Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ
|
|
Luyến nhân thủ đại kỳ Tác giả : Thư Hạ Nhi Thể loại : Hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, thế thân, ngựơc luyến tàn tâm. Tình trạng : 10 chương (hoàn) Editor : Băng Tiêu Beta – reader : Tuyết Lâm, Băng Tiêu
Giới thiệu : Nam nhân ôm chặt lấy hắn mà liên tục quất xuyên không ngừng, hai tay đặt lên đôi vai của nam nhân, hắn bỗng nở một nụ cười vô cảm.
Tiểu Ba? Là ai hả? Hắn căn bản không phải là Tiểu Ba.
Người kia đã sớm biến mất rồi, còn người đang ở dưới thân ngươi lúc này là ta mà! Rốt cuộc đến lúc nào ngươi mới bằng lòng nhận ra điều đó đây, Trọng Hải?
Nam nhân ngày càng di chuyển nhanh hơn, giọng nói trầm thấp không ngừng gọi cái tên xa lạ, những tưởng trái tim đã sớm không còn bị thương tổn, nhưng lúc này đây, nước mắt của hắn lại không nhịn được mà chảy dài xuống khuôn mặt bi thương.
“Không phải… ta không phải là Tiểu Ba… ta…”
Còn chưa chờ hắn nghẹn ngào nói xong, giọng nói lạnh như băng vô tình của nam nhân vang vào lỗ tai hắn:
“Câm miệng! Ta không quan tâm ngươi là ai, ta nói rồi, nếu không thích ngươi có thể rời đi, còn không thì trừ ra là Tiểu Ba, ngươi cái gì cũng không phải.”
Nói xong, nam nhân càng thêm mãnh liệt mà quất vào thân thể hắn, bởi vì bị đối xử thô lỗ, nước mắt của hắn lại càng như đê vỡ bờ mà không ngừng tràn ra.
Cho đến khi nam nhân thổ lộ xong tình dục mà thở dồn dập, nhìn nam tử dưới thân, khuôn mặt đã đầy lệ ngân, một khuôn mặt bất lực khiến bất luận kẻ nào cũng cảm thấy đáng thương.
Lúc đó, trong mắt nam nhân cũng xẹt qua một tia thống khổ, nhưng rồi lại tự lừa dối mà che đậy đi hai mắt của mình, cúi xuống hôn nhẹ vào khuôn mặt đầy nước mắt, ôn nhu mà ôm lấy hắn nói:
“Tiểu Ba, ngươi đừng khóc… Xin lỗi, ta rất thô lỗ rồi, xin lỗi, ngươi đừng khóc… Ta yêu ngươi… Ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi, cho nên… ngươi đừng khóc nữa…” Tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, nước mắt của hắn chắc sẽ nhanh chảy hết…
Chờ đến khi hắn bị cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế hành hạ đến mất cảm giác, lệ cũng sẽ không bao giờ chảy nữa.
Nếu như bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, nếu như hắn chưa bao giờ vừa nhìn thấy Trọng Hải đã yêu, có phải sẽ không thống khổ như vậy?
Hắn kiên trì là sai sao? Tưởng rằng chỉ cần được ở bên cạnh Trọng Hải, một ngày nào đó, trong ánh mắt của Trọng Hải sẽ có bóng dáng của hắn, đây cũng là sai lầm sao?
Đối với ngươi mà nói, sự tồn tại của ta rốt cuộc là thứ gì? Trọng Hải…
|
Chương 1 :
Một năm trước, khi bọn hắn còn chưa gặp nhau, khi đau thương vẫn chưa bắt đầu nảy nở….
“A Diên, tưới ít nước vào hoa đi, sau đó giúp ta xem khách hàng đặt hoa gì rồi gói mang đi cho họ.”
“Biết rồi, thúc thúc.”
Cốc Diên vui vẻ mà đặt bình phun nước xuống, sau đó cầm đơn đặt hàng, bắt đầu theo đơn đặt hàng mà gói một bó hoa mỹ mỹ.
Cốc Xuân Hùng nhìn thấy hắn nhanh nhảu liền mở miệng khen:
“A Diên, thủ nghệ của ngươi khá lắm, nhưng mà khi đi làm không được gọi ta là thúc thúc, nhớ kỹ, gọi ta…”
“Ông chủ!”
Cốc Diên lộ ra một nụ cười sáng lạn nghịch ngợm, sau đó cầm bó hoa đi ra ngoài.
“Vậy ta đi giao hàng đây! Ông chủ~~~!”
Nghe thấy hắn cố tình kéo dài âm, Cốc Xuân Hùng lấy tay chỉ chỉ, mỉm cười lắc đầu, A Diên tiểu tử này thật đúng là nghịch ngợm.
Nhưng nói cho cùng, cũng nhờ tiểu tử này mà cửa hàng hoa càng ngày càng phát đạt, hắn cảm giác, rất nhiều khách hàng vì khuôn mặt tuấn tú mê người lúc nào cũng nở nụ cười xinh xắn của tiểu tử này mà vào mua hoa.
Mỗi lần nhìn A Diên bận rộn giữa các khóm hoa, trông giống như một tinh linh hoa bé nhỏ vậy. Mặc dù trong cửa hàng cũng có hai vị thiết kế hoa nhưng A Diên lại được hoan nghênh nhất.
Cốc Diên vui vẻ ôm bó hoa vừa được sắp xếp tỉ mỉ, nhìn địa chỉ trên đơn đặt hàng mà đi tới.
Sáng sớm trong lành, bó hoa xinh đẹp, hắn thầm nghĩ, người được nhận hoa nhất định sẽ vui mừng lắm. Bởi vì trên thế giới này, những người ghét hoa gần như không có.
Hắn vội vàng nhanh bước đi trên đường, đột nhiên có một người huých vào người hắn, sau một khắc, bó hoa trên tay Cốc Diên liền rơi xuống.
“A!”
Cốc Diên kêu thảm thiết một tiếng, vì hắn bị đụng vào vai phải rất đau, hơn nữa bó hoa lại còn bị nam nhân một cước giẫm nát.
” Tên khốn! Làm cái quỷ gì hả?”
Nam nhân vừa đụng hắn hung hăng kêu lên, một tay khó chịu mà lau lau ít nước bị bó hoa bắn vào, ” Ngươi đi không nhìn đường hả?”
Cốc Diên khó tin nhìn hắn, tâm tình vui vẻ lập tức bị quét sạch.
