Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
|
|
28. ===== Tự nhiên thằng Tuấn thấy bụng dạ nó nôn nao và lo lắng quá? Lẽ nào thằng Quân biết nó bị theo dõi trong chuyến đi? Lẽ nào… ôi sao mà đủ thứ chuyện có thể xãy ra thế này? Không lý nào được! Vậy mà nó tưởng bở, tưởng thằng Quân qua nhà chở nó đi chơi, ai dè dẫn nó đi hỏi tội… biết đâu thằng Quân dẫn nó tới một nơi nào đó lãng mạn để tỏ tình thì sao nè? Vì nó đã làm gì nên tội đâu cơ chứ? Xe thằng Quân dừng lại dưới đít một cây cầu kiểu lạ, xung quanh có tráng xi măng dọc bờ sông thành vòng tròn như dạng hồ bơi, ở giữa thì bị chặn lại bởi hai cánh cửa sắt lớn. Nó hỏi: – Đây là đâu vậy? – Kén! – Tới đây chi vậy? – Hỏi tội nhóc! – Hỏi tội gì? – Chờ xí đi! Quân móc điện thoại ra… má ơi, nó kêu đồng bọn tới hay gì vậy trời? Hu hu giỡn mặt hả trời. Nhưng mà hình như không phải vậy. Tiếng thằng Quân đang vui vẻ nói với ai đó: – Lớp trưởng hả? Đem vô kén dùm tui 1 két bia với 10 chai xá xị nha! Ừ… ừ… vô đem vô đây! Có quà cho vợ chồng bà nè! Nhớ cho mượn thêm cái bếp gas nữa nha! Ủa, nó kêu bia làm gì vậy trời? Nhậu hả? Vậy sao nói là… Thằng Tuấn hỏi: – Hỏi tội gì tui! Quân hỏi: – Ngày hôm kia… – Sao? Hôm kia sao? – Ai kêu nhóc ghé nhà anh… – Rồi sao? – Làm anh đi chơi xui quá trời chứ sao! Nên hôm phải bắt nhóc đền tội! – Trời! Tưởng gì, đền tội sao? – Là vầy nè… Bất thình lình thằng Quân nhào tới, ẳm nó lên và quăng nó xuống dòng nước, nó hét lên: – Ông nội, tui không biết bơi đó! Nó giãy giụa dưới sông la hét um sùm: – Cha già, tui không có biết bơi! Cứu cứu… Nó chìm dần, còn thằng Quân ngồi trên yên xe cười khẩy, nó vẫn kinh hoàng giãy giụa, gào thét không thôi: -… Cứu… tui ặc.. ặc… tui không có biết bơi… ặc ặc… Bổng thằng Quân chạy tới sát mé bờ nhìn nó chăm chú, gãy đầu: – Vậy mà thằng Điệp lại nói cưng biết bơi! Ha ha ha! Có trách thì trách nó, đừng trách anh nha! Mẹ bà, cái thằng Điệp, bán đứng anh em. Biết không thể qua mặt được thằng khốn Quân nó bèn tát nước và quăng một bụi lục bình về phía thằng ác ôn đó rồi lóp ngóp lội vô bờ. Thằng Quân chạy đi mất còn giả bộ nháy lại động tác chết đuối rồi kêu cứu khi nãy làm cho nó… sượng chết đi được. Thằng Quân nói: – Đóng kịch dỡ quá bé ơi! – Mệt! Ướt đồ tui hết rồi nè, tính sao đây! – Đợi khô rồi về? – Đợi làm sao? Biết chừng nào khô? – Cởi ra, phơi trên đá nè, chút khô chứ gì! Ha ha ha! – Cha già… mắc dịch! Có tiếng xe honda lịch bịch chạy tới. Đó là một người phụ nữ khá to con, vừa khệ nệ ôm kết bia nàng ta vừa hỏi: – Đâu! Nghe đồn đi Vũng Tàu mới về vậy khô mực của vợ chồng tui đâu cha? Để đáp lại thằng Quân hỏi: – Có đem bếp gas cho tui hôn? – Có cha nội, tui đem đủ đồ chơi cho ông hết ah, nước đá nè, cái ca lớn nè, cái ly nhỏ nè… đậu phộng nè, bánh snack nè… – Wao lớp trưởng lúc nào cũng chu đáo hen! Cho bà một con khô mực nè! – Giỡn mặt hoài cha nội! Một con rồi vợ chồng tui ai ăn, ai nhịn! Một kí mới chịu! Còn không thì đừng hòng bước ra khỏi đây! Thằng Quân đưa một cái bịch đen cho con bạn để nó sửa soạn đi về, sau đó cô ả te rẹt đạp xe, nổ máy, không quên nói với lại: – Vậy mới được chứ! Cần gì cứ điện thoại cho tui, miển có tiền boa đầy đủ là được! Sao có hai đứa mà nhậu tới một két lận! – Về đi! Nhiều chuyện quá má ơi! Tiếng xe con đó nhỏ dần thì thằng Quân bắt đầu lục lục bỏ bia và nước ngọt vô thùng đá. Nó nói: – Phụ anh coi nhóc! – Làm gì vậy? – Ướp lạnh bia chút nhậu! Sau khi công tác chuẩn bị xong, nó nhìn thằng