằng Hoài, thằng kia chưa kịp alo thì đã…: – Thằng chó, vụ mày chém lén tao, tao còn chưa xử mày là may đó, bây giờ mày làm gì mà để con Quyên nó đi kiếm tao nằm ăn vạ hả? Mày tới công viên rước nó về rồi lo cho nó đàng hoàng nha, nó mà kiếm tao làm phiền một cái nữa là cả dòng họ mày bỏ xứ mà đi là vừa đó! Xong nó hậm hực cúp máy, chửi thề um sùm. Con Hiền hỏi: – Con quỷ cái nào vậy? Tuấn phun ra một lèo quá khứ của nó và Quyên cho con Hiền nghe, nghe xong con nhỏ ôm nó vào lòng nói: – Cha, anh Tuấn giang hồ xem ra cũng dại gái và sống tình cảm quá ha! – Thôi về nha, hôm nay anh bực mình quá! – Sao vậy anh? Tắm một cái là khỏe khoắn, tỉnh táo lại chứ gì? – Mắc công về nhà quá! – Hôm nay anh sao vậy? Tới khách sạn tắm! – Thôi, không có hứng, với lại anh mệt quá, để anh chở em về, hôm khác đi anh đền cho! Hiền phụng phịu ôm Tuấn vào lòng nhưng nàng ta vẫn im lặng mặc nhiên coi như đồng ý. =====
|
23. ===== Bỏ con Hiền xuống nhà nó cảm giác như vừa quăng được cả container đá xanh, sắt cục ra khỏi đầu óc. Và chả hiểu ma xui quỷ khiến đưa đường dẫn lối thế nào nó bấm chuông cửa nhà một người quen. Con Duy Linh nghe tiếng chuông sủa rân trời. Thằng Quân đang vuốt ve con mèo vàng đi ra mở cửa, vừa thấy thằng Tuấn nó tròn xoe con mắt: – Đi đâu mà ghé đây tối dữ vậy nhóc? Trời, sao đầu tóc tay chân gì trầy xướt hết vậy? Tuấn nhìn thằng Quân chăm chăm: – Ông không mời tui vô nhà được sao? – Thì vô đi, bày đặt bắt lỗi. Đá cái chết giờ! Không cần thằng Quân mời mọc hay hỏi han gì cả, vừa lên tới phòng là nó đỗ sập xuống cái giường thở dốc. Ôi, sao mà cái mùi nơi đây nó thân thuộc và dễ chịu thế này! Thằng Quân tay vẫn chưa rời khỏi con mèo chỉ nhìn nó mỉm cười rồi nói: – Lại đánh nhau với ai àh? Căn cứ theo vết thương thì lần này đối thủ là con gái, vì con trai chả ai cào cấu trầy xướt kiểu như vậy cả. Hay là bắt cá nhiều tay quá rồi bị bắt quả tang tại trận nên diễn ra cuộc đánh ghen? Có liên quan tới bé Hiền không? Nghe tới tên con Hiền thằng Tuấn quăng mạnh cái gối về phía thằng Quân rồi hét lên: – Bé Hiền ông nội tui đó chứ bé Hiền! Ông là thằng khốn nạn, bát xê con quỷ đó qua cho tui làm chi, giờ sao dứt ra nè… Quân né được cái gối, nó buông con mèo xuống rồi đi vào toalét, lát sau nó quăng một cái khăn ướt lên mặt thằng Tuấn: – Nè, lau mình mẩy đi, nhìn gớm quá! Không làm gì quá đáng thì mắc gì con nhỏ kia đeo theo kưng chứ! Quân le lưỡi nhìn nó chọc quê. Tuấn hít một hơi thật sâu, cảm giác cái khăn mát lạnh đem tới cho nó một cái gì đó hết sức thân thương, bất chợt nó nũng nịu: – Tại ông mà tui ra nông nổi này nè, bây giờ ông phải đền cho tui! Thằng Quân nheo mắt: – Đền sao? Đừng kêu anh quen bé Hiền