Sau Cơn Mưa (Kokubu Karin)
|
|
– Những hôm không có buổi học mà tình cờ gặp nhau là có duyên đấy – Giọng ông thầy rất đỗi bình thường nhưng tôi nghe như đang tán.
Cười cười, tôi không trả lời hay nhận xét vì biết nếu mở miệng sẽ tự đựa bản thân vào thế kẹt. Tối nhất giữ thái độ của người nghe, không tự đặt bản thân thành người trong cuộc. Nhưng cũng phải công nhận ông thầy nói đúng chữ “duyên”. Đang ngon trớn đến rủ Duy đi học thì tiếng xe máy đi chầm chậm bên cạnh thật bất ngờ. Ông thầy bảo phải đến nhà bạn cùng chuẩn bị tài liệu lần cuối cho buổi học ngày mai nên đi đường này. Có người đồng hành cũng thú vị, đặc biệt ông thầy cũng có khiếu nói chuyện, nhiều lần tôi đã phải bật cười trước giọng hài hước rất duyên đó.
– Tới đây em rẽ phải, còn thầy? – Tôi hỏi khi tới con ngõ rẽ vào nhà Duy.
– Vậy mai gặp nhé, anh tiếp tục đi thẳng – Ông thầy cười lưu luyến nhưng tôi chỉ kịp nghe thấy câu tạm biệt với theo – Học chú ý nghe giảng nhé Hải.
Giơ tay lên cao thay lời chào rồi tôi đạp nhanh đến cánh cổng sắt màu xanh. Ngực thắt lại khi thấy Duy và Mỹ đứng phía trong cổng, có vẻ đang tranh cãi gì đó.
– Nghỉ một buổi có sao đâu anh – Tay Duy đang bị Mỹ nắm chặt, giọng năn nỉ nên càng nhão hơn – Em nói với tụi nó là anh đến rồi mà. Đi đi nha. Em năn nỉ đó!
– Em biết tính anh rồi đấy. Anh không thích bị sắp đặt.
– Nhưng…
– Ông đến muộn thế? Đợi tôi lấy xe – Duy cắt ngang khi thấy tôi, ánh mắt sáng hơn mọi khi.
– Anh Duy đi với em đi – Khuôn mặt xinh đẹp xụ xuống, mắt Mỹ long lanh như chực trào những hạt lệ quý báu – Năn nỉ anh mà…
– Hải, anh quên mất – Giọng nói vui vẻ vang lên phía sau, tôi quay lại thấy ông thầy vừa đỗ xe cái két. Tắt vội máy, ông thầy lục lục cặp rồi lôi ra quyển gì đó – Hồi trưa anh tìm thấy thứ này khá hay, anh nghĩ nó tốt cho môn hoá của em.
-Ơ – Đang còn ngạc nhiên thì ông hầy đã đặt vào tay tôi.
– Anh xem rồi, những bài trong này rất thú vị đấy – Bỏ qua khuôn mặt ngơ ngác của tôi, ông thầy quay sang cánh cổng đã được mở toang ra – Lâu không gặp, cô học trò bướng bỉnh khoẻ không?
– Anh Nguyên – Sau giây ngỡ ngàng, Mỹ reo lên vô tư – Anh quen Hải hả?
– Ừ, giờ anh làm gia sư của Hải – Ông thầy gật đầu chào Duy rồi nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Mỹ – Cô bé gầy đi phải không?
– Thật hả anh? – Tay vẫn cầm quyển sách, tôi nhăn mặt vì Mỹ gọi ông thầy là “anh” ngọt sớt – Ôi, vậy là những bài luyện tập gần đây có hiệu quả rồi phải không anh Duy?
Nghe Mỹ nói, tôi mới nhớ ra thái độ nãy giờ của Duy. Cậu ta hơi khác ngày thường, ánh mắt qua cặp kính như đang suy nghĩ điều gì đó và đích đến của những luồng suy nghĩ là khuôn mặt ông thầy. Duy không trả lời mà hỏi một câu khiến ai mới nghe sẽ thấy rất khó hiểu :
– Bây giờ đâu phải giờ tan học, thầy đến đón Hải có sớm quá không?
Dù giọng nói nghe hài hước, kèm theo khuôn mặt vui đùa nhưng sao tôi thấy rất không ổn, nhất là chữ “thầy” được cậu ta nhấn mạnh thật cố tình.
– Không, lần này tôi đưa Hải đi học đấy chứ, đón thì chưa đến giờ – Ông thầy cũng không vừa, hùa theo thật thản nhên.
– Hải lớn rồi mà đi học vẫn phải đưa đi đón về? – Câu hỏi của Mỹ làm tôi nhíu mày “ngây thơ thật hay đang xỏ xiên đấy?”.
– Thôi, đùa nữa chắc Hải không thèm nhìn mặt tôi thì chết – Thấy cái nhíu mày của tôi, ông thầy hiểu lầm tôi không vui vì bị mang ra đùa giỡn – Tôi cũng phải đi đây. Hẹn mọi người lúc khác nói chuyện nhé.
