Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ
|
|
Cái này hắn đã biết từ lâu rồi. Trước kia hắn là một nghệ nhân thiết kế hoa mà! Mặc dù thầm nghĩ như vậy nhưng Cốc Diên vẫn trả lời:
“Gần đây muốn trang trí lại phòng một chút nên mới sinh ra hứng thú này.”
Nếu như hắn nói trước kia cũng thích hoa, Đàm Trọng Hải có thể sẽ cảm thấy kỳ quái khó hiểu.
Bởi vì hắn đang là Tiểu Ba, mà trong ấn tượng của hắn thì đó là người không có chút sở thích nào.
Cốc Diên đưa ly trà mới pha cho Đàm Trọng Hải, quan tâm mà nói:
“Nghỉ ngơi một chút đi! Hôm nay là chủ nhật mà! Ngươi đã làm việc cả buổi rồi đó.”
Cảm nhận được hắn quan tâm, Đàm Trọng Hải cầm lấy ly trà, cười cười với hắn: “Cảm ơn, chỉ có điều kế hoạch này sáng sớm mai phải nộp rồi, không làm nhanh không kịp.”
Cốc Diên nghe vậy, híp mắt nhìn màn hình máy tính tràn ngập chương trình, cái miệng nhỏ nhắn cong lên một chút, “Ghét thật, chả hiểu gì cả!” Rồi sau đó hắn liền ra ngoài làm việc của mình.
Phản ứng đáng yêu của hắn làm cho Đàm Trọng Hải buồn cười không thôi, uống vài ngụm trà thơm mát, nhìn lên chậu hoa bên cửa sổ, miệng hắn vô ý thức mà nhếch lên, thậm chí sau đó khi nhớ đến công việc, nụ cười vẫn còn chưa biến mất.
Do Đàm Trọng Hải hoàn thành tốt công việc mà được nghỉ phép vài ngày, hắn dự định rủ Cốc Diên ra ngoại ô chơi một chút.
Hôm trước khi đi, hắn mua ít nguyên liệu nấu ăn, hăng hái tự mình xuống bếp, xem như an ủi Cốc Diên ngày thường vất vả giúp hắn chuẩn bị mọi thứ cùng nấu ba bữa cơm khổ cực.
Cốc Diên ngồi ở ghế salon xem TV, thỉnh thoảng lại tựa đầu nhìn về phía phòng bếp, trong lòng tự hỏi không biết Trọng Hải có thể tự làm được hay không đây?
Mặc dù hắn rất muốn giúp, nhưng lúc nãy Đàm Trọng Hải đã vỗ ngực cam đoan có thể tự làm được, hôm nay hay là hắn cứ thoải mái nghỉ ngơi đi, để cho Trọng Hải bộc lộ tài năng nấu nướng vậy.
Cuối cùng, Đàm Trọng Hải một đầu đầy mồ hôi cũng đã làm xong thức ăn, vội gọi Cốc Diên đang đói bụng ngồi ở phòng khách vào thưởng thức kiệt tác của mình.
“Bụng đói rồi hả? Nhanh ăn đi! Nhưng chắc là vẫn kém so với tay nghề của ngươi a!”
Đó là điều đương nhiên, nhưng Cốc Diên vẫn an ủi hắn: “Làm gì có! Nhìn có vẻ ngon lắm mà!”
Đàm Trọng Hải có tâm ý vì hắn mà nấu cơm, đối với hắn mà nói đó chính là món ăn ngon nhất trên đời!
Bọn họ cùng ngồi vào ghế, Cốc Diên nếm thử một ít rồi tươi cười nói với hắn: “Ngon lắm!” Mặc dù vẫn kém xa mình làm!…
“Thật sao?” Đàm Trọng Hải cũng cười sang sảng.
Chỉ là lúc bọn họ đang vui vẻ dùng cơm, Đàm Trọng Hải đột nhiên phát hiện Cốc Diên không hề ăn món canh mướp đắng hắn đã kỳ công làm, bởi vậy, hắn liền gắp một ít vào bát cho Cốc Diên.
“Sao ngươi lại không ăn món này? Đây là ta đặc biệt vì ngươi mà làm đó!”
“A! Đừng gắp cho ta, ta ghét nhất là mướp đắng a.” Đúng vậy, vừa ngửi thấy mùi mướp đắng đã làm hắn không thể chịu được.
Hắn nhìn chăm chú vào miếng mướp đắng vừa bị Đàm Trọng Hải bỏ vào, trên mặt vô cùng khổ não, bởi vậy hắn cũng không chú ý tới lúc hắn từ chối ăn, trong nháy mắt khuôn mặt Đàm Trọng Hải đã trầm xuống.
“Ngươi thích, Tiểu Ba, trước kia không phải ngươi thích ăn nhất là mướp đắng sao, có khi còn nhìn chằm chằm vào đĩa cơm của ta, hy vọng ta tặng mướp đắng trong đĩa cho ngươi nữa?”
Nghe thấy giọng nói hắn có chút khó chịu, Cốc Diên ngẩng đầu lên nhìn Trọng Hải. Thì ra là thế, thì ra đây là thứ mà Tiểu Ba thích ăn nhất, cho nên Đàm Trọng Hải mới mất công nấu nướng, đáng lẽ hắn nên sớm nghĩ ra, nhưng mà….
Hắn thật sự ghét mướp đắng lắm mà!
Bầu không khí ngày càng trở nên nặng nề. Lúc này, giọng nói khó che được tia phẫn nộ của Đàm Trọng Hải vang lên: “Lúc đầu là ai hứa hẹn sẽ sắm vai Tiểu Ba thật tốt?”
Cho dù biết Đàm Trọng Hải đã tức giận, nhưng Cốc Diên vẫn chỉ cau mày nhìn miếng mướp đắng trong bát chứ không di chuyển chiếc đũa một chút nào, cứ như vậy mà giằng co với nam nhân.
Cuối cùng, Đàm Trọng Hải đặt bát xuống rồi đứng dậy, vẻ mặt đầy tức giận cầm lấy chìa khoá xe đi ra ngoài.
“Quên đi, ta ra ngoài ăn!”
Mắt thấy hắn muốn ra khỏi cửa, Cốc Diên vội vàng chạy tới, ôm chặt cánh tay rắn chắc của nam nhân mà kéo lại, nức nở nói:
“Không! Trọng Hải, ngươi đừng đi, ta… ta ăn là được, ta sẽ sắm vai Tiểu Ba thật tốt, ta… không ghét mướp đắng chút nào đâu.”
Cốc Diên thành khẩn mà nhìn hắn, thật vất vả mới kéo Trọng Hải trở về bàn ăn.
Nhìn miếng mướp đắng trong bát, Cốc Diên hít sâu một thơi, lập tức nhét vào trong miệng, cắn cắn vài cái rồi nuốt luôn.
Đàm Trọng Hải nhìn hắn cố nén ghê tởm mà nuốt xuống, liền cầm bát bắt đầu ăn cơm tiếp, miệng thản nhiên nói: “Nhai kỹ rồi hãy nuốt, đừng ăn nhanh như vậy.”
Nghe vậy, Cốc Diên nhu thuận mà cúi đầu xuống một chút, cố gắng nhai miếng mướp đắng thật chậm, nhưng đáy mắt đã bịt kín một tầng hơi nước uỷ khuất.
Rõ ràng mình cũng không muốn chọc giận hắn, cố gắng ăn cái thứ mướp đắng ghét nhất trên đời rồi. Nhưng sao Trọng Hải còn bắt hắn phải nhai từ từ, làm cho cái vị khó chịu tràn ngập đầy trong miệng hắn. Hắn vốn không thích mướp đắng mà. Hắn… cũng không phải là Tiểu Ba!
Ban đêm, Cốc Diên như trước mà nằm trong lòng Đàm Trọng Hải, chỉ là bởi vì trái tim uỷ khuất cùng chút giận dỗi âm thầm làm cho thân thể hắn càng thêm gầy yếu.
Hôm nay Trọng Hải vì hắn mà nấu bữa cơm làm hắn vô cùng chờ mong, chỉ là không ngờ tới….
