Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
|
|
34. ===== Bốn giờ rưỡi, Tuấn đã đậu xe ở trước căn nhà có cái cổng sắt sét xẹt và một căn phòng nhỏ phía trên sân thượng. Nó đậu ở bên kia đường và ngồi đó nhìn lên. Mong chờ cánh cửa hé mở. Năm giờ đúng. Có tiếng Xì Po từ hẻm chạy vào nhà, tức nhiên ai cũng biết chủ nhân của nó là ai. Thoáng thấy thằng Tuấn đậu xe trước nhà, Quân ngạc nhiên hỏi: – Đi đâu dzạ? Tuấn khó khăn lắm mới có thể tỉnh bơ trả lời: – Qua chở ông đi học, được không? Quân không trả lời, chỉ dẫn xe vào nhà! Điều đó làm thằng Tuấn như muốn mếu cái miệng, không ngờ nó coi thường mình, nó ghét mình tới mức độ không thèm trả lời, trả vốn mà im lặng đi vào nhà…. Tuấn nhớ đến lời bài hát câu vọng cổ: “Lan ơi sao em nở cắt đứt dây chuông mà lạnh lùng khép cổng…!” mà cảm thấy thương xót cho phận mình. Bây giờ phải làm sao? Khó xử quá, Tuấn run lên từng hồi, nó muốn thét vào mặt thằng Quân là làm ơn đừng làm cho nó khó chịu như vậy nữa… Mười phút sau đó, thằng Quân tỉnh bơ xách balô ra và nhe răng cười leo lên phía sau lưng thằng Tuấn. Hóa ra Tuấn… nghĩ quẩn. Chuyện không có gì ghê gớm. Ổng chỉ vào nhà soạn đồ đi học mà thôi. Quân ngồi sát nó, tay ôm eo ếch của nó, đây là điểm khác biệt khi ngồi cho thằng Điệp hay thằng Tân chở. Tại sao? Có lẽ nào ổng thích mình. Tuấn thích nuôi những ảo vọng như thế lắm! Quân hỏi: – Có chuyện gì mà qua rước tui vậy? Trò mới gì nữa hả? Sao Quân không còn kêu nó là nhóc nữa nhỉ? Nó muốn nghe tiếng đó ghê! Tự nhiên sao nó cảm thấy quý giá vô cùng cái giây phút được thằng Quân ôm nó khóc nức nở trong cái đêm đó ghê. – Trò gì mới là trò gì? – Ai biết nè! Mà có gì không sao lại qua rước vậy? Quân không còn xưng “anh” và “nhóc” như trước đây nữa, điều đó thực sự làm nó khó chịu và nó đang nghĩ về một cái gì đó bất ổn đang xãy ra thì phải. Nó không chịu đựng được nữa cảm giác này… nó nói: – Tối nay tui qua ngủ với ông nha! – Chi vậy? Có chuyện gì àh? – Ừh…. thì có chút chuyện! Tối tui nói! – Giờ nói luôn đi, tối về quê rồi! Nó quê độ im re, hình như thằng chả cố ý từ chối nó hay sao áh, nó đã hạ mình vác mặt đòi qua ngủ chung rồi mà sao thằng chả lại có thể phủ phàng đến như vậy nhỉ? Bất chợt nhớ lại chuyến đi Vũng Tàu nó hỏi: – Vậy ông có gì hỏi tui không? Quân phì cười: – Gì là gì? Sao hỏi lạ vậy? Có gì đâu? Bệnh hả? Ừh, nó bệnh thiệt, tại sao biết nó cố ý đi Vũng Tàu theo ổng mà ổng lại không thắc mắc? Và tại sao từ cái đêm ngủ chung đó thì chiều đi học thái độ ổng thay đổi 180 độ như vậy? Không lẽ ông giận chuyện nó chụp hình SEX ổng? Vô lý! Ổng làm sao biết và… nếu biết sao ổng không đòi lại hay làm gì đó lại im lặng và thay đổi thái độ chứ? Giả thuyết này không hợp lý. Và quan trọng nhất là bây giờ ai có thể giải thích cho nó biết được là… đêm đó thật sự đã có chuyện gì xãy ra giữa ổng với thằng Tài? Hai đứa im re một quảng khá dài, thằng Tuấn không muốn chịu đựng nhiều hơn nữa, nó hỏi, cố gắng gợi cho thằng Quân nhớ về những kỉ nệm đẹp đã diễn ra: – Lần trước rủ tui về quê ông có nhớ không? – Nhớ chứ! Có gì