nha! Nam mô a di đà phật! Nhìn thằng Quân chắp tay lên niệm Phật Tuấn phì cười: – Cái mặt ông gian tà như thế tu hú thì có, “miệng nam mô mà bụng thì bồ dao găm”! Giờ ông phải… lau mặt cho tui coi như là đền tội! Tui mệt quá, lau không nổi nữa rồi! Thằng Quân giả bộ nhảy dựng lên: – Trời ơi! Có phải không vậy? Đi nhõng nhẽo với anh trời! Đừng có mơ nha! – Kệ tui! Nhõng nhẽo vậy luôn đó! Mặc dù lên tiếng phản đối nhưng thằng Quân cũng lồm cồm bò lên giường dùng khăn thấm vết thương thật nhẹ cho nó. Phê quá thằng Tuấn nằm im re nhắm mắt, miệng cố nén cười. Quân hầm hừ: – Làm như nó ông nội mình vậy! – Ây da! Đau cha già, nhẹ tay chút! Mẹ bà hai con đó nuôi móng tay dài đặng để dành móc đít hửi chơi hay sao mà cào tui đau thấu trời xanh! – Ăn với chả nói! Quân cú mạnh lên trán nó. Và hình như bao giờ hễ hai đứa ở cự ly gần là thằng Quân cứ mân mê cái vành tai có đeo bông của nó. Quân dùng khăn bóp mũi nó một cái. Nó hét lên: – Á! Ông ám sát nghệ sĩ hả! Chưa hết, thằng Quân sau khi lau mặt xong bèn ngồi lên bụng thằng Tuấn dùng đùi kẹp cứng người nó lại, một tay chàng khóa hai tay kia của nó xuống giường, còn một tay chàng nhét cái khăn vô miệng khi thằng Tuấn đang huyên thuyên trận ẩu đả vừa lúc nãy. Trong khi thằng Tuấn đang giãy giụa, ú ớ thì tiếng nhạc chuông quái dị bằng tiếng Thái Lan của thằng Quân reo lên. Quân nhảy xuống giường chạy ra sân thượng nghe điện thoại, thằng Tuấn cảm giác cuộc chạm trán mới xãy ra còn khiến nó đuối hơn cả trận đánh nhau với hai cô nàng kia nữa. Nó nằm thở hổn hển và dỏng tai lên nghe… – Ờ… tui soạn đồ đạc sẳn hết rồi, sáng mai tui qua rước ông sớm, ngủ đi cho khỏe, đừng có lo gì hết!… Ừh đừng thức khuya nha! Mai ông còn phải chở tôi đó… bye! Dù không thấy mặt nhưng thằng Tuấn cam đoan là thằng Quân đang nở một nụ cười hạnh phúc sau khi cúp máy. Vậy là sáng mai hai tụi nó sẽ đi Vũng Tàu chơi àh? Nhìn nơi góc giường Tuấn thấy cái valy đầy nhóc đang được đặt ngay ngắn. Bất chợt chàng nghe khóe mắt mình cay cay vì một điều gì đó vô hình. … Quân mở cửa phòng đi vô nhưng thằng Tuấn không còn nằm trên giường nữa, Quân quay ra sau lưng nhưng tất cả đã muộn màng, thằng Tuấn chơi nguyên cái mềm trùm đầu và xiết chặt tay thằng Quân lại, nó hất cẳng cho thằng Quân ngã nhào lên giường, rồi dùng cái gối đập tới tấp hết sức vào đầu thằng Quân. Trông chẳng khác một trận khủng bố. Tiếng thằng Quân vọng ra từ trong mềm: – Bớ… người… ta… thằng… Tuấn… nó… hấp… diêm… tui! Thằng Tuấn chỉ ngừng khi nó cảm thấy cả bàn tày mỏi nhừ. Thằng Quân nằm bất động trong mềm thấy đối thủ nới lỏng tay, nó hất cái mềm ra và thở phì phì như đã rất lâu rồi chưa được thở. Nó kéo đầu thằng Tuấn đập