Sau khi ông thầy khuất sau ngã rẽ, Mỹ lại tiếp tục dụ dỗ Duy bằng cách quay sang tôi :
– Hải năn nỉ dùm Mỹ đi. Bảo anh Duy nghỉ buổi học hôm nay đưa Mỹ đi sinh nhật với – Con nhỏ còn giở chiêu hối lộ ra nữa – Mai Mỹ mời Hải ăn kem nha.
Tiếng phì cười khiến tôi nhìn Duy với trái tim nín thở.
– Được rồi. Anh đưa Mỹ đi. Sợ Mỹ quá – Cậu ta thản nhiên quay sang…đuổi tôi – Ông chép bài đầy đủ rồi vứt qua tôi mượn.
Trong khi Mỹ reo lên vui mừng, Duy tiếp tục dùng sợi dây vô hình siết mạnh vào trái tim vốn đang đau của tôi :
– Xin lỗi bắt ông qua rủ rồi lại…chậc, hôm sau đãi ông chầu cafe. Giờ ông đi học đi, cũng muộn rồi đấy.
– Mình cũng nhanh thôi anh. Em muốn đến sớm để phụ nó – Mỹ cười thật duyên, hoàn toàn quên mất sự có mặt của tôi – Đi xe máy nha, hôm nay em mặc váy mà.
– Ừ, mở cửa để anh lấy xe.
Khi Mỹ đã yên vị phía sau lúc đó mới nhớ tôi đang im lặng đứng gần đó :
– Ủa? Hải chưa đi hả?
– Ông không đi nhanh là muộn đấy – Vừa nổ máy, Duy vừa nói thật vô tư – Thôi, tụi này đi trước nhé.
Trước khi chiếc xe lao vút đi, tôi cơ hồ bủn rủn chân tay, sống lưng có luồng điện chạy qua. Nụ cười thản nhiên của Duy vụt tắt trong tích tắc, ánh mắt cậu ta nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Ánh mắt có lửa nhưng rất nhanh trở lại bình thường khi Mỹ ngồi sát, tay vòng qua eo như đó là chuyện thường ngày ở huyện.
Tiếng xe máy mất dần nơi ngã rẽ, trả lại sự tĩnh lặng cho khoảng thời gian chớm tối. Mọi nhà đã lên đèn, riêng căn nhà ba tầng màu vàng nhạt với cảnh cổng sắt khép im lìm là tối đen không sinh hoạt. Tôi dựng xe vào tường, ngồi bệt xuống trước cổng nhà cậu ta, tâm trạng chán nản rối ren rất khó chịu. Bây giờ tôi không đủ bình tĩnh để đến lớp ngồi học, chắc chắn không có chữ nào có thể lọt vào đầu khi mà tôi chưa tìm ra câu trả lời cho những việc vừa xảy ra.
Rõ ràng lúc đầu cậu ta từ chối Mỹ rất dứt khoát nhưng sao thay đổi thái độ 100% vậy? Chắc chắn không thể tại tôi, đó là điều không cần phải bàn. Tôi có được gam nào trong mắt cậu ta từ khi gặp lại sau hai năm đâu. Cậu ta thích thì làm, phớt lờ ánh mắt, tâm trạng tôi. Vậy lý do vì tôi là 0%. Vì Mỹ càng thiếu cơ sở. Cô ta đã năn nỉ ỉ ôi mãi mà có thay đổi được gì đâu. Nhớ không nhầm, cậu ta còn nói “Anh không thích bị sắp đặt”. Mà những người kiểu Duy khó có chuyện làm theo lời người khác lắm, nếu có làm thì đã làm ngay từ đầu, chứ đâu chờ phải có ai đó tác động đến.
|
– Đừng nói vì ông thầy? – Dòng suy nghĩ thoát khỏi miệng, tôi nín luôn khi có người đi bộ ngang qua chiếu tia nhìn hiếu kỳ vào thằng con trai đang ngồi bệt trước cổng nhà người khác.
Chờ người đó rẽ phải vào con đường cắt ngang ngõ, ngay sát nhà Duy, tôi ngả lưng vào cổng và đẩy sự thắc mắc lên cao. Ông thầy liên quan gì ở đây? Lời nói duy nhất với ông thầy là lời đùa cợt không hơn không kém, vậy lấy đâu ra ẩn ý trong đó? Hay tại tôi quá ngốc, tâm trạng như mớ bòng bong nên không nhận ra?
