[Cổ Trang, Shonen-ai] Huyền Cầm
|
|
Hoàng cung chia làm bốn cung Đông, Tây, Nam, Bắc. Tây cung còn được gọi là Hậu cung, chia làm bốn điện Xuân, Hạ, Thu, Đông. Điện Đông là điện riêng của Thái hậu, nếu không có lệnh không ai được tự tiện bước vào. May cho hắn là hắn đã được đặt ân, không thì đã vướng phải chút rắc rối không nhỏ với bọn lính gác bởi thái độ của mình. Hắn chạy xộc vào bất chấp mọi thứ. Bọn thái giám, lính gác và tì nữ xung quanh đều thầm nghĩ, nếu lúc này Thái hậu đang ở trong phòng đóng cửa lại chứ không phải ở hoa viên, thì dám hắn làm sập cửa luôn chứ chả chơi.
“Ngươi làm gì mà vội thế hả?”
“Thái hậu, cậu ấy đâu rồi?”
“Ngươi hỏi ai?”
“Bạch Phong, người biết mà!”
“Ta không biết Bạch Phong đâu cả, nhưng nếu ngươi tìm Hải nhi thì nó ở căn phòng phía Bắc.”
Hắn quên mất cả lời cảm ơn và những lễ nghi thông thường, chạy vội đi. Thái Hậu chẳng buồn chấp nhất, chỉ thong thả nâng tách trà. Chợt, người nói to
“Chuyện này do con bày ra phải không?”
“Người nói gì kỳ thế, mẫu hậu” – An Thiên đã đến ngay sau Kỳ Vũ, nhưng không ra mặt – “Con chỉ lỡ tay viết ra vài chữ thôi.”
“Hải nhi nó thích yên tĩnh, con mà làm nó nổi giận thì đừng tìm ta đấy”
“Dù sao Bạch Phong cũng đâu còn, chẳng lẽ không cho họ gặp một lần sao?”
“Thật tình, nói cho cùng thì mọi chuyện cũng do Nhị hoàng thúc của con mà ra cả!”
An Thiên cười trừ, nói thêm vài câu rồi cáo lui. Chàng nghe đâu đó có tiếng tiêu. Chắc chắn là tiếng tiêu đó, không lẫn vào đâu được.
Căn phòng phía Bắc đã hiện ra trước mặt. Tim hắn đập rộn ràng từng nhịp. Cậu chưa chết, rõ ràng cậu còn đó, hắn đã tận mắt nhìn thấy. Hắn đã định đẩy cửa vào, nhưng chẳng hiểu sao lại thôi, cứ đứng đó nhìn cánh cửa. Có lẽ lòng hắn vẫn còn chút do dự, hoài nghi. Cuối cùng hắn quyết định gõ cửa, nhưng tay chưa kịp chạm vào lớp gõ thì hắn đã giật bắn người bởi tiếng nói sau lưng
“Ngươi là ai? Sao vào được đây?”
Hình như hắn không nghe rõ câu hỏi đó. Bằng chứng là hắn vội vã ôm chầm lấy Tiểu vương gia như sợ vuột mất một cơn gió. Sau một thoáng im lặng, có lẽ là do bất ngờ, Tiểu vương gia lấy lại được bình tĩnh, cố sức đẩy hắn ra. Hắn càng ôm chặt hơn. Đến khi Tiểu vương gia chịu không nổi, phải buột miệng tiếng “đau” hắn mới giật mình buông tay.
“Ngươi là ai?”
Hắn nhìn Tiểu vương gia, ngỡ ngàng.
“Ngươi là ai?” – Tiểu vương gia điềm tĩnh lặp lại, nhưng vẻ mặt như muốn tống hắn đi đến nơi.
“Bạch Phong, cậu đùa à?”
“Ta không biết ai là Bạch Phong cả. Lần sau nhớ nhìn kỹ một chút, đừng có tùy tiện mà chạm vào người khác.”
“Tôi làm gì sai phải không? Cậu nói đi tôi sẽ sửa, đừng đùa kiểu này nữa.”