Trọng Hải quả thật là một người rất ôn nhu, nhưng ôn nhu của hắn lại chỉ dành ột mình Tiểu Ba, đối với cái dạng thế thân như hắn mà nói, phần ôn nhu này rõ ràng có thiếu khuyết.
Mà cái thiếu khuyết này… lại vô cùng tàn nhẫn.
Ngay lúc hắn trằn trọc xoay người, đột nhiên thân thể bị nam nhân ở đằng sau ôm lấy, thoáng chốc không thể động đậy, chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập vang lên bên tai.
Qua một lúc lâu, giọng nói của Đàm Trọng Hải mới vang lên:
“Ngươi không ngủ được sao? Kỳ thật…. thức ăn gì cũng bổ, đừng kén ăn, như vậy mới tốt cho thân thể…”
Dừng lại một chút, hắn sờ sờ đầu Cốc Diên rồi lại nói tiếp:
“Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút! Đừng quên ngày mai sáng sớm chúng ta đã phải dậy đi Đông Hải Ngạn chơi ba ngày hai đêm đấy.”
Không ngờ Trọng Hải lại an ủi hắn làm Cốc Diên cảm thấy vô cùng khó tin. Trọng Hải nói vốn là với Tiểu Ba, hay là…
Bỗng dưng, hắn không nhịn được mà mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ấm áp toả sáng giữa mùa đông.
Sau đó, Cốc Diên xoay lại chui vào lòng Trọng Hải, buồn bực trong lòng cũng đã tan biến, hắn vui vẻ mà tiến vào mộng đẹp.
Nhìn người trong lòng ngủ thiếp đi, Đàm Trọng Hải khó hiểu mà mở to hai mắt, hoài nghi vì sao mình lại đi an ủi đối phương như vậy.
Hắn biết vừa rồi chính mình không phải nói với Tiểu Ba, mà là đối với nam hài vô danh này…
Hắn rõ ràng suy nghĩ như vậy, nhưng sao lại không cách nào buông cánh tay đang ôm lấy nam hài nhỏ bé.
Chẳng lẽ, tất cả cũng chỉ bởi vì quá cô đơn sao?
Đến khi bọn họ nghỉ phép trở về, Đàm Trọng Hải lại bắt đầu vùi ngập trong công việc.
Gần đây hắn phải làm mấy dự án một lúc nên khi về đến nhà cũng đã hai ba giờ đêm.
Cốc Diên nhìn hắn ngày nào cũng mệt mỏi mà đau lòng không thôi, khi hắn tê liệt mà ngã xuống giường, Cốc Diên luôn ôn nhu mà xoa bóp cho hắn, làm cho hắn dễ chịu mà chìm vào giấc ngủ
Có lẽ cảm thấy thoải mái mà trước khi chìm vào giấc ngủ, Đàm Trọng Hải thường thì thào nói với Cốc Diên:
“Tiểu Ba, ngươi thật tốt…”
Dường như ngón tay của nam hài chạm vào chỗ nào đều có thể đánh tan mệt mỏi ở chỗ đó.
Nghe thấy công lao xoa bóp của hắn đều thuộc về người khác, Cốc Diên cảm thấy rất chán nản, nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của Trọng Hải, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận mà tiếp tục công việc của một thế thân.
Mấy ngày nay, vì công việc cũng sắp xong nên Trọng Hải cứ tầm mười hai giờ là có thể về nhà. Đêm nay, Cốc Diên vẫn như trước mà xoa bóp đấm lưng cho Trọng Hải, đột nhiên hắn nghĩ tới dạo gần đây Trọng Hải quá bận bịu nên đã vài ngày bọn họ không có làm cái kia.
Ừm… mai là cuối tuần, Trọng Hải cũng không cần đi làm, ha ha… Cốc Diên lộ ra một nụ cười như kẻ trộm, ngón tay đang xoa bóp cho Trọng Hải cũng bắt đầu loạn lên.
Cảm thấy ngón tay trên lưng ngày càng khiêu khích, Đàm Trọng Hải rầu rĩ kêu lên:
“Đừng nghịch, ta mệt lắm.”
“Ta cũng đâu có nghịch! Ta rất nghiêm túc xoa bóp tiêu trừ mệt nhọc cho ngươi mà.”
Tuy là nói vậy nhưng ngón tay của Cốc Diên lại cố ý mà ấn vào mấy huyệt kích thích, nghịch ngợm vỗ về thắt lưng cường tráng của Trọng Hải, thậm chí còn cọ xát vào mặt hắn nữa.
Cuối cùng, khi ngón tay Cốc Diên di chuyển xuống khu vực cấm kị của nam nhân, đột nhiên phát hiện vốn đang vùi đầu nằm mặc kệ hắn quấy rối, Trọng Hải đã quay mặt lại, hung hăng mà trừng trừng nhìn hắn với ngọn lửa tình nồng cháy.
Cốc Diên bị ánh mắt của hắn hù doạ một chút, vội vàng từ trên lưng hắn tụt xuống, đột nhiên Đàm Trọng Hải xoay người, túm lấy Cốc Diên ấn mạnh xuống giường.
“Là ngươi tự tìm đấy nhé.”
Đàm Trọng Hải vừa cắn răng nói vừa hung hăng xé mở quần áo của Cốc Diên ra.
Trong hơi thở dồn dập của hắn đã tràn ngập mùi tình dục.
“Oa! Xin lỗi, ta biết sai rồi, Trọng Hải, ngươi đừng thô lỗ như vậy mà!”
Cốc Diên không nghĩ tới Đàm Trọng Hải sẽ phát cuồng như thế này, ngay cả quần áo cũng bị hắn xé rách, Cốc Diên cuống quít xin tha, đồng thời còn cầm gối ném vào hắn.
“Tiểu tử thúi, còn dám giãy dụa?”
Đàm Trọng Hải một tay ngăn cản sự công kích của Cốc Diên, tay kia đã cầm lấy gối cùng hắn chiến đấu, cuối cùng sức mạnh chiếm thế thượng phong, Đàm Trọng Hải giật lại được cái gối, bắt chước Cốc Diên xoa bóp mà cù hắn.
“Ha ha… ta thua rồi, Trọng Hải, ngứa quá… đừng cù nữa!”
Một lúc sau, không khí chơi đùa dần lắng xuống bắt đầu hoá thành vô số nụ hôn, hai khối thân thể cũng không ngừng mà dán chặt vào nhau cọ xát.
Cuối cùng, sau khi kết thúc nụ hôn dài làm say đắm lòng người, Đàm Trọng Hải si mê mà nhìn nam hài dưới thân đang nở nụ cười diễm lệ.
Môt hồi lâu, Đàm Trọng Hải hình như cảm thấy điều gì đó mà nhiệt độ trong nháy mắt đã giảm xuống.
Hắn thu hồi ánh mắt ôn nhu, nghiêm mặt nhìn nam hài mà nhắc nhở: “Chúng ta chỉ là chơi đùa thôi, ngươi biết ta chỉ đem ngươi trở thành Tiểu Ba, chúng ta phát sinh chuyện gì, ngươi cũng đừng coi là thật.”
Vừa nghe hắn nói, vốn đang chìm trong tình cảm thân mật, Cốc Diên đột nhiên mở to hai mắt, hắn im lặng trong chốc lát rồi ngẩng đầu miễn cưỡng cười với Đàm Trọng Hải.
“Yên tâm đi! Ta cũng không nghiêm túc đâu.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Nói rõ quy tắc trò chơi xong, bọn họ lại tiếp tục ôm hôn thắm thiết.
Chỉ là Cốc Diên không thể giải thích, Đàm Trọng Hải vẫn như trước mà vuốt ve hắn, nhưng sao giờ đây, hắn không còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trọng Hải nữa…
Dường như toàn thân cũng lạnh dần mà mất đi cảm giác, chỉ còn trái tim trong ngực là không ngừng toát ra đau đớn vô cùng, nhưng Cốc Diên vẫn muốn tiếp tục mỉm cười để làm người kia thõa mãn…
Nhất quyết không được kêu đau….
|
Chương 6
“Nghị Hành đại ca, gần đây đàn anh Trọng Hải làm sao vậy? Vừa tan sở đã vội vã về nhà, cũng không đến quán bar chơi với chúng ta như trước nữa.”