Quân hỏi: – Giờ làm gì? Thằng Quân tỉnh bơ nói: – Tắm chứ làm gì! Rồi anh chàng tự động cởi áo, cởi quần ra, chỉ còn độc nhất cái… quần lót nhỏ xíu trên người. Cơ thể thằng Quân thật sự hấp dẫn. Thằng Tuấn mặt đỏ như gấc, quay đi chỗ khác, cố gắng không nuốt nước bọt (tệ thật cái phản xạ kỳ cục này)… thằng Quân chồm tới kéo cái áo thằng Tuấn lên: – Cởi đồ ra đi nhóc, phơi lên đá nè cho nó mau khô! – Thôi mặc vầy được rồi! – Kêu cởi ra có nghe không? Hay muốn anh lột hả? – Ông tránh xa tui ra àh! Thằng Quân chả thèm để ý tới nó mà nhảy tùm xuống kén. Chắc chắn rằng thằng Quân không để ý nữa nó mới mon men cởi đồ ra và phơi lên phiến đá đang nóng hừng hực vì cái nắng trưa muộn màng. Nó nhanh chóng nhảy ùm xuống kén để thằng Quân không thấy cảnh khỏa thân của nó. Oh, xem ra về quê lội sông cũng vui ghê nhỉ? Thằng Quân bất ngờ nổi lên trước mặt nó nói: – Wao.. quần lót của nhóc đẹp quá hen! – Cha già vô duyên! Thằng Quân tỉnh bơ: – Làm gì mà như con gái vậy trời! Sao mà trước con gái thì bạo dạng thế? Còn con trai với nhau lại mắc cở là sao? Nó muốn hét lên là: “Tui chỉ mắc cở với cái bản mặt của ông thôi!”. Nhưng vì thấy kỳ kỳ nên nó chỉ im lặng. Hai đứa tắm táp, đùa giỡn một tí cho đến lúc phải bước lên bờ… Thằng Quân đúng là khốn nạn thật. Cái áo được yêu thích nhất của thằng Tuấn đã chưa kịp khô thì nó đã nhào tới lau lấy lau để, lau vào ngay cả chổ-đó. Chỉ một lúc sau nó quăng lại trên đá với một trạng thái nhăn nheo, nhàu nát, ướt nhem như chưa từng được khô ráo. Thằng Tuấn chưa kịp trả đũa bằng cách chạy tới chụp cái áo của thằng Quân để lau thì hắn đã nhanh tay hơn choàng cái áo của mình vào người rồi cười hì hì chọc tức: – Chậm tay mất rồi! Wao, áo nhóc thơm ghê nha! – Ông chơi chó vậy? Áo ướt sao tui mặc bây giờ… Thằng Quân nhún vai: – Thì khỏi mặc! – Nói vậy mà nghe được! – Còn muốn lau khô thì.. lấy quần anh lau đở kìa… ha ha ha Tuấn tức giận nhăn mặt: – Nham nhở quá! Tự nhiên thằng Quân cứ nhìn vô chỗ-đó của nó hoài khiến nó quê độ: – Nhìn gì vậy cha già… Thằng Quân chỉ mỉm cười nói: – Ha ha ha, có ý đồ gì với anh không mà anh thấy thằng-nhỏ của nhóc nó… kì kì kìa! Tuấn giận tím gan: – Kỳ cái đầu ông đó, đê tiện! – Thôi, lấy quần anh mặc vào đi, mắc công… – Còn khuya! Mắc công gì… – Không mặc thì anh mặc àh…
|
Nó không còn lựa chọn nào khác phải nhanh tay chụp lấy cái quần jean của thằng Quân mà mặc vào. Coi như một thằng mặc quần không mặc áo và một thằng mặc áo và quần-xì lui cui nướng khô mực rồi lấy mấy chai Sài Gòn đỏ ướp lạnh pha với xá xị nhậu. Thằng Quân nói: – Ở dưới quê, nhậu Sài Gòn đỏ ướp lạnh là sang lắm đó nha! Tuấn chỉ im lặng, răng nó kêu lộp cộp vì gió ở đây lạnh quá, đã thế còn mới tắm lên đã nhậu, chưa kể chuyến theo dõi vừa rồi ở Vũng Tàu đã khiến nó mệt nhoài. Thật sự tự nhiên nó cảm thấy rất vui, chưa bao giờ hai đứa nó lại gần gũi đến như vậy cả. Thằng Quân uống rất nhiều, nó định lợi dụng lúc thằng Quân xỉn để khai thác thêm: – Êh! Ông kể cho tui nghe chuyến đi Vũng Tàu của ông đi! Thằng Quân cười lớn, nó đang rất phấn khích thì phải: – Nhóc muốn nghe gì nè! – Đi với ai vậy? – Bạn! – Mấy người? – Một! – Ghệ hả? … Quân khựng người một cái rồi ngập ngừng gật đầu: -… ừh… – Wao, hạnh phúc nha! – Dzô! – Sao không chở chị ấy về quê mà… chở tui? Ánh mắt thằng Quân trở buồn hơn bao giờ hết: – Chắc là hết rồi! Thôi dzô đi nhóc! “Hừ” thằng Tuấn làu bàu trong bụng: “Vậy là nó xác nhận thằng Tài là ghệ nó rồi chứ gì!” Bất chợt nó lại hỏi tiếp điều mà nó đang thắc mắc nhất: – Sao mà hết? Cãi nhau vì chuyện gì àh? Quân rầu rĩ, nhún vai nói: – Anh không biết nữa, thôi nhóc đừng hỏi nữa, dzô tiếp đi! Tuấn không muốn buông tha, nó phải làm cho ra lẽ: – Sao tự nhiên qua nhà rũ tui đi chơi vậy? – Vì anh biết chắc là khi anh rủ nhóc sẽ đi! – Hay vậy? Động cơ nào mà ông biết chắc? – Mai mốt anh sẽ nói sau! Khi nào có cơ hội! Tự nhiên thằng Tuấn lại hỏi cắc cớ: – Vậy sao không rũ thằng Điệp, thằng Tân? – Àh… anh rũ hai thằng đó trước đấy chứ, nhưng tụi nó đi thác Giang Điền cắm trại gì đó chưa về, thằng Điệp mới kêu anh thử rủ em đi đó… Nhận được lời giải thích gọn bân của thằng Quân nó quê độ gật gù… – Ra là vậy… “Mẹ bà! Hóa ra mình là hàng dzớt dzát, nó rũ hai thằng kia hổng được mới tới lượt mình. Thế mà cứ tưởng mình có giá lắm.” Quân cũng đang tự hỏi với bản thân là vì sao mình lại đi rủ thằng nhóc Tuấn nhỉ? Có thể nó đang cần một ai đó bên cạnh lúc này. Nhưng tại sao nó không rũ hai thằng kia mà phải là nhóc Tuấn mới được? Hình như thằng nhóc này là lựa chọn duy nhất của nó bây giờ. Nó cũng chả hiểu tại sao nó lại phải nói dối rằng nó rũ hai thằng kia không được nên mới quay sang rũ nhóc. Thực tế nó chỉ điện thoại cho nhóc Tân hỏi nhà thằng Tuấn thôi. Mà sao tự nhiên tên nhóc này mặt mày lại xụ xuống một đống vậy chứ? – Dzô đi nhóc! Làm gì cái mặt buồn xo vậy nè! Dzô! … Cuối cùng bia cũng hết, thằng Tuấn vẫn còn ấm ức cái vụ bị… rũ đi chơi “thế mạng” vì không có ai, nó nói: – Mai mốt rũ hai thằng kia mà nó không đi thì đừng có quay qua rũ tui nha, tui không có thích như vậy! Thằng Quân nói tỉnh bơ: – Thì anh cũng đâu có thích rũ nhóc đâu! Nó tức giận hét lên: – Không thích rũ tui làm chi, về! Thằng Quân cũng chả buồn đôi co: – Nhậu hết rồi, ực… ở đây nữa làm chi! Anh chỉ nghĩ là anh rủ nhóc chỉ để cho nhóc có thêm cơ hội thôi, vậy không tốt sao? – Cơ hội gì? Cơ hội mà thằng Quân nói ở đây chính là chuyện thằng Tuấn đem nó ra làm trò cá cược với đám bạn trong lớp. Tại sao thằng Tuấn lại đối xử với nó như vậy chứ? Quân bất chợt đặt hai tay lên vai Tuấn và kéo nó sát lại, rồi nhẹ nhàng cho cả người nó ngã lưng dựa vào tường đá, anh ta nhìn nó đắm đuối. Tuấn thấy bối rối và chút hoảng sợ, nhưng một cái gì đó khoan khoái đang dần len lõi lên khắp não bộ. Mặt của Quân tiến sát về nó, anh nghiêng đầu qua một bên còn Tuấn thì run rẫy, tự nhiên theo phản xạ nó nhắm mắt lại… chuẩn bị đón nhận điều mà nó đang phân vân là mình có đang mong muốn và chờ đợi hay không nhưng chẳng bao giờ nó ngờ tới là sẽ xãy ra vào lúc này! Chưa thấy môi chạm nhau mà tay thằng Quân đã đặt ngay cái nút quần của nó và nhẹ nhàng cởi ra… chả hiểu sao Tuấn không thể phản ứng được gì cả, nó thả nhẹ người vào tựa vào đá và hồi hộp chờ đợi, thằng Quân kéo quần nó sát xuống đất rồi thì thầm: – Đó, cơ hội đấy nhóc! Ha ha ha! Trả quần cho anh nhóc! … Quân cay đắng làm như vậy để trả thù. Nó mơ hồ tưởng tượng tới một lúc nào đó thằng nhóc Tuấn kia, đang hiện diện trước mặt nó, sẽ giả vờ làm những cử chỉ “thân mật” như thế “lừa tình” nó nhằm mua vui cho đám bạn trong lớp mà không hề quan tâm tới cảm giác của nó. Vì thế cho nên nó quyết định phải hùa theo nhằm làm thỏa mãn “thú vui” của thằng nhóc mà nó đang mang một hỗn hợp cảm xúc “thích và ghét” trong đầu. – “Úi” Quân bổng nhiên nhéo mũi nhóc Tuấn rồi cười khà khà. Nó muốn giữ cho mình hết sức bình tĩnh trong mọi trường hợp và nhanh chóng chôn