Trạm Xe Buýt Lãng Mạn
|
|
Đứng dưới ánh mặt trời, lại ngước đầu lên nhìn logo Chứng khoán Vạn Khải, Doãn An Nhiên thầm ngưỡng mộ. Chu Minh Nghĩa thành công như vậy, được người ta tôn trọng, thân là đàn ông, thật đáng để tự hào.
Hàng tá cô bám dính lấy Doãn An Nhiên.
- Giới thiệu anh ta cho chúng tôi làm quen được không?
Doãn An Nhiên tuyệt nhiên từ chối.
- Không.
- Tại sao? Xin anh đó, giới thiệu chút đi mà, có thể hẹn anh ta ra ngoài chơi được không?
- Anh ta bận lắm, vả lại anh ta chỉ làm quen với nhân viên cấp cao trong ngân hàng mà thôi. – Nghĩ tới những gì mà trong lúc vô tình nghe thấy, Doãn An Nhiên lặp lại đúng y.
Ngẩng cao đầu, Doãn An Nhiên và Lý Thắng Bình cùng Vương Hiểu Phân bỏ đi, để lại đám người kia đứng ngẩn ngơ dưới cái nắng ngoài trời.
- Nói, rốt cuộc là có chuyện gì? - Ở phòng trà, Lý Thắng Bình kẹp cổ Doãn An Nhiên hỏi. – Cậu nói cho rõ ràng đi, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
- Đau, đau, đau quá. – Doãn An Nhiên giãy giụa.
- Nói mau, tôi sốt ruột muốn chết đây. – Vương Hiểu Phân hỏi.
- Anh ta, anh ta là con trai đối tượng tái giá của mẹ tôi. – Doãn An Nhiên nói một hơi.
Lý Thắng Bình phải tiêu hóa câu nói của cậu.
- Cũng có nghĩa là người bác Đổng lấy chính là bố của Chu Minh Nghĩa. Tôi nhớ ra rồi, cậu từng nói, đối tượng tái giá của mẹ anh có một người con trai.
- Đúng, chính là anh ta. Tôi cũng không ngờ đó là anh ta, thật đó. – Doãn An Nhiên thẳng thắn.
- Vậy hai người là anh em rồi. – Vương Hiểu Phân nói bằng giọng ngưỡng một.
- Đúng.
- Ôi, dào được mỏ vàng rồi. – Lý Thắng Bình kêu lên.
- Nhỏ tiếng một chút, tôi không muốn người khác biết.
- Tại sao?
Doãn An Nhiên cười gượng gao.
- Tôi và anh ta chẳng có quan hệ máu mủ gì. Tôi họ Doãn anh ta họ Chu, nước giếng không phạm nước sông. Có gì đáng để nói chứ.
- Nhưng coi anh ta thân thiết với cậu chưa kìa.
- Cái đó gọi là lịch sự, tôi đâu thể được nước lấn tới.
- Làm sao anh ta biết tôi là đồng nghiệp của cậu chứ?
- Tôi không biết. Tôi chưa từng nói. Thì đã nói anh ta rất biết nhìn người mà, quan sát và lắng nghe, tôi nghĩ anh ta sẽ nhận ra ngay.
- Lợi hại!
Lý Thắng Bình kẹp cổ Doãn An Nhiên.
- Sau này không thể đắc tội cậu được rồi.
- Không có chuyện đó đâu. Đúng rồi, hai người tuyệt đối không được để người khác biết đó. Hiểu chưa? Tuyệt đối không được nói ra đó. – Doãn An Nhiên dặn kĩ hai đồng nghiệp, chỉ thiếu điều bắt họ phải thề mới thôi.
- Yên tâm, yên tâm đi.
Chu Minh Nghĩa chuẩn bị ra về, Bách An Na nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:
- Hôm nay anh Doãn đến… – Chỉ cần nói một nữa, ông chủ nhất định sẽ hiểu.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
- Tuổi trẻ hiếu thắng. – Chỉ cần nhìn sơ qua là anh hiểu ngay.
- Sau này…
- Không sau, An Nhiên không phải trẻ con. – Chu Minh Nghĩa tin Doãn An Nhiên là người hiểu chuyện, anh rất yên tâm về cậu.
Tối, Doãn An Nhiên chần chừ trước cửa phòng sách của Chu Minh Nghĩa.
- Sao vậu? – Chu Minh Nghĩa ngước qua máy tính trước mặt.
- Hôm nay, chuyện đó, tôi… – Doãn An Nhiên vặn vẹo mấy ngón tay, trề môi, chau mày, không biết nên nói gì. Cậu còn kiên quyết không được công khai mối quan hệ này, kết quả chính cậu dẫn cả đám người đến quấy rầy văn phòng người khác.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Phân tích của anh có giúp ích gì cho cậu không?
Doãn An Nhiên trừng mắt nhìn.
- Này!
Chu Minh Nghĩa xua tay.
- Không cần để trong lòng đâu, có thời gian thì ghé uống trà, trà chiều ở công ty anh rất nổi tiếng.
- Anh… anh không tức giận sao?
- Tại sao anh phải tức giận?
- Tôi đã làm phiền đến anh, thời gian của anh quý giá như vậy mà.
Chu Minh Nghĩa ngửa cổ cười.
- Anh nhớ anh từng nói đã không còn làm công việc tính thời gian để thu phí nữa rồi mà.
Doãn An Nhiên càng thấy bất mãn.
- Này, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, tôi đang xin lỗi anh mà.
Chu Minh Nghĩa cười. Anh biết hành động hôm nay của Doãn An Nhiên không phải cố ý. Chu Minh Nghĩa nghĩ một hồi rồi nói:
- Giúp anh rót ly nước.
Không lâu sau, Doãn An Nhiên bưng nước lên. Chu Minh Nghĩa đón lấy, đưa tay xoa mái tóc đen mượt như tơ của cậu.
- Khuya rồi, ngủ đi.
Doãn An Nhiên thấy vậy liền biết anh đã hoàn toàn hiểu cho cậu rồi, yên tâm gật đầu, ngoan ngoãn như một chú mèo rời khỏi phòng. Nhìn theo bóng dáng Doãn An Nhiên, đôi mắt Chu Minh Nghĩa ánh lên từng tia sáng.
Cuối tuần, Doãn An Nhiên phải chạy “sô”, chụp hình cho buổi quảng bá nhãn hiệu do một ngôi sao làm người đại diện, chen chúc với rất nhiều đồng nghiệp khác. Hội trường cực kỳ huyên náo, ồn đến mức khiến cậu thấy nhức đầu, chỉ muốn về với khung cửa sổ, với tấm rèm dài chạm đất hướng ra biển. Chụp hình xong, cậu lại vội vàng quay về công ty chế tác, hỗ trợ công tác làm mẫu, đặt tiêu đề sau khi kết thúc công việc cũng đã quá trưa. Doãn An Nhiên lê cơ thể mệt mỏi quay về Hoa Viên Hải Cảnh.
Vừa vào cửa, Doãn An Nhiên liền nhận ra một nhóm người đang họp trong phòng đọc sách. Cậu thầm nghĩ Chu Minh Nghĩa đúng là sức trâu, ngay cả cuối tuần cũng không bỏ qua, tất cả tổ viên đều đến họp với anh.
- Về rồi à? – Chu Minh Nghĩa nghe tiếng động, chưa thấy người đã lên tiếng chào hỏi.