Lục Vĩ Kỳ đứng ở bàn cà phê hỏi Chiêm Nghị Hành ở bên.
“Trọng Hải hả…?”
“Đàn anh sao ạ?” Lục Vĩ Kỳ mở to hai mắt nhìn Chiêm Nghị Hành. Quả nhiên, nói chuyện với người bạn trung học này của Đàm Trọng Hải đã thu được không ít tin tức đáng giá…
Mà Chiêm Nghị Hành dường như không biết nên nói bắt đầu từ đâu.
“Nói ngắn gọn, mấy hôm trước ta đến nhà Trọng Hải, định trả cho hắn mấy cái đĩa ta mượn hồi trước, nhưng thật không ngờ lại nhìn thấy Mạnh Ba La – bạn hồi trung học của ta ra mở cửa, lúc ấy thật sự ta rất sợ hãi, nghĩ thầm sao hai người bọn họ lại ở cùng nhau?”
“Bọn họ vốn là người yêu sao?” Lục Vĩ Kỳ có chút sốt ruột hỏi.
“Nên nói sao nhỉ… Trước kia Trọng Hải vẫn mang theo một tấm ảnh cũ, ta từng đoán có lẽ là ảnh bạn trung học của bọn ta, nhưng sau đó tấm ảnh đó biến mất, cho nên đáp án cũng chìm xuống đáy biển, mãi cho đến hôm trước chứng kiến Mạnh Ba La, nhìn hắn thân mật ở cùng Trọng Hải, ta cơ hồ có thể xác định hắn chính là người mà Trọng Hải vẫn không quên, nhưng mà… hình như có gì đó rất lạ.”
“Lạ?” Lục Vĩ Kỳ khó hiểu hỏi.
“Không sai, mặc dù Trọng Hải gọi hắn là Tiểu Ba, nhưng… người kia hình như không phải là bạn hồi trung học của ta, lúc nói chuyện với người đó, hắn không chút ấn tượng, nhưng hắn lại rất hứng thú nghe chuyện về Đàm Trọng Hải. Sau đó ta lén hỏi Trọng Hải rốt cục hắn là ai, thì cái tên tiểu tử kia lại nói hắn cũng không biết, hắn nói, đối phương tên gì cũng không quan trọng.”
“Nói cách khác, người kia chỉ là thế thân thôi.”
“Tuy có chút thất lễ với người đó nhưng sự việc là như vậy đấy.”
Sau đó Chiêm Nghị Hành cầm cốc cà phê Lục Vĩ Kỳ mới đưa qua rồi lại lầm bầm nói: “Thật không ngờ, người mà Trọng Hải nhớ mãi không quên lại là Mạnh Ba La, mà do đối phương chuyển nhà nên không thể tìm được, thế mà hắn lại đi tìm một thế thân thay thế cho người đó…”
Chiêm Nghị Hành đã trở về phòng làm việc được một lúc nhưng Lục Vĩ Kỳ vẫn đứng dựa vào bàn tiếp tục uống cà phê. Đột nhiên khuôn mặt hắn có chút nhăn nhó, dường như không cam lòng mà đang tính toán điều gì…
Tối nay, sau khi Cốc Diên làm xong mọi việc, liền mở mấy bộ phim kinh dị mới mượn của Chiêm Nghị Hành ra xem. Đột nhiên chuông cửa vang lên, hắn thoáng cái giật mình, rồi cố lấy dũng khí mà mon men ra mở cửa, nhìn thấy Trọng Hải vội tiến vào trong lòng hắn.
“Sao vậy? Tiểu Ba, sao lại sợ hãi đến run rẩy như vậy.”
“Cái phim kinh dị kia… rất đáng sợ.”
Đàm Trọng Hải vỗ vỗ lưng hắn nói: “Nếu sợ sao lại thích xem phim kinh dị như vậy hả? Chiêm Nghị Hành cũng thật là, sao lại cho ngươi mượn cái loại phim doạ người này chứ.”
“Nhưng… ta thích xem mà!” Mặc dù xem xong sẽ sợ đến mức không dám ở một mình, nhưng cũng chẳng sao, dù sao Trọng Hải cũng sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
Đột nhiên Cốc Diên nghĩ đến một vấn đề, ấp úng hỏi Đàm Trọng Hải: “Ta có thể… xem phim kinh dị chứ?”
“Ừ! Được!” Dù sao Tiểu Ba đối với phim kinh dị cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả.
Cốc Diên nghe đáp án mà thoáng cái thở ra một hơi, đột nhiên phát hiện ngoài cửa còn có một nam nhân đang đứng, vốn gặp trường hợp này, hắn sẽ xấu hổ mà lập tức rời khỏi lòng Trọng Hải, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy đối địch của người kia, hắn ngược lại càng ôm chặt Trọng Hải hơn, như là công khai tuyên bố chủ quyền của mình vậy.
Mà Đàm Trọng Hải đối với động tác thân mật của hắn cũng không cho rằng là ngang bướng, cho nên chỉ ôm nhẹ lấy hắn rồi giới thiệu, nói vị này là Lục Vĩ Kỳ vốn là đồng nghiệp muốn hỗ trợ dự án lần này của hắn.
Sau đó, bọn họ cùng nhau ăn cơm, chỉ có điều thần kinh thô như Đàm Trọng Hải hoàn toàn không chú ý đến cuộc chiến ngầm mãnh liệt đang diễn ra giữa hai người kia.
Ăn xong, Cốc Diên đang một mình rửa bát trong bếp thì Lục Vĩ Kỳ từ toilet đi vào.
“Ngươi đang bận hả? Hôm nay cảm ơn ngươi đã chiêu đãi, thật ngại quá, làm mất thời gian của Trọng Hải, không biết ngươi có phiền không?”
Lục Vĩ Kỳ khách sáo nói nhưng trong âm thanh lại đầy ý khiêu khích.
“Ta không để ý đâu.” Cốc Diên mỉm cười đáp lễ:
“Dù sao cũng là vì công việc mà! Vì công việc nên Trọng Hải mới có thể để ý đến người. Cho nên, nếu ngươi còn muốn tốn thời gian bám theo Trọng Hải, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi! Trong mắt Trọng Hải chỉ có ta, Trọng Hải là của ta, ngươi hiểu không?”
Lục Vĩ Kỳ nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Cốc Diên, nghĩ lại lúc ở quán bar, Đàm Trọng Hải cứu hắn, rồi sau đó hắn ngang nhiên chiếm lấy người mà cả phòng làm việc đều muốn, khiến cho Trọng Hải mỗi ngày đều vội vàng về nhà, không còn đi chơi với mọi người nữa… Nghĩ tới đây, Lục Vĩ Kỳ không kiềm chế được mà mặt mày nhăn nhó.
“Hừ! Nói thật dễ nghe, trong mắt Trọng Hải chỉ có ngươi sao? Ngươi có tư cách gì mà nói thế?Ngươi… chẳng qua chỉ là một thế thân mà thôi!”
Cốc Diên trợn mắt nhìn hắn, quát: “Ngươi nói cái gì?”
Lục Vĩ Kỳ thấy hắn phản ứng nóng nẩy, khẽ hừ một tiếng rồi nói:
“Ta nghe Chiêm Nghị Hành nói rồi, ngươi chẳng qua chỉ là một thế thân, thậm chí ngay cả tên cũng không có. Sao hả? Ngươi thích xem phim kinh dị đúng không? May mà cái người tên Tiểu Ba cũng không ghét, chứ nếu không cái dạng thế thân như ngươi chắc cũng chẳng được xem đâu. Ngươi nghĩ ngươi có được Trọng Hải sao? Đừng tự lừa mình, ngươi biết trong mắt Trọng Hải không hề có ngươi, chỉ cần hắn tìm được Tiểu Ba, ngươi nghĩ ngươi còn có thể có mặt trong căn phòng này sao?”
Nhìn khuôn mặt Cốc Diên có chút tái nhợt, Lục Vĩ Kỳ đắc ý không thèm quan tâm đến hắn, đột nhiên nhớ tới mình còn phải đi hỏi Đàm Trọng Hải một vài vấn đề.
