Yêu Tôi Xin Hãy Nói
|
|
Chương 24.
“Đừng lo lắng, kiên nhẫn một chút, tớ rất tin tưởng với lựa chọn của cậu.” Tưởng Thanh Dung an ủi.
Lúc ấy Lâm Đức Bân chọn đúng cổ phiếu khoa học kỹ thuật, trong lòng Tưởng Thanh Dung giật thót. Ký ức ở sâu chỗ nào đó bị mở ra, một số ký ức mơ hồ trút xuống, tất cả đều là một số tin tức liên quan đến khoa học kỹ thuật phát triển.
Điện thoại cầm tay giá cả đắt đỏ chi phí xa xỉ, nhà nhà dùng máy tính, netword bao trùm khắp hang cùng ngõ hẻm trên địa cầu, máy tính từ … thành … rồi lại thành tinh thể lỏng.
Những ký ức kỳ lạ kia, thật sự không phải nội dung trong một bộ phim Hollywood nào đó chứ? Thế nhưng trong đầu lại có một giọng nói nói với cậu, đây không phải điện ảnh, đó là thế giới hơn mười năm sau —
Một khắc đó, Tưởng Thanh Dung kinh hoàng không thôi. Bởi những ký ức không biết từ đâu xuất hiện lại khiến cậu cảm giác mình như đột nhiên có khả năng đặt biệt như trong phim, khả năng nhìn thấy tương lai.
Thật không thể tưởng tượng nổi! Thế nhưng ngạc nhiên là, trực giác của Tưởng Thanh Dung lại tin tưởng những ký ức như phim khoa học viễn tưởng kia là sự thật, tin tưởng trong tương lai không xa, những sản phẩm công nghệ cao này sẽ đi vào gia đình dân chúng bình thường.
Thế nên Tưởng Thanh Dung vô cùng yên tâm với chi cổ phiếu bọn họ đang giữ trong tay. Một chi cổ phiếu dùng mạng lưới internet khai phá tương lai phát triển, căn bản chính là bất bại. Dù là chính sách quốc gia đầu tư hay là tự bản thân nó phát triển, đều có tiềm lực tăng giá cực cao.
Tưởng Thanh Dung rất có tin tưởng vào mắt nhìn tinh tường của Lâm Đức Bân chọn trúng chi cổ phiếu này.
“Cậu không sợ tớ phá hết số tiền của cậu à?” Lâm Đức Bân thấy kỳ lạ vì sự bình tĩnh của Tưởng Thanh Dung.
Tưởng Thanh Dung còn nhỏ đã mất chỗ dựa không phải bí mật, đa số bạn học trong lớp đều biết. Theo quan sát của Lâm Đức Bân, thái độ với tiền bạc của Tưởng Thanh Dung vẫn rất thận trọng, một quyển sách tham khảo luôn do dự tới lui không nỡ mua. Lâm Đức Bân suy đoán, không có trụ cột, gia cảnh nhà Tưởng Thanh Dung chắc chắn sẽ không giàu có. Nhưng dù là vậy, Tưởng Thanh Dung vẫn không chút do dự giao 2000 đồng vào tay hắn.
Ngay từ đầu, Lâm Đức Bân có thể nhìn ra Tưởng Thanh Dung rất để ý việc giá cổ phiếu lên xuống. Lúc nghe được tăng lên vài đồng mặt mày cậu giãn ra, nếu đổi thành giá cổ phiếu giảm, lông mày hơi cau lại có thể làm người ta thấy ngay được sự thấp thỏm không yên của cậu. Kỳ thật nghĩ lại cũng có thể hiểu được, một học sinh lớp 11, cầm tất cả tiền tiết kiệm của mình, ngay cả cổ phiếu tròn dẹt ra sao cũng không rõ liền theo mình vào bàn giao dịch, sao có khả năng không căng thẳng?
Nhưng gần đây vẻ thấp thỏm không yên đó của Tưởng Thanh Dung dần nhạt đi, ngược lại thềm vài phần bình tĩnh nhàn hạ. Lúc nghe được giá cổ phiếu giảm, cậu còn an ủi lại Lâm Đức Bân.
“Sẽ không lỗ đâu.” Tưởng Thanh Dung nói rất chắc chắn, “Chẳng những không lỗ mà còn có thể kiếm lớn.”
“Sao cậu lại tự tin như vậy?” Lâm Đức Bân xoa cằm, đánh giá Tưởng Thanh Dung từ trên xuống dưới.
Thằng nhóc này, không lâu trước nhắc tới cổ phiếu còn sợ hãi, nơm nớp lo sợ. Lâm Đức Bân dám dùng đầu mình cam đoan, ngay cả quá trình giao dịch cổ phiếu thế nào Tưởng Thanh Dung cũng không biết. Sao mới vài ngày ngắn ngủi lại đột nhiên thay đổi như một cao thủ đầu tư cổ phiếu vậy?
“Trực giác.”
Tưởng Thanh Dung mất hai tối để suy nghĩ những ký ức kỳ lạ kia từ đâu đến. Thật như vậy rõ ràng như vậy, dường như chính cậu đã từng dùng những sản phẩm công nghệ cao kia vậy.
Nhưng cậu tìm kiếm nhiều lần trong đầu mình vẫn không thấy ngọn nguồn của những ký ức ấy.
Dù là tiểu thuyết hay phim ảnh, cậu đều không tìm thấy nội dung giống thế hoặc tương tự.
Những ký ức kia như Tôn Ngộ Không trong ‘tây du ký’, đột nhiên từ trong tảng đá bỗng xuất hiện trong đầu cậu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tưởng Thanh Dung quy hết những thứ đó thành ‘trực giác’.
Cậu đã sớm nghe nói có những người có trực giác nhạy bén với cổ phiếu kiểu đó. Kiểu người này có khả năng ngay cả báo cáo tài vụ đơn giản nhất cũng không biết xem, nhưng lại có thể thuận lợi tính toán được giá cổ phiếu.
Tưởng Thanh Dung nghĩ, có lẽ cậu chính là kiểu người này! Một cảm giác nào đó không thể nói rõ, cậu chỉ biết chi cổ phiếu này sẽ tăng mạnh.
“Xem ra cậu rất tin tưởng vào trực giác của mình.”
