Số 10 Phố Yên Đại Tà
|
|
Chương 9 (tt) Phần 2.
( Lưu ý: do bộ chuyện có 32 chương nên 1 chương rất dài nếu so với TA sẽ dài hơn, thậm chí 1 chương = 2 chương TA, nên khi ko edit kịp mình sẽ tách ra 1 chương 2 phần, còn nữa mình bận không cón time mà viết nên thông cảm tí)
Ngồi 10 phút, cậu rút ra hai điếu thuốc, Lương Trạch chìa tay đẩy nhẹ cô gái kia, Cô hơi động đậy, xoay người ngủ tiếp.
"Tôi nói này" Lương Trạch nóng lòng muốn làm rõ vấn đề, không tuân theo không bỏ qua. Đây có phải là sinh hoạt không lành mạnh?
Cô gái bị tiếng ầm ĩ làm cho thức dậy, mắt lờ mờ quay lại, " Nói gì" , Vùng 'tất yếu' của phụ nữ khẻ động, lộ ra một nữa bộ ngực trắng bóng.
"Ách". Lương Trạch lập tức trố mắt đứng nhìn.
Cô gái sửng sốt một chút, không biết người này phản ứng vụ gì, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống, cười, " Sao vậy?"
"Cô là...." Lương Trạch ngược lại không xấu hổ, cũng ngủ qua vô số cô gái, cậu chỉ là muốn biết người con gái này là ai.
"Tạ Kim Yến."
"Kim Yến" Lương Trạch gật đầu.
"Muốn nói gì?" Cô gái nhìn cậu trong lòng nói: Một tiểu tử trông thật đẹp trai nhưng lại ngốc.
"Chuyện này..... tôi nghĩ muốn hỏi ........Kim yến cô, cô....cùng tôi trên giường làm gì?"
Cô gái trở mình ánh mắt như rõ ban ngày, " Bệnh thần kinh"
". . ."
" Cũng không phải ai như thiện nam tín nữ*, cậu hỏi vấn đề ngu ngốc này là rất không có trình độ sao?
(Trai hiền tin tưởng con gái)
"Chuyện ấy...." Lương Trạch gãi đầu, "Ý cô là....cô cùng tôi.....đã làm chuyện ấy.....đêm qua?"
" Có làm hay không cũng không nhớ rõ, tôi cũng uống nhiều mà, chỉ nhớ rõ đêm qua lão Cao đem chúng ta nhét vào xe taxi."
" Oh...." Lương Trạch cũng nhớ lại phần nào. Đúng là có chuyện như thế. 11 giờ tối đêm qua lão Cao uống rất say rồi điện cho cậu, nói, tiểu huynh đệ đến đây hát karaoke! Lúc đó Lương Trạch đang viết tiểu thuyết, nói lão ta là tiểu đệ đẹp trai tôi đây đang bận việc. Không ngờ lão Cao quát lớn: Lương Trạch! Cậu phải đến! Cậu không đến chính là không cho tôi mặt mũi! Càng nói càng không còn cái gì để khước từ, Lương Trạch chỉ còn cách bấm bụng đến đó. Lão tiền bối này không thể đắc tội , thời giàn lúc cùng cậu học cao đẳng là thời gian phong ba bảo táp. Nhưng may mắn tình hình những năm học sao càng ngày càng giảm, chung quy vòng vòng là mấy câu trêu trọc nói: Là nhân vật điển hình suy nghĩ từ nửa người trên đến nửa người dưới, đây là còn là nhẹ, độc ác hơn là : bắt cậu trở thành công cụ suốt ngày ăn chơi say xỉn còn thêm chơi đã rồi lại không hề giảm. ==
Lương Trạch với người này đặc biệt không phải quan hệ thân thích, nhưng suy cho cùng người ta năm đó cũng chiếu cố mình, về tình về lý thì có chổ nào không đúng?
Uống rượu đúng là chuyện xấu mà, điểm này Lương Trạch biết rõ. Uống rượu có thể gây ra những chuyện sai lầm, vẫn chưa từng gây họa dù là một chút, đúng thế, uống xong thì thành một tên khốn kiếp thiếu đạo đức, làm sao đây một chút biện pháp xác định của không có. =_=
"Có ấn tượng gì không?" Cô gái cười.
"Nhớ không rõ lắm."
"Ha ha ha ha. . . "
Nhìn cô gái sang sãng cười, Lương Trạch liền muốn há hốc mồm. Chuyện này là cái quái gì? Cái người này tối uống say mất lý trí rồi sao. Thật sự tình 419 cũng không lo sợ, chỉ sợ cái thể loại như thế này! Đúng, đang phô ra kia kìa. (cặp ngực)
" Cậu rốt cuộc nhớ là không có làm sao?" Cô gái tự lên gối đầu, vượt tới lấy điếu thuốc Lương Trạch, Lần này thân trần truồng phô ra trước mặt.