Hừ! Người mà Lục Vĩ Kỳ ta không chiếm được, kẻ khác cũng đừng mơ tưởng, càng huống chi đối phương chỉ là một tên thế thân.
Màn đêm buông xuống đã lâu nhưng Cốc Diên vẫn bị lời nói của Lục Vĩ Kỳ hành hạ mà không thể ngủ được.
Cuối cùng, sau vài lần lật qua lật lại, hắn ngồi dậy nhìn Đàm Trọng Hải đang ngủ say bên cạnh, đột nhiên không biết tại sao, nước mắt cứ từng giọt từng giọt như một sợi dây ngọc trai mà rơi xuống.
Cảm thấy không cam lòng, hắn thương tâm mà ghé sát vào Đàm Trọng Hải nói: “Ai nói ta không có tên, ta là Cốc Diên… Tên ta là Cốc Diên! Trọng Hải…”
Hắn không ngừng vừa khóc vừa thì thào bên tai Trọng Hải, cho đến khi khóc mệt, hắn mới chậm rãi chui vào lòng Trọng Hải rồi thiếp đi.
Cho đến khi tiếng nghẹn ngào dần dần biến thành tiếng hô hấp đều đều, Đàm Trọng Hải mới lẳng lặng mở mắt ra, có chút nhăn mặt nhìn về phía xa xăm…
Có lẽ vẫn còn để ý lời nói của Lục Vĩ Kỳ, gần đây Cốc Diên lúc nào cũng bám dính lấy Đàm Trọng Hải, nói trắng ra là Cốc Diên muốn Đàm Trọng Hải có thể chính thức mà cảm nhận con người của hắn, đừng xem hắn là một thế thân nữa.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ phép của Đàm Trọng Hải, bọn họ dự tính sẽ cùng đi xem phim, ăn tối nhưng công ty lại có việc đột xuất nên Trọng Hải phải đến xử lý.
“Đừng tức giận mà, Tiểu Ba, ngươi đi dạo phố mua vé trước đi, hai giờ chiều ta nhất định sẽ đến.” Sáng sớm trước khi đi, Trọng Hải nhéo nhéo khuôn mặt giận dỗi của Cốc Diên rồi nói.
Chờ Trọng Hải vừa đi, Cốc Diên đã hung hăng lau gương mặt vừa bị hắn nhéo, phỏng đoán cái thói quen thỉnh thoảng lại thích nhéo mặt của hắn chắc chắn là ngày xưa đối với Tiểu Ba mà thành.
Hắn dọn dẹp phòng một lúc, rồi tự dưng cảm thấy có chút khó chịu bực mình, liền đi thay quần áo ra ngoài đi dạo.
Nhưng khi hắn cầm cái áo màu kem cao cổ mà Trọng Hải chọn cho hắn, nhất thời cảm thấy do dự.
Cuối cùng hắn bỏ quần áo xuống, đi ra mở tủ quần áo, lôi tít từ trong mấy bộ quần áo bị Trọng Hải vứt vào thùng rác mà hắn đã len lén nhặt lại cất đi, lựa chọn một lúc rồi hài lòng thay bộ quần áo yêu thích của mình rồi vui vẻ ra cửa.
Chỉ có điều khi gần đến thời gian hẹn với Đàm Trọng Hải, hắn ngồi trong quán cafe dần dần cảm thấy bất an lo lắng.
Quả nhiên, khi Đàm Trọng Hải vừa bước vào, Cốc Diên đã nhìn thấy khuôn mặt đang vui vẻ của hắn bỗng suy sụp xuống, chắc chắn là do nhìn thấy cái áo màu đỏ chữ V cùng quần jean màu xanh mà cảm thấy tức giận, mà do đang ở chỗ đông người nên không thể nổi cáu được.
|
Sau khi bọn họ đi vào rạp chiếu phim, Cốc Diên cùng mọi người đều hào hứng tươi cười vì bộ phim thì Đàm Trọng Hải từ đầu đến cuối vẫn nghiêm mặt, khoé miệng chưa từng động đậy qua.
Xem xong phim, bọn họ đi trên đường tìm một quán ăn, Cốc Diên vẫn vui vẻ kể về bộ phim hài vừa xem, nhưng thật không ngờ, Đàm Trọng Hải lại lạnh lùng trầm giọng:
“Ngươi nói đủ chưa? Từ đầu đến cuối cứ cười không ngừng, nếu là Tiểu Ba, hắn sẽ không cười ha ha như thế, mà ngươi đang mặc cái thứ quần áo gì thế này, không phải đã nói ngươi vứt đi rồi sao?
Nếu như là Tiểu Ba, hắn sẽ không…”
Đàm Trọng Hải còn chưa nói xong đã nhìn thấy Cốc Diên hai mắt hồng hồng nhìn hắn, miệng mím chặt có chút phát run.
“Cuối cùng ngươi cũng chịu nói ra rồi sao, ta làm thế thì sao, ta thích cười đấy, ta cũng đâu phải là Tiểu Ba mà ngươi muốn!” Cốc Diên mặt đầy thương tâm, tràn đầy nước mắt vội quay đầu chạy đi.
Nhìn bóng lưng của Cốc Diên, Đàm Trọng Hải cũng tức giận không thèm để ý mà xoay người đi hướng ngược lại, chỉ là mới đi được vài bước, hắn bỗng nhiên đứng lại, trong miệng gầm nhẹ một tiếng:
“Ghê tởm!”
Hắn xoay người lại chạy vội về hướng Cốc Diên.
Đêm đã khuya, Cốc Diên vẫn vừa đi vừa khóc không ngừng, mặc dù điện thoại vang lên liên tục nhưng hắn vừa nhìn thấy trên màn hình hiện tên Trọng Hải liền giận dỗi không tiếp.
Hắn biết hắn không có lý do gì nổi nóng với Đàm Trọng Hải, ngay từ đầu là hắn tự nguyện trở thành thế thân, vậy thì giờ đây hắn có tư cách gì mà tức giận vì Trọng Hải không nhìn hắn đây?
Nhưng là… hắn thật sự mệt mỏi quá. Mặc dù Trọng Hải vẫn đối xử rất dịu dàng với hắn, cũng rất sủng ái yêu thương hắn, nhưng chỉ cần nghĩ Đàm Trọng Hải đối xử tốt với hắn cũng chỉ vì cái người tên Tiểu Ba kia là trái tim tràn ngập tình cảm của hắn liền cảm thấy trống rỗng hư không.
Quả thật hắn rất muốn ở bên Đàm Trọng Hải, nhưng hắn thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
Hắn không cam lòng!
Đột nhiên, Cốc Diên nhìn thấy vài người đàn ông đang đến gần, ban đầu hắn cũng không để ý, nhưng sau đó hắn mới chú ý thì ra là ngay gần đó là một quán Gaybar.
Hơn nữa khuôn mặt hắn lại thanh tú đẫm lệ khiến ai nhìn thấy cũng không nhịn được muốn yêu thương hắn, mới chỉ vài phút ngắn ngủi thế mà đã rất nhiều người ra bắt chuyện làm quen.
Tự nhiên lúc đó trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ.
Nếu Tiểu Ba trong lòng Đàm Trọng Hải thuần khiết trong sáng như một tờ giấy trắng, vậy thì nếu như hắn mang dung mạo xinh đẹp của Tiểu Ba mà đi hẹn hò với các nam nhân khác thì liệu Tiểu Ba có trở nên xấu xí trong lòng Trọng Hải không?
Ôm ấp ý niệm trả thù, khi một nam nhân nữa xuất hiện mà mập mờ đến gần hắn, hắn cũng không từ chối mà một tay lau đi nước mắt, khuôn mặt nở lên nụ cười xinh đẹp hấp dẫn nam nhân xa lạ trước mặt.
“Được thôi! Ngươi muốn mang ta đi đâu chơi đùa đây?”
Nhìn hắn yêu mị tươi cười, nam nhân đã ngây ngẩn cả người.
