Vưu Kỳ đứng ở bên cạnh nhìn ra trong lòng Dương Mãnh nghĩ gì, Dương Mãnh cho đi trong nuối tiếc. Dương mãnh thì thật sự yêu thích hủ bi này, mỗi lúc không có chuyện gì làm liền chúng lấy ra đùa nghịch. Nhìn dáng vẻ ấy của Dương Mãnh , Vưu Kỳ rất đau lòng, vì vậy đi về phía Cố Hải. "Này nói chuyện với tôi một chút, lcậu nói Nhân tử đem trả lại hủ bi cho Mãnh Nhi đi. Mãnh Nhi nhà chúng tôi không có sở thích gì cao sang, chỉ yêu thích mân mê cái đồ chơi nhỏ cũ kỹ đó, mà lại cho Nhân tử cầm đi, trong lòng hắn không dễ chịu đâu a." Thật hiếm thấy, lần này Cố Hải rất dễ nói chuyện, rất thoải mái đáp ứng yêu cầu của Vưu Kỳ. Cố Hải Đi tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, đem cầm cái hủ bi, ôm cho vào túi áo mình. "Tôi giúp cậu thu." Nói xong, Vưu Kỳ vừa đi tới, Vưu Kỳ nghĩ rằng Cố Hải sẽ trả lại cho hắn, ai ngờ Cố Hải không chỉ không trả lại, mà còn đem bình thủy tinh cầm lên, hướng Bạch Lạc Nhân hỏi: "Cái này cậu cũng yêu thích à?" Bạch Lạc Nhân gật đầu. Cố Hải rất tự nhiên nhét vào túi áo, "Cái này tôi cũng giúp cậu thu." Vưu Kỳ đứng ở bên cạnh nhìn, mặt tái lại. Con mẹ nó, đầu mình có vấn đề hay sao á? Tự nhiên đi nhờ Cố Hải giúp? Ai cũng đều biết Cố Hải che chở bênh vực cho Nhân tử đến mù quáng mà, Bạch Lạc Nhân vào lúc này mà nói thích đầu của Dương Mãnh, Cố Hải cũng dám đi chặt mà đem xuống cho. Dương Mãnh cứ như vậy tha thiết giương mắt nhìn cái đồ vật yêu thích của mình toàn bộ chui vô túi áo người khác, dáng dấp Mãnh Nhi ra vẻ rất đáng thương. Vưu Kỳ bây giờ nhìn không nổi nữa, dự định lúc Cố Hải sắp quay về, sẽ mở miệng nói để Cố Hải trả lại, ai ngờ vừa định mở miệng thì bị Cố Hải chặn lại. "Cậu mà nói thêm một câu nữa, tôi sẽ mãnh Nhi nhà cậu cất luôn vào túi áo đó, để cho Nhân tử nhà tôi chơi đi." Vưu Kỳ đau xót bi ai mà xoay người, đi tới trước mặt Dương Mãnh, vỗ vỗ vai mà an ủi: "Không có chuyện gì, đi vào nhà thôi, mặc cho bọn cướp đó đi về đi." "..."
|
Bốn người ngồi trên ghế salông cùng nhau nói chuyện phiếm, Bạch Lạc Nhân rất buồn bực tức tối một chuyện, Dương Mãnh hồi đó chạy đến nhà hắn ở một thời gian, còn luôn mồm luôn miệng không ưa Vưu Kỳ, ghét Vưu Kỳ này, ghét Vưu Kỳ nọ , làm sao mới không tới một tháng, liền rơi vào ngực của hắn? Lần này rốt cục cũng có cơ hội phải hỏi cho rõ nguyên do. Nghe Bạch Lạc Nhân nói thế, sắc mặt Dương Mãnh liền biến đổi, Lướt nhìn Vưu Kỳ và Cố Hải liếc mắt một cái, đứng dậy đi tới bên người Bạch Lạc Nhân , nhỏ giọng ghé vào bên tai Nhân tử nói: "Hai đứa mình qua bên kia nói, tôi không muốn để cho bọn họ nghe thấy." Dương Mãnh vừa nói như thế, Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn là cùng Dương Mãnh đi ra xa xa một chút né bọn họ. Hai người kia vừa đi, bên này còn lại Cố Hải cùng Vưu Kỳ. Cố Hải hút một điếu thuốc, Vưu Kỳ liếc mắt nhìn, hỏi: "Là do tấm thân nhỏ bé của hắn, làm sảng khoái sao? Tôi như thế nào nhìn ra như vậy, khôn nén nổi điều khiển đâu? Nếu mà cậu hơi hơi tàn nhẫn chút, Nhân tử sẽ không được khóc