" Không nhớ " Lương Trạch thành thật trả lời.
" Được rồi, khỏi phải nghĩ, cứ cho là không có làm thì hiện tại là không làm là được"
"Sao?"
Hơn nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, chổ giường thì đung đưa, Lương Trạch đúng là tự an ủi mình—xong, cái này không cần nghĩ cũng biết, bao cũng đã đeo, thoải mái sao được =_=
Cô gái đứng lên đi tắm, mặc quần áo, đi tới cửa còn hôn cậu một cái.
Phút cuối cùng nhận được tấm danh thiếp: tổng giám đốc nhà xuất bản xxx.
" A, đúng rồi" Vừa muốn mở cửa, cô gái dừng bước, " Sáng sớm điện thoại của cậu reo rất nhiều, tôi nhận máy, cậu tên là Lương Trạch đúng không?"
"Hiển nhiên, trên thẻ căn cước có viết...."
"Ừ, có một người đàn ông tìm cậu, gọi hai lần, lúc đầu cho rằng gọi lộn số."
"Được, chút nữa tôi sẽ xem lại cuộc gọi, nói chuyện gì vậy?"
" Không có chuyện gì, cậu ta nói choáng, tôi cũng nói tôi choáng, cậu ta bảo tôi nghỉ ngơ thật tốt."
"...." cậu ta ' đúng là ngốc như thế'. Lương Trạch lời đến khóe miệng mà không nói ra.
" Cám ơn cùng cậu tốt đẹp một đêm, à, không, mà là tốt đẹp ngày đêm." Cô gái vui vẽ.
" Ách....được."
"Cậu thật đúng là không phải đầu gỗ" == (cái má)
Vị kia cất bước rời khỏi, Lương Trạch lại nằm trên giường, người này hình như không giống con gái , nhiệt tình mà phế đi cậu mà,== nhớ tới cô ta nhắc đến cú điện thoại kia, Lương Trạch lấy điện thoại lật xem cuộc gọi.
Cuộc gọi cuối cùng biểu thị-- Hàng Hàng.
Ôi chao má ơi! là soái ca!
Lương Trạch liền kích động gọi lại, mấy hôm nay không thấy cậu ấy, cậu vẫn còn nhớ cuối tuần này lấy ra một ngày đến gặp cậu ta một chút, nhưng bản thảo chưa xong cuối cùng lại tiến hành làm xong hai phần ba.
Nhớ, thật nhớ, cực kỳ nhớ-- cậu ấy ^_^
Khiến Lương Trạch không nghĩ tới chính là, gọi 1 lần, không bắt, lại gọi lần nữa, vẫn không bắt. Lần thứ ba Lương Trạch không gọi, cho rằng Hàng Hàng hẳn là đang bề bộn .
Kéo dài đến 9h tối, gọi lại. Hàng Hàng nhận máy.
Công sức thật đúng là không phụ lòng người, cậu vì Hàng Hàng gọi số điện thoại này còn cố ý lên sổ ghi chép.
"Soái ca!" Lương Trạch đầy nhiệt tình.
" Chuyện gì?" Thái độ Hàng Hàng lãnh đạm.
|
"Soái ca! Nghe nói cậu sáng sớm gọi điện cho tôi." Lương Trạch còn tưởng rằng giọng điệu mệt mỏi này của Hàng Hàng là do bận rộn nguyên ngày , nên xem nhẹ.
"Đúng."
"Ha ha ha, nhớ tôi sao."
". . ."
" Ôi chao, còn mắc cỡ nữa sao?"
"Cậu. . ."
"Tôi? Tôi làm sao?"
"Quên đi không có chuyện gì. Sáng sớm 1 cô gái nghe điện thoại, tôi gặp cậu bất tiện thì không gọi lại."
"A, Đúng, cô ta nói cho tôi biết, còn nói cậu dặn cô ta nghỉ ngơi thật tốt!"
". . ."
"Bận bịu gì sao?"
"Ừ"
"Không sai mà, rất bận buổi tối như vậy chắc buôn bán rất đắc !"
"Nhờ phúc của cậu."
"Hả? Khách sáo, tôi đâu có mặt cậu bảo tôi phúc khí cái gì ."
"Cậu muốn nói gì?"
"Ách. . ."
"Không có chuyện gì sao, không có chuyện tôi cúp" Hàng Hàng muốn tắt.
"Này! Soái ca! Cậu không vui có phải hay không?"
" Tại sao tôi không vui?"
"Làm sao tôi biết, biết thì đâu có hỏi! Nghe âm thanh liền cảm thấy cậu rất không vui."
" Tôi vô cùng tốt"
"À, vậy là tốt rồi, cuối tuần tôi qua, cậu có ở đó không?"
"Không ở."
"Sao?"
"Đi du lịch."
"Cậu một chút cũng không nhớ tôi sao?
"Tôi cần gì phải nhớ cậu? Cậu không thiếu người thương nhớ sao?"
