[Cổ Trang, Shonen-ai] Huyền Cầm
|
|
Chương 11:
Căn phòng bao trùm bởi một sự im lặng đến kỳ lạ. Kỳ An nhìn trân trân vào thánh chỉ để trên bàn, như vẫn còn chưa tin lắm về những gì vừa được tên thái giám tuyên đọc. Rõ ràng Hoàng thượng biết người anh yêu là Bích Ngọc, vậy tại sao lại có tờ thánh chỉ này?
“Trước giờ cha có nghe nói đến An Bình quận chúa chưa?”
“Chưa”
“Sao tự dưng Hoàng thượng lại ban hôn chứ?”
Vương đường chủ không đáp, nét mặt suy tư, ông nhớ là đã nghe nói đến cái tên “An Bình quận chúa” này ở đâu rồi, nhưng không nghĩ ra được
“An Bình quận chúa…An Bình… Đúng rồi!” – ông đột ngột đứng dậy – “Sao lại quên mất chứ! Kỳ An, con cứ ở nhà, cha đi đây một chút!”
Nói rồi Vương đường chủ bước nhanh ra cổng, phi ngựa biến mất. Còn một mình trong phòng, Kỳ An bồn chồn, hết đi tới đi lui lại nhìn thánh chỉ. Sau một ngồi không chịu đựng nổi, anh đến chuồng ngựa dắt con tuấn mã của mình ra…
. . .
“Triết Hàn, nếu đứa bé trong bụng là con trai, muội sẽ xin mẫu hậu lấy chữ Hải, vì Phong rất thích biển. Còn nếu là con gái, muội sẽ lấy chữ Bình, có lần Bách Kỳ nói thích chữ ấy. Huynh thấy vậy có được không?”
. . .
“Trẫm biết thế nào huynh cũng đến.” – An Thiên vẫn chăm chú vào những đóa hoa đang khoe sắc trong vườn - “ Ngồi đi.”
Kỳ An lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Được một lúc sau, An Thiên phẩy tay ra lệnh các tì nữ và thái giám lui ra, quay lại nhìn thẳng vào Kỳ An, giọng cương quyết
“Nếu huynh đến để từ chối thì trẫm cũng nói luôn, thánh chỉ ban ra không thể thu hồi.”
“Tại sao người lại làm thế? Người cũng biết rõ trong lòng thần chỉ có mỗi Bích Ngọc.”
“Nhưng Bích Ngọc đã bỏ đi gần một tháng rồi.”
“Dù thế thần vẫn chỉ yêu muội ấy.”
“Sao huynh không đến gặp quận chúa thử một lần? Muội ấy rất biết lễ nghi, tam thê tứ thiếp là lẽ thường tình, muội ấy không chấp đâu. Khi nào Bích Ngọc về thì tổ chức hôn lễ lần nữa.”
“Với thần, chỉ có duy nhất Bích Ngọc là thê tử”
“Chuyện này cũng là ý của mẫu hậu, trẫm không còn cách nào khác. Thôi trẫm còn việc phải giải quyết, huynh cứ đi dạo quanh đây nếu muốn”
“Thái hậu có trong cung chứ ạ?”
“Sáng nay người đã đến Đại quốc tự rổi, chắc khoảng ba hôm nữa mới về tới.”
“Vậy thần xin cáo lui.”
An Thiên gật đầu, nhìn theo dáng Kỳ An, nở một nụ cười nhẹ
“Vấn đề chỉ còn là duyên nợ thôi.”
|
Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết.
Được biết tiểu thư của Hồ Thanh Du thượng thư Hồ Hiểu Bạch công dung ngôn hạnh, dung mạo hơn người, cùng Nhị hoàng tử trời sinh một cặp.
Nay trẫm ban phúc lành, cho uyên ương được thành đôi.
Ba tháng sau hôn lễ sẽ được cử hành.
