Công Tử Và Kẻ Lang Thang
|
|
Từ khi Jihoon đi khỏi căn hầm, đóng sập cả nắp trên và để lại chiếc bình dưỡng khí duy nhất, Yunho tuyệt đối không nói lời nào. Ngồi ngay cạnh nó, Jaejoong bấy giờ mới có thời gian quan sát Yunho kỹ hơn. Cậu xót xa nhìn nó, một bên chân máu thấm ướt cả quần jean, gương mặt chỗ sưng, chỗ bầm tím. Cả tóc trên trán cũng bết lại vì máu khô. Nãy giờ, Jaejoong có để ý, Yunho toàn lết đi, thậm chí còn không quỳ lên được.
"Jaejoong." – Sau mấy phút im lặng, Yunho đột ngột cất tiếng, giọng nghe nhỏ và nhẹ như tiếng hơi. –"Anh quả thật chẳng sợ chút nào sao?"
"Suỵt." – Jaejoong đưa tay lên môi. –"Nói ít, vận động ít, thời gian còn dưỡng khí sẽ dài ra. Tôi đọc được ở truyện tranh Black Jack ấy." – Nói xong, cậu cũng mím mím môi như muốn nhắc nhở mình giữ im lặng.
Yunho quay sang Jaejoong, nhìn vào gương mặt đang cố hết sức "kéo dài thời gian còn dưỡng khí" ấy mà phì cười. Rõ ràng Kim Jaejoong không sợ chết rồi. Vì "hắn ta" không phải sợ mà là rất sợ. Một người sợ chết đang tìm cách kéo dài sự sống bằng mọi giá. Yunho hiểu, có những nỗi sợ là tất nhiên. Thậm chí, có những nỗi sợ rất hữu ích.
Rồi, một cách bình thản, nó nằm xuống, đầu tựa lên đùi Jaejoong, rất êm và rất ấm. Cảm giác thoải mái nửa giờ trước đã quay trở lại. Chỉ là lần này, Yunho tuyệt đối không nhắm mắt.
"Khi oxy mất dần, con sẽ cảm thấy mệt, muốn nhắm mắt... Nhưng nếu con chịu thua cơn buồn ngủ lúc ấy, nó sẽ chiến thắng con vĩnh viễn. Yunho ah, vẫn muốn tỉnh dậy chứ, phải không?"
Dĩ nhiên là... Yunho muốn tỉnh dậy. Đứa bé 10 tuổi khi xưa cần mẹ động viên, Jung Yunho ngày nay tự biết phải cố gắng sống sót. Nhất là khi cảm giác bình yên này đang lan dần trong nó. Đầu gối trên một thứ gì rất êm, mũi ngửi thấy mùi tuy không hẳn thơm nhưng dễ chịu và quen thuộc. Rồi có một cái gì đó cũng êm mềm đang vuốt từng lọn tóc của nó.
Yunho thích khoảnh khắc bình yên này nên nó càng phải cố gắng sống. Chẳng thứ gì có thể kéo dài mãi, kể cả cảm giác bình yên. Chỉ là nếu còn tiếp tục sống, chắc chắn sẽ còn tìm lại được.
Yunho chợt phì cười, nghĩ đến chuyện Jaejoong đang phung phí một chút "hành động không cần thiết có thể tiêu hao dưỡng khí" vào việc vuốt tóc nó. Nghĩ đến đây, nó cũng thầm cảm ơn Jaejoong sợ chết và bộ manga kia.
Im lặng cũng tốt.
Im lặng là rất tốt.
Vì bây giờ, Yunho chẳng muốn nói gì. Nó với lấy chiếc bình dưỡng khí, cầm sẵn trên tay. Giờ đây, sắp đến lúc nó chiến đấu, không phải với thần chết mà với con người siêu bướng bỉnh có tên Kim Jaejoong kia.
Dù đã từng nếm qua cảm giác ấy.
Dù biết thế là ác độc, nông cạn, ấu trĩ... thì tôi vẫn muốn người còn sống là anh, Jaejoong ah.