xuống tay nó rồi choàng chân qua khóa bụng thằng Tuấn lại, xoay người qua vừa thở vừa hỏi: – Tự nhiên qua kiếm anh chi vậy? Đừng nói qua bắt tui lau mặt xong rồi về nha! Tự nhiên nghe thằng Quân hỏi “qua kiếm chi vậy” khiến nó thấy mủi lòng sao sao ấy, chả lẽ không có lý do gì nó qua kiếm cũng không được sao? Ủa mà thật ra nó qua kiếm thằng Quân vì lý do gì nhỉ? Cũng hên, sau vài phút im lặng cuối cùng nó cũng có lý do: – Tui tính qua kêu ông khỏi làm clip, khỏi phóng hình gì hết! – Sao vậy? – Nó mới chửi tui nè, cào cấu tui te tua, quê rồi, khỏi tặng cái gì nữa! – Hồi kèo là mất tiền cọc đó nha! Thằng Quân lúc nào cũng pha trò được. Nó nằm yên cho thằng Quân đùa giỡn với cái vành tai có đeo bông của nó, nó thích cảm giác đó ghê. Dù không nhìn nhưng nó biết thằng Quân đang chăm chăm vào nó: – Có vậy thôi hả? Còn gì nữa không? – Muốn lý do gì nữa cha? Thằng Quân vẫn chưa thôi bắt bẽ: – Vậy sao không điện thoại, chạy tới đây chi cho mắc công! Bực mình nó đùng đùng ngồi dậy hỏi vặn lại: – Bộ tui qua đây nói trực tiếp cũng không được hả? Có vấn đề gì sao? Mà… mà… tui có biết số của ông đâu mà điện! Thấy nó tự nhiên nóng giận thằng Quân mỉm cười… thật đẹp: – Hỏi có vậy cũng nóng, thiệt tình, tại anh thấy nhóc bây giờ lạ quá! – Lạ gì mà lạ… – Giờ anh đụng sao im re, không chửi bới như hồi đó nữa… ha ha ha! Nó quê độ chu mỏ ra: – Giờ có ngon đụng nữa coi! Thằng Quân tỏ ra nguy hiểm khôn lường: – Đụng vậy người ta đủ ghiền rồi! Ha ha ha! – Ghiền… mắc ói quá! Thôi tui về! Ở lại mắc công ông lại nói là… Bổng nhiên thằng Quân nói: – Thôi! Vậy cũng giận, giờ thấy giống con gái lắm rồi đó nha! Hết kêu lau mặt rồi tới giận dỗi, thằng Điệp thằng Tân mà biết chắc là… Không ngờ thằng Quân biết ngay đúng điểm yếu của nó mà chơi, hai thằng bạn của nó mà biết chuyện này chắc nó có nước đội chảo mà đi học quá, thằng Tuấn giả bộ tỉnh bơ để không cho thằng Quân không nhận ra điều đó. Cũng hên thằng Quân cũng làm lơ. Đột nhiên thằng Quân cởi áo, tuột quần ra làm mặt thằng Tuấn đỏ rần rần: – Cha già mắc dịch! Ông làm trò gì vậy hả? Trái lại thằng Quân nhìn nó ngạc nhiên: – Thay đồ, đi uống nước chứ làm gì! Làm cái gì mà la um sùm như con gái vậy cưng! Chưa thấy con trai sexy bao giờ àh? Nó im re lầm bầm: “Rõ ràng thằng chó Quân đang cố ý chơi nó đây mà, tính khêu khích, lờn vờn nó chứ gì! Đừng có mơ!” – Đi nhóc! … – Sao ông không lấy xe ông? – Lười dắt ra lắm, đi một xe thôi, bộ chở anh có vấn đề gì sao? – Có sao không! Chở ông lỡ người ta nói tui Pede giống ông thì sao? Thằng Quân nhăn mặt một cái rồi nhảy tọt lên xe ôm nó sát rạt ngay: – He he he, cái đó là người ta nói nhóc chứ đâu phải nói anh, việc gì anh phải lo.
