Chương 18 — Khi Dịch Thiên nhận được điện thoại là lúc hắn đang họp. Khoảng thời gian này Ngô gia đang bị giới truyền thông tung tin tức nhận hối lộ, thế lực chống lưng phía sau cũng bị lôi ra ánh sáng. Tuy nói việc quan lớn chức cao cấu kết với thương nhân không phải chuyện hiếm, nói trắng ra là được mấy quan viên thực sự sạch sẽ không nhận tiền? Nếu bình thường xảy ra những việc thế này lo liệu cũng đơn giản, chỉ cần kéo vài người xuống khỏi ghế, rồi ngồi chờ mọi chuyện qua đi là tốt rồi. Nhưng hiện tại đang là thời điểm mẫn cảm nhất, kinh tế suy thoái toàn cầu, cố tình đúng lúc này Ngô gia lại gặp phốt lớn như vậy, các công trình lớn đều bị truyền thông tung ra bằng chứng hối lộ đầu tư, bị công chúng tẩy chay phẫn nộ. Tập đoàn Ngô gia không còn cách nào khác, đành bán tháo toàn bộ cổ phiếu. Thời thế lật ngược, đối thủ một mất một còn của bọn họ là Dịch gia tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội này. Không nhổ cỏ tận gốc Ngô gia, Dịch gia chắc chắn sẽ không dừng tay. Dịch Thiên cùng mọi người trong công ty liều mạng làm việc ba ngày. Ba ngày ngủ không đến sáu tiếng, ăn vài miếng lại tiếp tục vùi đầu lên kế hoạch khiến Ngô gia phải khuynh gia bại sản. Khi họp hắn luôn không nghe điện thoại, nhưng lúc này nhìn đến dãy số hiện lên liền ra hiệu tạm dừng hội nghị, bước ra ngoài nhấn nút nghe. “Làm sao vậy?” Dịch Thiên có chút mệt mỏi xoa bóp trán, trầm giọng hỏi. “Dịch thiếu, người anh muốn chúng tôi theo dõi…” Đầu dây bên kia quanh co nửa ngày mới nhỏ giọng nói, “Hiện đang nằm cấp cứu trong bệnh viện.” Dịch Thiên ngây ra một lúc, tay nắm di động vì dùng sức quá mức mà gân xanh cuộn lên, “Ở đâu?” Hắn lãnh thanh ném qua hai chữ, bên kia nhanh chóng báo cáo địa điểm. Dịch Thiên cúp điện thoại, hung hăng hít một hơi, ổn định cảm xúc rồi mới quay vào phòng trực tiếp chấm dứt cuộc họp, sau đó chạy tới bệnh viện, để lại đám nhân viên ở đằng sau nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra? Vì sao giám đốc của mình sắc mặt lại khó coi như vậy? La Vũ cất điện thoại, ánh mắt dại ra nhìn về phía trước. Tuy rằng không bị mắng, nhưng cái loại giọng nói lạnh băng của lão Đại so với khi hắn rống giận còn đáng sợ hơn. Liêu Phi bên cạnh đưa qua một điếu thuốc, dùng ánh mắt ý hỏi thế nào. La Vũ nhận lấy điếu thuốc, sờ sờ mũi thê thảm hề hề nói, “Tôi cảm thấy mình chết chắc rồi.” Liêu Phi nhướng mi, “Ai bảo mẹ nó đang theo dõi cậu còn đi mua thuốc lá.” La Vũ có chút ủy khuất, y nào biết nam nhân kia có ý định muốn nhảy hồ tự sát cơ chứ? Đi theo người nọ một ngày, nhìn cậu tặng đồ chơi cho bé con, mua hoa đi thăm mộ rồi sau đó ngẩn người bên hồ công viên cả ngày, La Vũ y đã sớm chán đến rụng tóc! Trước kia y làm nhiệm vụ đều là những việc nguy hiểm cùng kích thích, hiện tại bắt y theo dõi một nam nhân nhàm chán như vậy, còn là kẻ dám trèo lên giường lão Đại mà ai ai cũng khinh thường, đây không phải là phung phí của trời sao? Hơn nữa y mới chỉ đi năm phút đồng hồ, lúc trở về người kia cư nhiên không thấy, nếu không phải y phán đoán chuẩn xác vội vã lao tới bên hồ, phỏng chừng cậu ta đã sớm đi gặp Diêm vương rồi. Càng nghĩ càng nghẹn khuất, mẹ nó người này lúc nào chết không chết lại chọn đúng ngày La Vũ y phải đi theo, quả thực muốn hại y sống dở chết dở! “Dịch thiếu không phải ghê tởm người này sao? Nếu cậu ta chết thật không phải hắn sẽ càng vui mừng?” La Vũ ngẫm lại vẫn là có chút bất an