Tình Yêu Bất Tận
|
|
Sonata 5: Thiên Sứ gãy cánh Chiến tranh bùng nổ, đất nước bị chia hai, cầm đầu quân phiến loạn là Vương Phượng. Cô tuyên bố lí do chiến tranh rằng Hắc Long sau những trận chiến tinh thần trở nên bất ổn, yêu thích giết chóc, nếu cứ tiếp tục để hắn trị vì vương quốc thì máu càng chảy nhiều hơn, xác người sẽ chồng chất thành núi. Những lời cô nói quả thật rất đúng với những gì hắn làm từ trước đến nay, hơn nữa họ tin vào Vương Phượng, một thần nữ truyền lời của thần linh hơn là Hắc Long, một vị vua khát máu. Quân phiến loạn ngày càng có nhiều người gia nhập, tiến đến hoàng cung nhanh như vũ bão. Hắc Long một là bị bất ngờ. Thứ hai là không muốn làm tổn thương Phượng, người chị duy nhất. Nếu cô đã muốn có vương quốc này thì hắn sẽ đem cho cô, thay lời xin lỗi. Cho nên hầu như quân phiến loạn thẳng tiến đến mà không cần đổ máu. Hoàng cung đầy khói lửa, mọi người chạy tán loạn tìm đường trốn. Hắc Long đưa mắt thờ ơ nhìn tất cả, thả chậm rãi từng bước chân trên con đường quen thuộc đi đến khu vườn. Michael ngẩng đầu lên khi nghe tiếng cửa sắt mở. Hắc Long đứng dưới nắng. Toàn thân hắn chỉ một màu đen, ngay cả ánh nắng như bị hút vào tăm tối. Michael cau mày, mùi tanh nồng theo gió từ xa bay đến khiến chàng buồn nôn. “Ta đến đưa em đi.” Hắc Long cười thật thoải mái, ánh mắt cũng tràn đầy nhu tình. Michael chớp mắt ngạc nhiên. -Ngươi thả ta ra? “Không, em sẽ đi cùng ta.” Michael bước ra ngoài, bầu trời một mảnh trong xanh, bên tai văng vẳng tiếng la hét gào khóc. Chàng đứng trước mặt hắn, nhìn hắn, chờ đợi diễn biến tiếp theo. Hắc Long vẫn giữ nụ cười trên môi, đôi tay chậm chạp nâng lên, từng ngón khép lại siết cổ Michael. Thanh âm của hắn nhẹ như gió thổi nhưng kiên định. “Em mãi mãi thuộc về ta, dù sống hay chết!” Michael yếu ớt vùng vẫy, ý thức dần mơ hồ trở nên trắng xóa. Dù là một Thiên Sứ thì bản năng cầu sinh vẫn phải có. Trong lúc quơ tay loạn xạ, chàng vô tình chụp trúng một thứ vừa cứng vừa dài. Không cần biết là cái gì, chàng cố sức kéo nó ra đập mạnh vào vai Hắc Long. Hắn nhăn mặt, loạng choạng lùi lại, bàn tay ôm một bên vai nhìn Michael kinh ngạc. Michael đang cầm thanh kiếm mà trước đó hắn đeo bên hông, may chàng đánh hắn bằng sống kiếm, nếu không suối máu đã tuôn trào. Dù vậy hắn vẫn đau đến hoa mắt. Hắc Long nhìn mũi kiếm không ngớt run rẩy chỉa về phía mình, trong mắt lóe lên tia mãn nguyện. Hắn nhẹ nhàng nói. “Em sẽ giết ta? Vậy cũng tốt, nếu đó là điều em muốn thì hãy làm đi.” Michael lắc đầu nguầy nguậy, bàn tay nắm chặt không sao ngăn được thanh kiếm đừng run. Chàng chưa bao giờ cầm thứ hung khí gây hại cho sinh mạng, huống gì đây là kiếm đã nhuộm rất nhiều máu. Hắc Long nhìn thấu sự sợ hãi của chàng, không cho Michael đường lui, hắn nhấc tay cầm mũi kiếm, kéo mạnh, lưỡi kiếm nương theo sức kéo đâm vào ngực. Michael trợn to đôi mắt thạch anh tím. Mũi kiếm chỉ cách trái tim đang đập một khoảng mỏng mảnh. Hắn ngước lên bình tĩnh nhìn Michael. Trên mặt chàng tràn ngập hốt hoảng, bàn tay cầm cán kiếm không ngừng run rẩy. Hắc Long cảm thấy rất phấn khởi. Chỉ cần chàng bị nhuốm bẩn, dù là một giọt máu, thì sẽ mãi mãi thuộc về hắn. Dù cái giá phải trả là sinh mạng chính mình hắn cũng không tiếc. “Đâm sâu hơn, đừng buông tay. Ta đưa cho em sinh mạng của ta.” Hắc Long mỉm cười thản nhiên. Chết trong tay người mình yêu, với hắn, không có gì ngọt ngào hơn thế. Michael bối rối lắc đầu liên tục. Trong thời gian qua, Hắc Long đã bắt chàng, nhốt chàng, xâm phạm chàng. Giờ đây, chàng đang nắm giữ sinh mạng hắn trong tay. Chỉ cần dùng thêm một chút sức, đâm sâu vào, chàng sẽ tự do. Thế nhưng Michael không lại rút kiếm ra, quăng vật tội lỗi xa nhất có thể. Có phải vì Thiên Sứ được tạo ra không phải để làm hại vật có sinh mạng? Khuôn mặt Hắc Long nhăn lại không biết do đau đớn hay tức giận. Giọng hắn trở nên khàn đục bởi giận dữ. “Tại sao không đâm sâu hơn mà lại rút ra?! Tại sao không giết ta?! Em hận ta, phải không?! Chỉ cần giết ta em sẽ được tự do!!!” Michael mím môi, lắc đầu. Chẳng những không giết mà chàng đưa tay lên môi cắn mạnh, dùng giọt máu đỏ hồng bôi lên ngực Hắc Long, lập tức vết thương khép miệng, máu ngừng chảy. Tròng mắt Hắc Long thu hẹp lại, đến giờ phút này chàng vẫn mang bản chất Thiên Sứ, cứu kẻ hại mình. Hắn vừa vui vừa giận, vui vì chàng không giết hắn, giận cũng vì thế. Hắn mở miệng định nói gì đó thì phát hiện khuôn mặt Michael chợt biến sắc.