Doãn An Nhiên trả lời lại, biết họ đều đang bàn chuyện công việc nên không dám làm phiền. Cậu về phòng nghỉ ngơi, leo lên giường ngắm biển, tâm trạng phiền muộn mau chóng lắng xuống.
Những người tham gia cuộc họp hết sức nghiêm túc, không có chút động tĩnh gì.
Doãn An Nhiên bất giác nghĩ đến câu nói của ông chủ công ty, trong thành phố này có một đặc điểm rất lớn, chính là một khi hai cánh cửa lớn của phòng họp đóng lại, cho dù bên ngoài mưa gió bão bùng, sóng thần hay lở núi, cuộc họp cũng nhất định phải tiến hành cho xong.
|
Sắc trời từ từ chuyển sang màu đen, nhóm người trong phòng mới bước ra. Cả đội kéo nhau ra phòng khách. Lần này chỉ toàn nam chưa không có nữ. Doãn An Nhiên tự giác bước ra chuẩn bị đồ ăn thức uống cho mọi người. Chu Minh Nghĩa giới thiệu ngắn gọn:
- Đây là em trai tôi, Doãn An Nhiên. Đây là luật sư của tôi, Kim Tắc Thái, Lỗ Hựu An, kiểm toán Sầm Chính, Lý Ngạn Nam, còn đây là Vương Chấn Hồng và Triệu kỳ.
Những người khác dường như đều đã biết quan hệ giữa hai người, lục tục chào hỏi Doãn An Nhiên. Doãn An Nhiên đứng nhìn.
- Tổ này khác với tổ lần trước.
Mọi người cùng cười ồ lên, Kim Tắc Thái nói:
- Tổ lần trước là người của Vạn Khải, còn chúng tôi là nhân viên của Chu Minh Nghĩa. – Nói rồi liếc mắt về phía anh. – Ha, ông chủ Chu.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Họ đều là bạn thời phổ thông và đại học của anh.
Doãn An Nhiên có chút kinh ngạc, bản thân Chu Minh Nghĩa là người có chuyên môn, vậy mà anh ta còn cần nhiều người có chuyên môn khác trợ giúp công việc.
- Cậu Doãn, đi, cùng ăn cơm nào. – Kim Tắc Thái nhiệt tình khoác vai Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên vội vàng thoát ra, xua tay.
- Không cần đâu, tôi không muốn làm phiền các anh.
- Khách sao làm gì, cậu cũng cần ăn cơm mà, đi chung đi.
Doãn An Nhiên cảm thấy họ đều là những người hết sức thoải mái. Đương nhiên, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Chu Minh Nghĩa rộng lượng hào phóng, bạn của anh chắc chắn cũng có chung tính cách này. Chu Minh Nghĩa tay cầm áo khoác.
- An Nhiên, cùng đi đi.
- Ừm.
Do là bạn bè quen biết đã nhiều năm nên trên bàn ăn ai nấy đều thoải mái, cười nói vui vẻ. Doãn An Nhiên yên lặng ngồi một góc, không xen vào, lặng lẽ ngồi ăn. Chu Minh Nghĩa hình như trông thấy gì đó, liền gọi phục vụ rồi dặn dò mấy câu.
- Ê, ngồi bên kia có phải Mã Thanh Nghi của ngân hàng Phong Diệp không? – Kim Tắc Thái nói với mọi người.
- Đúng vậy.
- Minh Nghĩa không qua đó chào hỏi sao?
Chu Minh Nghĩa cười điềm đạm.
- Người ta năm chị em ngồi đó, chắc chắn là nói chuyện riêng tư rồi, đừng qua làm phiền họ.
- Không biết mấy quý cô đó nói với nhau những gì? – Có người cười nói.
- Thì cũng giống chúng ta thôi.
- Ai nói, chúng ta bàn về phụ nữ, còn họ bàn về đàn ông.
Thái độ người nói rất thoải mái, Doãn An Nhiên hoàn toàn không có cảm giác dung tục khi họ nói về vấn đề này. Cậu lén nhìn sang bàn ở đằng xa, đó là năm cô gái ăn mặc thời trang, xem ra là nhân viên cao cấp trong công ty lớn, ăn mặc thoải mái theo đúng vị nghề nghiệp, cách trang điểm nhẹ nhàng, tai, cổ và các ngón tay lấp lánh ánh kim cương. Lát sau, bàn bên đó chuẩn bị thanh toán, phục vụ viên đi đến nói vài câu, các cô gái đồng loạt hướng sang bên này.
Một cô gái cao ráo bỏ lại cả bàn, thướt tha bước đến khoảng cách còn xa nhưng mùi hương hoa lài đã bay đến trước. Cô gái đến bên Chu Minh Nghĩa, nhìn thấy cô, anh đang định đứng dậy theo phép lịch sự, bàn tay tho dài đã đặt lên vai anh ngăn lại, tỏ ý nói anh không cần khách sáo.
- Minh Nghĩa, cảm ơn anh.
- Không có gì.
Doãn An Nhiên đột nhiên hiểu ra, bàn bên kia là do Chu Minh Nghĩa thanh toán. Những người khác cũng chào hỏi mỹ nhân chân dài này. Cô gái lịch sự đáp lại, rồi dịu dàng nói với Chu Minh Nghĩa.
- Hoa anh tặng tôi đều đã nhận được rồi, nhưng lại không nhận được điện thoại của anh. – Thái độ ôn hòa mang chút hờn dỗi.
Chu Minh Nghĩa cười vá nói:
- Gần đây tôi không có thời gian.
- Anh lúc nào cũng chỉ có câu đó.
Sầm Chính giơ tay nói:
- Thanh Nghi, tôi có thể làm chứng, Minh Nghĩa đi chung với tôi đó.
Mọi người cười ồ lên. Mã Thanh Nghi cười nói:
- Phải, anh ấy cố ý tránh tôi, để đi chung với anh.
Bàn tay vuốt nhẹ trên vai Chu Minh Nghĩa, Mã Thanh Nghi lại nói:
- Nếu có thời gian, hãy gọi cho tôi.
- Được.
Cô gái yểu điệu bước đi. Mùi hương vẫn còn vương vấn chưa phai. Kim Tắc Thái cười:
- Cậu đúng là có diễm phúc.
- Đây đâu được coi là phúc chứ. – Triệu Kỳ cười, lắc đầu.
- Cô Mã hành xử rất có chừng mực. Nếu đeo bám thái quá, Minh Nghĩa sẽ chịu không nổi.
- Nói trắng ra thì vẫn là Minh Nghĩa không có thời gian riêng, thời gian của cậu ta dồn hết vào công việc.
Lý Ngạn Nam cười nói:
- Tôi luôn khâm phục cách thức ngoại giao mềm dẻo của Chu Minh Nghĩa, bất luận quen bao nhiêu cô gái, tất cả đều coi anh là trung tâm, bán kính là một cánh tay, nhưng không một ai đi thêm được bước nào.
Chu Minh Nghĩa cũng cười.
- Tôi coi họ là những người bạn.
- Mã Thanh nghi rất thông minh, cô ta không hề giới thiệu Chu Minh Nghĩa với bạn cùng phái của mình.
- Hơ, vậy có là gì chứ.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười xoa trán.
- Đâu phải các cậu không biết, trong vòng năm đến bảy năm tới, tôi sẽ không suy nghĩ đến vấn đề này.
- Thử hẹn hò yêu đương cũng không hẳn là không được.
Kim Tắc Thái cười xòa.