Tưởng Thanh Dung cười ha ha vài tiếng không nói gì. Loại cảm giác này quá huyền diệu, rất khó giải thích với người khác.
“Cậu đã có lòng tin như vậy thì tớ an tâm. Mấy ngày nay tớ luôn dán mắt vào thị trường chứng khoán, chỉ sợ hại tiền của cậu như nước trôi sông.” Lâm Đức Bân đẩy sách trên bàn Tưởng Thanh Dung qua một bên, đặt mông ngồi lên, hai chân dài lắc lư qua lại.
Cùng tham gia trò này, chỉ sợ một bên trong đó không phải tự nguyện. Nói như vậy, kiếm tiền thì không sao, nếu bị thua lỗ trong lòng khó tránh khỏi có oán khí, hai bên đều dễ sinh khoảng cách. Thế nhưng Lâm Đức Bân luôn có cảm giác Tưởng Thanh Dung là bị mình cứng rắn kéo vào, như vậy thì có chút đau đầu. Thứ cổ phiếu này, ai cũng không dám cam đoan sẽ chỉ lãi không lỗ, huống chi là hai con gà lần đầu tiếp xúc với thị trường chứng khoán như bọn hắn. Nhìn biểu hiện ảm đạm của thị trường chứng khoán những ngày này, kỳ thật trong lòng Lâm Đức Bân cũng rất lo lắng.
Đầu tư cổ phiếu là hắn đề nghị, cổ phiếu cũng là hắn chọn, tất cả quá trình Tưởng Thanh Dung không có bất cứ ý kiến gì.
Cũng bởi vì Tưởng Thanh Dung quá im lặng khiến hắn không rõ suy nghĩ thật sự của Tưởng Thanh Dung. Rốt cuộc Tưởng Thanh Dung có nguyện ý cùng hắn đầu tư cổ phiếu không? Mua chi cổ phiếu này Tưởng Thanh Dung có đồng ý không?
Hiện giờ cuối cùng Tưởng Thanh Dung chính miệng nói cho hắn biết, nói cậu ấy tin tưởng vào chi cổ phiếu này, tin tưởng sẽ tăng lên.
Mặc kệ cổ phiếu có thể tăng mạnh như ‘trực giác’ của Tưởng Thanh Dung không, nhưng Tưởng Thanh Dung tỏ thái độ khiến Lâm Đức Bân bỏ được tảng đá lớn trong lòng. Giờ phút này, hắn mới chân chính có cảm giác hai người cùng ngồi trên một chiếc thuyền, cùng nhau lưu lạc đại dương.
“Sẽ không nước dội lá khoai đâu.” Tưởng Thanh Dung nhìn hai chân dài lắc lư trước mắt, rõ ràng không yên lòng.
Có thể mặc đồng phục vừa rộng vừa to tạo ra cảm giác thời thượng, dáng người của người này phải đẹp bao nhiêu!
“Đúng rồi, buổi cắm trại dã ngoại tối hôm 31 cậu tham gia không?” Càng gần giờ lên lớp buổi chiều, bạn cùng lớp đến càng nhiều, Lâm Đức Bân không muốn tiếp tục chủ đề cổ phiếu.
“Đi chứ. Nhiều bạn nữ như vậy, trên núi lại tối, tớ đương nhiên phải đi theo.”
|
Chương 25.
Tưởng Thanh Dung cẩn thận đặt khung ảnh lên bàn sách. Một lúc sau, ngẫm lại vẫn cảm thấy không ổn lắm, lại cầm khung ảnh thả vào ngăn kéo lần nữa. Lấy ra, thả vào; lấy ra, thả vào…
Cùng một động tác, cậu đã làm rất nhiều lần.
Trong khung ảnh là bức ảnh cậu vừa lấy được hôm nay – ảnh chụp chung của cậu với Lâm Đức Bân.
Nơi cắm trại số 31, không biết là ai đề nghị lại dám mua bia lên núi. Tuổi của bọn cậu ở khoảng giữa trưởng thành và chưa trưởng thành, luôn hiếu kỳ với thế giới của người trưởng thành. Rượu cũng là một trong những thứ bọn cậu tích cực tìm tòi trong thế giới trưởng thành.
Cha mất sớm, mẹ lại quản giáo nghiêm khắc, từ trước tới giờ Tưởng Thanh Dung chưa bao giờ uống bia. Đêm hôm đó, một đám người vừa ca hát vừa nhảy múa, bầu không khí tưng bừng. Bị ảnh hưởng, Tưởng Thanh Dung cũng vô thức uống hết một lon bia, rồi sau đó cả người như đang trôi lềnh bềnh.
Bức ảnh chụp vào đúng lúc này. Dù có mở đèn flash nhưng đèn trên núi không đủ, ảnh chụp ra vẫn đen sì, nhưng đã có thể nhìn ra người trong bức ảnh là ai.
Trong ảnh Tưởng Thanh Dung nhắm mặt dựa người vào Lâm Đức Bân. Có thể là sợ cậu ngã, Lâm Đức Bân quay đầu nói chuyện với những người khác nhưng lại duỗi tay đỡ lấy bả vai cậu.
Cuối cùng ảnh chụp ra giống như cậu được Lâm Đức Bân ôm vào lòng.
Vì đêm hôm đó tất cả mọi người uống rượu suy nghĩ không tỉnh táo, bị chụp không ít ảnh có tư thế kỳ quái, ngủ nghiêm chỉnh như Tưởng Thanh Dung lại không có gì đáng xem, vậy nên sau khi rửa ảnh xong cũng không có ai giễu cợt cậu.
Thế nhưng Tưởng Thanh Dung khi cầm được ảnh trong lòng lại cuộn trào, thế giới nội tâm sớm thủng lỗ chỗ…
A a a, xấu hổ chết người ta rồi!
Không biết lúc ngủ cậu có ngáy ngủ nghiến răng chảy nước miếng không?
Sáng hôm đó lúc bị gọi dậy nhìn mặt trời mọc phát hiện trên người khoác áo khoác của Lâm Đức Bân cũng đã khiến cậu có xúc động muốn đào hố chui xuống rồi —
Lúc ấy cậu cầm chiếc áo khoác lông kia, cả người đàn thối, trong lòng thầm hô chết rồi, sợ lúc ngủ cậu lại chùi nước miếng lung tung vào áo khoác của Lâm Đức Bân.