Michael đứng đối diện Hắc Long nên nhìn thấy mọi diễn biến sau lưng hắn. Một tên trong quân phiến loạn đang rón rén bước tới, tay giơ cao luồng sáng xanh nhạt, khuôn mặt đắc ý. Michael không một giây suy nghĩ, xô mạnh Hắc Long sang một bên, chính chàng hứng trọn luồng sáng hình mũi tên xuyên thấu trái tim đang đập, phép thuật mạnh mẽ chứa đầy oán niệm từ những linh hồn bị nguyền rủa. Tên lính giật mình kinh hoảng, nghĩ thầm lần này trật mục tiêu chắc chắn sẽ bị Hắc Long trả đũa, liền vội vàng quay lưng chạy trốn. Nhưng tên lính không thể chạy thoát, một thanh kiếm bay nhanh cắm phập vào cổ, khi ngã xuống đất đã là một xác chết. Hắc Long nhẹ nhàng đặt Michael nằm xuống thảm cỏ xanh, vết thương không ngừng rỉ máu. Giờ đây thân xác chàng giống hệt con người, thêm trúng phép thuật tà ác, không cách nào cứu chữa. Hắn cố dùng đôi tay ép chặt ngực chàng ngăn máu chảy, nhưng vô ích, tay hắn nhanh chóng bị nhuộm đỏ. Lần đầu tiên hắn hận sự bất lực của bản thân, lệ bỗng trào ra khóe mắt chưa bao giờ biết khóc. Giọt nước tròn trịa rơi xuống mi mắt Michael, chàng nhìn hắn, trong mắt một mảnh bình thản. “Không được chết! Ta không cho em đi bất cứ đâu! Chúng ta phải đi cùng nhau, dù là Thiên Đàng hay Địa Ngục!!!” Hắn kêu lên thê lương, sự sống yêu quý nhất đang tuột khỏi tay không cách nào níu giữ. Cánh tay Michael yếu ớt giơ lên, nhẹ lau nước mắt trên mặt Hắc Long. Ngón tay trượt dần xuống. Mi mắt khép, Thiên Sứ vĩnh viễn thoát khỏi tầm tay hắn. Hắc Long hoảng hốt gào lên. “Michaellllll!!!!!!!!!” Nơi thân xác Michael yên nghỉ, loài hoa trắng không tên nở rộ bao bọc lấy chàng. Hắc Long ngồi sững sờ, ngây ngốc nhìn Michael khuôn mặt bình yên tựa đang ngủ, giấc ngủ vĩnh hằng. Hắn như không hay biết tiếng chân bước đến gần, dường như cũng chẳng nghe Phượng gọi tên mình. “Hắc Long…” Cô đã thắng trận chiến này mà sao không thể vui, một trận chiến quá tàn khốc, mất nhiều hơn được. “Chút nữa ta sẽ đi ngay, tỷ hãy cai trị tốt vương quốc này. Bây giờ hãy để ta một mình.” Hắc Long lãnh đạm nói, vẫn quay lưng về phía cô. Phượng cảm thấy uất nghẹn nơi lồng ngực, cô biết mình đã gây ra lỗi lầm rất to lớn. Nhưng cô không cách nào chịu đựng được giọng nói đều đều, nhạt nhẽo của Hắc Long, cứ như hắn và cô vốn chỉ là hai kẻ xa lạ tình cờ gặp. Phương gào lên tuyệt vọng, nửa như cầu khẩn. “Nếu đệ tức giận thì hãy nói ra đi! Thiên Sứ chết căn nguyên do ta gây ra chiến tranh! Đệ đứng lên cầm kiếm giết chết ta đi! Hắc Long, hãy quay lại đối mặt với ta! Ta sẵn sàng đón nhận tất cả cơn giận dữ…chỉ cần…chỉ cần…đệ nhìn ta một cái liếc mắt…!” Hắc Long nhẹ vuốt má Michael, da thịt lạnh ngắt, trắng đến mức trong suốt. Hắn từ từ xoay người lại, chiếu tia mắt lạnh lẽo nhìn Phượng, cất tiếng nói trầm tĩnh. “Ta không hận tỷ.” Thái độ hòa nhã đó càng khiến Phượng hổ thẹn, cô tức giận hét lên. “Tại sao đệ lại như vậy? Hãy nói gì đi chứ, dù là lời mắng chửi! Đừng bình thản như không có gì xảy ra! Chẳng lẽ đã quên ta khiến đệ mất nước, mất ngai vua, là hung thủ gián tiếp hại chết Thiên Sứ!?” Hắc Long đứng lên bước tới trước mặt Phượng, hắn cười như ngày xưa đã từng dành cho cô. Nụ cười nhu hòa không khác nào lưỡi kiếm bén nhọn đâm vào trái tim Phượng. “Ta không quên, ngược lại nhớ rất rõ. Dù ta nhớ hay quên, Vương Phượng vĩnh viễn là hoàng tỷ của ta.” Là chị em cùng huyết thống, hắn hiểu phần nào nội tâm của Phượng. Cô quan niệm rằng, hận đồng nghĩa với yêu, thậm chí còn sâu đậm hơn. Càng hận nhiều càng khó quên. Hận trường tồn lâu hơn tình yêu đẹp mà mong manh dễ mất. Nếu đã không thương, làm sao có hận? Khuôn mặt ngọc lệ rơi lã chã. Câu nói đó hủy diệt điều duy nhất kỳ vọng của cô khi quyết định khơi mào trận chiến, máu không rơi nhưng cô đã tan nát từ linh hồn đến thân xác. Tuy còn thở mà tâm đã chết. Ngay giờ phút này cô biết mình đánh mất Hắc Long, vĩnh viễn. “Hắc Long, em thật tàn nhẫn.” Tiếng nói đứt đoạn. Hắc Long nhếch môi cười lạnh. Lòng hắn đã chết, không còn bất cứ tình cảm nào cho nhân thế, tất cả đều vùi chôn theo hơi thở Michael. Đừng trách ta, là tự hoàng tỷ đánh mất yêu thương của ta. Ta rất hận, hận càng nhiều ta càng phải chứng minh, Vương Phượng suốt kiếp không thể có điều mong muốn nhất, giống như ta. “Ha ha ha!!!”
