Số 10 Phố Yên Đại Tà
|
|
"Ây yo~ đừng có kích động quá!"
Lương Trạch nhảy lên giường, nhào về phía Hàng Hàng.
"Chờ đã, đợi… đợi lau miệng đã!" Hàng Hàng cầm giấy ăn lên lau, cậu bất thình lình nhiệt tình, khiến anh chẳng chuẩn bị kịp.
"Khỏi lau, một lát nữa sẽ lại lung tung ấy mà." Lương Trạch kéo kéo áo ngủ của Hàng Hàng, cậu sao mà biết được nỗi bồn chồn trong lòng anh chứ? Trực tiếp đè lên.
Rất chủ động~~~ Hàng Hàng bị sói tấn công, đã đến nước này, rốt cuộc mọi chuyện sẽ đi về đâu, e chỉ có trời mới biết.
Hàng Hàng không biết. Và chỉ có trời mới biết những chuyện mà Hàng Hàng không biết. Nhưng Hàng Hàng biết mình đang nghĩ gì. Nếu, Lương Trạch lại giẫm lên vết xe đổ thêm một lần nữa, Hàng Hàng sẽ bóp chết Lương Trạch ngay, sau đó chôn cậu trong vườn hoa nhà anh. Như vậy, hai người bọn họ sẽ mãi mãi bên cạnh nhau. Đã có lúc, Hàng Hàng nghĩ thế.
Hai đôi môi dán vào nhau, hai đôi tay ôm siết lấy, hai đôi chân quấn quýt.
Bọn họ dính sát như hai đứa trẻ sinh đôi. Bàn tay Lương Trạch lướt trên cơ thể bóng loáng của Hàng Hàng, chân cậu chen vào giữa hai chân Hàng Hàng, đôi môi vẫn chưa từng rời khỏi cơ thể anh.
Hàng Hàng được phục vụ rất thoải mái, bàn tay sờ soạn khắp người Lương Trạch. Chỉ là, anh chẳng dám đi thăm hỏi thằng nhỏ của cậu, ngay cả cơ thể cũng né nó ra một bên. Uhm, do di chứng, anh sợ rằng nó chẳng cứng lên được.
Phía dưới của Lương Trạch rất sung, thế nhưng không được vuốt ve chìu chuộng, khiến cậu không khỏi gấp gáp kêu:
"Anh đẹp trai!"
"Hả?"
"Sao anh lại né tôi?" Lương Trạch hôn lên phía trên.
"Né gì?" Hàng Hàng biết rõ nhưng vẫn hỏi.
"Rõ ràng anh không chạm vào tôi."
"Thế chứ tôi đang ôm ai đây?"
"Ý tôi là thằng nhỏ của tôi ấy! Anh không chạm vào nó."
"Nhưng thằng nhỏ của tôi, cậu cũng đâu có chạm!"
Hàng Hàng vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, đến bây giờ anh vẫn không tin tưởng vào Lương Trạch lắm. Tuy cậu tỏ ra rất nhiệt tình, thế nhưng cũng chẳng chủ động chạm vào thằng nhỏ của anh. Hiện giờ, hai vị trên giường đang ở trong một tư thế rất vi diệu. Xin lỗi, tôi không thể dùng từ ngữ để miêu tả ra được.
Đơn giản, Lương Trạch giật giật, tay bắt lấy thằng nhỏ của Hàng Hàng, rất nóng, rất cứng. Hàng Hàng cảm giác được bàn tay lành lạnh của Lương Trạch, cho nên cũng mò vào trong chăn, tìm chiếc eo, sờ vào cây gậy rất sung sức kia. Chân thật. Đây chính là cảm nhận đầu tiên.
Hàng Hàng trở người một cái, đè lên trên Lương Trạch. Lương Trạch hôn hôn Hàng Hàng, lại trở người đè anh xuống, Hàng Hàng tiếp tục trở người đè lên, Lương Trạch lại trở người đè xuống, Hàng Hàng tiếp tục trở người đè lên…
"Fuck..." Lương Trạch bắt lấy đầu giường, lại lăn lộn hai người sẽ ngã xuống giường mất, "Anh đẹp trai... Anh làm cái gì vậy?"
"Đè cậu." Hiện giờ, trong đầu Hàng Hàng chỉ nghĩ mỗi việc này.
