Công Tử Và Kẻ Lang Thang
|
|
Yunho suýt nữa dùng cây nạng đập vào đầu bác sĩ khi ông lấy đèn pin soi soi mắt Jaejoong một lúc rồi ngoắt gọi mọi người ra ngoài. Cuối cùng, phán:
Mất – trí – nhớ - ngắn – hạn.
"Có lẽ vì não thiếu dưỡng khí trong một thời gian." – Bác sĩ giải thích. –"Một số tổn thương không thể nhận ra bằng khám nghiệm sơ bộ. Cũng không rõ cậu ta mất bao nhiêu phần ký ức nữa."
"1 tuần." – Vừa lúc đó thì Heechul bước ra. –"Chỉ 1 tuần thôi. Jaejoong vừa tỉnh, có vẻ chẳng nhớ gì về chuyện khi nãy. Giờ đang đang hỏi Siwon xem hội - thao – tuần – sau chuẩn bị gì chưa kìa. Lại còn than phiền về chuyện chưa đóng học phí. Cậu ta nhớ tất cả, chỉ quên chuyện xảy ra trong một tuần qua thôi."
"Ồ." – Vị bác sĩ toét cười. –"Cũng quá nghiêm trọng nhỉ? Chỉ 1 tuần thôi mà, mọi người đừng quá lo."
Kumiko trừng mắt nhìn ông như muốn ăn tươi nuốt sống. Bear Jung bẻ khớp tay răng rắc còn Park quản gia thì lạnh lùng hỏi:
"Cách chữa trị? Bao giờ cậu ta mới nhớ lại được?" – Vừa nói, ông vừa siết nhẹ lấy vai Yunho.
Rồi cả bốn người sau khi được bác sĩ cho biết chỉ có thời gian mới trả lời được câu hỏi trên thì không biết làm gì khác ngoài chuyện cùng nhau ngồi xuống băng ghế ngoài phòng bệnh.
"Yunho ah... hay hãy xem như đây là một dịp tốt, để Jaejoongie quên đi chuyện quen biết chúng ta và đừng gặp những điều nguy hiểm nữa?" – Một lúc lâu sau, Bear Jung cất tiếng.
"Không!" – Yunho ngay lập tức đáp. Nó quay người, nhìn thẳng vào ba mình: –"Có quen biết chúng ta hay không là chuyện phải để Jaejoong chọn lựa chứ."
Bear Jung mở to mắt ngạc nhiên. Cả Kumiko và Park quản gia ngồi kế đó cũng không khỏi kinh ngạc. Không quan tâm đến vẻ mặt của họ, Yunho nói tiếp:
"Mà appa, con nghĩ con biết tên hâm ấy muốn gì." – Yunho nhìn xuống những ngón tay đang vô thức cấu chặt vào nhau của nó. –"Nếu hắn chọn không – quen – biết chúng ta, hẳn sẽ không cần tốn thời gian ngồi nghĩ sẵn cách đối phó trong trường hợp ngạt hơi và chỉ - có – một – bình – dưỡng – khí như thế. Tối qua, nếu không phải thay phiên nhau chuyền tay mặt nạ dưỡng khí và cố gắng giữ tỉnh táo, có lẽ một là con, hai là kẻ đó đã mất mạng. Chỉ tiếc là vào phút cuối... lại bị ngất đi..."
"Thiếu gia, vì cậu đang bị thương mà." – Kumiko khẽ nhăn mặt.
Sau câu nói của cô, một khoảng lặng chợt trùm lên cả bốn người. Bear Jung và Park quản gia lặng lẽ nhìn nhau. Vì chính họ cũng đang tiếc nuối một tuần qua đến đau lòng như vậy nên Yunho có cảm giác gì, cả hai rất hiểu. Kumiko lặng lẽ quay mặt đi, chùi nước mắt. Tất cả những người ngồi đây đều không muốn đánh mất Kim Jaejoong.
"Có thể..." – Yunho đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
"Có thể... chúng ta không có cách nào làm Jaejoong nhớ lại chuyện 1 tuần qua. Nhưng..." – Nói đến đây, Yunho chợt ngừng như đang suy nghĩ thêm điều gì đó.