- Không phải Minh Nghĩa không muốn yêu đương, nhưng mấy cô kia luôn coi cậu ta là mãnh thú, nghĩ đủ mọi cách để săn bắt, như vậy thì ai mà chịu nổi chứ.
- Đúng đó, rồi lại nói chúng ta chỉ chuyên tâm đến sự nghiệp mà không ở bên cạnh người yêu, rồi lại chê sự nghiệp của chúng ta không vững vàng, không kiếm được nhiều tiền, đúng là đủ mọi rắc rối.
- Phụ nữ. – Đây là kết luận được đưa ra trên bàn ăn.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Chu Minh Nghĩa đưa Doãn An Nhiên về nhà. Nằm trên giường, Doãn An Nhiên không chợp mắt được, bình thường hễ đặt lưng xuống là cậu ngủ say đến không biết gì, tối nay đặc biệt kỳ lạ, trong đầu Doãn An Nhiên chỉ có cảnh bàn tay thon dài của cô gái vuốt qua vai Chu Minh Nghĩa, điều này khiến cậu thấy khó chịu. Cậu ghét hành động đó. Không ngủ được, Doãn An Nhiên dậy lấy nước uống. Thấy phòng sách của Chu Minh Nghĩa vẫn sáng đèn, cậu nhẹ nhàng bước qua, nhìn Chu Minh Nghĩa đang ngồi trước cửa sổ trong phòng, một tay cầm ly rượu, tay kia cầm điếu thuốc, cúi đầu tựa như đang trầm tư suy nghĩ.
Doãn An Nhiên phát hiện nếu Chu Minh Nghĩa hút thuốc, nhất định là anh cảm thấy áp lực rất lớn, hoặc lúc này anh đang thấy phiền não. Theo bản năng, cậu muốn an ủi Chu Minh Nghĩa.
- Sao cậu vẫn chưa ngủ? Chu Minh Nghĩa đột nhiên mở miệng.
- Anh cũng như vậy thôi.
Đã thân thiết hơn nên Doãn An Nhiên mới can đảm bước vào. Doãn An Nhiên nghĩ, cậu có thể là một trong số ít người không có quan hệ công việc với anh mà được đi vào phòng sách này.
- Công việc khó giải quyết sao?
Chu Minh Nghĩa lắc đầu.
- Vậy tại sao anh lại hút thuốc?
Chu Minh Nghĩa ngoảnh mặt lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Doãn An Nhiên, nét mặt bình tĩnh.
- Không hoàn toàn là vì công việc.
- Tiếc là tôi không thể giúp được gì cho anh. – Doãn An Nhiên cảm thấy có chút đáng tiếc.
Chu Minh Nghĩa cười, lắc đầu.
- Không, cậu sẽ không muốn vào làm chung ngành với anh đâu.
- Biết đâu tôi làm tốt hơn anh. – Doãn An Nhiên ngẩng mặt nói, rồi phì cười. – Đó là chuyện không thể nào.
- Không, An Nhiên, cậu có ưu điểm của mình.
- Phải, tôi chưa bao giờ chụp lung tung, tôi chỉ chụp những gì chính mắt tôi trông thấy, tôi không bao giờ chỉnh sửa hình ảnh của người khác.
- Anh tin là vậy.
Thấy gương mặt điển trai của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên đột ngột hỏi:
- Này, có ai nói anh rất đẹp trai không?
- Có, từ nhỏ đến lớn đều có người nói như vậy.
Doãn An Nhiên cố ý trề môi.
- Tôi không tin.
Thật ra trong lòng cậu hoàn toàn tin vào điều đó, vẻ đẹp của Chu Minh Nghĩa ai cũng phải công nhận.
- Nhất là sau khi anh thành công trong sự nghiệp, lại càng nhiều người nói hơn. – Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên từ đầu đến chân. – Còn cậu, có ai nói với cậu điều đó không?
- Có, cũng không ít đâu.
- Các chị khóa trên và các em khóa dưới đúng không?
- Đúng.
- Sau khi bước vào xã hội, thước đo cũng có sự thay đổi, họ sẽ đánh giá chúng ta từ một góc độ khác.
- Tôi và anh? – Doãn An Nhiên không muốn so sánh với Chu Minh Nghĩa.
- Không, đàn ông cơ. – Chu Minh Nghĩa đột nhiên nở nụ cười. – Cậu có được tính là đàn ông không? Cậu còn là một cậu nhóc.
Doãn An Nhiên thấy bất mãn.
- Tôi đã hai mươi bốn rồi, sao còn là cậu nhóc được chứ. – Vừa nói vừa giơ tay lên như khoe cơ bắp.
Hành động có hơi ấu trĩ của Doãn An Nhiên khiến Chu Minh Nghĩa ngước mặt cười không ngớt.
- Đúng, tôi không thể so sánh với anh được, anh đứng quá cao.
- Rồi sẽ có ngày cậu cũng lớn lên. Nhưng phải trả giá rất nhiều, rất nhiều rất nhiều, có máu, mồ hôi và nước mắt. – Giọng nói Chu Minh Nghĩa trở nên thâm trầm.
- Anh có bao giờ khóc không?
- Đương nhiên.
- Khi nào? Tại sao? – Doãn An Nhiên tò mò hỏi.
Chu Minh Nghĩa nghiêng đầu nhìn Doãn An Nhiên, đôi mắt tròn vo đen láy đang nhìn anh.
- Sao? Muốn săn tin độc quyển hả?
Doãn An Nhiên trợn mắt.
- Anh?
Chu Minh Nghĩa bước đến gần, mặt hai người chỉ cách nhau ba centimet.
- Cậu nghĩ là anh sẽ nói cho cậu biết sao?
Đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Doãn An Nhiên, thanh âm thấp khàn vang bên tai, sự quyến rũ trong âm sắc khó mà diễn tả được. Doãn An Nhiên đột nhiên đỏ mặt tía tai, nhảy dựng lên chạy mất, chỉ để lại một câu:
- Đáng ghét!
|
Việc phỏng vấn và chụp ảnh gần nửa đêm mới kết thúc. Doãn An Nhiên từ chối mọi người lời mời ăn khuya của đồng nghiệp, cậu chỉ muốn về nhà. Đứng dưới tòa nhà Hoa Viên Hải Cảnh, ngước đầu nhìn, gần như thành một đường thẳng mới nhìn thấy nóc nhà, nhưng vì quá cao nên không nhìn rõ ánh đèn. Doãn An Nhiên nghĩ, giờ này chắc Chu Minh Nghĩa đang theo dõi tình hình thị trường chứng khoán và thị trường hàng hóa kỳ hạn tại New York và Paris. Đột nhiên, Doãn An Nhiên thở dài. Ở đây lâu cậu cũng nảy sinh tình cảm với môi trường và cả con người, mỗi lúc lại thêm phần lưu luyến. Nếu sau này phải dọn đi, bất luận là đường Ninh Tĩnh hay Chu Minh Nghĩa, trong lòng Doãn An Nhiên chắc chắn đều không nỡ.