"Đừng đè, tôi sắp rớt ..." Chữ 'rồi' còn chưa ra khỏi miệng, hai người bọn họ đã ngã lăn xuống. May mà trên đất có trải thảm, nếu không lầu dưới sẽ chạy lên mắng chết.
Lương Trạch bị ngã, theo bản năng túm lấy vật gì đó, túm nửa ngày mới túm được cái cửa tủ quần áo, nhưng do tủ không chốt nên chẳng ghì được lâu, chỉ chốc lát là bật bung ra, bên trong là một cái gương.
Cảnh tượng trong gương là như thế này: Chăn bông phía dưới, Lương Trạch nằm thành chữ đại, Hàng Hàng đè lên người cậu…
"Anh đẹp trai… Tôi nói anh nghe nè, đứng có đè nữa…"
Hàng Hàng ảo não, tại sao, đây là lời nguyền ư? Lần trước thì cậu ấy héo queo, còn hôm nay cả hai cây gậy đều cứng ngắc, nhưng chưa kịp làm gì đã bị mềm thành hai con đuông. Rơi. Mất hứng. Mà, Hàng Hàng là loại người dễ nản lòng sao? Nếu đúng vậy, thì người dưới thân anh lúc này cũng chẳng là Tên thô lỗ rồi.
"Sao anh không nói gì hết vậy?" Bấy giờ Lương Trạch mớ từ trong ngạc nhiên tỉnh táo lại, hỏi.
"Giờ, đừng trở người nữa, bằng không sẽ lăn vào tủ quần áo mất."
"Play trong tủ quần áo?"
"…"
"Không vào được, có gương chắn lại mất rồi!"
"Đó mới là đáng sợ, lăn một cái cả người toàn miểng."
Lương Trạch cười vui vẻ: "Anh đẹp trai, đừng có trêu tôi."
Hàng Hàng cũng cười: "Cậu trêu tôi trước mà?"
Cười cười một hồi hai người trở nên thân mật hơn hắn, bầu không khí cũng tốt lên. Hàng Hàng nhanh nhẹn nắm lấy thằng nhỏ của Lương Trạch, mà Lương Trạch lại mặt dày mở miệng:
"Dùng miệng được không?"
Hàng Hàng rời khỏi môi Lương Trạch, trượt xuống, dùng hành động để bày tỏ là có thể.
|
Lương Trạch rất thoải mái, cậu túm lấy tóc Hàng Hàng, mắt nhắm lại, hoàn toàn hưởng thụ.
Có chăn bông lót ở phía dưới, cho nên Hàng Hàng đè bên trên, Lương Trạch cũng chẳng thấy nặng.
Bởi vì quá thoải mái, cho nên cậu muốn bắn ra mất, Lương Trạch chợt kéo mạnh Hàng Hàng:
"Anh nằm xuống đi."
"Tôi nằm xuống?" Hàng Hàng đờ ra, đây là nguyên nhân chính dẫn đến việc trở người liên tục hồi nãy mà?
"Ừ, hay là anh thích kiểu cưỡi? Nằm úp? Quỳ? Nghiêng? Hoặc…"
"Tự cậu quỳ đi!"
Hàng Hàng giận giữ, mơ tưởng viễn vông gì đấy? Cậu cư nhiên dám suy nghĩ đến chuyện đè tôi? Nói xong anh liền lôi Lương Trạch lên. Lương Trạch chưa kịp phản ứng, thì đã bị Hàng Hàng bày xong tư thế. Hàng Hàng đi tìm thuốc bôi trơn, chợt nghe Lương Trạch nói:
"Sao tôi lại là bên bị kia kia kia rồi. Chẳng lẽ anh còn giận vụ lần trước tôi không kia kia kia anh à?"
Hàng Hàng thật chẳng muốn nổi nóng với cậu, thế nhưng tư duy của cái người này, làm anh không nổi nóng cũng không được…
Trét thuốc bôi trơn lên ngón tay. Hàng Hàng trực tiếp đâm vào. Lương Trạch kêu lên:
"Nhẹ chút, ah!"
"Tôi tức giận, là bởi cậu không muốn làm tình với tôi, cậu không chấp nhận tôi!"
Lương Trạch cự nự mà quỳ, cảm nhận ngón tay của Hàng Hàng, bất đắc dĩ. Thì ra là vậy ...