hỏi Liêu Phi. Liêu Phi chỉ ném cho y ánh mắt “Tốt nhất là cậu tự cầu phúc đi”, La Vũ chán nản ôm đầu rên rỉ. Khi Dịch Thiên đuổi tới bệnh viện người vẫn còn trong phòng cấp cứu, La Vũ chạy tới ở bên cạnh có điểm run run giải thích, Dịch Thiên mặt không đổi sắc nghe xong, nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà trực tiếp một cước đạp y ngã lăn trên mặt đất. Còn muốn bổ một cước thứ hai, Liêu Phi ở bên cạnh đã ngồi xuống che cho La Vũ, cúi đầu giải thích, “Dịch thiếu, thực xin lỗi. Lần này là lỗi của chúng tôi, xin cam đoan sẽ không có lần sau.” Liêu Phi bình thường nói không nhiều lắm nhưng làm việc luôn luôn ổn thỏa, hơn nữa còn là người thông minh, vài năm nay những chuyện quan trọng đều được giao cho gã giải quyết. Hiện tại gã đứng ra dùng bản thân đảm bảo giúp La Vũ cầu tình, Dịch Thiên nhìn gã một cái, cuối cùng xoay người lên lầu không truy cứu nữa. Đèn phòng giải phẫu vẫn còn sáng, Dịch Thiên ngồi trước cửa phòng, lấy ra điếu thuốc kẹp ở ngón tay. Trợ thủ theo hắn tới là Tô Văn Dương đứng ở bên cạnh không lên tiếng. “Tôi có phải đã quá phận hay không?” Dịch Thiên không ngẩng đầu, nhưng Tô Văn Dương biết hắn đang hỏi mình. “Làm việc không tốt nên bị phạt.” Tô Văn Dương lãnh mặt quy củ đáp. Dịch Thiên cười cười, Tô Văn Dương luôn là loại tính cách này, dù có việc gì xảy ra cũng không nghe nhân tính, cũng không cần thương lượng đường sống. Kì thật hắn cũng không phải muốn nghe câu trả lời khiến người thư thái, nhưng hắn lấy tư cách gì để đánh La Vũ cơ chứ, bình thường hắn đối với Mục Nhiên như thế nào, người phía dưới của hắn cũng tự nhiên cũng sẽ như vậy. Đừng nói hiện tại người còn chưa chết, ngay cả nếu cứu không được hắn cũng không đáng để phát hỏa với những kẻ râu ria mà thôi. Chính là… Dịch Thiên mím chặt khóe miệng, thần sắc âm trầm, vì cái gì lòng hắn lại đột nhiên hoảng hốt đến vậy? Cũng không biết phải đợi qua bao lâu, rốt cuộc bác sĩ cũng đi ra thông báo bệnh nhân đã được cứu trở về, chỉ là thân thể rất suy yếu tạm thời vẫn chưa tỉnh lại. Dịch Thiên nhìn người được đẩy từ phòng giải phẫu ra, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, một vẻ tùy thời đều sẽ không còn hô hấp. Hắn không tiến lên mà chỉ đứng tại chỗ nhìn một lát, sau đó không nói được một lời xoay người rời đi. Tô Văn Dương theo sau, đi ngang qua La Vũ cùng Liêu Phi thì giữ bọn họ lại dặn dò phải chăm sóc người bệnh. Đợi hai người họ đi khuất, La Vũ thở dài ra một hơi, xoa xoa bụng ẩn ẩn đâu, có chút buồn bực hỏi, “Người này rốt cuộc là trọng yếu hay không trọng yếu a?!!” Lão Đại trong chốc lát hận không thể đem người giết chết, người thực sắp chết lại muốn cứu sống, cứu được xong một giây cũng tuyệt không nguyện nhìn nhiều hơn. La Vũ cảm thấy thật sự không thể lí giải. “Cậu còn quản có trọng yếu hay không? Lão Đại muốn chúng ta làm thế nào chúng ta làm thế nấy là được.” Liêu Phi lắc đầu, cũng chỉ có La Vũ loại ngốc tử trời sinh thiếu tâm nhãn này mới có thể không nhìn rõ. Yêu hay không yêu, thích hay không thích bọn họ không biết, nhưng chỉ bằng việc người kia có thể sống đến bây giờ, xác định cậu ta đối với Dịch thiếu căn bản cũng không đơn giản. Dịch Thiên là ai, nếu không phải hắn cố ý mặc kệ, ai có thể dây dưa với hắn lâu như vậy. Mặt khác không nói, chỉ bằng việc người nọ kê đơn chụp ảnh, nếu là trong tay người khác, còn sợ sớm đã không biết chết bao nhiêu lần. Trải qua lần giáo huấn này, hai