àh? – Tối đó tui ngủ chung với ông, ông nhớ chứ? – Không rõ ràng lắm! Tuấn hỏi ngay: – Không rõ ràng lắm là sao? – Là biết có ngủ chung nhưng… không nhớ là có chuyện gì xãy ra không nữa. Xỉn quá! Tuấn nói ngay như oan ức lắm: – Thế tại sao từ đó thái độ ông kỳ kỳ với tui là sao? Quân làm ra vẻ như nó mới chính là người đáng ngạc nhiên: – Kỳ kỳ là sao? – Ông lạnh lùng với tui, không thèm nói chuyện gì với tui nữa! Thằng Quân phì cười: – Nói chuyện gì nghe sao bịnh quá vậy? Sến rện. – Tui không cần biết, ông trả lời đi: tại-sao-ông-làm-vậy? – Ủa mà… muốn nói gì giờ? Có gì đâu mà nói! – Đó thấy chưa? Rõ ràng ông đã thay đổi. Nhất định đã có chuyện gì ông mới trở nên như vậy! Thằng Quân làu bàu: – Hạch sách làm như ghệ gộc! Nó điên tiết lên: – Dù tui biết, tui chả là cái gì của ông, nhưng mà dựa vào những gì đã qua, tui nghĩ tui có quyền được biết lý do! – Gì mà nóng thế! Giờ muốn biết gì nói đi! Nó thật sự đang mất bình tỉnh trước sự dửng dưng của thằng Quân: – Vậy ra nãy giờ tui nói gì ông không có nghe, không có hiểu gì sao? Thằng Quân tỉnh bơ đáp trả trong lạnh lùng: – Không! Nó biết bây giờ nó nằm kèo dưới thằng khốn này nên chả thể cương gì được. Sao nó căm ghét thằng này quá đi thôi, nó hít thở để bình tỉnh: – Ok! Ok… khá lắm, vậy tui sẽ hỏi lại: ông có ghét tui không? Trời ơi, sao nó suy nghĩ dữ lắm mà, tính hỏi tùm lum tà la cái gì, tự nhiên tới khi thốt nên lời lại nói một câu lãng xẹt khiến thằng Quân phải phì cười: – Tự nhiên hỏi vậy trời! Lãng quẻ quá. – Ổng trả lời đi! – Tất nhiên là không! Bình thường, mắc gì ghét! – Vậy sao… sao… dạo gần đây ông… đối với tôi không như lúc trước? – Muốn biết lắm àh? Bất giờ giọng thằng Quân nghiêm nghị lại, xe tới cổng trường, thằng Quân bước xuống nói: – Ok! Nếu muốn biết thì… tối nay ra về sẽ nói! =====
|
35. ===== Dạo gần đây thằng Điệp, thằng Tân với ông Quân có vẻ thân lắm, làm gì cũng rủ rỉ rù rì thật chướng con mắt. Ngay cả thằng Tài nữa, hình như nó và ông Quân cũng đã bình thường hóa quan hệ trở lại thì phải, nói chuyện nhiều hơn một tí nhưng rõ ràng là đã-không-còn-gì-nữa giữa hai người. Thằng Hoàng thì đã chạy theo tình mới vì thái độ hờ hững của thằng Quân, nên về sau những vụ đi chơi không còn nữa. Đám thằng Kỳ Trương cũng đang hối thúc thằng Tuấn mau kết thúc hợp đồng để thanh lý. Tụi nó cũng chán nản cái vụ chọc ghẹo vì thấy trong lớp đứa nào cái mặt cũng như đưa đám. Biết thầy sắp cho về nên thằng Tuấn chung vô toa lét trốn trước để nán lại về sau chỉ để thử xem thằng Quân có còn nhớ lời hứa là sẽ nói cho nó nghe lý do gì đó không? Và nó không ngờ nó lại được nghe một câu chuyện giữa thằng Tài và Quân, mở đầu là thằng Tài hỏi: – Ông dạo này sống ra sao rồi? – Bình thường chứ có sao! Mẹ ông dạo này khỏe không? Tài thở ra, nó có vẻ hơi mệt mỏi: – Ừh, bả cũng đở đở… Ông còn giận tui sao? Thằng Quân trả lời mà giọng hơi chua chát một tí: – Giận? Có gì mà giận? Tại sao lại phải giận? Đó là cảm giác thật của ông thì tại sao tôi phải giận chứ? – Thật lòng tôi luôn biết ơn ông… Quân có vẻ khá bức xúc: – Cái