Bởi không gian khá hẹp, cho nên khi cậu ngẩng đầu lên, liền trông thấy mình và Hàng Hàng trong gương.
"Đóng… Đóng cửa tủ lại đi đã? Cứ như xem phim con heo ấy."
"Xem tiếp đi."
Hàng Hàng kiên nhẫn làm chuẩn bị, tay còn lại vuốt ve thằng nhỏ của mình, trét thuốc bôi trơn, nên trơn tuồn tuột, điều này thật khiến anh không thể chịu đựng được mà muốn xông thẳng vào luôn.
"Quan trọng ở chỗ… đó là mặt của mình…"
Hòng ngăn chận không cho Lương Trạch nói bậy bạ cái gì khiến cho mình cười đến mềm nhũn, Hàng Hàng đột nhiên xông vào bên trong cậu. Từ ngón tay nhỏ chợt thay bằng cây gậy thô cứng, Lương Trạch có cảm giác như mình sắp chết tới nơi. Cậu cố chống đỡ thân thể, thế nhưng chẳng còn chút sức lực nào. Nếu không phải Hàng Hàng kịp thời giữ lấy hông cậu, e là cậu đã nằm úp sấp rồi.
"Nhìn cho rõ vào, cậu là đang làm tình với một người đàn ông."
Hàng Hàng thù rất dai, lúc anh ra ra vào vào còn cố nâng cằm Lương Trạch lên, muốn cậu nhìn vào gương.
"Tôi biết…" Lương Trạch ép buộc bản thân thừa nhận "Anh đừng để tôi nhìn mặt mình…"
Từng cái từng va chạm, đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác kỳ dị, một loại vui sướng chợt nảy sinh. Phía dưới của cậu hơi dựng lên, được Hàng Hàng dùng tay xoa nắn, nó lại càng hưng phấn hơn nữa. Cậu vẫn nhắm mắt, sau đó nhìn thấy được cảnh làm tình trong chiếc gương lớn.
Cậu chợt nhận ra, khi làm tình, Hàng Hàng lại gợi cảm đến như thế. Hàng Hàng cúi người hôn lên lưng Lương Trạch, lúc ấy anh tiến vào rất sâu, cửa động co rút lại, thằng nhỏ của Lương Trạch cũng lớn thêm. Kế tiếp anh ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt của Lương Trạch đang nhìn anh qua chiếc gương, tràn đầy tình dục.
Hàng Hàng có cảm giác mình sắp bắn tinh, nhưng anh muốn kéo dài thêm chút nữa, kiên trì thêm chút nữa, nhưng khi đụng phải khuôn mặt ửng hồng kia, anh liền chẳng nhịn được. Đỡ ở chỗ, vị phía dưới kia còn lên cao trào sớm hơn cả anh, lúc tay anh chợt ẩm ướt là cậu đã bắn ra rồi. Khoảng cách giữa giường và tủ quần áo cũng không rộng rãi, cho nên Lương Trạch chẳng thể nào nằm vật xuống được, đành phải cố chống đỡ chờ Hàng Hàng bắn mới có thể nằm xuống.
Hàng Hàng cũng ngã ra, hai người như hai cái đuôi cá, trắng mịn dính vào với nhau.
"Chú quay phim, có thể cut được rồi!"
Nói xong Lương Trạch đóng cửa tủ lại. Cậu vươn người, nhìn Hàng Hàng. Rốt cuộc Hàng Hàng cũng cười, cười đến run cả người.
Lương Trạch cũng cười theo:
"Tôi thấy hai chúng ta đi diễn hài sẽ có tiền đồ hơn."
Lúc hôn môi, Lương Trạch ôm Hàng Hàng thật chặt, cậu chìm vào bên trong dòng nước ấm, khẽ thì thào 'Anh đẹp trai, tôi vẫn mãi ôm anh'.
Dứt ra khỏi nụ hôn, Hàng Hàng nâng mặt Lương Trạch lên, anh nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Anh chợt cảm thấy rất hạnh phúc. Nếu không xuất hiện cái câu giết lãng mạn kia:
"Mùi tanh, bỏ ra đi"
Lương Trạch nằm một hồi lâu mới bò lên giường, muốn tìm thuốc lá. Hàng Hàng vẫn nằm trên đất, trông thấy vết thương trên bắp chân cậu, nên hỏi:
"Chân cậu bị sao vậy?"