người không còn dám khinh thường, thay phiên nhau túc trực tại bệnh viện, không dám ngủ say. La Vũ là sợ thật sự, nếu người này vừa tỉnh lại đã muốn tìm chết, thừa dịp bọn họ không để ý làm ra cái gì bậy bạ y khẳng định mình sẽ sớm thu dọn đồ đạc về ở với ông bà. Không, có khi còn mệnh để trở về hay không cũng không biết được. Thời điểm Mục Nhiên tỉnh lại chính là lúc La Vũ đang lang thôn hổ yết mà ăn cơm. Y ngày hôm qua vì nhìn Mục Nhiên chằm chằm cả ngày mà cái gì cũng chưa ăn, buổi tối cũng không ngủ ngon, bụng kêu gào cả buổi. Sáng ra Liêu Phi thật sự không chịu được nữa, xuống lầu tùy tiện mua cho y vài cái bánh bao. La Vũ đang ăn đến mỡ dính đầy miệng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mục Nhiên lăng lăng mà nhìn mình, nháy mắt há mồm ngây người. “A cậu tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Khát nước không? Bụng đã đói chưa…” Liêu Phi thuận tiện nhét cái bánh bao vào miệng y, đi đến trước giường Mục Nhiên đơn giản tự giới thiệu, “Xin chào, tôi là Liêu Phi, người bên kia là La Vũ, chúng ta trước kia đã gặp nhau cậu còn nhớ rõ? Ngày hôm qua là La Vũ cứu cậu.” “Nè chúng ta có phải gọi điện cho Dịch thiếu hay không?” Không đợi Mục Nhiên trả lời, La Vũ đột nhiên gào to, cầm lấy di động hấp tấp chạy ra ngoài. La Vũ đi rồi Mục Nhiên đem tầm mắt chuyển về trên người Liêu Phi. Cậu không nói chuyện, cũng không có phản ứng nào khác, hồi lâu lại xoay đầu trở về, mở to mắt trầm mặc nhìn trần nhà. Liêu Phi bị thờ ơ cũng không giận, đi qua nâng cậu ngồi dậy, lại rót đến chén nước. Mục Nhiên vẫn không để ý đến gã, nước cũng không nhận lấy. Liêu Phi ở trong lòng thở dài, đem chén đặt ở đầu giường, “Cậu nên uống một chút.” Lúc này La Vũ ủ rũ đi vào, vừa nhìn thấy Liêu Phi liền trề miệng, “Sao lại không liên lạc được a?” Liêu Phi không thèm trả lời, bảo y đi gọi bác sĩ đến. Buổi sáng Tô Văn Dương đã gọi cho gã nói qua Dịch thiếu phải xuất ngoại vài ngày, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về được, dặn bọn hò trước tiên cứ để người điều dưỡng trong bệnh viện, có chuyện gì chờ Dịch thiếu về rồi nói. Liêu Phi cũng biết gần đây vì chuyện của Ngô gia, Dịch gia thủ đoạn nào cũng đều dùng tới, mấy người anh em khác của gã hiện tại cũng đều chạy ở bên ngoài, không có nổi một ai nhàn rỗi. Vừa vặn lúc đó tiểu Lục gọi điện thoại đến, ở đầu dây bên kia gào khóc thảm thiết vì phải theo dõi một người mà ba ngày ba đêm không được chợp mắt, sắp không chịu nổi nữa rồi, sau đó bất mãn gã cùng La Vũ vì sao lại nhận được loại nhiệm vũ nhàn nhã nhất này. Liêu Phi nghe được cười khổ, nhiệm vụ của bọn họ nhẹ nhàng nhất, nhưng cũng dễ xảy ra chuyện nhất. “Em thực không hiểu, tên kia có gì phải theo dõi, còn để lão Đại anh và La Vũ cùng đi, không phải là lãng phí tài nguyên đi.” Tiểu Lục nghe lời Liêu Phi nhất, bình thường nói chuyện hay thuận mồm gọi gã là lão Đại, Liêu Phi sửa vài lần cũng vô dụng đành mặc kệ. “Được rồi làm tốt nhiệm vụ của cậu đi. Những lời như thế về sau để trong lòng, khóa chặt cái miệng lại cho tôi. Bác sĩ đến rồi, tôi đi trước.” “A a a a lão Đại sao anh lại nỡ đối xử với em như vậy… Em…” Tiểu Lục ở đầu dây bên kia bắt đầu léo nhéo kêu, Liêu Phi không để ý tới, kiên quyết ngắt cuộc gọi. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy các bác sĩ kéo nhau chạy vào, La Vũ ở một bên bày ra bộ dáng bặm trợn trừng mắt. Gã nhức nhối xoa xoa mi tâm, đám người này có thể nào để cho gã bớt lo hơn được không.