Có lầm hay không? Người bị đụng là hắn cơ mà, mà sao cái tên nam nhân quần áo bảnh bao này lại hỏi tội hắn?
“Ngươi…”
Cốc Diên định nói phải trái với hắn, nhưng nam nhân cao lớn lại nổi giận kéo vạt áo hắn, uy hiếp nói:
“Tiểu tử thúi, ngươi có biết bộ âu phục này của ta là hàng hiệu không? Ngươi định bồi thường cho ta thế nào đây?”
“Bồi thường? Ngươi không biết đúng sai hả, rõ ràng là ngươi…”
Nhìn đối phương hung ác, Cốc Diên miễn cưỡng cố gắng đứng vững.
” Ngươi nói ít thôi! Kêu ngươi bồi thường thì bồi thường đi! Nếu ngươi không chịu thì….” Nói đến đây, nam nhân nhìn đồng phục làm việc của hắn. ” Hừ!
Đến lúc đó, cái cửa hàng hoa của ngươi chuẩn bị ra toà!”
Nghe thấy nam nhân muốn lôi pháp luật ra, nhưng lại nhắm vào cửa hàng của thúc thúc, trong khoảng thời gian ngắn, bị nam nhân cường tráng uy hiếp, căn bản khí thế kém người, Cốc Diên cảm thấy vô cùng bối rối.
Nhìn người qua đường không chút động lòng mà đi qua, lại quay ra nhìn khuôn mặt hung ác của đối phương, hắn đối với sự tin tưởng của mình cũng suy yếu đi, chẳng lẽ mới vừa rồi thật là lỗi của hắn? Thật là hắn đụng vào nam nhân vô lý này trước?
“Nhanh lên! Ngươi còn lề mề cái gì nữa?”
Nghe thấy giọng nói gào thét hung bạo của nam nhân, mặc dù Cốc Diên không cam lòng, nhưng trong óc hắn cứ loạn cả lên, bởi vì hắn lo lắng sẽ liên luỵ đến cửa hàng của thúc thúc, nghĩ thế, hắn chậm chạp thò tay vào túi tiền, chuẩn bị bồi thường…
” Cãi nhau đủ rồi đi?”
Ngay lúc sắp rút ví ra, hắn nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên, ngẩng đầu lên, hắn liếc nhìn thấy một nam nhân cao lớn đang đứng trước tên côn đồ.
“Tất cả mọi người đều chứng kiến, rõ ràng là ngươi đụng hắn trước, ngươi không xin lỗi thì thôi, lại còn bắt người ta phải bồi thường, ngươi có liêm sỉ hay không hả?”
“Ngươi nói cái gì?”
Tên côn đồ vừa nghe, định giơ nắm đấm hướng người vừa xuất hiện, nhưng đối phương lại nhanh hơn một bước, một cú đấm nện thẳng vào mặt hắn. Tiếp theo trong nháy mắt, tên côn đồ té ngã xuống mặt đất ôm mặt khóc thét không ngừng.
“Nếu như ngươi cảm thấy không cam lòng, mọi người cũng không cần phải tranh cãi, cứ việc đến gặp cảnh sát đi!”
Nam nhân cao lớn nghiêm túc trừng mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn cái túi của tên côn đồ rơi trên mặt đất cùng địa chỉ công ty in trên đó, hắn khinh miệt cười cười.
“Thì ra ngươi làm ở công ty này hả? Như vậy cũng tốt, chờ cảnh sát tới, coi như ta thay ngươi tuyên truyền quảng cáo cho công ty ngươi.”
Tên côn đồ đang ngã trên mặt đất vừa nghe thấy, cả người đột nhiên run lên, không còn bộ dáng hung ác như lúc nãy nữa, vội vàng nhặt cái túi lên nghĩ trốn thoát, nhưng lại bị nam nhân tóm lại.
“Này! Nói đi là đi à? Ngươi đập bể hàng của người khác, không cần bồi thường sao?”
Nghe vậy, tên côn đồ không cam lòng đành móc tiền ra.
“Quá ít! Không đủ!” Nam nhân cao lớn lắc đầu.
“Không đủ? Ta van ngươi! Một bó hoa có thể tốn bao nhiêu tiền chứ?”
“Không chỉ là bó hoa, ngươi còn phải bồi thường tổn thương tinh thần cho đoá hoa của vị nam hài này nữa.”
“Cả hoa mà cũng bị tổn thương tinh thần? Có lầm không vậy?”
“Hoa cũng có trái tim mà! Ngươi không muốn thì thôi, chúng ta trực tiếp lên đồn xử lý!”
Vừa nói, cao lớn nam nhân vừa lôi điện thoại di động ra.. Thất thế, tên côn đồ xui xẻo khẩn trương, vội vàng hổn hển nói: ” Ta biết rồi, ta bồi thường lại được chứ gì!” Vừa nói, hắn vừa ra lôi tờ tiền một ngàn tệ.
Nhìn tên côn đồ rời đi, nam nhân lắc đầu. Người như thế đúng là tinh anh của xã hội.
Sau đó, hắn quay lại nhìn Cốc Diên vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, cúi xuống nhặt bó hoa lên, nói:
“Khi ngươi xác định ngươi đúng thì phải kiên trì đến cùng, chỉ cần chân lý đứng về phía mình, ngươi không cần phải sợ hãi bọn ác nhân như vậy, tốt nhất tìm hiểu pháp luật một chút, miễn cho gặp tình huống vừa nãy lại cuống lên.”
Hắn đem bó hoa cùng tiền bồi thường đưa cho Cốc Diên, “Tài nghệ đóng gói của ngươi rất giỏi, đáng tiếc hoa như thế này, không ai thưởng thức rồi, bó hoa thật đáng thương.”
Hắn có chút tiếc nuối mà nói, còn Cốc Diên thì ngây ngốc tiếp nhận bó hoa cùng tiền mặt, sững sờ nhìn nam nhân trước mặt chỉ mặc cái áo sơ mi màu xanh lam cùng quần âu màu đen như mực, nhưng vóc dáng cao lớn cùng khuôn mặt anh tuấn trông thật phóng khoáng động lòng người.
Đối phương gần như không chú ý tới Cốc Diên đang nhìn chằm chằm vào mình, đưa đồ vật cho hắn rồi lập tức xoay ngươi rời đi.
Đột nhiên, Cốc Diên như lấy lại tinh thần, vội vàng nói với hắn: ” Cảm ơn… cảm ơn ngươi.”