Lương Trạch đầu óc xoay lòng vòng, có phải mình phá vỡ cái độc thân trong mắt cậu ta khiến Soái ca không vui? " À, soái ca ! Sáng sớm cô đó không phải bạn gái của tôi."
"Đúng, tôi biết, tất nhiên là không phải"
" Tôi với cô ta không có gì."
"Đúng, vì cô ta gọi nói đâu biết tên cậu"
Lương Trạch không nghe ra lời ghen tuông của Hàng Hàng ngược lại hiểu thành cậu ấy khinh thường mình, kết quả là: " Cậu đừng có khinh thường tôi có được hay không, lúc cậu điện thì không có gì, nhưng lúc thì lại có!"
"Cậu!" Hàng Hàng xuýt chút nữa không kiềm đuôc mắng to: Cái con mẹ nó cậu mới là đáng hận!
" Đại chiến 300 hiệp, không nên cùng cô ta phóng khoái nhiều, hahahaha! Kiên trì tập thể hình thật tốt !"
Cách cách, điện thoại trực tiếp cắt đứt.
"Này? Soái ca! Soái ca!"
Lại gọi lần nữa -- tắt máy.
Người này tại sao vậy == Lương Trạch không vui, nói có phân nữa dù bận rộn thì cũng để anh em nói cho xong! Ôi, đây đúng là kiểu mẫu suy nghĩ của tên lỗ mãng.
Không có tư vị hàm xúc trừng mắt mà nhìn màn hình máy, Tay của Lương Trạch sờ tới trên bàn gõ liên tục. Cuối tuần cậu không ở, tôi đây cũng đi! tôi còn phải nhìn đôi vợ chồng tiểu Diệp tử chứ !
Con mẹ nó.
Cúp điện thoại tôi, cúp , cúp, cúp!
Kẻ hám tiền! Không có tình nghĩa ! Không trọng nghĩa khí !!
Lương Trạch gỏ chữ , có chút chán nản. thậm chí cảm giác có chút bị tổn thương, Rõ ráng chính là rất nhớ cậu ta...
(Hết Chương 9)
|
Chương 10: Trip! Hai ngày một đêm
Edit: baotri1998 (có vài chổ sai chính tả thông cảm nhé)
Lương Trạch: Hello! Soái ca!
Hàng Hàng: ...
Lương Trạch: Đang muốn ra ngoài?
Hàng Hàng: Đúng.
Lương Trạch: Xe này phong cách hơi củ.
Hàng Hàng: ...
Lương Trạch: Bất quá tôi nghĩ chạy xe Mitsubishi rất cổ điển . (Mitsubishi hảng xe nhật)
Hàng Hàng: Cảm ơn.
Lương Trạch: Cậu muốn đi đâu?
Hàng Hàng: Không biết,chỉ tùy tiện đi dạo 1 chút .
Lương Trạch: Giải sầu một chút hả??
Hàng Hàng: Coi là vậy đi.
Lương Trạch:Vâng, bình thường cứ ở trong cửa hàng sẽ bất tiện để bản thân và tinh thần được thả lỏng .
Hàng Hàng: . . .
Lương Trạch: Một mình cậu sao?
Hàng Hàng: Ừ.
Lương Trạch: Ha. . .Tôi đi nữa. Chờ 1 chút.
(Hàng Hàng nhìn Lương Trạch chạy thật nhanh vào trong tiệm, không rõ cậu chờ cậu ta gần 10 phút để làm chi. 10 phút sau. . . )
Lương Trạch: Tôi xem tiểu Diệp tử còn có bảo bảo, x đực cũng rất có tinh thần rất tốt!
Hàng Hàng: Cậu. . . Lên xe để làm chi?
Lương Trạch: Tôi đi cùng cậu! Tôi cùng cậu giải sầu! Hai anh em mình bao lâu không có tán gẫu!
Hàng Hàng: . . . Cái gì?
Lương Trạch: Đừng quá cảm kích tôi, ha ha ha, bằng hữu mà!
Hàng Hàng: . . .
Hàng Hàng rất buồn bực, trên đường buồn bực, lúc này xe chạy trên cao tốc càng buồn bực @@.
Cái tên lỗ mảng này! Lên xe liền theo, trên đường miệng còn nói liên tục.
Tôi là buồn sầu cần phải giải sầu, then chốt cái buồn bực của tôi đều là tiểu tử nhà cậu chọc tức! Được lắm, cậu còn lên xe đi theo lại rất vui vẻ , cậu muốn hành chết tôi sao?
Hết thảy đều phát sinh rất đột ngột , Hàng Hàng nhớ lúc nãy Lương Trạch bỗng nhiên xuất hiện, đứng cạnh xe mà nói chuyện với cậu, nói cùng cậu giải sầu, nói Mitsubishi Jeep rất cổ điển, nói chờ một chút, sau đó đi theo. . . Cậu liền lên xe ==
Hai người đều mặc rất nghiêm chĩnh, bởi vì Lương Trạch hút thuốc Hàng Hàng phải kéo cửa xe xuống, gió lạnh thổi vào, khiến người ta run bắn lên.