"À" Lương Trạch một bên mặc áo ngủ một bên kiếm kiếm: "Chân không sao hết."
Hàng Hàng túm cái chân đang lắc lư ấy: "Vết thương lớn thế kia mà nói không sao á?"
"Khụ, leo tường vào nhà nàng Juliet"
Bật lửa kêu cái tách, Lương Trạch vừa đốt thuốc vừa cười. Hàng Hàng nhìn lên trần nhà:
"Cũng giống Juliet lắm, nhưng bản hiện đại."
"Cái anh này! Anh không cảm động một chút được sao? Máu me lên láng đó"
"Sơ cái gì? Không nghe qua một bài hát thiếu nhi sao? 'Lão Trương lái xe đi Đông Bắc, bị tai nạn, đưa đi bệnh viên khâu năm mũi'. À đúng, cậu khâu mất mấy mũi?"
"Năm mũi.." Lương Trạch nhìn Hàng Hàng, tức cười "Không được rồi! Tôi đau bụng."
"Đừng có đẩy tôi! Hôm nay tôi đã cười nhiều lắm rồi!"
Hàng Hàng nằm nhoài ra giường, chẳng dậy nổi.
★ Mời các bạn xem tiếp Chương 31
|
Chương 31 Nối lại tình xưa
Lương Trạch : Em với Hàng Hàng đã làm hòa !
Chị dâu : Ờ , vậy tiệc trăm ngày chị phải viết thêm một tấm thiệp rồi.
Lương Trạch : Chị không mời anh ấy ư ?
Chị dâu : Chị không mời em.
Lương Trạch: …
Chị dâu : Còn chuyện gì không ? Không thì chị cúp, Minh Minh mới khóc.
Lương Trạch : Chị dâu, sao giọng chị nghe uể oải vậy ?
Chị dâu : Dư hơi, cậu thử trông con nít mỗi ngày xem!
Lương Trạch : …
Chị dâu : Hết chuyện để nói !
Lương Trạch cúp điện thoại, tiếp tục dựa vào đầu giường, châm thuốc. Nửa giường còn lại sớm đã lạnh, hàng Hàng rời đi từ lâu. Lúc này, Lương Trạch đưa tay sang bên kia, sờ soạn một chút liền lăn qua, dùng sức ngửi lấy chiếc gối đầu, là mùi của anh. Cậu cứ như một kẻ ngu si, nhếch môi cười khà khà.
Ngậm thuốc lá, bọc chăn lại, ôm gối Hàng Hàng ngủ, đời này Lương Trạch chưa từng cảm thấy bản thân thoải mái đến như thế. Rất thoải mái, rất dễ chịu !
Nằm ườn một hồi, cậu mới xuống giường, đứng trên mặt đất, chân có chút mềm nhũn, Lương Trạch không thể không vịn lấy tủ đầu giường. Chẳng biết là do hôm qua ngủ quá muộn, hay là do làm quá hăng, mà cả người cậu đều cảm thấy không khỏe. Trước khi lắc lư tiến vào phòng tắm, Lương Trạch trông thấy trên bàn ăn có một tô sữa đậu nành, cùng một dĩa bánh bao ú ụ. Dưới cái dĩa có một tờ giấy : Dậy hâm móng một chút rồi hẵng ăn.
Hạnh phúc tưới vào người ! Dù Lương Trạch đứng dưới vòi sen, nhưng nước mạnh cũng không rửa trôi nó đi được.
Khẽ hát điệu hát dân gian, xoa chút sữa tắm, Lương Trạch nhìn thằng nhỏ của mình nói :Không chịu thua kém !”
Cho tới hôm nay Lương Trạch mới phát hiện, trước kia mình quả thật không thể nói lý. Chẳng phải bây giờ rất vui vẻ sao, vậy còn chối đây đẩy để làm cái quái gì ? Chỉ cần nghĩ đến người mình ôm chính là Hàng Hàng, người mình hôn chính là Hàng Hàng, trong lòng liền vui vẻ vô cùng ! Tuy rằng rất đau, tuy rằng đến hiện tại vẫn cảm thấy khó ở. Nhưng trong quá trình làm tình, tâm lý lại được thỏa mãn cực kỳ, chẳng phải loại thỏa mãn dựa trên sinh lý bình thường mà nó rất phong phú.