Không ngờ còn có chuyện mất mặt hơn, lấy áo khoác người ta làm chăn không nói, còn đem bả vai người ta thành gối đầu! Nhưng, nhưng mà, tại sao rõ ràng là chuyện mất mặt mà cậu lại cảm thấy hạnh phúc thế này? Nếu không phải có nhiều người, cậu thật sự muốn ôm áo khoác vào lòng hít mấy hơi. Nghĩ đến nghĩ đi, không nhịn được lại lấy ảnh trong ngăn kéo ra nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng không ngán.
Hì hì, một tấm ảnh duy nhất hai người chụp chung!
“Tách” —
Một tiếng động rất nhỏ vang lên trong phòng.
Tưởng Thanh Dung lau mắt, chặn lại một giọt nước khác.
Ngoài hạnh phúc, tại sao đâu đó lại thấy tổn thương chứ? Trong đầu tại sao lại xuất hiện một số cảnh đã từng mơ vào lúc này?
Tưởng Thanh Dung trong mộng chưa từng leo núi ngắm mặt trời mọc với Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung trong mộng chỉ có một tấm ảnh chụp chung với Lâm Đức Bân, đó là ảnh chụp tốt nghiệp… Nhưng cậu thì khác. Lần trước đội bóng rổ được á quân, lúc trao giải có đồng đội mượn được máy ảnh, chụp không ít ảnh, dù đó đều là ảnh chụp chung của cả đội.
Khi đó cậu cũng đã cảm thấy rất rất thỏa mãn rồi!
Bây giờ lại càng may mắn, cậu lại còn có ảnh chụp đôi với Lâm Đức Bân!
Tuy ảnh là bị chụp trộm, hai người trên ảnh đều không nhìn vào ống kính, nhưng người trong ảnh thật sự là cậu và Lâm Đức Bân.
So sánh với Tưởng Thanh Dung không nắm được hạnh phúc kia, cậu đã vô cùng may mắn.
Cậu không muốn khóc, thế nhưng nước mắt cứ rơi mãi không ngừng.
Cảm giác như đạt được ước nguyện mà vui phát khóc.
“Thích cậu, rất thích cậu…” Áp mặt vào ảnh thì thào, dường như làm vậy có thể truyền được tiếng lòng cho người còn lại trong bức ảnh.
Trong lòng luôn có một giọng nói rất nhỏ nhắc nhở, chuyện quan trọng nhất đời cậu đó là chính miệng nói một tiếng ‘thích’ với Lâm Đức Bân. Nhưng —
Cậu không dám!
Hạnh phúc của cậu không ở trên tay mình, mà đang trong tay người kia. Tình bạn cậu vất vả lắm mới tạo ra, cậu không muốn bị chính mình phá hỏng.
Chưa bao giờ quên, người kia đã chính miệng nói có người thích.
Đó là cái gai đâm trong lòng Tưởng Thanh Dung không thể nhổ được.
Cúi đầu nhìn tấm ảnh, ánh mắt Tưởng Thanh Dung chuyển hướng sang người nói chuyện với Lâm Đức Bân.
Cô gái chỉ có nửa người lọt vào ảnh, nhưng chiếc áo khoác màu đỏ kia lại khiến mọi người dễ dàng nhận ra cô – lớp phó lớp bọn cậu, Lưu Văn Văn.
So với khuôn mặt xinh xắn của hoàng sở, mặt mũi Lưu Văn Văn có hơi kém sắc một chút. Nhưng cô lại có mắt to mũi cao da trắng, tính cách hoạt bát sáng sủa, rất được lòng các nam sinh.
Từ sau khi “Hoàn Châu cách cách” nổi tiếng, kiểu mắt to như Tiểu Yến Tử lại được hoan nghênh. Lưu Văn Văn có mắt to tương tự Tiểu Yến Tử ba phần cũng khiến cô được yêu thích. Lúc trước lý do Lâm Đức Bân từ chối hoàng sở là không chịu được thiên kim tiểu thư nũng nịu. Xét ngược lại, có phải cậu ta sẽ thích nữ sinh tính tình cởi mở có chút nam tính, ví dụ như – như kiểu của Lưu Văn Văn không?
Tưởng Thanh Dung không khỏi oán hận giới tính cha mẹ cho cậu.
Nếu cậu là con gái, tối thiểu cậu còn có một chút cơ hội; nhưng thân là con trai, cậu trực tiếp bị phán tử hình.
Cậu muốn dũng cảm một chút, nhưng cái giá của việc dũng cảm quá lớn cậu không chịu được.
Bị dán cái mác đồng tính luyến ái, cả đời không thể đứng trước mặt Lâm Đức Bân như bây giờ, cũng không phải kết quả cậu muốn.
Haizz —
Thở dài, Tưởng Thanh Dung mệt mỏi thả khung ảnh vào ngăn kéo. Cuối cùng vẫn chỉ là hy vọng xa vời!
Kỳ nghỉ đông này, với Tưởng Thanh Dung trôi qua coi như vui vẻ.
Từ lúc kết bạn với Lâm Đức Bân, cuộc sống của cậu không còn là hai điểm tạo thành một đường thẳng không thú vị nữa.
Lâm Đức Bân kết bạn rộng rãi, mỗi ngày đều có nhiều hoạt động khác nhau, hoặc chơi bóng, hoặc ra ngoại thành chơi, hoặc dạo phố, hoặc chơi game, hành trình xếp kín mít. Cậu em Tưởng Thanh Dung này đi theo Lâm Đức Bân, hoạt động nghỉ đông vô cùng phong phú.
Hai ngày trước, lần đầu tiên Tưởng Thanh Dung bước vào tiệm internet.
Cái tên quán internet mới lạ này, trong một năm gần đây liên tục xuất hiện trong cuộc sống. Nhìn những thiếu niên bất lương miệng ngậm thuốc ra vào quán internet, ấn tượng của Tưởng Thanh Dung với nó cũng không quá tốt. Cậu cảm thấy quán internet là một cái tên khác của quán chơi game, cho đến khi Lâm Đức Bân uốn nắn sai lầm trong suy nghĩ của cậu.”Tuy không ít người quả thật vào quán internet để chơi game, nhưng máy tính cũng có nhiều tác dụng khác như kết nối hệ thống, kết nối thế giới.”