Uống hết ly sữa lạnh, Doãn An Nhiên đứng trong phòng khách, đang muốn mở ti-vi xem một lát rồi mới đi ngủ, đột nhiên nghe thấy âm thanh phía sau. Chu Minh Nghĩa hình như mới từ nhà tắm bước ra, anh chỉ mặc một chiếc quần jean, nửa thân trên để trần, mái tóc đen ướt rối bù, đôi chân thon dài cùng vùng eo hông rắn chắc hiện rõ qua chiếc quần jean anh mặc, bờ vai rộng với tỉ lệ hoàn hảo, cơ bắp cân đối, nửa thân trên còn đọng những giọt nước, xương quai xanh tinh tế, cơ bắp trên vai và cánh tay hiện rõ từng đường cong mềm mại mà hoàn hảo. Bật sáng đèn, Chu Minh Nghĩa bước đến gần tủ lạnh, lấy một lon bia, mở ra và ngửa cổ uống, hành động tự nhiên thoải mái.
Doãn An Nhiên không thể ngăn mình dán mắt vào Chu Minh Nghĩa, nhìn chằm chằm vào bở môi đang dán chặt vào lon bia. Bởi vì uống bia mà yết hầu anh lên xuống, Doãn An Nhiên gần như có thể cảm nhận được chất lỏng mát lạnh kia đi vào miệng anh như thế nào, rồi được anh nuốt xuống ra sao. Cậu đột nhiên nhìn thấy một Chu Minh Nghĩa hoàn toàn khác, không phải một nhà phân tích đầu tư nổi tiếng, mà chỉ là một người đàn ông thuần túy. Thì ra đàn ông chững chạc là như thế này.
Doãn An Nhiên chỉ cảm thấy khô cổ họng, nóng khắp người, đầu gối mềm nhũn. Chu Minh Nghĩa đang đứng dưới ánh đèn, cả người toát lên một sức quyến rũ khó hình dung mà cũng khó cưỡng lại.
Anh ta thật sự rất… gợi cảm.
Uống hết một lon bia, anh ném lon rỗng vào sọt rác, điệu bộ thoải mái phóng khoáng. Chu Minh Nghĩa ngoái đầu, phát hiện Doãn An Nhiên đang đứng như trời trồng, anh lên tiếng chào hỏi.
- Cậu về rồi à.
Doãn An Nhiên vẫn đứng ngây ngô, hai mắt mơ hồ. Chu Minh Nghĩa cúi đầu nhìn lại mình.
- Có gì không đúng sao?
Doãn An Nhiên cuối cùng cũng chớp được mắt, đầu óc mau chóng xoay chuyển.
- A, anh… anh cũng mặc quần jean?
- Có chuyện gì sao? Anh lấy đại ra thôi.
- Ồ.
“Bộp” một tiếng, Chu Minh Nghĩa tắt đèn, cả phòng khách chỉ còn ngọn đèn bàn với ánh sáng yếu ớt. Mặt Doãn An Nhiên nóng lên, may mà phòng khách mờ ảo, Chu Minh Nghĩa chắc chắn không nhìn thấy, Chu Minh Nghĩa dặn dò một câu “ngủ sớm đi” rồi đi về phòng mình.
Doãn An Nhiên không tài nào ngủ được. Hình ảnh một Chu Minh Nghĩa chững chạc cứ xuất hiện trước mắt cậu, cậu chưa bao giờ thấy một Chu Minh Nghĩa như thế này. Cậu bất giác nghĩ, cánh tay của Chu Minh Nghĩa săn chắc như vậy, nếu được anh ôm không biết sẽ có cảm giác như thế nào, chắc chắn là rất an toàn. Người đàn ông như anh, có năng lực, có cá tính, lại biết đối nhân xử thế, cho dù anh không phải nhân tài trong giới tài chính, tài sản không quá hàng tỷ, cho dù anh chỉ là một công nhân bình thường, cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ phải lòng anh. Doãn An Nhiên bỗng có cảm giác hụt hẫng khó hiểu, dường như có vừa mất đi thứ gì đó quan trọng, nhưng lại không có cách nào ngăn lại được.
Áp lực công việc lớn như vậy, Chu Minh Nghĩa vẫn ngồi xe buýt đi làm mà không lấy đó làm bận tâm.
Lại đến cuối tuần, Chu Minh Nghĩa lái xe đưa Doãn An Nhiên về thăm bố mẹ.
- Nhớ mang theo một ít đồ dùng cá nhân, cuốt tuần này anh muốn ở lại đó. – Chu Minh Nghĩa nói.
- Không phải anh đã nói là không muốn qua đêm ở đó sao?
- Lần này khác, anh muốn ở lại thêm một ngày.
Căn nhà ở khu Đông Vệ Tinh Thành của ông Chu có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, đủ chỗ ở cho cả hai con trai. Sau một hồi hàn huyên, Chu Minh Nghĩa liền cùng ông Chu vào phòng sách nói chuyện, Doãn An Nhiên đứng bên ngoài nghe ngóng, liền bị bà Đổng kéo sang một bên.
Để y thấy chiếc tủ đặt trong phòng khách có thêm vật trang trí mới, Doãn An Nhiên bước đến nhìn cho rõ, thì ra là một cái hộp nhạc và một bộ nước hoa gồm năm lọ thủy tinh nhỏ. Doãn An Nhiên cầm lên xem. Phát hiện số lọ nước hoa này là lọ thủy tinh cổ của Radley, cậu từng thấy thông tin trên tạp chí, xem ra rất có giá trị.
- Mẹ lại chơi trò này.
- Con không thấy đẹp sao. Một bộ chỉ có năm lọ, ai nhìn cũng khen. Doãn An Nhiên thầm nghĩ, nhất định là mẹ không biết nó đáng giá bao nhiêu.
- Mẹ mua ở đâu vậy? – Những thứ này e là ở các hãng đồ cổ cũng khó mà tìm được.
- Minh Nghĩa tặng mẹ đó. Mẹ chỉ nói là mấy lọ nước trong mẩu quảng cáo này đẹp quá, cậu ấy liền cho người mang đến tặng mẹ. Minh Nghĩa có con mắt quá tinh tường. Đúng rồi, gọi là phẩm vị. Mẹ thật sự rất thích. Mẹ chưa từng thấy có lọ thủy tinh nào đẹp như vậy, nghe nói là rất nhiều năm rồi, khá là cũ, nhưng con xem đi, thủy tinh đẹp chưa kìa, hoa văn và hình dáng đều rất đặc biệt.
Doãn An Nhiên cúi đầu. Đúng vậy, Chu Minh Nghĩa lúc nào cũng chu đáo, rất để ý đến mong muốn của người khác. Đổng Vân đem đồ cất vào tủ, kéo con trai đứng dậy.
- Giúp mẹ nấu cơm nào, hôm nay phải nấu thêm mấy món nữa.
Không biết từ khi nào, hai cha con Chu Minh Nghĩa đã bàn xong chuyện, liền vào bếp xem thế nào. Thấy thao tác thái gừng thành thạo của Doãn An Nhiên, Chu Trọng Hàn quay sang nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Cái này thì con không biết rồi đúng không?
Chu Minh Nghĩa dựa vào khung cửa nhà bếp, lắc đầu. Đổng Vân cười và nói:
- An Nhiên biết làm bếp cũng vì bất đắc dĩ thôi, dì làm y tá phải tăng ca thường xuyên, nếu nó không học, sẽ có một ngày trong tuần không có cơm để ăn, nhờ vậy mà mới biết đó.
Doãn An Nhiên bắt tay vào sơ chế tôm, từng con từng con được lấy tra từ chậu nước, sau đó bỏ đi các phần thừa.
- Ngay cả cái này mà An Nhiên cũng biết, sắp làm đầu bếp được rồi. – Chu Trọng Hàn hết sức kinh ngạc.