|
Chương 19 — Người đầu tiên phát hiện ra Mục Nhiên có điểm khác lạ là La Vũ. Ngày đó bác sĩ kiểm tra tổng thể, kết luận giọng nói không có vấn đề gì chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Có điều đã ba ngày Mục Nhiên không hề nói câu nào, sức ăn cũng vô cùng ít. Lúc đầu hai người bọn họ cũng không quá để ý, chỉ nghĩ vừa mới tỉnh cảm xúc của cậu không được tốt lắm. Hai người bắt đầu cảnh giác là kể từ một buổi tối La Vũ gác đêm. Ngày đó La Vũ bởi vì vài ngày ngây người không có gì làm đã có chút ngứa ngáy, đành phải ngáp vài cái rồi nằm vật xuống ghế sopha, không qua một lúc liền mơ mơ màng màng ngủ. Đợi đến khi tỉnh lại đã là nửa đêm, nhiều năm huấn luyện đã luyện cho y tính cảnh giác kể cả lúc ngủ, cho nên cơ hồ Mục Nhiên vừa động y liền mở mắt. Ban đầu cho rằng cậu muốn đi WC, cũng không có việc gì, dần dần phát hiện có điểm không thích hợp. Sau khi bước xuống giường, đầu tiên Mục Nhiên chỉ đứng tại chỗ dễ đến một phút đồng hồ, sau đó cậu bắt đầu ở trong phòng đi tới đi lui. Cậu xốc bức màn lên, rồi đến sau lưng ghế dựa, dưới gầm giường. Cuối cùng cậu đi tới trước mặt La Vũ, thẳng tắp mà nhìn y. Tóc gáy La Vũ đều dựng đứng, động cũng không dám, xuyên qua màn đêm tối như mực đối diện với cậu. Qua một lúc lâu, Mục Nhiên đột nhiên mở miệng hỏi, “Ai đang khóc?” Thời gian dài không mở miệng khiến giọng cậu khàn đến cực hạn, vang lên trong căn phòng an tĩnh càng có vẻ thêm khủng bố. La Vũ bị dọa đến sắp khóc, mẹ nó y một mình đấu với một đám cũng chưa bao giờ sợ hãi như vậy a. Rùng mình nửa ngày, La Vũ nhỏ giọng nói, “Không có ai khóc.” Xong lại nuốt ngụm nước miếng bổ sung, “Nơi này… nơi này chỉ có hai người chúng ta.” La Vũ nói xong căn phòng lại yên tĩnh trở lại. Mục Nhiên vẫn đứng tại đó bất động nhìn y, cũng không nói gì nữa. La Vũ một người đầy mồ hôi lạnh, chỉ muốn mặc kệ tất cả mà chạy nhanh ra ngoài. Chính là không đợi y chạy đi, Mục Nhiên đã đi trước. Cậu lăng lăng xoay người đi đến cạnh cửa, vừa mới đụng vào tay nắm cửa La Vũ đã nhảy dựng lên chạy lại ngăn cậu, “Cậu muốn làm gì?” Vừa nói vừa lần mò bên trên chốt cửa, nháy mắt đèn đều sáng lên, La Vũ an lòng không ít. “Ai đang khóc?” Mục Nhiên vẫn đờ đẫn hỏi một câu như vậy. Dưới ánh đèn cậu cau mày lại, ánh mắt trống rỗng, thời điểm nói chuyện cũng không nhìn thẳng vào người, thoạt nhìn có chút quỷ dị. “Không ai khóc cả, cậu trở về ngủ đi.” La Vũ sởn cả da gà, thân thể vẫn kiên quyết che trước cửa không cho đối phương đi ra ngoài. Nói giỡn, giờ người này thế này còn có thể chạy ra ngoài sao, nếu gây ra chuyện gì ai sẽ tới phụ trách? La Vũ vốn cho rằng đối phương nhất định phải nháo nửa ngày mới bỏ qua, ai mà biết được sau khi nghe y nói xong cậu chỉ nhìn y một lát rồi xoay người trở về, ngoan ngoãn nằm xuống giường, có điều không đến mấy phút đồng hồ sau, cậu kéo trùm cả chăn lên đầu, cong người cuộn mình lại. La Vũ tạm thời không dám nghĩ nhiều, hốt hoảng gọi điện thoại cho Liêu Phi, “Tôi thao, anh mau tới đây đi, lão tử sắp bị hù chết.” Liêu Phi bên kia mơ mơ hồ hồ nhấc máy, vừa nghe La Vũ la oai oái liền thanh tỉnh, đáp cũng chưa đáp, trực tiếp cúp điện thoại mặc quần áo chạy tới bệnh viện. Đợi đến được bệnh viện, xác định Mục Nhiên còn yên ổn ngủ trên giường, Liêu Phi mới dám thở ra, quay đầu chưa kịp hỏi có chuyện gì đã bị La Vũ khóc lóc bám lấy. “Xảy ra chuyện gì?” La Vũ kể