"Thời tiết ngày hôm nay thật không tệ!" Lương Trạch ngồi ở lái xe phụ, lười biếng phơi nắng nhìn ngoài cửa sổ.
"Ừ, thật không tệ." Hàng Hàng mặt lạnh đáp. Trong lòng cậu việc kia lại bổng sôi trào. Lần này không phát ra nhiều, cậu liền muốn cho chính bản thân tỉnh táo lại, không muốn tên lỗ mãng này quay lại trong cuộc sống mình. Bây giờ thật giống như bị chế giểu, bất mãn gay gắt nha!
Lương Trạch ngậm điếu thuốc, khe khẽ hát một ca khúc: "Chiều chủ nhật bình thường, ở trên đường dao ngu không mục đích , kề bên bạn còn là một thân ảnh già cỏi , không có ngây thơ lại thêm thăng trầm, sự tình nhiều người đều không giống nhau, thực tế nghĩ ra không phải là dĩ vãng, đạo lý này không cần nói nhiều. Tôi rất vui vẽ khi ở cùng bạn, trên đời có một loại bằng hữu, có thể làm cho bạn cư xử tự nhiên,ngay cả không cùng phương hướng, cũng không bao giờ cần lý giải, cũng biết trong lòng bạn suy nghĩ cái gì, nói tới chỗ làm của bạn, không muốn đề cập đến thì đừng miễn cưởng cười, tôi cho cùng thiếu tính hài hước. . . trên đời có một loại bằng hữu, có thể làm cho bạn cư xử tự nhiên,ngay cả không cùng phương hướng, không bao giờ cần lý giải, cũng biết trong lòng bạn suy nghĩ cái gì, lúc gặp nhau luôn luôn ngắn , hay mất liên lạc cũng rất bình thường, biết đâu bạn vĩnh viễn sẽ không biết, bạn từng cho tôi cảm thấy được sự ấm áp đã lâu . . ."
Hàng Hàng nhìn gò má Lương Trạch, Lương Trạch lấy lại tinh thần, cười khúc khích, "Nghe hay chứ!"
"Ách. . . Ừ, rất hay. ." Giọng hát của cậu có chút thiên phú trời cho."
"Này ! đi KTV không?"
(KTV: karaoke)
"Cho một chút dương quang lập tức xán lạn ngay ." Hàng Hàng cười .
(ý nói: Khen xong liền thể hiện)
"Ủa! Cậu nghĩ rằng tôi đùa à! Ngày đó cùng trong 1 tiết mục nghe bài hát này tôi đã cảm thấy. . . Nói như thế nào đây, hay vô cùng, lời đặc biệt hay, viết đặc biệt giản dị, cậu chính là người bạn ấm áp của tôi, bất luận cậu có bên cạnh hay không, tôi đều nghĩ cậu ở bên cạnh."
"Sao?"
"Anh em ngày đó điên lên vì tìm bài hát này , sau khi tìm được tải về và hát, tôi còn mua album này, cũng thật dễ nghe ~!"
"Ha ha. . ."
"Cười ngây ngô cái gì ! đúng là có chút quái đãn, thế nhưng tôi thật đặc biệt vui vẻ biết được bằng hửu như cậu!"
Nửa câu đầu trong lòng Hàng Hàng khói chịu, kết quả hai từ 'Bằng hữu ' của nữa câu sau . . lại Kích động cậu.
"Soái ca!"
"Sao?"
"Cậu có bị trúng gió không?"
"Hả?"
"Nhìn sắc mặt cậu hôm nay có chút. . . Kỳ lạ?"
". . ."
Hàng Hàng chán nản. Làm sao xem trọng loại người như thế này ? Bất quá cậu đừng nói nữa, nếu cậu không thành lỗ mãng như vậy cũng sẽ không thành 'thẳng' như thế ==
Thích chính là thích.
Hàng Hàng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Cậu cho rằng có thể thoát khỏi vấn đề phức tạp này, nhưng hiện tại xem ra. . . chỉ có giấu đầu lòi đuôi. Không còn cách nào, tiến lui đều không xong. khoảng cách con đường đến Lương Trạch rất xa, tiến cũng chặn, lui thì cũng chặn.
Có phải vô dụng không?
"Này, soái ca, trong lòng cậu rất không vui sao ?" Lương Trạch nhìn Hàng Hàng.
"Ừ?" Hàng Hàng mắt nhìn phía trước, cậu phải nhìn đường.
"Kỳ thực, tôi vẫn biết. . . Cậu vì sao không vui!"
"Sao? Nói nghe chút coi." Hàng Hàng rất hăng hái muốn biết Lương Trạch nhìn ra cái gì, tên lỗ mảng này có thể thông suốt không?