“À! Chúng ta đi ăn cơm trước, rồi đi karaoke, sau đó đến khách sạn… ách… không không không, ta muốn nói…”
Nhất thời đem mục đích nói ra khỏi miệng khiến hắn lúng túng giải thích, nhưng sớm biết rõ mục đích của đối phương, Cốc Diên cũng chỉ nhẹ nhàng bật cười khanh khách.
“Một đêm tình sao? Có gì đáng kinh ngạc đâu.” Nhưng mà, cái tên Tiểu Ba ngây thơ ngại ngùng kia sao có thể dễ dàng chấp nhận cái loại yêu cầu này chứ.
Kỳ thật hắn cũng không phải người tuỳ tiện, hắn chỉ là đang muốn vũ nhục cái người mà Trọng Hải yêu mà thôi, đối với việc nam nhân phóng túng nắm tay hắn, hắn cũng có thể kiềm chế cảm giác ghê tởm mà mặc kệ hắn kéo đi.
Hai chân run rẩy đi theo nam nhân, tự nhiên sau lưng truyền đến tiếng giận dữ của một nam nhân, sau đó hắn liền bị một cánh tay thô lỗ kéo lại.
“Khốn nạn! Buông cái tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người Tiểu Ba!”
Cốc Diên hoảng sợ mà nhìn tên nam nhân kia bị đẩy ngã xuống đất, lại quay ra nhìn Đàm Trọng Hải đang lửa giận công tâm, nghĩ đến lúc nãy hắn vừa la tên Tiểu Ba, Cốc Diên lại giận dỗi giãy dụa.
“Buông ta ra… Ta không phải là Tiểu Ba…”
Nhìn Cốc Diên đang muốn vùng khỏi tay mình, rồi lại quay đầu nhìn về kia nam nhân mặt đầy dâm ý kia, Đàm Trọng Hải lại càng tức giận mà túm chặt Cốc Diên, cổ tay nhỏ bé của Cốc Diên cũng đã bị hắn nắm mà in vài vết bầm tím.
“Đau quá, Trọng Hải… buông tay ra…”
“Này! Buông hắn ra, ngươi không nghe hắn nói sao?”
Nam nhân vừa bị ngã nhìn thấy Cốc Diên giãy dụa muốn chạy về phía mình, nhất thời, hắn to gan ưỡn ngực lên tiếng bảo vệ nam hài.
Nhưng không ngờ, lời nói vừa ra khỏi miệng mà đã bị ánh mắt dữ tợn của Đàm Trọng Hải làm cho khiếp sợ.
“Biến, nếu không ta cũng không thể cam đoan chuyện gì sẽ xảy ra với ngươi đâu.”
Nhìn hai tròng mắt tràn ngập uy hiếp cùng sát ý của Đàm Trọng Hải khiến nam nhân cảm thấy kinh hãi.
Hắn chỉ muốn tìm một bạn tình qua đêm thôi, cũng không có hứng thú đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán! Nam nhân thầm nghĩ, thụt lùi vài bước rồi xoay người rời đi, tốt nhất là tránh xa cái tên hung ác kia một chút.
Nhìn thấy tên kia bỏ đi, Đàm Trọng Hải mới quay lại gắt gao nhìn trừng trừng vào nam hài thanh tú còn đang giãy dụa trong tay, bỗng dưng hắn điên lên:
“Khốn nạn! Ngươi lại đây cho ta!”
“Không! Ngươi buông ta ra, ta đi đâu với ai không liên quan gì đến ngươi!”
“Câm miệng! Ta không cho phép ngươi nói xấu Tiểu Ba, Tiểu Ba căn bản sẽ không hạ tiện đi quyến rũ đàn ông như ngươi!”
“Dù sao ta… ta…” cũng đâu phải là Tiểu Ba của ngươi!
Cốc Diên hốc mắt phiếm hồng nghĩ muốn nói với hắn như vậy, nhưng lại bị Trọng Hải kéo mạnh đi, chỉ có thể thở hồng hộc mà không cách nào nói tiếp được.
Cuối cùng, Cốc Diên bị kéo vào một cái ngõ nhỏ âm u tối đen như mực.
“Trọng Hải, ngươi muốn làm gì? Buông ta ra…”
Cốc Diên giãy dụa không ngừng, nhưng thân thể của hắn lại bị Đàm Trọng Hải mạnh mẽ áp đặt trên tường. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy nam nhân ở đằng sau tàn nhẫn cắn vào cổ hắn, hai bàn tay không ngừng vuốt ve thân thể mảnh khảnh vô lực.
“Trọng Hải, ta không muốn…”
Cốc Diên có chút hoảng sợ mà phản kháng, nhưng Trọng Hải cảm nhận được hắn cự tuyệt mà càng thêm phẫn nộ ép chặt hắn vào tường làm cho hắn không thể nào nhúc nhích.
“Cái tên tiện hoá như ngươi mà dám cự tuyệt ta sao? Ngươi thật sự muốn đi theo cái tên nam nhân lúc nãy à?”
“Ta…” không có.
Cốc Diên chưa kịp cãi lại đã bị Đàm Trọng Hải kéo tụt quần xuống, đột nhiên hắn cảm thấy có một thứ cực đại nóng rực đang tàn nhẫn mà xông thẳng vào.
“A! Trọng Hải, đau quá… nhẹ một chút…”
Không quan tâm đến Cốc Diên đang nghẹn ngào cầu xin, Đàm Trọng Hải vẫn siết chặt hắn, thô bạo tàn nhẫn mà xỏ xuyên qua cơ thể hắn.
Trong ngõ nhỏ âm u không ngừng vang lên tiếng thở dốc cùng rên rỉ của hai người.
Đàm Trọng Hải tràn ngập dục vọng mà tăng tốc, hai tay ôm chặt lấy thân thể Cốc Diên, ý loạn tình mê mà nhỏ giọng thì thào:
“Tiểu Ba… Tiểu Ba… đừng đi gặp nam nhân khác, Tiểu Ba…”
Nghe hắn nói, khóe mắt của Cốc Diên nhất thời không kìm được lệ, thương tâm mà lắc đầu:
“Không phải! Ta không phải hắn… Ta không phải Tiểu Ba…” Ta là Cốc Diên mà…
Thanh âm tình dục dần dần biến mắt, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của hai người trong con hẻm tăm tối.
Cốc Diên đã gần như không còn chút khí lực nào, cả người theo bức tường nhẵn nhụi mà trượt dần xuống nền xi măng, Đàm Trọng Hải thì ở bên cạnh ngồi xuống dựa vào bức tường, lấy tay che mặt như đang cảm thấy hối hận vì hành vi thô bạo của mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cục Đàm Trọng Hải như quyết định điều gì đó mà nói với Cốc Diên:
“Coi như chấm dứt, chuyện của chúng ta… dừng ở đây thôi!”
Cốc Diên ngạc nhiên giơ đôi mắt ướt át ngước lên nhìn Trọng Hải.
Trọng Hải nhìn về phía xa xăm thì thào thở dài: “Kỳ thật ngươi cũng rất đau khổ, cho nên ban đêm ngươi mới len lén mà khóc như vậy, ta biết, ngươi căn bản không phải là Tiểu Ba, nhưng lại bức bách ngươi trở thành hắn… Quên đi, chúng ta chấm dứt ở đây! Nếu như còn tiếp tục…. chỉ sợ cả hai chúng ta đều điên lên mất…”
Nhìn Đàm Trọng Hải thống khổ mà túm tóc mình, Cốc Diên vô cùng sợ hãi lắc đầu, vội vàng giang tay ôm lấy Trọng Hải mà khóc:
“Không sao đâu, Trọng Hải, không sao… ta… xin lỗi, ta sẽ không bao giờ chọc giận ngươi nữa, Thật đấy, chúng ra sẽ không sao đâu, sau này ta sẽ không bao giờ mặc quần áo sáng màu, ta sẽ thích ăn mướp đắng, cũng không xem phim kinh dị nữa, cũng không mở miệng cười to, chúng ta sẽ không sao đâu, cho nên…”
Cho nên xin ngươi đừng kêu ta rời đi, van cầu ngươi…
Đàm Trọng Hải chậm rãi giơ hai tay ra ôm chặt lấy hắn đưa vào lòng, khép hai tròng mắt có chút thống khổ rồi nói: “Đừng rời khỏi ta, Tiểu Ba…”
|
Chương 7
Sau cái đêm cuồng loạn đó, Cốc Diên đã chính thức trở thành một thế thân tình nhân hoàn mỹ.