gì? Sau tất cả những gì đã xãy ra, ông chỉ nói là… biết ơn tôi thôi sao? Ôi, nghe bạn nói thế mình thấy mình mới là người biết ơn bạn vì đã làm mình sáng mắt ra thì đúng hơn… – Ông đừng nói vậy! Tui hiểu tình cảm ông dành cho tui mà và ông cũng biết tui dành cho ông thế nào mà… nhưng mà tui còn mẹ tui nữa… Quân tức giận: – Mẹ ông thì sao? – Mẹ tui muốn tui có gia đình! Quân cười, giọng đầy mỉa mai: – Gia đình, tui với ông cũng làm thành một gia đình được vậy? Cái chính là ông quá sĩ diện thôi. Đừng có viện cớ này nọ nữa, ông nói ông còn mẹ, chắc mẹ tui chết hả? Mẹ nào mà chả thương con hả ông? Mà thôi, không bàn về chuyện đó nữa, dù sao… tui nghĩ, tình cảm tui dành cho ông cũng đã chết dần dần rồi! Thằng Tài nói lí nhí: – Tui biết, tui thành thật xin lỗi ông mà… – Đừng nói xin lỗi. Chả có gì hết đâu! Ông ráng mà sống tốt và sống thật với con người của ông đi! Thằng Tài im lặng một hồi rồi nói: – Hình như ông đang cố quên tôi bằng cách tìm thích một người khác đúng không? Quân tỏ thái độ không hợp tác:
|
– Ông mà cũng quan tâm tới chuyện thằng này sống chết ra làm sao hả? Mà tui thích ai thì có liên quan gì tới ông? Tài nhỏ nhẹ nói: – Thì tui chỉ nói vậy thôi, ông nên cẩn thận, tôi nghĩ người đó không tốt và ông lại sẽ đau khổ nữa… – Ha, ông hay quá nhỉ? Ông nghĩ là sau những gì ông gây ra cho tui thì tui còn có thể đau khổ được nữa sao? Ủa mà…. ông biết người đó không tốt nữa sao? Hay vậy! Thằng Tài “Ừh!” thật nhẹ, thằng Tuấn đứng trong toa-let trái tim thiếu điều muốn rụng ra ngoài cho những gì mà nó vừa nghe được. Dù đoán trước chuyện này nhưng khi trực tiếp nghe trái tim nó không khỏi… choáng ngợp và đau thắt. Và người mà thằng Tài đang nói thằng Quân thích ai? Chả lẽ thằng Điệp? Chắc chắn thằng Tài không biết thằng Hoàng nên khả năng thằng Hoàng là sẽ bị loại ra. Mà hổng chừng là mình thì sao? Chắc không phải rồi vì trong lớp chả bao giờ thằng Tài thấy mình với thằng Quân nói năng gì với nhau mà. Thằng Kỳ Trương? Không thể nào, nếu là mình, mình phải ghét thằng Kỳ Trương mới đúng chứ? Nhưng biết đâu ghét quá thành thương, không thể nào… chúa ơi, đừng xếp đặt như vậy! Dù sao theo nó thằng Điệp vẫn là ứng cử viên sáng giá nhất dành cho thằng Quân. Tệ lắm cũng phải là thằng Tân, không thể nhường cho người ngoài được. Tài chậm rãi nói: – Tui biết chứ, tui nhìn ánh mắt ông dành cho người đó là tui biết ít nhiều ông cũng có tình cảm với nó. Ông có thể phủ nhận với tôi, nhưng chắc chắn là với trái tim ông thì không bao giờ ông có thể phủ nhận được. Ông nên nhớ, tôi cũng đã từng là người nhận được ánh mắt đó của ông nên tôi biết rất rõ ông đang để ý đến ai. Tiếng nhạc chuông của thằng Quân vang lên: – Alô anh nghe nè Tân? Ừh… em về trước đi, anh hôm nay có việc! Tài nói: – Lát tui đưa ông về, mình đi uống nước! Quân phủi tay: – Không cần đâu. Có người đưa tui về rồi, tui nghĩ tụi mình hỏi thăm như vậy là tốt rồi. Chúc ông hạnh phúc trên con đường mà ông đã chọn. Nhưng trước khi xuống tui chỉ muốn hỏi ông một câu: Tài nhỏ nhẹ: – Ông hỏi đi! – Thật lòng từ đó tới giờ… có khi nào ông dành cho tui một chút tình cảm nào không? Tài thở ra, nó nói thật nhẹ: – Tôi nghĩ là suốt đời… không bao giờ tôi có thể nào quên ông! – Cám ơn! … Quân nói hai tiếng “cảm ơn” một cách dứt khoát rồi vác cặp đi thẳng xuống cầu thang. =====