|
Hắc Long và Phượng cùng nhìn về hướng phát ra tiếng cười. Chẳng biết từ lúc nào, một chàng trai cực kỳ xinh đẹp đứng sau lưng mà cả hai, Phượng và Hắc Long cùng giật mình. Với năng lực hai người mà không phát hiện có kẻ xâm nhập, quả thật đáng giật mình. Thiếu niên mang vẻ đẹp không phải con người, cũng chẳng giống thần thánh. Khuôn mặt đẹp hơn Michael, vẻ đẹp ma mỵ hút linh hồn vào bóng tối tội lỗi. “Thật là vở kịch hay tuyệt, cám ơn các ngươi đã cho ta thưởng thức.” Tiếng nói êm ái tựa như thôi miên. “Ngươi là ai?” Hắc Long cảnh giác hỏi, trực giác cho hắn biết kẻ đứng trước mặt cực kỳ nguy hiểm. “Ta tên Lucifer.” Thiếu niên mỉm nụ cười đưa linh hồn lạc lối, vài phần thành thục quyến rũ, vài phần ngây ngô thánh khiết. Hắc Long rùng mình, dù một lòng yêu Michael, nhưng một thoáng giây hắn đã bị nụ cười đó mê hoặc. Phượng cau mày suy nghĩ một hồi, như chợt nhớ ra điều gì, run giọng thốt. “Là Thiên Sứ phản lại Chúa Trời, sa vào Địa Ngục trở thành Ma Vương Satanel?! Lucifer chính là Thiên Sứ chẳng phải Thiên Sứ, cũng không hoàn toàn là ác quỷ!” “Ta chẳng hề muốn hít thở chung không khí với lũ đần độn xấu xí quỷ quái đó. Nhưng ngặt nỗi phải theo thánh ý bề trên, một phần cũng là lựa chọn của chính ta.” Lucifer thở dài ra vẻ rất phiền não, liền sau đó ngước lên lấy lại vẻ tươi vui. “Các ngươi cứ gọi ta là Lucifer.” “Lucifer, chẳng phải hai chúng ta bản chất rất giống nhau? Nếu ngươi có thể giải thích cho ta điều này, ta sẽ rất cảm kích.” Hắc Long chợt bật cười. “Có điều gì ngươi không hiểu?” Lucifer nhướn mày. “Ta mang thân xác con người yếu nhược, tự biến trái tim ác độc như ma quỷ. Không ít người nguyền rủa ta là Ma Vương. Nhưng nếu đã có trái tim quỷ, sao ta còn biết yêu? Nếm trải cảm giác đau đớn nát lòng này? Vậy rốt cuộc ta là thứ gì?!” Lucifer trầm ngâm một lúc rồi hé môi nở nụ cười tuyệt đẹp phủ sương lạnh. “Câu hỏi đó ngươi phải tự tìm đáp án. Nhưng ta có thể cho người biết một chuyện, ta và ngươi hoàn toàn không giống nhau.” Ngừng một lúc, Lucifer lại nói tiếp. “Hủy hoại không phải là yêu!” Hắc Long giật mình nhìn sững Lucifer, lâm vào tự hỏi. Phượng bất giác rụt người lại tránh né ánh mắt Lucifer nhìn thoáng qua, cô không thích cảm giác bị thấu suốt tâm tư. Đôi mắt đỏ lóe tia sáng màu tím mỏng như tơ chăm chú nhìn lên bầu trời xanh, như đang tiếc nuối khoảng thời gian xa xăm. “Không, với ta đó chính là yêu. Bởi vì ta không biết thế nào là trân trọng.” Một lúc sau Hắc Long lên tiếng phản bác. “Ngươi rất yêu Thiên Sứ Michael? Có sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì?” Lucifer thôi nhìn trời mây, hướng mắt quan sát diễn biến trên mặt Hắc Long. “Nếu không có cái chết, ta tuyệt đối không để vụt mất Michael.” Hắn lạnh lùng đáp. “Ngươi nghĩ sao nếu ta nói có thể cho ngươi gặp lại Thiên Sứ Michael?” “Được sao?!” Hắc Long vui mừng kêu lên, trong lòng có chút nghi ngờ lời Lucifer nhưng thà tin là có còn hơn không. “Chỉ cần ngăn Sứ Giả đưa linh hồn Thiên Sứ Michael về trời, ta sẽ chuyển linh hồn Thiên Sứ Michael luân hồi trong kiếp người, như vậy ngươi sẽ có cơ hội gặp gỡ.” “Thế thì mau…!” Đang nói Hắc Long chợt khựng lại, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng. “Michael chết đã một khoảng thời gian, Sứ Giả chắc tới từ lâu.” “Để đáp lại vở kịch các ngươi cho ta xem, ta đã làm một việc nho nhỏ. Hoàng cung này hiện được bao bọc trong lưới phép của ta, Sứ Giả còn chưa đủ quyền năng xâm nhập vào được.” “Vậy hãy mau làm phép đi!” Hắc Long mắt lóe tia sáng. “Khoan đã, đừng quên ta là Satanel. Muốn nhờ một Ma Vương, ngươi biết phải làm gì chứ?” Lucifer nở nụ cười tà ác. Nói lòng vòng một hồi cuối cùng Lucifer cũng lộ ra bản chất đen tối. Ma quỷ thường dụ dỗ con người ký giao kèo với chúng. Cái giả phải trả chính là linh hồn của họ, thường thì không khi nào ma quỷ bị lỗ trong các cuộc ký kết. “Ta phải đánh đổi điều gì?” Hắc Long bình tĩnh hỏi. Lucifer không đáp mà vòng vo. “Thứ ta cho ngươi chính là sinh mệnh vĩnh hằng. Chỉ có sống mãi ngươi mới đủ thời gian tìm kiếm một linh hồn, một thân xác con người trong hàng muôn nghìn vạn người tại thế giới này. Một lần chuyển kiếp là một lần đổi khác. Khuôn mặt ngươi nhớ rất rõ, tính cách ngươi đã quen thuộc, tất cả đều mất hết. Thế nhưng linh hồn thì vẫn là người mà ngươi yêu thương.” “Rốt cuộc ta phải trả giá điều gì?” Hắn lạnh lùng cắt ngang. “Cuộc sống giống như ta, không, còn hạ cấp hơn ta nhiều. Ngươi sẽ không thuộc về bất cứ nơi nào, chẳng là con người cũng không thuộc loài quỷ, là tội đồ Thượng Đế nguyền rủa.” Lucifer mỉm nụ cười thật ngọt ngào. “Ta đồng ý!” “Suy nghĩ kỹ chưa?” “Mau tiến hành đi!” Hắc Long gật đầu dứt khoát, bước tới sát gần Lucifer. Lucifer nhắm mắt lại, đến khi mở ra, một con mắt màu đỏ, mắt còn lại màu tím. Sau lưng Lucifer, đôi cánh giương ra, trái ngược hẳn với Thiên Sứ, lông vũ là màu đen, chứng cứ sa đọa. Răng nanh nhọn nhe ra cắm phập vào cổ hắn. Hắc Long cảm nhận một cơn đau nhói buốt óc, cả vùng vai tiếp giáp với cổ cứng đơ như hóa đá, hắn thấy choáng váng, dường như một lượng lớn máu đang thất thoát. Trước khi ý thức chìm trong mơ hồ, hắn nghe loáng thoáng giọng nói của Lucifer. “Vì ngươi rất ngoan nên ta sẽ khen thưởng. Hắc Long, hãy nhớ kỹ, trên cơ thể luân hồi của Michael có dấu tích vết thương ngươi gây ra, cả màu mắt cũng sẽ không thay đổi.” Thân người Hắc Long ngã xuống nền đất. Bên trong cơ thể hắn như có ngọn lửa thiêu đốt ngày càng cháy dữ dội, trong khi da thịt hắn dần trở nên lạnh giá. Chỉ chốc lát nữa thôi hắn sẽ tái sinh, trở thành thứ vừa không phải người vừa chẳng là quái vật. Con đường sau này hắn phải đối mặt còn tàn khốc hơn quá khứ và hiện tại gấp trăm lần. Hắc Long chấp nhận tất cả, bởi vì với hắn, Michael quan trọng hơn bất cứ điều gì. Em là Thiên Sứ mà ta ngưỡng mộ Hằng nguyện cầu em mãi thuần khiết. Chỉ bởi ta là bóng tối đầy tội lỗi. Ngay lúc này đây ta vẫn ích kỷ không muốn em về với Chúa Trời. Thế nên ta đã trao đổi cùng ác quỷ Dùng thời gian tự do và sinh mệnh của chính ta Để lấy một cơ hội Lần nữa… …gặp lại…
|
“Thật là một kẻ si tình ngốc nghếch đáng ngưỡng mộ.” Lucifer tặc lưỡi, nửa như chê bai nửa như đồng tình. “Hãy giúp ta.” Lucifer xoay người lại nhìn kẻ vừa cất tiếng, Vương Phượng. Cô lập lại. “Làm ơn giúp ta. Ta muốn sau khi chết vẫn giữ ký ức kiếp này.” “Nhưng ngươi không muốn biến thành như Hắc Long?” Lucifer nghiêng đầu, nháy mắt nghịch ngợm. “Ta có phép thuật để trao đổi!” Phượng nói nhanh. “Đương nhiên, ngươi có thể giết cả Thiên Sứ mà.” Lucifer bật cười mỉa mai, thấy nỗi buồn hiện lên trong mắt Phượng liền nói lảng đi. “Thật ra thần nữ có pháp thuật mạnh như ngươi vốn đâu cần ta giúp?” “Sức một mình ta không thể duy trì đến các kiếp sau.” Phượng khổ sở nói. Lucifer gật gù, nhìn Phượng, ánh mắt sâu thẳm. “Vậy để đổi lại, ngươi phải sinh con cho ta.” Phượng hơi chần chờ sau đó gật đầu dứt khoát. “Ta chấp nhận.” “Có biết sau khi đồng ý ngươi sẽ chịu những gì không?” “Ta biết.” “Sao phải hy sinh như vậy?” “Vì muốn chuộc tội.” “Được, ta đồng ý cuộc giao kèo này. Khi đến lúc, ngươi sẽ nhớ lại tất cả ký ức của kiếp này.” “Cám ơn.” Phượng nở nụ cười vừa đẹp vừa thê lương. Quay đầu nhìn lần cuối khung cảnh thân thương, cô tiến đến trước mặt Lucifer, chờ đợi. Lucifer nâng cằm Phượng lên, hôn môi cô. Một luồng sáng màu đỏ từ miệng Lucifer truyền vào miệng cô, qua cổ họng đi thẳng xuống bụng. Luồng sáng ngày càng lan rộng, bụng cô cũng lớn dần như quả bóng, trên mặt cô ngày càng hiện lên thống khổ. Ánh sáng lóe lên rực rỡ, hai đứa bé một trai một gái mang đôi cánh đen sau lưng phá bụng mẹ chui ra. Lucifer giang tay ôm hai đứa trẻ sơ sinh vào lòng, mắt lạnh lùng nhìn xác phụ nữ ngã trên đất, máu nhuộm đỏ mặt đất. “Số phận đôi khi tàn nhẫn và cũng rất công bình. Vương Phượng, đây là cái giá đầu tiên ngươi phải trả cho tội lỗi đã gây nên.” Lucifer đập cánh bay vút đi, bỏ lại những cột khói và tiếng va chạm binh khí trong trận chiến vô nghĩa. Từ đó Hỏa quốc hoàn toàn biến mất trên bản đồ cũng như trong tâm trí con người. Cát bụi thời gian vùi lấp tất cả yêu, hận, bi, ai. Định mệnh lăn bánh Chầm chậm, chầm chậm Bi kịch, hoan hỷ, phẫn nộ, sầu khổ Dù vùng vẫy, chạy trốn Cuối cùng tất cả vẫn tập hợp lại Bánh xe định mệnh Ngàn năm, vạn năm Quay đều… …quay đều… [Trắng Tang Thương] Melody 1: Meet Ta đi tìm em, vượt qua không gian và thời gian. Ta chợt nhận ra xung quanh chỉ có bóng đêm bao phủ. Em như vầng trăng trên cao, dù cố vươn tay đến thế nào vẫn không thể nắm bắt. Từ lâu…rất lâu về trước, ta quên mất bản thân là ai. Thứ duy nhất tồn tại trong trí óc trống rỗng này, là em. Không biết từ bao giờ, tình yêu trong ta biến chuyển thành thù hận Ta hận em đã rời bỏ ta. Để ta nếm trải nỗi cô đơn triền miên hàng trăm thế kỷ. Ta hận tình yêu dành cho em qua thời gian trở nên mãnh liệt không thể cắt đứt, là gông xiềng trói buộc linh hồn hằn dấu vết sẹo mãi đậm sâu. Ta hận em.