"Cậu xem, tôi trước khi tới tâm tình cậu tạm được, trước khi lên xe cậu còn hài hòa, kết quả tôi lên xe muốn nói đồng hành thì cậu liện không thoải mái. . . Vậy tất nhiên tôi khiến cậu mất hứng."
Ai u, có một 1 chút đúng!
"Về sau tiếp tục phân tích, tại sao tôi lại khiến cậu mất hứng ?"
Hàng Hàng xoay mặt nhìn Lương Trạch, thậm chí có chút mong đợi, kết quả nghe được kết luận sau đó, cậu đối với người này hoàn toàn thất vọng.==
"Bởi vì tôi làm tăng lệ phí cho cậu!" Lương Trạch cười to, "Cửa hàng thú nuôi dường như là một cơ quan từ thiện , khẳng định cậu kiếm tiền cũng không nhiều, thế nhưng cậu yên tâm! Phí này tôi tự đảm đương , cậu hài lòng chứ!"
Nếu như không phải ở trên đường cao tốc, Hàng Hàng đánh cuộc cậu sẽ dừng xe dủng cảm đem Lương Trạch đá oanh xuống xe !
Kỳ vọng đối với người này không gọi tự ngược thì gọi là cái gì! !
"Được, hiện tại cậu cứ yên tâm đi ~ hì hì, muốn đi bất cư nơi nào cũng được!"
"Không có, muốn, đi nữa!" Hàng Hàng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cậu thế nào vẫn còn mất hứng vậy ?" Lương Trạch sợ cằm, "Lẽ nào. . ." Nhớ lại mấy hôm trước Hàng Hàng cúp cậu điện thoại, lần trước nói là thôi kia mà? Vâng, đúng vậy, khoe 1 cô gái. . . Ách, lẽ nào cậu ta không phải bận rộn mà cúp? Kích thích cậu ta có phải hay không ?. . . chỉ có thế không thể nào vì lợi nhuận. . Nam nhân đều như nhau mà, vô cùng sĩ diện.
"Lẽ nào cái gì?" Hàng Hàng đã vứt đi mong đợi =_=.
"Tôi sau đó tôi không kích thích cậu ." Lương Trạch thành khẩn nói.
Hàng Hàng cậu thật sự không hiểu a, cậu hiểu trong đầu tên lỗ mãng đều chứa cái gì, "Kích thích?"
"Ừ! Cậu mẩu người đàn ông cực kỳ 'xịn' , vừa ôn hòa, lại đẹp trai, lại có tình yêu! Vô cùng hoàn mỹ!"
Hàng Hàng nghe xong,nhìn con đường cái phía trước mà thở dài. Mẹ nó tên tiểu tử đần độn đang đùa giởn với cậu ! -*Cả thảy hoá học thí nghiệm, ánh đèn vừa đốt lập tức có thể tắt trong nhấy mắt. (-*câu không hiểu cho lắm)
"Ôi chao, soái ca! Soái ca!"
"Gọi gì mà gọi?"
"Soái ca đến bể nước nóng đi!" Lương Trạch chỉ vào tấm quảng cáo to đùng ở ven đường-- phía trước gần một km,Wellcome to Watertown hoan nghênh chào đón bạn .
". . ."
"Hôm nay trời lạnh như thế, ngâm suối đi! Còn có thể đánh bi-da chẳng hạn !"
Hàng Hàng suy nghĩ một chút, tùy vậy, cậu cũng theo tới , F ¥ ck nó ! !
Đem xe hướng cách đó không xa, mở cửa ra đi vào, Hàng Hàng nghe được một câu: "Suối nước nóng tuyệt vời! Tôi nhất định phải xem bộ dáng cậu cở quần áo trông như thế nào !"
==||||||||||||
"Cởi đi!" Lương Trạch thật nhanh cỡi quần áo sau đó mặc khăn tắm, nhanh đến mức Hàng Hàng vẫn còn ngớ ra, còn chưa. . . Nói chung mọi thứ đều không nhìn thấy, cậu liền đứng 1 chổ.
Đối mặt với hai con mắt sáng lấp lánh . . Hàng Hàng như sụp đổ hoàn toàn, "Cậu không nên xem tôi làm gì?"
"Nhất định muốn xem, vô cùng muốn ."
". . ."
|
Hàng Hàng liết nhìn một vòng trong phòng thay đồ, không ít người đã bắt đầu hồ nghi nhìn chăm chú hai người bọn họ.
"Lương Trạch. . ."
"Ừ?"
"Chú ý một chút. . ."
"Sao?"
Hàng Hàng ké sát lại, nhẹ giọng cùng bên tai Lương Trạch nói , "Cậu không phát hiện người khác đều nhìn chúng ta sao?"
"Vậy thì đã sao?"
"Nhỏ giọng 1 chút."
"Ồ."