“Nếu ngươi còn không đi ta sẽ gọi người tới. Chỉ riêng việc lúc nãy ngươi … ôm ta thôi cũng đáng tội bêu đầu. Ngươi chán sống rồi à?”
“Bạch Phong…?”
“Ta đã nói không biết Bạch Phong, ngươi đi đi, ta cần nghỉ ngơi!”
Nói rồi Tiểu vương gia bước thẳng qua hắn, vào phòng đóng sầm cửa lại.
|
“Ta biết ngươi ở đây, lộ diện đi”
“Oh, hay nhỉ, không lần nào giấu được cậu.”
“Muốn giấu thì làm ơn đừng thổi tiêu, nghe chói tai.”
“Hả? Chết thật, xin lỗi nhé, tôi có làm tai cậu đau không?”
“Tránh xa ra” – thanh kiếm không biết từ đâu xuất hiện trên tay chàng, mũi kiếm chỉ cách cổ hắn một phân. Số là hắn vừa định đến xem tai cậu có ra sao không.
“Xin lỗi, xin lỗi.” - hắn cười cầu hoà
“Ngươi muốn gì?”
“Chỉ là đưa thuốc giảm đau thôi mà.”
“Ngươi tự đi mà đưa!”
“Cũng được thôi, nhưng giờ người ta khôi phục thân phận rồi, tôi lỡ quen thói chọc ghẹo, bị chém đầu thì sao, tôi còn yêu đời lắm.”
“Nói thật đi, mục đích ngươi gọi ta ra là có chuyện gì?”
“Đúng là hiểu tôi nhất chỉ có cậu…”
“Đừng lảm nhảm nữa, vào vấn đề chính đi!”
“Thôi mà, làm gì dữ vậy! Đùa chút thôi mà!”
“Nói mau!”
“Được rồi, cậu không thấy chuyện này có gì lạ sao? Chuyện Tiểu vương gia xuất hiện trong hôn lễ.”
Sự giận dữ trên mặt chàng đã biến mất, thay vào đó là nỗi buồn. Y thấy tim mình hơi nhói. Đôi mắt chàng lại thế nữa rồi, đôi mắt ám ảnh y từng giờ từng phút.
“Ta nghĩ ta biết đệ ấy muốn làm gì khi đột ngột thay đổi quyết định.”
Giọng chàng lạc dần vào cơn gió. Tim y nhói đau…
“Nè, đừng có đùa kiểu đó!” - hắn bực lên, đập cửa – “Cậu tưởng tôi không nhìn ra cậu à? Vừa vừa phải phải thôi nhé!”
Không có tiếng đáp lại. Hắn hết kiên nhẫn rồi. Thử đặt mình vào hoàn cảnh của hắn xem, người mình yêu tự dưng biến đâu mất, đến khi gặp được thì người đó phớt lờ mình, xem như không quen, ai mà chẳng tức? Cánh cửa to lạnh ngắt càng làm hắn thêm nóng máu. Mặt kệ luật lệ, lễ nghi này nọ, cậu có là Tiểu vương gia thì cũng là Bạch Phong của hắn. Thế là hắn co chân … đá mạnh vào cánh cửa.
Cậu hơi giật mình, đặt tách trà xuống, mặt đanh lại, với nhanh lấy thanh kiếm trên bàn, chĩa thẳng vào hắn, mũi kiếm chạm vào lớp vải áo ngay tim.
“Cậu nghĩ có thể thắng tôi sao?”
Nhanh như chớp, hắn gạt thanh kiếm của cậu ra, nhưng chưa kịp bước thêm bước nào, cậu đã đứng dậy thủ thế.
“Đừng thách tôi!” - hắn thở ra.