“Mày sống lại rồi!” Chà chà thằng nhỏ, Lương Trạch vui mừng phấn khởi.
Chưa tới 10h Hàng Hàng đã có mặt ở cửa hàng, mở cửa, dân Ca Ca và Nhất Hưu xuống lầu, khởi động máy, treo Want.
Doanh Doanh đến hơi trễ một chút, vào cửa liền bảo trên đường bị kẹt xe, Hàng Hàng cười cười, khoát khoát tay nói không sao.
Lâu lắm rồi Doanh Doanh mới thấy Hàng Hàng nở nụ cười, cứ thắc mắc mãi cớ gì hôm nay anh lại vui vẻ như vậy.
Cầm một cốc trà sữa lớn, Hàng Hàng dạo trên Taobao. Khi con của Chung Nguyệt Văn đầy tháng, anh có mua một cái Khóa Trường Thọ tặng cho bé. Chung Nguyệt Văn vừa nhận được liền nói với Hàng Hàng, bọn họ không có làm đầy tháng. Đây là ý của cha mẹ, nói làm tiệc trăm ngày và gọi thêm chút thân thích là được. Chung Nguyệt Văn dặn Hàng Hàng lúc đó nhất định phải có mặt. Khi ấy, Hàng Hàng đáp ứng rất miễn cưỡng, cứ cảm thấy mình đến cũng chẳng có ý nghĩa, nhưng chị Nguyệt đã nồng nhiệt mời mọc, anh mở miệng từ chối cũng không được. Giờ tốt rồi, lại tiếp tục yêu đương với Lương Trạch.
Nhớ tới ngày hôm qua, Hàng Hàng cứ có cảm giác như đang nằm mơ. Tuy rằng lúc bắt đầu, hai người đều khá câu nệ ,hơn nữa còncó chút gì đó xa cách. Nhưng một lúc sau, mọi thứ tự nhiên hơn hẳn. Có thể nói chuyện một cách tùy ý và thân mật. Khó tin nhất là Lương Trạch lại chủ động yêu cầu anh kia kia kia. Mặc dù bản thân anh đã chuẩn bị tâm lý “đánh chết chôn trong vườn”, nhưng việc xảy ra… tuy rằng biến đổi bất ngờ, bất quá kết quả cuối cùng lại rất tốt. Làm tình với Lương Trạch nhiều lần như vậy, ngoại trừ cái hôm Lương Trạch kéo anh lên lầu liền làm, thì lần này thật nằm ngoài dự đoán. Anh sâu sắc cảm nhận được khát vọng của cậu, nhiệt tình của cậu. Khiến người ta vui sướng nhất chính là Lương Trạch đối với chuyện nằm dưới không hề bài xích. Trước đây cũng không bài xích nhưng cậu nhẫn nhịn, hiện tại không bài xích, mà còn có vẻ như chẳng sao cả. Thẳng tiến thôi !
Tiệc trăm ngày mua gì cho bé đây ? Nhắc mới nhớ anh còn chưa gặp qua bé, có chút mong đợi. Chẳng biết bé có giống Lương Trạch hay không, dù sao hai anh em nhà bọn họ cũng rất giống nhau.
Nghĩ tới đây, Hàng Hàng lại có chút lo lắng, Lương Trạch rất thích trẻ con, mà nếu giờ cậu xác định ở cạnh anh cả đời, vậy khỏi suy nghĩ tới nó nữa. Cậu có cam tâm tình nguyện không ?
Để loại bỏ sự bất an này, Hàng Hàng càng thêm nghiêm túc chọn quà. Nhưng đi dạo cho tới trưa, cũng chẳng tìm được cái gì mới mẻ. Không phải quần áp trẻ em, thì cũng là Khóa Trường Thọ, hay vòng tay các loại.
Ăn cơm trưa, định buổi chiều tiếp tục không ngừng cố gắng chợt điện thoại di động vang lên, nhìn lại, Lương Trạch.
“Alo, ?” Hàng Hàng nghe, trong giọng nói bất giác lộ ra ý cười.
“Anh đẹp trai ! Anh có thể lôi tôi ra khỏi danh sách đen trên Want của anh không !” Lúc này, Lương Trạch có chút sốt ruột.
