- Anh đi khoảng 3 năm! - Lâu quá! Mọi người sẽ nhớ anh chết mất! - Cũng nhanh thôi, anh cũng nhớ mọi người nhiều lắm và nhất là em! Người đã giúp anh một mạng sống để anh có thể tồn tại đến giờ - Anh đừng nói vậy mà Bỗng anh nhớ lại một lời hứa mà anh đã từng nói sẽ dành tặng nó nếu nó muốn anh cũng sẽ cho - Anh xin lỗi em nha! - Sao lại xin lỗi em? - Vụ lời hứa đó! Anh lại thất hứa rồi, ngày đó em nói khi nào suy nghĩ ra điều mà em muốn thực hiện thì sẽ nói với anh nhưng bây giờ cho dù em có muốn thì anh cũng không thể thực hiện kịp nữa rồi. Anh hứa 3 năm sau anhửtở về sẽ thực hiện tốt lời hứa mà anh dành cho em, em ở lại ráng suy nghĩ một việc gì thật có ý nghĩa để anh thực hiện nhe - Thôi khỏi cũng được, em không cần đến nữa đâu. Em chỉ muốn anh ở lại thôi - Không được đâu đứa em bé bỏng của anh à, chuyện này không phải chuyện đùa. Anh hứa thực hiện là sẽ thực hiện. 3 năm sau anh sẽ về và muốn gặp lại em đầu tiên chịu chưa? - Em thương anh đẹp trai nhiều lắm ! - nó lại dụi vào ngực anh để trốn Lúc này đây, nó thấy thương anh vô hạn vì anh sắp phải đi xa, cơ hội gặp anh thêm một khoảng thời gian tí tẹo sao ngắn quá, ông trời mới cho nó gặp lại anh thôi mà. Ông trời bất công quá sao lại đối xử với nó như vậy, tại sao lại bắt anh xa nó thêm 3 năm nữa chứ, chẳng lẽ bắt nó xa anh hai năm qua chưa đủ sao? Nó lặng nhìn theo gương mặt u buồn của anh, nó biết anh cũng chẳng muốn đi đâu nhưng do hoàn cảnh, nó biết chắc là do chuyện của chị Phương nên anh muốn lánh mặt mọi người thời gian lâu dài như thế. Nó thật tội nghiệp anh biết mấy và thương anh biết mấy. Anh nói: - Ở đây thật yên bình, không hổ danh người ta nói Miền Tây thật chất phát mộc mạc - Đúng ở đây yên bình lắm anh ! - Và em cũng vậy ? - Không! Em muốn khi thăm Nội thì em cũng sẽ quay lại đây để sống với thằng Nu . Nơi đó ngoài anh và Nội ra em không còn vương vấn điều gì nữa. - Em nỡ bỏ Nội một mình sao? - Em....em.... - Trong thời gian anh đi em ráng thay anh bên Nội được không? - Em.... Nó chưa kịp trả lời thì anh lại siết nó vào lòng, làm cho nó phải bật khóc lâng lâng niệm hạnhp húc và nỗi đau: - Anh đừng đi Mỹ mà! -Anh xin lỗi, không được đâu Nho! Em và cả nhà hãy chờ anh nhe! 3 năm thôi mà - Híc híc híc..... - Nước mắt nó đầm đìa - Anh hứa sẽ mau về thôi. Dưới mảnh trăng non vùng quê xa hẻo lánh, ánh trăng đó nghiêng nghiêng theo dáng cây dừa ở dưới bến sông, ngọn tàu lá phát phơ theo làn gió nhè nhẹ như đang vẫy chào ai đó, chắc có lẽ muốn nói đến anh, muốn vẫy chào anh sao? Sao cảnh buồn người buồn đến thế ? Sao ông trời lại trớ trêu bắt nó phải anh lần nữa chứ? Ba năm không phải là ngắn, cũng khôngp hải là dài, liệu nó có còn đợi anh nỗi không? Anh vẫn nằm trên cánh tay anh, anh ngã gục đầu vào đầu nó, hai tay nó ôm chầm lấy anh, một tay để trên bụng một tay thì rút rít trên ngực anh. đôi chân chéo nghoe với nhau. Đôi mắt nó lấm lem ôi toàn là nước gục ngủ thiếp đi bên anh từ chuyện hứa hẹn anh sẽ uqay về với nó sau ba năm nữa. Nó nhớ! Nó nhớ như đinh đóng cột! Nó nhớ! Nó nhớ................ Vậy là anh đã đi, nó tự hỏi thâm sao anh đi sớm vậy. Sao không cho nó thêm vài ngày bên cạnh anh chứ? Sao không cho nó thêm những phút giây ấm áp bên anh sau mấy năm chờ đợi. Anh thật tàn nhẫn , lại bắt nó đợi chờ. Nó còn nhớ y như rằng ngày tiễn anh đi, nước mắt nó đầm đìa, nó ôm chặt lấy anh, anh ôm chặt lấy nó. Tiếng mic-rô của sân bay đâu đây vọng ra báo hiệu chuyến bay đi Mỹ sắp cất cánh, lại hối thúc anh mau chóng đi thôi, nó đứng lặng người chỉ thấy vòng tay anh ôm chặt nó ngày càng nới lỏng ra và sự ấm áp ngày dần tan biến. Hình bóng một anh chàng thanh cao lịch lãm và vô cùng đẹp trai đang dần xa khuất tầm nhìn nó nó chỉ thấy cánh tay của ai đó vẫy vẫy giữa chốn đông người. ...và rồi anh đã đi! " Nho ơi! Đợi anh 3 năm nữa! Anh sẽ về! Anh sẽ nhớ em nhiều! Nhóc nhỏ của anh! " Đó là câu nói sau cùng nó nghe được từ anh dần xa khuất. Nó tái tê tâm hồn , khuỵ ngã xuống giữa sân bay mà khóc òa lên, nước mắt như suối đổ gầm thét dữ dội. Nó nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm Nó nhất định, nhất định phải đợi anh. Nhất định sẽ chờ anh. Vậy là âm vang chuyến bay đọng lại từ đây trong ký ức nó, nó bắt đầu đếm từng ngày từng ngày trên tấm lịch treo lủng lẳng..... Tại phòng Nội : Nó đã rất ân hận vì cái hành động khờ dại của nó, chính vì nó mà Nội mới ra như vậy, một bà lão không còn vui tươi hay đùa với nó mà là một bà lão nằm la liệt trên giường đang chờ ngày theo suối nguồn thác lũ. Bà...Bà yếu lắm rồi, không còn sức nữa. Đó là những gì sau nhữung năm tháng đợi chờ nó. Nó nhìn Nội mà ân hận, ân hận nhiều lắm. - Nội ơi! Con xin lỗi Nội ! Bà lượm thượm không ngồi dậy nỗi, nằm đó nghe giọng nó, biết chắc chắn là nó đã về, bà cười và nói : - Nho đó hả? Cháu của bà chịu về rồi sao? - Nội ơi! con xin lỗi Nội ! Con đã làm Nội bệnh nặng thế này! - Nó đã bật khóc khi thấy dáng người mệt nhọc của bà. - Con rong chơi ở đâu mấy năm qua giờ mới chịu trờ về, Nội vui lắm. Con đừng bỏ đi nữa nhe! - Không không...hức hức...con không đi nữa. Nội hãy mạnh khoẻ mà sống với con. - Nó cầm lấy tay bà mà khóc nhừ tử - Nội ...Nội ...không còn mạnh khoẻ như ngày xưa nữa đâu, Nội biết sức khoẻ mình thế nào mà. - Không Nội ơi ....hic hic - Con nè, sau này Nội đi rồi, con ráng mà sống tốt nhe, nghe rõ không hả? - Bà nhỏ giọt lệ dài - Không Nội ơi...hic hic...trên đời này chỉ có Nội là người bảo bọc thương yêu con nhất...Nội đừng bỏ con mà - Nó bắt đầu gáo thét Bỗng bà nhìn ra ngoài cửa sổ: - Trời mưa rồi phải không con, mưa lớn lắm phải không con? - Dạ ..dạ...hic hic mưa lớn lắm Nội ! Bỗng bà giật từng cơn...đâu nhức nhối: - Nho ơi! - Dạ dạ...con đây - nó run lẫy bẫy - Nội đau quá, chắc Nội phải đi thôi. Nội không thể nói nhiều với con nữa rồi - Nội...Nội ..híc híc.... - Nó cầm lấy tay bà khóc còn hơn mưa ngoài kia nữa, một cơn mưa thật lớn kinh khủng, một cơn bão lòng đang gào thét trong tim nó - Nội thấy con quay về bên Nội như vậy là Nội vui rồi, thấy con còn nguyên vẹn Nội cũng thấy vui lắm.... - Nội ơi...hic hic...xin Nội đừng nói vậy mà - Nội không ngờ ông trời lại bắt Nội đi sớm như vậy, sao bắt Nội lại không cho con nói thêm với con chứ - Bà hước hước từng hồi...