Ta đã thấy sự vỡ tan trong mắt em. Đừng cười nữa em ạ, đôi mắt em đã phản bội em rồi. Em giấu được Hiểu Bạch, em giấu được song thân, nhưng em không giấu được ta đâu…
Em sẽ không biết, mãi mãi không bao giờ biết được, rằng từ lâu ta đã không còn là người ngoài cuộc, dõi theo câu chuyện của các em. Ta đã bị cuốn vào vòng xoay tự rất lâu rồi, một cách âm thầm lặng lẽ…
Em à, ta cũng biết yêu…
“Cha!”
“Ơ…hm? Con vừa đi đâu về thế?”
“Con vào cung. Cha không khỏe à? Nãy giờ con gọi nhiều lần rồi mà…”
“Không. Chỉ là nhớ lại một vài chuyện quá khứ thôi.” – chợt nhớ ra một chuyện, ông mỉm cười – “Hoàng thượng không cho con từ hôn đâu, Thái hậu cũng đã đến Đại quốc tự rồi, đúng chứ?”
“Vâng.”
“Cái này gửi cho con.” - Vương đường chủ đưa ra một tấm thiệp màu vàng, có dấu hiệu hoàng gia.
“Của ai vậy ạ?” – Kỳ An đón lấy, vẻ hoài nghi.
“An Bình quận chúa.”
“Sao quận chúa lại gửi thiệp cho con?”
“Con cứ xem rồi biết, sao lại hỏi cha?”
Thận trọng mở tấm thiệp ra, Kỳ An hơi nhíu mày tỏ vẻ đăm chiêu.
“Cha, con đến Nhị Vương Phủ một chốc.” – anh đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Kỳ An đi rồi, Vương đường chủ trở về phòng, mở tủ lấy ra một cây huyền cầm. Cây huyền cầm này trông rất giống cây của Bạch Phong, nhưng màu gỗ sậm hơn. Ông ngồi xuống, do dự một chốc rồi bắt đầu khảy một khúc nhạc.
Bách Kỳ à, chuyện của bốn chúng ta đã là quá khứ, cớ sao ông vẫn chưa chịu hiểu? Điều bây giờ ông cần làm là lo cho đứa con ruột của ông kìa. Tôi xem nó là con, chăm sóc nó như con mình, nhưng tôi không thể trở thành cha của nó! Chuyện quá khứ hãy cứ để nó trôi đi…
Và vĩnh viễn, ông cũng sẽ không biết được, tôi đã bước chân vào vòng xoay ấy tự lâu rồi, một cách âm thầm lặng lẽ…và tự nguyện…
Cả ông, Phong và Hiểu Bạch, không ai biết được…
=======================
Kỳ An xuống ngựa, đã thấy ở cổng Nhị Vương Phủ một tên lính đứng chờ. Gã bảo tên nô tài đem ngựa vào chuồng, rồi cung kính dẫn đường cho anh.
Nhị vương gia là nhân vật bí ẩn nhất trong hoàng tộc. Từ lúc còn là hoàng tử ông đã thường chu du đây đó, ích khi có mặt ở kinh thành, lại không can dự vào việc triều chính nên ngoài trừ những thành viên hoàng tộc, rất ít người biết được mặt ông. Kỳ An may mắn nằm trong số ít đó. Có thể tự hào mà nói rằng chưa thành viên hoàng tộc nào còn sống mà anh chưa diện kiến, nhưng An Bình quận chúa này thì chưa từng nghe qua. Và điều lạ nhất, nàng ấy lại là nữ tử của Nhị vương gia. Trước lúc đến đây, anh đã phải nhìn đi nhìn lại tấm thiệp không dưới mười lần để đảm bảo mình không nhầm.
Gửi Vương đại công tử
Nếu không phiền, mời công tử đến Nhị Vương Phủ một chuyến Hoàng thượng vừa tặng ta một ít trà long tĩnh hảo hạn Ta tin là công tử cũng có nhã hứng thưởng thức.
An Bình quận chúa.
|
Tên lính dẫn anh đến hoa viên. Tiểu đình giữa hoa viên có một bức màn lụa che ngang, phía sau bức màn, quận chúa đang chăm chú vào những đóa sen hồng xinh đẹp giữ hồ. Tên lính cuối đầu lui ra. Hít một hơi dài để có thêm quyết tâm, anh bước đến gần hơn, hai tay chấp phía trước, cúi đầu
“Thần, Vương Kỳ An xin tạ tội cùng quận chúa. Thần đến đây không phải vì thiệp mời, mà khẩn khoảng xin công chúa chấp nhận từ hôn.”
An Bình quận chúa không nói gì, Kỳ An lén nhìn lên thì thấy nàng đang thì thầm gì đó cùng cô thị nữ. Một lúc sau, người thị nữ bước ra, mời Kỳ An vào trong tiểu đình, rồi lui ra ngoài.
Không còn cách nào khác, Kỳ An thở dài, đến vén bức màn, bước vào trong tiểu đình. Vừa lúc ấy thì quận chúa thôi không bận tâm đến hồ sen nữa mà quay người lại, nhìn thẳng vào anh.
“Sao? Vương đại công tử vẫn còn ý muốn từ hôn?”
Kỳ An nhìn quận chúa như thể không tin vào mắt mình, lắp bắp
“B…?”
Quận chúa nở một nụ cười, đẹp như đóa sen giữa hồ.
=======================
“Đại ca, ca vừa đến Nhị Vương Phụ phải không? Cô quận chúa đó chịu từ hôn không?”
“Sao đệ biết vụ hôn sự này?”
“Cha vừa nói với đệ xong. Thật chẳng biết gã hoàng đế đó nghĩ gì mà lại bày ra vụ này!”
“Ta đồng ý hôn sự.”
“Ca mất trí rồi à?!” – Kỳ Vũ hét lên, cứ tưởng mình nghe nhầm – “Vậy còn Bích Ngọc thì sao hả?”
“Thì chừng nào Bích Ngọc về, tổ chức hôn sự lần nữa, An Bình quận chúa không câu nệ việc này.”
“Ca nói vậy mà nghe được à? Trước đây ca hứa với Bạch Phong là chăm sóc Bích , vậy mà giờ lại…”’
“Thì ta vẫn giữ lời hứa đấy thôi, có điều sẵn chăm sóc luôn quận chúa nữa.”
“Ca…” – Kỳ Vũ có vẻ không giữ nổi bình tĩnh nữa, nhìn hắn như thể sắp giết Kỳ An chứ chẳng chơi. Vương đường chủ nãy giờ im lặng phải lên tiếng can ngăn.
“Thôi con đừng chọc nó nữa. Cô An Bình quận chúa đó chính là Bích Ngọc.”
“Cha nói sao?”
Kỳ Vũ quay phắt lại nhìn ông, ông khẽ mỉm cười gật đầu. Quay sang Kỳ An thì anh cũng làm một động tác tương tự thế. Vài phút im lặng trôi qua, Kỳ Vũ đột ngột chạy như bay ra cửa, phóng lên ngựa.
Vương đường chủ và Kỳ An lặng lẽ nhìn nhau, không ai nói cũng hiểu hắn đang đến tìm Bích Ngọc, để hỏi về chuyện của một người. Kỳ An lắc đầu.
“Lúc sáng cha đột ngột bỏ đi là đến Nhị Vương Phủ phải không? Sao cha biết An Bình quận chúa là Bích Ngọc?”
“Con còn nhớ vụ án Tam vương gia hãm hại cả gia đình quan Lễ bộ thượng thư ta đã kể chứ? Đứa con gái còn sống là Bích Ngọc. Hoàng thượng muốn chuộc lại sai lầm của Thái thượng hoàng thì việc phong Bích Ngọc làm quận chúa là hợp tình hợp lý. Còn việc Bích Ngọc ở Nhị Vương Phủ thì hiển nhiên thôi, vì hiện tại chỉ còn mỗi Nhị vương gia còn sống.”
“Vậy cha cũng biết việc của Bạch Phong?”
Vương đường chủ thở dài, nhìn về một khoảng xa xăm nào đấy.
“Tội cho Kỳ Vũ, giờ nó có lật tung cả kinh thành, thậm chí cả thiên hạ cũng không tim được Bạch Phong.”
“Phong đệ…đệ ấy sẽ không hối hận chứ? Những gì Bích Ngọc nói là thật?”