Những tia nước từ ban công nhà đối diện hắt xuống đường khiến tôi ngẩng lên tò mò. Người đàn ông trung niên đang tưới cây, những giọt nước bắn ra rơi xuống mặt đường như cơn mưa phùn bất chợt đi qua rồi thả xuống vài giọt nhỏ trước mặt tôi. Những hạt nước khiến tôi nhớ lại cái hôm Duy rủ lang thang rồi bỏ qua nhà Mỹ. Cậu ta bảo đi có việc nhưng lại đứng ở gốc cây gần đó nhìn. Cái cảm giác bị nuốt trọn, dõi theo và bị dẫn dắt đột ngột ập đến trong tôi. Lần đó cũng vì sự xuất hiện của ông thầy khiến cậu ta quay ngoắt 180 độ mà không rõ lý do gì. Hai lần thì không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên được. Chắc chắn phải có gì đó không vừa lòng với ông thầy nên cậu ta mới có thái độ kiểu đó. Nhưng ông thầy có làm gì ngoài việc quan tâm tôi đâu nhỉ? Không nhẽ đó là lý do khiến cậu ta khác lạ?
– A – Do ngồi ngả ra sau, hai chân hơi co dang sang hai bên, trong lúc mải suy nghĩ tôi đã hất chân ra xa, đạp phải bánh trước khiến xe đổ rầm ra đường kéo theo tiếng chó sủa ồn ào.
Vội vàng dựng xe lên, câu hỏi “Không nhẽ đó là ghen?” cứ lởn vởn trong đầu. Ghen? Duy sao? Tôi có quá tự kỷ ám thị không khi nghĩ Duy…thích tôi? Là straight hay không còn chưa có cơ sở khẳng định thì việc thích hay ghét càng khó xác định. Nhưng việc cậu ta còn giữ cái hình vẽ cây cổ thụ thì tôi phải nghĩ sao đây? Vì nó đẹp nên giữ? Đó là cậu ta nói nhưng lý do đấy ai mà chẳng nghĩ ra được. Cuối cùng tại sao cậu ta giữ hình vẽ đó chứ? Đừng nói vì …tôi là người vẽ nên…. Khoé miệng nhếch lên trong vô thức, tôi tự nhiên muốn cười vào sự tưởng tượng của bản thân. Nếu cứ theo chiều suy nghĩ này, tôi sẽ tự nâng vị trí mình cao đến mức nào trong lòng cậu ta đây? Nhìn vào thái độ dửng dưng, cách nói năng y như người bạn lâu không gặp, có chút khoảng cách là đủ hiểu “tôi cũng như mọi người, không hơn không kém”. Nhưng sao vẫn thấy cậu ta đối xử với tôi bất công hơn người khác nhỉ? Tôi có nhạy cảm quá không?
Luồng mắt đã hướng lên bầu trời từ lúc nào, tôi nhìn chằm chằm những hạt ngọc nhỏ xíu rải khắp nơi trong màu đen tuyệt đẹp. Hình như lâu rồi tôi không ngắm sao cũng như không có những giây phút thảnh thơi dù chỉ để cảm nhận mình vẫn đang thở. Cuộc sống che đậy giấu diếm ngay cả người thân gia đình không cho tôi thời gian để quan sát, để nhận ra trên bầu trời có hàng ngàn ngôi sao lấp lánh như những hạt lệ không bao giờ rơi. Tôi không biết cảm giác bị thu nhỏ, bị quay tròn khi nhìn lên bầu trời thật khác lạ như vậy. Cứ như chỉ có tôi, mặt đất và bầu trời phía trên cao, lơ lửng giữa không trung là những tia sáng nhỏ xíu luôn toả sáng để khẳng định vị trí của mình.
– Mình già mất rồi – Lại một câu hỏi thoát ra trong vô thức, mắt tôi vẫn không rời những ngôi sao đó.
Nếu nhớ không nhầm, có bộ phim hay quyển truyện nào đó nói “Mỗi vì sao đều ứng với mỗi sinh mạng trên Trái Đất”, nhưng tôi không nghĩ vậy. Một ngôi sao trên bầu trời, nó toả sáng hay lụi tàn thì đó là cuộc sống của nó, là khả năng sinh tồn của riêng nó, không hề ảnh hưởng đến bất cứ ai trên đời này. Vì tôi không thể là bất cứ ngôi sao nào hết, sự sống của tôi không dựa vào bất cứ điều gì, bất cứ thứ gì. Tôi là tôi. Tôi sống hay chết, toả sáng hay lụi tàn, gục ngã hay bước tiếp là do tôi quyết định, do tôi làm chủ. Cũng như chuyện của Duy, cậu ta có là straight không, cậu ta có thích tôi hay luôn nhớ về tôi hay không, đều không quan trọng. Chỉ cần biết tôi luôn có một vị trí nhất định suốt hai năm nay trong cuộc sống của cậu ta, dù chỉ ở trên bàn nhưng cũng đủ là chỗ dựa tinh thần, đủ để tôi đạp mọi thứ tiến về thứ tình cảm chưa bao giờ dám đặt tên. Mưa_trong_nỗi_nhớ bảo muốn biến straight thành gay ngoài have sex thì không còn cách nào. Nhưng tôi mới bước qua tuổi 17, tôi có rất nhiều thời gian để chứng minh không phải have sex cũng có thể nắm bắt thứ tôi cần có trong cuộc đời này. Đảm bảo Mưa_trong_nỗi_nhớ nghe xong suy nghĩ này sẽ nói tôi ngu, làm việc vô ích, nhưng “cảm xúc hay những rung động dù làm ta buồn, khổ hay đớn đau nhưng tất cả đều xuất phát từ trái tim, hãy tôn trọng và yêu nó vì nó chân thật”. Có thể tôi đặt tên cho cảm xúc với Duy là thích hoặc yêu, tôi sẽ chỉ đón nhận mọi bẽ bàng hoặc mất tất cả, ngay đến tình bạn cũng không còn. Nhưng tôi sẽ hối hận gấp trăm ngàn lần khi phớt qua cảm xúc để bước đến chỗ an toàn. Cơn mưa trắng năm nào đã dạy cho tôi một bài học “không được để mất cơ hội, dù cơ hội chỉ bắt đầu từ con số không”. Tôi cũng mất rất nhiều thời gian để vượt qua nỗi đau sau cơn mưa trắng, lại còn trao sự chân thật ngây thơ vào giả dối lừa lọc, và tốn không ít nước mắt vì sự yếu mềm, nhưng….