...
Appa, Yunho xin lỗi.
***************************
Đối với Bear Jung... có lẽ kẻ duy nhất cần nói lời xin lỗi trong đêm nay chính là ông.
Khi ông dẫn đầu đoàn người xông vào gian nhà kho, dưới sự hướng dẫn của Se7en, để rồi chứng kiến Jihoon đang đứng đó, sằng sặc cười nhưng lại đang như sắp khóc.
Khi hắn cất tiếng.
"Muộn quá rồi, đại ca. Muộn quá rồi."
Và nói lại những câu y hệt khi xưa Jaesuk đã nói.
"Mọi chuyện, một lần nữa, đành để đại tỷ quyết định vậy."
Nhưng rồi không như anh trai, chưa dứt câu, Jihoon đã rút súng ra và tự bắn vào đầu mình. Những tiếng ĐOÀNG vang lên chát chúa. Con người đó ngã xuống với một dòng nước ấm nóng loang trên gờ má. Là nước mắt hay máu, chính hắn cũng chẳng thể phân biệt.
Và khi Park quản gia chạy đến mở tung nắp tầng hầm rồi run lên bần bật. Từ ánh sáng le lói của đèn pin, ông thấy Yunho và Jaejoong đang nằm đó, tựa vào nhau.
Chiếc mặt nạ dưỡng khí duy nhất... bấy giờ đang đeo trên mặt...
...thiếu gia nhà họ Jung
|
II
Cảm giác này rất dễ chịu. Cứ lâng lâng như đang ở trên mây. Mọi thứ đều mờ ảo, mơ hồ và êm ái.
Nhưng dù dễ chịu đến đâu, cũng không thể kéo dài mãi. Jaejoong muốn tỉnh dậy. Cậu còn điều gì đó phải làm. Cậu có lời hứa cần phải giữ. Hoặc chăng... có ai đó đang đợi.
Cậu muốn động đấy ngón tay. Nhưng không được.
Cậu muốn hé mắt. Cũng không.
Cậu mở miệng, gọi ra một cái tên nào đó. Chẳng phát thành tiếng.
Đám mây êm ái bỗng nhiên biến thành một tấm đệm dày, quấn chặt Jaejoong trong đó. Không thể thở mà cũng không thể nghe, không thể nhìn thấy gì.
Rồi một cách đột ngột, đám mây hay tấm đệm dày tan biến. Jaejoong bỗng cảm thấy rất đau. Hệt như ai đó đang đấm vào bụng, vào ngực cậu. Đấm rất nhiều. Đau. Nhưng có thể thở trở lại. Từng dòng khí lại ra vào buồng phổi Jaejoong, thông lên khí quản, xộc đến từng hốc mũi, khoang xương, làm đầu cậu đau buốt. Có tiếng la thét rất dữ dội. Lại có tiếng khóc. Rồi rất nhiều hình ảnh chạy loang loáng qua đầu Jaejoong. Chúng làm cậu đã đau càng đau hơn, chỉ muốn tất cả dừng lại.
AAA!! Dừng lại đi. Dừng lại!! Dừng lại!!
Và tất cả bỗng dừng lại.
Jaejoong hoàn toàn chìm vào vô thức.
***************************
Khi cậu sinh viên năm nhất siêu xui xẻo Kim Jaejoong hé mắt thức dậy thì trời đã về chiều. Ánh nắng vàng vọt hắt qua khung cửa sổ, nhuộm đỏ rực mái tóc vốn màu cam của Heechul – người đang nửa nằm nửa ngồi, sát bên giường cậu.
"Hey!" – Jaejoong gọi. Vừa lay bạn mình dậy, cậu vừa đưa mắt quan sát một vòng. Hình như cậu và Heechul đang trong bệnh viện. Căn phòng vừa rộng, vừa trắng toát lại nồng mùi thuốc sát trùng. Đêm qua cậu bị ngất thì phải? Mà thật lạ. Phòng bệnh rộng như vậy mà chỉ có mỗi giường cậu ở ngay chính giữa.