"Nhưng sao, thiếu gia?"
"Ah!" – Park quản gia reo lên. Dường như ông đã hiểu Yunho muốn nói gì. –"Nhưng để dựng lại chuyện của 7 ngày đó, chúng ta không phải rất dễ dàng làm được hay sao?"
Bear Jung vỗ hai tay vào nhau đánh bốp rồi lập tức ra lệnh:
"Yoochun, ông chịu trách nhiệm liên lạc với chủ cửa hàng thức ăn nhanh S.M, cha con Katsuya, hiệu trưởng trường đại học của Jaejoong, báo cho Kat và Susu nữa."
"Cháu sẽ nói chuyện với ba người bạn của đại tỷ." – Kumiko xí việc.
"Còn ta sẽ đến gặp Se7en." – Bear Jung kết luận. – "Vậy là ổn rồi. Ngay ngày mai, sẽ tiến hành kế hoạch."
"Còn con?" – Yunho nhe răng cười.
"Nếu được..." – Bear Jung vỗ nhẹ lên vai nó. –"Hãy đến gặp người ấy đi."
***************************
Jihoon đang trong một phòng bệnh cách đó hai dãy hành lang. Tối qua, khi hắn chưa kịp siết cò thì Bear Jung đã ra tay trước. Phát đạn của ông ghim chính xác vào khẩu súng của Jihoon làm nó bắn ra khỏi tay hắn và chỉ để lại một phát đạn chệch vào bả vai.
Khi Yunho đẩy cửa bước vào thì Jihoon đang đứng hướng mặt ra cửa sổ. Rồi không cần quay lại, hắn nói:
"Đợi khi nào cậu khỏe hơn, muốn đánh, muốn giết tôi, tùy cậu."
"Anh đã hỏi appa về việc đó chưa?" – Giọng Yunho lạnh tanh.
"Đã hỏi." – Jihoon lặng lẽ đáp. Đại ca bảo... tình cảm của Jaesuk, đại ca có nhận ra... Và..."
"Không cần nói nữa. Tôi tin ba mình." – Yunho nói rồi dợm bước ra khỏi phòng bệnh. –"Còn về chuyện đánh hay giết, anh hãy quên đi. Tôi chẳng mất thứ gì cả. Cũng chẳng phải là Jung Jihoon nên sẽ không điên loạn trả thù đâu."
Tiếng sập cửa khô khốc vừa vang lên, Jihoon lập tức quay lại. Căn phòng của hắn bấy giờ nhuộm đỏ màu chiều.
Khi tấn công vào gian nhà kho, Bear Jung đã cứu hắn bằng cách siết cò. Jihoon bấy giờ cảm thấy rất rối loạn. Thật ra, đã rối loạn ngay từ khi Jaejoong lạnh lùng nói với hắn:
"Anh đã trực tiếp hỏi chú Bear chưa?"
Đúng vậy, hắn đã trực tiếp hỏi ông 1 lần nào hay chưa? Bear Jung ngày xưa yêu thương Jihoon và Jaesuk ra sao, hắn biết rõ hơn ai hết. Ông đặc biệt quý trọng Jaesuk hơn trong hai anh em vì người ấy rất đỗi trung thành. Sao hắn không nhớ ra? Ông nhận thấy tình cảm của Jaesuk và lập tức giới thiệu Yunmi và Yunho – vốn lẽ ra phải giấu thật kỹ để giữ an toàn cho họ. Sao hắn không nghĩ đến? Ông đã tha thứ cho Jaesuk khi anh ta phản bội và ngay cả khi phạm vào tội lỗi tày đình: giết chết người phụ nữ ông yêu nhất.
"Có thể cậu không tin lời tôi, Jihoon. Nhưng ngày xưa, khi cậu đứng ở ngoài và không dám bước vào chứng kiến cuộc đối đầu giữa Bear Jung và anh trai cậu thì tôi đang có mặt ở đó. Jaesuk đã tự vẫn bằng một viên độc tác dụng chậm. 6 phát đạn khi ấy là những gì cậu ta yêu cầu. Tôi chỉ nói đến thế thôi."