Melody 2: Together Note I: “Ông quái vật, ông có thích ăn bánh nướng không? Con đem tới cho ông nhiều lắm, ba cái lận, tuy hơi nguội một chút!” Hắc Long không thể hiểu nổi, đã nửa năm trôi qua, tại sao mỗi ngày hắn lại đến bờ hồ kiên nhẫn nghe đứa trẻ loài người lảm nhảm. Là vì cô độc lâu quá nên muốn nghe âm thanh ai đó bên tai? Hắc Long khóe môi cong lên nụ cười châm chọc. “Ông quái vật, nãy giờ có nghe con nói gì không?” Bị phớt lờ như mọi lần nhưng bé không tỏ ra giận dỗi, vẫn cười hồn nhiên. Đáp lại cho sự kiên trì là câu nói của Hắc Long. “Tên ta không phải ‘ông quái vật’.” Dù không còn là con người nhưng bị kêu ‘quái vật’ ‘quái vật’ khiến hắn khó chịu. “Gọi ta Hắc Long.” Mắt bé sáng lên, vui vẻ kêu. “Hác Long.” Hắc Long nghe xong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng khóe miệng giật giật tiết lộ tâm tình chủ nhân. Hắn sửa đúng. “Là Hắc Long.” Bé cố gắng đến mức mặt đỏ bừng, nhưng phát âm vẫn là… “Hắt Long?” Hắc Long nhíu mày, càng gọi càng kỳ cục. Hắn hiểu thời đại thay đổi, ngôn ngữ chân chính dần mất đi, con người thêm vào những thứ ngôn ngữ mới. Bắt một đứa trẻ con người đọc đúng tên hắn là rất khó khăn. Tuy nhiên, hắn không thể tha thứ cái tên bị gọi sai, đó là niềm kiêu ngạo của hắn. Sau vài chục lần lập đi lập lại, Hắc Long cuối cùng nổi quạu. “H-Ắ-C – L-O-N-G! Hắc Long!!!” Bé chớp đôi mắt to vô tội. Tuy trong thâm tâm bé không cho rằng hắn là kẻ xấu, nhưng bộ dạng hung dữ hiện giờ vẫn làm bé sợ co rụt đầu, nhỏ giọng kêu. “Hắc Long…” Rốt cuộc đã phát âm đúng. Nhìn Hắc Long vừa lòng gật đầu, bé biết mình đã thoát hiểm, len lén thở phào, lầm bầm đọc lại tên hắn như để ghi nhớ. Hắc Long tiếp tục tình trạng ‘thế giới chỉ riêng ta’, dựa lưng vào gốc cây, để gió ru ngủ. Ngay lúc mi mắt hắn sắp sụp xuống, nghe bé than nhỏ. “Tên gì mà thật khó kêu.” Hắc Long nâng lên mi mắt, giải thích. “Là vì ngôn ngữ khác nhau.” “Ông là người nước khác?” Bé tò mò hỏi. Hắc Long khép mắt, không đáp, cũng không nghe thấy bé nói gì thêm. Hắn cho phép bé ở bên cạnh cũng là vì tính cách này, bé không giống những đứa trẻ khác luôn quấn quýt làm người ta khó chịu. Chợt nghe bé lại nói. “Tên con là Cain, năm nay mười tuổi.” “Ta không hỏi tên ngươi.” Hắc Long lười biếng nói. Kỳ lạ không nghe tiếng khóc hay phàn nàn giận dỗi, Hắc Long mở mắt ra, kinh ngạc thấy bé thản nhiên chơi đùa tóc hắn. Là quá quen thuộc người ta bỏ qua sự tồn tại, không được gọi tên? Nghĩ vậy ngực Hắc Long đột nhiên nhói một cái. Hắn giật mình, cảm giác bất chợt này hắn không tin nổi sẽ xuất hiện với mình. Hắn không nên có cảm xúc vì một người khác. Hắc Long chăm chú nhìn Cain, lần đầu tiên quan sát kỹ bé. Cain có thân hình nhỏ hơn số tuổi thật sự, có thể do thời gian dài không ăn đủ chất dinh dưỡng làm cơ thể đình trệ phát triển. Khuôn mặt trái xoan, mắt to như mắt nai lóe tia sáng ngời, gần khóe miệng trái có nốt ruồi nhỏ, khi cười trông như cánh bướm sắp bay lên. Giọng nói trong trẻo đem lại cảm giác như tắm trong con suối mát lành. Đó là một đứa trẻ xinh xắn, đáng tiếc bộ đồ rộng thùng thình cũ mèm đã che lấp tất cả. Điểm gây chú ý nhất nơi bé là đôi mắt tím, vì màu mắt đặc biệt này mà hắn lầm tưởng đã tìm được người ấy. Nhưng càng nhìn lâu hắn càng phát hiện chúng khác nhau. Đôi mắt Cain trong như viên thủy tinh, dường như thế giới qua đôi mắt cậu càng trở nên lung linh. Đôi mắt người ấy thì khác, cũng trong suốt nhưng giống như tấm kính, phản chiếu tất cả mà không đọng lại gì. Hắn không nên tìm kiếm mảnh vụn của người ấy qua Cain. “Ông bao nhiêu tuổi rồi?” Cain thắc mắc. Chưa thoát khỏi mớ suy nghĩ, hắn thuận miệng đáp. “Không nhớ, hình như là mấy ngàn gì đó.” “Ôi trời!!!” Cain kinh ngạc há hốc mồm, lát sau nghi ngờ hỏi. “Nhưng trông ông đâu có già đến vậy? Trẻ và đẹp hơn cả anh Thomas!” “Thomas là ai?”