|
36. ===== Quân vẫn đứng ngay cổng trường thong thả đi qua đi lại, thằng Tuấn phải chờ khá lâu mới dám bò ra khỏi toa lét, trong đầu nó đang có rất nhiều thắc mắc? Vậy là thằng Quân đã có thích một ai khác trong lớp? Nó mong, nó hy vọng người đó là “một ai đó” ghê gớm dù biết rằng, sự thật đó chỉ có trong mơ. Vừa gặp nó thằng đã Quân đã xin lỗi: – Chờ lâu không? Xin lỗi nha! Do có chuyện đột xuất! Chờ nó leo lên xe, thằng Tuấn tấn công: – Sao nói lý do gì đó thì nói đi! – Ok! Chuyện cũng không có gì, nhưng thấy thái độ quan tâm của nhóc anh cũng không muốn giấu làm gì! Oh! Anh ta đã xưng hô thân mật trở lại, Tuấn mỉm cười: – Nói đi, tui nghe nè! – ANH LÀ GAY! Đúng vậy, anh là GAY! Dù có hơi sốc tí nhưng nó vẫn dư sức giữ bình tỉnh: – Có gì quan trọng sao? – Nhưng anh vẫn là người, nhóc hiểu không? Anh cũng cần, cũng thích có bạn, đâu phải thằng GAY nào cũng gặp trai là tươm tướp là xô bồ xô bộn đâu nhóc, có những người họ vẫn xem và rất muốn coi là bạn mà… Tự nhiên Tuấn thấy mình xúc động: – Ừh… bình thường, tui chả thấy gì lạ! – Ban đầu anh cũng coi nhóc là bạn đấy chứ, một người bạn trông có vẻ chơi được. Tuấn nở lỗ mũi lên: – Tất nhiên, tui cũng thấy vậy, và tui có phân biệt gì với ông đâu! – Vậy nhóc chơi với anh vì cái gì? – Vì cái gì là vì cái gì? Vì… tui cũng cảm thấy ông là một người chơi được, thế thôi! Bất ngờ thằng Quân lại nói: – Nhưng anh cảm thấy nhóc chơi không được! – Tại sao? – Có cần nói thẳng ra luôn àh? – Cần chứ, ít ra cũng để tui cũng không phải cảm thấy tức! – Cái hôm nhóc ngủ lại nhà anh ấy, thật sự trước lúc đó anh đã rất thích nhóc đấy! Nhưng mà… anh xin lỗi vì nhiều chuyện một tí, đêm đó lúc nhóc ngủ có một tin nhắn rủ nhóc đi khách sạn. Điều đó làm anh chợt nhớ cái bao cao su trong bóp nhóc lúc trước, thật tình anh không thích điều đó chút nào hết. Nếu như không muốn nói là ghê tởm… từ đó anh cảm thấy sợ, đơn giản vậy thôi! Tuấn im lặng, nó không biết phải giải thích hay chống chế gì bây giờ, con quỷ con Hiền chuyên gia nhắn tin lộ liểu như thế… – Mà… chuyện đó có liên quan gì tới ông đâu? Chừng nào ghệ gộc với nhau thì còn ghen tức, đằng này… – Nhóc nghĩ sai rồi, anh không thích kết bạn với những người bừa bãi, dễ dãi như vậy nữa! – Cái gì? Ông nói tui bừa bãi hả? – Sự thật mất lòng! – Tui… tui… Thế giờ ông muốn sao? – Đơn giản, mạnh ai nấy sống như trước đây! Nhóc làm theo sở thích của nhóc, anh làm theo sở thích của anh, không ai phiền ai… – Nếu tôi không sống bừa bãi nữa thì sao? Quân cười: – Thật không? Tuấn một tay cầm lái, một tay quẹt mũi, khịt khịt, nó lấy hơi hít vào rồi thở ra: – Thật! – Móc nghéo nè! Quân và nó đưa hay ngón tay út ra và làm thủ tục giao ước. Tuấn nín thở hỏi lại: – Vậy thì sao? Trả lời đi! – Sao là sao? – Thì ông sẽ như thế nào? – Sẽ bình thường chứ sao! Tuấn