"Hyung... rốt cuộc em đã làm gì vậy?"
|
Cuộc đời cậu sinh viên năm nhất Kim Jaejoong là một chuỗi dài bất hạnh.
Nhưng dĩ nhiên… đừng vội hiểu cụm từ "bất hạnh" theo khuynh hướng quá bi đát. Cậu không bệnh nan y, cha mẹ còn đầy đủ và cũng chưa có nổi một mối tình cỏn con nào để đẫm – nước – mắt – chia – tay. Ấy là chưa kể Kim Jaejoong còn có 3 tên bạn điên loạn thích bắt nạt nhưng cũng luôn sẵn sàng ra tay giúp đỡ.
Thôi được rồi, thật ra nói như thế này mới đúng:
Cuộc đời cậu sinh viên năm nhất Kim Jaejoong là một chuỗi dài xui xẻo.
Cậu chưa có tiền đóng học phí, mới bị đuổi khỏi nhà trọ và đang trên đường đến chỗ làm thêm trong tình trạng đói meo. Siwon nói là khó khăn lắm anh mới xin cho Jaejoong vào làm trở lại được. Cậu cũng mang máng nhớ hình như trước đó cứ hết bọn này bặm trợn này đến bọn bặm trợn khác vào quán, cố tình phá bĩnh cậu cho bằng được. Thật xui xẻo. Cậu đã làm gì đến nông nỗi gây thù chuốc oán với giới giang hồ chứ?
Đã vậy hôm nay, trên đường đi đến chỗ làm, khi bước qua một đám thanh niên mặt mũi dữ tợn chừng mươi, 15 tên, Jaejoong loạng choạng quá, đã va vào một trong số chúng. Bình thường thì đã nện nhưng có vẻ chúng đang gấp nên tên "đại ca" phẩy tay ra lệnh: "Tha!"
Khoan!
Khoan đã!
Đến đây thì Jaejoong cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Hệt như cậu đã từng trải qua chuyện này rồi. Cảm giác hồi hộp này rất quen thuộc. Tuy Jaejoong không biết chính xác là gì nhưng có thể khẳng định: cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc với nó.
Cách căn tiệm chừng vài bước chân là một con hẻm nhỏ. Đúng vậy, hẻm nhỏ. Jaejoong chợt bước chậm lại. Có điều gì đó thôi thúc cậu nhìn vào con hẻm trước khi bước qua.
Đúng rồi!! Ngay ở đây, mình sẽ thấy...
Đập vào mắt cậu lúc này là một thiếu niên chừng 15, 16 tuổi, đang đứng ép người vào tường, gương mặt đẫm mồ hôi lại tái nhợt nhưng kỳ lạ là chẳng có vẻ gì đang hoảng hốt. Thậm chí dường như nó còn thích thú nhếch cười.
Kỳ quá!!
Jaejoong gào lên trong ý nghĩ.
Không phải như thế này! Không phải như vậy. Có gì đó sai rồi. Sao lại là thiếu niên??? Mình nhớ là...
Rồi không để Jaejoong kịp suy nghĩ thêm, cậu thiếu niên tay lên miệng suỵt khẽ và kéo tuột cậu vào trong.
"Này này…" – Jaejoong cực kỳ hoảng hốt nhưng vẫn nhớ hạ giọng thật nhỏ vì nó đã ra dấu như thế. –"Ai vậy? Đang làm gì? Sao lại..."
"Anh này…" – Cậu thiếu niên chụp lấy hai vai Jaejoong rồi nhìn cậu từ đầu đến chân như để ước lượng. Lát sau nó cười gằn: -"Cởi quần áo ra!"
"Hả?"
"Tôi nói anh cởi quần áo ra, nhanh lên!"
…
…
…
"Cởi quần áo ra!"
"Cởi quần áo ra!"
"Cởi quần áo ra!"
Có phải cậu ta vừa nói vậy không nhỉ?