- Nó hả, lúc làm công rửa chén ở nhà hàng lén học được đó.
Thấy Chu Minh Nghĩa vẫn đang ôm vai đứng ngoài cửa, Chu Trọng Hàn đẩy khẽ con trai.
- Con còn không qua đó giúp một tay sao.
- Nhà bếp nhỏ như vậy, con mà vào thì chật lắm. – Chu Minh Nghĩa điềm nhiên nói.
Đến khi cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn, Chu Trọng Hàn nói:
- Thật ra Minh Nghĩa cũng biết nấu ăn, chỉ là lười biếng, không muốn động tay vào làm.
Chu Minh Nghĩa vừa gắp miếng cá đậu phụ bỏ vào chén của Đổng Vân, vừa đáp lại lời ông Chu bằng giọng vững vàng.
- Bố, con xuống bếp rất thường xuyên, chỉ là bố không nhìn thấy thôi.
Chu Trọng Hàn kinh ngạc, Doãn An Nhiên cúi đầu cười.
- Con phải đi công tác một thời gian, lần sau chỉ mình An Nhiên về thăm bố và dì rồi. – Chu Minh Nghĩa đặt chén canh xuống, nói với những người trong gia đình.
Doãn An Nhiên bất giác đưa mắt nhìn anh, trong lòng không tránh khỏi hoang mang, tại sao bây giờ anh mới nói.
- Đi công tác, đi đâu? Khi nào con về? – Đổng Vân quan tâm hỏi. – Con có cần mang theo thứ gì không? Có cần dì qua đó sắp xếp hành lý giúp con không?
Chu Minh Nghĩa ngước nhìn Chu Trọng Hàn, sau đó quay sang Đổng Vân, mỉm cười.
- Dì Vân, mấy năm rối con không được người khác hỏi như vậy. Bố con từ xưa đến nay vẫn để con tự sinh tự diệt. Thật ra con đi công tác như cơm bữa, nhưng nếu người nhà tỏ ra có chút không nỡ, con sẽ thấy rất vui.
- Ý con là bố không quan tâm đến con sao? – Chu Trọng Hàn bỗng dưng nói. – Con đã lớn vậy rồi, có gì mà bố không yên tâm chứ.
- Không phải.
Đổng Vân kéo cánh tay Chu Minh Nghĩa, tha thiết dăn dò.
- Đi đường phải cẩn thận, đến nơi nhớ báo tin cho cả nhà biết. Con ở bên ngoài, cái gì cũng phải chú ý, phải lo giữ gìn đồ đạc, buổi tối đừng ra ngoài nhiều, đúng rồi, uống ít rượu thôi.
Nghe Đổng Vân nói vậy, Chu Minh Nghĩa tỏ vẻ rất thoải mái, cười híp mí.
- Rốt cuộc là con đi đâu, phải nói cho mọi người biết chứ. – Đổng Vân hỏi.
- Con đi New York và Geneva. Lần này là công tác dài hạn, khoảng một tháng.
- Đi lâu vậy sao. – Ánh mắt Đổng Vân ánh lên vẻ không đành lòng và thương xót.
- Công việc mà, cũng không còn cách nào khác.
- Vậy con phải nhớ thường xuyên gọi điện báo tin.
- Con biết.
Doãn An Nhiên ngẩn người. Cậu không thể ngờ Chu Minh Nghĩa lại đi công tác lâu như vậy.
Tối, Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên cùng ngủ trong phòng khách. Doãn An Nhiên không tài nào ngủ nổi, mượn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, lén nhìn sang Chu Minh Nghĩa đang ngủ say ở giường bên cạnh. Chỗ ở của Chu Minh Nghĩa rộng hơn nơi này nhiều, ở hai người, mỗi người đều có không gian riêng, cho dù cả tháng không gặp nhau cũng không có gì là lạ, nhưng ít ra cũng biết đối phương đang ở đó. Giờ Chu Minh Nghĩa phải đi công tác, đã vậy còn đi khá lâu, ở một đất nước xa xôi như vậy, đừng nói Đổng Vân, cả Doãn An Nhiên cũng thấy không nỡ.
|
Sáng sớm thức dậy, Chu Minh Nghĩa đưa cả nhà ra ngoài ăn sáng. Tuy ở một hàng ăn nhỏ, nhưng thực đơn phong phú, vả lại mùi vị cũng rất ngon. Chu Minh Nghĩa gọi cơm gạo nếp cuộn, há cảo, bánh rán, xíu mại, và các loại cháo, cả nhà vui vẻ ngồi ăn với nhau.
- Ở đây được một thời gian rồi, vậy mà dì lại không biết quán này bán đồ ăn ngon như vậy. – Đổng Vân cảm khái.
- Minh Nghĩa rất sành trong ăn uống vui chơi đây. – Chu Trọng Hàn không nói ngoa chút nào.
- Làm gì có, Minh Nghĩa là người của công việc. – Đổng Vân phản bác.
- Kỳ lạ ở chỗ khách hàng của nó đều bị nó lừa.
- Minh Nghĩa đến thăm chúng ta mấy lần bị hàng xóm láng giềng trông thấy, thế là các cô các thím cứ hỏi tôi về nó.
Chu Minh Nghĩa nghe vậy cũng chỉ cười cười. Chu Trọng Hàn cũng cười.
- Ừm, xem ra đã trưởng thành rồi, từ “sát” gái thành “sát” các bà nội trợ.
Doãn An Nhiên quay sang chỗ khác lén bật cười.
- Nó có rất nhiều bạn khác phái, đều là nhân viên văn phòng cao cấp. – Ông Chu thẳng thắn nói.
Đổng Vân gật đầu. Chu Trọng Hàn lại nói với Chu Minh Nghĩa:
- Tốt nhất là con bớt kén chọn đi, quan trọng nhất là đối phương phải là người dịu dàng, đảm đang, hiểu chuyện, bình thường thôi là được. Cả nhà hai người đều giúp người ta mua bán cổ phiếu, bố thấy không có gì tốt cả.
- Vậy sao? – Chu Minh Nghĩa vuốt cằm. – Trước mắt có một người.
Tim Doãn An Nhiên đập mạnh. Anh ta có bạn gái khi nào chứ?
Chu Minh Nghĩa đưa tay ôm lấy vai Doãn An Nhiên, kéo cậu vào lòng, chỉ vào cậu và nói:
- Chính là người này, dịu dàng, đảm đang, hiểu chuyện, lại còn biết nấu ăn. – Sau đó một tay nâng cằm Doãn An Nhiên lên. - Ừm, nhan sắc cũng không tệ, ra ngoài xã giao được.
Ông Chu chỉ coi như con trai đang đùa, nhưng vẫn trách móc.
- Đừng đùa nữa.
Chu Minh Nghĩa buông tay, Doãn An Nhiên nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi.
- Chu Minh Nghĩa, anh nói cái gì hả?
Cậu đỏ mặt tía ta, một tay kẹp chặt cổ Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa la oai oái, cố gắng giãy giụa thoát ra, hai người bắt đầu vật lộn. Đổng Vân vội vàng hòa giải, khuyên cả hai.
- Hai con đừng giỡn nữa.
Đánh bồi thêm hai đấm, Doãn An Nhiên mới hết giận Chu Minh Nghĩa xoa ngực nhếch miệng nói:
- Sao cậu mạnh tay vậy?
- H鬠nói cho anh biết, từ nhỏ đánh nhau tôi chưa biết thua là gì.