Cậu không nói gì, mũi kiếm vẫn chĩa vào hắn. Cả hai nhìn nhau dò xét. Cậu đột ngột tấn công, hắn đỡ lại, không rút kiếm ra khỏi bao. Cậu vẫn tiếp tục, không có vẻ là đùa. Hắn cau mày. Kiếm không là sở trường của cậu, nhưng nếu cậu nghiêm túc thì cũng không phải dễ xơi. Hắn nghiêng người tránh sang một bên, cậu nhanh chóng thu kiếm, tiếp tục tấn công. Phòng thủ hoài cũng không ổn, hắn trụ chân lấy lại thế, đỡ đường kiếm rồi chuyển sang thế tấn công. Chưa đầy ba chiêu hắn đã đánh văng thanh kiếm của cậu vào góc phòng, chĩa ngược mũi kiếm vào cổ cậu. Dĩ nhiên việc ấy chẳng gây uy hiếp gì lớn, vì hắn vẫn chưa rút kiếm khỏi bao. Nhẹ nhàng xoay người chuyển thế lùi về sau, cậu rút cây sáo bạc trong tay áo, đưa lên môi thổi.
Dùng đến tuyệt chiêu rồi, xem ra cậu muốn đánh thật với hắn một trận. Hắn vận công chống lại luồng nhạc khí, cậu càng tăng cường độ lên. Đột nhiên hắn mỉm cười, việc hắn làm là hoàn toàn thừa thải, bởi lẽ tiếng sáo … không tác dụng với hắn. Hắn bình thản tiếng chậm rãi từng bước về phía cậu. Cậu hơi hoảng, vừa cố tăng mạnh cường độ, vừa lùi từng bước về sau. Chuyện quái gì thế? Ma âm pháp của cậu hoàn toàn vô dụng?
*Cạch*
Gót chân cậu chạm vào bục gỗ để chân bên giường. Cậu nhíu mày, không còn đường lui nữa rồi, hắn thì vẫn từ tốn tiến lại. Lạ thật, cậu đã dùng Ma âm pháp đến tầng thứ chín, hắn vẫn không bị ảnh hưởng gì. Tức thật, vẫn chưa luyện được tầng thứ mười! Hắn dừng lại khi còn cách cậu một bước chân, đưa tay chạm nhẹ vào mặt cậu.
Tiếng sáo ngưng bặt, cậu buông tay, quay mặt tránh tay hắn. Cây sáo rơi xuống, lăn dài trên sàn tạo thành những tiếng khô khốc. Hắn đột ngột ghì chặt cậu. Lần này cậu không phản kháng. Hắn ôm cậu thêm một lúc, rồi nhẹ nhàng buông ra, nhìn sâu vào mắt cậu.
“Tìm được cậu rồi”
Hắn thì thầm, đặt lên môi cậu một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ, rồi sâu dần. Cậu nhắm mắt, thứ cuối cùng còn nhớ là cảm giác tấm lưng trần chạm vào lớp nệm bông êm ái. Và những nụ hôn…
|
“Cậu không sao chứ?”
“Tránh ra!” – chàng gạt bàn tay vừa chạm vào vai mình.
“Nếu cậu không khoẻ thì để tôi bắt mạch cho”
“Không cần!”
“An…”
“To gan, ai cho ngươi gọi tên ta?!”
“Xin lỗi.”
“Ngươi làm ơn đi đi” - chàng quay mặt sang hướng khác.
Y thở dài, lấy cây tử tiêu ra thổi. Khúc nhạc y đã thổi nhiều lần, nhưng vẫn chưa có lời đáp…
Chàng vờ như không có sự hiện diện của y, một tay rót tách trà, tay còn lại co chặt. Trong ống tay áo ấy là cây tử tiêu khác.
Trên đời chỉ có hai cây tử tiêu, nhưng có lẽ, chúng chẳng bao giờ được đặt cạnh nhau.
===============
“Sao cậu lại là Tiểu vương gia?”
“Anh đừng hỏi chuyện đó được không?”
“Được, vậy sao lại tránh mặt tôi? Rồi còn bảo Bích Ngọc nói cậu chết rồi?”
“Thực tế là vậy mà, “Bạch Phong” trước nay vốn đâu hề tồn tại, đó chỉ là cái tên giả, cái thân phận ông ta gán ghép vào tôi thôi.”