“Không có gì, chỉ là đúng lúc đi qua.”
Nam nhân nghiêng đầu cười cười một chút rồi bước nhanh về phía trước.
Cốc Diên vẫn còn sững sờ nhìn theo bóng lưng hắn một hồi lâu, đến khi nam nhân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới chuẩn bị trở về cửa hàng gói một bó hoa khác đi giao.
Đột nhiên, hắn phát hiện trên mặt đất có một cái ví da, hắn nhặt lên mở ra xem, nhìn thấy cái chứng minh nhân dân của người ấy.
Hắn thầm nghĩ, có lẽ do lúc nãy xung đột với tên thiếu đức kia nên bị rơi xuống.
Lúc này Cốc Diên cũng không lập tức đuổi theo nam nhân để trả lại cho hắn, trái ngược, hắn lại căng thẳng mở cái ví ra xem bên trong..
Đàm Trọng Hải… Kỹ sư vi tính của công ty Uy Thịnh.
Cốc Dương nhìn cái ảnh trên giấy chứng minh nhân dân, trên mặt có chút đỏ ửng xấu hổ, thì thào lặp đi lặp lại tên của nam nhân.
“Trọng Hải…”
Đột nhiên, hắn phát hiện ở trong cái ngăn giữa còn có một tấm ảnh.
Hắn cẩn thận rút ra, nhìn thấy đó là khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Đàm Trọng Hải cùng một nam hài đang ngượng ngừng đứng sóng vai.
Tấm ảnh đã có chút ố vàng, Trọng Hải trong ảnh có vẻ trông trẻ hơn bây giờ, có lẽ là ảnh hồi bọn hắn học trung học.
Hắn bình tĩnh nhìn Đàm Trọng Hải tươi cười, rồi lại nhìn nam hài thanh tú bên cạnh hắn đang thẹn thùng, đột nhiên, trong đáy lòng hắn xuất hiện một cảm giác khó tả.
Hắn khép ví lại, ôm bó hoa trong tay rồi hít sâu một hơi, sau đó đem ảnh bỏ vào ví tiền của minh, rồi vội vàng chạy về cửa hàng.
|
“Cảm ơn đã tới.”
Cốc Diên tươi cười tiễn khách ra cửa, nhìn đối phương tay cầm bó hoa hắn gói mà vui vẻ rời đi, từ đáy lòng, hắn cũng cầu khẩn mong cô gái nhận bó hoa này sẽ tiếp nhận tình cảm của vị nam khách.
Sau đó hắn lại tưới ít nước cho các xô hoa trong cửa hàng, rồi quay ra nhìn bó hoa chuẩn bị đóng gói, thi thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn lên đoá hoa khô trên vách tường rồi mỉm cười.
Hoa cũng có trái tim mà…
Nghĩ đến Đàm Trọng Hải từng nói qua, trái tim hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Lại nhìn đoá hoa ở trên tường đáng lẽ phải bị vứt bỏ do bị giẫm nát, hắn lại thì thào nói: ” Như vậy, các ngươi cũng có người thưởng thức, sẽ không cảm thấy đáng thương nữa.”
Hai vị đồng nghiệp cùng ông chủ nhìn thấy hắn vừa nhìn hoa vừa lẩm bẩm, lại còn thường ngẩn người cười khúc khích, trong lòng mọi người đều nghĩ rằng:
A Diên tiểu tử này khẳng định là rơi vào võng tình rồi.
Mặc dù bọn họ không biết mấy ngày trước, Cốc Diên một thân chật vật chạy về cửa hàng là vì sao, chỉ biết hình như hắn gặp một tên côn đồ không nói lý, từ lúc đó, hắn thi thoảng lại đỏ mặt mỉm cười, còn cầm bó hoa bị giẫm nát hấp thành hoa khô, mỗi ngày đều nhìn nó cười như ngây dại.
Bởi vậy cũng biết, ngày đó trừ ra gặp côn đồ, chắc chắn Cốc Diên còn gặp phải đối tượng đã lấy đi con tim hắn.
Hơn nữa, đối tượng này…
Tiếng điện thoại vang lên, ông chủ đứng ngay cạnh đó liền cầm lấy ống nghe.
” Cửa hàng hoa xin nghe… À, Trần tiên sinh, hoa ngài đặt xế chiều sẽ được mang tới… là của tiểu thư trợ lý họ Mã của công ty Uy Thịnh, vâng, ta sẽ đưa đến tận tay Mã tiểu thư.”
Cốc Xuân Hùng vừa nói đến hai chữ Uy Thịnh, cố tình cao giọng lên một chút, sau đó nhếng miệng cười nhìn thân thể Cốc Diên có chút chấn động.
Điện thoại vừa cúp, nguyên bổn đang ở một bên nhìn hắn chảy nước miếng, Cốc Diên đã xông tới trước mặt hắn, ánh mắt loé sáng, hưng phấn thở gấp nói.
“Thúc… a, ông chủ, công việc này giao cho ta đi! Công việc của ta cũng sắp xong rồi, tý nữa sẽ vô cùng vô cùng rảnh rỗi, hơn nữa A Huy cùng A Minh tuổi cũng lớn, không còn thể lực chạy tới chạy lui nữa, để ta hảo tâm đi thay bọn họ một chuyến đi.”
“Tiểu tử thúi!”
Đột nhiên hai cái cốc đầu rơi thẳng vào Cốc Diên.
“Chúng ta cũng chỉ lớn hơn ngươi có một tuổi! Cái gì gọi là tuổi đã lớn hả?”
Song, hắn cũng đã giật được đơn đặt hàng ở trong tay ông chủ, Cốc Diên mặc kệ hai người đồng nghiệp đang giả vờ tức giận, nhìn tên công ty, hắn say mê mà nhếch miệng cười, lập tực phấn chấn bắt đầu công việc.
Nhìn hắn một bên cười khúc khích, một bên nhảy nhót làm việc, cả ba người đều rõ ràng, người đã trộm trái tim của Cốc Diên chính là một cô nàng xinh đẹp làm ở công ty Uy Thịnh.
“Cốc Diên, ngươi lại tới đưa hoa?”
Tiểu thư trực tổng đài ở phòng tiếp tân cười cười nói với hắn.
Mọi người gần như đều rất quen thuộc với tiểu nam hài đáng yêu vẫn ngày ngày giao hoa đến cộng ty.