Jaejoong sắp phát điên vì hồi hộp. Tim cậu đập bum ba la bum trong lồng ngực. Người lạnh loát từ đầu đến chân.
Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra với mình thế này?
Nhưng khoan, khoan đã! Bình tĩnh lại nào. Nấp trong một con hẻm vắng và bắt mình cởi đồ!! Có thể là…
~ ~
~ ~ ~
~ ~ ~ ~ ~
"Có phải…" – Jaejoong ngập ngừng. –"Cậu đang chạy trốn ai đó và tính kế đổi quần áo với tôi để tẩu thoát hay không?"
"Ai nói với anh thế?" – Cậu thiếu niên cười gian xảo. –"Nhưng thôi vậy cũng được, cởi quần áo ra đi."
Jaejoong lục tìm trong ba lô, định lấy bộ đồng phục S.M đưa cho nó nhưng quái lạ.
Sao tìm mãi vẫn không thấy? Nhớ lúc sáng Siwon bảo đã nhét vào ba lô hộ rồi mà.
"Còn tìm gì nữa." – Tay thiếu niên hối thúc. –"Cởi đại quần áo ra đi. Đàn ông với nhau cả, việc gì phải sợ."
Không! Không! Không!
Jaejoong đưa mắt nhìn nó. Nó nhìn lại cậu.
Rõ ràng là có gì sai ở đây rồi!! - Jaejoong chỉ muốn phát khóc.
Có ai không? Cứu tôi với!!!!!
"Đừng kêu cứu." – Như đọc được ý nghĩ của Jaejoong, tay thiếu niên khinh khỉnh nói. –"Kẻ thù của tôi đến giết cả hai chúng ta bây giờ. Đổi quần áo nhanh lên."
...
Thế là Jaejoong biết rồi. Cậu sắp sửa rơi vào một tổ rắc rối lớn đây. Giá mà nhân vật chính tội nghiệp của chúng ta biết. Cậu không phải sắp, mà đã thật sự rơi vào nó từ lâu.
Chẳng ai muốn cứu cậu ta đâu nhỉ, phải không?
*Khà khà khà*
--------------THE END
|
Extra CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG
Ghi được từ sổ theo dõi của Ủy ban
DBC
Phần I:
Thuật ngữ chuyên môn:
-Ủy ban DBC: Ủy ban Danh dự trực tiếp chỉ huy Binh đoàn Chống quên Lãng.
-BC: Binh đoàn Chống quên lãng.
Phần II:
Nhiệm vụ - đối tượng – mục tiêu:
-Tên chiến dịch: 7 ngày dựng lại ký ức.
-Nhiệm vụ: như trên
-Đối tượng: Gia sư lằng nhằng - Kim Jaejoong
-Mục tiêu: nhớ hoàn toàn – nhớ sạch sẽ - nhớ không quên 1 chi tiết cỏn con.
-Cách thức: không từ thủ đoạn.
Phần III:
Nhật ký theo dõi
7 ngày trước Giáng sinh – buổi đầu tiên mở chiến dịch
Trưa nay, thiếu gia đóng vai lão gia, dựng lại đoạn ký ức gặp - gỡ - lần - đầu cho đại tỷ. Đại tỷ tỏ ra vô cùng hoang mang, nghi ngờ. Một dấu hiệu rất tốt. --> Chứng tỏ vẫn còn ấn tượng với những chuyện đã xảy ra. Điệu bộ đại tỷ khi bị thiếu gia lôi tuột vào hẻm mới đáng yêu làm sao!
[Ủa? Vậy hóa ra việc thiếu gia cố ý thay đổi "một chút" đoạn ký ức này là có ý đồ của cậu. Thế mà mình và Kat lại nghi ngờ mục đích trong sáng(?) đó. Thiếu gia, Kumiko có lỗi với cậu.]
...