“Thì cứ nói trắng ra, việc gì chơi trò mất tích chứ? Cậu biết tôi tìm cậu khổ thế nào không?”
“Tôi vốn không định gặp lại anh.” - cậu lí nhí
“Hm?”
“Anh … thích tôi phải không?”
“Không, tôi yêu cậu.”
“Thật không?”
“Chuyện chúng ta vừa làm chưa đủ chứng minh?”
“Ý tôi là, anh yêu “Bạch Phong” hay “Tiểu vương gia”? ”
“Hai ngươi đó là ai vậy? Tôi chỉ biết người tôi yêu đang nằm trong lòng tôi thôi.”
“Vậy khi tôi không còn bên anh nữa?”
“Đừng mơ, lần này tôi không cho cậu trốn nữa đâu!”
“Chỉ là ví dụ thôi mà”
“Tôi sẽ tìm đến khi nào gặp mới thôi.” - đột nhiên hắn chồm người qua, giữ cậu ở giữa, mũi cả hai chỉ cách nhau vài phân – “Cậu đừng hòng rời khỏi tôi, có chết cũng phải chết bên tôi, nghe rõ chưa?”
“Tuân lệnh, Vương nhị công tử”
“Tôi không có đùa với cậu đâu, nói thật đó.”
“Được rồi” - cậu choàng hai tay quanh cổ hắn, cắn nhẹ mũi hắn một cái – “Định làm gì mà dí sát mặt người ta vậy hả?”
“Dám cắn tôi à? Cho cậu biết tay!”
“Oái, này, đừng mà! Nhột!”
“Đáng đời cậu!”
“Thôi mà, xin lỗi mà!” – cậu cố hết sức đẩy hắn ra – “Anh nhặt cây sáo lên hộ tôi đi.”
“Chi vậy?”
“Tự dưng muốn thổi một bài. Sao? Không muốn nghe à?”
“Muốn. Nhặt ngay đây, thưa Tiểu vương gia!”
Cậu quay mặt cười khúc khích, cái cách giả vờ nghiêm trang khiến hắn trông buồn cười hết sức. Hắn quay quanh tìm cây sáo, cúi xuống nhặt, nhưng không đưa cậu ngay mà dùng nó gõ nhẹ lên trán cậu một cái.
“Tiểu vương gia thì hay lắm sao? Giở giọng kẻ cả, bắt nạt tôi hả?” - hắn giả hờn dỗi
“Này tên kia, gặp vương gia sao không quỳ xuống, còn dám cả gan ngồi trên giường ta, có biết ngươi đáng tội gì không hả?”
“Thưa, có phải bị phạt phải lo cho ngài suốt đời không ạ? Nếu thế thì tôi chấp nhận phạt”
“Hahaha, đừng tưởng bở. Để xem, được rồi, ta sẽ phạt nhà ngươi phải ngồi suốt đêm nay, không được ngủ.”
“Vậy thì ngài cũng đừng hòng ngủ được!” - hắn ngồi tựa thành giường, kéo cậu ngã vào lòng mình – “Thổi đi, bài gì cũng được.”
“Hoàng thượng mà biết kẻ nào dám ra lệnh cho hoàng đệ mình kiểu này, bảo đảm sẽ chém đầu kẻ đó!”
Cậu cười, đưa sáo lên môi thổi. Giai điệu nghe quen lắm. Phải rồi, lần đầu Bích Ngọc gặp cậu đã vừa đàn vừa hát bài này. Chợt thấy bài nhạc lại có sức lay động đến lạ, cứ như được viết ra không phải cho huyền cầm hay để hát, mà là cho sáo. Hắn thấy mắt mình ươn ướt…
“Đáng ghét, không còn gì khác để thổi sao…” - vòng hai tay ôm chặt eo cậu, hắn vờ trách, giọng nhỏ dần rồi gục xuống vai cậu.
“Anh biết không, với tôi, màu xanh chưa bao giờ biến mất từ lần đầu ta gặp nhau.”
|
“Kỳ Vũ đâu?”