“Đúng vậy! Lần này ta muốn đưa hoa đến phòng kinh doanh.”
” Phòng kinh doanh hả, ngươi đi thang máy lên tầng mười tám.”
“Cảm ơn, tỷ tỷ xinh đẹp.”
Nghe Cốc Diên nói ngọt ngào, tiểu thư trực tổng đài vui vẻ cười với hắn, có thể thường thường nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú dễ thương của nam hài cũng thật vui mắt.
Vào tháng máy, Cốc Diên nhìn bảng điện tử liên tục nhảy số, hắn khẩn trương phỏng đoán không biết ở tầng mười tám có gặp được Đàm Trọng Hải không?
Cả tuần nay, cứ có đơn đặt hàng của công ty Uy Thịnh là hắn lại lập tức cướp lấy, sau đó đưa hoa đến các tầng tiện thể thăm dò, hy vọng có thể nhìn thấy hắn.
Thang máy dừng lại, hắn tự cổ vũ chính mình, rồi liền bước ra tháng máy, hướng về phía phòng kinh doanh.
Sau khi hỏi một người, hắn thuận lợi mà cầm bó hoa hồng lớn đi tới bàn làm việc của một người.
“Trời ơi! Hoa đẹp quá!”
Mã tiểu thư vừa nhìn thấy bó hoa đã nũng nịu hô lên, thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Cốc Diên cũng không vội vàng mời nàng ký nhận, mà khẩn trương nhìn xung quanh, xem người đó có ở đây không.
Đột nhiên, trái tim hắn nhảy dựng lên, trong nhất thời gần như không thể hô hấp. Hắn xoay người, giọng nói run rẩy mời Mã tiểu thư ký nhận, sau đó chậm rãi điều chỉnh hô hấp, rồi đi đến bên kia.
Đừng khẩn trương, không phải đã tập luyện rồi sao? Chỉ cần rất tự nhiên đi qua, coi như không hẹn mà gặp là tốt rồi.
Hắn cố gắng tự trấn an chính mình, muốn mình phải tỉnh táo lại, nhưng trái tim cứ nhảy liên tục, cứ mỗi bước chân lại càng đập nhanh hơn.
Trời ạ! Cốc Diên, tỉnh táo!
“Ơ? Thật khéo léo… ngươi không phải là vị tiên sinh ngày đó sao…?”
Cốc Diên cố gắng thật tự nhiên, nhưng thanh âm của hắn lại không khống chế được mà run rẩy, yết hầu như bị rút gân vô cùng khó chịu.
Nghe thấy bên tai xuất hiện tiếng nói, đang chăm chú nhìn màn hình vi tính, Đàm Trọng Hải ngầng đầu lên liếc mắt nhìn Cốc Diên đang đỏ bừng khuôn mặt đứng phía trước.
“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Đàm Trọng Hải thản nhiên hỏi.
Cốc Diên nhìn con ngươi đen như mực của hắn, trống ngực càng lúc càng không thể khống chế :
“À, là thế này, đầu tuần ngươi giúp ta, ta vẫn chưa cảm ơn ngươi, trùng hợp hôm nay lại gặp lại ngươi…” Tốt rồi, lần này giọng nói đã gần giống như lúc luyện tập.
Nhưng Đàm Trọng Hải có chút khó hiểu nhíu mày ” Đầu tuần?”
Nhìn thấy đối phương đã quên hắn, Cốc Diên có chút thất vọng, nhưng hắn tự cổ vũ mình, miễn cưỡng lộ ra mỉm cười, cố gắng thử giúp đối phương nhớ lại:
“Đúng vậy! Hồi đầu tuần có một tên nam nhân côn đồ giẫm nát hoa của ta, còn bắt ta phải bồi thường cho hắn, sau đó ngươi đã giúp ta ra mặt…”
Nói tới đây, Đàm Trọng Hải vuốt cằm một chút, dường như đã nhớ ra có chuyện này.
“Cho nên, ta vẫn rất muốn cảm ơn ngươi, đúng lúc lại trùng hợp gặp ngươi ở đây…”
“Không cần đâu.” Đàm Trọng Hải cười cười với hắn, nhưng chỉ là phép lịch sự chứ không hề có chút tình cảm riêng tư nào, “Ta nói rồi, chỉ là thuận tiện thôi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.”
Nói xong, Đàm Trọng Hải gật đầu một cái rồi lại nhìn về phía màn hình vi tính, không hề quan tâm đến Cốc Diên.
Nhìn bộ dáng đầy cự tuyệt của hắn, đáng lẽ đang hưng phấn chuẩn bị tiếp tục kế hoạch, Cốc Diên thoáng chốc đã ngừng lại.
Đứng ngây ngốc tại chỗ mấy giây, hắn nhún nhún vai rồi đi ra cửa. Lúc này, một đồng nghiệp ngồi cách đó mấy gian ngoắc ngoắc Cốc Diên lại gần, uể oải hỏi:
“Nhóc con, ngươi quen biết Trọng Hải sao?”
“Ừ… có lần hắn đã giúp ta, nhưng…”
“Hắn nhưng lại không quan tâm ngươi muốn cảm ơn, cho nên ngươi chán nản?”
Nhìn tất cả nhất cử nhất động của nam hài dễ thương, Chiêm Nghị Hành tự dưng muốn an ủi hắn một chút:
“Ngươi đừng buồn, hắn đối với ai cũng như thế, chỉ có liên quan đến công việc mới làm hắn để ý, đối với người khác, hắn dường như đều dùng thái độ ôn hoà không thèm đế ý đó hết.”
Nói tới đây, Chiêm Nghị Hành nhớ tới một việc, không nhịn được cười rộ lên:
“Chính là bởi vì cái tính này nên hắn thường không nhìn rõ được mọi người xung quanh, lần trước hắn lại còn gọi nhầm tên của Phan mỹ nữ vì hắn pha cà phê thành khủng long muội muội ở phòng làm việc nữa. Lúc ấy, Phan mỹ nữ mặt mày tái nhợt, còn khủng long muội muội kia thì từ sáng đến tối không nhịn được mà cứ cười trộm hoài.”
Đối với việc này, Cốc Diên chả có chút nào buồn cười cả, hắn nghiêm túc nhìn Chiêm Nghị Hành hỏi: “Vì sao hắn lại không để ý đến người xung quanh?”