Tạm thời bước đầu thành công mỹ mãn. Thiếu gia đã đưa được đại tỷ về nhà làm gia sư. Mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng khi Lee So Man – ông chủ tiệm thức ăn nhanh - một lần nữa đồng ý đóng vai ác: quát nạt, đuổi việc đại tỷ. Đến giờ mình cũng mới biết: hóa ra chuyện ông ta đuổi việc đại tỷ cách đây 1 tuần là ý của lão gia.
[Thiếu gia, lão gia, hai người quả thật ghê gớm mà.]
Chỉ tiếc là màn trong hẻm chẳng thấy gì nên không thể tường thuật được. Đại ca dặn bọn Shindong chặn đầu hẻm rồi. Uổng công Kat đưa cho mình máy quay đời tân tiến nhất. Rốt cuộc chỉ quay được mỗi gương mặt đỏ tưng bừng của đại tỷ khi bước khỏi hẻm trên bộ quần áo của thiếu gia. Còn thiếu gia – từ từ bước ra sau – bỗng nhìn về hướng mình đang nấp và nở một nụ cười đầy ngụ ý.
[Kat, hình như cậu ấy biết cả rồi.]
Báo cáo hết.
Tái bút:
À, lúc nãy trên đường đến chỗ theo dõi, thấy các gian hàng đã trang hoàng rực rỡ. Giáng Sinh sắp đến rồi. Vì mùa Noel năm nay có đại tỷ, hẳn thiếu gia sẽ ở nhà cùng mọi người đón Giáng Sinh. Vui ~ ~
Mà sao vẫn chưa có tuyết nhỉ?
Ghi bởi Kumiko – thư ký Ủy ban DBC
Vẫn là 7 ngày trước Giáng sinh – buổi đầu tiên mở chiến dịch
Kumiko phải mua đồ chuẩn bị Giáng Sinh cùng Kat nên cả hai bắt ta ghi. Ghi gì bây giờ nhỉ?
Đại khái là... Yunho đưa Jaejoongie về nhà. Để lặp lại mọi chuyện, nó lột chiếc mặt nạ học - sinh – ngoan – hiền – cần – giúp – đỡ, biến thành thằng bé ngang bướng và ra sức bắt nạt Jaejoongie. Giờ ta mới biết hóa ra ngày xưa Jaejoongie khổ như vậy. Cha chả, Jung Yunho. Ta phải phạt con.
Mà hình như Jaejoongie có chút nhớ nhớ rồi thì phải? Mỗi khi bị Yunho quát nạt, nó phản ứng không giống người mới quen. Thế là Yunho được nước la hét nhiều hơn, nói là để lấy lại ký ức càng nhanh càng tốt. Ta mặc kệ vậy. Nhìn Jaejoongie hoang mang ngơ ngác thật buồn cười. Khà khà.
Theo đúng kịch bản thì buổi khuya đó Yunho ngủ quên trên bàn học, Jaejoongie đến lau mặt rồi sẽ có đổ máu. Nhưng cả ta, cả Yunho đều không đồng ý cho chuyện này xảy ra. Vô tình thì không sao. Kẻ nào cố ý làm tổn thương đại tỷ nhà họ Jung là không thể tha thứ.
Nhưng Yoochun bảo đoạn ký ức này vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể bỏ qua. Ta và Yunho cũng đồng ý với điều đó. Thế nên, thay vì Jaejoongie tiến đến lau mặt thì trước khi nó kịp làm vậy, Yoochun đã xông đến trước và... đổ máu. Quả là anh em tốt của ta.
|
Chuyện Yoochun bị Yunho chém cho 1 nhát nhẹ hều làm Jaejoongie hốt hoảng đến phát khóc. Nó tiến đến, ôm siết lấy Yunho, dịu dàng bảo: "Mọi chuyện ổn cả." Để rồi sau đó cau trán nhíu mày, tự hỏi không biết vì sao mình lại làm như vậy. Lúc đó, ta cũng muốn chạy vào ôm cả hai đứa nhưng bị Yoochun kéo đi. Vừa tự băng vết cắt cỏn con, Yoochun bảo: Jaejoongie đang quay trở lại.
Đúng lúc định buông bút, không biết ghi thêm điều gì thì Kat và Kumiko trở về. Vừa hay!