- An Nhiên, đừng đem cái này ra nói chứ. – Đổng Vân vội vàng bịt miệng Doãn An Nhiên, ngăn không cho con khoe khoang thành tích.
Buổi tối về đến nơi ở của hai người, dựa vào cửa phòng ngủ của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên nhìn anh sắp xếp hành lý. Bởi vì phải đi một thời gian dài, Chu Minh Nghĩa mang theo hai cái va-li. Cả nơi ở rộng lớn này, chỉ có mỗi phòng này là Doãn An Nhiên chưa vào bao giờ.
Phòng ngủ của Chu Minh Nghĩa đặt một cái giường kingsize, một bộ sô-pha cỡ lớn, tủ đặt đầu giường và bàn đọc sách, phía sau khung cửa sổ chạm đất là một ban công rộng rãi, có thể đặt hai cái bàn tròn, ngoài ra còn một phòng tắm riêng biệt.
- Có chuyện gì không? – Chu Minh Nghĩa hỏi.
Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Anh không ở nhà, cậu ra vào phải cẩn thận, cần gì thì gọi siêu thị mang lên là được.
- Ừ.
Nghĩ một hồi, Chu Minh Nghĩa lại nói:
- Cậu có dẫn bạn về nhà chơi cũng được, cần ăn uống gì cứ đặt, ban công là nơi tiếp khách rất lý tưởng, nhưng không được nướng thức ăn, ăn lẩu thì được.
- Ừm.
- Đúng rồi. – Chu Minh Nghĩa hình như vừa nghĩ ra đều gì đó. – Phòng sách của anh là cấm địa, cậu không được đi vào.
- Tôi biết rồi, anh là Ngáo Ộp. – Tuy đang nói đùa nhưng giọng điệu của Doãn An Nhiên lại rất buồn bã.
- Anh sẽ khóa cửa phòng lại. – Chu Minh Nghĩa cười và nói.
Thấy thái độ của Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa thu nụ cười lại.
- An Nhiên, có chuyện gì sao? – Vừa nói, anh vừa bước tới.
Doãn An Nhiên nghiêng đầu, tránh cánh tay đang đưa đến của Chu Minh Nghĩa.
- Không có gì.
- Không vui sao? – Chu Minh Nghĩa ôn hòa hỏi khi nhận ra cảm xúc của Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên cúi xuống.
- Tại sao anh không nói cho tôi biết từ sớm là anh sắp phải đi công tác lâu như vậy?
Cậu đã quen với sự có mặt của Chu Minh Nghĩa, đột nhiên nghe tin anh phải đi công tác, tâm lý có chút không chịu đựng được. Chu Minh Nghĩa mỉm cười giải thích.
- Anh cũng chỉ là mới nhận được thông báo không bao lâu thôi.
Doãn An Nhiên cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt trong veo của Chu Minh Nghĩa, cậu nhỏ giọng.
- … Tôi sẽ nhớ anh.
- Cảm ơn.
- Tôi có thể gửi tin nhắn cho anh không?
- Đương nhiên.
- Tôi sẽ không quấy rầy anh làm việc, tôi chỉ muốn biết anh có khỏe hay không thôi.
Chu Minh Nghĩa đưa tấm thẻ cho Doãn An Nhiên.
- Đây là thông tin liên lạc của anh. Nếu trong nhà có chuyện gì gấp, nhất định phải thông báo cho anh biết đầu tiên.
- Được.
Sau đó, hai người lại đứng đối diện nhau, im lặng.
Cuối cùng, Chu Minh Nghĩa phá tan bầu không khí đó, thanh âm thấp lại càng thêm sức hút.
- An Nhiên, cậu sẽ nhớ anh sao?
- Phải.
Chu Minh Nghĩa đưa tay nâng cằm Doãn An Nhiên lên rồi nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt nâu thoáng vụt tia sáng, nheo lại, sau đó anh từ từ đến gần Doãn An Nhiên. Anh nhìn chằm chằm hồi lâu, Doãn An Nhiên có cảm giác như bị thôi miên, cậu không có bất kỳ phản kháng nào, để mặc anh cứ thế hôn môi mình. Kết thúc nụ hôn nhẹ nhàng, Chu Minh Nghĩa nói nhỏ bên tai Doãn An Nhiên.
- Cậu có thể cứ nhớ anh, cho đến khi anh quay về.
Doãn An Nhiên quay về phòng, nằm xuống như người mộng du, lát sau, cậu mới nhận ra mình vừa bị Chu Minh Nghĩa hôn. Đôi môi vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, Doãn An Nhiên bất giác xoa nhẹ môi mình, như muốn cảm nhận lại lâu hơn.
Trái tim đập loạn rồi.
Đúng vậy, Doãn An Nhiên có thể luôn nhớ cho đến khi Chu Minh Nghĩa quay về.
|
Chu Minh Nghĩa bay qua New York.
Một mình trong căn nhà rộng lớn, Doãn An Nhiên thấy trống trải và cô đơn. Trong nhà không phải không có tiếng động, vả lại cũng có rất nhiều việc có thể làm, nhưng nếu có người kia ở nhà sẽ rất khác. Khi Chu Minh Nghĩa ở nhà, Doãn An Nhiên sẽ làm hai suất cho bữa sáng, nhìn anh ăn xong mới ra ngoài đón xe buýt, cậu cũng sẽ nấu bữa tối hoặc bữa ăn khuya. Nhìn Chu Minh Nghĩa ăn một cách ngon miệng, Doãn An Nhiên cảm thấy rất vui. Giờ đây Doãn An Nhiên không có ý định xuống bếp, chỉ ăn qua loa cái gì đó bên ngoài cho qua cơn đói.
Chu Minh Nghĩa không gọi cú điện thoại nào về, chỉ có tin nhắn ngắn gọn trong máy ghi âm cuộc gọi thông báo đến nơi bình an. Mỗi ngày, Doãn An Nhiên đều gửi tin nhắn cho Chu Minh Nghĩa, cậu muốn anh biết mọi thứ xảy ra xung quanh cậu, như khi cậu ăn loại bánh mì nào đó rất ngon, nhìn thấy lá phong đã đỏ, trong thành phố lại xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng nào, hay chiều trở gió… Mỗi một cảm xúc nhỏ, Doãn An Nhiên đề muốn nói với Chu Minh Nghĩa. ế nhưng, anh lại không một lời hồi âm.
Cuối cùng Doãn An Nhiên cũng biết mùi vị của chữ “giày vò”. Tuy hằng ngày đi làm rồi tan ca, nhưng cuộc sống đột nhiên mất đi màu sắc. Doãn An Nhiên bất giác tự hỏi: Trước đây khi chưa quen anh, cậu đã sống như thế nào, không phải vẫn sống tốt đó sao, sao bây giờ lại không được như lúc đó nữa.
Mùa thu đến, những khu rừng ven Hồng Kông chuyển sắc đỏ rực trời. Một ngôi sao tổ chức đêm nhạc trong rừng, Doãn An Nhiên được cử đi chụp hình.
Doãn An Nhiên cùng Lý Thắng Bình, Vương Hiểu Phân, Lý Quyên lập thành một nhóm đi lấy tin. Lý Thắng Bình lái xe, cậu chụp ảnh, còn hai cô gái kia thì phỏng vấn.