“Cái này hả… ta cũng không rõ lắm, nhưng mà ta nhớ kỹ hồi học trung học với hắn, hắn là một người khá vui tính, luôn được các bạn học vây quanh, nhưng từ khi bắt đầu năm hai, hắn cãi nhau với một bạn học, sau đó không còn cười nhiều nữa. Bây giờ mặc dù hắn vẫn luôn ôn hoà đối xử với mọi người, nhưng nụ cười của hắn hình như ít đi một cái gì đó…”
Đang lúc Cốc Diên còn suy nghĩ những lời vừa nghe, Chiêm Nghị Hành lại tiếp tục nói:
“Hơn nữa số ngươi xui xẻo, bình thường Trọng Hải cũng không đối xử với ai lạnh nhạt như thế, chẳng qua là do chủ nhật tuần trước hắn làm mất cái ví, sau lại được ai đó gửi lại, nhưng chứng minh nhân dân, thẻ tín dụng không mất mà lại mất cái ảnh vô cùng quan trọng của hắn.”
Nghe vậy, Cốc Diên rùng minh một cái, cảm giác áy náy sợ hãi dâng lên.
“Ta cũng khuyên hắn ảnh mất rồi thì thôi, nhưng nghe nói, mẹ hắn có lần tự ý dọn dẹp phòng cho hắn, đem tất cả ảnh hồi xưa vứt hết, cho nên chỉ còn cái ảnh cuối cùng đó, vì vậy hắn vô cùng quý trọng nó. Trọng Hải có lần uống say ảo não nói với ta, người nhặt được cái ví của hắn lấy cái gì đáng giá bên trong cũng được. Nhưng vì cớ gì lại lấy đi thứ quan trọng nhất của hắn?”
Nghe nam nhân kể, sắc mặt Cốc Diên càng lúc càng cứng lại, có chút ngẩng đầu lên.
“Sau ta nghĩ lại, có thể người trong ảnh là một vị nữ sinh hồi chúng ta học trung học. Không thể nào? Hắn đâu có si tình như vậy? Tuy thế, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán của ta, dù sao bây giờ ảnh đã mất, tất cả bí mật cũng chìm vào hư không mà thôi.”
Chiêm Nghị Quyết liếc nhìn đồng hồ, không chú ý tới Cốc Diên đang có chút run rẩy, nói tiếp: “Ôi, ta không thể nói chuyện tiếp với ngươi được, đến giờ làm việc rồi.”
“Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết.”
“Đừng khách khí, sau này đưa hoa đến công ty thì nhớ tạt qua phòng thăm bọn ta nhé. Ta nghĩ mọi người rất hoan nghênh ngươi đấy.”
Dù sao mọi người rất thích nhìn vẻ mặt tươi cười của nam hài đáng yêu này.
“Được, cảm ơn.”
Cốc Diên lễ phép tạm biệt hắn, rồi lại quay ra nhìn Đàm Trọng Hải đang chăm chú nhìn màn hình vi tính, sau đó mới đi ra khỏi phòng làm việc tiến về phía thang máy, cảm giác tội lỗi không ngừng lan tràn trong lòng.
Hắn hít một hơi thậy sâu, vô ý thức nhét tay vào túi sờ sờ cái ảnh, rồi vội vàng đi ra khỏi công ty.
|
Chương 2
Hắn biết làm vậy là sai lầm.
Ngày đó, Đàm Trọng Hải vì giúp hắn mới làm rơi cái ví, vậy mà hắn lại đi trộm cái ảnh quan trọng nhất với người ta.
Nhưng nội tâm hắn có cái gì đó kháng cự, làm cho hắn không muốn đem cái ảnh trả lại cho Đàm Trọng Hải.
Hắn… tuyệt không trả lại.
Mặt khác, đối với việc bị Đàm Trọng Hải bỏ quên, làm cho hắn vô cùng thất vọng, bởi vì với bề ngoài thanh tú của hắn, bất luận nam nữ chỉ cần gặp qua hắn một lần, đều vô cùng ấn tượng mà nhớ mãi không quên.
Nhưng, Đàm Trọng Hải lại…
Vừa nghĩ đến ánh mắt xa lạ của hắn lúc đó, trái tim Cốc Diên bỗng dưng trầm xuống.
Nhưng hắn cũng không có ý định xoá đi cái tình cảm khát khao đang âm thầm bùng cháy trong trái tim này.
Bởi vì vị đồng nghiệp tên Chiêm Nghị Hành kia đã thiện ý yêu cầu, cho nên bây giờ mỗi lần đưa hoa đến công ty Uy Thịnh, hắn đều tới phòng kinh doanh, còn thường xuyên mang ít điểm tâm, lễ vật đến cảm ơn Đàm Trọng Hải, đương nhiên, không thiếu phần của Chiêm Nghị Hành.
Bình thường, sau khi hắn đưa đồ cho Đàm Trọng Hải xong đều lập tức quay đầu trò chuyện với Chiêm Nghị Hành mấy câu, rồi rời đi luôn, cố gắng không phiền nhiễu đến công việc của bọn họ.
Đứng ở hành lang chờ thang máy, hắn luôn ảo tưởng Đàm Trọng Hải sẽ thưởng thức đồ ăn hắn làm như thế nào, tâm lý hắn liền cảm thấy vô cùng thoả mãn, mặc kệ việc mỗi khi hắn đưa đồ cho Đàm Trọng Hải, trong mắt Trọng Hải đều không có hình ảnh của hắn…
Hắn cười khổ một chút, khi đi qua quầy tiếp tân, hắn vẫn cố gắng lộ ra nụ cười sáng lạn như bình thường, không cho người khác phát hiện trái tim đau đớn của hắn.
Vài ngày sau, hắn lại có thể đưa hoa đến công ty Uy Thịnh, điều này làm hắn vô cùng hưng phấn. Hắn phấn khởi đi thang máy lên tầng mười tám, rồi đi tìm Đàm Trọng Hải, đưa một cốc đồ uống đặc biệt hắn đã mua.
“Mời ngươi uống, đừng khách khí.”
Sau đó hắn liền đi tới chỗ của Chiêm Nghị Hành, đưa cho hắn một cốc đồ uống khác, không ngờ tay hắn lại bị người phía sau tóm lấy, vừa quay đầu lại, nhìn thấy hai mắt Đàm Trọng Hải đang nhìn chằm chằm vào hắn, làm khuôn mặt hắn đỏ lên.
“Ngươi chính là… nam hài ở cửa hàng bán hoa?” Đàm Trọng Hải nhìn đồng phục của Cốc Diên hỏi.