“Anh ta ngủ rồi.”
“Sao đệ biết ta chờ ở đây?”
“Dù sao chúng cũng lớn lên cùng nhau mà.”
“Đệ không thay đổi quyết định sao?”
“Quyết định gì?”
“Đừng tưởng có thể giấu được ta.”
Cậu cười, ngước nhìn bầu trời với những ánh sao lấp lánh.
“Hoàng huynh, màu tím tuy nhạt nhưng không phai được đâu.”
“Còn màu xanh của bầu trời là mãi mãi.”
Cả hai im lặng nhìn nhau, nếu không biết dám sẽ nghĩ họ đang chuẩn bị đấu một trận.
“Dù quay lưng với cả thiên hạ cũng sẽ ủng hộ quyết định của nhau!”
Họ đồng thanh, rồi phá ra cười. Trên đời này chỉ họ là hiểu nhau nhất thôi. Này nàng trăng, này những ánh sao, có thấy không, họ đã chọn con đường của mình rồi đấy. Này bầu trời, có ủng hộ họ không?
===================
“Nhị hoàng thúc?”
An Thiên cứ tưởng mình đang hoa mắt, nhưng không, người đàn ông nghe tiếng gọi dừng lại, quay sang nhìn chàng, khẽ mỉm cười. Tà áo trắng bay trong sớm mai còn ướt đẫm những sương.
“Sao thúc lại ở đây?”
“Phong đâu?”
Chàng không đáp lại câu hỏi đó mà nhìn trân trối vào vị hoàng thúc của mình như có gì khó nghĩ.
“Lần trước tại sao thúc lại về? Thúc có nói chỉ gặp lại đệ ấy khi tìm ra thuốc giải, hoặc biết chắc là vô vọng. Vậy…?”
“Lần đó chẳng qua ta bực mình tên Kỳ Vũ kia nên mới lộ diện. Giờ thì ta tìm được rồi, Phong đâu?”
Mặt chàng đột ngột biến sắc, vừa định nói gì đấy thì từ đâu Kỳ Vũ chạy đến. Hắn chẳng để ý lễ nghĩa quân thần, cũng chẳng bận tâm sự có mặt của Bách kỳ, mà túm lấy cổ áo An Thiên
“Bạch Phong đâu?” – hắn hét lên, mất bình tĩnh
“Hả, chuyện này là sao? Chẳng phải Phong ở trong cung sao?” – Bách Kỳ ngạc nhiên hỏi chen vào
“Nhanh lên, đệ ấy đi rồi!”
Đẩy mạnh hắn ra, chàng vừa hét vừa chạy nhanh đến trại ngựa. Hai người kia cũng vội vã chạy theo.
“Thật ra Phong đi đâu?” – Kỳ Vũ và Bách Kỳ cùng thúc ngựa sát cạnh An Thiên, nôn nóng hỏi
“Có lẽ là đến chỗ của Âm Quỷ Y Nhân, nhanh lên!”
Cả ba thúc ngựa như bay, chẳng mấy chốc đã ra ngoại ô kinh thành, bụi tung mịt mù sau vó ngựa…
|
Cậu ghì cương, chú bạch mã hí vang, nhỏng cao hai chân trước rồi dừng lại, xoay một vòng. Phía trước có năm tên hắc y bịt mặt dàn một hang ngang.
“Hahaha, đúng là trời giúp ta, Tiểu vương gia tự chui đầu vào rọ, lần này để xem tên hoàng đế thối kia giải quyết thế nào!”
“Hm, ra là bọn phản tặc, các ngươi vẫn còn đến năm người cơ à?” – cậu nói giọng khinh bỉ.
“Huynh đệ nhà ngươi đúng la ngạo mạn như nhau, để xem ngươi còn lớn lối được bao lâu. Anh em, LÊN!!!!!!!!”