Họ đem đến cho Nhà nhỏ một cây thông Giáng Sinh cao bằng... ta cùng một đống hạt châu trắng, đỏ lấp lánh. Su Su thích lắm, nó định lấy quả châu to nhất để đá banh thì bị Kat trừng mắt. Ngoài trời rất lạnh, Kat bảo theo dự báo thời tiết thì mấy hôm nữa sẽ có tuyết. Jaejoongie vẫn đang học cùng Yunho trên lầu. Kumiko đã chạy lên đó để quay lén màn hôn lên tóc.
Có lẽ năm nay Giáng Sinh sẽ tổ chức ở đây.
Báo cáo hết.
Ghi bởi Bear – nhà tài trợ chính cho chiến dịch
6 ngày trước Giáng Sinh – ngày thứ hai mở chiến dịch
Theo kế hoạch thì sáng nay là sáng Ghen tuông.
Bear lợi dụng tình hình ôm Jaejoong và hôn lên trán thằng bé còn kinh hơn cả tuần trước lão đã làm. Nhờ thế, Yunho không cần phải đóng kịch. Nó nổi giận thật sự, hầm hầm lôi Jaejoong ra motor, rú động cơ ầm ĩ rồi phóng đi mất. Kumiko phóng theo để quay phim còn Bear thì cười khà khà.
Theo những gì Kumiko quay về báo cáo thì Yunho làm sai bét so với kịch bản. Thay vì thả Jaejoong đi bộ một đoạn sau khi dừng lại cãi cọ đôi chút thì nó lập tức thừa nhận đang ghen với lão Bear và bảo không muốn Jaejoong để Bear làm vậy một lần nào nữa. Jaejoong phản ứng cũng thật ngộ. Lẽ ra phải hoang mang ngơ ngác thì lại phá ra cười, làm Yunho quê quá thả nó giữa đường cao tốc. May mà có Kumiko ở đó chở Jaejoong đến trường.
Lên xe Kumiko, Jaejoong thở dài rồi bảo không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Nguyên văn như sau:
"Từ hôm qua đến giờ tôi phản ứng như một kẻ điên."
Jaejoong không điên. Chỉ là đang lẫn lộn giữa quên và nhớ. Cậu đã quên những việc đã xảy ra nhưng vẫn nhớ những cảm xúc phải thể hiện. Đúng rồi, một Jaejoong – không – quên sẽ hành động như thế. Sẽ ôm Yunho, dịu dàng bảo: "Mọi chuyện ổn rồi" và sẽ phá lên cười khi thấy Yunho ghen.
Ở trường đã có nhóm Siwon tác động, có lẽ vừa kịp vui vẻ đón Giáng Sinh.
Sắp ngừng bút, chuẩn bị đi mua quà Giáng Sinh cho mọi người. Năm nay mua thêm một món cho Jaejoong. Mà ta muốn mua cho cậu ấy một món thật đặc biệt nên có lẽ sẽ giảm bớt chất lượng quà của ai đó. Bear vậy. Cứ thế đi.
Báo cáo hết.
Ghi bởi Park quản gia - tổng chỉ huy BC
.
Phần này là viết thêm:
Chuyện lạ đã xảy ra. Khi đến cửa hàng quà, ta nhìn thấy Yunho. Nó đi cùng Shindong và Kumiko, được một lúc thì tách ra khỏi họ. Hỏi ra mới biết, Kumiko và Shindong được Yunho dẫn đi lựa quà Giáng Sinh. Nó bảo cả hai thích gì thì cứ lựa, xem như nó tặng. Thế thì... ta hiểu Yunho tách ra để làm gì rồi.
Đợi nhóm của Yunho đi khuất, ta đến hỏi cô bé bán hàng và biết được thứ nó vừa tự mua.
Đôi khuyên thánh giá bằng bạc lồng vào nhau và một chiếc khăn quàng cổ loại siêu mềm. Có lẽ Yunho đã để ý thói quen lấy chăn quấn quanh cổ mỗi khi ngủ của Jaejoong.