|
“Anh Thomas là thợ đóng giày, năm nay đúng hai mươi lăm tuổi.” “Ta là quái vật, đương nhiên khác con người.” Khóe miệng Hắc Long lại co quắp. Thật không hiểu đứa trẻ này đãng trí hay đầu óc bị gì, đi so sánh hắn với con người? “Con không nghĩ tới.” Cain thè lưỡi, cốc đầu tự trừng phạt mình. Hắc Long ngẩng đầu nhìn bầu trời, không nói gì. Sợ hắn chê mình ngốc, Cain vội vàng giải thích. “Con quên tại vì ông không độc ác như các quái vật trong truyện kể. Ông đã cứu mạng con, lại có cánh, chắc chắn ông là Thiên Sứ!” Cain tiếp tục say sưa tự biên tự diễn. “Chắc hẳn ở trên trời ông làm lỗi gì nên Chúa mới trừng phạt đày ông xuống dưới mặt đất…” Hắc Long ho khan, mắt trợn trắng. Thiên Sứ? Hắn mà là Thiên Sứ? Ai quen biết hắn nghe xong câu này chắc cười chết ngất. Quyết định sửa quan niệm sai lầm ngay từ lúc bắt đầu. Hắn biến đổi màu mắt, nhe hàm răng nanh, kề sát mặt vào Cain. “Nhìn kỹ, trông ta còn giống Thiên Sứ không?” Cain lắc đầu. Hắc Long hỏi tiếp. “Có sợ không?” Bé lại lắc đầu. “Tại sao không sợ?” Hắc Long ngạc nhiên. “Bởi vì biết ông sẽ không làm hại Cain.” Bé khẳng định nói Đôi mắt trong sáng chứa đựng tin tưởng làm Hắc Long dấy lên mong muốn phá hủy, hắn hừ lạnh nói. “Sao ngươi tin chắc ta sẽ không?” “Bởi vì ông đã nói không ăn con mà?” Bé hoang mang hỏi lại. Hắn thất bại gục đầu. Không ngờ trên đời thật sự tồn tại một con người không bị vấy bẩn như Cain. Chẳng những không sợ hãi còn đi tin tưởng lời quái vật nói. Hắc Long động lòng trắc ẩn, hảo tâm dạy dỗ quan niệm sai lầm của bé. “Ngươi không biết một câu nói có thể tùy tiện hủy bỏ bất cứ lúc nào? Lời của quỷ lại càng không đáng tin.” “Ông sẽ không gạt con!” Cain bất mãn cãi lại. “Cho dù lúc này ta không ăn thịt ngươi nhưng một lúc nào đó khi đói, ta sẽ ăn!” Hắn nhe răng làm bộ mặt dữ tợn. “Thật sao?” Bé tròn xoe mắt. “Ừ!” Hắc Long chắc chắn gật đầu, xem ra kết quả giáo dục tuy gian khổ nhưng đã thành công. Bé suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên, cười tươi nói. “Vì Cain rất thích Hắc Long, nên lúc đó nếu Hắc Long đói thì cứ ăn Cain đi.” Hắc Long hoàn toàn triệt để úp mặt xuống đất. Tại sao sói ăn thịt dê con? Đừng vội trách sói. Là lỗi dê con ngây thơ tự tìm đến. Nhìn bầu trời dần chuyển sang màu đỏ nhạt, Cain hốt hoảng đứng lên. “Chết, đã trễ quá rồi, con phải về nhà!” Vẫn úp mặt trên cỏ, Hắc Long phất tay. “Tạm biệt, Cain.” Hy vọng không phải tạm biệt mà là vĩnh biệt_Tiếng lòng của Hắc Long Không nghe tiếng bước chân rời đi, Hắc Long ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi bé đứng ngây người. “Làm sao vậy?” Vốn là một câu chào bình thường, lại khiến Cain hốc mắt đỏ bừng. Bé vội lắc đầu, cho hắn một nụ cười thật tươi để lộ lúm đồng tiền hai bên má. “Hẹn mai gặp, Hắc Long!” Nhìn bóng lưng nhỏ bé dần khuất, hắn khó hiểu lầm bầm. “Không phải tên Cain sao? Tại sao phản ứng kỳ lạ quá vậy.” TV…………………..TV Cain khe khẽ ca khúc đồng dao, bước tung tăng trên con đường mòn về nhà. Nghĩ về Hắc Long, cậu cười tủm tỉm. Hắn tuy là quái vật, lời nói khó nghe, tính tình hơi xa cách, nhưng cậu biết hắn rất tốt, rất rất tốt. Chỉ có hắn là nói chuyện với cậu, gọi