“Ah, khụ, haha” Hàng Hàng quên béng chuyện này luôn, giờ mới lôi “Tôi là trai đẹp” ra. Không được, không cho phép, cần phải xóa và thêm lại một lần nữa, “Xác nhận lời mời kết bạn của tôi đi.”
“Ừm” Lương Trạch nhận được gợi ý, nhấn Accept, “Xong rồi, sáng rồi !”
“Cậu lại dạo lung tung trên taobao nữa à?” Lúc này Hàng Hàng mới nhớ tới, người này hay mua những thứ khác người trên taobao.
“Không có dạo lung tung!” Lương Trạch phản bác, ngồi chồm hổm trên ghế salon đùa với Chinchila, “Tiệc một trăm ngày của cháu tôi, tôi định mua chút gì đó !”
“Này còn phải nói “
“Còn nữa ! Chị dâu tôi chơi rất không đẹp!”
“Hởm ?”
“Buổi sáng tôi điện cho chị ấy, báo tin vui cho chị, nói hai chúng ta hòa rồi. Xong chỉ nói được tiệc trăm ngày lại nhiều hơn một tấm thiệp. Tôi liền hỏi có phải chỉ không mời anh. Kết quả chỉ nói,không phải là không mời tôi !Mợ nó !”
“Ha ha ha…” Hàng Hàng cầm điện thoại di động mà bật cười, muốn nói chị Nguyệt chơi rất đẹp !
“Còn cười được nữa !”
“Cậu chọn được món nào rồi ?”
“Được vài cái ở trên Taobao. Chẳng phải định hỏi anh xem xem thế nào à, kết quả anh lại chặn tôi”
“Gửi địa chỉ qua đi”
“Gửi rồi đấy, xem màn hình đi”
Hàng Hàng mở lên, cái này cho tới cái nọ, cái nào cũng không thực tế - transformers , đồ chơi câu cá trong nhà, pháo đài thông minh…
“Cậu cho rằng cháu cậu mấy tuổi?”
“Ạch..”
“Mấy thứ kia đều là đồ chơi cho trẻ em trên 5 tuổi”
“Cái đó…”
|
“Ah!” Hàng Hàng chợt trông thấy một cái bản in, “Cậu nhìn xuống dưới này” Nói xong, anh paste địa chỉ đó qua cho cậu.
Lương Trạch mở lên “Đây mà là đồ chơi à?”
“Xem kỹ mấy cái chữ kia đi”
“Đừng vội chờ tôi đọc đã”
“Ừm, xem đi, rồi lên Want nói”
“Được”
Hàng Hàng vừa muốn treo máy, Lương Trạch liền hô một câu, “Ôi chao, bánh bao thịt ăn ngon thật”
“Đứa ngốc” Hàng Hàng cắt đứt.
Chờ một lát, Lương Trạch xem xong cất tiếng.
Tôi là trai đẹp :Đây là bản in dấu tay dấu chân à?
Tim Yêu 123: Ừm, đúng thế, còn có cả dấu mông.
Tôi là trai đẹp: Nhìn rất được d0ấy ! Siêu phàm thoát tục!
Tim yêu 123: Khà khà, tôi cũng cảm thấy rất được. Tới hôm đó để bé in lên, trăm ngày, mang tính kỷ niệm biết bao nhiêu.
Tôi là trai đẹp : Ok, cũng chỉ có anh mới sáng tạo như vậy.
Tim yêu 123 : Lời khen này rất lọt tai.
Tôi là trai đẹp : Ôi chao, bọn họ có bản in loại lớn không nhỉ ?
Tim yêu 123 : Lớn ? cậu muốn làm gì ?
Tôi là trai đẹp : tôi cũng ấn hai cái dấu tay lên đưa cho anh !
Tim yêu 123 : =.=
Tôi là trai đẹp : chẳng lẽ anh muốn tôi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang in dấu thằng nhỏ rồi đưa cho anh ?
Tim yêu 123 : muốn làm gì thì làm, tôi order nó đây
Tôi là trai đẹp : Ôi chao anh tán gẫu với tôi chút đi mà
Tim yêu 123 : Chờ tôi order xong đã
Tôi là trai đẹp : Ok, ah, đừng, tôi order chung với.
Tim yêu 123 : Làm gì ?