vùi đi toàn bộ cảm xúc không nên tồn tại dành cho thằng nhóc đó. Tuấn cũng choàng tỉnh và quê độ vì ngỡ sẽ “bị” hôn hay là “bị” gì gì đó nhưng mà… ai dè. “Thằng khốn Quân này nói gì chả hiểu gì cả? Cơ hội gì? Hay là có khi nào thằng Quân đã phát hiện ra mối bất ổn trong người nó nên chọc ghẹo để trả thù những gì mà nó đã làm trên lớp trước kia?” Vừa quê độ vừa tức tối nó dùng chân hất cái quần jean vô mặt thằng Quân: – Ông làm cái trò gì đó? Sao thằng Quân lại có thể đối xử với nó như vậy được nhỉ? Và tại sao nó lại có thể dễ dãi và chờ đợi điều gì đó giữa nó và thằng Quân được chứ? Quân mặc quần áo chỉnh tề vào, phun xuống đất một bãi nước bọt, trông có vẻ cộc cằn. Tự nhiên không hiểu sao thằng Quân lại thay đổi thái độ nhanh như vậy: – Thằng nhóc này hay thật! Cũng giống lắm đấy! Tốt, anh không phải là thằng ngốc nhé! Sao hôm nay thằng Quân lại nói nhiều câu vô nghĩa như vậy nhỉ? Hay là thằng Tài đá rồi nó đâm ra lú lẫn… Nhưng mà nó nhận ra không hề, thằng Quân hoàn toàn còn tỉnh táo và trở lại thái độ cà rỡn như ban đầu: – Không tính mặc đồ vô sao? Tính sexy vậy hoài à? Đồ khô rồi đó nhóc! Tướng của nhóc khỏa thân nhìn… thèm quá! Ha ha! Chết thật, nó quên mất, hèn chi nãy giờ thấy lạnh ghê! Mặc đồ vô thôi! Thấy thằng Quân bắt đầu leo lên xe nổ máy Tuấn ngạc nhiên hỏi: – Ủa không chở đồ đem trả sao? – Khỏi, chút nó tự ghé rồi dọn. Về thôi nhóc! Anh mệt mỏi lắm rồi! =====
|
29. ===== Quân dẫn Tuấn về nhà ra mắt mama rồi đưa một chút quà cáp từ Vũng Tàu biếu bà con họ hàng, sau đó cậu đòi lên Xì Phố mặc cho bà mẹ cản la um sùm. Nó chỉ giải thích đơn giản: – Con ngủ ở lại thì được rồi, nhưng còn bạn con thì sao? Hay để con chở nó về trển rồi quay ngược xuống quê? Bó tay, với mẹ mà ổng cũng giỡn được… chả lẽ thằng Tuấn nói nó ngủ lại được, hic hic vậy thì còn gì là lòng tự trọng nữa chứ, thôi kệ cứ im re cho tới đâu hay tới đó. Chứ bây giờ giả sử Quân có chở nó đi chết dám nó cũng cam lòng. Mẹ Quân thật hiền, mặc dù mới đầu bà có nhìn nó một cách lạ lẫm lắm, nhưng sau đó vẫn vui vẻ đón tiếp nó như người thân trong nhà bằng liên tục những câu chuyện ngày xưa về tật xấu của thằng Quân: Y chang mẹ của nó. Thằng Quân nói cách gì cũng không được mẹ cho chạy lên thành phố cuối cùng nó đành chơi chiêu nói dối: – Nếu mẹ không cho lên vậy tụi con chạy qua nhà nội thằng Tuấn ngủ nha, ở bển rộng rãi, nhà mình chật chội quá. Nội nó cũng gần đây nè! Mẹ Quân bán tín bán nghi: – Thật không Tuấn? Tuấn lí nhí gật đầu rồi nhanh chóng chào bà để chạy biếng ra sân theo thằng Quân. Nó cảm thấy nói dối người lớn thật là khó xử. Thấy Quân có vẻ không còn tỉnh táo lắm nên nó đòi chở, hên sao thằng Quân cũng không phản đối. Vừa đổi tài là thằng Quân đã gục đầu vào vai nó, ôm cứng ngắt. Nó biết… nó biết cảm giác này rất ư là khó chịu. Nhưng mà nó nhất định phải vượt qua! Tối đó thằng Quân tự nhiên chở nó về căn phòng quen thuộc nơi mà hai đứa đã từng ngủ chung… ngủ chung thêm một lần nữa! Nó nhớ nó uống cũng đâu có ít đâu nhưng mà sao nó vẫn còn tỉnh táo dù rằng đầu có hơi nhức một tí. Trong khi đó ban đầu thằng Quân còn tỉnh tỉnh chứ lúc sau thì quắc cần câu thiệt. Sau khi được bé Châu con cậu Tám mở cửa, Tuấn vừa đẩy xe vừa dìu thằng Quân lên lầu. Con Duy Linh ngoắc đuôi mừng rỡ vì được gặp lại hai quý vị người quen. Khó khăn lắm Tuấn mới lôi được cái xác nặng ịch của thằng Quân lên phòng, vừa đặt nạn nhân xuống giường là thằng Tuấn đã thở hổn hểnh. Quân nhè lè: – Quần áo của anh để trong tủ đó, lựa bộ nào rồi đi tắm đi, sau đó ra đây… thay đồ cho anh! Thằng Tuấn thiếu điều té ngữa: – Cái gì? Tui thay đồ cho ông hả? Đừng có mơ! Cái mặt thằng Quân giờ đây đỏ hồng, mắt nó nhắm nghiền, cái môi thì cứ nhảm lảm, Tuấn nói: – Không tắm không được sao? Thằng Quân vẫn cười trong khi nhắm mắt: – Trời ơi, nước sông dưới quê không có sạch lắm đâu, rích chịt hà, không tắm lại sẽ bị mẩn ngứa đó! Ở dơ quá! Bất đắc dĩ Tuấn phải lựa cho mình một bộ đồ trong tủ áo, bổng nó nhớ ra một chuyện: – Còn cái… Thằng Quân cười rung giường: – Cần cái đó nữa hả? Không có cũng đâu có sao? Còn nếu muốn thì trong ngăn tủ bên dưới đó! Nó kéo ngăn tủ dưới ra nhưng nghĩ sao đó nó đóng lại và bước vào nhà tắm tắm lại. Vừa lau đầu vừa bước ra thì thằng Quân đã chực chờ nói sẳn: – Ha, anh với nhóc sao mà có duyên thế nhỉ? Tiếc rằng tất cả chỉ là… trò chơi! – Ông khùng hả? Nói nhảm cái gì vậy? Giờ sao? Ý thằng Tuấn hỏi là nó sẽ xử lý thằng Quân ra làm sao? Như hiểu ý thằng Quân nói: – Nhóc có nhớ không? – Nhớ gì? – Lần trước nhóc bị đánh, à mà hai lần trước luôn, ai săn sóc nhóc? Bây giờ phải trả nợ lại chứ! – Giờ tui làm sao! – Trời ơi! Ngu quá, lấy khăn lau anh chứ sao? Thằng Tuấn lấy khăn và bắt đầu lau lên mặt thằng Quân, thật sự cũng hơi khó chịu một tí, đó giờ toàn là người ta săn sóc nó thôi, chứ có ai mà để nó săn sóc như vậy đâu chứ. Nó lấy khăn bóp vô mũi thằng Quân để trả thù đáp lại thằng Quân ho sặc sụa làm nó hoảng hồn. Sau khi lau mặt thì thằng Tuấn đi xả cái khăn rồi cất lên sào! Quân la lên: – Trời, gì mà có lau mặt không vậy ba? – Chứ ông muốn gì nữa? Hồi đó ông chỉ có lau mặt tui thui mà, hành hạ người khác vừa phải thôi nha! Thằng Quân chụp tay nó rồi kéo xuống giường, nó ngã đè lên người thằng Quân, Quân xiết cổ nó thật mạnh, hai cái đầu rất gần nhau, Quân hét lên: – Lúc đó khác, bây giờ khác, tùy hoàn cảnh chứ! Giờ sao! Lau giùm anh không? Nó đau quá phải la lên: – Lau thì lau, làm gì dữ vậy! – Hì hì… có thế chứ! Nó cầm cái khăn đứng tần ngần: – Giờ lau ở đâu? Thằng Quân chồm dậy cốc đầu nó một cái rồi nằm xuống: – Ngốc quá! Lau chỗ này nè… Quân chỉ tay xuống cái chỗ cách phía dưới rốn một gang tay và cười hề hề. Tuấn quăng mạnh cái khăn lên đầu thằng Quân: – Chỗ đó thì ông tự ngồi dậy mà lau, dẹp! Quân cầm cái khăn chọi lại nó nói: – Ngốc chưa từng có, lau thì lau toàn bộ chứ còn hỏi lau ở đâu nữa, mẹ ở nhà cho ăn cơm trắng cá tươi chứ phải cám xú đâu mà… không biết. – Ông dám… Thằng Quân chán nản thở dài: – Anh mệt quá rồi, không giỡn nữa, lấy khăn lau đi nhóc! – Nhưng mà lau ở đâu? – Trời ơi! Sao nhóc dành hết cái ngốc của thiên hạ vậy, lau tay chân, mình mẩy chứ lau ở đâu. Cái thằng này bực mình quá rồi nha! Thằng Tuấn bắt đầu cầm tay nó và lau… được nước thằng Quân làm tới: – Cởi áo ra, lau ngực, bụng nữa, sau mỗi lần lau phải đi chắt nước! Ngu gì mà ngu khiếp! Thằng Tuấn lầm bầm: – Tui nghĩ ông đang chơi tui thì có, tui không tin là ông không thể tự lau được! – Chưa lau nách của anh kìa, lau nách xong phải xã nước liền… Thằng Quân vừa nhắm mắt, vừa cười, vừa ra lệnh… – Thơm lắm đấy nhóc! – Thô bỉ. Tuấn lấy cái khăn đè lên mũi thằng Quân sau khi lau xong vùng da dưới cánh tay:
|