"Lời nói cậu đừng quá lớn...phải tuân theo quy luật khách quan "
"Lời này hiểu như thế nào?"
"Không phát hiện người khác đều nhìn chằm chằm chúng ta hả?"
"Phát hiện, tôi còn thấy kỳ quái bọn họ nhìn chằm chằm để làm gì, có phải chúng ta quá đẹp troai chứ?"
"Hàm hồ."
"Ách. . . vậy như thế nào?"
"Bọn họ. . . Ừ. . . Lời nói của cậu 8 phần 10 khiến người ta nghĩ chúng ta có quan hệ bất chính ."
"Há? Cái gì gọi là quan hệ bất chính ? Tôi lại chưa bao giờ để cho 1 cô gái nào cỡi quân áo!"
". . . Nói chung cậu đừng hô, cảm ơn."
"Hứ, vậy cậu mau cởi đi, tôi muốn xem!" Lương Trạch rất tự nhiên kề qua cỗ Hàng Hàng, ghé sát tai cậu, gần như vu vi nỉ non nói.
Hàng Hàng trong lòng lúc này chỉ có một cậu: bỏ đi , cái này thật không thoát được. . .
Biết bao nhiêu kích thích a ==
Ngoài mong đợi, cuối cùng là Hàng Hàng đem Lương Trạch đá ra ngoài, để cho cậu trong bể tắm chờ. Mà Lương Trạch sau khi ra ngoài mới thật sự bắt đầu lúng túng. Phía trong phòng thay đồ mấy người đàn ông nhìn cậu như nhìn quái vật, hơn nữa còn có ý giểu cợt rõ ràng . Hàng Hàng cảm giác cuộc sống mình chưa bao giờ oan uổng như vậy, đây không phải là điển hình không ăn cá mà trên người toàn tanh sao! Cậu thừa nhận trước đây cậu có mối quan hệ không chính đáng với một người đàn ông, nhưng quan trọng.... . cùng Lương Trạch không có gì cả! Kết quả. . . Đời này duy nhất một lần khiến người ta bị coi thường cũng tại... tiểu tử này!
Lương Trạch, tôi đập chết cậu! -- Hàng Hàng hoàn toàn bị khí tức làm cho hồ đồ. . .
Thay quần tắm đi ra, Hàng Hàng tìm chỗ Lương Trạch, các bể tắm lớn nhỏ các loại , không biết tiểu tử nhảy ở chổ nào.
Bảng hiệu rực rỡ đủ loại: Cái gì mà bể tắm mỹ nhân ngư , gì mà bể tắm dược*, cái gì mà bể tắm mát-xa. . . Không thiếu cái lạ.
( Ai vào hot spring sẽ thấy có mấy loại thuốc đông được dùng để tắm )
Những ngày cuối tuần, người đông đúc, cả trai lẫn gái tụ thành mãnh lớn.
Lương Trạch đâu?
Đang nhìn chung quanh, Hàng Hàng chợt thấy một người thởi phì phò nổi lên mặt nước trong bể tắm mỹ nhân ngư, trừ cậu ta ra không còn ai khác.
Lương Trạch cũng thấy Hàng Hàng, "Soái ca! Ở đây!"
Một tiếng kêu này, thật cao! Vốn là vừa rồi mọi người đều lén quan sát nhìn cậu, lần này đều có thể quang minh chính đại. Nhất là ánh mắt nóng bỏng của các cô gái.
"Đại gia coi như tôi xin cậu, vặn decibel* nhỏ lại, ." Hàng Hàng bước vào ao, nằm xuống. Vốn cũng không cần thả lỏng, lần này không thể . (*cường độ âm thanh)
"Thế nào nữa?"
"Cậu bảo đẹp trai, đẹp trai . . ."
"Cậu vốn là soái mà , so với tôi còn soái!"
"Sau này tự cậu khoe cậu là được."
". . ."
"Được rồi, cậu vừa nãy lặn xuống nước để làm gì? Đây không phải hồ bơi."
"Tìm nàng tiên cá ! Con mẹ nó đây không phải là gạt người sao, căn bản không có!"
"Cậu giết tôi đi." Hàng Hàng bắt đầu đối diện với cuộc sống tuyệt vọng.
"Hả?"
". . ."
"Ồ, xong, đều là tìm nàng tiên cá gây ra, tôi quên mất cảm giác !"
"Ừ?"
"Ôi , cậu bơi lại đây chút." Lương Trạch thúc giục Hàng Hàng.
"Để làm gì?"
"Mau nhanh lên!"
Hàng Hàng bất đắc dĩ, cơ thể khởi động.
"Quả nhiên!" Lương Trạch bàn tay to 'Bùng ' một cái liền đặt tại trên bụng Hàng Hàng , "Tôi cảm thấy thân thể cậu rõ ràng vô cùng tuyệt vời!"
". . . Đây là lý do cậu bảy mồm tám mỏ chõ vào tôi muốn tôi cởi quần áo ?"