hết mọi chuyện, mặt méo xệch hỏi gã, “Cậu ta có phải có vấn đề gì không? Mẹ nó loại sự tình này còn lặp lại lần nữa tôi….” La Vũ y cái gì cũng không sợ, chỉ có mấy loại quỷ quỷ thần thần kì bí này. Lông mày Liêu Phi càng nghe càng cau chặt, “Tối nay tôi sẽ lưu lại, cậu về nhà ngủ đi.” La Vũ nghe xong cũng không đi, ôm chặt thắt lưng gã tỏ vẻ muốn cùng gã đồng sinh cộng tử. Liêu Phi nguýt y một cái, cũng không thèm vạch trần sự thật tên này chẳng qua là không dám về nhà. Nhận được điện thoại của Liêu Phi, nghe gã tự thuật xong Dịch Thiên trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói cho gã biết phải hai ngày nữa hắn mới có thể về nước, nhớ chú ý tình hình. Cúp điện thoại, Dịch Thiên nghĩ nghĩ, lại bấm số điện thoại của Hạ Húc Đông. Điện thoại vừa thông đã nghe thấy người bên kia cợt nhả nói, “Uy tiểu Dịch Dịch, đừng bảo cậu nhớ tôi nhaaa…” Dịch Thiên lười dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Cho tôi mượn vợ của cậu một thời gian.” “Đờ mờ vợ tôi mà cho cậu mượn được à? Cho dù cậu là anh em từ thời quấn tã ngồi bô của tôi cũng đếch có chuyện đó đâu, cậu không biết vợ bạn không thể…” “Hai ngày nữa tôi về nước, đến lúc đó sẽ gọi cho cậu, cúp đây.” Dịch Thiên vô tâm cắt lời, nếu để Hạ Húc Đông lảm nhảm chắc sẽ không bao giờ kết thúc. Có chút phiền toái ném di động lên bàn, Dịch Thiên châm điếu thuốc, đi đến bên cửa sổ sát đất trong văn phòng lẳng lặng xuất thần. Từ sau khi Mục Nhiên tỉnh lại hắn đã nhận ra cậu có điều gì đó không thích hợp, thế nên mới để Liêu Phi và La Vũ trông chừng cậu. Nhưng là hắn chưa bao giờ nghĩ tới Mục Nhiên như vậy mà dám thật sự đi tự sát. Ngày đó trên máy bay Tô Văn Dương có hỏi hắn rốt cuộc muốn xử lí như thế nào. Hắn không trả lời được, hắn không biết. Hắn rõ ràng ghê tởm người kia, vì cái gì còn muốn nhiều lần như vậy chạy đi cứu cậu? Thương hại cậu sao? Dịch Thiên hắn từ khi nào lại là người có nhân tình đến vậy, lí do này đến bản thân hắn cũng không tin tưởng. Hắn chỉ biết hắn không muốn Mục Nhiên chết, nhưng lại không biết vì sao mình lại không muốn cậu chết. Tựa như một vòng tròn mơ màng luẩn quẩn, mà chính hắn lại là kẻ đem cái vòng này quấn lên người. Từ hôm phát hiện tình trạng của Mục Nhiên, Liêu Phi và La Vũ càng dành 120% tinh thần chăm chăm nhìn cậu cả ngày. Có điều vẫn là vào lúc bọn họ nhất thời lơ đãng thì lại có chuyện xảy ra. Trưa ngày hôm đó, Mục Nhiên vẫn như thường ngày ăn trưa xong liền ngủ say. Liêu Phi nhìn người nhắm mắt nằm an ổn trên giường cũng yên tâm không ít, ngồi ở ghế sopha đọc sách, ngẫu nhiên còn trả lời mấy tin nhắn oán giận ba hoa của tiểu Lục. Đợi cho đến khi Liêu Phi nhận thấy có điều gì đó không thích hợp, tiến đến vạch chăn ra. May mắn gã là người có tố chất tâm lí tốt, nhìn thấy cảnh tượng dưới chăn cũng không đến mức nhảy dựng lên. Mục Nhiên không biết từ nơi nào lấy được một mảnh thủy tinh nhỏ giấu trong tay, tay trái bị cậu cắt đến huyết nhục mơ hồ, giường đệm bị máu đỏ nhuộm hơn phân nửa, ngay cả chăn cũng dính không ít. Liêu Phi nhanh chóng gỡ lấy mảnh thủy tinh của Mục Nhiên ném xuống đất, cùng lúc đó liều mạng nhấn chuông trên đầu giường, sau đấy ngồi cả lên giường gắt gao đè vết thương trên cổ tay cậu lại. Thần trí Mục Nhiên đã có chút không rõ, bị Liêu Phi giữ chặt cũng không phản ứng, chỉ hơi mở mắt nhìn trần nhà, một bộ dáng mệt mỏi đến mức ngay lập tức muốn ngủ. Chờ đến khi bác sĩ chạy vào, nhìn