Khái niệm địa cầu thôn này, lúc Tưởng Thanh Dung còn rất nhỏ đã nghe nói qua, hiểu rằng ‘địa cầu thôn’ có nghĩa là cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, mọi người ở khắp nơi trên thế giới sẽ liên lạc càng thuận tiện hơn, núi cao và đại dương không còn là cách trở, mọi người giống như ở trong một thôn tên là ‘địa cầu’, quan tâm lẫn nhau.
Nhưng khái niệm địa cầu thôn này với Tưởng Thanh Dung cũng chỉ là hiểu biết trong nhận thức, chứ bản thân chưa được lĩnh hội.
Thế nhưng, một cái máy tính nho nhỏ, lại khiến Tưởng Thanh Dung chính thức cảm nhận được cái gì gọi là địa cầu thôn.
|
Chương 26.
Một đường dây mạng, kết nối cả thế giới rộng lớn —
Lúc trước Tưởng Thanh Dung cũng chỉ được sờ vào máy tính mấy lần trong tiết tin học. Huống chi máy tính ở trường không thể lên mạng. Lên mạng, cậu vẫn là bà cô lên kiệu hoa – lần đầu.
“Đến đây, tớ dạy cậu lên mạng.” Đặt lên bàn tay cầm chuột của Tưởng Thanh Dung, Lâm Đức Bân định cầm tay dạy Tưởng Thanh Dung nhà quê lên mạng.
“… Ắc, không, không cần, tớ biết.” Không phải cậu thẹn thùng sĩ diện, mà cậu thật sự biết.
Vừa rồi Lâm Đức Bân giảng cho cậu cách lên mạng, cậu đã cảm thấy rất quen thuộc, giống như cậu đã thao tác vô số lần trên máy tính.
“Biết thật?” Lâm Đức Bân vẫn không tin.
“Ừ.” Tưởng Thanh Dung gật đầu, “Cậu cứ để tớ tự tìm tòi!”
Nghe Tưởng Thanh Dung nói vậy, Lâm Đức Bân tuy bán tín bán nghi nhưng vẫn buông tay, “Được rồi, tớ ngồi bên kia, có gì không hiểu nhớ gọi tớ.”
Ngày nghỉ đúng là lúc quán net làm ăn tốt nhất, bọn cậu đến không đúng lúc, không có máy liền nhau.
Tưởng Thanh Dung vào mạng, đăng nhập websites, nhìn thoáng qua một lượt, Tưởng Thanh Dung không tránh khỏi thất vọng. Cậu đã quen vào mấy web portal, sao websites đột nhiên trở nên đơn giản như vậy, lượng tin tức cũng ít hơn nửa.
— từ từ, đợi đã nào!
Quen?
Hôm nay cậu mới lên mạng lần đầu tiên, tại sao lại quen vào web?! Một khắc này Tưởng Thanh Dung như gặp phải quỷ.
Ngơ ngác nhìn biểu tượng chim cánh cụt trên màn hình, Tưởng Thanh Dung cẩn thận click mở, Khi thấy khung đăng nhập quen thuộc, đầu Tưởng Thanh Dung nóng lên, không cần nghĩ lập tức nhập một dãy số vô cùng quen thuộc, lại nhập mật mãn, enter…
“Xin lỗi, dãy số này chưa kích hoạt.”
Dòng nhắc nhở của hệ thống lập tức hiện lên.
Sửng sốt một hồi, Tưởng Thanh Dung ngoan ngoãn click vào giao diện đăng kí, sau khi điền thông tin cá nhân đơn giản liền gửi yêu cầu đăng kí.
…
Tưởng Thanh Dung ngạc nhiên nhìn tài khoản QQ mình vừa xin – đúng là dãy số cậu vừa đưa vào bị hệ thống nhắc nhở chưa kích hoạt.
Giống như đúc!
Tại sao trước khi xin số cậu đã trực tiếp đăng nhập dãy số này chứ? Dãy số này rõ ràng vừa xin, tại sao cậu lại có cảm giác mình đã dùng dãy số này nhiều năm như vậy?
Tưởng Thanh Dung cảm thấy trời đất như quay cuồng, trước mắt biến đen.
“Xảy ra chuyện gì?” Phát hiện Tưởng Thanh Dung khác thường, Lâm Đức Bân đi tới, “Ồ, cậu cũng xin QQ rồi à? Nhanh, nhanh thêm tớ làm bạn tốt.”
Nói rồi Lâm Đức Bân liền đoạt lấy chuột của Tưởng Thanh Dung, tự nhiên đánh tài khoản QQ của mình vào thanh tìm kiếm bạn tốt, ấn vào thêm bạn tốt, thỏa mãn nhìn nick mình xuất hiện trong thanh bạn tốt không có một bóng người của Tưởng Thanh Dung.
… Lại một dãy số quen đến không thể quen hơn!
Tưởng Thanh Dung nhìn mã tài khoản QQ của Lâm Đức Bân, cản thấy sắp đóng băng rồi!
Càng đáng sợ là, cái người chiếm cứ trong thanh bạn tốt của cậu đây sao nhìn lại chói mắt vậy, sao nhìn thế nào cũng thấy không nên xuất hiện trong thanh bạn tốt của cậu.
Chuyện đã từng cầu mà không được, hôm nay lại không làm mà hưởng!
Đã từng. Đã từng! Đã từng!?
Vấn đề là — đã từng ở đâu?
“Tưởng Thanh Dung, cậu làm sao thế?” Lâm Đức Bân lay lay vai cậu. Sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, vô cùng dọa người.
“Đầu… Có hơi đau!” Mày nhíu chặt, đầu co rút đau đớn. Rất nhiều hình ảnh lộn xộn ồ ạt chảy vào đầu, đầu cậu đau như muốn nổ tung. Lâm Đức Bân sờ trán Tưởng Thanh Dung, cảm thấy lạnh buốt thì không khỏi lo lắng, “Đi, tớ đưa cậu đến bệnh viện khám xem. Đau đầu không phải chuyện nhỏ, không qua loa được.”