Vậy thì quà cho Yunho sẽ là đôi khuyên thánh giá cùng cặp. Và cho Jaejoong là chiếc hộp bạc để cậu ta có thể cất những món quà sau này của Yunho.
Bear không có quà thật rồi.
Chà, sao trời vẫn chưa đổ tuyết nhỉ?
5 ngày trước Giáng sinh – ngày thứ ba mở chiến dịch
Jaejoong hyung gặp tai nạn và Yunho muốn mình góp phần giúp anh ấy phục hồi trí nhớ. Mình – không – thích – chút - nào. Nếu Jaejoong hyung quên luôn, biết đâu sẽ rủ được anh ấy qua dạy mình? Thích quá!
Ừ, thì đúng là mình không cần ai dạy kèm nhưng Jaejoong hyung biết nấu ăn lại rất dịu dàng. Chẳng bù với nuna đang kèm vẽ cho mình mấy ngày nay. Chẳng những không mua đồ ăn mà còn cứ thơm má hoài. Bực cả mình.
Rồi, rồi tớ viết vào chủ đề chính đây, đừng xé trang trước đấy nhé. Tuyệt đối cấm.
Mọi việc lặp lại y như cũ. Ngay tối hôm đầu tiên, Jaejoong hyung hỏi số điện thoại của chú Park và gọi cho mình. Chẳng có gì lạ ngoài chuyện Jaejoong hyung cứ bảo sự lễ phép của mình làm anh cảm thấy rất quen. Thôi thua rồi, càng nói anh càng thắc mắc về chuyện đó. Hy vọng Jaejoong hyung quên sạch đã chính thức bay mất.
Mà Jaejoong hyung bị quên thật à? Giọng điệu lo lắng anh gọi cho mình, hỏi về chuyện học hành của Yunho vẫn y như cũ đấy chứ. Thậm chí còn tự nhiên và thoải mái hơn xưa. Khi mình kể đến đoạn Yunho xin thầy cho làm kiểm tra lại, Jaejoong hyung phản ứng không giống cách đây 1 tuần. Thứ tư tuần trước anh hồ hởi còn bây giờ hình như là xúc động?
Jaejoong hyung lại hứa sẽ mua bánh giáng sinh cho mình. Lời to.
Định viết thêm chút nữa mà nuna dạy kèm đến rồi. Chán quá, đi học vẽ đây.
Báo cáo hết.
|
Ghi bởi Changmin – lính quèn của BC
Ghi thêm tẹo, tẹo thôi:
Mà sao mình lại là "lính quèn" nhỉ??? Cái bảng phân chia nhiệm vụ này ai làm đây? Nhưng thôi kệ, dù gì cũng đang vui. Doldol nuna lần đầu tiên mua bánh cho mình nè.
4 ngày trước Giáng sinh – ngày thứ tư mở chiến dịch
Ghi bằng tiếng Nhật – chắc chẳng ai hiểu gì. Hê hê hê.
Ta hận các người, BEAR JUNG, JUNG YUNHO, KIM JAEJOONG!! Ta hận các người!!!
Hận hận hận.
Chả lẽ việc phải đeo răng giả, tóc giả từ năm 20 tuổi còn chưa đủ gọi là trừng phạt hay sao mà còn ép uổng ta tham gia vào cái "chiến dịch" chết tiệt này nữa??? Đã vậy còn bắt ghi báo cáo???
Nó lại đấm ta. Jung Yunho, cái thằng oắt con láo lếu. Đại tỷ của nó thì vừa nhìn thấy ta đã đanh mặt lại. Sao kỳ vậy? Nghe bảo bị mất trí nhớ rồi mà?
Đúng là bị mất trí nhớ thật. Nói chuyện với ta vẫn bình thường. Chỉ thỉnh thoảng vẫn nhìn khinh ghét thôi. Chắc vẫn còn mang máng, ngờ ngợ điều gì đó. Mà càng nhìn càng thấy Jaejoong đẹp. Ghen tỵ với thằng nhóc Yunho. Ta mà có đại tỷ như thế thì…
Khoan. Ta đổi ý rồi. Kim Jaejoong cũng cùng một giuộc với Jung Yunho. Toàn là thứ oắt con láo lếu. Nhớ cách đây 1 tuần rất dễ thương, ngây thơ, sao bây giờ lại ra thế này?