tên cậu. Mẹ Cain thuở thiếu nữ nổi danh đẹp nhất làng, có một ngày xuất hiện người đàn ông từ bên ngoài vào làng, sau khi ông ta rời đi, mọi người phát hiện mẹ cậu không chồng mà có thai. Bị áp lực từ dân làng và gia đình xua đuổi, mẹ Cain kiệt sức chết sau khi sinh cậu. Sau đó em gái của mẹ Cain đã đem cậu về nuôi. Là đứa con hoang lại có màu mắt khác thường, trước khi hiểu chuyện Cain đã bị dân làng xa lánh, thậm chí dì dượng của cậu đã không gọi tên cậu mà chỉ kêu quái vật mắt tím, tạp chủng, khắc tinh, sao chổi, thằng nhãi. Cain tuổi nhỏ đã hiểu thế gian lạnh lẽo như thế nào. Ngày suýt chết đuối, Cain không vẫy vùng, cậu nghĩ đó là giải thoát để cậu không phải sống khổ sở thêm nữa. Nhưng Hắc Long xuất hiện, cứu cậu, cho cậu năng lượng sống tiếp. Ngày đó Cain khốn khổ đã chết trong hồ nước, Cain hiện tại chỉ vì Hắc Long mà sống. Nghĩ đến Hắc Long nói sẽ ăn thịt mình, Cain âm thầm quyết tâm, cậu phải cố ăn thật nhiều để trở nên mập mạp, như vậy hắn có thể ăn no. TV…………….TV “Mày đi đâu giờ này mới về?!” Cain vừa bước vào sân nhà đã bị người đàn ông cao gầy, khuôn mặt đỏ bừng quăng cho một cái tát. “Dượng…” “Công việc bận ngập đầu mà mày bỏ đi chơi, muốn chết đói hay sao?!” Lại một cái tát mạnh giáng xuống. Cain lùi lại vài bước, mắt hoa lên, chờ không còn thấy choáng váng, cậu mới ho khan nói. “Con xin lỗi.” Đây là câu nói thường xuyên mỗi khi ông dượng nổi giận cho dù cậu có làm sai hay không. Bởi vì chỉ có nói như vậy, ông ta mới không đánh cậu nhiều thêm. “Xin lỗi, xin lỗi, chỉ biết nói xin lỗi! Thứ ngu đần như mày phải ăn đòn mới học khôn được!” Ông ta lại giơ cao tay. Lúc này một giọng nữ the thé cất lên giúp cậu tránh khỏi đòn đánh. “Thằng kia, không mau vô làm việc nhà, đứng đó làm gì?!” Người đàn bà mập mạp từ trong nhà bước ra, híp con mắt ti hí đay nghiến Cain. “Chúng ta không dư cơm nuôi thứ vô dụng!” Cậu cúi đầu, nhỏ giọng. “Thưa dì…” “Còn không mau đi?!” Bà ta nhéo bắp tay Cain. “Dạ! Dạ!!!” Vội vàng chạy vào nhà, cậu loáng thoáng nghe tiếng dì dượng “Bà cản tôi dạy nó làm gì? Nhìn mặt thằng nhãi dã loại đó đã khiến tôi nổi nóng! Tại vì mẹ con nó mà chúng ta không mặt mũi nào sống trong làng!” “Tôi không cản, lỡ ông đánh chết nó hoặc bị thương nặng, lấy ai làm việc? Ông chỉ biết uống rượu cả ngày, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người làm, giờ đâu còn ai dám làm việc cho ta?” “Hừ!” “Hơn nữa nó làm việc không đòi tiền công, cho nó ngày ba bữa cơm và quần áo mặc là được. Nếu không vì vậy, ông tưởng tôi muốn nuôi dưỡng thứ sao chổi đó?” Nhìn bọt xà bông nổi trên thau quần áo, Cain nở nụ cười chua xót. Đấy mà là dì dượng, người thân ruột thịt duy nhất của cậu sao? Họ bắt cậu làm tất cả việc nhà, nếu không phải còn tuổi nhỏ, cậu đã phải phụ giúp công việc đồng áng nặng nhọc. Ngày ba bữa cơm, nhưng mỗi bữa chỉ một chén lưng, quần áo thì mặc đồ cũ ông dượng, bà dì vứt đi, vậy mà họ luôn nhắc cậu phải biết ơn họ đã cưu mang cậu. Hắc Long, cho dù hắn luôn nói hắn là quái vật, nhưng cậu không sợ, hắn còn tốt với cậu hơn tất cả mọi người. Nghĩ đến ngày mai sẽ được thấy hắn, nụ cười vui vẻ lại nở trên môi Cain.