“Không cần.” Tưởng Thanh Dung lắc đầu, từ chối ý tốt của Lâm Đức Bân, “Từ sáng đã thấy không thoải mái, có thể là lạnh nên bị cảm nhẹ. Bệnh vặt thôi mà, không cần phiền toái đến tận bệnh viện, về nhà làm toát mồ hôi là được rồi.”
Bàn tay bóp đầu muốn giảm bớt khổ sở cho cậu, dường như thật sự có ma lực. Nhịp tim đập lộn xộn dần bình tĩnh lại, đau đớn dần tan đi…
“Thật sự không có sao?”
“Ừ.”
“Chúng ta đi thôi, không khí ở đây ngột ngạt quá, cậu sẽ càng không thoải mái.” Bầu không khí vẩn đục là điểm đặc sắc của quán net.
“Đừng!” Lần này đến phiên Tưởng Thanh Dung lo lắng, “Tớ thật sự không sao rồi, thật đấy.”
Sau đó cậu thầm thì gì mà “Tiền đã trả rồi, không ngồi đủ hai tiếng chả phải cho không chủ quán à?”
Lúc vừa đến, Lâm Đức Bân đưa luôn tiền hai tiếng, hai đồng một giờ, hai giờ là bốn đồng. Tính thời gian, bọn cậu mới chơi không đến nửa tiếng, bây giờ mà đi chắc chắn không được trả lại tiền, đây chẳng phải cho quán net hưởng lợi không? Chuyện lỗ vốn như vậy Tưởng Thanh Dung sẽ không làm đâu.
Lâm Đức Bân không đồng ý việc lúc này mà Tưởng Thanh Dung còn phát huy tính tiết kiệm của mình, nhưng nhìn sắc mặt cậu cũng đã đỡ tái thì vẫn chiều ý cậu.
“Nếu đầu lại đau thì nhất định phải nói, đừng cố chịu, biết không?”
Cảm nhận sự quan tâm không che dấu của Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung cười híp mắt gật đầu như gà mổ thóc.
Lần nữa tập trung vào máy tính, Tưởng Thanh Dung không dám bấm tùy tiện nữa, nghĩ nghĩ liền đăng nhập vào một trang web tài chính và kinh tế.
— được rồi, cậu dám thề là cho tới giờ cậu chưa từng vào trang web này, nhưng cậu lại biết đó là một trang web tài chính và kinh tế nổi tiếng.
Hôm nay xảy ra đủ chuyện quỷ dị, cậu đã chết lặng rồi.
Nhưng, kỳ thật cảm giác không tính là xấu, trừ từng cơn đau đầu giật giật.
Quen thuộc tìm kiếm thông tin về chi cổ phiếu bọn cậu đã đầu tư trong trang web, Tưởng Thanh Dung nghiêm túc đọc cẩn thận.
“Cậu xem biểu đồ gì thế?” Giọng Lâm Đức Bân đột nhiên vang lên đằng sau, dọa Tưởng Thanh Dung đang tập trung hét lên.
“Ý, đến giờ rồi à?” Tưởng Thanh Dung phát hiện vị trí của Lâm Đức Bân đã ngồi một nữ sinh tóc dài xõa vai. Bóng lưng rất lạ, có lẽ không quen.
Tưởng Thanh Dung tưởng đã hết giờ, quay đầu nhìn đồng hồ dưới góc phải mới phát hiện còn gần một tiếng nữa mới hết.
“Không. Đấy là bạn gái của bạn cấp hai tớ, máy của cậu ta ở ngay cạnh máy tớ, hai người họ lại muốn ngồi cạnh nhau nên tớ trả máy luôn. Dù sao hôm nay tớ cũng chơi chán rồi, liền cho cậu ta nợ nhân tình.”
“Cậu còn chưa nói đây là biểu đồ gì đấy!” Kéo một cái ghế, Lâm Đức Bân ngồi xuống cạnh Tưởng Thanh Dung.
“À? Cậu hỏi cái này à? Đây là biểu đồ ghi nợ vay vốn.”
“Có tác dụng gì?”
“Đây là báo cáo tình hình tài chính của công ty do kế toán cung cấp, bao gồm tài sản, vay nợ và quyền lợi của chủ công ty.. Thông qua bảng báo cáo này, có thể nhanh chóng hiểu được tình trạng kinh doanh của xí nghiệp. Đây là biểu ghi nợ vay vốn của xí nghiệp có chi cổ phiếu chúng ta đang giữ, tớ muốn xem tình hình tài vụ của bọn họ với biểu hiện giá cổ phiếu có phù hợp không.” Tưởng Thanh Dung giải thích.
|
Chương 27.
“Cậu còn biết xem cái này?” Lâm Đức Bân vô cùng kinh ngạc.
Tưởng Thanh Dung có chút xấu hổ gãi đầu, “Mẹ tớ làm tài vụ mà, tớ thường xuyên nhìn mẹ làm sổ sách, lâu dần cũng biết một chút.”
Không nói ra miệng là, không biết sao những bảng báo cáo rối rắm phức tạp này, trong mắt cậu lại trật tự rõ ràng, ngày cả khuất tất giấu sâu trong đó cậu đều có thể liếc mắt là nhìn ra.
Chỉ học trộm của mẹ thì không thể học được kỹ năng kế toán cao thâm như thế.
Kiểm toán, có khi còn khó khăn hơn làm sổ sách.
Nhưng cậu lại dễ dàng xem hiểu những bảng báo cáo kia, những thuật ngữ chuyên nghiệp khó đọc cậu lại không gặp chút khó khăn. Còn vì sao cậu lại đột nhiên có được những kiến thức này, cậu đã không muốn tìm hiểu kỹ nữa.
A, việc cậu gặp phải hôm nay quả thực có thể quay thành phim siêu nhân rồi!
“Thật lợi hại!” Lâm Đức Bân tán thưởng từ đáy lòng, “Tớ chỉ nhìn đống con số kia đã chóng cả mặt rồi.”
“Rất đơn giản, nếu cậu muốn học tớ có thể dạy cậu.” Được khen làm Tưởng Thanh Dung thấy lâng lâng.