thiên cướp mà a?" "Sướng hay không sướng cũng như nhau thôi" Vưu Kỳ khiêm nhường một chút, "Vậy khẳng định không bằng Bạch Lạc Nhân cấm làm." Cố Hải lập tức cuống lên, miệng thốt ra , "Con mẹ nó cậu làm quá a?" "Làm hay không làm trong lòng cậu vẫn không phải biết rất rõ sao?" Vưu Kỳ cười nhạt một tiếng, "Ngược lại tôi có thể bảo đảm một chút, tôi không bị cậu ấy điều khiển đâu a." Cố Hải châu mắt nhìn sâu sa, "cậu đừng có mà hả hê, sớm muộn gì cậu cũng có một ngày như vậy." ... Bạch Lạc Nhân nghe Dương Mãnh nói xong, các cơ mặt run rẩy vài cái. "Thật sự a?" Dương Mãnh gật đầu, "Thật sự, tôi cũng cảm thấy rất không bình thường, này JJ đều nhận chủ đây! Bất quá tôi cũng phải cảm tạ món đồ này, không có nó tôi đến hôm nay cũng không biết mình thích Vưu Kỳ. Vẻ mặt cảm thấy may mắn. Bạch Lạc Nhân nghẹn đến nội thương, vì đảm bào rằng Vưu Kỳ phần này khổ tâm, cũng vì để cho vận mệnh của Dương Mãnh khỏi bị vật hãm hại, hắn quyết định nhịn xuống không cười, cho rằng cái gì cũng không nghe thấy. Trước khi đi, Vưu Kỳ lặng lẽ hướng Bạch Lạc Nhân nói: "Cám ơn cậu, Nhân Tử." Bạch Lạc Nhân vỗ Vưu Kỳ ngực một cái nói , "Đối Mãnh Nhi tốt một chút, nghe không?" "cậu cũng htốt với Cố Hải đó, tôi coi tâm lý anh ta có chút vấn đề."... Sau khi hai người đi được một lúc, Dương Mãnh mới dám thể hiện ra biểu hiện rối rắm của mình. "Tất cả hủ bi cùng chiếc bình yêu quý của tôi đêu bị ho cầm đi rùi :(" "Không có chuyện gì, tôi thay cậu trả thù bọn họ." Vưu Kỳ nói, "cậu nhìn thấy hai chén nước trên khay trà kia không? tôi đã bỏ thuốc vào bên trong rùi, tối nay hai người bọn họ ai cũng khỏi nghĩ ngơi đi a..." "Hai người bọn họ ai cũng không có uống." Dương Mãnh đánh gãy Vưu Kỳ mà nói, "Tất cả đều là tôi uống hết." Mặt Vưu Kỳ nhất thời tái lại. "cậu uống hết sao?" "Là a! Mới vừa rồi tôi cùng với nhân tử nói nhiều lời như vậy, tôi khát lắm. Trời ơi ? cậu đã cho vào trong nước thuốc gì? Uống xong có hậu quả gì không a?" "..." Vưu Kỳ khó khăn lê lếch từng bước vào trong, Cho rằng đến Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải kia, hai người dồi dào tinh lực, hắn dựa theo năm lần liều lượng, chỉnh chỉnh hai chén bự, cũng chính là gấp mười lần, toàn bộ đều bị Dương Mãnh uống. Ở với cậu ta thì chỉ có nước tiêu đời thằng nhỏ của mình, chậm thì vài tuần nhiều thì mấy năm, làm không cẩn thận thì cả đời đều không đứng dậy nổi. Trời ơi, Lần này thật sự không yên ổn rồi! Cố Hải, cậu nguyền rủa Nhân Tử như thế nào cứ như vậy chuẩn đâu? ... KẾT THÚC PHIÊN NGOẠI
|
Phiên ngoại đã kết thúc Coi như bộ Thượng Ẩn đã Hoàn 100% Khép lại Thượng ẩn, thay mặt admin và Các bạn edit, mình chân thành cảm ơn các bạn đã theo dõi và đồng hành cùng team trong suốt thời gian vừa qua Một lần nữa cảm ơn các bạn đã ủng hộ và comment nhiệt tình Sách Thượng Ẩn đã ra đủ ai cần đặt mua sách làm kỷ niệm thì liên hệ zalo hoặc facebook sdt 01662626888 ( gặp admin Quý)
|
chap cuối có nhìu chổ đọc khó hiểu vậy các bạn. Mà sao kết thúc đột ngột dzạ
|
|