Nụ cười của hắn đã không còn sáng lạn như xưa nữa mà trở nên ngại ngùng đầy xấu hổ, hắn cũng đã không còn động một tý lại kích động lên mà giờ đây hắn đã trở một người hoàn toàn trầm tĩnh như Tiểu Ba – người mà Trọng Hải luôn mong muốn….
Có lần Chiêm Nghị Hành đến nhà lấy cái đĩa mà Cốc Diên mượn từ trước, nhìn thấy hắn ngại ngùng cười cười, còn không nhịn được mà lén hỏi Trọng Hải:
“Ngươi đã tìm được Mạnh Ba La rồi à?”
Quả thật cái người ít nói lại hay ngại ngùng kia giống hệt với Tiểu Ba trong trí nhớ của hắn.
Mà Đàm Trọng Hải nghe hắn hỏi cũng chỉ mím chặt môi không nói nửa lời.
Theo lý thuyết, nam hài không chút kháng cự, trở thành một Tiểu Ba hoàn mỹ mới là thứ hắn muốn kia mà…
Song, khi nhìn Cốc Diên với nụ cười ngại ngùng giống hệt như Tiểu Ba, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt đẫm lệ của nam hài vào cái đêm hôm ấy, tự nhiên hắn cảm thấy có cái gì đó nặng nề đang đè vào tim mình.
Trọng Hải biết mình quá tàn nhẫn, rõ ràng không yêu thương nhưng lại muốn giữ hắn ở bên người, thậm chí phải cướp đi nụ cười trong sáng của hắn cũng không bận tâm.
Thở dài một hơi, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt thật là khó chịu.
Một người thế thân nhất cử nhất động giống hệt Tiểu Ba như thế này vốn vẫn là điều hắn mong muốn kia mà?
Đã như vậy, hắn còn để ý cái gì đây?
Hắn còn cần quan tâm đến cái gì nữa?
Hôm nay, Đàm Trọng Hải đứng ở mép giường để Cốc Diên thắt caravat cho hắn, mặc bộ vest đã được là thẳng tắp, mái tóc dày đen óng được vuốt một ít gel khiến diện mạo hắn càng thêm anh tuấn hơn so với ngày thường.
Hắn gần như chẳng cần nhìn xem nam hài đang loay hoay chỉnh sửa cho hắn như thế nào, bởi vì hắn tin tưởng nam hài nhất định sẽ vì hắn mà làm thật hoàn mỹ, với lại nam hài hình như rất quen thuộc với công việc này, khác hẳn với Tiểu Ba…
Giật mình với ý nghĩ vừa xuất hiện, Đàm Trọng Hải đột nhiên cau mày xúc động mà kéo kéo cái caravat trên cổ.
Cốc Diên thấy vậy vội vàng ngăn lại: “Trọng Hải, đừng kéo ra, xộc xệch hết cả rồi.”
“Quá chặt!” Đúng vậy, trái tim hắn đập thình thịch nhất định là do cái này.
“Nhưng hôm nay ngươi phải dẫn đầu đoàn đến công ty đối tác chỉ đạo vấn đề kỹ thuật mà? Cho nên ngươi cũng phải thắt caravat cho đúng mới được.”
Cốc Diên một lần nữa vì hắn mà vừa thắt lại caravat vừa nói:
“Ta biết ngươi không thích ăn mặc quá mức như vậy, nhưng hôm nay ngươi đến công ty của người khác, là đại diện cho công ty của mình, không thể để làm mất mặt được. Hơn nữa, sếp của ngươi cũng yêu cầu ngươi phải mặc cho nghiêm túc, cho nên ngươi cố chịu một chút đi, có được không?”
Nghe thấy Cốc Diên ôn nhu nhẹ giọng nói, Đàm Trọng Hải cho dù khó chịu đến thế nào cũng chỉ có thể chịu buộc cái chết tiệt này trên cổ mà thôi.
Cuối cùng, đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó, liền quay sang nói với Cốc Diên: “Được rồi, lần trước không phải ngươi rất muốn đi cái nhà hàng mà tạp chí giới thiệu sao? Hôm nay ta sẽ về sớm một chút rồi cùng nhau đến đó.”
“Ừ!”
Cốc Diên cúi đầu nhẹ nhàng nói, miệng còn mang theo một nụ cười mỉm ngại ngùng.
“Vậy ta đi đây.”
“Đi đường cẩn thận.”
Đàm Trọng Hải cười cười ôn hoà với Cốc Diên, nhưng vừa bước ra khỏi cửa một bước, nụ cười đó lại dần dần biến mất một cách khó hiểu, thay vào đó là một tia thở dài trầm lắng.
Vừa nãy hắn làm sao vậy?
Khi hắn nói muốn dẫn nam hài đến nơi nam hài thích, hắn lại nghĩ muốn nhìn thấy nụ cười sáng lạn vui vẻ của nam hài chứ không phải nụ cười ngại ngùng như Tiểu Ba.
Không hiểu mình đang nghĩ cái gì, hắn nhíu chặt mày đem mặt vùi vào lòng bàn tay như muốn lau đi cái điều buồn bực trong nội tâm đó.
Sau đó hắn thở mạnh một hơi, tăng tốc mà đi nhanh về phía trước.
Công việc chỉ đạo kỹ thuật nhanh chóng thuận lợi hoàn thành còn hơn cả dự kiến.
Lúc xong, Đàm Trọng Hải thấy thời gian còn sớm liền đồng ý cùng mọi người đi vui chơi, cũng hy vọng có thể làm cho tâm tình thoải mái, không còn những buồn bực khó hiểu nữa.
Sắc trời trở nên tối dần, hắn nhìn xuống đồng hồ thấy thời gian cũng sắp đến, vội nói với các đồng nghiệp mình có việc gấp rồi đi nhanh về phía bãi đỗ xe.
Song khi Trọng Hải nhớ tới nam hài đang ở nhà chờ hắn, đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng nặng nề. Mặc dù nam hài đã nói tình cảm của hắn cũng không phải là nghiêm túc, nhưng Trọng Hải hiểu rõ, nam hài là đang nói dối hắn.
Nếu như nam hài thật sự không thương hắn thì sao lại đồng ý vì được ở lại bên hắn mà từ bỏ cả chính bản thân mình, ngay cả tên cũng không có, hoàn toàn trở thành một thế thân của người khác đây?
Nếu như chỉ vì cần tìm một chỗ có thể che nắng che mưa, cần gì phải hy sinh nhiều đến vậy?
Càng huống chi với khuôn mặt thanh tú đó, biết bao nhiêu người tự nguyện cho hắn ở cùng.
Nghĩ đến đây, Đàm Trọng Hải bỗng dưng đứng lại….
Nam hài có lẽ vốn là yêu hắn…. Nhưng tại sao? Hơn nữa, yêu hắn từ khi nào?
Là cái lần đầu tiên bọn họ gặp mặt… hay là… bọn họ đã gặp nhau từ lâu lắm rồi?
Không thể nào, nếu như hắn đã gặp nam hài, nhất định hắn sẽ khắc sâu mà ghi nhớ, bởi vì khuôn mặt đó giống hệt như Tiểu Ba, cho nên chắc chắn hắn chưa từng gặp nam hài.
Nhưng tại sao nam hài lại vì hắn mà nỗ lực đến thế?
Hơn nữa ngay từ đầu hắn cũng đã cảnh cáo nam hài, đây chỉ là chơi đùa, đừng nên tưởng thật, nếu không hắn sẽ cảm thấy phiền phức vô cùng. Song bây giờ biết rõ tình cảm của nam hài, tại sao hắn lại không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại từ sâu trong tim lại dâng lên một tia tình cảm khó nói.
Đàm Trọng Hải khẽ thở dài, quyết định tốt nhất không suy nghĩ nữa mà nên đi nhanh, nếu không sẽ bị lỡ hẹn mất.