Kịch bản:
Ta: "Em trai này thật xinh đẹp đấy! Bao nhiêu một đêm?"
KJJ: *không phản ứng, kéo tay Yunho đi khỏi tiệm ăn*
Thực tế:
Ta: "Em trai này thật xinh đẹp đấy! Bao nhiêu một đêm?"
KJJ: *đanh mặt, trừng mắt, nói bằng thứ tiếng Nhật lạnh tanh*
"Quên đi! Tôi mà dịch ra câu đó thì cả răng giả anh cũng chẳng còn đâu."
AAAAAAAAA!!
Chả báo cáo báo cọp gì sất. Cầu cho Kim Jaejoong chẳng bao giờ nhớ lại cái gì!!! Hận cả nhà họ Jung.
Ta – Ngài Takashi Katsuya
Ghi chú của chủ tịch Ủy ban: Tôi biết tiếng Nhật đấy, cảm tử quân Takashi Katsuya.
3 ngày trước Giáng sinh – ngày thứ năm mở chiến dịch
Không hiểu sao mọi người ở trên ghi báo cáo giống viết nhật ký quá?
Trời rét dần.
Dường như mọi thứ đang quay lại thời điểm một tuần trước. Vẫn là Yunho, chiếc Mercedes đen, cô gái lái xe và cái bảng "Yah, Jaejoong! Xuống ngay!" nổi bần bật đó. Lần này Heechul công khai gán ghép Jaejoong và Yunho. Cậu ta vẫn ngượng ngập y như tuần trước, chỉ là… khác với giờ nghỉ trưa cách đây 7 ngày, Jaejoong không phủ định nữa.
"Mình phải xuống ngay đây kẻo Yunho đợi."
"Khoan đã, Jaejoong ah! Hơn thua nhau 3 tuổi thì đã sao? Bây giờ nghe có vẻ lớn lao: cậu 18, thằng bé mới 15 nhưng sau đó vài năm, sẽ là cùng nhau hai mươi mấy."
"Ừ. Chuyện nhỏ mà Jaejoong. Như Heechul cũng hơn Hankyung hai tuổi đó thôi."
"Mình biết chứ." – Jaejoong đã toét cười.
Dĩ nhiên, nhóm chúng tôi vẫn tuân theo nguyên tắc: chỉ gợi nhớ bằng sự việc chứ không kể chuyện trực tiếp.
Quả thật cách này rõ hay. Jaejoong thỉnh thoảng chống tay lên cằm và bảo: dường như cậu đã gặp những chuyện này ở đâu đó rồi. Về gia đình họ Jung và tay học trò bướng bỉnh, cứ như một giấc mơ.
[Nếu như đó quả thật là một giấc mơ thì sao? Cậu không muốn tỉnh dậy đâu, đúng không Jaejoong.]
Giáng sinh sắp đến, trời rét đậm. Thế mà Jaejoong vẫn khỏe mạnh, vui vẻ. Tôi không có ý trù bạn mình ốm nhưng nếu Jaejoong không bệnh đúng như kịch bản thì liệu có ổn không đây? Chẳng biết nữa.
Nhắc lại, trời rất rét. Sắp đổ tuyết thì phải? Cứ rét thế này thì có ôm mọi người cũng chẳng ai trách. Sáng nay vừa thuận lợi ôm Sungmin, Donghae. Từ giờ khó mà ôm Jaejoong rồi, tiếc thật. Bình thường cậu ấy là người hiền nhất. Nhưng Jung Yunho...
Heechul và Hankyung lo nên vẫn thường giữ tôi lại. Bạn tốt, chỉ trừ việc họ thích hôn nhau trước mặt tôi.
Báo cáo hết.
Ghi bởi Siwon – thành viên cấp cao của BC
|