"Đúng vậy! Tôi quan sát rất lâu rồi, cách y phục tôi đã cảm thấy cơ thể cậu không tồi, không nghĩ tới đẹp như vậy! Ông trời quả thật không công bằng! Tôi thấy thời gian ngồi gõ chữ, cậu mỗi ngày cũng ngồi như vậy, tôi còn mỗi ngày đi tập thể hình, cậu cũng không thấy nhúc nhích, cậu lại còn không có sẹo lồi nữa!"
"Vậy cậu đố kị sao, đây là trời sinh."
"Tôi đã nói ông trời không có mắt!" Lương Trạch lệ nóng nhanh chóng quanh tròng.
Hai người trầm mặc một chút, Hàng Hàng thả lỏng, hơi hơi khép hờ mắt,thảnh thơi một chút thì chợt nghe Lương Trạch nói, "Ôi chao, soái ca, mở mắt! cô kia vô cùng xinh đẹp!"
Tay Hàng Hàng trong bể nắm chặt thành quả đấm.
Lương Trạch thực sự là quan tâm Hàng Hàng -- Người vốn quyến rũ như thế ngồi chổ đó không mở mắt không phải là lãng phí tuổi trẻ sao !
"Mở mắt!"
Hàng Hàng vì để cho cậu im miệng bất đắc dĩ mở mắt nhìn, là một cô gái rất xinh đẹp.
"Thế nào?"
Hàng Hàng lắc đầu.
"Loại này hình này xem ra cậu không có hứng thú. Ôi chao, Này? đàng kia!"
". . ."
"Lẽ nào cậu thích loại hình khả ái ? Vậy có thể khó khăn, cậu chờ tôi tìm cho cậu...."
". . ."
|
"Bên kia, bên kia, soái ca thức dậy nhìn nè, bên đó đáng yêu chứ!"
"Cậu có thể không bỉ ổi như vậy không ?"
"Tôi. . ." Lương Trạch nghẹn lời.
Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, muốn bao nhiêu bất đắc dĩ thì có bao nhiêu bất đắc dĩ, càng bất đắc dĩ khi thấy mấy cô gái hướng tới bể tắm mỹ nhân ngư, không cần nghĩ, Lương Trạch vốn rất bắt mắt, lại một trận trêu ghẹo. . . Có thể không trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
Quả nhiên, các cô gái nối đuôi nhau mà vào, đến bắt chuyện . Hàng Hàng chưa từng nghĩ Lương Trạch là một tên mê gái, nhưng. . . Khi hắn không ngừng quấn quít thuần thục 1 cô gái xinh đẹp lúc nói chuyện, Hàng Hàng hận không thể đi tới cho hắn hai cái tát vào mồm! Mất mặt!
Đang trò truyện.....nịnh nót gái đẹp Lương Trạch quay đầu nhìn Hàng Hàng, không thấy Hàng Hàng .
"Bạn của anh rời đi lúc nãy rồi." Một người nói lại cho Lương Trạch.
"Sao chứ!" Lương Trạch nhảy ra khỏi bể tắm.
Vòi sen không phải rất cao, Lương Trạch xông vào thì nhìn thấy đầu Hàng Hàng.
"Đại gia nhà cậu!" Cậu kéo mở cánh cửa, đứng ở trước mặt Hàng Hàng.
Hàng Hàng đang gội đầu, bị dọa giật mình. tiếp sao càng dọa người hơn -- Lương Trạch nhanh gọn cởi quần bơi, người trần truồng với cậu cùng nhau đứng ở dưới nước trong miệng còn nói lẩm bẩm: "Cậu tại sao vậy ! Bạn thân như thế à! Cậu đi vòng vòng xung quanh đã biết cậu không hứng thú, nghĩ rằng cậu thích con gái trưởng thành, ai ngờ cậu lại la ó, phủi mông một cái rồi đi!" Truyện được đăng tại website kenhtruyen.com Lương Trạch chìa tay lấy dầu gọi, vừa gọi đầu vừa mắng.
lỗ tai Hàng Hàng hoàn toàn mất đi chức năng, vẫn không nhúc nhích nhìn Lương Trạch. Cậu ta luôn chê bản thân thiếu hoàn mỹ, thật ra thì rất tuyệt hảo. Vóc người thon dài, khung xương rất rộng, bắp thịt cũng rắn chắc . Tầm mắt trượt xuống chút nữa, không thể tránh khỏi liền thấy. ..Tiểu lông mao (18+)==
"Con mẹ nó! Cậu nói chuyện đi!" Lương Trạch không hề phát hiện, đẩy ra vò tóc Hàng Hàng .
Nếu ở đây không phải nơi công cộng , Hàng Hàng xin thề -- tuyệt đối đem cái này tên lỗ mảng đè xuống!
"Cậu nói rằng cậu khiến tôi xấu hổ hơn! Ôi, cậu a cậu! Cậu rốt cuộc thích loại con gái nào a!"