Lý Quyên là thực tập sinh mới vào tòa soạn làm việc, được phân vào tổ của Doãn An Nhiên. Lý Quyên rất nhiệt tình với công việc. Lúc đợi ở sân bay, cửa vừa mở, cô liền chạy như bay lên giành vị trí thuận lợi, bắt đầu phỏng vấn và ghi âm. Vương Hiểu Phân rất thân thiết với cô, cá tính của hai cô gái này khác nhau nhiều, hai người cùng làm một chuyên mục phỏng vấn, mỗi người một suy nghĩ, tòa soạn thường hay sử dụng quan điểm đối lập của cả hai để lôi cuốn độc giả.
Tòa soạn Đễ Chân chỉ tầm trung, ai cũng đều bận rộn với hàng tá công việc nên rất cần những cô gái năng nổ như Lý Quyên. Thành tích của cả nhóm không tệ, đã mấy lần hóa trang vào các câu lạc bộ đêm chụp được rất nhiều ảnh đặc sắc. Đương nhiên, cũng gây ra nhiều bất mãn cho nhân vật chính trong ảnh.
Thoáng cái đã hơn nửa tháng.
Doãn An Nhiên ngày nào cũng đếm lịch, tính ngày Chu Minh Nghĩa về. Chu Minh Nghĩa đang ở New York, đại diện cho Chứng khoán Vạn Khải đàm phán lần hai với Chứng khoán Vạn Đông.
Ông chủ của Chứng khoán Vạn Đông là Quách Vạn Đông, tuổi tác đã cao, đang định cư dài hạn tại New York, không còn đủ sức để nắm quyền. Tuy cái gốc năm xưa vẫn còn, nhưng Chứng khoán Vạn Đông đã xuất hiện những dấu hiệu thụt lùi, ông ta muốn nghỉ hưu nên định chuyển lại cổ phần. Đời thứ hai của Quách Thị có một nam một nữ. Con gái lớn Quách Nghi An chuyên về văn học, là một tiểu thư có tiếng, thật ra cũng có thể nói là không biết gì, nhưng không sao, bố cô ta là Quách Vạn Đông, vậy là đủ. Con trai Quách Nghi Toàn, một cậu ấm điển hình, vô công rồi nghề chỉ biết đua xe và phụ nữ, chuyên hẹn hò với mấy cô người mẫu nổi tiếng. Sự nghiệp mà Quách Vạn Đông vất vả gầy dựng, cả hai chỉ em đều không có ý định nối nghiệp.
Chu Minh Nghĩa dẫn theo cấp dưới cùng luật sư đại diện của Quách Thị và kiểm toán không ngừng bàn luận về vấn đề thu mua. Bên mua muốn mua lại với giá thấp nhất còn bên bán lại muốn bán ra với giá cao nhất, thời gian cứ thế mà bị kéo giãn.
Trong cuộc đàm phán, Vạn Khải phát hiện một việc, mấy năm gần đây có người cũng liên tục thu mua cổ phiếu của Vạn Đông.
- Chuyện này là thế nào, phải tìm hiểu cho rõ. – Sau khi biết tin, Lý Diên Niên dặn dò Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa không mấy bận tâm.
- Mấy năm nay, thành tích của Vạn Đông cũng không tệ, công ty vẫn có nhân tài, có người cho là có tiềm năng cũng là chuyện rất bình thường, chúng ta sẽ có được bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của Vạn Đông, chắc chắn là cổ đông lớn nhất, ông không cần lo lắng.
- Ông ta đưa ra cái giá quá cao, khó mà chấp nhận được.
- Vẫn có cơ hội xoay chuyển, tôi tin có thể tranh thủ được một cái giá hợp lý. Vạn Đông vẫn còn tiếng tăm trên thị trường, cho dù chỉ là thương hiệu nhưng cũng rất có giá.
- Vì vậy tôi muốn thu mua, sáp nhập lại thì chúng ta sẽ là số một trong giới chứng khoán. – Lý Diên Niên lớn tiếng nói. – Lần thu mua này nhất định phải thành công.
Ban ngày Chu Minh Nghĩa phải họp, đồng thời theo dõi hướng đi của quỹ đầu tư, ngoài ra còn phải chú ý đến các tin tức chính và tình hình vật giá. Bách An Na và Lưu Ký đi theo Chu Minh Nghĩa đã nhiều năm, họ không hẹn mà cùng cảm giác rằng Chu Minh Nghĩa dường như đang chờ đợi điều gì đó. Trên mặt Chu Minh Nghĩa lúc nào cũng là nụ cười nghề nghiệp nhàn nhạt khiến người ta khó đoán, không phải anh không có biểu cảm gì, nhưng tuyệt đối không ai có thể hiểu ẩn ý đằng sau nụ cười đó.
Sau khi buổi đàm phán kết thúc, Chu Minh Nghĩa làm chủ mời Quách Thị dùng bữa. Quách Vạn Đông viện cớ sức khỏe không cho phép, cử con cái đi thay. Chu Minh Nghĩa dư sức đối phó với chị em nhà này. Anh nhận ra ngay Quách Nghi An không phải không có ý gì với anh, nhưng Chu Minh Nghĩa đã khéo léo từ chối.
- Bạn gái anh Chu chắc là cô đơn lắm, anh bận rộn như vậy cơ mà, lúc nào cũng theo dõi sát sao sự lên xuống của thị trường, cô ấy có phàn nàn gì không? – Trong bữa ăn, Quách Nghi An lịch sư hỏi thăm.
Chu Minh Nghĩa cười trả lời:
- Người đó rất thông cảm cho tôi, cũng biết mấy năm nay tôi phải cố gắng phấn đấu. Hy vọng tương lai có nhiều thời gian để bên cạnh người đó.
Nghi An không phải không biết Chu Minh Nghĩa không có cô bạn gái thân mật nào, nghe anh trả lời như vậy, buồn vui lẫn lộn.
- Nói gì đi nữa, bây giờ cũng làm công cho người khác. Nêu tự mình làm chủ, thì sẽ là một khái niệm khác, vất vả một chút cũng không sao.
Chu Minh Nghĩa gật đầu nói:
- Đúng vậy, kẻ làm công sẽ vất vả hơn.
Nghi Toàn cười, so vai.
- Anh đâu phải kẻ làm công, anh là vua làm công rồi.
Nghi An trừng mắt nhìn cậu em.
Cuối cùng, bữa cơm cũng kết thúc, Chu Minh Nghĩa phụ trách đưa Nghi An về nhà.
- Ai cũng nói anh nhiều chiêu trò, nhưng tôi lại thấy không có gì đặc biệt.
Ngồi trên xe, có chút hơi men, Nghi An đột nhiên nói. Cô cứ nghĩ cô và anh sẽ còn tiết mục gì nữa, ví dụ như nghe nhạc, xem ca kịch hay cùng nhau uống cà phê chẳng hạn. Cô nghe nói Chu Minh Nghĩa rất biết cách sắp xếp các tiết mục vui chơi để cả chủ và khách đều hài lòng, cô muốn mượn cớ này để ở chung với anh thêm chút nữa, vậy mà sau khi kết thúc bữa cơm anh lại tỏ ý muốn đưa cô về nhà.
Chu Minh Nghĩa có thể hiểu Nghi An. Là một tiểu thư xuất thân danh giá, sản nghiệp của bố cô ta không bao giờ xài hết, tìm người môn đăng hộ đối cũng là chuyện bình thường, nhưng tự cao tự đại như vậy lại chẳng phải người giàu nhất thế giới, muốn tìm một người chịu phục tùng cô ta cũng không phải dễ, rất nhiều đàn ông có tài đều mong muốn dựa vào thực lực của mình gầy dựng sự nghiệp. Nếu cô ta là đàn ông, còn có thể tìm đến rượu và phụ nữ, nhưng thân là phận gái, không thể phạm sai lầm được.