|
Mặc dù buông ra lời đó có hơi khiến nó ân hận vì đã nặng lời với thằng Quân nhưng thấy thằng Quân không phản ứng gì nó cũng an tâm. Kệ. – Đi đâu? – Quán con Thủy, uống cam dâu! Mau quên thế! Có cố ý muốn chống đối: – Thôi uống cà phê đi! – Nô, nô, anh chỉ uống được sinh tố thôi! – Đi quá Bar đi! – Đừng có mơ nhóc! Anh không có hư hỏng như nhóc đâu! Không uống sinh tố thì về! Bổng nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện của thằng Tài với Quân, nó hỏi: – Về trễ có sao không? – Sao là sao? – Mai ông đi Vũng Tàu sớm mà… Thằng Quân cốc đầu một cái: – Trời! Nghe lén chuyện người khác là không tốt đâu nha! Lẽ ra là ngủ sớm đó, nhưng vì nễ tình nhóc bao nên anh phải miễn cưỡng đi nè! Còn không biết thương anh nữa hả? Cái chữ “thương” nghe sao nhột thấy tía. Tuấn la lên oai oái: – Cái gì? Ai… bao cha nội? Ông rũ tui trước rồi còn “uống theo ý của ông” nữa mà bắt tui bao là sao? Tui đâu có thích uống cái món cam dâu quỷ quái gì đâu! Quân mỉm cười im lặng, nó bóp cổ Tuấn. Thật ra bây giờ, ngay tại lúc này đây, Tuấn biết rằng nó bắt đầu thích món sinh tố cam dâu hơn bao giờ hết. … =====
|
24. ===== Sau khi uống nước, nói chuyện phiếm xong, hai thằng ra về, chạy đọc đường thằng Tuấn cứ ngêu ngao ca hát hết bài này tới bài nọ làm thằng Quân thắc mắc: – Bị hai em đó đánh chắc hạnh phúc lắm hay sao mà yêu đời quá vậy ta? – Kệ tui, đừng nhắc hai con đó da gà tui nổi lên hết rồi nè! Đến khi cửa nhà thằng Quân đóng lại thì nó mới cảm giác hụt hẫng và cô đơn. Một cảm giác trống trãi tự nhiên bao trùm lấy nó. Nó ớn lạnh ngồi thừ ra đó một lúc. “Cốp” nguyên một trái mận bay vào đầu nó, trên sân thượng thằng Quân nói với xuống: – Về ngủ đi thằng nhóc kia, đứng đó tính leo tường vô ăn trộm đồ nhà người ta hả? Nó mỉm cười nhìn lên thì thấy thằng Quân hươ hươ tay về phía nó: – Ngủ ngon nha! Nó bần thần phóng xe mất hút trong màn đêm. Vậy là ngày mai Quân và Tài sẽ vui vẻ đi nghĩ mát ở Vũng Tàu, mà ngộ nhỉ hai thằng đó đi chơi thì việc gì nó phải suy nghĩ nhiều đến vậy chứ? Nó điện thoại cho con Hiền, tội nghiệp con nhỏ vừa ngáy ngủ vừa mở máy: – Alô… giờ này anh chưa ngủ nữa hả? Điện em có chuyện gì không? – Đi Vũng Tàu chơi không? – Gì? Đi đâu anh? – Vũng Tàu? Con Hiền dường như bắt đầu tỉnh ngủ: – Hả? Anh nói đi đâu chứ? Thằng Tuấn mất hết kiên nhẫn hét lên trong điện thoại: – Đi… Vũng… Tàu! – Bây giờ hả? – Không! Khuya nay! – Trời, sao anh hứng bất tử vậy? – Đi không? Không thì anh rũ đứa khác! – Tui đố anh dám rủ con nào khác đó, nhưng mà giờ tính sao? – Em soạn đồ đi, anh qua rước, bữa nay mình ngủ ở khách sạn. – Hả? Bây giờ hả? Bó tay với anh luôn? Em phải leo rào ra nữa hả? Hồi nãy rủ thì không chịu, bây giờ lại… sao mà anh nổi hứng toàn giờ thiêng không vậy? Thằng Tuấn nịnh đầm: – Tại vì xa em một chút anh mới biết là mình không thể nào ngủ mà không có em! Con Hiền làu bàu: – Miệng lưỡi ông tui tin, tui chết liền! Qua đầu ngõ ngồi chờ em chút đi! Thiệt là pó tay! Thằng Tuấn chạy về nhà quơ ba bộ đồ rồi đứng chờ con Hiền ở đầu ngõ. Tội nghiệp con nhỏ, lúc nhảy xuống từ hàng rào, vài bộ quần áo hãy còn lòng thòng ở Balo. Nó đánh yêu vô vai thằng Tuấn: – Anh đó