“Có hối hận thì ích gì? Mọi chuyện đã quá muộn rồi, giờ đây Bạch Phong đâu còn trên đời nữa,có muốn quyết định lại cũng đâu còn cơ hội.”
|
“Ngài là Vương nhị công tử?”
Hắn vừa xuống ngựa thì tên lính đứng chờ ở cổng bước đến cung kính hỏi. Hắn gật đầu.
“Mời ngài theo tôi, quận chúa đang chờ.”
Tên lính dẫn hắn đến chỗ mà lúc nãy đã dẫn Kỳ An đến, nhưng lần này tấm màn đã được đem cất đi. Tên lính và cô thị nữ cùng lui ra.
“Kỳ Vũ huynh, lâu không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?”
“Bích Ngọc, sao muội lại là quận chúa? Còn Bạch Phong đâu?”
“Muội chỉ mới là quận chúa gần đây thôi. Còn Phong ca thì…”
“Thì sao, cậu ấy đâu?”
“Sao khi đưa muội vào cung gặp thái hậu và muội được sắc phong quận chúa, thì Phong ca đã không còn trên đời này nữa.”
“Muội nói vậy là ý gì? Không còn trên đời là sao chứ?”
Bích Ngọc đưa tay ra hiệu, cô thị nữ lúc nãy mang ra một cây huyền cầm. Nhẹ nhàng đỡ lấy nó trao cho Kỳ Vũ, nàng nói như thì thầm
“Đây là thứ duy nhất thuộc về Bạch Phong còn tồn tại trên cõi đời này, huynh hãy mang về đi. Từ nay nó thuộc về huynh, đây là việc cuối cùng Phong ca giao phó cho muội.”
“Không thể nào! Phong không thể…”
“Mọi chuyện đều có thể. Với bệnh tình của Phong ca, đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi, huynh hiểu rõ mà.”
“Tử Y Lang đâu? Chẳng lẽ gã không làm được gì ư? Còn cái gã hoàng thượng kia nữa, bọn họ để Phong chết như vậy à?”
Bích Ngọc không nói, chỉ lặng lẽ cuối đầu.
“Muội đang đùa với ta phải không? Nói thật đi, Bạch Phong đâu rồi? Cậu ấy trốn ta phải không?” – hắn ghì chặt hai vai Bích Ngọc, lay mạnh – “ Ta đã làm gì khiến cậu ấy giận sao? Bảo cậu ấy nói ra đi, ta sẽ sửa mà.”
“…”
“Sao muội cứ im lặng thế hả? Ah, chắc là cái tên Tử Y Lang, hoặc gã hoàng thượng giấu cậu ấy rồi. Muội biết mà phải không?” – hắn hoảng loạn, nói gần như hét – “Chắc chắn muội phải biết! Nói đi! Đừng giấu ta nữa! Muội…”
“Thôi đi, huynh làm muội đau đấy!” – Bích Ngọc nói to, cố trấn tĩnh hắn
“Xin lỗi” – hắn buông tay – “Ta nhất thời mất kiềm chế. Muội có sao không?”
“Không sao đâu, chỉ hơi đau một chút, sẽ hết mau thôi.” – nàng xoa nhẹ chỗ bị hắn nắm chặt – “Nhưng cho dù huynh có làm gãy tay muội cũng không thay đổi được gì đâu.”
“Ta muốn gặp cậu ấy lần cuối.”
“Quá muộn rồi. Huynh ấy đã trở về đúng như cái tên của mình.”
Cơn gió trắng tự do.
. . .
Ta biết mình ích kỷ Nhưng ta chỉ cần người
Ta biết mình ích kỷ Nhưng ta phải xa người
|
An Lạc vốn là tiêu cục nổi tiếng từ hơn hai trăm năm trước, qua các đời họ Vương cai quản, đến nay vẫn giữ vững vị trí đệ nhất của mình. Thái hoàng thái hậu vốn là em ruột của Vương đường chủ thời đó, nên Vương thị cũng được xem là danh gia vọng tộc, có một quyền thế nhất định trong tay.Tuy không hề nhúng tay vào chính sự, nhưng Vương thị cũng có quan hệ khá là mật thiết với … ngân khố quốc gia. Những lúc đất nước lâm nguy, nguồn tài chính của Vương thị cũng đã giúp các Hoàng đế một phần không nhỏ. Có thể nói sự kết hợp uyên ương lần này chẳng những củng cố thêm mối thâm giao giữa Hoàng tộc và Vương thị, mà còn củng cố thêm quyền lực cho cả hai bên.