Một tên trong số chúng hô to, lập tức cả bọn người ngựa xông vào. Cậu rút kiếm đỡ lại, tiếng vũ khí va vào nhau nghe rợn cả người. Một chọi năm trên lưng ngựa không phải là một ý kiến hay cho lắm. Cậu đạp chân lấy thế, phi thân ra khỏi lưng ngựa, đáp xuống đất. Năm tên này không đơn giản như cậu tưởng, bọn chúng phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.
*Choang*
Thanh gươm của cậu bị hất văng. Ngã người tránh một đường gươm, cậu lấy lại thế, xoay người bắt lấy cổ tay một gã, dùng sức bẻ ngang, nhưng vừa lúc ấy một gã khác chĩa mũi kiếm vào giải vây, cậu phải nghiêng người né. Đôi bên giằng co bất phân thắng bại.
Kéo dài mãi cũng không phải cách hay, cậu lùi về sau giữ khoảng cách, rút cây sáo bạc trong tay áo, đưa lên môi thổi.
Ma âm pháp có tác dụng. Bọn kia vội vận công chống lại nhạc khí. Cậu tăng lên tầng thứ tư, có vẻ như bọn chúng sắp chịu hết nổi. Kể ra bọn chúng cũng có tài, thường thì ít ai qua được tầng ba. Khẽ mỉm cười hài lòng, cậu quyết định tăng lên tầng thứ năm.
“Hự!”
Cậu đột ngột chau mày, khựng lại, một trong năm gã, có vẻ là tên mạnh nhất, lấy lại thế, tung ngay một chưởng. Cậu dồn sức vào chân sau trụ lại, nhưng cũng bị đẩy ngược về sau một đoạn khá xa. Chết thật, đương không lại phát bệnh vào lúc này! Năm gã kia biết ngay có chuyện khi thấy cậu một tay níu chặt ngực áo, sắc mặt trắng bệt. Tuy nhiên bọn chúng cũng không dám khinh suất, e dè tiến từng bước một, thận trọng nhìn cây sáo bạc. Cứ bọn chúng tiến một bước thì cậu lui một bước.
*Roạt*
Lấy lại thăng bằng cho khỏi ngã, cậu ngoái nhanh nhìn phía sau. Đến đường cùng rồi, trước mặt là bọn hắc y, đằng sau là vực thẳm. Cơn đau nhói vẫn không ngừng.
“Ngoan ngoãn đi Tiểu vương gia, ngươi hết đường rồi!” – bọn chúng cười khẩy.
Thế này thì không còn sức để dùng Ma âm pháp nữa rồi, đành liều một phen. Cậu xông vào bọn chúng, dùng cây sáo đỡ những đường gươm.
*Roẹt*
Tay áo trái bị rách một mảng, máu thấm ướt lớp vải xanh màu bầu trời, rát rạt. Lại thêm những vết cắt nữa ở chân phải, vai trái…, nhưng đau nhất vẫn là do căn bệnh mang lại. Tim quặn thắt từng cơn, mắt cậu gần như hoa lên. Một gã có sơ hở, cậu ngã người sang trái dùng đầu sáo chĩa thẳng vào cổ y, vận công đẩy mạnh. Tên ấy ngã xuống tức thì, nhưng một gã khác cũng thừa lúc ấy mà tấn công. Dự định của tên này chỉ là dùng kiếm khóa chặt đường tấn công của cậu, tuy nhiên do cậu phải lùi lại tránh một đường kiếm khác, gã ấy không chủ động được, đâm thẳng vào hông cậu. Xoay người dồn sức tung chưởng vào gã ấy, cậu rút thanh kiếm, phóng vào một gã khác nhưng chỉ sượt ngang tay. Cậu khụy xuống, chống tay vào cây sáo, thở dốc. Ba tên còn sống sót nhìn cậu dò xét một lúc rồi đồng loạt tấn công, ba thanh kiếm cung bổ xuống một lúc. Cậu cầm ngang cây sáo, đỡ được. Cây sáo bị nứt một đường dài. Tên ở giữa nhanh tay xoay kiếm…
“Bạch Phong!”
Kỳ Vũ, An Thiên và Bách Kỳ đã đuổi kịp, vội phi thân đến...
|