nha, sao không chờ một hay hai giờ khuya rồi kêu tui luôn! Tuấn le lưỡi chở cô nàng chạy qua phòng trọ gần nhà thằng Quân. Điều này khiến con Hiền thắc mắc: – Ủa, sao hôm nay lại ở đây! Thằng Tuấn gãy đầu: – Ừh, anh nghĩ ở đây thoải mái hơn! – Trời, gì mà thoải mái hơn cha, nhà trọ sao bằng khách sạn… – Thì cũng đã lỡ vô đây rồi… chịu khó đi em. Để dành tiền mình mai mình còn đi chơi nữa! – Cha… anh Tuấn hôm nay tiết kiệm quá ta! Thằng Tuấn không thèm để ý lời chọc ghẹo của con Hiền, nó nói: – Em sữa soạn ngủ đi, anh ra ngoài này đứng cho mát! Thật ra nó đứng ngoài ban công để nhìn qua cái phòng nhỏ của thằng Quân hiện vẫn đang còn sáng đèn. Tiếng chó mèo và tiếng thằng Quân lâu lâu lại vang lên khiến lòng thằng Tuấn thấy rộn ràng làm sao. Nó nhớ lại cái đêm được ngủ ở căn phòng đó, được ngắm thằng Quân say sưa ngủ… Tuấn tự hỏi: “Ủa sao mà nếu đi chơi thì sao thằng Tài không qua đó ngủ để khuya đi cho tiện nhỉ?” Tự nhiên nó mỉm cười vì điều đó đã không diễn ra… – Anh sao chưa vô ngủ nữa… Con Hiền ôm nó từ phía sau, ngáy ngủ hỏi: – Em ngủ trước đi, chút xíu anh vô liền… Còn Hiền nhắm mắt và đứng ôm nó cứng ngắt tại ban công. Bất giác nó cảm thấy tội cho cô bé… – Á anh làm gì em vậy? Buông em xuống, người ta nhìn kìa… anh… Tuấn bế cô nàng vô trong phòng… (mọi chuyện sau đó mọi người tự biết hen) … Tuấn vẫn chưa nhắm mắt, chàng đang ở trần trùng trục và nhìn thằng lên chiếc quạt máy đang quay trên trần nhà, cảm giác thật nặng nề, mồ hôi ướt cả lưng và trán. Nhẹ nhàng đặt tay Hiền ra khỏi lồng ngực, nó lại bước ra ban công và tiếp tục nhìn về bên đó. Đèn vẫn chưa tắt, thấp thoáng ngoài sân thượng là bóng thằng Quân vẫn đang đi qua đi lại rồi ngồi xuống cái ghế đá trầm ngâm. Có lẽ thằng Quân đang nôn nóng cho chuyến đi ngày mai với người yêu của nó: thằng Tài. Tuấn hướng ánh mắt qua vùng tối ấy rất lâu, nó cũng không biết là bao nhiêu lâu nữa! Bất giác nó lại rùng mình, Tuấn tự hỏi nó đang làm cái trò điên rồ gì vậy chứ? Tại sao càng lúc nó lại càng khó kiểm soát được cảm giác của mình? Phải chăng trò chơi cá độ với tụi bạn đã cuốn hút sự háo thắng của nó đến mức độ như vậy sao? Thực sự có phải là như thế không? Rất nhiều lần nó chối bỏ những suy nghĩ của bản thân mình rằng: “nó đang… thích ông Quân.” Nhất định không phải là thế, không thể nào thích ổng được, nó là một thằng con trai cơ! Không có chuyện nó thích thằng cha đó được. Nó đang ghét ổng mà! Nhưng mà nếu nó thực sự thích ổng thì sao chứ? Chắc là mắc cười lắm nhỉ? Chuyện đó có thực sự đáng sợ không nhỉ? Hổng chừng chỉ là vì nhất thời nó bị sa đà vào cảm giác lạ mà thôi! Đúng rồi! Chỉ là nhất thời mà thôi, thử một chút đâu có chết ai đâu mà sợ! Tuấn mỉm cười hài lòng với giải thích của bản thân và bắt đầu từ bây giờ nó sẽ cho cảm xúc tự do làm theo những gì cảm xúc muốn để xem mọi chuyện sẽ đi về đâu. Dù rằng cũng có tí hồi hộp nhưng nó không sợ, nó vốn không thích sợ điều gì đó. Những thứ mới mẻ bao giờ cũng mang đến những cuốn hút mê hồn, giống như ông Quân vậy, ổng chỉ là một điều lạ lẫm mà cảm giác của nó muốn đi qua và tìm-hiểu-chơi chứ nhất định không bao giờ có chuyện hoang đường rằng: “Nó thích ổng!” =====
|