– Ê, ông làm gì ngồi trước cổng nhà tôi thế? – Giọng ngạc nhiên kèm tiếng xe máy dừng ngay trước mặt, Duy mở to mắt khó hiểu – Hôm nay tan học sớm hả?
Ngực thắt lại, tôi không muốn gặp cậu ta vào lúc này. Phủi phủi quần, tính lấy xe thì tay bị giữ lại :
– Sao vậy? Không phải ông đợi để cho tôi mượn vở hả?
Tôi cảm thấy giọng thản nhiên của cậu ta chứa đựng những gai nhọn, từ tốn găm vào tim tôi, nhói đau đến mức ngừng thở trong giây lát. Hít một hơi thật mạnh, tôi quay lại nhìn thẳng vào đôi kính cận. Đoạn đường này không có đèn cao áp nên rất tối, chỉ có ánh sáng từ những căn nhà gần đó hắt ra. Khuôn mặt cậu ta im lìm không cảm xúc, đặc biệt đôi mắt như đen hơn, sâu hơn, hút lấy phản ứng của tôi khiến nó trở nên vụng về đến tội nghiệp :
– Mỹ …Mỹ đâu?
|
– Thì ở nhà Mỹ chứ ở dâu – Thả tay tôi ra, cậu ta chắt lưỡi – Mỹ cứ đòi ở lại nhưng mai có giờ kiểm tra nên tôi phải ra chiêu “doạ” đấy. Con gái bây giờ chiều riết đâm hư ….
– Chắc sinh nhật vui lắm – Giọng tôi trở nên nặng nề nhưng Duy thản nhiên không nhận ra, cứ cười kể tiếp.
– Dĩ nhiên. Mấy cô bạn của Mỹ quậy hết biết, tôi bị lôi đi chụp hình với tất thảy mọi người hay sao ý. À, trừ mấy tên con trai…ư…
Duy nhìn tôi với đôi mắt mở to hết cỡ, một bên gọng kính trượt khỏi tai chạm vào gò má tôi trong tíc tắc. Còn tôi ngượng đến mức muốn có cái lỗ để chui xuống ngay. Tôi …tôi vừa hôn cậu ta. Không biết cái gì khiến tôi kéo dầu cậu ta xuống và hôn lên đôi môi đang nói những điều khiến trái tim trong lồng ngực nhói buốt. Điều kinh khủng là do quá vội cộng với bộp chộp, răng tôi đập ngay vào… răng cậu ta nghe cái “cạch”. Nụ hôn cưỡng bức trong vô thức càng trở nên ngu ngốc khi cậu ta cứ chăm chú nhìn tôi, tay sờ lên môi. Mặt và tai nóng bừng, tay chân trở nên thừa thãi, tôi quyết định phải dời khỏi đây ngay, đi xa ánh mắt đó nếu không sẽ không thể kiểm soát hành động tiếp theo. Cậu ta cũng đoán được suy nghĩ trong tôi nên nhanh chóng giữ tay lại :
– Vào nhà một lúc rồi về – Hơi nóng từ tay cậu ta lan nhanh sang, khiến đầu óc tôi mụ mị không ý thức được gì, chỉ biết cậu ta đang mở khoá bằng tay phải, tay trái vẫn nắm tay tôi.
Cổng sắt mở, rồi đến cửa nhà, tôi ngoan ngoãn đi theo như bị bỏ bùa. Thả tôi ở phòng khách, cậu ta dắt xe vào nhà rồi lại cầm tay tôi dẫn lên tầng. Biết là phải hất bàn tay đó ra rồi về nhà nhưng lý trí đã bị con tim đập nhanh gạt sang một bên, tôi lơ ngơ bước theo với cơ thể khá nóng.