"Cậu rất trông ngóng tôi có bạn gái sao?" Hàng Hàng nắm đầu, nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại.
"Ách. . . Cũng không phải, kỳ thực rất không muốn , ha ha. . ."
"Vậy cậu sốt ruột làm gì?"
"Tôi cũng không biết. . . ôi, tôi một chút cũng không muốn cậu có bạn gái, cậu nghĩ đi a, cậu có bạn gái,thì không thể cùng tôi ở 1 chổ tới già. Thế nhưng . . . Tôi lại không thể kéo cậu cả đời tuổi già cô đơn ."
Mọi việc dù sao vẫn cần một cơ hội, Hàng Hàng chợt thấy mình có cơ hội, "Lương Trạch, tôi không thích con gái." Kế tiếp chỉ cần xuôi theo thuyền, nói không chừng. . .
"A?" Lương Trạch cả người đều là bọt xà bông, "Nga! Tôi thao!" Cậu bỗng nhiên bắt bả vai Hàng Hàng .
Nói, Nói đi. . . Hàng Hàng cầu khẩn.
"Ai nha tôi thật ngốc!" Lương Trạch nắm quyền, "Tôi thế nào cũng nghĩ không ra ! Thực ra rất rõ ràng !"
"Ừ." Hàng Hàng gật đầu, nghĩ đến bước tiếp theo có phải muốn hôn cậu không.
"Cậu nhất định bị con gái làm cho thương tổn! Còn rất sâu đậm ! cậu nghĩ đi, tôi đã nói tình sử của tôi cho cậu, cậu không muốn nghe cũng không an ủi tôi, tôi cùng con gái tình một đêm cậu còn bảo cô ta nghỉ ngơi thật tốt, tôi chỉ người này người kia, cậu đều không có hứng thú!"
Tôi có thể tát hắn không?
Hàng Hàng không biết mình đang hỏi người nào.
"Soái ca! Tôi rất thích cậu!" Lương Trạch tiến lên ôm Hàng Hàng, "Chúng ta cả đời cùng nhau cô đơn tới già đi!"
Hàng Hàng bị Lương Trạch ôm, mắt nhìn vào miệng, Không may mấy tên đàn ông tất cả đứng ở cửa ngẩn ngơ-- chính là mấy gã đàn ông hướng tới trước phòng thay đồ nhíu mày. Vỗ tay không, cũng là một thí dụ !
Chạng vạng cùng nhau đánh bi-a, ngón tay chìa ra, 5:4, Hàng Hàng thắng Lương Trạch. Cơm tối đến làng nghĩ mát để ăn, hương vị nông thôn. Ăn cơm xong liền đánh bowling, 10 trái, Lương Trạch đại thắng, Hàng Hàng không am hiểu cái này, tất cả đánh xuống bị lệch. đảo qua đảo lại đến 10h , hai người đều rất mệt mỏi. đặt một căn phòng, Lương Trạch nói có thể tiết kiệm! Hơn nữa ban đêm có thể nói chuyện phiếm. Khi đó Hàng Hàng liền phản đối, kết quả vô hiệu.
Vào phòng, Lương Trạch liền ngã xuống giường, "Soái ca, tôi mệt chết đi được!"
"Tiêm máu gà?" Hàng Hàng hơi cau mày.
"Ha ha ha. . ." Lương Trạch vui vẽ hút thuốc, "Ngày hôm nay thật vui vẻ! Soái ca! Biết được cậu tới khi tôi già có thể nghĩ đến hạnh phúc!"
". . ."
Trước khi ngủ, Hàng Hàng rốt cục phát hiện được 1 chỗ có vấn đề -- cậu tìm hiểu không hề có loại thuốc Ái tình Er Leng Zi *, vậy không còn cách nào khác, cậu căn bản cũng không hiểu trên đời này có người vui vẽ vì đồng tính. Liếc mắt nhìn Lương Trạch rối tinh rối mù mà ngủ bên giường, Hàng Hàng cười khổ.
( * không phải tên, đây là phát âm tiếng chung Er Leng nghĩa giống với 'yêu')
Gặp trắc trở cũng không chấm dứt, Hàng Hàng 1 đêm mất ngủ, sáng sớm đã bị Lương Trạch liên tục oanh tạc làm cho mệt nhoài, đầu tiên là soái ca cậu xem râu tôi , mộc ra thật nhanh, cậu sờ sẽ chích vào người, đồ cạo râu cho tôi mượn tí; tiếp đó sẽ là, soái ca tóc cậu thật mềm, tôi thì dày, lại một trận giở trò; Nối tiếp, soái ca tôi đi tiểu, không có chuyện gì, cậu rữa mặt của cậu đi. . . Vân vân. Hàng Hàng một mực tính ra trong 1 khoảng khắc nọ thiếu chút nữa cậu đã mất đi nhân tính==
|