“Đừng đừng đừng —” Lâm Đức Bân liên tục xua tay, “Tớ sẽ bị những con số kia quay cho chóng mặt mất. Cậu cứ trực tiếp nói cho tớ biết, chi cổ phiếu này của chúng ta sao rồi!”
“Rất có triển vọng, đáng để giữ lại.” Đây là kết luận cuối cùng cậu có được sau khi nghiên cứu báo cáo tài vụ cả buổi.
“Nói sớm cậu biết xem báo cáo kế toán thì tớ cũng không cần đến thị trường chứng khoán mua bừa một chi cổ phiếu rồi. Cũng may, vận khí của tớ không tệ lắm, không đen đủi vớ phải cổ phiếu rác rưởi.”
Đã có nhân sĩ chuyên nghiệp, hắc hắc —
“Bạn học tiểu Tưởng, sau này mua bán giao dịch cổ phiếu các thứ, giao hết cho cậu đấy.”
“Tớ?”
“Chút của cải của anh giao hết vào tay cậu đấy, cậu đừng cô phụ anh nhé!”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Được rồi, đừng nhưng mà nữa, ngày mai tớ sẽ đưa thẻ ngân hàng cùng mật mã tài khoản bên sàn chứng khoán cho cậu.”
Đối mặt với tín nhiệm vô điều kiện của Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung không nói được lời từ chối.
Trong lòng căng đầy cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Hóa ra, cậu cũng có thể trở thành chỗ dựa của Lâm Đức Bân.
Cho tới giờ, hình tượng của Lâm Đức Bân trong mắt cậu đều là cao lớn mạnh mẽ bất khả chiến bại. Cũng chính là khí thế làm gì cũng thuận lợi này, như một ngọn đèn hấp dẫn con thiêu thân không thuốc chữa là cậu đây.
Trước đây, Lâm Đức Bân với cậu là sự tồn tại như thần tượng, chỉ có thể nhìn lên từ xa. Sau đó cậu với Lâm Đức Bân chơi bóng rổ, nhập đội bóng, Lâm Đức Bân lại càng quan tâm cậu không ít.
Vị trí của hai người, từ trước đến giờ đều là cậu thấp hơn Lâm Đức Bân một bậc…
Cho tới lúc này!
Giây phút Lâm Đức Bân chính miệng nói đưa tài khoản cho cậu, cuối cùng Tưởng Thanh Dung đã có cảm giác mặt đối mặt ngang hàng với Lâm Đức Bân.
Có phải chỉ cần tớ cố gắng, tớ cũng có thể vươn tay mở ra cho cậu một khoảng trời không? Ngày 19 tháng 5 năm 1999, cổ phiếu khoa học kỹ thuật tại thị trường chứng khoán Trung Quốc dưới sự lan rộng của internet, tạo ra sự bùng nổ về giá, không đến hai tháng từ 1100 điểm trên Shanghai Composite đã một đường tăng vọt đến 1700 điểm, tốc độ tăng trưởng vượt quá 50%.
Thị trường chứng khoán trở nên điên cuồng, thúc đẩy một đám người điên cuồng đầu tư cổ phiếu như thủy triều. Không ít người lấy tiền tiết kiệm nhiều năm hăng hái dấn thân vào thị trường chứng khoán.
“Oa, thật lợi hại.”
Từ khi thị trường chứng khoán tăng vọt, thời gian nghỉ trưa của Tưởng Thanh Dung cơ bản đều ở nơi giao dịch. Lâm Đức Bân mặc dù không có kiên nhẫn với những con số không ngừng biến hóa này, nhưng cách hai ba ngày cũng sẽ đi một chuyến với Tưởng Thanh Dung.
“Chậc chậc, đỏ hết rồi.” Tuy mấy lần đến đây Lâm Đức Bân cũng thường xuyên nhìn thấy cảnh này, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn làm hắn chậc lưỡi ngạc nhiên.
Trên màn hình lớn giá cổ phiếu không ngừng lên xuống, tất cả đều đỏ rực trước mắt mọi người.
Màu đỏ là màu nóng, có tác dụng kích thích với vỏ đại não, từng mảng từng mảng màu đỏ dụ dỗ mọi người tham gia vào trò chơi đánh bạc điên cuồng này.
Bước vào đại sảnh giao dịch toàn người là người, Tưởng Thanh Dung thói quen chiếm lấy một máy tính.
Nơi giao dịch vì để phù hợp với trào lưu thời đại, nối mạng để tự mọi người giao dịch, ở một góc đại sảnh lắp mấy chiếc máy tính cho người sử dụng giao dịch. Nhưng phần lớn người giao dịch vẫn quen quan sát màn hình điện tử lớn ở đại sảnh, hơn nữa cũng không biết sử dụng máy tính, nên mấy chiếc máy tính này không hay được dùng.
“Sắp thu lời thì sẽ rút ra.” Tưởng Thanh Dung lướt nhanh qua thông báo trên mạng.
“Chúng ta rút lui?”
“Ừ, lui trước đã. Hiện tại thị trường vượt quá kiểm soát rồi, cần làm lạnh, chúng ta không cần chen vào tranh vũng nước đục này.” Tưởng Thanh Dung nói rồi click vào giao diện giao dịch, bán toàn bộ số phiếu trong tay bọn họ đi.
Lập tức, số dư tài khoản của bọn cậu từ hơn mười đồng biến thành gần hai vạn đồng.
“Tiểu Tưởng, cậu đúng là đồ đệ của thần cổ phiếu!” Lâm Đức Bân đứng phía sau Tưởng Thanh Dung, đương nhiên cũng nhìn thấy số dư tài khoản thêm năm số không.
Lúc nghỉ đông, hắn bất ngờ phát hiện Tưởng Thanh Dung biết xem báo cáo tài vụ, hiểu không ít kiến thức tài vụ, vì thế hắn đưa tài khoản giao dịch cho Tưởng Thanh Dung. Kết quả hành động này của hắn lại kích phát tiềm lực của Tưởng Thanh Dung.
Tưởng Thanh Dung trước tiên vùi đầu nghiên cứu xu thế của thị trường chứng khoán Trung Quốc mấy ngày, có được kết luận thị trường chứng khoán sẽ tăng vọt, sau đó bọn cậu lấy tiền mừng tuổi năm đó tổng cộng được 2000 đồng mua thêm cổ phiếu.