– Thơm hả? Vậy hửi đi nha! – Ặc.. ặc… chết tui! Thằng Tuấn ám sát nghệ sĩ. Thằng Quân vẫn giỡn trong khi nhắm mắt. Tuấn phì cười nhưng cũng lầm bầm trong bụng: “Sao nó giống ông nội mình quá vậy nè!” Và thằng Quân khẳng định điều đó là đúng: – Xoay lưng anh lên, lau lưng anh nữa nè! – Ông tự xoay đi! – Xoay không nổi! – Cởi quần jean anh ra… – Sao mà cởi? “Cốc”, nó phản đối là bị cốc đầu ngay! Thậm chí còn bị nạt nữa: – Cởi… – Cái này là ông kêu đó nha. Sau cởi quần jean thằng Quân ra nó bổng nó lóe lên một ý tưởng, nó giả bộ đi vào xả cái khăn nhưng thật ra nó lấy cái điện thoại LG-KC910i chụp vài tấm và quay phim cảnh khỏa thân chỉ còn 1 mãnh vải hình tam giác che thân của thằng Quân. He he, đem lên khoe với lớp thì còn vui phải biết. Thằng Quân vì mãi mê nhắm mắt nên có hay biết gì đâu, nó tiếp tục ra lệnh: – Tuấn đâu rồi, xã nước gì lâu vậy! Lau chân cho anh! Nhanh. Thằng Tuấn đặt cái điện thoại xuống và lau chân cho thằng khốn nạn đó. – Lấy cái áo mặc vô cho anh. -… … -… thay quần cho anh luôn! – Hả? – Cấm cãi… – Lấy cái quần lững trong tủ kìa… Hic hic vậy là cuối cùng nó cũng phải trãi những chuyện như thế này sao? Mắc cỡ lắm không dám tả tiếp chi tiết đâu… vì những gì nó dù vô tình hay cố ý thấy đi nữa đều thực sự rất ư là hấp dẫn, nên nó chỉ muốn giữ lại cho một mình nó biết thôi. Sau khi mặc áo thằng Quân vào nó mới cởi cái mảnh vải hình tam giác che chắn phần dưới rốn ra. (Oh, So hot! Mấy bạn làm ơn nhắm mắt lại và ngừng tưởng tượng nha! Chỉ đề một mình Tuấn thấy thôi! Của người ta mà, nhìn cái gì! Tưởng tưởng mần chi!) đừng tưởng thằng Tuấn hiền nha, nó cũng còn đủ sáng suốt và tỉnh táo để chụp vài pô hình và quay phim một đoạn phim ngắn cảnh nóng hổi đó. Khi nó hoàn thành chuyện đó thì thằng Quân nói: – Nhóc là người đầu tiên đó nha! Tuấn bĩu môi: – Xì! Thấy gúm! Sau khi làm xong nó mới cảm giác là nó vừa làm cái chuyện khủng khiếp gì thế nhỉ? Ôi… kinh dị quá! À mà nè, có gì thì nó tả lại như thế thôi, chỉ là thay đồ cho thằng khốn đó coi như trả nợ thôi nha, dù lòng nó không có muốn (ừh thật ra là chưa muốn, chắc do chưa ngờ tới) hoàn toàn không có làm gì ghê gớm cả và lúc đó thật sự nó cũng rất run nên không có làm gì bậy bạ cũng như quá đáng hết trừ cái chuyện quay phim lại để đem lên lớp khoe mà thôi. (Thiệt đó, tin nó đi!) Tin hay không thì tùy các bạn nhưng nếu đã không tin thì đừng có đọc tiếp nữa.. nó giận rồi vì ai đời đọc truyện nó kể mà không tin nó cơ chứ! Nó lôi chân thằng Quân qua một góc và bắt đầu nằm xuống bên cạnh thằng Quân. Nó đặt tay lên mặt và bắt đầu vuốt mái tóc thằng Quân cũng như mân mê trên khóe mắt và hàng chân mày rậm rạp của người mà đang làm nó không tự chủ bản thân được. Nó thấy tự nhiên mắt thằng Quân bắt đầu… ướt. Rồi thằng Quân xoay qua, ôm lấy nó và gục đầu lên vai nó nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Nó xoa đầu thằng bạn của mình. Nó biết vì sao hôm nay thằng này lại khóc và uống nhiều đến thế…. dù tay tê buốt, dù lòng đau nhói vì nó biết những giọt nước mắt kia dành cho ai và vì ai nhưng nó vẫn để yên đó cho đầu thằng bạn đặt lên cho đến khi trời sáng… Nó nghe trái tim mình đang thổn thức từng nhịp thở bình yên. … Có ai thất bại như mình không? Thật sự là thất bại và đáng sợ. Không bao giờ mình tin vào tình yêu nữa cả, Tài ông khốn nạn lắm, tại sao ông lại bỏ tôi trong đêm đó, cái đêm mà tôi thực sự quyết định mình sẽ yêu ông thì ông lại bỏ tôi mà đi. Suốt chuyến đi chơi tôi đã luôn mong mình làm hết sức để hai đứa thật vui. Ông biết không, lúc hai đứa ngồi trên hành lang ngắm biển vui đùa nghe sóng vỗ, những lời tâm sự của ông đã khiến trái tim tôi biết nó thuộc về ai, vậy mà chỉ trong thoáng