Xa xa về góc phòng có kê một băng ghế bành rất rộng. Trên đó là vài người nữa, đang tựa vào nhau, ngáy o o. Có vẻ như vì mệt quá mà thiếp đi, chứ không hẳn cố tình ngủ.
Trong số những người đang ngả nghiêng trên ghế, Jaejoong thấy cả Hankyung và Siwon. Siwon vòng tay ôm lấy Hankyung chặt cứng theo thói quen còn Hankyung trong vô thức cũng đang cố gắng kéo lệch người xa khỏi đứa bạn. Bên cạnh họ là hai người nữa. Nhưng... cậu không quen.
"Heechul, Heechul ah, dậy đi." – Jaejoong lay Heechul mạnh hơn nhưng anh vẫn chẳng thèm tỉnh. Dụi dụi đầu vào miếng đệm êm, Heechul gạt tay Jaejoong ra và tiếp tục ngủ. Chịu thua người bạn này, Jaejoong tự đứng dậy khỏi giường bệnh. Cẩn thận tháo ống dịch đang treo ở góc giường bỏ vào túi áo, cậu từ từ tiến về phía chiếc ghế bành. Jaejoong cần quan sát hai con người kia. Cậu không quen họ, chắc chắn thế.
Nhưng không hiểu sao ở họ có một cái gì đó làm cậu cảm thấy kỳ lạ, rất thu hút, rất muốn tiến lại gần.
Ngồi cạnh Siwon lúc này là một người đàn ông lớn tuổi, dáng gầy mảnh, gương mặt phúc hậu, đang ngoẹo đầu, ngủ quên trên ghế bành. Tiếp theo ông... là một cậu thiếu niên. Nhìn dáng người có lẽ không thể đoán được nhưng căn cứ vào những nét ngây thơ trên gương mặt thì dường như nó còn kém cậu vài tuổi.
Chỉ là... gương mặt khá bầu bĩnh của nó một bên đang bị bầm đỏ, phải dán băng, mép miệng còn rách một đường dài. Trên trán cậu thiếu niên ấy là một miếng băng khác, rồi cánh tay, bàn tay, thậm chỉ cả chân trái cũng đang phải bó bột.
Bị thương nặng quá.
Jaejoong không khỏi xót xa trong lòng. Rồi như vô thức, cậu đưa tay, vén mớ tóc đang lòa xòa trước mặt nó. Một hành động quá sức sai lầm. Vì ngay sau đó, cậu thiếu niên choàng mở mắt.
"Jaejoong!!"
***************************
Yunho hét lên và ôm chầm lấy Jaejoong. Jung thiếu gia đang ngồi thế nên Jaejoong gần như phải quỳ sụm xuống trước mặt nó. Dĩ nhiên sau đó, cậu phải đẩy nó ra.
Yunho cũng nhận thấy mình vừa hành động quá khích. Nó buông Jaejoong rồi vớ lấy cây nạng, đứng lên cho ngang hàng với cậu và lại ôm.
"Jaejoong ah!!"
Nhưng... lại một lần nữa cậu đẩy nó ra. Yunho còn chưa kịp thắc mắc thì một giọng khàn khàn chợt vang lên:
"Jaejoong ah." – Lần này là Park quản gia. Tiếng hét của Yunho có vẻ đã đánh động được ông. Quản gia Park dụi mắt tỉnh dậy và cũng đứng lên, lập tức vòng tay ôm lấy Jaejoong.
"Jaejoong ah, may quá."
Nhưng hệt như lúc nãy, cậu cũng tìm cách đẩy Park quản gia ra rồi chuồi khỏi người ông.
"Jaejoong?" – Yunho cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Quả nhiên Jaejoong lùi lại mấy bước rồi ngơ ngác hỏi:
"Mấy người là ai?"
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng bệnh bật mở, Bear Jung và Kumiko đi vào, trên tay cầm theo túi thức ăn và nước uống. Rồi ngay lập tức, họ cũng nhận lấy sự phũ phàng mà Yunho và Park quản gia vừa chịu đựng. Khi Jaejoong đưa ánh mắt xa lạ về phía họ rồi lại hỏi bằng chất giọng ngạc – nhiên – thật – sự:
"Là ai?"