mất cả kiên nhẫn: – Mệt ông quá, ý tui là nếu tui thay đổi thì mình sẽ là bạn tốt của nhau phải không? – Cái đó anh chưa biết! – Cái gì kỳ vậy? Ông ăn gian, mới móc nghéo cái giờ trở mặt là sao hả? – Trở mặt gì chứ, chỉ là nhóc giao ước với anh sẽ không sống bừa bãi nữa thôi, anh đâu có nói nhóc làm được thì anh sẽ như thế nào đâu chứ lêu lêu, bạn tốt hay không thì phải dựa vào nhiều yếu tố chứ! Nói như nhóc thì tất cả những người không bừa bãi thì anh đều phải làm bạn tốt với họ sao? Nó mặc kệ, dù sao tình hình dường như có vẻ đã sáng sủa hơn một tí rồi đó. Nó tiển thằng Quân về quê rồi leo lên gác đánh một giấc tới lúc đi làm, lòng nhẹ nhõm vô cùng cứ như vừa quẳng được một tảng đá nặng ra khỏi lồng ngực, thì ra thằng Quân không thích có những người bạn có lối sống bừa bãi… suy đi nghĩ lại chả lẽ đó giờ nó sống như vậy là bừa bãi sao? =====
|
37. ===== Mọi chuyện kể từ sau ngày đó cũng chẳng khá hơn chút nào, Quân vẫn giữ khoảng cách nhất định với nó, tuy nhiên chỉ khác là lỡ như hai đôi mắt chạm nhau thì thằng Quân chỉ cười tươi chào hỏi, có vậy thôi, thằng Tuấn viện cớ hỏi này nọ thì nó cũng nhiệt tình hướng dẫn, thế là hết. Nhưng nó không muốn chỉ có như vậy, nó muốn một cách gì đó hơn như thế nữa. Nhưng sao khó quá. … – Anh Tuấn, mình gặp nhau đi anh! – Trời, anh mệt quá, hay em qua nhà anh chơi luôn đi, anh thật tình đi không nổi. Kiếm quán nước nào gần chỗ anh… Con Hiền im lặng cúp máy, cũng tội dạo này con nhỏ không dám hó hé hay đòi hỏi gì cả… – Em có tin quan trọng nè, một tin động trời! Tuấn hờ hừng: – Liên quan tới ai? – Anh Quân? Mắt nó sáng lên, chỉ có giọng nói là đang cố làm ra vẻ không quan tâm: – Sao? Chuyện gì? – Ờ mà cũng không phải là trực tiếp liên quan tới anh Quân. Chuyện của anh Tài… – Thằng đó sao? – Hai tuần nữa có vợ! – Oh… sao em biết? – Nhỏ em gái nó nói cho em nghe, nghe đâu nó cưới cô giáo dạy đồ họa cho nó hồi đó… – Quân biết chưa! – Em nghĩ là chưa? Ổng nghe chắc ổng sốc lắm anh ha… em tính nói cho ổng nghe… – Đó… thấy chưa, cái tật làm chuyện bao đồng không bỏ… Con Hiền lại sáng mắt lên, liếc thằng Tuấn: – Quên nữa, con quỷ cái Quyên điện thoại, nhắn tin cho anh hoài hà… – Bởi vậy anh mới tắt máy và đưa sim cho em đó… mà có chuyện gì không? – Dạ cũng không có gì, bữa nó nhắn tin cho em cái em nhắn tin lại chửi nó quá trời… hi hi vui ghê! – Trời, em thiệt tình… – Nó đâu có hiền anh, nó lấy điện thoại bàn gọi lại chửi lộn với em. – Trời, rồi sao nữa… – Cũng chả có sao hết, khuya đó 2h em điện thoại tới nhà nó, ông nào bắt máy em không biết, em nhờ ổng dạy lại con ổng thôi… ha ha ha, em chửi mà cấm không cho ổng tắt máy luôn…. vui ghê. – Em dữ quá! – Mới biết hả… – … Anh sợ em thiệt! … – Anh… Hiền nhìn nó đá lông nheo một cái, giọng như van xin, hiểu ý, nó lắc đầu: – Thôi mà em… Nó nhớ lời thằng Quân là sẽ không sống bừa bãi nữa dù rằng nếu sống như vậy nó cũng sẽ chả được cái gì từ phía thằng Quân, nhưng dù sao cũng vui! Tuấn thật thà nói: – Xin lỗi em, anh nghĩ anh sẽ tu lại, không sống bừa bãi nữa… Hiền chỉ im lặng. … =====
|