chốc ông lại bỏ tôi. Ông có biết là tôi rất sợ bị bỏ rơi nhất là trong đêm tối không? Và hơn thế nữa là đang ở giữa biển nữa, ông có biết suốt đêm thức trắng đó tôi đã như thế nào không? Mà giờ thì cũng đã hết rồi, sóng đã đánh cạn cảm giác của tôi ra biển rồi, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình trở nên bình thường với ông đến như vậy. Tốt lắm! Sao ta ghét cái Big Zero của thằng Beeline dữ vầy nè… tha thề ta không bao giờ thèm xài nó. Yêu, ha ha ha mày đã sáng mắt ra chưa hả Quân? Mày cứ hy vọng đi, để rồi cuối cùng mày cũng biết được trong thế giới này vốn dĩ không hề có cái gọi tình yêu, đâu phải mày không biết điều đó, biết bao nhiêu người đi trước người ta đã nói ai kêu mày không tin, thích cãi lại định mệnh của trời hả? Thì đó, giờ đã tới lúc mày nhận ra rồi đó! Sao đã chịu thấu hiểu ra chưa! Ngày mai thôi không cần tình yêu nữa. =====
|
30. ===== Tự nhiên bây giờ thằng Tuấn thích đi học ghê gớm. Vì nó đang rất nôn nao muốn biết tình hình chiến sự của thằng Quân và thằng Tài ra sao sau cuộc đi chơi đầy sóng gió. Tâm trạng nó rất vui vì tối qua được ngủ chung và ôm ai đó vào lòng mà. Thằng Điệp và thằng Tân vẫn chưa hay biết đang say sưa kể về chuyến cắm trại thú vị của tụi nó. Lúc sáng thấy có 9 cuộc gọi nhỡ của em Hiền nó tắt máy cho tới bây giờ luôn. Chắc em ấy đang điên lên vì nó. Đám thằng Kỳ Trương và nó bàn về vụ án thằng Quân: – Sao rồi Tuấn, dạo mày thấy mày án binh bất động quá vậy? Hay là đang đánh ở mặt trận khác? Tuấn cười hề hề: – Sắp thành công rồi mày ơi, nhưng mà làm sao biết được là tao thắng cuộc? Thằng Kỳ Trương nói: – Thì chỉ cần mày lên giường được với em ấy thì coi như tụi tao thua! – Vậy thì coi như mày thua chắc, tao đã lên giường với em ấy cả trăm lần rồi! – Thôi đi, cái mặt mày xạo thì chừa một chút cho người khác làm ăn với! – Thiệt! Bằng Kỳ Trương hùng hổ: – Nói phải có bằng chứng! – Bằng chứng thế nào mới thuyết phục? – Cảnh em ấy lên giường với mày trong tình trạng không mãnh vải che thân! Thằng Tuấn nhe răng: – Chỉ cần tao có hình sexy 100% của em í là được chứ gì? – OK! Nhưng phải trong tư thế nằm trên giường nha, chứ ở truồng mà chạy ngoài đường cũng không được đâu! – Cả clip quay phim nữa thì sao? – Càng tốt chứ sao! Thằng Tuấn im lặng cười và đắc thắng, nó nghĩ chưa vội đưa ra những bằng chứng sống động vô giá kia: – Ok Tụi bây chờ đi! Không lâu nữa đâu. … Thằng Quân lầm lì xách ba lô vô lớp, thấy nó, Tuấn nhe răng ra cười cầu may ngay nhưng tiếc là nó chẳng thèm đoái hoài, làm thằng này quê độ ghê nơi! Tối mới ngủ chung vậy mà giờ này lại… trở mặt. Tức mình thằng Tuấn cũng quay lưng đi. Tài hôm nay chưa tới thì phải, hèn chi tâm trạng thằng Quân không được vui cho lắm, nó mở máy và im lặng ngồi một mình. Thấy thế Thằng Kỳ Trương chạy qua hỏi thăm: – Quân, sao hôm nay trông em buồn thảm quá vậy? Có phải do bạn Tài nghĩ học không? Thằng Quân im lặng một lúc rồi xách cặp bỏ ra khỏi lớp. Tuấn tức lắm nhưng không dám nói gì cả, thái độ lạ đời khác hẳn mọi khi của thằng Quân cũng làm cho thằng Kỳ Trương ngạc nhiên, nó không dám ghẹo nữa, chỉ chờ thằng Quân khuất bóng thì thằng Tuấn la thằng Kỳ Trương: – Mẹ bà, mày nói vậy chi để “dzợ” tao nó quê nó bỏ đi mất biệt rồi kìa, sao mà cua được đây? Thằng Kỳ Trương cười hề hề: – Xin lỗi, xin lỗi, mình không biết! Để lần sau mình rút kinh nghiệm. Thật tình bây giờ không biết nó có dám mở miệng ghẹo thằng Quân ngay trước lớp không nữa, nó sợ và thật lòng nó cũng không có hứng thú ghẹo nữa, nó muốn nói ra những lời thật lòng. Thằng Quân đi về thật rồi, nghe thấy tiếng Xì po ngoài bãi xe là đủ biết. Thằng Tài hôm nay nghĩ học, có lẽ đó là lý do khiến thằng Quân cũng đi về. Tuấn buồn rầu nghĩ. Bữa kế tiếp thì thằng Tài đi học, trong khi đó thằng Quân lại nghỉ… tội nghiệp không có thằng Quân ở đó thằng Tài chỉ biết chịu trận trước những lời chọc ghẹo hết sức khiếm nhã của thằng Kỳ Trương. Ra chơi Tuấn kêu thằng Điệp, thằng Tân điện thoại rủ thằng Quân đi uống cà phê…à không uống sinh tố cam dâu. Chứ quả thật, không có thằng Quân, ba thằng nó học nhưng đầu óc chắc cũng chả tiếp thu được gì. … Ở quán nước thằng Tuấn huyên thuyên ghẹo con Thủy đủ trò, cô chủ quán khá lanh lợi và dễ thương. Ba đứa ngồi khoảng 10 phút thì thằng Quân đi bộ tới. Thoáng thấy thằng Tuấn mặt nó vẫn tỉnh bơ trong khi đó nó lại mỉm cười ngay với thằng Điệp. Điều này khiến thằng Tuấn thấy chơi vơi, hụt hẩng. Quân ngồi xuống cười thật tươi, mặc nhiên giống như là nó coi như không có sự hiện diện của thằng Tuấn trong đó thì phải: – Cha, hôm nay có chuyện gì mà Điệp rủ anh đi uống nước vậy ta? – Sao hôm nay anh Quân nghĩ học vậy! Thằng Quân nói xa xăm: – Thì lâu lâu nghĩ vài ngày cho nó khuây khỏa đầu óc. Đâu có bị cấm thi đâu mà lo. Điệp nhìn Quân lo lắng: – Em đọc trên blog của anh… thấy hình như anh thất tình phải không? Cuối tuần vừa rồi có chuyện gì xãy ra với anh àh? Thằng Quân cười: – Chuyện đời mà em, hợp rồi tan! Thằng Tân im lặng nãy giờ bổng chọt vô nói: – Anh Quân, anh có coi tụi em là bạn không? – Ok! Quân trả lời không rõ ràng câu hỏi, thằng Tân nói tiếp: – Vậy anh thất tình ai vậy? Anh có thể nói cho em nghe không? Quân xoa đầu thằng Tân cười nói (điều đó làm cho hai đứa khác ghen tỵ): – Thật là khó trả lời, hỏi cách khác đi! Anh không muốn nhắc cái tên đó! Thằng Điệp gợi ý: – Hay là tụi em nghi ngờ ai thì tụi em nói tên anh chỉ cần lắc đầu hay gật đầu thôi! Được không anh? Sao trước mặt hai đứa kia Quân nó vui vẻ dễ chịu quá vậy, và hình như thằng Quân nãy giờ chưa nhìn lấy thằng Tuấn một cái nào cả. Thằng Điệp hỏi: – Người yêu anh ở đâu? Câu này dễ, trả lời được không anh? – Ok! Quận 8! Hai thằng kia có biết là nhà của thằng Tài ở quận 8 không nhỉ? Chắc là không, chỉ có mình thằng Tuấn biết thôi. Điệp không mấy quan tâm tới câu trả lời kia cho lắm, nó hỏi tiếp: – Sao anh thất tình? – Bị đá! – Tụi em có biết người đó không? – Câu này hơi khó à nha, vì bạn bè chung của anh và Điệp chỉ toàn là con trai không mà… Thằng Tân lại hỏi: – Có học chung lớp mình không? Thằng Quân thích giỡn với thằng Tân lắm hay sao áh, nó nhéo mặt thằng Tân một cái: – Chú này hỏi kỳ ghê, lớp mình toàn con trai, hỏi vậy là ý đồ gì đây! Ừh! Trong lớp mình đó! Hai thằng kia ồ lên một cái. Trong khi đó thằng Tuấn vẫn im lặng. Điệp nói: – Em biết ai rồi! – Chắc anh buồn nhiều lắm hả? – Anh không buồn, chỉ lo thôi! Hai thằng kia tươm tướp làm ra vẻ quan tâm lắm: – Lo gì? Anh lo cái gì? – Anh lo không còn ai chở đi học nữa… Thằng Tân vọt miệng: – Hay để em qua chở anh đi cho! Thằng Điệp liếc thằng Tân một cái dài ngoằng: – Không tới lượt mày đâu, hay để em chở cho anh Quân. Quân cười: – Cám ơn, vui thật! Vậy phiền hai đứa mỗi ngày thay phiên nhau chở anh nha! Tất nhiên Tuấn biết nó không là cái gì để có thể giành giật hợp đồng béo bở này. Y ta buồn rầu im lặng còn thằng Quân thì dường như không thèm quan tâm tới nó nữa. =====
|