Tôi lại bị bỏ giữa phòng, cậu ta bến đâu mất, hình như bảo đi pha nước. Đôi mắt đảo ra xung quanh, nhìn một lượt căn phòng đã từng vào. Trên bức tường lớn là bức tranh thác nước trắng xoá, đổ xuống dữ dội nhưng dưới chân thác là cây gì đó lá xanh mơn mởn vẫn vươn mình hứng ánh nắng mặt trời. Tia nhìn chuyển sang rèm cửa màu lá cây đang lay nhẹ bởi cơn gió cái, chiếc bàn học bên trên vẫn là khung ảnh quen thuộc. Tôi bước đến để rồi nhận ra nhịp đập của trái tim đã trở lại bình thường, mặt không còn nóng như lúc nãy nữa.
– Ông có nghĩ nên thêm gì đó vào bức hình không?- Suýt chút nữa khung ảnh tuột khỏi tay, tôi quay lại nhíu mày nhìn Duy mang vào hai ly nước có màu vàng nhạt.
Thấy tôi im lặng không trả lời ngay cả khi Duy đưa nước, cậu ta cười cười đặt nước lên bàn và…vòng tay qua cổ kéo tôi sát lại :
– Tiếp tục chứ?
Đôi mắt tôi hiện lên dấu hỏi khiến cậu ta phì cười :
– Thì tiếp tục việc ông thực hiện hỏng đó. Tôi tự nguyện là nạn nhân …- Tôi đẩy vai cậu ta ra xa khi hiểu ẩn ý trong đó – Sao vậy? Không phải người bắt đầu là ông …Hự!!!
Duy ngã thẳng ra sàn sau cú đạp của tôi. Cái giọng trêu đùa bỡn cợt khiến tôi thấy tổn thương. Cậu ta nghĩ tôi là loại người gì chứ? Máu nóng dồn hết lên đầu, tôi quay phắt ra cửa.
– Này, ông nghĩ có thể về khi chưa giải thích rõ ràng cho việc “hôn mà không xin phép” hả?
– Chẳng có lý do gì cả – Tôi dừng lại, chân nặng như chì, mặt lại nóng lên vì nhớ đến sự bộc phát vừa rồi.
– Hơn hai năm mà ông vẫn không thẳng thắn nhỉ?
– Thẳng thắn cái đầu buô…- Tôi hét lên và nín luôn khi nhận ra mình đang nói bậy.
Đôi mắt cậu ta trừng lên, giọng không vui :
– Cấm ăn nói kiểu đó – Rồi cậu ta lại cười cười tiến về chỗ tôi – Tôi nghĩ đã đến lúc đối diện rồi đấy. Thời gian chẳng chờ đợi và cho nhiều cơ hội đâu mà cứ thử thách trong im lặng mãi.
Ấn tôi ngồi xuống ghế gần bàn học, cậu ta trở lại giường và nhìn thẳng vào mắt tôi không trốn tránh :
– Ông thích tôi đúng không?
– Mày biết đang nói gì không? Tao và mày là đàn ông con trai đấy…
Phẩy phẩy tay, cậu ta nói với giọng kiên nhẫn :
– Đã bảo thẳng thắn một lần cơ mà. Này, KHI NÓI CHUYỆN PHẢI NHÌN VÀO MẮT NGƯỜI ĐỐI DIỆN – Tôi giật bắn mình trước tiếng quát của cậu ta, để rồi như bị thôi miên nhìn chăm chú vào đôi kính cận trước mặt – Chắc ông vẫn đang phân vân tôi có giống ông hay không. Nhưng tôi biết mình là gay là một thằng đồng tính trước ông rất nhiều đấy.
Giọng Duy mỉa mai nhưng tôi thấy tảng đá đè nặng từ khi gặp lại đến nay đã được nhấc ra thật nhanh. Nghe tiếng thở nhẹ của tôi, tên bốn mắt tiếp tục nói :
– Nghe tin này ông vui hay buồn khi biết thêm một người có số phận ‘trời đày”?
– Chẳng nghĩ gì cả.
– Trời, ông bướng hơn tôi tưởng – Duy ngửa cổ lên trần than trời rồi nhún vai bất lực – Đã nói ngay từ đầu là thẳng thắn đối diện với bản thân đi, vậy mà ông…thôi được. Vậy tôi “trải”, ông nghe nhé?
|
Không chờ phản ứng của tôi, cậu ta từ tốn nói giọng đều đều như đang tự độc thoại với chính mình :
– Tôi biết mình là gay từ lớp bẩy cơ. Chắc tại tôi được tiếp xúc sớm với mạng internet. Cũng một phần do tôi “già” trước tuổi nên nhận ra bản thân khoái tụi con trai hơn mấy đứa tóc dài. Đó là lý do ông hay bắt gặp những tia nhìn có mục đích của tôi dành cho ông, chứ không phải cái nhìn hiếu kỳ như của ông đâu.
Vậy hồi tụi TKQ2 bắt nạt là mày cũng biết mình…
– Ờ, biết rồi. Nên mới tia ông đến mòn con mắt đấy thôi.
– Này – Tôi nhíu mày kìm nụ cười muốn thoát ra, trái tim nhảy điệu samba trong lồng ngực – Đừng nói mày thích tao.
– Một thằng nhóc chẳng có gì hấp dẫn từ ngoại hình đến tính tình, vậy mà có người cứ nhìn nó đến mức một năm học tăng lên hai độ, rồi hơn hai năm lưu giữ thứ duy nhất mà thằng nhóc đã vứt đi không thương tiếc. Ông nghĩ tình cảm đó gọi là gì?
Tia mắt Duy chuyển từ khung ảnh sang tôi, thoáng nét cười trong màu đen nháy :
– Ông còn giữ đồng hồ cát tôi tặng không?
– Còn, nhưng sao?
– Có giống tôi giữ bức hình ông vẽ không – Hiểu ý Duy muốn ám chỉ “vị trí và độ sạch sẽ” của khung hình, tôi gật nhẹ đầu – Vậy ông chắc chắn thích tôi.
– Tao có yêu một người hơn khá nhiều tuổi ….
– Ê, đang nói hiện tại, cấm nói về quá khứ – Đôi mắt nhỏ màu đen trừng lên – Tôi cá ông chia tay người đó rồi và hiện vẫn đang sôlô nên gặp tôi “tình cũ không rủ cũng tới”.
Cách nói chuyện rất quen, tôi nhíu mày nghĩ ngợi và khuôn mặt tròn xoe của con béo lướt nhanh qua đầu :
– Mày có họ hàng gì với con khỉ lai, à quên, với Hằng không? Sao cách nói năng sặc một màu như nhau?
Duy nhún vai, miệng cười cười :
– Không biết nhưng tôi khác Hằng ở chỗ : Hằng không yêu ông.
– Nói vậy là sao? – Tôi lại trốn tránh nụ cười đó, mắt giả vờ đảo ra cửa nhưng tim đập liên hồi như muốn bứt phá khỏi lồng ngực – Trong hai năm mày không quen ai hết hả? Theo tao biết qua mạng thì…nhất là trong giới chúng ta…
– Tôi nhớ chưa nói câu nào là “không”. Nhưng tôi hiểu rõ ai mới hợp với mình.
– Ờ – Tôi nín luôn, chẳng biết tìm chủ đề gì để tiếp tục.
Có vẻ cậu ta cũng nhận ra nên quay lại câu hỏi lúc nãy :
– Ông vẫn chưa giải thích lý do vì sao hôn tôi – Cái miệng đang nói lại cười toe toét – Nhưng không cần nói tôi cũng đoán ra. Vì Mỹ phải không?
Tay chân trở nên thừa thãi, tôi cứ như thằng ăn trộm bị bắt quả tang, mặt quay đi dấu sự xấu hổ. Lúc đó hành động trước khi kịp thời điều khiển cảm xúc, nhưng giờ nghe cậu ta hỏi tôi lại thấy…đúng. Vậy ra tôi ghen? Ghen với Mỹ? Vì cậu ta đi chơi với Mỹ, lại còn kể với nụ cười vui vẻ khiến tôi ghen? Tôi nghĩ đúng. Tôi đang ghen với một con khỉ xinh đẹp hay nhõng nhẽo.
-T hôi được – Tôi ngẩng lên khi cậu ta ngắt ngang mạch suy nghĩ – Biết ông sẽ không chịu nói ra tình cảm của mình đâu. Chỉ cần tôi và ông hiểu rõ ai nằm trong tim ai và ai quan trọng nhất là được. Giờ ông về đi, muộn rồi. Hôm sau nói chuyện tiếp.
– Mày đuổi hả – Giọng tôi không vui, cứ như bị tạt gáo nước lạnh vào người.
– Mười một giờ rồi – Kim đồng hồ chỉ con số 11 cho biết cậu ta đúng, tôi đứng dậy nhưng miệng vẫn còn thắc mắc.
– Vậy còn Mỹ?
– Từ khi quen Mỹ, chưa bao giờ tôi nói lời yêu cũng như chưa bao giờ nhận lời yêu của cô bé.
– Vậy sao hai người …- Duy đẩy người tôi bước ra cửa.
-V ới người cứng đầu như ông, tôi có giải thích cả đêm cũng không thông. Nói một câu nhé, tôi là gay, không phải bi. Hiểu rồi chứ?
Đi theo đà đẩy của cậu ta, tôi cười lúc nào không hay. Ngay cả khi dắt xe ra cổng, miệng tôi vẫn cười toe toét, không thể ngậm lại được.
– Cười lúc nữa, đêm nay tôi không cho ông về nhà đâu đấy.
Ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc khiến tôi bối rối ngồi lên yên. Pêđan chưa kịp nhấn, đột nhiên tôi nhớ lại đến chuyện quan trọng :
– Ê, mày cận bao nhiêu độ?