Tôi là trai đẹp : Hai ta cùng tặng, anh đã tốn kém, haha.
Tim yêu 123 : Không tốn, cũng nên
Tôi là trai đẹp : Tôi order với !
Tim yêu 123 : Không được, tôi không an tâm, sợ cậu hỏi người ta có bản in loại lớn lắm.
Tôi là trai đẹp : Anh hiểu tôi quá, nhưng mà tôi order xong rồi, hahaha, tôi cũng trả tiền rồi, có loại lớn, anh chờ bản in thằng nhỏ cute của tôi đi nhen !
Tim yêu 123 : Sụp đô
Ngày 16 tháng 12, vợ chồng Lương Bân tổ chức tiệc trăm ngày, đặt hai mươi bàn. Thời điểm Lương Trạch và Hàng Hàng đến nơi, đều không khỏi kinh ngạc một phen. Toàn người là người.
“Nhà các cậu nhiều thân thích vậy sao ?”
“Chuyện này … không thể nào …”
“Vậy là họ hàng của chị Nguyệt ?”
“Không nhớ nữa, chẳng có khuôn mặt nào là quen thuộc cả …”
“Hỏi cậu cũng như không .”
Hàng Hàng đến chỗ ký tên ,đưa thiệp mời, viết tên mình, để bao lì xì lại.
Lương Trạch ôm một chồng bản in đi vào trong.
“Cậu quay lại ! Không ký tên à ?”
“Ồ” Lương Trạch quay trở lại định ký bên cạnh tên của Hàng Hàng.
Hàng Hàng bộp đầu Lương Trạch một cái “Cậu viết bên này mà !” Phục cậu rồi, viết trên quyển “bạn bè” kia, Lương Bân nhìn thấy không điên mới là lạ !
“A?”
“Cảm phiền lấy cho cậu ấy quyển “người thân” đi”
“Mấy cô bé bên nhà cô dì chú bác gì đó của Chu Nguyệt Văn đứng ở chỗ ký tên nghe thế, liền cười haha.
“Vậy sao anh lại ký trong quyển bạn bè kia ?” Lương Trạch ngẩn đầu.
“Nói thừa !”
Lương Trạch xoàn xoạt ký tên, “Anh viết lại đi, viết bên cạnh tên tôi ấy”
Hàng Hàng rất bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn bộ dạng này của Lương Trạch, nếu anh không viết, xem chừng anh phải đứng đây nói lý với cậu hồi lâu. Hàng Hàng không muốn gây sự chú ý cho mọi người, đành bất đắc dĩ cầm bút lên viết lại một lần nữa.
“Có để quà lại đây không ?” Cô bé chớp mắt hỏi.
“À không, mang vào “ Hàng Hàng cười ôn hòa.
Lúc Chung Nguyệt Văn nhìn thấy chồng bản in kia, liền vui vẻ rất lâu.
Người đến hội trường càng lúc càng nhiều, hò hét ầm ĩ. Trên mỗi bàn đều có dựng bảng tên, Lương Trạch và Hàng Hàng cùng đi về phía trước, không biết ngồi chỗ nào.
“Chú!” là Tiểu Thúy nhìn thấy Lương Trạch trước, kêu lên chạy tới.
|
“Ai yo Tiểu Thúy của chúng ta à” Lương Trạch ôm lấy cháu gái.
“Chờ chú cả nửa ngày rồi !” Tiểu Thúy cười sáng lạn, còn không quên chào hỏi Hàng Hàng “Chào chú !”
“Tiểu Thúy ngoan !” Hàng Hàng sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Thúy.
“Đã tới đấy à?” Lương Bân nhìn thấy em trai, bèn lại gần hỏi.
“Tới rồi, ngồi chỗ nào đây anh !”
“Phía trước, bàn đầu tiên kia kìa” Lương Bân nói xong liền dẫn hai người bọn họ đi về phía trước.
Hàng Hàng vừa nhìn thế trận kia…được đấy, toàn là bậc cha chú. Này, này rõ ràng…
“Hàng Hàng …” Chung Nguyệt Văn ôm con ngồi cạnh mẹ mình, trông thấy Hàng Hàng liền vẫy tay “Lại đây, ngồi kế tôi nè !”
Người nhà này…không bội phục không được.