Nhà hàng này vốn là trong lúc vô tình nam hài nhắc đến, không biết vì sao, hắn lại nhớ mãi không quên. Mặc dù sáng nay nam hài chỉ tỏ ra thản nhiên ngại ngùng mỉm cười, nhưng hắn biết, nam hài vốn rất vui vẻ.
Nghĩ tới đây, khoé miệng Trọng Hải nhẹ nhàng vung lên, bước chân tựa hồ cũng không còn nặng nề như trước.
Song ngay lúc hắn sắp dừng xe, đột nhiên có một bóng người xuất hiện thoáng qua hấp dẫn tất cả tầm mắt của hắn.
Hắn chần chừ dừng lại, quay đầu nhìn một người nam nhân đeo kính đen tay cầm túi đang yên lặng cúi đầu đi tới.
Trong phút chốc, Đàm Trọng Hải dường như không thể thở được, giọng nói trầm thấp mang theo một chút run rẩy, hướng về phía nam nhân khẽ gọi: “Tiểu Ba…”
Không biết tại sao, lúc này Cốc Diên đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an.
Hôm nay, hắn đã sớm mặc quần áo theo đúng phong cách của Tiểu Ba mà chờ Trọng Hải trở về.
Mấy ngày nay, hắn đã hoàn toàn biến thành Tiểu Ba, hắn học cười giống Tiểu Ba, học động tác của Tiểu Ba, nhưng vẻ mặt lại không thể học đầy đủ, ví dụ như hắn không biết Tiểu Ba khi tức giận sẽ như thế nào, bởi vì ngày đó ở quán bar, hắn cũng không nhìn thấy vẻ mặt đó của Tiểu Ba.
Nhưng mà Tiểu Ba cũng có lúc tức giận sao? Hắn nhìn qua có vẻ rất dịu dàng lại hay ngại ngùng, không biết khi tức giận, Tiểu Ba sẽ như thế nào nhỉ?
Song có thể xác định, Tiểu Ba nhất định sẽ không âm thầm giận dỗi Trọng Hải như hắn, quả thực hắn chẳng khác gì một đứa trẻ không được cho kẹo mà hờn dỗi.
|
Mặc dù sự thật là hắn không có được tình yêu của Trọng Hải, nhưng nghĩ lại bộ dáng giận dỗi lúc đó, hắn cũng thấy mình thật mất mặt, dù sao cũng đã lớn như vậy rồi.
Ngày đó hắn chỉ lơ đãng đem tạp chí cho Trọng Hải, tỏ vẻ muốn đi đến đó ăn một chút, thật không ngờ cái tên thần kinh thô như Trọng Hải, luôn không nhớ không được bất cứ thứ gì lại có thể nhớ kỹ cái tên nhà hàng mà hắn đã nói.
Chỉ điều này thôi, Cốc Diên đã không nhịn được mà tràn đầy vui vẻ, tất cả thống khổ cùng đau đớn từ khi phải sắm vai Tiểu Ba trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn.
Hắn vui mừng chờ đợi, chờ đợi lần hẹn họ đầu tiên của bọn hắn, không phải là Trọng Hải cùng Tiểu Ba, mà là Trọng Hải cùng hắn… cùng Cốc Diên.
Nhưng thời gian cứ dần dần mà trôi qua, Đàm Trọng Hải vẫn không xuất hiện, Cốc Diên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, trong miệng thì thào nói: “Trọng Hải chậm chạp quá…”
Lúc này Cốc Diên không nhịn được mà phỏng đoán, có lẽ Trọng Hải bị tắc đường, hoặc là do công việc chưa hoàn thành, cho nên mới muộn như vậy.
Nhưng không hiểu tại sao, lúc này ở sâu trong nội tâm hắn bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành làm cho hắn có chút sốt ruột không yên.
“Thì ra ngươi bây giờ là một giáo sư trung học….”
Trên một phòng ăn cao tầng, Đàm Trọng Hải đang cùng Mạnh Ba La dùng cơm, nói một ít chuyện gần đây của hai người.
Lúc này Đàm Trọng Hải đã thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhớ lúc hắn gọi Tiểu Ba ở trên đường lúc nãy, lại thấy Tiểu Ba chỉ mở to hai mắt, môi khẽ run run mà nhìn hắn không nói một lời.
Thoáng chốc, hắn còn tưởng Tiểu Ba đã quên hắn rồi, không thể làm gì khác hơn là tự giới thiệu lại tên mình, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót.
Nhưng không ngờ Tiểu Ba lại run rẩy chậm rãi nói: “Ta đương nhiên… biết ngươi là ai.”
Nghe Tiểu Ba nói, hắn biết Tiểu Ba không hề quên hắn….
Hình như Tiểu Ba cũng rất kinh ngạc, vì sao khi hắn vẫn đeo kính đen, bề ngoài cũng thay đổi khá nhiều, vậy mà Trọng Hải vẫn có thể nhận ra hắn?
Đàm Trọng Hải đối với câu hỏi của hắn có chút bất đắc dĩ mà cười, có lẽ bởi vì trước kia đã cự tuyệt Tiểu Ba, cho nên Tiểu Ba mới nghĩ là mình ghét hắn.
Trọng Hải nhẹ nhàng thở dài, Tiểu Ba căn bản không biết hắn để ý Tiểu Ba đến mức nào, mặc kệ Tiểu Ba biến thành thế nào, hắn chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra ngay.
Ngay lúc này hắn nhìn Tiểu Ba vẫn đang cúi đầu yên lặng dùng bữa, mặc dù hắn đã nói hết các chuyện vui vẻ ngày xưa để bầu không khí khá hơn, nhưng Tiểu Ba vẫn cứ bất an mà ngồi im trước mặt hắn.
Hắn nhớ kỹ, trước kia Tiểu Ba cũng như thế này mà ngồi trong lớp, bất luận kẻ nào tới gần cũng đều cảm thấy không được tự nhiên.
Mãi cho đến khi bọn họ trở thành bạn thân, Tiểu Ba mới bắt đầu cười với hắn, nhưng mà…
Cuối cùng hắn lại là người cướp đi nụ cười của Tiểu Ba.
Đột nhiên, hắn cảm thấy vô cùng hối hận, trừ lần đó ra, hắn lúc nào cũng khát vọng nói với Tiểu Ba những năm gần đây hắn tìm Tiểu Ba như thế nào, hắn nhớ Tiểu Ba ra sao.
Nhưng Tiểu Ba có vẻ như cố gắng tránh né cái chuyện xấu hổ phát sinh năm đó, trong miệng không ngừng kể về các bạn học khác, người nào đã kết hôn, người nào bị ngã bệnh…. vân vân, tất cả những đề tài này Trọng Hải thực sự chẳng muốn nghe chút nào.
Ngoài ra hắn vẫn chú ý đến cái túi của Tiểu Ba đang đặt cạnh cái ghế kia.
Trong túi là một cái khăn màu xám, rõ ràng không phải màu sắc yêu thích của Tiểu Ba, nói như vậy…. cái khăn này vốn là Tiểu Ba định tặng cho ai sao?
Nghĩ tới đấy, Đàm Trọng Hải cảm thấy chán nản vô cùng, dần dần không khí thân thiện biến mất mà thay thế vào đó là một mảnh trầm mặc.
Bởi vì đột nhiên cả hai đều im lặng, cho nên trong nháy mắt, không khí xung quanh càng trở nên mong manh, Mạnh Ba La toàn thân cũng cứng ngắc, đến ngồi cũng có vẻ như rất khó khăn.
Đàm Trọng Hải rốt cục không chịu nổi, ngước mắt lên như quyết định điều gì đó, quay sang Tiểu Ba hỏi thẳng:
“Tiểu Ba, có phải ngươi có người yêu rồi phải không? Ý ta nói là… bạn trai.”
Không ngờ Đàm Trọng Hải lại đột nhiên chạm vào đề tài cấm kỵ này, thoáng chốc, Mạnh Ba La cảm thấy vô cùng bối rối, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Ngươi… sao lại hỏi như vậy… ta …. cái gì bạn trai, ta…. đương nhiên không có…”
“Thật sự không có?” Ánh mắt của Trọng Hải nhìn thẳng vào cái túi, không tự giác mà hỏi lại một lần nữa.