Nhưng những lý do đó cũng không đủ làm cho kinh đô nhộn nhịp đến thế vào những ngày này. Từ quán trà ra lề đường, từ quý tộc đến ăn mày đều bàn tán xôn xao về hôn lễ. Họ mừng cho Vương đường chủ, họ tiếc vì hụt chàng rễ quý, họ thắc mắc về diện mạo quận chúa… Tóm lại là đủ hết mọi lý do để rộn rịp. Kỳ An vốn cũng được lòng khá nhiều người.
Hôn lễ được cử hành ngay tại Chánh điện, Hoàng thượng làm chủ hôn, đích thân Hoàng thái hậu đến dự. Một hôn lễ hoành tráng quá đấy chứ! Theo lý thì cả hai họ đều phải vui mừng, mọi người đều tràn đầy phấn khởi. Nhưng thực tế, có một gã ngồi thừ ra một đống giữa nhà, lơ đãng nhìn mọi việc xung quanh. Người trên chẳng buồn nói đến, chỉ thở dài nhìn hắn. Kẻ dưới thì tuyệt nhiên không dám động một lời. Việc chuẩn bị cho hôn lễ vẫn tiếp diễn một cách suôn sẻ. Đừng ai bận tâm đến hắn làm gì. Hôm hôn lễ thì cứ ném cho hắn một bộ đồ, rồi lôi hắn theo cho đúng lễ nghi, dù sao hôm đó hắn cũng không phải là nhân vật chính.
Tối hôm trước hôn lễ, sau khi chải đầu cho cô dâu xong, có một người bước vào phòng. Những người khác vội cuối đầu, rồi lui ra ngoài. Người đó mặc áo màu vàng, tóc cột cao được giữ lại bằng một vòng vàng nhỏ điêu khác tinh xảo, nạm đá quý, cài trâm hình rồng. Người đó nói vài câu gì đó với cô dâu rồi bỏ ra ngoài.
Bầu trời đêm lấp lánh muôn ngàn ánh sao, chính vì thế mặt trăng càng trở nên cô độc.
. . .
Rồi hôn lễ đến. Đúng như đã nói ở trên, hắn được lôi đến Chánh điện mà chính bản thân cũng không để ý. Hắn chẳng bận tâm gì đến cái ngày trọng đại của anh ruột mình. Đầu óc hắn giờ ở tận đâu đâu trên mây, hoặc bị gió cuốn mất rồi. Hẳn chỉ còn cái thể xác là của hắn, và đem cái thể xác đó đến dự hôn lễ cho có. À không, cha hắn đem cái thể xác của hắn đến, hắn không còn biết gì nữa rồi. Giờ đây hắn đi lại, ăn uống, ngủ nghỉ chỉ với hai chữ trong đầu. Nếu hỏi gì ngoài hai chữ ấy thì hắn chịu! Hắn chỉ còn biết “Bạch Phong.”
Hình như có một chút trục trặc trong hôn lễ, vì Hoàng thái hậu vẫn chưa đến. Sắp đến giờ lành rồi! Hoàng thượng vội cho một thái giám đến cung để hỏi, nhưng tên đó vừa ra đến cửa thì đã quay trở vào, bởi từ xa đã nghe những tiếng hô nho nhỏ. Tiếng hô ấy to dần, to dần. Đến phiên tên thái giám trước cửa Chánh điện hô lên thì mọi người đã có thể nghe rõ từng chữ một.
“Hoàng thái hậu giá đáo, Tiểu vương gia đến!”