Cốc Diên nghe thấy hắn đã có thể nhận ra mình, tim đập thình thịch, vui vẻ đỏ mặt gật đầu.
Đàm Trọng Hải buông tay hắn ra, tiếp tục nói: “Ta muốn ngươi từ nay về sau đừng tặng đồ cho ta nữa, được không?”
Nghe thấy hắn cự tuyệt, Cốc Diên thoáng chốc ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn hắn, hai mắt mở to không biết làm sao.
Cốc Diên có chút bối rối nói:
“Tại sao? Ta… ta chỉ muốn đền đáp ngươi, cho nên mới nhân lúc đưa hoa mới….”
“Ta biết tâm ý của ngươi, cũng rất cảm kích, nhưng lúc đầu ta đã nói rồi, ta không phải muốn người báo đáp mới cứu ngươi.”
Nói tới đây, Đàm Trọng Hải nở một nụ cười hời hợt có chút khó xử, “Hơn nữa, nói thật, ngươi làm vậy khiến ta rất khó chịu.”
Đại não trống rỗng, môi có chút run rẩy nói: “Xin lỗi, ta thật không ngờ… ta…”
Hắn bối rối xấu hổ đến mức không thể nói được chữ gì nữa, nhỏ giọng xin lỗi Đàm Trọng Hải rồi nhân lúc nước mắt chưa tràn ra xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc.
Đứng bên cạnh, Chiêm Nghị Hành nhìn thấy, trừng mắt liếc nhìn Đàm Trọng Hải một cái rồi cũng đuổi theo ra ngoài.
Các vị đồng sự bên cạnh lên tiếng bất bình thay cho nam hài dễ thương kia.
“Này! Trọng Hải, sao ngươi lại độc ác như vậy? Người ta có lòng tốt tặng điểm tâm, lễ vật cho ngươi, cũng chỉ vì hắn muốn báo đáp ngươi, ngươi cần gì phải nói tuyệt tình như thế?”
“Đúng! Hơn nữa ngươi đuổi hắn đi như vậy, từ nay về sau phòng làm việc của chúng ta mất đi một bông hoa xinh đẹp, ngươi có biết chúng ta thương tâm đến mức nào không hả? Ngươi không thấy nam hài đó thanh tú dễ thương lắm sao.”
Đàm Trọng Hải nghe nàng miêu tả có chút cau mày, hồi tưởng lại diện mạo của nam hài kia, nhưng lại chả có chút ấn tượng.
“Hơn nữa, mỗi lần nam hài kia tặng đồ vật, dù là bánh mỳ hay điểm tâm, thời gian cũng vô cùng phù hợp, có thể thấy được hắn rất tinh tế tỉ mỉ. Nhìn xem, lúc này hơi mệt một chút, nếu có một lọ nước tăng lực thì tuyệt vời!” Một vị đồng sự mập mạp vừa nói vừa cầm lọ nước tăng lực để trên bàn.
“Này! Trọng Hải, nếu ngươi không uống, ta có thể hy sinh uống giùm ngươi.”
“Lấy đi đi!” Đàm Trọng Hải ôn hoà cười nói.
“Ha ha! Trọng Hải, có một đồng sự như ngươi thật quá hạnh phúc, khi đói bụng sẽ có bánh mì mới ra lò hoặc điểm tâm, nhưng nói thật, ta có chút xấu hổ, dù sao người nam hài kia tặng là ngươi mà.”
“Không sao, ta cũng không muốn ăn.” Hơn nữa hắn cũng nói rồi, lòng tốt của nam hài làm hắn thấy khó chịu, làm cho hắn cảm giác mình vì muốn được báo ân mới ra tay trợ giúp hắn.
Với lại, gần đây tâm tình hắn vô cùng buồn bực, hy vọng trừ ra công việc, mọi người đừng ai làm phiền hắn, để hắn có thể yên tĩnh một mình.
Vị đồng nghiệp mập mạp nhìn thấy hắn u buồn, vỗ vỗ bờ vai hắn nói: ” Trọng Hải, đừng rầu rĩ nữa. Cũng chỉ là một cái ảnh thôi mà, ngươi cần gì buồn đến mức này. Hơn nữa, ngươi không cảm thấy đây là một cơ hội sao? Trời uốn ngươi quên đi quá khứ, tiếp tục bước lên phía trước, cho nên cái ảnh của ngươi mới không cánh mà bay, vậy thì người cũng nên dứt khoát quên đi…”
Còn chưa nói xong, Đàm Trọng Hải đột nhiên tóm chặt lấy cánh tay của đối phương, vị đồng sự mập mạp giật mình, nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm vô cùng kinh hãi.
“Đừng bao giờ nói như thế nữa.” Không cho phép bất cứ ai khuyên hắn quên đi người kia…
Đàm Trọng Hải thở dồn dập, hắn buông tay ra rồi trở về bàn làm việc. Còn vị đồng sự mập mạp có chút xấu hổ nhìn xung quanh, mọi người dường như cũng đang giật mình có chút sợ hãi, gãi gãi đầu rồi cũng trở về bàn làm việc của mình, quyết định từ nay về sau không bao giờ nhắc tới cái đề tài cấm kỵ này nữa.
Chiêm Nghị Hành đến cánh cửa an toàn mới đuổi kịp Cốc Diên, Cốc Diên vừa thấy có người liền cố gắng kiềm chế nước mắt, rồi đưa một lọ nước tăng lực cho hắn.
“Kiên Nghị ca, của ngươi này.”
Chiêm Nghị Hành cầm lấy lọ nước, nhìn hắn cố gắng gượng cười mà rất đau lòng, dù không muốn nhưng vì nam hài này, hắn cũng phải nói:
“A Diên, vì tốt cho ngươi, ta cũng hy vọng ngươi đừng bao giờ mang đồ đến đây nữa, nhìn hành động của ngươi, ta biết… ngươi thích Trọng Hải.”
Thấy Cốc Diên cúi đầu không đáp, hắn lại tiếp tục nói những lời tàn nhẫn:
“Vô ích thôi, ngươi từ bỏ đi.
Ta cũng quen Trọng Hải lâu lắm rồi, tính cách của hắn ta vô cùng hiểu rõ. Hắn rất cố chấp, cho dù ngươi cố tình xuất hiện trước mặt hắn bao lần đi nữa, hắn cũng sẽ không chú ý tới ngươi đâu, bây giờ trong mắt hắn, chỉ có cái người trong tấm ảnh kia thôi… Ngươi không thắng được người đó đâu.”