“Ta…”
Mạnh Ba La như muốn trực tiếp phủ nhận, nhưng trước khi lời nói phun ra khỏi miệng lại đột nhiên lặng đi một chút, dường như có vật gì đó trong phút chốc tiến vào trong đầu làm cho hai tròng mắt hắn hiện lên đầy tia hoang mang, cho đến khi Đàm Trọng Hải gọi hắn, hắn mới có chút ngập ngừng nói:
“Ta không có người yêu.”
Vừa nghe được đáp án thoả mãn, khuôn mặt nghiêm nghị của Đàm Trọng Hải đột nhiên trầm tĩnh lại, hắn tin Tiểu Ba sẽ không lừa gạt hắn.
Hắn ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú trước mặt, đối phương bị hắn nhìn chằm chằm, khuôn mặt trắng nõn có chút đỏ bừng lên, đôi mắt xấu hổ mà lặng lẽ cúi xuống.
Đàm Trọng Hải thoáng nghiêng về phía trước định nắm lấy bàn tay của Tiểu Ba đang đặt trên bàn ăn.
“Tiểu Ba… chúng ta…” bắt đầu lại từ đầu nhé.
Lời còn chưa kịp nói xong, đột nhiên chiếc điện thoại di động vang lên inh ỏi ngăn trở bàn tay của Trọng Hải đang sắp sửa chạm vào tay của Mạnh Ba La.
Đàm Trọng Hải thu tay lại, thò vào túi lấy điện thoại ra, nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, hai tròng mắt thoáng cái đã trầm xuống.
Dùng tay ra hiệu xin lỗi Tiểu Ba, Đàm Trọng Hải đứng dậy đi ra ngoài, nghe giọng nói vang lên trong điện thoại, Trọng Hải không khỏi nhíu mày miễn cưỡng cười.
“Xin lỗi đã để ngươi đợi lâu, đột nhiên giám đốc công ty lại mời dùng cơm, cho nên… lần sau ta sẽ đền cho người, có được không… Ngươi cũng đi ăn cơm trước đi, đừng chờ ta!”
Nghe xong điện thoại, Đàm Trọng Hải không tự giác mà thở ra một hơi, rồi sau đó trở lại bàn cơm.
Hắn rất ghét nói dối, nhưng lại…
Những lời định nói với Tiểu Ba cuối cùng hắn cũng không nói được, chỉ có thể trò chuyện một ít về công việc của nhau rồi thôi.
Trong đầu Trọng Hải loạn thành một đống.
Hắn làm sao thế này? Nói đi! Nói với Tiểu Ba hắn muốn được bắt đầu lại từ đầu. Không phải hắn đã chờ cái khoảnh khắc này gần mười năm rồi sao?
Nhưng mỗi lần hắn định nói ra thì trong não lại hiện lên khuôn mặt luôn sáng lạn tươi cười chờ hắn về nhà, làm cho lời đến bên mép lại không hiểu sao mà chui ngược vào trong yết hầu.
Lúc này, đột nhiên Mạnh Ba La cắt đứt đề tài công việc mà nhìn Trọng Hải nói: “Trọng Hải… bây giờ ngươi có người yêu chưa?”
Đàm Trọng Hải vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ Tiểu Ba lại hỏi hắn như vậy. Thoáng cái, hình ảnh nam hài mấy ngày nay vẫn ở bên hắn không hiểu sao lại xuất hiện trong đầu.
Người yêu? Sao có thể như vậy? Sao hắn lại có thể coi thế thân kia thành người yêu của mình được? Chẳng qua vì nam hài có khuôn mặt giống hệt Tiểu Ba mà thôi…
Thậm chí ngay cả tên mà đến tận bây giờ hắn còn chưa nhớ nổi.
Một thế thân không có tên, sao có thể là người yêu của hắn đây? Không có chút do dự, Đàm Trọng Hải nhìn thẳng vào Mạnh Ba La, tiếng nói trầm thấp bay bổng trong không khí: “Không có, ta chưa có người yêu.”
Có lẽ câu hỏi của Tiểu Ba đã làm sáng tỏ lòng của hắn.
Bây giờ Đàm Trọng Hải rõ ràng nói cho chính mình, người hắn muốn từ trước tới giờ cũng đều là Tiểu Ba, đây là điều không thể nghi ngờ, hắn không nên vì một người thế thân mà bỏ qua cơ hội gặp lại vất vả lắm mới có được của bọn họ.
Bởi vậy, sau khi chuẩn bị chia tay, Đàm Trọng Hải đã lưu số điện thoại của Tiểu Ba vào di động, sau đó thử yêu cầu hẹn hò với hắn.
“Khi nào có thời gian, chúng ta lại gặp nhau nhé, ý ta là… không chỉ là đi ăn mà chúng ta có thể đi đến những nơi khác nữa…”
Nghe thấy hắn nói, Mạnh Ba La kinh ngạc mà nhìn hắn, rồi sau đó gương mặt hình như hiện lên chút tức giận, rồi lại thẹn thùng mà gật đầu.
Đàm Trọng Hải thầm nghĩ, nếu như Tiểu Ba có thể khôi phục lại nụ cười như quá khứ thì thật là tốt.
Hắn sẽ làm cho Tiểu Ba khôi phục lại như trước kia, Đàm Trọng Hải tự tin mà nghĩ.
Ngay lúc này, bởi vì Đàm Trọng Hải đang chìm vào tương lai tốt đẹp cho nên không phát hiện khi hắn đi qua ngã tư, một người nam nhân cao lớn đã hung ác trừng hắn như thế nào, sau đó nộ khí bừng bừng mà đi về phía Mạnh Ba La.
Giờ đây trong óc của Đàm Trọng Hải chỉ lo lắng duy nhất một việc, đó là…. phải nhanh chấm dứt tất cả quan hệ với nam hài thế thân kia.
“Ngươi đã về?”
Khi Đàm Trọng Hải về đến nhà, vẫn là nam hài mỉm cười ngại ngùng ra mở cửa cho hắn, chỉ có điều, cuộc sống sau này, hắn đã không muốn nhìn thấy cái người bắt chước Tiểu Ba này nữa rồi.
Hắn trong lòng đang suy tính, đột nhiên nam hài hỏi hắn:
“Hôm nay liên hoan với giám đốc cùng mọi người có vui không?”
Đàm Trọng Hải nhíu nhíu mày rồi miễn cưỡng mỉm cười: “Ừ! Rất vui!”
Sau đó Trọng Hải xoay người lên lầu, nói hắn hơi mệt, muốn tắm rửa rồi đi ngủ.
Vốn Cốc Diên chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của Trọng Hải, Cốc Diên thoáng chốc sững sờ cả người. Hắn biết Trọng Hải không phải là người hay nối dối, cho nên một khi nói dối, vẻ mặt sẽ giống hệt như lúc nãy.
Mà Đàm Trọng Hải cũng không chú ý đến điều đó.
Chờ Đàm Trọng Hải vào phòng tắm, Cốc Diên tâm tình bối rối mà chậm rãi đứng lên, hít sâu một hơi rồi đi về phía chiếc điện thoại di động đang đặt ở đầu giường.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng chạm vào di động của Trọng Hải, bởi vì hắn tin tưởng Trọng Hải cho nên không muốn xâm phạm vào đời tư của hắn.
Nhưng giờ đây, Cốc Diên lại đang run rẩy mà cầm lấy di động của Trọng Hải, tận sâu trong đáy lòng không hiểu tại sao cảm thấy sợ hãi vô cùng. Ấn vài cái, tay hắn đột nhiên càng run rẩy điên cuồng.
Sững sờ một lúc lâu, hắn bối rối ấn một cái àn hình trở lại như ban đầu, cố gắng quên đi dãy số xa lạ cùng cái tên hắn đã sớm nghe đến phát chán kia.
Sau đó hắn đặt di động lại chỗ cũ, thân thể phát run mà ngồi lại mép giường, hai tròng mắt vô thần mà nhìn chằm chằm vào màn hình TV, đôi môi trắng bệnh thì thào nói: “Tránh không được rồi… cái gì nên tới, đúng là vẫn tới…”
|