Mọi người trong đại điện tùy theo cấp bậc mà kẻ quỳ, người cúi đầu, hô “Thiên tuế” để tỏ vẻ thành kính. Trong số ấy không ít kẻ lén ngước đầu lên nhìn người thanh niên bên cạnh Thái hậu. Hắn cũng cúi đầu nhưng chưa chắc là đã biết Thái hậu đến. Hoàng thượng đứng dậy thi lễ với Thái hậu, trong khi người được gọi là Tiểu vương gia thi lễ với mình, rồi cùng với người đó dìu Thái hậu đến ngồi chiếc ghế phía bên phải. Đến lúc này thì Kỳ Vũ mới kéo được đầu óc của hắn trở lại đúng vị trí vốn có của nó. À không, phải nói là giọng nói của vị Tiểu Vương gia đó đã lôi được hắn về thực tại.
Tiểu vương gia sang ngồi ở ghế bên trái Hoàng thượng, được đặt thấp hơn một bậc. Ngoại trừ Hoàng thượng, Thái hậu, Vương đường chủ, tân nương tân lang là chỉ có chút xíu ngạc nhiên, còn lại thì ai ai cũng lén qua sát vị Tiểu vương gia đó. Cũng phải thôi, vì trước giờ họ chỉ nghe đồn, chứ dung mạo thì lần đầu mới được tận tường.
Hắn thì không “lén”, mà nhìn như thôi miên vào kẻ ngự cạnh ngai vàng.
Vị Tiểu vương gia đó tên Trịnh An Hải, con trai duy nhất của Nhị vương gia, nghĩa tử của Thái thượng hoàng, hay nói cách khác, vừa là biểu đệ vừa là nghĩa đệ của Hoàng thượng, xuất hiện ở Chánh điện này hôm nay với tư cách huynh trưởng của tân nương.
Và điều quan trọng, gương mặt với giọng nói của Tiểu vương gia … chẳng khác Bạch Phong lấy một phân!
Chẳng hiểu vì sao mà hắn lại đứng im như trời trồng. Những người rõ chuyện ai cũng nghĩ hắn ít nhất phải thốt lên hai chữ ấy một lần, chưa kể làm ầm cả lên. Nhưng hắn vẫn cứ đứng đấy, mắt không rời Tiểu vương gia đến một giây. Vị Tiểu vương gia kia thì biểu đạt rất tốt những gì người ta trông đợi ở một vị vương gia tuổi trẻ tài cao. Một lần chạm mắt, thấy hắn nhìn mình kiểu đó, Tiểu vương gia chỉ hơi mỉm cười, khẽ gật đầu chào như người ta chào một kẻ xa lạ.
Rốt cuộc cái đám cưới ấy diễn ra như thế nào, có ai tham dự hắn cũng chẳng nhớ rõ. Hắn chỉ thấy có một kẻ ngồi phía trên kia, với gương mặt hết sức là quen thuộc. Có lẽ từ cái ngày gặp Bích Ngọc ở Nhị vương phủ một tháng trước, đầu óc hắn đã bỏ chạy mất tiêu, giờ đây nó đã trở lại nhưng vẫn chưa kịp hoạt động. Đến khi nó bắt đầu động đậy thì trong Chánh điện đã chẳng còn một ai.
Hắn chạy vội ra cửa, tìm khắp hoàng cung, bất cứ nơi nào mà hắn cho là có thể, nhưng thứ hắn nhìn thấy chỉ là cung điện lộng lẫy, những tên lính tuần tra, những tì nữ vội vàng qua lại.
“Vương nhị công tử!”
Hắn không nghe tiếng gọi, vẫn tiếp tục công việc tìm kiếm của mình. Tên thái giám vội chạy theo, và phải gọi thêm ba lần nữa hắn mới nghe, quay lại tìm kẻ gọi tên mình.
“Hoàng thượng bảo nô tài giao bức thư này cho công tử.”
Tên thái giám đưa lên một khay gỗ có để bức thư ở giữa. Hắn mở ra đọc, trong thư chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng có tác động đến kỳ lạ. Hắn quay phắt lại, chạy vội đi, đánh rơi bức thư. Một cơn gió mạnh thổi qua, tên thái giám với tay chụp nhưng không kịp, bức thư bay xuống ao sen cạnh đó. Trước khi hòa mình vào mặt nước hồ êm ả, bức thư còn kịp cho tên thái giám thấy bốn chữ
Điện Đông, Tây Cung
|