Cậu ta nhìn tôi không vui, ánh mắt trách móc khi nghe tiếng “mày” nhưng vẫn trả lời :
– Bên phải 5,8 độ, bên trái 6,1 độ.
– Bỏ kính ra có nhìn thấy gì không?
– Không, chỉ thấy mờ mờ như cái bóng thôi – Lắc nhẹ đầu, cậu ta tò mò – Sao hỏi vậy?
-Không có gì. Tao về đây, muộn rồi – Tôi phóng xe đi, bỏ lại cái mặt ghệt.
Dù cả buổi bị cậu ta dẫn dắt cảm xúc nhưng cuối giờ lại bị tôi reo rắc sự hiếu kỳ vào lòng. Đảm bảo đêm nay đôi kính cận đó sẽ mang theo dấu chấm hỏi vào giấc mơ cho mà xem.
Những ngôi sao vẫn lấp lánh trên cao, tôi biết mình đang cười hạnh phúc. Tôi đã có được câu trả lời cho nhiều vấn đề. Dù câu trả lời có chân thật và tồn tại đúng như những gì cậu ta nói hay không thì tôi cũng không bỏ qua cơ hội này đâu. Tôi sẽ tóm lấy, dù nó đầy gai nhọn nhưng tôi sẽ dịu dàng xoa lên đó sự chân thật, xoa lên đó nỗi nhớ vẫn hiện hữu suốt hai năm qua, rồi cất vào trái tim, đóng chặt lại với chiếc khoá thuỷ chung. Ừ, tôi sẽ bước từng bước để thực hiện những điều đó.
~~~~~~~~~~~~~~
|
– Con muỗi chết tiệt – Đập “bốp” vào tay, tôi rủa đàn muỗi xung quanh nhà Duy.
Con thứ năm rồi đấy. Đứng thêm chút nữa chắc tôi thành bộ xương khô, không còn giọt máu nào mất. Mà tên bốn mắt đáng ghét đó sao mãi chưa về? Tôi chờ cũng 15 phút rồi chứ ít đâu.
Ngước nhìn những hạt ngọc trong tấm màn đen sâu thẳm, tôi nhớ lại lý do đưa đẩy bản thân đứng chờ trước cổng nhà Duy. Sau khi học xong, tôi chở con béo về nhà như mọi lần và lúc rẽ vào cầu Yên Hoà thì thấy …Duy chở Mỹ phóng vụt qua. Nếu không vướng khối thịt phía sau, chắc tôi đuổi theo mất. Vứt Hằng ở cổng nhà nó rồi tôi đạp nhanh đến đây vì biết cậu ta vẫn đang đưa Mỹ về nhà. Mới tối hôm qua còn xoen xoét “trải lòng” và nói những câu có hàm ý “thích” vậy mà hôm nay đã thản nhiên đi cùng Mỹ. Ôm eo cười nói thân mật kiểu đó mà nói không phải bồ bịch? Tôi có ngu ngốc đến mấy cũng không tin. Vậy nên tôi mới kiên nhẫn đứng đây làm bữa ăn khuya cho những con muỗi ác độc chỉ để chờ một lời giải thích.
Dạo gần đây tôi cư xử toàn theo cảm xúc. Dù biết về muộn sẽ gặp rắc rối với mẹ nhưng không làm rõ, tối nay tôi ngủ không được. Câu hỏi của ông thầy đã làm tôi đau đầu, giờ thêm tâm trạng bất an không vui có chút ghen tuông trẻ con sẽ chỉ khiến tôi điên thêm thôi. Giống như cái lúc ông thầy nhẹ nhàng hỏi :
– Hải hình như mấy hôm nay có ý tránh anh – Ông thầy nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu trong khi chờ con béo đến học.
– Sao thầy nghĩ vậy? – Vì tối qua biết chắc Duy không phải straight và tôi xác định rõ phải làm gì nên bây giờ muốn nói rõ mọi việc cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Thấy tôi cứ tránh nhìn vào đôi mắt thẳng thắn đó, ông thầy thở dài hiểu biết :
– Im lặng cũng là cách trả lời phải không Hải?
Nhưng câu rả lời chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn lại bởi khuôn mặt phơi phới niềm vui của con béo lao nhanh vào phòng. Có lẽ ông thầy cũng giống tôi không muốn con béo biết chuyện nên giả vờ không có gì, nói chuyện bình thường như mọi ngày.
– Có chuyện gì mà ông đến giờ này? – Giọng lo lắng thân quen khiến tôi thót tim nhìn người trước mặt – Xảy ra việc gì hả?
– Không, không có gì – Tôi lắc đầu cố thoát ra khỏi sự lơ ngơ vụng về – Đi chơi về hả?
– Đi sinh nhật nhỏ bạn Mỹ – Tay mở cổng, cậu ta cười trông rất vui vẻ – Không biết sao mấy cô nàng đó thi nhau sinh cùng tháng. Từ đầu tháng đến giờ lần thứ ba rồi dấy.