...
|
"Này anh." – Yunho quát. Nó làm cả Hankyung và Siwon cũng giật mình tỉnh dậy. –"Hết chuyện rồi. Đừng có điên nữa."
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì." – Jaejoong cau mày. Sự giận dữ của thằng nhóc trước mặt không làm cậu sợ, chỉ thấy bực mình. Hà cớ gì nó tự nhiên được quyền la lối cậu như thế?
"Jaejoong ah, cậu sao vậy? Đó là Yunho mà?" – Siwon hốt hoảng chạy đến phía Jaejoong còn Hankyung thì tích cực lay Heechul dậy. Vẻ như sắp có chuyện rồi đây.
"Siwon." – Jaejoong níu lấy cánh tay Siwon như thể bạn mình là một cái phao. Cậu nhìn anh rồi lại nhìn vào Yunho, ánh mắt càng lúc càng ngơ ngác. –"Siwon ah, vậy là sao? Là sao hả?"
"Này!" – Yunho hét. Nó cà nhắc đến, giật lấy Jaejoong ra khỏi Siwon rồi gầm lên. –"Anh đừng bảo anh không nhớ tôi là ai, Kim Jaejoong!!! Cấm giỡn mặt đấy. JUNG YUNHO. Tôi là Jung Yunho đây mà?? Anh đã nhớ ra chưa?"
Jaejoong bối rối lắc đầu . Người trước mặt cậu – bấy giờ là Yunho – vẫn đang gào thét. Nhưng lần này Jaejoong không cảm thấy bực mình nữa, chỉ có cảm giác đau. Không hiểu sao tiếng thét của nó làm cậu cảm thấy đau. Đau ngực rồi đau đầu, đau như thể từng mạch máu dưới tóc sắp nổ tung.
"Jung Yunho?" – Jaejoong hoang mang nhắc lại.
"Ừ, Yunho."
"Park Yoochun." – Park quản gia thêm vào.
"Kumiko."
"Bear."
"Còn Kat và Susu đang ở nhà, sắp lên đây nữa."
"Xin lỗi." – Jaejoong lắc đầu thật mạnh. –"Xin lỗi. Không biết tại sao tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi không biết ai hết. Không một ai."
"Jaejoong."
"Jaejoong ah."
"Jaejoongie."
"Đại tỷ."
Những người lạ mặt thi nhau nói và thi nhau làm cái đầu sắp nổ tung của Jaejoong tiến đến thời điểm "BÙM" nhanh hơn bao giờ hết. May cho cậu, vừa lúc đó thì Heechul tỉnh dậy. Anh phóng đến bên người bạn thân, giật Jaejoong ra khỏi Yunho rồi vuốt vuốt cậu, vỗ về:
"Được rồi Jaejoong. Được rồi."
Nhưng Yunho cũng không chịu thua, lì lợm giật Jaejoong lại, nó gằn giọng:
"Anh thật sự không nhận ra tôi sao, Kim Jaejoong? Yunho. Là Yunho đó."
Lắc đầu.
"Jung Yunho." – Giọng Yunho bỗng nhẹ đi.
Lại lắc đầu.
"Học trò dạy kèm của anh đây mà."
Vẫn lắc đầu.
"Thật sự đã quên rồi sao?"
"..."
"Quên thật à?"
Lần này là gật đầu.
Rồi...
Chẳng hiểu sao... Yunho buông tay. Cũng chẳng hiểu sao, Jaejoong lại cảm thấy đau đến vậy. Thiếu niên lạ mặt đang rơi nước mắt. Chỉ đúng một dòng thôi, từ mắt trái vì mắt phải của nó vẫn còn sưng.
Nhưng sao lại đau đến như vậy?
Chỉ là nước mắt thôi mà.
Tại sao? Tại sao?
Gục vào người Heechul, Jaejoong lại ngất.
|
|
|