Mấy tháng tiếp theo, hắn nhìn Tưởng Thanh Dung như làm ảo thuật, bán ra, mua vào, lại bán ra, lại mua vào… Tài chính trong tay tăng cực nhanh lần này cao hơn lần trước, hơn nữa theo sự gia tăng tài chính của bọn cậu, tốc độ tăng trưởng lại càng nhanh. Tiền trong tài khoản như quả cầu tuyết ngày càng nhiều, đến giờ đã gấp mấy lần.
Trong mấy tháng này, ra ra vào vào trong tay Tưởng Thanh Dung không dưới mười chi, thần kỳ là mười chi cổ phiếu này không chỉ không rớt giá, ngược lại còn tăng vùn vụt, mỗi chi đều thẳng một đường vượt quá 10% doanh thu.
Lâm Đức Bân không khỏi cảm thán, một học sinh cấp ba 17 tuổi, có biểu hiện như vậy không phải thần cổ phiếu thì là cái gì?
Tưởng Thanh Dung bị hơi thở ấm áp phả bên tai buồn buồn, đưa tay xoa xoa vành tai, con mắt lại không hề rời khỏi màn hình, chăm chú nhìn biểu hiện của mấy chi cổ phiếu cậu đang chú ý. Bọn cậu tuy đã bán khống, nhưng thị trường không lâu nữa có thể sẽ lại tăng lên, cậu chuẩn bị đợi giá cổ phiếu hạ xuống giá thấp nhất lại mua vào mấy chi.
Trực giác kỳ lạ nói cho cậu biết, thị trường tăng trưởng thế này vẫn chưa chấm dứt, cậu vẫn có cơ hội kiếm được tiền từ cổ phiếu. Lâm Đức Bân tưởng rằng kiến thức tài vụ của cậu dùng để kiếm lời trong canh bạc thị trường chứng khoán này. Kỳ thật chỉ trong lòng cậu biết, kiến thức tài vụ của cậu cũng không giúp được bao nhiêu.
Có một số cổ phiếu báo cáo tài vụ nhìn biểu hiện thật sự rất nát, nhưng từ trong tối tăm cậu lại cảm thấy sẽ tăng vọt. Quả nhiên, sau khi cậu mạnh tay đánh cược đổ toàn bộ tiền để mua vào, mới qua hơn một tuần lễ mà đã liên tục tăng ba lần, sang tay bán đi liền thu lợi 30%.
Cùng một tình huống, trong nửa năm này cậu gặp rất nhiều lần.
|
Chương28.
Từ lo sợ bất an lúc đầu đến bình thản sau đó, đến bây giờ cậu dứt khoát làm theo trực giác.
Có tiền không kiếm, cậu cũng không phải đồ ngốc!
“Được rồi, khoảng thời gian này không cần tới nữa.” Nhìn thời gian, cũng đã đến lúc nên về trường, Tưởng Thanh Dung đứng dậy duỗi lưng.
Vả lại, hai tuần nữa là thi cuối kỳ, cậu còn chưa ôn tập chút gì đây!
Để chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ sắp đến, cậu định trong khoảng thời gian này sẽ không đến sàn giao dịch. Dù sao giá cổ phiếu bây giờ không phải lúc lên cao, cơ hội mua rẻ bán đắt không lớn.
Học kỳ này đều tập trung vào thị trường chứng khoán, cảm giác thời gian trôi qua nhanh chóng, chả mấy chốc là đến cuối kỳ, mà cậu đã sắp quên mình là học sinh rồi.
Thi cuối kỳ xong, qua một mùa hè là đến năm lớp 12 khủng bố căng thẳng, một số bạn học trong lớp cũng bắt đầu xuất hiện chứng bệnh cuối cấp rồi, sao cậu lại chẳng có chút cảm giác căng thẳng là thế nào?
“Hứ!” Lâm Đức Bân xì một tiếng khinh thường, “Tưởng tài tử như cậu còn cần ôn tập sao?”
Lâm Đức Bân không hiểu, tại sao thành tích của Tưởng Thanh Dung lại có thể ổn định như vậy? Người đứng thứ hai ra sức đuổi theo mà vẫn không nhìn thấy bóng lưng cậu ta, luôn thản nhiên đứng ở vị trí đầu.
Tưởng Thanh Dung há miệng, phát hiện không tìm được lý do cãi lại, cuối cùng đành phải cúi đầu không nói gì.
Thường nói ông trời đãi kẻ khù khờ, nếu là cậu lúc trước nhất định sẽ cho rằng mính chính là người cần cù kia. Sáng sau giờ dậy học từ đơn tiếng anh, buổi tối làm bài tập ôn bài đến 12h, không có ngày nghỉ, không có giải trí sau khi học xong, thậm chí bạn bè cũng không có mấy người. Trong thế giới của cậu chỉ có học tập.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, học tập chiếm tỉ lệ ngày càng ít trong cuộc sống của cậu. Cậu thành tùy tùng trung thành nhất của Lâm Đức Bân, theo Lâm Đức Bân chơi bóng, leo núi, chơi game. Thậm chí dưới sự dẫn dắt của Lâm Đức Bân mà đặt chân vào thị trường chứng khoán.
Kỳ lạ ở chỗ, dù thời gian cậu dành cho học tập ít hơn trước rất nhiều thì thành tích của cậu vẫn không hề tụt lùi. Những chuỗi dài từ đơn hay ngữ pháp phức tạp, đề bài khó hiểu kia cậu luôn có thể giải quyết dễ dàng, cứ như những bài tập đó cậu đã làm từ mấy trăm năm trước rồi, đáp án nằm ngay trong đầu. Tuy có hơi mai một, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu lấy nó ra khỏi đầu.
Chính vì vậy, thành tích của cậu vẫn luôn chiếm vị trí đầu bảng.
Cũng khó trách Lâm Đức Bân cười nhạo cậu không cần ôn tập, ngay cả Lâm Đức Bân cũng nhìn ra cố gắng của cậu không xứng với kết quả đạt được…
Vì không để nhiều người tức giận, cậu có nên giả bộ kém cỏi chút không nhỉ?