Cánh cổng sắt đập mạnh vào tường cũng là lúc Duy ngã xuống đường, va phải xe máy làm nó đổ theo. Cú đấm của tôi trúng cằm Duy và do bất ngờ nên cậu ta không tránh kịp. Tiếng đổ xe khá lớn làm cửa sổ tầng hai nhà bên cạnh thò ra cái đầu hiếu kỳ. Tên bốn mắt vội vàng dựng xe rồi dắt vào nhà :
– Ông làm cái khỉ gì thế? Vào nhà ngay!
Lần này tôi tự dắt xe theo, không khiến cậu ta sờ vào. Khi hai người đối diện trong phòng khách, không gian trở nên lặng ngắt đáng sợ. Tôi là người mở lời trước với chủ đề trật đường ray :
– Bố mẹ mày không có nhà hả?
– Không.
– Lần nào đến cũng không gặp ai ngoài mày, dù lúc đó là tối hay ban ngày.
– Mẹ tôi mất lâu rồi, bố không sống ở đây.
Cái giọng thản nhiên khiến tôi nghĩ cậu ta nói về ai đó chứ không phải về gia đình của mình.
– Xin lỗi.
– Bỏ qua đi. Trở lại việc kia – Đôi mắt trừng lên dữ dằn nhưng giọng nói vẫn thế, không có chút giận dữ nào trong đó – Sao dám đấm tôi?
– Chẳng vì cái gì cả.
– Đánh người rồi bảo không vì lý do gì thì trên đời cần quái gì cảnh sát và nhà tù.
– Nhà tù chỉ dành cho đồ dối trá.
Tôi nói khá lớn làm Duy nhíu mày khó hiểu. Nhìn xoáy vào mắt, cậu ta không để tôi kịp tránh sang chỗ khác. Cậu ta cận nhưng đọ mắt tôi lại thua trước. Khi tôi chớp chớp mắt cho đỡ mỏi thì Duy nói trong tiếng thở dài :
– Liên quan việc tôi đi sinh nhật với Mỹ hả – Thấy tôi mím môi, cậu ta chỉ cười – Ông có vẻ thuộc tuýt người “mất mới hối hận” nhỉ. Lần nào cũng phải cho máu ghen tiết ra mới chịu thừa nhận cảm xúc và lại hành động thiếu suy nghĩ.
– Mày nói gì lúc này mà chẳng được – Tôi vẫn cứng đầu dù trong lòng chột dạ. Sao cậu ta thông minh và nhạy bén thế – Nói gì thì việc mày và Mỹ đi với nhau là có thật.
– Thế đi với nhau là phải yêu hả? – Tia đùa giỡn hiện rõ trong đôi mắt cậu ta, giọng tưng tửng khó ưa cất lên – Vậy để tôi hỏi sếp Hằng xem hai người có bồ bịch không nhé.
– Này, lôi con béo vào đây làm gì? – Tôi tức tối la lên.
– Thế lôi Mỹ vào làm gì khi hơn hai năm nay tình cảm của tôi chỉ dành cho duy nhất một người? Không phải Mỹ, không phải bất kỳ cô gái nào mà là một tên nhóc vụng về ấu trĩ, hay ghen vô lý. Ông trả lời coi.
Tôi im lặng nhìn ánh mắt không vui trước mặt, lòng bị xáo động không ngừng. Tôi biết bản thân đang có những hành động phi lý và trẻ con nhưng cái cảnh chết tiệt đó đập vào mắt, bảo không nghĩ gì, không bị ảnh hưởng là nói dối.
– Tao về – Nói xong tôi mới biết vừa nói gì.
Rõ ràng muốn nói rất nhiều, muốn xin lỗi đã đánh cậu ta, muốn hỏi cậu ta có đau không, muốn nói hết tâm trạng nhưng câu nói thoát ra mới biết bản thân ngốc ở mức độ nào. Tuy tôi nói không đúng với lòng nhưng cậu ta cũng gật đầu cái rụp :
– Biết là còn nhiều điều cần rõ ràng nhưng muộn rồi, ông không về nhanh sẽ bị rũa đấy.
Tôi không nghĩ mẹ sẽ mắng nhưng không muốn giải thích nên đứng dậy ra lấy xe. Trước khi nhấn pêđan, tên kính cận nói một câu làm tôi yên tâm và hoàn toàn tin tưởng :
– Đối với tôi Mỹ là cô em gái dễ thương nhưng nếu điều đó làm ông không vui, tôi sẽ hạn chế gặp, không tham gia những buổi sinh nhật bạn cô bé nữa.
– …..
– Tôi sẽ không bao giờ để ông không vui vì bất cứ điều gì – Chỉ tay lên trán tôi, cậu ta cười toe – Vậy nên đừng có chau mày nữa. Không tốt cho da cũng như đầu óc không được thoải mái.
~~~~~~~~~~~~~~
|