thấy chiếc giường đầy máu kia không khỏi luống cuống, hỏi lí do cũng không kịp mà vội vã bắt tay vào chữa trị. Liêu Phi hai tay đầy máu thối lui ra ngoài cửa, trùng hợp lúc này di động vang lên, Tô Văn Dương nói cho gã biết bọn họ đang đến. Liêu Phi ở trong lòng cười khổ, gần đến phút cuối cùng lại gặp chuyện không may, lần này gã cũng không biết nên giải thích thế nào. Tô Văn Dương cúp điện thoại, quay đầu nhìn giám đốc nhà mình rõ ràng còn chưa kịp nghỉ ngơi, thở dài kể lại sự tình. Vốn là lần này ra nước ngoài cũng là để kết thúc việc của Ngô gia, nhiệm vụ đã hoàn thành, kế tiếp công việc đều có thể giao cho nhân viên bên dưới là được. Còn muốn về nước hảo hảo tĩnh dưỡng một thời gian, không nghĩ tới còn chưa kịp cảm thụ một chút hương thơm của Tổ quốc, thì chuyện lại tới rồi. Dịch Thiên nghe xong không nói gì, trực tiếp ném hành lí cho Tô Văn Dương mang về công ty trước, vừa đi vừa gọi điện cho Hạ Húc Đông. Tô Văn Dương ở đằng sau nhìn bóng lưng giám đốc mà yên lặng thở dài, không biết vì cái gì nhưng lần này cậu dự cảm được, chuyện này tạm thời sẽ không qua nhanh như vậy. Chương 20 — Hạ Húc Đông nhận được điện thoại của Dịch Thiên, nghe thanh âm đối phương lạnh như băng cũng không dám nói giỡn nữa, cúp điện thoại vội gọi Từ Nhiễm mau đến bệnh viện. Đến nơi gặp Liêu Phi, nghe đại khái sự tình liền không nhịn được phun một câu, “Fuck! Rốt cuộc Dịch Thiên muốn làm cái gì?” Nghĩ nghĩ lại có cảm giác không thể tin nổi, hỏi thêm một câu, “Thật sự là Mục Nhiên? Là thằng nhóc từng chơi cậu ta một vố kia?” “Đúng vậy.” Liêu Phi gật đầu. Hạ Húc Đông quả thực hết chỗ nói, hắn sau khi nghe điện thoại còn tưởng đại sự gì, lòng nóng như lửa đốt vội vội vàng vàng kéo vợ mình đến đây. Nào ngờ người mà Dịch Thiên muốn cứu lại là kẻ kia, người nọ muốn chết tốt nhất để cho chết luôn đi, cậu ta chết cả thể giới liền thanh tịnh, không còn hại đám người bọn hắn mỗi lần nhìn đến Dịch Thiên đều sốt ruột này nọ. Tuy bọn hắn rất thích chê cười Dịch Thiên, nhưng mang tiếng là anh em, bọn hắn cợt nhả là một chuyện, mà để người khác biến Dịch Thiên thành trò cười lại là chuyện khác. Hạ Húc Đông còn đang buồn bực đã bị Từ Nhiễm nhéo lỗ tai, cười lạnh hỏi, “Vậy cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Anh nói rõ ràng cho tôi!” Chuyện kia của Dịch Thiên và Mục Nhiên vốn không phải loại đáng tuyên truyền biểu dương gì, Hạ Húc Đông cũng không để trong lòng cho nên Từ Nhiễm một chút cũng không biết. Hạ Húc Đông ôm lấy đầu kêu rên, “Bà xã… ở bên ngoài chừa cho anh chút mặt mũi á đau đau đau…nhẹ tay nhẹ tay!” Liêu Phi ở bên cạnh xem chuyện vui, mặt ngoài vẫn lộ ra bất động thanh sắc, lại nói tiếp, chuyện của công tử nhà Hạ gia cùng tiểu thư Từ gia kể ra cũng xứng danh một đoạn “Truyền kì.” Thời còn đi học, Hạ Húc Đông tự xưng là phong lưu lãng tử, đi qua vạn bụi hoa cũng không có lá nhỏ dính thân, nói trắng ra là loại không có tiết tháo thay người yêu như thay áo. Hơn nữa còn ngày ngày khoa trương kêu mình tôn thờ chủ nghĩa độc thân, nói trên đời này chỉ có tình ái chứ không có tình yêu, khinh bỉ nhất là những người sớm rơi vào ‘phần mộ’ hôn nhân. Sau đó thì nhân dịp làm Hạ lão gia tử nổi giận, ngươi muốn độc thân phong lưu thì ta lại càng muốn ngươi sinh cháu cho ta bế! Đè y ra đi thân cận, vừa đi liền gặp phải Từ Nhiễm tiểu thư của Từ gia. Từ Nhiễm không phải loại tiểu thư tầm thường sống nhờ vào gia đình, theo học