“Cậu lại đang nghĩ lung tung.” Lâm Đức Bân cốc đầu Tưởng Thanh Dung, cảm thấy bất đắc dĩ với kiểu thỉnh thoảng lại mất hồn của người này, “Đừng quên là học bổng hạng nhất nhiều hơn hạng nhì rất nhiều.”
“Đúng nhỉ!” Tưởng Thanh Dung được nhắc nhở cuối cùng nghĩ ra, trước đây cậu cố gắng học tập chính là vì số tiền học bổng xa xỉ kia.
Tuy so với tài sản ở thị trường chứng khoán hiện giờ cậu cũng hơi khinh thường chút tiền ấy, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, cậu có bản lĩnh lấy 500 đồng tại sao phải để bản thân chịu thiệt lấy 300 đồng chứ!
“Tớ sẽ thi được hạng nhất.”
“Nhận được tiền nhớ mời tớ ăn cơm.”
“Muốn ăn gì, cứ việc nói.” Tưởng Thanh Dung vỗ ngực hùng hồn nói.
“Ăn hải sản! Nhưng tớ không muốn ăn ngoài, bọn mình đi chợ mua hải sản rồi mang đến nhà cậu làm, được không?”
A —
Tưởng Thanh Dung trợn tròn mắt! “Không được à?” Lâm Đức Bân vội giải thích, “Quán hải sản thường cân thiếu, quá đáng lắm, tốt nhất là mua về nhà tự mình làm có lợi hơn.”
Tim Tưởng Thanh Dung đập thình thịch thình thịch, mấy chữ “không biết làm cơm” không tài nào thốt ra miệng. Trong đầu cậu đều bị hình ảnh cậu với Lâm Đức Bân cùng đi chợ mua thức ăn rời về nhà nấu cơm lấp đầy!
Mua thức ăn, nấu cơm, chỉ hai người họ…
Hí hí —
Nghỉ hè giữa lớp 11 với lớp 12 chắc chắn sẽ không thoải mái.
Bên này vừa thi cuối kỳ xong, bên kia trường học đã xếp xong kế hoạch học bù nghỉ hè. Nghỉ hè hai tháng, sau khi chen vào đủ các thể loại học bù xong, chỉ còn lại không tới một tháng.
Nhưng dù vậy, kỳ nghỉ hè bị rút ngắn của Tưởng Thanh Dung vẫn trải qua rất nhiều màu sắc.
“Đừng, tớ sợ lắm.” Giữ chặt phao bơi hình vịt, Tưởng Thanh Dung không dám nhảy vào bể bơi.
Đám người Dương Khâm đứng bên cạnh xem trò vui đã sớm cười ngã trái ngã phải. Với đám trẻ con nghịch ngợm như bọn hắn, 17 tuổi mà còn không biết bơi là chuyện không tưởng. Như bọn hắn lúc bảy tám tuổi đã trốn người nhà trộm ra bờ sông đùa nghịch, đã sớm luyện được bản lĩnh bơi trong nước như đi trên bờ.
Ngày hè chói chang, nhảy vào hồ bơi mấy vòng là cách giải nóng tốt nhất, ai ngờ Tưởng Thanh Dung lại là một con vịt cạn.
Một đám người vốn định chèo thuyền bơi lội, vì Tưởng Thanh Dung phải tạm thời đổi kế hoạch thành đến hồ bơi, phải dạy cho con vịt cạn này biết bơi đã rồi nói sau.
Tưởng Thanh Dung quay đầu trừng bọn Dương Khâm mấy lần, chờ cả đám đều che miệng không dám ngang nhiên cười ra tiếng xong, lại quay đầu nhìn về phía người đang đứng trong bể bơi đợi cậu xuống nước —
“Tớ thật sự không dám!” Từ nhỏ không có cha, tính cách lại có phần tự bế không có mấy người bạn, đương nhiên không có ai dạy cậu bơi lội. Nhìn mặt nước xanh trong vắt, biết rõ nước sâu không quá ngực nhưng cậu vẫn sợ.
“Không có gì, tớ ở đây.” Lâm Đức Bân vươn tay về phía cậu, “Cứ từ từ, không phải sợ.”
Không thể từ chối bàn tay duỗi ra kia, Tưởng Thanh Dung nuốt nước bọt, cắn môi, nhắm mắt, cẩn thận từng tí một thò chân ra.
“Tùm!”
Mũi chân vừa chạm nước, còn chưa đợi cậu kịp phản ứng, một lực lớn truyền đến kéo cả người cậu vào bể.
“A, cứu mạng —” thân thể đột nhiên chìm vào nước, xuất phát từ bản năng muốn sống Tưởng Thanh Dung ra sức khua hai tay hai chân, cố mãi mới bắt được một thứ không biết tên liền vội vàng ôm chặt không buông tay.
“Bạn học tiểu Tưởng, chân của bạn có thể chạm vào đáy bể đấy.”
Tiếng cười đùa vang lên bên tai. “ Ắc —” Lúc này Tưởng Thanh Dung mới phát hiện bị mình coi là phao cứu sinh mà ôm chặt lấy là Lâm Đức Bân, dọa cho cậu vội vàng buông tay.
Dù là cách chiếc phao vịt, vừa rồi cậu cũng thật sự ôm Lâm Đức Bân. Vải vóc trên thân hai người cộng lại chỉ là hai cái quần bời, lúc ôm nhau hoàn toàn không có tác dụng gì.
Bất giác nghĩ lại cái ôm vừa rồi, Tưởng Thanh Dung vô thức xoa nhẹ ngón tay, thầm nhớ lại xúc cảm lúc đó.
“Sợ à?”
“Hả, có, có chút.” Nhớ tới đầu sỏ hại mình mất mặt, Tưởng Thanh Dung tức giận nói, “Còn không phải cậu kéo tớ xuống, giả bộ quan tâm làm gì.”
“Rồi rồi rồi, tớ chịu trách nhiệm dạy cậu biết bơi để bồi tội, đã được chưa ạ?”
“Hừ, miễn cưỡng tha thứ cho cậu.” Đến cậu cũng không biết trong giọng mình có ý làm nũng.
Ngược lại Dương Khâm ở bên cạnh nhìn bọn họ mấy lần, nhưng hai người đang tiến hành dạy và học không chú ý tới.
|