Chiêm Nghị Hành an ủi vỗ nhẹ vào bả vai đang run rẩy của hắn, thở dài nói tiếp:
“Hãy quên Trọng Hải đi, như vậy ngươi mới có thể sống thoải mái được.”
Bọn họ trầm mặc trong chốc lát, Chiêm Nghị Hành nói lời cảm ơn vì lọ nước, rồi còn nói nếu có tâm sự cứ chia sẻ với hắn… Nói xong liền quay về phòng tiếp tục làm việc.
Cốc Diên vẫn cứ ngây ngẩn đứng đó, ngoài cửa an toàn truyền đến tiếng nói chuyện của một số người, nhưng trong đầu hắn như một mảnh trống rỗng, chỉ còn những lời nói của Chiêm Nghị Hành không ngừng vang lên.
Ngươi không thắng được người đó đâu…
Mọi người trong cửa hàng cũng cảm thấy nụ cười của A Diên ngày càng ít hơn, gần đây hầu như lại không có.
Mặc dù A Diên không nói gì nhưng nhìn hắn ngây người nhìn đoá hoa khô trên tường, sắc mặt tái nhợt thê thảm, mọi người ai cũng có thể đoán được chắc chắn là do cái người ở công ty Uy Thịnh.
|
Đột nhiên, đang đứng nhìn đoá hoa khô, Cốc Diên liếc nhìn Cốc Xuân Hùng một cái, rồi nói:
“Thúc thúc, ta có thể xin phép về sớm được không?”
“Không sao, hôm nay ngươi nghỉ sớm đi.” Cốc Xuân Hùng cũng chẳng so đo vừa nãy hắn không gọi mình là ông chủ, đã đồng ý luôn.
Chỉ mong hắn nghỉ ngơi xong sẽ nghĩ thông suốt, có thể khôi phục lại khuôn mặt tươi cười như trước kia.
Rời khỏi cửa hàng bán hoa, Cốc Diên không mục đích mà đi tới khu chợ đêm náo nhiệt. Chỉ có điều, trong đầu hắn luôn vang lên những lời nói của Đàm Trọng Hải cùng lời khuyên bảo của Chiêm Nghị Hành, nước mắt không khống chế được mà tràn ra.
Hắn không hy vọng mình trở thành một người quan trọng đối với Đàm Trọng Hải, hắn chỉ hy vọng… Đàm Trọng Hải có chút chú ý tới hắn mà thôi.
Sự việc tới nước này, có phải hắn nên chấp nhận sự thật mà quên Đàm Trọng Hải không?
Chỉ cần quên được cái tình yêu này, hắn sẽ sống thoải mái hơn sao?
Đúng vậy! Từ bỏ đi! Mặc dù đây là mối tình đầu của hắn, nhưng Đàm Trọng Hải căn bản không bao giờ chú ý đến hắn, bởi vì như lời Chiêm Nghị Hành nói, hắn không thắng được cái người trong ảnh kia.
Hắn, chỉ có thể từ bỏ mà thôi….
Đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên Cốc Diên dừng lại, thân thể cứng ngắc nhìn bóng dáng của nam nhân đang đứng giữa các đồng sự chậm rãi tiến lại gần.
Hình như bọn họ vừa tan sở, rủ nhau dạo phố kiếm một quán bar nhà hàng ăn uống vui chơi một chút. Có lẽ bởi vì Đàm Trọng Hải ôn hoà dễ gần, cộng thêm tướng mạo anh tuấn phóng khoáng nên các đồng sự không tự giác mà bị hắn hấp dẫn.
Khi bọn họ đi bộ qua người hắn, một số đồng nghiệp cùng Chiêm Nghị Hành đều đem ánh mắt nhìn vào hắn.
Có người còn xì xào: “Ơ? Có phải là nam hài ở cửa hàng bán hoa không?”
Nhưng người Cốc Diên đang chăm chú nhìn thì lại chưa từng nhìn tới hắn, dường như hắn chỉ là một người qua đường xa lạ mà thôi.
Đến khi bọn họ đã đi xa, Cốc Diên vẫn im lặng đứng yên tại chỗ.
Hắn sớm biết trong mắt Đàm Trọng Hải không có hắn, hắn sớm biết chính mình nên quên đi, nhưng vừa thấy người đó, hắn lại không nỡ quên đi tình cảm này.
Yên lặng, hắn lôi cái ảnh trong ví ra, nước mặt giàn giụa rơi đầy xuống tấm ảnh.
Hắn nhìn cái vị nam hài thanh tú mà Đàm Trọng Hải cả đời tìm kiếm, đột nhiên cắn răng, xé mạnh một cái, hai người trong ảnh bị tách làm hai.
Hắn cất một nửa tấm ảnh có hình Đàm Trọng Hải vào ví, hai mắt nhìn chằm chằm vào nửa còn lại, cuối cùng, hắn thở dài một hơi như quyết định một điều gì đó, lấy điện thoại di động ra gọi.
“Alô! Thúc thúc? Ta muốn nghỉ làm một thời gian được không?
Dạ… Xin lỗi, làm phiền ngươi quá, nhưng có một việc ta không thể không làm, nếu không ta sẽ hối hận cả đời. Còn nữa, về cha mẹ ta, ngươi giúp ta chuyển lời một tiếng, nói ta đến ở tạm nhà bạn, tạm thời không về nhà… Yên tâm, ta biết mình đang làm gì, đợi ta làm xong, ta sẽ trở về…
Dạ… Cám ơn, thúc thúc, phiền ngươi rồi.”
Dập máy, Cốc Diên chậm rãi buông lỏng, lấy một cái danh thiếp từ trong ba lô ra.
Có một lần khi hắn đang đị, đột nhiên có một nam nhân đến gần, nói diện mạo hắn thanh tú, muốn thuê hắn làm việc trong câu lạc bộ, còn nói hắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Căn bản hắn không quan tâm đến việc này, còn cái danh thiếp cũng chỉ là tiện tay cất đi, nhưng bây giờ hắn lại rất muốn cái công việc này.
Hắn gọi theo số điện thoại in trên danh thiếp, một vị Trầm giám đốc trong điện thoại hẹn hắn gặp mặt, rồi sau đó liền đưa hắn tới câu lạc bộ Dạ Luyến.