trường tâm lý học nổi tiếng nhất ở nước A. Vốn đang muốn tiếp tục học lên trên, kết quả bị các trưởng bối Từ gia ngăn cản, có nữ nhi giỏi giang đương nhiên cũng cấp Từ gia mặt mũi thế nhưng có cần học toàn chữ như vậy không? Vì thế liền dùng tất cả mọi biện pháp triệu hồi cô từ bển về, cấp tốc đem đi thân cận, vừa vặn đụng phải Hạ công tử hoa tâm không biết tiết chế. Hạ Húc Đông từ nhỏ đến lớn có mĩ nữ nào chưa từng thấy qua, vừa thấy Từ Nhiễm quần áo xuề xòa không ăn diện liền ba phần coi thường, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì phong độ lễ phép. Nếu đổi lại là tiểu thư nhà giàu khác, nhìn thấy thái độ hòa nhã quân tử kia khẳng định đã sớm choáng váng đầu óc. Nhưng Từ Nhiễm là ai cơ chứ, nhiều năm học tâm lý học như vậy cũng không phải để làm cọp giấy, vẻ khinh mạn có lệ từ trong ánh mắt Hạ Húc Đông cô có thể nhìn ra rất rõ. Cho nên hai người mới tiếp xúc vài ngày, Hạ Húc Đông chủ động tỏ vẻ “Từ tiểu thư tao nhã cao quý xinh đẹp quả thực như trăng sáng trên cao, lỗ mãng thô nhân như tôi thật không thể xứng với”. Còn Từ Nhiễm cũng ha hả cười tỏ vẻ “Vừa lúc chính mình như gà trong vườn cùng với khổng tước trên mây không có hứng thú.” (Đoạn này chém khá nhiều, chỉ giữ lại đại ý ;o;) Hạ Húc Đông nghe xong đần người ra, đợi đến khi người nọ đi rồi mới hồi phục tinh thần, tức đến tai xì ra khói. Cứ như vậy hai người xem như chính thức qua lại. Ai mà biết Hạ đại công tử khi yêu lại không được bình thường, theo như lời Lâm Hàm nói y chính là một ngày không bị Từ Nhiễm đánh cả người liền bứt rứt khó chịu. Hạ Húc Đông cũng không ngốc, biết mình “lọt hố” liền đường đường chính chính xử lí mấy trái phong lưu, nghiêm túc mà theo đuổi Từ Nhiễm. Cuối cùng mang về được lão bà, cũng là chính thức bước sang kiếp thê nô từ đó. Từ Nhiễm nhìn Liêu Phi bên cạnh mặt không đổi sắc sắp sửa xuất thần, khoanh tay khụ hai tiếng. Hạ Húc Đông bị nhéo đỏ cả tai, ánh mắt ủy khuất tố cáo “Bà xã đáng ghét bà xã khi dễ anh bà xã không còn yêu anh nữa”. Từ Nhiễm trở mình xem thường, nhất quyết mặc kệ người nọ. Hạ Húc Đông bĩu môi, đang muốn đi qua nói cho Từ Nhiễm chuyện của Dịch Thiên cùng Mục Nhiên thì nghe tin Mục Nhiên tỉnh. Từ Nhiễm vừa nhìn đến ánh mắt Mục Nhiên đã biết được người này không bình thường, đem cả Hạ Húc Đông và Liêu Phi đuổi ra ngoài, cảnh cáo không được để ai tiến vào. Cứ như vậy mãi cho đến khi Dịch Thiên tới bệnh viện cũng chưa đi ra. Dịch Thiên nghe Liêu Phi kể lại tình huống, không hé răng, trầm mặc dựa vào tường hút thuốc. Hạ Húc Đông thấy hắn như vậy nóng nảy nói, “Tôi hỏi cậu đang nghĩ gì vậy? Đừng có mà định nói với tôi, giờ cậu mới phát hiện ra cậu ta chính là tình yêu của đời mình đấy nhá? Tiểu tử Lâm Hàm kiểu gì cũng sẽ đem người kia giết chết!” Chuyện Lâm Hàm thích Dịch Thiên mọi người đều biết. Nhiều năm như vậy vẫn cứ để Lâm Hàm ở bên người Dịch Thiên là bởi đám người bọn họ đều biết cuối cùng ai cũng sẽ phải kết hôn lập gia đình. Có thể cùng ai chơi trên giường cũng được nhưng riêng anh em thì không. Một khi vượt qua ranh giới bằng hữu thì sẽ không bao giờ trở về được nữa. Lâm Hàm trấn thủ nhiều năm như vậy, tuy rằng trên đường có xuất hiện một Giản Ninh, nhưng cuối cùng với Dịch Thiên vẫn là hữu duyên vô phận. Ai biết được lại đột nhiên mọc ra thêm Mục Nhiên, hơn nữa còn dùng thủ đoạn bỉ ổi hèn hạ, Lâm Hàm quả thực hận nhất chính là người này. “Không biết.” Hồi lâu trầm mặc, Dịch