|
- Nội ơi! Nội đừng làm con sợ mà..... - Thôi, Nội không chịu nỗi rồi....Nội phải đi đây....con ráng.... - Nội híc híc...Nội ơi! - Ráng sống tốt...tốt...nhe con! - Bà hước một hơi thật dài và nở một nụ cười thật phúc hậu Nó nhướng mắt lên khóc um trời, mặt mày tối om, la toáng khắp căn phòng, gào lên: - Nội ơi! đừng bỏ con! Vậy là bà đã ra đi bỏ lại quá nhiều thứ! Bà còn bỏ lại một bí mật mà chưa nói kịp với anh đẹp trai của nó nữa, vậy bí mật này khi nào anh sẽ biết đây chứ ? Nó nghĩ đến bà như một ân nhân, như một người bà ruột thịt đã giúp nó rất nhiều từ khi nó bước vào cái nhà này. Bà cũng là người chia sẽ nhiều niềm vui nỗi buồn cùng nó, cùng nó cất giữ những kỹ niệm đẹp tình bà cháu, ấy thế mà.... Một người bà phúc hậu, hiền lành đến thế sao ông trời nở lòng nào bắt đi chứ? Lại một lần nữa nó oán trách ông trời. Vậy là niềm vui niềm hi vọng cuối cùng của nó cũng đã mất. Anh đã đi , bà đã đi, ba mẹ cũng đã đi . Bây giờ nó như một con diều đứt dây rồi không biết sẽ chúi đầu xuống hướng nào nữa.. Nó không biết sẽ bắt đầu lại từ đâu Nhưng...nó vẫn đợi anh cho dù thế nào đi nữa thì nó cũng vẫn quyết đợi anh. Nó sẽ trở lại với thằng Nu sẽ tìm lại những ngày tháng với bó rau những con tép con cua. Còn cả những đàn heo con còn phải đợi nó chăm sóc nữa. Rồi đây nó sẽ lại sống thật yên bình như ngày ngày nào. Một thằng bé chân lê thê chậm rãi từng bước đi không hướng. Nó mù mập đường về. Một thằng bé đáng thương mất hết tất cả những gì đáng lẽ thuộc về nó. Rồi ba năm nữa đây nó sẽ trở lại đây...trở lại đây một lần để đón anh về... Chắc là vậy ? !! Thằng bé ấy...lại một lần nữa....đứng đằng xa xa tay vẫy balô, gượng nhìn lần nữa về phía cuối đường...nó chỉ biết nhìn lại thôi Cuối cùng nó chỉ biết ......ngôi nhà đó...có anh đẹp trai..... ____HẾT____
|
truyện này full lâu rồi mà bạn
|
truyện nầy ở diễn dàn khác.full lâu ròi..hình như hotboybinhduong...
|
Kết thúc ko hậu quá đâu thương haizzz
|