Dọc đường đi, Cốc Diên vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không để ý đến bồi bàn đang mở cửa câu lạc bộ giùm hắn, lại càng không lưu ý đến bố trí sang trọng bên trong.
Hắn ngẩn ngơ đi vào phòng làm việc của ông chủ, thấy một vị nam tử xinh đẹp như búp bê đang ngồi ở bàn làm việc, bắt đầu nói chuyện như đang phỏng vấn hắn.
“Ta tên là Cốc Diên, hai mươi hai tuổi… Từng có hẹn hồ với ba người bạn gái, bây giờ tạm thời không có công việc… cũng không có nơi…”
Cốc Diên trả lời câu hỏi của ông chủ Cận Ngọc, tâm thần có chút ngẩn ngơ nhưng ý chí lại vô cùng kiên định.
Cốc Diên đã biến mất khỏi cửa hàng bán hoa gần nửa năm.
Lúc đầu, mọi người đến mua hoa không gặp được nụ cười cởi mở của Cốc Diên cũng thấy buồn buồn, nhưng một thời gian sau, mọi người cũng dần dần quên đi.
Đương nhiên, đối với việc Cốc Diên biến mất, người cảm thấy buồn nhất có lẽ là vị tiểu thư trực điện thoại ở bàn tiếp tân kia, mặc dù nàng vẫn gặp các vị nam hài khác tới đưa hoa, vẫn vui vẻ chỉ dẫn vị trí các tầng, nhưng nàng vẫn thường thường nhớ tới cái nụ cười sáng lạn của nam hài kia, đoán xem giờ hắn đang ở nơi nào.
Về phần Đàm Trọng Hải, hắn căn bản chưa từng nhớ rõ có một người tên là Cốc Diên, bây giờ trừ ra công việc, hắn chỉ nghĩ tới cái người vẫn gặp trong mộng nhưng luôn không nắm được.
Trọng Hải, ta thích ngươi…
Nhớ tới mấy năm trước, người đó từng tỏ tình với hắn, hai tròng mặt của Đàm Trọng Hải chậm rãi khép lại, “Ta cũng thích ngươi… Tiểu Ba…. Nhưng sao lúc đó ta lại….”
Giờ nghỉ trưa, trên sân thượng, hắn chôn mặt vào lòng bàn tay.
Cho dù hối hận thống khổ như thế, nhưng quá khứ đã không thể thay đổi được, chỉ có điều hắn vẫn không muốn quên đi đoạn tình cảm trong hồi ức đó.
Hắn cười khổ, có lẽ hắn quá cố chấp sao?
Đương nhiên, hắn cũng biết mọi người nói thế là muốn tốt cho hắn, nhưng muốn hắn quên Tiểu Ba có lẽ là việc không thể nào.
Hắn phải gặp lại Tiểu Ba một lần, mặc kệ Tiểu Ba thay đổi như thế nào, mặc kệ Tiểu Ba đã có người khác hay chưa, hắn chỉ muốn gặp lại Tiểu ba một lần….
Nhất định hắn phải tìm được Tiểu Ba…
Một buổi tối, sau khi tạm biệt đồng sự, Đàm Trọng Hải đi tới một quán bar gần như toàn là nam giới. Hắn nhìn quét qua từng chiếc ghế salon, nhìn từng đôi nam nhân đang nói chuyện thân mật với nhau, liền thất vọng quay ra quầy bar một mình uống rượu.
Chỉ cần rảnh rỗi, hắn sẽ lại tới cái quán bar này, hy vọng có một ngày sẽ gặp được người kia, chỉ có điều, đêm nay sợ rằng hắn lại phải thất vọng.
Bình thường trong lúc uống rượu một mình, thường có những người đi tới mời hắn uống rượu nhưng đều bị Đàm Trọng Hải lắc đầu cự tuyệt.
Mặc dù hắn tỏ ra rõ ràng như vậy, nhưng đột nhiên bên cạnh lại vang lên một giọng nói:
“Ơ? Không phải là đàn anh đây sao?”
Đàm Trọng Hải quay đầu lại nhìn nam nhân, không hề có chút quen biết.
Song nam nhân đối với phản ứng của hắn cũng không để bụng, tiếp tục nói với hắn: “Đàn anh, ta là Lục Vĩ Kỳ, vừa mới vào làm ở công ty…”
Nói tới đây, đầu của hắn thoáng tiến lại gần Đàm Trọng Hải, có chút thăm dò: “Đàn anh, bình thường ngươi cũng hay đến Gay Bar sao?”
Đàm Trọng Hải nhìn hắn một cái, Lục Vĩ Kỳ vội vàng nói tiếp:
“Ta sẽ không nói cho ai đâu, chuyện này dù sao cũng không nên tuyên truyền mà.”
Hình như Lục Vĩ Kỳ hiểu lầm gì đó, nhưng Đàm Trọng Hải cũng chả muốn giải thích, lại quay đầu tiếp tục uống rượu một mình, không thèm để ý đến hắn.
Mặc kệ Đàm Trọng Hải phản ứng vô vị, Lục Vĩ Kỳ vẫn ngồi xuống bên cạnh không ngừng nói chuyện trên trời dưới đất. Đối với hắn mà nói, giờ phút này được ngồi bên cạnh Đàm Trọng Hải là một việc vô cùng kiêu ngạo, dù sao trong cái quán bar này có biết bao người muốn ngồi vị trí này mà không được.
Ha ha! Có thể gặp đàn anh ở đây thật là quá may mắn.
Nghe Lục Vĩ Kỳ nói liến thoắng không ngừng như con chim sẻ, Đàm Trọng Hải có chút bực mình ấn ấn huyệt thái dương, ngay khi hắn định đứng dậy rời đi thì đột nhiên cánh cửa quán bar mở ra, có một số người bước vào.
Đàm Trọng Hải lơ đãng nhìn thoáng qua, trong phút chốc, hắn gần như ngừng thở, thân thể cứng đờ, hai mắt ngạc nhiên mở to.
Lục Vĩ Kỳ nhìn thấy hắn khác thường, ánh mắt cũng hướng về phía cửa, chỉ thấy có khoảng ba bốn vị khách vừa bước vào đang ngồi vào bàn.
Hắn khó hiểu quay đầu lại nhìn Đàm Trọng Hải, nhưng thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào một nam nhân ngồi một mình đưa lưng về phía hắn, khoá miệng không thể khống chế được mà run rẩy, thì thào gọi.
“Tiểu Ba…”
|