Thiên lạnh nhạt ném ra mấy chữ, trước khi Hạ Húc Đông muốn đột phát bệnh tim lại bổ sung một câu, “Có thể là đối với cậu ta áy náy đi…” Hắn yêu Mục Nhiên sao? Không có khả năng, hắn sao có thể yêu người cố ý tính kế để tiếp cận mình được chứ. Tâm Dịch Thiên cười lạnh, người kia ngoài mặt thoạt nhìn đơn thuần vô hại nhưng bên trong tiểu nhân đê tiện. Hiện tại ngẫm lại có chút muốn cười lớn, hắn nhất thời bị bộ dáng đáng thương của cậu ta lừa gạt, thiếu chút nữa quên, loại người dơ bẩn như chuột nhắt đó thích nhất là ăn vụng đồ của người khác. Cho nên Dịch Thiên mới để cho người nọ sống, chờ đến khi nhìn ra được mục đích của cậu, chờ vạch trần bộ mặt đạo đức giả, hả hê nhìn bộ dáng ghê tởm giàn giụa nước mắt của cậu quỳ gối cầu xin trên mặt đất. Thế nhưng ba năm trôi qua, mặc hắn vũ nhục đánh chửi như thế nào người nọ cũng không hề rời đi, cũng chưa từng xin hắn một phân tiền hay một món đồ gì. Thâm tâm Dịch Thiên thoáng dao động, hắn quả thực không rõ Mục Nhiên rốt cuộc là vì cái gì. Đừng nói là thích hay tình yêu gì gì đó, thứ hư vô xa vời như vậy, hắn căn bản không hề tin. “Áy náy thì tùy tiện cho cậu ta ít tiền rồi đuổi đi là được, sao cậu còn cho người đi theo dõi. Cậu ta muốn chết thì thành toàn cho cậu ta chết, mọi người lại càng mừng.” Hạ Húc Đông thở ra một hơi khói, cà lơ cà phất dựa vào tường hút thuốc. Dịch Thiên nhíu mày muốn nói điều gì đó, đúng lúc này Từ Nhiễm mở cửa đi ra, một tay cầm bệnh án bước nhanh đến trước mặt Dịch Thiên, đầu cũng không thèm ngẩng lên nói, “Huyễn thính, gặp ảo giác, tư duy trì độn, chướng ngại giao tiếp, triệu chứng trầm cảm, có khuynh hướng tự làm đau bản thân. Anh muốn người chết hay là sống rồi trực tiếp phát điên.” Không đợi Dịch Thiên trả lời, Từ Nhiễm lại nói nhanh hơn, “Nếu anh muốn cậu ấy điên thì đóng gói người ném đến bệnh viện tâm thần. Còn muốn chết càng đơn giản hơn, trực tiếp để cậu ấy nằm trên giường, không đến một giờ tự cậu ấy sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện.” Nói tới đây dừng một chút, thanh âm mang theo cười nhạo, “Còn nếu muốn cậu ấy sống, anh chỉ có cách đem cậu ấy về nhà, mỗi ngày quan tâm chăm sóc, coi cậu ấy như tổ tông mà cung phụng.” Không có ai nói chuyện. Dịch Thiên có chút thất thần nhìn Từ Nhiễm, Hạ Húc Đông ở bên cạnh kéo kéo tay cô ý bảo đừng nói nữa. Từ Nhiễm tức giận gạt tay y ra, lớn giọng nói, “Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, bất quá cậu ấy chỉ là hạ mê dược với Dịch đại thiếu gia đây, chụp vài ba bức ảnh so với người khác còn tự mình giấu kĩ hơn! Ba năm qua cậu ấy đã hại anh sao? Hướng anh đòi bao nhiêu tiền? Không phải cậu ấy là người mà Dịch đại thiếu gia căm hận nhất hay sao? Anh cố ý giữ cậu ấy ở bên người là để tra tấn tinh thần cậu ấy? Làm mấy trò bỉ ổi như vậy có phải anh cảm thấy rất thành tựu?” Từ Nhiễm liến thoắng như súng liên thanh, dọa cả đám người nghe đều choáng váng. Chờ Hạ Húc Đông phục hồi tinh thần, thấy sắc mặt Dịch Thiên khẽ biến vội lôi kéo Từ Nhiễm bỏ chạy, vừa chạy còn phải vừa an ủi người, “Bà xã bớt giận bớt giận a~” Mẹ nó, nếu Từ Nhiễm biết năm xưa y cùng mấy huynh đệ nhân lúc Dịch Thiên uống say lừa Mục Nhiên đến, đem người cột vào ghế miệng dán băng dính rồi ném vào phòng nhìn Dịch Thiên cùng người khác lăn sàng cả đêm, em ấy còn không phải tế y luôn? Hạ Húc Đông run một chút, thầm quyết định chuyện này có chết cũng không được để Từ Nhiễm biết.
|