Giới thiệu của Chung Nguyệt Văn cực đơn giản, nhưng cũng khá tinh tế, nói là em kết nghĩa. Mẹ Chung Nguyệt Văn rất xem trọng, nói ngày nào đó phải tới nhà bọn họ, chính thức công nhận. Lương Trạch vẫn chơi đùa cùng Tiểu Thúy, ngược lại cậu có chút khó giao tiếp với người nhà chị dâu.
In dấu tay chân, tất cả mọi người đều vui vẻ. Hàng Hàng ôm bé con một lát, nhỏ xíu xìu xiu, nghịch ngợm trong chiếc chăn. Đổi qua Lương Trạch ôm, nhóc con liền vung quả đấm be bé kia vào Lương Trạch, đánh xong còn toe miệng cười.
“Đúng là con trai của tôi” Chung Nguyệt Văn rất hài lòng.
Tiệc rượu náo nhiệt và kéo dài, nhưng dạo gần đây công việc của Lương Trạch lại nhiều hơn, không thể không tạm biệt sớm. Hàng Hàng định đi cùng, tuy nhiên Chung Nguyệt Văn sống chết bắt anh ở lại, nói buổi tối cả nhà muốn ăn cơm chung, anh theo tôi về. Lương Bân rất bất đắc dĩ, vợ à… Rốt cuộc người nào mới là em ruột, sắp hết nhận ra luôn rồi !
Cuối cùng, Hàng Hàng đành như chủ nhân mà tiễn Lương Trạch về.
“Anh vào đi” Lương Trạch lên xe “Cả buổi toàn bị lôi kéo nói chuyện trời trăng mây nước, anh còn chưa ăn được hai miếng. Bất quá không có chuyện gì đâu, bác sui làm cơm rất ngon, buổi tối anh nhớ ăn nhiều vào”
Hàng Hàng đen mặt, người này…
“Tôi về trước, đợi tối viết được kha khá tôi sẽ sang tìm anh “ Những ngày qua, ban ngày Lương Trạch đều dồn sức viết bản thảo cho tới khoảng 11h đêm là chạy tới chỗ Hàng Hàng. Rất chăm chỉ, chẳng bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
“Cậu thật sự để tôi theo chân bọn họ về nhà ăn cơm ?”
“Có gì đâu, đều là người trong nhà cả mà”
“..”
“Quay vào đi, trời đang lạnh, anh xem anh kìa, ra ngoài mà cũng không chịu mặc thêm áo khoác vào”
“Ôi chao” Hàng Hàng mở cửa lên xe, ngồi vào băng ghế phía sau.
“Sao anh lại lên đây ?”
“Nếu sau này không có con…cậu có hối hận không ?”
“Con?”
“Đúng vậy, tôi thấy cậu rất thích trẻ con”
“Của người khác thì tôi đều thích” Lương Trạch quay đầu lại, nằm nhoài lên lưng ghế.
“Tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy “ Hàng Hàng cau mày.
Lương Trạch đốt thuốc “Thật, tôi cũng đang nói chuyện rất nghiêm túc mà ! Nếu là con của tôi, khéo tôi lại ngại phiền”
“Không đứng đắn, chẳng nói nữa” Hàng Hàng mở cửa xe.
“Tôi còn Nhất Hưu và Tiểu Diệp Tử, thêm cả baby của chúng nữa! Lại nói, sao Nhất Hưu vẫn chưa sinh nhỉ ?”
“Cũng chẳng biết” Hàng Hàng xuống xe.
“Này” Lương Trạch quay kính xe xuống, đưa tay ra ,kéo tay Hàng Hàng lại “Tôi cũng còn có anh mà “
Hàng Hàng nở nụ cười “Qua mấy ngày, cậu không bận như vậy nữa, chuyển tới đi”
“Hả ?”
“Khỏi chạy tới chạy lui. Tôi dọn dẹp phòng ngủ để làm phòng sách cho cậu. Hai chúng ta có thể ngủ ở phòng khách”
“Anh đẹp trai!” Lương Trạch trợn mắt “Ý anh là sống chung ư !” Hai con mắt kia, sáng bừng bừng lên !
“Ừm đúng thế !”
“A, tuyệt vời ! OK !”
“Buông tay ra, về viết bản thảo đi”
“Ok ! Hôn gió một cái, tôi về trước đây. Tối gặp !”
|