|
Note II: Ngày ngày, tháng tháng, thời gian lặng lẽ trôi. Ngôi làng nhỏ yên bình sinh hoạt như mọi ngày. Cây vẫn xanh sau khi thay lá vàng, gió vẫn thổi vờn quanh ngọn cỏ. Cảm giác có vật mềm mại cọ mu bàn tay, Hắc Long mở mắt ra, là một con thỏ con. Có lẽ nó thấy Hắc Long dựa lưng vào gốc cây lâu không cử động, tưởng hắn là một phần của cây nên cả gan tới gần. Sinh vật màu trắng luôn làm người ta có dục vọng phá hủy, nhất là sinh vật đó vừa bé nhỏ vừa đáng yêu. Hắc Long nắm lỗ tai con thỏ nhấc nó lên, đăm chiêu suy nghĩ cách khi dễ nó. Nhàn rỗi là đồng lỏa khiến người ta nảy ra ý định phạm tội. “Hắc Long, đang làm gì vậy? Oa, con thỏ dễ thương quá! Làm sao bắt được vậy?” Cain tròn xoe mắt, trong mắt lấp lánh ánh sáng như nói muốn sờ thỏ con, muốn có nó. Hắc Long nhìn con vật trong tay lại nhìn Cain, quyết định đưa nó cho cậu. “Nếu thích thì lấy đi.” Cain kinh ngạc trợn mắt, dường như không hiểu hắn đang nói gì. Hắc Long trực tiếp quăng con vật vào lòng Cain. Cain cẩn thận ôm trong tay thứ sinh vật mềm mại ấm áp, một thứ vô cùng đáng yêu, xinh đẹp. Hắc Long nói hắn tặng nó cho cậu, hắn cho cậu… Cain cúi đầu, giọt nước ấm lăn khỏi mi mắt rơi trên đầu con thỏ ngơ ngác nhìn cậu. Cain sẽ không bao giờ quên giây phút này. Dù thời gian trôi qua bao lâu, cậu sẽ ghi nhớ mãi món quà đầu tiên được ai đó tặng, món quà đầu tiên Hắc Long đưa cho cậu. Dù đã cúi đầu, Hắc Long vẫn biết Cain khóc. Từ khi gặp nhau, Hắc Long chưa bao giờ nghĩ cậu có nước mắt để khóc, cho nên hắn giật mình hồi lâu mới hắng giọng nói. “Ngươi…đặt tên cho nó đi.” Thành công chuyển lực chú ý của Cain. Cậu nghe vậy lập tức ngẩng đầu hỏi. “Đặt tên?” “Cái tên là chứng minh ngươi sở hữu nó, làm nó trở nên đặc biệt hơn những thứ có hình dạng giống hệt.” Hắc Long giảng giải thêm. “Tên rất quan trọng.” Cain suy nghĩ, hai hàng chân mày gần như dính vào nhau. Sau cùng cậu giương đôi mắt đáng thương nhìn Hắc Long, rụt rè nói. “Gọi là con thỏ được không?” Thấy Hắc Long sắc mặt quái dị, Cain cúi đầu xấu hổ nói. “Xin lỗi, con không biết chữ nên không nghĩ ra được cái tên nào…” Nghe xong, Hắc Long cảm giác trong ngực có thứ gì đó trở nên mềm mại một chút. Cain, đứa trẻ này nên có nhiều yêu thương. Hắn buột miệng nói. “Ta sẽ dạy ngươi.” Cain vụt ngẩng đầu, không dám tin hỏi lại. “Sao cơ?” “Ngày mai hãy đến đây, ta sẽ dạy ngươi học chữ.” Hắc Long quay đầu đi, hình như là ngượng ngùng. Tuy vậy, thấy vẻ sung sướng nhanh chóng lan rộng trên mặt Cain, Hắc Long hài lòng với quyết định của mình. Đột nhiên Cain nói. “Hắc Long, có dao hay thứ gì cắt được không?” Hắc Long không hỏi cậu định làm gì, lấy từ trong áo một dao găm nhỏ khắc hoa văn cổ xưa. Cain nhận lấy, rút dao ra khỏi vỏ. Lưỡi dao mỏng, một chiếc lá rụng khỏi cành cây rơi xuống bị cắt làm hai. Cain từ từ hạ con dao xuống, một nhát cắt, một dúm lông trắng rơi ra. Sau đó Cain buông tay để con thỏ chạy đi. “Tại sao ngươi làm vậy?” Nhận lại con dao, Hắc Long thắc mắc. “Không nên nhốt sinh vật tự do.” Cain lắc dúm lông thỏ trong tay, mỉm cười. “Có thứ này làm kỷ niệm là tốt rồi. Con sẽ tết nó thành sợi dây đeo cổ.” Lời Cain nói làm Hắc Long chấn động. Không nên nhốt sinh vật tự do…Không nên nhốt sinh vật tự do…Không nên nhốt sinh vật tự do….. Phải chăng năm xưa nếu hắn cũng nghĩ như vậy, thả tay cho Thiên Sứ bay đi thì mọi chuyện sẽ khác? Hắc Long lắc đầu. Không. Cho dù kết quả như thế này, hắn không hối hận, có được lựa chọn lại một lần thì hắn vẫn sẽ làm vậy. Nếu đã yêu quý phải giữ chặt trong tay, dù sẽ làm nó nát vụn. Đó là cách hắn yêu TV………………….TV Ngày hôm sau, Cain háo hức đến chỗ hẹn. Hắc Long vẫn như mọi khi, nhắm mắt ngồi dựa gốc cây như đang ngủ. Nhưng cậu biết chỉ cần tới gần hắn trong vòng năm bước, hắn sẽ mở mắt ra ngày. Hôm nay gần chân hắn có thêm quyển tập, cây viết lông ngỗng và lọ mực. “Bắt đầu thôi.” Hắc Long ngồi dậy. Cain nghiêm chỉnh ngồi xuống trước mặt hắn, háo hức hỏi. “Con phải làm gì?” Vừa dứt lời, thân thể Cain bị nhấc lên, chớp mắt sau đã ngồi trong lòng Hắc Long. Cậu bối rối mở to mắt. Lần đầu tiên cùng một người tiếp xúc thân mật như vậy, trái tim cậu đập vừa nhanh vừa hỗn loạn. Không còn cách nào khác, lần đầu tập viết phải có người cầm tay. Chỉnh bàn tay Cain cầm bút đúng tư thế, bàn tay Hắc Long bao lấy tay nhỏ bé chuẩn bị viết chữ đầu tiên trên giấy. Bỗng Cain khẽ rên một tiếng. “A…” “Sao vậy?” “Không…không có gì. Bị kiến cắn thôi. Chúng ta tiếp tục.” Cain cười cười. Nhưng lời nói dối không thể che đi khuôn mặt bỗng chốc tái nhợt . Hắc Long giấu nghi ngờ vào trong lòng, tiếp tục cầm tay cậu đi từng nét chữ. Mỗi lần hắn hơi dùng sức nắm cổ tay cậu, vai cậu sẽ hơi co rụt, mím môi như cố nén không kêu ra. Trời ngả màu hoàng hôn, Cain vô tư đi về nhà mà không biết Hắc Long theo ngay phía sau. “Mày đi đâu giờ mới về?!” Người đàn ông cao gầy quát. Hơi thở nồng nặc mùi rượu của ông ta làm thân thể Cain run rẩy. Mỗi lần say rượu, dượng sẽ đánh cậu. Quả nhiên, một cái tát mạnh làm mặt Cain nghiêng đi, răng cắn trúng môi, máu chảy ra khóe miệng. “Mất dạy! Tao hỏi mày dám không trả lời?!” “Xin lỗi dượng, con không cố ý…”
|