- Thật ra tôi là một người rất nhàm chán, tôi chỉ biết đến thị trường cổ phiếu, lấy việc phân tích chứng khoán làm niềm vui. – Chu Minh Nghĩa nói như đang giải thích.
- Nhưng tôi lại không nghe với như vậy.
- Rất nhiều người hiểu lầm về tôi.
- Bạn gái anh là người như thế nào? – Nghi An dứt khoát hỏi thẳng. Từ lâu cô đã nghe nói Chu Minh Nghĩa không có bạn gái nào thân thiết. Nếu thật sự có, vậy thì anh ta quả thật bảo vệ cô ấy quá kĩ, không để người khác quấy rầy.
- Người đó? – Khóe môi Chu Minh Nghĩa hiện lên ý cười. – Đó là một người rất bình thường, tính tình hơi ngang bướng, rất yên lặng cũng rất ngoan, hiểu tính chất công việc của tôi, chưa bao giờ có yêu cầu gì quá đáng, à, người đó nấu ăn rất ngon.
- Có phải người phương Đông không? Hoặc giả là con lai?
Chu Minh Nghĩa nhớ ra Doãn An Nhiên tóc đen, mắt đen, bất giác mỉm cười.
- Là người Hồng Kông giống tôi. Mắt người đó như một chú nai nhỏ, làm người ta có cảm giác muốn che chở yêu thương.
Nghi An nép vào ghế. Chưa một ai tả về cô như vậy khiến cô bất giác có chút ngưỡng mộ cô gái phương xa kia.
Thật ra, Chu Minh Nghĩa luôn đọc tin nhắn hàng ngày của Doãn An Nhiên, anh chỉ cố ý nhẫn nại không trả lời.
Cuối cùng, cuộc đàm phán cũng có tiến triển mang tính quyết định. Sau đó, Chu Minh Nghĩa lại bay đến Thụy Sĩ bàn công việc với một ngân hàng lớn.
Đợi lâu như vậy, Doãn An Nhiên chỉ nhận được một tin nhắn thoại, “Tôi đã đến Geneva – Thụy Sĩ an toàn.” Bất lực, Doãn An Nhiên chỉ biết trút hết cơn giận lên những cái gối trên sô-pha, hết đánh lại đấm rồi cắn.
Khi nào thì anh ta mới về đây? Doãn An Nhiên cảm giác nụ hôn chia tay đó hình như chỉ là một giấc mơ kỳ lạ. Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã hơn một tháng, Chu Minh Nghĩa vẫn không thấy bóng dáng đâu. Doãn An Nhiên gọi đến Vạn Khải, thư ký chỉ nói anh Chu đi công tác chưa về. Doãn An Nhiên chợt nghĩ, có phải Chu Minh Nghĩa quyết định ở lại Thụy Sĩ không về nữa rồi.
Gần đây nhóm của Doãn An Nhiên đang phải săn tin về con trai một ông trùm bán lẻ đang theo đuổi một cô nghệ sĩ được biết đến với hình tượng Ngọc Nữ, luôn khẳng định mình chưa có người yêu, nhưng cánh phóng viên nhạy bén đã “ngửi thấy mùi” từ lâu. Cả nhóm đợi dưới lầu của Kha Khải Luân đã nhiều đêm mà không có thu hoạch gì. Sáng tinh mơ, đối tượng bị theo dõi vẫn không có bất cứ động thái nào.
- Phải kiên nhẫn, nhất định sẽ đợi được, tôi không tin họ không gặp nhau. – Lý Thắng Bình nói.
Vương Hiểu Phân vươn người.
- Cả người không duỗi ra được nữa, mệt quá.
Doãn An Nhiên nhìn ra cửa sổ, có nhóm khác đến thay ca, nhóm của họ có thể nghỉ ngơi một chút.
- Tôi mệt đến nỗi không thể về. – Lý Quyên thành thật.
- Đến chỗ tôi nghỉ ngơi một chút đi, tối còn ca trực nữa. – Doãn An Nhiên đề nghị, chỗ này cách đường Ninh Tĩnh không xa.
- Đúng rồi, chúng tôi vẫn chưa biết cậu ở đâu? – Lý Thắng Bình bật dậy khỏi lưng ghế.
- Sau khi mẹ tôi và bác Chu kết hôn, căn nhà cũ của chúng tôi không ở được nữa, giờ tôi đang ở chung với con trai bác ấy. – Vừa chỉ đường, Doãn An Nhiên vừa nói với những người khác.Xe dừng trước cao ốc Hoa Viên Hải Cảnh, ba người cùng ngước lên nhìn.
- A.
Ở thành phố tấc đất vàng này, giá đất Hồng Kông đắt đỏ nổi tiếng thế giới, được ở những nơi như thế này, sao có thể không làm người khác kinh ngạc được kia chứ? Bước vào nhà, ngồi xuống rồi mà Lý Thắng Bình vẫn chưa khép miệng lại được. Doãn An Nhiên đi lấy đồ ăn và thức uống. Ba người kia tham quan khắp căn nhà, cảm thán liên hồi.
Doãn An Nhiên đãi khách với sandwich đơn giản.
- Căn phòng nhỏ trong kia là của tôi, anh ta ở phòng lớn, phòng khách thì dùng chung. – Doãn An Nhiên đưa cả bọn vào phòng mình để họ tiếp tục tham quan.
Vương Hiểu Phân bỏ cả ăn, chỉ nằm bẹp xuống cửa sổ ngắm cảnh biển.
- Thì ra cái gọi là cảnh biển vô tận trên quảng cáo là như thế này.
- Cao ốc này nằm giữa núi, nhà lại ngay trên đỉnh, từ cửa sổ nhìn ra, có thể thấy mặt biển mênh mông và những hòn đảo nhỏ xíu, khung cảnh thật sự khiến người ta phải động lòng.
- An Nhiên, anh ta tốt với cậu quá. – Lý Thắng Bình ngưỡng mộ.
- Anh ta không phải anh tôi, chúng tôi không có quan hệ huyết thống.
- Cũng coi như anh trai mà, có gì khác chứ. – Vương Hiểu Phân nói.
- Tôi chỉ là khách trọ mà thôi, khi nào tôi có thể tự mình thuê nhà dài hạn hoặc mua nhà, tôi sẽ dọn khỏi đây.
- Chỉ e là nhất thời thì không được. – Lý Quyên nói.
Giá nhà trong thành phố đắt đỏ ai mà không biết, với thu nhập của tầng lớp bình dân như họ quả thật không dễ dàng.
- Vì vậy mới phải cố gắng chứ. – Doãn An Nhiên nói.
Ăn no, mọi người đều có vẻ mệt mỏi, Doãn An Nhiên nhường phòng lại cho phụ nữ, cậu và Lý Thắng Bình chiếm dụng sô-pha trong phòng khách. Không biết đã ngủ bao lâu, đang mê man thì nghĩ đến nghĩ đến công việc tối nay, Doãn An Nhiên ngồi bật dậy, sau đó vội vàng gọi các đồng nghiệp, ăn chút gì đó để bổ sung năng lượng. Ai nấy vươn vai duỗi người.
|